- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
- Tập 14: Yêu cầu của Dịch Phong (c131-c140)
[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 14: Yêu cầu của Dịch Phong (c131-c140)
❮ sautiếp ❯Chương 131: Yêu cầu của Dịch Phong.
Trên mặt của từ Mặc trúc cũng lộ ra kinh ngạc không che giấu được, trong một khúc này, hắn đã trực tiếp đột phá từ Võ Hoàng ngũ trọng tới Võ Hoàng lục trọng. Vốn còn tưởng rằng, ít nhất phải trên trăm năm mới có thể đột phá. Mà giờ đã đạt được, thật sự là đã giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều thời gian, vậy là đời này của hắn có hi vọng đột phá tới Võ tông rồi!
“Cho nên nếu tiên sinh cần gì, hoàn toàn có thể nói với hai chúng ta, chỉ cần là thứ chúng ta có thể làm được, cho dù là phải lên núi đao xuống biển lửa!” Hai người đồng thanh nói.
“Các ngươi thật sự là quá khách sáo rồi.”
Lời nói của hai người, khiến Dịch Phong cảm thấy ngại, chẳng phải chỉ là nghe hắn gảy lục huyền cầm thôi sao, còn biết ơn như vậy sao?
Dịch Phong không khỏi thay đổi mắt nhìn về thế giới của những người tu luyện này.
Hóa ra đủ kiểu ngươi lừa ta gạt trong tV, trong tiểu thuyết, cái thế giới mà người tu luyện coi phàm nhân như kiến cỏ đều là giả dối, mà ngược lại, người tu luyện cực kỳ tốt đẹp, nhất là chuyện cảm ơn này, thậm chí cả một phàm nhân cũng không bằng.
Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của hai người, Dịch Phong không tiện từ chối bọn họ, nhưng mà lại thật sự ngại, không biết đòi bọn họ thù lao gì, dù sao hiện tại hắn cũng không thiếu tiền, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Nếu các ngươi thật sự muốn cảm ơn, có chuyện cần các ngươi nghĩ cách giúp ta!”
“Xin tiên sinh cứ nói!”
Hai người vội vàng cung kính nói.
“Vừa rồi ta không cẩn thận, đã giết chết không ít dã thú, tuy rằng có chút tội lỗi, nhưng vì chúng đã chết rồi, xác chết vẫn còn nằm trên đó, tốt hơn hết là mang về, lấy một ít làm thịt nướng, thịt kho tàu, được chứ?” Dịch Phong sờ sờ mũi, mỉm cười chỉ vào xác yêu thú xung quanh.
Dịch Phong dứt lời, nhất thời, khiến trên mặt hai người lộ vẻ khiếp sợ.
Vị này, thật là quá bạo tay.
Dùng một con rùa cỡ Yêu Hoàng hầm canh còn chưa đủ, lại còn muốn biến những Yêu Vương, Yêu Linh khác thành thịt nướng và thịt kho tàu?
tuy rằng, với thực lực của bọn họ, có lẽ không uống được canh rùa, nhưng vẫn miễn cưỡng làm được món thịt kho tàu làm từ thịt báo cỡ Yêu Vương, nhưng mà bọn họ cũng không có lá gan này, dù sao hành động này rất dễ khiến nhiều kẻ của yêu giới tức giận.
Nhưng mà nghĩ lại, vị này cũng là kẻ tài cao gan lớn!
“Cho nên, tiền bối muốn…?” Lý Giai Hân hỏi.
“Ý của ta là, xác nhiều như vậy, thật sự là ta không có cách nào mang chúng xuống núi, nhất định là các ngươi có cách gì đó nhỉ?” Dịch Phong cười tủm tỉm hỏi. Hắn thật sự không nỡ bỏ những món ăn bằng thịt chim muông thú rừng này, nếu gặp được hai người tu luyện, có thể bay trên trời, trốn trong đất, vậy việc nhỏ này hẳn là có thể làm giúp hắn.
Nghe vậy mí mắt Lý Giai Hân hơi giật giật.
trong lời nói này của tiên sinh, dường như có ý gì đó!
Với thực lực của vị này, muốn mang xác của những yêu thú này, cũng chỉ cần phất tay là xong, nhưng lại nói ra lời như vậy…
Rõ ràng là muốn đòi bảo bối, giống nhẫn không gian!
Là túi trữ vật?
Lý Giai Hân lắc đầu, túi trữ vật là thứ cần phải có của người tu luyện, với thực lực của vị này thì không thể không có được, lại càng không cần.
Nói cách khác, vị trước mắt này cần thứ cao cấp hơn?
Nghĩ đến đây, mí mắt Lý Giai Hân lại giật giật.
Hay là hắn…
Hay là hắn ta nhìn thấy trên người ta có cất giấu bảo vật gia truyền của nhà họ Lý là nhẫn không gian?
Lý Giai Hân không khỏi lại nghĩ tới câu mà Dịch Phong đã hỏi “nhất định ngươi sẽ có cách”…
thế thì xem ra, chắc là tám chín phần là vậy.
Nghĩ đến điều này, nàng không khỏi liếc nhìn Dịch Phong một cái.
Dịch Phong cười nhàn nhạt nhìn nàng.
Quả nhiên, dáng vẻ này, không cần nói cũng biết!
Xem ra đây là một người, dường như còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng, hắn đã nhìn thấu thân phận của mình từ lâu rồi, cũng biết trên người mình có nhẫn không gian.
Bản lĩnh như này, chỉ sợ không chỉ là Võ tôn, mà là một Võ thánh thực sự.
Lý Giai Hân cắn chặt răng, trong khoảng thời gian ngắn khó khăn chọn giữa lấy hay bỏ.
Suy cho cùng, nhẫn không gian của Lý gia nàng cũng không phải là bảo vật không gian bình thường, bảo vật không gian bình thường chỉ có thể chứa đựng vật chết, nhẫn không gian lại có thể cất chứa bất cứ thứ gì, thậm chí là người sống.
Ngoài ra là kích cỡ của không gian, nó lớn hơn túi trữ vật bình thường cả vạn lần, cũng coi như là tự hình thành một tiểu thế giới.
Đương nhiên, nhẫn không gian cũng không đơn thuần là một món bảo vật, đây là một bảo vật có thể bảo vệ chủ nhân khi gặp công kích, nếu đeo nó ở trên tay, khi cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm thì nó sẽ tự động phát ra công kích.
thế nhưng mà dù sao người trước mắt này cũng cho nàng cơ duyên không nhỏ.
Cơ duyên mà có thể tác dụng cả vào cảnh giới vào tâm cảnh, là thứ mà những vật bên ngoài không thể sánh bằng.
“Không phải là các ngươi không có cách nào đấy chứ?” Dịch Phong bĩu môi, vẻ mặt hơi có chút thất vọng, theo lý thuyết thì tu luyện giả muốn làm điều này hẳn là không khó chứ, nếu thật sự không có biện pháp, Dịch Phong đành phải nói: “thôi bỏ đi!”
Nhưng lời Dịch Phong rơi vào trong tai của Lý Giai Hân, tựa như là lời tràn ngập trào phúng.
Chương 132: thật sự đáng giá sao?.
Đối với nàng mà nói thì, ta cho ngươi cơ duyên, nhưng ngươi thì một chút vật ngoài thân cũng không muốn bỏ ra, vốn định kết một phần thiện duyên, nếu như thế vậy thôi đành bỏ!
Chối tai đến như thế.
Lý Giai Hân đang đắn đo không chắc thì Dịch Phong đã xoay người đi, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác như đã mất đi cái gì đó, dường như có thứ gì không bắt được, trong lòng trong phút chốc trở nên trống trải.
“tiên sinh khoan đã.”
Vì thế Lý Giai Hân vội vàng hô lên.
“Ừ?”
Dịch Phong xoay người.
Lý Giai Hân cắn môi đỏ, lấy nhẫn không gian trong tay ra, nhẹ giọng nói: “Đây là nhẫn không gian ngươi yêu cầu.”
“Ồ?”
Dịch Phong nghe vậy, trong mắt hơi hơi lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nếu như hắn đoán không sai, đây hẳn là bảo bối mà người tu luyện cất trữ bảo bối thiết yếu mà kiếp trước hắn xem trong tiểu thuyết hoặc là xem trên tV thấy được.
“Kính xin tiền bối nhận lấy.”
Nếu đã quyết định muốn đưa ra, vậy Lý Giai Hân cũng không ngượng ngùng nữa, hai tay cung kính đưa về phía Dịch Phong.
“Được, vậy ta đây đành nhận lấy.”
Dịch Phong cười tủm tỉm nhận lấy, món đồ này thật sự quá cần thiết với hắn, đống thi thể dã thú đó cũng có thể đem xuống núi một cách toàn vẹn, cho nên hắn cũng cũng không khách sáo, hơn nữa hắn quan sát thấy, thứ đồ này mỗi người tu luyện đều có, chắc cũng chẳng phải là món đồ gì quan trọng với bọn họ lắm.
“tiên sinh, để ta dạy cho ngươi dùng như thế nào.” Lý Giai Hân nói.
Nhưng mà giọng nói của nàng vừa vang lên, Dịch Phong nhanh chóng xua tay nói: “ta biết.”
“Ngươi biết?”
Ngay lập tức, Lý Giai Hân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Không phải là lấy máu nhận chủ sao?”
Dịch Phong cười nói, hắn đã thấy không ít lần khi sống ở kiếp trước rồi!
Nhưng mà, câu nói vừa nhẹ nhàng vừa hơi hợt này của Dịch Phong lại khiến trong lòng Lý Giai Hân sôi trào.
Dù sao ở đại lục tiên Giang, những bảo bối cất trữ vật không hề nói là lấy máu nhận chủ, trên cơ bản đều dùng khí tức của mình để nhận chủ, nhưng mà người này lại một lời nói toạc ra điểm mấu chốt ở trong đó?
“Hả!”
thì ra ngươi này không chỉ biết nàng có nhẫn không gian, thậm chí hắn cũng biết cả phương pháp sử dụng nhẫn không gian.
Quả nhiên là nàng không hề suy đoán sai tâm tư của Dịch Phong!
Sau đó dưới ánh mắt của Lý Giai Hân, Dịch Phong đã trực tiếp lấy máu nhận chủ, sử dụng cách này để mở nhẫn không gian ra, trong lòng Dịch Phong cũng tức khắc hiểu rõ.
Nhưng mà, việc này lại khiến từ Mặc trúc không thể tin được, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Lý Giai Hân.
“Nhẫn không gian này chính là bảo vật của Lý gia. Vậy mà ngươi, ngươi, ngươi cứ như vậy đưa ra ư?”
từ Mặc trúc không thể tin được hỏi.
Sắc mặt của Lý Giai Hân cũng hơi có chút phức tạp, chỉ là nàng vẫn nói: “Có một số thứ khi đã tới thì phải có đủ quyết đoán bắt lấy, hy vọng lúc này đây ta không cược sai!”
“Chao ôi!”
từ Mặc trúc thở dài một hơi, nói: “Người này, tuy nói thực lực cường đại, cũng cho hai ta cơ duyên như vậy, nhưng ta vẫn cảm thấy việc ngươi trực tiếp lấy nhẫn không gian ra vẫn quá đường đột, thậm chí còn có chút không đáng!”
Mí mắt Lý Giai Hân giật giật.
Hiển nhiên, ngoài mặt nhìn nàng có vẻ như quyết đoán, kỳ thật tâm lý cũng có chút lo lắng.
Nàng hơi ngẩng đầu, sắc mặt có chút phức tạp.
Nhưng mà trong lúc nàng ngẩng đầu lên, một thứ gì đó vô ý xuất hiện trong tầm mắt nàng, khiến cho đôi mắt xinh đẹp kia của nàng không tự chủ được mà trừng lớn.
Giờ phút này, nàng nhìn thấy một cái xẻng bằng sắt cắm ngay vũng bùn dưới chân Dịch Phong.
“Cái xẻng này là…”
Lý Giai Hân kìm nén sự hoảng sợ ở trong lòng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cái xẻng, căn bản lúc mới đầu quan sát không hề phát hiện ra chỗ thần kỳ của nó, nhưng khi nhìn kỹ mới kinh ngạc phát hiện ra, ở phía trên đó lộ ra khí tức có thể ảnh hưởng đến tinh thần của nàng, đặc biệt là mặt trên còn có một lực đại đạo xuyên qua.
Đây là bảo vật tôn… à không, thánh phẩm ư?
Đồng thời, từ Mặc trúc ở bên cũng nhìn thấy một cảnh tượng này, trên mặt cũng tỏ vẻ không thể tin được hệt như thế.
Nếu so sánh thì có lẽ thực lực của hắn thấp hơn Lý Giai Hân một chút, nhưng dù gì hắn cũng là đại trưởng lão của Ngự Kiếm tông, khả năng nhìn đồ cũng không thể thấp hơn được.
Rất rõ ràng hắn cũng nhận ra, cái xẻng nhỏ kia hình như là một bảo bối thánh phẩm.
Nhưng vào lúc này, hai người lại vô ý phát hiện ra một vật phẩm khác.
Đó là một cái lưỡi hái ở trong giỏ trúc cạnh tảng đá, bị vứt tùy ý ở đó, vừa hay để lộ ra một góc bị hai người bắt được.
Hít!
Hai người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Họ đều nhìn ra sự chấn động mãnh liệt từ trong ánh mắt của đối phương, vậy mà là một bảo bối có khí tức giống hệt như cái xẻng kia?
Bảo bối thánh phẩm, vậy mà người này có thể tùy tiện lấy ra ư?
Hai người cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy.
Chương 133: thật là may mắn!.
“Ngươi đã từng thấy cao thủ dưới Võ thánh có thể tùy tay mà lấy ra hai thần binh thánh phẩm chưa?” từ Mặc trúc theo bản năng hỏi.
“Không hề, chưa từng thấy.”
Lý Giai Hân hơi run rẩy đáp, loại này bảo bối có một cái thôi đã là trời ban, huống chi là hai.
“Vậy chẳng lẽ việc này nghĩa là…” từ Mặc trúc thấp thỏm mà nói.
Không chờ từ Mặc trúc nói xong, Lý Giai Hân liền nói tiếp: “Cao thủ Võ thánh?”
Âm thanh này vừa phát ra, nội tâm của hai người khẽ run lên.
Cũng thật không ngờ tới, trước đó bọn đoán cảnh giới của Dịch Phong là Võ tôn lại là sai, thanh niên này, so với tưởng tưởng của bọn họ còn mạnh hơn.
Chẳng qua khi nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lý Giai Hân cảm thấy vui mừng như điên vậy, cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã làm một việc là đưa nhẫn không gian ra.
Vốn dĩ trong lòng nàng còn có chút lo lắng, lấy bảo vật như nhẫn không gian đưa cho một người như Dịch Phong liệu có đáng hay không, nhưng hiện tại xem ra, là hoàn toàn đáng giá!
“Nếu Lý cô nương đã tặng nhẫn này cho ta, vậy ngươi người bạn này Dịch Phong ta đã quyết kết giao rồi.” Dịch Phong mở ra nhẫn trữ vật, trực tiếp đưa toàn bộ thi thể dã thú cất vào, vừa lòng thỏa ý nhìn về phía Lý Giai Hân mà nói.
Nghe vậy, tâm trạng Lý Giai Hân kích động khó có thể bình tĩnh được.
thứ nàng chờ, chính là những lời này!
Mà từ Mặc trúc cũng hướng mắt nhìn về phía Lý Giai Hân, sau khi biết Dịch Phong có thể là cao thủ cấp Võ thánh, hắn cũng không dám nói việc Lý Giai Hân đưa ra nhẫn là không đáng nữa, ngược lại còn vô cùng hâm mộ.
Hâm mộ Lý gia, lại có thêm một chỗ dựa lớn nữa.
Chẳng qua từ Mặc trúc hắn hoàn toàn không có bảo bối như vậy để lấy ra, nếu không hắn cũng muốn lấy dâng lên cho người này.
Có được nhân tình của của một vị cao thủ như vậy, còn trân quý hơn một ít vật ngoài thân nhiều!
Sau khi nói chuyện một hồi lâu, lúc này từ Mặc trúc và Lý Giai Hân mới rời đi.
“Chậc chậc, Lý cô nương, chúc mừng Lý gia ngươi!” trên đường đi, trong lời nói của từ Mặc trúc còn lộ ra chút ghen tị, xem ra Lý gia không hổ là Lý gia, lần quyết đoán này không phải là chuyện mà người bình thường có thể bằng được, thảo nào Lý gia bọn họ có thể lớn mạnh như vậy.
Đáng giận hơn chính là từ Mặc trúc hắn, trong tay không có lấy một bảo bối!
Hơn nữa cho dù hắn có bảo bối tốt đi chăng nữa, sau khi lấy bảo bối ra, chỉ sợ cũng không có được hiệu quả như vậy!
Đối với lời chúc mừng của từ Mặc trúc, Lý Giai Hân cực kỳ hưởng thụ, cũng cảm thấy may mắn vì bản thân đã làm một việc là đưa nhẫn không gian ra, cảm thấy có chút thỏa mãn.
Nếu không quyết đoán như thế, chỉ sợ thật sự sẽ không có hiệu quả tốt như vậy!
“tốt lắm, tranh thủ thời gian đi tìm người đi!” Lý Giai Hân nói.
“Đúng đúng đúng, suýt chút nữa đã quên mất Lý Nhân Hảo rồi, nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?” từ Mặc trúc đột nhiên nhớ ra, kinh sợ toát cả mồ hôi lạnh, đồ đệ bảo bối của mình còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu đấy.
“Chắc có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm đâu.” Lý Giai Hân nhíu mày nói: “ta thấy yêu thú bên trong dãy núi này, từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả Yêu Hoàng, đều đã bị người kia dùng để làm mấy món ăn dân dã rồi.”
“Hẳn là vậy rồi.” Lúc này từ Mặc trúc mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dãy núi ở vùng lân cận, ngoài một ít yêu quái nhỏ không thể hóa hình, quả thật không nhìn thấy những yêu thú khác, mà những yêu thú nhỏ này, với thực lực của Lý Nhân Hảo, hoàn toàn có thể giải quyết được.
Quả nhiên, không bao lâu, hai người gặp được Lý Nhân Hảo đang ngồi xếp bằng ở chỗ sườn đồi.
“Nhân Hảo!”
Hai người hét lên một tiếng, đi về phía nữ tử đang cầm kiếm ở bên sườn núi.
Lông mày xinh đẹp của nữ tử kia khẽ động, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng, đồng thời lúc quay đầu lại nhìn, nàng cũng lập tức đứng thẳng dậy.
“Sư tôn.”
Nàng hành lễ với từ Mặc trúc trước tiên, rồi lại vội vàng nhìn về phía Lý Giai Hân nói: “Cô cô, sao người cũng tới đây vậy.”
“Hừ, cháu gái ta gặp phải nguy hiểm, ngươi nói xem, người làm cô cô như ta có thể không tới sao?” Lý Giai Hân tức giận nói, nhưng ánh mắt khi nhìn Lý Nhân Hảo lại toàn là yêu thương.
“Cảm ơn cô cô!” Lý Nhân Hảo nhẹ giọng đáp.
Sau khi nói chuyện sơ qua, Lý Giai Hân mới phát hiện trên người Lý Nhân Hảo có vết thương không hề nhẹ, lập tức cau mày hỏi: “Nhân Hảo, ở trong núi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi là một cao thủ cấp Võ Vương, chỉ cần không phải một thân một mình đánh với Yêu Hoàng thì ngươi có tự bảo vệ mình mà, làm sao lại đến tình trạng phải cầu cứu như thế này?”
Nghe vậy, khuôn mặt đang tươi cười của Lý Nhân Hảo lập tức biến sắc, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Đặc biệt là khi nhớ lại những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, nhiều lần hiểm nguy trùng trùng, thật không khác gì việc đao kiếm đổ máu.
Chương 134: Chúng ta đã từng gặp người kia!.
Hít sâu một hơi, nàng mới bằng lòng chạm đến đoạn hồi ức không muốn nhớ lại này, giải thích cho hai vị trưởng bối: “Mấy ngày trước, ta mang theo đệ tử của Ngự Kiếm tông vào núi chấp hành nhiệm vụ, dọc đường đi chúng ta đều cẩn thận từng li từng tí, ngày thường đụng phải yêu thú cũng đi đường vòng, cho nên từ khi núi tới nay, vẫn luôn không gặp phải nguy hiểm gì.”
“Nhưng vào ngày đó, tam đại Yêu Vương cùng hơn mười Yêu Linh không hề báo trước bao vây tấn công chúng ta, trong lần chiến đấu này, những đệ tử khác của Ngự Kiếm tông đều chết trận, mà ta cũng không địch lại tam đại Yêu Vương, vất vả sử dụng đủ loại át chủ bài mới bảo vệ được một mạng, sau đó thì liều mạng chạy trốn!”
“Nhưng những Yêu Vương này cứ đuổi theo ta không buông, không chỉ phong tỏa khắp dãy núi, hình như còn gọi không ít tiếp viện từ các lãnh địa khác đến.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Nhân Hảo còn tràn ngập sự sợ hãi.
Mà hai người Lý Giai Hân ở bên cạnh nghe cũng nhíu chặt mày, qua những lời kể đơn giản của Lý Nhân Hảo, có thể biết được sự hung hiểm trên đường của nàng.
“Không sao đâu Nhân Hảo, không phải có cô cô ở đây rồi sao.” Lý Giai Hân vội vàng đến gần Lý Nhân Hảo, cánh tay dịu dàng ôm lấy nàng đau lòng mà nói: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ có điều rốt cuộc ngươi có biết nguyên nhân những yêu thú này đột nhiên bạo động hay không?”
“Là do một người làm ra.”
Lý Nhân Hảo hít sâu một hơi, nói.
“Do người làm ra?”
từ Mặc trúc có chút giật mình.
“Đúng vậy, là một người có sức mạnh rất khủng bố!” Giọng điệu Lý Nhân Hảo trịnh trọng nói: “ta đã sưu hồn một yêu quái nhỏ, căn cứ vào ký ức của tên yêu quái này mà biết được, người khủng bố kia trực tiếp xông vào trong động phủ của Bác Cổ Yêu Hoàng, không chỉ cướp đi một dược liệu quý báu, mà còn bắt vị Bác Cổ Yêu Hoàng này đi, nói là muốn hầm canh uống. Bởi vậy, những yêu quái khác là thủ hạ của Bác Cổ Yêu Hoàng đều giận dữ, ban bố tuyệt Sát Lệnh tìm kiếm người này, lúc này mới dẫn tới việc yêu thú trong núi bạo loạn!”
Nghe vậy, sắc mặt của từ Mặc trúc và Lý Giai Hân bỗng trở nên rất đặc sắc.
Sau đó hai người liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời hướng về phía Lý Nhân Hảo hỏi: “Bác Cổ Yêu Hoàng mà ngươi nói, có phải là một con rùa hay không?”
“Đúng vậy, bản thể của hắn hình như một con rùa gần vạn năm tuổi vậy!” Lý Nhân Hảo gật đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hai người, kinh ngạc hỏi: “Nhưng mà cô cô, sư tôn, các ngươi làm sao biết được Bác Cổ Yêu Hoàng này là một con rùa?”
“Bởi vì, chúng ta đã từng gặp con rùa kia rồi!”
Mặt hai người lộ vẻ cười khổ liếc nhau, ngay tức khắc trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Người khủng bố trong miệng Lý Nhân Hảo, chỉ sợ cũng là người bọn họ đụng phải ở trên đường, ngay cả tác phong hành sự kiểu muốn hầm canh Yêu Hoàng để uống này, bọn họ chỉ nhìn thấy ở trên người người này!
Mà cái gọi là Bác Cổ Yêu Hoàng, không phải chính là thứ bọn họ đã nhìn thấy, là con rùa bị treo ở trên cây kia sao?
“Hai người đã từng gặp ư?”
Đôi mắt đẹp của Lý Nhân Hảo không thể tin được mà trừng lớn.
Hai người nặng nề gật đầu, lời nói kế tiếp càng khiến cho Lý Nhân Hảo khiếp sợ đến mức bịt kín đôi môi đỏ mọng.
“Chúng ta không chỉ từng gặp con rùa kia, còn gặp được người trong miệng ngươi nữa, một kẻ đáng sợ!”
“Cái gì?”
“Các ngươi lại gặp được người kia ư?” Lý Nhân Hảo kinh ngạc hỏi: “ta còn tưởng rằng vị kia đã rời đi từ lâu rồi cơ, hóa ra hắn còn ở trong núi, cô cô, sư tôn, hai người thấy thế nào, người kia có thật sự kinh khủng như vậy hay không?”
Nghe vậy, hai người trịnh trọng gật đầu.
Cùng đồng thanh nói: “Còn đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, núi này vốn dĩ có yêu thú cấp cao, bỗng nhiên biến mất không thấy đâu hết, ngươi biết tại sao không?”
“Vì sao?”
“Là hắn, là hắn hấp dẫn tất cả những yêu thú trên cấp bậc Yêu Linh tới một chỗ, sau đó dùng một lưới bắt hết!”
Lý Nhân Hảo trừng lớn mắt, kinh ngạc thật lâu không nói được một câu nào, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “thì ra là như vậy, từ lúc chạng vạng tối đã bắt đầu, vốn là khắp nơi trong dãy núi này đều có Yêu Linh, đột nhiên không còn xuất hiện, hóa ra là việc do người kia làm.”
“Hơn nữa, mới vừa rồi lúc gặp người kia, hắn còn tặng cho ta cùng sư tôn của ngươi một cơ duyên, cô cô ngươi đã nắm chắc trong tay cơ hội để đột phá Võ tông rồi đó!” Mặt Lý Giai Hân đầy vui mừng nói.
Lời nói của Lý Gia Hân khiến cho Lý Nhân Hảo cực kỳ kinh ngạc.
Xem ra, quả thật người kia kinh khủng hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
“Chúc mừng cô cô.”
“Chúc mừng sư tôn.”
Lý Nhân Hảo cung kính nói, nhưng lúc nàng nói, trong lòng lại không hề bình tĩnh nổi.
trong đầu nàng chợt nhớ tới một bóng người.
Mặc dù nàng cùng với thân ảnh đơn bạc này chỉ như là bèo nước gặp nhau, nhưng dáng vẻ tự nhiên lộ ra cảm giác không vướng bụi trần mãi không tiêu tán khỏi đầu nàng.
Nhất là hắn ở trong dãy núi yêu thú tung hoành ngang dọc, rõ ràng là một phàm phu tục tử, nhưng dáng vẻ vẫn như cũ không hoảng không loạn, điều này khiến nàng rất thán phục.
Có lẽ phần nhiều là do “nghé con mới sinh không sợ hổ dữ”.
Chương 135: theo chúng ta đi gặp người kia….
Nhưng không thể không nói, sự bình tĩnh của hắn dường như ảnh hưởng đến cả tâm cảnh vốn đang hoảng loạn của nàng, khiến lòng nàng trong những trận chiến trước đó đều cảm thấy ung dung hơn nhiều.
Chẳng qua là, người sẽ luôn may mắn tới vậy sao?
Bây giờ, dãy núi đã trở lại vẻ yên ổn, ngươi, có còn sống hay không?
“Nhân Hảo, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường đi!” Lúc này, Lý Giai Hân gấp gáp nói: “Lúc xuống núi, chúng ta có thể nhìn xem vị tiền bối kia còn ở đó hay không, nếu hắn còn ở đó, ta sẽ đưa ngươi đến gặp hắn.”
“Đúng vậy, cao thủ cấp bậc này, gặp một lần thôi cũng cực kỳ có lợi với ngươi!” từ Mặc trúc ở bên cạnh cũng vội vàng nói.
trong khi nói chuyện, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Rõ ràng là có mục đích giống nhau.
Nếu lúc gặp gỡ người kia mà người kia lại thấy thuận mắt, cho Lý Nhân Hảo thêm một cơ duyên thì thật sự quá tốt!
“Cô cô, sư tôn, ta biết các ngươi vì muốn ta tốt hơn, nhưng ta không hề quen biết vị cao thủ mà các ngươi nói kia.” Đương nhiên Lý Nhân Hảo cũng nhìn thấu tâm tư của hai người, mang vẻ hơi áy náy nói: “Cho nên ta không muốn quấy rầy người ta, hơn nữa, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Nghe vậy, chân mày hai người Lý Giai Nhân lập tức nhíu xuống.
“Nhân Hảo, rốt cuộc có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc gặp vị tiền bối kia chứ?” từ Mặc trúc cau mày, nói ra những lời thấm thía: “Ngươi có biết không, nếu như ngươi được vị tiền bối kia yêu thích, hắn tiện tay chỉ điểm là có thể giúp cho ngươi nâng cao tu vi trên con đường tu luyện đầy quanh co này rồi, nếu như hắn ban cho ngươi một vài thứ, cả đời này của ngươi cũng không dùng lợi ích hết đâu!”
“Đúng vậy Nhân Hảo, lúc này, tranh thủ thời gian vị tiền bối kia vẫn còn ở trong núi, theo ta và sư tôn của ngươi đi bái kiến vị tiền bối kia là tốt nhất!” Ở một bên Lý Giai Hân cũng khuyên.
“Ý tốt của cô cô và sư phụ ta xin nhận, nhưng các ngươi cũng biết, từ trước tới nay ta không bao giờ cậy thế người khác, thứ lỗi cho ta tạm thời không thể đáp ứng được.” Lý Nhân Hảo nhíu lông mày, có vẻ hơi lo lắng nói: “Hơn nữa ta thật sự có chuyện quan trọng cần phải làm.”
“Đứa nhỏ này, sao mà ngươi lại cố chấp như vậy chứ?” Lý Giai Hân cau mày, nhẹ giọng dạy dỗ: “Còn nữa, ngươi mau nói cho chúng ta, rốt cuộc là có chuyện gì còn quan trọng hơn cả việc gặp người kia?”
“ta muốn tìm một người.”
Lý Nhân Hảo nói.
“Người nào?”
Hai người Lý Giai Hân tràn đầy nghi ngờ.
“Một người phàm.”
Lý Nhân Hảo mím chặt đôi môi đỏ mọng.
“Người phàm?”
Suýt chút nữa hai người bị giật mình, vội vàng nói: “Ngươi tìm một người phàm để làm gì?”
“Hắn…”
Đôi môi đỏ mọng của Lý Nhân Hảo khẽ mở, nói khái quát việc tình cờ gặp gỡ bóng người đơn bạc ấy trong dãy núi cho hai người.
“Cho nên, ta muốn tìm hắn.” Lý Nhân Hảo nói.
“Chao ôi, lòng dạ đứa bé này!” Lý Giai Hân lắc đầu nói: “Không nói đến việc sống chết của một phàm nhân không đáng nhắc tới, ngay cả khi như vậy, một người phàm như hắn sao có thể sống sót ở trong núi này mà xuống núi cơ chứ?”
“Vận khí của hắn rất tốt…” Lý Nhân Hảo miễn cưỡng phản bác lại.
“Vận khí tốt?”
“Ha ha…”
trong mắt Lý Giai Hân không khỏi lộ ra vẻ giễu cợt, dạy dỗ: “Không phải lúc nào vận khí cũng sẽ chiếu cố một người, một người phàm trong dãy núi này chỉ có nguy hiểm mà thôi, ngươi phải nhớ kỹ, kẻ chân chính có thể xoay chuyển trời đất, là kẻ có thực lực ở trong tay.”
“Nhưng, ta tin hắn…”
Lý Nhân Hảo nói, nhưng nói đến đây, nàng lại không còn sức mà nói tiếp.
“Ngươi tin thì có ích gì, ngay cả chính ngươi cũng đã nói không phải sao, ở lần các ngươi tách đó, có vô số Yêu Vương Yêu Linh tụ tập về phía hắn, ngươi cho rằng những Yêu Vương Yêu Linh này sẽ không phát hiện được một người phàm sao?” Lý Giai Hân dạy dỗ.
Nghe vậy, bàn tay cầm kiếm của Lý Nhân Hảo siết chặt lại theo bản năng, thân thể khẽ run nhẹ, con ngươi cũng không khỏi ảm đạm xuống.
thực ra…
Nàng cũng đã dự đoán như vậy từ sớm rồi.
Chỉ là, nàng muốn xem liệu có kỳ tích xảy ra hay không!
“Đừng có chấp mê bất ngộ nữa, đi, lập tức theo chúng ta đi bái kiến vị tiền bối kia!” Lúc này, từ Mặc trúc cứng rắn nói.
Lý Giai Hân ở bên cạnh cũng tỏ thái độ mạnh mẽ cứng rắn.
Hiển nhiên trong mắt họ, sống chết của một người phàm chẳng bằng việc được gặp được vị tiền bối kia, điều đó thật sự còn chẳng đáng nhắc tới.
Huống chi lại còn là một người phàm có lẽ đã trở thành thức ăn của lũ yêu thú rồi nữa chứ?
Mặc dù Lý Nhân Hảo rất không muốn, nhưng dưới sự cứng rắn của Lý Giai Hân và từ Mặc trúc, nàng không thể không đi theo hướng mà lúc hai người bọn họ đến.
“Hướng này, hình như là hướng lúc trước hắn ở.”
thân hình bay vụt qua trên bầu trời của rừng rậm, lông mày của Lý Nhân Hảo hơi giật, hai mắt nhạy bén cũng quét nhìn bốn phía, mong chờ có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Nhưng trong rừng cây xanh um tùm, không lùng bắt được một bóng dáng nào.
Chương 136: Ngươi xem thử con rùa kia rốt cuộc là cái gì?.
Ánh mắt của nàng không kiên nhẫn biến thành tối tăm.
Không phải nàng có tình cảm gì với con người bình thường này, mà là bởi vì trước đó con người ở trong dãy núi có nhiều yêu thú tung hoành mà vẫn bình an vô sự, quả thật là đã mang đến rung động quá lớn cho nàng.
“Đến rồi.”
“Vị tiền bối kia ở trước mặt.”
Lúc này, đằng trước truyền đến giọng nói hưng phấn của Lý Giai Hân.
Nhưng tâm tư của Lý Nhân Hảo lại hoàn toàn không ở trên đó, thậm chí cũng không nhìn hướng bọn họ nói, vẫn quan sát bốn phía như cũ, cố gắng tìm kiếm bóng dáng kia.
Ba người nhảy xuống mặt đất, đi bộ về phía của Dịch Phong.
“Nhân Hảo ngươi phải nhớ kỹ, thực lực của vị tiền bối này ngập trời, nhưng tâm cảnh đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân rồi, thậm chí tự xưng mình là phàm nhân, vì vậy ta và ngươi tuyệt đối đừng xung đột với hắn!” Lý Giai Hân nhắc nhở.
Lúc nói chuyện, ba người đã đến nơi cách chỗ của Dịch Phong không xa.
Mà Dịch Phong cũng đã nhìn thấy ba người, bỏ lục huyền cầm trong tay xuống, mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn bọn họ.
Nhưng tâm tư Lý Nhân Hảo vẫn không tập trung hệt như trước.
Không từ bỏ quan sát xung quanh một lần, có phần không tình nguyện nhìn về hướng Lý Giai Hân nói.
Bỗng nhiên.
Bước đi dưới chân bỗng nhiên run rẩy!
Đồng thời môi hồng cũng hơi nhếch lên, trong đôi mắt to linh hoạt chứa đầy vẻ không thể tin được.
Gương mặt này.
Nét mặt này.
Bóng dáng thân thuộc này…
“Cô, cô cô, đây chính là vị tiền bối người nói ư?”
Lý Nhân Hảo ngây ra rất lâu mới phản ứng lại, không dám tin hỏi.
“Nhân Hảo, ngươi nói gì thế, không được vô lễ.” Lý Giai Hân căng thẳng quát: “Nhanh chóng bái kiến tiên sinh.”
Nhưng Lý Nhân Hảo giống như là không nghe thấy lời của Lý Giai Hân, vẫn không thể tin được chuyện trước mắt này, chưa thể lấy lại tinh thần.
Nàng không thể ngờ được rằng, cao thủ siêu cấp mà Lý Giai Hân và từ Mặc trúc nói lại là phàm nhân nàng đụng phải ở trong dãy núi kia.
Nhưng…
Rõ ràng trên người hắn không có chút tu vi nào, tại sao lại là cao thủ siêu cấp chứ?
Ngay lúc đó, Lý Nhân Hảo cảm giác đầu mình cũng ngơ ra rồi!
Mà Lý Giai Hân nhìn thấy Lý Nhân Hảo khác thường, nhón đến gần hỏi: “Nhân Hảo, rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy?”
“Cô cô, có phải các ngươi nhầm rồi không?”
Cuối cùng, Lý Nhân Hồng cắn chặt môi hồng, sắc mặt phức tạp nói: “Hắn thật sự là tiền bối các người nói?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Bên cạnh, từ Mặc trúc đi đến nhíu mày hỏi.
“Hắn là phàm nhân mà ta từng nói với người!” Lý Nhân Hảo nhíu lông mày, giải thích: “Mà bây giờ trong miệng của hai người lại biến thành cao thủ, các ngươi thật sự không nhầm đấy chứ?”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Lý Giai Hân và từ Mặc trúc lập tức sững sờ tại chỗ.
Cũng không thể ngờ được rằng, tiền bối trong miệng bọn họ nói, vậy mà chính là phàm nhân trong miệng Lý Nhân Hảo nói.
Như vậy cũng trùng hợp quá rồi!
Nhưng bọn họ phản ứng lại ngay lập tức, chắc chắn là khả năng phân biệt của con nhóc Lý Nhân Hảo này không tốt, lúc trước không nhìn ra áp lực đáng sợ của người này.
“Ai da con bé này, sao lại cẩu thả như vậy.” Lý Giai Hân bận dạy dỗ: “Không phải ta và sư tôn ngươi nhìn nhầm người, mà là thực lực của ngươi quá kém, vốn dĩ không nhìn ra trình độ thâm sâu của người này.”
Lý Nhân Hảo nhíu lông mày.
Việc trước mắt này vẫn hơi không đáng tin, cảm giác rất không hợp lý.
Nàng giao thủ với Dịch Phong không phải một lần hai lần, nhìn như nào cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, tại sao bỗng nhiên biến thành cao thủ rồi?
“Đứa trẻ này, nếu như ngươi không tin, ngươi thấy trên thân cây kia là cái gì không?” Lý Giai Hân liếc mắt ra hiệu rồi nói.
Lý Nhân Hảo hơi nâng cằm lên, nhìn đến trên thân cây.
“Một con rùa, có cái gì không đúng sao?”
Lý Nhân Hảo không bất ngờ, bởi vì con rùa này không phải lần đầu nàng nhìn thấy, lúc trước luôn bị Dịch Phong xách ở trong tay.
“Cô nương ngốc này, tại sao lần này lại không thông minh như vậy, ngươi điều động nguyên khí nhìn kỹ xem, con rùa kia rốt cuộc là cái gì?” từ Mặc trúc hận rèn sắt không thành hét lên.
Lý Nhân Hảo nhíu lông mày.
Nàng không tình nguyện điều động nguyên khí trong cơ thể, quanh quẩn ở bốn phía quanh mắt, không cho là đúng nhìn con rùa kia.
Hình như…
thật sự hơi không bình thường?
Không thể nào, nàng thu lại sự tuỳ ý, nhìn chăm chú qua đó.
Nhìn một cái.
Cuối cùng cũng nhìn rõ nơi sâu xa huyền diệu của con rùa, cả người nàng lập tức ngây ra tại chỗ, trong đầu như bị sét đánh!
“Đó, hóa ra đó là….”
Giọng nói của Lý Nhân Hảo run rẩy.
“Ừm!”
Lý Giai Hân trịnh trọng gật đầu, nói: “Đúng vậy, con rùa mà ngươi vừa nhắc đến chính là Bác Cổ Yêu Hoàng!”
Nghe được lời thừa nhận của Lý Giai Hân, cả người Lý Nhân Hảo run lên.
Lý Nhân Hảo bỗng lùi lại hai bước, bị câu này dọa cho vẫn chưa hoàn hồn.
Lúc trước nàng vẫn luôn khinh thường con rùa đó, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt. thế nhưng ai mà biết được, con rùa mà thiếu niên kia vẫn luôn dắt theo lại là Bác Cổ Yêu Hoàng!?
Nàng hít một ngụm khí lạnh.
Hoá ra.
Hắn là kẻ một mình xông vào động phủ của Yêu Hoàng, uy hiếp tính mạng của Yêu Hoàng.
Hoá ra.
Hắn có thể tự mình sống sót trong ngọn núi này, không phải do may mắn, mà những yêu thú hung bạo ở trong núi không hề có chút uy hiếp gì đến hắn.
Bây giờ nghĩ lại, nàng nhận ra, hoá ra nàng đã hiểu ra từ lâu rồi.
Chương 137: Sớm có cơ duyên.
thử hỏi, đối đầu với một Võ Vương nhiều lần lâm vào nguy hiểm, có những lần còn suýt mất mạng như nàng, một phàm nhân làm sao có thể chỉ dựa vào may mắn mà sống sót đây?
Hơn nữa, tư thái lãnh đạm lạnh nhạt kia của hắn cũng không phải đang diễn!
Nhưng mà, chỉ cần nhớ lại những gì nàng đã nói với Dịch Phong, sắc mặt Lý Nhân Hảo lập tức đỏ bừng, còn lan xuống tận cổ, chỉ hận không có lỗ mà chui xuống giấu mặt.
Có lẽ trong mắt Dịch Phong, những câu nói kia của nàng chẳng khác gì trò hề!
Cũng may thay, những lời bất kính trước đây của nàng cũng không làm hắn khó chịu, nếu không thì…
Nhớ lại chỉ thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi!
“Bái kiến tiên sinh.”
Lý Giai Hân cùng từ Mặc trúc có phần cung kính nói.
“Là các người đấy à!”
Dịch Phong cười cười, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lý Nhân Hảo, cười nói: “thì ra ngươi cũng ở đây.”
Nghe vậy, gương mặt bình thường vẫn luôn lạnh nhạt của Lý Nhân Hảo càng đỏ hơn.
Hiển nhiên, giờ phút này đối diện với Dịch Phong, nàng đã không còn vẻ thong dong như trước, mà ngược lại thái độ vô cùng câu nệ, dáng vẻ khúm núm, một lúc lâu sau nàng mới khẩn trương mở miệng: “Bái kiến tiên sinh.”
Chẳng qua, mặc dù trong lòng có chút câu nệ, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà liếc mắt đánh giá Dịch Phong một chút.
Xuất trần.
Khí chất phi phàm.
Đặc biệt là, Dịch Phong kia luôn mang một bộ dạng thản nhiên, nét cười nhàn nhạt, dường như tất cả mọi việc đều nằm trong sự tính toán của hắn, dù sự tình có lớn đến đâu cũng không thể khiến hắn mặt ủ mày chau.
Buồn cười nhất là, lúc trước nàng vẫn không nhận ra, chỉ cảm thấy khi gặp phải phàm nhân này rất thoải mái, dễ chịu.
Đối với xưng hô này của nàng, Dịch Phong không khỏi ngạc nhiên.
từ gương mặt có thể thấy Lý Giai Hân và Lý Nhân Hảo có vài phần giống nhau, hẳn là có quan hệ thân thích, mà Lý Giai Hân vì cầm nghệ của hắn mà gọi hắn là tiên sinh, đối với các xưng hô này của hậu bối, trong lòng hắn cũng hiểu.
“thế nào, ta đã nói mà, trong núi này làm gì có thứ gì nguy hiểm?” Dịch Phong lại cười nói: “Ngươi xem, chẳng phải bây giờ ta vẫn lành lặn đứng đây đấy thôi!”
thế nhưng câu nói của Dịch Phong lại làm Lý Nhân Hảo đỏ mặt.
Lời này của Dịch Phong rõ ràng là để châm chọc những lời nàng nói trước đó, cũng chỉ trách nàng khi ấy có mắt không tròng, không nhìn ra được thân phận thật sự của Dịch Phong.
Mấy người bọn họ hỏi han nhau vài câu.
Nói chuyện được một lúc, Dịch Phong cứ nghĩ ba người bọn họ sẽ rời đi, nhưng không ngờ rằng Lý Giai Hân và từ Mặc trúc vẫn cứ tiếp chuyện với hắn, lại còn không ngừng khen ngợi Lý Nhân Hảo ở trước mặt hắn.
Cái gì mà Lý Nhân Hảo thiên phú xuất chúng.
Cái gì mà lĩnh ngộ rất tốt.
Sư phụ như ta còn đang làm lãng phí tư chất của nàng ấy, vân vân và mây mây.
Điều này khiến Dịch Phong cảm thấy không thoải mái.
Đồ đệ ngươi thiên phú cao thì liên quan quái gì đến ta, biết rõ bản thân tu luyện không tốt, còn nói mấy câu khiến người khác chán ghét ở trước mặt ta nữa hả?
Hơn nữa, hắn đã đi đường cả ngày trời, sắp mệt muốn chết, hắn không muốn bị mấy người kia làm phiền nữa.
Dịch Phong ngáp một cái, hắn không chống đỡ được nữa rồi, liền thẳng thừng nói: “Sắc trời cũng đã tối rồi, ba vị vẫn chưa định rời đi sao?”
từ Mặc trúc đang ra sức khen ngợi tâng bốc Lý Nhân Hảo ở trước mặt Dịch Phong, nghe vậy thì mặt hắn lập tức cứng lại, sắc mặt cũng dần đỏ lên, những lời đang định tuôn ra cũng cố nuốt trở lại.
Hắn và Lý Gia Hân liếc nhau một cái, trong mắt hai người đều lộ rõ vẻ thất vọng.
Bọn họ vốn muốn nâng đỡ, giúp cho Lý Nhân Hảo một cơ hội tốt, vậy mà Dịch Phong không những không có ý định giúp đỡ mà còn trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Vị này đã hạ lệnh đuổi khách, bọn họ cũng không thể không nghe, đành phải cung kính cáo lui.
Chỉ là trong ánh mắt bọn họ có chút miễn cưỡng.
“Nếu vị tiền bối này có thể cho Nhân Hảo một cơ hội thì tốt biết mấy!” từ Mặc trúc vừa đi vừa thầm than thở.
“Đúng vậy!”
Lý Giai Hân cảm thán, trong lòng nàng cũng cảm thấy mất mát.
Kiểu người có năng lực mạnh mẽ như vậy quả thực là hiếm thấy, khó khăn lắm mới gặp được một người như vậy, cố gắng xây dựng quan hệ, vậy mà vẫn không giúp được Lý Nhân Hảo, thật là đáng tiếc!
“Cô cô, sư tôn, thôi bỏ đi!” Ánh mắt Lý Nhân Hảo loé loé, sắc mặt phức tạp nói: “Lúc trước ta đã nói nhiều lời lỗ mãng với vị tiền bối đó, hắn không so đo với ta đã là may mắn lắm rồi!”
Nói xong, nàng cúi đầu thật thấp.
“Đành thôi vậy!”
Hai người Lý Giai Hân thở dài, yên lặng không nói, chỉ thấy sắc mặt không hề tốt.
Đúng lúc này, Lý Nhân Hảo đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu nói: “Không đúng, vị tiền bối kia đã sớm cho ta một cơ hội rồi.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, ánh mặt và thần sắc hai người kia bừng bừng nhìn thẳng về phía Lý Nhân Hảo.
Chương 138: Suýt chút nữa thì đại nghĩa diệt thân.
“Là cái gì?”
Hai người trăm miệng một lời hỏi, giọng nói cực kì cấp bách.
“Là một cái túi hương, bên trong hình như là thuốc đuổi côn trùng.” Lý Nhân Hảo nói.
“Mau, mau lấy ra đây.”
Hai người gấp gáp nói.
thế nhưng Lý Nhân Hảo ngập ngừng nửa ngày, sắc mặt nàng cực kì khó coi cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Lúc trước ta nghĩ hắn là phàm nhân, cho nên ta cũng không coi trọng túi hương đó, cũng không biết đánh mất từ khi nào.”
“Ngươi nói cái gì?”
Sự tức giận của hai người Lý Giai Hân xộc thẳng lên đỉnh đầu, khí lực toàn thân bộc phát, nhìn chằm chằm thẳng vào Lý Nhân Hảo.
Bọn họ ngàn vạn lần không ngờ tới, Lý Nhân Hảo đã đánh mất cơ hội mà người khác dành sức lực tiền bạc cả đời cũng không cầu được.
“ta hỏi ngươi, ngươi đã làm mất nó ở đâu?”
Giọng Lý Giai Hân run run, ngữ khí khẩn trương hỏi.
“ta, ta không biết, ta thực sự không cố ý!” Lý Nhân Hảo rầu rĩ nói, dưới uy thế của hai người họ nàng thực sự rất áp lực, trong lòng nàng cũng biết, bình thường Lý Giai Hân và từ Mặc trúc vẫn luôn nuông chiều nàng, nhưng lần này họ thực sự tức giận rồi.
“Không biết, ngươi không biết ư?”
Lý Giai Hân nâng tay định đánh nhưng cuối cùng lại nhịn xuống rồi thu tay về, mắt đỏ lên, nghiêm mặt nhìn Lý Nhân Hảo đang run rẩy rồi trách: “Lý Nhân Hảo ơi là Lý Nhân Hảo, uổng cho ngươi sinh ra là người Lý gia, vì sao lại có thể làm ra việc như thế, đúng là hồ đồ!”
“Ngươi có biết không, ta và sư tôn của ngươi, Lý gia chúng ta đã phải đánh đổi bằng cả nhẫn không gian có thể có được một cơ duyên này, vậy mà ngươi có được cơ hội lại tự ném nó đi, ngươi cũng giỏi thật đấy!”
“Đúng vậy Nhân Hảo, không phải vi sư muốn mắng ngươi, nhưng ngươi có biết ngươi đã đánh mất cơ duyên tốt nhường nào không?” từ trúc Mặc cũng không kiềm chế được kích động quát mắng: “Vị tiền bối này chí ít cũng là cao thủ Võ thánh, vừa rồi chúng ta đọ sức với hắn, thánh phẩm mà chúng ta nhìn thấy có tới 2 loại, đều không giống nhau, mà cái túi hương hắn cho ngươi cũng có thể là một loại bảo bối thánh phẩm, thứ đồ như vậy mà ngươi cũng có thể đánh mất, nếu như không phải vì ngươi là đệ tử duy nhất của ta, ta thực muốn đại nghĩa diệt thân!”
“thánh phẩm?”
Nghe từ trúc Mặc nói xong, đầu óc Lý Nhân Hảo nhất thời mờ mịt.
Nhìn cô cô và sư tôn đều kích động, nhưng nàng không hề nghĩ thứ đó là thánh phẩm, cho dù chỉ là một bảo vật tông phẩm, nhưng khi xuất hiện cũng có thể dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, nói gì đến thánh phẩm?
Nhất thời, nàng hối hận đến ruột cũng xanh theo, nước mắt rơi lã chã.
“Sư tôn, cô cô, ta sai rồi, ta không ngờ được rằng túi hương kia lại quý giá đến như vậy, ta vốn nghĩ đó chỉ là một cái túi hương bình thường của phàm nhân!” Lý Nhân Hảo vừa khóc vừa vội vàng giải thích.
“Hừ, Lý Nhân Hảo ơi Lý Nhân Hảo, ngươi có biết rằng thứ mà ngươi đánh mất không chỉ là cơ hội của một mình ngươi, mà còn là cơ hội của toàn Lý gia, cũng là cơ hội của Ngự Kiếm tông không?” Sắc mặt Lý Giai Hân như kết một tầng sương mỏng, nàng vừa đau lòng vừa giáo huấn: “Đáng lẽ, nếu như có được cơ hội này, ngươi có lẽ đã có thể dẫn dắt Ngự Kiếm tông cùng Lý gia chúng ta lên một tầng cao mới, thế nhưng cũng chính ngươi đã tự tay vứt bỏ cơ hội này.”
“Ngươi ngươi ngươi….”
Lồng ngực Lý Giai Hân khó chịu, lửa giận công tâm khiến nàng phun ra một ngụm máu.
thấy vậy, Lý Nhân Hảo càng thêm cuống, vừa khóc lóc vừa nói: “Cô cô, người đừng tức giận, ta đi tìm, ta nhất định sẽ tìm được nó.”
“Ngươi tìm cái gì, e là thánh vật đã trở về nguyên trạng, không hề phát ra chút hào quang nào, chỉ có nhìn thật kỹ mới nhận ra được chân ý trong đó.” Lý Giai Hân quát lên: “Mà Mộ Phủ núi non trùng điệp, một mình ngươi thì tìm kiểu gì?”
“ta…”
Lý Nhân Hảo cúi đầu thật thấp, nghẹn ngào không nói ra nửa chữ, nàng quả thực không biết nên làm gì bây giờ.
Nếu như biết được túi hương này quý giá như vậy, nàng sao dám bất cẩn, cũng chỉ trách nàng có mắt không tròng, không nhận ra mà thôi.
“Bỏ đi, tìm ra túi hương vẫn quan trọng hơn.” từ Mặc trúc xanh mặt nói: “ta định sẽ quay về phái tất cả đệ tử của Ngự Kiếm tông đến đây tìm túi hương.”
“Được!”
Lý Giai Hân lau đi vết máu ở khoé môi, cũng hiểu rõ vào lúc này việc tìm túi hương quan trọng hơn là đứng đây giáo huấn Lý Nhân Hảo, vì thế nàng cũng vội vàng nói: “ta cũng lập tức quay về Lý gia báo tin, phái người đến đây cùng nhau tìm kiếm.”
“Chuyện này không thể trì hoãn, chúng ta lập tức khởi hành, chỉ hi vọng còn có thể tìm được cái túi hương kia.”
Sau khi đuổi hết đám người tu luyện đi, Dịch Phong ngủ một giấc đến rạng sáng hôm sau.
Nghĩ đến tình hình của đồ đệ, Dịch Phong không dám trì hoãn nữa, tiếp tục ở trên núi tìm kiếm tung tích Vân Lộ Hoa.
Lấy rắn và chim ưng làm thức ăn, lấy sương đọng trong sơn tuyền để uống.
thấm thoát, đến chạng vạng tối một ngày.
“Ồ!”
“Vân Lộ Hoa.”
Cuối cùng, Dịch Phong đã tìm ra Vân Lộ Hoa ở trong khe núi.
Chương 139: Như gặp phải đại địch.
Sau khi hái được Vân Lộ Hoa, Dịch Phong không khỏi vui mừng, lần này xuống núi thu hoạch được không ít, dược hiệu mà Chung thanh cần đều đã đủ cả, ngoài ra còn có rất nhiều thú hoang nữa.
tất nhiên, chiếc nhẫn trong tay cũng là thu hoạch ngoài ý muốn.
Kiếp trước đã đọc rất nhiều tiểu thuyết tu tiên, vậy nên kiếp này hắn có thể dùng nó để đạt được mục đích.
Quả nhiên không tồi.
thứ đồ này của hắn cũng thật tiện lợi ghê.
Chỉ là hiện tại trời đã tối, mặc dù trong lòng lo lắng cho đồ đệ, nhưng mà nửa đêm xuống núi thật không ổn, thú hoang không nói làm gì, hắn cũng không muốn mình phải chết dưới vách núi đâu.
“Xem ra phải tìm chỗ trú qua đêm rồi.”
Dịch Phong khẽ thở dài, căn bản tối qua hắn không tìm được chỗ trú.
…
Giữa nơi non xanh nước biếc này.
thác nước chảy xiết.
Bạch Phiêu Phiêu trên tay cầm Hồng Lâu Mộng, nhíu mày hỏi Mậu Mậu: “Mậu Mậu, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, vẫn không có tin tức gì sao?”
Mậu Mậu trầm giọng trả lời: “tiểu thư, ta đã phái người xuống chân núi hỏi thăm, nhưng căn bản không tìm thấy tác giả đâu, cứ như có người cố ý phong tỏa tin tức vậy.”
Bạch Phiêu Phiêu nhíu mày, khẽ nói: “Kiểm tra lại, mấy ngày gần đây ta đã đọc Hồng Lâu Mộng cùng Chí tôn Bảo một lượt, lại phát hiện thêm nhiều kiến thức mới, ta không muốn đợi nữa, ta phải gặp hắn cho bằng được.”
“Hầy, tiểu thư, ta không ngờ rằng người cũng thích tác giả này.” Mậu Mậu khẽ cười nói: “Nếu như không thích, ngươi cũng sẽ không đứng nhìn chằm chằm câu thơ của tên người phàm kia cả ngày đâu.”
Bạch Phiêu Phiêu liếc Mậu Mậu một cái rồi nói: “Ngươi không hiểu, người viết Hồng Lâu Mộng là bậc chuyên gia, còn thơ của Dịch Phong có vần có vị, con người cũng rất thú vị, hai người bọn họ cũng không có mâu thuẫn.”
“tất nhiên, ta ngưỡng mộ Hồng Lâu Mộng tiên sinh, còn với Dịch Phong… chỉ có thể xem như tri kỷ mà thôi.”
“Ồ, ra là vậy!”
Mậu Mậu gãi ót một chút, lại tiếp lời: “Nhưng mà đã lâu cũng không thấy Dịch Phong kia, đồ ăn hắn làm lần trước thật sự rất ngon.”
“Cho dù hắn muốn tới, cũng chỉ sợ không tìm thấy nơi này.” Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu nói.
“Đúng rồi, tiểu thư không nói ta cũng quên mất, để tránh yêu thú bạo loạn trong núi, chúng ta đã đặt trận pháp.” Mậu Mậu ngập ngừng nói tiếp: “Hiện tại trận pháp đã mở ra, đừng nói đến tên người phàm như Dịch Phong, cho dù mạnh như Võ Hoàng cũng chưa chắc có thể tìm ra nơi này.”
“Quên đi, đừng nói những chuyện này nữa.”
Bạch Phiêu Phiêu đặt hai cuốn Hồng Lâu Mộng xuống, sờ sờ nhẫn ngọc trên tay, phiền não nói: “Ngươi cũng biết ta tu cầm đạo, hiện tại đang mắc kẹt ở điểm này, vậy nên ta rất cần một bản cầm phổ mới, như vậy mới có thể giúp ta đột phá.”
“Lần trước thơ của Dịch Phong cho ta rất nhiều cảm hứng, vốn định dùng thơ của hắn để soạn cầm phổ, nhưng ta cảm giác vẫn thiếu một chút gì đó.
“tiểu thư, đều là ta không tốt, ta cầm nghệ không thông, không giúp đỡ gì được cho người.” Mậu Mậu mím môi, buồn bã nói.
“Nha đầu ngốc này, ngươi cũng đừng cảm thấy có lỗi, thời gian hết rồi, ta vẫn có thể vượt qua, tốt nhất ngươi cứ truyền tin ra ngoài, tiếp tục tìm tung tích của Hồng Lâu Mộng tiên sinh đi!” Bạch Phiêu Phiêu đứng dậy xoa đầu Mậu Mậu, nhỏ giọng dặn dò.
“Được rồi tiểu thư, người ngàn lần cũng đừng nóng vội, ta lui xuống trước.”
Nói xong, Mậu Mậu chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng nàng vừa xoay người, cổng đình viện đột nhiên truyền đến gõ cửa.
“Cốc cốc!”
thanh âm này, nghe cũng thật chói tai.
Bạch Phiêu Phiêu và Mậu Mậu mặt đột nhiên biến sắc, như gặp phải đại địch!
Không nói lời nào, Mậu Mậu lặng lẽ rút trường kiếm ra.
Váy dài của Bạch Phiêu Phiêu bay lượn trong không trung, đáp xuống ngồi bên cạnh cây đàn rồi quan sát, tay nắm chặt dây đàn, mắt cảnh giác nhìn ra cửa.
Phải biết rằng, bởi vì yêu thú thường xuyên bạo loạn trong núi, bọn họ phải trực tiếp mở trận pháp bao phủ toàn bộ xuống, mạnh như Võ Hoàng cũng không tìm ra nơi này, nhưng bây giờ bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.
Quả thực nghĩ tới là thấy sợ rồi.
Nói trắng ra kẻ này hoặc là một đại cao thủ, hoặc là kẻ thù có chuẩn bị mà tới đây.
“Cốc cốc!”
tiếng đập cửa lại vang lên lần nữa.
Lần này kinh động tới hai nàng.
“tiểu thư, phải làm sao bây giờ?” Mậu Mậu thấp giọng hỏi, trên mặt đã lóe lên sự nghiêm trọng.
Mắt Bạch Phiêu Phiêu đảo đảo một hồi, suy nghĩ chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Có khả năng người tới đã biết đến nơi này, mặc kệ mục đích là gì, cánh cửa kia cũng không thể ngăn nổi hắn, khó mà tránh được, chi bằng cứ mở cửa ra đi.”
Mặc dù nói ra như thế, nhưng tay Bạch Phiêu Phiêu càng ngày càng nắm chặt dây đàn hơn.
Mậu Mậu cẩn trọng gật đầu.
Cắn chặt môi, cẩn thận từng chút một mở cửa ra, bàn tay vừa chạm vào chốt cửa thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Cuối cùng cửa lớn cũng từ từ mở ra.
Đồng thời, hai nàng cũng căng thẳng đến cực điểm.
tuy nhiên, xuất hiện trước mặt hai nàng lại là một thanh niên trẻ tuổi khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh lục, trên môi nở một nụ cười ôn hòa.
Hắn đeo trên mình một sọt tre nhỏ, tay trái cầm một chiếc liềm, dưới ngón giữa tay phải xách theo một con rùa nặng mấy cân.
Chương 140: Rốt cuộc ngươi vào đây bằng cách nào?.
“Dịch Phong.”
“tại sao lại là ngươi?”
Hai nàng đồng thanh hỏi, nhìn Dịch Phong với vẻ mặt khó tin, đồng thời trong lòng dấy lên một trận sóng to gió lớn.
“Đã lâu không gặp.”
Dịch Phong nhàn nhạt cười nói, hướng về phía hai nàng mà chào hỏi: “thực sự không còn cách nào khác, e rằng phải quấy rầy các ngươi rồi.”
“Không phải ngươi, ngươi ngươi…”
Mậu Mậu tựa như nhìn thấy quỷ dữ, trợn to mắt hỏi Dịch Phong: “Ngươi làm sao tìm đến được nơi này?”
“Không phải lần trước ta đã ghé qua nơi này rồi sao, vì thế lần này ta cứ thế mà tới thôi.” Dịch Phong buông tay giải thích.
Nghe vậy, mí mắt hai nàng giật lên một cái, không tránh khỏi liếc nhìn nhau.
Cứ như thế mà tới thôi?
thật sự xem trận pháp chúng ta bày ra là bù nhìn?
Mậu Mậu chưa có ý định từ bỏ chất vấn, nhưng Bạch Phiêu Phiêu lại không tiếng động ra hiệu cho nàng, sau đó cười nói Dịch Phong: “Dịch công tử đừng nhắc lại chuyện này, đều là bạn cũ cả, đương nhiên không quấy rầy, không quấy rầy!”
“Cảm tạ Phiêu Phiêu tiểu thư, Mậu Mậu tiểu thư, hai ngươi thật sự là người tốt.” trên mặt Dịch Phong tràn đầy sự cảm kích mà nói.
“Công tử khách khí, chắc hẳn công tử đi đường cũng đã mệt mỏi lắm rồi!” Bạch Phiêu Phiêu thấp giọng phân phó: “Mậu Mậu, ngươi đưa công tử đến khách phòng lần trước thu xếp lại đi.”
“Đa tạ cô nương.” Dịch Phong cúi đầu hành lễ.
Bạch Phiêu Phiêu mỉm cười đáp lễ, quả nhiên, Dịch Phong tuy là một người phàm nhưng so với đám người phàm kia lại khác nhau rất lớn, bất kể cách kiềm chế, cử chỉ hành động của hắn đều khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vì vậy, nàng không từ chối sự xuất hiện của Dịch Phong.
Đột nhiên, nàng nhớ ra chuyện gì đó, vội vã kêu lên: “Đúng rồi công tử, có phải lần trước ngươi đánh rơi đồ hay không?”
“Hả?”
Dịch Phong vò đầu nghĩ đi nghĩ lại gần nửa ngày cũng không nhớ ra được, không thể làm gì khác ngoài ngượng ngùng nói: “Hì hì, ta cũng không nhớ nổi mình đánh rơi thứ gì, cô nương cứ nói thẳng ra đi.”
“Công tử cũng thật là bất cẩn!”
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Dịch Phong, Bạch Phiêu Phiêu không kiềm chế được mà cười lên một tiếng, đồng thời đến bên cạnh cầm lấy cuốn Hồng Lâu Mộng kia đưa tới: “Quyển sách này, không quan trọng với công tử hay sao?”
“À, ra là cái này!”
Dịch Phong đột nhiên hiểu ra, còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là cuốn sách nát này, bèn cười nói: “Cái này thực ra chẳng có gì, ném đi là mất, nếu như cô nương thích, vậy thì cô nương cứ cầm đi.”
Nghe vậy, Bạch Phiêu Phiêu với khuôn mặt đang mang đầy ý cười lại hơi khẽ chau mày.
“Sao công tử có thể như thế, quyển sách này thật sự không quan trọng với công tử ư?”
Nàng ngẩng mặt lên, thấp giọng hỏi.
“Chẳng phải chỉ là một quyển sách thôi ư, có gì đáng để coi trọng.” Dịch Phong thờ ơ nói, quyển sách này đúng là chính tay hắn viết, không bán đi thì trong nhà vẫn còn một đống lớn, không dùng nó để lót giường thì cũng dùng để chùi mông.
“Xem ra, là ta hiểu lầm rồi.”
Ánh mắt của Bạch Phiêu Phiêu lộ rõ sự thất vọng.
Lúc trước Dịch Phong để lại cuốn sách này, nàng còn cho rằng Dịch Phong cũng là người thích đọc sách, cũng là độc giả trung thành của quyển sách này, nhưng bây giờ nàng mới biết là không phải.
Nếu không, nhất định hắn sẽ xem quyển sách này như là báu vật.
“Công tử nghỉ ngơi sớm đi!” Bạch Phiêu Phiêu nhẹ giọng nói.
“Vậy, tại hạ xin cáo từ trước.”
Dịch Phong gật đầu một cái, đi theo Mậu Mậu đến khách phòng.
Sau khi ổn định, Mậu Mậu sắp sửa rời đi, nhưng vẫn khó hiểu mà trợn to mắt, quay đầu hỏi: “Ngươi cứ như thế mà tới thật sao?”
“Cô nương có ý gì đây, ta cũng đâu thể bay vào đây được?” Dịch Phong khó hiểu mà trả lời.
Mậu Mậu gãi gãi đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Dịch Phong một chút, sau đó chậm rãi rời đi.
“tiểu thư, ta đã sắp xếp ổn thỏa cho hắn.” Mậu Mậu trở về liền bẩm báo.
“Ừ!”
Bạch Phiêu Phiêu gật đầu một cái, sau đó lại lẩm bẩm: “Lẽ nào, trận pháp của chúng ta thật sự xảy ra vấn đề?”
“ta cũng nghĩ như vậy.” Mậu Mậu tán đồng nói: “Nếu không, một khi trận pháp đã mở ra, Võ Hoàng cũng không tìm ra được nơi này, vậy mà người phàm như hắn lại có khả năng tìm đến, quả thật khó mà tin nổi.”
“Nếu là như thế, ngươi nhanh đi xem lại một chút đi!” Bạch Phiêu Phiêu phân phó: “Nếu như thật sự trận pháp có vấn đề thì mau chóng giải quyết nhanh.”
“Vâng, tiểu thư.”
Mậu Mậu nhảy vụt lên, rời khỏi nơi này.
tuy nhiên, vừa mới ra ngoài được một lúc, sắc mặt nàng lo lắng chạy về, thở hổn hển mà hô lên.
thấy thế, Bạch Phiêu Phiêu vội vàng chạy ra, nhướng mày hỏi: “Mậu Mậu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
“tiểu thư, tiểu thư.”
Mậu Mậu thở hổn hển, vỗ vỗ ngực nói: “trận pháp mà chúng ta bày ra vẫn hoạt động bình thường, căn bản không xảy ra vấn đề gì cả.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, Bạch Phiêu Phiêu vừa mới ngồi xuống cũng không khỏi hoảng sợ mà đứng thẳng lên, đôi môi khẽ mấp máy, ánh mắt như không thể tin được.
“tiểu thư, ngươi cũng biết rất rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.” Mậu Mậu lo lắng hỏi: “trận pháp chắc chắn không có vấn đề gì, vậy thì tại sao một tên người phàm như hắn lại có thể tới được đây?”
Bạch Phiêu Phiêu nhíu mày, trước mắt cũng không biết lý giải chuyện này như thế nào.