[Dịch] Ta Có Một Cái Hoàng Kim Quan Tài
Tập 2: Sao Chổi và kỵ sĩ (c11-c20)
❮ sautiếp ❯Chương 11. Sao Chổi và kỵ sĩ
Nhưng mà nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Bạch lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi đổi.Bỗng dưng hắn nghĩ đến, nếu cái chết của mình vẫn không bị phát hiện ra, vậy rất có khả năng hung thủ sẽ quay lại.
“Cho nên ta nhất định phải đề phòng.” Trong lòng Tô Bạch suy tư, trong lòng mơ hồ có một tia lệ khí sinh ra.
Cảm giác được lệ khí trong lòng, hắn hít một hơi thật sâu, ngăn chặn lại lệ khí.
Tiếp theo, hắn thu dọn tốt vật liệu gỗ, bước ra khỏi phòng ngủ.
Lúc này, phòng số 405 vẫn còn sáng đèn như cũ.
Đối với việc này Tô Bạch thấy không thể trách.
Triệu Minh San vẫn luôn là người không có cảm giác an toàn gì, mỗi ngày đều mở đèn ngủ, hắn sớm đã tập mãi thành quen.
Hắn nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng 404, đi vào trong phòng của mình.
Sau khi vào phòng, Tô Bạch ngăn ghế ở trước cửa, cũng khóa trái cửa lại, trở lại phòng ngủ, chỉnh đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, lại rơi vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên, Tô Bạch bật người bừng tỉnh, hắn thò tay sờ soạng phía dưới gối.
Một cây búa nhổ đinh được hắn lấy ra từ dưới gối.
Nhưng mà hắn phát hiện là đồng hồ báo thức đang vang lên thì thở phào một hơi.
Hắn buông búa nhổ đinh ra, lại rời giường bắt đầu rửa mặt.
Mà vào lúc này, đột nhiên hắn nghe được tiếng động ở bên ngoài.
Dường như có rất nhiều người đang đi lại trên hành lang.
Tô Bạch giật mình, sau đó rất nhanh đã rửa mặt xong, tiếp đó mở cửa ra, nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, hắn phát hiện có rất nhiều cảnh sát đang đi lại trên hành lang, phong tỏa hiện trường.
“Két…” Cửa phòng 405 cũng mở ra, tóc Triệu Minh San xõa tung, vẻ mặt mê mang nhìn tất cả những thứ này.
Ngay vào lúc này, một tên cảnh sát trung niên cũng đã nhận ra tình hình này, liền đi về phía hai người.
“Xin chào, bọn ta là Sở Cảnh sát khu Lôi Công, các ngươi biết Chu Oánh Oánh trên lầu không?” Sau khi người cảnh sát trung niên lại đây, lấy ra giấy chứng nhận, ôn hòa dò hỏi.
“Không biết.” Tô Bạch lắc đầu, trong lòng sinh ra suy nghĩ ngờ vực.
Theo đạo lý, Chu Oánh Oánh đã chết, Sở Cảnh sát cũng không cần phải hao phí khổ tâm nhiều nữa mới phải, làm sao hôm nay lại nhiều người lại đây như vậy.
Có lẽ, trong đó có ẩn tình mà hắn không biết sao?
“Ta cũng không biết.” Triệu Minh San cũng lắc đầu, sau đó dừng lại, dường như nghĩ tới cái gì, hỏi: “Là xảy ra chuyện gì sao?”
Cảnh sát trung niên lộ ra vẻ mặt thất vọng, nghe được câu trả lời của Triệu Minh San, thuận tiện nói: “Cũng không có chuyện gì, chúng ta chỉ là kiểm tra theo thường lệ, các ngươi cũng không cần lo lắng, chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của các ngươi.”
Hắn nói xong thì đi về phía đồng nghiệp của mình.
Tô Bạch và Triệu Minh San liếc mắt nhìn nhau một cái, đều quay lại trong phòng của mình.
Sau khi vào phòng, Tô Bạch đứng ở tại chỗ, hơi nhíu mày.
Hôm nay hành động của những cảnh sát này vô cùng kỳ lạ, câu trả lời cũng hết sức có lệ.
Làm cho hắn có một loại ảo giác kỳ quái, giống như nơi này có bí mật gì mà những cảnh sát này vẫn luôn tìm kiếm.
Tô Bạch nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại trí nhớ mình nhận được ngày hôm qua.
Trí nhớ của Chu Oánh Oánh có khác biệt rất lớn với trí nhớ của bản thân hắn.
Nếu như để so sánh, trí nhớ của Chu Oánh Oánh giống như là một quyển sách, lúc Tô Bạch đóng sách lại thì trí nhớ của Chu Oánh Oánh kia sẽ không lại xuất hiện nữa.
Đây có lẽ chính là một loại cơ chế bảo vệ của quan tài vàng, làm cho Tô Bạch sẽ không bị trí nhớ của những người khác ảnh hưởng.
Sau khi xem xét trong chốc lát, Tô Bạch mở to mắt, trong lòng có chút thất vọng.
Chu Oánh Oánh cũng không giấu thứ gì.
Lắc đầu, Tô Bạch bắt đầu thu dọn tiền trên mặt đất.
Tính tiền, cộng thêm số của Triệu Không Thanh đưa, đã có 5091 tệ rồi.
Tô Bạch chia tiền thành hai phần, một phần 2500 nhét vào bên trong khe hở dưới gầm giường, một phần khác 2591 thì Tô Bạch đem theo bên người.
Tiếp theo.
Hắn lấy búa nhổ đinh và thẻ căn cước để vào trong cặp sách của mình, đi xuống dưới lầu.
Dọc theo đường đi, không có trở ngại, cũng không có cảnh sát nào kiểm tra.
Hiển nhiên, mục tiêu của bọn họ cũng không ở trên người các hộ gia đình ở xung quanh.
Đi ra phía sau nhà trọ, Tô Bạch nhìn thấy Triệu Minh San đang chờ xe ở trước trạm xe buýt.
Thời gian lúc hắn thu dọn tiền, Triệu Minh San đã đi ra.
“Tô Bạch, chào buổi sáng.” Triệu Minh San nhìn thấy Tô Bạch, cười chào hỏi với hắn.
“Chào buổi sáng.” Tô Bạch gật đầu với Triệu Minh San, lại không nói chuyện nữa.
Thấy hắn không nói chuyện tiếp, nụ cười của Triệu Minh San dần dần biến mất, trong mắt lộ ra một tia cảm xúc mất mát.
Tiếp theo, trong sự im lặng của hai người, xe buýt số 404 lái đến đây.
Hai người lên xe, Tô Bạch tìm một chỗ ngồi tương đối chếch ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, hắn dựa lưng vào ghế rồi ngủ.
Hai ngày này, hắn đều không ngủ ngon cho lắm.
Buổi tối ngày đầu tiên, hắn sợ Chu Oánh Oánh tới giết mình, cho nên tới rạng sáng một hai giờ mới ngủ.
Buổi tối ngày hôm sau, lại là vì dọn dẹp manh mối mình sống lại, hắn lại tới ba bốn giờ mới ngủ.
Lúc này, hắn có chút mệt mỏi, chỉ nghĩ nghỉ ngơi một chút cho tốt.
Sau đó, chiếc xe chậm rãi di chuyển, người lên xe cũng càng ngày càng nhiều.
Không bao lâu, trên xe đã đầy người.
Mà cũng vào lúc này, Tô Bạch đột nhiên cảm giác bên cạnh mình truyền đến một mùi hương.
Hắn mở to mắt, nhìn thấy Triệu Minh San ngồi ở bên cạnh bản thân.
Nhìn thấy nàng, Tô Bạch có chút kỳ quái, sau đó lại nhìn qua bên cạnh, lại thấy một người trung niên đang nhìn về phía này.
Trên mặt người trung niên dán băng gạc, đang hung ác nhìn về phía hai người.
Nhìn thấy người trung niên này, Tô Bạch hiểu được tại sao Triệu Minh San muốn ngồi ở bên cạnh mình.
Người này rõ ràng là đang theo dõi Triệu Minh San.
Ánh mắt của Tô Bạch hơi lạnh lùng, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào người trung niên, trong lòng mơ hồ có lệ khí sinh ra.
Hai người nhìn nhau một hồi, trong mắt người trung niên dần dần lộ ra sự sợ sệt, nhìn qua hướng khác.
“Chuyện này ngươi nên nói với anh trai ngươi.” Sau khi Tô Bạch nhìn thấy người trung niên né tránh, nói với Triệu Minh San bên cạnh.
Triệu Minh San nghe vậy, mím môi, cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Tô Bạch làm sao không rõ, Triệu Minh San hoàn toàn không muốn làm phiền anh trai mình.
Hơi lắc đầu, hắn cũng không khuyên nữa, tiếp tục ngủ.
Đây là chuyện nhà người khác, hắn quản cũng không tốt.
Nhưng mà Triệu Minh San ngồi ở bên cạnh mình cũng là một chuyện tốt. Như vậy hắn cũng có thể ngủ an tâm một ít, căn bản là không cần sợ người khác trộm tiền của hắn.
Triệu Minh San nhìn nhìn sườn mặt Tô Bạch, trong chốc lát có chút ngẩn ngơ.
Ở trong trường học, vẫn đều là Tô Bạch thay nàng ngăn cản mọi chuyện.
Trước kia quan hệ của nàng và Tô Bạch vô cùng tốt, nhưng bởi vì cha mẹ của Tô Bạch qua đời, Tô Bạch tiếp nhận cửa hàng quan tài trong nhà, trong trường học đã truyền ra chuyện hắn là Sao Chổi.
Cũng chính là vào lúc đó, Tô Bạch cố ý vô tình rời xa người xung quanh.
Trong trường học, cũng là bạn cùng bàn của hắn là Từ Tiểu Khánh trò chuyện với hắn tương đối nhiều, không có liên hệ gì với người khác.
“Nhưng ngươi làm sao lại là Sao Chổi chứ…” Triệu Minh San nhìn sườn mặt của Tô Bạch, nhìn thấy lông tơ trên mặt bởi vì ánh sáng mặt trời chiếu vào mà hơi hiện vẻ trong suốt.
Đây là kỵ sĩ vẫn luôn bảo vệ mình nha, trong lòng nàng thầm nghĩ.
Chương 12. Người sống lại cấp Trùng
Thành phố Tây Giang, Sở Cảnh sát.
Lúc này không khí trong Sở Cảnh sát vô cùng nặng nề, một đám người đều đang vùi đầu làm việc, nhưng lại đều thống nhất ngăn chặn bản thân phát ra âm thanh.
Bốn phía có vẻ có chút im lặng.
“Cộp cộp cộp…”
Ngay lúc này, Triệu Không Thanh đi vào Sở Cảnh sát.
Theo hắn đi vào, người trong sân nhìn lại, đều lộ ra ánh mắt quái dị.
“Cảnh sát Triệu, Cục trưởng bảo ngươi đến một chút.” Cũng chính vào lúc này, một người đàn ông trung niên đi ra, nói với Triệu Không Thanh.
“Được.” Triệu Không Thanh gật đầu, đi về phía văn phòng tận cùng bên trong cục.
“Két két…”
Cửa văn phòng Cục trưởng bị đẩy ra, Triệu Không Thanh lập tức ngửi được một mùi khói thuốc hắc mũi, xung quanh sương khói lượn lờ.
Hắn hơi cau mày, nhìn về phía vị trí chính trong văn phòng.
Một người đàn ông thân thể mập mạp đang ngồi ở nơi này.
“Ha…” Chu Bình Niên dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, vẻ mặt mỏi mệt nhìn về phía Triệu Không Thanh: “Bọn họ tiếp xúc với ngươi rồi nhỉ?”
“Tiếp xúc rồi.” Vẻ mặt Triệu Không Thanh tạm dừng, sau đó gật đầu.
“Ừ, năm nay chuyển qua hai mươi tám người, đã thành công một người, ngươi có lòng tin không?” Chu Bình Niên nhìn về phía Triệu Không Thanh hỏi.
Triệu Không Thanh hơi im lặng, nói: “Ta không có sự lựa chọn.”
“Ta cũng tin tưởng ngươi.” Chu Bình Niên cười khổ, giận dữ nói: “Nhưng chính là bởi vì ta tin tưởng ngươi, ta mới lo lắng, cái chỗ kia, tỷ lệ tử vong vẫn luôn rất cao không giảm, nếu ngươi đi vào, ta thật sự rất lo lắng cho an toàn của ngươi.”
Nói xong, hắn lắc đầu, đứng lên đi đến trước cửa sổ, mở ra: “Chuyện này là chuyện riêng của ngươi, ta cũng không nên quản nhiều, nhưng ta hy vọng ngươi không cần làm việc theo tình cảm, như vậy chỉ sẽ hại người hại mình.”
Hắn xoay người nhìn về phía Triệu Không Thanh: “Ngươi còn có một người em gái cần ngươi chăm sóc, ta hy vọng ngươi có thể quý trọng tính mạng của bản thân.”
“Ta hiểu được.” Triệu Không Thanh im lặng một lúc, gật đầu.
Vẻ mặt Chu Bình Niên dừng một chút, khẽ lắc đầu, lại nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ta đã cho người lục soát phòng ngủ của Chu Oánh Oánh, cũng không lục soát ra Linh Thuế, xem ra nàng chính là một Người sống lại cấp Trùng không có trải qua lột xác.”
“Người sống lại cấp Trùng?” Triệu Không Thanh ngẩn ngơ một chút, nghĩ đến trận chém giết thảm thiết ngày hôm qua, trong lòng giật mình một cái.
Người sống lại cấp Trùng kém cỏi nhất này, trong khoảng thời gian ngắn đã đánh chết hai cảnh sát, vậy Người sống lại càng cao cấp hơn, thì lại mạnh bao nhiêu.
“Chuyện này ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, Người sống lại đều là quái vật, người thường chúng ta rất khó chống lại.” Chu Bình Niên nhìn thấy sắc mặt của Triệu Không Thanh thay đổi, an ủi nói.
Triệu Không Thanh hơi mím môi, gật đầu.
“À, đúng rồi, sự kiện hai nữ sinh trung học Tây Giang biến mất kia, phía trên cũng thông báo cho chúng ta, đây là do Người sống lại cấp Xà làm. Bọn họ nhắc nhở chúng ta, để cho Sở Cảnh sát chúng ta không cần tham dự vào trong đó, bọn họ sẽ xử lý.”
Cũng vào lúc này, Chu Bình Niên dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói.
“Người sống lại cấp Xà?” Triệu Không Thanh nghe vậy, vẻ mặt hơi có chút thay đổi.
Nếu nói Người sống lại cấp Trùng cảnh sát bọn họ còn có thể dùng súng ống để kiềm chế, vậy Người sống lại cấp Xà, hoàn toàn không phải là thức bọn họ có thể chống lại.
Nghĩ đến đây, Triệu Không Thanh không khỏi sờ lên vết sẹo trên mặt trái của mình.
Vết sẹo này là do trước kia hắn tra án chọc tới một tên Người sống lại cấp Xà mà để lại.
Người sống lại cấp Xà kia, gần như là giết cả nhà hắn, chỉ để lại hắn và em gái, hơn nữa khắc lên vết sẹo trên mặt hắn, làm cho hắn nhớ kỹ khoảnh khắc đó suốt đời.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn cố ý gia nhập vào chỗ kia.
Chỉ có gia nhập vào nơi đó, hắn mới có cơ hội báo thù.
“Reng reng reng…”
Tiếng chuông vang lên, giờ tự học sớm bắt đầu.
Tô Bạch ngồi ở trong lớp học, nhìn thấy bạn học xung quanh dốc lòng học tập, đột nhiên cảm thấy những chuyện mưu sát, giết người kia cách hắn vô cùng xa.
Nhưng hắn lại biết.
Chỉ cần vẫn có Người sống lại, vậy mặt đen tối của thế giới vẫn sẽ tồn tại.
Mà hắn, nếu muốn sống sót cho tốt trên thế giới này, nhất định phải có thực lực mạnh mẽ.
Hơi đong đưa, Tô Bạch bắt đầu mở ghi chép hóa học ra bắt đầu ghi lại những kiến thức đã học qua trước đó.
Cũng chính là vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, trí nhớ của chính mình thật sự có tiến bộ rất lớn, lúc trước những kiến thức còn cần đọc lại nhiều lần, hiện giờ thật sự chỉ cần chăm chú đọc qua một lần, kiến thức đã giống như khắc vào trong đầu.
Thật ra trí nhớ của hắn trước kia cũng không kém, bằng không cũng sẽ không trở thành một trong top mười toàn trường.
Nhưng hiện giờ, Tô Bạch lại phát hiện trí nhớ bây giờ đã thành một loại thiên phú của hắn.
Hắn có thể học thuộc năm sáu trăm chữ trong mười phút ngắn ngủi, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quên.
Nhìn đến đây, Tô Bạch dừng một chút, lại đứng lên, đi đến Triệu Minh San phía trước.
“Có ghi chép toán học và vật lý không? Ta muốn mượn nhìn xem.” Hắn nói khẽ với Triệu Minh San.
Nghe được lời của hắn, Triệu Minh San ngơ ngác một chút, sau đó mặt hơi đỏ lên, lại cúi đầu lấy ghi chép của mình ra đưa cho Tô Bạch.
Đàm Nhân Nhân nhìn thấy một màn này, không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này những bạn học khác cũng lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Nhưng Tô Bạch hoàn toàn không quan tâm đến, cầm lấy ghi chép của Triệu Minh San rồi đi đến chỗ ngồi của chính mình.
“Anh Tô, ngươi thật lợi hại.” Từ Tiểu Khánh thấy Tô Bạch đi đến, trên mặt lộ ra vẻ sùng bái.
Ở trung học, quan hệ của nam sinh và nữ sinh vẫn là tận lực duy trì khoảng cách.
Cho nên Tô Bạch trực tiếp như vậy, cũng không thể làm người khác không hiểu lầm.
Nhưng đối với việc này Tô Bạch cũng không muốn phản ứng lại, chuyện học tập vẫn là học tập, cầm lấy ghi chép của Triệu Minh San bắt đầu ghi lại.
Mà một góc lớp học, vài người nhìn thấy tình trạng này, đều bắt đầu thảo luận.
“Hồ Chí, không phải là ngươi thích Triệu Minh San sao? Hiện giờ ta thấy Triệu Minh San rất thân thiết với cái tên cha mẹ đã chết kia đó.” Một người nhìn về phía một tên học sinh cường tráng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói tên Sao Chổi kia còn ở chung một tiểu khu với Triệu Minh San đó. Đây là gần quan được ban lộc mà, ta thấy ngươi theo đuổi không được Triệu Minh San rồi.” Tên còn lại nói.
Mà nam sinh được gọi là Hồ Chí, nghe lời nói của những người khác, sắc mặt trở nên có chút khó coi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tô Bạch.
Tô Bạch đang ghi lại ghi chép của Triệu Minh San đột nhiên có cảm giác, nhìn về hướng của Hồ Chí, đối diện với ánh mắt muốn giết người của Hồ Chí.
Nhìn thấy ánh mắt căm thù của Hồ Chí, trong lòng của hắn đột nhiên xuất hiện một luồng lệ khí không tên.
“Nhìn ta như vậy, nhất định là muốn giết ta! Vậy trước hết ta giết cả nhà ngươi!” Trong đầu Tô Bạch đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.
Nhưng lập tức Tô Bạch đã phản ứng lại, tiếp tục nhìn ghi chép của Triệu Minh San, lệ khí trong mắt dần dần tan đi.
Lúc này, trái tim của hắn đập đến vô cùng vang, thậm chí hắn cũng có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm đã không khống chế được rồi!
Cũng chính là bởi vì ngày hôm qua lệ khí không khống chế được, Tô Bạch đã phòng bị trong lòng.
Bằng không hôm nay có thể hắn sẽ giết người.
Mà cũng chính là lúc Tô Bạch né tránh ánh mắt của Hồ Chí, Hồ Chí cười lạnh lùng một chút, càng thêm khinh thường Tô Bạch.
Ngay cả ánh mắt của hắn cũng không chịu nổi, dựa vào cái gì quen với Triệu Minh San.
Chương 13. Lòng có mãnh hổ, ngửi rõ tường vi
“Reng reng reng…” Tiết tự học buổi sớm kết thúc.
Tô Bạch đặt cuốn vở trong tay xuống, đi về phía nhà ăn.
Hiện tại tiết tự học sớm đã kết thúc, nhưng bây giờ cùng chỉ mới bảy giờ, lúc này còn có ba mươi phút để đi về phía nhà ăn mua bữa sáng.
“Anh Tô, đợi ta với.” Từ Tiểu Khánh thấy thế, lập tức đuổi kịp Tô Bạch, cùng Tô Bạch đi đến nhà ăn.
Sau khi hai người đến nhà ăn, Tô Bạch mua hai cái bánh bao một cái bánh quẩy, một bình sữa, rồi cùng ăn điểm tâm với Từ Tiểu Khánh.
“Anh Tô, có thể dạy ta thủ đoạn theo đuổi Triệu Mính San của ngươi không?” Lúc ăn cơm, Từ Tiểu Khánh như tên trộm dựa gần vào hắn nói.
Tô Bạch nghe vậy, lườm hắn một cái: “Đừng có nói bừa, ta chả có gì với Triệu Minh San hết.”
“Ừ ừ, ta biết, ta biết.” Từ Tiểu Khánh gật đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm ta hiểu mà, nói tiếp: “Vậy, Tô ca này, ngươi cảm thấy ta nên theo đuổi Đàm Nhân Nhân như thế nào?”
Tô Bạch miệng gặm bánh bao, nghe được lời nói của hắn, có chút không biết nói gì.
Tên nhóc này này đối với Đàm Nhân Nhân thật sự là tặc tâm bất tử.
Sau đó, Tô Bạch nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi hẳn là biết điểm thi lần trước của Đàm Nhân Nhân làsáu trăm tám mươi điểm ha? Sau này tám mươi chín mươi phần trăm là sẽ đi trường Kinh Đô hoặc là trường Tĩnh Hải.”
Nghe được lời nói của hắn, Từ Tiểu Khánh sắc mặt đau khổ, đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn luôn dằn xuống đáy lòng chuyện thích Đàm Nhân Nhân.
“Nếu như ngươi muốn theo đuổi Đàm Nhân Nhân, trong thời gian ngắn coi như theo đuổi được nàng, nhưng cũng không thể duy trì dài lâu, mà ngươi còn sẽ ảnh hưởng đến nàng. Nếu như ngươi muốn duy trì mối quan hệ lâu dài với nàng, không nói đến việc thi cùng một trường với Đàm Nhân Nhân, chí ít ngươi cũng phải thi vào cùng một khu vực với Đàm Nhân Nhân, đúng không?” Tô Bạch thầm thía nói
“Aizz…. Nhưng khu vực Kinh Đô đó, không có trường nào thấp hơn sáu trăm điểm cả.” Trên mặt Từ Tiểu Khánh lộ ra biểu cảm đắng chát.
Tô Bạch vỗ vỗ bả vai Từ Tiểu Khánh, giọng chế nào nói: “Là một người đàn ông, nếu như cái này mà ngươi còn không làm được, thì lấy tư cách gì yêu nàng ấy đây?”
Nói xong, hắn lại tiếp tục ăn điểm tâm.
Những lời này, Tô Bạch đều là tùy ý nói.
Chậm trễ việc học, từ trước đến nay đều không phải do yêu đương gì đó, mà là yêu thầm và tâm thần không bình tĩnh.
Còn nếu như có thể đưa Từ Tiểu Khánh quay về quỹ đạo, hắn cũng coi như công đức viên mãn.
Như thế này, cho dù Từ Tiểu Khánh không hẹn hò với Đàm Nhân Nhân, việc học tập của hắn cũng sẽ không bị chậm trễ.
Điều này đối với Từ Tiểu Khánh mà nói, tuyệt đối là một chuyện hữu ích.
Tiếp đó, ăn điểm tâm xong, Tô Bạch đi về phía văn phòng thầy cô
Hắn đã quyết định, ngày mai sẽ đi đến huyện Lâm Xuân, mà ngày mai còn có tiết học buổi sáng cần học, cho nên nếu như muốn xuất phát, nhất định phải xin nghỉ phép mới được.
“Báo cáo.” Tô Bạch đi đến trước cửa phòng làm việc, chào hỏi với mọi người bên trong.
Diệp Thiệu Hoa nhìn thấy Tô Bạch, ngơ ngác một chút, sau đó nở nụ cười nói: “Ô, Tô Bạch, sao vậy? Tìm ta có việc gì sao?”
Cùng lúc đó, những giáo viên khác trong phòng đều nhìn về phía hắn.
Kỳ thật trong trường học, rất nhiều giáo viên đều có ấn tượng với Tô Bạch.
Dù sao cô nhi trong trường học này cũng chỉ có mình Tô Bạch.
Hơn nữa, sau khi cha mẹ Tô Bạch mất, Tô Bạch còn thừa kế tiệm quan tài của nhà, càng là một chuyện có tính đề tài, càng dễ dàng thu hút sự chú ý của họ.
Tô Bạch nhìn những giáo viên ở bên trong một chút, cũng chú ý tới ánh mắt của họ.
Nhưng hắn đã quen với điều này rồi, khuynh hướng xấu xa trong lòng của hắn cũng không xuất hiện.
Dù sao lưỡi cũng là mọc trên cơ thể của người khác, hắn cũng không thể cắt đầu lưỡi của người ta được?
Tô Bạch đi vào văn phòng, đi đến bên cạnh Diệp Thiệu Hoa, thấp giọng nói: “Thưa thầy, em muốn xin nghỉ tiết học buổi tối hôm nay và sáng sớm ngày mai.”
“Xin nghỉ?” Nghe được lời nói của hắn, nụ cười của Diệp Thiệu Hoa dần dần trở lên cứng ngắc.
Kỳ thật hai ngày này hắn quan sát thấy Tô Bạch học tập hết sức chăm chú, cảm nhận về Tô Bạch cũng có sự thay đổi nhất định, nhưng không nghĩ tới, chỉ trong thời gia một ngày, học sinh này lại đến tìm mình để xin nghỉ.
Diệp Thiệu Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn nói: “Tô Bạch, ngươi cũng biết tình huống học tập của ngươi rồi, trước đó còn là một trong mười người đứng đầu trường học, hiện tại đã rớt xuống hạng hai mươi mấy rồi, nếu như ngươi không chịu cố gắng, vậy rất khó có thể đuổi kịp các bạn học khác.”
Tô Bạch tự nhiên hiểu rõ ý tứ của hắn, liền lập tức nói: “Thầy Diệp, bởi vì trong nhà ta xuất hiện một vài việc cần phải xử lý, ta chỉ xin nghỉ lần này, sau khi nghỉ lễ Trung Thu xong ta sẽ quay lại. Phương diện học tập ta cũng sẽ không để thụt lùi, bài kiểm tra tháng sau ta nhất định sẽ tiến mười hạng.”
Hắn nói như vậy, tự nhiên có niềm tin của hắn.
Hiện giờ, năng lực ghi nhớ của hắn tăng lên rất nhiều, cộng thêm ghi chép của Triệu Mính San, vào được top mười, cũng là một chuyện rất đơn giản.
Nghe được lời nói của hắn, Diệp Thiệu Hoa nhíu mày, vừa cười vừa nói: “Lời này là ngươi nói, nếu như ngươi không đạt được thành tích như vậy, thì ta sẽ ngày ngày trông chặt em đấy.”
Nói xong, hắn lấy tờ đơn xin nghỉ từ trong ngăn kéo ra, sau đó ký tên.
Sau khi xin nghỉ xong, Tô Bạch đi về lớp học.
Chương trình học buổi sáng, cực kỳ thuận lợi hoàn thành.
Đồng thời, Tô Bạch cũng lợi dụng thời gian, xem gần xong tập ghi chép của Triệu Mính San.
Vật lý và số học là điểm yếu của hắn, cho nên hắn rất nghiêm túc với hai môn học này.
Cũng chính là khi Tô Bạch ở phòng học, vừa ăn cơm, vừa đọc sách, không gian trước mắt hắn đột nhiên tối đen, ánh nắng đã bị một thân ảnh che lấp.
“Tô Bạch.” Hồ Chí nhìn xuống Tô Bạch, thân cao một mét tám, công thêm cơ bắp cường tráng, khiến người ta cảm nhận được sự áp bách cực mạnh.
Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn chung quanh, phát hiện trong phòng học chỉ còn lại hai người họ.
Hiển nhiên là có người cố ý sơ tán mọi người.
Hắn nhìn về phía Hồ Chí, bình tĩnh nói: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Đi ra nhà vệ sinh nam với ta một chuyến.” Hồ Chí thản nhiên nói.
Nghe được lời nói của hắn, Tô Bạch tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của hắn.
Nhà vệ sinh nam, là nơi là học sinh giải quyết một số vấn đề.
Rõ ràng, tên Hồ Chí này định gây bất lợi cho hắn.
“Không đi.” Tô Bạch lắc đầu.
Hắn tự nhiên không sợ tên Hồ Chí này, bây giờ sức mạnh và sự nhanh nhạy của hắn tuyệt đối không phải người cùng lứa tuổi có thể so sánh, cộng thêm kỹ xảo chém giết hắn mới có được, Hồ Chí này tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Cái hắn sợ chính là, lúc đang đánh nhau lệ khí của hắn đột nhiên bộc phát, lỡ tay đánh chết Hồ Chí.
Hồ Chí híp híp mắt, nhìn chòng chọc vào Tô Bạch.
Tô Bạch cũng nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt bình tĩnh.
Hai người cùng chăm chú nhìn nhau một hồi, Hồ Chí nhìn vào đôi mắt bình tình như một đầm nước đọng của tô bạch, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác bất an.
Phảng phất vào lúc này, ở trước mặt hắn, là một hung thú thâm tàng bất lộ, mà mình đang mạo hiểm làm liều nhảy nhót trước mặt hung thú..
Chả qua Hồ Chí lập tức ném cái suy nghĩ đó ra sau đầu đầu, nhìn vóc dáng nhỏ hơn hắn cả một vòng của Tô Bạch, cười lạnh trong lòng.
Hung thú?
Tô Bạch cũng xứng sao?
Trước đó việc Tô Bạch né tránh tầm mắt của hắn, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.
Một người hèn yếu như vậy, còn hung thú? Vậy không phải muốn khiến người ta cười chết sao?
Chớ nói chi là, bắt nạt Tô Bạch không có cả bố mẹ cũng đã bắt nạt rồi, cơ bản sẽ không có người chống lưng cho hắn.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không biết vì sao Hồ Chí lại không tiếp tục đối mắt với Tô Bạch, chỉ là hừ lạnh một tiếng, rời khỏi phòng học.
“Phù…” Chờ Hồ Chí ra ngoài, Tô Bạch thở phào một hơi.
Vào lúc nãy, lệ khí trên người hắn lại lần nữa xuất hiện.
Nếu như Hồ Chí ra tay, rất có thể hắn sẽ không áp chế nổi.
Đồng thời, Tô Bạch càng thêm kiêng kị đối với lệ khí không biết nguyên do này.
Nó giống như một loại chất gây nghiện, chỉ cần dính vào, rất khó cai nghiện.
Lúc này nhu cầu của Tô Bạch đối với Ma Thiết càng thêm bức thiết.
Chỉ cần lấy được Ma Thiết, lệ khí này hoàn toàn có thể giải quyết một cách hoàn mỹ, hắn cũng có thể sống bình thường.
Mà không giống giống như hiện giờ, lúc nào cũng phải đề phòng lệ khí ảnh hưởng đến nội tâm của chính mình.
Sau đó, Tô Bạch tiếp tục đọc ghi chép của Triệu Mính San, nhìn chữ viết xinh đẹp ở trên trang giấy, nội tâm cũng trở nên bĩnh tĩnh.
Đợi cho đến hơn một giờ, bạn học lục tục quay về lớp học.
“Tô ca.” Từ Tiểu Khánh đến bên cạnh Tô Bạch, nghiêm túc nói: “Ta nhận ra ngươi nói rất đúng, dạo này ta sẽ nghiêm túc học tập.”
Nghe được lời nói của hắn, Tô Bạch cười gật đầu với Từ Tiểu Khánh, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Vậy ngươi cố lên.”
Lúc này, hắn nụ cười bình tĩnh, phảng phất như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả.
Chương 14. Sóng gió trong giờ thể dục
“Reng reng reng…”
Cũng chính vào lúc này, một hồi tiếng chuông vang lên.
Một người đàn ông trung niên thân hình gầy gò cầm một xấp giấy kiểm tra bước vào lớp học.
Hắn là giáo viên ngữ văn của lớp 12-1, La Tu.
“Vào học!”
“Đứng dậy!”
“Hôm nay chúng ta làm một đề thi thử.”
“Ai.zz…..” Trong chốc lát tiếng kêu than dậy trời đất của đám học sinh vang lên.
Hai tiết học này, cũng trôi qua trong việc một bài thi trung cấp.
Tiếp sau đó, đến tiết học Vật Lý, giáo viên vật lý thì giảng giải một chút đề mục, rồi bắt đầu để học sinh ôn tập.
Thời gian cũng trôi qua thật nhanh.
Cuối cùng, đến tiết học cuối cùng, nhưng thẳng đến khi tiếng chuông vang lên, người ở trong lớp, đều không có một động tĩnh gì.
Bởi vì, khi học đến lớp mười hai, có một loại quy tắc ngầm.
Đó chính là, giờ thể dục thường đều để cho các thầy cô môn khác dạy học.
Nhưng không bao lâu, một người đàn ông thân thể hơi béo bước vào trong lớp, cười nói: “Sao nào, còn không mau ra ngoài, Hôm nay giáo viên dạy toàn của các ngươi bị bệnh, đi học tiết thể dục thôi.”
Người trong phòng học ngây người, thấy người đang nói chuyện là Trương Triêu Lực thầy dậy thể dục, lập tức hoan hô.
Sau đó, một đám người đi về hướng bãi tập.
Tô Bạch vốn là không muốn đi, nhưng bất đắc dĩ người trong lớp đều đi, hắn cũng không có biện pháp, đành phải đi theo.
Ra đến bãi tập, Trương Triêu Lực đầu tiên là cho bọn họ vận động kéo cơ, sau đó bảo họ chạy bốn trăm mét.
Một đám người chạy ở trên bãi tập, Tô Bạch chạy phía sau mọi người.
Lúc này, trong lòng của hắn còn đang nghĩ đến ghi chép của Triệu Mính San.
Mặc dù trí nhớ của hắn rất lợi hại, nhưng mà một vài thứ vẫn phải cẩn thận mới được, nếu không, cơ bản còn không đạt được vào mười hạng đầu của năm.
Nhưng cũng chính vào lúc Tô Bạch chạy bộ, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng bị cái gì va vào một phát, lập tức lảo đảo, xém chút thì ngã xuống.
Rõ ràng, vừa mới đụng vào hắn, chính là tên kia.
Sắc mặt Tô Bạch hơi trở lên lạnh lùng, cũng không để ý tới Hồ Chí, tiếp tục chạy.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hồ Chí cười lạnh một tiếng, tiếp tục đi phía sau lưng Tô Bạch .
Ngay sau đó, hắn lại đánh về phía Tô Bạch.
Nhưng cũng chính là vào lúc này, bước chân của Tô Bạch đột nhiên dừng lại, khom người xuống, làm bộ buộc giây giày.
Hồ Chí nhất thời bị Tô Bạch ngáng chân, cả người ngác trên mặt đất lăn vài vòng.
Biến cố bên này cũng hấp dẫn sự chú ý của những người khác, mọi người đều dừng bước, nhìn về phía này.
“Hồ Chí!” Trương Triêu Lực nhìn thấy cảnh này, lập tức quan tâm chạy về phía Hồ Chí.
“Tô Bạch, ta giết ngươi!” Hồ Chí bò lên từ dưới đất, không hề để ý đến phản ứng của những người khác, tức giận bổ nhào về phía Tô Bạch.
Rõ ràng, hắn đã không nhịn nổi nữa.
Tô Bạch thấy thế, biểu cảm bình tĩnh, chỉ tránh sáng một bên, tránh thoát công kích của Hồ Chí.
Nhưng Hồ Chí càng không đánh được Tô Bạch, thì đầu óc càng bị sự tức giận làm cho mê muội, một quyền một quyền đều dùng hết toàn lực.
Nhưng mà, Tô Bạch lại giống hệt cá chạch, trơn trượt, công kích của hắn toàn bộ đều rơi vào khoảng trống.
“Tô Bạch, ta giết ngươi!!!” Hồ Chí phẫn lộ hét lên, điệu bộ như muốn giết người,
Mà cũng chính vào lúc này, động tác của Tô Bạch đột nhiên dừng lại, đôi mắt vẫn như trước bình tĩnh, nhưng ẩn dấu dưới sự bình tĩnh đó là là một luồng lệ khí lớn mạnh.
Hồ Chí nhìn ánh mắt của Tô Bạch, trong lòng hốt nhiên như bị dội một gáo nước lạnh, lạnh lẽo cả người.
Lúc này, trong lòng của hắn đột nhiên toát ra một câu nói cũ.
Chó cắn người thường không sủa.
Trong miệng mình nói muốn giết Tô Bạch, chả qua là nói trong sự tức giận, căn bản không dám thực sự hành động.
Mà Tô Bạch, lại rất có khả năng sẽ giết hắn.
“Hồ Chí! Đệch mẹ ngươi!” Cũng vào lúc này, giáo viên thể dục Trương Triêu Lực đạp một cước, đạp Hồ Chí lảo đảo, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi và quỷ dị này.
“Tô Bạch, ngươi không sao chứ.” Chỉnh đốn Hồ Chí, Trương Triêu Lực quan tâm hỏi Tô Bạch.
“Thưa thầy, em không có việc gì.” Tô Bạch lắc đầu, tiếp tục bắt đầu chạy bộ.
Đồng thời, lệ khí chỗ sau trong mắt hắn từ từ tản đi.
Nhìn thấy Tô Bạch tiếp tục chạy bộ, Trương Triêu Lực há to miệng, sau đó lắc đầu.
Tiếp lấy, hắn quay đầu, một phát nắm chặt còn Hồ Chí thần trí có chút hoảng hốt, tức giận nói: “Ngươi rất có năng lực đúng không? Còn dám bắt nạt bạn bè, đi với ta đến phòng giáo vụ! Hôm nay ta không xử lý ngươi, ta theo họ ngươi!”
Tiếp đó, hắn hô một tiếng về phía những người khác: “Các ngươi tiếp tục chạy!”
Sau đó, Trương Triêu Lực dắt theo Hồ Chí đi về hướng phòng giáo vụ.
“May mà kiềm chế được.” Một bên khác, Tô Bạch vẫm đang chạy bộ trên bãi tập, trong lòng cảm thấy may mắn.
Nếu như vừa rồi hắn làm thịt Hồ Chí, vậy sợ là sẽ thành đối tượng truy nã toàn thành phố.
Sau đó, hắn cũng lại tiếp tục nghĩ về ghi chép của Triệu Minh San, tiếp tục chạy bộ.
Chuyện này đối với hắn mà nói, chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt mà thôi.
Chuyện trong trường học, trường học sẽ quản lý tốt, hắn không nhất thiết phải làm những việc thừa thãi.
Buổi chiều, sau khi Tô Bạch ăn xong cơm tối, cầm theo đơn xin nghỉ học rời khỏi trường học.
Sau khi ra khỏi trường học, hắn đứng ở cửa trường học, cảm nhận một chút sự lúng ta lúng túng.
Trước kia, cuộc sống của hắn luôn ở bên trong trường học, cho dù bố mẹ chết ròi, hắn vẫn tiếp tục học trong trường.
Nó đã trở thành chương trình không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Mà bây giờ, hắn thế mà phải bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống của mình rồi.
Tô Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt dần dần kiên định.
Hắn biết, bắt đầu từ hôm nay, hắn phải nói lời tạm biệt với cuộc sống bình tĩnh trước đó của chính hắn rồi.
Sau đó, Tô Bạch bắt một chiếc xe bus vào trung tâm thành phố, đến một của hàng điện thoại.
Hắn mua một chiếc điện thoại 800 tệ, trong cửa hàng điện thoại, không được tính là tốt, nhưng có thể sử dụng bình thường chiếc điện thoại kiểu cũ, đồng thời xử lý một chiếc thẻ điện thoại di động.
Sau vụ này, 2591 nguyên trên người Tô Bạch, chỉ còn lại 1749 nguyên.
Sau khi mua xong điện thoại, hắn đi ra khỏi cửa tiệm, hồi tưởng lại trong trí nhớ, nhập một số điện thoại vào bên trong điện thoại.
“Alo.” Sau khi cuộc gọi được nhận, phía bên đầu ia truyền đến một thanh âm nam tính.
“Alo, ta là Tô Bạch.” Tô Bạch trực tiếp biểu lộ thân phận, sau đó nói: “Gần đây, ta phát hiện một người trung niên, vào lúc sáng sớm, thường quấy rối em gái ngươi ở bên xe bus, ngươi chú ý một chút.”
Người đầu bên trầm mặc một hồi, tiếp đó nói: “Cám ơn ngươi, Tô Bạch.”
“Đây là việc ta nên làm với tư cách là bạn học của Triệu Minh San, còn có, ngày mai ta có việc phải rời khởi thành phố Tây Giang, hai hũ tro cốt kia, ta sẽ đưa cho em gái ngươi, đến lúc đó người tìm nàng lấy.” Tô Bạch vừa đi về phía siêu thị phụ cận vừa nói.
“Được.”
“Vậy cứ như thế nhé, ta tắt điện thoại đây.” Tô Bạch nói một tiếng.
“Được.”
Tô Bạch cúp máy, bước vào siêu thị.
Bởi vì nguyên nhân ngày mai phải đi huyện Lâm Xuân, hôm nay hắn có rất nhiều việc phải làm, một là làm xong hũ đựng cho xốt, còn phải chuẩ bị một chút quần áo và đồ ăn cho đoạn đường ngày mai.
Huyện Lâm Xuân cũng là một huyện trong tỉnh Tây Vũ, nhưng lại cách thành phố Tây Giang mấy khu, phải đi mất tầm bốn năm tiếng thì cơ bản mới có thể đến nơi.
Hơn nữa, đứa trẻ của Chu Oánh Oánh còn ở trong núi, càng cần thời gian hơn, ít phải mất đến hơn mười tiếng thì mới có thể đến nơi.
Chương 15. Đi đến huyện Lâm Xuân
Một lát sau, Tô Bạch ra khỏi siêu thị.
Lúc đi ra, trên tay của hắn cầm theo một túi đồ.
Trong này, đều là một vài cái đề ăn như mỳ gói, là đồ để hắn ăn trên dọc đường.
Sau đó, Tô Bạch ngồi xe bus quay lại.
Sau khi trở lại khu Lôi Công, hắn không về nhà ngay mà đi đến diệm quan tài.
Hiện giờ cũng chỉ khoảng sáu giờ, hắn có đủ thời gian làm ra được hai hũ tro cốt trước ngày mai.
Sau khi đi vào tiệm quan tài, Tô Bạch trước tiên mở đèn, tiếp đó để cặp sách và đồ ăn vặt vào trong tiệm, sai đó lấy ra hũ cho cốt hôm qua làm, dùng máy móc cẩn thận đánh bóng.
Hôm nay làm và hôm qua làm cũng không khác nhau lắm, chính là công đoạn đánh bóng.
Lần này, từ hừng đông làm đến khi trời tối.
Không biết lúc nào bắt đầu mưa, tí tách rơi không ngừng.
Nhưng mà, Tô Bạch mắt điếc tai ngơ với động tĩnh bên ngoài, vẫn chuyên tâm điêu khắc hoa văn trên hũ tro cốt.
Lúc này, hình dáng hai hũ cho cốt được điêu khác cực kỳ tinh mỹ đã được làm gần xong, sau đó chỉ cần đánh bóng và thêm sơn là có thể.
“Rột…” Đúng vào lúc này, bụng của Tô Bạch cũng bắt đầu kháng nghị.
Lập tức hắn lấy ra một bình cháo từ bên trong túi nhựa, lộc cộc lộc cộc uống hết xuống bụng.
“Tô Bạch.” Cũng chính trong lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh nữ tính.
Tô Bạch nhìn về phía cửa, liền thấy Triệu Minh Sam đang đứng ở cửa.
Lúc này người Triệu Minh San đã bị nước mưa rơi ướt một chút, tóc tai dán vào trán, nhìn có chút thảm hại.
“Sao ngươi lại đến đây?” Đầu tiên Tô Bạch ngay người một lúc, sau đó nhìn về phía Triệu Minh San nói một tiếng, lôi một chiếc ghế ở bên cạnh, ra ý đối phương ngồi xuống.
Triệu Minh San bước vào trong phòng, ngồi lên ghế, sắc mặt ngập ngừng, chần chờ nói: “Ta phát hiện dạo gần đây ngươi thay đổi rất nhiểu, hơn nữa tối nay cũng không thấy lên lớp học, có phải dạo gần đây có chuyện gì hay không?”
Nghe thấy nàng nói chuyện, Tô Bạch lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không ngờ rằng Triệu Minh San lại chú ý đến hắn như thế, thế mà có thể đoán được hắn xảy ra chuyện.
Chả qua, chuyện khởi tử hoàn sinh, hơn nữa còn nắm giữ quan tài vàng, hắn sẽ không nói cho bất kỳ ai cả.
“Không có, ta có thể có chuyện gì.” Tô Bạch lắc đầu, uống xong cốc cháo cầm trong tay, cầm lấy hũ tro cốt ở một bên, dùng giấy nhám mịn bắt đầu đánh bóng.
Nhìn bộ dáng Tô Bạch, Triệu Minh San mím môi một cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thấy nàng không nói gì, Tô Bạch dừng lại việc trong tay, nói khẽ: “Ngươi về nhà trước đi, ngươi bị ướt như thế này rất dễ bị ốm.”
“Được.” Triệu Minh San nghe vậy, thần sắc có chút mất mát, sau đó biểu cảm của nàng trì trệ chốc nát, khẽ cắn môi nói: “Nếu như ngươi có việc, có thể nói với ta, anh trai ta là cảnh sát mặc thường phục, hắn có thể giúp ngươi.”
Nói xong, nàng đỏ bừng mặt, đi ra phía ngoài cửa.
“Chờ đã.” Cũng chính là lúc này, thanh âm Tô Bạch đột nhiên truyền đến từ sau lưng nàng.
Triệu Minh San dừng bước, lập tức cảm giác được trái tim của mình nhảy không ngừng, thậm chí tai nàng đều có thể nghe được tiếng tim đập”Thình thịch”.
Lúc này, Tô Bạch gọi mình dừng lại, là muốn nói với mình cái gì đây?
Bây giờ xung quanh chỉ có hai người họ, cô nam quả nữ, cũng không phải do Triệu Minh San suy nghĩ nhiều.
“Bên ngoài trời đang mưa, ngươi cầm cái dù này đi,” Cũng chính là lúc này, Tô Bạch lấy ra một cây dù từ một góc trong tiệm quan tài, đi đến trước mặt Triệu Minh San, đem cây dù đưa cho nàng.
Triệu Minh San ngây người, sau đó thất vòng “ừ” một tiếng, cầm lấy cây dù.
Tiếp đó, nàng bật mở dù, đi vào trong làn mưa.
Tô Bạch nhìn theo bóng lưng mờ dần của nàng, nghĩ đến biểu cảm thất vọng vừa nãy của Triệu Minh San, hơi nhíu mày.
Có phải mình đã quên chuyện gì rồi không?
Suy nghĩ kỹ lại, Tô Bạch vỗ vỗ đầu, lập tức nhớ ra.
Chuyện về hũ tro cốt, hắn còn chưa nói với Triệu Minh San.
Hắn thế nhưng đã nói Triệu Không Thanh lấy hộp tro cốt từ chỗ Triệu Minh San rồi.
“Thôi vậy, ngay mai nói cũng không khác gì.” Tô Bạch nhìn hũ tro cố còn chưa hoàn toàn hoàn tất đó, nghĩ trong lòng.
Tiếp đó, hắn tiếp tục bắt đầu làm hũ tro cốt.
Chỉ là, khi Tô Bạch làm việc, trong lòng của hắn đột nhiên nghĩ tới lời Triệu Minh San vừa nói với hắn, trong lòng không biết tại sao cảm giác có chút ấm áp.
Hắn cũng biết quan hệ của Triệu Minh San và anh trai nàng có chút lạnh nhạt.
Nàng vì hắn mà tìm đến sự hỗ trợ từ chỗ anh trai nàng, có thể nói là một việc rất khó khăn.
“Có bạn học như vậy, cũng không tệ.” Tô Bạch lẩm bẩm một tiếng, vùi đầu cẩn thận đánh bóng cho hũ tro cốt.
Sau khi cha mẹ hắn qua đời, hắn đã rất lâu không được trải nghiệm cảm giác được quan tâm này rồi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Bạch thu thập tất cả mọi thứ xong, xách đồ, đi ra khỏi phòng.
Vào thời điểm này, sắc trời còn chưa tỏ.
Sắc mặt Tô Bạch ngưng lại, nhìn đèn bên đường đã tắt hơn một nửa của căn phòng số 405, biết Triệu Minh San đã rời giường.
“Đông đông đông…” Hắn dừng lại chốc lát, đi đến gian phòng số 405, nhấc tay gõ cửa.
Sau đó, trong gian phòng truyền ra đồng tĩnh, tiếng chân đi đến trước cửa.
Sau đó, tiếng bước chân dừng lại, qua hai ba giây sau, cửa được mở ra.
“Tìm ta có việc gì sao?” Triệu Minh San mở cửa, sắc mặt hơi có chút phiếm hồng.
Tô Bạch đưa túi đựng đã được gói xin trong tay ra: “Đây là đồ mà anh trai ngươi cần, ngươi giúp ta đưa cho hắn.”
Nghe thấy lời hắn nói, trên mặt Triệu Minh San lộ ra sự so sự, nói: “Ngươi không thể tự đưa cái này cho hắn sao?”
“Hôm nay ta phải ra ngoài, khẳng định không đưa cho hắn được.” Tô Bạch vỗ vỗ chiếc túi sách nói.
“Ngươi muốn ra ngoài?” Triệu Minh San giật mình, bối rối nói: “Đi bao lâu?”
“Đại khái sau tết Trung thu sẽ trở về.” Tô Bạch nói.
Lúc này Triệu Minh San, cũng phát hiện mình có chút thất lễ, liền nhận lấy túi che giấu lúng túng, nói: “Muốn đi nơi nào?”
“Phụ cận của huyện thành thôi, không nói nữa, ta còn phải bắt xe xe, làm phiền ngươi rồi.” Tô Bạch cười cười, đi xuống phía dưới lầu.
Nhìn bóng lưng của hắn, Triệu Minh San há to miệng, muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra miệng được câu gì cả.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng hít một tiếng, đi vào bên trong phòng của mình.
Ngay sau đó, bên trong căn phòng đèn đồng loạt được bật sáng
Sau khi Tô Bạch xuống lầu, đến trạm xe buýt ngồi xe buýt số 318 đến bến xe thành phố Tây Giang, ngay sau đó hắn mua vé xe đi đến trạm xe huyện Lâm Xuân ở thành phố Tây Giang.
Vào bảy giờ sáng mười lăm phút, vào trạm xét vé, hắn ngồi trên xe chờ đến 7h 30, xe mới bắt đầu chậm rãi chuyển động.
“Anh bạn nhỏ, ăn gì không?” Nhưng cũng chính là lúc này, một người bên cạnh Tô Bạch đột nhiên đưa tới một khối bánh kem.
Người đàn ông trung niên lúc này đang lộ ra một nụ cười ngây ngô, bánh kem trong tay được dùng túi nhựa bọc lại, bánh kem hoàng kim, nhìn rất mê người.
Chương 16. Tìm thấy ngươi rồi
Nhìn người đàn ông trung niên một lúc, Tô Bạch lắc đầu: “Không cần.”
Nói xong, thì hắn ôm ba lô càng chặt hơn chút.
Nghe thấy lời nói của hắn, người đàn ông trung niên cũng không có tức giận, thu hồi lại chiếc bánh ga tô, cười cười, nói: “Cậu em, ngươi đây là muốn đi đâu thế.”
Tô Bạch nhắm mắt lại, coi như không nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông trung niên này vừa cho ăn, vừa gài bẫy hắn, không phải xấu xa, chính là ngu xuẩn.
Đối với loại người này, hắn tự nhiên là sẽ không phản ứng.
Thậm chí sau khi xuống xe, hắn cũng cách xa loại người này một chút.
Thấy Tô Bạch vẫn không nói gì, nụ cười của người đàn ông trung niên đã dần dần lạnh xuống, nhìn chằm chằm dáng vẻ ba lô của Tô Bạch bằng mắt, rồi hắn cẩn thận nhét chiếc bánh ga tô vào trong ba lô.
Ở trong nội thành từ sáng sớm xe tuyến tiếp tục tiến về phía trước.
“Cảm giác gần đây có một người vừa mới chết, họ tên Chu Trọng Li, thu hoạch được một chút điểm thuộc tính cơ bản, thiên phú vật lý +1.”
Mà vào lúc Tô Bạch đã nhắm mắt không tới nửa tiếng đồng hồ, đột nhiên một thông tin xuất hiện trong đầu của hắn.
Tô Bạch khẽ giật mình, lập tức mở mắt.
Lại có người chết rồi?
Động tác này của hắn đã dọa sợ người đàn ông trung niên bên cạnh, còn đang dự định nói cái gì đó.
Nhưng mà, lúc này Tô Bạch đã không quan tâm đến hắn, mà nhìn ra cửa sổ ở bên ngoài.
Lúc này, một tòa kiến trúc màu trắng khắc sâu vào tầm mắt của hắn.
Phía trên kiến trúc màu trắng có một hàng chữ màu đỏ.
“Bệnh viện Đệ Nhất thành phố Tây Giang.” Trong lòng Tô Bạch lẩm bẩm một tiếng.
Lúc này, hắn cũng biết quan tài hoàng kim tại sao phải cho hắn một điểm thuộc tính.
Bệnh viện nơi này, là nơi trừ việc nằm trên giường, thì tỉ lệ tử vong cao nhất, thỉnh thoảng có người chết cũng là bình thường.
Nhưng cũng chính lúc này, ánh mắt đang hướng ra phía ngoài của Tô Bạch đột nhiên đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào một thân ảnh ở bên ngoài bệnh viện Đệ Nhất Thành phố Tây Giang.
Thân ảnh đó xoay người, lộ ra một gương mặt có râu quai nón.
Nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, con mắt của Tô Bạch lập tức nổi đầy tơ máu, trong lòng bị một cỗ suy nghĩ xấu xa không tên tràn ngập.
“Ta… tìm… được… ngươi… rồi…” Con mắt hắn đỏ rực, bờ môi hơi kéo ra một đường may, một câu nói lạnh buốt thốt ra từ trong miệng.
Người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh hắn nghe thấy câu nói này được Tô Bạch nói ra, lập tức rùng mình một cái, trong lòng không tự chủ được sinh ra ý nghĩ sợ hãi.
Giọng điệu này, đâu giống như lời con người nói chứ?
Đây rõ ràng chính là một con ác thú!
Con ác thú muốn ăn thịt người.
Nhưng cũng chính lúc này, Tô Bạch cũng lập tức bừng tỉnh, suy nghĩ xấu xa che nấp đại não hắn ở trong đầu đã bị quét sạch sành sanh.
Vừa rồi, hắn lại suýt chút nữa mất đi sự khống chế của bản thân.
Hít một hơi thật sâu, Tô Bạch nhìn thoáng qua về phía người đàn ông trung niên ở bên cạnh, thấy hắn đang đầy vẻ hoảng sợ, thì lộ ra một nụ cười có ý xin lỗi.
“A!!!” Người đàn ông trung niên nhìn thấy nụ cười của hắn, lập tức sợ hãi kêu lên, từ trên chỗ ngồi nhảy vọt lên.
Những hành khách khác bị tiếng kêu của hắn làm giật nảy mình, trong nháy mắt một tràng tiếng mắng chửi được truyền đến.
Người đàn ông trung niên cũng phát hiện quả thật mình có chút phản ứng quá mức, hắn lộ ra vẻ mặt khó xử, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tô Bạch, chậm rãi ngồi lại vị trí cũ.
Mà lúc này đây, Tô Bạch cũng không chú ý quá nhiều tới hắn, trong đầu vẫn đang hồi tưởng đến khuôn mặt vừa nãy đó.
Khuôn mặt đó, có thể nói là một gương mặt ngoại trừ bố mẹ hắn ra, thì hắn nhớ kỹ rõ ràng nhất.
Bởi vì, người giết hắn mấy ngày trước, chính là người có râu quai nón đó.
Trước đó người này quan tâm tiền như vậy, một góc tiền cũng không buông tha, Tô Bạch đã cảm thấy, hắn rất có thể là có người nào đó muốn cứu.
Bây giờ, suy đoán của hắn đã trở thành hiện thực.
Tô Bạch buông lỏng nắm đấm đang xiết chặt, sắc mặt dần dần thả lỏng, kéo màn cửa lên.
Bây giờ hắn đã biết người này ở đâu, hòa thượng thì có thể chạy, nhưng ngôi chùa thì không chạy nổi.
Sau khi hắn chuẩn bị trở về từ huyện Lâm Xuân, lại đối phó người này.
Hiện tại không vội,
Hắn còn có chuyện chính phải làm.
Tiếp theo, Tô Bạch liền bắt đầu hồi tưởng một đoạn thông tin vừa mới đó.
Hắn phát hiện đoạn tin tức này không giống với lúc trước, thứ trước đó thêm vào chính là lực lượng, sự nhanh nhẹn và trí nhớ.
Mà thứ bây giờ thêm vào, lại là một loại thiên phú.
“Thiên phú vật lý?” Tô Bạch hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, trong đầu hồi tưởng đến ghi chép của Triệu Minh San.
Bỗng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện trong ghi chép của Triệu Minh San, một vài thứ trước đó không hiểu, hoặc là đôi chỗ lủng củng, lập tức có một loại cảm giác chợt hiểu ra.
Con mắt của Tô Bạch mở ra, trong mắt tràn đầy sự vui mừng.
Cái vật lý thiên phú này mặc dù không có tăng lên gì đối với sức mạnh của hắn, nhưng mà đối với việc học tập của hắn, lại có sự trợ giúp rất lớn.
Tô Bạch thậm chí trong lòng tin rằng, bây giờ hắn chỉ cần ôn tập một khoảng thời gian, thì hắn có thể tiến vào năm vị trí đầu cả lớp.
Nghĩ đến đây, thì hắn ôm lấy kiệm hàng trong tay, hồi tưởng đến kiến thức trước đó.
Lúc này, người đàn ông trung niên một bên nhìn vào người thiếu niên có chút thanh tú bên cạnh mình, trong lòng có chút phàn nàn.
Vừa rồi, đó là ảo giác của mình sao?
Bây giờ hắn rất khó so sánh giọng điệu của người thiếu niên trước mắt này, với cái người muốn ăn thịt người trước đó.
“Thôi bỏ đi, vẫn là tìm người khác ra tay vậy.” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm ba lô trên tay của Tô Bạch hồi lâu, cuối cùng không có nổi dũng khí ra tay.
Hắn quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ trung niên có chút phúc hậu ở một bên.
Người phụ nữ đang nghiêng đầu, tiếng ngáy phát ra rất nhỏ từ trong miệng, hiển nhiên là đã ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy cảnh đó, trên mặt người đàn ông trung niên lộ ra một nụ cười tươi.
…
“Xùy…” Lúc mười một rưỡi giữa trưa, ô tô lái vào nhà ga hành khách của huyện Lâm Xuân.
Tô Bạch đeo chiếc ba lô lên lưng từ trên xe bước xuống, đi theo dòng người đi ra nhà ga hành khách.
Đã đến cái thị trấn này, thì hắn đã cảm nhận được một loại khí tức tương đối hoang vu.
Thị trấn của huyện Lâm Xuân nơi đây, người ít hơn rất nhiều so với thành phố Tây Giang.
Dù là vùng lân cận nhà ga hành khách, người ở cũng có vẻ hết sức thưa thớt.
Sau đó, Tô Bạch đến cửa hàng bên cạnh nhà ga hành khách mua một bình nước, sau đó lại ở trong cửa hàng rót chút nước nóng, bắt đầu pha mì ăn liền mà bản thân đem theo.
Vừa ăn mì tôm, hắn vừa nghĩ hành trình tiếp theo.
Hiện tại đã đến huyện Lâm Xuân, nhưng đây cũng chỉ là một sự khởi đầu mà thôi, hắn cách vị trí con trai Chu Oánh Oánh còn có chút xa.
Bố mẹ chồng của Chu Oánh Oánh sống ở thôn Xuyên Trạch mãi trong núi sâu, hắn về sau vẫn cần phải ngồi xe tuyến ở trong nhà ga hành khách đi tới làng Đường Chánh, sau đó xuống xe ở làng Đường Chánh, đi dọc theo đường núi, đi mất bốn năm tiếng bằng đường núi mới đến.
Nếu như vận khí tốt, hắn vẫn có thể ngồi máy kéo, nếu không, hắn có thể phải đi một đoạn đường ban đêm.
Khẽ thở dài một tiếng, Tô Bạch ăn xong mì tôm, thì mua vé ở nhà ga, rồi chờ đợi xe tuyến.
Mà cũng chính là lúc hắn đang ăn mì, ở bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu la thảm thiết.
Tô Bạch nhìn ra phía bên ngoài, thì nhìn thấy một đám người đang ẩu đả ở trên đường.
“Sở Cảnh sát ở đây cũng không quản lý sự việc sao?” Hắn hơi nhíu lông mày, sau đó trong lòng cũng lắc đầu.
Hiện tại Liên Bang cũng càng ngày càng kém đối với việc quản lý của Sở Cảnh sát, lúc trước hắn còn nghe nói Sở Cảnh sát đi săn ở khu vực cấm, đã chết rất nhiều người, đã náo loạn một tin tức lớn.
“Nhưng điều này không có mối quan hệ gì với ta.” Tô Bạch khẽ lắc đầu, đồng thời cảm thấy cuộc ẩu đả bên ngoài một chút thú vị cũng không có.
Bây giờ hắn vô cùng khát vọng đối với điểm thuộc tính cơ bản.
Mà bên ngoài cho dù huyên náo dữ dội ra sao, vốn cũng sẽ không cung cấp cho hắn bất kỳ một điểm thuộc tính nào, tự nhiên sẽ cho hắn một loại cảm giác hết sức không có hứng thú.
Chương17: Gặp nhau
Đợi đến lúc mười hai rưỡi, Tô Bạch xét vé đi và ga, đeo cặp sách cho có rồi vượt qua trạm kiểm soát.
Sau khi ngồi lên xe, thì hắn nhìn thấy trên xe đa phần đều là người già, rất nhiều người đều mang theo gà vịt các loại rau quả, khiến cho ô tô tràn ngập một cỗ mùi vị quái dị.
Người trên xe rất nhiều mọi người đều quen biết nhau, nói một vài tiếng địa phương mà Tô Bạch nghe không hiểu.
Tô Bạch đã tìm chỗ để nằm, cũng chính trong bầu không khí như này, ngủ thiếp đi.
Lúc chờ khoảng hai tiếng đồng hồ, ô tô đã đến làng Đường Chánh, Tô Bạch từ trên xe đi xuống.
Làng Đường Chánh hiện ra vô cùng đơn sơ, chỉ có mấy dãy nhà thấp bé lùn tẹt.
Đã đến đây, Tô Bạch lần theo ký ức của Chu Oánh Oánh, người trong nhà ở vùng lân cận hắn hỏi một chút có người lái máy kéo vào trong núi hay không.
Nhưng mà, điều làm cho hắn thất vọng chính là, không có một chiếc xe muốn đi tới làng Xuyên Trạch.
khoác ba lô lên, Tô Bạch đã mua một cái bật lửa duy nhất và một chút đồ ăn ở trong cửa hàng ở vùng lân cận, thì tìm đến đường núi đi thẳng tới thôn Xuyên Trạch, dọc theo nó đi lên.
Sau khi vào núi, Tô Bạch đi trên đường núi hoang vu, trong lòng cũng cảm giác có chút mới mẻ.
Nhưng mà thời gian hơn nửa ngày ngắn ngủi, thì hắn từ nội thành phồn vinh, đã vào trong cái vùng núi hẻo lánh không gặp được người này.
Điều này khiến hắn cảm giác, bản thân trong bất tri bất giác, chuyện của chính mình, đã có thể tự mình làm chủ rồi.
Hắn, đã sắp trở thành một người trưởng thành rồi.
Khẽ lắc cái đầu, Tô Bạch tiếp tục bước đi.
Lúc bước đi, hắn cũng hết sức cảnh giác đối với âm thanh xung quanh.
Khi hắn ở làng Đường Chánh hỏi thăm có người vào thôn Xuyên Trạch hay không, có người nói cho hắn biết, gần đây thôn Xuyên Trạch bị lợn rừng quậy phá, khiến cho hắn cẩn thận một chút.
Đây cũng là nguyên nhân trong thôn tại sao không có người lên núi.
Người đang dã ngoại gặp phải lợn rừng, thật sự là quá nguy hiểm rồi.
Tô Bạch nghĩ đến đây, thì dừng bước, ngồi xổm người xuống, từ trong ba lô của mình lấy ra một cái búa nhổ đinh.
Thanh hung khí từng giết hắn này, nhỏ, uy lực lớn, thuận tiện mang theo.
Cho nên, Tô Bạch đã mang theo chiếc búa nhổ đinh này.
Sau đó, hắn đã đặt búa nhổ đinh ở vị trí thuận tay có thể nắm được, xong tiếp tục đi xuyên vào trong núi.
Mặc dù nói, cái búa nhổ đinh này rất khó tạo nên tổn thương gì đối với lợn rừng, nhưng cũng có chút ít còn hơn không.
Bởi vì có trong ký ức của Chu Oánh Oánh, có đôi khi Tô Bạch cũng sẽ không men theo đường lớn để đi về phía trước.
Có đôi khi cũng sẽ đi con đường nhỏ bên đường, đi tắt leo núi.
Đây là đường đi mà người thôn quê nơi đây mới biết được, bình thường người ngoài cũng không biết, đại khái có thể rút ngắn lộ trình từ một đến hai tiếng đồng hồ.
Chỉ là loại đường này không hề dễ đi, Tô Bạch dọc theo con đường này đã gặp được rất nhiều sâu róm dài bằng bàn tay.
Cũng có một vài côn trùng nhả tơ, lơ lửng giữa không trung.
Không cẩn thận, đám côn trùng này đều sẽ rơi vào người, một vài người trong thành phố ở đây, sợ là bị dọa cũng sẽ ngất đi.
Ở đây Tô Bạch đi dạo mặc dù có chút run rẩy, nhưng bởi vì tâm trí tương đối cứng cỏi, nên cũng không sợ hãi.
“Ầm ầm…”
Cũng chính là khi Tô Bạch đã đi ước chừng một nửa chặng đường, trên trời đột nhiên đổ xuống một trận mưa lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thì hắn lập tức từ trong ba lô lấy ra ô che mưa.
Tiếp theo, hắn lại cởi giày của mình ra, gói kỹ bằng túi nhựa, rồi nhét vào trong ba lô.
Sau khi làm xong những việc này, Tô Bạch vấn ống quần lên, tiếp tục bước đi trong núi
Nhưng con đường về sau, thì khó đi hơn nhiều so với trước đó.
Không chỉ là bởi vì Tô Bạch phải chú ý những viên đá sắc nhọn dưới chân, hơn nữa hắn phải chú ý việc sạt lở đất.
Trên đường đi cẩn thận từng li từng tí, đường mòn cũng không đi nổi, hao tốn nhiều thời gian hơn so với trước đó.
“Vù vù vù…” Cũng chính là lúc này, một trận âm thanh động cơ từ phía sau truyền đến.
Tô Bạch sửng sốt một chút, đứng im tại chỗ.
Tiếp đó một chiếc xe Jeep từ chỗ cua quẹo lái ra.
Nhìn thấy xe này, Tô Bạch tạm ngừng lại, liền vươn tay, muốn ngăn chiếc xe.
Nhưng cũng chính là lúc này,
Xe Jeep đột nhiên gia tăng tốc độ, lái thẳng qua phía bên cạnh của Tô Bạch.
Tốc độ này vô cùng nhanh, Tô Bạch ngay cả thời gian chào hỏi đều không có, thì đã bị ném ra đằng sau, thậm chí quần còn bị nước bùn bắn tung tóe.
“Ách…”
Tô Bạch nhìn xem bóng lưng của xe Jeep, há to miệng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, lau sạch một chút nước bùn ở trên người, rồi tiếp theo men theo trong núi đi lên phía trước.
Đối với chiếc xe Jeep này không hợp mình, hắn cũng không có suy nghĩ oán trách gì hết, dù sao hợp với mình hay không, là lựa chọn của người khác.
Nhưng mà, điều khiến cho hắn bất đắc dĩ chính là, người đó lái xe nhanh như vậy, đều bắn bùn tung tóe lên người mình, có phần quá không có tố chất rồi.
Sau đó, lại có một chiếc xe Jeep từ phía sau lái tới.
Tô Bạch nhìn thoáng qua, thì đã đi tới ven đường, chờ chiếc xe này lái đến.
Nhưng mà, điều khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là, xe Jeep vậy mà dừng lại ở trước mặt hắn.
“Tiểu huynh đệ, lên núi sao?” Cửa sổ xe kéo xuống, một cậu thanh niên cười hỏi hắn.
Tô Bạch đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không, tự ta đi lên.”
Nói xong, thì hắn tiếp tục dọc theo đường núi bước đi.
Hắn vừa mới quan sát qua, trên xe tổng cộng có ba người, hai người đàn ông, một người phụ nữ.
Cộng thêm một nam một nữ trên chiếc xe trước đó, chính là năm người.
Ngừơi nhiều như vậy, Tô Bạch còn không biết lai lịch của bọn họ, tất nhiên không thể đi cùng với bọn họ.
Nếu không phải là phần tử ngoài vòng luật pháp, vậy thì nguy hiểm rồi.
Hơn nữa, vừa rồi người thanh niên đó… Nói như thế nào nhỉ? Dám dấp trông khá xấu.
Trên mặt toàn là mụn cơm, dáng dấp rất xấu, không giống như người tốt gì hết.
“Ngươi nhìn ngươi, ngươi đều dọa sợ tới người khác rồi.” Xe Jeep tiếp tục lái đi, cửa sổ cả trước và sau của xe cũng đã mở ra, một người đàn ông trung niên cười một tiếng, xuất ra một bản giấy chứng nhận cho Tô Bạch nhìn và nói: “Chúng ta là đồn cảnh sát, ngươi không cần lo lắng bọn ta là người xấu, yên tâm lên xem đi.”
Tô Bạch quay đầu, nhìn về phía giấy chứng nhận kia, phát hiện thực sự là giấy chứng nhận của đồn cảnh sát.
Thứ này lúc trước hắn đã từng thấy ở nơi của Triệu Không Thanh.
Hơn nữa, trên giấy chứng nhận của người này, có vết tích rõ ràng đã dùng qua, không giống như là giả.
Dù sao thông thường mà nói, giấy chứng nhận giả, dùng đều sẽ tương đối ít, có vẻ rất mới.
“Vậy làm phiền mọi người rồi.” Tô Bạch gật đầu, vẻ mặt cảm kích trên gương mặt, sau khi cụp ô lại, thì đi vào trong xe.
“Ai ya, ngươi nói người xấu thì không có nhân quyền sao? Làm sao ta bắt chuyện thì không lên xe vậy.” Sau khi hắn vào bên trong xe, người thanh niên ngồi ở ghế lái phàn nàn một tiếng, tiếp tục lái xe.
“Ha ha, ta nhớ lần trước khi ngươi soi gương, chính mình cũng đã môn mửa.” Người trung niên nghe vậy, không khỏi chế nhạo nói.
“Ta đâu có?! Ngươi chớ nói nhảm nhí!” Nghe thấy lời nói của hắn, người thanh niên lập tức bắt đầu tức giận.
“Trịnh Vũ, nghiêm túc lái xe.” Cũng chính là lúc này, vị trí ghế lái phụ truyền đến một giọng nữ.
“Vâng, đội trưởng, ta đây sẽ nghiêm túc lái xe.” Trịnh Vũ nghe thấy lời nói này, sự tức giận tren mặt lập tức bị quét sạch sành sanh, nghiêm túc lái xe.
Người đàn ông trung niên ở một bên cũng đã yên tĩnh trở lại.
Tô Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn về phía vị trí kế bên tài xế, trong lòng bất thình lình.
Người đang ngồi ở ghế phụ lái, là một thiếu nữ tuổi trẻ, trông lớn giống như hắn.
Liên tưởng đến giấy chứng nhận cảnh sát mà trung niên nam tử kia xuất ra, thì trong lòng của hắn sinh ra tâm tình bất an.
Chương18: Mèo rừng gọi xuân
Nói thật, nữ sinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế vô cùng xinh đẹp, theo quan điểm của Tô Bạch, thì nhan sắc nữ sinh này cũng ngang với Triệu Minh San.
Chỉ có điều Triệu Minh San nhìn khá mảnh mai, khí chất sạch sẽ, tựa như một đóa hoa nở rộ trong mùa mưa, khiến cho người ta không tự chủ được nảy ra suy nghĩ trìu mến.
Mà nữ sinh trước mắt, lại có một mái tóc đen nhánh như mực, gương mặt thanh tú xinh đẹp, tựa như là một món đồ sứ tinh xảo, khiến cho người ta đã nhìn thì cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng mà, lúc này trong lòng Tô Bạch lại căn bản không có tâm trạng thưởng thức.
Nữ sinh này nhìn cũng xấp xỉ tuổi với hắn, nhưng dựa trên hành vi vừa rồi của người đàn ông trung niên và người thanh niên, không khó để nhận ra, trong đây, người đứng đầu là nữ sinh.
Nhưng, vừa rồi Tô Bạch lại thấy giấu chứng nhận cảnh sát của người đàn ông trung niên, xác định bọn họ là cảnh sát.
Mà cảnh sát trong đó, dù là có người thăng chức thăng tới mức đáng sợ, cũng không có khả năng trong khoảng mười tám tuổi thì đã trở thành người lãnh đạo mới phải.
Ở độ tuổi này, đang học lớp mười hai hoặc là sinh viên năm nhất đại học mới là bình thường.
Ở trong đây, chắc chắc có gì đó kỳ lạ.
Thậm chí, thân phận cảnh sát của những người này, cũng rất có thể là một sự ngụy trang.
Nhưng mà, trong lòng Tô Bạch mặc dù nghi ngờ, nhưng lại không có thể hiện ra ngoài.
Theo cảm giác của hắn, những người này đối với hắn không có ác ý gì hết, trong lòng cũng hơi yên ổn lại.
“Đúng rồi, cậu em, tại sao đã trễ như này rồi còn lên núi vậy.” Cũng chính là lúc này, người đàn ông trung niên ở một bên của Tô Bạch đột nhiên nói.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, thì Tô Bạch nói: “Ta muốn lên núi để giúp bạn ta thăm con của nàng một chút.”
Về chuyện quan tài Hoàng Kim, đương nhiên hắn sẽ không nói với những người xa lạ này, cho nên đương nhiên sẽ nói qua loa bằng lời nói chín phần thật một phần giả.
Nghe thấy lời nói của hắn, người trong xe đều lộ ra sắc mặt kỳ lạ.
Dù sao Tô Bạch thoạt nhìn cũng chỉ là dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, nhỏ như vậy, làm sao còn đi giúp người khác thăm hỏi trẻ con?
Chuyện này, trong đó điều kỳ lạ có quá nhiều rồi.
“Là như vậy đó.” Tô Bạch thấy sắc mặt bọn họ kỳ lạ, không khỏi nói tiếp: “Người bạn đó của ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người chết ở bên ngoài, nguyện vọng của nàng chính là đi thăm con của nàng, cho nên ta đã đến đây thăm hỏi thay cho nàng.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, người trên xe mới bình thường trở lại.
“Người anh em, ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm cha rồi chứ?” Cũng chính là lúc này, Trịnh Vũ trước mặt nhịn không được mà nói.
“Làm sao có thể chứ.” Tô Bạch có chút cạn lời.
“Ha ha, làm sao lại không thể chứ, ta nói cho ngươi biết, thanh niên bây giờ đều vui chơi tới bến, nhưng mà một chút hiểu biết đối với các biện pháp an toàn cũng không có, đã xảy ra rất nhiều… Cái kia ngươi hiểu chứ.” Trịnh Vũ vừa lái xe, miệng cũng luôn chạy như xe lửa.
“Cho nên ý, lúc làm chuyện đó, nhất định phải làm tốt các biện pháp an toàn, nếu không thực xảy ra chuyện, chuyện đó thật sự là hối tiếc không kịp.”
“Ừ, cái hắn nói không có sai.” Người đàn ông trung niên ở một bên nhịn không được mà gật đầu.
Mà lúc này đây, Tô Bạch rõ ràng thấy được mặt của nữ sinh ngồi ở ghế lái phụ có chút phiếm hồng.
“Ta không phải là loại người làm bừa bãi đó.” Tô Bạch lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, các ngươi vào trong núi làm gì?”
Nghe thấy lời nói của hắn, trên xe đột nhiên có chút im ắng lại.
Nhưng mà thời gian tiếp theo, cũng chính là một hai giây, Trịnh Vũ trước mặt liền vừa cười vừa nói: “Chúng ta vào trong ngọn núi này, chính là đến để đánh con lợn rừng, hái chút thuốc núi.”
“Đúng vậy á, gần đây lợn rừng đều tràn lan ở trong núi.” Người đàn ông trung niên ở một bên vừa cười vừa nói.
Nghe lời nói của bọn họ, trong lòng Tô Bạch đương nhiên là không tin.
Đánh con lợn rừng, hái chút thuốc núi, cần nhiều người như vậy?
Tám chín người trong mười người đó có gì đó kỳ lạ.
Nhưng mà Tô Bạch cũng không quen biết với đám người này, đồng thời đã nhận ân huệ của bọn họ, cũng không hay lắm nếu truy đến cùng.
Nhiệm vụ lần này đến đây của hắn, chính là thăm con trai của Chu Oánh Oánh một chút, sau đó có được Ma Thiết là được.
Đường đi mặc dù có chút dài, nhưng kỳ thật chính là chuyện đơn giản như vậy.
Kế tiếp, bầu không khí trên xe thoáng có chút quỷ dị.
“Đúng rồi, người anh em, ngươi có biết lợn hung ác như thế nào không?” Cũng chính là lúc này, Trịnh Vũ cảm giác bầu này không khí này có chút khó chịu, liền tìm đề tài để nói.
“Lợn? Lợn rừng sao?” Tô Bạch nghe vậy, sửng sốt một chút, nói thật, hắn ngoại trừ từng thấy lợn ở trên TV, trong hiện thực thật sự đúng là chưa từng gặp qua lợn, cũng không cảm thấy quá đáng sợ như vậy.
Dù sao lợn, ở trong ấn tượng của hắn, vẫn là một món ăn.
Ví dụ cách loại món ăn như thịt lợn, thịt xào ớt, móng lợn hầm đậu lành, gan lợn xào.
“Không phải, cái ta nói với ngươi chính là lợn nhà.” Trịnh Vũ nhìn vào kính chiếu hậu, vừa lái xe vừa nói: “Ngươi có phải cảm thấy lượn rất dịu dàng ngoan ngoãn hay không?”
Ta nói cho ngươi biết, con vật này thông minh cực kỳ, chúng biết con người hung ác như thế nào, cho nên bình thường thật sự rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà con người thật sự đã cho nó cơ hội, nó thế nhưng thật sự sẽ ăn người.
Không nói cái khác đi, thì nói trong quê nhà trước đây của hắn, đã có người nuôi một con lợn mẹ khoảng hơn năm trăm cân, con lợn đó, đặc biệt lớn, giống như cái núi bé, bình thường đều nuôi thả ở bên ngoài.
Sau đó một ngày có người phụ nữ nông thôn ôm đứa bé tới đây thăm người thân, đặt đứa bé ở trên ghế bên ngoài phơi nắng. Lúc đó người lớn đều đang trò chuyện ở trong nhà, kết quả con lợn mẹ đó đã phát hiện đứa bé, lạch cạch lạch cạch thì đã ăn mất.
Nói đến đây, Trịnh Vũ bắt chước một chút âm thanh nhai nuốt, rồi nói tiếp: “Ngày đó à, người phụ nữ nông thôn đó khóc đến thảm thương, toàn bộ ngôi làng đều nghe thấy thanh âm của nàng.”
“Trịnh Vũ, đừng nói nhảm nhí.” Lúc này, sắc mặt của người đàn ông trung niên hơi thay đổi một chút, cười mắng một tiếng.
“A…” Nhưng cũng chính là lúc này, giữa núi truyền đến một trận tiếng gào khóc.
Người trên xe nghe thấy thanh âm này, không khỏi sợ hãi giật mình.
“Là mèo rừng gọi xuân.” Cũng chính là lúc này, nữ sinh ngồi ở vị trí ghế lái phụ bình tĩnh nói.
Nghe thấy lời nói của hắn, hai người khác đều gật đầu.
Kế tiếp, trong xe hoàn toàn trầm mặc lại.
Đồng thời, Tô Bạch phát hiện, tốc độ lái xe của Trịnh Vũ rõ ràng đã bắt đầu nhanh.
“Đó… Thật sự là mèo kêu sao?” Tô Bạch cẩn thận nghe phía bên ngoài, chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách, và không nghe thấy tiếng mèo kêu nữa.
Lúc này, trong lòng của hắn xuất hiện một thứ cảm giác tim đập nhanh mà không cách nào miêu tả được bằng lời.
Cái cảm giác tim đập nhanh này, còn muốn mạnh hơn mấy phần so với việc hắn gặp được Chu Oánh Oánh vài ngày trước.
Cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh đến vô cớ, Tô Bạch nhìn về phía những người khác bên trong xe, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của bọn họ, cảm giác tim đập nhanh ở trong lòng dần dần biến mất.
Những người này, hiển nhiên đều đến đây và có sự chuẩn bị.
Dù là gặp nguy hiểm, đi theo đám người này là được.
“Ngươi là muốn đi vào trong thôn đúng không?” Cũng chính là lúc này, nữ sinh trước mặt đột nhiên nói một tiếng.
“Ừ, đúng.” Tô Bạch trả lời một tiếng.
“Vậy chờ ngươi thăm đứa bé đó, thì ở nhà trưởng thôn đợi bọn ta, đến lúc đó chúng ta cùng nhau xuống núi.” Nữ sinh dừng một chút rồi, đột nhiên nói.
“Đội trưởng.” Trịnh Vũ nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc.
“Hay.” Cũng chính là lúc này, người đàn ông trung niên đó đột nhiên cười một tiếng, “Dù sao các loại lợn rừng lang sói trong núi này khá nhiều, một mình ngươi cũng không an toàn, không bằng đi theo bọn ta cùng nhau đi.”
Nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, sắc mặt Tô Bạch tạm ngưng, rồi gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền các ngươi rồi.”
Rất rõ ràng, đám người này đã che giấu một chút thông tin với hắn.
Nhưng những người này, không có ác ý với hắn.
Đi theo đám người bọn họ cùng nhau xuống núi, cũng là một lựa chọn tốt.
Chương 17. Gặp nhau
Đợi đến lúc mười hai rưỡi, Tô Bạch xét vé đi và ga, đeo cặp sách cho có rồi vượt qua trạm kiểm soát.
Sau khi ngồi lên xe, thì hắn nhìn thấy trên xe đa phần đều là người già, rất nhiều người đều mang theo gà vịt các loại rau quả, khiến cho ô tô tràn ngập một cỗ mùi vị quái dị.
Người trên xe rất nhiều mọi người đều quen biết nhau, nói một vài tiếng địa phương mà Tô Bạch nghe không hiểu.
Tô Bạch đã tìm chỗ để nằm, cũng chính trong bầu không khí như này, ngủ thiếp đi.
Lúc chờ khoảng hai tiếng đồng hồ, ô tô đã đến làng Đường Chánh, Tô Bạch từ trên xe đi xuống.
Làng Đường Chánh hiện ra vô cùng đơn sơ, chỉ có mấy dãy nhà thấp bé lùn tẹt.
Đã đến đây, Tô Bạch lần theo ký ức của Chu Oánh Oánh, người trong nhà ở vùng lân cận hắn hỏi một chút có người lái máy kéo vào trong núi hay không.
Nhưng mà, điều làm cho hắn thất vọng chính là, không có một chiếc xe muốn đi tới làng Xuyên Trạch.
khoác ba lô lên, Tô Bạch đã mua một cái bật lửa duy nhất và một chút đồ ăn ở trong cửa hàng ở vùng lân cận, thì tìm đến đường núi đi thẳng tới thôn Xuyên Trạch, dọc theo nó đi lên.
Sau khi vào núi, Tô Bạch đi trên đường núi hoang vu, trong lòng cũng cảm giác có chút mới mẻ.
Nhưng mà thời gian hơn nửa ngày ngắn ngủi, thì hắn từ nội thành phồn vinh, đã vào trong cái vùng núi hẻo lánh không gặp được người này.
Điều này khiến hắn cảm giác, bản thân trong bất tri bất giác, chuyện của chính mình, đã có thể tự mình làm chủ rồi.
Hắn, đã sắp trở thành một người trưởng thành rồi.
Khẽ lắc cái đầu, Tô Bạch tiếp tục bước đi.
Lúc bước đi, hắn cũng hết sức cảnh giác đối với âm thanh xung quanh.
Khi hắn ở làng Đường Chánh hỏi thăm có người vào thôn Xuyên Trạch hay không, có người nói cho hắn biết, gần đây thôn Xuyên Trạch bị lợn rừng quậy phá, khiến cho hắn cẩn thận một chút.
Đây cũng là nguyên nhân trong thôn tại sao không có người lên núi.
Người đang dã ngoại gặp phải lợn rừng, thật sự là quá nguy hiểm rồi.
Tô Bạch nghĩ đến đây, thì dừng bước, ngồi xổm người xuống, từ trong ba lô của mình lấy ra một cái búa nhổ đinh.
Thanh hung khí từng giết hắn này, nhỏ, uy lực lớn, thuận tiện mang theo.
Cho nên, Tô Bạch đã mang theo chiếc búa nhổ đinh này.
Sau đó, hắn đã đặt búa nhổ đinh ở vị trí thuận tay có thể nắm được, xong tiếp tục đi xuyên vào trong núi.
Mặc dù nói, cái búa nhổ đinh này rất khó tạo nên tổn thương gì đối với lợn rừng, nhưng cũng có chút ít còn hơn không.
Bởi vì có trong ký ức của Chu Oánh Oánh, có đôi khi Tô Bạch cũng sẽ không men theo đường lớn để đi về phía trước.
Có đôi khi cũng sẽ đi con đường nhỏ bên đường, đi tắt leo núi.
Đây là đường đi mà người thôn quê nơi đây mới biết được, bình thường người ngoài cũng không biết, đại khái có thể rút ngắn lộ trình từ một đến hai tiếng đồng hồ.
Chỉ là loại đường này không hề dễ đi, Tô Bạch dọc theo con đường này đã gặp được rất nhiều sâu róm dài bằng bàn tay.
Cũng có một vài côn trùng nhả tơ, lơ lửng giữa không trung.
Không cẩn thận, đám côn trùng này đều sẽ rơi vào người, một vài người trong thành phố ở đây, sợ là bị dọa cũng sẽ ngất đi.
Ở đây Tô Bạch đi dạo mặc dù có chút run rẩy, nhưng bởi vì tâm trí tương đối cứng cỏi, nên cũng không sợ hãi.
“Ầm ầm…”
Cũng chính là khi Tô Bạch đã đi ước chừng một nửa chặng đường, trên trời đột nhiên đổ xuống một trận mưa lớn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thì hắn lập tức từ trong ba lô lấy ra ô che mưa.
Tiếp theo, hắn lại cởi giày của mình ra, gói kỹ bằng túi nhựa, rồi nhét vào trong ba lô.
Sau khi làm xong những việc này, Tô Bạch vấn ống quần lên, tiếp tục bước đi trong núi
Nhưng con đường về sau, thì khó đi hơn nhiều so với trước đó.
Không chỉ là bởi vì Tô Bạch phải chú ý những viên đá sắc nhọn dưới chân, hơn nữa hắn phải chú ý việc sạt lở đất.
Trên đường đi cẩn thận từng li từng tí, đường mòn cũng không đi nổi, hao tốn nhiều thời gian hơn so với trước đó.
“Vù vù vù…” Cũng chính là lúc này, một trận âm thanh động cơ từ phía sau truyền đến.
Tô Bạch sửng sốt một chút, đứng im tại chỗ.
Tiếp đó một chiếc xe Jeep từ chỗ cua quẹo lái ra.
Nhìn thấy xe này, Tô Bạch tạm ngừng lại, liền vươn tay, muốn ngăn chiếc xe.
Nhưng cũng chính là lúc này,
Xe Jeep đột nhiên gia tăng tốc độ, lái thẳng qua phía bên cạnh của Tô Bạch.
Tốc độ này vô cùng nhanh, Tô Bạch ngay cả thời gian chào hỏi đều không có, thì đã bị ném ra đằng sau, thậm chí quần còn bị nước bùn bắn tung tóe.
“Ách…”
Tô Bạch nhìn xem bóng lưng của xe Jeep, há to miệng, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, lau sạch một chút nước bùn ở trên người, rồi tiếp theo men theo trong núi đi lên phía trước.
Đối với chiếc xe Jeep này không hợp mình, hắn cũng không có suy nghĩ oán trách gì hết, dù sao hợp với mình hay không, là lựa chọn của người khác.
Nhưng mà, điều khiến cho hắn bất đắc dĩ chính là, người đó lái xe nhanh như vậy, đều bắn bùn tung tóe lên người mình, có phần quá không có tố chất rồi.
Sau đó, lại có một chiếc xe Jeep từ phía sau lái tới.
Tô Bạch nhìn thoáng qua, thì đã đi tới ven đường, chờ chiếc xe này lái đến.
Nhưng mà, điều khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn chính là, xe Jeep vậy mà dừng lại ở trước mặt hắn.
“Tiểu huynh đệ, lên núi sao?” Cửa sổ xe kéo xuống, một cậu thanh niên cười hỏi hắn.
Tô Bạch đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không, tự ta đi lên.”
Nói xong, thì hắn tiếp tục dọc theo đường núi bước đi.
Hắn vừa mới quan sát qua, trên xe tổng cộng có ba người, hai người đàn ông, một người phụ nữ.
Cộng thêm một nam một nữ trên chiếc xe trước đó, chính là năm người.
Ngừơi nhiều như vậy, Tô Bạch còn không biết lai lịch của bọn họ, tất nhiên không thể đi cùng với bọn họ.
Nếu không phải là phần tử ngoài vòng luật pháp, vậy thì nguy hiểm rồi.
Hơn nữa, vừa rồi người thanh niên đó… Nói như thế nào nhỉ? Dám dấp trông khá xấu.
Trên mặt toàn là mụn cơm, dáng dấp rất xấu, không giống như người tốt gì hết.
“Ngươi nhìn ngươi, ngươi đều dọa sợ tới người khác rồi.” Xe Jeep tiếp tục lái đi, cửa sổ cả trước và sau của xe cũng đã mở ra, một người đàn ông trung niên cười một tiếng, xuất ra một bản giấy chứng nhận cho Tô Bạch nhìn và nói: “Chúng ta là đồn cảnh sát, ngươi không cần lo lắng bọn ta là người xấu, yên tâm lên xem đi.”
Tô Bạch quay đầu, nhìn về phía giấy chứng nhận kia, phát hiện thực sự là giấy chứng nhận của đồn cảnh sát.
Thứ này lúc trước hắn đã từng thấy ở nơi của Triệu Không Thanh.
Hơn nữa, trên giấy chứng nhận của người này, có vết tích rõ ràng đã dùng qua, không giống như là giả.
Dù sao thông thường mà nói, giấy chứng nhận giả, dùng đều sẽ tương đối ít, có vẻ rất mới.
“Vậy làm phiền mọi người rồi.” Tô Bạch gật đầu, vẻ mặt cảm kích trên gương mặt, sau khi cụp ô lại, thì đi vào trong xe.
“Ai ya, ngươi nói người xấu thì không có nhân quyền sao? Làm sao ta bắt chuyện thì không lên xe vậy.” Sau khi hắn vào bên trong xe, người thanh niên ngồi ở ghế lái phàn nàn một tiếng, tiếp tục lái xe.
“Ha ha, ta nhớ lần trước khi ngươi soi gương, chính mình cũng đã môn mửa.” Người trung niên nghe vậy, không khỏi chế nhạo nói.
“Ta đâu có?! Ngươi chớ nói nhảm nhí!” Nghe thấy lời nói của hắn, người thanh niên lập tức bắt đầu tức giận.
“Trịnh Vũ, nghiêm túc lái xe.” Cũng chính là lúc này, vị trí ghế lái phụ truyền đến một giọng nữ.
“Vâng, đội trưởng, ta đây sẽ nghiêm túc lái xe.” Trịnh Vũ nghe thấy lời nói này, sự tức giận tren mặt lập tức bị quét sạch sành sanh, nghiêm túc lái xe.
Người đàn ông trung niên ở một bên cũng đã yên tĩnh trở lại.
Tô Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn về phía vị trí kế bên tài xế, trong lòng bất thình lình.
Người đang ngồi ở ghế phụ lái, là một thiếu nữ tuổi trẻ, trông lớn giống như hắn.
Liên tưởng đến giấy chứng nhận cảnh sát mà trung niên nam tử kia xuất ra, thì trong lòng của hắn sinh ra tâm tình bất an.
Chương 18. Mèo rừng gọi xuân
Nói thật, nữ sinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế vô cùng xinh đẹp, theo quan điểm của Tô Bạch, thì nhan sắc nữ sinh này cũng ngang với Triệu Minh San.
Chỉ có điều Triệu Minh San nhìn khá mảnh mai, khí chất sạch sẽ, tựa như một đóa hoa nở rộ trong mùa mưa, khiến cho người ta không tự chủ được nảy ra suy nghĩ trìu mến.
Mà nữ sinh trước mắt, lại có một mái tóc đen nhánh như mực, gương mặt thanh tú xinh đẹp, tựa như là một món đồ sứ tinh xảo, khiến cho người ta đã nhìn thì cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Nhưng mà, lúc này trong lòng Tô Bạch lại căn bản không có tâm trạng thưởng thức.
Nữ sinh này nhìn cũng xấp xỉ tuổi với hắn, nhưng dựa trên hành vi vừa rồi của người đàn ông trung niên và người thanh niên, không khó để nhận ra, trong đây, người đứng đầu là nữ sinh.
Nhưng, vừa rồi Tô Bạch lại thấy giấu chứng nhận cảnh sát của người đàn ông trung niên, xác định bọn họ là cảnh sát.
Mà cảnh sát trong đó, dù là có người thăng chức thăng tới mức đáng sợ, cũng không có khả năng trong khoảng mười tám tuổi thì đã trở thành người lãnh đạo mới phải.
Ở độ tuổi này, đang học lớp mười hai hoặc là sinh viên năm nhất đại học mới là bình thường.
Ở trong đây, chắc chắc có gì đó kỳ lạ.
Thậm chí, thân phận cảnh sát của những người này, cũng rất có thể là một sự ngụy trang.
Nhưng mà, trong lòng Tô Bạch mặc dù nghi ngờ, nhưng lại không có thể hiện ra ngoài.
Theo cảm giác của hắn, những người này đối với hắn không có ác ý gì hết, trong lòng cũng hơi yên ổn lại.
“Đúng rồi, cậu em, tại sao đã trễ như này rồi còn lên núi vậy.” Cũng chính là lúc này, người đàn ông trung niên ở một bên của Tô Bạch đột nhiên nói.
Nghe thấy câu hỏi của hắn, thì Tô Bạch nói: “Ta muốn lên núi để giúp bạn ta thăm con của nàng một chút.”
Về chuyện quan tài Hoàng Kim, đương nhiên hắn sẽ không nói với những người xa lạ này, cho nên đương nhiên sẽ nói qua loa bằng lời nói chín phần thật một phần giả.
Nghe thấy lời nói của hắn, người trong xe đều lộ ra sắc mặt kỳ lạ.
Dù sao Tô Bạch thoạt nhìn cũng chỉ là dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, nhỏ như vậy, làm sao còn đi giúp người khác thăm hỏi trẻ con?
Chuyện này, trong đó điều kỳ lạ có quá nhiều rồi.
“Là như vậy đó.” Tô Bạch thấy sắc mặt bọn họ kỳ lạ, không khỏi nói tiếp: “Người bạn đó của ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người chết ở bên ngoài, nguyện vọng của nàng chính là đi thăm con của nàng, cho nên ta đã đến đây thăm hỏi thay cho nàng.”
Nghe thấy hắn nói như vậy, người trên xe mới bình thường trở lại.
“Người anh em, ta còn tưởng rằng ngươi muốn làm cha rồi chứ?” Cũng chính là lúc này, Trịnh Vũ trước mặt nhịn không được mà nói.
“Làm sao có thể chứ.” Tô Bạch có chút cạn lời.
“Ha ha, làm sao lại không thể chứ, ta nói cho ngươi biết, thanh niên bây giờ đều vui chơi tới bến, nhưng mà một chút hiểu biết đối với các biện pháp an toàn cũng không có, đã xảy ra rất nhiều… Cái kia ngươi hiểu chứ.” Trịnh Vũ vừa lái xe, miệng cũng luôn chạy như xe lửa.
“Cho nên ý, lúc làm chuyện đó, nhất định phải làm tốt các biện pháp an toàn, nếu không thực xảy ra chuyện, chuyện đó thật sự là hối tiếc không kịp.”
“Ừ, cái hắn nói không có sai.” Người đàn ông trung niên ở một bên nhịn không được mà gật đầu.
Mà lúc này đây, Tô Bạch rõ ràng thấy được mặt của nữ sinh ngồi ở ghế lái phụ có chút phiếm hồng.
“Ta không phải là loại người làm bừa bãi đó.” Tô Bạch lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, các ngươi vào trong núi làm gì?”
Nghe thấy lời nói của hắn, trên xe đột nhiên có chút im ắng lại.
Nhưng mà thời gian tiếp theo, cũng chính là một hai giây, Trịnh Vũ trước mặt liền vừa cười vừa nói: “Chúng ta vào trong ngọn núi này, chính là đến để đánh con lợn rừng, hái chút thuốc núi.”
“Đúng vậy á, gần đây lợn rừng đều tràn lan ở trong núi.” Người đàn ông trung niên ở một bên vừa cười vừa nói.
Nghe lời nói của bọn họ, trong lòng Tô Bạch đương nhiên là không tin.
Đánh con lợn rừng, hái chút thuốc núi, cần nhiều người như vậy?
Tám chín người trong mười người đó có gì đó kỳ lạ.
Nhưng mà Tô Bạch cũng không quen biết với đám người này, đồng thời đã nhận ân huệ của bọn họ, cũng không hay lắm nếu truy đến cùng.
Nhiệm vụ lần này đến đây của hắn, chính là thăm con trai của Chu Oánh Oánh một chút, sau đó có được Ma Thiết là được.
Đường đi mặc dù có chút dài, nhưng kỳ thật chính là chuyện đơn giản như vậy.
Kế tiếp, bầu không khí trên xe thoáng có chút quỷ dị.
“Đúng rồi, người anh em, ngươi có biết lợn hung ác như thế nào không?” Cũng chính là lúc này, Trịnh Vũ cảm giác bầu này không khí này có chút khó chịu, liền tìm đề tài để nói.
“Lợn? Lợn rừng sao?” Tô Bạch nghe vậy, sửng sốt một chút, nói thật, hắn ngoại trừ từng thấy lợn ở trên TV, trong hiện thực thật sự đúng là chưa từng gặp qua lợn, cũng không cảm thấy quá đáng sợ như vậy.
Dù sao lợn, ở trong ấn tượng của hắn, vẫn là một món ăn.
Ví dụ cách loại món ăn như thịt lợn, thịt xào ớt, móng lợn hầm đậu lành, gan lợn xào.
“Không phải, cái ta nói với ngươi chính là lợn nhà.” Trịnh Vũ nhìn vào kính chiếu hậu, vừa lái xe vừa nói: “Ngươi có phải cảm thấy lượn rất dịu dàng ngoan ngoãn hay không?”
Ta nói cho ngươi biết, con vật này thông minh cực kỳ, chúng biết con người hung ác như thế nào, cho nên bình thường thật sự rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà con người thật sự đã cho nó cơ hội, nó thế nhưng thật sự sẽ ăn người.
Không nói cái khác đi, thì nói trong quê nhà trước đây của hắn, đã có người nuôi một con lợn mẹ khoảng hơn năm trăm cân, con lợn đó, đặc biệt lớn, giống như cái núi bé, bình thường đều nuôi thả ở bên ngoài.
Sau đó một ngày có người phụ nữ nông thôn ôm đứa bé tới đây thăm người thân, đặt đứa bé ở trên ghế bên ngoài phơi nắng. Lúc đó người lớn đều đang trò chuyện ở trong nhà, kết quả con lợn mẹ đó đã phát hiện đứa bé, lạch cạch lạch cạch thì đã ăn mất.
Nói đến đây, Trịnh Vũ bắt chước một chút âm thanh nhai nuốt, rồi nói tiếp: “Ngày đó à, người phụ nữ nông thôn đó khóc đến thảm thương, toàn bộ ngôi làng đều nghe thấy thanh âm của nàng.”
“Trịnh Vũ, đừng nói nhảm nhí.” Lúc này, sắc mặt của người đàn ông trung niên hơi thay đổi một chút, cười mắng một tiếng.
“A…” Nhưng cũng chính là lúc này, giữa núi truyền đến một trận tiếng gào khóc.
Người trên xe nghe thấy thanh âm này, không khỏi sợ hãi giật mình.
“Là mèo rừng gọi xuân.” Cũng chính là lúc này, nữ sinh ngồi ở vị trí ghế lái phụ bình tĩnh nói.
Nghe thấy lời nói của hắn, hai người khác đều gật đầu.
Kế tiếp, trong xe hoàn toàn trầm mặc lại.
Đồng thời, Tô Bạch phát hiện, tốc độ lái xe của Trịnh Vũ rõ ràng đã bắt đầu nhanh.
“Đó… Thật sự là mèo kêu sao?” Tô Bạch cẩn thận nghe phía bên ngoài, chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách, và không nghe thấy tiếng mèo kêu nữa.
Lúc này, trong lòng của hắn xuất hiện một thứ cảm giác tim đập nhanh mà không cách nào miêu tả được bằng lời.
Cái cảm giác tim đập nhanh này, còn muốn mạnh hơn mấy phần so với việc hắn gặp được Chu Oánh Oánh vài ngày trước.
Cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh đến vô cớ, Tô Bạch nhìn về phía những người khác bên trong xe, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của bọn họ, cảm giác tim đập nhanh ở trong lòng dần dần biến mất.
Những người này, hiển nhiên đều đến đây và có sự chuẩn bị.
Dù là gặp nguy hiểm, đi theo đám người này là được.
“Ngươi là muốn đi vào trong thôn đúng không?” Cũng chính là lúc này, nữ sinh trước mặt đột nhiên nói một tiếng.
“Ừ, đúng.” Tô Bạch trả lời một tiếng.
“Vậy chờ ngươi thăm đứa bé đó, thì ở nhà trưởng thôn đợi bọn ta, đến lúc đó chúng ta cùng nhau xuống núi.” Nữ sinh dừng một chút rồi, đột nhiên nói.
“Đội trưởng.” Trịnh Vũ nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc.
“Hay.” Cũng chính là lúc này, người đàn ông trung niên đó đột nhiên cười một tiếng, “Dù sao các loại lợn rừng lang sói trong núi này khá nhiều, một mình ngươi cũng không an toàn, không bằng đi theo bọn ta cùng nhau đi.”
Nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, sắc mặt Tô Bạch tạm ngưng, rồi gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền các ngươi rồi.”
Rất rõ ràng, đám người này đã che giấu một chút thông tin với hắn.
Nhưng những người này, không có ác ý với hắn.
Đi theo đám người bọn họ cùng nhau xuống núi, cũng là một lựa chọn tốt.
Chương 19. Thôn làng kỳ lạ
Chiếc xe jeep đang đi trên con đường núi lầy lội, bốn phía tiếng sấm rền vang không ngừng, bầu trời u ám.
Lúc này đường núi đã đầy bùn đất, nước đục ngầu đã biến thành dòng suối nhỏ trên đường.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe jeep mà Tô Bạch đang đi đã đuổi kịp xe jeep trước mặt.
Lúc này, xe jeep phía trước dường như sợ hãi cái gì, tốc độ dần dần chậm lại.
“A …” Âm thanh mèo rừng gọi xuân theo như lời nữ sinh ngồi ở ghế phụ nói vẫn tiếp tục truyền lại từ xung quanh.
Tô Bạch lắng nghe, trong lòng ước lượng khoảng cách, kinh hãi phát hiện xe jeep đã lái rất lâu nhưng tiếng “mèo rừng gọi xuân” vẫn văng vẳng không xa không gần.
Thứ đó đang đi theo sau chiếc xe này!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Bạch dĩ nhiên đã hiểu thứ phát ra tiếng “mèo gọi xuân” nhất định không phải là mèo gì cả.
Dù sao thì những con vật bình thường làm sao có thể chạy theo xe.
Tô Bạch nhìn ba người còn lại trên xe, phát hiện không biết vì sao sắc mặt bọn họ trở nên cảnh giác.
“A!!!” Lúc này, tiếng kêu đột nhiên lớn hơn, tựa hồ có chút tức giận.
Sau đó, tiếng kêu dần dần bị chiếc xe jeep kéo ra phía sau.
“Quái, mèo rừng này hơi dữ tợn à nha!” Lúc này, Trịnh Vũ ở hàng ghế đầu mới mở miệng, giọng điệu tràn đầy vui sướng.
“Nếu không phải do miệng ngươi lảm nhảm, làm sao thứ đó có thể tìm đến.” Người đàn ông trung niên nói không nên lời.
“Này, ta làm sao biết có thứ đó ở gần đây, nhưng không phải chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ xử lý nó sao?” Trịnh Vũ nghe xong, giọng điệu có chút chốt dạ.
“Không phải bây giờ.” Cô gái phía trước bình tĩnh nói.
Nghe lời họ nói, lông mày Tô Bạch dần cau lại, hắn bắt đầu nhớ lại những gì Trịnh Vũ và những người khác nói vừa rồi.
Người đàn ông trung niên nói rằng cái miệng lắm mồm của Trịnh Vũ đã thu hút thứ kia tới.
Nhưng mà hắn cảm thấy vừa rồi Trịnh Vũ không có nói cái gì cả, nhiều nhất chỉ là đùa giỡn chút thôi.
Ngoại trừ … câu chuyện xưa đó.
Chẳng lẽ thực sự có chuyện lợn nhà ăn thịt trẻ em?
Âm thanh đó chẳng lẽ là tiếng lợn vọng lại?
Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng Tô Bạch dâng lên một cảm giác không nói thành lời.
Giống như … hắn đã nhìn thấy Chu Oánh Oánh giết người vào đêm hôm trước.
Hoang đường mà lại đáng sợ.
Chẳng lẽ lại có người sống lại nữa?
Tô Bạch nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
“Anh bạn, không sao đâu, chỉ là một con dã thú mà thôi.” Lúc này, người đàn ông trung niên ở bên cạnh hình như phát hiện ra vẻ mặt của Tô Bạch không ổn, nên không khỏi mở miệng an ủi.
Tô Bạch gật gật đầu, nhìn về phía rừng rậm tối đen bên ngoài, dường như cảm giác được có cái gì trong rừng đang nhìn chằm chằm mình.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại ký ức của Chu Oánh Oánh.
Tuy nhiên, trong trí nhớ của Chu Oánh Oánh, nàng chỉ đến đây một ít lần, nàng chưa bao giờ nghe nói về những chuyện kỳ lạ như vậy.
Và nó cũng khiến việc hắn muốn tìm kiếm những thông tin hữu ích từ trí nhớ của Chu Oánh Oánh trở nên vô vọng.
Trong lòng khẽ thở dài, Tô Bạch tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bầu trời mưa càng lúc càng lớn.
Thời tiết vốn là buổi chiều nhưng lúc này giống như chạng vạng tối.
Hai chiếc xe jeep tiếp tục lái qua những ngọn núi.
Mưa dần dần ngửng rơi.
Trên đường đi, Tô Bạch cũng nhìn thấy một số thỏ rừng, gà rừng, hoẵng và các loài động vật khác.
Tài nguyên hoang dã ở đây có thể nói là vô cùng phong phú, người đàn ông trung niên bên cạnh cũng nói đùa muốn lấy làm món ăn thôn dã.
Khoảng sáu bảy giờ tối, cuối cùng hai chiếc xe jeep cũng chạy đến thôn trên núi.
Cạnh thôn nơi đây đều là những cánh đồng lúa bát ngát.
Lúc này lúa trên những cánh đồng này đã có một số màu vàng xem chừng không bao lâu nữa sẽ chín.
Chiếc xe jeep trên con đường chính rẽ và men theo con đường nhỏ bên cạnh ruộng lúa hướng về phía ngôi làng trên núi.
Khi hai chiếc xe chạy vào ngôi làng trên núi, nhiều người dân trong thôn bước ra khỏi nhà, họ có vẻ rất tò mò về những vị khách đến trong vội vã này.
Sau đó, hai chiếc xe đậu ở một bãi đất trống trong thôn.
Một cô gái chừng hai mươi tuổi và một ông già chừng sáu mươi tuổi bước xuống từ chiếc xe jeep phía trước.
Tô Bạch và những người khác cũng xuống xe.
“Các ngươi có phải là những lãnh đạo mà thành phố đã thông báo sẽ tới không? Ta là thôn trưởng của thôn Xuyên Trạch. Hoan nghênh các lãnh đạo đến với thôn của chúng ta.” Lúc này, một ông lão da ngăm đen bước tới gần một ông lão sáu mươi tuổi, nắm tay ông ấy và nói một cách đầy phấn khích.
Ông lão trước mặt bị thôn trưởng nắm tay, khẽ lắc đầu, cười chỉ vào cô gái phía sau: “Ta không phải lãnh đạo, kia mới là lãnh đạo chúng ta.”
Thôn trưởng nhìn theo những ngón tay của ông lão và thấy một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.
“Xin chào, ta tên là Sở Hồng Nguyệt, ta nhận nhiệm cấp trên tới đây.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu, bình tĩnh nói.
Lúc đầu, thôn trưởng vẫn còn nghi ngờ về tuổi tác của Sở Hồng Nguyệt, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vững vàng của nàng, nghi ngờ trong lòng hắn cũng tiêu tan một chút.
“Thật xin lỗi, là ta nhận sai người.” Trưởng thôn nhìn Sở Hồng Nguyệt vẻ mặt xin lỗi, nói tiếp, “Các ngươi đi đường đã lâu. Mau đến chỗ của ta nghỉ ngơi một chút đi..”
Hắn nói xong thì dẫn đường.
Sở Hồng Nguyệt đi phía trước, dẫn mọi người đi theo sau.
Tô Bạch đứng ở phía sau vẻ mặt có chút do dự, dù sao hắn cũng không ở trong nhóm này, cũng không biết có nên đi theo họ hay không.
“Này.” Đúng lúc này, một giọng nữ truyền đến.
Tô Bạch nhìn theo hướng giọng nói phát ra, thấy cô gái chừng hai mươi tuổi bước tới, vẻ mặt không nói nên lời nhìn hắn.
“Cái tên này, ngươi làm sao vậy, ta đã làm cho ngươi dính đầy bùn đất, ngươi còn không biết trở về, vẫn còn muốn lên núi hay sao?” Cô gái cau mày nói.
Nghe được lời của nàng, Tô Bạch nhíu mày.
Có phải cô gái trước mặt này đã cố tình lái xe jeep tạt bùn vào người hắn?
“Ninh Huyên!” Nhưng vào lúc này, Sở Hồng Nguyệt phía trước quay đầu lại gọi cô gái.
“Hừ, thật nhàm chán.” Ninh Huyên nhún vai khi nghe thấy giọng nói của Sở Hồng Nguyệt vội đuổi theo đội.
“Chuyện đó…” Sở Hồng Nguyệt lúc này mới lộ ra vẻ mặt do dự nhìn Tô Bạch.
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Tô Bạch lập tức nói: “Mọi người cứ bàn luận chuyện của các người trước đi, ta đi gặp con của bạn ta trước.”
“Ừm, được rồi, ngươi nhớ trở về sớm nhé.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu, mang theo người của nàng đi theo sau thôn trưởng.
Tô Bạch nhìn bóng lưng đám người rời đi, trong lòng khẽ suy tư.
Rõ ràng đã xảy ra việc gì đó, nói cách khác, lúc đám người Sở Hồng Nguyệt nói chuyện, không thể nào là đang nói về nhiệm vụ gì đó.
Nhưng sau đó, Tô Bạch liếc nhìn bốn phía xung quanh và thấy mọi người ở đây vẫn bình thường, dường như không giống như đã xảy ra chuyện gì.
“Anh bạn trẻ.” Lúc này, ông lão ở cuối đám người đột nhiên dừng lại, đi về phía Tô Bạch, vẻ mặt xin lỗi: “Thật là xin lỗi vì chuyện hôm nay, Ninh Huyên không biết phép lịch sự đã lái xe làm bẩn quần áo của ngươi.”
“Không sao, thật ra nếu không có các ngươi, đêm nay ta vẫn không biết có thể lên núi được hay không.” Tô Bạch vội vàng nói.
“Haizz.” Ông lão nghe hắn nói xong đột nhiên thở dài một hơi, sau đó do dự nói: “Ngọn núi này thật ra không an toàn lắm, ngươi phải cẩn thận một chút..”
Nghe thấy vậy Tô Bạch muốn mở miệng hỏi, nhưng ông lão như biết hắn muốn hỏi điều gì nên đã xua tay, xoay người đi theo đoàn người.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Tô Bạch lại nhìn về hướng thôn dưới ngon đèn vàng mờ nhạt, lại nhìn những thôn dân lộ ra đủ loại vẻ mặt khác nhau, tim hắn đột nhiên đập không ngừng, phảng phất như bị bóng đêm tối tăm cuốn lấy.
Chương 20. Ban Đồ Long
Đi trên con đường nhỏ trong trong thôn, Tô Bạch còn đang suy nghĩ về những gì ông lão kia vừa nói với mình.
Ngọn núi này thực sự không an toàn.
“Haizz …” Tô Bạch bỏ qua những sự việc đó, muốn đầu óc trở nên thông thoáng.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được con trai của Chu Oánh Oánh và hoàn thành nhiệm vụ.
Tất cả những việc khác bỏ qua đi.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hãy rời khỏi nơi rắc rối này càng sớm càng tốt.
Đến lúc đó, dù ở đây có không an toàn thế nào cũng không liên quan gì đến hắn.
Đương nhiên, ngoài lời ông lão nói lúc trước nơi này không an toàn, bây giờ vào
ban đêm, một số dã thú trên núi gần như đã ra ngoài.
Nếu hắn bắt gặp một con lợn rừng hoặc con gì đó, đó sẽ là một phiền toái thực sự.
Bây giờ phải tập trung vào việc đi đường.
May mắn thay, độ cao trên ngọn núi này so với mực nước biển rất cao, có điều nhiệt độ tương đối thấp, nếu gặp phải loài rắn độc hoạt động vào ban đêm như rắn cạp nong thì thật là chết người.
Tô Bạch lấy điện thoại di động ra soi đường phía trước.
Hắn vẫn còn hơn 80% pin trong điện thoại di động, có thể sử dụng trong thời gian dài.
Bố mẹ chồng của Chu Oánh Oánh sống ở một nơi hẻo lánh, và hắn vẫn phải đi bộ khoảng một km dọc theo con đường nhỏ mặt sau thôn.
Đi được một lúc, Tô Bạch đi qua một cái chuồng bò, con bò bên trong thò đầu ra, ngửa đầu dùng đôi mắt đen bóng nhìn hắn làm hắn giật mình.
“Con bò già này làm ta sợ muốn chết!” Tô Bạch nói không nên lời.
Nhưng lúc này, hắn bất ngờ nhìn thấy một căn nhà lụp xụp bên cạnh chuồng bò, bên trong bốc mùi khó chịu.
Đây là cái gì nhỉ?
Tô Bạch nhìn thấy thứ này khẽ nhíu mày.
Sau đó, hắn nhìn thấy trong đống đổ nát có một cái máng đá bị khoét rỗng, bên trong cái máng đá là một số thứ đã hư thối, một khối nhớp nháp, trông rất ghê tởm.
“Chuồng heo à?” Tô Bạch thấy vậy liền hiểu những thứ bên trong căn nhà lụp xụp là gì.
Sau đó, hắn ngồi xổm tại chỗ, trong đầu hồi tưởng lại ký ức của Chu Oánh Oánh.
Hắn phát hiện ra rằng Chu Oánh Oánh vẫn có một ấn tượng nhất định về nơi này trong trí nhớ của nàng.
Đây là chuồng lợn trước nhà của gia đình bố mẹ chồng Chu Oánh Oánh, con lợn này cực kỳ lớn.
“Con lợn đó rất lớn, giống như một ngọn đồi…” Lời nói của Trịnh Vũ đột nhiên hiện lên trong đầu Tô Bạch.
Đồng thời, hắn cũng nhớ đến cảnh Trịnh Vũ học cách lợn nái gặm người rạo rạo, nguyên cả cảnh tượng phát ra thanh âm rạo rạo.
Cổ họng hắn cuộn trào, Trịnh Vũ nói không phải là thật đấy chứ?
“Rạo rạo…rạo rạo…” đúng lúc này một trận âm thanh truyền đến.
Tô Bạch cảm thấy trong lòng ớn lạnh, dựng tóc gáy.
Sau đó, hắn quay đầu lại và nhìn vào nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy con bò đang áp sừng vào tấm gỗ, phát ra tiếng sột soạt.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Bạch hít sâu một hơi, lắc đầu nói không nên lời, tiếp tục đi đường.
Chỉ là lúc này không biết vừa rồi có phải là ảo giác sợ hãi hay không, hắn luôn cảm giác có thứ gì đó đang từ phía sau nhìn chằm chằm mình.
“Rạo rạo…”
“Rạo rạo…”
Con bò tiếp tục áp sừng vào tấm ván gỗ.
Và vào lúc này, một bóng người bước ra từ phía sau chuồng bò.
Đôi mắt nàng đỏ ngầu, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Bạch.
Nhưng sau khi Tô Bạch quay đầu đi, nàng quay đầu nhìn về phía chuồng bò bên cạnh, thân thể dần dần phồng lên, trên người mọc ra những sợi lông, trong chốc lát đã trở nên to lớn cực đại.
“Ụm bò!!!”
Khi con bò nhìn thấy nàng, nó phát ra một âm thanh hoảng sợ.
Xa xa, Tô Bạch nghe thấy âm thanh đó, bước chân bước nhanh hơn.
Tim hắn đập nhanh.
Vừa rồi cảm giác của hắn rất đúng, thật sự có cái gì đó đã nhìn hắn.
Bên kia tại nhà của trưởng thôn.
Một nhóm người đang bàn việc.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên trong số họ đột nhiên đưa tay ra và làm động tác im lặng.
Thôn trưởng và những người khác thấy thế lập tức ngừng nói và nhìn vể phía hắn.
“Nó đi ra rồi.” Người đàn ông trung niên thì thào nói.
Nghe những lời đó, những người khác đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
“Trưởng thôn, chúng ta ở đây gần như đã hiểu rõ vấn đề, cám ơn sự hợp tác của ngươi.” Trịnh Vũ lúc này mới đột nhiên lên tiếng.
Nghe được lời nói của nàng, thôn trưởng lập tức hiểu ý nàng, vội nói: “Vậy cũng được, ta đã sắp xếp phòng cho mọi người rồi, có việc gì các ngươi cứ đến tìm ta là được.”
“Được.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu.
Sau đó, thôn trưởng đi ra ngoài, và cả năm người im lặng trong phòng.
“Này, Sở Hồng Nguyệt, ngươi không sợ tên ngu ngốc kia chết rồi chứ?” Lúc này, Ninh Huyên đột nhiên hỏi.
“Ninh Huyên, đừng có vô phép, gọi đội trưởng.” Thấy vậy, ông lão ở một bên tức giận vỗ vào gáy Ninh Huyên.
“Thầy à!” Ninh Huyên sau khi bị vỗ khẽ khịt mũi hừ một cái.
“Không sao.” Sở Hồng Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nhìn Ninh Huyên nói: “Ngươi không cần lo lắng, người sống lại cấp trùng này sống lại chưa bao lâu, còn có một chút nhân tính, không đến mức làm hại người.”
Thấy nàng nói vậy, lông mày Ninh Huyên khẽ nhíu lại, sau đó nàng lại khịt mũi, “Ta lo lắng cho hắn làm gì, ta cũng không quen biết hắn.”
“Vương đại sư, ngươi đã chuẩn bị xong thuốc chưa?” Sở Hồng Nguyệt nhìn ông lão hỏi.
“Chuẩn bị xong rồi, chỉ kém máu tươi của người sống lại thôi.” Ông lão cười nói.
“Ừm, tốt.” Sở Hồng Nguyệt gật đầu, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh: “Lý Mạc, ngươi chịu trách nhiệm cảnh giác.”
“Vâng.”
“Trịnh Vũ, ngươi chịu trách nhiệm điều tra vị trí của người sống lại.”
“Vâng.”
“Ninh Huyên, ngươi ở chỗ này chờ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp ứng chúng ta.”
“……Vâng.”
Sau khi dặn dò ba người, Sở Hồng Nguyệt nhìn về phía Vương đại sư, dừng một chút, nói: “Vương đại sư, các ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo vệ an toàn cho các ngươi.”
“Được.” Vương đại sư gật đầu đáp ứng.
Sau đó, Ninh Huyên lên xe, những người khác đi theo sau Sở Hồng Nguyệt, đi ngược lại con đường mà Tô Bạch đã đi trước đó.
Khi một vài người đến chuồng bò, máu tươi không ngừng chảy ra từ chuồng bò.
“Người đã bỏ đi rồi.” Lý Mạc dừng tại chỗ một lúc, sau đó lên tiếng.
“Nàng đi về hướng đó.” Trịnh Vũ đi quanh khu chuồng bò và chỉ tay về ngọn đồi bên cạnh.
“Người sống lại này rất khó đối phó đấy.” Lúc này Vương đại sư nhíu mày.
“Tại sao vậy?” Sở Hồng Nguyệt nhìn Vương đại sư và hỏi.
“Nàng đã bắt đầu giết gia súc, xem chừng không lâu nữa sẽ giết người. Với tập tính như thế này, nàng thậm chí có thể ăn thịt người.” Vương đại sư dừng lại và tiếp tục:
“Ta đề nghị đợi đến ngày mai ban ngày hãy đối phó nàng. Hiện tại đối đầu với nàng chúng ta rất bất lợi.”
Nghe thấy lời hắn nói, hai người còn lại trong đội nhìn Sở Hồng Nguyệt.
Sở Hồng Nguyệt khẽ cau mày và im lặng một lúc, nàng ấy nhìn Vương đại sư và nói: “Vậy thì tối nay nàng sẽ tấn công thôn dân chứ?”
“Xác suất rất cao.” Vương đại sư vẻ mặt nghiêm nghị nói.
“Vậy thì chúng ta sẽ giết nàng ngay hôm nay. Là thành viên của ban Đồ Long, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ dân thường.” Sở Hồng Nguyệt lấy ra một chiếc huy hiệu từ trong túi và đeo nó lên ngực.
Vòng ngoài của huy hiệu có đường viền hoa màu đồng cổ, vòng trong có chạm khắc hình đầu rồng rất hung ác, thoạt nhìn sống động như thật.
Nhưng chiếc đầu rồng đã bị tách ra làm hai nửa, sự hung ác không còn nữa, thay vào đó là ảo giác bị tàn sát.
Khi những người khác trong sân này nhìn thấy mảnh huy hiệu này, họ cũng lấy ra một huy hiệu từ trong túi và cầm lấy, vẻ mặt rất trang trọng.
Huy hiệu của họ đơn giản hơn nhiều so với Huy hiệu của Sở Hồng Nguyệt, toàn thân là màu của sắt, không có đường viền hoa màu đồng.
Tuy nhiên, con rồng hung tợn bị cắt trên đó vẫn còn được nhìn thấy rõ ràng.
Thấy vậy, Vương đại sư thở dài và mang huy hiệu của mình vào.