Thông báo các bộ truyện đang được fix gần như tương đối nhé ( Cập nhật audio chương mới nhất ~)Trong quá trình fix lỗi có gì sai sót mong anh em góp ý nhé...!Chân thành cảm ơn
  1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 8: Phật Sơn Vô Ảnh Cước (c71-c80)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 8: Phật Sơn Vô Ảnh Cước (c71-c80)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 71: Phật Sơn Vô Ảnh Cước (1).

“Đang xem cái gì vậy? Xem cái gì mà vui vẻ vậy?”

Điền Thần Côn thấy Lâm Phàm đang nằm sấp trên bàn cười sảng khoái thì tò mò hỏi.

“Không có việc gì, tôi chỉ là xem tin tức.” Lâm Phàm nói.

Cư dân mạng thật sự rất buồn cười, đặc biệt là tên Thu đao chặt cá bám riết Lâm Phàm không buông, khiến cho đám thủy quân điên cuồng mắng chửi chính mình, điều này hoàn toàn khiến cho Weibo của Lâm Phàm lên Hotsearch.

Lâm Phàm không ngờ Weibo của mình lại nổi tiếng nhanh như vậy.

Sự kiện của Chu Lệ Vân chỉ làm cho Weibo của Lâm Phàm có thêm 1 vạn người theo dõi, nhưng hiện tại vụ việc của Trần Vũ đã trực tiếp đưa Weibo của hắn tăng lên 20 vạn người theo dõi.

Phải nói rằng những thay đổi trong cuộc sống thực sự quá nhanh, nhanh đến mức con người không phản ứng kịp.

Ngay lúc Lâm Phàm còn đang cảm thán những chuyện này thì có một giọng nữ có chút nghiêm khắc từ ngoài cửa truyền vào.

“Thầy bói ơi! Bói cho bà đây một quẻ nào!”

Lâm Phàm người đang nghịch điện thoại di động thì ngẩng đầu lên, nhưng khi vừa nhìn thấy hắn lại sửng sốt.

“Má ơi! Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Lúc này Điền Thần Côn đang cúi đầu đọc sách nhìn thấy người phụ nữ này thì sắc mặt cũng từ từ thay đổi, biến thành ngỡ ngàng.

“Tốt quá! Hóa ra là các người ở chỗ này, bà đây phải vất vả lắm mới tìm được.”

Người phụ nữ trang điểm đậm này gần đây gặp chuyện xui xẻo nên muốn tìm người bói cho mình một quẻ. Lúc này nhìn thấy hai người trong cửa hàng thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta tức giận gầm lên.

Trịnh Vạn Cầm sẽ không bao giờ quên cảnh tượng ngày hôm đó ở tại quầy bán đồ ăn, hai gã đàn ông đã đá vào mông cô ta khiến cô ta trực tiếp bị văng thẳng ra đường giống như một con chó vậy.

Sau này, Trịnh Vạn Cầm không ngừng tìm kiếm hai người này, nhưng thành phố quỷ quái này lớn như vậy thì biết tìm người ở đâu?

Hiện tại không có chuyện gì lại tình cờ gặp được hai người này, đương nhiên cô ta không thể buông tha cho bọn họ rồi.

Trịnh Vạn Cầm lập tức lấy điện thoại ra: “Anh Quân, anh mau đến đây đi, em vừa gặp được hai người đã đá vào mông em ngày hôm đó…”

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Vạn Cầm tức giận chỉ vào hai người họ: “Lão nương đây nói cho các người biết, hôm nay các người xong đời rồi.”

“Mỹ nữ, cô hiểu lầm rồi, chúng ta chưa từng gặp qua lần nào mà.” Nội tâm của Lâm Phàm lúc này như có một vạn con ngựa lướt qua.

Hắn và Điền Thần Côn đều là tay không mà trói gà, nếu buộc phải làm như vậy nhất định là rất bi thảm.

“Đúng vậy! Em gái à, chúng ta đều là người tốt cả mà. Tôi thấy sắc mặt của cô đỏ như vậy nhất định là gần đây gặp vận may, hay là xem thử một quẻ đi.” Điền Thần Côn vội vàng nhiệt tình bước về phía trước.

“Cút đi!!!” Trịnh Vạn Cầm đá văng Điền Thần Côn sang một bên, sau đó tức giận chửi bới.

“Lão già kia, lần trước tôi để cho các người chạy trốn, lần này tôi sẽ để cho các người biết kết cục khi đá vào mông của lão nương đây là như thế nào.”

“Anh Quân đến đây, tôi sẽ bắt các người quỳ xuống mà liếm giày cho lão nương.”

Sắc mặt Trương Vạn Cầm hung hăng, mở miệng chửi hàng loạt từ bẩn thỉu.

Điền Thần Côn trực tiếp bị đá xuống đất, sau đó lồm cồm bò dậy nhìn Lâm Phàm.

“Thôi xong rồi!” Lâm Phàm đau khổ nói.

“Chúng ta sau này phải làm sao đây?” Điền Thần Côn hỏi.

“Ông hỏi tôi, tôi lại biết hỏi ai đây, chẳng qua tôi phải nói trước, lát nữa ông nhất định phải bảo vệ tôi đó.” Lâm Phàm lúc này đây không nói nên lời, không dám suy nghĩ chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Vì sao chính hắn lại không tính toán được hôm nay sẽ gặp phải tai họa đổ máu này chứ?

Kể từ lúc có cuốn “Bách Khoa Toàn Thư” đến nay, hắn luôn gặp phải những trận đánh nhau, hơn nữa mỗi lần đều phải đổ máu.

Với tính huống hôm nay thì e rằng sẽ phải đổ máu rất nhiều đây.

Không lâu sau, một nhóm người có vẻ ngoài to lớn với hình xăm Thanh Long và Bạch Hổ hùng hổ từ đằng xa đi tới.

Trịnh Vạn Cầm nhìn thấy người đến thì vui mừng khôn xiết. Cô ta lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh tên thủ lĩnh dẫn đầu, chỉ vào Lâm Phàm và Điền Thần Côn mà nói: “Anh Quân, bọn khốn này chính là hai kẻ đã đá vào mông em ngày hôm đó.”

Vũ Bảo Quân cao hơn một mét tám toàn thân cơ bắp cuồn cuộn trời sinh vẻ ngoài dữ tợn thoạt nhìn không giống người tốt.

Hơn nữa, Vũ Bảo Quân này là thủ lĩnh của các nhóm xung quanh, và việc đánh nhau ẩu đả là chuyện thường ngày cũng như dàn cảnh, đòi tiền nợ. Đó là nghề của bọn hắn.

Đám thương nhân xung quanh đều biết người này, cũng không dám chọc đến hắn.

“Hai tên khốn các người chính là bọn đã bắt nạt người phụ nữ của tôi đúng không?” Vũ Bảo Quân tức giận hét lên, đám tiểu đệ xung quanh tự nhiên đứng chặn cánh cửa lại.

Đám tiểu đệ này thân hình không lớn lắm, bọn chúng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu kiêu ngạo, thân thể không ngừng lắc lư giống như là chuẩn bị sẵn sàng để người.

“Con mẹ nó! Anh Quân đang hỏi bọn mày đó, điếc à?” Một thanh niên gầy gò đứng bên cạnh hung dữ mắng chửi rất to lặp lại câu hỏi lúc nãy như thế nếu không trả lời sẽ bị ăn tát.

Chương 72: Phật Sơn Vô Ảnh Cước (2).

Quả là ngạo mạn và rất là phóng túng.

Lâm Phàm không trả lời, hắn cảm thấy hơi căng thẳng hồi hộp, nếu điều này thực sự xảy ra tuyệt đối sẽ rất bi thảm.

Nhưng bây giờ người ta đã bắt nạt đến tận cửa thì đương nhiên không thể nhịn. Đánh không nổi người khác cũng không sao nhưng nhất định không được hèn nhát.

Cái tên anh Quân này có vẻ rất trâu bò, vậy thì đợi lát nữa sẽ theo dõi anh chàng này sau.

“Đại ca đừng tức giận, chúng ta có chuyện muốn nói, ở đây nhất định là có hiểu lầm” Điền Thần Côn lập tức nở một nụ cười rồi tiến lên, ông ta nhanh chóng lấy ra bao thuốc lá Bạch Lợi Quần có giá 13 tệ.

“Cút xéo! Loại thuốc lá này mà ông cũng lấy ra được, ông cho rằng bọn tôi đến đây là để xin ăn sao?” Tên thanh niên ngạo mạn kia biểu lộ bộ mặt gợi đòn, chỉ với một cú tát đã khiến bao thuốc Bạch Lợi Quân mà Điền Thần Côn cầm trên tay bị hất văng xuống đất. Sau đó hắn ta giẫm lên điếu thuốc rồi đột nhiên dùng sức vặn vẹo nó một cách đầy thô bạo.

“Lão già, ông còn dám nói nhảm, ông đây sẽ đập vỡ mồm ông đấy, có tin không?” Tên này chỉ thẳng vào mũi Điền Thần Quân, cao ngạo nói.

Điền Thần Côn đứng đó, nắm chặt lòng bàn tay khẽ run lên. Sau đó lúng túng cười nói: “Đúng, đúng, không nói, không nói nữa.”

Lâm Phàm nhìn thấy Điền Thần Côn bị tên nhóc con này làm nhục thì nhất thời không nhẫn nhịn nổi nữa, người của ông đây mà cũng dám khi dễ à. Kể cả khi bọn ông không đánh lại thì ông cũng đấu với bọn mày đến cùng.

“Chết tiệt! Lại dám bắt nạt người của Lâm Phàm ta, tao liều mạng với mày đến cùng.” Lâm Phàm thường ngày rất hèn nhát, nhưng khi đến lúc phải ra tay thì tuyệt đối không chần chừ.

Hắn trực tiếp cầm một cái gạt tàn trên tay, rồi đập thẳng nó vào đầu tên thanh niên.

Nhưng mà tốc độ của Lâm Phàm cũng không nhanh, thanh niên này đã trải qua nhiều trận chiến nên tự nhiên có phản ứng kịp. Gã ta hừ một tiếng rồi giang hai chân ra, đá một cước vào bụng của Lâm Phàm.

“Mẹ kiếp, phản ứng nhanh thật.” Lâm Phàm tiếp tục tư thế cầm cái gạt tàn, hắn không ngờ người này phản ứng lại nhanh như vậy, chỉ trong nháy mắt đã phản ứng kịp.

“Chết tiệt, tiêu rồi.” Lâm Phàm hét lên, hôm nay e rằng hắn sẽ phải đổ máu rồi.

Nhưng vào lúc này có một bóng người bỗng động đậy, bàn chân đang đá về phía Lâm Phàm lúc này bỗng nhiên dừng lại.

Một cái bàn tay bình thường nắm lấy đế giày của tên thanh niên kia.

“Điền Thần Côn, ông…”

Lâm Phàm sửng sốt sau đó nhìn về phía Điền Thần Côn, đột nhiên phát hiện khí chất của Điền Thần Côn có chút thay đổi.

Vẻ mặt khốn khổ của Điền Thần Côn đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn và đôi mắt của ông ta thậm chí còn áp đảo hơn tên kia nữa.

“Bát Quái Chưởng, Điền Thập Tam, xin chỉ giáo.”

Xoạt xoạt!

Mắt cá chân của tên tiểu tử đột nhiên kêu răng rắc và biến dạng ngay sau đó là một tiếng hét thất thanh.

Vũ Bảo Quân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức sửng sốt: “Chết tiệt…”

Hắn ta cùng với thuộc hạ đồng loạt ùa lên.

Nhưng điều khiến Lâm Phàm sững sờ chính là Điền Thần Côn này giống như là cắn phải thuốc, thân hình ông ta uốn lượn như rồng. Tung một chưởng đá một cước trực tiếp đánh gục những kẻ này ngã dài trên đất.

“Chết tiệt, Thần Côn ông bá đạo vậy sao, đúng rồi, đánh hắn.”

Lâm Phàm phát hiện ra sức chiến đấu của Điền Thần Côn bùng phát thực sự là quá mãnh liệt.

Nhóm thanh niên vạm vỡ kia đã trực tiếp bị ông ta đánh gục.

Rắc!

Rắc!

“Ui… mẹ ơi” Lâm Phàm nghe thấy những âm thanh này cảm thấy có chút khiếp sợ.

Mà vào lúc này, Lâm Phàm bắt gặp ánh mắt tên nhóc trước đó rất kiêu ngạo, lúc này trên trán hắn ta toát ra mồ hôi lạnh nhưng vẫn giận dữ mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, mày…”

“Phật Sơn Vô Ảnh Cước”

Lâm Phàm làm sao có thể để tên này nói nhảm? Ngay tức khắc hắn đã nhảy lên, hét lớn một tiếng rồi dùng chân đạp vào mặt của gã.

“Ầm!”

“Không đánh nữa, không đánh nữa…”

Tiếng kêu la, khóc gào rất thảm thiết vang lên.

Những người qua đường xung quanh nhìn cảnh tượng trước mặt đều chết lặng.

Chết tiệt! Cái này là đang quay phim có phải không? Hơn chục người đánh một người, đừng nói là khiến đối phương nằm xuống, mà ngay cả một góc áo cũng không thể động tới. Toàn bộ đám người đều nằm trên mặt đất, hoặc là ôm chân hoặc là ôm tay mà kêu la thảm thiết.

Điền Thần Côn khẽ thở nhẹ một hơi, từ trong túi áo của tên nhóc đang nằm dưới chân kia lấy ra một điếu thuốc, cúi đầu bật lửa đốt một cái rồi hít một hơi thật sâu, thở ra một làn khói trắng.

“Thuốc lá này, hương vị có chút dịu nhẹ.”

Điền Thần Côn nheo mắt lại bình tĩnh nói.

“Mẹ kiếp, đúng là quá trâu bò.”

Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn, quả đúng là chân nhân bất lộ tướng. Hắn không ngờ Điền Thần Côn bề ngoài vô dụng lại bá đạo như vậy, đơn giản chính là một cao thủ võ lâm.

Đặc biệt là tư thế hút thuốc với ánh mắt lạnh lùng thờ ơ kia, diện mạo sắc như đao toát lên khí khái cô độc của một cao thủ bậc thầy vậy.

Chương 73: Thật là lợi hại.

“Các…các người…” Trịnh Vạn Cầm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì gương mặt vốn đắp một tá phấn của cô ta cũng trở nên trắng bệch vì kinh ngạc.

“Lão nương đây liều mạng với chúng mày.”

Khuôn mặt của Trịnh Vạn Cầm trắng nhợt đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nhe nanh múa vuốt tóm lấy Lâm Phàm.

Lâm Phàm khẽ liếc nhìn một cái rồi đột ngột ngẩng đầu lên, thần thái của một người đàn ông lập tức bạo phát ra.

“Hàng Long thập bát chưởng.”

Chát!

“Nhớ cho kỹ! Tôi đây cũng là cao thủ, đừng có mà xem thường.” Lâm Phàm bình tĩnh thản nhiên nói.

Trịnh Vạn Cầm mặt mũi thất thần ngồi bệt xuống đất, đôi mắt hoang mang bỗng trở nên hoảng sợ rồi bật khóc nức nở. Lớp trang điểm dày cộp trong nháy mắt trôi sạch, bây giờ trông ả ta không khác gì ma giữa ban ngày.

“Cảnh sát đến rồi.”

Lúc này, quần chúng xung quanh hét lên.

“Làm ơn nhường đường.”

Khi cảnh sát xuất hiện, Điền Thần Côn vừa nãy còn đang đứng tạo dáng đã nhanh chóng ném điếu thuốc đi rồi ngã nhào xuống đất, ôm đùi la khóc thảm thiết.

“Cứu mạng với, xã hội đen đánh người.”

“Chân của tôi, cánh tay của ta gãy rồi…gãy rồi…”

Lâm Phàm sửng sốt khi thấy bộ dạng của Điền Thần Côn như vậy, trên mặt hắn viết hoa một chữ “Bái Phục.”

“Quá trâu bò!”

Tiếp theo đó Lâm Phàm cũng vờ ngã xuống đất, giả bộ bị thương rất nặng.

“Mẹ kiếp!”

Vũ Bảo Quân và những người khác nhìn thấy tình hình này thì không thể không chửi ầm lên, bọn mày là một lũ vô nhân tính mà. Bọn ta mới là người bị đánh, tụi bây đang đánh rắm à.

Hôm nay Lưu Hiểu Thiên lại được lãnh đạo khen ngợi cho nên tâm tình đang rất tốt. Sau đó lại nhận được tin báo từ quần chúng, biết rằng đang có một trận ẩu đả ở phố Vân Lý nên đã vội vàng chạy tới đây.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt Lưu Hiểu Thiên lập tức ngẩn người rồi chạy lên phía trước nói: “Ông chủ nhỏ, cậu bị làm sao thế?”

Lâm Phàm khổ sở gào khóc, nghe thấy giọng nói quen thuộc này thì vui mừng khôn xiết.

Ồ! Không tệ! Không tệ! Lại là người quen.

“Đội trưởng Lưu, mấy tên tội phạm này đến cửa hàng của tôi làm loạn, đã vậy còn đánh tôi và nhân viên của tôi bị thương.” Lâm Phàm làm bộ làm tịch nói.

“Cảnh sát! Bọn bất lương này quá là kiêu căng ngạo mạn, giữa thanh thiên bạch nhật mà bọn chúng lại bắt nạt một lão già như tôi, trên đời này liệu còn có pháp luật hay không đây.”

Điền Thần Côn đã ở trong giang hồ nhiều năm nên đối với mánh khóe lừa đảo này thì quá là cao siêu.

Lưu Hiểu Thiên hoàn toàn bối rối trước cảnh tượng trước mắt nên nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Vũ Bảo Quân thì ông ta đã hiểu.

“Vũ Bảo Quân, Cậu lại muốn gây sự à? Lần này lại tụ tập đánh người, là muốn gây chuyện với bọn tôi sao?” Lưu Hiểu Thiên đối với cách làm này của Vũ Bảo Quân đã rất quen thuộc.

Khi còn là cán bộ quản lý đô thị thì Lưu Hiểu Thiên đã biết đến loại người này.

Mấy tên cầm đầu các băng đảng kia cũng làm nhiều việc tồi tệ như vậy.

Bây giờ Lưu Hiểu Thiên đã là đội trưởng cảnh sát, việc chỉnh đốn những băng nhóm này là lẽ đương nhiên.

“Đội trưởng Lưu, hiểu lầm rồi…” Vũ Bảo Quân hét lên rằng mình bị oan uổng, làm sao bây giờ lại thành bọn họ đánh người rồi? Hắn ta rõ ràng đã bị đối phương nốc ao mà, thậm chí không có cơ hội đánh trả nữa.

“Đừng nói nhiều, dẫn bọn chúng đi.” Lưu Hiểu Thiên phất tay sau đó đến bên chỗ Lâm Phàm.

“Ông chủ nhỏ, cậu cùng với người nhân viên này cũng đi theo chúng tôi đi. Cậu yên tâm, đối với vấn đề này thì tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.”

Mặc dù trong lòng Lưu Hiểu Thiên có chút nghi hoặc đối với vấn đề này, cũng nhìn ra được một ít manh mối. Nhưng mà, đối với cái tên Vũ Bảo Quân là thủ lĩnh của đám xã hội đen này thì đây là việc có thể xác định.

Trong hồ sơ ghi chép, đều có thể in ra thành một chồng.

“Hu hu….” Tên nhóc trước đó còn rất kiêu ngạo thì bây giờ khuôn mặt của gã ta đã bị biến dạng hoàn toàn do cú đá ‘Phật sơn vô ảnh cước’ của Lâm Phàm. Hiện tại nó sưng tấy lên, thậm chí đến nói chuyện cũng hết sức khó khăn chỉ có thể phát ra những âm thanh rên rỉ.

Ở đồn cảnh sát.

Do Lưu Hiểu Thiên đã xử lý những việc bên ngoài nên rất nhanh đã có kết quả.

Bọn người Vũ Bảo Quân tới của kiếm chuyện, còn đánh bị thương người. Đồng thời ở bên trong người bọn chúng còn tìm thấy sáu con dao ngắn nguy hiểm, trường hợp này hơi có chút nghiêm trọng.

Lâm Phàm thì không có bất kỳ vết thương nào trên người nhưng tay và chân của Điền Thần Côn đã bị trật khớp một cách thần kỳ.

Khi được hỏi có muốn tiếp tục truy cứu chuyện này không, Vũ Bảo Quân lập tức tỏ vẻ cầu xin.

Loại chuyện này, nếu gã ta bồi thường thì sẽ kết thúc. Nhưng mà nếu tiếp tục truy cứu thì có lẽ sẽ bị giam 3 tháng tới một năm lận nha.

Thậm chí có thể còn hơn thế, vì do gã ta có quá nhiều tiền án tiền sự nên cải tạo thì vô ích, do đó phải xử lý nặng hơn.

Tuy nhiên, ai bảo Lâm Phàm mềm lòng cơ chứ? Đương nhiên, tính toán một chút, muốn giải quyết riêng thì giải quyết riêng thôi.

Chương 74: Vô số người bị thuyết phục (1).

Trên thực tế, chính là Lưu Hiểu Thiên đã mách nước cho Lâm Phàm, chuyện này chỉ cần bồi thường một ít tiền là được rồi. Dù sao thì Vũ Bảo Quân đã lăn lộn ở trong cái giới này lâu như vậy, nên không cần thiết làm lớn chuyện này để tránh việc tạo thêm hận thù giữa đôi bên.

Cuối cùng, Vũ Bảo Quân phải trả 2 vạn tệ, đồng thời Lưu Hiểu Thiên cũng nhắc nhở Vũ Bảo Quân nên an phận không nên làm việc gì đi quá xa.

Trong lòng Vũ Bảo Quân cảm thấy thật oan uổng, rõ ràng lần này bọn hắn mới là bên bị hại mà. Thế nhưng ai bảo bọn hắn có nhiều tiền án làm chi.

Lưu Hiểu Thiên tiễn Lâm Phàm đi ra ngoài cửa rồi mới nói.

“Ông chủ nhỏ, lãnh đạo của tôi nhờ tôi nói lời cảm ơn với cậu. Lời kia của cậu rất đúng.” Lưu Hiểu Thiên nói.

“Ừm, vậy thì tốt! Đội trưởng Lưu, vậy chúng tôi đi trước, ngày hôm nay thật sự cảm ơn anh rồi.” Lâm Phàm cảm ơn.

“Chỉ là việc chung mà thôi, không có gì hết.”

Trên đường.

“Thần Côn! Ông quá ngầu đó nha, trước đó sao không nói chuyện này với tôi vậy.” Lâm Phàm ngạc nhiên nhất chính là việc Điền Thần Côn quá lợi hại.

Trước đây hắn đã bói một quẻ cho Điền Thần Côn nhưng tại sao lại không chú ý đến điều này chứ?

Bây giờ Lâm Phàm mới tính lại, lúc này hắn mới nhận ra rằng chuyện đó đã được giới thiệu qua nhưng lúc đó hắn đã không chú ý.

“Thường thôi, thường thôi.” Điền Thần Côn bình tĩnh nói, sau đó nhìn xấp tiền màu đỏ trong tay Lâm Phàm

“Hôm nay tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức, cậu xem 2 vạn tệ này…chậc chậc…”

Điền Thần Côn xoa đôi bàn tay biểu thị bản thân đã nỗ lực rất nhiều trong ngày hôm nay và ông xứng đáng được chia sẻ công bằng nha.

“Đương nhiên rồi, hôm nay nếu không có ông thì sẽ xui xẻo mất thôi. Nhưng ông xem, công việc kinh doanh của chúng ta hiện tại mới bắt đầu, về sau nhất định sẽ tiêu rất nhiều tiền đó. Do đó, trước tiên…tôi đưa cho ông một nghìn tệ trước, phần còn lại để cuối năm chia luôn một lần nha.” Lâm Phàm tỏ vẻ khổ sở, lấy ra hai ngàn tệ nhưng cuối cùng rút lại một ngàn rồi mới đưa cho Điền Thần Côn.

Sau khi đưa tiền cho Điền Thần Côn, Lâm Phàm không cho Điền Thần Côn cơ hội nói chuyện mà trực tiếp đổi chủ đề.

“Thần Côn, sao ông có thể làm trật khớp tay chân vậy? Môn tuyệt kỹ này quá là lợi hại đó nha.”

“Ha ha, chuyện vặt vãnh ấy mà.”

“Vậy cái đó…”

Dần dần, hai bóng người đi càng ngày càng xa. Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể chuyển sang chủ đề khác.

Điều mà Lâm Phàm không biết chính là Weibo của hắn hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Có người hóng hớt, có thủy quân, có phóng viên nói chuyện phiếm, còn có minh tinh…

Nguyên nhân chính là do hai sự kiện lớn mà Lâm Phàm đề cập đã lần lượt trở thành hiện thực, mặc dù vẫn còn không ít tranh cãi song hầu hết mọi người đều hoàn toàn bị thuyết phục.

Lâm Phàm trở về nhà, mở Weibo phát hiện hắn có rất nhiều tin nhắn riêng được gửi đến.

Tuy nhiên, hầu hết các tin nhắn riêng này đều không đáng bận tâm, nhưng hai trong số những tin nhắn này đã thu hút sự chú ý của Lâm Phàm.

Chu Lỵ Vân: “Thầy bói, ông làm sao biết tôi không thể tham gia Tuần lễ thời trang?”

Lâm Phàm cau mày, cảm thấy giọng điệu của cô người mẫu này có chút không tôn trọng!

Sau đó Lâm Phàm trực tiếp đáp lại.

“Xin hãy gọi tôi là Lâm đại sư.”

Còn tin nhắn riêng kia là của Văn Thiền.

Văn Thiền là ai?

Lâm Phàm thực sự không quen biết người này, nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn riêng này thì hắn mỉm cười, chuyện này đúng là nực cười mà.

“Mày ăn cắp tư liệu của tao! Tao muốn kiện mày! Tên mày là gì, địa chỉ ở đâu, tên đạo tặc vô liêm sỉ, tên cướp…”

Lâm Phàm trực tiếp đáp lời.

“Tên: Bá Bá Hào. Địa chỉ: 39 độ 54 phút 26,37 giây độ vĩ bắc, 116 độ 23 phút 29,22 giây độ kinh đông.”

Văn Thiền ở thủ đô xa xôi vẫn đang ngồi canh trước máy vi tính, nhìn thấy nội dung trả lời chưa kịp có phản ứng miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Bá Bá Hào? Đây là cái tên gì?”

Sau khi nhìn thấy nội dung phía sau, anh ta đột nhiên tỏ vẻ giễu cợt, dám nói địa lý với tôi đơn giản là tự tìm đường chết.

Khi Văn Thiền nhập dữ liệu này lên Internet, anh ta lập tức nổi điên.

“Thằng chó chết, đây là Quảng trường Thiên An Môn mà.”

Sau khi nhìn cái tên này, sắc mặt của anh ta càng ngày càng tệ, trong lòng hắn cơn lửa giận ngập tràn hừng hực.

“Mày cứ đợi đó cho tao.”

Ngày hôm sau.

Khi mọi người tỉnh dậy, một tin tức mới trên Weibo khiến họ hoang mang.

“Tác phẩm mới ‘Ngày mai không thể nói’ của đạo diễn Hồ Đại, Vương Băng Ngôn không đảm nhiệm vai nữ chính, nữ diễn viên nổi tiếng Dương Điềm sẽ đóng vai nữ chính.”

Sáng nay rất nhiều người cầm điện thoại di động đều sững sờ vì ngạc nhiên, họ cảm thấy thế giới trở nên có chút đáng sợ.

Lại đúng rồi!

Một lần nữa đúng rồi!

Vô số cư dân mạng tràn vào Weibo của Lâm Phàm điên cuồng để lại tin nhắn.

“Lâm đại sư, tiểu đệ bái phục sát đất.”

“Không sai! Thật sự không sai chút nào, đúng là thần toán mà. Chỉ cần có địa chỉ của Lâm đại sư, nhất định tôi sẽ đích thân tới tận nhà gặp.”

Chương 75: Vô số người bị thuyết phục (2).

“Chết tiệt! Mẹ kiếp! Ui là trời! Tôi thật sự quá xúc động, tôi cạn lời luôn rồi.”

“Tôi không nể bất cứ ai trên thế giới này, tôi chỉ nể mỗi Lâm đại sư.”

“Mong rằng Vương Băng Ngôn không bị ám ảnh tâm lý, trước đó hợp tác với Hồ Đại rất tốt, nhưng cuối cùng lại bị ông ta nhẫn tâm bỏ rơi như vậy.”

Vào thời điểm tin tức này xuất hiện.

Đại minh tinh Vương Băng Ngôn hoàn toàn mất bình tĩnh.

Vốn dĩ loại chuyện này cho dù không được như ý, nhiều nhất cũng chỉ tạo ra một chút tin tức nhỏ mà thôi.

Nhưng hiện tại, tin tức này đã trở thành mục được tìm kiếm nhiều thứ ba.

Lý do chính là lời tiên tri của Lâm đại sư.

Cả ba dự đoán đều chính xác và nó đã gây ra làn sóng lớn trên Internet.

“Lâm đại sư, đừng để tôi biết anh là ai…” Vương Băng Ngôn mặc đồ ngủ, dù không trang điểm nhưng vẫn rất xinh đẹp, cô ngồi trên giường giận dữ xem điện thoại.

Và khi tất cả mọi người đang đắm chìm trong tin tức này.

Lại có một tin tức lớn khác trực tiếp nổ ra.

“Đội tuyển bóng đá quốc gia thất bại 0:3.”

Lại ứng nghiệm.

Tin tức khiến vô số người hoang mang lại tiếp tục truyền đến.

Một số người chú ý đến đội tuyển bóng đá quốc gia, không hề biết dự đoán của Lâm đại sư. Đến khi tình cờ lên mạng tìm kiếm thông tin đã phát hiện kết quả của trận đấu nằm trong dự đoán của hắn.

Điều này khiến nhiều người hâm mộ không rõ chuyện gì đang xảy ra, khi họ nhìn thấy lời tiên đoán này rất nhiều người hâm mộ đã cực kỳ kinh ngạc.

“Mẹ kiếp, giống hệt như tiên đoán. Nếu sớm biết những lời này, tôi đặt cược một chầu cực lớn rồi.”

“Hối hận thì đã muộn, không cần tiếc của nữa.”

“Ha ha, cám ơn Lâm đại sư nhờ lời tiên đoán Lâm đại sư đã giúp tôi kiếm được nhiều như vậy.”

“Ui là trời, lầu trên quả là rất may mắn đó nha.”

Lúc này, người khiếp sợ nhất chính là Thu Đao Chặt Cá.

Thu Đao Chặt Cá là người đã nguyện cống hiến cuộc đời mình cho Internet. Mỗi ngày đều rất bận rộn để giúp tẩy trắng cho các vụ bê bối. Lúc này, sau khi kết thúc xử lý một vụ bê bối Thu Đao Chặt Cá mới có thời gian chăm sóc cho bản thân.

Nấu một bát mì ăn liền thêm hai quả trứng, bữa ăn này đối với Thu Đao Chặt Cá quả thực rất xa xỉ.

Thu Đao Chặt Cá nhờ cách này tiết kiệm được rất nhiều tiền, nhưng anh ta không muốn tiêu nó. Trước đây anh ta đã từng có một cô bạn gái nhưng cuối cùng họ chia tay.

Thu Đao Chặt Cá biết nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc này, chính là anh ta thời gian quá ít. Cuối cùng dẫn đến việc bạn gái tặng cho anh một mảnh thảo nguyên xanh lục trên đầu.

Nhưng đối với những điều này, Thu đao Chặt Cá không mấy bận tâm. Bởi vì anh ta sẽ cống hiến cuộc đời mình cho Internet, anh ta không quan tâm đến những người khác, bởi vì luôn có ‘ngũ chỉ cô nương’ trung thành luôn đồng hành bên cạnh.

(Ngũ chỉ cô nương: Từ lóng trên mạng TQ, ý chỉ hành động bàn tay của các thanh niên làm cái đó… cái đó không thể nói được, nói ra là bị cấm.)

Mì ăn liền nóng hổi thực sự rất ngon, Thu Đao Chặt Cá mở Weibo theo thói quen.

“Hừ, Lâm đại sư, để ông xem Weibo của chú bị đội thủy quân của ông đây chiếm giữ sẽ như thế nào.”

Khi Thu Đao Chặt Cá cập nhật Weibo của Lâm Phàm, anh ta đã hoàn toàn chết lặng.

Toàn bộ trang đều được người ngời khen ngợi và số lượng bình luận lên tới con số đáng khủng khiếp là 70 vạn.

Hơn nữa rất nhiều ID đều rất quen thuộc, đây chẳng phải là lực lượng thủy quân của hắn sao?

Bảo bọn hắn bôi đen cái Weibo này, thế nào mà tụi nó lại bắt đầu tẩy sạch mất rồi!!

Khi Thu Đao Chặt Cá giận dữ mở nhóm làm việc, anh ta vừa định ra lệnh thì đã hoàn toàn bối rối trước nội dung tin nhắn của nhóm.

“Lâm đại sư quá chính xác, tôi chỉ tin tưởng mỗi Lâm đại sư, mua 0:3 và tôi đã kiếm được một ít.”

“Thật tuyệt vời, đây mới thực sự là thần toán mà. Vương Băng Ngôn không có cơ hội đóng vai chính và đội tuyển bóng đá quốc gia lại thua, ai có thể nghi ngờ được nữa đây.”

Thu Đao Chặt Cá nhìn thấy những chủ đề bình luận này nhấp vào trang web tìm kiếm, khi nhìn thấy hai mục tin tức đó anh ta gần như nhảy dựng lên.

“Hả!”

Đúng lúc này, Thu Đao Chặt Cá hét lên một tiếng như tiếng giết lợn, không biết từ lúc nào cả tô mì ăn liền trong tay anh đã đổ đầy đúng quần.

Súp nóng nấm kim châm!

Con mịa nó!

Lúc này, Lâm Phàm đang ở trong cửa hàng bình thản xem Weibo của mình, rồi không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ.

Tất cả những điều này đang phát triển theo hướng hắn muốn.

Chỉ cần danh tiếng tích lũy đến trình độ nhất định thì có thể chính thức bắt đầu công việc.

Đến lúc đó, chỉ cần công khai địa chỉ chẳng phải sẽ đông như trẩy hội, người đến nô nức không ngừng sao?

Nhiệm vụ thứ hai này tự nhiên cũng hoàn thành, cũng không biết trang thứ ba Bách Khoa Toàn Thư sẽ có kiến ​​thức gì đây.

Nghĩ lại thì cũng khá mong chờ đó nha.

Tại thời điểm này, hầu hết các bình luận trên Weibo đều đặt câu hỏi.

“Lâm đại sư, Tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng thật sự sẽ bị đánh nhập viện sao?”

“Cùng câu hỏi, cùng câu hỏi.”

Chương 76: Không cần phải ngại (1).

“Tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng kia thật là quá kinh tởm. Nếu như hắn thật sự bị đánh, từ nay về sau, tôi sẽ trở thành fan cuồng của Lâm đại sư.”

Tuy nhiên, cũng có một số bình luận khiến Lâm Phàm có chút hả hê.

Đây đều là fan của tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng, hiện tại họ cũng đang tức giận chửi bới trên Weibo.

“Đánh mấy người đó chứ đánh ai.”

“Đánh cả nhà tụi bây, đánh chết nguyên dòng họ tụi bây luôn.”

“Cả một đám ngu như bò, anh của tao xinh đẹp như hoa, còn cả đám tụi bay xấu ma chê quỷ hờn mà dám ganh tị với anh tao hả?”

Lâm Phàm hoàn toàn không quan tâm đến những bình luận này, sau đó trực tiếp đăng một Weibo.

“Việc cuối cùng, chúng ta hãy chờ xem, trước nay thần toán tôi chưa tính toán sai lầm bao giờ.”

Về phần đắc tội gì với người khác, Lâm Phàm thật không biết cái gì gọi là đắc tội.

Bởi vì trong cửa hàng còn có một vị cao thủ phụ trách, ai tới sẽ biết ngay.

“Cái điện thoại này có gì thú vị mà sao mỗi ngày cậu đều cầm điện thoại cười vậy, hay là có bí mật gì lớn à?”

Điền Thần Côn hiện tại đang rất buồn chán, nhìn thấy nụ cười sảng khoái của Lâm Phàm, ông ta có chút nghi hoặc.

Lâm Phàm ngẩng đầu: “Ông không có điện thoại sao?”

Khi Lâm Phàm nhìn thấy Điền Thần Côn lấy chiếc Nokia ra thì hắn cạn lời, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào nghịch điện thoại.

Những bình luận trên Weibo khiến Lâm Phàm rất vui vẻ, một đám cá đang từ từ bị mắc vào mồi câu, chỉ cần đến lúc thì tung ra một chiếc lưới lớn cho bọn họ là được.

Giờ đây, số lượng người theo dõi Weibo của hắn đã tăng vọt lên 120 vạn.

Lúc này, Lâm Phàm phát hiện ra có một người đàn ông trẻ tuổi đang lén la lén lút ngoài cửa như một tên trộm.

“Chú em, vào ngồi tí đã?” Điền Thần Côn nhanh tay lẹ mắt, lập tức níu lấy cậu ta, không đợi người thanh niên này mở miệng thì đã trực tiếp kéo cậu ta vào cửa hàng, sau đó sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ta.

“Uống trà? Hay nước?”

Lộ Tử Nghĩa có chút đề phòng, cảm thấy người này quá mức nhiệt tình liền vội vàng nói: “Không cần, không cần..”

“Vị huynh đệ, tôi nhìn tướng mạo của cậu, số đào hoa ảm đạm, số phận khá gập ghềnh đấy.”

Lộ Tử Nghĩa đang vội vã muốn rời khỏi đây nhưng khi nghe được lời nói của ông chủ ở phía đối diện, cậu ta nhất thời sửng sốt.

Lâm Phàm cười thầm trong lòng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: “Trên biết kiếp trước, dưới biết kiếp này, vào cửa hàng này chính là duyên phận, thử bói một quẻ xem sao?”

Lộ Tử Nghĩa là học sinh trường lân cận, gần đây xảy ra chuyện phiền toái đó chính là cãi nhau với bạn gái.

Vốn dĩ cãi nhau đâu có gì, chỉ dỗ dành một chút là thôi, cũng là chuyện thường ngày giữa những người yêu nhau. Thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện lớn.

“Đại sư bói thử giúp tôi một quẻ với, để tôi nói trước cho cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.” Lúc này Lộ Tử Nghĩa cần tìm người khác để thổ lộ hết một lần.

“Không cần, đại sư tôi trước đây xem bói chưa từng phải hỏi qua mấy thứ này, hơn nữa tôi cũng có thể đoán ra sự tình của cậu.” Lâm Phàm tự tin cười cười, rất là thần bí.

“Ơ!”

Lộ Tử Nghĩa sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng: “Bạn gái của cậu tên là Lữ Á Khiết.”

“Ôi, đại sư, ngay cả tên bạn gái tôi mà anh cũng biết.” Lộ Tử Nghĩa kinh hãi, chuyện này mà cũng biết được.

“Sai, không phải bạn gái của cậu mà là bạn gái cũ của cậu, hy vọng cậu còn nhớ.” Lâm Phàm nói.

Lộ Tử Nghĩa xấu hổ cúi đầu, không cách nào phản bác.

“Chuyện này sở dĩ như vậy là do lòng dạ cậu hẹp hỏi, việc này…” Lâm Phàm vừa định nói cái gì Lộ Tử Nghĩa lập tức ngăn lại cảm thấy có chút không kiên nhẫn.

“Đại sư, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Ngài có thể nói cho tôi biết tôi nên làm gì không? Hiện tại tôi hối hận cũng đã muộn, tôi cũng biết chính mình lòng dạ quá hẹp hỏi. Người đàn ông kia là bạn thời thơ ấu của cô ấy, muốn mua giày nên nhờ cô ấy tư vấn giúp. Tôi cảm thấy hơi khó chịu, cho nên…”

Lộ Tử Nghĩa càng nói càng hối hận nếu như có ‘Nguyệt Quang Bảo Hạp’ nhất định cậu sẽ xuyên về quá khứ, không nên nhỏ mọn như vậy.

(Nguyệt Quang Bảo Hạp: Một món bảo bối có thể đi về quá khứ trong phim Đại Thoại Tây Du của Châu Tinh Trì)

Lâm Phàm không ngờ rằng bản thân chính mình lại trở thành một chuyên gia tư vấn tình cảm, nhưng những điều này đều cần phải được tính toán một chút.

Tên nhóc này đã xin lỗi rất nhiều lần với bạn gái nhưng đều không được tha thứ, đoán chắc là lòng dạ hẹp hỏi không phải chỉ là lần một lần hai.

“Không cần nói tôi cũng biết, theo tướng mạo của cậu mà suy đoánh thì mối quan hệ này vẫn còn tồn tại nhưng phải xem cậu xử lý như thế nào.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.

“Làm sao bây giờ?” Lộ Tử Nghĩa khẩn trương hỏi.

Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng rao bán trái cây.

“Ông chủ, lấy hai quả sầu riêng.” Lâm Phàm hướng bên ngoài hô to.

“Vâng ạ.”

Lộ Tử Nghĩa nhìn một màn trước mắt, trong lòng chấn động, vỗ đùi một cái: “Đại sư, tôi hiểu rồi! Sao tôi không nghĩ ra bạn gái tôi thích ăn sầu riêng chứ. Tôi mua hai trái đưa qua để xin lỗi, chắc chắn sẽ được tha thứ. Đại sư cảm ơn ngài, thực sự rất cám ơn ngài.”

Chương 77: Không cần phải ngại (2).

Lâm Phàm nghe vậy thì ngạc nhiên rồi khoát tay nói.

“Cái này không phải để cậu đưa cho cô ấy ăn, mà là dùng cho cậu quỳ gối.”

Khi Lộ Tử Nghĩa vừa nghe xong, vẻ mặt choáng váng. Cậu ta chạm vào những chiếc gai nhọn trên bề mặt quả sầu riêng xong thì rút tay lại, thực sự rất đau.

“Bổn đại sư đã tính toán cho cậu rồi, về phần có thể thành công hay không là ở cậu. Tốt rồi, quẻ này đã xem xong, tôi đã trả lời vấn đề của cậu.” Lâm Phàm đã nhìn thấu cuộc sống của Lộ Tử Nghĩa, cách xin lỗi này sau này sẽ là chuyện thường ngày, bây giờ thực hiện trước là điều bình thường cũng không bị xem là tiết lộ thiên cơ.

“Đại sư, tôi đã hiểu! Bao nhiêu tiền?” Lộ Tử Nghĩa lộ ra vẻ kiên định, sau đó hỏi.

“Người đến là có duyên, cậu cho rằng quẻ này giá trị bao nhiêu tiền thì cho bấy nhiêu, tùy tâm cậu là được.”

Lộ Tử Nghĩa lấy ví ra, nhìn tiền trong đó rồi móc ra hai trăm.

Nhưng khi nhìn thấy đại sư chân mày cau lại, Lộ Tử Nghĩa lập tức nhớ tới lời đại sư nói.

“Giá trị bao nhiêu cho bấy nhiêu…”

“Bạn gái của tôi có thể được đo bằng tiền sao, phải khẳng định là vô giá.”

Sau đó, Lộ Tử Nghĩa trực tiếp mang hết toàn bộ số tiền ra, chỉ để lại hai tệ chuẩn bị bắt xe buýt về. Nhưng sau đó lại suy nghĩ, cuối cùng ngay cả hai tệ cũng không giữ lại.

“Đại sư, chỉ cần cô ấy có thể tha thứ cho tôi vậy quẻ này vô giá. Tôi đều giao cho ngài.” Lộ Tử Nghĩa kiên định nói.

“Cái này không cần thiết, cậu cứ giữ lại tiền xe.” Lâm Phàm đưa ra năm tệ.

“Không cần đại sư.” Lộ Tử Nghĩa nói.

“Thôi được rồi, nhanh đi đi.” Lâm Phàm cảm thấy đẩy tới đẩy lui cũng không có ý nghĩa gì, sau đó hắn nhận lấy toàn bộ một ngàn lẻ hai tệ, phất phất tay.

Sau khi Lộ Tử Nghĩa rời đi.

“Ôi mẹ ơi! Cậu giỏi thật.” Trong lòng Điền Thần Côn kính nể, không nghĩ tới thằng nhóc này còn đen tối hơn cả mình.

“Không có gì phải ngại, nếu tôi không chỉ điểm cho cậu ta thì cô bạn gái này căn bản sẽ vuột khỏi tay. Đến lúc đó, nhất định tên nhóc này phải mượn rượu giải sầu mà nằm viện, còn tốn kém hơn nữa. Hơn nữa kiếm bạn gái lại không tốn tiền sao? Như vậy thì càng tốn nhiều tiền hơn, chẳng qua bây giờ tôi đang giúp cậu ta tiết kiệm tiền thôi.”

Lâm Phàm yên tâm thoải mái, cảm thấy không hề áy náy.

Điền Thần Côn đã suy nghĩ cẩn thận và cảm thấy những gì Lâm Phàm nói cũng có lý.

Điều này thực sự là thêm một chút kiến thức.

Và vào lúc này, trên chiếc máy bay đang chuẩn bị đáp xuống.

Một người đàn ông da mịn thịt mềm, đeo kính râm vẻ mặt có chút lo lắng.

Gần đó các nữ tiếp viên xinh đẹp đang nhỏ giọng thảo luận.

Người đàn ông này là tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng, trong làng giải trí anh ta cũng có đông đảo người hâm mộ.

Dương Tiểu Lượng này từng là thành viên của một nhóm nhạc nổi tiếng nhưng sau đó đã tách ra một mình, vì vẻ ngoài đẹp trai lại là tiểu thịt tươi trong lòng của vô số cô gái. Cho nên dù đi đến đâu thì chỗ đó cũng luôn có người hâm mộ tụ tập.

Anh ấy đã đóng một vài bộ phim truyền hình thuộc loại không cần kỹ năng diễn xuất, chỉ cần thuộc lòng lời thoại trong phim truyền hình, còn bàn về kỹ năng diễn xuất thì không cần phải nghĩ ngợi.

Ở trong giới, anh ta có một biệt danh.

‘Mặt đơ.’

Nhưng đối với những người hâm mộ của Dương Tiểu Lượng mà nói, ai nói Lượng Lượng của tôi không có kỹ năng diễn xuất, cái này gọi là lạnh lùng có hiểu không hả?

Lúc này, Dương Tiểu Lượng có chút lo lắng và hỏi người quản lý bên cạnh.

“Tên thầy bói Lâm đại sư trên Weibo này đoán mệnh rất chính xác, nói rằng tôi sẽ bị đánh và phải nhập viện.” Ban đầu Dương Tiểu Lượng không hề tin những lời này, nhưng sau đó một vài điều đã trở thành sự thật khiến Dương Tiểu Lượng có chút sợ hãi.

“Lượng Lượng, cậu đừng lo lắng, đây đều là lời đồn thổi mà thôi.”

“Đợi lát nữa ra sân bay, ban tổ chức đã cử rất đông vệ sĩ để đảm bảo tuyệt đối an toàn cho cậu và không sẽ để bất kỳ ai tiếp cận cậu.” Người đại diện cho biết.

“Vậy thì tốt…” Dương Tiểu Lượng thở phào nhẹ nhõm, nếu mặt anh ta bị đánh thì đúng thật là xui xẻo.

Sảnh sân bay.

Những người hâm mộ tập trung xung quanh giơ cao các biển hiệu và hét lên.

“Lượng Lượng…”

“Lượng Lượng…”

Một số fan nữ thậm chí đã khóc và quỳ xuống, biểu hiện của họ rất phấn khích vì thấy Lượng Lượng ở trong trái tim của họ bằng xương bằng thịt.

Dương Tiểu Lượng lúc này đang tận hưởng bầu không khí hiện tại, đây mới là thần thái của một siêu sao.

Ngay cả những ngôi sao tên tuổi cũng không thể so sánh với anh ta.

Đám fan hâm mộ ào ào xông lên, vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn, dáng vẻ và thái độ giống như gặp lại người thân biệt tích ba mươi năm.

Nếu trước đây gặp một đám fan cuồng nhiệt như vậy, Dương Tiểu Lượng sẽ bước tới, giả vờ ký tên làm dáng một hồi.

Nhưng trong khoảng thời gian này, bị mấy lời tiên đoán của Lâm đại sư hù dọa nên cậu ta sợ sẽ xuất hiện một tên fan đánh vào mặt mình.

Đội bảo vệ đang cố gắng hết sức để tạo thành một bức tường ngăn cản đám fan hâm mộ ở ngoài.

Chương 78: Đánh tơi tả (1).

Dương Tiểu Lượng vẫy tay, gượng cười, anh ta rất muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Những phóng viên bu quanh muốn tiến lên trước phỏng vấn vài câu đều bị những bảo vệ này chặn lại bên ngoài.

Những phóng viên này còn có một sứ mạng vô cùng quan trọng, đó chính là xác nhận Dương Tiểu Lượng có bị đánh đến nhập viện không. Chuyện này không chỉ quan trọng đối với phóng viên mà còn là sự việc cộng đồng mạng đang vô cùng để ý.

Tuy nhiên nhìn tình huống hiện tại, tất nhiên sẽ không thể xảy ra, những bảo vệ này che chắn cho Dương Tiểu Lượng quá chặt chẽ, ngay cả một con ruồi cũng không chui lọt chứ đừng nói đến có người tập kích.

“Ha ha, mắc cười quá, dám tiên đoán tôi bị đánh.” Chỉ còn một chút nữa là đã ra khỏi sân bay, Dương Tiểu Lượng không khỏi hả hê.

“Có cái này không mắc cười nè.”

Bỗng nhiên sắc mặt Dương Tiểu Lượng thay đổi, thấy một bảo vệ bên cạnh mình như nhìn thấy quỷ: “Anh… Anh.”

“Thằng chó, trả mạng cho con gái tao.” Đúng lúc này, bảo vệ ngay bên cạnh bỗng dưng xoay người, đánh thẳng một cú vào mặt Dương Tiểu Lượng.

Bốp!

Dương Tiểu Lượng đập mạnh xuống đất, mắt nổ đom đóm, đầu óc quay mòng mòng.

“Vì nổi tiếng, mày đành lòng vứt bỏ đứa con gái đang bụng mang dạ chửa của tao, hại nó phải nhảy lầu tự sát. Tao đập nát cái mặt của mày.” Người đàn ông này cơ bắp cuồn cuộn, trực tiếp đánh mạnh vào gương mặt mà bấy lâu nay Dương Tiểu Lượng vẫn tự hào.

Cmn!

Giây phút này, cả hiện trường vỡ òa.

Vô số phóng viên nhanh nhẹn ấn nút live.

Tin tức lớn, đúng là tin tức lớn.

Dương Tiểu Lượng thật sự bị đánh, hơn nữa còn bị đánh tơi bời hoa lá.

Người quản lý Dương Tiểu Lượng đang hoảng sợ la hét: “Mấy người mau can ra…”

Bảo vệ xung quanh vội vàng bước tới, bọn họ đều biết tình huống của người anh em này, vì một màn này đã chịu đựng ba năm.

“Đừng đánh nữa, để chúng tôi giữ ông lại, bằng không những fan hâm mộ kia sẽ giết chết ông mất.” Sau khi thấy đánh cũng đã tương đối, những bảo vệ này tiến lên giữ chặt người này xuống, bảo vệ cho ông ta.

Đám fan hâm mộ xung quanh đã trở nên điên cuồng, Lượng Lượng của các cô lại bị người ta đánh.

Hơn nữa trên mặt toàn là máu tươi, nhìn rất đáng sợ.

Các cô muốn xông lên sống mái với người bảo vệ này nhưng những người bảo vệ còn lại đã ngăn các cô, không cho các cô bước thêm bước nào.

Các phóng viên điên cuồng chụp lại dáng vẻ hiện tại của Dương Tiểu Lượng, sau đó đuổi theo người bảo vệ kia.

“Xin hỏi vì sao ông lại muốn đánh Dương Tiểu Lượng?”

“Xin hỏi vừa rồi ông nói, vì muốn nổi tiếng mà Dương Tiểu Lượng đã vứt bỏ con gái ông, chuyện này là thế nào?”

Các phóng viên bây giờ điên rồi, hết tin tức lớn này đến tin tức lớn khác, quả thật làm cho bọn họ sướng tê người.

Đào lên, đào thật sâu vào.

Lúc này Dương Tiểu Lượng nằm một chỗ cảm thấy dường như mình đã chết, trong đầu chỉ chứa toàn bùn đặc sệt.

“Tiêu mất cái mặt rồi…”

Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi Dương Tiểu Lượng hôn mê.

Học viện Thượng Hải.

Lộ Tử Nghĩa cầm hai trái sầu riêng, chạy thẳng một dường như ma đuổi về ký túc xá nữ.

Hắn biết, lúc này Á Khiết đang xem phim ở ký túc xá.

Muốn vào được ký túc xá nữ phải bước qua cửa ải đầu tiên của bác gái quản lý ký túc xá, nhưng dưới sức mạnh của cái miệng trơn như bôi mật của Lộ Tử Nghĩa, bác gái quản lý ký túc xá đã cảm động.

Lúc này Lữ Á Khiết đang chơi máy tính nhưng trong lòng không hề vui vẻ.

Lộ Tử Nghĩa thật đáng ghét, vậy mà không thèm tin mình, còn cãi nhau với mình trước mặt bạn thân từ nhỏ của mình nữa chứ.

Thật làm mất mặt mình.

Làm mình còn khen bạn trai mình tốt thế nào trước mặt bạn thân, không ngờ anh ta làm cho mình mất mặt nhanh như vậy.

“Á Khiết, cậu không định tha lỗi cho anh ta à?” Bạn chung phòng ở cạnh hỏi.

“Hừ, lần này không dễ vậy đâu, anh ấy không nhắn tin cho mình, còn cãi nhau trước mặt bạn thân làm mình cảm thấy thật mất mặt, điều đó chứng tỏ anh ấy không tin tưởng mình.”

“Tướng tá thì như đà điểu, mình vừa ý anh ấy là phúc ba đời nhà anh ấy, cuối cùng lại còn không tin mình, thật là tức chết.”

Lữ Á Khiết thở phì phò nói.

“Đàn ông đều như nhau cả, chẳng qua là do anh ta quá quan tâm đến cậu thôi.” Bạn cùng phòng khuyên can.

“Mình không quan tâm người khác như thế nào, nhưng anh ấy không được nghi ngờ mình.” Lữ Á Khiết nói.

“Nhưng mà mình nghe đồn hình như lớp kế bên có một bà tám cũng thích anh ta, cậu không sợ…” Bạn cùng phòng nói.

“Với dáng vẻ nhát như thỏ của anh ấy, cho anh ấy mười lá gan cũng không dám.”

“Nói cũng phải.”

Cốc Cốc!

“Đây, đây, ai đó?” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, bạn cùng phòng bực bội mau chóng mở cửa, khi thấy người đến liền giật mình: “Sao anh lại tới đây?”

Lữ Á Khiết nhìn người đến, lập tức càng thêm giận dỗi: “Anh tới đây làm gì? Chúng ta đã chia tay rồi mà.”

Sau đó nhìn thấy cái túi trên tay Lộ Tử Nghĩa, cô không khỏi cười ha ha: “Sao nào? Biết em thích ăn sầu riêng nên mua đến cho em sao? Mong em tha thứ cho anh sao? Nằm mơ đi nha.”

Chương 79: Đánh tơi tả (2).

Lộ Tử Nghĩa không nói không rằng, trực tiếp đem sầu riêng bày ngay ngắn trên mặt đất, sau đó hít sâu một hơi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lữ Á Khiết và bạn cùng phòng, trực tiếp quỳ lên sầu riêng.

“Đau quá…”

Cái này không quỳ không biết, quỳ một cái đau thấu trời xanh.

Những mảnh gai nhọn thô ráp ghim vào đầu gối, thật sự đau buốt, đau đến phát run.

“Á Khiết, anh sai rồi! Cầu xin em cho anh thêm một cơ hội nữa được không, lần sau nếu anh còn như vậy…”

“Cái gì? Anh còn muốn có lần sau?” Lộ Tử Nghĩa chưa nói dứt câu đã bị Lữ Á Khiết cắt ngang.

Lúc này Lộ Tử Nghĩa phát hiện mình nói sai, đầu lắc như trống bỏi: “Không có lần sau, không có lần sau. Lần này là lần cuối cùng, anh sẽ thay đổi, sau này anh nhất định tin tưởng em, tuyệt đối không hoài nghi em.”

“Sao? Anh còn hoài nghi? Hoài nghi cái gì?”

“Không có hoài nghi, anh không có hoài nghi, tất cả là do lòng dạ anh hẹp hỏi, tất cả đều là lỗi của anh.” Lộ Tử Nghĩa vội vàng lắc đầu nói.

Bạn cùng phòng đứng bên cạnh thấy Lộ Tử Nghĩa như vậy cũng phục sát đất, cái này chính là con mẹ nó liều mạng mà.

“Á Khiết, cậu nên suy nghĩ cho anh ta một cơ hội đi.” Bạn cùng phòng nói.

Bây giờ thế này, trong lòng Lữ Á Khiết đã nguôi giận không ít: “Tha thứ cho anh cũng được nhưng mà anh phải viết bản cam kết, còn phải xin lỗi bạn của em. Những chuyện này anh có làm được không?”

“Được, chắc chắn làm được.” Lộ Tử Nghĩa lập tức gật đầu nói.

“Thôi được rồi, cho anh thêm một cơ hội, đứng lên đi.”

Lộ Tử Nghĩa nghe nói vậy, bỗng nhiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không cầm lòng được nói: “Quả nhiên đại sư nói chính xác.”

Lữ Á Khiết đã nguôi giận lại nghe nói thế, lập tức sửng sốt: “Đại sư gì?”

“À! Không có, làm gì có đại sư nào.”

“Nói” Một chữ vô cùng khí phách bật ra, trực tiếp khiến Lộ Tử Nghĩa không dám phản kháng.

Lộ Tử Nghĩa đành kể rõ đầu đuôi sự việc. Sau khi nói xong, một tiếng gào thét phát ra.

“Quỳ tiếp cho em, mới mấy ngày không ở bên cạnh anh, chỉ số IQ của anh về lại số âm rồi hả? Anh có bị ngốc không vậy…”

Lộ Tử Nghĩa: “…”

Ngay giây phút này, những dòng chảy nhỏ đã nhấc lên một cơn sóng to, không thể ngăn cản.

Một lần nữa, Weibo của Lâm đại sư bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Vô số dân mạng chịu phục.

Ngoài miệng Thu Đao Chặt Cá không phục, nhưng trong lòng phục sát đất…

Mặt mũi bị vả bôm bốp.

Nhưng một khi đã bước trên đường không thể quay đầu lại được, Thu Đao Chặt Cá ta, đánh cuộc 300 ký thịt mỡ trên người cũng phải bảo vệ danh dự của mình.

Tàu điện ngầm.

Đám dân thành thị đang cắm đầu chơi điện thoại bỗng nhiên trong đó có người la lên: “Dương Tiểu Lượng bị đánh thật này.”

“Không thể nào, anh đọc tin này ở đâu vậy?”

“Trên Weibo đó, top một hot search rồi.”

“Để tôi xem.”

Bây giờ sự kiện nóng hổi nhất trên Weibo là danh sách tiên đoán của Lâm đại sư.

Trong đó sự kiện Dương Tiểu Lượng được quan tâm nhiều nhất.

Hot search Weibo.

Không có phóng viên nào không đăng hình ảnh bị đánh của Dương Tiểu Lượng lên Weibo.

Đây là một tin tức lớn, thậm chí vì thời gian gấp rút không ai rảnh photoshop, tất cả đều đăng hình ảnh chưa chỉnh sửa lên.

Dân mạng Weibo sôi sùng sục.

“Nhìn thê thảm thật, nhưng không biết sao tôi lại thấy phấn khích quá đi.”

“Tin nóng hổi, tin nóng hổi, tiểu thịt tươi nước nhà bị đánh đến hủy dung. Từ nay sẽ có một vị tướng bổ sung vào trong danh sách người mẫu nam nổi tiếng của hội sở.”

“Lâm đại sư là ai? Sao linh nghiệm dữ vậy?”

“Mọi người ơi mau xem nè, Weibo của Lâm đại sư đã bị đám fan cuồng của tiểu thịt tươi bao vây rồi.”

“Ôi trời! Vậy phải mau chóng bay qua đó giúp đỡ mới được. Đại sư là thần tiên, sao có thể để cho những thứ dân ngu khu đen đó làm nhục được.”

Lúc này Lâm Phàm đang lướt Weibo.

“Chuyện này thế éo nào lại dính líu với tôi, có phải là tôi cho người đi đánh nó đâu, cái đám fan cuồng này đúng là điên khùng mà.”

Vốn dĩ Lâm Phàm đang đợi vô số người tin tưởng và ca tụng hắn, ngờ đâu chưa gì đã có một đoàn fan cuồng tấn công.

“Tên Đại sư đần độn kia, biết rõ Lượng Lượng của bọn tôi sẽ bị đánh, vì sao không báo bọn tôi biết trước hả?”

“Người biết Lượng Lượng cố gắng đến thế nào? Lương thiện đến thế nào không?”

“Lượng Lượng là một minh tinh tốt với fan nhất trong tất cả ngôi sao đấy.”

“Lượng Lượng từng tài trợ cho học sinh nghèo, những nghệ sĩ khác có không?”

“Nguyền rủa tên đại sư chó tha, không biết tốt xấu.”

“Tôi đã báo cảnh sát, do ông xúi giục nên Lượng Lượng của tôi mới bị đánh.”

Bây giờ trong lòng Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, không phải não đám đó bị chập mạch chứ?

Tôi không thông báo hồi nào, chẳng qua là tôi chỉ thông báo trên Weibo thôi. Bây giờ rảnh rỗi trách tôi không nói, đúng là ăn ngang nói ngược.

Mà lúc này, Thu Đao Chặt Cá đang ngồi sững sờ trước máy tính, Weibo của Lâm đại sư mỗi phút có thêm một ngàn bình luận mới.

Cái này dữ dội hơn nhiều so với những lính thủy quân của hắn.

Thu Đao Chặt Cá nở nụ cười bỉ ổi.

“Mặc xác cái tên Lâm đại sư này có tài năng thật không, dám đụng tới Thu Đao Chặt Cá tôi thì coi như anh xui xẻo rồi. Bây giờ tỉ lệ mắng chửi và khen ngợi đang ngang nhau, nếu mình châm một mồi lửa chắc chắn có thể kiểm soát toàn bộ tình hình, nhưng mà vụ này tốn hơi bộn tiền nha.”

Chương 80: Có ngon thì nhào vô.

Trong lúc Thu Đao Chặt Cá đang quằn quại đau khổ, avatar của một khách hàng bỗng lóe sáng.

Thu Đao Chặt Cá thấy tin nhắn, hai mắt sáng rực, có khách muốn tẩy trắng, xem ra công ty Dương Tiểu Lượng muốn ra tay rồi.

Thu Đao Chặt Cá trực tiếp nhắn vào nhóm quản lý, bắt đầu triển khai nhiệm vụ cuối cùng:

“Trấn áp Lâm đại sư bằng mọi cách.”

Sau khi thông báo nhiệm vụ, thủy quân bắt đầu tác chiến.

Xã hội thực vô cùng bình yên nhưng trên internet lại nhấc lên một màn gió tanh mưa máu.

Weibo Lâm đại sư bốc cháy ngùn ngụt.

Rất nhiều ngôi sao thông qua hot search lần này mới chú ý đến Lâm đại sư, một số người thành đạt cũng vậy.

Nhất là những người thành đạt này luôn có sự tin tưởng mù quáng với Số Mệnh học.

Weibo của Lâm đại sư lọt vào tầm ngắm của họ, theo họ nghĩ chuyện này là chuyện không tưởng.

Sau đó dặn dò tìm kiếm tung tích của Lâm đại sư, hi vọng có thể gặp đối phương nhờ tính một quẻ.

Bệnh viện.

Dương Tiểu Lượng nằm trên giường bệnh, gương mặt rầu rĩ, khó có thể tin mình sẽ gặp cảnh bi thảm thế này.

“Bác sĩ nói mặt mũi tôi thế nào?”

Điều bây giờ Dương Tiểu Lượng quan tâm nhất là nhan sắc của mình, từ khi hắn ta ra mắt đến giờ đều dựa vào gương mặt này để kiếm sống.

Nếu nhan sắc có tổn hại gì thì xem như xong đời.

Người đại diện ở bên cạnh an ủi: “Hiện giờ không có gì đáng lo, bác sĩ nói sẽ không ảnh hưởng gương mặt, cần nghỉ ngơi một thời gian là được.”

Người đại diện cũng thầm thấy thật may mắn, nếu khuôn mặt Dương Tiểu Lượng bị hủy thật thì con đường nghệ thuật đành phải kết thúc tại đây.

Cái tên Dương Tiểu Lượng này tài năng không có, giọng hát cũng không, trừ gương mặt này ra thì chả có giá trị chỗ nào.

“Bảo vệ kia đã bị nhốt vào đồn cảnh sát, bất cứ giá nào cũng phải bắt mấy người quản lý đền bù thiệt hại mới được.”

“Cậu nhìn đi, nhóm fan của cậu đang ra sức vì cậu này.” Người đại diện lấy di động ra, mở Weibo đưa tận mắt Dương Tiểu Lượng.

Vốn trong lòng Dương Tiểu Lượng đang giận dữ, bây giờ thấy đám fan đòi công bằng cho mình, tâm trạng vui hơn rất nhiều. Nhưng hắn nhất định không tha cho cái tên Lâm đại sư đó.

“Liên hệ với bên quan hệ công chúng, yêu cầu họ dùng thủy quân bôi nhọ Lâm đại sư cho ta.” Dương Tiểu Lượng nói.

“Yên tâm đi, công ty đã hành động rồi.” Người đại diện đáp, sau đó hình như nhớ đến chuyện gì: “Lượng Lượng, bảo vệ đó nói chuyện con gái ông ta chết là sao thế?”

Sắc mặt Dương Tiểu Lượng hơi thay đổi, sau đó vội vàng lắc đầu: “Ông ta nói dối đấy.”

“Vậy thì tốt quá.”

Người đại diện gật đầu: “Nếu có chuyện gì thì cậu nhất định phải nói cho tôi biết đấy.”

“Được! Yên tâm đi! Anh không tin tôi à?” Dương Tiểu Lượng chột dạ vừa cười vừa nói.

Sau đó Dương Tiểu Lượng đăng lên Weibo.

“Cám ơn sự quan tâm của người hâm mộ, cái tai bay vạ gió này không hạ gục được tôi đâu. Bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian sẽ bình phục như cũ. Còn Lâm đại sư kia, chỉ có mình anh biết lý do vì sao anh lại biết trước việc này thôi.”

Dòng trạng thái của Dương Tiểu Lượng vừa đăng lên Weibo đã nhận được vô số bình luận của fan hâm mộ.

“Lượng Lượng bình an là tôi yên tâm rồi. Thấy anh bị đánh làm tôi sợ đến phát khóc.”

“Lượng Lượng nghỉ ngơi nhiều vào, chúng tôi sẽ giành lại công bằng cho anh.”

“Lượng Lượng mãi mãi là người lương thiện, đáng yêu nhất trong lòng chúng ta.”

“Lượng Lượng, tôi đã lén trốn khỏi nhà để ngồi xe đến bệnh viện thăm anh, anh phải cố lên lên.”

Số lượng fan hâm mộ của Dương Tiểu Lượng rất lớn, có thể xem như tương đương với một ngôi sao hạng nhất, thậm chí còn nhiều hơn.

Đọc những bình luận này, trong lòng Dương Tiểu Lượng vui đến nở hoa.

Thật sự cả đám mê muội có thể lên núi đao xuống biển lửa vì ta.

“Những người này đang mắng chửi cậu kìa.” Điền Thần Côn không biết Lâm đại sư đang cười cái gì, sau đó đến bên cạnh hóng hớt.

“Đúng vậy, tất cả đều chửi tôi nhưng cũng có người khen ngợi tôi.” Lâm Phàm cười nói.

“Ôi chao, sức chịu đựng của tên nhóc cậu thật ghê gớm, kéo xuống hàng loạt bình luận đều là mắng cậu, vậy mà cậu còn có thể cười ha hả.” Điền Thần Côn phục sát đất, nhưng hơi thắc mắc: “Nhưng mà cái này là cái gì? Sao có nhiều người nhắn tới nhắn lui trên đó thế?”

“Thần côn, ông từ cổ đại tới hả? Bây giờ ông già sắp chết cũng biết đây là Weibo đó.” Lâm Phàm đáp.

“Thật à? Xem ra có dịp tôi phải thử một lần. Sao những người này mắng cậu, cậu không mắng lại họ?” Điền Thần Côn hỏi.

“Ông mắng lại cả đống người như vậy được sao?” Lâm Phàm nói.

“Đưa điện thoại đây, nhiều người thì sao chứ. Chỉ cần có tinh thần, tinh phần phấn chấn thì có nhiều hơn cũng không sợ.” Điền Thần Côn nói.

Lâm Phàm nhìn Điền Thần Côn, nhường lại chỗ ngồi ngay tắp lự. Ông giỏi thì ông làm đi, có hơn một triệu bình luận, nhường cho ông từ từ mà mắng.

Lúc này Weibo lại sôi sùng sục.

Lâm Phàm đã trở thành đề tài nóng bỏng gây tranh cãi nhất Weibo.

Nhưng mà Lâm Phàm không biết những chuyện này, tâm trạng đang thoải mái hớn hở đứng trước cửa, hít hà không khí trong lành.

Lúc này hai mắt Lâm Phàm sáng ngời, vừa hay nhìn thấy người quen.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cập nhật 1000 tập nhé chư vị đọa hữu đang tải lên rồi nhé !!trong quá trình tải có gì sai sót mong các bạn thông báo để mình khắc phục sớm nhất nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Tình hình trung đó bạn trang nào chả vậy ^^!Bên mình tuy rất nhiều người nhưng toàn sinh viên thui, kinh nghiệm còn non trẻ lém sai sót mong bạn bỏ quá cho nha !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
boy95 8 giờ trước
Cảm ơn Hội trưởng :)Tìm mới còn trang có thể play được ạ :)Khổ đang cuốn :))
https://audiosite.net
Cập nhật chương mới nhất theo yêu cầu ^^!
https://audiosite.net
Dạ bộ truyện này vẫn hoạt động bình thường ạ :)Bạn vui lòng f5 hoặc tải lại trang để nghe truyện nhé ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn hhyk bá kiênCảm ơn bạn đang thông báo !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn Quỳnh Anhcảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại ban Đỗ hảiCảm ơn bạn gửi thông báo ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn huyboy95 Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu :)Cảm ơn bạn đã thông báo.Ngoài ra còn 3 bộ truyên đang quá trình hoàn tất nhé các bạn..!