1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
  4. Tập 7: Trị xong (c61-c70)

[Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Tập 7: Trị xong (c61-c70)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61: Trị xong.

“Nhỏ giọng một chút.” Chu San vội vàng nói.

Trương Mộng gật đầu, ánh mắt nàng theo bản năng nhìn Hạ Lâm một cái, trong lòng thở dài một hơi.

Cô biết Hạ Lâm vẫn nhìn Diệp Tinh bằng một con mắt rất khó chịu, thậm chí trước đây trong phòng ngủ còn thiếu chút nữa cùng Lâm Tiểu Ngư cãi nhau.

Hiện tại nhìn thấy Diệp Tinh mà mình vẫn luôn khinh thường lại có tiền như vậy, sự chênh lệch này khiến trong lòng có thể tưởng tượng được, nếu như mình là Hạ Lâm, phỏng chừng tâm tình cũng sẽ không tốt.

~~~

Thời gian tiếp tục trôi qua, Diệp Tinh tiếp tục hướng về cuộc sống bình thường ở đại học Thượng Hải, nhưng mà Hạ Lâm rõ ràng trở nên thành thật hơn rất nhiều, thái độ của cô ta khi gặp Lâm Tiểu Ngư trong phòng ngủ cũng không giống như trước kia nữa.

Nhưng mà dù sao cũng là ở chung trong một phòng ngủ, các cô cho dù trong lòng có chút mâu thuẫn cũng không đến mức biểu hiện ra ngoài, bình thường liền bình thường ở chung. Mà ở lớp, nếu Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh sẽ trực tiếp đi đường vòng.

Diệp Tinh không quan tâm nhiều lắm, đối với hắn mà nói, Hạ Lâm chỉ là một người qua đường mà thôi.

Mà thời gian này Diệp Tinh cách hai ngày đều đi Đổng gia trị liệu cho Đổng lão gia tử Đổng Đại Chí một lần.

Trong nháy mắt đã đến thời gian điều trị cuối cùng.

~~~

Trong phòng biệt thự Đổng gia, Diệp Tinh đang trị liệu.

Trong phòng ngoại trừ hắn ra, còn có vợ chồng Đổng Minh Viễn cùng với con gái Đổng Nguyệt của bọn họ.

Châm được đâm trên cánh tay Đổng Đại Chí, linh khí Diệp Tinh khống chế trên không trung chậm rãi tiến vào trong cơ thể Đổng Đại Chí.

Nhìn qua thì lúc này chỗ sưng phù trên người Đổng Đại Chí đại bộ phận đều đã biến mất, nhìn qua thì so với sắc mặt khi Diệp Tinh lần đầu tiên tới tốt hơn không biết bao nhiêu, hơn nữa cơ hồ còn không có tình huống ho khan nữa.

Ông ta dựa vào trên giường, rất bình tĩnh nhìn Diệp Tinh châm cứu.

“Rốt cuộc là dùng phương pháp gì?” Bên cạnh, Đổng Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm tay Diệp Tinh.

Mười ngày nay, cô một mực nghiên cứu huyệt vị trên cánh tay này của Diệp Tinh, cũng thỉnh giáo vài vị đại sư có danh tiếng chuyên châm cứu đông y, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Những huyệt vị này căn bản không có bất kỳ tác dụng gì đối với cơ thể con người.

Gần ba phút đồng hồ trôi qua, Diệp Tinh dừng động tác trong tay, đem ba cây kim dài toàn bộ rút ra.

“Được rồi, trị liệu đến bây giờ hoàn toàn kết thúc, tế bào ung thư trong cơ thể ông cũng đã bị tiêu diệt.” Diệp Tinh đem châm dài thu lại lạnh nhạt nói.

“Ha ha, trong khoảng thời gian này đa tạ cậu Diệp trị liệu.” Đổng Đại Chí cười ha ha, tâm tình sung sướng.

Cho dù là ai sống không được mấy ngày, đột nhiên thân thể lại khôi phục nhanh chóng dị thường thì tâm tình cũng đều sẽ rất tốt như vậy đi.

“Minh Viễn, con đem 10 triệu còn lại đưa cho cậu Diệp, ta đi kiểm tra một chút lập tức tới đây.” Đổng Đại Chí nhìn con trai mình nói.

“Vâng thưa ba.” Đổng Minh Viễn gật đầu, nhanh chóng gọi điện thoại.

100 triệu chi phí điều trị, bây giờ họ đã trả 90 triệu.

Đổng Đại Chí đi kiểm tra, mà Diệp Tinh mấy người lại đi tới trong đại sảnh.

“Cậu rốt cuộc là trị như thế nào?” Đổng Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Tinh so với cô còn trẻ hơn rất nhiều, lại bắt đầu nhịn không được hỏi.

Đây là lần trị liệu cuối cùng, cô biết lần sau Diệp Tinh sẽ không đến nữa, cho nên mặc dù cô biết mình không nên hỏi, nhưng vẫn muốn nói ra.

“Tiểu Nguyệt.” Đổng Minh Viễn cau mày.

Thế nhưng Đổng Nguyệt không thèm để ý tới ông ta, cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Tinh.

Diệp Tinh sắc mặt bình tĩnh nói, “Lợi dụng huyệt vị cơ thể cùng tác dụng của nhân sâm đồng thời tiêu diệt tế bào ung thư.”

“Cậu đừng có mà gạt người nữa.” Đổng Nguyệt trực tiếp lắc đầu, nói: “Lúc trước tôi đều đã nghiệm chứng qua, còn thỉnh giáo rất nhiều đại sư châm cứu, những người đó đều xác định ba huyệt vị mà cậu đâm trúng này tuyệt đối không tạo thành ảnh hưởng đến phổi.”

Đổng Nguyệt rất khẳng định, cô căn bản không tin Diệp Tinh nói.

“Vậy nếu có một loại sinh vật cô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ chị cũng nhất quyết cho rằng loại sinh vật này không tồn tại sao?” Diệp Tinh hỏi ngược lại.

Đổng Nguyệt khuôn mặt đanh lại, sắc mặt cô thay đổi, nghiêm túc nói: “Diệp Tinh, tôi hỏi cậu trị liệu như thế nào cũng không phải vì chính bản thân mình. Cậu cũng biết rằng ung thư trên thế giới bây giờ là một căn bệnh không thể chữa được, vậy mà bây giờ cậu lại có thể điều trị, thế thì tại sao lại phải giữ kín cho bản thân mình như vậy, nếu nói ra, không biết chừng có thể mang lại lợi ích cho bao nhiêu bệnh nhân ung thư, họ chắc chắn sẽ cảm thấy ân đức của cậu, đây chắc chắn là một bước tiến lớn trong lịch sử y học.” Nói xong cô mong chờ nhìn Diệp Tinh, ung thư là một trong những bệnh nan y khó chữa nhất của cơ thể con người.

Diệp Tinh nhìn Đổng Nguyệt một cái, nhạt mà cười nói: “Cô Đổng nói cũng có chút đạo lý, hiện tại Đổng gia làm kinh doanh thiết bị điện, hơn nữa còn bán ra cho rất nhiều thành phố, so với các nhà máy điện khác thì công ty chế tạo thiết bị điện của nhà cô chất lượng tốt hơn, càng chiếm ưu thế hơn. Nếu không hay là cô Đổng cũng đem công nghệ thiết bị điện này của Đổng gia lấy ra, như vậy thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường, mang lại lợi ích cho mỗi nhà, đây chẳng phải càng có ý nghĩa sao?”

Chương 62: Mở công ty đầu tư 1.

Nghe Diệp Tinh nói, khuôn mặt Đổng Nguyệt lập tức đanh lại.

Một số thiết bị điện của Đổng gia bọn họ chế tạo có ưu thế hơn các thiết bị điện của thương hiệu khác, chính là dựa vào công nghệ cốt lõi mà bọn họ có được. Nếu như thật sự muốn cống hiến ra ngoài, vậy mỗi một xưởng bình thường đều có thể chế tác ra, như thế phỏng chừng làm ăn của Đổng gia bọn họ cách ngày phá sản đóng cửa cũng không xa lắm.

Đổng Nguyệt lập tức có chút không nói nên lời, ung thư thì chỉ có một bộ phận người mắc phải mà thôi, còn thiết bị điện lại là mỗi một nhà đều phải dùng.

“Thế nào? Cô Đổng đây có suy nghĩ một chút gì về chuyện này không?” Diệp Tinh mỉm cười nói.

“Hai chuyện này làm sao có thể có liên quan đến nhau chứ?” Đổng Nguyệt phản bác.

“Ồ? Cô Đổng bảo tôi giao ra phương pháp trị ung thư ngược lại rất thâm minh đại nghĩa, sao đến phiên mình liền lùi bước rồi? Chẳng lẽ cô Đổng cho rằng cống hiến cốt lõi công nghệ sẽ không thúc đẩy sự phát triển của ngành công nghiệp điện trên thị trường sao?” Diệp Tinh mỉm cười nói.

“Cậu, cậu đây là đang ngụy biện đúng không.” Đổng Nguyệt bị chặn đến nói không nên lời, chỉ đành kiên trì nói.

“Tiểu Nguyệt, không cần nói nữa.” Cô ta vừa dứt lời, Đổng Minh Viễn nhất thời quát, khuôn mặt nhìn qua vô cùng âm trầm.

Đổng Nguyệt thấy sắc mặt ba mình như vậy, vẫn có chút sợ hãi, chỉ đành thôi không nói gì nữa.

Sau đó, Đổng Minh Viễn nhìn về phía Diệp Tinh, mặt mang theo áy náy nói: “Cậu Diệp, tiểu nữ không hiểu chuyện, xin cậu đừng để tâm.”

Ông ta đối với con gái của mình lại rất bất đắc dĩ, con gái mình hoàn toàn bị chiều đến hư hỏng, luận trình độ trầm ổn của nó, so với Diệp Tinh kém hơn rất nhiều.

Ngay cả ba ông ta cũng đều đang cố gắng giao hảo tốt với Diệp Tinh vậy mà Đổng Nguyệt lại không phân biệt được tình hình.

– Đinh!

Bỗng nhiên, điện thoại di động của Diệp Tinh vang lên, chính là 10 triệu nhân dân tệ cuối cùng đã đến tài khoản.

“Cậu Diệp, nếu tôi đoán không sai, mấu chốt của điều trị ung thư hẳn là không phải châm cứu, mà là rễ nhân sâm mấy trăm năm kia phải không.” Lúc tiền vào đến tài khoản, thì Đổng Đại Chí phía xa xa đang được người dìu đi tới.

“Ba.” Đổng Minh Viễn lập tức đi qua.

Đổng Nguyệt cũng như thế, đi tới bên cạnh Đổng Đại Chí, nhịn không được hỏi: “Ông nội, tế bào ung thư của ông toàn bộ biến mất thật sao?”

“Đúng vậy.” Đổng Đại Chí vui vẻ cười to.

Khi bệnh biến mất, ông ta thật sự cảm thấy rất thoải mái.

“Đổng lão gia tử nói không sai, không có dược hiệu nhân sâm năm trăm năm, không có khả năng trị ung thư thành công.” Diệp Tinh gật đầu.

“Ông nội, mấu chốt thật sự ở trên nhân sâm?” Đổng Nguyệt nhịn không được hỏi.

Nếu thật sự là trên nhân sâm vậy thì phương pháp điều trị ung thư này không thể phổ biến nổi.

Nhân sâm 500 năm tuổi trên toàn thế giới có thể không có nhiều cây như vậy.

“Ông nội đã xác nhận còn có thể có sai sao?” Đổng Đại Chí cảm thán nói: “Mỗi lần trị liệu ta đều có thể cảm giác trong cơ thể tựa hồ có một cỗ nhiệt chảy bên trong người, giống như có một lực lượng sinh mệnh đang chữa trị thân thể của ta, đó hẳn là do dược hiệu nhân sâm phát tác.”

Diệp Tinh không nói gì, trên thực tế cỗ nhiệt chảy bên trong thân thể kia là dược lực nhân sâm cùng linh lực của hắn hỗn hợp cùng một chỗ sinh ra.

Đổng Nguyệt cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Tinh, cô còn muốn từ chỗ Diệp Tinh này lấy một ít rễ nhân sâm năm trăm năm rồi làm thí nghiệm một chút, thế nhưng nghĩ đến hành vi vừa rồi của cô, biết Diệp Tinh nhất định sẽ cự tuyệt mình, hơn nữa nhân sâm năm trăm năm trân quý cỡ nào chứ? Diệp Tinh cho dù có cũng sẽ không cho cô, cho nên cô đành phải đem ý nghĩ này đè ở đáy lòng.

“Lúc này đây thật sự phải cảm tạ cậu Diệp.” Đổng Đại Chí cười nói: “Nếu sau này cậu có chỗ nào cần giúp đỡ cứ việc mở miệng.”

Nghe vậy, Diệp Tinh gật gật đầu, nói: “Hiện tại tôi quả thật có một chuyện cần nhờ Đổng lão gia tử giúp đỡ.”

“Ồ? Có chuyện gì vậy?” Sắc mặt Đổng Đại Chí lập tức trở nên thận trọng, sâu trong đáy mắt của ông ta ngược lại lộ ra một tia vui mừng.

Diệp Tinh ở trong mắt ông ta là một vị thần y, bệnh tình của ông ta hiện tại được Diệp Tinh chữa khỏi, hơn nữa có thể về sau Đổng Minh Viễn vẫn có thể sinh bệnh, đến lúc đó lại muốn mời Diệp Tinh trị liệu nói không chừng so với hiện tại phiền toái hơn rất nhiều.

Giống như lúc trước Hoàng Thiên Vũ đã từng nói qua, Diệp Tinh đến bây giờ cũng chưa có ra tay cứu ai vài lần đâu.

Thần y như vậy bọn họ rất mong bởi vì một số chuyện mà từ đó có liên quan đến nhau.

Thời điểm mấu chốt có thể đem Diệp Tinh ra cứu mạng.

“Sự tinh không khó, chính là phiền Đổng lão gia lấy tên tôi đăng ký một công ty đầu tư.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

“Công ty đầu tư? Không phải là công ty dược phẩm chứ?” Đổng Đại Chí sửng sốt.

Theo ông ta thấy, nếu Diệp Tinh muốn mở công ty, hẳn là có quan hệ với phương diện dược phẩm.

Thấy Diệp Tinh cười không trả lời, Đổng Đại Chí tức thời không hỏi thêm gì nữa, ông ta nhìn Đổng Minh Viễn, trầm giọng nói: “Minh Viễn, chuyện đăng ký công ty đầu tư liền giao cho con làm, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành cho cậu Diệp!”

“Con biết rồi thưa ba.” Đổng Minh Viễn trịnh trọng gật đầu.

“Được rồi, nếu Đổng lão gia có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi còn có việc bây giờ cần giải quyết, tôi đi trước.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

Nói vài câu, hắn liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Thật không thể tin được Diệp Tinh bây giờ còn chưa tới hai mươi tuổi.” Đổng Đại Chí nhìn Diệp Tinh rời đi cảm thán nói.

Chương 63: Mở công ty đầu tư 2.

“Hừ! Không đi khám chữa bệnh nhiều hơn một chút. “Bên cạnh, Đổng Nguyệt có chút không phục.

“Tiểu Nguyệt, chỉ riêng y thuật cường đại này, chắc chắn đã có rất nhiều gia tộc, thậm chí so với Đổng gia chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều, mấy gia tộc này nhất định sẽ kết giao với hắn. Dù sao ai biết được khi nào mưa gió thất thường, quen biết thêm một vị thần y chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt.” Đổng Đại Chí lắc đầu nói.

“Hơn nữa tuổi còn trẻ mà trầm ổn như vậy, đây quả thực là một con tiềm long a.”

Đổng Nguyệt có chút giật mình, ánh mắt độc đáo của ông nội cô có thể nói là truyền kỳ cả đời, bây giờ không ngờ lại đối với Diệp Tinh có đánh giá cao như vậy.

“Nếu không phải tuổi của Tiểu Nguyệt cháu so với Diệp Tinh lớn hơn năm, sáu tuổi, ta đều muốn cùng hắn kết thân đây.” Đổng Đại Chí cảm thán.

“Ai sẽ thích hắn ta chứ?” Đổng Nguyệt nhất thời xấu hổ nói.

Cô cũng mặc kệ mấy lời của Đổng Đại Chí, nhanh chóng bỏ chạy.

“Tiểu Nguyệt đây là làm sao vậy?” Xa xa, Đổng Minh Viễn đưa Diệp Tinh trở về, vừa vặn nhìn thấy Đổng Nguyệt chạy đi, không khỏi nghi hoặc hỏi.

Đổng Đại Chí cười cười không nói gì, sau đó quay sang nhìn Đổng Minh Viễn trịnh trọng nói: “Chuyện của công ty trước đó để đấy đã, lần này chuyện của Diệp Tinh nhất định phải mau chóng đi làm, không được có bất kỳ chậm trễ nào.”

“Con biết rồi thưa ba.” Đổng Minh Viễn trịnh trọng điểm.

Lang bạt thương nghiệp nhiều năm như vậy, ông ta đương nhiên biết tầm quan trọng của việc kết giao với Diệp Tinh.

~~~

“Có Đổng gia đi đăng ký công ty, tốc độ hẳn là rất nhanh.” Diệp Tinh trong lòng âm thầm nói.

“Chờ công ty đăng ký xong, đoàn làm phim kia phỏng chừng cũng sẽ bắt đầu đầu tư.”

Diệp Tinh trong đầu nhớ lại tin tức kiếp trước.

Năm sau ở kiếp trước sẽ có một bộ phim rất nổi tiếng để lại nhiều kỷ lục ở thị trường Hoa Hạ.

Bộ phim kia gọi là “Giới Nguyên Châu”, nói về một người trong lúc vô tình lấy được một hạt trân châu bên bờ biển, sau đó có được năng lực không thể tưởng tượng nổi, anh ta lợi dụng năng lực này mà trở nên cường thế, trị những người xem thường mình, nhanh chóng đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Thế nhưng một lần trong lúc vô tình anh ta lại phát hiện bên trong Giới Nguyên Châu có một mảnh thế giới, khi anh ta sử dụng năng lượng của Giới Nguyên Châu, thì ở một mảnh thế giới khác sẽ phát sinh tai nạn thật lớn.

Sau đó anh ta tiến vào bên thế giới kia, thừa nhận chính bản thân tạo thành từng đạo tai nạn, trong lòng hối hận không kịp, cuối cùng anh ta bằng chính bản thân cùng với sự trợ giúp của bằng hữu, đem tai nạn triệt để giải quyết, để cho thế giới trong Giới Nguyên Châu một lần nữa khôi phục bình tĩnh, mà anh ta lúc đó nghịch chuyển thời gian trở lại địa phương lúc bắt đầu gặp được Giới Nguyên Châu, lựa chọn vĩnh viễn phong ấn Giới Nguyên Châu.

Chính là một câu chuyện đơn giản như vậy, lại bộc phát ra năng lượng không? lồ, lúc mới công chiếu đều không có tiền để toàn lực tuyên truyền, nhưng sau đó không hiểu sao lại bùng nổ danh tiếng, trở thành một nhóm hắc mã lớn nhất thị trường điện ảnh Hoa Hạ, cuối cùng tổng doanh thu phòng vé thậm chí đạt tới tám tỷ! Đứng đầu trong lịch sử phòng vé thế giới.

Mà nhóm làm phim lúc đầu thiếu kinh phí, muốn có đầu tư cũng không kéo được.

Bởi vì chi phí sản xuất của nó lên tới 160 triệu!

Đoàn sản xuất kia cũng không phải rất nổi tiếng, đạo diễn kia cũng là lần đầu tiên làm phim, không có nhà đầu tư nào coi trọng, một khi đầu tư, cuối cùng rất có thể sẽ không có vốn liếng.

Tuy nhiên, cuối cùng doanh thu phòng vé của bộ phim lại nhận được không biết bao nhiêu sự chú ý, rất nhiều nhà đầu tư hối hận xanh cả ruột, không thể nào mà ngờ rằng họ đã từng từ chối lợi nhuận siêu khủng mà bộ phim tạo ra.

Sau đó, đội ngũ sản xuất đã thực hiện thêm hai bộ phim, cả hai đều đạt được doanh thu phòng vé tốt.

Mục tiêu hiện tại của Diệp Tinh là thanh trường kiếm được đấu giá hơn một năm sau!

Thanh trường kiếm trên buổi đấu giá được bán ra mới mức giá giá trên trời 29,8 tỷ! Nếu đợi đến lúc Diệp Tinh hắn tham gia, giá thậm chí sẽ cao hơn.

Cho nên Diệp Tinh nhất định phải kiếm đủ tiền trước đó!

Chỉ dựa vào nhân sâm trị liệu, cho dù chữa trị một lần một trăm triệu, thì dùng hết nhân sâm nhiều nhất cũng chỉ thu được mấy tỷ mà thôi, cách mấy chục tỷ kia chênh lệch rất lớn.

Hơn nữa cũng không nhất định có nhiều gia tộc có bệnh nhân cho hắn trị liệu như vậy.

Muốn tích lũy nhiều tiền như vậy, hắn nhất định phải bắt đầu từ phương diện khác, trị bệnh chỉ là kết giao nhân mạch mà thôi.

Mà hắn hiện tại mở cửa hàng thú cưng, trị liệu cho Hoàng Thành Đống được 50 triệu, trị liệu cho Đổng Đại Chí được 100 triệu, tiền trên người hắn hiện tại đã gần 170 triệu! Hoàn toàn có thể đầu tư vào Giới Nguyên Châu!

Đến lúc đó bộ phim phá vỡ nhiều kỷ lục của điện ảnh Hoa Hạ này sẽ mang lại cho hắn lợi ích to lớn!

Tự mình thành lập công ty chắc chắn sẽ có các loại thủ tục phải làm, còn không biết cần bao lâu, cho nên Diệp Tinh nhờ Đổng Đại Chí hỗ trợ một chút.

Thu liễm rất nhiều suy nghĩ trong lòng, Diệp Tinh trực tiếp trở về nhà.

– “Linh Huyền Thảo phát triển thêm?” Hắn nhìn về phía một gốc cỏ xanh, tím trên ban công, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng.

Hắn nhanh chóng kéo nó xuống, đặt ở trong tay.

Chương 64: Bồi tội 1.

Được Tinh Hỏa Quyết vận chuyển vào, trong Linh Huyền Thảo nhất thời có một cỗ linh lực nồng đậm gấp mấy lần tràn ra không trung, sau đó bị hắn hút vào trong da, hướng chỗ trái tim nơi hạt giống linh lực tụ tập.

Lấy được hạt giống linh lực, sau đó liền bắt đầu rèn luyện kinh mạch của nó.

Dưới cỗ linh lực rèn luyện này, Diệp Tinh cảm thấy kinh mạch của mình được rèn luyện rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Dần dần, Linh Huyền Thảo trong tay hắn tựa hồ hao hết lực sinh mệnh, nhanh chóng trở nên khô héo, nhẹ nhàng chạm vào, liền hóa thành tro tàn.

– Tinh luyện chấm dứt!

Kết thúc tu luyện, Diệp Tinh cảm thụ một chút tốc độ tiến bộ của mình, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Chỉ một gốc cây nhỏ Linh Huyền Thảo này, tương đương với hắn tu luyện thêm năm ngày!

“Chín gốc cây còn lại phỏng chừng cũng sẽ ở trong thời gian gần đây trưởng thành, nhưng mà sử dụng Linh Huyền Thảo thì một ngày một gốc cây là thích hợp nhất, mình cũng không cần gấp gáp.”

Chờ những Linh Huyền Thảo này trưởng thành toàn bộ, hắn tất nhiên có thể bước vào luyện thể giai đoạn thứ tư – luyện máu!

Cách ngày tận thế đen tối càng ngày càng gần, tám cây cột lớn màu đen kia ẩn chứa một lượng lớn bảo vật, thực lực của hắn càng mạnh, xác suất lấy được bảo vật trong cây cột đen cũng sẽ càng cao!

~~~

Ngày hôm sau, Diệp Tinh giống như một sinh viên bình thường đến đại học Thượng Hải học.

Buổi sáng kết thúc khóa học thứ sáu, buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi.

Thời gian rảnh rỗi của các trường đại học là rất nhiều, những thời gian này hoàn toàn được sắp xếp bởi sinh viên.

“Diệp Tinh.”

Sau giờ học, Diệp Tinh chuẩn bị cùng Lâm Tiểu Ngư rời đi lại bị Trương Mộng gọi lại.

“Mộng Mộng, có chuyện gì vậy?” Lâm Tiểu Ngư nghi hoặc hỏi.

Trương Mộng cười hì hì nói: “Tiểu Ngư, Diệp Tinh nhà cậu có năng lực lớn như vậy, nhưng còn chưa mời chúng tôi ăn cơm đâu đấy? Cả tuần này tôi vẫn chờ đợi đến cuối tuần, chuẩn bị làm thịt thổ hào đây.”

– Cậu cũng biết Diệp Tinh chính là chủ cửa hàng thú cưng có giá trị hơn mười triệu sao.”

“Đúng vậy, Tiểu Ngư, cậu xem lần trước Thạch Lỗi đều mời ăn cơm rồi đó.” Chu San cũng cười nói.

“Không thành vấn đề.” Diệp Tinh gật gật đầu, cười nói: “Địa điểm tùy các cô lựa chọn.”

“Ông chủ Diệp đại khí a!”

“Địa điểm chúng tôi chọn nói xong cũng không được đổi ý a.”

“……”

Trương Mộng nhất thời rầm rầm hô lên.

Ánh mắt cô chuyển động một chút, cười hì hì nói: “Chúng ta liền đi khách sạn Kim Mạc!”

“Khách sạn Kim Mạc là khách sạn năm sao, đồ ăn bên trong đặc biệt ngon, tôi chỉ vào qua một lần thôi mà vẫn nhớ.” Chu San cũng phụ họa nói.

“Được, vậy liền đi khách sạn Kim Mạc.” Diệp Tinh gật đầu.

Tiền Giai Giai nhìn Diệp Tinh một chút, có chút rối rắm, rốt cuộc là nên đi ăn cơm hay là đi cửa hàng thú cưng làm việc đây? Nhưng mà Diệp Tinh là ông chủ, cô suy nghĩ một chút không nói gì, chờ mấy người kia an bài cho cô.

Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên tò mò nhìn Diệp Tinh một cái, cô ta cũng nghe nói chuyện Diệp Tinh chính là chủ của cửa hàng thú cưng kia.

Đương nhiên, cô cái gì cũng chỉ tò mò mà thôi, đối với cô mà nói, cửa hàng thú cưng kia căn bản không tính là cái gì.

“Vậy thì quyết định như vậy đi! Nếu ai có bạn trai, người đó sẽ mang theo bạn trai của mình tới cùng.” Trương Mộng cười nói.

Chẳng bao lâu, cô gọi Hạ Lâm từ xa gọi tới.

Hạ Lâm nhìn thấy Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, có chút xấu hổ, không nói một câu.

Trương Mộng nhìn Hạ Lâm một cái, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư một cái, trên thực tế cô đưa ra bữa cơm tối chính là vì giải trừ mâu thuẫn giữa Hạ Lâm và Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh.

Cô cảm thấy đều là người ngủ chung một phòng, cũng không thể để mâu thuẫn vẫn nghẹn ở trong lòng như vậy được.

Sau đó, mọi người tập hợp, đoàn tụ tập tổng cộng có tám người, nam chính là Diệp Tinh và Thạch Lỗi bạn trai của Hạ Lâm.

Thạch Lỗi gặp mặt ngược lại rất hào phóng chào hỏi, không có chút nào bị sự tình trước kia ảnh hưởng.

Gọi hai chiếc xe, mọi người đi tới trước cửa khách sạn Kim Mạc.

Khách sạn Kim Mạc có diện tích rất lớn, chừng hai mươi tầng, là một khách sạn rất nổi bật trên con phố này, xung quanh đều không có kiến trúc nào có thể so sánh được.

“Kim Mạc này quả thật là một khách sạn to lớn a.” Trương Mộng nhịn không được cảm thán nói.

“Khách sạn Kim Mạc là một khách sạn năm sao, do Triệu Sơn Nham thành lập, chỉ riêng ở thành phố Thượng Hải này, khách sạn Kim Mạc đã có ba khách sạn, ngoài ra ở các thành phố khác cũng mở ra một ít. Tập đoàn Triệu thị tài lực hùng hậu, là phú hào hàng đầu của thành phố Thượng Hải. Giống như trung tâm mua sắm Kim Mạc mà chúng ta từng đến trước kia cũng thuộc tập đoàn Triệu thị, hơn nữa tập đoàn Triệu thị còn có một số cửa hàng trong ngành khác.” Chu San nói, tựa hồ đã sớm điều tra qua.

“San San, cậu biết chi tiết như vậy sao?” Lâm Tiểu Ngư cười nói.

Trương Mộng ở bên cạnh cười xấu xa: “Tôi nghĩ San San phỏng chừng muốn trở thành phu nhân tập đoàn Triệu thị.

“Đừng nói bậy.” Chu San đỏ mặt một chút.

Mục tiêu của cô chính là tìm một người bạn trai có tiền, gả cho một người có tiền, nhưng mà tập đoàn Triệu thị quá mức khủng bố, cô vẫn có tự biết thân biết phận.

Tình yêu giữa cô bé Lọ Lem và Hoàng tử tất nhiên là đáng khao khát, nhưng cô bé Lọ Lem cũng xuất thân từ một danh gia, ba có tước vị, gia đình cũng là hiển hách một thời.

Cô bé Lọ Lem cũng chỉ vì mẹ kế mà trở nên nghèo túng mà thôi.

Chương 65: Bồi tội 2.

“Tôi thấy San San vẫn có cơ hội.” Bên cạnh, Hạ Lâm vẫn không nói lời nào bỗng nhiên cười nói, thay đổi bộ dáng trầm mặc lúc trước.

Vừa rồi Hạ Lâm cũng nghe Chu San nói, cửa hàng thú cưng Diệp Tinh quả thật có thể kiếm tiền, nhưng ở trước mặt tập đoàn Triệu thị cường đại này tựa hồ không đáng nhắc tới, điều này làm cho trong lòng cô bỗng nhiên lại trở nên thoải mái.

Tựa như cô ta cho rằng tập đoàn Triệu thị này có thể đánh bay Diệp Tinh xuống, làm cho hào quang trên người Diệp Tinh biến mất rất nhiều.

Đoàn người tiến vào trong đó, sau đó đặt một cái phòng riêng.

“Oa, những món ăn này giá cả thật đắt.” Mấy người đang nhìn thực đơn.

Các món ăn trên rẻ nhất là 100 nhân dân tệ, thậm chí còn có hàng ngàn nhân dân tệ một món ăn.

“Mức độ tiêu thụ của khách sạn Kim Mạc rất cao. Chỉ cần gọi hai món ăn cũng đã tốn hàng trăm tệ. Nếu có thêm người, mức tiêu thụ lên tới hàng nghìn là chuyện bình thường.” Chu San nhìn thực đơn nói.

Diệp Tinh cười cười nói: “Mọi người muốn ăn cái gì thì gọi đi, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.”

“Ông chủ Diệp thật khí phách.” Nhất thời, Trương Mộng khen ngợi.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng các cô vẫn lựa chọn những món ăn hơi rẻ hơn một chút, cuối cùng vẫn là Diệp Tinh lại gọi mấy món đắt tiền, thêm một ít bia cùng đồ uống.

Chẳng bao lâu, từng món ăn bắt đầu lên bàn.

“Diệp Tinh.” Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cầm bia đứng lên, cười nói: “Chuyện lúc trước xin lỗi, tôi thay Lâm Lâm xin lỗi cậu.”

Nói xong, Hạ Lâm cũng đứng lên, mặt mang theo áy náy, nói: “Diệp Tinh, Tiểu Ngư, chuyện lúc trước đều là tôi không đúng.”

Cô giơ bia trong tay lên, nói: “Chén này xem như thành ý xin lỗi của tôi.”

Cô uống hết bia trong tay.

Mọi người nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, chờ bọn họ trả lời.

“Chị Lâm, chuyện quá khứ thì để nó qua đi.” Lâm Tiểu Ngư gật gật đầu nói, không muốn dây dưa chuyện lúc trước.

Lâm Tiểu Ngư nói như vậy, Diệp Tinh cũng khẽ gật đầu, không nói gì.

“Ha ha, tất cả mọi người đều là bạn học, không nên có thù qua đêm.” Trương Mộng đứng lên, cười nói: “Nào, chúng ta đến uống một ly, kính ông chủ Diệp của chúng ta một chút.”

Mọi người nâng ly lên.

Trong mấy người, Chu Lãnh Huyên tính tình quá lạnh nhạt, Tiền Giai Giai lại trầm mặc ít nói, Hạ Lâm, Thạch Lỗi cũng có chút câu nệ, không khí sinh động chính là Trương Mộng cùng Chu San.

Toàn bộ phòng riêng ngược lại rất náo nhiệt.

Chờ đến khi ăn được một nửa, Thạch Lỗi đi ra ngoài đi vệ sinh.

“Thạch Lỗi.” Đợi đến khi anh ta trở về lại bỗng nhiên có một đạo thanh âm hô anh ta lại.

Thạch Lỗi quay đầu nhìn, nhìn thấy một vị thanh niên cả người vest áo, diện mạo có chút âm nhu.

“Trịnh Hằng.” Thạch Lỗi nhìn thấy người thanh niên, trên mặt lập tức chất lên nụ cười.

“Tôi nói đoạn thời gian gần đây tiểu tử cậu rất bận rộn nha, đã nhiều ngày chưa từng gặp mặt.” Trịnh Hằng đi tới vỗ vỗ bả vai Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi xấu hổ cười cười.

Anh ta biết Trịnh Hằng vẫn muốn theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, muốn tiếp cận anh ta và Hạ Lâm, nhưng sau khi biết giá trị ngàn vạn của Diệp Tinh, với gia cảnh gia đình nhỏ bé của anh ta, anh ta cũng không dám đắc tội Diệp Tinh đâu.

Thạch Lỗi không dám đắc tội Diệp Tinh, nhưng Trịnh Hằng không giống thế.

“Tôi đi ăn cơm với Hạ Lâm.” Thạch Lỗi cười nói.

“Ừm? Vậy Lâm Tiểu Ngư có tới không?” Mắt Trịnh Hằng sáng lên.

Trịnh Hằng anh đẹp trai, nhiều tiền, từng quen rất nhiều bạn gái, nhưng trước giờ chưa từng gặp loại người như Lâm Tiểu Ngư, nhưng có điều Lâm Tiểu Ngư chỉ như một khúc xương khó gặm, dường như không có bất kỳ hứng thú gì với anh ta.

Nhưng càng như vậy, anh ta càng động tâm.

Thế nhưng, Lâm Tiểu Ngư lại có bạn trai rồi, hơn nữa quan hệ của hai người lại rất tốt, đây là một vấn đề rất lớn.

Vừa nghĩ tới một cô gái như Lâm Tiểu Ngư bị chàng trai khác chiêm đoạt, trong lòng anh ta không khỏi bùng lên một ngọn lửa giận. Nhưng hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta cũng không thể đầu óc có vấn đề mà bỏ tiền thuê người đánh Diệp Tinh một trận, một khi để lại manh mối gì đó, cho dù gia thế như thế nào, đều phải tới đồn cảnh sát ngồi mấy ngày.

Nếu để ba anh ta biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta.

“Sao vậy? Trịnh Hằng?” Phía xa, một chàng trai đi tới, cười nói.

Anh ta lại gặp Thạch Lỗi, nói: “Sao nói chuyện với Thạch Lỗi lâu vậy?”

Hiển nhiên anh ta cũng quen Thạch Lỗi.

“Bạn gái Thạch Lỗi có một người bạn cùng phòng tên là Lâm Tiểu Ngư, tôi khá thích cô ấy, nhưng cô ấy lại có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai cô ấy khá ngông cuồng, có chút đau đầu.” Trịnh Hằng lắc đầu nói.

“Ồ? Còn có cô gái có thể khiến cho thánh thủ tình trường gặp khó khăn?” Chàng trai đó cười nói.

Anh ta suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy gia thế của bạn trai Lâm Tiểu Ngư thế nào?”

“Ba mẹ đều là người bình thường, nhà khá nghèo, trước đây cậu ta vì mẹ mình bị bệnh nặng còn nghỉ học một thời gian.” Trịnh Hằng nói những gì mình biết ra.

“Vậy còn sợ gì?” Chàng trai khinh bỉ nhìn Trịnh Hằng một cái, nói: “Cậu còn sợ đạp phải tấm sắt à?”

“Trịnh đại công tử cậu đa tài đa nghệ, theo đuổi nữ sinh không phải dễ như trở bàn tay? Xã hội bây giờ có cô gái nào mà không thích tiền chứ? Cậu trực tiếp đập tiền không phải là được rồi à? Hơn nữa còn có thể dùng cách khác khiến cho bạn trai cô ta trở nên chật vật, làm giảm địa vị trong lòng nữ sinh đó, nếu còn không được có thể sử dụng một số thủ đoạn cực đoan.”

Chương 66: Tìm đánh.

Chàng trai nhìn Trịnh Hằng một cái, cười nói: “Đối mặt với một tên nghèo, không cần biết tình cảm của cậu ta và bạn gái sâu nặng bao nhiêu, cũng có thể dễ dàng khiến cho buông lỏng. không sợ điều gì khác, chỉ sợ bản thân không dùng đúng biện pháp. Thế nào? Trịnh đại công tử không có lòng tin vào bản thân à?”

“Phải rồi, lần trước cậu chọc phải kẻ địch mạnh hơn, đó là do tin tức trong tay không đủ, lẽ nào lần này vẫn còn lo lắng?”

Nói xong, chàng trai tự tin: “Đây là khách sạn Kim Mạc, là của tập đoàn Triệu thị, cho dù xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tên nhóc đó còn có thể nổi lên gợn sóng gì?”

Anh ta tên Triệu Tử Dịch, cũng là người trong tập đoàn Triệu Thị.

Nghe vậy, Trịnh Hằng nhíu mày nói: “Lâm Tiểu Ngư đó hình như không để ý tới tiền?”

“Còn có người không thích tiền sao?” Triệu Tử Dịch cười nói: “Tôi không tin đâu, đi, vào trong đã, tôi bày mưu tính kế cho cậu.”

Triệu Tử Dịch nói như vậy, Trịnh Hằng cười, nói: “Vậy chúng ta vào trong chơi một trận.”

Mấu chốt là trước đây anh ta từng chọc phải một kẻ địch mạnh, ba anh ta phải bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể giải quyết được việc này, còn đánh anh ta một trận.

Điều này khiến cho anh ta làm việc gì cũng có chút lo lắng sợ hãi. Nếu không dựa vào tính cách của anh ta, sớm đã đi chặn đường Lâm Tiểu Ngư rồi.

Thạch Lỗi ở bên cạnh, anh ta vốn muốn nói chuyện tiệm thú cưng cả Diệp Tinh, nhưng lời đã tới bên miệng lại không nói ra.

Tới phòng bao mà mấy người Diệp Tinh đang nồi, Triệu Tử Dịch liếc bên trong một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Trịnh Hằng, ánh mắt không tồi.”

Từ góc độ của anh ta vừa hay nhìn thấy Chu Lãnh Huyên.

Hiển nhiên Trịnh Hằng cũng nhìn thấy, anh ta lập tức nói: “Đó không phải Lâm Tiểu Ngư, Triệu Tử Dịch, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng chọc tới cô gái đó.”

Anh ta láng máng nghe được thông tin, có nhân vật lớn nhìn trúng Chu Lãnh Huyên, không cho phép người khác tới làm phiền.

Mặc dù không biết sự thật, nhưng những người chọc tới Chu Lãnh Huyên đều vào viện rồi.

Sau đó, Trịnh Hằng tiến lên một bước, trực tiếp đẩy cửa phòng bao, sải bước tiến vào.

“Trịnh Hằng.”

Chu Lãnh Huyên, Tiền Giai Giai nhìn hai chàng trai xa lạ đột nhiên đẩy cửa bước vào, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Mà Hạ Lâm và Chu San trực tiếp hô lên.

Về phần Lâm Tiểu Ngư và Diệp Tinh thì hơi nhíu mày.

“Haha, trong này náo nhiệt quá.” Trịnh Hằng bước vào, rất tự nhiên nói. Nói xong mắt anh ta nhìn về phía Lâm Tiểu Ngư.

“Hình như chúng tôi không mời anh tới liên hoan? Mời anh mau rời khỏi nơi này.” Diệp Tinh nhíu mày nói.

“Diệp Tinh, tên nhóc này đúng là ngông cuồng giống cậu nói.” Triệu Tử Dịch cười nói.

Diệp Tinh liếc anh ta một cái, sau đó thu tầm mắt lại.

Lập tức nụ cười trên mặt Triệu Tử Dịch biến mất, vậy mà Diệp Tinh này không nhìn anh ta.

“Diệp Tinh, tôi là bạn của Thạch Lỗi, Hạ Lâm, tới đây kính một ly rượu được không?” Trên mặt Trịnh Hằng vẫn mang theo nụ cười.

Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, hơi xấu hổ, nhưng vẫn nâng ly, nói: “Trịnh Hằng, ly rượu này tôi kính anh.”

“Không vội.” Trịnh Hằng cười nói: “Chiếc ly này của tôi vẫn chưa có rượu mà.”

Anh ta nhìn một lát, đột nhiên nhìn thấy ly rượu bên cạnh Lâm Tiểu Ngư, nói: “Ly rượu này không tồi.”

Trên mặt anh ta mang theo một nụ cười ấm áp, dường như tràn đầy thiện chí.

Cả phòng bao đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Trịnh Hằng, sắc mặt đều thay đổi.

Trịnh Hằng này rõ ràng đang khiêu khích.

Diệp Tinh nắm lấy tay Lâm Tiểu Ngư, lạnh nhạt nhìn Trịnh Hằng.

Dường như rất hài lòng với việc bản thân mình nháy mắt đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người, Trịnh Hằng cười nói: “Ồ, ngại quá, tôi quên mất là không thể chỉ uống rượu của người ta. Lâm Tiểu Ngư, như vậy đi, ly rượu này bán cho tôi, tôi ra giá ba mươi vạn!”

Ba mươi vạn chỉ để mua một ly rượu, đây đúng là cái giá trên trời.

Nhưng lời vừa nói xong, mọi người đều dùng ánh mắt kì lạ để nhìn anh ta.

“Sao vậy? Lẽ nào Diệp Tinh còn có con bài chưa lật?” Thấy vậy, trong lòng Trịnh Hằng lập tức nổi lên một dự cảm không tốt.

Chuyện xảy ra lần trước lại hiện lên trong lòng một lần nữa.

“Trịnh Hằng, Diệp Tinh mở một tiệm thú cưng, giá trị trên nghìn vạn.” Hạ Lâm nhìn Diệp Tinh một cái, lại nhìn Trịnh Hằng giải thích.

“Tiệm thú cưng?” Trịnh Hằng cười.

Vừa nãy anh ta còn cho rằng Diệp Tinh còn có lá bài chưa lật.

Giá trị nghìn vạn, căn bản anh ta không để vào mắt, đối với anh ta mà nói, muốn làm cho một tiệm thú cưng sụp đổ quá dễ dàng.

Hơn nữa, biết được tin tức này, Trịnh Hằng nháy mắt càng trở nên hưng phấn hơn.

“Khó trách Lâm Tiểu Ngư nhất quyết một lòng với Diệp Tinh, chắc hẳn đã biết trước nhà Diệp Tinh có tiền tài như vậy.” Trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Trước đây anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư không thích tiền, không ngờ Diệp Tinh còn che giấu bản thân là người có tiền.

Biết được tin tức này, Trịnh Hằng cũng không thăm dò thêm gì nữa, mặt anh ta vẫn cười, nói: “Lâm Tiểu Ngư, tôi rất thích em. Có muốn suy nghĩ một chút về việc làm bạn gái tôi không? Diệp Tinh có thể cho em, tô cũng có thể, hơn nữa còn cho những thứ tốt hơn. Nhà tôi mở vài cửa hàng phục sức Helen, quần áo tùy em chọn.”

Chương 67: Cách chơi.

Mặt anh ta mang theo nụ cười nhẹ, chờ đợi nhìn sắc mặt mọi người thay đổi.

“Phục sức Helen?” Quả nhiên sắc mặt mấy người Hạ Lâm, Chu San khẽ biến.

Đây là cửa hàng khá nổi tiếng ở thành phố Thượng Hải, giá trị lên tới cả triệu.

Trước đây Hạ Lâm chỉ biết Trịnh Hằng có tiền, không nghĩ tới lại có tiền như vậy.

Sắc mặt Lâm Tiểu Ngư trở nên khó coi, Diệp Tinh đứng bên cạnh cô, nhéo tay cô, nói: “Giao cho anh xử lý.”

“Ừm.” Lâm Tiểu Ngư gật đầu.

“Thế nào? Điều kiện của tôi không biết tốt hơn Diệp Tinh bao nhiêu lần, con gái luôn phải chọn những điều tốt nhất.” Trịnh Hằng cười khẽ nói.

Theo anh ta thấy, không có cô gái nào không thích tiền, trước đó anh ta còn cho rằng Lâm Tiểu Ngư là một người đặc biệt, nhưng sau khi biết giá trị của Diệp Tinh, trong lòng anh ta lập tức bỏ đi suy nghĩ này.

Vậy nên anh ta cũng không cố kỵ gì cả, trực tiếp thể hiện tài lực của bản thân.

Trịnh Hằng ngạo nghễ đứng đó, chờ đợi một tia do dự trên mặt Lâm Tiểu Ngư, chỉ cần có, anh ta vô cùng chắc chắn sẽ nắm được Lâm Tiểu Ngư trong tay.

“Bốp!”

Lời vừa nói xong, Diệp Tinh đột nhiên đi tới, chân trái nhấc lên, hung hăng đạp lên người anh ta.

Một cước này, Trịnh Hằng chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn ập tới, thân thể cong như một con tôm, sắc mặt trở nên trắng nhợt.

“Đã có ai nói với anh chưa, miệng của anh rất thối!” Diệp Tinh lạnh giọng nói.

“Cậu!! Cậu dám đánh tôi?” Trịnh Hằng ngẩng đầu, khó tin nhìn Diệp Tinh.

Sau khi anh ta thể hiện thân phận, thứ nhận được nên là sự kính nể, ngưỡng mộ của mọi người mới đúng.

Có điều tuy đau, nhưng trong mắt anh ta hiện lên một tia hưng phấn.

“Tên nhóc, cậu dám động thủ ở nơi này?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch thấy Trịnh Hằng bị đánh, lập tức nổi giận.

“Bảo vệ!”

Anh ta trực tiếp nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó mấy người bảo vệ đều chạy vào.

“Đưa tên nhóc này tới phòng bảo vệ, sau đó báo cảnh sát.” Triệu Tử Dịch trầm giọng nói.

“Diệp Tinh.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Ngư lập tức căng thẳng ô cánh tay Diệp Tinh.

Cô nhìn Triệu Tử Dịch, Trịnh Hằng giận dữ nói: “Rõ ràng là các người nói lời khiêu khích trước?”

“Hừ! Bọn tôi nói lời khiêu khích? Nhưng các người là người động thủ! Tôi cảm thấy bản thân bị đá trọng thương rồi.” Sắc mặt Trịnh Hằng âm trầm nói.

“Tôi muốn tới bệnh viện kiểm tra, mà sau khi có kết quả kiểm tra, các người nhất định sẽ bị bắt lại, chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.” Trên mặt anh ta tràn ngập vẻ băng giá: “Có những người đã định trước rằng cậu không đắc tội nổi, nhưng khi cậu từ trong đó đi ra, cậu sẽ phát hiện điều gì cũng có thể xảy ra thay đổi.”

Dùng tiền đập là một loại thủ đoạn của Trịnh Hằng, đối phương không nhận thì sẽ dùng lời nói kích thích, nếu đối thủ không phản kháng thì hiển nhiên là một kẻ yếu đuối, nếu ra tay phản kháng, vậy thì sẽ càng có thủ đoạn để xử lý đối thủ.

Chỉ cần Diệp Tinh ra tay, tiếp theo anh ta xử lý dễ dàng hơn nhiều.

Đây là một thủ đoạn cực đoan trước đó anh ta đã bàn bạc với Triệu Tử Dịch, không ngờ rằng nhanh như vậy Diệp Tinh đã động thủ.

Ngày xưa anh ta theo đuổi con gái, những cách này kết hợp sử dụng vô cùng hiệu quả.

“Anh đang uy hiếp tôi?” Trong mắt Diệp Tinh hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Tôi chỉ đang nói một việc mà thôi, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, cậu tưởng rằng bản thân rất lợi hại, thực tế căn bản không biết rằng rốt cuộc bản thân đang đối mặt với việc gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi với cậu.” Trịnh Hằng trầm giọng nói.

Bởi vì vết thương trên người làm cho sắc mặt anh ta có chút vặn vẹo.

“Vậy chúng ta phải chơi một ván ra trò.” Lúc này Diệp Tinh thâm trầm mà gật đầu.

Thấy hắn vẫn bình tĩnh như vậy, Trịnh Hằng không nhìn thấy cảnh tượng mà mình muốn thấy, không khỏi trầm mặt, nói: “Tên nhóc, tôi rất ghét việc không có lá bài tẩy mà còn làm màu trước mặt tôi.”

Nhưng nghe anh ta nói xong Diệp Tinh cũng không trả lời, hắn bắt đầu bước lên trước.

“Bắt cậu ta lại!” Trịnh Hằng trầm giọng nói.

Mấy bảo vệ thân thể vạm vỡ đi tới bắt Diệp Tinh.

Có nhiều bảo vệ ở đây như vậy, Diệp Tinh trốn cũng không trốn nổi.

“Rầm!” “Bốp!”

Nhưng, Diệp Tinh cứ vậy mà tiến lên, mà những bảo vệ này tất cả đều bị đá bay ra ngoài.

Vóc người Diệp Tinh cũng không vạm vỡ lắm, nhưng lại như sối thấy đàn cừu, hoành hành không bị ngăn trở.

“Trời ạ, sức lực này cũng lớn quá rồi!”

“Đá bay bảo vệ như đá một quả bóng vậy.”

~~~

Mấy người Trương Mộng rõ ràng bị dọa cho hoảng sợ, lần trước bọn họ cũng chỉ biết sức lực của Diệp Tinh lớn, không ngờ thân thủ của hắn cũng lợi hại như vậy.

“Lẽ nào Diệp Tinh là người luyện võ?” Lúc này Chu Lãnh Huyên cũng đang nhìn Diệp Tinh, trong mắt có một tia kinh nghi không chắc chắn.

Cô ta cũng có chút hiểu biết về giới luyện võ.

Lúc này Trịnh Hằng nhìn về phía Diệp Tinh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Một người dễ dàng đánh ngã đám bảo an lực lưỡng như vậy, đây quả thực là mãnh thú hình người.

Thấy Diệp Tinh tới gần, anh ta cố làm ra vẻ tức giận nói: “Diệp Tinh, không những cậu ra tay với tôi, còn ra tay với nhiều bảo vệ như vậy, cậu phạm pháp rồi.”

“Bốp!”

Chương 68: Cách chơi 2.

Chờ đợi anh ta lại là một cước.

Một cước này đá ra, vậy mà thân thể Trịnh Hằng lại bị đá bay tới bức tường phía sau.

“A!!!” Lập tức, Trịnh Hằng hét thảm, mồ hôi lạnh do đâu thi nhau chảy ra.

Diệp Tinh tiến lên, tay phải hắn nắm lấy áo, lập tức nhấc anh ta dậy.

“Buông… buông tôi ra.” Trịnh Hằng bị nắm cổ áo, điên cuồng vùng vẫy, nhưng anh ta cảm thấy tay phải của Diệp Tinh như được đúc thành từ sắt thép, căn bản khó mà lay động.

“Anh nói muốn chơi cùng tôi, bây giờ tôi cũng chơi cùng anh.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

“Bụp!”

Lại là một cước, thân thể Trịnh Hằng bay ngược ra ngoài, lại nặng nề đập xuống mặt đất.

Từ khi Diệp Tinh sống lại, vẫn luôn kiềm chế tính khí của mình, nếu như dám trêu chọc hắn trong ngày tận thế, hắn sẽ không chút nương tay nào mà đánh chết.

Có điều hiện giờ là xã hội pháp trị, chỉ cần không động đến người nhà hắn và Lâm Tiểu Ngư, hắn đều sẽ không để ý.

Nhưng, Trịnh Hằng này lại dám uy hiếp hắn, dường như muốn tạo nên thương tổn với người bên cạnh hắn, đây quả là chạm vào vảy ngược của Diệp Tinh không thể nghi ngờ.

Sống lại, điều mà hắn để tâm nhất là những người bên cạnh, cho dù là ai, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!

“A!!!” Trịnh Hằng kêu thảm trên mặt đất, đâu đến mức không nói nổi thành lời, co quắp như một con tôm.

Chỉ nhìn bị đạp bay như vậy thôi cũng đã biết rất đau.

Mấy người Trương Mộng, Hạ Lâm, Thạch Lỗi hoàn toàn bị dọa sợ.

Bình thường trông Diệp Tinh như một chàng trai tươi sáng, không ngờ tới ra tay lại khủng bố như vậy.

“Diệp Tinh.” Lâm Tiểu Ngư cũng kinh sợ, lập tức tiến lên ôm tay Diệp Tinh.

Cô lo lắng Diệp Tinh nhất thời xúc động mà xảy ra chuyện.

“Dừng… dừng tay, vậy mà cậu dám ra tay ở địa bàn của tập đoàn Triệu thị tôi, còn đánh nhiều bảo vệ bị thương như vậy?” Bên cạnh, Triệu Tử Dịch có chút sợ hãi nhìn Diệp Tinh, nhưng vẫn nói.

Ai dám đắc tội tập đoàn Triệu thị ở thành phố Thượng Hải bọn họ?

“Không phải các người muốn chơi à?” Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh.

“Tôi sẽ ở đây chờ, tập đoàn Triệu thị các người còn lá bài tẩy gì cứ việc lấy ra đi, một trăm cách chơi đã hoàn thành một cách, chín mươi chín cách tiếp theo tôi ngược lại muốn xem xem các người chơi thế nào?”

Hắn nhìn Trịnh Hằng đang kêu thảm trên đất một cái, thực tế hắn đã khống chế lực độ, nếu không một cước của hắn có thể trực tiếp đá vỡ nội tạng của Trịnh Hằng.

Nhưng cho dù vậy, hiện tại nội tạng Trịnh Hằng cũng đã chịu chút tổn thương, đoán chừng sau này thân thể sẽ rất yếu ớt, biến thành một con ma ốm, phần lớn thời gian đều phải nằm trong bệnh viện.

Xã hội hiện tại, hắn cũng sẽ biết giữ chừng mực.

Lời Diệp Tinh vừa nói xong, sắc mặt Triệu Tử Dịch trở nên có chút cẩn trọng, Diệp Tinh nói như vậy, dường như có lá bài tẩy gì lớn mạnh không chút nghi kỵ gì tập đoàn Triệu thị họ.

Trong lòng nghĩ, nhưng Triệu Tử Dịch lại không chút do dự nào nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.

Qua khoảng hai phút.

“Lạch cạch!”

Phía xa, đột nhiên có một hồi tiếng bước chân truyền tới, theo đó là bảy tám người sải bước đi tới, dẫn đầu lại là một chàng trai.

“Anh, anh tới rồi?” Thấy người tới, trên mặt Triệu Tử Dịch lập tức lộ ra vẻ vui mừng, tựa như tìm được ngọn núi nào đó để dựa, nhanh chóng bước tới đón.

Nhưng, dưới tầm mắt của anh ta, anh của anh ta trực tiếp đi qua, tới trước mặt Diệp Tinh, mặt mang theo nụ cười: “Diệp Tinh, cậu tới đây sao không gọi tôi? Có phải coi thường tôi không?”

Mặt anh ta tràn ngập ý cười, dáng vẻ rất nhiệt tình.

Triệu Tử Dịch hoàn toàn ngây người, mặc dù nói anh ta có quan hệ với tập đoàn Triệu thị, nhưng mối quan hệ vốn không lớn, tập đoàn Triệu thị thuộc về Triệu Sơn Nham, do ông ta hai bàn tay trắng lập nên, bọn họ không hề tham gia, cũng không có bất kỳ cổ phần nào.

Nhưng anh họ anh ta, cháu nội Triệu Sơn Nham, người lãnh đạo tương lai của khách sạn Kim Mạc lại nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, từ trước tới giờ anh ta chưa từng thấy nụ cười như vậy trên mặt Triệu Mạc.

“Chỉ là cùng bạn bè tới đây ăn bữa cơm thôi.” Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc, khẽ cười.

“Triệu Mạc?” Trịnh Hằng nhìn thấy Triệu Mạc đi tới, vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy Triệu Mạc nhiệt tình với Diệp Tinh như vậy, nhất thời ngây ra tại chỗ.

Anh ta cảm thấy có một gáo nước lạnh đổ vào trong lòng, trong lòng lạnh lẽo, ngay cả những đau đớn trên người dường như cũng quên mất một chút.

Hình như anh ta lại đạp phải tấm sắt rồi.

“Trịnh Hằng? Sao cậu lại biến thành bộ dạng này vậy?” Rõ ràng Triệu Mạc quen Trịnh Hằng, trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh ta liền nghi ngờ hỏi.

Vừa nãy cậu ta nghe Triệu Tử Dịch có người gây sự ở khách sạn.

Triệu Mạc nhìn mọi người một cái, nhìn thấy Chu Lãnh Huyên liền ngừng lại, nhưng cậu ta cũng không biểu hiện ra điều gì bất thường, sau đó thu hồi tầm mắt.

Nghe vậy, Triệu Tử Dịch nhanh chóng lên trước, không dám giấu diếm, kể lại một lượt chuyện xảy ra lúc nãy thật nhanh.

“Trêu chọc Diệp Tinh?” Triệu Mạc nhìn về phía Trịnh Hằng, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ.

Nhà Trịnh Hằng có tài sản, mà Hoàng gia lại là nhà hợp tác với bọn họ nhiều nhất, nhưng trước đó Diệp Tinh mới trị khỏi bệnh cho ông nội Hoàng Thiên Vũ.

Trước đây vì thái độ của Hoàng Thiên Vũ, bọn họ cẩn thận tra xét một chút, vậy mà phát hiện bệnh ung thư của ông nội Hoàng Thiên Vũ đã khỏi!

Tra sâu thêm chút nữa, bệnh ung thư của mẹ Diệp Tinh cũng đã khỏi.

Tổng hợp các manh mối lại, bọn họ rút ra một kết luận kinh người! Diệp Tinh có thể trị ung thư giai đoạn cuối!

Chương 69: Chèn ép.

Trước đây cậu ta và Hoàng Thiên Vũ uống rượu, cũng chẳng dễ dàng gì mới có thể thành công xác thực tin tức này.

Diệp Tinh không chỉ là ông chủ tiệm thú cưng, còn là một thần y, hơn nữa thân phận vị thần y này vĩnh viễn vượt qua người khác, tất nhiên anh ta không dám có chút chậm trễ nào.

Lần trước khiến cho Diệp Tinh có chút bất mãn, cậu ta sớm đã muốn cứu vớt lại.

“Đây là ai vậy?” Trương Mộng nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Chu San lắc đầu, cô biết bối cảnh của tập đoàn Triệu thị, nhưng cụ thể thế nào thì không biết.

Bên cạnh, Chu Lãnh Huyên lại nhỏ giọng nói: “Anh ta là Triệu Mạc, cháu trai Triệu Sơn Nham.”

“Cái gì? Cháu trai Triệu Sơn Nham? Vậy chẳng phải là chủ nhân tương lai của khách sạn Kim Mạc à?” mọi người lộ ra vẻ khiếp sợ.

So với Trịnh Hằng, Triệu Mạc này mới là người có tiền thật sự.

“Vậy mà Diệp Tinh lại quen biết Triệu Mạc, hơn nữa trông dáng vẻ hai người rất thân thiết.” Hạ Lâm, Chu San mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Mặc dù tiệm thú cưng có thể kiếm tiền, nhưng so với tập đoàn Triệu thị lớn mạnh, căn bản không cùng một đẳng cấp.

Lúc này ánh mắt Triệu Mạc cổ quái, cười: “Diệp Tinh, Trịnh Hằng, hay là chuyện này kết thúc ở đây đi.”

Thấy tình huống hiện tại, Diệp Tinh không sao, nhưng Trịnh Hằng bị đánh, Triệu Mạc nói như vậy rõ ràng là đang giúp Diệp Tinh.

“Được thôi.” Diệp Tinh gật đầu, hắn nhìn thấy Triệu Mạc nháy mắt với hắn.

“Nếu đã là bạn của Triệu Mạc, vậy tôi cũng không so đo nữa.” Trịnh Hằng được đỡ dậy.

Hiện giờ trong lòng anh ta hoàn toàn mất tự tin, thấy thái độ của Triệu Mạc, anh ta không thể hiểu rõ Diệp Tinh rốt cuộc có thân phận gì? Nhưng anh ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa.

“Đáng chết! Thạch Lỗi đó nói Diệp Tinh chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường? Cho dù nhà có tiệm thú cưng, có giá trị nghìn vạn, nhưng trong mắt tập đoàn Triệu thị thì coi là cái thá gì? Tại sao quan hệ của cậu ta và Triệu Mạc lại tốt như vậy?” Trịnh Hằng thầm mắng trong lòng.

“Chúng ta đi.” Trong lòng không biết suy nghĩ gì, Trịnh Hằng trực tiếp rời khỏi nơi này.

“Tôi cũng đi đây.” Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc nói.

“Diệp Tinh, lần sau tới nhất định phải báo tôi đấy nhé.” Triệu Mạc lập tức cười nói.

Thấy mấy người bạn Diệp Tinh cũng ở đây, cậu ta cũng không giữ Diệp Tinh lại.

Mỗi người đều ôm một tâm trạng khác nhau rời khỏi khách sạn.

“Diệp Tinh, cậu quen biết với Triệu Mạc à?” Vừa bước ra khỏi khách sạn, Chu San liền nhịn không nổi hỏi,

Lập tức, những người khác cũng nhìn Diệp Tinh, ngay cả Chu Lãnh Huyên cũng vậy.

Đến cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Tinh lại quen biết với Triệu Mạc.

“Triệu Mạc từng mua vẹt chỗ tôi mấy lần, tới tới lui lui chúng tôi cũng quen biết luôn, cũng được coi là bạn tốt.” Diệp Tinh cười nói.

“Chẳng trách.” Mấy người gật đầu. Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Tinh nhiều thêm một thân phận gì mà họ chưa biết.

Nhưng có thể trở thành bạn của loại phú nhị đại đỉnh cấp như Triệu Mạc, đây cũng là cơ hội lớn trời cho.

Diệp Tinh nhìn biểu tình của mọi người, tất nhiên hắn không thể nói việc có thể trị ung thư ra.

“Diệp Tinh, cậu có phải cao thủ võ thuật không? Thôi thấy nhiều bảo an như vậy đều bị cậu dễ dàng đá bay.” Trương Mộng nháy mắt hỏi: “Động tác vừa rồi khí phách quá.”

“Phải đó, so với những thứ trên phim đó lợi hại hơn nhiều.” Chu San cũng nói.

Còn Thạch Lỗi và Hạ Lâm lại không nói gì, Trịnh Hằng đó cũng là bạn của bọn họ, kết quả lại chủ động khiêu khích, bọn họ càng cảm thấy khó xử.

“Sức lực lớn mà thôi, học được vài chiêu thức đơn giản, có thể bảo vệ Tiểu Ngư nhà tôi là được rồi.” Diệp Tinh cười nói.

Trông hắn rất rạng rỡ, khiến cho người ra rất khó để liên hệ với chàng trai ngang ngược lúc trước.

Trong đáy mắt ba người Trương Mộng, Chu San, Hạ Lâm lúc này hiện lên một tia ngưỡng mộ.

Bọn họ ngưỡng mộ Lâm Tiểu Ngư có một người bạn trai tốt như vậy, có tiền, lại đẹp trai, lại còn một thân võ lực.

Sau đó, mọi người rời đi, Diệp Tinh cũng đưa Lâm Tiểu Ngư về kí túc xá.

Mở điện thoại, lại thấy Triệu Mạc gửi một tin nhắn tới, hắn nhìn một cái liền gọi qua.

~~~

“Diệp Tinh.” Triệu Mạc nhìn cuộc gọi tới, cười nói.

“Triệu Mạc, anh nói Trịnh Hằng là cửa hàng hợp tác với Hoàng gia?” Diệp Tinh trực tiếp hỏi.

“Phải, bọn họ có quan hệ hợp tác, hơn tám phần mối làm ăn của Trịnh gia là hợp tác với Hoàng gia.” Triệu Mạc lập tức nói.

Cậu ta nói một vài tin tức mình biết ra.

“Tôi biết rồi.” Diệp Tinh gật đầu.

“Diệp Tinh, Triệu Tử Dịch đắc tội cậu, tôi thay mặt vô cùng xin lỗi, chúng ta tìm thời gian để anh ta tới nhận tội với cậu.” Triệu Mạc hơi mang theo ý xin lỗi.

“Chuyện của Triệu gia các anh tự mình xử lí đi.” Diệp Tinh lắc đầu.

Nói hai câu, hắn trực tiếp cúp máy.

“Anh, Diệp Tinh nói sao?” Lúc này Triệu Tử Dịch đang ở bên cạnh Triệu Mạc, trong lòng anh ta vô cùng thấp thỏm.

Vừa nãy Triệu Mạc đã nói với anh ta, ngay cả Triệu Mạc cũng không dám đắc tội Diệp Tinh.

“Hừ! Nếu không phải tôi tới kịp, cậu sẽ giống với Trịnh Hằng, đắc tội Diệp Tinh tớ chết.” Triệu Mạc hừ lạnh một tiếng.

“Giờ tạm thời không sao, nhưng nếu thấy Diệp Tinh cậu phải nhận lỗi tử tế.”

“Anh, em biết rồi.” Trong lòng Triệu Tử Dịch thở phào một hơi, lập tức gật đầu.

Chương 70: Rời đi 1.

Cúp điện thoại, Diệp Tinh lại bắt đầu liên lạc với Hoàng Thiên Vũ.

“Diệp tiên sinh!” Điện thoại không tới hai giây đã được bắt máy.

“Tôi có một việc muốn nhờ cậy các anh một chút.” Diệp Tinh không phí lời, trực tiếp nói rõ ý tứ của mình: “Tôi muốn các anh hủy bỏ quan hệ hợp tác với nhà Trịnh Hằng.”

Từ xưa tới nay Diệp Tinh không phải là người nhân từ nương tay, chuyện lần này hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Hả? Nhà Trịnh Hằng? ’ Hoàng Thiên Vũ nghe vậy, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức đồng ý, nói: “Không thành vấn đề. Diệp tiên sinh, xin hỏi có cần chúng tôi chèn ép một chút không?”

“Cần, nhưng dẫn dắt tin tức một chút, tận lực dẫn theo một hướng khác.” Diệp Tinh gật đầu.

“Được, Diệp tiên sinh, tôi sẽ mau chóng đi làm.” Hoàng Thiên Vũ đồng ý không chút do dự nào.

Lúc này Hoàng Thiên Vũ rất phấn khởi, trước đây bọn họ dựa vào Diệp Tinh có mối quan hệ rất tốt với Đổng gia, từ đó mở ra một số hợp tác, đối với hoàng gia bọn họ có rất nhiều chỗ tốt.

Anh ta chỉ muốn Diệp Tinh có việc gì làm phiền bọn họ nhiều một chút.

Còn về cửa hàng hợp tác, người muốn hợp tác với bọn họ rất nhiều, không có nhà Trịnh Hằng, đổi một nhà khác là được, không tạo thành tổn thất gì với họ cả.

“Xem ra Trịnh Hằng này đắc tội Diệp tiên sinh rồi.” Hoàng Thiên Vũ thầm nói.

Ngay sau đó anh ta nhận được điện thoại của Triệu Mạc, biết rõ chân tướng.

Liên quan tới tin tức của Diệp Tinh, Hoàng Thiên Vũ không dám chậm trễ. Anh ta không hề do dự, mau chóng báo cáo sự việc với Hoàng Thành Đống, Hoàng Thành Đống lập tức hạ lệnh hủy bỏ quan hệ hợp tác với Trịnh gia.

Trong bệnh viện, Trịnh Hằng kêu thảm, anh ta cảm thấy toàn thân đau đớn.

“Tiểu Hằng!” Cửa phòng bệnh mở ra, sau đó một đôi vợ chồng béo trung niên bước vào, người phụ nữ đó nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Hằng, liền khóc lóc chạy tới.

Trên mặt người đàn ông béo trung niên đó mang theo vẻ âm trầm nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con nói con đắc tội một người không biết có thân phận gì?”

Trịnh Hằng vẫn rất sợ ba mình là Trịnh Cường, anh ta không dám giấu diếm, kể hết sự việc mình đã làm trước kia ra.

“Lại là vì phụ nữ! Dựa vào điều kiện của con, đi đâu mà không tìm được phụ nữ? Người ta không đồng ý thì từ bỏ là được? Cứ quyết phải chọc vào thị phi!” Trịnh Cường tức giận nói.

Dư âm của sự việc lần trước còn chưa hoàn toàn biến mất, lần này con trai ông lại chọc cho ông cái hố lớn như vậy

Ông không ngừng đi lại, trong lòng nghĩ đủ mọi cách, mười mấy giây sau trầm giọng nói: “Con có biết Diệp Tinh đó và Triệu Mạc quan hệ gì không?”

Trịnh Hằng hơi rụt cổ, gật đầu: “Trước đó con gọi cho Thạch Lỗi rồi, Diệp Tinh mở tiệm thú cưng sau đó hợp tác với Triệu Mạc mấy lần, vậy nên hai người có quan hệ bạn bè.”

“Bạn bè? Vậy chắc hẳn không có việc gì…” Sắc mặt Trịnh Cường đã tốt hơn một chút.

“Brư…” Bỗng nhiên điện thoại của ông ta reo lên.

Nghe điện thoại không tới mấy giây, sắc mặt Trịnh Cường liền thay đổi, tận mười mấy giây sau, Trịnh Cường cúp máy, sau đó điện thoại ập tức đập lên người Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng bị dọa một trận, không biết sức lực từ đâu tới, trực tiếp tránh đi.

“Lão Trịnh, ông phát điên cái gì vậy?” Mẹ Trịnh Hằng lập tức bất mãn nói.

“Tao đập chết mày cái thằng bất hiếu này.” Trịnh Cường tức giận nói: “Điện thoại vừa gọi tới, Hoàng gia hủy tất cả quan hệ hợp tác với Tịnh gia chúng ta!”

“Cái gì?” Trịnh Hằng nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta cũng biết chuyện làm ăn nhà mình dựa rất nhiều vào Hoàng gia.

Nhưng anh ta lập tức phản bác nói: “Ba, chuyện này liên quan gì tới con? Kết giao với Diệp Tinh là Triệu Mạc của Triệu gia, Hoàng gia này lợi hại hơn Triệu gia nhiều, tại sao cũng buộc vào một chỗ với Diệp Tinh vậy?”

Mâu thuẫn của bọn họ trước đây không hề kéo Hoàng gia vào.

“Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế?” Sắc mặt Trịnh Cường rất khó coi.

Sau đó ông ta lại bắt đầu gọi điện, liên hệ với Hoàng gia, hỏi thăm một chút nguyên nhân.

Đáp án mà Hoàng gia nói là bọn họ đã cử người chuyên môn tới cửa hàng của Trịnh gia xem xét, kết quả Trịnh gia biểu hiện rất rõ ràng không phù hợp với sự mong đợi của họ, vậy nên sau khi trải qua suy xét cẩn thận, quyết định đổi một cửa hàng khác hợp tác.

Gọi mấy cuộc điện thoại liền đều như vậy.

“Con nói rồi, ba, đây chỉ là trùng hợp thôi.” Trịnh Hằng lập tức hét lên.

Thực tế, trong lòng anh ta cũng có chút cảm thấy đây không phải là trùng hợp, nhưng nếu thật sự là do anh ta dẫn tới quan hệ hợp tác của Hoàng gia và Trịnh gia tan vỡ, chắc chắn anh ta không gánh được.

“Trước giờ tao không tin có chuyện trùng hợp như vậy.” Trịnh Cường tức giận nói.

Cổ Trịnh Hằng rụt lại, không dám nói gì, lúc này anh ta thầm nói trong lòng: “Là Diệp Tinh sao?”

“Căn bản cậu không biết bản thân rốt cuộc đối mặt với sự tồn tại gì! Bàn về cách chơi, tôi có một trăm cách có thể chơi cùng cậu.”

Nhớ lại sự kiêu căng mà trước đây mình nói, rất hăng hái, trong lòng Trịnh Hằng bỗng nhiên sinh ra một tia ớn lạnh.

~~~

Chuyện về Trịnh gia mà Diệp Tinh giao do Hoàng gia xử lí, mà khoảng thời gian này hắn cũng không ngừng tu luyện.

Sau khi bụi Linh Huyền Thảo đầu tiên chín, sau đó không ngừng thi nhau chín, mà hắn đang sử dụng Linh Huyền Thảo để tu luyện, quá trình rèn luyện kinh mạch cũng không ngừng tiến bộ.

Nháy mắt đã trôi qua mười ngày.

Trong phòng, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân, trong tay hắn nắm một cây dược thảo xanh, tím đan xen, từng dùng linh khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể hắn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo