- Home
- Truyện Đô Thị
- [Dịch] Ta Có Một Cái Hoàng Kim Quan Tài
- Tập 1: Trong vụ án mạng này không có người chết (c1-c10)
[Dịch] Ta Có Một Cái Hoàng Kim Quan Tài
Tập 1: Trong vụ án mạng này không có người chết (c1-c10)
❮tiếp ❯Chương 1. Trong vụ án mạng này không có người chết
“Soạt!” “Soạt!” “Soạt!” Sắc trời mờ tối, tiếng bào gỗ truyền ra từ một cửa tiệm, vang rất xa trong màn đêm yên tĩnh.
Trước cửa tiệm này có một tấm biển, trên đó viết bảy chữ ‘Cửa hàng quan tài nhà họ Tô’.
Một lát sau, tiếng bào gỗ dừng lại.
Tô Bạch nhìn khớp gỗ trước mắt, bần thần, có vẻ lòng không yên.
“Cộc cộc cộc…”
Vào đúng lúc này, cánh cửa của tiệm bị gõ.
Nghe thấy tiếng này, Tô Bạch bừng tỉnh xoay người, cặp mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.
“Thầy… thầy Tô, ta dọa ngươi rồi à?” Bà lão nhìn vẻ mặt cảnh giác của Tô Bạch, có hơi chần chờ hỏi.
Nghe giọng của nàng, Tô Bạch lấy lại tinh thần, điều chỉnh dáng người đối diện với bà lão, lắc đầu nói: “Không, chỉ là giờ trời đã tối rồi, sao cô Hà lại tới đây?”
“Haizz…” Bà lão nghe vậy, khẽ thở dài, nhìn khớp gỗ trên mặt đất nói: “Lần trước không phải ta còn chưa trả nốt tiền làm quan tài sao? Giờ con ta đã được chôn chất, nên ta tới đưa số tiền cuối cho ngươi.”
Nói xong, viền mắt nàng có hơi phiếm hồng.
Tô Bạch nghe vậy, im lặng không nói gì.
Bà lão này là khách hàng của hắn, họ Hà, tên Hà Thuận Nương.
Nói đến Hà Thuận Nương này, mệnh rất là khổ.
Hai mươi lăm năm trước, chồng nàng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nàng và con trai sống nương tựa lẫn nhau, cực nhọc nuôi con trai khôn lớn.
Nhưng khoảng thời gian trước, con trai nàng đột nhiên chết mất.
Thi thể được phát hiện trong rãnh cống, lúc được tìm thấy đã không còn hình người nữa.
Cảnh sát cũng đã tới điều tra, nhưng vẫn luôn không tìm được hung thủ.
“Nén bi thương.” Tô Bạch thấp giọng nói.
Hà Thuận Nương lau nước mắt, “Cảm ơn ngươi, thầy Tô, ngươi là người tốt, sau này ngươi cũng phải chú ý an toàn của bản thân hơn, đừng như con trai ta…”
Nói đến đây, nước mắt nàng không ngừng chảy xuống.
Mà nàng không phát hiện, lúc nàng nói ‘chú ý an toàn của bản thân’, thân thể Tô Bạch cứng lại.
Sau đó, bà lão lại hàn huyên một hồi rồi để lại số tiền cuối rời đi.
Nhìn 800 tệ trên bàn, Tô Bạch lắc đầu, nhét tiền ấy vào tối.
Mà lúc này, hắn xoay người, vết máu sau lưng có thể thấy rõ dưới ánh đèn.
“Chú ý an toàn của bản thân…” Tô Bạch thì thào, vươn tay sờ sau gáy, đồng thời ánh mắt nhìn về phía góc.
Trong góc tối của cửa hàng quan tài, có một vũng máu hòa làm một thể với bóng tối, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy rõ được.
Tô Bạch đi tới đó, nhặt lên một cái búa nhổ đinh dính đầy máu từ trong vũng máu.
Nhìn cây búa nhổ đinh này, hắn cảm thấy một cơn đau nhức sau gáy mình.
Ngay tối hôm nay, hắn bị người ta giết.
Người giết hắn, chính là dùng cây búa nhổ đinh này.
Mà hắn, bây giờ thế mà lại quỷ dị sống lại, vết thương trên đầu vậy mà cũng biến mất.
Khẽ thở nhẹ, Tô Bạch đặt búa nhổ đinh sang một bên, sau đó rắc vụn gỗ mới bào ra lên máu loãng, che giấu nó.
Cho dù thế nào, hắn không thể khiến người khác biết chuyện mình đã từng chết một lần.
Tô Bạch có dự cảm, nếu khiến người khác biết chuyện này, nhất định sẽ có phiền toái lớn.
Lúc giấu vết máu, trong lòng Tô Bạch đầy thù hận.
Hắn là trẻ mồ côi, nửa năm trước, cha mẹ hắn bởi vì một vụ nổ mà mất đi mạng sống.
Cũng vì thế, hắn thừa kế tiệm quan tài này, cũng thừa kế di sản của cha mẹ.
Mà cũng bởi vì hắn là trẻ mồ côi nên bị người khác theo dõi.
Người kia, cướp toàn bộ số tiền của mình, đồng thời đập chết mình trong cửa tiệm quan tài.
Bởi vì,
Hắn là trẻ mồ côi, không có người thân nào giúp được hắn.
Hắn mà chết, phải mất rất nhiều ngày mới bị người khác phát hiện.
Đến lúc đó, cản bản không thể tìm thấy người giết người nữa.
Siết chặt búa nhổ đinh, Tô Bạch ép mình tỉnh táo lại.
Tuy bây giờ hắn rất hận người giết mình, nhưng hắn căn bản không thể báo cảnh sát.
Bởi vì, trong vụ án mạng này, không có người chết.
“Phù…” Tô Bạch thở ra một hơi dài, dùng vụn gỗ lau sạch máu trên búa nhổ đinh, sau đó gói kỹ nó bằng vải, nhét vào ngực mình.
Nếu có một ngày hắn gặp lại người giết mình kia, thì nhất định sẽ dùng cây búa này đập chết kẻ đó.
Hơi dọn dẹp vết máu bên dưới, Tô Bạch khoác một bộ quần áo để che đậy vết máu, sau đó tắt đèn, khóa chặt cửa, đi tới lầu trọ ở phía sau.
Nhà hắn là phòng 404 phòng đơn dãy nhà trọ Lâm Hà, nằm phía sau cửa hàng này, đi không lâu là tới liền.
Lên lầu bốn, nhìn phòng 405 vẫn sáng đèn bên cạnh, vẻ mặt Tô Bạch hơi dừng lại, sau đó mở cửa phòng 404 ra, đi vào.
Vào phòng, mở đèn, đập vào mắt là một căn phòng bừa bộn vì bị lật tung.
Nhìn cảnh trước mắt, vẻ mặt Tô Bạch bình tĩnh, không hề kinh ngạc.
Bởi vì, trước đó hắn bị người khác cưỡng chế trong phòng này.
Thật ra Tô Bạch giấu rất nhiều vũ khí như dao gấp, côn gỗ ở rất nhiều nơi trong nhà.
Đây là biện pháp hắn chuẩn bị khi ở một thân một mình.
Những những thấy này chẳng có chút tác dụng nào cả.
Người nó vừa tiến tới đã đè hắn xuống đất, khiến hắn cả kêu cứu cũng không kêu được, ra tay vô cùng quyết đoán.
Tô Bạch chống cửa phòng bằng côn gỗ, sau đó im lặng thu dọn đồ đạc trong phòng, để nó khôi phục lại bộ dạng lúc trước.
Sau khi làm xong, hắn bước vào phòng tắm, ném bộ quần áo toàn mùi máu tươi sang một bên, tẩy sạch mùi máu tươi trên người mình dưới vòi hoa sen.
“Bíp… bíp… bíp…”
Ngay lúc Tô Bạch đang tắm, bên ngoài truyền đến âm thanh tít tít sạt sạt.
Nghe thấy những âm thanh này, người hắn lập tức dừng lại bất động, lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Lúc này, bất kể là một âm thanh gì cũng sẽ khiến Tô Bạch trông gà hóa cuốc.
Cùng lúc đó, hắn có cảm giác hồi hộp vô cùng, giống như bên ngoài có chuyện gì sắp xảy ra.
Tô Bạch ngừng thở, khiến thân thể mình ở trong trạng thái cứng ngắc, không tạo ra chút tiếng động nào.
Theo tiếng nước xối ào ào, âm thanh bên ngoài dần dần biến mất.
Lúc này, cảm giác hồi hộp trong lòng Tô Bạch mới biến mất.
Cũng chính vào lúc này, trong lòng hắn đột nhiên có một tia hiểu ra, nhìn xuống cánh tay của mình.
Bấy giờ Tô Bạch mới phát hiện, không biết từ lúc nào trên cánh tay mình xuất hiện hoa văn một quan tài hoàng kim.
Đồng thời, trên chiếc quan tài ấy có một điểm đen nho nhỏ đang dập dờn xung quanh.
Tô Bạch để sát cánh tay lại xem, tỉ mỉ quan sát điểm đen.
“Cảm giác gần đây có một người mới chết, họ tên Tô Bạch, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, cảm giác +1.”
Tin tức trên điểm đen truyền vào đầu hắn.
“Cảm giác gần đây có một người mới chết, họ tên Lưu Trúc, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, lực lượng +1.”
Ngay lúc Tô Bạch còn đang kinh ngạc, một tin tức càng bất ngờ cũng được truyền vào trong đầu hắn.
Cùng lúc đó, trên quan tài vàng đột ngột có thêm một điểm thuộc tính.
Có người chết?
Chương 2. Hàng xóm hung mãnh
Có người chết?
Biết được tin tức vừa rồi, Tô Bạch ngẩn ra, ngơ ngác nhìn điểm đen đột nhiên xuất hiện.
Bỗng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cơ bắp trên người mình bắt đầu căng chặt, mỡ trên bụng và tứ chi đang nhanh chóng biến mất.
“Gần đây có người chết, thì ta có thể thu được điểm thuộc tính.” Tô Bạch nhìn quan tài vàng trên cánh tay, nghĩ tới tin tức vừa rồi, trong lòng chợt bừng tỉnh.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã phát hiện ra chỗ kỳ quái.
Nếu như vừa rồi có người chết, chuyện hắn thu được một điểm thuộc tính cơ bản là chuyện bình thường.
Nhưng mà, vì sao trong quan tài hoàng kim lại có hai điểm thuộc tính cơ bản vậy?
Một cái cảm giác +1, một cái lực lượng +1.
“Không đúng…” Tô Bạch đột nhiên nhớ lại họ tên được ghi trên tin tức vừa rồi.
Một người trong đó chính là bản thân hắn.
Nghĩ tới đây, Tô Bạch lập tức hiểu cả.
Sau khi bản thân hắn chết, thì tự nhận được điểm thuộc tính cơ bản cảm giác +1.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi hắn cảm giác được bên ngoài có nguy hiểm.
Sau đó, Tô Bạch dừng một chút, mặc quần áo, cầm búa nhổ đinh bên cạnh lên và đi tới cửa.
Im ắng nghe xong một hồi, thấy không có động tĩnh, hắn khẽ mở cửa, rón rén đi ra ngoài.
Lúc này hắn không mang giày, nên dưới chân không hề có tiếng động nào.
Tất cả, đều có vẻ trống trải yên tĩnh.
Tô Bạch cảm thấy, mình vẫn cần phải đi một chuyến.
Hôm nay ở đây có mình chết đã rất kỳ quái rồi, bây giờ lại thêm một người chết nữa, không khỏi quá trùng hợp.
Đây không phải do hắn không nghĩ tới kẻ sát nhân vừa rồi có thể chính là hung thủ sát hại hắn.
Đi lên cầu thang, Tô Bạch lại nghe thấy tiếng sột soạt ở trên lầu.
Hắn ngừng thở, nắm chặt cây búa, đi lên lầu.
Sau khi lên đó, Tô Bạch xuyên qua mấy căn phòng, đến nơi có tiếng động rõ ràng nhất.
Lúc này hắn mới phát hiện, tiếng vang truyền ra từ phòng 503.
Đồng thời, Tô Bạch phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, trong tiếng vang có tiếng rên của phụ nữ.
Giống như… đang làm chuyện gì không thể miêu tả vậy.
Tô Bạch nhíu chặt mày, đi tới trước cửa phòng 503, nhìn vào bên trong xuyên qua cửa sổ của phòng.
Sau đó hắn thấy hàng xóm Chu Oánh Oánh mặc bộ đồ màu trắng đi ra từ phòng bếp.
Chu Oánh Oánh có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, dáng người sexy, mặc bộ đồ màu trắng bó sát người, trên đồ có nhiều cái động, lộ ra da thịt trắng nõn.
Chu Oánh Oánh là hàng xóm của Tô Bạch, rất xinh đẹp, có thể nói là nữ thần trong lòng rất nhiều phái nam.
Chỉ là Tô Bạch không để ý nàng cho lắm.
Nguyên nhân là vì cái cô này cứ cách năm ba ngày là lại mang đàn ông về nhà qua đêm, lời đánh giá không được tốt cho lắm.
Đối với loại người này, dĩ nhiên trong lòng Tô Bạch không có thiện cảm cho lắm, cho dù đẹp mắt thì cũng vô ích.
Nhưng mà, lúc này điều làm hắn kinh ngạc là, Chu Oánh Oánh cầm một thanh dao nhọn rọc xương ra từ phòng bếp.
“Trong nhà ai mà thả dao nhọn rọc xương chứ!” Tô Bạch biết con dao trong tay Chu Oánh Oánh.
Đó là dao dùng để rọc xương, thân dao hẹp dài, đỉnh chóp bén nhọn, loại dao này gia đình bình thường căn bản không dùng.
Chỉ có đồ tể trong chợ bán thức ăn mới dùng loại dao này.
Sau đó, Tô Bạch thấy Chu Oánh Oánh cầm dao nhọn rọc xương, đi tới bên ghế sô pha, xốc vải trên ghế lên.
Lúc này, hắn mới phát hiện, trên cái ghế kia thế mà lại có một thi thể nam nằm đó.
Còn tại sao Tô Bạch biết đó là thi thể.
Đó là bởi vì, đầu thi thể kia quay vòng 180 độ.
Người thường, vốn không thể sống được.
“Ha ha ha…” Mặt Chu Oánh Oánh ửng đỏ, khẽ cười thở dốc, chỉnh thẳng đầu người đàn ông kia.
Sau đó,
Cảnh khiến Tô Bạch hoảng sợ xảy ra, Chu Oánh Oánh cầm cây dao rọc xương trong tay, cắm vào thi thể.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, người phụ nữ đó thế mà lại lẻ một kẻ giết người.
Hơn nữa còn là một kẻ giết người vô cùng biến thái.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn hưởng thụ của Chu Oánh Oánh lúc dùng dao nhọn rọc xương phân chia cơ thể, Tô Bạch cũng cảm thấy một sự sợ hãi chiếm đóng nơi đáy lòng hắn, chút động tĩnh nào cũng làm cho cả người hắn phát lạnh.
Nhưng mà, lúc này chuyện khiến hắn càng sợ hãi hơn xảy ra.
Thi thể bị chia tách kia, thế mà lại đứng dậy, ôm lấy Chu Oánh Oánh.
“Xác chết vùng dậy!” Tô Bạch nhìn thấy cảnh này, da đầu đều sắp nổ tung.
Loại chuyện như vậy, cho dù là ai nhìn thấy đều có tâm lý sợ hãi không cách nào ức chế được.
Bây giờ Tô Bạch cảm thấy, chân của mình đã không thể nhúc nhích được nữa.
Giống như chân của hắn bây giờ đã không còn là chân của hắn vậy.
Phải rời khỏi nơi này!
Tô Bạch khẽ cắn mỗi, cố gắng cảm giác chân của mình, để nó khôi phục tri giác, muốn chạy khỏi nơi này.
Nếu như bị Chu Oánh Oánh phát hiện, chắc chắn hắn sẽ chết.
Qua một lúc sau, hắn rốt cuộc cảm nhận lại được chân của mình, cẩn thận đi xuống lầu đi tới phòng của mình.
Sau khi về phòng, Tô Bạch nằm trên giường, trên cơ thể mới tắm xong tràn đầy mồ hôi.
Ngày hôm nay hắn đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ.
Hắn bị giết, sau đó lại sống lại, đồng thời còn có được một chiếc quan tài hoàng kim.
Sau đó, hắn lại tận mắt nhìn thấy hàng xóm Chu Oánh Oánh ở trên lầu phân thây.
“Quá khó tưởng tượng được.” Tô Bạch nhếch môi.
Lúc này, dù thế nào hắn cũng không ngủ được.
Dù sao, trên lầu có một tội phạm giết người.
Mà lại tới lúc nửa đêm, Tô Bạch đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cộp cộp.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa sổ của hắn.
Lúc này, vẻ mặt Tô Bạch dừng lại một lát, nuốt ngụm nước bọt, tiếp đó thấy không có động tĩnh gì, hắn đánh bạo nhìn ra ngoài cửa sổ.
Và rồi, hắn nhìn thấy người đã chết kia, đang đứng ngoài cửa thang lầu.
“Là người chết kia!” Tô Bạch sửng sốt, sau đó hắn nhìn thấy người bên ngoài đi xuống lầu.
Giống như vừa rồi không có chuyện xảy ra vậy.
Lúc này, Tô Bạch suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều.
Chắc là Chu Oánh Oánh có năng lực làm cho người chết hoạt động, có thể tạo chứng cứ giả.
Cũng chính vì vậy, nàng mới có thể vẫn luôn né tránh chế tài của pháp luật.
“Nhưng… chuyện này thì liên quan gì tới ta…” Vẻ mặt Tô Bạch chợt dừng, khẽ thở dài.
Hắn cũng không chuẩn bị báo cảnh sát.
Bây giờ, người giết hắn còn chưa bị tìm ra, đương nhiên hắn không thể dây vào một phiền toái lớn như Chu Oánh Oánh.
Loại người sở hữu năng lực cường đại như vậy, tuyệt đối không phải người hắn có thể chọc nổi.
Càng chưa nói đến, Chu Oánh Oánh có thể làm cho thi thể di động, cảnh sát cũng rất khó tìm ra chứng cứ giết người của Chu Oánh Oánh, đến lúc đó sợ là nàng ta không bị bắt, hắn ngược lại còn chọc phải một chuyện lớn.
Còn nếu Chu Oánh Oánh bởi vì không bị cảnh sát bắt mà tiếp tục hại người, vậy thì không có quan hệ trực tiếp tới hắn.
Dù sao, cũng không phải là người bị giết.
Hắn chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.
Đừng đẩy tội nghiệt người khác phạm phải do giết người lên thân một người cô đơn lẻ loi như hắn.
Chương 3. Kêu thảm
Sáng hôm sau, Tô Bạch mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách đi về phía trạm dừng xe buýt.
Thực ra, hắn ngoại trừ là chủ cửa hàng quan tài ra thì còn là một học sinh.
Học sinh lớp 12-1, trường Nhất Trung thành phố Tây Giang.
Cửa hàng quan tài, chẳng qua là chuyện hắn làm lúc rảnh rỗi thôi, không mở cửa hàng mấy.
“Két…” Xe buýt dừng lại, Tô Bạch đi về phía xe buýt.
Đúng lúc này, ở phía xa có một nữ sinh vội vàng chạy tới.
“Chờ một chút, bác tài ơi, còn có người muốn lên xe.” Tô Bạch gọi tài xế ngồi phía trước, sau đó tự mình tìm chỗ ngồi xuống.
Nữ sinh chạy lên xe buýt, đưa tiền rồi sau đó nhìn về phía Tô Bạch đầy cảm kích.
Thế nhưng Tô Bạch lại giống như không xảy ra chuyện gì cả, quay đầu đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nữ sinh tên là Triệu Minh San, hàng xóm phòng số 405 ở sát vách nhà hắn và cũng là bạn học của hắn.
Người bật đèn muộn ngày hôm qua cũng là nàng.
Thật ra thì trước đây, quan hệ giữa Tô Bạch và nàng coi như không tệ.
Thế nhưng, từ sau khi cha mẹ hắn mất, Tô Bạch không liên lạc với rất nhiều người, giao lưu với người xung quanh ít hơn, tình cảm cũng phai nhạt.
Sau khi lên xe Triệu Minh San nhìn Tô Bạch, thấy hắn không nhìn mình, nàng mím môi, ngồi xuống chỗ cách Tô Bạch xa chút.
Xe buýt khởi động, cửa xe chậm rãi đóng lại.
Sau đó lại đi qua một vài trạm dừng, một số hành khách đi lên.
Sau đó hành khách nhiều hơn, trên xe buýt cũng bắt đầu ầm ĩ.
Tô Bạch nhìn cánh tay của mình, trên đấy chỉ có lông tơ, không còn thứ gì khác.
Hiện tại hắn đã phát hiện, chiếc quan tài hoàng kim kia chỉ xuất hiện vào thời điểm hắn nhận được các điểm thuộc tính cơ bản, những thời điểm khác thì sẽ không xuất hiện.
“Đây chính là năng lực ta lấy được sau khi sống lại.” Tô Bạch trong lòng suy tư.
Hắn nhanh chóng tiếp nhận sự việc trên người mình mang theo một cái quan tài hoàng kim.
Bởi vì chuyện hắn sống lại, so với việc trên người mang một cái quan tài hoàng kim, càng làm cho người khác khó có thể tiếp thu hơn.
Hơn nữa, ở lầu trên của hắn, còn có kẻ giết người sở hữu năng lực đặc biệt.
“Két…” Lúc Tô Bạch đang suy nghĩ, xe buýt đột nhiên ngừng lại.
Hắn hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại rung động, hắn không khỏi quay đầu nhìn về chỗ ngồi của Triệu Minh San phía trước.
Lúc này, có một gã trung niên mặc đồ tây giày da, đang lại gần chỗ của Triệu Minh San.
Gã trung niên ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ đó, khi đến chỗ của Triệu Minh San, trên mặt mang theo một nụ cười bỉ ổi.
Nhìn nụ cười bỉ ổi trên mặt gã trung niên, Tô Bạch nhìn xuống phía dưới hắn, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác chán ghét.
Chỉ thấy quần của gã trung niên kia, không biết từ lúc nào đã nhô lên một cái lều nhỏ.
Tô Bạch đứng dậy, bước nhanh về phía gã trung niên kia, trực tiếp ngồi xuống ở bên cạnh Triệu Minh San trước gã trung niên.
“Tô… Tô Bạch…” Nhìn thấy Tô Bạch đột ngột ngồi xuống bên cạnh, mặt của Triệu Minh San đỏ lên.
“Anh trai ngươi gần đây thế nào? Ta nghe nói hiện tại hắn đã lên làm thường phục rồi sao?” Tô Bạch liếc gã đàn ông trung niên có vẻ mặt tức giận bên cạnh, nhìn về phía Triệu Minh San bình tĩnh hỏi.
Gã trung niên bên cạnh nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, tìm một chỗ bên cạnh rồi ngồi xuống.
“Ừ…” Triệu Minh San cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng, “Khoảng thời gian trước hắn thăng chức thường phục.”
Nói đến đây, trong mắt của nàng có chút lo lắng, nhìn về phía Tô Bạch:”Nhưng cũng bởi vì hắn thăng chức cảnh sát mặc thường phục, cho nên cũng bận rộn, gần đây vẫn luôn đi về rất trễ, ta rất lo lắng cho hắn.”
“Ừ.” Tô Bạch gật đầu, cũng không nói thêm gì.
Hắn nhắc tới anh trai Triệu Minh San, chẳng qua chỉ khiến gã đàn ông trung niên phía sau kia sợ hãi mà thôi, cũng không có hứng thú tán gẫu chuyện nhà với Triệu Minh San.
“Ừm…” Triệu Minh San nhìn về phía Tô Bạch, chần chờ một chút:”Tô Bạch, sau này ngươi có thể đừng trốn tránh ta được không?”
Tô Bạch nghe lời nàng, không nói lời nào.
Thấy hắn không nói gì, Triệu Minh San cắn môi, im lặng.
Sau đó, lại đi qua mấy trạm, một số người đi lên, chen đầy cả xe buýt.
“Đến giao lộ Lan Lăng rồi, hành khách muốn xuống xe xin hãy mang theo vật phẩm tùy thân đi xuống từ cửa sau. Hãy cẩn thận khi mở cửa. Xuống xe đi mạnh khỏe, trạm kế tiếp: trường Nhất Trung Tây Giang, hành khách xuống xe đi đến cửa phía sau. Hãy chuẩn bị trước khi xuống xe.”
Vào thời điểm này, bên trong xe truyền đến một tiếng nhắc nhở.
Nghe được âm thanh này, Tô Bạch đứng dậy, đi về hướng cửa sau.
Triệu Minh San thấy thế, cũng lập tức đi theo phía sau Tô Bạch.
Dọc theo đường đi, Tô Bạch lơ đãng thay Triệu Minh San ngăn cản những người đàn ông xung quanh.
Lúc đến chỗ cửa sau xe, cuối cùng cũng ít người hơn chút, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tô Bạch, cám ơn ngươi.” Triệu Minh San ở bên cạnh Tô Bạch thấp giọng nói.
Mà Tô Bạch lại vờ như không nghe, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Sau đó, xe buýt lại chạy chừng mười phút, rồi đi đến cửa trường Nhất Trung thành phố Tây Giang.
“Đến trường Nhất Trung Tây Giang, hành khách muốn xuống xe…” Âm thanh nhắc nhở vang lên.
“Két…” Theo âm thanh nhắc nhở, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Học sinh trên xe nườm nượp bước xuống xe.
Triệu Minh San cũng đi xuống xe theo người xung quanh.
Nhưng mà, vào lúc nàng xuống xe, đột nhiên lại phát hiện, Tô Bạch cũng không xuống xe.
“A!!!” Đúng lúc này, bên trong xe truyền đến một tiếng hét thảm.
Sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tô Bạch đeo cặp sách đi theo đoàn người đi xuống xe, hòa vào với các học sinh xung quanh.
Lúc này, Triệu Minh San phát hiện, người đàn ông trung niên muốn ngồi cạnh mình lúc trước, đang lấy tay ôm mũi mình, không ngừng kêu thảm.
Cửa sau xe chậm rãi đóng lại, chạy đi về phía xa xa.
“Đây là Tô Bạch làm sao?” Triệu Minh San nhìn xe đi xa, trong lòng đột nhiên phỏng đoán một cách táo bạo.
“Triệu Minh San!”
Nhưng không để cho nàng suy nghĩ cẩn thận, đã có một nữ sinh đi tới bên cạnh, cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?” Trên mặt nữ sinh cười vui vẻ, chế nhạo nói: “Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ đến Tô Bạch ư.”
“Đàm Nhân Nhân. Ngươi đang nói gì đấy.” Mặt Triệu Minh San đỏ lên, xấu hổ nói.
“Lẽ nào không phải là ngươi đang suy nghĩ về hắn sao?” Đàm Nhân Nhân cười, sau đó lại có chút kỳ quái nói: “Chỉ có điều lại nói, Tô Bạch hắn ngày hôm nay khác thường thật, trước đây đều cách ngươi rất xa, ngày hôm nay lại đột nhiên ngồi bên cạnh ngươi. Ta còn tưởng rằng ông chú bỉ ổi kia sẽ ngồi bên cạnh ngươi.”
“Ông chú bỉ ổi?” Triệu Minh San ngẩn ra, trong lòng hơi kỳ quái.
“Đúng vậy, lúc ta lên xe đã phát hiện, thấy có một ông chú hèn mọn nhìn ngươi, tay còn sờ vào trong đũng quần của mình nữa.” Đàm Nhân Nhân thấp giọng nói với Triệu Minh San.
Nghe thấy nàng nói như vậy, trong lòng Triệu Minh San sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.
Lẽ nào Tô Bạch phát hiện ông chú trung niên định làm gì mình nên mới đánh người đó sao?
Nghĩ vậy, trong lòng của nàng lập tức dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào, như là một đứa trẻ ăn trộm kẹo ngọt.
Chương 4. Chuyện sau khi sống lại
Lúc này, Tô Bạch đang ngồi trong phòng học.
Hắn nhìn cặp sách của mình hơi hơi câm lặng.
Trên túi sách là một vết máu to rõ ràng.
Đây là kết quả của việc ném mạnh cặp sách của mình vào mặt của người trung niên kia trước khi hắn xuống xe.
Nếu là sách bình thường, chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả này.
Nhưng cộng thêm cả cây búa nhổ đinh thì chưa chắc.
Đúng thế, hắn mang túi nhổ đinh tới trường học.
Tô Bạch đã từng chết một lần, trong lòng đều vô cùng cảnh giác với xung quanh, vậy nên mới mang vũ khí theo.
Thật ra lý trí Tô Bạch rất rõ ràng, sáng nay không cần phải đi đập người trung niên kia.
Bởi vì dù cho hắn ở trong dòng người nườm nượp, dùng cặp sách đập cũng có khả năng bị máy quay quay tới.
Làm như vậy, ngoại trừ mang đến phiền phức cho hắn ra, không có chút tác dụng nào.
Nhưng hắn vẫn làm vậy.
Tô Bạch hồi tưởng chuyện lúc trước, hắn cảm thấy rõ ràng lúc đó trong lòng cảm thấy rất hung, đầu óc trống rỗng.
Lúc đó, hắn thậm chí muốn giết người.
Nếu không phải cuối cùng có lí trí áp chế, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ đập người không thôi đâu.
Nghĩ chuyện vừa rồi, trong lòng Tô Bạch có chút kinh nghi bất định.
Nếu là hắn trước kia, thì chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Dường như hắn sau khi sống lại bị thứ gì đó ảnh hưởng, trong lòng có thứ gì đó tối tăm không ngừng ăn mòn hắn, khiến hắn làm ra hành động nguy hiểm.
Chỉ là, Tô Bạch nghĩ hồi lâu, vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận đây rốt cuộc là chuyện gì.
“Quên đi, không nghĩ nữa…” Hắn phun ra một ngụm trọc khí.
Cũng may, chuyện này cũng còn chưa tới mức không thể vãn hồi, về sau hắn chú ý nhiều hơn chút là được.
Dựa theo góc độ lúc đó, chắc là máy quay sẽ quay được trọn vẹn.
Sau đó, Tô Bạch lấy bữa sáng mình mua ngày hôm nay ra.
Hôm nay hắn ăn màn thầu mình thường.
Hiện tại, ngoại trừ số tiền cuối 800 tệ Hà Thuận Nương trả cho hắn ngày hôm qua, thì hắn không có nhiều tiền.
Tất cả tiền và thứ đáng giá của nhà hắn, đều đã bị tên giết hắn cướp đi rồi.
Nghĩ vậy, động tác ăn màn thầu của Tô Bạch ngừng lại một chút, ánh mắt lộ vẻ suy tư.
Nếu là cướp bình thường, tuyệt đối sẽ chỉ chăm chăm vào vật phẩm có giá trị lớn, cùng với lượng lớn tiền mặt.
Mà sẽ không cướp sạch tất cả tiền tài, thậm chí cả một góc tiền cũng không bỏ qua.
Người kia, chắc chắn là đang thiếu tiền.
Mà thiếu tiền đến mức không bỏ qua cho một góc tiền, hoặc là lấy tiền chữa bệnh, hoặc là trả nợ cho bên vay nặng lãi không trả sẽ chết.
Nghĩ đến trình độ cẩn thận khi người kia làm việc, Tô Bạch cảm thấy khả năng thức nhất khá là cao.
Bởi vì dáng vẻ làm việc ngay ngắn rõ ràng của hung thủ, vừa nhìn là biết một người rất tự hạn chết.
Hắn không cách nào tưởng tượng được, một người như vậy mà sẽ đi mượn vay nặng lãi.
“Bệnh viện hàng đầu thành phố Tây Giang, bệnh viện thứ hai thành phố Tây Giang…” Tô Bạch nghĩ, bắt đầu nhẩm tên những bệnh viện nổi tiếng trong khu vực thành phố.
Hắn muốn tìm ra người kia, sau đó… mưu sát hắn ta.
Bất kể là kẻ đó có thù giết mình, hay là kẻ đó biết bí mật sống lại của mình, kẻ đó đều nhất định phải chết.
Viết được một nửa, Tô Bạch ngừng lại, trong lòng đột nhiên nảy lên một sự sợ hãi không thể nói bằng lời.
Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, mình là một học sinh cấp ba, không biết từ lúc nào mà lại có dũng khí giết người.
Điều này không bình thường!
Liên tưởng tới chuyện buổi sáng, Tô Bạch nhìn cánh tay của mình, sắc mặt trở nên khó đoán.
Lúc trước hắn luôn không xác định được, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn tâm trí của hắn đã xảy ra vấn đề!
“Tô Bạch…” Cũng chính vào lúc này, một nam sinh đột nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Người tới là bạn cùng bàn của Tô Bạch, Từ Tiểu Khánh.
“Ngày hôm nay ngươi sao ngươi lại ăn màn thầu thế.” Từ Tiểu Khánh nhìn bữa sáng trước mặt Tô Bạch, có hơi kỳ quái hỏi.
Trước đây, Tô Bạch đều ăn bánh bao thịt.
“Không có tiền.” Tô Bạch liếc Từ Tiểu Khánh, thản nhiên gập quyển vở lại, tiếp tục gặm màn thầu.
“Ặc… không có tiền?” Từ Tiểu Khánh nghe vậy, vẻ mặt hơi kỳ lạ, hắn biết là sau khi cha mẹ mất, Tô Bạch thừa kế di sản của hai người họ, sao mà không có tiền được chứ?
Có thể nói, Tô Bạch chắc chắn là người có tiền nhất trong trường.
Thấy sắc mặt của Từ Tiểu Khánh, đương nhiên Tô Bạch biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng tiếc là, những thứ có giá trị trong nhà hắn đều bị người cướp mất rồi.
Lúc đầu nếu hắn không sống lại, thì hoàn toàn có thể tìm cảnh sát giúp đỡ.
Nhưng cũng bởi vì hắn sống lại, chuyện này lại không dễ làm.
Cũng không thể nói với cảnh sát là, hắn từng sống lại đi?
Nếu vậy sợ là cảnh sát sẽ ném hắn vào bệnh viện tâm thần mất.
Mà một loại khác, cảnh sát tin lời hắn nói, vậy thì càng đáng sợ hơn, người có quyền thế trong Liên bang chắc chắn sẽ giải phẫu hắn.
Tô Bạch khẽ thở dài, tiếp tục gặm màn thầu, không phản ứng Từ Tiểu Khánh.
“Này này…” Cũng chính vào lúc này, Từ Tiểu Khánh như phát hiện ra chuyện gì kích thích, thúc tay vào Tô Bạch: “Ngươi xem kìa, Đàm Nhân Nhân đang nhìn ta đấy.”
Tô Bạch ngẩn ra, ngẩng đầu lên, thì thấy có hai nữ sinh vào lớp.
Là Triệu Minh San và Đàm Nhân Nhân.
Lúc này ánh mắt hai người đều nhìn sang phía mình.
Tô Bạch khẽ nhíu mày.
Kết hợp với chuyện sáng nay, trong lòng hắn rõ ràng, Triệu Minh San và Đàm Nhân Nhân đang xem mình, mà không phải Từ Tiểu Khánh ở bên cạnh.
“Ngươi nói xem, có phải Đàm Nhân Nhân cũng thích ta không.” Từ Tiểu Khánh thấp giọng nói với Tô Bạch.
“Có lẽ thế.” Tô Bạch uống một hớp nước, trả lời có lệ một phen.
Thành tích giữa Từ Tiểu Khánh và Đàm Nhân Nhân chênh lệch rất nhiều, kì thi tháng của tháng trước Đàm Nhân Nhân đứng thứ hai, khoảng 680 điểm, chắc chắn có thể lên đại học Thủ Đô.
Mà thành tích của Từ Tiểu Khánh, lại chỉ nằm ở khoảng giữa, chênh lệch hơn 100 điểm lận.
Tô Bạch cảm thấy cho dù hai người có yêu đương thì cũng sẽ không có kết quả.
Hơn nữa Đàm Nhân Nhân hoàn toàn không có ý gì với Từ Tiểu Khánh, một lòng một dạ nhào vào học tập.
Chỉ có điều Từ Tiểu Khánh là bạn của hắn, Tô Bạch cũng không muốn đả kích hắn trong chuyện này.
Sau đó, Từ Tiểu Khánh liến thoắng nói không ngừng bên cạnh Tô Bạch.
Tô Bạch thỉnh thoảng trả lời vài tiếng, nhưng hoàn toàn không để tâm vào chuyện này.
Bây giờ hắn chỉ muốn làm hai chuyện, một là điều tra tin tức của hung thủ giết mình.
Hai là chuyện của Chu Oánh Oánh lầu trên.
“Phải dọn nhà.” Tô Bạch thầm nghĩ.
Cho dù là hung thủ đó đột nhiên quay lại, hay là Chu Oánh Oánh ở trên lầu, thì đều là chuyện đủ để uy hiếp tới tính mạng hắn.
Chỉ khi dọn nhà mới có thể rời xa nguy hiểm.
Nhưng số tiền hắn có duy nhất bây giờ là 800 tệ, ở trong thành phố Tây Giang cũng chỉ đủ để thuê một tháng.
Mà bây giờ đa số tiền thuê đều là trả nhiều tháng một, số tiền này căn bản không đủ.
“Đúng rồi, Từ Tiểu Khánh, gần đây nhà ngươi có ai không?” Vào lúc này đột nhiên Tô Bạch nghĩ ra gì đó, nhìn sang Từ Tiểu Khánh bên cạnh hỏi.
Hắn nhớ kỹ, Từ Tiểu Khánh cũng là học sinh ngoại trú, hơn nữa ba mẹ hắn ở ngoài quanh năm.
Nếu như ở trong nhà của Từ Tiểu Khánh, hắn hoàn toàn có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
“Ba mẹ ta vừa về, sao thế?” Từ Tiểu Khánh hơi nghi hoặc hỏi.
“Không có gì?” Tô Bạch lắc đầu, bóp chết suy nghĩ vừa rồi.
Có ba mẹ Từ Tiểu Khánh, hắn đi qua cũng không có chỗ ở.
Hắn rõ ràng hoàn cảnh gia đình nhà Từ Tiểu Khánh, hai phòng ngủ một phòng khách, cũng chỉ năm mươi mét vuông.
Ở một nhà ba người đã hơi chật rồi, càng chưa nói tới thêm một người ngoài nữa.
“Ừ.” Từ Tiểu Khánh gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Đàm Nhân Nhân nơi xa, trên mặt lộ vẻ si mê.
Thấy vẻ mặt như Trư Bát Giới của hắn, Tô Bạch khẽ thở dài.
Suy nghĩ muốn nhờ Từ Tiểu Khánh khó tránh khỏi có hơi không đáng tin.
Chương 5. Nữ sinh mất tích
Vào lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Sau đó là giờ tự học buổi sáng.
Tô Bạch lấy sách ngữ văn ra.
Chỉ là bây giờ, nhìn quyến sách này, không hiểu sao hắn có cảm giác không đọc nổi.
Cuộc sống của hắn đã bị quậy cho rối tung, rất khó để bình tĩnh lại.
Khẽ lắc đầu, Tô Bạch ném nỗi lòng phiền muộn đi, bắt đầu chăm chú đọc sách.
Cho dù phía trước có thế nào, hắn cũng nhất định sẽ không từ bỏ học tập.
Nguyện vọng của cha mẹ hắn, chính là muốn hắn đậu một trường đại học tốt.
Đương nhiên, bây giờ hắn trừ việc đọc sách ra, cũng có thêm ít việc cần phải làm.
Nếu quan tài vàng sẽ cho mình thêm điểm thuộc tính vì có người tử vong.
Vậy hắn cảm thấy mình có thể đến gần nơi hay có người chết.
Nghĩ thế, trong lòng Tô Bạch cũng có một ít tính toán.
Sau khi kiếm được một khoản tiền từ cửa hàng quan tài, hắn phải đến gần một số bệnh viện lớn.
Như vậy, nếu có người tử vong, hắn có thể nhận được điểm thuộc tính cơ bản.
Bây giờ hắn đã nếm được ngon ngọt, bức thiết muốn nhận được càng nhiều điểm thuộc tính cơ bản hơn.
Từng điểm điểm thuộc tính cơ bản mà quan tài vàng cho hắn đều rất hữu dụng.
Ví dụ như, cảm giác.
Nếu hôm qua hắn không nhận được một điểm cảm giác, thì hắn căn bản không thể phát hiện ra dị trạng của Chu Oánh Oánh ở lầu trên.
Chuyện này đối với hắn không thể nghi ngờ là một năng lực để bảo vệ tính mạng.
Trước đây nếu hắn có điểm thuộc tính cảm giác này, chắc chắn sẽ không chết trong tay người khác.
Còn điểm thuộc tính lực lượng, sáng nay Tô Bạch cũng đã kiểm tra rồi.
Trước kia hắn chỉ có thể chống đẩy được đại khái hai mươi lăm cái, nhưng bây giờ có thể dễ dàng làm được tám chín mươi cái.
Cũng bởi vì biến hóa như vậy, Tô Bạch rất khát vọng điểm thuộc tính cơ bản.
“Tô Bạch.” Lúc Tô Bạch suy tư, một giọng nói truyền tới từ cửa.
Tô Bạch ngẩn ra, nhìn về phía cửa, thấy chủ nhiệm lớp Diệp Thiệu Hoa đang vẫy tay với hắn.
Sau đó hắn đứng dậy đi ra cửa.
Tới cửa rồi, Diệp Thiệu Hoa kéo hắn tới một góc.
“Tô Bạch, ta cũng biết tình huống nhà ngươi.” Vừa tới góc, Diệp Thiệu Hoa trầm mặc một lát rồi nhìn Tô Bạch nói: “Nhưng bây giờ đã là lớp mười hai, ngươi nên tập trung vào việc học. Ta tin cha mẹ ngươi cũng không hi vọng ngươi biến thành dạng như vậy.”
Tô Bạch nghe vậy im lặng không nói gì, nửa năm trước sau khi cha mẹ hắn quá đời, hắn có hơi bỏ bê việc học.
Trước đây hắn có thể xếp hạng trong top 10 của khối, bây giờ đã lùi bước rất nhiều.
“Thưa thầy, ta sẽ chú ý.” Tô Bạch hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói.
“Ừ, ta tin tưởng ngươi.” Diệp Thiệu Hoa vỗ vai Tô Bạch, cười nói: “Ngươi vẫn luôn là một đứa trẻ vô cùng thông minh, chắc chắn hiểu đúng mực hắn những thằng nhóc khác ở trong lớp.”
Sau đó hai người lại nói một số chuyện vặt vãnh, rồi Tô Bạch về phòng tiếp tục tự học.
Trải qua chuyện sống lại, trong lòng hắn đã bắt đầu vững vàng hơn.
Không lâu sau, tiếng chuông vang lên, kết thúc giờ tự học.
Chẳng qua lúc này Tô Bạch vẫn còn đang đọc sách, trong tay ghi chép kiến thức.
Đúng lúc này một bóng người đi tới trước mặt hắn, chặn ánh sáng mặt trời.
Tô Bạch cảm thấy trước mặt tối sầm lại, hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Triệu Minh San.
“Lời thầy Diệp nói ta cũng nghe được một ít, nếu như ngươi cần bài môn nào thì cũng có thể tới tìm ta.” Triệu Minh San thấp giọng nói.
“Ừ, cảm ơn.” Vẻ mặt Tô Bạch hơi khựng lại, gật đầu.
Triệu Minh San là người đứng đầu toàn trường, điểm hơn 720, ghi chép của nàng đúng là rất hữu dụng.
Nghe thấy lời Tô Bạch nói, mặt Triệu Minh San hơi ửng đỏ, sau đó đi về chỗ ngồi của mình.
Mà lúc này, ánh mắt người trong lớp nhìn về phía hai người họ lập tức thay đổi.
Lúc này tình cảm gà bông đều nằm trong giai đoạn mơ hồ, rất ít khi nhìn thấy lộ liễu như vậy.
“Ầy ầy…” Từ Tiểu Khánh vỗ vai Tô Bạch, cười đầy ẩn ý: “Không ngờ ngươi và Triệu Minh San có quan hệ tốt như vậy đấy.”
“Nàng và ta là hàng xóm của nhau.” Tô Bạch nhìn hắn, thản nhiên nói.
“Uầy…” Trên mặt Từ Tiểu Khánh lộ vẻ hiểu rõ, giống như đã hiểu ra chuyện gì.
“Được rồi, ngươi thích Đàm Nhân Nhân, hay là ta tới nói thẳng với Đàm Nhân Nhân cho rồi.” Tô Bạch liếc Triệu Minh San, thản nhiên hỏi.
Từ Tiểu Khánh nghe vậy, mặt cứng lại, lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, hắn khoát tay lia lịa, cười mỉa nói: “Quên đi, quên đi, anh Tô, ta đùa thôi đấy.”
Đúng là hắn thích Đàm Nhân Nhân thiệt, nhưng chỉ dám giấu phần thích ấy dưới đáy lòng, không dám biểu lộ ra.
Tô Bạch nhìn bộ dạng của hắn, cười, tiếp tục đọc quyển sách trên tay.
Mà bên kia, Triệu Minh San về chỗ ngồi, Đàm Nhân Nhân lập tức thấp giọng nói: “Ngươi xem, ngươi còn nói ngươi không có ý với Tô Bạch, bây giờ không phải còn đi tìm hắn sao?”
Nghe lời nàng nói, mặt Triệu Minh San hơi ửng đỏ, xấu hổ nói: “Ta tới cảm ơn buổi sáng hắn đã giúp ta thôi.”
“Ồ…” Đàm Nhân Nhân kéo dài giọng, chế nhạo: “Vậy sau đó có phải muốn lấy thân báo đáp không?”
Mặt Triệu Minh San càng đỏ hơn, không khỏi có hơi cả giận nói: “Đàm Nhân Nhân, ngươi còn thế nữa thì sau này ta không nói chuyện với ngươi đâu.”
“Được rồi, được rồi, ta không dám nữa.” Nghe nàng nói vậy, Đàm Nhân Nhân vội vàng nói.
Nàng rõ tính cách của bạn mình.
Nếu như nàng thực sự quyết định không để ý đến mình, vậy mấy tuần sau chắc chắn sẽ không nói với mình lấy một câu.
Nếu như vậy, Đàm Nhân Nhân cảm thấy mình sẽ nghẹn chết.
Mà đúng lúc này, một đám người đang tán gẫu ở bên cạnh.
“Ngươi nghe nói chưa? Trường Nhị Trung có nữ sinh mất tích á.”
“Đương nhiên là có rồi, rất nhiều bạn của ta đều đăng trạng thái thông báo tìm nàng ấy.”
“Haizz, bạn học ở Nhị Trung nói với ta, nữ sinh kia rất dễ tính, trước kia chưa từng cãi nhau với bạn học, thế mà giới cứ biến mất như vậy.”
“Đúng vậy, kỳ lạ quá, nghe bạn học của nàng nói, nàng mất tích vào khuya hôm trước, điện thoại cũng không liên lạc được, đếm số bước chân hôm trước là khoảng bốn trăm bước, hôm nay lại không đi bước nào, sợ là gặp nguy hiểm.”
“Các ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, Sở Cảnh sát đã tham gia, họ sẽ tìm được nữ sinh kia thôi.”
“…”
Nghe bạn học nào, động tác đọc sách của Tô Bạch chợt khựng lại.
Chẳng lẽ đây lại là một kẻ giết người?
Nghĩ vậy, Tô Bạch lắc đầu, hắn cảm thấy mình có thế nào cũng không thể xui như vậy được.
Loại kẻ giết người đó, người khác cả đời cũng chưa chắc gặp được, sao mình có thể gặp được ba người trong vòng hai ngày chứ?
“Hi vọng là không sao.” Tô Bạch nói thầm trong lòng, sau đó nhìn Triệu Minh San.
Nếu như có loại kẻ giết người để mắt tới nữ sinh thật, kiểu nữ sinh ngồi xe buýt mỗi tối như Triệu Minh San sẽ rất nguy hiểm.
Có lẽ, hắn nên xem việc Triệu Minh San cho hắn chép bài mà chiếu cố Triệu Minh San một phen.
Nghĩ vậy, Tô Bạch ngây ra.
Thật ra, từ lúc mình lên cấp ba, không phải mình vẫn luôn như vậy sao?
Chỉ là sau khi cha mẹ mất đi thì mới bắt đầu thay đổi.
“Nghĩ gì thế?” Tô Bạch lắc đầu, ném nỗi lòng hỗn loạn của mình đi.
Có điều, hắn đã quyết định, trong khoảng thời gian nào đó vẫn nên chiếu cố Triệu Minh San một phen.
Chương 6. Chuyến xe cuối cùng
Một ngày học hành trôi qua vội vã, sau khi tự học buổi tối xong thì Tô Bạch ra trạm xe đợi chuyến xe cuối cùng.
Với học sinh ngoại trú, chín giờ rưỡi là đã hết tiết tự học buổi tối.
Mà chuyến xe cuối cùng cũng khởi hành vào thời điểm này.
Bên cạnh hắn cũng có một số bạn học nữa.
Đều là học sinh ngoại trú nhưng không phải tất cả những người ở đây đều đi cùng chuyến xe buýt với Tô Bạch.
Sau một hồi có một vài chiếc xe buýt tới, chở đi hầu hết học sinh chờ ở đây.
Chỉ còn lại Tô Bạch, Triệu Minh San và vài học sinh khác khác còn ngồi ở trạm dừng.
Vốn dĩ Đàm Nhân Nhân cũng đi cùng nhưng vì một số việc gia đình nên Đàm Nhân Nhân đã về trước.
“Két….” Xe buýt 404 dừng lại.
Tô Bạch và mấy người Triệu Minh San lên xe tìm chỗ ngồi.
Xe buýt bắt đầu chạy, Tô Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thở dài ngắm cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi về phía sau.
Cuối cùng hắn vẫn không thể tìm thấy một nơi để dung thân.
Nguyên nhân chủ yếu là vì hắn quá nghèo.
Lúc này Tô Bạch cũng nảy sinh ý định bán căn nhà và cửa hàng quan tài.
Nhưng hắn nghĩ tới chuyện nhà là cha mẹ mua để lại cho mình, cuối cùng lại không nỡ bán đi.
“Có lẽ nên làm một ít quan tài đi bán.” Tô Bạch thầm nhủ trong lòng.
Hắn theo cha mẹ một thời gian và rất thành thạo nghề mộc.
Bây giờ trong nhà kho của cửa hàng quan tài vẫn còn lại một số quan tài.
Nếu bán số quan tài đó đi, hắn sẽ có đủ tiền để chuyển nhà.
Cũng chính vào lúc này, đột nhiên Tô Bạch nhìn về phía Triệu Minh San trước mặt.
Lúc này, hắn bỗng nhớ tới.
Triệu Minh San cũng sống trong khuh nhà trọ đó, có nên nhắc nàng cẩn thận chút không?
Nhưng ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Tô Bạch lập tức gạt bỏ.
Những người bước vào phòng của Chu Oánh Oánh đều là đàn ông.
Nói cách khác, mục tiêu của Chu Oánh Oánh hoàn toàn không phải là phụ nữ.
Và nếu hắn nói với Triệu Minh San, ngược lại sẽ làm Triệu Minh San lộ ra sơ hở và thu hút sự chú ý của Chu Oánh Oánh.
Như vậy Triệu Minh San mới thực sự gặp nguy hiểm.
Còn đối với anh trai của Triệu Minh San thì lại càng không cần phải nhắc nhở.
Anh trai của Triệu Minh San là một cảnh sát mặc thường phục, cho dù Chu Oánh Oánh có càn rỡ đến đâu thì cũng không thể nhắm vào cảnh sát được.
Mà vào lúc này, chiếc xe buýt đã dừng lại trước trạm.
Ngay sau đó có một người phụ nữ có thân hình nuột nà bước lên xe.
Nhìn thấy người phụ nữ đó, sắc mặt Tô Bạch hơi thay đổi.
Người này không phải ai khác, chính là Chu Oánh Oánh.
Hắn cảm thấy vận đen của mình tới rồi, đi xe buổi tối mà cũng có thể đụng phải nàng.
Sau khi Chu Oánh Oánh đi lên, nàng quan sát khắp lượt mọi người trên xe, khi nhìn thấy Tô Bạch, mắt nàng sáng lên ngay lập tức.
Nàng chầm chậm đi đến bên cạnh Tô Bạch và ngồi xuống.
Khi nàng vừa ngồi xuống, một mùi hương nước hoa quyến rũ lập tức thoảng qua.
Nhưng mà lúc này Tô Bạch hoàn toàn không cảm nhận được hương thơm này.
Bởi vì hắn biết Chu Oánh Oánh trước mặt hắn là một con quái vật giết người không chớp mắt.
“Anh giai Tô tan học rồi à?” Chu Oánh Oánh cười hì hì nhìn Tô Bạch.
“Ừ.” Tô Bạch trả lời, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này tâm trí hắn chỉ toàn là cảnh Chu Oánh Oánh dùng dao róc xương chặt xác và nụ cười mãn nguyện biến thái của Chu Oánh Oánh lúc đó.
Bây giờ cho dù nụ cười của Chu Oánh Oánh có đẹp đến đâu, trong lòng hắn cũng sẽ không có một chút gợn sóng nào.
Thậm chí, hắn còn không muốn tiếp xúc với người phụ nữ này một chút nào.
“Thế nào, anh giai Tô không thích ta à?” Chu Oánh Oánh nhìn thấy phản ứng của Tô Bạch, trong lòng không khỏi nổi ý muốn đùa bỡn. Nàng cọ đùi vào đùi Tô Bạch, đồng thời đưa tay sờ lên xuống đùi Tô Bạch.
Hai chân Tô Bạch cứng đờ, lập tức căng thẳng.
Triệu Minh San và những người khác nhìn thấy cảnh tượng từ xa này đều sững sờ, trong lòng cảm thấy chấn động.
Làm sao mà có một người phụ nữ như vậy hả trời?
“Buông ra!” Nhưng mà lúc này không biết vì sao trong lòng Tô Bạch lại toát ra một luồng lệ khí đi thẳng lên não.
Lúc này hắn thậm chí còn có xúc động muốn xé Chu Oánh Oánh ra thành từng mảnh.
Sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh buốt, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Chu Oánh Oánh với đôi mắt đỏ ngầu, gằn giọng từng chữ: “Đừng có ‘nắng’ với ta.”
Nghe thấy lời hắn nói, trên mặt Chu Oánh Oánh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nàng không ngờ rằng anh giai Tô này tại sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi thành người khác.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng nghe người khác nói rằng nàng ‘nắng’.
Nghĩ đến đây Chu Oánh Oánh trong lòng cảm thấy tức giận, những người đàn ông khác chỉ mong được mút ngón chân của nàng, dựa vào cái gì tên học sinh trung học này lại dám thờ ơ với nàng như vậy.
Sau đó, nàng chuẩn bị tiến thêm một bước.
Nhưng vào lúc này, Tô Bạch đột nhiên đứng dậy, đẩy Chu Oánh Oánh ra đi về phía ghế ngồi của người già yếu, tàn tật ngồi xuống.
Chỗ ngồi của người già yếu, tàn tật là ghế đơn nên Chu Oánh Oánh chỉ có thể trợn mắt nhìn chứ không thể ngồi cạnh.
Cùng lúc đó, Tô Bạch sắc mặt dần dần trở lại bình thường trong đêm đen.
Hắn đã chống lại sự tập kích của lệ khí một lần nữa.
Nhưng bây giờ không phải là lúc vui vẻ, Tô Bạch lúc này có cảm giác đứng ngồi không yên, cả người không vững.
Vừa rồi hắn mới bảo kẻ sát nhân động dục, điều đó có khác gì đang nhảy múa trên cái chết không?
Giờ đây nội tâm hắn đã run rẩy đến cực độ, như thể hắn sẽ chết bất cứ lúc nào.
Nhưng mà vừa rồi cũng không trách được Tô Bạch, luồng lệ khí vừa rồi hoàn toàn khống chế đầu óc của hắn, làm cho hắn vốn không có được suy nghĩ bình thường.
Hắn có thể khống chế mình không bùng nổ là đã không tệ lắm rồi, làm sao hắn còn có tinh lực để kiểm soát lời nói của mình.
“Bình tĩnh, mình phải bình tĩnh lại.” Tô Bạch trong lòng nhẹ nhàng thở ra làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể để Chu Oánh Oánh thấy bất cứ điều gì khác thường.
Bây giờ, Chu Oánh Oánh chưa chắc sẽ giết mình, nhưng nếu để Chu Oánh Oánh phát hiện ra mình biết bí mật của nàng, thì mình chắc chắn sẽ chết.
“Két…” Tô Bạch đang nghĩ cách đối phó thì xe buýt lại dừng lại, có mấy người đàn ông đi lên.
Tô Bạch dường như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía đoàn người.
Khi nhìn thấy một người đàn ông trong số đó, hắn rất ngạc nhiên.
Người đàn ông này trông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tóc khá ngắn, khuôn mặt như đao tạc búa đẽo, đường nét rõ ràng, cùng với bộ râu lún phún và bộ quần áo da sờn, làm hắn có khí chất của một lãng tử lang bạt.
Tô Bạch biết người đàn ông này, hắn là anh trai của Triệu Minh San, tên là Triệu Không Thanh.
Là một cảnh sát mặc thường phục.
Triệu Không Thanh đã làm cho Tô Bạch có ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì hắn có một vết sẹo giống con rết trên mặt trái.
Vết sẹo sâu và thẳng, theo như kinh nghiệm dùng dao của Tô Bạch khi làm thợ mộc, hắn cảm thấy vết sẹo đó chắc chắn không phải do tai nạn ngẫu nhiên.
Phần lớn là do vũ khí sắc bén như dao găm gây ra.
Hơn nữa, người gây vết sẹo này ra tay cực kỳ vững vàng, nhất định không phải do xảy ra ngoài ý muốn.
Tô Bạch khẽ cau mày, hắn phát hiện buổi tối hôm nay rất kỳ quái, tất cả những người trước đây hắn không gặp đều hội tụ ở đây.
Có kẻ giết người, cũng có cảnh sát.
Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch phát hiện có điều gì đó không ổn.
Sau khi Triệu Không Thanh lên xe, hắn cũng không thèm nhìn Triệu Minh San một cái mà lại ngồi xung quanh Chu Oánh Oánh cùng với những người đàn ông vừa lên xe.
Lúc này bầu không khí trong xe trở nên yên tĩnh hơn một chút, trong xe chỉ có âm thanh bánh xe ma sát mặt đất không ngừng vang lên.
Vào lúc này, Tô Bạch biết rằng rất có thể Triệu Không Thanh và những người bên cạnh hắn là cảnh sát mặc thường phục, và họ nhắm đến Chu Oánh Oánh.
Có lẽ những vụ giết người của Chu Oánh Oánh đã bị điều tra ra!
Nhưng mà những người này có phải là đối thủ của Chu Oánh Oánh không?
Trong lòng Tô Bạch lại sinh ra cảm giác bất định.
Hắn đã từng nhìn thấy cảnh xác chết sống lại.
Hơn nữa, người mà Chu Oánh Oánh giết là một người đàn ông.
Tuyệt đối không thể đánh giá sức mạnh của nàng như những người phụ nữ bình thường được.
Nguy cơ sinh tử mà Chu Oánh Oánh mang đến cho hắn vừa rồi rõ ràng đến mức khiến hắn nghi ngờ, liệu người phụ nữ này có phải là người bình thường hay không.
Lúc này, Chu Oánh Oánh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, khuôn mặt vốn dĩ tức giận của nàng dần trở nên lạnh lùng.
Trong lúc nhất thời, bên trong xe có một bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Sau đó, xe buýt tiếp tục chạy về phía trước.
Tuy nhiên, sau nhiều trạm dừng, không có ai lên xe nữa.
“Hôm nay đúng là quái lạ.” Người tài xế xe buýt oán giận phàn nàn.
Sau đó, xe buýt như đi trong thành phố không người, không có ai lên xe, ngược lại học sinh xuống xe gần hết.
Lúc này trên xe chỉ còn lại Tô Bạch, Triệu Minh San, Chu Oánh Oánh và một vài cảnh sát.
“Két …” Xe buýt dừng ở trạm dừng khu LC.
Thấy vậy, Tô Bạch tóm lấy Triệu Minh San đang lúng túng kéo xuống xe.
Sau khi bọn họ xuống xe, xe khởi động, hai người đứng ở trạm dừng nhìn chiếc xe đi dần xa.
“Tô Bạch, có phải ngươi đã biết chuyện gì không?” Triệu Minh San nhìn Tô Bạch, trong lòng có chút sợ hãi.
Lúc trước khi nàng thấy dáng vẻ của anh trai thì đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Trước đây, anh trai nàng sẽ không bao giờ thờ ơ như vậy khi nhìn thấy nàng.
“Không biết, chắc là đang thi hành nhiệm vụ.” Tô Bạch nhìn chiếc xe đã đi xa, giả vờ bình tĩnh nói với Triệu Minh San: “Đừng lo lắng quá, về nghỉ ngơi sớm đi, không chừng ngày mai ngươi sẽ gặp được hắn.”
Nói xong hắn đi về phía nhà trọ.
Thấy vậy, Triệu Minh San ở vừa cắn môi vừa đi theo phía sau Tô Bạch về phía nhà trọ.
Sau khi lên lầu, Triệu Minh San và Tô Bạch vào phòng của mình.
Nhưng không lâu sau, cửa phòng 404 được mở ra, Tô Bạch bước ra khỏi phòng.
Lúc này, hắn thay một bộ đồ màu đen, trong bóng tối không dễ thấy chút nào.
Chương 7. Sống lại
Sau khi Tô Bạch ra khỏi phòng thì xuống lầu, đi về phía đường lớn.
Hắn thực sự rất muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra với Chu Oánh Oánh
Là một người có sức mạnh kỳ lạ giống như hắn.
Tô Bạch cảm thấy bản thân mình quan sát thêm cũng không có gì sai.
Mặc dù có thể có nguy hiểm trong đó, nhưng hắn cảm thấy nó rất đáng giá.
Tô Bạch cảm thấy cảnh sát và Chu Oánh Oánh đang che giấu điều gì đó, như thể một cánh cửa thần kỳ đang mở ra với hắn.
Sau khi ra tới đường lớn, Tô Bạch từ từ chạy men theo con đường tối hướng về tuyến đường 404.
Lúc này, hắn chợt thấy con đường hôm nay vắng lặng lạ thường.
Dọc đường đi, hắn không nhìn thấy ai cả.
Tô Bạch cũng đột nhiên bừng tỉnh, trước đó khi đi xe buýt cũng không gặp ai.
Là người thường xuyên đi chuyến xe buýt này, hắn rất rõ ràng điều này gần như là không thể.
“Là cảnh sát đuổi người đi.” Trong lòng Tô Bạch suy đoán.
Sau đó, chạy hơn nửa tiếng, cuối cùng Tô Bạch cũng nhìn thấy xe buýt 404 từ xa.
Nhưng lúc này, chiếc xe buýt bị lật nằm trên đường, xung quanh toàn là mảnh thủy tinh vỡ.
Ba thi thể nát vụn ở gần xe buýt, máu chảy khắp nơi.
Đồng thời, Triệu Không Thanh đang lo lắng gọi điện thoại ở bên cạnh.
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Lý Tư, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, nhanh nhẹn +1.”
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Chu Trọng Ly, nhận được một điểm thuộc tính cơ bản, trí nhớ +1.”
“Cảm giác được gần đây có một người vừa chết, họ tên Chu Oánh Oánh, nhận được một điểm thuộc tính đặc biệt, kỹ xảo vật lộn +1.”
Chính là lúc khi tới nơi đây, trong lòng Tô Bạch đột nhiên xuất hiện ba tin tức.
“Kết thúc rồi ư?” Hắn cảm nhận được ba tin tức, hơi giật mình.
Ba người đã chết, một trong số đó là Chu Oánh Oánh, rõ ràng trận chiến đã kết thúc rồi.
Hắn thật không ngờ chỉ trong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ cũng đã chia ra sinh tử rồi.
Lúc này Tô Bạch cũng cảm thấy mình nghĩ chuyện quá đương nhiên rồi, sống chết chính là chuyện trong gang tấc, vốn sẽ không đánh quá lâu, lại càng không chờ hắn tới xem.
“Ò é ò é…” Đúng vào lúc này, tiếng xe cảnh sát vang lên, mang xe cứu thương chạy về hướng xe buýt phía Tô Bạch.
Tô Bạch vội vàng nấp vào bụi cỏ bên đường, dùng áo đen của mình che lấp bản thân, để cho người trong xe cảnh sát hoàn toàn không phát hiện ra.
Khi xe cảnh sát và xe cứu thương đến gần, công tác cứu hộ ngay lập tức bắt đầu được triển khai khẩn trương.
Chỉ một lúc sau, xe cứu thương và xe cảnh sát phóng đi, chỉ còn lại một số cảnh sát ở lại để giữ nguyên hiện trường.
“Phù…” Tô Bạch nhìn chiếc xe cảnh sát đã đi xa, nhẹ nhàng thở phào, bỏ áo khoác đen trùm lên người xuống.
Lúc này, hắn không muốn trở thành mục tiêu chú ý của cảnh sát.
Sau đó, Tô Bạch ngồi xổm xuống, nhìn cánh tay của mình.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, chiếc quan tài vàng đơn giản lại xuất hiện.
Vừa rồi, hắn đạt được hai thuộc tính, một điểm nhanh nhẹn, một điểm trí nhớ, cùng một điểm thuộc tính đặc biệt, kỹ năng vật lộn.
Tuy nhiên lúc này Tô Bạch mới phát hiện ra một chỗ kỳ lạ.
Hiện giờ trên hoa văn quan tài vàng chỉ còn lại hai chấm đen và một chấm đỏ.
Nếu cái chết của Chu Oánh Oánh là một chấm đỏ, thì quan tài vàng trên cánh tay của hắn phải có bốn chấm đen và một chấm đỏ mới đúng.
Nhưng bây giờ, chỉ có hai chấm đen, và một chấm đỏ.
Sau đó, Tô Bạch cẩn thận xem kỹ lại thì thấy trên quan tài xuất hiện một số đường vân đen.
Những đường vân này rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thấy được.
Mà những đường vân này mang đến vẻ đẹp kỳ lạ cho chiếc quan tài vàng đơn giản, tạo cho người ta cảm giác thần bí.
“Có lẽ mỗi lần thu hồi chấm đen, quan tài vàng sẽ tiêu hóa hết chấm đen đó.” Tô Bạch khẽ cau mày nghĩ.
Sau đó, hắn lại nhìn vào chấm đỏ.
Nhìn chấm đỏ, Tô Bạch có hơi khó hiểu, hắn vừa cảm thụ thân thể của mình, trí nhớ và nhanh nhẹn thì có thể cảm nhận được chút thay đổi.
Nhưng điểm thuộc tính đặc biệt kỹ xảo vật lộn ấy thì hắn hoàn toàn không cảm nhận được.
Lúc này Tô Bạch đột nhiên có xúc động, vươn tay phải ra chạm vào hoa văn quan tài trên cánh tay trái.
Sau đó, chấm đỏ lập tức bay về phía tay hắn.
Tô Bạch nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay xuất hiện một chấm đỏ.
Lúc này, hắn có cảm giác chỉ cần mình muốn là có thể tiếp nhận đủ điểm thuộc tính đặc biệt kia.
Thậm chí, hắn có thể tặng điểm thuộc tính đặc biệt này cho người khác.
“Thật đúng là khả năng kỳ lạ.” Tô Bạch lẩm bẩm, và rồi động ý niệm.
Ngay sau đó, các kỹ xảo vật lộn lần lượt hiện lên trong đầu hắn, những kỹ xảo này giống như một con dao khắc, làm cho hắn ghi nhớ sâu sắc, dung hợp thông suốt.
Vào lúc này, bản thân Tô Bạch cũng cảm thấy có phải mình đã thực sự học được kỹ xảo vật lộn hay không.
Hắn vui ra mặt, hiện tại có được những kỹ xảo chiến đấu cơ bản này, hắn sẽ không bị khống chế như trước nữa.
“Cảm nhận được ký ức của người sống lại, có xem không?” Đúng lúc này, một tin tức truyền đến từ chấm đỏ trên tay Tô Bạch.
“Người sống lại?” Tô Bạch giật mình sợ hãi.
Ba từ này tạo cho hắn một cảm giác rùng rợn, như thể bây giờ hắn đang tiếp cận một bí mật nào đó liên quan đến hắn.
Hắn nghi ngờ rằng người được gọi là người sống lại, có nghĩa là người đã từng sống lại một lần giống như mình.
“Xem.” Tô Bạch nuốt nước bọt, trong đầu lóe lên ý nghĩ.
Sau đó, trong lúc hốt hoảng, hắn nhìn thấy ký ức của một người tới lui trong đầu.
Người đó quay đầu nhìn lại với một nụ cười xinh đẹp, đúng là Chu Oánh Oánh.
Chu Oánh Oánh là người huyện Lâm Xuân, khi còn trẻ nàng kết hôn với một người đàn ông cùng huyện.
Người đàn ông đó trước khi kết hôn thì chu đáo mọi mặt với nàng, nhưng sau khi kết hôn, hắn trở thành một người đàn ông thích bạo lực gia đình, đối với nàng rất cay nghiệt, độc ác, động chút là đánh chửi.
Mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng.
Nhưng chính vì vậy, chồng nàng lại càng làm trầm trọng hơn.
Cuối cùng đến một ngày nàng bị chồng đánh tới chết.
Khi chồng nàng nhìn thấy nàng đã chết, hắn ta đã rất hoảng sợ và giấu xác của nàng trong tủ lạnh để không ai nhìn thấy.
Nhưng khi đêm tới, Chu Oánh Oánh đã sống lại trong tủ lạnh.
Sau khi sống lại, vào ban đêm, Chu Oánh Oánh trói chặt chồng rồi từ từ dùng dao gọt hoa quả cắt đầu chồng xuống.
Vào ngày hôm đó, nàng cảm thấy một niềm vui sướng không gì sánh được.
Sau khi giết chồng, Chu Oánh Oánh phát hiện ra rằng mình thế mà có thể kiểm soát cơ thể của chồng mình, và cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn người bình thường sau khi giết người.
Sau đó, nàng điều khiển cơ thể của chồng mình để hắn ta giả vờ tự tử ở bên ngoài.
Nàng đã thực hiện một tội ác hoàn hảo.
Nhưng đây chỉ là khởi đầu.
Sau khi Chu Oánh Oánh giết chồng, nàng vô cùng mê mẩn những thứ máu me.
Mặt tối trong trái tim nàng được phóng đại vô tận, giống như một con quái vật.
Vài năm sau đó, nàng qua lại giữa một số thành phố, quyến rũ hàng trăm người đàn ông.
Nàng đã làm những chuyện vui vẻ với những người đàn ông đó, rồi sau đó phân thây họ.
Đáng tiếc, hôm nay, Sở Cảnh sát đã để mắt đến nàng.
Chương 8. Ma Thiết
Thật không may đến hôm nay cuối cùng Sở Cảnh sát cũng theo dõi nàng.
Sau khi Tô Bạch đưa Triệu Minh San ra khỏi xe, lại qua vài trạm nữa, Chu Oánh Oánh bất ngờ bạo phát và giết chết hai cảnh sát, nhưng nàng nhanh chóng bị các cảnh sát mặc thường phục khác đánh chết.
Trong khoảng thời gian ngắn, chiếc xe buýt bị lật, ba người mạng người cứ thế ra đi.
Cảm nhận được trí nhớ của Chu Oánh Oánh đang dần phai nhạt, Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy có chút khó tin.
Hắn không ngờ rằng ngoài mình ra còn có những người khác sống lại.
Đồng thời Tô Bạch cảm thấy những người sau khi sống lại hình như không bình thường cho lắm.
Cho dù đó là hắn hay Chu Oánh Oánh, lệ khí và mặt tối trong lòng hình như được phóng đại lên vô hạn.
Chu Oánh Oánh từng là một người phụ nữ để mặc cho chồng ức hiếp, hành hạ mình, nhưng giờ đây nàng lại trở thành một kẻ giết người như ngóe.
Mà hắn, dưới ảnh hưởng của yếu tố chưa biết rõ, đã cư xử khác nhiều so với trước đây.
Nghĩ đến đó, Tô Bạch cảm thấy có chút lạnh run.
Nếu đúng như vậy thì hơi kinh khủng rồi đấy?
Bọn họ là tội phạm trời sinh.
“Người sống lại…” Tô Bạch lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu đúng như vậy thì người sống lại hẳn là trạng thái của một loại người xấu xa, bất hảo.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm quyết định bất kể là chuyện gì xảy ra sau này thì cũng không được nói đến chuyện hắn đã sống lại.
“Nhận ra điều ước cuối cùng của Chu Oánh Oánh, nàng muốn gặp lại con mình, ngươi có thể thay nàng đến thăm đứa bé không? Nếu nguyện vọng của Chu Oánh Oánh được hoàn thành, năng lượng tâm linh (linh năng) của nàng sẽ được hấp thụ, tạo thành những mảnh báu quan tài, đồng thời ngươi sẽ nhận được đạo cụ: Ma Thiết.”
Ngay khi Tô Bạch đang suy nghĩ, một lời nhắn hiện lên trong đầu hắn.
Nhìn thấy thông tin này, Tô Bạch giật mình.
Hắn không ngờ rằng xem ký ức của người sống lại sẽ có thu hoạch như vậy.
“Giúp nàng đi thăm đứa con của nàng?” Tô Bạch hồi tưởng lại ký ức của Chu Oánh Oánh, phát hiện quả nhiên nàng đã có một đứa con.
Tuy nhiên sau khi Chu Oánh Oánh giết chồng, cảm thấy đứa bé này là gánh nặng trói buộc, nên đã đem nó cho ông bà nội nuôi dưỡng.
“Đến cuối cùng mới nhớ ra con của mình, không biết là có thực sự thương nó hay không.” Tô Bạch lắc đầu thở dài trong lòng.
Sau đó, hắn nhận thức được trong tin nhắn còn có những thứ khác nữa.
Vài từ trong đó khiến Tô Bạch cảm thấy phải nghiền ngẫm.
Một là linh năng, mảnh báu quan tài và đạo cụ Ma Thiết.
“Cho nên, sau khi quan tài vàng của ta hấp thu linh năng mới thì có thể tạo thành mảnh báu quan tài.” Tô Bạch khẽ cau mày, trong lòng thầm nghĩ.
Tuy nhiên điều đáng tiếc là bất kể linh năng hay là những mảnh báu quan tài, hắn đều không có thông tin gì cụ thể.
Vào lúc này, Tô Bạch chỉ có thể hiểu theo nghĩa đen rằng linh năng có lẽ là một loại năng lượng nào đó, và vật báu quan tài có lẽ là một loại bảo vật nào đó.
Khẽ lắc đầu, lại cảm nhận đạo cụ trong tin tức: Ma Thiết
Mà ngoài dự đoán của Tô Bạch là, khi hắn cảm nhận từ “Ma Thiết”, một tin tức hiện lên trong đầu hắn.
Ma Thiết: Một khối sắt thần kỳ, có thể thay đổi hình dạng, đồng thời khi đánh trúng vào kẻ thù, nó có thể khiến người sử dụng kìm nén lệ khí trong lòng.
Nhìn thấy điều này, Tô Bạch sửng sốt, đột nhiên cảm thấy mình rất muốn đi thăm con trai của Chu Oánh Oánh.
Khối sắt này đối với hắn hiện giờ có ý nghĩa rất lớn.
Thành thật mà nói, sau khi Tô Bạch đọc được ký ức của Chu Oánh Oánh xong, hắn không có đủ tự tin có thể chống lại mặt tối kia.
Mà nếu có loại Ma Thiết này, hắn sẽ có cách chống đỡ nhất định.
Ngừng một chút, trong lòng Tô Bạch đã có quyết định.
Hắn sẽ đến huyện Lâm Xuân một chuyến để gặp con trai của Chu Oánh Oánh.
Tô Bạch nhìn thời gian, bây giờ ngày 16 tháng 9 là thứ năm, ngày mai 17 tháng 9 là thứ sáu, tức là ngày mai đi học một ngày là có thể nghỉ một ngày rưỡi, đồng thời nghỉ xong thì lại đến tết Trung thu.
Như vậy, hắn có bốn ngày rưỡi để đến huyện Lâm Xuân.
Nhưng nghĩ đến đây, Tô Bạch cười khổ, nếu mà đi tới huyện Lâm Xuân, không biết 700 tệ có đủ cho mình hay không.
Ngay cả khi đủ, sau này hắn sẽ không có phí sinh hoạt.
Mà lúc này, Tô Bạch chợt nhớ ra một điều vô cùng thú vị trong trí nhớ của Chu Oánh Oánh.
Mỗi khi Chu Oánh Oánh giết ai đó, nàng đều sẽ khống chế người đã chết chôn tiền ở một nơi bí mật, rồi đi lấy sau khi mọi chuyện lắng xuống.
Đây cũng là lý do vì sao Chu Oánh Oánh dù không có việc làm nhưng lại không lo lắng về các khoản chi tiêu.
Và bây giờ cũng chưa được một ngày kể từ ngày có người chết.
Điều này cũng có nghĩa là Chu Oánh Oánh vẫn chưa lấy số tiền đó.
“Có nên lấy không?” Trong lòng Tô Bạch có chút do dự.
Chu Oánh Oánh đi lấy tiền chỉ sau khi mọi thứ lắng xuống, vì nàng sợ cảnh sát sẽ tìm tới mình.
Mà nếu tự mình đi lấy tiền, rất có thể sẽ khơi dậy sự nghi ngờ từ phía cảnh sát.
Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch nhớ lại trí nhớ của Chu Oánh Oánh, phát hiện ra những nơi Chu Oánh Oánh khiến người chết chôn tiền rất xa xôi, vốn không thể có người hay thứ gì theo dõi, cảnh sát nằm mơ cũng không thể nào tìm ra.
Lý do khiến Chu Oánh Oánh chờ đợi lâu như vậy chỉ vì thấy thấp thỏm mà thôi.
Trong lòng Tô Bạch ước chừng khoảng cách từ nơi đó đến đây, chỉ có khoảng năm cây số, để đi tới đó mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Nghĩ vậy, hắn bước vào trong con hẻm tối, bỏ qua chốt cảnh sát và đi về phía bóng tối.
Đi được cách cảnh sát khoảng 500 mét, Tô Bạch bỏ chạy.
Lúc này, hắn thấy mình rõ ràng đã khác.
Lúc này hắn cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều, một số động tác trước đây hắn không thể làm được thì bây giờ có thể dễ dàng thực hiện được.
Tô Bạch nhìn lan can bên đường, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nhảy lên.
Sau đó, cơ thể hắn chỉ lắc nhẹ và đứng vững trên lan can.
“Đây chính là nhanh nhẹn sao?” Trong lòng Tô Bạch cảm thấy rất thần kỳ.
Lúc này, hắn cảm thấy điểm thuộc tính nhanh nhẹn này không chỉ tăng thêm tốc độ chạy của hắn, mà còn có thêm sự cân bằng những thứ khác cùng với tốc độ phản ứng nữa.
Sau đó, Tô Bạch nhảy khỏi lan can và tiếp tục chạy về phía bóng tối.
Đối với trí nhớ và vật lộn, hắn không định kiểm tra nó.
Về mặt trí nhớ, khi Tô Bạch nhớ lại trí nhớ của Chu Oánh Oánh, hắn thấy mình đã tiến bộ rất nhiều.
Một số chi tiết nhỏ gì đó cũng dễ dàng nhớ tới.
Còn kỹ xảo vật lộn, vì không có người để thử nghiệm nên khó kiểm tra hơn.
Tuy nhiên Tô Bạch tự tin rằng nếu bây giờ có người trưởng thành ở trước mặt, hắn cũng có thể dễ dàng đánh bại người đó.
Sau đó, Tô Bạch chạy trong bóng tối khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng tới một đoạn đường hẻo lánh.
Gần đây đều là một ít đất trồng rau.
Nếu như nói khu Lôi Công là khu vực nội thành hẻo lánh nhất của thành phố Tây Giang, thì nơi đây lại là đoạn đường hẻo lánh nhất của khu Lôi Công.
Theo trí nhớ của Chu Oánh Oánh, Tô Bạch đi vào vườn rau, sau đó vòng qua một số ngôi mộ giữa các vườn rau, và dừng lại trước mặt một cây cổ thụ đã héo rũ.
Sau đó, hắn nhìn xung quanh, nhặt một nhánh cây và đào vài nhát vào dưới gốc cây cổ thụ.
Ngay sau đó, hắn đào được một cái ví đựng tiền dính đầy bùn đất.
Nhìn thấy chiếc ví này, Tô Bạch vui mừng khôn xiết, bất chấp đến việc chiếc ví bị bẩn mở ra xem.
Sau đó, hắn nhìn thấy đầy ắp những tờ tiền mệnh giá 100 tệ.
Nhìn thấy bên trong có tiền, Tô Bạch lập tức vui mừng khôn xiết.
Thứ hắn thiếu nhất lúc này là tiền, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được khoản tiền ngoài ý muốn nhiều như vậy, hơn cả tiền bán quan tài ấy chứ.
Chương 9. Nạn nhân thiêu hủy chứng cứ
“Hôm khác ta sẽ thắp nén nhang cho ngươi.” Tô Bạch lấy tiền trong ví ra, nhìn bức ảnh trong đó, khấn thầm trong lòng.
Bây giờ hắn lấy tiền của người khác, đương nhiên hắn phải bày tỏ gì đó.
Sau đó hắn cất tiền đi, lại chôn chiếc ví xuống đất và bắt đầu quay lại đường cũ.
Trên đường về, hắn cố ý giẫm lên cỏ và lau sạch dấu chân khi hắn đến.
Mặc dù nói rằng sẽ không có ai theo dõi xung quanh đây, nhưng có ít manh mối sẽ ít bị lộ hơn.
“Xì xì…” Đúng lúc này, bên tai Tô Bạch vang lên một âm thanh rất nhỏ.
Nghe thấy âm thanh này, Tô Bạch dừng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau đó, hắn nhìn thấy một thứ dài màu đen xen trắng đang bò trong cỏ.
“Rắn cạp nong!” Tô Bạch lập tức nhận ra thứ này, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Con rắn cạp nong này có thể nói là loài rắn độc nhất nước, ai bị cắn một cái cũng có thể gặp Diêm Vương trong vòng vài tiếng đồng hồ.
Tô Bạch đứng lại tại chỗ, định đợi rắn rời khỏi rồi mới đi.
Loài rắn này rất nguy hiểm.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện ra rằng mình hơi liều lĩnh khi đi trên cỏ vào ban đêm.
Con rắn cạp nong này thích nhất là xuất hiện vào buổi tối, nếu đi trên cỏ mà giẫm phải nó thì sợ đêm nay phải nhập viện, sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở.
Nhưng lúc này, trong đầu Tô Bạch chợt nảy ra một ý tưởng.
Nếu quan tài vàng ở gần người chết sẽ tự cộng điểm thuộc tính cơ bản cho mình. Vậy còn động vật chết thì sao? Cũng sẽ có điểm thuộc tính cơ bản phải không?
Tô Bạch vừa nghĩ ra, nhặt hòn đá bên hông ném về phía con rắn cạp nong.
“Rầm!”
Đá đập vào cỏ phát ra tiếng rít nhẹ.
Con rắn cạp nong bị đánh vào đầu, cơ thể co rút đột ngột.
Thấy vậy, Tô Bạch nhặt hòn đá và ném vào nó một lần nữa.
Viên đá này lại đập vào đầu con rắn cạp nong, và ngay lập tức đập vào miệng con rắn cạp nong đang ngoác ra, mắt thấy nó sắp chết.
Thấy cảnh này, Tô Bạch nghĩ nghĩ vẫn nên nhặt một thanh gỗ xung quanh đập vào đầu con rắn cạp nong đi. Rết trăm chân chết vẫn không cứng, chính là nói tới trường hợp này, có khi con rắn này chưa chết.
Trong chốc lát, hắn đã đập vỡ đầu con rắn cạp nong thành nhiều mảnh, khiến nó không thể chết lại lần nữa.
“Xem ra không được.” Tô Bạch đợi một hồi, không có tin quan tài vàng truyền đến, hắn khẽ lắc đầu, nhặt con rắn cạp nong ném vào sâu trong bụi cỏ.
Trong thử nghiệm này, hắn hoàn toàn hiểu rằng chiếc quan tài vàng này chỉ dành cho con người, không dành cho động vật.
Tuy nhiên, sau khi giết con rắn này, Tô Bạch không phải là không thu hoạch được gì, hắn thấy rằng khi chiến đấu với con rắn, kỹ năng chiến đấu của hắn rất điêu luyện. Muốn đánh đầu là đánh đầu, tuyệt đối sẽ không đánh vào những nơi khác.
Phải biết rằng con rắn kia cũng không ngốc đứng tại chỗ chờ người ta tới đánh, và nó cũng sẽ bỏ chạy tán loạn.
Sau đó, Tô Bạch lại tiếp tục trở về như vậy.
Hắn rất cẩn thận trên đường đi, vì sợ gặp phải một con rắn độc khác như rắn cạp nong.
May mắn thay, hắn không gặp phải bất kỳ con rắn nào khác trên đường đi.
Sau khi lên đường lớn, Tô Bạch phủi sạch cây cỏ dính trên người.
Sau khi làm xong việc này, hắn về nhà theo con đường cũ.
Cuộc hành trình trở về mất khoảng một giờ đồng hồ, và đã hơn mười một giờ.
Sau khi trở về nhà, Tô Bạch trước tiên đếm số tiền đã đào được.
Tìm thấy tiền ở đây, 3642 tệ, cộng với tiền của mình 749 tệ, được 4391 tệ
Đối với Tô Bạch lúc này, đây là tương đương với việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cuộc sống của hắn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau đó, Tô Bạch bắt đầu rửa sạch một ít tiền, đặt ở phòng khách.
Nhiều tiền này bị vấy bẩn, nếu bị phát hiện sẽ dễ nảy sinh nghi ngờ.
Hơn nữa tiền này bị chôn ở dưới bùn được một ngày rồi, có mùi bùn nặng, chỉ cần ngửi nhẹ là có thể thấy ngay.
Lúc này, Tô Bạch rất thận trọng trong mọi việc, vì sợ sẽ gặp phải rắc rối nhỏ nhất.
Sau khi đặt tiền ở phòng khách và dùng một vài đồ vật đè xuống, Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến một việc rất nguy hiểm.
Nếu nói cảnh sát có lòng cảnh giác rất cao đối với người chết đi sống lại, nếu chuyện hắn sống lại bị phát hiện, vậy thì chuyện sẽ thành chuyện lớn.
Nghĩ đến đây, Tô Bạch đi về phía phòng ngủ.
Tiếp theo, hắn tìm thấy một bộ quần áo và quần dính máu từ gầm giường trong phòng ngủ.
Đây là bộ quần áo hắn mặc khi bị giết.
Vốn dĩ Tô Bạch muốn giữ thứ này làm kỷ niệm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện từ cõi chết trở về như vậy.
Tuy nhiên, đánh giá thái độ của viên cảnh sát đối với Chu Oánh Oánh, hắn cảm thấy rằng hắn vẫn không thể để lại.
Thu dọn quần áo nhét vào túi to, Tô Bạch mở cửa bước xuống lầu.
Khi hắn chuẩn bị đi đến hành lang, cánh cửa bên cạnh hắn đột nhiên mở ra.
Đó là phòng 401.
“Anh Tô, muộn vậy ngươi còn ra ngoài à?” Một người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ nhìn Tô Bạch, nghi hoặc hỏi thăm.
Tô Bạch sợ run, âm thầm di chuyển cái túi lại phía sau, cười nói: “Đúng vậy, chú Vương, ta vừa tan học, ta muốn đến cửa hàng quan tài sửa soạn đồ đạc một chút.”
“Ừ, đi đi, nhưng buổi tối nên chú ý an toàn.” Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu, sau đó đóng cửa lại.
Nhìn thấy cửa đóng lại, Tô Bạch thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đi xuống lầu, đi về phía cửa hàng quan tài.
Người đàn ông trung niên này tên là Vương Đức Tài, là một công nhân làm làm thuê ngắn hạn.
Trước đây, khi cha hắn mở cửa hàng kinh doanh quan tài, cha hắn thường nhờ Vương Đức Tài mang người đến đem quan tài đi, vì vậy Tô Bạch cũng rất quen thuộc với Vương Đức Tài, hễ gặp hắn là sẽ chào hỏi.
Bước ra khỏi nhà trọ, Tô Bạch bước vào cửa hàng quan tài, từ trong góc cửa hàng quan tài, hắn lấy một cái chậu rửa bằng inox, bỏ quần áo của mình vào đó.
Sau đó, hắn lấy mùn cưa dính máu ở góc tường rồi đổ lên áo và quần.
Đây là những thứ mà trước đó hắn đã tạo ra bằng cách che đậy những vết máu.
Đồng thời, Tô Bạch cũng dọn dẹp sạch sẽ đồ vật bằng gỗ xung quanh và những vật dụng khác, để lại một không gian thoáng đãng.
Sau khi làm xong việc này, Tô Bạch lại đóng rèm cửa, đi đến vị trí nhà kho, dùng búa lấy một số mẩu thông và ném vào chậu inox.
Gỗ thông này còn có tên gọi khác là gỗ huyết long, là loại gỗ được tạo ra từ quá trình khô héo, già cỗi và ăn mòn của cây thông, tinh dầu của cây thông thấm vào làm gỗ có tính dầu và rất dễ cháy.
Thanh gỗ này được cha hắn chọn để làm thành chiếc vòng tay.
Nhưng cho đến khi chết, cha hắn vẫn chưa làm xong vòng tay.
Bây giờ cũng coi như tận dụng phế phẩm vậy.
Nhìn chậu than đã chuẩn bị sẵn sàng, Tô Bạch dừng lại, cầm bật lửa đốt một thanh gỗ thông rồi ném vào chậu rửa inox.
Một ngọn lửa rực lửa bùng lên từ chậu inox, chiếu sáng cả cửa hàng bán quan tài.
Nhìn thấy ngọn lửa đang bốc cháy, Tô Bạch lại bước ra khỏi cửa, đưa tay cảm nhận tốc độ của gió, sau đó mở cửa sổ ra một chút.
Theo ước tính của hắn, khoảng hở kiểu này không chỉ đảm bảo mùi khét cho hàng xóm xung quanh, không ngửi thấy mà còn đảm bảo lượng ôxy trong cửa hàng bán quan tài.
Thực tế, nếu là có ngọn lửa thì mùi khét không quá nặng, nếu là khói thì mùi khét mới nặng.
Nhưng mọi việc đều cẩn thận, luôn không xảy ra sự cố gì.
Sau khi làm xong, Tô Bạch tìm được một cái xô nước và một cây lau nhà từ nhà kho ở phía sau và bắt đầu lau sạch vết máu trên mặt đất.
“Cộc cộc…” Tô Bạch đang khẩn trương làm việc thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Chương 10. Thành phố Tây Giang không yên bình
Cơ thể Tô Bạch cứng lại, nhìn về phía cửa, thân thể không có chút động đậy.
“Cộc cộc cộc…” Nhưng mà người bên ngoài dường như biết chắc bên trong có người, vẫn tiếp tục gõ cửa.
Thấy không thể tránh khỏi, Tô Bạch hít sâu một hơi, đem cây lau nhà phủ lên vết máu, đi về phía cửa.
“Ai đó?” Hắn hỏi về phía cửa.
“Là ta, Triệu Không Thanh.” Giọng một người đàn ông vọng vào từ ngoài cửa.
Nghe thấy giọng nói này, trái tim Tô Bạch đột nhiên lạc nhịp.
Triệu Không Thanh là anh trai của Triệu Minh San và là một cảnh sát mặc thường phục đã tham gia trận chiến của Chu Oánh Oánh trước đây và quen biết hắn.
“Anh Triệu, có chuyện gì vậy?” Tô Bạch giấu đi cảm xúc, cảm thấy sẽ không để lộ ra điều gì khác thường, liền mở cửa đi ra.
Triệu Không Thanh lúc này vẫn mặc chiếc áo khoác da lúc trước đứng ở cửa.
Lúc này tinh thần hắn có vẻ sa sút, không biết có phải vì cái chết của đồng nghiệp ảnh hưởng đến hắn hay không.
Sau khi cánh cửa mở ra, Triệu Không Thanh khẽ cau mày khi nhìn thấy chiếc lò sưởi đang bốc cháy: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Ta đang dọn dẹp vệ sinh. Đây là rác trong cửa hàng, chuẩn bị buổi tối thiêu hủy.” Tô Bạch Cường trấn định bình tĩnh nói.
Nghe được lời của hắn, Triệu Không Thanh nhìn mặt đất ẩm ướt gật đầu, “Vậy ngươi chú ý an toàn phòng cháy chữa cháy.”
Sau khi nói xong, giọng hắn trầm lại, “Ta lần này tới tìm ngươi làm giúp hai cái bình đựng tro cốt.”
“Bình đựng tro cốt?” Tô Bạch nghe được hắn nói xong thì hiểu ra.
Hai chiếc bình này dành cho đồng nghiệp của hắn.
“Ngươi muốn loại gỗ gì?” Tô Bạch nghĩ tới đây liền hỏi.
Nghe thấy lời hắn nói, Triệu Không Thanh nhíu mày rồi nói: “Có cái nào tốt không?”
“Có gỗ lê hoa vàng từ Nam Hải, gỗ tử đàn lá nhỏ của Ấn Độ, gỗ trắc đỏ, gỗ mun, gỗ lim tơ vàng…” Tô Bạch nhắc lại những vật liệu mà hắn có ở đây, rồi nói thêm:
“Nhưng mà ta khuyên nên dùng gỗ trắc đỏ. Loại gỗ này là gỗ cứng. So với gỗ lim tơ vàng có cảm giác nặng hơn. Nó không khác nhiều so với gỗ lê hoa vàng Nam Hải và gỗ tử đàn. Nó có màu đỏ, giá cả hợp lý.
“Ừ, vậy thì lấy loại đó đi.” Triệu Không Thanh gật đầu.
“Ngươi ghi lại tên tuổi của bọn họ và chọn một mẫu hoa văn. Ta có thể làm trong khoảng hai hoặc ba ngày là xong.” Tô Bạch bước đến quầy lấy ra một cuốn sách và đưa cho Triệu Không Thanh.
“Phải rồi, bao nhiêu tiền tất cả?” Triệu Không Thanh gật đầu thuận hỏi.
“Ngươi trả bảy trăm là được.” Tô Bạch đáp.
Nghe theo những gì hắn nói, Triệu Không Thanh chọn một mẫu trên cuốn sách và điền tên vào cuốn sách.
Cái giá 700 tệ quả thực rất hời và rẻ.
Một xưởng gia công hũ tro cốt tại nhà máy đã có giá tương đương, chưa kể đến đây là làm thủ công.
Tay nghề thủ công của Tô Bạch cũng có tiếng tại lân cận phố cổ này.
Sau đó, Triệu Không Thanh đặt 700 tệ xuống: “Ta trả tiền trước, ba ngày nữa ta sẽ đến gặp ngươi để lấy”.
“Được.” Tô Bạch gật đầu.
“Đúng rồi.” Lúc này, Triệu Không Thanh như nhớ ra cái gì đó, nhìn Tô Bạch.
Đôi mắt của hắn rất sắc bén, giống như chim ưng, như có thể nhìn thẳng vào lòng người.
Khi Tô Bạch nhìn thấy ánh mắt của hắn, tim đập nhanh hơn một chút.
Lúc này, hắn thậm chí tự hỏi bản thân vừa rồi có phải đã lộ ra sơ hở gì không.
“Thành phố Tây Giang gần đây không được yên bình lắm, ngươi nên chú ý an toàn.” Triệu Không Thanh cầm giấy bút lên, trên sổ viết một dãy số: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho ta.”
“Ừm, được rồi.” Tô Bạch gật đầu xem như đồng ý.
Sau đó, Triệu Không Thanh rời cửa hàng quan tài và đi về phía bóng đêm.
Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát lái ra khỏi bóng tối và đi về phía xa.
Tô Bạch nhìn xe cảnh sát đang đi xa, một trận gió lạnh thổi qua.
Hắn cảm thấy sống lưng lạnh toát, lúc này Tô Bạch mới nhận ra không biết từ khi nào sau lưng hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Tô Bạch nhận thấy hơi thở của Triệu Không Thanh không yếu hơn so với Chu Oánh Oánh.
“Hắn cũng là người sống lại sao?” Hắn hơi nhíu mày.
Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch đã đem ra ý nghĩ này quăng ra sau đầu, từ ký ức của Chu Oánh Oánh, hắn chỉ có thể cảm thấy rằng Triệu Không Thanh rất mạnh, mà cơ bản là không có gì khác thường.
Hơn nữa, làm thế nào người sống lại có thể làm cảnh sát?
Lắc lắc đầu, Tô Bạch đóng cửa lại, cầm cây gậy một bên gạt mùn cưa trong chậu rửa inox sang một bên, để lửa bên trong cháy mạnh hơn.
Nhưng lần này cũng coi như hắn may mắn, tuy rằng gặp được Triệu Không Thanh khi đang tiêu hủy chứng cứ, nhưng hắn cũng không lộ ra sơ hở gì.
Nếu không sẽ thực sự rất là rắc rối.
“Thành phố Tây Giang gần đây không được yên bình.” Tô Bạch đặt cây gậy sang một bên, nhớ tới những gì vừa rồi Triệu Không Thanh nói, không khỏi hơi nhíu mày.
Hắn không biết tại sao, nhưng hắn chợt nhớ ra những gì đã được thảo luận trong lớp sáng nay.
Tây Giang lớp 2 có nữ sinh mất tích, có thể không phải ngẫu nhiên.
Bây giờ trong thành phố này, ngoài Chu Oánh Oánh và kẻ sát nhân muốn giết hắn, có thể còn có những kẻ xấu xa khác.
“Về sau chú ý an toàn nhiều hơn.” Tô Bạch nghĩ ngợi một hồi, cất tiền đi, từ trong kho lấy ra một mảnh gỗ trắc đỏ.
Tối nay không có gì làm, hắn đã lên kế hoạch làm những chiếc bình tro cốt của hai cảnh sát.
Sau khi lấy gỗ ra, Tô Bạch dùng thước đo độ sâu, dùng cưa gỗ xẻ gỗ trắc thành hai hình chữ nhật.
Tiếp theo, hắn cưa hai khối rồi lấy chiếc máy mài ra và bắt đầu mài cẩn thận.
Chuỗi động tác này dường như rất thành thạo
Bây giờ quốc gia đang xúc tiến việc hỏa táng, cho nên cửa hàng quan tài của Tô Bạch thường xuyên nhận được đơn hàng mua hủ tro cốt, làm hủ tro cốt cũng không kém gì quan tài.
Làm một mạch tới ba bốn giờ sáng, mọi thứ trong chậu inox đã cháy hết sạch sẽ.
Thấy vậy, Tô Bạch đứng dậy vươn người cho giãn gân cốt.
Đột nhiên có một âm thanh răng rắc từ cơ thể hắn.
Lúc này trên tay hắn hiện ra một chiếc bình tro cốt được chạm khắc vô cùng tinh xảo, hình ảnh trên đó sống động như thật.
Tô Bạch được cha truyền dạy từ nhỏ, tay nghề làm mộc của hắn còn tốt hơn một số thợ lớn tuổi.
Đây cũng là lý do vì sao cha hắn đã qua đời, hắn vẫn có thể tiếp nhận buôn bán quan tài, hủ tro cốt.
Sau đó, Tô Bạch nhấc cái chậu inox lên, đi tới vòi nước, dùng nước rửa sạch tro, đem tro làm thành hỗn hợp sền sệt.
Sau đó, hắn lại đi bộ ra đường và đổ luôn xuống cống.
Sau khi Tô Bạch làm xong chuyện này, trong lòng vẫn có chút lo lắng, lại lau chùi bồn rửa mặt bằng inox, dùng nước lau sạch những vết tích trên đường.
“Haizz…”. Hắn thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy vừa lòng.
Giờ đây manh mối về việc sống lại của hắn đã được thanh lý sạch sẽ.
Nhưng ngay lập tức, Tô Bạch nở nụ cười khổ sở.
Chuyện này tính là cái gì? Bản thân hắn bị giết mà hắn còn phải che đậy dấu vết tội ác cho kẻ sát nhân ư?