[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 13: Bối cảnh quen thuộc (c121-c130)
❮ sautiếp ❯Chương 121: Bối cảnh quen thuộc.
Nàng chau mày, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Là ngươi?”
Nàng nhận ra người thanh niên này. Đây không phải là người phàm mà nàng đã gặp trên núi sao?
“Đúng, là ta.” Dịch Phong treo con rùa trên cây rồi đặt giỏ tre xuống, tức giận nói: “Ngươi có biết không, vừa rồi ngươi thật sự làm ta sợ chết khiếp!”
Nghe đến đây, sắc mặt nữ tử lạnh băng.
Không ngờ rằng bản thân còn chưa làm loạn lên, vậy mà thanh niên này đã chọc nàng để kiếm rắc rối rồi.
Nhưng nàng cũng không phải là người vô lý, tuy rằng rất tức giận, nhưng nghĩ lại cũng không trách Dịch Phong được, đương nhiên khi nghĩ đến sự việc ở hồ nước vừa rồi, trên mặt nàng vẫn còn xấu hổ.
Cảnh tượng đó thực sự rất khó nói!
Đặc biệt là tên phàm nhân này còn tát nàng một cái, thật đúng là…
Nhưng nhìn quần áo được khoác trên người cùng với vẻ mặt không có chút thù hận nào của thanh niên kia, nàng chỉ đành nuốt cơn tức lại.
“Đến đây ăn cá đi, bồi bổ thân thể.”
Dịch Phong đưa cá nướng trong tay qua.
Nữ tử cau mày lạnh lùng nói: “Ngươi biết ta là võ tu mà.”
“Vậy thì sao?”
Dịch Phong nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi không muốn ăn sao?”
Nữ tử cau mày, khôi phục vẻ mặt vô cảm, nói: “Chuyện như này vô dụng với ta.”
Dịch Phong mở mắt, đứng dậy nói: “Cá vô dụng với ngươi, vậy thì ngươi… sẽ không nhớ thương con rùa của ta chứ?”
Nói xong, vẻ mặt Dịch Phong vô cùng miễn cưỡng.
“Mặc dù con rùa già này là thuốc bổ, nhưng đây là thứ ta muốn mang cho tiểu Chung thanh của ta ăn.”
Nghe đến đây, sắc mặt nữ tử lập tức xị xuống, có chút sững sờ nhìn phàm nhân trước mặt, nàng đường đường là một tu sĩ cấp Võ Vương, lấy con rùa của hắn làm quái gì?
thật nực cười!
Nhìn Dịch Phong vô tâm vô phế, nữ tử vốn khinh thường cũng mở miệng hỏi: “Ngươi là phàm nhân, khi vào dãy núi này không sợ sao?”
“Có gì đáng sợ sao?”
Dịch Phong nhổ xương cá ra, thắc mắc hỏi.
Giọng nữ tử nghẹn lại.
Quên đi, suy nghĩ của phàm nhân luôn có hạn, có nhiều chuyện cũng không thể hiểu được, nói với hắn ta giống như đàn gảy tai trâu, nhưng nhìn quần áo phủ trên người, nàng hơi do dự nói: “Ngươi ăn xong rồi tìm cách xuống núi đi.”
“Ừ.”
Dịch Phong ngẩng đầu.
“Bởi vì ngươi không xuống núi, ngươi sẽ chết.”
Nữ tử nghiêm túc nói, không đợi Dịch Phong hỏi, nàng lại tiếp tục nói: “trên ngọn núi này đã xảy ra một sự kiện trọng đại mà người phàm không thể tưởng tượng được.”
Đang nói, nàng hơi ngẩng đầu lên.
trong đầu, hiện lên hình ảnh đến từ ký ức của tiểu yêu.
“Không thể xuống núi lúc này được, ta còn phải hái thảo dược.” Dịch Phong lắc đầu cười: “Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy, ta thực sự rất tò mò đấy?”
“Hái thảo dược?”
Nữ tử ngạc nhiên nhìn Dịch Phong, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không sợ chết sao?”
“thôi được…”
Sau đó, nữ tử đứng thẳng người, nhìn Dịch Phong và nói: “Để ngươi hiểu được trời cao đất dày trên đời này là như thế nào, đừng cố chấp tránh mất mạng.”
“trên thế gian này có yêu thú, ngươi có biết không?”
“Đã từng nghe nói tới.”
Dich Phong gật đầu
“trong núi Mạc Phủ có rất nhiều yêu thú, kẻ mạnh nhất trong số chúng đã đạt tới cảnh giới Yêu Hoàng.”
Nử tử ung dung nói: “Cảnh giới Yêu Hoàng, vốn là thủ lĩnh của yêu giới, mà chuyện xảy ra cách nơi chúng ta đang đứng mấy trăm dặm, vốn là lãnh thổ của Yêu Hoàng Bác Cổ.”
“Mặc dù Yêu Hoàng Bác Cổ là một con rùa tu luyện mà thành, nhưng do hắn có tuổi thọ cao, nên tu vi cực kỳ thâm hậu.”
“Ờm.”
Dịch Phong cẩn thận lắng nghe, mặc dù trong lòng hắn không biết gì về Yêu Hoàng, nhưng có vẻ rất trâu bò đấy!
“Là một vị thủ lĩnh chỉ huy vạn yêu, thế nhưng bị bắt.”
Nử tử lại nói
“Bị bắt?”
Dịch Phong ngạc nhiên hỏi
“Ừ!”
Nữ tử gật đầu, giọng điệu trở nên trịnh trọng, nói tiếp: “Là một người, một người rất mạnh…”
Nói tới đây, ánh mắt nàng lộ ra vẻ kính sợ.
“Người này lợi hại đến mức một mình xông vào động phủ của Yêu Hoàng Bác Cổ, không chỉ lấy đi bảo vật của Yêu Hoàng, còn bắt sống Yêu Hoàng, nói không chừng còn muốn…”
“Muốn gì?”
Dịch Phong cũng rất tò mò
Giọng điệu nữ tử bàng hoàng nói: “Muốn mang Yêu Hoàng về nhà và hầm canh uống.”
“Hầm canh?”
Dịch Phong há to miệng, bỗng nhiên liếc nhìn con rùa già treo trên cây, không ngờ rằng vị cao thủ này bắt được Yêu Hoàng kia cũng tính hầm canh, sở thích này giống hắn đấy!”
“Mà chính vì điều này, đã dẫn đến sự tức giận của toàn bộ yêu thú trong núi Mạc Phủ.”
Nữ tử nói với giọng điệu sợ hãi: “Dưới sự liên kết của mấy Yêu Hoàng khác, tất cả yêu thú trong núi Mạc Phủ đã ban bố tuyệt Sát Lệnh với tên nhân loại mạnh mẽ kia. Chẳng qua là bọn chúng không tìm được hắn, cho nên đệ tử Ngự Kiếm tông của ta mới gặp phải tai họa bất ngờ như vậy!”
“Nhưng mà Yêu Hoàng Bác Cổ đã tác oai tác quái nhiều năm như vậy, mặc dù giết mất một vài đệ tử của Ngự Kiếm tông ta, cơ mà đáng giá!”
“Vậy nên, nếu như bình thường mà ngươi may mắn thì còn giữ được cái mạng này, nhưng bây giờ…”
Giọng nữ tử khựng lại.
Nàng lắc đầu, nhìn về phía Dịch Phong nghiêm nghị nói: “Chỉ cần bị yêu thú phát hiện, ngươi không thể sống sót nổi, đặc biệt ngươi chỉ là phàm nhân…”
“Vậy ngươi nên xuống núi càng sớm càng tốt!”
“Ờm…”
Điều này thật sự làm khó Dịch Phong.
“Chúng ta cũng tách ra đi” Nữ tử đứng lên và nói: “ta bị Yêu Vương theo dõi, nếu ngươi đi theo ta, ta sợ sẽ không có thời gian lo lắng cho ngươi được đâu.”
Sau đó, nữ tử rời đi với thanh trường kiếm trên tay.
Chương 122: Bất lực.
“Chờ đã.” Dịch Phong hét lớn.
“Hả?”
Nữ tử dừng lại và quay đầu.
“trên cơ thể nàng còn vết thương, có muốn dùng một ít thảo dược không?” Dịch Phong nói: “ta vẫn còn một ít thảo dược ở đây”
“Ý tốt, nhưng…” Nữ tử rất biết ơn, nhưng vẫn thẳng thừng từ chối: “Những thứ phàm tục của ngươi không có tác dụng với ta”
Sau đó, thân hình nữ tử vụt biến mất giữa rừng cây
Sau khi nữ nhân đó rời đi, Dịch Phong còn ở đó cũng thấy đau khổ, nhưng nghĩ kỹ lại thì ngọn núi cũng không đáng sợ đến như vậy. Dù sao mấy ngày nay hắn xuống dưới cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc trước có một con sói tấn công hắn, tốt xấu gì Dịch Phong cũng luyện mấy lần rồi, hắn tiện tay dùng cái xẻng đánh chết là được.
Hơn nữa hắn vẫn phải tìm thảo dược cho Chung thanh.
Không tìm được thảo dược, tuy nói với lần trị liệu trước đó thì Chung thanh sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng mà vẫn sẽ để lại nhiều di chứng, ở tuổi này, hắn không muốn đồ đệ của mình có mầm bệnh gì.
Loáng một cái.
Đã ba ngày đã trôi qua.
trong rừng, khuôn mặt nữ tử cầm kiếm trầm xuống, khóe miệng có vết máu đọng lại.
Vừa rồi, nàng đánh trận một mất một còn với hai Yêu Vương, đương nhiên điều đó cũng không nghiêm trọng lắm. Nghiêm trọng nhất là ngọn núi này bị yêu thú phong tỏa rồi, căn bản không thể ra ngoài được.
Vừa lê lết thân thể mệt mỏi vừa nghĩ cách chạy trốn, đồng thời trong đầu nàng luôn nghĩ tới người phàm ba ngày trước.
Không thể không nỡ một nụ cười gượng gạo.
Nàng, một Võ Vương uy nghiêm còn không thể trốn thoát, huống chi là người phàm kia.
Yêu thú trong núi đông nghìn nghịt, e rằng một đêm hắn cũng không sống được. Dù sao cũng chỉ là một người phàm, cho dù gặp phải tiểu yêu thì đều sẽ không thoát được.
Mà bây giờ cả dãy núi này, ngoài cao thủ bí ẩn không biết tung tích kia ra, có lẽ rằng nàng là người duy nhất còn sống.
Dù cảm thấy tiếc nuối nhưng chỉ là tình cờ gặp nhau.
Đối với chuyện này, nàng cũng không làm gì được.
Chỉ đáng tiếc!
“Hả?”
Lúc này, nàng nghe thấy dường như phía trước có tiếng động, một bóng người kỳ lạ bỗng vụt qua, nàng lập tức trợn tròn mắt không thể tin được.
Là một người áo đen…
Bóng lưng quen thuộc mang theo chiếc giỏ nhỏ bằng tre…
Đây không phải là tên phàm nhân kia thì còn là ai nữa?
Hình như.
Còn đang ngâm nga một bài hát?
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử thể hiện rõ sự nghi ngờ.
Sau ba ngày, nàng đã thận trọng từng bước nhưng vẫn gặp phải khá nhiều yêu thú, càng có vài lần rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, cuối cùng dựa vào sức mạnh và một chút may mắn của mình nàng mới sống sót được.
tuy nhiên, tên phàm nhân kia vẫn bình an vô sự, ngay cả chiếc áo choàng xanh kia cũng không nhiễm lấy một vết bẩn.
Yêu thú trong ngọn núi này không dám ra tay hay nó bị mù rồi?
Hay là vận khí của phàm nhân này quá tốt?
Còn nàng, vận khí thật sự rất tệ?
Nàng nghĩ như thế nào cũng không thể đoán ra tại sao Dịch Phong có thể vượt qua và bình an vô sự. Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, không chỉ phàm nhân, e rằng ngay cả cao thủ Võ Linh trên núi thì bây giờ cũng đã chết hết rồi.
Với nghi ngờ lớn trong lòng, nàng quay người đuổi theo Dịch Phong.
“Là nàng à?”
Dịch Phong cười ngạc nhiên khi thấy nàng đến.
Nữ tử không nói gì, đôi mắt linh hoạt đánh giá Dịch Phong từ trên xuống dưới.
Nhìn rồi còn ngạc nhiên hơn.
Dịch Phong vậy mà thậm chí không có một chút dấu vết gì, thảm hại cũng không có?
Sau một hồi lâu, nàng hít một hơi thật sâu và nói với vẻ mặt phức tạp: “thật không ngờ, một người phàm như ngươi vẫn còn sống.”
“Nàng đang nói cái gì vậy?”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Dịch Phong trầm lại, đây không phải là đang nguyền rủa hắn chết hay sao?
“Xin lỗi, ta không có ý gì khác, chỉ là bất ngờ thôi.” Nữ tử vội vàng giải thích, nhưng vẻ không tin vẫn còn trên mặt nàng.
“Được rồi!”
Dịch Phong hờ hững gật đầu
Hai người nói chuyện thêm một chút, nữ tử chuẩn bị rời đi. trước khi đi, nàng nói một cách phức tạp: “Hi vọng ngươi sẽ gặp may mắn trong tương lai!”
Dịch Phong không thể không mỉm cười bất lực.
Nữ tử này nhạy cảm thật đấy, ngọn núi này đâu có nguy hiểm như nàng ta nói? Sau bao nhiên ngày qua, hắn không hề có một vết thương nào.
Nhưng nữ tử này thật là một người tốt, khi hắn hỏi đường thì nàng cho người đưa hắn xuống núi, vì vậy hắn lấy một gói nhỏ ra và nói: “ta có một ít thảo dược đuổi côn trùng, ta tự làm bằng các loại thảo dược, nàng có muốn mang theo không?”
Nữ tử liếc nhìn gói thảo dược và cau mày: “ta nghĩ ngươi cần nó hơn ta đấy?”
“Chắc nàng cần nó hơn.” Dịch Phong cười nói: “Suy cho cùng thứ này có cũng được mà không có cũng được.”
Dịch Phong nói không sai.
trong suy nghĩ của hắn, mặc dù nàng ta là một vố tu nhưng hẳn là nàng ấy vẫn sẽ ghét rắn, côn trùng và kiến, so với một nam nhân thì hắn miễn nhiễm với những thứ đó hơn nhiều.
“ta cần hơn ư?”
Nữ tử cảm thấy hơi buồn cười.
thành thật mà nói, những vật phàm phẩm này đã không có tác dụng với nàng từ lâu.
tuy nhiên nhìn vẻ mặt tươi cười của Dịch Phong, nàng đã nhận lấy gói thảo dược và đeo nó lên thắt lưng.
tuy rằng hắn may mắn, nhưng loại may mắn này có lẽ không phải lúc nào cũng duy trì được!
Khả năng cao cũng là một người sắp chết.
Coi như là lời an ủi cuối cùng cho hắn đi!
Chương 123: Kẻ từng theo hầu mấy đời Yêu Hoàng.
Nữ tử liếc nhìn Dịch Phong, biến mất vào rừng trong nháy mắt.
Vào một buổi hoàng hôn.
trong một hẻm núi u ám, Ưng Vương dựa vào một tảng đá.
Bên cạnh đó còn có một đôi mắt khác lóe lên, đồng thời thè lưỡi rắn, nó mở miệng và hỏi: “Ưng Vương, thế nào rồi?”
“Vẫn không có dấu vết của Yêu Hoàng.”
Ưng Vương cau mày nói: “Mà dưới tuyệt Sát Lệnh, ngoại trừ một Võ Vương đang hấp hối sống sót, tất cả những kẻ còn lại đều đã chết. Nhưng mà lúc nãy, theo báo cáo của tiểu yêu thú thì vẫn còn một phàm nhân khác được phát hiện, để ngăn chặn tai họa thì vẫn phiền Xà Vương hãy đi cùng ta một chuyến.”
“Cống hiến hết mình với Yêu Hoàng là việc mà ta nên làm.”
Âm thanh dứt, hai con yêu thú biến thành hai luồng sáng, dẫn một lượng lớn yêu thú ở đó theo.
“Hả?”
Nữ tử vừa rời đi cùng Dịch Phong không lâu, đã cảm nhận được những dao động mạnh mẽ này đang lao về phía Dịch Phong, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhăn lại trong bóng tối.
“Hắn bị phát hiện rồi sao?”
Nữ tử do dự không biết có nên quay đầu lại để giải cứu Dịch Phong hay không.
Nhưng cảm nhận được hơi thở của hai Yêu Vương, nàng dự định từ bỏ kế hoạch này, bởi vì nàng đang bị thương nặng, đã không còn là đối thủ của Yêu Vương.
Nàng quay trở về đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết.
“Hi vọng kiếp sau hắn không liều lĩnh xông vào nơi nguy hiểm này nữa!” Nàng thở dài thườn thượt, mặc dù nàng cảm thấy tiếc nhưng không thể làm gì được, nàng khẽ xoay người và biến mất trong rừng rậm.
“Chết tiệt, tuy rằng nữ nhân kia nói không có yêu thú, nhưng gần đây cũng xuất hiện nhiều dã thú!”
Dịch Phong mắng mỏ mấy tiếng.
trong hai ngày qua, có vô số rắn, lợn rừng, quạ đen và các loài động vật khác dường như đang động dục, liều mạng tìm cách quấy rầy hắn, khiến hắn rất khó chịu.
Có thể nói, dạo này hắn ngủ không ngon giấc.
Nhìn thử sắc trời, biết hôm nay không thể lên đường được nên Dịch Phong đành phải chuẩn bị ăn ngủ ngoài trời ngay tại chỗ.
Nhưng cũng phải tìm cách đối phó với mấy con vật động dục.
Nghĩ vậy, Dịch Phong lấy trong giỏ tre ra một lọ thuốc nhỏ, sau đó đổ bột thuốc trong lọ ra xung quanh, đây là bột thuốc do Dịch Phong cố ý đặc chế trước khi đến, công dụng cũng từa tựa như hùng hoàng.
Loại bột này có thể không ngăn được thú lớn như lợn rừng, nhưng ngăn bọn sâu kiến thì không có vấn đề gì.
Làm xong việc, Dịch Phong ngáp một cái, dựa cơ thể mệt mỏi vào tảng đá, ngủ thiếp đi.
trên một đỉnh núi.
Vô số yêu thú đã đáp xuống đây, đứng đầu là Ưng Vương và Xà Vương.
“Chư vị, nhất định phải tìm được người này, không cần biết hắn có phải là người mà chúng ta đang tìm hay không, giết không tha!” Ánh mắt Ưng Vương âm u lập lòe, ra lệnh cho những con yêu thú khác xung quanh.
“Vâng!”
theo lệnh của hắn, vô số yêu thú tản ra bốn phương tám hướng.
“Chúng ta hãy ở đây chờ đợi tin tức đi!” Ưng Vương nói.
“Được!”
Xà Vương gật đầu, vừa định nhắm mắt tĩnh tâm lại, lại chợt phát hiện ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Đó là Dạ Phong Rết Yêu sao?”
Nghe vậy, Ưng Vương cũng đưa mắt nhìn sang, lông mày lập tức nhướng lên.
“Dạ Phong Rết Yêu không phải đang ở động phủ dưỡng thương sao? Sao hắn lại chạy đến đây?”
Sau đó, Ưng Vương phi thân ra, dùng móng vuốt sắc bén tóm lấy Dạ Phong Rết Yêu.
“Ấy, Ưng Vương, Ưng Vương, sao ngươi lại ở đây?”
Dạ Phong Rết Yêu trợn mắt, mặt đầy hoảng loạn, hỏi. Hắn là tôi tớ của Bác Cổ Yêu Hoàng, hắn biết Bác Cổ Yêu Hoàng từng giấu một viên linh châu có công hiệu cực mạnh ở đây, hắn định sẽ trộm linh châu rồi bỏ trốn. Nhưng không ngờ vừa cầm chưa nóng tay thì đã bị Ưng Vương bắt tại trận.
“ta còn muốn hỏi, tại sao ngươi lại ở đây?” Đôi mắt sắc bén của Ưng Vương nhìn hắn ta chằm chằm, hỏi: “Không phải ngươi đang dưỡng thương trong động phủ hay sao”
“ta, ta ta ta…” Dạ Phong Rết Yêu sét đánh cũng không kịp bịt tai, chỉ có thể giấu viên linh châu ra sau lưng, đảo đôi mắt nhỏ, vội vàng nói: “Yêu Hoàng đã bị bắt. ta nào có tâm tư dưỡng thương trong động phủ chứ? ta xông ra ngoài xem thử có tung tích gì của tên nhân loại kia hay không.”
Nghe vậy, sắc mặt của Ưng Vương hơi giãn ra.
Sau đó, hắn hỏi: “Vậy Dạ Phong Yêu Linh nhà ngươi có phát hiện gì không?”
“Phát hiện?”
“Phát hiện sao…”
Dạ Phong Rết Yêu cuống quýt trong lòng, ấp úng hồi lâu, sau đó mới buồn rầu nói: “Phát hiện thì chắc chắn là có phát hiện rồi, hơn nữa, ta cảm thấy tên nhân loại kia rất có thể đang ở gần đây.”
Nói xong, Dạ Phong Rết Yêu cúi đầu chột dạ, không dám nhìn vào mắt Ưng Vương.
Nhưng điều mà hắn không ngờ là Ưng Vương lại vui mừng gật đầu khen ngợi: “Dạ Phong Rết Yêu, ngươi thật là có tâm. Không hổ danh là kẻ từng theo hầu sáu đời Yêu Hoàng. Ngươi nói đúng lắm. Căn cứ theo nguồn tin đáng tin cậy, quả thật gần đây có một tên nhân loại, nhưng có phải người kia hay không thì còn chờ xác nhận lại.”
“Vậy nên, Dạ Phong Yêu Linh, ngươi theo ta và Xà Vương, cùng đi tìm hiểu thực hư đi?”
“À, à… Hả?”
Dạ Phong Rết Yêu gật đầu, khi vừa kịp phản ứng lại, trợn tròn hai mắt.
“Sao thế, Dạ Phong Yêu Linh không chịu ra sức vì Yêu Hoàng đại nhân sao?” Ưng Vương cau mày hỏi.
“Không không không, làm gì có chuyện đó, ta còn hận không thể đánh đổi mạng sống cho Yêu Hoàng đây.” Dạ Phong Rết Yêu nói vài câu chính nghĩa, nhưng đồng thời, hắn cũng đảo nhanh đôi mắt nhỏ, hòng tìm cơ hội chạy trốn.
Một lúc sau, một con tiểu yêu đến báo cáo rằng đã tìm ra dấu vết của Dịch Phong.
“Đi thôi Xà Vương, Dạ Phong Linh Vương!” Ưng Vương nói.
“Được được được.”
Dạ Phong Rết Yêu lau mồ hôi, dưới mi mắt của hai vị đại Yêu Vương, hắn chỉ có thể tuân lệnh.
tới gần mục tiêu, Ưng Vương cau mày.
“Quả nhiên có khí tức của nhân loại, nhưng cũng không có quá nhiều giao động. Nghe lệnh của ta, hoàn toàn bao vây người này trước đã, chờ lệnh của ta, cùng nhau tóm gọn hắn!”
Ưng Vương lập tức ra lệnh, hiển nhiên là không muốn xảy ra những chuyện như của Ngự Kiếm tông, khiến cho đến giờ vẫn chưa bắt được tên Võ Vương nhân loại kia.
Nói không chừng, đã có thể thu được manh mối về vị trí của Yêu Hoàng từ tay những kẻ nhân loại này lâu rồi.
Chúng yêu lập tức vây quanh Dịch Phong, từng đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm nhưng Dịch Phong không hề biết gì cả, hắn vẫn đang ngủ ngon lành trên tảng đá.
“Lên!”
theo lệnh của Ưng Vương, mười mấy tên yêu thú xung quanh lập tức hóa thành những vầng sáng, bao phủ Dịch Phong.
trong nháy mắt chúng nhanh chóng bao vây Dịch Phong.
tuy nhiên, ngay sau đó, những tên yêu thú đó đột nhiên dừng chân, cơ thể của chúng đột nhiên mềm nhũn ra, hai mắt cũng bắt đầu chuyển sang màu đen.
“Có chuyện gì vậy?”
Chúng yêu lộ ra vẻ hoảng loạn, đồng loạt biến về bản thể, chết bất đắc kỳ tử trên mặt đất, chỉ còn lại có một bộ phận Yêu Linh vẫn đang chật vật chống cự, nhưng cũng khó tiến lên nổi nửa bước.
“Sao lại thế này?”
Ưng Vương lập tức đề cao cảnh giác.
“Khởi bẩm Yêu Vương, có độc, tên nhân loại này đã hạ độc xung quanh.” Một vị Yêu Linh nghiêm túc nói.
“Độc?”
Ưng Vương quét mắt nhìn qua, thật vậy, trên mặt đất có một vòng bột tròn, nhưng điều này vẫn chưa thể làm hắn lùi bước, bởi vì theo ý hắn, thuộc hạ Võ Linh vẫn còn có thể chống cự được, chứng tỏ độc tính có hạn.
“Xà Vương, xem ra chúng ta phải tự mình ra tay rồi.” Ưng Vương nhìn về phía Xà Vương, nói.
Xà Vương gật đầu, đồng thời ánh mắt cũng nhìn về phía Dạ Phong Rết Yêu, nói: “Dạ Phong Yêu Linh, ngươi đi theo mấy đời Yêu Hoàng rồi, chắc hẳn thực lực phải cao cường hơn những yêu linh tầm thường, chúng ta cùng nhau hành động đi!”
Nói xong, vì để bảo đảm an toàn, Ưng Vương và Xà Vương hóa thân thành bản thể yêu thú mạnh nhất, xông thẳng đến.
“Được thôi!”
Dạ Phong Rết Yêu bất đắc dĩ gật đầu, nhưng chợt nhớ ra là tên nhân loại kia cũng không có nhiều giao động, vậy chắc không có gì nguy hiểm, nên hắn cũng hóa thân thành bản thể, lao theo.
Ngay khi họ chuẩn bị ra tay thì Dịch Phong – người đang nằm trên tảng đá, trở mình, để lộ ra một góc mặt.
Mà một góc mặt này cũng vừa hay bị Dạ Phong Rết Yêu nhìn thấy.
“Oái!”
Ánh nhìn này.
Suýt chút nữa khiến cho tròng mắt Dạ Phong Rết Yêu nổ tung.
Như thể có một chiếc xương cá mắc trong cổ họng, hắn ta ngây ra, nỗi sợ hãi dữ dội dâng lên từ tận đáy lòng.
Đây chính là kẻ đã đập chết Hắc Vũ chỉ bằng một cái xẻng, lại còn dùng dây rơm trói Bác Cổ Yêu Hoàng lại, nghĩ đến đây, hắn ta không hề có bất kỳ ý định chiến đấu nào nữa, chỉ muốn bảo toàn mạng sống.
Vừa đảo mắt, đống bắp chân không đếm xuể của hắn ta khựng lại, bụng lật úp, bất ngờ ngã ra đất.
“Hả?”
“Dạ Phong Rết Yêu?”
“Dạ Phong Rết Yêu, ngươi đang làm gì vậy?”
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sự khác thường của Dạ Phong Rết Yêu ngay lập tức khiến cho hai người Ưng Vương phản ứng lại, bọn họ quát lên.
tuy nhiên, mặc cho cả hai có hét lên như thế nào, Dạ Phong Rết Yêu vẫn nằm trên mặt đất, không có phản ứng gì.
Nhưng bây giờ Ưng Vương và Xà Vương cũng không quan tâm đến hắn ta, sau khi nhìn nhau, bản thể của họ mạnh mẽ hóa to, biến thành một ưng một xà, tấn công Dịch Phong.
tuy nhiên, khi chỉ còn cách Dịch Phong vài trượng, hai tên yêu vương lập tức giật mình.
Bọn họ nghiêm túc phát hiện, bọn họ đã quá xem thường cái gọi là độc tố này rồi, bởi vì những tên Yêu Linh mới nãy còn gắng gượng được, giờ đây cũng nhanh chóng chết đi, hóa thành bản thể, rơi xuống đất.
Mà dưới hiệu quả của loại độc tố này, sức lực của bọn họ cũng cạn kiệt nhanh chóng, thậm chí còn không đủ để duy trì bản thể khổng lồ, trong chóng vánh, biến trở về kích thước ban đầu.
“Cái này…”
“Cái này, cái này… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Hai đại Yêu Vương trợn mắt, hoảng sợ hét lên, nhưng thân thể bọn họ không thể gượng dậy nổi, chỉ có thể bất lực mà nằm trên đất.
“Con người chết tiệt, thật đê tiện!”
Ưng Vương nằm trên mặt đất, hung ác chửi bới.
“Mau, mau gọi chi viện.”
Xà Vương còn khổ sở hơn cả Ưng Vương, cả người giãy dụa dữ dội trên đất, dưới sự ma sát thô bạo, da thịt đã bị bào mòn.
Ưng Vương không dám chậm trễ, dồn chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, bắn ra một luồng ánh sáng rồi bay ra ngoài.
Đúng lúc này, Dịch Phong nghe thấy tiếng động, tỉnh dậy.
Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì giật nảy mình. Mới không bao lâu mà xung quanh đã có nhiều dã thú đến như vậy?
“thuốc của ta trâu bò thật đấy!”
Dịch Phong không nhịn được mà khoe khoang, cứ tưởng chỉ ngăn được vài con rắn hay côn trùng, nhưng không ngờ là cả hươu rồi tê tê các kiểu đều chết hết.
“thật là tội lỗi!”
Nhìn xác chết ngổn ngang trên mặt đất, Dịch Phong hơi không đành lòng, nhưng khi nhìn thấy con rắn đang nằm hấp hối, lại không kìm được.
Khẽ tặc lưỡi, hắn dùng một tay bắt con rắn kia lên.
Chương 125: Còn tệ hơn cả tàn phế.
“Đúng lúc không còn gì để ăn. Dạo này toàn ăn mấy món thịt nướng gì đó, bị nhiệt miệng rồi. Làm món canh rắn, vừa no bụng lại vừa thanh nhiệt!” Dịch Phong thì thầm trong miệng, lấy từ trong giỏ tre ra một cái nồi nhỏ, đun nước sôi, sau khi lóc xương, lóc thịt rắn thì thả vào nồi.
“Xà… Xà Vương?”
Ưng Vương chứng kiến hết tất cả, trợn mắt, nhìn cái chết thảm thương của người bạn đồng hành, ngay lập tức, một cơn bão nổi lên trong lòng.
Đồng thời, sự tức giận và sỉ nhục dâng lên ngập trời, hắn ta quằn quại, liều mạng huy động toàn bộ sức mạnh còn lại của mình, cố gắng xua tan chất độc trong cơ thể.
tuy nhiên, đúng vào lúc này, hắn liếc mắt một cái theo bản năng, nhưng suýt chút nữa kinh hãi đến mức hồn bay phách tán.
Gần đầm nước, bên cạnh nham thạch, kẻ bị treo trên cành cây khô bằng dây rơm kia chẳng phải là Bác Cổ Võ Hoàng mà bọn họ đêm lao tâm, ngày khổ trí hay sao?
“Grừ!”
Ưng Vương đột nhiên chợt phản ứng lại.
Hóa ra đây chính là tên nhân loại khủng khiếp và đáng ghét đã bắt giữ Bác Cổ Yêu Hoàng.
toàn thân hắn rét run lên, run rẩy dữ dội, đồng thời cũng hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, cộng thêm tác dụng của thuốc, mi mắt hắn càng lúc càng nặng trĩu…
Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Còn có cả chim ưng, vậy đồ ăn đêm nay càng ngon hơn rồi.”
Những lời này trực tiếp trở thành cọng rơm cuối cùng bóp chết Ưng Vương làm hắn ngất đi.
Ngủ được một giấc, tinh thần sảng khoái, Dịch Phong ngâm nga một bài hát trong miệng, bắt đầu nhặt rắn, nhặt chim, trong lúc hắn đang bận rộn, bên ngoài, chân và móng vuốt của một con rết động đậy, đột nhiên bò lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
“thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp!”
Chạy cả một quãng xa rồi mà Dạ Phong Rết Yêu vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Nhất là khi nghĩ đến tình cảnh bi đát của Ưng Vương và Xà Vương, mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng, thật ra Bác Cổ Yêu Hoàng vẫn còn giấu một ít bảo bối ở vài nơi, nhưng hắn cũng chẳng còn hơi đâu mà nhớ thương đến nữa, chỉ muốn thoát khỏi dãy núi này.
tuy nhiên, hắn chưa chạy được bao xa thì một âm thanh rung chuyển đất trời vang lên, lao thẳng về phía hắn ta.
Có người đến, nói đúng hơn là có hơn chục Yêu Vương khác đến, họ nhận được tin cầu cứu của Ưng Vương và Xà Vương, tức tốc tập hợp tất cả yêu thú trên lãnh địa Bác Cổ lại, chạy nhanh đến nơi xảy ra sự việc.
thấy thế, Dạ Phong Rết Yêu giật mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nếu để họ biết Xà Vương và Ưng Vương đã chết, còn hắn thì chạy thoát, vậy chẳng phải là…?
Đảo mắt…
Hắn tàn nhẫn hạ quyết tâm, dứt khoát đạp gãy hai cái chân.
Do dự một chút, lại đạp thêm một chân nữa, thoi thóp bò trên đất…
Báo Vương cầm đầu nhóm Yêu Vương nhìn thấy Dạ Phong Rết Yêu bò lết trên mặt đất thì hắn chạy tới, trầm mặt, hỏi: “Dạ Phong Yêu Linh, ngươi, ngươi làm sao…?”
Dạ Phong Rết Yêu cong đuôi, ngắt lời Báo Vương.
Dưới vô số ánh mắt, dường như hắn đã dùng hết chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, nói một cách chật vật.
“Đừng nói nữa, cũng đừng hỏi nhiều.”
“tàn phế.”
“Còn tệ hơn nữa!”
“Nhanh lên…”
Lời nói của Dạ Phong Rết Yêu khiến chúng yêu giật mình khiếp sợ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Báo Vương nghiêm trọng, hỏi.
“Ôi!”
Dạ Phong Rết Yêu khẽ thở dài một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, miên man như thế đang rơi vào trong trận đại chiến kia.
“Ở ngay con suối phía trước, ta, Ưng Vương và Xà Vương đã tìm thấy tung tích của người nọ. Sau đó, ba chúng ta đã hợp lực để chiến đấu với hắn ta. Ưng Vương và Xà Vương đã bỏ mạng ngay tại chiến trường, thân ta thì trọng thương, tự biết bản thân không còn khả năng chiến đấu nữa, đề phòng hắn chạy thoát, đành phải dùng hết chút sức lực cuối cùng, dùng ba cái chân để đánh đổi, chạy ra báo tin cho các ngươi…”
Vừa dứt lời, chúng yêu có mặt tại đó đều dành cho Dạ Phong Rết Yêu những ánh mắt kính nể.
trận chiến đó chắc hẳn rất bi thảm!
Ngay cả Ưng Vương và Xà Vương cũng đều đã tử trận, để có thể chạy ra ngoài báo tin, chỉ e là Dạ Phong Yêu Linh đã phải trả một cái giá rất đắt!
“Dạ Phong Yêu Linh, thật là may mắn cho lãnh địa của chúng ta khi có được kẻ trung thành, cống hiến như ngươi!” Báo Vương trịnh trọng nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Những chuyện tiếp theo cứ giao lại cho bọn ta đi, bọn ta sẽ cứu Yêu Hoàng ra, đồng thời cũng báo thù cho Xà Vương và Ưng Vương.”
Chúng yêu đồng loạt tán thành lời nói của Báo Vương.
“Không không không, cứ nói tiếp thì ta lại càng hổ thẹn, nhìn Yêu Hoàng bị bắt, Xà Vương và Ưng Vương hùng hổ lẫy lừng, nhưng ta lại không thể làm gì được, ta… đáng chết!” Dạ Phong Rết Yêu cúi đầu, vô cùng áy náy mà nói.
“Dạ Phong Yêu Linh, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi cùng Xà Vương và Ưng Vương đã làm quá nhiều chuyện cho lãnh địa của chúng ta.” trư Vương vội vàng nói. “Hắn ta chiến đấu một mình, ngay cả Yêu Hoàng cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng các ngươi đã biến hắn thành kẻ tàn phế, vậy là đã quá đủ rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta đã nợ các lãnh địa khác quá nhiều, nhưng cứ như thế này, chúng ta hoàn toàn không cần phải nhờ vả các Yêu Hoàng khác ra tay giúp đỡ.”
“Cho nên, ba kẻ các ngươi chính là đại công thần của lãnh địa chúng ta.”
“Những chuyện còn lại cứ để cho chúng ta lo.”
“tất cả nghe lệnh, người này đã bị tàn phế nặng rồi, toàn lực xuất phát giải cứu Yêu Vương và báo thù cho Xà Vương, Ưng Vương!”
Lời vừa truyền ra, tất cả đều phấn chấn hẳn lên, dùng sĩ khí trước nay chưa từng có, lao về phía vị trí của Dịch Phong.
Mà sau khi Báo Vương rời khỏi, Dạ Phong Rết Yêu vừa nãy còn đang hấp hối bất ngờ lao đi với tốc độ nhanh chưa từng thấy.
trong nháy mắt.
Biến mất không thấy tăm hơi!
Chương 126: Mau đi cứu Yêu Hoàng.
“Vân Lộ Hoa này thật không dễ tìm!”
Dịch Phong uống canh rắn, ăn thịt chim ưng, xúc động nhìn những ngọn núi trập trùng.
Sau khi ăn uống no nê, thấy trời còn chưa tối, định đến vùng núi gần đó tìm thử xem sao, dù sao hắn cũng có thời gian, nhưng Chung thanh có lẽ không đợi được lâu như vậy!
Vì vậy, Dịch Phong nhặt chiếc xẻng nhỏ lên và chuẩn bị xuất phát.
Mới vừa đi được hai bước, Dịch Phong cân thử con rùa già trên tay, xoay người, treo nó lên trên cây.
Con rùa già này nặng tận mấy ký, mang theo cũng chẳng để làm gì, dù sao thì hắn cũng sẽ quay lại đây khi trời tối, tạm thời treo trên cây cũng không có ai lấy.
“Có chuyện gì vậy?”
trong rừng cây, nữ tử Ngự Kiếm tông kinh ngạc nhìn xung quanh, nàng đột nhiên phát hiện ra tất cả yêu thú trong rừng đều tập trung về một hướng.
Mà đây cũng chính là hướng nơi mà nàng muốn đến.
Đồng nghĩa với vị trí của Dịch Phong!
“tuy rằng không biết lý do của đám yêu thú này, nhưng e rằng lần này ngươi sẽ không gặp may mắn như vậy…”
Nữ tử khẽ thở dài.
Nhưng cũng chẳng làm gì được, dù sao thì ai cũng có số mệnh riêng, vận may không phải lúc nào cũng chỉ chăm lo cho một người duy nhất.
Cũng may là, đám yêu thú kia đều tập trung hết về hướng đó, điều này khiến nàng cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết.
“Nhưng mà, giờ mình đi luôn hay là chờ người của tông môn đến nhỉ!”
Nữ tử hơi suy nghĩ, vốn định rời đi, nhưng một ngày trước, nàng đã dùng bí pháp thông báo cho tông trung về những gì đã xảy ra ở đây. Với thân phận của nàng, Ngự Kiếm tông không thể nào không phái người đến.
Mặc dù bây giờ là thời điểm tốt nhất cho nàng rời núi, để đảm bảo an toàn, nhưng nàng vẫn định chờ người của Ngự Kiếm tông đến rồi mới tính.
Ngay vào lúc này, Báo Vương dẫn theo một đám từ yêu linh đến đại yêu, đã chạy đến bên cạnh khe suối.
tuy nhiên, sau khi đến con suối, ngoại trừ một nhúm lông chim ưng và xác của chúng yêu lúc nãy, không tìm thấy dấu vết của Dịch Phong.
“Người đâu?” Báo Vương hét lớn.
Những tên yêu khác cũng dùng đôi mắt sắc bén quét quanh tứ phía, chúng không muốn chạy đến rồi mà lại hụt mất, nếu không thì sẽ phụ lòng Dạ Phong Rết Yêu đã dùng ba cái chân để đánh đổi lấy tin tình báo.
“Nhìn kìa!”
Ngay khi bọn chúng không tìm thấy Dịch Phong, trư Vương đột nhiên kêu lên.
Nghe vậy, chúng yêu nhao nhao hướng mắt nhìn sang.
Cạnh khe suối, trên thân cây bên tảng đá xanh, có một con rùa già đang bị treo bằng dây rơm… Đó chẳng phải là Bác Cổ Yêu Hoàng mà bọn chúng ngày đêm mong nhớ hay sao?
Đường đường là Yêu Hoàng mà lại bị treo lên trên cây như thế này, chúng yêu suýt nữa trợn tròng, khí huyết xộc thẳng lên đầu.
“Nghe lệnh của ta, cứu Yêu Hoàng!”
“trời sắp tối rồi!”
Dịch Phong dạo qua một vòng rừng cây xung quanh đó, vẫn như trước, không nhìn thấy dấu vết của Vân Lộ Hoa, nhìn thấy trời sắp tối, chỉ có thể miễn cưỡng quay về trại.
“Con mẹ nó?”
Nhưng vừa mới trở về trại, khi hắn ngẩng đầu lên, nhất thời sợ ngây người!
Giờ phút này, ở xung quanh trại của hắn, tràn ngập xác của các loại dã thú, báo gì đó, lợn rừng, sói, loại nào cũng có…
“Không phải chứ?”
“ta đâu có điều chế ra độc dược siêu cấp gì đâu, thật sự ta chỉ điều chế ra hùng hoàng thôi mà!”
Nhìn trạng thái chết của những động vật này, lại nhớ đến con rắn và con chin ưng đã chết trước đó, Dịch Phong có thể đoán được, nguyên nhân tử vong của những dã thú này, rất có thể là do thuốc bột mà hắn rắc!
“tội lỗi tội lỗi!”
Dịch Phong không khỏi bĩu môi, vội vàng ném lọ thuốc trong tay đi, vì sợ nó có thể nhiễm độc vào người, rồi dùng nước rửa sạch lớp bột trắng trên mặt đất, sau đó trở về trại với cảm giác an toàn.
“Nhưng mà, những món ăn bằng thịt chim muông thú rừng cũng là đồ tốt hiếm có được!”
Dịch Phong không cẩn thận giết chết nhiều dã thú như vậy, tuy rằng điều đó khiến hắn có cảm giác tội lỗi, nhưng mà nghĩ tới thịt của chúng nó, Dịch Phong lại không khỏi ứa nước miếng.
Phải biết rằng, ở thế giới này đồ ăn ngon khó kiếm như nào.
trước lấy võ tu làm ví dụ, tâm trí của bọn họ đều dành cho việc tu luyện, từ trước tới nay, ham muốn ăn uống không quá lớn. Mà người phàm ở tầng lớp khác, đều chỉ suy nghĩ đến duy trì kế sinh nhai như thế nào, chứ không để tâm đến việc ăn uống mấy, chỉ cần có thể đỡ đói là được, thậm chí ngươi vứt cho hắn một cái móng heo, hắn cũng không biết làm như thế nào.
Cho nên, đồ ăn tại thế giới này là thứ rất xa xỉ, đây cũng là lý do, tại sao một tô mì bò có giá một đồng vàng.
Bởi vậy, giờ phút này, xác của những động vật này trong mắt hắn, chính là từng bàn từng bàn thịt heo kho, thịt báo nguội, chó sói nướng nguyên con…
Chỉ là, mặc dù ý tưởng hay, nhưng muốn mang nhiều thứ như vậy xuống núi thì lại trở thành một vấn đề.
“Con mẹ nó, đúng là núi vàng đợi mình về hốt mà…”
“Chết tiệt!”
Dịch Phong hung dữ, chửi rủa một câu, ngồi lại trên phiến đá xanh với vẻ mặt cạn lời, chán nản, lấy lục huyền cầm ra.
Chương 127: Nhiệm vụ mới của hệ thống?.
“thời gian trôi nhanh, trôi nhanh chút nào!”
Bàn tay của Dịch Phong khẽ chạm vào dây đàn, tiếng đàn du dương vang khắp núi rừng.
Vào lúc này, âm thanh hệ thống đã mất từ lâu bỗng nhiên vang lên trong đầu Dịch Phong.
“tinh, chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ mới.”
“Hả?”
Dịch Phong đột nhiên đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong, chờ đợi, có phải hệ thống này tìm thấy lương tâm rồi hay không, chuẩn bị một vài thứ cho hắn, giúp hắn có thể trở thành người tu luyện, nếu không làm được, để hắn trở thành thần hào dị giới cũng được!
“Nội dung nhiệm vụ: Luyện cầm, kỳ, thư, họa tới cảnh sánh vai cùng thần!”
“Phần thưởng: Một thú cưỡi.”
“Khốn kiếp!”
Sau khi nghe thấy âm thanh của hệ thống, hy vọng của Dịch Phong lại tan vỡ, nhất thời lại chửi bậy.
Vốn tưởng rằng là chuyện tốt, kết quả lại là nhiệm vụ tạp nham chó má này.
Nếu ngươi nói, biết dùng chút còn được, lấy luyện quyền đả thiết làm ví dụ, muốn hắn nuôi sống bản thân cũng khó. Khó khăn lắm mới “phất nhanh” được cũng là hắn dựa vào bản lĩnh hơn người của mình, tự viết được sách, chẳng có cái quái gì liên quan đến hệ thống hết.
Nhưng mà, cái này cũng được thôi, tốt xấu gì thì mấy thứ như đả thiết, ít nhất cũng không để hắn đói chết mấy năm nay.
Nhưng cầm kỳ thư họa chết giẫm này, hắn thật sự không thể nghĩ ra nổi chúng có tác dụng gì.
Chẳng lẽ là dùng để vun đắp tình cảm?
tất nhiên, thứ hắn muốn bóc phốt nhất chính là phần thưởng nhiệm vụ!
Hắn vẫn còn nhớ, lúc đầu hệ thống đã đưa ra một nhiệm vụ, để hắn kinh doanh võ quán, nói là sẽ thưởng cho hắn một siêu cao thủ.
Lúc ấy, hắn chờ đợi điều đó, tưởng rằng đỉnh cao của cuộc đời sắp ập đến, nhưng thực tế lại đem đến cho hắn bất ngờ gì đây?
Nói là siêu cao thủ, nhưng lại là một cái sọ vỡ, không có sinh khí!
Hắn thừa nhận, trông rất đáng sợ, nhưng mà ngoài được cái hay gây chuyện ra thì cũng chẳng dùng được vào việc gì nữa.
Cho nên thú cưỡi?
Ha ha…
“ta thèm vào!”
Dịch Phong căm giận nói một câu, hắn không tin cái hệ thống nát này thật sự có thể thưởng cho hắn một thú cưỡi tốt gì đó, có lẽ lại là tìm cách chơi khăm hắn.
Cho nên nhiệm vụ này, hắn mới lười hoàn thành.
Dưới sự tức giận, Dịch Phong đá bay lục huyền cầm đang cầm trong tay, nhìn thấy là tức.
Nhưng hắn vừa đá bay xong, âm thanh của hệ thống lại truyền tới.
“Nhiệm vụ thất bại, trừng phạt: thu hồi võ quán, thứ đó không còn thuộc về ký chủ!”
“Gì cơ?”
Sắc mặt Dịch Phong lập tức đen lại, lửa giận sắp bộc phát.
tuy rằng, những kỹ năng đó vô dụng, nhưng võ quán này là nhà của hắn, cho dù hiện tại có tiền, hoàn toàn có thể mua nhà khác, nhưng tình cảm và cảm giác thân thuộc những năm này cũng không thể mua được.
“Ngươi thật nhẫn tâm!”
Dịch Phong miệng chửi mát, nhưng lại nhặt lục huyền cầm về, đùng đùng mà đàn bài “Đông Phong Phá”.
“Ai đang dùng đàn tỳ bà khảy một bản Đông Phong Phá….”
Vừa gảy lục huyền cầm vừa ngâm nga bài hát kinh điển của kiếp trước, bề ngoài có vẻ là dùng để giải tỏa nỗi buồn trong lòng, nhưng thật ra là Dịch Phong đã chịu thua sự “áp bức” của hệ thống…
“Nếu Nhân Hảo xảy ra chút bất trắc gì, thì Ngự Kiếm tông các ngươi không xong với Lý gia ta đâu.” Lúc này, hai luồng ánh sáng kèm theo khí tức mạnh mẽ lướt về phía ngọn núi.
Nghe vậy, vẻ mặt từ Mặc trúc khó coi.
Vốn dĩ lên núi để hoàn thành một việc nhỏ, nhưng không ngờ đồ nhi Lý Nhân Hảo của hắn lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.
Mà đúng lúc, cô cô của Lý Nhân Hảo, Lý Giai Hân đã đến Ngự Kiếm tông để thăm Lý Nhân Hảo, nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ là, mặc dù Lý Giai Hân nói như thế, nhưng từ Mặc trúc lại chẳng nổi nóng chút nào, ai bảo Lý gia được xếp vào ba thế gia đứng đầu cả Nam Sa cơ chứ.
“Chỉ là, theo tin tức của Nhân Hảo thì trong núi này có yêu thú tung hoành, nhưng mà dọc đường tới đây, ngoại trừ một vài tiểu yêu, chỉ có con rết trong tay là mạnh nhất.” Lý Giai Hân vừa nói vừa quan sát xung quanh: “Nhưng mà con rết này lại rất tức cười, nhìn thấy hai ta vậy mà lại có thể giả chết, thôi được, mang nó về, coi như là một vị dược liệu vô giá!”
“Đúng vậy, may mà ‘biến cố’ này cũng coi như là một chuyện tốt đối với Nhân Hảo.”
từ Mặc trúc thở dài nói, tất nhiên, hắn cũng chẳng có hứng thú gì với con rết cả, trong lòng chỉ có tràn ngập lo lắng, Lý Nhân Hảo là đệ tử của hắn, lại là đại sư tỷ của Ngự Kiếm tông, hơn nữa còn là người của Lý gia, cho nên thật sự là không thể xảy ra chút bất trắc gì.
“Cũng mong là như vậy!”
Hai người cùng quan sát động tĩnh dưới núi, liên tục lướt qua.
“Hả?”
“Đó là…”
Nhưng vào lúc này, Lý Giai Hân đang bay trong không trung, đột nhiên giảm tốc độ, cuối cùng là dừng lại.
Nghe vậy, từ Mặc trúc cũng nhìn sang, sau đó hai mắt trợn to, bởi vì tâm trạng của mình, hắn cũng không khỏi nói lắp.
“Đó, đó… đó là hơn một trăm Yêu Linh, hơn mười xác Yêu Vương?”
“Đúng vậy!”
Lý Giai Hân cũng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, trong vô thức, miệng cũng hít vào một hơi lạnh.
Bạo tay như này, quả thật là rất khủng bố.
Dù sao, nếu tập hợp một đội hình như vậy, cho dù là Võ Hoàng như nàng, e rằng cũng không làm được.
Hơn nữa, từ trước đến nay, yêu thú rất đoàn kết, làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc phải tổ ong vò vẽ sao.
Chương 128: ta thật sự chỉ là một phàm nhân.
Nàng tự hỏi, có lẽ nàng cũng có thể giết chết nhiều Yêu Linh và Yêu Vương như vậy, nhưng mà cũng không to gan tới mức làm điều đó.
“Chẳng trách, không thấy Yêu Vương và Yêu Linh trong núi này, hóa ra là đều chết ở nơi này.” từ Mặc trúc bình tĩnh trở lại, nói trong khiếp sợ: “Chỉ là, bạo tay như vậy, rốt cuộc là ai gây ra.”
“Hẳn chính là hắn.”
Lý Giai Hân sắc bén nhìn Dịch Phong, người bị bao quanh bởi rất nhiều xác chết.
“Hắn?”
từ Mặc trúc cau mày, nói: “Nhưng hắn không có khí tức, thoạt nhìn, giống như người phàm!”
“Điều này cũng chưa chắc.” Lý Giai Hân lắc đầu nói: “Bị bao quanh bởi nhiều xác yêu thú như vậy, chẳng lẽ phàm nhân không sợ sao, có thể là người tu luyện công pháp đặc biệt, nên không nhìn rõ tu vi của người này.”
“Vậy cũng đúng.”
từ Mặc trúc gật đầu, nếu thật sự là phàm nhân, vậy chuyện này quá không hợp lý.
“Người này hẳn cũng là Võ Hoàng, đi thôi, tới chào hỏi, nhân tiện hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Lý Giai Hân nói rồi nhanh lướt đi.
từ Mặc trúc gật đầu, đồng thời đi theo.
“tinh, chúc mừng kí chủ đã luyện đàn tới mức xuất thần nhập hóa.”
Nghe âm thanh này của hệ thống, lòng Dịch Phong không hề gợn sóng, dù sao hắn còn lâu mới có thể sánh vai cùng thần.
Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, Dịch Phong biết, đại khái những thứ này được chia thành bảy cảnh giới đó là: cái nhìn đầu tiên, có chút thành tựu, tôi luyện thành thạo, xuất thần nhập hóa, tuyệt thế vô song, trở về nguyên trạng, sánh vai cùng thần.
Hắn muốn luyện tất cả cầm kỳ thư họa tới sánh vai cùng thần, ít nhất cũng cần thời gian vài tháng.
Hơn nữa, hắn cũng may mắn, có lẽ là do trước kia hay chơi lục huyền cầm, chưa đàn được mấy bài mà kỹ thuật chơi đàn đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, trái lại như vậy có thể giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian.
“Luyện đi luyện lại thôi!”
“Dù sao cũng đang nhàm chán.”
Dịch Phong nghỉ ngơi một lát, rồi lại cầm lục huyền cầm, đầu tiên là muốn luyện tập những thứ này thật nhanh, để hệ thống nát này bỏ việc thu hồi võ quán của hắn.
Hai là, lúc này Dịch Phong thật sự đang cảm thấy rất buồn chán.
Nhưng mà, khi giai điệu vang lên, Lý Giai Hân, người đang lao về phía Dịch Phong, toàn thân run lên, ngay lập tức, dừng lại tại chỗ.
“Người này đang chơi cái gì, đàn sao?”
từ Mặc trúc ở bên cạnh thấy thế, không khỏi thốt ra giọng nói đầy vẻ nghi ngờ.
“Câm miệng.”
Nhưng mà, hắn lại bị Lý Giai Hân lạnh lùng, quát mắng.
Vẻ mặt của từ Mặc trúc có chút khó coi, dù gì hắn cũng là Võ Hoàng, sao có thể quát mắng không nể mặt như vậy, thật sự là khiến người không chịu nổi, vừa định phản bác, lại phát hiện Lý Giai Hân bị xao động mà nhắm hai mắt lại.
Ngay khi hắn đang bối rối, giọng của Lý Giai Hân lại truyền tới.
“ta không phải là cố ý quát mắng, dạy bảo ngươi, ngươi chỉ cần tĩnh tâm nghe khúc này, thì sẽ hiểu được, vì sao ta lại như thế.”
từ Mặc trúc cau mày, không cho là đúng.
Nhưng mà, hắn vẫn làm theo, mà sau khi hắn tĩnh tâm, vẻ mặt tùy ý của hắn lập tức thay đổi, lộ ra vẻ khiếp sợ vô cùng.
“Đây là…”
“trong tiếng đàn này, rõ ràng ẩn chứa đàn ý mạnh mẽ?”
từ Mặc trúc nói với vẻ mặt khiếp sợ, rốt cuộc, hắn cũng hiểu được vì sao Lý Giai Hân căng thẳng như thế!
Sau khi biết trong tiếng đàn này ẩn chứa đàn ý, không cần Lý Giai Hân nói thêm hắn cũng thức thời ngậm miệng, tĩnh tâm cảm thụ ý cảnh được truyền ra từ trong tiếng đàn.
tiếng đàn ngân dài.
Quá dễ nghe.
Ý cảnh trong đó lập tức kéo từ Mặc trúc nhớ lại hồi ức thật lâu trước đây.
trước đó không lâu, từ Mặc trúc từng giơ kiếm lên trời truyền ra tuyên bố ở Ngự Kiếm tông, dù chỉ là một tiểu thiếu niên xuất thân nghèo hèn, nhưng hắn vẫn cứ tưởng tượng về một ngày nào đó có thể trở thành võ tu.
Bị chối từ, bị thương, hay mỗi khi không chống đỡ được, hắn lại quay về căn nhà đổ nát thì lúc nào cũng sẽ có cơm nóng, canh nóng, có một bà lão tốt bụng sẽ giúp hắn khâu vá quần áo, giặt giày tới mức trông chúng như mới vậy.
“Mặc trúc, ta tin ngươi là người giỏi nhất!”
Những lời nói trước đây văng vẳng bên tai hắn, là bóng lưng dần dần còng xuống, là nụ cười nhân hậu và sự quan tâm dịu dàng ấy, là người mẹ già của hắn…
thời gian thấm thoát, năm tháng trôi qua.
Hơn một nghìn năm trôi qua mà không hề hay biết, từ Mặc trúc mới phát hiện, giọng nói kia, không biết đã mờ nhạt bao nhiêu năm trước rồi.
Lời dặn dò ôn nhu cũng đã lâu không xuất hiện trong đầu…
Mà thiếu niên một thời còn non nớt, rốt cuộc, cũng dần lớn lên, trở thành một thế hệ vĩ đại.
Nhưng nàng.
Đã không còn.
“Mẹ.”
Vô tình, tiếng đàn đã dừng lại, mà từ Mặc trúc vẫn còn chìm đắm trong hồi ức một hồi lâu, đường đường là đại trưởng lão của Ngự Kiếm tông, giờ phút này, mắt đã rưng rưng.
“Xem ra, chính là mắt chó của chúng ta xem thường người ta rồi.” Mà lúc này, Lý Giai Hân bên cạnh, cũng truyền tới giọng nói nhẹ nhàng: “Vị này nào phải là Võ Hoàng gì đó, chỉ dựa vào đàn ý này, chí ít cũng phải là Võ tôn!”
trong khi nói, Lý Giai Hân cũng cúi đầu lau khóe mắt.
Hóa ra, hai mắt nàng đã đỏ hoe từ lúc nào, càng không biết, tiếng đàn này đã chạm đến hồi ức nào trong lòng nàng.
Chương 129: hầm canh Yêu Hoàng.
“Võ tôn sao, chẳng trách!”
từ Mặc trúc thoáng nhìn nàng, cường giả mạnh mẽ đã bước một chân vào Võ tông như Lý Giai Hân mà còn như vậy, e rằng thật đúng là chỉ có cường giả Võ tôn cao hơn Võ tông một cấp bậc lớn mới có thể làm được.
“Đi thôi, đi bái kiến người ta một chút.” Lý Giai Hân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt trở nên trịnh trọng hơn, mà giọng điệu bắt chuyện lúc trước, cũng biến thành bái kiến.
từ Mặc trúc gật đầu.
Cả hai lướt qua, lần theo dấu vết bay về vị trí của Dịch Phong.
“Haizz, luyện tiếp vậy!”
Vẻ mặt của Dịch Phong như muốn cạn lời, đồng thời vung vẩy cánh tay có phần đau nhức, giống như nghe thấy tiếng động, vội vàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện có hai bóng người đang bay về phía hắn.
“Lại là người tu luyện?”
Dịch Phong hơi kinh ngạc, nhìn tư thế bay qua của hai người, trong lòng hiện lên một tia khao khát.
Nếu hệ thống nát này của hắn đáng tin cậy hơn một chút, hiện tại, e là hắn cũng có thể tung hoành tứ hải như vậy ấy chứ?
Nhưng mà, Dịch Phong cũng không quá mức thất lễ, khi gặp người tu luyện một lần nữa, dù sao thì đây không phải là lần đầu tiên, hắn tiếp xúc với người tu luyện, ví dụ như Lạc Lan tuyết kia, còn có em gái cầm kiếm mà hắn gặp trong núi lần này, cũng đều là người tu luyện.
Chẳng qua là Dịch Phong có chút không hiểu, hai người này tìm hắn để nói chuyện gì?
Cuối cùng hai người đáp xuống trước mặt hắn.
Mà Dịch Phong cũng buông lục huyền cầm trong tay, đứng dậy.
Nhưng mà, Dịch Phong vốn tưởng rằng hai người tìm hắn là có chuyện gì đó, vậy mà đột nhiên bọn họ cúi đầu về phía hắn, đồng thời giọng nói nhẹ nhàng, cung kính vang lên.
“Lý Giai Hân.”
“từ Mặc trúc.”
“Bái kiến tiền bối.”
Hai người đồng thanh nói, đồng thời cẩn thận đánh giá nhân vật chính, ngạc nhiên phát hiện ra, dù gần trong gang tấc, bọn họ vẫn không phát hiện được bất kỳ dao động nào trên người Dịch Phong…
Không nhịn được, hai người nhìn nhau, trong lòng nổi lên sóng gió.
Chẳng lẽ là phàm nhân?
Điều đó là không thể nào, chỉ riêng tiếng đàn với đàn ý ấy, đã khiến bọn họ đắm chìm vào trong đó, một phàm nhân không thể nào làm được như thế.
Võ tôn.
Hàng thật giá thật rồi!
Nhưng mà vẻ mặt của Dịch Phong lại là sững sờ, hai võ tu bay tới gọi hắn là tiền bối làm cái quái gì vậy, thế là hắn nói: “E là hai vị nhầm rồi, ta không phải là tiền bối gì đó đâu, ta chỉ là một phàm nhân vào núi hái thuốc mà thôi.”
“Phàm nhân?”
Lời của Dịch Phong, nhất thời khiến Lý Giai Hân và từ Mặc trúc choáng váng.
Chẳng lẽ hai người bọn họ nghĩ nhầm rồi?
thanh niên trước mặt, thật sự chỉ là một phàm nhân, là một phàm nhân có kỹ năng chơi đàn cao siêu?
Ngay khi hai người vừa nghĩ như vậy, đột nhiên Lý Giai Hân như nhìn thấy gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, đồng thời cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng không quên nháy mắt với từ Mặc trúc bên cạnh.
Mà từ Mặc trúc thấy vậy, cũng nhìn lại, rồi đột nhiên run sợ!
“Chết tiệt!”
Ánh mắt của từ Mặc trúc dừng ở con rùa già đang bị treo trên cây, hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
Con rùa già bị treo trên cây này, hình như là một Yêu Hoàng?
Hắn có chút không rõ, dù sao chuyện như này thật sự là quá đáng sợ đối với phàm trần.
Yêu Hoàng, vậy mà là một Yêu Hoàng, nhưng mà thực lực của Yêu Hoàng này và từ Mặc trúc hắn tương đương nhau, vậy mà lại bị treo trên cây như vậy ư?
Không nhịn được, hắn nhìn Lý Giai Hân ở bên cạnh.
Lý Giai Hân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt kinh hãi không thể che giấu được, cũng không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
“Không phải là hai vị đang nghĩ đến con rùa của ta chứ?”
Dịch Phong nhìn thấy hai người nhìn chằm chằm vào con rùa của hắn, không khỏi nghiêm túc, cho dù trước mắt là hai võ tu, hắn vẫn rất kiên cường, nói: “ta phải mang con rùa này về hầm canh, bồi bổ thân thể cho đệ tử của ta.”
Lời của Dịch Phong càng khiến cho trong lòng hai người vốn đang không thể bình tĩnh, lại lập tức nổi lên sóng gió.
Giống như, vang lên một tiếng sấm!
Mang cường giả Yêu Hoàng về hầm canh… bồi bổ thân thể cho đệ tử nhà mình?
Khủng bố như vậy!
Bạo tay khiến thế tục kinh hãi bậc này, có nói ra, cho dù kiến thức sâu rộng như hai người từ Mặc trúc, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Hai người cũng không dám nghi ngờ thân phận của Dịch Phong, người có thực lực siêu phàm như vậy, dù sao còn muốn hầm canh Yêu Hoàng, sao có thể là phàm nhân?
Cho nên, hai người vội vàng giải thích, nói: “tiền bối thứ tội, chúng ta không dám nghĩ tới con yêu thú này… à con rùa này của người đâu!”
Nghe vậy, Dịch Phong thở phào một hơi, nhưng mà, nghe thấy hai người vẫn gọi mình là tiền bối, lòng không khỏi oán thầm, hai võ tu này là kẻ ngốc sao, cứ gọi một phàm nhân như hắn là tiền bối, quả thật là chuyện lạ chưa từng có!
Cho nên hắn vẫn nói thêm: “Hai vị, ta nói rồi, ta không phải là tiền bối gì đó, ta chỉ là một phàm nhân.”
Vẻ mặt của hai người giống như bị đình trệ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Đạt tới cảnh giới như bọn họ, tất nhiên có thể biết được rất nhiều lão quái thích giấu kín tu vi, tái nhập phàm trần, tới cảm thụ cuộc sống bình thường.
Chắc chắn, vị trước mắt này chính là loại người như thế.
Chương 130: tiên sinh thật sự là đại tài!.
Hai người thông minh liếc nhìn nhau, vội vàng mở miệng, đồng thời đổi cách xưng hô: “tiên sinh bớt giận, hai ta cũng không có ý gì khác, chỉ là khi đi ngang qua, đã bị tiếng đàn của tiên sinh thu hút, cầm nghệ của tiên sinh quả thật xuất sắc, cao siêu phi phàm, cho nên không nhịn được, đã nán lại đây quấy rầy tiên sinh!”
“Ồ?”
Dịch Phong hơi hoảng hồn, nói: “Các ngươi cũng thích đánh đàn?”
“ta có biết chút ít, nhưng thẹn không bằng tiên sinh.” Lý Giai Hân vội vàng nói, nhưng lời này của nàng có chút giả dối, thật ra xét về phương diện đàn, nàng đã đạt tới trình độ thâm sâu, cũng có danh xưng là Cầm Cô.
Chẳng qua, bình thường cầm nghệ khiến nàng có chút kiêu ngạo, nhưng trước mặt vị này, quả thật nàng cảm thấy không bằng.
“Biết một chút, biết một chút.” từ Mặc trúc ở bên cạnh cũng vuốt trán, vội vàng gật đầu, mặc dù hắn không hiểu đàn, nhưng mà lúc này cho dù không hiểu cũng chỉ có thể bất chấp mà nói là biết một chút.
“thì ra là thế.”
Dịch Phong mỉm cười gật đầu, đột nhiên trong lòng thấy vui vẻ.
Bảo sao hai võ tu lợi hại như vậy, chạy tới gọi hắn là tiền bối gì đó, còn cung kính như thế, hóa ra là bị tiếng đàn của hắn thu hút.
Mặc dù, xét về cầm nghệ, hắn mới mức xuất thần nhập hóa, còn lâu mới tới mức sánh vai cùng thần, nhưng cho dù như vậy thì ở thế giới này chắc chắn cũng đã được xem là đại sư, vì thế được gọi một tiếng tiền bối về phương diện này cũng là điều dễ hiểu.
“Hai vị khách sáo rồi, đàn này của ta, cũng chỉ để nghịch ngợm lúc rảnh rỗi mà thôi!” Dịch Phong cười nói thản nhiên.
“tiên sinh khách sáo rồi.” Hai người vội vàng nói theo: “Chỉ là đàn trong tay tiên sinh rất kỳ lạ, hai ta chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng không thể không nói, âm thanh của nó rất độc đáo, rất dễ nghe.”
“Ha ha, thật kỳ lạ sao?” Dịch Phong cười khá mãn nguyện, nói: “Đàn này là ta tự làm, các ngươi chưa từng nhìn thấy cũng là bình thường.”
“thì ra là thế, tiên sinh thật sự là đại tài.”
Hai người vội vàng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Vì các ngươi thích, nên ta lại đàn một khúc cho các ngươi nghe nhé?” Dịch Phong cười hỏi.
Nghe vậy, cả hai người kinh ngạc.
Nhất thời, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, nhìn Dịch Phong đầy cảm kích.
Dù sao, bọn họ cũng chưa quên, lợi ích mà tiếng đàn của Dịch Phong mang đến cho cả hai, tuy rằng, thực lực chưa có tiến bộ, nhưng mà, tâm cảnh lại đã đột phá vài phần.
tâm cảnh nhìn có vẻ là thứ vô dụng, nhưng thường là thứ ngăn cản bọn họ đi tới bình cảnh.
Mà tâm cảnh đột phá, thì tu vi cũng sẽ đột phá, đây sẽ là thẳng tiến không lùi.
Mà trước đây, bọn họ chỉ mới nghe được một nửa khúc của Dịch Phong, hiện tại, nếu nghe được toàn bộ, thì lại càng có nhiều lợi ích bất ngờ.
Không nhịn được, cả hai vội vàng ngồi xuống phiến đá xanh, nín thở chờ Dịch Phong…
Âm thanh của lục huyền cầm cuối cùng cũng bắt đầu du dương.
Ngay khi âm thanh lọt vào tai, hai cường giả Võ Hoàng nhu thuận ngồi trên phiến đá xanh, cả người đột nhiên run lên.
Khúc này và khúc vừa nãy, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Khúc vữa nãy, đưa hồi ức của bọn họ trở về quá khứ, mà một khúc này, dường như đã cho phép họ vượt qua ranh giới của thời gian, trực tiếp đi đến tương lai.
trên núi cao.
Lý Giai Hân vuốt ve trường cầm, nhìn muôn dân trăm họ, nàng dùng đàn giữ cả thiên hạ!
Giữa bầu trời.
trường kiếm của từ Mặc trúc phá không, hủy diệt sao trời, chém nát vũ trụ.
Nàng, viết ra khúc nhạc hay nhất thiên hạ!
Hắn, chém ra kiếm đứng đầu thiên hạ!
Chỉ trong giây phút này, hai người bọn họ dường như đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.
thời gian trôi qua…
Không biết từ bao giờ, tiếng lục huyền cầm của Dịch Phong đã dừng lại.
Một lúc lâu sau, hai người mới rời khỏi ý cảnh, trên mặt vẫn tràn đầy suy tư, mà trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Rõ ràng, hai người đã có được rất nhiều lợi ích từ một khúc này.
“Cảm ơn tiên sinh.”
“Ân tình trong một khúc này của tiên sinh, hai ta nhớ suốt đời!”
Bất chấp dư vị, hai người vội vàng đứng dậy thể hiện sự tôn kính.
“Chỉ là một khúc đơn giản như này, hai vị đã quá khách sáo rồi.” Dịch Phong cười thản nhiên, lần đầu tiên cảm thấy, nhiệm vụ cầm kỳ thư họa này cũng không phải hoàn toàn là làm việc vô bổ.
Chẳng phải đã giúp hắn lập tức thu được hai fans hâm mộ sao?
“Đó có thể chỉ là một khúc đơn giản đối với tiên sinh, nhưng mà với hai chúng ta, nó giống như là ơn mà trời cao ban cho vậy!” Lý Giai Hân cung kính mà nói, trên mặt lộ vẻ chân thành sâu sắc, bởi vì Võ Hoàng đã bước một nửa chân vào Võ tông như nàng, thật sự đã không có đột phá gì trong nhiều năm qua, vậy mà với một khúc này, lại trực tiếp đột phá bình cảnh.
Cảnh giới của Võ tông mà bọn họ ngày đêm mong nhớ đã ở trong tầm tay!
“Lý cô cô nói rất đúng, đây đúng là ơn mà trời cao ban cho chúng ta!”