- Home
- Truyện Hệ Thống
- [Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
- Tập 15: Cứ như vậy mà từ chối sao (c141-c150)
[Dịch] Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
Tập 15: Cứ như vậy mà từ chối sao (c141-c150)
❮ sautiếp ❯Chương 141: Cứ như vậy mà từ chối sao?.
“tiểu thư, ta bắt tên người phàm kia lại, tra tấn hắn một trận, buộc hắn phải khai ra.” Mậu Mậu nghiến răng mà nói.
“Không được vô lễ.”
Bạch Phiêu Phiêu vội quở trách: “Đây cũng không phải lần đầu tiên ta và ngươi cũng tiếp xúc với Dịch công tử, có vẻ hắn cũng không nói dối.”
“Vậy thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mặt mũi Mậu Mậu đầy khó hiểu.
Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu, vẫn không biết thực ra là tại sao, nghĩ trăm lần vẫn không lý giải nổi.
tại gian khách phòng.
Sau khi Dịch Phong sắp xếp ổn thỏa thì mang một thùng nước đến, sau đó đổ gói thuốc bột đã được điều chế vào. thuốc này cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng qua dùng nó tẩy rửa rất sạch sẽ, nhân tiện còn mang lại mùi thơm.
Sống ở nơi chỉ có hai nữ tử này, là một đại nam nhân, hắn cũng không thể không chú trọng việc này được.
Lau người xong, Dịch Phong trực tiếp lê lết cái thân thể đầy mệt mỏi của mình mà thiếp đi.
Cuối thu trên núi.
Ngoại trừ tiếng gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi, còn lại đều an tĩnh đến dọa người.
Cả đêm trôi qua.
Mặt trời đỏ rực từ từ ló dạng phía chân trời, trông thật đẹp mắt.
Bởi vì đêm qua ngủ sớm, lúc này Dịch Phong đã rời giường, duỗi lưng một cái, tinh thần đều cảm thấy sảng khoái.
Nghĩ đến đồ đệ, hắn vốn định trực tiếp xuống núi, nhưng trời còn chưa sáng hẳn nên không còn cách nào khác ngoài việc ngồi trên bậc thang ngắm bình minh.
Nhớ đến việc phải làm nhiệm vụ để phá vỡ hệ thống, Dịch Phong đứng dậy lấy lục huyền cầm ra.
“Luyện được một lúc thì cứ luyện vậy, đợi lát nữa trời vừa sáng là có thể xuống núi rồi.”
Điều chỉnh lại dây đàn, sau đó nhắm mắt lại.
Dây đàn khẽ giao động, cùng với tiếng ngân nga nhẹ nhàng của Dịch Phong, một bài “Cái Giá Của tình Yêu” từ từ vang lên.
Cạnh đầm nước.
Bạch Phiêu Phiêu ngồi xếp bằng bên trường cầm của mình, tay nhẹ nhàng vuốt trường cầm, mi cau lại thật sâu.
Mắc kẹt ở điểm này, nàng rất cần một cầm phổ mới để đột phá, nhưng một đêm trôi qua, nàng vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Mà ngay đúng lúc này, một tấu khúc có một không hai truyền đến tai nàng.
“Đây là?”
tinh thần của Bạch Phiêu Phiêu đang uể oải, đột nhiên giật mình, kéo váy đứng dậy nhìn về hướng âm thanh kia.
“Đó không phải là phòng của Dịch công tử sao?”
Đôi môi nàng khẽ mở, không tự chủ mà lần theo âm thanh đó.
Ngay tại bậc thang.
Hiện ra trước mắt nàng là một người mặc sam y màu xanh, tay nâng đàn khẽ ngân nga.
tĩnh lặng.
Đẹp mắt.
Ôn hòa…
Hình như, mỹ cảm mỗi lúc một khác đi.
Không kiềm chế được, Bạch Phiêu Phiêu nhìn hình ảnh này đến xuất thần, không biết khi nào đã nhắm mắt, đắm chìm vào bản nhạc.
Cảm xúc từ đâu lan tỏa khắp toàn thân nàng, hai hàng lệ đã rơi từ lúc nào không hay.
Mà nút thắt đang mắc kẹt của nàng, vào giờ khắc này tự nhiên lại có đột phá.
thế nhưng, đột phá được nó cũng không làm nàng tuột mất cảm xúc.
Một hồi lâu sau…
“Phiêu Phiêu cô nương?”
Một giọng nói ôn hòa truyền đến lay tỉnh Bạch Phiêu Phiêu.
Nàng vội vã lau nước mắt, hành lễ với Dịch Phong một cái, vội vàng nói: “thật ngượng quá, không chút phòng bị đắm chìm trong tấu khúc của công tử, để cho công tử chế cười rồi.”
“Phiêu Phiêu cô nương khách khí quá, ta phải xin lỗi cô nương mới đúng.” Dịch Phong áy náy thu hồi lục huyền cầm: “Không biết có phải đã làm phiền cô nương đang nghỉ ngơi hay không.”
“Không không, Phiêu Phiêu có thể nghe công tử đàn một khúc, là phúc khí mà Phiêu Phiêu đã tu luyện được từ kiếp trước.” Bạch Phiêu Phiêu vội vàng nói: “Hơn nữa, Phiêu Phiêu vẫn còn chưa nghe đủ tấu khúc của công tử đâu.”
“Khách khí rồi.”
Dịch Phong xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng mà cười nói.
“Không biết đàn của công tử là đàn gì, vì sao trước đây Phiêu Phiêu chưa từng được thấy?”
Bạch Phiêu Phiêu nhìn lục huyền cầm trên tay Dịch Phong, nhịn không được hỏi.
“Chỉ là món đồ chơi nhỏ tự chế mà thôi!” Dịch Phong cười cười giải thích.
“tự chế sao?”
Câu trả lời này làm cho Bạch Phiêu Phiêu rất kinh ngạc, không khỏi không thán phục: “Quả nhiên công tử đa tài đa nghệ.”
“Lời khen này của cô nương, Dịch mỗ không dám nhận.” Dịch phong cười cười, đồng thời liếc nhìn sắc trời một chút rồi nói với Bạch Phiêu Phiêu: “Phiêu Phiêu cô nương, trời đã sáng rồi, ta cũng nên rời đi thôi.”
“Công tử làm gì mà gấp gáp như thế?”
Bạch Phiêu Phiêu đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, vẻ mặt lo lắng vội vàng nói: “Công tử, hay là…”
Nàng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
“Không có cách nào khác, trong nhà còn có chuyện, cáo từ, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Dịch Phong áy náy cười cười, cầm lấy lục huyền cầm, đeo giỏ trúc lên cũng không quên xách theo con rùa già kia, chuẩn bị rời đi.
thấy vậy, vẻ do dự trên sắc mặt Bạch Phiêu Phiêu càng đậm thêm, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nàng cắn chặt răng: “Phiêu Phiêu muốn mời công tử ở lại thêm hai ngày, có được hay không?”
Lời vừa dứt, ánh mắt mong đợi của Bạch Phiêu Phiêu dán hết lên người Dịch Phong, mắt long lanh đỏ ửng một tầng.
“Không thể.”
Nhưng Dịch Phong lại trực tiếp từ chối.
Xong, Dịch Phong thấy hơi áy náy, liền cất bước nhanh xuống núi, trong lòng nghĩ đến vết thương của Chung thanh.
Bạch Phiêu Phiêu chôn chân tại chỗ.
Cứ như vậy…
từ chối?
Chương 142: Mọi thứ đều không bình thường.
Bạch Phiêu Phiêu nhìn chằm vào bóng lưng đã rời đi của Dịch Phong.
Ánh mắt kia, hiện lên vẻ u ám không cách nào tan được.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, lần đầu tiên nàng mở lời mời một người khác giới lại bị hắn từ chối như vậy.
Cảm giác này không hề dễ chịu chút nào cả!
“Nhưng mà Dịch công tử, ngươi…” Đột nhiên Bạch Phiêu Phiêu lại cười lẩm bẩm: “Nhà ngươi cũng thật thú vị!”
Đợi Dịch Phong đã biến mất khỏi tầm mắt, Bạch Phiêu Phiêu mới quay lưng trở về khách phòng, Mậu Mậu vẫn còn đang nghỉ ngơi, chi bằng nàng dọn dẹp nơi này lại một chút.
trong phòng, đã được quét dọn rất sạch sẽ.
thậm chí còn sạch sẽ hơn trước khi Dịch Phong đến.
Phải nói đến chăn nệm kia, được gấp lại thành khối đậu phụ, có cạnh có góc làm ánh mắt Bạch Phiêu Phiêu không tránh khỏi lóe lên.
“Dịch Phong à Dịch Phong, ngươi rõ ràng chỉ là một người phàm, nhưng tên người phàm nhà ngươi quả thật không tầm thường một chút nào!” Bạch Phiêu Phiêu đưa mắt nhìn chăm chú vào đống chăn nệm kia, cả người trầm tư suy nghĩ: “thái độ ồn tồn, khí chất bất phàm, thậm chí trận pháp chúng ta bày ra trong vườn cũng không ngăn được ngươi tới…”
“Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ngẩn người một lúc, Bạch Phiêu Phiêu mới đổi chăn nệm trên giường.
Nhưng vừa mới ôm lấy, lông mày nàng khẽ động một chút, mắt khẽ nhìn về phía chăn nệm kia.
Hình như trên này.
Có một mùi hương gì đó rất dễ chịu?
Bạch Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn về tứ phía, bốn bề xung quanh đều vắng lặng cả, nàng nhẹ nhàng đưa chóp mũi của mình lại gần.
Mùi hương nhàn nhàn ấy thoảng đưa vào trong mũi, làm cho nàng có cảm giác say đắm không thôi.
“Đây là mùi hương gì vậy?”
Không biết tại sao mà bàn tay ôm chăn nệm kia lại siết chặt thêm, trong lòng hơi do dự, thật không muốn đổi chăn nệm này đi mất?
Mà chính bản thân nàng cũng không tưởng tượng ra được, nàng lại muốn ôm chăn nệm đặt xuống giường, xúc động mà nằm ở đây ngủ một giấc.
Nàng cắn chặt răng.
Cuối cùng vẫn là cảm xúc chi phối hành động.
Sau khi đặt chăn đệm đặt xuống rồi nhẹ nhàng đắp lên mình, mùi hương nhàn nhạt ấy nhẹ nhàng tản ra tứ phía, Bạch Phiêu Phiêu cảm thấy trong người truyền đến một sự thoải mái lạ thường mà trước đây chưa từng trải qua, vì thế mà dần dần buồn ngủ, mắt không nhịn được mà khép lại, toàn thân đều thả lỏng.
thời gian chầm chậm trôi qua.
trôi qua rất rất lâu…
Bạch Phiêu Phiêu vừa thư thái tỉnh dậy, trong người cảm giác dễ chịu mà từ trước đến giờ chưa từng thấy, cứ như là một thời gian trước nàng luôn mệt mỏi vậy.
Hai tay nàng từ trong chăn nhẹ nhàng duỗi ra, nắm lấy mép chăn, nhẹ nhàng kéo gần lại chóp mũi, không nhịn được mà ngửi ngửi.
Nhưng lúc Bạch Phiêu Phiêu đang chìm đắm trong đó, lại phát hiện có người đang chằm chằm nhìn nàng.
Nàng quay đầu.
Quả nhiên, có một đôi mắt đang mở to hết cỡ như không tưởng tượng nổi nhìn nàng, hình như đã đứng ở đây từ rất lâu rồi, cuối cùng không nhịn được mà hô lên: “À, tiểu thư, người tại sao…”
trên mặt Bạch Phiêu Phiêu biến sắc, cả người lập tức rời khỏi chăn mà đến bên cạnh Mậu Mậu, nâng tay che miệng Mậu Mậu lại.
“tiểu thư người buông ta ra.” Mậu Mậu vùng vẫy tránh khỏi, chỉ vào chiếc giường gỗ mà hô: “Người rõ ràng là nằm trên giường của Dịch Phong ngủ…”
“ta không có!”
Bạch Phiêu Phiêu đỏ mặt mà biện minh, tuyệt đối không ngờ được, chuyện không thể nói ra như vậy lại bị người khác nhìn thấy.
“Còn nói không có, vừa rồi ta đều nhìn thấy hết.”
Nhưng Mậu Mậu vẫn không thể tưởng tượng được, tiếp tục la lên, không cách nào che miệng được.
“Ngươi…”
Bạch Phiêu Phiêu xanh mặt, hắng giọng quát: “Ngươi đừng nói nữa.”
“Không, ta phải nói, người vừa mới ngủ trên giường của Dịch Phong, ta đều thấy rõ, người lại còn giảo biện.” Mậu Mậu không từ bỏ ý định mà nói.
“Ngươi…”
Bạch Phiêu Phiêu bị Mậu Mậu nói như thế, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống dưới, vẻ mặt trở nên hung ác, trở tay thành đao vỗ vào gáy Mậu Mậu.
Mậu Mậu lập tức ngã xuống mặt đất, mắt trợn trắng.
thấy thế, Bạch Phiêu Phiêu mới thở phào một hơi, lại ngồi xuống lần nữa.
Sờ sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình, phát hiện mới đó mà đã đỏ đến tận cổ, nghĩ lại chuyện phóng đãng khi nãy, chính nàng cũng cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.
…
Dịch Phong vẫn luôn nghĩ đến vết thương của Chung thanh, không ngừng thúc ngựa mà chạy một mạch xuống núi.
Mà bên trong võ quán, thiếu đi sự tồn tại của Dịch Phong cũng như thiếu đi mấy phần náo nhiệt, nhiều thêm vài phần im ắng.
Ngao Khánh ngán ngẩm buồn bực mà nằm trên sàn nhà, mở miệng ngáp.
“Suỵt.”
“tiểu cẩu, lại đây cho ta.”
Bỗng nhiên, một tiếng huýt sáo nhẹ nhàng vang lên, lại kèm theo một âm thanh vui tươi truyền vào tai nó.
Chỉ trong nháy mắt, lông trên người Ngao Khánh đều dựng cả lên, trong lòng thầm kêu một tiếng, đang nằm sấp trực tiếp nhảy dựng, bốn chân không nhịn được mà run rẩy.
Dưới sự kinh hãi, hắn toát mồ hôi lạnh, chậm rãi nhìn về phía sau miệng giếng.
“Khô, Khô Lâu gia, ngươi có việc gì muốn phân phó sao?” Ngao Khánh lắp bắp nói.
Chương 143: ta dẫn ngươi đi làm việc này.
“Khô Lâu gia?”
“Hừ!”
“ta già đến vậy sao?”
Bên dưới miệng giếng truyền ra một âm thanh mang theo sự tức giận.
Nghe vây, Ngao Khánh vội vàng thay đổi lời nói: “Ca, ca, Khô Lâu ca, ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, là ta lỡ miệng gọi sai!”
“Ừ hứ?”
“Không ngờ rằng con chó nhà ngươi lại nói chuyện dễ nghe đến vậy.”
Bên dưới miệng giếng lại truyền ra một giọng nói vừa ý.
Vốn chỉ là cầu xin tha thứ, không ngờ lại được Khô Lâu khen ngợi, Ngao Khánh nhíu mắt lại, lập tức nghĩ ra cách lấy lòng Khô Lâu ca, vội vàng nói: “Khô Lâu ca ngươi đừng đùa, ta chỉ nói những gì ta biết thôi, đó chẳng qua là một câu nói thật lòng.
“thậm chí, lúc ngươi còn chưa xuất quan, ta đã bị khí chất của ngươi thu hút rồi.”
“Ồ?”
Quả nhiên, chỉ với một câu, Khô Lâu đã bị Ngao Khánh làm cho hứng thú, nhanh chóng nói: “tới đây tới đây, ngươi nói cho ta biết, sao mà ta lại hấp dẫn ngươi vậy?”
Ngao Khánh nhếch miệng cười hê hê, híp mắt thao thao bất tuyệt nói: “Lúc đó ta có suy nghĩ, rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào lại toát lên khí thế như vậy? Mà sau khi ngươi xuất quan, ta mới chân chính lĩnh ngộ được cảm giác “nghe lời đồn đại không bằng gặp mặt một lần” là ý gì!”
“Đặc biệt là khí chất độc nhất vô vị của ngươi, co được dãn được, quả thực đã làm chói mù hai con mắt ta.”
“Kể từ ngày hôm đó…”
Nói đến đây, thần sắc Ngao Khánh biến đổi, có vẻ thành khẩn.
“Kể từ hôm đó, trong lòng ta âm thầm thề rằng, đời này ta nhất định phải giống như ca nhà ngươi!”
“tốt tốt tốt, ngươi thật biết làm ta bất ngờ đấy!” Bên dưới miệng giếng truyền ra một thanh âm vô cùng hưng phấn, lớn giọng tán thưởng: “ta sẽ kết bạn với bạn nhỏ ngươi, sau này có chuyện gì ngươi cứ báo với ta một tiếng, ta bảo kê nhà ngươi!”
“tốt quá, cảm ơn ca.”
Ngao Khánh đắc ý mà lắc lắc miệng.
“Biết điều lắm, nhanh nhanh, nhanh giúp ta dời cái miệng giếng này đi.” Bên dưới miệng giếng lại truyền ra âm thanh: “Chuẩn bị sẽ có người đến đây, chủ nhân không có nhà, ta dẫn ngươi đi làm việc này.”
“tới liền đây ca.”
Ngao Khánh không dám trì hoãn, vội vã dời miệng giếng đi, theo sau đó là một cái hộp sọ nhảy ra ngoài.
Sau khi hộp sọ nhảy ra, bốn phía trong phòng đều có xương bay ra, ghép lại thành một khung xương hoàn chỉnh.
Nhưng vừa mới chắp vá hoàn chỉnh xong thì lại lập tức tan ra thành từng mảnh, rơi vương vãi khắp sàn nhà.
“Đù, xương sống của ta đâu?”
Cái hộp sọ trên mặt đất lập tức to tiếng mắng.
“Ca, hình như chủ nhân lấy xương cổ của ngươi đi làm sào phơi đồ rồi, ngươi đợi một chút, ta mang tới cho ngươi liền đây.” Ngoe nguẩy cái đuôi, Ngao Khánh chạy nhanh ra ngoài cửa, cầm cái xương cổ kia trở về.
“tốt, ta quả nhiên là không nhìn lầm ngươi.”
Khô Lâu vui vẻ tán thưởng, có xương cổ, hộp sọ kia lại hợp lại lần nữa, không quên khoác luôn cả áo khoác lên người.
“Chà chà.”
“Khí chất này, sự bá đạo này, đáng hận rằng ta là nam nhân, nếu không ta nhất định sẽ bị áo choàng đen ngươi mê hoặc.” thấy thế, Ngao Khánh lại bắt đầu phun rắm cầu vồng, điên cuồng bùng nổ về phía Khô Lâu.
Khô Lâu vừa ngẩng đầu lên đã bị Ngao Khánh thổi phồng đến lâng lâng, cánh tay trắng từ phía dưới áo choàng đen duỗi ra túm lấy Ngao Khánh.
Ngao Khánh cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại, qua một thời gian, lại phát hiện đã đến bên ngoài thành Bình Giang.
Chiêu này…
Đột nhiên cằm Ngao Khánh được buông ra.
thành Bình Giang nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà được tọa lạc dưới chân thanh Sơn môn, cách xa cũng hơn nghìn dặm.
Mà chỉ trong nháy mắt đã ở bên ngoài ngàn dặm rồi.
Quả nhiên là chỉ xích thiên nhai trong truyền thuyết!
Ngao Khánh không khỏi càng lúc càng niềm nở, liên tục ca ngợi: “thủ đoạn của ca quả thật khiến người khác phải giật mình nha, ta bái phục ngươi!”
“Ha ha, thủ đoạn nhỏ, thủ đoạn nhỏ thôi!”
Khô Lâu cười to một tiếng, duỗi tay ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái ghế nằm, đặt ở trên đường trống rồi ngồi xuống.
Híp mắt, hai chân bắt chéo, miệng thong thả nói: “Không thể không nói, tên chủ nhân kia cũng rất biết hưởng thụ!”
“Ha ha, ngươi và chủ nhân đều là người mà ta ngưỡng mộ!”
Ngao Khánh híp mắt nịnh nọt, ngồi xổm bên cạnh Khô Lâu, hai chân trước đặt trên đùi hắn…
“Diệp Bắc, tên hèn hạ nhà ngươi dám hố ta, ta không để yên cho ngươi đâu!”
trên trời cách đó không xa, mấy bóng người đạp không mà tới, đồng thời còn truyền đến âm thanh la mắng của thanh Sơn lão tổ.
“y da thanh Sơn lão ca, ngươi đừng hiểu lầm, tiểu tả cùng tiểu Hữu chỉ đang bế quan, Diệp Bắc vỗ vỗ vai thanh Sơn lão tổ, an ủi: “Chờ chuyến này chúng ta trở về, các nàng sẽ xuất quan.”
“Hừ, ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang có ý định quỷ quái gì.” thanh Sơn lão tổ tức giận nói: “Chỉ mình ngươi là có khả năng hộ mệnh, suy cho cùng nếu tiền bối muốn giết ngươi, sẽ không ai có thể bảo vệ được ngươi hết!”
“Lão ca sao lại nói như thế, đến lúc đó chỉ cần lão ca ra mặt nói tốt cho ta vài câu không phải được rồi sao!” Diệp Bắc cười he he.
Nhưng hắn vừa dứt lời, đột nhiên có một luồng khí tức rất khủng bố hướng về phía hắn.
trong chớp mắt, thân thể hắn như mất đi sự khống chế, giống như một chiếc thuyền nhỏ trong bão táp không có sức phản kháng!
Chương 144: Người mặc áo bào đen trên ghế.
Cùng lúc đó, sức mạnh này kéo hắn xuống mặt đất.
Sắc mặt Diệp Bắc thay đổi.
Còn chưa kịp phản ứng, đã đập rầm một tiếng trên mặt đất.
Khi hắn gian nan đứng lên, nhất thời phát hiện chỗ lối đi cách đó không xa có một chiếc ghế nằm được đặt ra.
trên ghế nằm, một người mặc áo bào đen đang nằm bắt chéo chân khiêu khích, bên cạnh hắn, còn một con chó vênh váo hống hách… Không, là Phệ thiên Yêu Lang.
“Ngươi là ai?”
Diệp Bắc ôm ngực, nhíu mày nhìn người mặc áo bào đen trước mắt, lại cảm giác không nhận ra bất cứ điều gì.
Nhưng căn bản người mặc áo bào đen không để ý tới hắn, tiếp tục ngửa đầu nằm trên ghế nằm, dường như đang tắm ánh mặt trời, thậm chí không thèm liếc hắn một cái.
“ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”
Mặc dù đối mặt với một người mà hắn nhìn không thấu, nhưng công kích bất ngờ lúc trước cộng thêm sự khinh miệt lúc này, nhất thời làm cho trong lòng Diệp Bắc tràn ngập tức giận, khiến hắn bay thẳng đến chỗ người mặc áo bào đen quát lên một tiếng.
Những lời nói của Diệp Bắc vừa dứt, người mặc áo choàng đen ngồi trên ghế nằm kia ầm ầm đứng lên.
Bàn tay hắn chậm rãi vươn ra.
Một lần nữa, đè xuống mạnh mẽ!
“Rắc!”
“Á!”
Âm thanh chói tai truyền đến, song song với tiếng kêu thê lương thảm thiết của Diệp Bắc, đó là hắn nhìn thấy xương đùi hai chân mình trực tiếp nổ tung.
“Ầm!”
Dưới xương đùi nổ tung, Diệp Bắc vừa mới đứng lên đã trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, đồng thời trong ánh mắt lan tràn ra vẻ sợ hãi vô cùng, gắt gao nhìn chằm chằm người mặc áo bào đen phía trước.
“Biết sai chưa?”
Rốt cuộc, dưới áo bào đen kia truyền ra giọng nói lạnh lẽo làm lay động mặt đất.
Diệp Bắc cắn chặt răng, vẻ mặt không cam lòng, đau đớn kịch liệt cũng làm cho trán của hắn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, hắn chần chừ một lát, người mặc áo bào đen lại biến mất không thấy tăm hơi đâu, lúc hắn bình tĩnh trở lại thì kẻ đó lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Một bàn tay trực tiếp hạ xuống trên cổ Diệp Bắc nhấc bổng hắn lên.
“ta hỏi lại ngươi, biết sai chưa?”
Dưới áo choàng đen, giọng nói lạnh lùng ấy truyền đến lần thứ hai.
“Biết biết biết sai rồi…”
Lúc này đây, Diệp Bắc không dám chần chừ chút nào, trong cổ họng phát ra âm thanh lắp bắp dồn dập làm lay động mặt đất.
Ầm!
Diệp Bắc bị ném rơi trên mặt đất một lần nữa, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện người mặc áo bào đen kia không biết đã trở lại trên ghế nằm từ lúc nào.
Cảnh tượng này, nhất thời dọa hắn cho tim hắn như vọt ra ngoài.
Quả thật thực lực của người mặc áo bào đen trước mắt này làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng, hắn đường đường có tu vi Võ Hoàng, vậy mà bóng dáng của người ta cũng không nắm bắt được.
Người này rốt cuộc là ai?
Vì sao ngăn cản hắn ở đây?
Không kìm được, hắn hạ thấp thái độ hỏi một lần nữa: “Xin hỏi tiền bối, không biết có khi nào ta vô tình đắc tội với ngươi, khiến cho tiền bối ngăn cản ta ở đây?”
“Quả thật ngươi không đắc tội ta.” Người mặc áo bào đen nói.
Lời này nhất thời làm cho Diệp Bắc tràn ngập ngờ vực, nhưng hắn còn chưa nói chuyện, người mặc áo bào đen lại nặng nề nói: “Nhưng ngươi, đắc tội chủ nhân của ta!”
“Chủ nhân của ngươi?”
Những lời này của người mặc áo bào đen, lập tức làm cho Diệp Bắc sững sờ.
Chỉ là người mặc áo bào đen này, bình thường hắn đã không chọc vào nổi, chứ đừng nói tới chủ nhân của người mặc áo bào đen, người đó chắc chắn là người cao cấp hơn vô số lần, chỉ sợ hắn còn chưa nhìn thấy bao giờ.
“tiền bối, liệu ngươi có hiểu nhầm gì không?” Diệp Bắc thật cẩn thận hỏi han.
Nhưng hắn vừa mới nói xong thì dường như phản ứng lại, nhất thời xù lông nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là người của võ quán?”
Người mặc áo bào đen vẫn chưa nói chuyện, hiển nhiên đã ngầm thừa nhận.
thấy thế, yết hầu Diệp Bắc lên xuống, nuốt một ngụm nước miếng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.
Hắn không thể nào ngờ, vậy mà người mặc áo bào đen khủng bố trước mắt này lại là người của võ quán kia, hơn nữa nghe trong lời nói của hắn, dường như chính là người hầu của Dịch Phong.
Một tên người hầu còn có vô số thủ đoạn đến hắn không nhìn ra được, vậy Dịch Phong phải mạnh tới mức nào chứ?
Ừng ực.
Hắn lại nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt xám xịt.
Dường như cục sắt này còn cứng hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều!
Mà trong lúc này, đám người thanh Sơn lão tổ và đồng đạo của Diệp Bắc cũng chạy tới đây, vừa khéo nghe được đối thoại giữa hai người cũng lập tức giật mình.
tiên sinh.
từ khi nào lại có một vị người hầu cường đại như vậy?
Chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy Ngao Khánh bên cạnh người mặc áo bào đen, hắn lập tức xác nhận người mặc áo bào đen này quả thật là người của võ quán. Dù sao con chó này… ách, suýt nữa thì bị tiên sinh làm thịt để chiêu đãi hắn.
Không nhiều lời, thanh Sơn lão tổ dẫn theo mọi người quỳ gối trên mặt đất, nửa câu cũng không dám nói.
“Ngươi có biết hay không, lần trước ngươi chạy đến võ quán làm loạn, khiến cho chủ nhân của ta rất không vui.” Dưới áo bào đen, Khô Lâu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Diệp Bắc run rẩy.
Chương 145: Ca, mấy cô nương cũng được đó!.
Hắn vội vàng đập đầu nặng nề trên mặt đất, trong miệng giải thích dồn dập: “tiền bối, lần trước là ta có mắt như mù, là mắt của Diệp Bắc ta bị mù, cầu xin tiền bối có thể tha ta một mạng!”
Khi cầu xin tha thứ, hắn liên tục nháy mắt với thanh Sơn lão tổ.
Nhưng thanh Sơn lão tổ lại kiêu ngạo quay đầu, tỏ vẻ sự việc không liên quan đến mình.
Hừ.
Ngu ngốc.
Muốn hãm hại ta, làm cho tiền bối tức giận còn muốn ta nói giúp cho ngươi, nghĩ hay lắm.
“Lão tổ, sao không nói vài lời đi, dù gì hiện tại hắn cũng là anh vợ của ta.” Chu Vân ở bên cạnh cũng quay đầu qua, thật cẩn thận hỏi.
“Con mẹ ngươi!”
thanh Sơn lão tổ tát một cái lên mặt hắn.
Chu Vân ôm mặt, không dám nói thêm câu nào nữa.
trong lúc nhất thời, không khí giữa sân trở nên kì dị, nơi này chỉ còn lại giọng nói của Diệp Bắc cầu xin tha thứ.
Có lẽ bản thân Diệp Bắc cũng là một người kiêu ngạo.
Nhưng với cấp bậc của đối phương, khi đã trải nghiệm quá nhiều thì ngay cả thói kiêu ngạo của Diệp Bắc cũng không còn sót lại dù chỉ một chút.
Bởi vì sự kiêu ngạo của con kiến, căn bản không đáng nhắc tới.
“Đền tội, dù sao cũng phải có chút thành tâm chứ?” Lúc này, người mặc áo bào đen cuối cùng cũng lên tiếng.
“Có có có!” Diệp Bắc giống như bắt được một cây rơm cứu mạng, lòng bàn tay run rẩy bắt đầu gỡ chiếc nhẫn trữ vật xuống, sau đó lấy toàn bộ đồ trong đó ra ngoài.
Như là tuyệt kỹ võ công, công pháp, có không ít bảo vật vương phẩm, hoàng phẩm…
Nhưng mà, người mặc áo bào đen lại khinh miệt nói: “Chỉ thế này thôi sao?”
Nghe vậy, Diệp Bắc gần như muốn khóc.
Chỉ thế này sao, chỉ thế này thôi chính là toàn bộ gia sản của hắn!
Nhưng vì mạng sống, hắn vẫn đáp trả khuôn mặt tươi cười hỏi: “tiền bối, ngươi còn muốn cái gì?”
“Đừng có lấy mấy thứ hoàng phẩm, tông phẩm rác rưởi này ra, ví dụ như bảo bối hiếm có, hay là linh bảo vân vân, dù sao ngươi cũng phải chuẩn bị xấp xỉ một nghìn món đến đây chứ?” Người mặc áo bào đen lạnh lùng nói.
“Xấp xỉ một nghìn món linh bảo?”
Ánh mắt Diệp Bắc nhất thời trợn trừng suýt nữa choáng váng.
Linh bảo cũng không phải bảo vật do con người tạo ra, mà là thiên tiên sinh ra, cũng không phân chia cấp bậc rõ ràng, có lẽ trong số đó cũng có một ít không thể trực tiếp tăng lực chiến đấu, nhưng loại thiên tiên linh bảo này có công hiệu độc nhất vô nhị, căn bản không phải bảo vật được tạo ra có được, ví dụ như bảo vật trấn môn Hỏa Diễm Châu của thanh Sơn Môn vậy.
Cho nên loại bảo bối này, đừng nói tới xấp xỉ một nghìn món, cho dù là một món cũng không dễ dàng mà kiếm được.
“Sao thế, không muốn à?” Người mặc áo bào đen lạnh giọng hỏi.
“Sẵn lòng, sẵn lòng.” Diệp Bắc chua sót nghiêm mặt, vội giải thích: “Nhưng mà ta chỉ có thể chuẩn bị hết sức, có thể chuẩn bị bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Với phế vật như ngươi nhìn cũng biết không có nhiều như vậy, nếu không có nhiều linh vật như trong lời nói, vậy dùng đồ vật khác bù vào đi!” Người mặc áo bào đen nặng nề nói.
Nói xong, hắn lẳng lặng suy nghĩ.
Cuối cùng.
Nên cho hắn bù cái gì bây giờ?
“Ca, ca! Mấy cô nương được đó!”
Ngay khi người mặc áo bào đen không chú ý, Ngao Khánh ở một bên dồn dập phát ra âm thanh làm lay động mặt đất.
Nghe vậy, người mặc áo bào đen khen ngợi nhìn Ngao Khánh một cái, tinh thần phấn chấn, vỗ đùi rồi chỉ vào Diệp Bắc nói: “Đúng, gái, còn có gái mà, ngươi không có nhiều linh bảo như vậy cũng không có vấn đề gì, thiếu bao nhiêu linh bảo thì bù cho ta bấy nhiêu cô nương là được!”
“Gái ư?”
Nghe vậy, Diệp Bắc nhất thời trở nên vui mừng.
Xấp xỉ một nghìn cái linh bảo, hắn chết cũng không có cách gì, nhưng mà chuẩn bị xấp xỉ một nghìn cô nương thì hắn vẫn làm được rất dễ dàng!
“Vâng vâng vâng tiền bối, ta nhất định tìm được cho ngươi đầy đủ các cô nương!”
Diệp Bắc vội vàng nói.
“Ừ, hạn cho ngươi bảy ngày đưa đến võ quán!” Người mặc áo bào đen phất tay nói: “Cút đi!”
“Vâng vâng vâng!”
Diệp Bắc nhất thời lộ ra vẻ mặt như trút bỏ được gánh nặng, mạnh mẽ chống lại đau đớn từ hai chân, lướt lên trời bỏ chạy.
tiếp theo, người mặc áo bào đen lại nhìn về phía đám người thanh Sơn lão tổ, trầm giọng quát: “Các ngươi cũng cút đi, nhưng lần sau đến võ quán, đừng đến tay trắng nữa.”
“Vâng vâng vâng tiền bối.”
Đám người thanh Sơn lão tổ dưới áp lực của người mặc áo bào đen, vội gật đầu, sau đó cung kính cáo lui.
Cách chân trời không xa, một luồng ánh sáng xẹt qua rất nhanh.
“Lục thanh Sơn chết tiệt, Lỗ Đạt Sanh ta đường đường là chế dược sư đứng đầu Nam Sa, vậy mà lại bị ngươi bỏ lại ở trong thanh Sơn Môn, muốn nhịn cũng không được!”
“Nếu như không cần ngươi dẫn ta đi tìm Hỏa Diễm Châu, ta thế nào cũng phải hủy diệt thanh Sơn Môn của ngươi.”
“Nhưng mà, trước đó, ta vẫn phải ra khỏi thành một chuyến trước, tìm một vài dược liệu khác!”
Lỗ Đạt Sanh ở trên trời bay càng ngày càng nhanh.
Đúng lúc này, tốc độ của hắn đột nhiên giảm lại, nhìn thấy chân trời không xa.
“Bên kia có vài khí tức giao động lưu lại.”
“Dường như những khí tức này đều rất mạnh mẽ!”
“Đi tới trước nhìn xem.”
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, tinh thần phấn chấn vút qua hướng có khí tức giao động.
Chương 146: tai bay vạ gió!.
Nhưng hắn vừa mới đến gần thì con mắt lập tức trợn trừng, suýt nữa bung cả ra luôn.
Cả người tuôn ra mồ hôi lạnh giống như nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm.
thân hình ở giữa không trung đảo thành một đường cong hoàn mỹ, phát huy tốc độ trước nay từng chưa có chạy trốn ra xa.
Nhưng mà.
Hắn vừa mới bay ra nửa trượng, thì bất chợt rùng mình một cái, cùng lúc đó một nguồn lực tác động trên người hắn, kéo hắn ta trở lại.
“Ầm!”
Hắn bị đập thật mạnh ở trên mặt đất.
Giờ phút này Lỗ Đạt Sanh có suy nghĩ muốn chết, vậy mà lại đụng phải kẻ khủng khiếp này.
Nhưng trong lòng hắn cũng không dám oán hận dù chỉ một câu mà vội đứng lên đáp trả bằng một khuôn mặt tươi cười nói: “tiền, tiền bối, thật, thật khéo, lại gặp mặt.”
“Lại là ngươi?”
Áo bào đen cất lên giọng nói lạnh lẽo, hiển nhiên cũng nhận ra Lỗ Đạt Sanh.
“Đúng đúng đúng, là ta.” Lỗ Đạt Sanh lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.
“Vậy lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ!” Giọng nói của người mặc áo bào đen trầm xuống, cùng với giọng nói hạ xuống, một sức ép dứt khoát trực tiếp tác động lên người Lỗ Đạt Sanh, lạnh lùng nói: “Xem ra là lần trước dạy dỗ ngươi còn chưa đủ!”
Nghe vậy, Lỗ Đạt Sanh bị dọa cả người run cầm cập.
Hắn bình tĩnh lại mở hai tay ra, vẻ mặt hắn cầu xin giải thích dồn dập: “tiền tiền tiền tiền tiền bối, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi hiểu lầm rồi, lần này ta thật sự đi ngang qua!”
“Ngươi có tin không?”
Người mặc áo bào đen nhìn về phía con chó bên chân.
Cẩu tử ra sức phe phẩy đầu.
“Vậy xử lý như thế nào?” Người mặc áo bào đen lại hỏi.
“thành ý?” Cẩu tử hí mắt nói.
“Ừ!” Người mặc áo bào đen trịnh trọng gật đầu, sau đó nhìn về phía Lỗ Đạt Sanh, nặng nề nói: “Cũng có thể buông tha cho ngươi hay không thì còn phải xem ngươi có thành ý hay không.”
“Có có có!”
Lỗ Đạt Sanh run run nói, vội vàng mở nhẫn trữ vật ra, lấy ra rất nhiều loại thuốc.
“Chỉ thế này?”
Nhìn thấy mấy loại thuốc này, người mặc áo bào đen lộ ra giọng nói khinh thường, cùng lúc đó một luồng uy áp càng thêm mãnh liệt đánh tới Lỗ Đạt Sanh.
Dưới uy áp mạnh mẽ này, Lỗ Đạt Sanh nằm rạp trên mặt đất, lá gan bị dọa đến sắp vỡ, cũng không dám… lén giấu cái gì, trực tiếp lấy hết đồ vật cất trong nhẫn ra.
tay áo duỗi ra, nhẫn trữ vật lập tức rơi xuống trước mặt Ngao Khánh.
“Khánh, nhìn xem thế nào.”
“Được, ca.”
Ngao Khánh mở nhẫn đựng đồ ra, sau đó nói: “Ca, không có thứ tốt gì đối với người, nhưng mà có ít đồ này rất hữu dụng đối với ta.”
“Hử?”
Người mặc áo bào đen kinh ngạc nói: “Nếu đã như vậy thì ta cho ngươi nhẫn trữ vật này.”
“Ôi chao, cảm ơn ca, ngươi thật là đẹp trai ngất trời, hồng phúc tề thiên, anh minh cái thế, oai hùng bất phàm, thọ tựa nam sơn…” Cẩu tử hưng phấn thu hồi nhẫn trữ vật, liên tục khen ngợi.
Lúc này mưa rền gió dữ, làm cho người mặc áo đen hơi ngẩng đầu lên.
Sau đó vung tay lên, quát Lỗ Đạt Sanh: “Cút đi!”
Nghe vậy, Lỗ Đạt Sanh lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, nói lời cảm tạ rồi co giò bỏ chạy.
“Ca, ta thấy chất liệu áo bào đen của hắn không tồi, ta cảm thấy nếu ngươi mặc áo bào đen này vào, hẳn càng oai phong sáng chói hơn.” Cẩu tử nhìn thấy áo bào đen trên người Lỗ Đạt Sanh, ân cần nói.
“Ồ?”
Người mặc áo bào đen cúi đầu nhìn áo bào trên người, lại nhìn áo bào đen trên người Lỗ Đạt Sanh gật đầu nói: “thật đúng vậy.”
Dứt lời, hắn duỗi tay ra bắt lấy Lỗ Đạt Sanh về.
“trở về!”
Lỗ Đạt Sanh đáng thương, vừa chạy chưa được vài bước mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả thật cái bắt này khiến hắn trào nước mắt, quỳ rạp trên mặt đất run run nói: “tiền bối, ngươi, ngươi còn có gì phân phó.”
“Quần áo, cởi ra!” Người mặc áo bào đen chân thật đáng tin nói.
“Hả?”
Mắt Lỗ Đạt Sanh trừng lớn.
“Hả cái gì mà hả?”
Người mặc áo đen vung tay lên một chưởng, Lỗ Đạt Sanh chỉ cảm thấy mát lạnh cả người, vèo vèo, quần áo trên người đã tới tay người mặc áo bào đen.
“Ai ui, tiền bối ngươi, đã cướp đồ của ta rồi, vì sao còn muốn làm nhục ta như thế!” Rốt cuộc, nỗi uất ức của Lỗ Đạt Sanh đều bùng nổ ra tràn ngập. Một tay bưng mông, một tay che của quý la lớn.
Nhưng mà, ngoại trừ khoảng trống trên ghế nằm trước mắt, một người một sói kia đã sớm không thấy bóng dáng.
“Ôi!”
“tai bay vạ gió, thật sự là tai bay vạ gió!”
Lỗ Đạt Sanh khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, hoang vắng đến nỗi ngay cả cái lá cây lớn một chút tìm mãi cũng không có, đành phải dồn sức bước từng bước nhỏ trên không trung, phát huy tốc độ trước nay chưa từng có về thanh Sơn Môn.
Cùng lúc đó, đoàn người Lục thanh Sơn đang vội trở về, cuối cùng cũng về tới thanh Sơn Môn.
“Có người!” Chu Vân đột nhiên hô.
Nghe vậy, nhóm người thanh Sơn lão tổ lập tức nhìn về phương xa, có thể rõ ràng nhận thấy, có một luồng giao động mạnh mẽ hướng tới thanh Sơn Môn, bằng tốc độ cực nhanh vút đến.
“Có kẻ địch tập kích sao?” Chu Vân khẩn trương hỏi han.
thanh Sơn lão tổ cũng nhíu mày, nguyên khí trên người được điều động, đoàn người vận sức chờ phát động và đợi luồng giao động mạnh mẽ kia tới gần.
Chương 147: thẳng thắn ép buộc.
Cuối cùng, một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Sau đó, càng ngày càng rõ ràng.
trắng bóc.
Mà khi hắn tới gần, thần kinh đám người Chu Vân cũng trở nên căng thẳng, vọt tới thanh Sơn Môn với uy thế như vậy, nếu không phải kẻ địch tập kích thì là cái gì, cho nên bọn họ đã điều động hết công lực.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ chuẩn bị bắt đầu công kích, cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng người tới.
“Lỗ đại sư?”
Con mắt mọi người nhất thời rơi xuống.
Càng khiến cho bọn họ không thể tin nổi chính là, luyện dược sư oai phong số một của Nam Sa, vậy mà lại không một mảnh vải che thân.
Không kìm được, thanh Sơn lão tổ vội vàng nghênh đón, vẻ mặt phức tạp hỏi han: “Lỗ đại sư, ngươi đã làm chuyện gì tội lỗi, sao tới mức khỏa thân chạy nhông nhông vậy?”
Nghe vậy, lồng ngực Lỗ Đạt Sanh tức giận buồn bực, một ngụm máu ngọt dâng lên trong miệng, nhưng mà lại bị hắn kiên cường nuốt xuống.
Nhưng hắn vừa mới nuốt xuống, Chu Vân nhanh mồm nhanh miệng ở một bên, thình lình bổ một đao.
“Lỗ đại sư, tuy rằng ngươi có ham muốn này ta cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao thanh Sơn Môn của ta có nhiều đệ tử như vậy, nhất là nữ đệ tử chiếm hơn một nửa, quả thực ngươi như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, hơn nữa cũng làm nhục thanh danh luyện dược sư số một Nam Sa của ngươi!”
Lỗ Đạt Sanh nghe được những lời này, cuối cùng làm cho hắn không thể chịu đựng, máu tươi trong miệng vừa mới nuốt xuống trực tiếp phun ra, trừng mắt nhìn Chu Vân tràn ngập sát ý, biến thành một luồng ánh sáng chui vào chỗ ở của hắn.
“Này, ta nói sai cái gì sao?”
Vẻ mặt Chu Vân ngây ngốc hỏi.
“Lỗ đại sư thường ngày vẫn luôn cao ngạo, ta thấy quả thật nói hơi nặng lời một chút.” Lục thanh Sơn nhíu mày nói: “Các ngươi bận chuyện khác đi trước đi, ta đi hỏi thăm hắn.”
Nói xong, Lục thanh Sơn bay tới chỗ ở của Lỗ Đạt Sanh.
tuy rằng từ sau khi quen biết tiên sinh, tầm mắt của hắn được mở rộng rất nhiều, nhưng dù sao Lỗ Đạt Sanh này cũng là luyện dược sư số một của Nam Sa, nếu có thể không đắc tội, vậy thì tốt nhất không đắc tội.
Khi Lục thanh Sơn đi vào nơi này của Lỗ Đạt Sanh, Lỗ Đạt Sanh cuối cùng đã mặc lại quần áo.
Rốt cuộc hai tay cũng hoàn toàn tự do.
“Lục thanh Sơn, rốt cuộc ngươi có ý gì?” Lỗ Đạt Sanh gắt gao nhìn chằm chằm thanh Sơn lão tổ trầm giọng quát: “trước đó đã nói đưa ta đi lấy Hỏa Diễm Châu, nhưng ngươi lại bỏ ta ở thanh Sơn Môn, chẳng lẽ ngươi không để Lỗ Đạt Sanh ta vào mắt sao?”
“Lỗ đại sư thứ lỗi.”
Lục thanh Sơn vội vàng giải thích: “thật sự là quãng thời gian trước gặp phải chuyện bất đắc dĩ cần xử lý, lúc ấy mới đành phải để đại sư ngươi ở trong này, mong Lỗ đại sư đừng để bụng!”
“Hừ, đừng nói những lý do này với ta, ta cũng lười nói với ngươi.” Sắc mặt Lỗ Đạt Sanh đầy lạnh lẽo nói: “Ngày mai, muộn nhất là ngày mai, đưa ta đi tìm vị tiền bối ngươi nói, lấy được Hỏa Diễm Châu, ta sẽ lập tức rời đi.”
Nghe vậy, gương mặt Lục thanh Sơn đầy khó coi.
Hiện giờ đồ đệ của tiên sinh còn bị thương, lúc này dẫn người tới quấy rầy tiền bối, thật sự không phải hành động sáng suốt.
Vì vậy hắn vội vàng nói: “Lỗ đại sư, chẳng lẽ thực sự Hỏa Diễm Châu này không có đồ nào có thể thay thế sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Lỗ Đạt Sanh đột nhiên vỗ bàn, sắc mặt lạnh lẽo nhìn thanh Sơn lão tổ quát: “Lục thanh Sơn, ngươi định đùa giỡn với ta hay sao?”
“Không không, không dám.” Lục thanh Sơn giải thích: “Chỉ là thực lực của vị tiền bối này vô cùng mạnh mẽ, gần nhất hắn bận rất nhiều chuyện, nếu chúng ta quấy rầy hắn, cho dù đối với ngươi hay ta, đều không phải chuyện tốt!”
“tiền bối tiền bối, mở miệng ra là tiền bối, ta thấy chủ yếu là Lục thanh Sơn ngươi không muốn giao Hỏa Diễm Châu ra đây, mà cố ý bịa chuyện?” Lỗ Đạt Sanh đứng lên, khí thế trên người mạnh mẽ ép thẳng Lục thanh Sơn.
“Lỗ đại sư, Lục thanh Sơn ta còn chưa đến nỗi vậy.” Không khuyên bảo được, trên mặt Lục thanh Sơn cũng xuất hiện vẻ tức giận, giọng nói khẽ nặng nề nói: “ta không nói dối nửa lời, hơn nữa ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.”
“Nói khó nghe hơn, thực sự nếu đắc tội vị tiền bối kia, đừng nói tới một luyện dược sư số một Nam Sa nhỏ bé như ngươi, cho dù là cả luyện dược sư đứng đầu của Đông thắng Châu cũng chưa chắc đã chống lại được cơn thịnh nộ này!”
“Nói chuyện sợ thật đấy.”
Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng cười, khinh thường nói: “Nếu ngươi đã khẳng định người này lợi hại như vậy, Lỗ Đạt Sanh ta lại càng muốn đụng vào xui xẻo này, xem xem là hắn ngoan ngoãn giao Hỏa Diễm Châu ra đây, hay là ta ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.”
“Ngươi, ngươi thật sự không chịu nghe lời khuyên gì cả!” Lục thanh Sơn tức giận nói.
“Hừ, Lục thanh Sơn, ngươi đừng nói chuyện dọa người ở trong này nữa, ta không chịu nổi dáng vẻ này của ngươi, ta đã nói, ngày mai ngươi phải đưa ta đi lấy Hỏa Diễm Châu, nếu không…”
Nói đến đây, sắc mặt Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng.
“Ngươi muốn thế nào?” Sắc mặt Lục thanh Sơn biến đổi.
“ta sẽ tới thanh Sơn Môn của ngươi xuống đao giết người, để xem ngươi có thể ngăn ta lại không!” vẻ mặt Lỗ Đạt Sanh tàn nhẫn độc ác nói, thẳng thắn uy hiếp Lục thanh Sơn.
Chương 148: trên núi có chuyện.
“Ngươi…”
Lục thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tức giận xanh mét đến cực điểm, nhìn thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc kia của Lỗ Đạt Sanh, hắn hận không thể giết hắn ta.
Nhưng vì suy nghĩ tới sinh mạng của những đệ tử thanh Sơn Môn, hắn đành không cam lòng cúi thấp đầu.
“Được, ngày mai ta dẫn ngươi đi.”
“Nhưng mà, hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hối hận.”
Dứt lời, Lục thanh Sơn tức giận phất ống tay áo rời đi.
“Hối hận?”
Lỗ Đạt Sanh lạnh lùng cười, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường.
Sau một tiếng cười chế nhạo, Lỗ Đạt Sanh lấy một chiếc nhẫn trữ vật khác ra.
“Ha!”
“Cũng may không mang nhẫn trữ vật này đi.”
trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lỗ Đạt Sanh đeo lại chiếc nhẫn trữ vật trên tay.
tuy rằng chiếc nhẫn trữ vật bị người mặc áo bào đen cướp lấy cũng rất quan trọng, nhưng so sánh với chiếc này, đó coi như chẳng là gì, dù sao đồ thật sự tốt của hắn tất cả đều ở trong này.
Mạc Phủ sơn.
Giờ phút này dưới chân núi, rất nhiều đệ tử của Ngự Kiếm tông và người của Lý gia đã tụ tập, tạo thành một vòng vây thật lớn, hùng hổ tiến vào trong núi.
Mà đám người Lý Giai Hân và từ Mặc trúc thì đứng trên không trung.
“ta nói cho ngươi biết, nếu như không tìm thấy cái túi thơm kia thì ta sẽ hỏi tội ngươi.” Lý Giai Hân nhìn Lý Nhân Hảo bên cạnh, giọng nói nặng nề, vấn đề trước mắt này, đối diện với cháu gái thường ngày rất mực yêu thương này, trên mặt Lý Gia Hân không có một chút biểu cảm nào.
Khuôn mặt Lý Nhân Hảo trắng bệch, đôi môi đỏ mọng cắn chặt không nói nửa lời.
túi thơm này bị mất còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của nàng.
Bởi vì sau khi trở về Lý gia lần này, cao thủ của Lý gia phát hiện một luồng khí tức trên cơ thể nàng. Bởi vì tác động của luồng khí tức này mà thể chất của nàng đã sinh ra biến đổi.
Nhưng mà, nàng mới đeo cái túi thơm kia chưa đến hai ngày đã bị mất, nếu đeo lâu dài, chỉ sợ không biết có thể thu hoạch được bao nhiêu lợi ích.
Cho nên, khi tin tức này truyền ra, cả người của Lý gia và Ngự Kiếm tông đều bùng nổ!
Ngoài đệ tử trong sơn môn ra, Ngự Kiếm tông triệu tập toàn bộ đệ tử rèn luyện bên ngoài trở lại bằng tốc độ cực nhanh, phái toàn bộ đến Mạc Phủ Sơn, chỉ để tìm cái túi thơm này.
Mà cao thủ Lý gia cũng dốc tất cả lực lượng.
Cho nên giờ phút này ngoại trừ đám người Lý Giai Hân và từ Mặc trúc ra, toàn bộ bầu trời đều là bóng người bay qua bay lại.
“tất cả mọi người nghe cho ta, bất kể là đệ tử Ngự Kiếm tông hay là người của Lý gia, chỉ cần lập công trong quá trình tìm túi thơm, tất cả đều có thể được Lý gia và Ngự Kiếm tông bồi dưỡng mạnh mẽ, trong tất cả trưởng lão, đều có thể tự lựa chọn một vị để bái làm sư phụ!”
“Mà người nào trực tiếp tìm được túi thơm, ban cho danh hiệu đệ tử vinh dự, hơn nữa có thể tùy ý chọn một vị để bái làm sư phụ giữa hai người là tông chủ và Lý gia chủ!”
trên bầu trời, giọng nói vang dội của từ Mặc trúc truyền khắp nơi.
“Rõ!”
Âm thanh chỉnh tề làm chấn động núi rừng.
Ngự Kiếm tông vốn là một trong những môn phái lớn của Nam Sa, mạnh hơn thanh Sơn Môn không biết bao nhiêu lần, cho nên giờ phút này, ngoại trừ một ít đệ tử canh giữ ngoài sơn môn, số đệ tử tụ tập ở trong Mạc Phủ Sơn đã lên tới con số hơn trăm vạn người.
Đặc biệt có thêm cao thủ Lý gia, đội hình lúc này có thể nói là cực kỳ khủng bố!
Ở một nơi trên Mạc Phủ Sơn.
Nơi này là một lãnh thổ khác bên cạnh lãnh thổ Bác Cổ, yêu quái đứng đầu nơi đây là Viêm Đoạt Yêu Hoàng, có uy nghiêm tuyệt đối ở đây.
Giờ phút này ở trước mặt hắn, hai tên phàm nhân quỳ xuống run rẩy.
“Đại đại đại, Đại Vương, tha mạng!”
Hai tên phàm nhân run lẩy bầy cầu xin tha thứ.
“Hừ!”
Viêm Đoạt Yêu Hoàng hừ lạnh, bàn tay vung lên bẻ đầu hai người xuống tựa như hái hai quả dưa hấu xuống để ăn, hai cái đầu người lập tức hóa thành xương trắng, bị hắn tùy tiện ném ra ngoài.
Mà theo hướng hắn ném đi, bởi vì đầu lâu xương cốt chồng chất đã thành một ngọn núi nhỏ.
“thích thật đấy!”
Viêm Đoạt Yêu Hoàng thè lưỡi, lộ ra vẻ mặt cảm thấy thỏa mãn.
“Yêu Hoàng đại nhân, không hay rồi không hay rồi!”
Đúng lúc này, một gã tiểu yêu quái vội vàng chạy tới nói: “Xảy ra chuyện rồi, giữa lãnh thổ của chúng ta lại có mười lăm tên Yêu Linh chết, có ba gã Yêu Vương khác cũng có triệu chứng bệnh, chỉ sợ không được bao lâu nữa sẽ chết!”
“Cái gì?”
Viêm Đoạt Yêu Hoàng lập tức nổi giận.
Kể từ một vài ngày trước, trong lãnh thổ của hắn đã có mấy tên tiểu yêu bỗng nhiên yếu ớt toàn thân, kèm theo tình trạng không thể dùng yêu lực, dần dần rồi chết đi.
Lúc ấy hắn cũng không để ý lắm, dù sao yêu thú trong lãnh thổ nhiều như vậy, có vài tình huống đột ngột xảy ra cũng là bình thường. Nhưng thật không thể ngờ, Yêu Linh trúng chiêu không nói, ngay cả Yêu Vương dưới trướng hắn cũng đã xảy ra chuyện.
Chương 149: Nhân loại tuyên chiến.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lãnh thổ khác có xuất hiện tình huống này không?” Viêm Đoạt Yêu Hoàng trầm giọng hỏi.
“Yêu Hoàng đại nhân chờ một chút, ta lập tức phái người đi hỏi thăm lãnh thổ khác.” tiểu yêu quái vội vàng nói.
Nhưng hắn vừa mới xoay người, bên ngoài đã vang đến vài âm thanh thô bạo.
“Không cần hỏi, chúng ta đã đến rồi đây.”
Âm thanh vừa dứt, vài luồng yêu khí khổng lồ đột ngột đánh tới, sau đó những bóng dáng khí thế mạnh mẽ xuất hiện.
“thì ra là những vị Yêu Hoàng khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Viêm Đoạt Yêu Hoàng vội vàng nghênh đón, trầm giọng hỏi.
“Chúng ta đi một chuyến đặc biệt tìm ngươi.” Một vị trường Canh Yêu Hoàng nói: “tình huống xảy ra ở lãnh thổ của các ngươi cũng xảy ra ở chỗ chúng ta, thậm chí có lãnh thổ còn tổn thất nghiêm trọng hơn so với của ngươi.”
“Cho nên chúng ta cùng nhau tới đây, chính là đàm phán trao đổi, rốt cuộc phải làm sao bây giờ!”
“Cái gì, vậy mà lãnh thổ của các ngươi cũng xuất hiện tình trạng đó ư?”
Viêm Đoạt Yêu Hoàng nhíu mày thật sâu.
Nếu tất cả lãnh thổ đều xảy ra loại tình huống kì dị này, vậy chuyện này thật sự đáng sợ.
“Các ngươi đã điều tra ra được nguyên nhân gây ra nó chưa?” Viêm Đoạt Yêu Hoàng hỏi.
“Có lẽ là do nguồn nước xuất hiện vấn đề.” Một vị Vong Xuyên Yêu Hoàng khác nói: “tất cả yêu quái sau khi uống nước suối đều xuất hiện tình huống này, không có ai là ngoại lệ!”
“Nguồn nước?”
“Sao nguồn nước lại xảy ra vấn đề được?”
Viêm Đoạt Yêu Hoàng càng thêm nghiêm túc. Mặc dù bọn chúng đã tu luyện thành yêu quái nhưng vẫn không thể sống thiếu nước, quả thật nguồn nước này mà xuất hiện vấn đề thì cũng sẽ ảnh hưởng tới bọn họ.
“ta nghĩ việc này có liên quan đến lãnh địa của Bác Cổ! ’
Lúc này, con ngươi Vong Xuyên Yêu Hoàng co lại, hắn nghiêm giọng nói: “từ sau khi lãnh địa của Bác Cổ gặp chuyện không may, trong núi này lập tức trở nên không yên ổn.”
“thế nhưng không phải chúng ta đã cùng với toàn bộ yêu quái Mạc Phủ phát động tuyệt Sát Lệnh rồi sao? Chẳng lẽ Bác Cổ vẫn chưa giải quyết xong chuyện đó?” Viêm Đoạt Yêu Hoàng hỏi lại.
Hắn vừa đưa ra câu hỏi đã lập tức đón nhận ánh mắt của mấy vị Yêu Hoàng khác.
“tin tức chỗ ngươi thật lạc hậu. Lãnh địa của Bác Cổ, ngoại trừ còn một vài con yêu quái nhỏ vẫn còn tồn tại bên ngoài ra thì đã hoàn toàn trở thành một mảnh đất chết. Không chỉ là Bác Cổ biến mất, mà ngay cả mười tám Yêu Vương trong lãnh địa của hắn cũng không thấy tung tích. Nhưng theo tin tức mà Yêu Vương của bọn ta truyền về, mười tám vị Yêu Vương này có lẽ lành ít dữ nhiều, hơn nữa có thể là bị một lưới bắt sạch, ngay cả chút cơ hội để phản kháng cũng không có.” Lưu Dương Yêu Hoàng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Cái gì?”
Viêm Đoạt Yêu Hoàng ngạc nhiên, phía sau lưng tuôn ra mồ hôi lạnh.
Hắn nghìn lần không thể ngờ tới, vị hàng xóm Bác Cổ bên cạnh có thể bị tiêu diệt một cách bất thình lình như vậy.
“Chẳng lẽ nhân loại ra tay với chúng ta?” Viêm Đoạt Yêu Hoàng nuốt xuống ngụm nước miếng, lớn mật hỏi thử.
“Có lẽ không phải đâu.”
Lưu Dương Yêu Hoàng lắc đầu nói: “Cuộc chiến giữa Yêu giới với nhân loại đã ngừng nhiều năm, đã quyết định hiệp nghị nước sông không phạm nước giếng từ lâu rồi. Cho dù thỉnh thoảng có xảy ra xung đột nho nhỏ, thậm chí nhân loại vẫn luôn muốn tiêu diệt chúng ta, nhưng mà bọn chúng hoàn toàn không có can đảm để làm việc này. Dù sao nếu thật sự chính thức khai chiến, nhân loại hoàn toàn không thể chịu được cái giá lớn mà họ phải bỏ ra.”
“Mà nếu như việc này thật sự do nhân loại gây nên, cộng thêm việc tiêu diệt lãnh địa Yêu Hoàng, không thể nghĩ ngờ đây là nhân loại đang khiêu chiến với toàn bộ yêu quái Bành Sa chúng ta.”
“Cho nên, nhất định bọn chúng không dám!”
Nghe vậy, các Yêu Hoàng gật đầu.
Dù sao cũng không ai dám hấp tấp khi nói đến việc liên quan đến chiến tranh giữa các chủng tộc.
Ngay cả đám Yêu Hoàng khi muốn ăn ngon một bữa cũng chỉ dám lén lút trộm vài người trong thôn, hoàn toàn không dám gây chiến.
Vào đúng lúc này, một tên yêu quái nhỏ của lãnh địa Viêm Đoạt vội vội vàng vàng chạy tới, thậm chí còn cuống quýt đến mức lộn hai vòng quay cuồng dưới đất.
“Đại vương, đại vương, không hay rồi, bên trong lãnh địa chúng ta xuất hiện đại quân của nhân loại, hơn nữa trên trời còn có rất nhiều các loại cao thủ như Võ Linh Võ Vương.”
“Cái gì?”
tin tức tiểu yêu quái vừa truyền tới khiến Viêm Đoạt Yêu Hoàng ngạc nhiên.
tại thời điểm bọn chúng không thể tưởng tượng nổi lại có vài yêu quái gấp gáp chạy đến, quỳ dưới đất vội vàng bẩm báo.
“Báo! trường Cảnh Yêu Hoàng, bên trong lãnh địa chúng ta cũng phát hiện một lượng lớn nhân loại là đệ tử của các tông môn!”
“Báo! Lưu Dương Yêu Hoàng, bên trong lãnh địa chúng ta cũng phát hiện một lượng lớn nhân loại là đệ tử của các tông môn, sợ là phải có đến hơn mười vạn người. Ngoài Yêu Linh, Yêu Vương ra, bên này còn phát hiện ra cao thủ Võ Hoàng.”
“Báo! Vong Xuyên Yêu Hoàng, bên trong lãnh địa chúng ta cũng vậy. Hơn nữa mấy yêu quái canh cổng đã xảy ra cuộc chiến quy mô nhỏ với bọn chúng.”
Âm thanh bẩm báo truyền đến hoàn toàn khiến cho sắc mặt mấy vị Yêu Hoàng trở thành kinh hãi trắng bệch.
“trời sắp loạn rồi.”
“Nhân loại!”
“thật sự tuyên chiến với chúng ta!”
Chương 150: Sơ suất rồi, đây là Võ tông!.
Mấy vị Yêu Hoàng hết ta nhìn ngươi lại ngươi nhìn ta, sắc mặt ai cũng đầy vẻ trầm trọng.
Đại quân nhân loại, đệ tử tông môn, Võ Linh Võ Vương, thậm chí cả Võ Hoàng có thể đấu tay đôi với Yêu Hoàng cũng xuất hiện.
Nếu đây không phải tuyên chiến thì là cái gì?
“Chết tiệt, nhân loại thật hèn hạ. Đầu tiên là bất thình lình tiêu diệt lãnh địa Bác Cổ, rồi lại động tay động chân với nguồn nước của chúng ta, tiếp đó nhân lúc chúng ta không đủ người mà phái ra đại quân xâm lấn. tất cả đều là thủ đoạn hay đấy!”
“Quá hèn hạ, cũng may chúng ta phát hiện ra kịp thời nếu không bọn chúng đánh tới tận cửa nhà chúng ta cũng không biết.”
“Đúng vậy, nếu chúng ta phát hiện chậm một chút thì đã thành lãnh địa Bác Cổ thứ hai rồi!”
Nhắc đến làm trên người các Yêu Hoàng xuất hiện mồ hôi lạnh.
“Làm sao bây giờ?”
“Cần một ý kiến!”
Đám Yêu Hoàng nhìn mắt nhau nói.
“Hừ, nhân loại có Võ thần thì sao, chỉ là đại quân chừng trăm vạn con người mà thôi, diệt bọn chúng!”
“Đúng, diệt bọn chúng! Quả thật là bắt nạt yêu quái quá đáng!”
“Đúng, đây là địa bàn của chúng ta, chúng ta sao phải sợ bọn họ?”
trong lúc nhất thời, âm thanh giận dữ nhộn nhịp truyền ra từ đám Yêu Hoàng.
“tốt, quyết định xử lý như vậy. Các vị Yêu Hoàng, chúng ta mau truyền lệnh xuống, trước tiên hãy sắp xếp tốt vị trí mặt trận đã.”
“Chúng ta hãy học theo phương pháp của nhân loại, bắt vua của giặc trước, đầu tiên chúng ta chung tay xử lý đám Võ Hoàng của nhân loại, sau đó mới nói đến những đạo quân khác, và cuối cùng là một mẻ hốt gọn.”
“Ý tưởng hay!”
Âm thanh đồng thời cất lên, đám Yêu Hoàng lập tức tản ra linh khí mạnh mẽ giao động, dưới sự giao động này, không trung vang lên từng đợt tiếng hú hét.
Sau đó biến thành một vài vệt sáng, với một khí thế bất khả chiến bại, lao về phía những ngọn núi và khu rừng.
“Mọi người, không xa phía trước, ta phát hiện khí tức của nhân loại.”
“Đúng vậy, hai người này khí thế rất mạnh, hẳn là cao thủ Võ Hoàng của nhân loại. Chúng ta đồng tâm hiệp lực trực tiếp tấn công, nỗ lực nhanh chóng giành được thắng lợi đầu tiên!”
“Được!”
“Được!”
tiếng hô hào lần lượt vang lên, khí thế càng ngày càng lên cao, lòng tin càng lúc càng mạnh mẽ, như là một lời thề son sắt.
trong chớp mắt, tứ Đại Yêu Hoàng lao thẳng tới nơi khí tức giao động.
Một lão giả tóc trắng đứng trên không trung với thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt thờ ơ quét qua núi rừng.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được giao động mạnh mẽ từ bốn phía tấn công mình.
Đồng tử của hắn co rút lại.
Ánh mắt sắc lạnh bất chợt nhìn tới.
Cái liếc mắt này trực tiếp nhắm đến bốn người Yêu Hoàng.
Một cái nhìn thôi cũng đủ để khiến đám Yêu Hoàng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm giác sởn cả gai ốc!
“Sơ suất rồi, đây là Võ tông, mau rút lui!”
trong số các Đại Yêu Hoàng, Lưu Dương Yêu Hoàng nhạy bén nhất đã kịp thời nhận ra đây là Võ tông, nhắc nhở với Yêu Hoàng bên cạnh, vừa nãy vẫn tràn đầy khí thế, thề rằng sẽ giành được chiến thắng đầu tiên, bây giờ đã quay người và bỏ chạy.
Khi trường Canh Yêu Hoàng và Vong Xuyên Yêu Hoàng thấy vậy, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, sau đó lập tức xoay người chạy theo Lưu Dương Yêu Hoàng.
tuy nhiên, Viêm Đoạt Yêu Hoàng vốn có sở trường về tốc độ vẫn ở phía trước, ánh mắt hắn gắt gao dính chặt lấy người tóc trắng, không những không nghe thấy lời nói của Lưu Dương Yêu Hoàng, cũng không ngờ rằng trước mặt hắn ta là cao thủ Võ tông.
“Ba vị, người này tuy có vẻ mạnh mẽ, nhưng bốn người chúng ta cùng nhau phối hợp, nhất định sẽ có thể chém chết hắn.”
“ta nhanh nhất, ta tấn công hắn chính diện, ba người các ngươi phối hợp.”
“Chúng ta nhất định sẽ thắng lợi trong trận chiến này!”
“ta – Viêm Đoạt Yêu Hoàng, sẽ đi trước một bước.”
Sau khi chào hỏi những người bạn đồng bạn của mình một vài tiếng, Viêm Đoạt Yêu Hoàng gắt gao tập trung vào lão giả tóc trắng, thân hình hắn đột nhiên cử động, đồng thời xòe hai cánh, trong nháy mắt biến hình thành con chim ưng lớn, vỗ cánh mạnh mẽ, tấn công thẳng tới kẻ tóc trắng. Lão giả tóc trắng ánh mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng chuyển động. Hắn rút trường kiếm trong tay ra, không chút ngập ngừng chém xuống.
“Cái gì?” Ánh mắt Viêm Đoạt Yêu Hoàng biến đổi, hắn cảm nhận được khí tức lớn mạnh giao động, vội vã hét lớn: “Các vị Yêu Hoàng, người này còn mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, mau cùng ta ngăn lại.”
thế nhưng, lời hắn nói ra lại không hề nhận được một chút phản ứng. Hắn mãnh liệt đưa ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra Lưu Dương Yêu Hoàng bên cạnh đã sớm không thấy bóng dáng, hắn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.
Nhưng đúng lúc đó cây kiếm kia đồng thời chém tới.
Viêm Đoạt Yêu Hoàng.
Bất ngờ!
“Phì phì!”
trong lúc đó, đám người Lưu Dương Yêu Hoàng đã chạy ra ngoài cách xa ngàn dặm, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở hổn hển, mồ hôi đã chảy ướt đẫm cả người từ lâu. Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng nhân loại sẽ đưa đến một cao thủ Võ tông.
Cũng càng không nghĩ tới, còn chưa động tới một sợi lông của đối phương mà đã hao tổn mất một Yêu Hoàng.
“Làm sao bây giờ?”
“Cần một chủ kiến gấp!”
“Đúng vậy! Xuất hiện cường giả Võ tông đã khiến cục diện vượt qua khả năng mà chúng ta có thể khống chế.”