1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tâp 9: Làm sao tẩy trắng đây (c81-c90)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tâp 9: Làm sao tẩy trắng đây (c81-c90)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 81: Làm sao tẩy trắng đây (1).

Ở cách đó không xa, Lộ Tử Nghĩa đang nắm tay một cô gái đi tới, tuy nhiên nét mặt Lộ Tử Nghĩa hơi kì lạ, dường như đang sợ hãi.

Xem ra, Lộ Tử Nghĩa đã làm theo hướng dẫn của hắn.

Lâm Phàm nhìn tướng mạo hai người thấy họ rất xứng đôi, tuy sau này sẽ có một trắc trở nhỏ nhưng không ảnh hưởng mấy.

Giữa những người yêu nhau thì việc gây cãi cũng là cách để tình cảm thêm sâu đậm.

Hình như ánh mắt em gái này hơi sai sai, giống như có thù oán gì với hắn.

Lâm Phàm vẫn chưa biết, cô gái này đang vặn hỏi Lộ Tử Nghĩa:

“Người này là người gạt anh đó hả?” Lữ Á Khiết hỏi.

“Á Khiết, đại sư nói rất đúng đó! Ngài cũng không có lừa gạt anh đâu. Anh cũng cam tâm tình nguyện đưa tiền cho ngài ấy mà, không phải em lại muốn đòi lại đấy chứ?” Lộ Tử Nghĩa nói nhỏ.

“Hừ, người khác có bản lãnh nên mới lừa được anh, em làm gì có bản lãnh lừa đảo để đòi lại của người ta.” Lữ Á Khiết nói.

“Tốt rồi, vậy chúng ta tới đó làm gì?” Lộ Tử Nghĩa hỏi.

“Dẫn anh đi mua giày cho anh đỡ phải ghen tuông vớ vẩn.” Lữ Á Khiết nói.

“Vợ anh là tốt nhất.” Lộ Tử Nghĩa cảm động.

Khi hai người lướt ngang qua, Lộ Tử Nghĩa quay đầu nở nụ cười cảm kích với Lâm Phàm.

Lâm Phàm cười nhạt, đàn ông tốt là phải biết nhường nhịn vợ.

Nửa giờ sau.

Lâm Phàm quay trở lại tiệm.

“Sao rồi Thần Côn?” Lâm Phàm thấy gương mặt Thần Côn đỏ bừng bừng, cau có quạu quọ nên vừa cười vừa nói.

“Đám người kia thật quá đáng, nếu đến trước mặt tôi, nhất định tôi sẽ xử bọn hắn cho biết.” Bây giờ Điền Thần Côn đã nổi giận.

Lâm Phàm cầm điện thoại, vừa cười vừa nói: “Tôi đã nói không cần mắng mà ông vẫn không tin, ông nói thử xem bây giờ ông đã mắng được mấy người …”

Lâm Phàm tò mò nhìn điện thoại nhưng trong chớp mắt lại ngẩn cả người, sau đó ngẩng đầu nhìn Điền Thần Côn: “Ông đăng mấy cái này sao?”

Trước đây tài khoản Weibo của Lâm Phàm chỉ đăng vài dòng trạng thái nhưng bây giờ đã có hơn 30 bài.

“Không phải tôi đăng thì ai đăng. Cái đám nhóc này còn đòi tới tìm tôi. Điền mỗ đây không tin bọn hắn dám làm gì tôi đấy.”

Điền Thần Côn thở phì phò nói.

Nhưng đối với Lâm Phàm thì chuyện này đúng là con mẹ nó sập bẫy rồi.

Lâm Phàm tròn mắt há miệng nhìn Điền Thần Côn đăng Weibo.

“Tiệm của tôi nằm ở phố Thập Lý, tên tiệm là Lâm đại sư, mấy người có ngon thì tới đây.”

“Hừ, bản đại sư tung hoành giang hồ đã mấy chục năm, chẳng lẽ tôi sợ đám nhãi con các người sao?”

“Mấy đứa oắt con các người, có rảnh đi giúp minh tinh mắng chửi người khác sao không biết về nhà giúp đỡ cha mẹ, chắc là các người ít bài tập quá chứ gì.”

Lúc này hơi thở Lâm Phàm trở nên gấp gáp, cảm giác giống như sắp có chuyện lớn sắp xảy ra.

Khi ấn mở bình luận, câu trả lời phía dưới đã cho Lâm Phàm đáp án.

“Đợi đó cho tôi, ông dám sai người đánh Lượng Lượng nhà tôi, bà đây sẽ tới ngay.”

“Đang trên xe.”

“Bây giờ tới liền.”

Còn rất nhiều bình luận, Lâm Phàm không định đọc, trực tiếp cầm quần áo lên: “Thần Côn tôi đi vệ sinh một lát, ông ở lại coi chừng cửa hàng.”

“Đi đi, tôi nghỉ mệt một chút.” Điền Thần Côn bực mình nói.

Lâm Phàm không hề do dự, đi thẳng ra khỏi cửa, núp ở một góc len lén theo dõi.

“Thần Côn, chuyện do ông gây ra thì ông phải tự giải quyết đi, đợi một lát nữa đám nữ sinh kia đến, ông sẽ lãnh đủ.”

Lâm Phàm chưa bao giờ xem thường đám fan cuồng, sức chiến đấu rất kinh khủng, biết đâu họ sẽ kéo tới cửa thật.

Một giờ trôi qua.

Lâm Phàm cảm thấy bất thường, theo lý thuyết giờ này đám fan hâm mộ đã xuất hiện rồi, thế quái nào mà bây giờ vẫn chưa thấy ai.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy những bình luận kia lại triệt để ngã ngửa.

“Đồ chó hoang lừa đảo, phố Thập Lý không có tiệm này.”

Phố Thập Lý là cái phố quỷ nào? Thượng Hải làm chó gì có phố Thập Lý?

“Ui là trời…” Lâm Phàm cạn lời, hóa ra lão thần côn này cũng xảo trá gớm.

Mẹ nó, cái lão thần côn này thật bỉ ổi hại hắn phải trốn ở ngoài cả giờ.

Khi Lâm Phàm đi vào tiệm, Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm: “Đi vệ sinh gì mà lâu dữ vậy, nếu không phải trong tiệm không có người, tôi còn định vào nhà vệ sinh tìm cậu luôn đó.”

“Này Thần Côn, phố Thập Lý là ở đâu vậy?” Lâm Phàm hỏi.

“À, ở quê tôi có con phố này.” Điền Thần Côn nói, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Cậu không nghĩ tôi ngốc đến mức tự vạch áo cho người xem lưng trong lúc này à, không biết có đồ ngu nào tin tôi không nữa.”

Lâm Phàm thấy nụ cười vô sỉ trên mặt Điền Thần Côn, rất muốn đè gương mặt lão ta chà xuống đường.

Tôi là một trong số đám người ngu tin ông đây.

Trên Weibo.

Fan hâm mộ của Dương Tiểu Lượng và thủy quân đã hoàn toàn chiếm đóng Weibo của Lâm Phàm.

Rất nhiều cư dân mạng tin tưởng Weibo của Lâm Phàm, trong lúc này không thể làm gì, địch quá đông đảo, bên ta quá yếu ớt.

Nhưng vào lúc này.

Lại có một tin tức hấp dẫn được đăng lên.

Thu Đao Chặt Cá đang chỉ huy chiến trường, lúc nhìn thấy tin tức này 300 ký thịt trên người bỗng run rẩy.

“Má nó, ông đây phải tẩy cách nào đây trời.”

Chương 82: Làm sao tẩy trắng đây (2).

Vừa thấy tin này, đám fan cuồng của Dương Tiểu Lượng đã ngừng cào phím.

Sau khi đọc hết nội dung bản tin, đầu óc các cô đều hoang mang kích động.

Không đúng, chuyện này là vu khống.

Tại sao Lượng Lượng chúng ta luôn bảo vệ lại có thể là hạng người này?

Trong nhóm nội bộ của fan hâm mộ Dương Tiểu Lượng, những cô gái vẫn mê mẩn Dương Tiểu Lượng, thích tài năng của hắn, thích nhân phẩm của hắn.

Sau khi bấm vào đường dẫn đọc tin tức, lòng bất bình muốn chiến đấu vì thần tượng đang cháy hừng hực dường như bị xối một gáo nước lạnh như băng, toàn bộ dập tắt.

“Đây là Lượng Lượng mà chúng ta hâm mộ sao?”

Khi cư dân mạng Weibo đọc được tin này cũng rất bất ngờ, cảm thấy tam quan bị đổi mới.

Vô sỉ!

Hèn hạ!

Hạ lưu!

Thấp hèn!

Âm hiểm!

Tất cả những lời mắng chửi trên đời không thể bày tỏ hết nỗi tức giận trong lòng họ.

Trong bệnh viện.

Người đại diện vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Dương Tiểu Lượng, còn Dương Tiểu Lượng vẫn rảnh rỗi vênh váo.

Dù lần này bị đánh nhưng giúp cho hắn hâm nóng lại danh tiếng.

Sợ rằng sao chuyện này, chính hắn càng ngày càng nổi danh.

Điện thoại di động của người đại diện kêu lên, sau khi nhận điện thoại liền nghe thấy tiếng gầm gừ đầu dây bên kia.

“Có phải não của Dương Tiểu Lượng này bị bệnh hay không, mẹ nó loại chuyện này mà dám giấu giếm chúng ta, cậu cứ để hắn tự giải quyết chuyện này đi…”

“Sao vậy Cao tổng?” Người đại diện bị mắng không kịp vuốt mặt, trong phút chốc cũng ù ù cạc cạc.

“Tự xem Weibo.”

Tít!

Điện thoại bị cúp.

Gương mặt người đại diện ngơ ra, khi đọc xong tin tức ở Weibo, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Thế nào? Có chuyện gì lớn nữa hả?” Dương Tiểu Lượng vừa cười vừa nói.

Người đại diện đưa điện thoại di động đến tận mặt Dương Tiểu Lượng.

Trong thoáng chốc, mặt Dương Tiểu Lượng tái mét.

“Không thể nào…”

“Vì nổi tiếng, Dương Tiểu Lượng vứt bỏ bạn gái đang mang thai, cho nên dẫn đến việc bạn gái tự sát, khiến một xác hai mạng.”

Tiêu đề này rất nổi bật trên Weibo, chỉ trong vòng nửa giờ đã có hơn ba triệu bình luận, độ phổ biến vượt qua những tiêu đề khác.

“Chuyện này thật vô lý, chắc chắn có ai vu oan ta.” Gương mặt Dương Tiểu Lượng căng thẳng, quát tháo dữ tợn. Sau đó hắn ta hơi hoảng sợ nhìn người đại diện: “Anh phải tin tôi.”

Người đại diện nhìn Dương Tiểu Lượng, bất lực thở dài: “Công ty ra lệnh cho cậu phải tự giải quyết chuyện này.”

“Sao lại…” Sắc mặt Dương Tiểu Lượng thẫn thờ nhìn người đại diện.

Tin này có đầy đủ chứng cứ, không chỉ mô tả chi tiết mà còn có ảnh chụp.

Mà những hình này chính là những hình trước đây lúc Dương Tiểu Lượng chưa nổi tiếng chụp cùng một cô gái, hơn nữa trong đống hình đó có một tấm là ba người chụp chung.

Dương Tiểu Lượng, người bảo vệ, bạn gái bụng to chình ình.

Chỉ cần không phải kẻ ngu không có não đều biết, chuyện này không thể tẩy sạch được.

Nếu tẩy là sỉ nhục trí thông minh của tất cả mọi người.

Tại giới thủy quân, Thu Đao Chặt Cá nhận mình thứ hai không ai dám nhận thứ nhất.

Khi thấy tin này, 300 cân thịt mỡ của Thu Đao Chặt Cá rung lên, nổi giận:

“Mẹ nó thằng khốn nạn, tẩy mẹ mày chứ tẩy.”

Thu Đao Chặt Cá lập tức thông báo cho tất cả thủy quân đang chiến đấu, chuyện này không tẩy nữa, đứa nào tẩy đứa đó là đồ khốn. Sau khi Thu Đao Chặt Cá ra thông báo này, trong đám thủy quân cũng khen ngợi nồng nhiệt.

“Anh Thu Đao thật có nguyên tắc, mà chuyện này tôi thấy không tẩy nổi đâu.”

“Cầm thú, cặn bã. Trước đó tôi còn thấy thằng này không tệ, không ngờ cặn bã đến vậy.”

Thấy những lời ca ngợi này, gương mặt núc ních của Thu Đao Chặt Cá tươi cười, lão tử đây là quản lý thủy quân tràn ngập tinh thần chính nghĩa, có thể trở thành đầu sỏ của giới thủy quân sao có thể bạ đâu tẩy đấy được.

“Tiêu rồi Thu Đao ca, đoàn thủy quân Thần Chủ Để vẫn còn đang tẩy trắng cho Dương Tiểu Lượng.” Một thành viên trong nhóm mau chóng nhắn tin qua.

“Tất cả bắt tay hành động, đàn áp đoàn thủy quân Thần Chủ Để cho ta. Tẩy trắng cho người bảo vệ đồng thời bôi đen Dương Tiểu Lượng ngay.” Thu Đao Chặt Cá ra lệnh.

“Đội một nhận tin, toàn quân xuất kích.”

“Đội hai nhận tin, càn quét tất cả.”

Lâm Phàm nhìn tin tức trên Weibo nở nụ cười vui vẻ, bọn phóng viên này đúng là tài năng, có thể bới ra được tin tức hấp dẫn cỡ này.

Đồng thời Lâm Phàm cũng phát hiện những fan não tàn đang giận dữ mắng chửi mình cũng thay đổi phương hướng, có người trực tiếp mất tích, dường như chuyện của thần tượng đã đả kích không nhỏ đến các nàng.

“Lâm đại sư oách xà lách quá.”

“Cái tên Dương Tiểu Lượng đúng là cầm thú.”

“Xin lỗi Lâm đại sư! Trước đây tôi bị kích động, sau này tôi không hâm mộ Dương Tiểu Lượng nữa.”

“Ở phía trên, Lâm đại sư nói biết sai có thể sửa mới là bé ngoan.”

Những Weibo ngược chiều này giúp Lâm Phàm hớn hở một hồi.

Đồng thời cảm giác đã đến thời cơ, có mở được trang thứ ba tri thức không phải xem lần này.

Lâm Phàm liền xóa bỏ những dòng tin của Điền Thần Côn đăng, sau đó trực tiếp đăng tin.

“Chào mọi người, trước đây tôi gõ nhầm một chữ, địa chỉ tiệm đoán mệnh của bản đại sư ở: Tiệm Lâm Đại Sư số 8861 phố Vân Lý, Thượng Hải.”

Chương 83: Kêu hắn vác xác đến đây..

Tin tức nhỏ này vừa đăng một lúc đã có hơn 1000 bình luận.

“Hôm nay đặt máy bay, mai đúng giờ có mặt.”

“Móa nó! Sai một chữ đi một ngàn dặm, tôi đã đi tàu cao tốc được 10 dặm rồi!”

“Lâm đại sư ở Thượng Hải ư, tôi cũng ở đó nè!”

“Woa, không ngờ cửa hàng của Lâm đại sư lại gần tôi thế, bây giờ tôi đi tìm Lâm đại sư ngay đây!”

Lâm Phàm xem qua một lượt, hắn biết ngày mai mới chính là ngày bận rộn, nhưng mà nhiệm vụ ở trang thứ hai là trở thành đại sư người người ngưỡng mộ.

Theo Lâm Phàm hiểu, điều kiện đó không phải dễ đạt được như vậy.

Lấy danh tiếng của mình trên Weibo hiện nay, fan hâm mộ rất nhiều nhưng vẫn không hoàn thành nhiệm vụ.

Rõ ràng những fan hâm mộ này chỉ nghĩ mình rất có năng lực chứ không phải ngưỡng mộ bản thân mình, xem ra muốn thay đổi họ phải tốn chút công sức.

Trong lúc Lâm Phàm đang suy tính chuyện này, điện thoại vang lên, nhìn thấy số lạ Lâm Phàm liền từ chối.

Bây giờ lừa đảo rất nhiều, không phải chào hàng cũng là giả danh cảnh sát nói là rửa tiền.

Nhưng không lâu sau, số điện thoại này lại gọi tiếp.

Từ chối lần nữa!

Một phút sau.

Một tin nhắn gửi tới, nội dung là: “Tôi là Vương Minh Dương tìm anh có việc.”

Sau khi nhận tin này, điện thoại lại vang lên.

“Có chuyện gì?”

Sau khi nhận cuộc gọi, thái độ Lâm Phàm không mấy chào đón: “Còn nữa, sao anh biết số điện thoại tôi?”

“Dạo gần đây anh khá nổi tiếng trên mạng, muốn biết số của anh thì có gì mà khó…” Thời gian này Vương Minh Dương đang bận rộn chuyện công ty, tình cờ đọc được mấy cái tin trên mạng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Rồi, chuyện gì, nói nhanh? Đừng có mà hỏi tôi khi nào thắng bạc, tôi sẽ không nói cho biết nữa đâu.” Bây giờ Lâm Phàm còn vô cùng tức giận, lần trước chỉ điểm cho hắn ta thắng, sau đó hắn ta còn quay lại tìm hắn đánh nhau. Nếu không phải có Điền Thần Côn đứng bên cạnh, hắn đã sớm đánh tên này bay khỏi tiệm luôn.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, sau đó mở miệng: “Tôi có một người bạn nhờ tôi tìm người đoán một quẻ, tôi đã biết ngày tháng năm sinh rồi, chút nữa sẽ gửi cho anh. Anh giúp tôi đoán vận mệnh gần đây của hắn đi.”

“Khoan, chúng ta không thân thiết đến vậy. Muốn đoán vận mệnh thì nói hắn ta vác xác đến đây.” Lâm Phàm nói.

“Hắn ở rất xa sao có thể vì đoán vận mệnh mà chạy đến Thượng Hải xa xôi này chứ.” Bên kia điện thoại, Vương Minh Dương vừa cười vừa nói, bạn của mình cả ngày trăm công nghìn việc, bận đến chân không chạm đất, thời gian đâu mà đến Thượng Hải kia chứ.

“Vậy thì khỏi đi, vận mệnh có thể ảnh hưởng cả đời, không tự mình đến mà bắt tôi cho hắn cơ hội thay đổi vận mệnh á? Đừng có mà mơ, à mà bát tự của hắn là gì vậy?”

Sau khi Lâm Phàm tính toán, bật cười ha hả: “Hắn không đến chắc chắn sẽ hối hận. Có khách đến tiệm, tôi cúp máy đây.”

Lạch cạch!

Lâm Phàm cúp điện thoại, ngẩng đầu lên. Trước cửa tiệm có một thanh niên đang lén lút dòm ngó tình trạng trong tiệm, sau đó lấy hết can đảm nhìn Điền Thần Côn, hỏi dò: “Lâm đại sư?”

Điền Thần Côn chỉ chỉ Lâm Phàm, ra hiệu hắn mới là Lâm đại sư.

Chàng trai trẻ nhìn Lâm Phàm, há hốc miệng: “Lâm đại sư là anh sao?”

“Sao? Không giống hả?” Lâm Phàm bình tĩnh nói.

“Không phải, không phải, không ngờ trẻ như vậy. Chào Lâm đại sư, tôi theo dõi Weibo của anh đã lâu, tôi là người hâm mộ của anh…” Lưu Ngang Tinh vô cùng kích động khi được thấy Lâm đại sư bằng da bằng thịt.

Lưu Ngang Tinh là sinh viên một trường đại học gần đây, cậu ta xem lời tiên đoán của Lâm đại sư như thần tiên, bội phục sát đất.

Gần đến tốt nghiệp, Lưu Ngang Tinh nhận được thông báo phỏng vấn của một công ty thuộc top 500 thế giới, trong lòng cậu ta rất lo lắng nên sau khi biết địa chỉ Lâm đại sư liền chạy ngay đến muốn đoán một quẻ.

“Lâm đại sư! Tôi muốn nhờ anh bói giùm tôi một quẻ, tôi và bạn tôi đều nhận được thông báo của công ty yêu cầu phải đi phỏng vấn trong vòng ba ngày tới. Tôi muốn hỏi tôi phỏng vấn có đậu không?” Lưu Ngang Tinh tò mò hỏi.

Trong một cao ốc văn phòng cao cấp ở Thượng Hải.

Vương Minh Dương cười nhẹ, có hơi bất đắc dĩ.

Hắn không hề tức giận vì Lâm Phàm không hề nể mặt hắn, ngược lại cảm thấy chắc chắn cái tên này còn nhớ rõ chuyện lần trước.

Nhưng mà mình cũng bị đánh mà!

Biết người bạn này cũng một thời gian nhưng lại rất ít tiếp xúc, Vương Minh Dương định mời Lâm Phàm ăn bữa cơm, ngồi nói chuyện qua lại để gắn kết mối quan hệ.

“Thật ngại quá lão Ngô. Lâm đại sư có quy định mới, muốn tính vận mệnh thì ông phải tự đến mới được.” Vương Minh Dương gọi điện thoại thông báo.

Ngô Văn Cương là tổng giám đốc một công ty ở thủ đô, tài sản có trăm ức, về tài sản chẳng hề kém cạnh Vương Minh Dương nhưng về mạng lưới quan hệ thì Vương Minh Dương chỉ hít khói.

“Tiểu Vương, cậu không nói cho hắn biết tôi là ai hay sao?” âm thanh bên kia điện thoại rất bình tĩnh, trong giọng nói có chút ngạc nhiên, không thể tin được.

Chương 84: Phải có giá của mình.

Vương Minh Dương ngả lưng ra chiếc ghế hạng sang làm bằng da thật, vừa cười vừa nói: “Lão Ngô, người này là bạn tôi, nếu như tôi nói thân phận của ông thì ắt hẳn bạn tôi sẽ cảm thấy khó xử. Ông tới Thượng Hải được không? Chắc ông cũng đã xem tin tức trên mạng, đã biết bạn của tôi đoán mệnh chính xác thế nào.”

“Khỏi đi, chẳng qua chỉ là đi xem bói thôi mà. Bởi vì, lần trước nghe cậu nói thật thần kỳ, gần đây tôi có một chuyện lớn nên định tìm chút may mắn.” Ngô Văn Cương tùy ý nói nhưng trong giọng nói đầy khinh bỉ.

Vương Minh Dương nghe được giọng điệu này, hơi mất hứng: “Bạn tôi nói nếu ông không đến xem thì sẽ phải hối hận.”

“Hối hận? Tiểu vương, Ngô Văn Cương tôi có hối hận bao giờ chưa? Sau này cậu cũng đừng tin mấy chuyện này nữa, cúp máy đây.” Ngô Văn Cương vừa khinh thường vừa cười nói.

Sau khi cúp máy.

“Haizzz! Không tin thì tùy, không biết sẽ hối hận chuyện gì nhỉ? Đúng là có hơi tò mò rồi.”

“Lâm đại sư, ý của ngài là bảo tôi đi phỏng vấn vào ngày cuối cùng sao?” Mặt mũi Lưu Ngang Tinh đầy tò mò hỏi.

Lâm Phàm gật đầu, hắn vừa tính toán sự nghiệp của Lưu Ngang Tinh, hai ngày này rất âm u, làm gì cũng không thành công.

Nhất là chuyện lớn như phỏng vấn, trong lúc xui xẻo chắc chắn không thể đậu được.

Tuy nhiên vào ngày thứ ba, vận thế của Lưu Ngang Tinh không tệ, có vận may hoàn thành tâm nguyện.

“Ngày cuối cùng vận may của cậu sẽ không tệ, khả năng phỏng vấn thành công rất cao.” Lâm Phàm nói.

“Vậy nếu hai ngày đầu tôi đi phỏng vấn thì sẽ bị rớt đúng không?” Lưu Ngang Tinh rất xem trọng lần phỏng vấn này nên muốn hỏi thật kỹ.

“Đúng, đi ngày cuối là tốt nhất.” Lâm Phàm nói.

Lưu Ngang Tinh rất tin tưởng Lâm Phàm, giờ phút này gật đầu như bổ củi, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì: “Lâm đại sư, tôi có một bạn học cùng đi phỏng vấn với tôi, có thể giúp tôi tính cho hắn không?”

“Hình của hắn đây.”

Lưu Ngang Tinh lấy một tờ sơ yếu lý lịch trong túi ra, trên đó có một tấm hình.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, mấy ngày này vận khí bạn học của Lưu Ngang Tinh giống y đúc cậu ta, hai ngày đầu đều rất âm u.

Chuyện như thế này không hay gặp đâu.

Sau đó nghĩ kỹ lại, có thể hiểu được.

Có rất nhiều trường học được xây dựng ở nơi từng là nghĩa trang, phải trấn áp bằng nhân khí và tài khí.

Tất nhiên trong trường học sẽ có một góc âm u, tụ tập vận rủi.

Hơi tính một chút, ký túc xá ở trường học Lưu Ngang Tinh chính là nơi tụ tập âm khí.

Khi vận rủi tụ tập tất nhiên vận khí của người này có lúc tốt lúc xấu.

“Bạn học của cậu sẽ giống như cậu, ngày cuối cùng đến là thích hợp nhất.” Lâm Phàm nói.

“Cám ơn đại sư.” Lưu Ngang Tinh vô cùng tin tưởng Lâm Phàm.

Sau khi Lưu Ngang Tinh ra về, Lâm Phàm cất hai tờ tiền màu đỏ vào túi, tiền đoán mệnh thật dễ kiếm.

“Vương Trăm Vạn mới điện thoại cho cậu à?” Điền Thần Côn nằm sấp trên mặt bàn hỏi.

“Đúng vậy.” Lâm Phàm gật đầu: “Nhờ tôi tính toán vận mệnh cho một người bạn của hắn, nhưng tôi từ chối rồi.”

Danh hiệu Vương Trăm Vạn là do Điền Thần Côn đặt, lần trước bị bay 100 vạn làm Điền Thần Côn tiếc nuối rất lâu.

Điền Thần Côn nghe xong, rất đau lòng: “Đã nghèo xơ nghèo xác sao không chịu nhận lời cho rồi?”

Đầu chân mày Lâm Phàm hơi nhướng lên, mở miệng hỏi: “Tôi là ai?”

“Thần toán.” Điền Thần Côn vô cùng khâm phục Lâm Phàm, đoán đâu trúng đó, chả khác gì thần tiên.

“Vậy thì đúng rồi, tôi là thần toán. Thần toán phải có giá của thần toán, người này không tới mà nói tôi phải đi qua đó, chẳng phải tôi sẽ bị mất giá hay sao?” Lâm Phàm vênh váo nói.

“Cũng đúng ha, chúng ta đi theo hướng chất lượng, tất nhiên phải có sự kiêu ngạo của mình.” Điền Thần Côn gật đầu, cảm giác Lâm Phàm nói rất có lý.

Tuy nhiên Điền Thần Côn lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhưng mà mất đi một khoản thu nhập.”

Lâm Phàm: “…”

Ở một đại học nào đó.

Tâm trạng Lưu Ngang Tinh rất kích động, hắn không nghĩ tới Lâm đại sư danh tiếng trên Weibo lại ở ngay cạnh trường học của bọn hắn.

Hơn nữa sau khi mình đi tìm Lâm đại sư bói một quẻ, Lâm đại sư đã cam đoan rất chắc chắn.

Việc này khiến Lưu Ngang Tinh vốn không có nhiều hi vọng trở nên vô cùng tự tin.

Quay lại ký túc xá.

Lưu Ngang Tinh thấy bạn học Từ Hạo Kiệt đang tham khảo nội dung công ty kia từng phỏng vấn ở trên mạng.

“Hạo Kiệt, tôi về rồi đây, sơ yếu lý lịch in ra rồi nè. Cậu có biết tôi mới gặp ai không?” Lưu Ngang Tinh vui vẻ nói.

“Ai vậy?” Đầu Từ Hạo Kiệt không hề quay lại, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

“Lâm đại sư đó.” Lưu Ngang Tinh cảm thấy mình quá may mắn, chỉ tốn hai trăm tệ đã được Lâm đại sư tính cho một quẻ, đúng là lời to!

Theo Lưu Ngang Tinh nghĩ, bây giờ Lâm đại sư đã nổi tiếng, sau này muốn tìm Lâm đại sư đoán mệnh sẽ còn khó hơn nữa, chưa biết chừng mình còn không có tiền để trả phí.

“Lâm đại sư là ai?” Từ Hạo Kiệt nghi hoặc hỏi.

Chương 85: Nhất định phải bình tĩnh (1).

“Mẹ ơi! Cậu không biết Lâm đại sư thật hả? Đó chính là thần toán nổi tiếng trên Weibo, đoán nhiều chuyện rất linh nghiệm đó. À! Tôi quên mất, cậu đâu có quan tâm đến Weibo.” Bây giờ Lưu Ngang Tinh đang rất phấn khích.

Từ Hạo Kiệt ồ lên, sau đó nói: “Mai đi phỏng vấn, hi vọng có thể thành công.”

“Đừng! Hôm nay tôi giúp cậu tính một quẻ, vận khí chúng ta giống nhau, hai ngày đầu không thích hợp đi phỏng vấn. Ngày cuối cùng đi phỏng vấn thì mới được.” Lưu Ngang Tinh nói.

Tất nhiên Từ Hạo Kiệt không tin mấy chuyện này: “Tôi không tin mấy chuyện này đâu. Tôi đã xem một lượt nội dung trước đây công ty từng phỏng vấn nên bây giờ tôi rất tự tin. Hơn nữa nếu đi phỏng vấn ngày cuối cùng sẽ gây ấn tượng xấu cho người ta đó.”

“Hạo Kiệt, cậu tin tôi đi. Lâm đại sư nói rất linh nghiệm.” Lưu Ngang Tinh hấp tấp nói.

“Đừng tin những thứ này. Bây giờ là thời đại nào mà cậu còn tin cái này nữa? Ngày nào đi phỏng vấn chẳng giống nhau? Mai tôi sẽ đi phỏng vấn còn cậu nếu tin thì cứ đi ngày cuối đi.” Từ Hạo Kiệt không tin những thứ lừa người này.

Lưu Ngang Tinh hơi bất lực. Hắn tin tưởng không hề nghi ngờ Lâm đại sư, tuy nhiên người anh em của mình chưa từng tin những thứ này, hơn nữa còn rất cứng đầu, tám con ngựa kéo cũng không quay đầu lại.

Buổi tối.

Phòng cho thuê.

Cửa hàng đóng cửa khá sớm.

Lâm Phàm nằm trên giường lướt Weibo.

Số lượng người hâm mộ Weibo: 130 vạn.

So với các ngôi sao lớn thì còn chênh lệch rất xa nhưng trên không lo thì dưới lo làm cái quái gì?

“Ai u! Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây rồi! Người quản lý thủy quân này thế nhưng lại giúp mình rửa sạch, thật là đáng sợ!”

Sau đó Lâm Phàm gửi tin nhắn riêng cho Thu Đao Chặt Cá, nội dung như sau:

“Biết sai mà sửa thì không có gì tốt hơn! Tôi đây bao dung rộng lượng nên sẽ tha thứ cho cậu chuyện đó.”

Thu Đao Chặt Cá đang chơi game thì nhìn thấy tin nhắn này, khuôn mặt mập mạp tái xanh, chỉ đáp lại bằng hai chữ:

“Cút đi!”

…..

Dương Tiểu Lượng, người giống như tên, hiện tại anh ta là người sáng nhất trên mạng.

Tin xấu khắp nơi, muốn rửa cũng không rửa sạch.

Cũng có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng muốn lợi dụng Dương Tiểu Lượng này để thêm nổi tiếng

Đánh kẻ sa cơ. Hiện nay cũng có không ít người phẫu thuật thẩm mỹ muốn mượn gió đông này để nổi tiếng.

“Chuyện xưa của tôi và Dương Tiểu Lượng không thể kể. ”

“Dương Tiểu Lượng lừa bạn thân của tôi lên giường, sau đó cho bạn thân của tôi 5 vạn tệ. ”

…..

Trong mắt Lâm Phàm, Dương Tiểu Lượng muốn tẩy trắng thì thật sự là có chút khó khăn. Anh ta không bị phong sát thì đã quá tốt rồi.

Hiện tại, trên tài khoản của Lâm Phàm có rất nhiều bình luận của cư dân mạng.

Chẳng qua đại đa số đều là “dầu cù là”, chủ yếu đến xem náo nhiệt là chính.

Chỉ là có một số người lại tin tưởng không chút nghi ngờ, để lại luôn bình luận trên Weibo thông báo đã xuất phát đến Thượng Hải, dự kiến ngày mai sẽ đến.

Nhưng cũng có không ít người chỉ trích dưới weibo của Lâm Phàm.

Cho rằng đây là mê tín dị đoan thời phong kiến, không nên tin tưởng và khuyên người khác không nên tin vào những điều này. Đồng thời cũng cho rằng Lâm Phàm có thể dự đoán chính xác những chuyện này đều là do có người đứng sau sai khiến…

Đối với loại tình huống này, Lâm Phàm Lý cũng lười xử lý, dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được.

Hai điều lớn nhất trong cuộc sống này, đầu tiên là kiếm tiền, thứ hai là mở khóa thêm nhiều kiến thức hơn.

Ngày hôm sau!

Tám giờ Lâm Phàm đã rửa mặt, ra ngoài sớm. Lão Vương ở bên cạnh đang tập thể dục trong sân, khi nhìn thấy Lâm Phàm thì vẻ mặt trở nên không vui, khó chịu.

Trong khoảng thời gian này Lâm Phàm đã kiếm được chút tiền nên đang chuẩn bị đổi chỗ ở. Người có tiền mà không biết hưởng thụ thì đó không phải là kẻ ngốc sao?

Phố Vân Lý.

Lúc Lâm Phàm vừa chuẩn bị rẽ về phía cửa hàng thì lại thấy Điền Thần Côn đang lén lút trốn ở một góc. Sau đó hắn tiến lên, vỗ vai ông ta một cái: “Ông đang làm gì vậy?”

Điền Thần Côn bị Lâm Phàm làm cho hoảng sợ mà vỗ vỗ ngực, sau đó chỉ vào phía trước nói: “Cậu xem đi!”

Lâm Phàm nhìn theo hướng ông ta chỉ thì chết lặng.

Lối vào cửa hàng đã chật ních người.

Có phóng viên, có người dân, còn có người cầm điện thoại, họ đang không ngừng gõ cửa.

Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Các ông chủ và thương nhân xung quanh cũng đều chạy ra ngoài, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tin tức về Dương Tiểu Lượng đều đã bị lộ tẩy hết nên hiện tại các phóng viên không còn nhiều hứng thú với anh ta nữa. Mà bây giờ, Lâm đại sư trong truyền thuyết mới là tin tức lớn nhất trong mắt các phóng viên.

Lúc này, tất cả các ông chủ xung quanh đều đang được các phóng viên phỏng vấn.

Nhà bên cạnh Lâm Phàm bán quần áo. Lúc này bà chủ béo phì đang mặc một bộ quần áo màu đỏ tươi, rất hào hứng nói trước ống kính.

“Ôi dào! Cửa hàng này làm ăn không tốt, không có người nào tới cả.” Bà chủ loay hoay chỉnh tư thế, làm cho mình càng thêm xinh đẹp.

Phóng viên phỏng vấn nhịn không được phàn nàn, hỏi: “Vậy gần đây có chuyện gì kỳ quái không?”

Chương 86: Nhất định phải bình tĩnh (2).

“Chuyện gì kỳ quái à? À! Đúng rồi! Mấy ngày trước có một người đàn ông lái xe sang mang theo người đến đây, còn đề nghị đưa cho ông chủ cửa hàng này một triệu tệ, nhưng ông chủ không muốn nhận. Sau đó hai người đã đánh nhau, cảnh sát còn đến đây để giải quyết chuyện này. Anh nói xem, có phải người này bị điên rồi không? Có người cho một triệu vậy mà anh ta lại không cần… ”

Phóng viên thấy có tin tức thì vui mừng khôn xiết, nhưng bà chủ cửa hàng quần áo này cũng không còn nhiều tin tức, cho nên phóng viên cũng không muốn nghe bà ta càm ràm thêm, vì thế nên đã tắt camera ngay và luôn.

“Ồ, tôi còn chưa nói hết mà…”

Phóng viên: “…….”

Một số chủ cửa hàng xung quanh và nhân viên thì đang nói chuyện.

“Cửa hàng này rốt cuộc có lai lịch gì vậy? Không chỉ có nhiều người đến như vậy mà ngay cả phóng viên cũng tới rất nhiều.”

“Tôi nghe nói gần đây cửa hàng này rất hot. Ông chủ ở đây đã tiên đoán vài chuyện. Sau khi tra địa chỉ trên Weibo thì mới biết là ở chỗ của chúng ta.”

“Thật lợi hại! Thật không ngờ cái tiệm bói toán lúc trước ít người lui tới, vậy mà bây giờ lại nổi tiếng như vậy!”

“Đúng vậy! Nếu sớm biết thì tôi đã đi coi bói sớm rồi. Hiện tại có nhiều người như vậy, nhất định là xếp hàng không được rồi.”

…..

“Bây giờ chúng ta làm gì đây?” Điền Thần Côn chưa từng thấy tình cảnh nên có chút lo lắng.

“Đồ ngốc! Nhất định là chúng ta phải đi mở cửa rồi! Chúng ta làm gì hả? Những người đó đến đây để làm gì? Ông đúng là không hiểu cái gì cả!” Lâm Phàm nói.

Điền Thần Côn vỗ đùi một cái: “Đúng vậy! Chúng ta làm nghề bói toán mà, những người đó nhất định là tới tìm chúng ta coi bói. Ai nha! tôi thật là ngốc mà! Tự nhiên trốn ở chỗ này làm cái gì chứ? Tôi còn tưởng rằng những người đó tới đây tìm chúng ta để gây phiền toái.”

“Hắn chính là ông chủ của cửa hàng này!”

Khi Lâm Phàm xuất hiện trên đường phố thì một ông chủ cửa hàng bên cạnh đã kêu to một tiếng.

Các phóng viên nghe thấy thì đều đồng loạt quay đầu lại, sau đó nhanh chóng vây quanh hắn.

“Lâm đại sư, xin chào! Tôi có thể phỏng vấn ngài mấy vấn đề hay không?”

“Tôi không phải Lâm đại sư, người này mới là Lâm đại sư.” Mặt mũi Điền Thần Côn xanh mét. Các ngươi đều là người mù cả sao? Không thấy Lâm đại sư đi phía trước sao?

Chỉ là Điền Thần Côn có chút hưng phấn nghĩ, chẳng lẽ là do mình lớn lên đẹp trai nên mọi người đều cho rằng mình mới là Lâm đại sư sao?

Lúc này Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị người ta bơ đi, xem ra là do dáng vẻ của hắn quá trẻ mà.

Giờ khắc này, các phóng viên lấy tinh thần lại, lập tức vây quanh Lâm Phàm, mồm năm miệng mười đưa ra đủ loại vấn đề.

Lâm Phàm cũng đã gặp qua cảnh tượng này, nên khi đứng trước trước mặt đám phóng viên này thì làm sao hắn có thể biểu hiện ra dáng vẻ hưng phấn được cơ chứ?

“Đừng nóng vội! Mọi người hãy giữ im lặng, trước tiên hãy để tôi mở cửa cái đã.” Lâm Phàm khoát tay áo, rất bình tĩnh mà lấy chìa khóa ra mở cửa.

Trước mặt đám phóng viên này, bộ dáng mà Lâm Phàm biểu hiện ra rất có phong phạm của đại sư.

Không ít cư dân mạng vì hâm mộ tiếng tăm của hắn mà đến, cho nên khi nhìn thấy chân dung của Lâm đại sư thì thi nhau chụp ảnh.

Sau đó đăng lên trên Weibo.

“Nhìn thấy chân dung của Lâm đại sư, quả thật là phong thái cao nhân! Ở trước mặt nhiều người như vậy mà không kích động một chút nào.”

Ngay sau đó tin tức này đã thu hút không ít cư dân mạng Weibo.

“Mẹ ơi! Trẻ tuổi như vậy, tôi còn tưởng rằng phải là một ông già năm sáu mươi tuổi chứ.”

“Lâm đại sư này nhìn qua hình như không có gì đặc biệt nha.”

“Chủ Blogger thế mà không ngại đường xa, quả thật là bá đạo.”

“Mời blogger tiếp tục đưa tin mới nhất.”

…..

Bên trong cửa hàng.

Lâm Phàm thần thái tự nhiên ngồi ở chỗ đó: “Mọi người đừng chen lấn nha! Cửa hàng của tôi có hơi nhỏ.”

Điền Thần Côn làm gì đã từng gặp cảnh tượng như vậy, cho nên có chút kích động. Ông ta trực tiếp cầm lấy cái ly dùng một lần, vừa rót trà vừa mang ghế ra, sau đó ngồi bên cạnh Lâm Phàm. Ông ta cũng muốn được ghi hình đó.

“Lâm đại sư, xin chào! Tôi là phóng viên giải trí. Xin hỏi những dự đoán trên mạng của ngài thật sự đều là do ngài tính ra sao?” Một nữ phóng viên hỏi.

Lâm Phàm nhấp một ngụm trà, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Vị mỹ nữ này, hôm qua cô vừa chia tay bạn trai mà hôm nay đã lập tức ra ngoài làm việc, cô quả thật là rất chuyên nghiệp đó nha!”

Vẻ mặt của phóng viên và quần chúng chung quanh đều kinh ngạc. Vị Lâm đại sư này đổi đề tài làm gì vậy? Bọn họ chỉ muốn nghe những tin tức lớn mà.

Mà giờ phút này, nữ phóng viên lại há to miệng với vẻ mặt kinh ngạc.

Các phóng viên và quần chúng xung quanh nhìn thấy biểu hiện của nữ phóng viên này thì trong lòng đều sửng sốt.

“Mẹ kiếp! Không phải là thật đó chứ?”

Chương 87: Tôi không sợ (1).

“Đại sư, làm sao mà anh biết được?” Nữ phóng viên này không dám tin hỏi lại. Cô thề với trời, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vị Lâm đại sư này. Huống hồ bạn trai cũ của cô và cô không phải là người cùng một thành phố.

Lâm Phàm nhướng mày, ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Bên ngoài cửa viết cái gì?”

Nữ phóng viên im lặng.

Quần chúng vây xem lại cười nói: “Lâm đại sư.”

Đồng thời trong lòng cũng đều kinh ngạc vì năng lực của Lâm đại sư. Người này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tình huống của nữ phóng viên này, quả thực là khiến người ta không dám tin.

“Lâm đại sư! Xin hỏi mấy chuyện anh dự đoán trên Weibo, hiện giờ toàn bộ đều linh nghiệm, có phải anh đã sớm đoán ra rồi không?” Một phóng viên khác hỏi.

“Ừm. Đó là đương nhiên.” Lâm Phàm rất tự tin nói.

“Xin hỏi Lâm đại sư, Văn Thiền nói ngài trộm tài liệu của anh ta nên anh ta muốn kiện ngài. Xin hỏi đối với chuyện này, ngài có gì muốn nói không?” Một phóng viên hỏi.

“Ha ha, hắn ở thủ đô, tôi ở Thượng Hải. Xin hỏi tôi ăn cắp như thế nào đây? Huống hồ hắn không con không cái, chỉ có một người vợ, vậy tôi làm sao có thể có được tài liệu này đây?”

Cái người tên Văn Thiền này, quả thật là không để Lâm Phàm ở trong lòng cho nên câu trả lời này cũng có chút hàm ý.

Đối với các phóng viên lão làng mà nói, sao bọn họ có thể không hiểu ý nghĩa trong lời nói này cơ chứ? Nếu không phải là Văn Thiền thì chính là vợ của anh ta…

Đối mặt với những phóng viên này, Lâm Phàm rất thành thạo, rất tự tin.

Mình dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, chẳng lẽ còn phải sợ sao?

“Xin hỏi Lâm đại sư, ngài đã từng tiên đoán sai bao giờ chưa?” Một phóng viên hỏi.

“Chưa từng có!” Lâm Phàm tự tin nói.

Phóng viên nghe hắn trả lời như thế thì cũng có chút sửng sốt. Lâm đại sư này thật tự tin. Sau đó phóng viên này dường như nhớ đến tin tức gì đó nên tiếp tục mở miệng hỏi: “Lâm đại sư, đại sư số một trong nước chính là đại sư Ngô Thiên Hà, cũng là chủ tịch của Hiệp hội Huyền Học. Ông ấy đã từng nói Huyền Học có ba phần là thật, bảy phần là giả, ngài nghĩ sao về điều đó?

Khi phóng viên hỏi câu hỏi này thì các phóng viên khác cũng chăm chú lắng nghe, đây là một tin tức lớn.

Lâm Phàm nhìn phóng viên này rồi lộ ra vẻ, anh muốn hãm hại tôi sao?

Tuy rằng Điền Thần Côn có hơi ăn hại nhưng không ngốc, giờ phút này ông ta cũng nháy mắt với Lâm Phàm, ý bảo hắn đừng nói lung tung.

Ngô Thiên Hà này rất có tiếng tăm trong phái Huyền Học, cũng có mối quan hệ rất rộng. Nếu như đắc tội thì chỉ sợ sẽ gặp không ít rắc rối.

Tuy nhiên Lâm Phàm là ai chứ? Hắn chính là không sợ trời không sợ đất. Mặc kệ anh là ai thì chỉ cần nói sai là phải sửa.

“Đại sư Ngô Thiên Hà này ngược lại có chút bản lĩnh, đồng thời cũng là một đại sư có lương tâm. Biết mình học nghệ không tinh nên cũng không lừa gạt người khác. Chỉ là đối với bổn đại sư mà nói, lời nói ra nhất định chuẩn….” Lâm Phàm lạnh nhạt cười.

“Xong đời rồi…”. Vẻ mặt Điền thần Côn trắng bệch, tên nhóc này lại gây chuyện rồi.

Mà các phóng viên cũng hưng phấn ghi chuyện này lại.

Quần chúng vây xem làm gì biết Ngô Thiên Hà là ai, mục đích lần này bọn họ tới chỉ là muốn tìm Lâm đại sư để tính cho một quẻ mà thôi.

“Mấy phóng viên các anh hỏi đủ rồi chứ? Hiện tại chúng tôi còn đang đợi Lâm đại sư xem bói đấy.”

Lúc này, những người đang đợi không nhịn được mà phàn nàn.

Lâm Phàm nhìn về phía đám quần chúng này, trong mắt lóe lên tia tinh quang. Những quần chúng này không chỉ đại diện cho chút tiền nhỏ, mà còn đại diện cho danh vọng đấy.

Chỉ cần mình tính toán chính xác thì sẽ trở thành Lâm đại sư được mọi người kính ngưỡng. Đến lúc đấy còn không phải là chuyện chắc chắn rồi sao?

“Các vị phóng viên! Buổi phỏng vấn kết thúc ở đây. Bọn họ từ xa mà đến nên hiện tại vẫn còn đang chờ tôi xem bói đấy.” Lâm Phàm nói.

“Đúng vậy! Các anh hỏi xong rồi thì nhường chỗ đi!”

“Lâm đại sư, anh tính cho tôi trước đi.”

Các phóng viên cảm thấy chuyến đi này không uổng công, bọn họ thu thập được không ít tin tức, nhất là vấn đề cuối cùng. Lâm đại sư lật đổ cách nói của Ngô Thiên Hà đại sư. Lúc tin tức này được công bố, có lẽ quần chúng ăn dưa bình thường sẽ không chấn động là bao.

Nhưng đối với phe huyền học mà nói, chuyện này nhất định sẽ nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Sau đó, những quần chúng chờ đợi từ lâu này ai nấy đều rất chờ mong.

Các phóng viên đứng sang một bên để xem có thêm tin tức quan trọng nào không.

Mà lúc này Lâm Phàm cũng có chút bất đắc dĩ. Vấn đề của những người dân này cũng thật là vô cùng kỳ quặc. Chỉ là trong mắt Lâm Phàm thì lại không có vấn đề gì lớn.

Lâm Phàm đã sớm hiểu rõ quy tắc trên bách khoa toàn thư.

Nói trắng ra, quy tắc của bách khoa toàn thư này chính là quy tắc Tiểu Bạch.

Chỉ cần bạn không nói thẳng mọi chuyện thì sẽ không bị sét đánh.

Chương 88: Tôi không sợ (2).

Ngày mai anh ở đâu đó, thời gian nào đó thì sẽ bị đánh bởi một người mặc quần áo màu đen.

Nói thẳng như vậy thì nhất định sẽ bị sét đánh, nhưng nếu như nói ngày mai anh sẽ bị đánh, vậy bách khoa toàn thư sẽ không cho rằng đó là hành vi vi phạm quy định.

Loại tình huống thế này, đối với Lâm Phàm mà nói thì cũng không khác gì nói thẳng ra.

Nhưng đối với bách khoa toàn thư thì lại khác biệt rất lớn.

Mãi cho đến buổi tối, Lâm Phàm mới tiễn vị khách cuối cùng đi. Nhất thời hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Quá mệt mỏi! Quá mệt mỏi rồi! Miệng khô hết rồi!” Lâm Phàm kiệt sức nằm trên ghế, thều thào nói.

Lúc này toàn thân Điền Thần Côn cũng không còn sức lực, thế nhưng hôm nay kinh doanh tốt như vậy cũng khiến Điền Thần Côn phấn khích đến mức sắp nhảy dựng lên.

Chỉ là Điền Thần Côn vẫn có chút lo lắng: “Nhóc con! Hôm nay cậu không nên trả lời vấn đề của phóng viên kia. Chuyện đó chính là đang đắc tội với người khác đó.”

Lâm Phàm trợn tròn mắt.

“Ông sợ cái gì? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi mà! Nguyên nhân chính là do ông chưa đạt tới trình độ trâu bò như tôi mà thôi. Đợi đến khi ông đạt tới rồi thì ông sẽ hiểu!” Lâm Phàm vừa tỏ vẻ mình chính là vô địch thiên hạ, nhưng cũng thật là cô đơn.

Người khác nói thế nào thì mình nói thế đó, như vậy đó có còn là ý kiến ​​của mình hay không?

Hơn nữa hắn không sai, rõ ràng là hắn bói chuẩn 100%. Hắn chính là không có bất kỳ khuyết điểm gì cả.

Điền Thần Côn nhìn thoáng qua Lâm Phàm: “Được! Cậu trâu bò nhất! Cậu lợi hại! Đợi đến khi cậu bị quần công thì sẽ biết những lời hôm nay của cậu đáng sợ cỡ nào.”

“Khà khà, tôi không sợ! Chỉ là không nói chuyện khác, nếu như mỗi ngày cứ tiếp tục như vậy thì một ngày nào đó tôi cũng sẽ chết ở chỗ này, cho nên vì sinh mệnh của tôi mà suy nghĩ thì ngày mai tôi nhất định phải đặt ra quy định mới.” Lâm Phàm cũng không muốn làm đại sư đầu tiên chết vì bói toán.

“Ài! Tất cả đều là tiền đó!” Điền Thần Côn vừa nghe thì hơi đau lòng nói.

“Có tiền thì cũng phải có mệnh để tiêu xài nha, nếu không thì ông đến thử xem?” Lâm Phàm liếc mắt nhìn Điền thần Côn một cái. Cái tên Thần Côn này thật sự là trong mắt chỉ có tiền.

“Nhưng tôi lại không có bản lĩnh như cậu.” Điền Thần Côn thật sự phục Lâm Phàm, nhất là sau khi tiếp xúc lâu thì lại càng thêm phục.

Lúc này, tại một trường đại học.

Lúc Lưu Ngang Tinh trở lại ký túc xá, nhìn thấy Từ Hạo Kiệt đang ngồi một mình uống bia thì trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.

“Buổi phỏng vấn hôm nay….”

“Thất bại rồi.”

Giọng nói của Từ Hạo Kiệt rất đau khổ. Cậu ta chuẩn bị lâu như vậy nhưng lại có thể kết quả như vậy. Điều này đối với cậu ta mà nói là một đả kích rất lớn.

“Không có việc gì! Cậu nhất định có thể tìm được một công ty tốt hơn!” Lưu Ngang Tinh an ủi nói.

Đồng thời trong lòng lại càng thêm tin phục Lâm đại sư.

Lâm đại sư đã từng nói, Từ Hạo Kiệt cũng giống cậu ta, vận mệnh hai ngày nay đều sẽ không tốt.

Điểm này Lưu Ngang Tinh tin.

Hôm nay ở bên ngoài, không hiểu sao mà cậu ta lại bị ngã rất nhiều lần.

…..

Ngày hôm sau.

Lâm Phàm liên lạc với Điền Thần Côn, bảo ông ta đi đến đến cửa hàng sớm một chút.

Với tình hình hiện tại, nếu không có biện pháp nào được đặt ra thì hắn thực sự có thể sẽ mệt mỏi mà chết trong cửa hàng mất.

Nhân dịp hiện tại còn chưa có ai, Lâm Phàm và Điền Thần Côn bàn bạc với nhau một chút. Cuối cùng quyết định phương án mới, đó chính là vật hiếm thì quý. Nên mỗi ngày sẽ cố định số lượng người, có thể lên lịch hẹn trước.

Dựa theo chỉ thị của Lâm Phàm, Điền Thần Côn đến công ty quảng cáo để in thông báo, sau đó dán lên cửa.

Thông báo:

Mỗi ngày chỉ nhận 20 khách hàng, có thể hẹn trước. Thứ bảy, chủ nhật nghỉ phép, không nhận lịch hẹn.

Lúc Điền Thần Côn dán thông báo này lên cửa thì trong lòng cũng đang nhỏ máu.

Làm như vậy không biết sẽ mất bao nhiêu tiền đây trời?

Bà chủ xinh đẹp của cửa hàng quần áo bên cạnh khi nhìn thấy thông báo này thì lại liên tiếp gật đầu nói: “Loại quy củ này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy đó! Lão Điền à, nếu ông có thời gian thì đến cửa hàng của tôi ngồi một chút nha!”

Bà chủ khoe khoang dáng người với Điền Thần Côn, Điền Thần Côn nhìn thấy thân hình mập mạp của bà chủ thì trong lòng khẽ run lên, vội vàng xua tay từ chối.

Nói giỡn sao? Kẻ họ Điền tôi đây là người đầu đội trời, chân đạp đất. Làm sao có thể bị tư thế này mê hoặc, muốn hấp dẫn tôi thì cũng phải xinh đẹp một chút chứ.

“Thần Côn, tôi thấy bà chủ này rất có hứng thú với ông đó, dù sao ông cũng là người độc thân vậy không bằng ghép lại thử xem?” Lâm Phàm cười nói.

“Thôi đi! Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cũng không phải là người tùy tiện nha.” Điền Thần Côn nói.

Ngay khi Lâm Phàm và Điền Thần Côn đang nói chuyện linh tinh thì có khách hàng tới cửa.

Chương 89: Người đứng đầu (1).

“Lâm đại sư, sau này bói toán còn phải giới hạn số người sao?” Khách hàng đến là một bác gái, nhìn thấy thông báo thì ngạc nhiên hỏi.

Lâm Phàm khí định thần nhàn, thần sắc bình tĩnh nói: “Ừm! Coi bói làm tiêu hao tâm thần nên nếu coi quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Hôm nay bác là vị khách đầu tiên, bác muốn coi cái gì?”

“Gần đây, mỗi khi tôi ngủ thì đều mơ thấy chồng của tôi ngoại tình cho nên mới muốn mời Lâm đại sư xem một chút.” Bác gái nói.

Lâm Phàm nhìn về phía khách hàng trước mắt này, sau đó cười nói: “Chu công giải mộng đã nói rồi, mơ thấy chồng ngoại tình thể hiện cho việc tình cảm vợ chồng rất hòa hợp. Đồng thời bác cũng rất để ý đến chồng của mình cho nên chuyện này không có vấn đề gì cả.”

“À.” Trong lòng bác gái thở phào nhẹ nhõm. Đại sư nói như vậy khiến trong lòng bà an tâm đi không ít.

“Tuy nhiên gần đây bác phải chú ý một chút, chồng của bác không nên đi xa vì có dấu hiệu phá tài. Chỉ là cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng.” Lâm Phàm lạnh nhạt nói.

“Đại sư, ngài có thể nói rõ hơn một chút không?” Bác gái vừa nghe thì có chút lo lắng.

Lâm Phàm khoát tay áo: “Thiên cơ không thể tiết lộ! Bác chỉ cần nhớ kỹ, hai ngày này tốt nhất đừng đi xa, nếu phải đi xa thì cũng chỉ là phá tài mà thôi.”

Nếu như không phải bách khoa toàn thư có quy tắc thiểu năng trí tuệ kia thì Lâm Phàm thật sự rất muốn nói thẳng cho đối phương biết, chỉ là đã nói đến mức này thì cũng đâu khác gì nói thẳng.

Bác gái tin tưởng Lâm Phàm không chút nghi ngờ. Bình thường bà thích lướt Weibo cho nên cũng biết Thượng Hải có một đại sư như vậy, cho nên cũng muốn tới coi bói một lần.

Sau đó bà trả tiền và rời khỏi cửa hàng.

Chỉ vài phút, vài câu là đã kiếm được mấy trăm đồng. Ở đâu có thể kiếm lời như thế chứ?

Lâm Phàm vui vẻ bỏ tiền vào ngăn kéo, sau đó cảm thấy Điền Thần Côn đang nhìn mình vô cùng quái dị nên hỏi: “Thần Côn, ông nhìn tôi như vậy làm cái gì?”

Trong miệng Điền Thần Côn phát ra âm thanh kỳ quái: “Có đôi khi tôi thật sự không thể không phục, người so với người đúng là tức chết người.”

“Lời này của ông quả thật không sai.” Lâm Phàm cười nói.

Điền Thần Côn trợn trắng mắt, cái tên nhóc này chính là thích đả kích người khác mà.

…..

Hôm qua những phóng viên kia phỏng vấn Lâm Phàm. Sau đó có phóng viên nhớ đến tin tức trúng xổ số vào khoảng thời gian trước. Cho nên nhận ra người trúng giải độc đắc 1500 vạn kia chính là người được Lâm đại sư này chỉ điểm thì lại càng hào hứng.

Các phóng viên đối với Lâm đại sư nửa tin nửa ngờ, nói giả thì cũng giả, nhưng nói thật cũng có chút thật.

Đã từng xuất hiện không ít đại sư nhưng dưới sự khao khát sự thật của phóng viên bọn họ thì ai nấy đều lộ đuôi cáo. Ầm ĩ đến cuối cùng, tất cả đều chỉ là loại gạt người.

Mà Lâm đại sư này đương nhiên cũng khiến các phóng viên chú ý. Bọn họ hy vọng có thể vạch trần mưu kế của Lâm đại sư.

Trên weibo.

Một bài weibo đột nhiên xuất hiện, sau đó càng ngày càng nóng, càng ngày càng lên hot search.

“Lâm đại sư ở Thượng Hải nói ra thì nhất định là đúng. Lật đổ phát biểu ‘Ba thật bảy giả’ của hội trưởng hội Huyền Học Ngô Thiên Hà.”

Hội trưởng hội Huyền Hội Ngô Thiên Hà cũng không được mọi người biết đến nhiều như các minh tinh, thế nhưng trong một vòng tròn cụ thể nào đó thì lại là một vị đại sư mà ai cũng kính ngưỡng.

Hơn nữa gần đây Lâm Phàm rất nổi tiếng trên Weibo cho nên weibo này đương nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của cư dân mạng.

“Khẩu khí thật lớn! Ngô Thiên Hà đại sư chính là đại sư đứng đầu trong nước, đã xem mệnh cho vô số nhà giàu quyền quý.”

“Lâm đại sư này có chút kiêu ngạo nha! Lại còn nói ra sẽ nhất định chuẩn xác, thật sự coi mình là thần tiên rồi.”

“Lâm đại sư quả là khí phách! Ngô Thiên Hà này là ai mà có thể so sánh với Lâm đại sư của chúng ta chứ?”

“Trên lầu, cậu tự mình tìm hiểu một chút đi! Tổng giám đốc của trình duyệt mà chúng ta đang dùng đã từng bị Ngô đại sư phê bình.”

“Ui là trời! Tôi thấy rồi! Không ngờ ông ấy lại trâu bò như thế! Đúng là cao nhân mà!”

Sự việc này đã thu hút nhiều ý kiến trên Weibo.

Mà một số người nghiên cứu huyền học lại hướng mũi nhọn về phía Lâm Phàm, tiến hành phê bình nghiêm khắc. Bọn họ cho rằng Lâm Phàm vì muốn được chú ý mà không có chút giới hạn nào.

Ngô đại sư là ai?

Đó là người đứng đầu trong giới Huyền học trong nước, đâu phải là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch có thể nghi ngờ.

Nhưng số lượng người theo dõi trên Weibo của những người này thậm chí còn không bằng số lẻ của Lâm Phàm, vì vậy đương nhiên không thể gây ra sóng lớn gì.

Tuy nhiên, một số đại gia giàu có từng được Ngô Thiên Hà chỉ điểm đã lên tiếng.

Bọn họ vô cùng tin tưởng Ngô Thiên Hà cho nên làm sao có thể để một tên nhóc vắt mũi chưa sạch cưỡi lên trên đầu Ngô đại sư được? Cho nên đã nghiêm khắc phê bình hắn.

Chương 90: Người đứng đầu (2).

Liên Châu, trong một biệt thự sang trọng.

Trang trí nội thất của biệt thự này là đồ cổ và có mùi thơm ngát. Đồ nội thất bên trong đều là đồ nội thất cổ điển và có giá trị lớn.

Ngô Thiên Hà là đời thứ bảy trong gia tộc Huyền học. Gia tộc của ông ta có trình độ rất cao, người được ông ta xem mệnh nhiều không đếm xuể. Mà sau đó trở thành phú thương quyền quý thì lại càng không ít.

Ở Liên Châu, thậm chí cả nước thì cũng là đại sư có uy vọng, là khách quý của vô số phú hào quyền quý.

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang nằm trên chiếc ghế dài đắt tiền, cầm điện thoại di động lướt Weibo.

Lúc nhìn thấy tin tức weibo đó thì lập tức nhảy dựng lên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

“Tên này cũng quá càn rỡ rồi!”

“U Lan, cha đã bảo con ăn nói phải kiêng kỵ, sao giờ lại nói nhảm rồi?” Lúc này, một ông già đi từ trong thư phòng ra, nghe được lời nói này của con gái thì nhẹ giọng khuyên bảo.

Ông già này chính là Ngô Thiên Hà, người đứng đầu trong giới Huyền học trong nước. Đồng thời cũng là người có trình độ Huyền Học cao nhất trong bảy đời nhà họ Ngô.

Đã từng có tin đồn, khi Ngô Thiên Hà còn là thiếu niên, cả nhà vì tránh bị chèn ép mà đã chạy vào trong rừng sâu núi thẳm. Có một lần ở bờ sông ông ta đã gặp được một thi thể bé gái.

Ngô Thiên Hà chôn xác bé gái. Sau đó ở trong mộng gặp được bé gái kia. Bé gái kia nói muốn báo ân nên đã hỏi Ngô Thiên Hà muốn cả đời phú quý hay là bình an.

Mà ông ta đã chọn vế trước, cho nên sau đó Ngô Thiên Hà đã nhận ra trình độ Huyền học của mình đột nhiên tăng mạnh. Nhưng khi Ngô Thiên Hà đến tuổi trung niên, công thành danh toại thì lại nhận ra. Bởi vì ông ta đã bói toán cho quá nhiều người, tiết lộ thiên cơ cho nên con cháu đời sau đều là số khổ.

Nhất là ở tuổi trung niên mới có con gái, vợ lại vì khó sinh mà chết. Mà số mệnh của con gái ông cũng cực kỳ không tốt. Trong ngũ hành thiếu hai hành vì vậy đã đặt tên là U Lan để bổ sung cho hành thổ và thủy.

Chỉ là, cho dù như thế thì vận mệnh của U Lan vẫn rất long đong nhưng Ngô Thiên Hà lại không thể làm gì được.

“Cha! Cha xem cái weibo này đi! Cái tên nhóc này lại nói cha học nghệ không tin, thật sự là tức chết mà…” Ngô U Lan thở phì phì nói.

Ngô Thiên Hà hiền lành cười một tiếng, không chút để ý nói: “Bình tĩnh lại nào, con không nên dễ dàng tức giận như vậy.”

“Cha! Cha xem! Người này lại còn nói hôm nay con có một kiếp nạn, nói con phải cẩn thận một chút, thật là tức chết mà!” Ngón tay Ngô U Lan nhanh chóng đánh chữ, vẻ mặt giận dữ với đối phương.

Ngô Thiên Hà lắc đầu: “Đừng để ý những thứ này! Cha đã tính cho con, hôm nay con bình an, sẽ không có việc gì.”

“Đương nhiên rồi! Cha đã nói con bình an rồi mà, tên nhóc này lại còn muốn dọa con. Hắn cho rằng mình là ai chứ? Thôi không để ý tới hắn nữa, các chú và các bác kia đang rất tức giận tên này.”

Ngô U Lan buông điện thoại xuống, ôm cổ Ngô Thiên Hà nói: “Cha, con ra ngoài đây! Khi trở về con sẽ mang đồ ăn ngon cho cha nha.”

Ngô Thiên Hà yêu thương nhìn con gái của mình, khẽ vuốt đầu: “Đi sớm về sớm, trên đường cẩn thận.”

“Cha yên tâm đi! Con biết rồi!” Ngô U Lan thu dọn một chút rồi cầm túi xách đi ra ngoài.

“Tên nhóc con này lại dám đối đầu với tôi, quả thực là tự tìm đường chết!”

Lâm Phàm đang lướt Weibo thì đột nhiên có một em gái nhắn tin riêng cho hắn, đã vậy còn liên tục chất vấn hắn mấy chục lần.

Điều này đã hoàn toàn chọc giận Lâm Phàm, hắn rất muốn mắng lại.

Chỉ là em gái này trông thật xinh đẹp, so với những ngôi sao lớn kia thì còn xinh đẹp hơn nên đương nhiên là Lâm Phàm không thể bỏ qua, vì vậy hắn đã trực tiếp tính một quẻ miễn phí cho cô.

Nhưng đợi một hồi lâu mà em gái này vẫn không trả lời hắn, điều này khiến Lâm Phàm cảm thấy có chút nhàm chán. Hắn thật vất vả mới tìm được một em gái xinh đẹp để chửi lộn, thế nhưng bây giờ cô ta lại trực tiếp biến mất không thấy đâu.

Chỉ là trong mắt Lâm Phàm, vận mệnh của em gái này thật đúng là gập ghềnh.

Những bình luận trên weibo, Lâm Phàm trực tiếp phớt lờ.

Dù sao ai cũng có quyền tự do ngôn luận.

Hiện tại, bình luận dưới weibo của Lâm Phàm có một nửa là mắng chửi. Hơn phân nửa là ca ngợi, điều này khiến Lâm Phàm rất vui vẻ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phàm nhận ra cái tên “Thu Đao Chặt Cá” này lại bắt đầu nói xấu hắn.

Ngày hôm qua không phải vừa mới rửa sạch giúp hắn sao? Sao hôm nay lại phát điên, tiếp tục bôi đen hắn vậy?

“Cái gì mà chó má Lâm đại sư, ăn nói ngông cuồng, thật sự cho rằng mình là ai chứ?”

“Bài trừ mê tín dị đoan, ai cũng có trách nhiệm, tôi phải làm theo luật thôi.”

“Ngô Thiên Hà chính là hội trưởng hội Huyền Học. Ông ấy là người mà anh có thể phê bình sao?”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay