Thông báo audio đã được fix gần hết rồi, trong quá trình fix lỗi còn bỏ sót truyện nào các bạn gửi lỗi ! ở truyện để tụn khắc phục sớm nhất nhé ..!!Rất xin lỗi vì sự bất tiện này !!!Cảm ơn các bạn đã thông báo !!
  1. Home
  2. Mạt Thế
  3. [Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
  4. Tập 5: Chữa Bệnh (c41-c50)

[Dịch] Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ

Tập 5: Chữa Bệnh (c41-c50)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Chữa Bệnh.

Tập đoàn mấy trăm triệu, muốn lấy ra 50 triệu thật sự rất khó, bởi vì phần lớn tài sản đều là tài sản cố định, còn có tiền lương của nhân viên cùng tiền vốn lưu động tuyệt đối không thể động vào, chân chính có thể sử dụng cũng sẽ không nhiều.

“Mối giao dịch này tôi đồng ý.” Diệp Tinh gật đầu một cái nói.

Trên mặt Hoàng Thiên Vũ nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Diệp tiên sinh, lúc nào chúng ta lên đường?”

“Bây giờ đi!” Diệp Tinh cũng lười kéo dài thời gian, nói thẳng.

“Vậy Diệp tiên sinh ngồi xe tôi đi.” Hoàng Thiên Vũ cười nói.

Diệp Tinh sảng khoái như thế, trong lòng hắn cũng có một chút tự tin.

Xe nhanh chóng đi tới một nơi, trong thời gian này Hoàng Thiên Vũ cũng gọi mấy cuộc điện thoại.

40 phút sau, xe đi tới một toà biệt thự lớn, ngoài cửa còn có một vài người canh gác.

Thấy Hoàng Thiên Vũ mang Diệp Tinh đi vào, bọn họ cũng không có ngăn trở, cứ vậy để cho bọn họ tiến vào trong biệt thự.

“Thiên Vũ.” Trong biệt thự, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu trắng đi tới.

“Chú Kim, ông nội sao rồi?” Hoàng Thiên Vũ lập tức tiến lên hỏi.

Người đàn ông trung niên này là một trung y nổi tiếng, là bạn tốt nhiều năm với cha anh ta, hiện tại được mời tới chuyên môn phụ trách công tác trị bệnh của ông nội anh.

“Không lạc quan lắm, tế bào ung thư ngày càng nhiều, trước đó hoá trị liệu mấy lần, tạo thành thương tổn lớn cho thân thể ông lão.” Kim Nguyên lắc đầu nói tiếp: “Nếu muốn bình phục, trừ khi xuất hiện kỳ tích.”

“Chú Kim, lần này tôi đưa một bác sĩ về, xem xem có thể chữa trị hay không.” Hoàng Thiên Vũ nói thẳng.

“Là chàng trai này?” Kim Nguyên nhìn Diệp Tinh.

Ở đây, trừ Diệp Tinh ra, cũng không còn người nào khác.

Ông nhìn Diệp Tinh, sau đó khẽ nhíu mày nói: “Thiên Vũ, ông lão hiện tại không chịu nổi dày vò đâu.”

Diệp Tinh trông quá trẻ, dường như vẫn chưa tới hai mươi tuổi, có khi còn chưa tốt nghiệp? Có thể hiểu bao nhiêu về y thuật chứ?

“Ta trước đã cùng gia gia nói qua, gia gia cũng nguyện ý thử một chút.” Hoàng Thiên Vũ nói.

Sau khi anh ta điều tra một chút tin tức của Diệp Tinh, sau đó gọi điện cho ông nội mình, nếu không dựa vào thân phận, chức vị của hắn, cũng không có khả năng một hơi đáp ứng giá tiền chữa bệnh kếch xù của Diệp Tinh.

Gật đầu một cái, Kim Nguyên nhìn về phía Diệp Tinh, đem theo một chút chất vấn nói: “Không biết cậu chuẩn bị phương pháp gì chữa trị ông lão?”

Trong mắt ông ta đầy vẻ hoài nghi, căn bản không tin Diệp Tinh.

“Phương pháp tất nhiên là của riêng tôi.” Diệp Tinh dĩ nhiên biết ý nghĩ của Kim Nguyên, hắn nhàn nhạt trả lời.

“Vậy lát nữa tôi quan sát một chút, thân thể ông lão tuyệt đối không thể chịu bất kỳ sự dày vò nào.” Kim Nguyên lại lập tức nói.

“Xin lỗi, lúc tôi chữa bệnh không hy vọng có người ngoài.” Diệp Tinh lắc đầu nói.

Giao dịch với hắn chỉ có Hoàng Thiên Vũ và ông nội anh ta, có liên quan gì tới những người khác

“Cậu…” sắc mặt Kim Nguyên nhất thời trầm xuống, nhưng ông cũng không thể làm gì Diệp Tinh, đành phải trầm giọng nói: “Vậy tôi sẽ chờ kết quà chữa trị của cậu.”

Ông ta phụ trách bệnh tình của ông nội Hoàng Thiên Vũ, biết tình huống rất nghiêm trọng, căn bản không tin Diệp Tinh có thể trị liệu thành công.

Hoàng Thiên Vũ cũng không biết nói gì, Kim Nguyên là bạn tốt của cha anh ta, Diệp Tinh lại là người anh ta mời tới. Anh ta chỉ có thể đợi hai người không nói nữa, mới lập tức đưa Diệp Tinh tới một nơi khác.

“Diệp Tinh, không biết cậu chuẩn bị phương pháp gì chữa trị ông nội tôi?” Hoàng Thiên Vũ vừa đi vừa hỏi.

Nếu như phương pháp có chút nguy hiểm, khẳng định anh ta sẽ không dễ dàng thử nghiệm.

“Châm cứu, nhân sâm.” Thấy Hoàng Thiên Vũ hỏi, Diệp Tinh ngược lại là không giấu giếm.

“Châm cứu? Nhân sâm?” trong lòng Hoàng Thiên Vũ động một cái.

Cái này khác hẳn những phương pháp anh ta nghĩ tới.

Rất nhanh bọn họ đi tới một nơi, nơi này còn có một ông già tóc trắng đang đứng.

“Chú Khôn, người mà lúc trước tôi nói với ông nội đã mời tới.” Hoàng Thiên Vũ nói.

Ông già gật đầu, ông nhìn Diệp Tinh một cái, ánh mắt rất sắc bén, hai tay gầy đét như móc câu vậy nhưng lại phủ đầy vết chai.

“Xem ra đây là một người luyện võ.” trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Hắn có thể cảm giác được trên người ông cụ này toả ra một ít khí tức kỳ dị, giống với Trần Hải.

“Thiên Vũ.” Bên trong, một giọng già nua vang lên.

Cửa phòng mở ra, tình cảnh trong phòng lập tức xuất hiện ở trước mắt Diệp Tinh.

Toàn bộ gian phòng chỉ có một cái giường bệnh, một ông già đầu trọc lóc lúc này đang tựa vào trên giường bệnh, trong tay còn cầm một tờ báo.

Lúc này cơ thể ông lão rõ ràng có chút sưng phù.

“Ông nội.” Hoàng Thiên Vũ nhanh chóng đi vào, Diệp Tinh đi theo sau lưng hắn.

“Đây chính là người tên Diệp Tinh mà cháu nói? Có biện pháp chữa trị ung thư giai đoạn cuối?” Hoàng Thành Đống hứng thú nhìn Diệp Tinh.

Ông có thể cảm giác được tính mạng mình không còn lại bao nhiêu, có thể không chịu được mấy tháng nữa, vậy nên Hoàng Thiên Vũ nói về chuyện của Diệp Tinh ông liền lập tức đồng ý.

Dẫu sao hiện tại ông cũng không tìm được bất kỳ phương pháp trị liệu hiệu quả nào.

Có sự thật là Lưu Mai đã hoàn toàn bình phục, trong lòng ông cũng ôm vẻ mong đợi.

“Bệnh tình của ông còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của tôi.” Diệp Tinh nhìn Hoàng Thành Đống, bỗng nhiên lên tiếng nói.

Như mẹ Lưu Mai của hắn tế bào ung thư chưa tạo thành thương tổn lớn lắm đối với cơ thể, nhưng trong cơ thể Hoàng Thành Đống rất nhiều nơi đã bị tế bào ung thư di căn khẳng định tạo thành tổn hại to lớn

“Vậy cậu có thể trị liệu không?” Hoàng Thành Đống hỏi.

Dưới ánh mắt ông, Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: “Có thể.”

“Được, chỉ cần chữa trị thành công, tôi lập tức đưa 50 triệu lên!” trong mắt Hoàng Thành Đống lộ rõ vẻ vui sướng.

50 triệu mặc dù nhiều, nhưng sao có thể so sánh với tính mạng ông chứ.

“Lúc tôi trị liệu không thích bị vây xem, người càng ít càng tốt.” Diệp Tinh nhìn một vòng quanh gian phòng nói.

Lúc này trong phòng còn có mấy hộ sĩ và người hầu.

“Mọi người ra ngoài đi.” Ông lão Lâm Khôn trực tiếp phân phó nói, cuối cùng bên trong căn phòng chỉ còn lại Hoàng Thành Đống, Hoàng Thiên Vũ, Lâm Khôn cùng với Diệp Tinh.

“Diệp tiên sinh, không biết hiện tại có thể trị liệu chưa?” Hoàng Thành Đống hỏi, ông không khinh thường người trẻ tuổi, gọi Diệp Tinh thành Diệp tiên sinh.

Ông cũng không có gì phải lo lắng, nếu Diệp Tinh dám có động tác gì, ông tự tin Diệp Tinh tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này.

Hơn nữa quan trọng nhất là có Lâm Khôn ở đây, ông rất có lòng tin vào thực lực của Lâm Khôn.

“Có thể.” Diệp Tinh gật đầu, hắn lấy ra một mảnh nhỏ rễ chùm nhân sâm, nói: “Ông nuốt rễ nhân sâm naỳ trước.”

Nhân sâm toàn thân là bảo, cho dù là rễ chùm cũng sẽ ẩn chứa sức sống mạnh mẽ, có thể thành dược vật phụ trợ chữa trị bệnh ung thư.

“Diệp tiên sinh, rễ chùm nhân sâm này không biết tôi có thể nếm một chút hay không?” Bên cạnh, Lâm Khôn bỗng nhiên nói.

Diệp Tinh gật đầu, đưa một chút rễ chùm nhỏ qua.

“Rễ chùm này tuổi thọ ít nhất phải năm trăm năm trở lên!” Lâm Khôn nếm thử một miếng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ khiếp sợ.

Ông gật đầu với Hoàng Thành Đống một cái.

Hoàng Thành Đống nuốt nhân sâm xuống, sau đó Diệp Tinh lấy ba cây kim hai tấc ra.

“Bây giờ tôi muốn dùng phương pháp châm cứu phối hợp với nhân sâm, giết chết tế bào ung thư trong cơ thể ông.” Diệp Tinh trầm giọng nói.

Chương 42: Vui Sướng.

Diệp Tinh đem ba cây kim hai tấc cắm xuống toàn bộ.

Lâm Khôn và Hoàng Thiên Vũ cũng đang nhìn chằm chằm.

Nắm kim, Diệp Tinh khống chế linh lực trong không khí rót vào cơ thể Hoàng Thành Đống, bắt đầu tiêu diệt những tế bào ung thư kia.

Bởi vì thân thể Hoàng Thành Đống bị phá hủy rất nghiêm trọng, lần này hắn chữa trị càng dè dặt hơn.

Trị liệu 1 phút, hắn lại lấy ra một đoạn rễ chùm nhân sâm để Hoàng Thành Đống nuốt xuống.

Lần này Hoàng Thành Đống không do dự mà nuốt vào, theo việc chữa trị, ông cảm thấy trong cơ thể dường như có một dòng nước ấm đang chảy qua, hơn nữa toàn bộ đau đớn trên người dường như đang chậm rãi biến mất.

Trị liệu bao lâu nay, tế bào ung thư không ngừng tạo thành tổn thương đối với thể thân, hầu như mỗi thời mỗi khắc ông đều đang chịu đựng đau đớn.

Mãi tới ba phút sau, Diệp Tinh mớ ngừng lại, rút kim trên cánh tay Hoàng Thành Đống ra.

“Diệp tiên sinh, thế nào?” Hoàng Thiên Vũ lập tức tiến lên hỏi.

“Anh hỏi ông Hoàng một chút thì biết.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

Hiện tại hắn không choáng váng giống như lúc trị liệu cho Lưu Mai, ở nhà hắn có thể dùng hết sức lực chữa trị cho mẹ mình, nhưng ở bên ngoài hắn sẽ không dùng hết toàn lực như vậy.

“Thiên Vũ, ta khỏe hơn rồi.” Hoàng Thành Đống lúc này mặt đầy ngạc nhiên nói.

Vẻn vẹn mấy phút thời gian, ông lại cảm giác trên người đau đớn yếu đi rất nhiều, hơn nữa cảm giác ung dung bay bổng đã lâu lại một lần nữa xuất hiện.

“Diệp tiên sinh, nguyên lí trị liệu của cậu là gì?” Lâm Khôn nhìn Diệp Tinh, đột nhiên hỏi nói.

“Lấy châm cứu phối hợp nhân sâm giết chết tế bào ung thư.” Diệp Tinh không chút do dự trả lời.

Nghe vậy, Lâm Khôn lại truy hỏi nói: “Giết thế nào?”

Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: “Xin lỗi, cái này không tiện nói ra.”

Thấy Diệp Tinh trả lời như vậy, Lâm Khôn đành phải buông tha truy hỏi.

“Ha ha, Lâm Khôn, phương pháp trị liệu này nhất định là bí mật bất truyền, ông cũng không nên tò mò hỏi thêm.” Hoàng Thành Đống tâm tình rất tốt, sau đó nói: “Thiên Vũ, lập tức an bài Kim Nguyên kiểm tra cơ thể ta một chút.”

“Vâng, ông nội.” Hoàng Thiên Vũ lập tức gật đầu.

Sau khi nói xong, Hoàng Thành Đống lại nhìn Diệp Tinh, nói: “Xin Diệp tiên sinh chờ một chút.”

Diệp Tinh gật đầu một cái, hắn biết Hoàng Thành Đống nhất định phải kiểm tra tình trạng thân thể một chút mới có thể an lòng.

Càng là người có tiền, làm việc cũng càng cẩn thận.

Mấy người bận bịu kiểm tra, mà Diệp Tinh liền ở bên trong đại sảnh uống nước trà từ từ chờ đợi, hắn cũng không vội, trong đầu lặng yên suy nghĩ tới chuyện lúc trước.

“Đại thiếu gia.” Một lát sau, bên ngoài biệt thự bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó còn có một hồi tiếng huyên náo, mấy giây sau có một nam tử chừng 30 tuổi đi vào.

Chàng trai thân hình gầy gò, mặt mũi trắng bệch, mặc trên người tất cả đều là hàng hiệu cao cấp. Sau lưng còn có một người đàn ông to lớn đi theo.

Vừa tiến vào, Chàng trai liền thấy Diệp Tinh đang ngồi ở đại sảnh, không khỏi nhíu mày hỏi: “Cậu ta là ai?”

“Đại thiếu gia, đây là bác sĩ Diệp Tinh được nhị thiếu gia mời về.” Bên cạnh, có người lập tức trả lời nói.

“Diệp Tinh? Cậu chính là cái tên bác sĩ vừa mở miệng đã đòi 50 triệu, Diệp Tinh?” Người đàn ông nhất thời nhìn chằm chằm Diệp Tinh, trầm giọng nói: “Hoàng Thiên Vũ đầu óc bị chó ăn à? Trẻ như vậy sao có thể có năng lực chữa bệnh ung thư?”

Chàng trai này là Hoàng Thiên Long, anh trai Hoàng Thiên Vũ.

“Nhóc con, Hoàng Thiên Vũ đưa tiền cho cậu chưa? Nếu đã đưa rồi thì lập tức nôn ra cho tôi, nếu chưa thì lập tức cút ra khỏi nơi này.” Hoàng Thiên Long nhìn Diệp Tinh, không khách khí chút nào nói: “Hoàng Thiên Vũ là người ngu, tôi thì không phải.”

Mỗi tháng anh ta chi tiêu rất lớn, kết quả nhận được thông báo, công ty chuẩn bị 50 triệu cho một thần y, mà chi tiêu của anh ta cũng vì vậy mà bị cắt giảm hơn nửa.

Đây là chuyện khiến anh ta không chịu nổi.

“Anh là ai?” Diệp Tinh cau mày.

“Hả? Dám không nghe lời tôi?” Hoàng Thiên Long thấy Diệp Tinh bất động, lại còn hỏi ngược lại anh ta, nhất thời giận lên tới não.

“Quan Nhai, ném tên nhóc này ra ngoài cho tôi.” Hoàng Thiên Long trầm giọng nói.

Sau lưng hắn, người đàn ông to lớn lập tức tiến lên, tay phải chộp tới phía Diệp Tinh.

“Đúng là tự tìm chết!” sắc mặt Diệp Tinh âm trầm, đá ra một cước.

“Rầm!”

Nam tử to lớn hoàn toàn không phản ứng kịp, lập tức bị đá bay xa mấy mét.

“Sao… Sao có thể?” Thấy vậy, trên mặt Hoàng Thiên Long nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, anh ta là người biết rõ thực lực của Quan Nhai nhất, không ngờ rằng lại không chịu nổi một kích.

“Người đâu, tên Diệp Tinh này dám quát tháo trong biệt thự, mau bắt cậu ta lại.” Ánh mắt chuyển động một chút, la lớn.

Nhất thời, một vài người nhanh chóng vây lại.

“Dừng tay!”

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một ân thanh uy nghiêm vang lên, mặc dù âm thanh không tính lớn, nhưng tất cả mọi người đều lập tức ngừng lại.

Cách đó không xa, Hoàng Thành Đống được Hoàng Thiên Vũ cùng Kim Nguyên dìu đỡ, đang từng bước từng bước đi tới.

“Ông nội, ông có thể xuống giường đi bộ? Khôi phục rồi sao?” Hoàng Thiên Long thấy vậy, trên mặt nhất thời chất đầy nụ cười, nhanh chóng chạy tới bên người Hoàng Thành Đống.

“Vừa rồi cậu làm cái gì?” sắc mặt Hoàng Thành Đống vô cùng lạnh lẽo hỏi.

“Ông nội, không biết Thiên Vũ mời từ đâu về một kẻ lừa dào, con đang chuẩn bị dạy bảo cậu ta.” Hoàng Thiên Long cười nói.

“Bốp!”

Nhưng mà, chờ đợi anh ta lại là một cái bạt tai.

“Ông nội…” Hoàng Thiên Long khó tin nhìn Hoàng Thành Đống.

“Cậu có thấy tôi có thể xuống giường đi bộ không, tôi nói cho ngươi biết, điều này chính là công lao của Diệp Tinh tiên sinh đó.” mặt Hoàng Thành Đống thất vọng nhìn mình cháu trai.

Ông có hai đứa cháu trai, Thiên Long là anh cả nhưng từ bé được mình cưng chiều, cuối cùng hoàn toàn biến thành một công tử nhà giàu ăn chơi, một chút đầu óc cũng không có, chỉ biết ngày ngày ăn uống vui đùa.

“Diệp Tinh? Sao có thể? Cậu ta nhìn như thế nào thì cũng chưa tới hai mươi tuổi?” mặt Hoàng Thiên Long đầy vẻ khó tin nói.

Cho dù thế nào, tuổi tác Diệp Tinh bày ở nơi đó, ai tuổi nhỏ như vậy mà lại có y thuật cao siêu?

“Hừ! Khoảng thời gian này ở trong biệt thựu của mình đi, không được đi đâu hết, ở nhà suy nghĩ ba tháng cho ta!” Hoàng Thành Đống lạnh lùng nói.

Sắc mặt Hoàng Thiên Long khẽ biến, nhưng hiển nhiên không dám cãi lại mệnh lệnh của Hoàng Thành Đống. Anh ta có chút kiêng kỵ, sợ hãi liếc Diệp Tinh, sau đó nhanh chóng rời đi.

“Diệp tiên sinh.” Thấy Hoàng Thiên Long rời đi, Hoàng Thành Đống lập tức tiến lên, nói: “Ngại quá Diệp tiên sinh, tôi thay cháu ngoại tôi xin lỗi cậu.”

Lúc này thái độ của ông đối với Diệp Tinh vô cùng thận trọng.

Không thể không thận trọng, vừa rồi kiểm tra một chút, tế bào ung thư trong cơ thể ông đã biến mất một phần năm! Hơn nữa các bộ phận của thân thể cũng có chút cải thiện!

Mới mấy phút chứ? Vậy mà lại có hiệu quả thần kỳ như vậy, đây quả thực là kỳ tích.

“Tôi không hy vọng có lần sau.” Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Trong lòng hắn có kế hoạch, kế hoạch này khiến hắn không thể xảy ra xích mích với Hoàng Thành Đống.

Hoàng Thành Đống liền vội vàng gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ông chỉ sợ Diệp Tinh tức giận trực tiếp rời đi, vậy ông muốn trị liệu cũng không tìm được người.

“Ông Hoàng đi kiểm tra, kết quả kiểm tra thế nào rồi?” Không nói nhảm, Diệp Tinh trực tiếp hỏi nói.

“Ha ha, Diệp tiên sinh không hổ là thần y, tế bào ung thư trong cơ thể tôi giảm bớt một phần năm.” Hoàng Thành Đống cười nói.

“Hai ngày sau ta sẽ tới đây tiếp tục châm cứu, hai ngày một lần, sau bốn lần châm cứu thì tế bào ung thư bên trong cơ thể ông sẽ được loại bỏ triệt để.” Diệp Tinh nhàn nhạt nói.

Chương 43: Đệ Nhất Cường Giả Ngày Tận Thế.

“Chỉ cần bốn lần?” Nghe vậy, trên mặt Hoàng Thành Đống nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.

Ung thư gan giai đoạn cuối không thể nghi ngờ mang đến cho ông đả kích cực lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến lòng người trong tập đoàn họ, ông đào tạo người nối nghiệp là Hoàng Thiên Vũ nhưng hiện tại còn quá trẻ tuổi, không thể lấy được sự tin tưởng của các cổ đông trong công ty.

Mấu chốt là năng lực của Hoàng Thiên Vũ hiện tại cách mục tiêu mà ông mong đợi còn rất xa.

Cho dù thật sự tiếp quản công ty, cũng rất khó khiến cho tập đoàn tiếp tục phát triển lớn mạnh.

Hiện tại, chỉ cần bốn lần chữa trị nữa, cũng chính là tám ngày ông có thể hết bệnh. Sau khi khỏi hẳn ông sẽ có đủ thời gian để rèn luyện, đào tạo cho Hoàng Thiên Vũ.

Có kết quả của lần đầu tiên trị liệu, ông cũng không còn hoài nghi gì Diệp Tinh.

“Thiên Vũ, hiện tại chuyển 10 triệu đến tài khoản của Diệp tiên sinh.” Hoàng Thành Đống phân phó nói.

“Sau này mỗi một lần chữa trị, liền chuyển 10 triệu qua.”

“Vâng, ông nội.” Hoàng Thiên Vũ gật đầu, anh ta còn cười với Diệp Tinh một cái.

Thực tế, lúc trước nói là sau khi chữa khỏi bệnh trả 50 triệu, giờ đưa trước mọt phần cũng được.

Rất nhanh, thẻ ngân hàng của Diệp Tinh có thêm 10 triệu.

“Nếu chữa trị kết thúc, vậy tôi đi trước.” Diệp Tinh không có ý ở lại kết giao, nói thẳng.

Hoàng Thành Đống gật đầu cười, nói: “Chắc hẳn bây giờ Diệp tiên sinh cũng mệt mỏi, Thiên Vũ, con lái xe tiễn Diệp tiên sinh về đi.”

“Vâng.” Hoàng Thiên Vũ gật đầu.

Hai người rời đi, trong nhà chỉ còn Hoàng Thành Đống và Lâm Khôn đang đứng, lúc này trong nhà còn có một ít dấu vết tranh đấu lúc trước.

“Lâm Khôn, ông cảm thấy thực lực Diệp Tinh thế nào?” Trầm mặc một chút, Hoàng Thành Đống đột nhiên hỏi.

Vừa rồi Diệp Tinh ra tay bọn họ cũng nhìn thấy, nhưng vừa rồi Diệp Tinh làm như không xảy ra chuyện gì trước mặt họ.

“Cho dù kém hơn tôi, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.” Lâm Khôn trầm giọng nói.

Ông luyện võ thuật nhiều năm, nhưng ông thấy một cước vừa rồi đá tên to xác Quan Nhai bay xa mấy mét, mặc dù ông cũng có thể làm được, nhưng vẫn cần phải dốc hết toàn lực.

“Y thuật mạnh như thế, lại là người tập võ, xem ra chàng trai Diệp Tinh này lai lịch không đơn giản.” Hoàng Thành Đống thở dài nói.

Nhưng trong mắt ông lại có chút vui mừng, cho dù Diệp Tinh không có lai lịch gì chỉ cần thủ đoạn tùy tiện chữa ung thư giai đoạn cuối này cũng đủ để cho bất kỳ gia tộc lớn nào điên cuồng kết giao.

Bọn họ tiếp xúc với Diệp Tinh, việc cần phải làm chính là qua lại với hắn, không thể là địch.

“Lần này Thiên Long mạo phạm Diệp Tinh, khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để cho nó gây chuyện tiếp, nhất định phải trông coi nó nghiêm ngặt.” Hoàng Thành Đống lại nghĩ tới cháu trai lớn của mình, gọi điện nhanh chóng sắp xếp.

~~~

“Diệp tiên sinh, đã đến địa điểm anh yêu cầu rồi, không biết hai ngày sau tôi liên lạc với anh thế nào?” Hoàng Thiên Vũ cười nói.

“Đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho anh.” Diệp Tinh nói.

“Được.” Lấy được câu trả lời, Hoàng Thiên Vũ mặt tươi cười, lái xe rời đi.

Thành phố Thượng Hải về đêm, từng tòa nhà cao cao toả ra ánh sáng năm màu chớp động, xe cộ qua lại không dứt, hiện lên cảnh tượng một toà đô thị phồn hoa.

Bên lề đường, Diệp Tinh nhìn cảnh sắc, nhưng trong lòng lại đang yên lặng nghĩ ngợi.

“Nửa năm trước khi ngày tận thế đen tối giáng xuống, trong buổi đấu giá của Hoa Hạ xuất hiện một bảo vậy có giá trên trời, bảo vật này tên Vô Danh, là một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, niên đại tồn tại cụ thể thì không rõ, không cách nào kiểm tra ra, mà thanh kiếm này cuối cùng bán đấu giá 598 triệu, một cái giá trên trời!”

Trong lòng Diệp Tinh suy nghĩ: “Mà đấu giá được thanh kiếm này chính là Kiếm Hoàng, đệ nhất cường giả của thời kỳ tận thế đen tối!”

Ngày tận thế đen tối giáng xuống, từng vị cường giả nổi dậy, trưởng thành đến Vương Cảnh, trưởng thành đến Hoàng Cảnh, nhưng nổi bật nhất không thể nghi ngờ là những người đứng ở đỉnh cao.

Chiến Hoàng là một trong số đó, ông ta là đệ nhị cường giả của Hoa Hạ, xếp trước vị trí thứ năm trên toàn thế giới.

Mà đệ nhất cường giả Hoa Hạ là Kiếm Hoàng, ông ta tuyệt đối là đệ nhất cường giả của Trái Đất! Có tin đồn thậm chí ông ta đã vượt qua Hoàng Cảnh, đánh chết cường giả Hoàng Cảnh đơn giản như giết chết một con kiến.

Trong mắt Diệp Tinh lóe lên một chút ánh sáng: “Mà Kiếm Hoàng kia sử dụng binh khí chính là thanh trường kiếm Vô Danh mua được ở phòng đấu giá ngày đó!”

Thời kỳ tận thế đen tối, rất nhiều cường giả căn cứ vào tất cả những sự việc đã diễn ra mà suy đoán, Kiếm Hoàng có thể trở thành đệ nhất cường giả tuyệt đối như vậy, hơn 9 phần khả năng là bởi vì thanh trường kiếm kia.

Nhưng cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ lần đấu giá đó, bọn họ liền mất đi cơ hội đạt được trường kiếm Vô Danh!

Nhưng hiện tại Diệp Tinh sống lại một lần, mà khoảng cách thời gian từ giờ cho đến lúc trường kiếm đấu giá còn có một năm lẻ ba tháng.

“Chỉ trong một năm này tài sản của mình đạt sáu trăm triệu trở lên, mình sẽ có cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm này!”

Trong mắt Diệp Tinh lộ ra một chút ánh sáng khiếp người.

Trừ hắn, không ai biết thanh trường kiếm kia, cho dù Kiếm Hoàng sau này cũng không biết.

Thực tế, trước đây Diệp Tinh đã nghĩ qua về việc đoạt thanh trường kiếm, nhưng đây là hội đấu giá cao cấp nhất của Hoa Hạ, tiến vào bên trong không ai không phải nhà giàu cao cấp, muốn lấy ra 598 triệu, Diệp Tinh cho rằng tuyệt đối không thể nào.

Đoán chừng Hoa Hạ cũng không có nhiều nhà giàu tổng tàisản vượt qua 598 triệu.

Nhưng trước đó Hoàng Thiên Vũ gọi điện tới khiến hắn nghĩ ra một cách, trên người hắn có nhân sâm dược hiệu tám trăm năm, phối hợp linh lực có thể tùy ý chữa bệnh ung thư.

Chỉ cần hắn chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống, sau đó dựa vào Hoàng Thành Đống tiến vào vòng tròn của đám nhà giàu cao, những gia tộc lớn kia khẳng định cũng có người mắc bệnh ung thư, vậy hắn có thể tiếp tục kiếm tiền.

Sau mấy lần chữa trị, hắn có thể tích lũy được tài sản mấy trăm triệu, sau đó hoàn toàn có thể áp dụng.

Sự tình xảy ra ở kiếp trước từng chuyện từng chuyên được hắn nhớ lại, trong lòng có một kế hoạch đang không ngừng hoàn thiện, nếu quả thật triển khai kế hoạch một cách hoàn mỹ, vậy hơn một năm sau chưa chắc không có được cơ hội đấu giá được thanh trường kiếm kia!

Chính vì vậy, hiện tại hắn mới đáp ứng Hoàng Thiên Vũ chữa trị cho ông nội anh ta, hơn nữa khiêu khích của Hoàng Thiên Long hắn cũng tạm thời nhịn xuống.

So với việc đạt được trường kiếm, những việc nhỏ nhặt này không đáng kể.

“Phù!”

Hít sâu một hơi, Diệp Tinh đem suy nghĩ trong lòng hoàn toàn thu liễm.

“Bây giờ nghĩ những cái kia còn quá sớm, ta hiện tại muốn làm chính là cố gắng nâng cao thực lực của mình, hơn nữa chữa khỏi cho Hoàng Thành Đống.”

Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh nhanh chóng rời đi nơi này.

~~~

Rất nhanh đã tới ngày thứ hai, Diệp Tinh tới trường, giống như một sinh viên bình thường thành thật lên lớp.

“Này, các cậu nghe nói chưa, ngày hôm qua trong sân trường xuất hiện một người rất trâu bò, một tay bóp vỡ bóng rổ.”

“Tôi biết, hơn nữa mấy người Trương Viễn còn bị đánh cho một trận đó.”

“Diễn đàn trường hiện tại đã tràn ngập bình luận rồi, đáng tiếc lúc ấy xung quanh cũng không có bao nhiêu người, hơn nữa bọn họ đều bị kinh sợ, quên mất quay video.”

“Cho dù nhớ tới quay video, ai dám tùy ý quay chứ? Không sợ ngưu nhân kia trực tiếp bóp vỡ điện thoại à?”

~~~

Rất nhiều bạn học đang bàn tán.

Diệp Tinh nghe mọi người bàn tán, nhưng trong lòng rất bình tĩnh.

“Này, Tiểu Ngư, cậu nghe nói gì chưa? Hôm qua Trương Viễn bị đánh.” Trương Mộng tiến sát đến Lâm Tiểu Ngư, nhỏ giọng nói.

Lâm Tiểu Ngư gật đầu một cái, tất nhiên cô biết chuyện này.

“Bọn họ bị đánh xong, có động tĩnh gì không?” Lâm Tiểu Ngư suy nghĩ một chút hỏi.

“Không, nghe nói Trương Viễn bị doạ sợ hoàn toàn, hiện tại còn không dám đến sân bóng rổ, thành thật ngồi trong phòng học.” Trương Mộng cười hì hì nói.

Chương 44: Thú chiến.

“Trước đó thấy Trương Viễn ở sân bóng rổ dáng vẻ ta đây vênh váo, đã sớm khó chịu, thật sự hy vọng người khác sẽ ra tay đánh anh ta một trận.” Trương Mộng nắm quả đấm, dáng vẻ như một cô gái bạo lực.

Diệp Tinh im lặng nghe mấy người nói chuyện, ánh mắt nhìn vào sách giáo khoa, không có nói gì.

Trương Mộng lại không nghĩ rằng người trâu bò đánh Trương Viễn, bóp vỡ bóng rỗ đang ở trước mắt.

~~~

Cuộc sống học đường yên bình, mà buổi tối ngày thứ hai Diệp Tinh tiếp tục trị liệu Hoàng Thành Đống một lần.

Thời gian nháy mắt đã qua 8 ngày.

Hoàng Thành Đống đang nằm trên giường bệnh, Diệp Tinh ngồi bên cạnh, thông qua ngân châm hai tấc rót linh lực vào trong cơ thể Hoàng Thành Đống.

Qua một phút sau, Diệp Tinh rút châm dài ra.

“Được rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn, tế bào ung thư bên trong cơ thể ông hẳn đã bị tiêu diệt toàn bộ.” Kết thúc chữa trị, Diệp Tinh mỉm cười nói.

“Làm phiền Diệp tiên sinh.” Cho dù lấy sự khôn ngoan của Hoàng Thành Đống, lúc này mặt mày cũng không khỏi kích động.

Sau một phen kiểm tra, tất cả tế bào ung thư trong cơ thể Hoàng Thành Đống quả thật như lời Diệp Tinh nói, đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Nhưng vết thương trong cơ thể tiếp theo chỉ cần điều dưỡng là có thể từ từ khôi phục.

“Nếu không phải đích thân trải qua, tôi thật không tin ung thư giai đoạn có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy, Diệp tiên sinh thật sự là một kỳ nhân.” Hoàng Thành Đống thở dài nói.

Ông ta và Diệp Tinh đang uống trà, trước mắt là bộ đồ pha trà cổ xưa, có một loại cảm giác thanh nhã.

Nói một lát, điện thoại Diệp Tinh reo lên.

10 triệu còn lại đã chuyển đến tài khoản của hắn. Đến đây, 50 triệu tiền chữa bệnh Diệp Tinh đã nhận được toàn bộ.

“Lần giao dịch này vui vẻ.” Diệp Tinh mỉm cười nói.

“Giao dịch vui vẻ.” Hoàng Thành Đống cũng cười nói, ánh mắt ông ta chuyển động một chút: “Diệp tiên sinh, trừ ung thư gan, cậu có thể trị liệu bệnh ung thư khác hay không?”

“Có thể.” Diệp Tinh ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói.

Đạt được câu trả lời như chém đinh chặt sắt, sâu trong đáy mắt Hoàng Thành Đống rõ ràng thêm vẻ kích động, nói: “Như vậy không biết Diệp tiên sinh có thể chữa trị người khác không?”

Ánh mắt liếc Hoàng Thành Đống một cái, sự chú ý của Diệp Tinh lại chuyển về ly trà trong tay, thưởng thức một chút, nói: “Có thể trị, nhưng tiền chữa bệnh cũng không thấp. Nhân sâm trong tay tôi thế gian này hầu như đã không còn, muốn lại lấy thêm một gốc là chuyện không thể nào, nói cách khác dùng một lần thiếu một lần. Vậy nên, tiếp theo nếu muốn tôi ra tay, tiền chữa bệnh ít nhất 100 triệu! Nếu như bệnh tình nghiêm trọng, tiền chữa bệnh sẽ hơn 100 triệu.”

“Đó là đương nhiên.” Hoàng Thành Đống liền vội vàng gật đầu.

Nhân sâm trong tay Diệp Tinh đã năm trăm năm trở lên, nhân sâm như vậy có thể trên đời đều chẳng còn lại mấy cây.

Lúc này trong lòng ông tràn đầy vui sướng, nếu Diệp Tinh đồng ý, như vậy Hoàng gia bọn họ hoàn toàn có thể liên lạc với mấy cái gia tộc lớn khác có người thân mắc bệnh ung thư, đến lúc đó sẽ liên lạc lại Diệp Tinh.

Đây chính là một cơ hội tốt để kết giao với những nhà kia, đối với sự phát triển của Hoàng gia trăm lợi mà không một hại!

Dựa vào tiếp xúc của Hoàng Thiên Vũ vớ Diệp Tinh trước đây mà nói, Diệp Tinh rõ ràng không thích bại lộ mình, nói cách khác, bây giờ biết Diệp Tinh là thần y chỉ có Hoàng gia bọn họ!

“Được rồi, tôi còn có chút việc, cũng nên đi rồi. Nếu chữa trị đã hoàn toàn kết thúc, không có chuyện gì thì tôi cũng sẽ không tới nơi này nữa.” Diệp Tinh đứng lên nói.

Hoàng Thành Đống gật đầu, cũng đứng lên nói: “Thiên Vũ, đưa tiễn Diệp tiên sinh.”

~~~

Sau khi xuống xe, Diệp Tinh một thân một mình đi ở trên đường.

“Hoàng Thành Đống muốn lợi dụng mình kết giao những gia tộc lớn, tại sao mình lại không lợi dụng ông ta.” Lúc này trong lòng hắn lặng yên suy nghĩ.

Trong tay hắn là một bụi nhân sâm nguyên chỉnh, chí ít có thể trị hơn mười người ung thư giai đoạn cuối.

Cho dù Hoàng Thành Đống không nói, hắn cũng sẽ chủ động nói ra.

Nhưng Hoàng Thành Đống có thể đưa một tập đoàn phát triển như vậy, không thể nào không nghĩ tới cơ duyên lớn có thể kết giao những gia tộc lớn kia, rất lớn có khả năng sẽ chủ động nói ra. Cứ vậy, Diệp Tinh liền chiếm một chút địa vị chủ động, như vậy đối với hắn cũng có chỗ tốt.

Đi trên đường, Diệp Tinh tới chợ chim thú, chở một ít vẹt về tiệm thú cưng.

Hắn sử dụng Linh Khởi Thuật, bắt đầu nhanh chóng mở linh trí của chúng. Một con vẹt đang ồn ào lập tức an tĩnh lại. Cuối cùng chỉ còn lại một con vẹt yến phụng màu trắng.

Tay phải hắn nắm lấy, một ít linh lực chậm rãi tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của nó.

Vù…

Đến khi Linh Khởi Thuật thi triển xong, con vẹt yến phụng nhỏ này thân thể bỗng nhiên xuất hiện một ít biến hóa, Diệp Tinh rõ ràng cảm thấy linh lực từ không khí xung quanh bắt đầu không ngừng tiến vào trong cơ thể nhỏ bé của vẹt yến phụng này.

“Đây là?” Diệp Tinh giật mình, trong mắt bỗng nhiên hiện lên ánh cười vô cùng vui vẻ.

“Thú chiến, con vẹt yến phụng này vậy mà lại là thú chiến.”

Hắn vẫn luôn muốn tìm được một con thú chiến, sau đó đưa cho Lâm Tiểu Ngư làm quà.

Vẹt yến phụng màu trắng dừng ở đầu vai Diệp Tinh, rất nhiều linh lực không ngừng tiến vào trong cơ thể nó, mãi tới hơn nửa tiếng sau mới dừng lại.

“Xem thực lực của con thú chiến này một chút!”

Tâm niệm Diệp Tinh vừa động, vẹt yến phụng dưới sự phân phó của hắn trực tiếp lao về phía hắn.

“Rầm!”

Mặc dù thân thể nhỏ, nhưng lại giống như một quả cầu sắt mật độ kinh người đánh tới, cho dù là lấy thực lực hiện tại của Diệp Tinh cũng có chút không chịu nổi, lui lại mấy bước.

“Mỗi một con thú chiến sau khi thức tỉnh thân thể cũng sẽ có được cường hóa, phần lớn tương đương với cường giả bán Luyện Thể, sức mạnh của con vẹt yến phụng màu trắng này hiện tại thậm chí không thấp hơn mình!” Diệp Tinh vui vẻ nói.

Hiện tại hắn Luyện Thể bước thứ ba còn chưa đạt tới một nửa.

Nếu lực lượng kinh khủng như này đụng vào một người bình thường, người nọ tuyệt đối không đỡ được.

“Sinh nhật Tiểu Ngư còn một tuần lễ, khoảng thời gian này phải huấn luyện con vẹt này thật tốt mới được.”

Cuối cùng cũng phát hiện một con thú chiến, trong lòng Diệp Tinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Sau này có vẹt thú chiến đi theo Lâm Tiểu Ngư, hắn căn bản cũng không cần lo lắng sự an toàn của cô.

~~~

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Tinh đi tới trường học, hắn mua một ít đồ ăn sáng, dừng dưới ký túc của Lâm Tiểu Ngư.

“Người anh em, đến đưa bữa ăn sáng cho bạn gái à.” Bên cạnh, một chàng trai hơi mập đeo kính cười hỏi.

Gật đầu một cái, Diệp Tinh hỏi: “Cậu cũng vậy sao?”

Chàng trai mập mạp đeo kính lại lắc đầu nói: “Không phải, tôi đang theo đuổi một nữ sinh, bây giờ là ngày thứ 50 đưa bữa ăn sáng, tôi tin tưởng qua một đoạn thời gian nữa, nữ sinh đó nhất định sẽ cảm động, sau đó tiếp nhận tôi.”

Có vẻ như chàng trai nghĩ tới sau này, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

“Vậy chúc cậu thành công!” Diệp Tinh cười một tiếng, không có nói gì nhiều.

~~~

Bên trong ký túc xá nữ, Lâm Tiểu Ngư đang gọi điện với Diệp Tinh.

“Diệp Tinh, anh chờ em một chút, em mới dậy.” Lâm Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng nói.

Cúp điện thoại, Lâm Tiểu Ngư bắt đầu đánh răng, rửa mặt.

“Tiểu Ngư, hôm nay thứ bảy, bạn trai Thạch Lỗi của tôi ngày hôm qua nói hôm nay hẹn mấy anh bạn, tôi đưa cậu đi làm quen một chút nhé? Mọi người cùng nhau đi chơi?” Hạ Lâm nhìn Lâm Tiểu Ngư, mỉm cười nói.

Tiếng của cô ta vừa dứt, phòng ngủ nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Lâm Tiểu Ngư nhìn Hạ Lâm, nhíu mày nói: “Chị Lâm, tôi có bạn trai.”

Hạ Lâm đang trang điểm, cô ta không để tâm nói: “Có gì đâu? Quen biết thêm mấy anh bạn, mở rộng vòng giao thiệp của mình thôi, Diệp Tinh sẽ không hẹp hỏi như vậy chứ, chuyện này cũng quản sao?”

“Cậu đi đi, tôi không có hứng thú.” Lâm Tiểu Ngư trực tiếp lắc đầu cự tuyệt.

Chương 45: Lo chuyện bao đồng.

Hạ Lâm lại không buông tha, khuyên nhủ: “Tiểu Ngư, chúng ta là con gái không nên treo cổ trên một cái cây, hiện tại tình hình của Diệp Tinh thế nào cậu cũng biết, vốn dĩ cậu ta nghỉ học vì mẹ ung thư gan giai đoạn cuối, cậu cũng biết đây là bệnh nan y. Gia cảnh cậu ta vốn đã kém, cộng thêm mẹ như vậy, mà cậu ta còn không biết cố gắng, bọn tôi giới thiệu việc cho cậu ta mà cậu ta lại khinh thường, bạn trai như không đảm đương được gì đâu.”

Diệp Tinh đi học lại, liên quan tới nguyên nhân hắn nghỉ học không biết bị ai truyền ra, hiện tại rất nhiều người đều biết.

Thậm chí rất nhiều người bàn tán sau lưng hắn.

Nghe vậy, động tác trong tay Lâm Tiểu Ngư dừng lại, cô nhìn Hạ Lâm, bình tĩnh nói: “Vậy cậu hy vọng chúng tôi như thế nào? Theo ý cậu chính là chúng tôi nên chia?”

“Tôi…” mặc dù trong lòng Hạ Lâm nghĩ như vậy, nhưng không thể nói ra được, trong chốc lát có chút á khẩu không biết trả lời thế nào.

“Hạ Lâm, cậu không phải tôi, cậu không hiểu chuyện của tôi và Diệp Tinh, vậy mà vẫn đứng ở phía đạo đức muốn nhúng tay vào chuyện của tôi và Diệp Tinh sao.”

Lâm Tiểu Ngư bình tĩnh nói: “Chuyện như vậy tôi không muốn nghe đến nữa, là bạn cùng phòng, tôi cũng không muốn quan hệ của mọi người chuyển biến xấu đi.”

Nói xong, Lâm Tiểu Ngư đi ra khỏi phòng.

Lúc nói những lời này, Hạ Lâm lại bị Lâm Tiểu Ngư chấn trụ đến mức không nói nên lời.

Bình thường Lâm Tiểu Ngư là một cô gái rất cởi mở, hoạt bát, trong mắt Hạ Lâm, cô chính là tiểu bạch thỏ ngây thơ, một chút tâm cơ cũng không có, ngu ngốc bị Diệp Tinh lừa gạt, không nghĩ tới dáng vẻ lạnh như băng vừa rồi khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Trong phòng ngủ im lặng mấy giây, bỗng nhiên Trương Mộng nói: “Hạ Lâm, cậu không nên nhúng tay vào chuyện của Tiểu Ngư và Diệp Tinh. Nói thế nào đi nữa, quan hệ của cậu ấy với Diệp Tinh cũng là chuyện riêng tư, không liên quan tới cậu

“Đúng, chúng ta không có quyền can dự vào chuyện riêng của Tiểu Ngư.” Chu Lãnh Huyên cũng nói.

“Tôi làm tất cả cũng chỉ vì Tiểu Ngư thôi.” Nghe vậy, Hạ Lâm phản bác: “Tình hình Diệp Tinh thế nào các cậu cũng biết, nhà nghèo, mẹ bệnh nặng, tương lai nếu không ngoài dự liệu chính là gánh rất nhiều nợ, các cậu cảm thấy Tiểu Ngư và cậu ta ở chung một chỗ sẽ hạnh phúc? Sau này hai người cùng nhau gánh nợ trên lưng rồi cùng nhua trả?”

Cô nói khiến Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên á khẩu không trả lời được, tình cảm, nói thế nào đi nữa cũng phải liên hệ với thực tế.

Muốn tình yêu hay là muốn tài phú, vấn đề này làm khó rất nhiều người.

“Các cậu xem, Giai Giai hiện tại đã rời giường được một tiếng, mỗi ngày cậu ấy dậy sớm đi làm thêm, thời gian nghỉ ngơi cũng chưa bao giờ lãng phí, mặc dù điều kiện sống của cậu ấy không tốt, nhưng cũng vì cuộc sống mà không ngừng phấn đấu, mà Diệp Tinh các cậu có thấy cậu ta phấn đấu không?”

“Tình hình trong nhà như vậy, còn có tâm tình đi học? Nếu là các cậu, các cậu sẽ chọn cậu ta?”

Hạ Lâm nhìn mấy người trong phòng, khóe miệng hơi nhếch lên, tự tin nói: “Hiện tại có thể Tiểu Ngư sẽ bực tức, nhưng sau này nhất định sẽ hiểu rõ bây giờ tôi làm vậy đều là vì tốt cho cô ấy, nhất định sẽ cảm kích tôi.”

Cô ta cho rằng mình hoàn toàn nhìn thấu Diệp Tinh, theo cô ta thấy, cô ta có nghĩa vụ mang Lâm Tiểu Ngư rời khỏi cái hố lửa Diệp Tinh này.

Phòng ký túc hơiim lặng, mấy người cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút lúng túng.

“Lâm Lâm, mấy người mà cậu nói, giới thiệu cho tôi làm quen một chút đi.” Bỗng nhiên, Chu San cười hì hì nói: “Đên giờ tôi còn chưa có bạn trai đây.”

“Mọi người chơi đi, tôi và Lãnh Huyên muốn đi dạo một vòng!” Trương Mộng lập tức nói, sau đó kéo Chu Lãnh Huyên đi ra phòng ngủ.

~~~

Dưới ký túc xá, Diệp Tinh đang chờ, Lâm Tiểu Ngư từ trên lầu đi xuống.

“Diệp Tinh.” Cô thấy Diệp Tinh, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mặ tươi cười, bước nhỏ chạy tới.

“Hôm nay là thứ bảy đi đâu chơi nào?” Diệp Tinh đưa bữa ăn sáng trong tay tới cười nói.

“Chúng ta tới vườn bách thú Thượng Hải xem đi, em đã sớm muốn tới đó rồi.” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì nói, miệng há to cắn cái bánh bao trong tay.

Hai người chầm chậm đi trong vườn bách thú.

Lúc này cách đó không xa, có một cô gái đang xách bình nước nhìn bọn họ, xem mặt mũi lại là Chu Ngọc Đình.

“Lâm Tiểu Ngư, mặc dù cô tài giỏi hơn tôi, nhưng ánh mắt cũng không ra gì.”

Chu Ngọc Đình nhìn bóng lưng hai người, trong lòng thầm nói.

Về chuyện Diệp Tinh nghỉ học không biết bị ai truyền ra, cô cũng biết.

Bạn trai cô Trương Viễn trước đây theo đuổi Lâm Tiểu Ngư, thực tế cô vẫn luôn ghen tị, căm thù với Lâm Tiểu Ngư.

Nhưng hiện tại Lâm Tiểu Ngư lựa chọn Diệp Tinh, nhưng so với Trương Viễn bạn trai cô, kém hơn nhiều.

Cô ta lại không biết việc lúc trước Trương Viễn bị Diệp Tinh đánh, Trương Viễn cũng không có khả năng nói chuyện này với cô.

~~~

Một ngày thứ bảy, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đi chơi thật vui vẻ, sau đó Lâm Tiểu Ngư còn đi thăm ba mẹ Diệp Tinh.

Lúc này Diệp Kiến An, Lưu Mai đã quyết định rời khỏi Thượng Hải trở về quê nhà.

Bọn họ không quen biết người nơi này, muốn về quê nhà làm buôn bán nhỏ.

Lần này Diệp Tinh tự nhiên cũng không phản đối.

Mà ba mẹ dự định mở một tiệm bán quần áo nhỏ, bọn họ rất có hứng thú với việc bán quần áo.

Sau đó, Lâm Tiểu Ngư trở về trường học, mà Diệp Tinh đến tiệm thú cưng.

“Ông chủ.” Bốn người đều ở trong tiệm thú cưng, thấy Diệp Tinh lập tức đi tới chào hỏi.

“Mọi người bạn đi.” Diệp Tinh cười nói.

Kiểm tra một chút tình hình buôn bán trong tiệm, lúc này trong tiệm thú cưng hầu như chỉ còn vẹt.

Nhưng trong tiệm vẫn có một ít khách hàng, tổng mức tiêu thụ cũng không giảm đi bao nhiêu.

“Ông chủ.” Đứng một lát, đến khi Diệp Tinh chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Triệu Nhã đi tiến lên.

“Sao vậy? Triệu Nhã?” Diệp Tinh nghi ngờ nói.

Triệu Nhã hai tay hơi khẩn trương đan chéo vào nhau, ngay sau đó sắc mặt ửng đỏ nói: “Ông chủ, một lát nữa là tan việc rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được tiền lương cao như vậy, vậy nên muốn mời anh ăn cơm.”

Diệp Tinh sững sốt một chút, cười nói: “Xin lỗi, tôi còn có chút chuyện.”

Hắn nói xong, Triệu Nhã sắc mặt lại càng đỏ bừng, dáng vẻ rất lúng túng, tạm thời không biết nói cái gì cho phải.

“Ông chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Thấy vậy, Lý Thiến bỗng nhiên đi ra cười nói.

Nghe vậy, Triệu Nhã nhất thời như được đại xá, cảm kích liếc nhìn Lý Thiến.

Vừa rồi cô cũng không biết phải nói gì.

“Ông chủ thật là đầu gỗ, Tiểu Nhã cũng đã chủ động như vậy, ông chủ còn từ chối.” Lý Hân đi tới trước mặt Triệu Nhã, nhỏ giọng nói.

“Có thể ông chủ thật sự có việc.” Triệu Nhã lắc đầu nói.

Bị Diệp Tinh từ chối, trong lòng cô cảm thấy có chút mất mác.

Trước cửa tiệm, Diệp Tinh nghe Lý Thiến báo cáo một chút tình hình gần đây của tiệm, sau đó trực tiếp rời đi.

Mà lúc này Diệp Tinh không nhìn thấy, ở bên kia đường của tiệm sủng vật, lại có một nữ sinh khiếp sợ nhìn nơi này.

Xem mặt mũi chính là Chu Ngọc Đình.

Hôm nay là thứ bảy, Chu Ngọc Đình vốn muốn cùng Trương Viễn hẹn hò, nhưng Trương Viễn nói bản thân có việc, cô chỉ có thể một mình đi lang thang xung quanh, trong lúc vô tình liền đến nơi này.

Đang muốn rời đi, nhưng bỗng nhiên nàng ở phía xa trong tiệm thú cưng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Diệp Tinh? Sao cậu ta lại ở bên trong tiệm thú cưng?” mặt Chu Ngọc Đình đầy vẻ nghi hoặc.

Chương 46: Khiếp Sợ.

Tiệm thú cưng quá lớn, nhìn các cửa tiệm xung quanh rõ ràng kém hơn không chỉ một cấp bậc.

Vừa rồi rõ ràng Chu Ngọc Đình thấy nhân viên tiệm thú cưng đang cùng nói chuyện Diệp Tinh, trông dáng vẻ hai người nói chuyện có vẻ như Diệp Tinh đang phân phó chuyện gì.

Trong lòng suy nghĩ, Chu Ngọc Đình đi tới tiệm thú cưng lớn.

“Xin chào quý khách!” “Xin chào quý khách!”

Vừa đi vào tiệm, liền có mấy âm thanh non nớt vang lên.

Chu Ngọc Đình nhìn, một con vẹt đang nghiêng đầu nhỏ nhìn cô. Những con vẹt này trông rất đáng yêu, lần đầu tiên cô nhìn thấy đã vô cùng yêu thích.

“Xin chào.” Lý Thiến mặc trang phục nhân viên đi tới, mỉm cười nói: “Xin hỏi quý khách là tới mua vẹt sao?”

Chu Ngọc Đình vội vàng xua tay một cái, nói: “Tôi xem một chút đã.”

“Được.” Lý Thiến mỉm cười gật đầu, rời đi tiếp những khách khác.

Chu Ngọc Đình nhìn cửa hàng mặt tiền đồ sộ, toàn bộ cửa hàng trông rất sạch sẽ, chiếc lồng nào cũng sạch sẽ ngăn nắp, khiến người nhìn vào có cảm giác rất thoải mái.

“Cái giá này thật đắt!”

Chu Ngọc Đình rục rịch định mua nhưng khi nhìn giá một con vẹt, trong mắt lại lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đám vẹt này giá thấp nhất 10 nghìn, trên 20 nghìn, 30 nghìn, 100 nghìn cũng có một ít. Đắt tiền nhất thậm chí đạt tới 200 nghìn.

“Những con vẹt này còn biết thuộc thơ, còn có một bộ phận biết kể chuyện, thật thần kỳ.” Chu Ngọc Đình nhìn về bảng giới thiệu đơn giản về thú cưng trong tiệm.

“Tùy tiện một con vẹt đã vượt qua một tháng tiền lương của rất nhiều người.”

Càng xem trong lòng Chu Ngọc Đình càng chấn động.

Cô đi một vòng, chỉ cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, vẹt nơi này mặc dù cô vừa thấy đã thích, nhưng cô lại không dám bỏ tiền ra mua.

“Tiệm thú cưng lớn như vậy chẳng lẽ có quan hệ với Diệp Tinh?”

Trong lòng âm thầm nghĩ, sau đó Chu Ngọc Đình đi tới trước mặt Lý Thiến, dè đặt hỏi: “Xin chào, xin hỏi một chút ông chủ tiệm thú cưng tên gì?”

“Diệp Tinh.” Lý Thiến cười trả lời, cũng không giấu giếm.

Ở gần đây mọi người đều biết chủ tiệm thú cưng này tên Diệp Tinh.

“Vậy mà lại là ông chủ của tiệm thú cưng!”

Trong lòng Chu Ngọc Đình chấn động, chàng trai lộ mặt mang vẻ ấm áp trước mặt Lâm Tiểu Ngư, mẹ bị bệnh nặng trong lời đồn, bởi vì nhà nghèo mà nghỉ học, lại nháy mắt trở thành chủ nhân của tiệm thú cưng lớn này.

Liếc nhìn lại, trong tiệm thú cưng này vẹt có chừng hơn 200 con, vậy tính sơ sơ tổng giá trị ít nhất cũng phải mấy triệu!

Đây là số tiền mà phần lớn mà một đời người mới có thể kiếm được.

“Sao có thể? Nếu quả thật như vậy, Diệp Tinh tại sao phải nghỉ học?” Lý Ngọc Đình có một chút không tin.

Cô rời khỏi tiệm thú cưng, sau đó đi tới một của hàng cạnh đó.

“Xin chào, xin hỏi một chút anh biết ông chủ của tiệm thú cưng kia không?” Chu Ngọc Đình làm bộ như tò mò hỏi.

“Dĩ nhiên biết, ông chủ là một chàng trai rất trẻ tuổi và đẹp trai, tên Diệp Tinh, thú cưng bên trong cũng rất tốt, chỉ là quá đắt.” Ông chủ rất nhiệt tình trả lời.

Thực tế, tiệm thú cưng buôn bán đắt hàng kéo theo bọn họ cũng làm ăn tốt hơn rất nhiều, dẫu sao Diệp Tinh chỉ bán thú cưng, cũng không bán những vật khác.

“Vậy tiệm thú cưng kiếm được tiền?” Chu Ngọc Đình lại hỏi nói.

“Kiếm được.” Ông chủ gật đầu một cái, trong mắt có vẻ hâm mộ: “tôi ở đây, có thể nhìn thấy tình hình của tiệm thú cưng. Mỗi một ngày ít nhất có mười vị khách trở lên mua thú cưng từ trong đó đi ra, phần lớn thời gian gần hai mươi người, hơn nữa khoảng thời gian mới khai trương, mỗi ngày khách lui tới không ngừng, đoán chừng ông chủ Diệp Tinh khi đó mức buôn bán mỗi ngày đều từ 1 triệu trở lên.”

Chu Ngọc Đình hoàn toàn hôn mê, mười vị khách trở lên đó chính là mức buôn bán ít nhất của tiệm thú cưng mỗi ngày, 100 nghìn trở lên.

Thứ bây giờ cô mơ ước chính là lương tháng hơn 10 nghìn, có nghĩa là một năm tiền kiếm được tương đương tiền tiệm này kiếm được một ngày.

Hơn nữa mấy ngày đầu mức buôn bán của tiệm thú cưng này mỗi ngày lời 1 triệu, cái này thuyết điều này chứng minh rất có thể giá trị của Diệp Tinh đã hơn 10 triệu…

Không tới hai mươi tuổi đã là phú ông 10 triệu!

Chu Ngọc Đình hoàn toàn bị kinh hãi, cô nhớ lại những lời mà mình nói trước mặt Diệp Tinh, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rực.

~~~

Rời khỏi tiệm thú cưng, Diệp Tinh nhận được một cú điện thoại, là Triệu Mạc gọi tới.

Hai bên hẹn chỗ gặp mặt xong.

“Ha ha, Diệp Tinh, đã lâu không gặp, khoảng thời gian này tiệm thú cưng làm ăn như thế nào?” Trong phòng bao, Triệu Mạc cười nói.

“Khá tốt.” Diệp Tinh cười cùng hắn cạn một ly, nói: “Không biết Triệu Mạc anh tìm tôi có chuyện gì?”

Hiện tại tiệm thú cưng của hắn vẫn thuê của Triệu Sơn Nham.

“Diệp Tinh, tôi cũng không nói lời thừa thãi nữa.” Triệu Mạc nói thẳng: “Lần này chúng tôi và một công ty khác hợp tác, ông nội tôi cần hai mươi con vẹt xám châu Phi, không biết cậu có cách lấy không?”

Ngẫm nghĩ mấy giây, Diệp Tinh gật đầu nói: “Có thể, trong thời gian bảy ngày tôi có thể giao hàng.”

“Được.” trên mặt Triệu Mạc nhất thời tràn đầy vui vẻ, nói: “Lần này chúng tôi không phải thuê, mà là trực tiếp mua, hai mươi con vẹt xám châu Phi, dựa theo giá của tiệm thú cưng mỗi một con 100 nghìn, tổng cộng là 2 triệu.”

Trước đó khách sạn Kim Mạc bọn họ đã thuê vẹt trong tiệm của Diệp Tinh hai lần.

Diệp Tinh gật đầu một cái, mặc dù hiện tại chữa bệnh kiếm được tiền nhiều hơn, nhưng hắn tạm thời không muốn buông tha dự định buôn bán tiệm thú cưng.

“Nhưng lần này tôi có một yêu cầu là chờ vẹt chuyển đến chỗ chúng tôi, một tháng sau lại gửi 2 triệu này.” Triệu Mạc lại cười nói.

Diệp Tinh nghe vậy, khẽ nhíu mày một cái, nói: “Triệu Mạc, như vậy có chút không phù hợp quy tắc giao dịch chứ?”

Triệu Mạc dửng dưng cười nói: “Gần đây tiền của khách sạn có chút không đủ chi tiêu, như vậy đi, trong một tháng tôi tận lực chuyển tiền cho cậu.”

Giao dịch kéo dài trả tiền, đây là một thue đoạn thường thấy trên thương nghiệp.

Diệp Tinh nhìn Triệu Mạc thật sâu, nói: “Được.”

Hắn cũng không có tranh chấp gì, nhưng hảo cảm của hắn đối với Triệu Mạc đã giảm xuống rất nhiều.

“Đến lúc đó mong Diệp Tinh cậu hỗ trợ chuyển vẹt đến khách sạn Kim Mạc giúp tôi.” Triệu Mạc cười nói.

Thời gian trôi qua, Diệp Tinh cũng không có biểu hiện cho thấy bất kỳ bối cảnh gì, chỉ có một tiệm thú cưng đang vận chuyển, hơn nữa trong tiệm thú cưng dường như cũng không có nhân vật lớn gì đến thăm.

Triệu Mạc còn biết ba mẹ Diệp Tinh chỉ là người bình thường.

Thựa tế, hiện tại trong lòng Triệu Mạc, địa vị của Diệp Tinh rõ ràng thấp xuống rất nhiều, quan hệ của hai người chỉ tương đương với hợp tác trên thương nghiệp mà thôi.

~~~

Khoảng 3 ngày sau, Diệp Tinh liền gọi điện thoại cho Triệu Mạc, sau đó gọi một chiếc xe, đưa hai mươi con vẹt qua.

Lúc đi vào sân, xa xa Triệu Mạc đang cùng một chàng trai đang nói chuyện.

“Thật đúng là người quen.” Thấy hai người phía xa, trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Xa xa, Triệu Mạc thấy Diệp Tinh đến, cười nói với chàng trai trước mặt: “Anh Thiên Vũ, hàng chúng ta thương nghị đã đến, tôi đi kiểm tra một chút.”

Người chàng trai này mặt mũi rất quen thuộc, chính là Hoàng Thiên Vũ.

Chương 47: Bệnh Nhân Thứ Hai.

Hoàng Thiên Vũ nhìn về phía xa, lập tức nhìn thấy Diệp Tinh, ánh mắt rõ ràng sáng lên, cười nói: “Vậy tôi cùng cậu đi xem một chút.”

Côn ty bọn họ lần này chính là hợp tác với khách sạn Kim Mạc.

Hai người sải bước đi tới, Triệu Mạc nhìn Diệp Tinh, cười nói: “Vẻn vẹn ba ngày, tốc độ của Diệp Tinh cậu so với tưởng tượng của tôi còn nhanh hơn rất nhiều.”

“Kiểm tra hàng đi.” Diệp Tinh không nói gì nhiều, khẽ gật đầu nói.

“Diệp Tinh cậu là người thành thật tôi vẫn là rất tin tưởng.” Triệu Mạc cười nói, nhưng anh ta vẫn bắt đầu kiểm tra những con vẹt này về trình độ nói chuyện.

Lúc anh ta đang kiểm tra, Hoàng Thiên Vũ bên cạnh hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, đang lúc Triệu Mạc nghi ngờ, bỗng nhiên Hoàng Thiên Vũ nhìn Diệp Tinh mặt tươi cười nói: “Diệp tiên sinh, không nghĩ đến chúng ta lại gặp mặt ở chỗ này.”

“Quả thật rất trùng hợp.” Diệp Tinh gật đầu một cái.

“Diệp tiên sinh?” Lời anh ta vừa dứt, trên mặt Triệu Mạc bên cạnh lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, anh ta không nhịn được hỏi: “Anh Thiên Vũ, anh và Diệp Tinh quen biết nhau sao?”

Hắn biết rõ thân phận của Hoàng Thiên Vũ, bàn về tài lực, Hoàng gia so với Triệu Gia bọn họ mạnh hơn một ít.

Nhưng mà Hoàng Thiên Vũ lại gọi Diệp Tinh là Diệp tiên sinh, điều này hiển nhiên là một loại tôn trọng.

Trong chốc lát, trong lòng Triệu Mạc sinh ra một chút cảm giác không ổn, tựa như mình đã bỏ sót cái gì đó.

“Biết, Diệp tiên sinh là khách quý của Hoàng gia chúng ta đó.” Hoàng Thiên Vũ cười nói.

Hắn biết Diệp Tinh không muốn để cho nhiều người biết về y thuật của hắn, cho nên không có nói rõ.

“Khách quý?” trong lòng Triệu Mạc động một cái, nghĩ tới thái độ lúc trước mình đối với Diệp Tinh, trong lòng không khỏi có chút ảo não.

“Diệp tiên sinh, lát nữa tôi có chuyện tìm cậu, không biết cậu có thời gian rảnh không?” Hoàng Thiên Vũ cười nói.

“Có.” Diệp Tinh ánh mắt nhìn về phía Triệu Mạc, nói: “Nhưng đợi kiểm tra vẹt xong rồi nói sau.”

“Vậy thì tốt.” Hoàng Thiên Vũ nhìn Triệu Mạc cười nói: “Triệu Mạc, cậu có thể kiểm tra nhanh một chút không.”

“Vẹt của Diệp Tinh về chất lượng tất nhiên tôi yên tâm.” Triệu Mạc nghe vậy cười nói, anh ta tùy tiện kiểm tra hai con, liền cười nói: “Diệp Tinh, những con vẹt này chúng tôi nhận, hôm qua công ty nhận được một khoản tiền, lát nữa tiền sẽ gửi cho cậu.”

“Được.” Diệp Tinh gật đầu một cái.

“Triệu Mạc, việc giữa chúng ta nói xong hết rồi, sau này sẽ có người chuyên môn kí hợp đồng cùng các cậu, tôi còn có chút việc tìm Diệp tiên sinh, cũng không ở chỗ này nữa.” Hoàng Thiên Vũ nghe được hai người xong liền đi lên phía trước nói.

Lên tiếng chào, Hoàng Thiên Vũ và Diệp Tinh liền đi về một hướng khác. Trong sân, chỉ còn Triệu Mạc đang đứng, tâm trạng không ngừng biến hóa.

Sau đó anh ta nhanh chóng tiến vào khách sạn, tìm Triệu Sơn Nham.

“Ông nội, hai mươi con vẹt xám châu Phi đã giải quyết xong.” Triệu Mạc nói.

“Ừ. Ta biết.” Triệu Sơn Nham khẽ vuốt cằm, để ý thấy Triệu Mạc vẫn đứng ở chỗ này, hỏi: “Cháu còn có chuyện gì sao?”

“Ông nội, vừa rồi cháu và Hoàng Thiên Vũ đang trò chuyện, sau đó Diệp Tinh đến, Hoàng Thiên Vũ thấy Diệp Tinh xong liền niềm nở gọi là Diệp tiên sinh…” Triệu Mạc trầm mặc một chút, ngay sau đó kể hết mọi chuyện lại một lần, bao gồm trước đó hắn chuẩn bị đè tiền hàng một tháng sau mới chuyển khoản.

“Trước đây ta nói với cháu thế nào? Không nên xem nhẹ Diệp Tinh, mới hợp tác mấy lần, cháu lại làm như vậy…” Triệu Sơn Nham nhìn Triệu Mạc nhíu mày nói.

“Ông nội, ba mẹ Diệp Tinh chỉ là người bình thường thôi, cháu nào biết…” Triệu Mạc cúi đầu nói.

Thật ra thì đè tiền là chuyện thường, khách sạn Kim Mạc bọn họ cùng rất nhiều thương nhân hợp tác cũng đè tiền như vậy, cố hết sức kéo dài thời gian trả tiền càng lâu càng tốt.

Xã hội hiện đại, tiền mặt lưu động chính là mạch máu vận chuyển của xí nghiệp, ai cũng muốn chiếm dụng tiền vốn của người khác.

Bởi vì trong tay có tiền, như vậy so với tiền vay liên doanh thoải mái hơn nhiều, hơn nữa lại không mất lãi.

Đè tiền hàng cho dù mục đích là gì, đối với xí của mình nhất định là có chỗ tốt.

“Thật may cháu chỉ mới biểu hiện ra, hơn nữa cũng đưa ra lý do, hiện tại chuyển tiền thanh toán đi, đánh giá của Diệp Tinh đối với cháu chác chưa đến mức xấu đi nhiều lắm.”

Ngón trỏ và ngón cái Triệu Sơn Nham không ngừng bóp mép bàn.

“Diệp Tinh này lại có quan hệ với Hoàng gia? Gia cảnh Diệp Tinh dường như không có gì đặc biệt, chí ít ngoài mặt là như vậy.”

Triệu Sơn Nham suy nghĩ một chút, phân phó nói: “Cậu đi điều tra Hoàng gia một chút, xem xem gần đây Hoàng gia có thay đổi gì không?”

~~~

Trong một phòng VIP của khách sạn nào đó, Hoàng Thiên Vũ cười nói: “Diệp tiên sinh, không nghĩ tới vẹt tôi yêu cầu lại tới từ trong tiệm thú cưng của cậu..”

Vừa rồi anh ta tò mò hỏi thăm một chút những con vẹt kia.

“Trùng hợp thôi.” Diệp Tinh dửng dưng trả lời, hắn nhìn lại Hoàng Thiên Vũ nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hoàng Thiên Vũ thu lại một chút, nghiêm túc nói: “Diệp tiên sinh, độ khó của trị ung thư phổi so với ung thư gan thế nào?”

Diệp Tinh như có điều suy nghĩ nhìn Hoàng Thiên Vũ một chút, nói: “Nếu như hai người bệnh tình như nhau, độ khó hơn cũng gần như nhau.”

Nghe thấy Diệp Tinh nói, trên mặt Hoàng Thiên Vũ nhất thời nở một nụ cười, anh nói thẳng: “Diệp tiên sinh, ông nội tôi biết một người, nhưng người đó bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không biết Diệp tiên sinh có thể giúp ra tay chữa trị một chút được không?”

Anh ta nhìn Diệp Tinh, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi.

Lúc trước đang cùng Triệu Mạc nói chuyện liền nhận được điện thoại của ông nội mình, vốn định sau khi kết thúc việc với Triệu Mạc sẽ liên lạc Diệp Tinh, không nghĩ tới còn chưa liên lạc, hai người đã gặp nhau.

Diệp Tinh trầm tư mấy giây, sau đó nhìn Hoàng Thiên Vũ, bình tĩnh nói: “Chữa trị có thể, nhưng tiền chữa bệnh 100 triệu, trước khi chữa trị gửi 5 triệu tới tài khoản của tôi, mỗi lần chữa trị sau đó gửi vào 10 triệu.”

Diệp Tinh cũng không phải người lương thiện gì, chỉ riêng nhân sâm dược hiệu tám trăm năm đã rất hiếm thấy, càng không cần phải nói tiêu phí tinh lực của hắn.

Giúp chữa bệnh ung thư, tất nhiên là được, nhưng giá cả sẽ phải tương xứng mới được.

Dùng hết nhân sâm trong tay hắn, cũng chỉ có thể chữa trị hơn chục người thôi.

Nghe vậy, Hoàng Thiên Vũ gật đầu, nói: “Diệp tiên sinh, chờ một chút, tôi liên lạc vớ gia tộc kia một chút.”

“Anh cứ tự nhiên.” Diệp Tinh gật đầu một cái.

Trước đây hắn đã nói với Hoàng Thành Đống, sau này tiền chữa bệnh ít nhất cũng phải 100 triệu, nếu Hoàng Thiên Vũ đến tìm hắn, vậy người mắc bệnh ung thư khẳng định thuộc về nhà giàu cao cấp.

Không tới mười giây, điện thoại liền bị cúp, Hoàng Thiên Vũ nhìn Diệp Tinh cười nói: “Diệp tiên sinh, cậu chờ một chút, chắc lát nữa tiền sẽ được chuyển tới tài khoản của cậu.”

Bọn họ ở đây, ước chừng qua 10 phút, điện thoại Diệp Tinh reo lên.

Hắn nhìn một chút, trong tài khoản ngân hàng của hắn được gửi tới 5 triệu.

“Tiền đã vào tài khoản.” Diệp Tinh gật đầu.

“Nếu đã vậy, vậy bây giờ chúng ta có thể lên đường không?” Hoàng Thiên Vũ mong đợi hỏi.

“Có thể.” Diệp Tinh đứng dậy.

Hoàng Thiên Vũ lái xe, tốn một tiếng mới tới một toà biệt thự lớn.

Trước cửa biệt thự có mấy người đang chờ, có đôi nam nữ trung niên, còn có một cô gái xinh đẹp hấp dẫn, một người khác Diệp Tinh cũng quen biết, chính là Hoàng Thành Đống.

“Ông nội, giám đốc Đổng…” Hoàng Thiên Vũ xuống xe, thấy mấy người liền chào hỏi.

“Diệp tiên sinh.” Hoàng Thành Đống thấy Diệp Tinh, mặt tươi cười đi lên trước.

Chương 48: Bất Mãn.

Xem dáng vẻ hiện tại của Hoàng Thành Đống, rõ ràng khôi phục hơn nhiều so với lúc mới chữa trị xong.

“Ông Hoàng, đây chính là Diệp tiên sinh đã chữa khỏi cho ông?” Người đàn ông trung niên này mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh từ lúc hắn xuất hiện.

Hoàng Thành Đống gật đầu một cái, thở dài nói: “Nếu không phải Diệp tiên sinh, bây giờ tôi còn đang nằm trên giường bệnh đó.”

Than thở một tiếng, Hoàng Thành Đống chỉ người đàn ông trung niên này cùng mấy người bên cạnh, giới thiệu cho Diệp Tinh: “Diệp Tinh, vị này là Đổng Minh Viễn, đây là vợ ông ấy Mã Gia Hiểu còn có con gái Đổng Nguyệt.”

“Chào mọi người.” Diệp Tinh khẽ gật đầu.

Bệnh nhân cần hắn chữa trị chắc là người nhà của mấy người này.

Khuôn mặt Đổng Minh Viễn thể hiện ra vô cùng kích động, còn Đổng Nguyệt lại hơi nghi ngờ nhìn Diệp Tinh.

Trông người này còn nhỏ hơn cô mấy tuổi, có thể chữa bệnh ung thư sao?

“Diệp tiên sinh, mời đi bên này, bệnh tình cha tôi hiện tại rất nghiêm trọng, khẩn xin mau chóng chữa trị.” Đổng Minh Viễn vội vàng nói.

“Nếu đã thu tiền khám, tự nhiên tôi sẽ cố hết sức chữa trị.” Diệp Tinh gật đầu. Hắn sải bước đi theo Đổng Minh Viễn.

Sau lưng, Hoàng Thành Đống và Hoàng Thiên Vũ cũng đi theo.

“Mẹ, Diệp Tinh là thần y sao? Con cảm thấy không đáng tin.” Đổng Nguyệt nhỏ giọng nói: “Sẽ không tạo ra tổn thương gì với ông nội chứ?”

“Nguyệt Nguyệt, không nên nói bậy!” Mã Gia Hiểu thấp giọng trách mắng: “Ông Hoàng thân phận thế nào, ông ấy sẽ liên hợp với Diệp Tinh lừa chúng ta sao?”

“Vâng.” Đổng Nguyệt bị mẹ mình mắng, không dám nói tiếp nữa.

Nhưng trong mắt cô vẫn mang theo nghi ngờ, sít sao theo sau mọi người, cô cũng học y, quyết định nhìn kỹ càng quá trình chữa trị, nếu như có gì không đúng, cô sẽ lập tức chỉ ra, tuyệt đối không thể để cho ông nội mình bị thương.

Diệp Tinh đi theo Đổng Minh Viễn, chưa đi được mấy bước liền đã thấy tiếng ho khan.

Rất nhanh mấy người cũng đi tới bên trong một căn phòng.

Trên giường bệnh có một cụ già, nhìn cả người cụ già sưng vù, hơn nữa đang không ngừng ho khan, nhìn qua giống như là một ông lão trọc đầu gần đất xa trời vậy.

“Ba.” Người đàn ông trung niên tiến lên, trong mắt tràn đầy vẻ lo âu.

Mặt cụ già vậy sưng vù, mắt cũng khó mở ra, một câu cũng không nói được.

“Ông nội.” Đổng Nguyệt thấy bộ dáng hiện tại của ông nội mình, ánh mắt lập tức không nhịn được ửng đỏ.

“Diệp tiên sinh, xin hỏi hiện tại có thể bắt đầu trị liệu không?” Sau đó, Đổng Minh Viễn nhìn về phía Diệp Tinh, vội vàng hỏi nói.

Diệp Tinh nhìn dáng vẻ ông cụ, trong lòng thầm nói: “Thảo nào sảng khoái thế, xem bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối cũng đã đến giai đoạn cuối cùng.”

Xem dáng vẻ cụ già này, nếu như hắn không tới nơi này, đoán chừng không sống nổi quá 10 ngày.

“Tiếp theo cho dù như thế nào cũng không nên quấy rầy tôi.”

Diệp Tinh phân phó một chút, hắn trực tiếp tiến lên, sau đó lấy ra một đoạn rễ chùm nhân sâm, tay phải nắm chặt, miếng rễ chùm bị nghiền nát toàn bộ

Sau đó tay trái Diệp Tinh trực tiếp bóp má ông cụ khiến miệng mở ra, tay phải đem mảnh vỡ rễ chùm trực tiếp bỏ vào.

“Này!” Thấy vậy, Đổng Nguyệt trong lòng nhất thời xuất hiện một cỗ tức giận, người trẻ tuổi này thật quá đáng, sao hành vi lại thô lỗ như vậy.

“Sao?” Diệp Tinh cau mày nhìn lại.

“Diệp tiên sinh, cậu tiếp tục.” Mẹ Đổng Nguyệt lập tức kéo tay con gái mình lại.

Mà ánh mắt Đổng Minh Viễn trừng càng dữ hơn.

“Đáng chết, khốn kiếp, thân thể ông nội mình đã như vậy, cậu ta lại còn dày vò.” Đổng Nguyệt không dám có động tác gì, chỉ có thể căm hận trong lòng nhìn Diệp Tinh.

Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Tinh trực tiếp lấy ra ba cây ngân châm dài hai tấc, sau đó đâm trên cánh tay lão nhân.

Linh lực tiến vào bên trong cơ thể hắn, tình huống trong cơ thể cũng bị Diệp Tinh biết được.

“Tình huống so với tôi tưởng tượng gay go hơn.” Diệp Tinh không dám khinh thường, nắm châm dài, tập trung toàn lực khống chế linh lực tiêu trừ những tế bào ung thư, đồng thời khống chế nhân sâm chậm rãi tu bổ thân thể của ông cụ.

Khoảng hai mươi mấy giây sau, tiếng ho khan của ông lão dần dần nhỏ xuống.

Tận hai phút sau, Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm, sau đó rút châm ra.

Lúc này tiếng ho khan của ông lão dường như đã biến mất.

“Hiệu quả trị liệu nhanh như vậy?” Đổng Nguyệt nhìn biến hoá của ông nội mình, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Chỉ ghim mấy châm, ông nội mình liền dừng ho khan, đây là nguyên lý gì?

Cô học y, hơn nữa phương pháp châm cứu cũng biết, nhưng cô xác định ba huyệt vị Diệp Tinh châm trên cánh tay chỉ là huyệt vị thông thường.

Căn cứ kiến thức mà cô nắm được, đồng thời kích thích ba cái huyệt vị này, đối với thân thể sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thương gì, nhưng cũng sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào cả.

“Minh Viễn.” Bỗng nhiên, một âm thanh yếu ớt vang lên.

“Ba.” Nghe được âm thanh này, Đổng Minh Viễn lập tức trở nên vô cùng kích động, tiến lên một bước, nhìn cha mình.

Cha ông ta đã mấy ngày không mở miệng nói chuyện.

Lúc này ánh mắt ông cụ đã mở ra, gương mặt sưng vù dường như tiêu tán một ít.

“Thay ta cảm ơn thần y thật tốt.” Đổng Đại Chí thấp giọng nói.

Mặc dù ông không thể nói chuyện, nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh.

“Vâng ba, con biết rõ.” Đổng Minh Viễn lập tức gật đầu.

Ông bảo nhân viên chăm sóc nhanh chóng kiểm tra một chút thân thể cha mình, mà ông ta thì đưa Diệp Tinh, Hoàng Thành Đống đi ra phòng khách.

“Diệp tiên sinh, cảm ơn cậu đã tới chữa trị.” Đổng Minh Viễn vô cùng cảm kích nói: “Không biết tình hình cha tôi thế nào?”

Trên mặt Diệp Tinh không chút biểu tìn hnào, ngẫm nghĩ một chút, nói: “Ông Đổng tình trạng thân thể rất gay go, vừa rồi tôi dùng châm cứu và nhân sâm đồng thời chữa trị, ước chừng cần trị sáu lần nữa mới có thể khỏi.”

“Sáu lần?” Đổng Minh Viễn gật đầu một cái, trong lòng hiểu rõ.

Trước đó ông ta nghe Hoàng Thành Đống nói, Hoàng Thành Đống trị liệu tổng cộng năm lần.

“Diệp… Tiên sinh, vừa rồi rõ r àng cậu châm cứu ba huyệt vị kia là sao? Đó chỉ là ba cái huyệt vị thông thường trên thân thể con người, không liên quan gì đến phổi đúng chứ?” Những người khác còn chưa nói gì, Đổng Nguyệt bện cạnh lại nhìn Diệp Tinh, không nhịn được hỏi.

Cô thực sự không nhịn được tò mò trong lòng.

“Diệp tiên sinh, con gái học y, hơn nữa đối với châm cứu cũng có chút hiểu biết.” Đổng Minh Viễn cười nói.

Diệp Tinh gật đầu một cái, nói: “Huyệt vị trên thân thể con người rút dây động rừng, sao cô xác định được những cái huyệt vị kia không liên quan tới phổi?”

“Vậy cậu nói xem rốt cuộc liên quan thế nào?” Đổng Nguyệt tiếp tục truy hỏi, hơn nữa trên mặt tràn đầy vẻ tự tin: “tôi đã đọc thuộc rất nhiều sách cổ trung y, căn bản không có căn cứ mà cậu nói, chẳng lẽ sự liên quan của những huyệt vị này là cậu nghiên cứu ra?”

Ông nội của cô bệnh nặng, cô vẫn luôn nghiên cứu trung y, định tìm phương pháp cứu chữa.

Nghe vậy, Diệp Tinh liếc cô một cái, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho cô.”

Vẻ tự tin trên mặt Đổng Nguyệt cứng lại, cô muốn Diệp Tinh nói ra căn cứ, nhưng Diệp Tinh căn bản không thèm trả lời vấn đề của cô.

“Vậy phải thế nào cậu mới đồng ý nói?” ánh mắt Đổng Nguyệt chuyển động một chút, nói: “Nếu không cậu nhận tôi làm học sinh, dạy tôi phương pháp châm cứu, tôi có thể trả học phí cho cậu.”

“Xin lỗi, tôi cũng không có dự định nhận học sinh.” Diệp Tinh lắc đầu cự tuyệt.

“Vậy…” Đổng Nguyệt vẫn không muốn buông tha.

“Nguyệt Nguyệt, im miệng!” Thấy con gái mình còn muốn nói gì đó, Đổng Minh Viễn vội vàng ngăn cản, sau đó áy náy nhìn Diệp Tinh, nói: “Diệp tiên sinh, con gái tôi bị tôi chiều hư, ngươi bỏ qua cho.”

Chương 49: Tuyển Người Làm.

Đổng Minh Viễn xin lỗi Diệp Tinh.

Diệp Tinh rõ ràng không muốn trả lời vấn đề này, Đổng Nguyệt vẫn còn dây dưa không ngớt, con gái ông rất thông minh, nhưng lại có tính thích làm nũng, mấu chốt là gia đình ba thế hệ chỉ có một mình Đổng Nguyệt là con gái nên rất được nuông chiều, hoàn cảnh xung quanh như vậy, làm cho Đổng Nguyệt bất tri bất giác hình thành tính cách như vậy.

“Không sao.” Diệp Tinh lắc đầu.

Trong lòng hắn không để tâm, cũng không vì vài lời nói của Đổng Nguyệt mà có gợn sóng vì, bỏ ngoài tai là được.

Đổng Nguyệt bị ba mình mắng, mặc dù cô không sợ ba, nhưng vẫn không dám mạnh miệng.

Cô thấy dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Tinh, chỉ cảm thấy trong lòng có một cơn tức giận, chàng trai này trẻ hơn cô rất nhiều, lại tỏ vẻ ông cụ non trước mặt cô.

Cô biết Diệp Tinh chữa trị cho ông nội cô, thu tròn chẵn một triệu tiền chữa bệnh, nhưng ngay cả những thứ này cũng không muốn nói cho cô.

Sau đó, máy kiểm trắc cho ra kết quả của thân thể Đổng Đại Chí, quả thật so với trước đó khôi phục một ít.

Rất nhanh, mười triệu được gửi vào tài khoản của Diệp Tinh.

Tiền vào tài khoản, Diệp Tinh liền cáo từ.

“Cách hai ngày, tôi sẽ tới trị bệnh một lần.” Ra khỏi biệt thự Đổng gia, Diệp Tinh nói.

Hoàng Thiên Vũ lái xe đưa hắn đến một nơi, sau đó rời đi.

“Xem ra nên mua một chiếc xe.” trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Hiện tại hắn cũng không biết lái xe, chung quy cũng không thể mỗi một lần đều để Hoàng Thiên Vũ đưa đón.

Có xe mà nói, dù đi đâu cũng thuận tiện hơn một chút.

Nghĩ đến liền làm, Diệp Tinh trực tiếp tới trung tâm dạy lái xe ghi tên, rồi đăng ký lịch học.

Rời khỏi trung tâm dạy lái xe, Diệp Tinh nhận được điện thoại của Lý Thiến quản lý tiệm thú cưng.

“Alo!” Diệp Tinh nhanh chóng bắt máy.

“Ông chủ, nhân viên Triệu Phương Phương gần đây có chuyện muốn trở về quê một chuyến, tiệm thú cưng hiện tại chỉ có ba người, nếu như tính cả thời gian nghỉ ngơi vậy tiệm thú cưng cũng chỉ có hai người, tôi gọi để hỏi cậu một chút là tiệm chúng ta có nên thuê thêm người làm thêm không?” Lý Thiến nhanh chóng nói.

Tiệm thú cưng ba người mỗi một tháng cũng nghỉ ngơi 4 ngày, hiện tại chỉ có ba người, nếu một người nghỉ, tiệm thú cưng có diện tích hơn 200 mét vuông chỉ còn hai người, dựa vào hai người chăm sóc hơn 200 con chim, quả thực hơi bận.

“Có thể.” Diệp Tinh suy nghĩ một chút, tiếp nhận đề nghị của Lý Thiến.

“Vậy tiền lương tính thế nào?” Lý Thiến lại hỏi.

“Nếu là đi làm thêm, tiền lương nên giảm xuống, thấp hơn 30% so với nhân viên chính thức, bán một con thú cưng được trích 0,5% hoa hồng.” Diệp Tinh nhanh chóng nói.

Làm thêm tất nhiên không được trích 1% như các nhân viên thông thường.

~~~

Đại học Thượng Hải, lầu 9 lớp 301, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư ngồi chung một chỗ.

“Diệp Tinh, mấy ngày nữa là sinh nhật em, anh đã nghĩ xong sẽ tặng gì chưa?” Lâm Tiểu Ngư cười hì hì hỏi.

“Đã chuẩn bị xong, đến lúc đó sẽ đưa em.” Diệp Tinh cười nói.

“Có phải là một viên tinh thạch khác hay không?” Lâm Tiểu Ngư ánh mắt chuyển động, có chút tò mò hỏi.

Cô lấy ra một viên tinh thạch màu xanh da trời.

“Đây là món quà sinh nhật anh tặng em năm lớp mười hai.” Lâm Tiểu Ngư xoa xoa viên tinh thạch trong tay.

Lớp mười hai hai người xác định quan hệ, sau đó lúc sinh nhật Lâm Tiểu Ngư, Diệp Tinh suy nghĩ thật lâu cuối cùng đưa cái quà sinh nhật này.

Nhìn viên tinh thạch quen thuôc, lại nhìn Lâm Tiểu Ngư đang tươi cười trước mắt, trong lòng Diệp Tinh có một cỗ chua xót dâng lên, tiếp đó lại cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Không phải tinh thạch, nhưng em khẳng định sẽ thích.” Diệp Tinh cười nói.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, xa xa lại có người đang nhìn bọn họ.

“Nghe nói Diệp Tinh nghỉ học là bởi vì mẹ bệnh nặng, nhà nghèo, giờ cậu ta lại đi học, không biết tình hình thế nào?”

“Không biết, chắc hẳn có chút gay go.”

~~~

Mấy người bàn tán.

Tin tức liên quan tới Diệp Tinh nghỉ học mấy ngày gần đây mới truyền ra, rất nhiều người đều biết.

Bên cạnh đó là Chu Ngọc Đình đang ngồi, lúc này ánh mắt Chu Ngọc Đình phức tạp nhìn Diệp Tinh.

Những ngày qua cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện tiệm thú cưng lớn kia, thú cưng trong tiệm cũng phải hơn 200 con, một con vẹt ít nhất 10 nghìn.

Còn có ông chủ của tiệm kia nói giá trị con người Diệp Tinh ít nhất hơn chục triệu.

Hơn 10 triệu là cái khái niệm gì?

Sau khi bọn họ tốt nghiệp một năm kiếm 100 nghìn đã là nhiều, sống hơn 100 tuổi, hơn nữa không ăn không uống mới có thể kiếm được ngần đó tiền.

Mặc dù thành phố Thượng Hải người có tiền rất nhiều, nhưng đa phần đều là có gia cảnh phổ thông.

Trong lớp nhiều người như vậy, muốn sau này kiếm được giá trị con người chục triệu, có thể được một người đã tốt lắm rồi.

“Tình huống gay go? Chờ các cậu biết giá trị con người của Diệp Tinh sẽ không dám nói vậy nữa.”

Nghe người bên cạnh bàn tán, trong lòng Chu Ngọc Đình âm thầm lẩm bẩm.

Có thể có tiệm thú cưng lớn như vậy, Diệp Tinh sẽ như lời đồn đãi mẹ bệnh nặng, gia cảnh nghèo khó mà nghỉ học sao?

Vào lúc Chu Ngọc Đình đnag nhìn, Hạ Lâm cũng đang nhìn Lâm Tiểu Ngư.

Lần trước trong kí túc Hạ Lâm và Lâm Tiểu Ngư thiếu chút nữa cãi vã, lúc gặp Lâm Tiểu Ngư quả thật c ũng cảm thấy có chút ngại, hai người bây giờ rất ít nói chuyện, hơn nữa giờ học cũng không ngồi chung một chỗ.

Có điều, cô lại càng chán ghét Diệp Tinh hơn.

Lúc mới bắt đầu là bạn trai Thạch Lỗi của cô bị đánh, mà Diệp Tinh lại đứng ở một bên, lúc ấy cô đã thấy không ưa DiệpTinh.

Biết được nguyên nhân Diệp Tinh nghỉ học, cô lại càng thấy Diệp Tinh không chỗ nào vừa mắt.

Cô nghĩ, hiện tại Diệp Tinh phải vội vã đi kiếm tiền mới đúng.

“Hừ! Diệp Tinh, Tiểu Ngư quá đơn thuần mới bị cậu lừa gạt, tôi đây muốn xem cậu có thể lừa gạt cô ấy tới khi nào?” Hạ Lâm trong lòng hừ hừ nói.

Thạch Lỗi có một người bạn có vẻ đã từng gặp Lâm Tiểu Ngư, rất thích cô ấy, đây cũng là nguyên nhân hết lần này tới lần khác cô muốn đưa Lâm Tiểu Ngư đi gặp mặt. Nhưng Lâm Tiểu Ngư lại từ chối, không những thế thiếu chút nữa cãi nhua với cô, điều này làm cho cô cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương.

Theo cô thấy, cô làm vậy cũng là vì muốn tốt cho Lâm Tiểu Ngư mà thôi.

~~~

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi tan học, Diệp Tinh và Lâm Tiểu Ngư đến lớp học khác.

Lâm Tiểu Ngư trừ học tập bình thường thì còn đăng ký thêm một ít chương trình học bên khác.

Trong ký túc xá nữ, lúc này Lâm Tiểu Ngư, Trương Mộng, Chu Lãnh Huyên đều không ở đây, chỉ có ba người Hạ Lâm, Chu San, Tiền Giai Giai.

Tiền Giai Giai buông sách giáo khoa trong tay xuống, liền đi ra ngoài.

“Giai Giai, cậu đi đâu vậy?” Hạ Lâm nhìn Tiền Giai Giai, tò mò hỏi.

Tiền Giai Giai dừng bước, nhỏ giọng nói: “Chỗ làm thêm lúc trước của tôi hiện không thiếu người nữa, tôi lại ra ngoài tìm một công việc làm thêm khác.”

“À, tôi vậy giúp cậu xem xem, có chỗ làm thêm tốt sẽ thông báo cậu.” Hạ Lâm cười nói.

“Cảm ơn chị Lâm.” Tiền Giai Giai nhỏ giọng cảm ơn một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thấy Tiền Giai Giai rời đi, Hạ Lâm không nhịn được nói: “San San, cậu xem Giai Giai mặc dù trong nhà nghèo, nhưng vẫn đang không ngừng nỗ lực đấu tranh, không giống Diệp Tinh.”

Chu San bất đắc dĩ nhìn Hạ Lâm, qua sự việc Lâm Tiểu Ngư lầm trước, không hiểu sao Hạ Lâm rất thích nói xấu Diệp Tinh.

Tất nhiên, cô cũng sẽ không mở miệng phản bác, cô chẳng có quan hệ gì với Diệp Tinh, khẳng định sẽ đứng ở bên Hạ Lâm.

Nhưng Chu San cũng không muốn nói hùa theo Hạ Lâm, cô suy nghĩ một chút, nói: “Chị Lâm, gần trường học mới mở một tiệm quần áo, muốn đi dạo một vòng không?”

Chương 50: Địa điểm làm việc.

“Vẫn là cậu hiểu tôi.”

Nghe vậy, ánh mắt Hạ Lâm sáng lên, nhanh chóng cầm túi xách.

“Lãnh Huyên thường xuyên không thấy người, Tiểu Ngư cũng tốn rất nhiều thời gian vào môn học tự chọn, Giai Giai lại vội vàng làm đi làm thêm, Mộng Mộng đang vì mơ ước nghề diễn viên mà cố gắng, phòng ngủ chỉ hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.” Hạ Lâm cười ôm eo Chu San, thuận thế sờ soạng một cái.

“Cậu cái đồ sắc nữ này buông tôi ra!” Chu San nhất thời giận dữ nói.

“Không buông!”

Hai người bọn họ đùa giỡn rời khỏi phòng ngủ.

~~~

Trên đường lớn, ánh mắt Tiền Giai Giai đang không ngừng nhìn xung quanh, chú ý một ít tin tức tuyển người trên các cửa hàng.

Tìm nửa ngày, nhưng căn bản không có kết quả.

Phần lớn tuyển dụng đều là toàn thời gian.

Tìm một lát, không có tìm được công việc hợp ý, thời điểm đi qua một ngân hàng, Tiền Giai Giai đi vào, sau đó lại đi ra, gọi điện thoại về.

“Mẹ, là con… Tiền của con đủ dùng… Con mới gửi 1000 tệ về, mẹ mua thêm chút thức ăn ngon cho em trai bồi bổ thân thể…” Tiền Giai Giai vừa đi vừa nói.

Cô đến từ một vùng núi rất nghèo khổ, dựa vào năng lực của mình thi vào đại học thành phố Thượng Hải.

Ở đây Tiền Giai Giai rất phổ thông, thật giống như là một người tàng hình không ai chú ý, nhưng ở quê nhà bọn họ, lúc cô thi đậu đại học Thượng Hải lại dẫn tới một trận xôn xao, trở thành kiêu ngạo của quê hương.

Ở nơi đó, trường học đều rách nát, muốn chân chính học đại học, cái giá cô phải trả so người bình thường còn nhiều hơn.

Nhìn khắp nơi, Tiền Giai Giai lấy điện thoại ra, xem tin tức trên một vài trang tuyển dụng, nhưng tốn hai tiếng vẫn là không thu hoạch được gì.

Cô liền đi dạo ở khắp nơi, hy vọng thử chút vận may.

Đi một lúc, Tiền Giai Giai lại làm mới tin tức trên mạng, bỗng nhiên một tin tức xuất hiện ở trước mắt cô

“Tiệm Vẹt Biết Nói Chuyện tuyển một người làm thêm, thời gian có thể thương lượng, tiền lương gặp mặt bàn. Có kinh nghiệm bán chim kiểng, địa chỉ ở… Điện thoại liên lạc…”

Một ít tin tức hiện ra trước mắt Tiền Giai Giai.

Thấy tin tức đó, Tiền Giai Giai không do dự, nhanh chóng dựa theo số điện thoại gọi tới.

Nhận điện thoại là một cô gái, nói mấy câu liền cúp điện thoại, mà Tiền Giai Giai theo địa chỉ, ngồi xe bus nhanh chóng tới đó.

30 phút sau cô đi tới một toà nhà hai tầng thật to, chính là tiệm thú cưng trước mặt.

“Hẳn là chỗ này!” Tiền Giai Giai nhìn bảng hiệu tiệm thú cưng to lớn trước mắt, sau đó đi vào.

“Xin chào quý khách!” “Xin chào quý khách!”

Nhất thời, một tiếng vẹt thanh thúy vang lên.

“Là vẹt đang nói chuyện?” Tiền Giai Giai ngẩn người nhìn những con vẹt kia, trong mắt hơi khiếp sợ.

Cô đã từng bán vẹt ở tiệm thú cưng, nhưng những con kia chỉ có một số rất ít có thể nói chuyện, hơn nữa không lưu loát như vậy.

“Xin chào, xin hỏi muốn mua vẹt sao?” Triệu Nhã nhìn cô gái mặt mũi phổ thông trước mắt mặt, cách ăn mặc cũng phổ thông, da hơi đen, nhưng cô cũng không khinh thường, đi tới mỉm cười nói.

“Không phải, tôi tới xin làm thêm, trước đó đã liên lạc.” Tiền Giai Giai cố gắng không để cho mình căng thăngr

“Chị Thiến, tìm chị.” Nghe thấy Tiền Giai Giai nói, Triệu Nhã liền gọi với ra ngoài, nói lớn với một cô gái khác: “Là người mới vừa rồi gọi điện thoại tới xin phỏng vấn.”

Sau khi nói xong, Triệu Nhã lại đi làm việc.

Lý Thiến nhìn về phía này, đi tới nhìn Tiền Giai Giai nói: “Cô có kinh nghiệm làm việc tại tiệm thú cưng không?”

Tiền Giai Giai gật đầu, nói: “Nghỉ hè lớp mười hai năm đã từng làm việc ở tiệm thú cưng.”

“Kinh nghiệm vậy là đủ rồi, nhưng một ngày tiếp theo còn phải xem biểu hiện của cô, biểu hiện không tốt chúng tôi sẽ sa thải bất cứ lúc nào. Tất nhiên, cho dù sa thải, chúng tôi cũng sẽ thanh toán tiền lương tương ứng của khoảng thời gian đã làm.”

Lý Thiến nhìn Tiền Giai Giai nói.

Kinh nghiệm, không phải nói một chút liền có.

“Chắc cô là sinh viên nhỉ?” Lý Thiến lại hỏi nói.

“Vâng, tôi học ở đại học Thượng Hải.” Tiền Giai Giai vội vàng nói.

“Cũng là một sinh viên xuất sắc.” Lý Thiến gật đầu một cái: “Cô rảnh thời gian nào?”

“Trưa thứ sáu tôi không có tiết, buổi trưa có thể tới đây, còn có thứ bảy, chủ nhật hai ngày này cũng rảnh.” Tiền Giai Giai vội vàng nói, ngay sau đó mặt lộ mong đợi nhìn Lý Thiến.

“Một tuần hai ngày rưỡi, một tháng 10 ngày, tiền lương lương cơ bản của cô là 1000, bán một con vẹt trích phần trăm là 0,5%, muốn kiếm nhiều ít phải xem bản thân cô rồi.” Lý Thiến dựa theo Diệp Tinh nói, phổ biến tiền lương một lần.

“Cám ơn, cám ơn.” Tiền Giai Giai nghe thấy mình được nhận làm, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ.

Hơn nữa lương cơ bản 1000, còn có trích phần trăm đã vượt qua xa dự tính của cô.

Ngay sau đó Lý Thiến đưa Tiền Giai Giai đi làm quen tiệm thú cưng một chút, theo giới thiệu, lòng Tiền Giai Giai vẫn luôn trong trạng thái khiếp sợ.

Tất cả vẹt cũng có thể thuộc thơ, rẻ nhất là vẹt giá trị một vạn, điều này quá kinh người.

“Được rồi, tình hình của tiệm đã giới thiệu xong, có thể ở lại không phỉa xem biểu hiện của cô, đó là Triệu Nhã và Lý Hân, hai người bọn họ cũng là sinh viên đại học Thượng Hải, hẳn là đàn chị của cô, cô có vấn đề có thể hỏi thăm các cô ấy một chút.” Lý Thiến vỗ bả vai Tiền Giai Giai, sau đó đi làm việc.

Tiền Giai Giai gật đầu, đổi trang phục nhân viên, bắt đầu bán thú cưng.

Thỉnh thoảng cô thỉnh giáo Triệu Nhã, Lý Hân, cô mới tới nơi này, chắc chắn là có một số việc không được rõ.

Cùng là sinh viên đại học Thượng Hải, Triệu Nhã, Lý Hân cũng không che giấu gì với đàn em này.

Mà 10 phút sau đó, Triệu Nhã bán được một con vẹt giá trị ba vạn tệ.

Tiền Giai Giai biết, Triệu Nhã bọn họ trích phần trăm đều là 1%, nói cách khác Triệu Nhã trực tiếp kiếm được ba trăm tệ.

Điều này làm cho Tiền Giai Giai rất hâm mộ, bình thường một tháng cô đi làm thêm cũng chỉ hơn một nghìn tệ.

“Mình nhất định phải ở lại chỗ này.” Tiền Giai Giai âm thầm hạ quyết tâm.

Mặc dù Tiền Giai Giai rất ít nói, nhưng bán vẹt cũng coi như thuần thục, một buổi chiều thậm chí may mắn bán được hai con, một con một vạn, một con bốn vạn.

Sau đó, Lý Thiến trực tiếp quyết định để Tiền Giai Giai ở lại tiệm thú cưng.

~~~

Trong phòng, Diệp Tinh im lặng ngồi khoanh chân.

Ý thức của hắn nói liền với hạt giống linh lực nơi trái tim, tiếp tục hấp thụ linh khí trong không khí, rèn luyện kinh mạch.

Đến khi tinh thần cảm thấy có chút mệt mỏi, Diệp Tinh mới ngừng lại.

“Quả nhiên tu luyện bình thường chậm hơn nhiều..”

Diệp Tinh ngầm thở dài một hơi, trong núi Trường Bạch chỉ trong mười tiếng đồng hồ thực lực của hắn đã tăng mạnh, nhưng trở lại Thượng Hải đã gần một tháng, kinh mạch của hắn một nửa cũng chưa rèn luyện xong.

Luyện Thể năm cảnh giới lớn, mỗi một cảnh giới thời gian rèn luyện cũng sẽ tăng thêm.

Dừng tu luyện, Diệp Tinh đi tới một nơi, nơi này có mười bụi dược thảo kỳ lạ màu tím, trong đó một bụi dược thảo còn bị cắn một cái.

Đây là linh huyền thảo.

Bụi cây bị cắn một cái chính là kiệt tác của trùng tầm bảo tiểu Hắc.

“Chỉ mấy ngày thời gian nữa thôi, một bụi cây linh huyền thảo sẽ chín hoàn toàn, đến lúc đó mình có thể dùng linh huyền thảo trợ giúp tu luyện!”

Một bụi linh huyền thảo, tương đương với việc hắn hấp thụ linh lực tu luyện năm ngày.

Mười bụi cộng lại là 50 ngày!

50 ngày cũng đủ cho Diệp Tinh vượt qua một giai đoạn trong cảnh giới Luyện Thể rồi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Mong bạn thông cảm ..!
https://audiosite.net
Đang up nhé bạn mình úp 1 lúc 30 bộ truyện...!vẫn còn đang ngồi đợi nè :(xong là chỉnh lại liền à :)
https://audiosite.net
Đã fix nhé...! còn 417 tập nữa ( khoảng 9k chương )đang up lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Ngự Kiếm 19 giờ trước
Cảm ơn thông báo..! .Hiện tại mình đang ship hàng không có ở nhà, mình vừa check sơ bộ ở dt của mình vẫn nghe tiếp được nhé…!1. Bạn thử xóa lịch sử ở trên điện thoại hoặc pc.2. Bạn đăng ký thành viên để tối ưu nhất nhé..!! *** lưu ý *** ( nghe tiếp a không thấy bạn có f5 load lại trang sẽ thấy nhé )
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 1 ngày trước
Cảm ơn có bạn nhắc đến mình...^^!hihi cũng không có gì do ổ cứng mình hết dung lượng nên forma xóa đi... ai dè thế nào xóa luôn ô cứng ảo kết nối lưu trữ file mp3 trên website luôn ..!
https://audiosite.net
Fix lỗi kèm theo chương mới nhất nhé các bạn
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Tụn mình sẽ cố gắng phục hồi trong hôm nay nhé !!Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix theo yêu cầu ...!Cảm ơn bạn đã thông báo !!
https://audiosite.net
Káo 2 ngày trước
Lỗi nè admin ơi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé..!Cảm ơn bạn thông báo ^^