[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
Tập 7: Đào lão sư (c61-c70)
❮ sautiếp ❯Chương 61: Bởi vì đây chính là Đào lão sư (2).
Lúc này Trần Hâm Di nhớ tới câu nói kia: “Giữ vững bản tâm, ngày mai sẽ có vận may.”
“Thật xin lỗi, tôi không thích hợp với vai diễn này.” Trần Hâm Di không chút do dự nói, sau đó đi ra ngoài.
“Nếu cô cứ như thế này, cả đời không khấm khá được.” Hoàng Lỗ Hạo chỉ vào Trần Hâm Di nói, sau đó ném thẳng lý lịch của cô vào thùng rác.
Khi Trần Hâm Di nhìn thấy lý lịch bị ném vào thùng rác, trái tim cô đau nhói. Sau đó hít một hơi thật sâu, đi ra ngoài.
“Cô gái này không tệ, đem lý lịch của cô ấy cho tôi xem một chút.” Giờ phút này, Đào lão sư hiếm khi lộ vẻ tươi cười, cầm lấy lý lịch từ tay nhà đầu tư nhìn qua.
Tuy nhiên, hành động của đám người Hoàng Lỗ Hạo này càng khiến bà cảm thấy ghê tởm.
…..
“Hâm Di, sao rồi?” Lạc Đan vội vàng hỏi.
Trần Hâm Di gật đầu: “Hẳn là tạm được.”
Sau đó, muốn nói điều gì đó với Lưu Đan…
“Người tiếp theo, Lưu Đan.”
“Hâm Di, tôi đi vào trước.” Lưu Đan không đợi Hâm Di nói thì vội vàng đứng dậy đi vào trong.
Không lâu sau, đột nhiên bên trong có tiếng ồn ào.
Lạc Đan trực tiếp một cước đạp cửa, cao giọng quát: “Con heo nái nhà ông, còn muốn dùng quy tắc ngầm với bà đây, soi gương xem đức hạnh của bản thân mà xem. Ông cho rằng mình có thể một tay che trời à, không diễn được bộ này thì bà đây chết đói à.”
Trần Tân Di lập tức tiến lên: “Lưu Đan…”
“Hâm Di! Chúng ta đi, đạo diễn gì chứ, bãi cứt chó thì có. Còn dám dùng quy tắc ngầm, không đồng ý sẽ chết à.” Lưu Đan hùng hổ hét lên.
Quần chúng xung quanh cũng vây quanh xem.
“Các người bị sao vậy? Cô không phù hợp với vai này thì vu oan cho chúng tôi sao? Ngược lại tôi muốn biết các người đến từ công ty nào.” Hoàng Lỗ Hạo không ngờ cô gái này lại nóng tính như vậy, không hợp thì lập tức mắng người, thật sự khiến cho người ta không ngờ mà.
Chị Diêu nhìn thấy cảnh này, lập tức lo lắng: “Lưu Đan, ngậm miệng lại.” Sau đó đứng trước mặt Hoàng Lỗ Hạo liên tục cúi đầu xin lỗi.
“Hoàng tổng, đừng nóng giận…”
“Ồ, thì ra là công ty giải trí Thiên Minh, tôi nói cho cô biết, bộ phim truyền hình này, công ty giải trí Thiên Minh các người một vai cũng đừng hòng được nhận.”
…..
“Tốt! Không tệ, không tệ, hai cô gái này tôi đều thích.” Đào lão sư lúc này mới hài lòng đứng lên, đối với hai cô gái này đều rất thích.
“Ba con sâu làm rầu nồi canh này, tôi không hi vọng bọn hắn đụng vào tác phẩm của tôi.”
Thái độ của Đào lão sư rất cứng rắn, những nhà đầu tư đương nhiên không dám trái lời.
Nếu là người thường, nhà đầu tư bọn hắn chính là Thiên Vương Lão Tử, nhưng hiện tại thì không.
Bởi vì cái vị trước mặt này chính là Đào lão sư.
…
Có vị khách đầu tiên, nên cho dù đối với Lâm Phàm hay Điền Thần Côn đều là niềm hạnh phúc.
Lâm Phàm bình tĩnh ngồi trên ghế nhấm nháp chén trà, tâm trí suy nghĩ một vài chuyện.
Chuyện bách khoa toàn thư đột nhiên xuất hiện, khiến cho Lâm Phàm không biết nên xử lý thế nào.
Mặc cho bách khoa toàn thư như thế nào đi nữa, cũng không thể không thừa nhận một điều là từ sau khi lấy được bách khoa toàn thư, cuộc sống bản thân đã thay đổi rất nhiều.
Làm ra được bánh kếp có hương vị thơm ngon tuyệt hảo? Đây là chuyện trước nay chưa từng làm được.
Coi bói như thần, một lời nói đoán định được cả một đời người, đối với Lâm Phàm đây là chuyện mà trước đây hắn không bao giờ dám nghĩ đến.
Trong một thời gian ngắn, có thể mở được cửa tiệm đứng tên mình, chuyện này đối với Lâm Phàm càng là điều không tưởng.
Vì vậy rốt cuộc rút ra kết luận, bách khoa toàn thư chính là điềm tốt.
Thậm chí đối với Lâm Phàm, bất kể nó là tốt hay xấu, giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
Đời người sống đâu quá trăm năm, nếu đã có cơ hội, cứ xem như là một trò chơi đi. Mỗi một phút, mỗi một giây đều nên vui vẻ đẹp đẽ, đây là chuyện mà trước đó chưa từng được tận hưởng.
“Ông chủ nhỏ.”
Chính lúc này, một giọng nói mạnh mẽ vang lên, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại rồi mỉm cười một cái, đặt chén trà xuống rồi sau đó đứng lên: “Đội trưởng Lưu, sao anh lại tới đây?”
“Tôi tới đưa phần thưởng cho cậu.” Đội trưởng Lưu vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nở nụ cười đang đứng ở cửa tiệm, cố ý nhìn kỹ tấm biển hiệu của Lâm Phàm.
“Lâm đại sư quả là danh bất hư truyền.” Tâm trạng bây giờ của Lưu Hiểu Thiên rất vui vẻ, so với việc được ăn mật ong còn hí hửng hơn.
Hồ sơ vụ án của Tần Xuyên, khiến cho Lưu Hiểu Thiên phải giải quyết một vụ việc khó khăn.
Nhưng cấp trên đã lên tiếng, nếu trong vòng bảy ngày không bắt được tội phạm Tần Xuyênl Những người chịu trách nhiệm có liên quan phải từ chức kiểm điểm, để cho những người có năng lực lên thay.
Vì vậy Lưu Hiểu Thiên giờ này rất biết ơn Lâm Phàm.
“Đội trưởng Lưu quá khen rồi.” Lâm Phàm khách sáo nói, Lưu Hiểu Thiên xem Lâm Phàm như quý nhân, từ quý nhân này có vẻ hơi quá, thế nhưng Lâm Phàm xét lại, đúng là như vậy.
Lúc hắn chỉ hướng truy bắt thì cũng có suy nghĩ, nếu không nhờ có đội trưởng Lưu lo giúp đống giấy tờ đăng ký kinh doanh thì mình cũng không có cơ hội bày quán dễ dàng như vậy.
Chỉ có điều ai là quý nhân của ai, ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng không biết.
Chương 62: Không hiểu thấu.
“Ông chủ nhỏ, không! Bây giờ nên gọi là Lâm đại sư, đây là phần thưởng cục cảnh sát trao cho ngươi.” Ngay sau khi Lưu Hiểu Thiên bước vào trong, nhanh chóng lấy ra một chiếc cờ màu được xếp gọn ở trong túi.
Lâm Phàm mở ra nhìn.
“Công dân tốt của thành phố.”
Ngoài ra còn có một tấm giấy khen chứng nhận, những thứ này khiến cho Lâm Phàm hơi buồn cười.
“Lâm đại sư, lần này đều nhờ có cậu, nếu không nhờ sự chỉ điểm của cậu, khó mà truy bắt được tên tội phạm Tần Xuyên kia.” Lưu Hiểu Thiên tràn đầy biết ơn nói.
Đối với Lưu Hiểu Thiên, Lâm Phàm chính là người đã cứu sự nghiệp của hắn.
“Chuyện nhỏ thôi mà, hơn nữa tôi cũng không phải là đại sư gì cả.” Lâm Phàm nói qua loa.
“Đây là tiền thưởng cục cảnh sát trao cho cậu, ba chục ngàn tệ.”
Lưu Hiểu Thiên lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa tận tay cho Lâm Phàm, sau đó vỗ vỗ lên bàn tay lâm Phàm nói: “Có một số việc vì bản thân là công nhân viên chức nên không thể nói, cũng không thể tin, cho nên tôi chỉ nói là cậu đã từng gặp qua tên Tần Xuyên kia.”
“Biết rồi, biết rồi.” Lâm Phàm nhanh chóng hiểu ý của Lưu Hiểu Thiên.
Bất kể là nói như thế nào, Lưu Hiểu Thiên cũng là công nhân viên chức nhà nước, nếu trong báo cáo viết rằng, nhờ coi bói tính ra địa điểm của tội phạm thì không chừng không được khen ngợi, trái lại còn bị quát mắng một trận.
“Thế nhưng tôi lại tin, những đồng nghiệp khác cùng phá án với ta, tất cả đều phục cậu sát đất.” Lưu Hiểu Thiên nói.
“Đội trưởng Lưu, đúng là có một số việc không thể không tin, tôi nhìn tướng mạo của anh hồng quang tỏa sáng, chỉ cần không làm những việc giấu giếm khuất tất trái lương tâm thì tiền đồ sau này của anh sẽ vô cùng xán lạn.” Lâm Phàm nghiêm túc nhìn Lưu Hiểu Thiên, khẳng định một câu chắc nịch.
Tuy bây giờ Lưu Hiểu Thiên đã có tuổi, làm việc ở trụ sở đã nhiều năm, song cũng chính vì điều này mà trở thành bàn đạp quan trọng giúp ích cho Lưu Hiểu Thiên.
“Cám ơn lời chúc của cậu. Chỉ là, tôi muốn nói với cậu một chuyện nữa.” Lưu Hiển Thiên nhìn xung quanh, giọng nói hạ xuống.
“Đội trưởng Lưu như người trong nhà, có chuyện gì anh cứ nói.” Lâm Phàm lên tiếng.
“Tôi đã nói chuyện của cậu với cục trưởng, ông ấy rất tin chuyện này. Cho nên ông ấy nhờ tôi gửi lời đến cậu, xem giúp ông ấy một quẻ.” Lưu Hiểu Thiên nói nhỏ.
Những chuyện như thế này không thể nói công khai, nếu bị đồn ra thì một cục trưởng lại đi tin chuyện đoán mệnh dân gian, người khác sẽ cười đùa chỉ trỏ.
“Đây là ngày sinh tháng đẻ của cục trưởng.” Lưu Hiểu Thiên lấy ra một tờ giấy rồi nói.
“Chà, ông ấy đối với mấy chuyện này, xem ra cũng có kinh nghiệm đấy.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Lưu Hiểu Thiên chỉ mỉm cười, không nói thêm gì khác. Tuy ngoài miệng nói không tin, nhưng đôi khi tìm được một thứ giúp an ổn trong lòng, vẫn phải thừa nhận.
Lâm Phàm cầm tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ, nhìn kỹ càng, sau đó quay sang Lưu Hiểu Thiên: “Đội trưởng Lưu, thuật đoán mệnh vốn phải nhìn thấy người, kẻ vô duyên thì không nhìn được. Thế nhưng đội trưởng Lưu đã giúp tôi nhiều việc như vậy, tôi cũng không muốn khiến anh khó xử, tôi gửi cục trưởng một câu, tin chính là duyên, không tin chính là mệnh.”
“Lâm đại sư, cám ơn.” Lưu Hiểu Thiên cảm kích nói.
Lâm Phàm lấy một tờ giấy và cây bút trên bàn, sau đó bắt đầu đặt bút xuống.
“Vạn sự tùy tâm.”
Khi Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy dòng chữ đó trên giấy, toàn thân phút chốc ngẩn ra.
“Lâm đại sư, bốn chữ này có nghĩa gì vậy?”
“Anh cầm lấy, đưa cho cục trưởng của các anh, hắn nhìn sẽ hiểu.” Lâm Phàm vừa nói vừa cười.
“Nếu không thì viết thêm mấy chữ nữa được chứ?” Lưu Hiểu Thiên nhận thấy bốn chữ này quá ngắn, người xem bói, bình thường sẽ viết một trang giấy. Thế nhưng cái này chỉ được bốn chữ, thật sự sợ cục trưởng sau khi nhìn thấy sẽ tức giận mắng anh ta.
“Không cần, đội trưởng Lưu không tin tôi hả?” Lâm Phàm nói.
Đội trưởng Lưu nhìn Lâm Phàm, sau đó gật đầu một cái: “Được rồi! Tôi tin lời cậu, nhưng nếu bị mắng, tôi sẽ tới tìm cậu đấy. Ôi! đúng rồi, đây là tiền xem bói cục trưởng của tôi gửi cậu.”
Lâm Phàm nhìn thấy hai tờ tiền màu đỏ, cũng không nhiều lời mà nhận lấy nó.
“Tôi có việc phải giải quyết nên đi trước, sau này có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện cho tôi nhé.” Lưu Hiểu Thiên nói.
“Ừm, không thành vấn đề.” Lâm Phàm vẫy tay áo.
Sau khi đội trưởng Lưu rời đi, Điền Thần Côn đứng phía trước tiến lên cầm lấy lá cờ màu, nhìn xung quanh, sau đó ngước nhìn Lâm Phàm: “Cậu trở thành công dân tốt của thành phố từ lúc nào vậy? Hơn nữa còn có ba chục ngàn tệ tiền thưởng.”
Lâm Phàm cầm lấy thẻ ngân hàng cất đi, cười nói: “Sao chứ? Tôi không thể trở thành công dân tốt của thành phố được hay sao? Ông có nhìn thấy không? Tùy ý xem một quẻ bói, ba chục ngàn tệ vào tay, đấy mới chính là kiếm tiền. 200 tệ so với cái này, ít hơn rất nhiều.”
…..
Lúc này, đội trưởng Lưu đã trở về cục, đưa tờ giấy kia cho cục trưởng.
Lương Phi Phàm nhìn thấy tờ giấy trong tay, trong phút chốc cũng đầy nghi hoặc.
“Vạn sự tùy tâm.”
Chương 63: Để tin tức bay đầy trời đi (1).
Tần Xuyên đã bị bắt về quy án, Lương Phi Phàm tất nhiên vui mừng không thôi. Sau đó quay trở lại hỏi một vài vấn đề, Lưu Hiểu Thiên vốn định giấu, nhưng suy nghĩ một lúc thì bèn lựa chọn nói thật với cục trưởng.
Lương Phi Phàm sau khi nghe xong ngọn nguồn, trái lại có hơi nổi hứng tò mò, sau đó thì nhờ Lưu Hiểu Thiên giúp mình đến hỏi xem thế nào.
Bây giờ cầm được tờ giấy trên tay, hàng chữ trên giấy này ngược lại càng khiến cho Lương Phi Phàm suy nghĩ không thôi.
Chợt, Lương Phi Phàm hiểu ra.
Còn đối với Lâm Phàm mà nói, vị cục trưởng này, chẳng qua cũng chỉ là một người trong vô số khách hàng của hắn mà thôi.
Trong tiệm không có khách.
Lâm Phàm rảnh rỗi lướt vào Weibo của mình đã bị kẻ địch chiếm đóng, trong lòng không hề dao động, giống như mọi chuyện không liên quan đến mình.
Mắng càng nhiều thì khi sự thật phơi bày càng vang dội.
Mời mấy người tiếp tục biểu diễn.
Lúc này Lâm Phàm phát hiện Điền Thần Côn ngồi đó, cổ tay chuyển động giống như đang luyện võ, nhưng Lâm Phàm cảm thấy Điền Thần Côn chỉ đang giả vờ giả vịt.
“Thần Côn làm gì đó?” Lâm Phàm hỏi.
“Luyện võ.” Điền Thần Côn không ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn khác biệt trước đây.
“Ông ấy hả?” Lâm Phàm không tin, bày đặt giả vờ, một tên thần côn mà luyện võ.
Điền Thần Côn cười cười, luyện chiêu cuối: “Điền Thập Tam ở đây.”
Đang lúc Lâm Phàm định nói bỗng có một đứa bé lén lén lút lút ngó nghiêng ở bên ngoài, sau đó lấy hết can đảm bước vào tiệm.
“Ông chủ, con muốn xem bói.” Chú nhóc nhìn chỉ khoảng mười một mười hai tuổi.
“Muốn xem gì?” Lâm Phàm cười hỏi.
“Mai đi thi nhưng con định xài phao, chú bói giúp con xem có bị bắt không?” Chú nhóc nói.
Lâm Phàm giật mình, không nghĩ cậu nhóc muốn tính cái này, thôi thì hắn cũng đang rảnh rỗi nên bói một lần cũng chẳng sao.
…
“Ông chủ, bị bắt thật hả?”
Cậu nhóc có vẻ lo lắng sau khi được Lâm Phàm tính cho một quẻ.
“Tất nhiên, không tin thì mai con cứ thử xem.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Cậu nhóc thở dài: “Thôi xong, cuộc thi lần này lại hạng chót rồi.” Sau đó cậu ấy lấy năm mươi tệ ra đặt trên bàn.
“Anh bạn nhỏ không cần trả tiền, chú tính quẻ miễn phí cho con đấy.” Lâm Phàm hơi bất ngờ khi thấy cậu nhóc móc ra năm mươi tệ, đúng là kẻ có tiền.
Cậu nhóc phất tay: “Không cần, vài đồng bạc lẻ thôi mà.”
Lâm Phàm nhìn cậu nhóc nghênh ngang ra về bỗng chốc bật cười.
“Mấy đứa nhỏ bây giờ khá giả ghê. Hay là chúng ta mở cửa hàng ngay cổng trường tiểu học đi? Dễ kiếm tiền hơn nhiều.” Điền Thần Côn kinh ngạc nói.
“Vậy mà ông cũng nghĩ ra được hả.” Hai mắt Lâm Phàm trợn trắng.
…
Buổi tối.
Hai người Trần Hâm Y và Lạc Đan ra ngoài ăn mừng tưng bừng một bữa, khi về đến nhà lại càng thêm phấn khích, nhất là Lạc Đan hưng phấn đến mức không thể kiểm soát.
“Hâm Y, chuyện hôm nay quả là một kích thích lớn với mình, sau khi tranh cãi với tay đạo diễn kia, mình cứ ngỡ là phải nhận xử phạt của công ty, chấm dứt giấc mộng ngôi sao của mình rồi chứ.”
Lạc Đan không nghĩ đến mình sẽ có bước ngoặt lớn như thế, lần phỏng vấn này rất quan trọng do công ty phải dùng không ít mối quan hệ mới giành được.
Khi cô nhịn không được mà tranh cãi với đạo diễn, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng cô không thể ngờ mọi chuyện đã lọt vào mắt Đào lão sư.
Bây giờ ký ức ấy vẫn mới nguyên trong đầu, muốn quên cũng không được.
“Hâm Y, lúc Đào lão sư bước ra, mặt mũi Hoàng Lỗ Hạo trắng bệch, nhất là cái chỉ tay của Đào lão sư đúng siêu oách luôn.” Lạc Đan hưng phấn nói, sau đó đến đoạn chính còn biểu diễn lại.
“Hoàng Lỗ Hạo, lập tức biến khỏi mắt tôi ngay, tiểu thuyết của tôi không cho phép người bẩn thỉu như ông nhúng tay vào.” Lạc Đan đưa tay ra, dáng vẻ và giọng điệu bắt chước Đào lão sư.
“Được, được Lạc Đan. Đào lão sư đã chọn chúng ta, sau này chúng ta có thể đóng vai chính rồi.” Trần Hâm Y nói.
“Nhưng mình không chịu đâu, cậu diễn nữ chính, mình diễn nữ phụ. Người con gái đẹp như tiên nữ, tràn đầy chính nghĩa như mình sao có thể bị cô gái ác độc như cậu ăn hiếp được?” Lạc Đan nói đùa.
“Nói gì đó? Đêm nay mình bao cậu ăn uống no say rồi đấy nhé. Chưa hết, không phải Đào lão sư đã nói tính cách cậu hợp với nữ phụ rồi còn gì?” Trần Hâm Y nói.
“Haizz! Thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà, tính cách chị đây sao lại giống nữ phụ thế nhỉ, nếu giống nữ chính là tốt rồi.” Lạc Đan đầy tiếc nuối nói.
Thái độ giống như chịu nhiều thua thiệt.
“Ha ha, đó là ý trời. Ai mượn bình thường cậu ngủ hay đạp chân vào bụng mình làm gì?” Trần Hâm Y nói.
Đột nhiên, Trần Hâm Y run sợ.
“Hâm Y, cậu làm sao vậy? Đừng hù mình chứ.” Lạc Đan thấy Trần Hâm Y run sợ cũng bị dọa, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Lâm đại sư.” Trần Hâm Y nói nghiêm túc. Sau đó Lạc Đan chưa kịp phản ứng đã lấy điện thoại ra, bấm vào Weibo Lâm đại sư.
Trong lúc Hâm Y muốn cảm ơn Lâm đại sư nhưng đột nhiên ngẩn người.
“Lạc Đan, cậu xem nè…”
“Sao thế? Không thể nói Lâm đại sư bói thật là… Chuẩn” Lạc Đan xem Weibo Lâm đại sư, nghẹn lời, sau đó hô to.
Đôi ngực nhỏ bé trước ngực cũng rung rinh.
Chương 64: Để tin tức bay đầy trời đi (2).
“Ui là trời, Lâm đại sư làm gì để cho người người căm ghét thế này? Weibo cũng bị người ta tấn công luôn rồi nè.” Lạc Đan không để ý mình bị lộ hàng, chỉ tập trung đọc bình luận trên Weibo Lâm đại sư.
“Mình xem với.”
“Hâm Y, thấy rồi! Thấy rồi! Thì ra Lâm đại sư bình luận dưới bài đăng của rất nhiều ngôi sao lớn, hơn nữa bình luận này còn bị đẩy lên trên cùng.”
“Cậu nhìn ngôi sao bóng đá mắng Lâm đại sư này.”
“Châu Lị Vân này là ‘vơ đét’ của tuần lễ thời trang quốc tế đấy, chị ấy đang nhắc tới bình luận của Lâm đại sư, còn hối thúc nữa nè.”
…
Trần Hâm Y và Lạc Đan liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lóe lên vẻ kinh ngạc: “Cuối cùng Lâm đại sư đã xem quẻ cho bao nhiêu người vậy?”
“Nhất là chuyện Trần Vũ Phàm bị cắm sừng, không phải cố tình đâm vào vào họng súng chứ, chắc chắn sẽ bị nhiều người mắng cho mà xem.”
Hai người cảm thấy cạn lời, vốn dĩ Trần Hâm Y muốn cảm ơn Lâm đại sư nhưng tình huống bây giờ đã ngoài dự đoán của các cô.
“Hâm Y, tình hình bây giờ không ổn, nếu cậu bình luận cảm ơn Lâm đại sư chắc chắn sẽ bị mắng chết. Hoặc là chúng ta pm(*) nha?” Lạc Đan nói.
(*) pm: private message – tin nhắn riêng
“Được đó.” Trần Hâm Y gật đầu, trên mạng này có thể làm gì cũng được nhưng tuyệt đối không thể làm dân chúng nổi giận.
Mặc dù Trần Hâm Y cảm giác Lâm đại sư nói chuyện có vẻ trù ẻo nhưng không biết vì sao trong lòng cô vẫn tin chuyện Lâm đại sư tính toán sẽ thật sự xảy ra.
…
Trong nhà.
Lâm Phàm nhìn Weibo của mình đã bị quần chúng khủng bố cả ngày.
Nhất là thằng cha Thu Đao Chặt Cá, càng mắng càng hăng.
Trong tin nhắn riêng.
Thu Đao Chặt Cá: “Đầu Đất đại sư, để ông đây cho mày biết sức chiến đấu của ông như thế nào nhá. Ông sẽ đấu với mày tới cùng, cái đồ đầu đất.”
Thu Đao Chặt Cá: “Cho mày biết, mày nổi tiếng rồi đó. Từ nay về sau Weibo của mày đem quăng thùng rác đi.”
Thu Đao Chặt Cá: “Dám chống lại ông, chỉ có một kết cục, đó chính là chết không toàn thây.”
…
Thu Đao Chặt Cá nhắn cho hắn khoảng chừng ba mươi tin nhắn riêng.
Lâm Phàm nóng nảy muốn mắng lại nhưng dằn lòng chờ đợi, càng để ý thì thằng cha này càng hăng tiết.
Nếu thằng này dám xuất hiện trước mặt mình, thì sẽ đánh nó đến ba má nó nhìn không ra cho biết.
Ting!
Lại một tin nhắn đến.
Lâm Phàm đang nghĩ ai lại mắng hắn nhưng sau khi mở ra xem, bỗng mỉm cười.
“Cám ơn ngài, Lâm đại sư. Hôm nay phỏng vấn rất thành công, có thể kết bạn WeChat với ngài được không ạ?”
Lâm Phàm: “Có thể.”
SpongeBob kawaii: “Nick Wechat g06092118.”
Lâm Phàm nhớ kỹ nick Wechat, sau đó đóng Weibo lại, mở WeChat thêm nick vào, ảnh đại diện SpongeBob hiện ra trước mắt.
Sau khi gửi yêu cầu, không đến ba giây đã đồng ý.
Trần Hâm Y: “Lâm đại sư?”
Lâm Phàm: “Ừm.”
Trần Hâm Y: “Cám ơn đại sư, ngài tính toán thật chuẩn. Tôi và bạn thân đều đậu rồi.”
Đối với Trần Hâm Y, một đại sư bói toán chắc chắn sẽ rất già, nếu không sao có thể bói đúng như vậy. Tuy nhiên khi xem vòng bạn bè của Lâm Phàm, cô sững sờ chụp lại ảnh màn hình.
Trần Hâm Y: “Đại sư, ngài còn trẻ quá.”
Lâm Phàm: “Ừ.”
Bây giờ Lâm Phàm là chàng trai lạnh lùng, im lặng là vàng, mà nghĩ lại mình lạnh lùng quá không ổn đành gửi một dòng tin nhắn.
Lâm Phàm: “Cho dù các cô không hỏi, các cô cũng có thể đậu vì đây là số mệnh của các cô.”
Trần Hâm Y và bạn thân nằm lì trên giường, nhìn ảnh chụp Lâm Phàm: “Lâm đại sư còn trẻ thật đấy, hơi bị đẹp trai nữa chứ. Tiếc là mỗi lần trả lời chỉ biết ừ ừ, chẳng lẽ đại mỹ nữ Hâm Y cũng không làm Lâm đại sư rung động sao?”
“Đừng có nói nhảm, đại sư là cao nhân đó. Mà cái vụ Weibo của đại sư khá là căng thẳng, hay là chúng ta hỏi thăm thử?” Trần Hâm Y nói.
Sau đó Trần Hâm Y gửi một tin nhắn.
“Đại sư, Weibo của ngài…”
Lâm Phàm: “Không sao đâu, để tin tức bay đầy trời đi.”
Trần Hâm Y: “….”
Nói chuyện phiếm với Trần Hâm Y một lúc đã xong. Ở trong lòng các cô thì Lâm Phàm chỉ là đại sư, nói cách khác ngay cả người quen cũng không phải, làm sao có thể nói nhảm nhiều như vậy.
Nhưng điều khiến Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ lại là em gái Hoắc Hàm của tạp chí Thanh Nghệ kia, mỗi ngày đều nhắn tin quấy rối Lâm Phàm.
Có đó không? x20.
Ông chủ nhỏ trả lời một chữ đi x15.
Tôi muốn ăn bánh kếp, tôi muốn ăn bánh kếp x50.
Tinh thần kiên trì của Hoắc Hàm cũng sắp đủ để gây ấn tượng với Lâm Phàm, nhưng đối với Lâm Phàm thì bánh này cũng không bán nữa rồi thì còn ăn cái rắm gì nữa.
Bỏ qua, trực tiếp xem như không thấy.
Mỗi ngày Lâm Phàm đều mở cửa hàng đúng giờ, tuy rằng không có ai, nhưng Lâm Phàm tin rằng một ngày nào đó vàng cũng sẽ tỏa sáng thôi.
Tiệm bói toán này của mình muốn nổi tiếng thì cũng chỉ thiếu một cái ngòi nổ.
Thỉnh thoảng mỗi ngày cũng có một hai khách hàng, nhưng đều không có vấn đề gì, chỉ là tính toán một số chuyện bình thường, ngược lại không có chuyện kinh thiên động địa gì.
Chương 65: Ân nhân cứu mạng (1).
Bốn ngày sau, Lâm Phàm không chút hoang mang, khí định thần nhàn ngồi ở trong cửa hàng, Điền Thần Côn cũng rất nhàn nhã.
Nhưng có vài nhân viên xung quanh cửa hàng đều đang chú ý đến tiệm bói này.
Chẳng hạn như cửa hàng quần áo ở đối diện.
“Tiệm xem bói toán này khai trương đã mấy ngày rồi, tôi đã xem qua, khách tiến vào cũng không quá mười người.”
“Không biết có thể kiên trì hết tháng này hay không, tôi thấy hơi nguy hiểm, nói không chừng vài ngày nữa sẽ cho thuê lại.”
“Thật không hiểu, bây giờ đã là thời đại gì rồi còn có người dám bỏ ra một cái giá lớn như vậy để thuê mặt bằng mở tiệm xem bói.”
“Giống như quê tôi, người ta toàn xem bói ở trong nhà của mình thôi.”
…..
Đối với những lời đồn đại này, Lâm Phàm cũng không để trong lòng. Điền Thần Côn lại không phục, lần trước có người nói đến việc này, Điền Thần Côn còn cố ý tìm người ta lý luận một phen.
Lâm Phàm cũng không ngăn cản, dù sao mỗi ngày đều không có việc gì làm, tìm người luyện giọng cũng là một lựa chọn không tồi chút nào.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm náo nhiệt.
Lâm Phàm hơi ngẩng đầu lên, sau đó không thèm để ý lại cúi đầu. Gần đây Lâm Phàm đang chơi một trò chơi di động, cảm thấy trò chơi di động này cũng không tệ lắm.
Nhưng chiếc điện thoại này hơi cũ, Lâm Phàm cảm thấy đã đến lúc đi mua một cái mới.
Điền Thần Côn thích nhất là náo nhiệt, sau đó đứng ở cửa nhìn về phía phương xa.
“A! Kỳ lạ quá, nhà ai làm ra một tấm biển hiệu bá đạo như vậy nhỉ?”
“Thần toán tái thế.”
Tấm biển lớn kia do hai người khiêng đi, chữ viết bên trên lại càng khiến dân chúng chú ý.
“Lâm đại sư!”
“Lâm đại sư!”
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên hô to lên, giọng nói kia tràn ngập cảm kích.
“Lâm Phàm, những người đó đang đi về phía chúng ta đó.” Điền Thần Côn nghe được thanh âm này, nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó hoảng hốt hô lên.
Lâm Phàm hơi nghi ngờ, yên tĩnh lâu như vậy tự nhiên lại xảy ra chuyện náo nhiệt gì vậy?
Khi người phụ nữ trung niên xuất hiện ở cửa, Lâm Phàm buông điện thoại xuống, kinh ngạc hỏi: “Hoàng phu nhân, chuyện này là như thế nào?”
“Lâm đại sư, ngài chính là thần tiên sống.” Hoàng Hồng Dung tiến lên, nắm tay Lâm Phàm rồi sau đó cảm kích đến rơi nước mắt nói.
Phía sau Hoàng Hồng Dung còn có hai người đàn ông, hai người đàn ông này một người nhìn như cùng tuổi với Hoàng Hồng Dung. Một người nhìn qua tuổi vẫn còn trẻ, không khác biệt lắm so với Lâm Phàm.
Lúc này hai người đều mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, ánh mắt lóe lên sự tò mò.
Những người dân đi dạo ngoài phố, nhìn thấy chuyện náo nhiệt cũng tràn ngập hứng thú. Sau đó vây quanh cửa hàng Lâm Phàm, nhìn xem tình huống bên trong.
Họ thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Lâm đại sư! Đây là chồng tôi, đây là con trai tôi, một nhà ba người chúng tôi đều đến đây để cảm ơn anh.” Hoàng Hồng Dung chân thành cảm kích nói.
Thậm chí khi nghĩ đến những chuyện kia vẫn còn có chút sợ hãi.
“Hoàng phu nhân, không cần long trọng như vậy đâu.” Lâm Phàm bình tĩnh nói, không có một chút bộ dáng kích động nào.
Điền Thần Côn giờ phút này lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, con mẹ nó, đây lại là chuyện gì vậy?
Điền Thần Côn vẫn nhớ rõ vị Hoàng phu nhân này, ngày đó xem bói cũng không mở miệng nói câu gì. Không phải chỉ nói về hôn nhân không thích hợp thôi sao. Nếu là thật thì cũng không cần làm quá như vậy.
“Không! Lâm đại sư, ngài là ân nhân của một nhà ba người chúng tôi.” Bà Hoàng nói.
“Nếu không phải nghe được lời của ngài, tính mạng của cả nhà tôi cũng không còn.”
Lúc ấy, khi Hoàng Hồng Dung rời khỏi cửa hàng Lâm Phàm đã chạy ngay về nhà. Sau đó cùng chồng thương lượng một chút, muốn thử con dâu tương lai của mình một chút. Sau lần thăm dò đó, thật sự đã nói trúng rồi.
Lúc đó bà ấy giả vờ nói là đi kiểm tra rồi phát hiện ra bị ung thư giai đoạn cuối sao, cần phải bán nhà gấp để trị bệnh. Ai có thể ngờ tới, ngày hôm sau con dâu tương lai này đã bỏ đi mất?
Con trai của bà quá đau lòng, ông chồng vội vàng lên mạng đặt lịch với công ty du lịch, cả nhà cùng với con trai ra ngoài giải sầu.
Lúc ấy Hoàng Hồng Dung cũng thấy nên dẫn con trai đi ra ngoài một chút, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới lời của Lâm đại sư.
Bởi chuyện đầu tiên mà Lâm đại sư tính toán thực sự rất chuẩn.
Hoàng Hồng Dung đương nhiên là tin tưởng không nghi ngờ, sau đó bắt chồng mình rời khỏi đoàn, chỉ ở nhà không đi đâu hết.
Lúc đầu chồng và con trai còn cảm thấy bà giống như là bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng dưới thái độ cứng rắn của Hoàng Hồng Dung, rốt cục họ cũng bỏ qua chuyến du lịch này.
Sau đó mặc kệ công ty du lịch này gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, Hoàng Hồng Dung cũng không nghe.
Cho đến ngày hôm trước, chồng bà đang đọc tin tức lại đột nhiên nhìn thấy công ty du lịch mình đặt lúc trước xảy ra chuyện, không ít người gặp nạn cũng bị dọa không nhẹ.
Ngay sau đó, chồng Hoàng Hồng Dung còn lẩm bẩm: “May quá, may quá!”
Chương 66: Ân nhân cứu mạng (2).
Hoàng Hồng Dung thì đối với Lâm Phàm cảm kích đến mức rơi nước mắt, xem hắn như thần tiên sống tái thế. Bởi vậy lập tức quyết định ngày hôm sau mang theo đồ đạc đến cảm tạ ân cứu mạng là Lâm đại sư.
“Lâm đại sư, thật sự vô cùng cảm ơn ngài.” Hoàng Hồng Dung nhiều lần cảm tạ nói.
Mà lúc này, chồng của Hoàng Hồng Dung cũng thật lòng nói lời cảm ơn. Đến bây giờ, chuyện này vẫn khiến ông sợ hãi không thôi.
Lâm Phàm bình tĩnh khoát tay, nhưng nội tâm cũng khiếp sợ không kém.
Đây là liên quan đến mạng người đó.
Về phần những người gặp nạn, Lâm Phàm cũng bất lực, hắn không phải là chúa cứu thế, mà chỉ là một gã thầy bói.
Đối với những người gặp nạn, trong lòng Lâm Phàm cũng tiếc hận.
Dân chúng chung quanh lúc này cũng choáng váng, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Hai người nói cái gì vậy? Thầy bói này sao lại là ân nhân của các người?”
Sau đó Hoàng Hồng Dung giải thích sự việc một chút.
Quần chúng vây xem chung quanh vừa nghe đã trợn tròn mắt.
“Ui là trời! Cái này là đang kể chuyện xưa à?”
“Thật không đấy, không phải là gạt người đó chứ?”
Người dân đều bị sốc, có một số người vây xem lại nổi giận.
“Mấy người vẫn là người sao? Lấy chuyện đó ra làm trò đùa à?”
“Không sai! Trên thế giới này nào có chuyện chuẩn xác như vậy, vừa nhìn đã biết là đang lăng xê, hơn nữa còn nói chuyện không biết nặng nhẹ.”
“Tố cáo, phải tố cáo bọn họ.”
“Còn cái gì mà thần toán tái thế, một chút điểm giới hạn cũng không có, thật sự hận không thể cho mấy người hai cái tát.”
Một số người dân có tính cách nóng nảy đột nhiên nổi giận.
Hiện tại suy nghĩ về chính nghĩa của con người rất mạnh, nhất là loại chuyện huyền bí này, còn dám thổi phồng chuyện đau lòng của người khác lên, còn con mẹ nó là người không?
Bởi vì bọn họ cho rằng, chuyện này chính là chém gió, lại còn chém quá tay.
Lúc này Lâm Phàm sửng sốt, hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, đám quần chúng không ngờ lại tức giận đến thế.
Nhưng đối với Hoàng Hồng Dung mà nói, bà sao có thể để người khác hiểu lầm Lâm đại sư được.
“Phiền mọi người bình tĩnh một chút, cả nhà chúng tôi thật sự không phải kẻ chuyên nói dối. Mọi người xem, đây chính là chứng cứ.” Chồng của Hoàng Hồng Dung lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn rút lui khỏi đoàn, đưa điện thoại cho mọi người xem.
Những người phẫn nộ kia khi nhìn thấy nội dung trên điện thoại di động này xong, nhất thời cả đám đều ngây ngẩn cả người.
…..
“Mẹ kiếp!”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm.
Trên màn hình điện thoại Iphone, một tin nhắn thu hút sự chú ý của mọi người.
Nội dung bên trên rất rõ ràng.
Đi du lịch ở đâu, thời gian rời khỏi nhóm, vân vân… tất cả mọi thứ nên có đều có.
Chồng của Hoàng Hồng Dung cầm điện thoại di động, để cho mọi người vây xem đều xem qua một lần, sau đó nói:
“Mọi người nhìn đi, đây thật sự không phải là lừa người, mà là sự thật 100% đấy.”
Bây giờ nhớ tới vẫn rất sợ hãi, tuy nhiên may mắn là vợ của mình tìm được một đại sư chân chính nên mới tránh được một kiếp.
Dân chúng chung quanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ ngay từ đầu cũng không tin, thậm chí còn rất phẫn nộ, cảm giác những người này đem chuyện này thổi phồng thật sự là quá đáng.
Nhưng khi nhìn thấy thông tin xin rút lui trên điện thoại di động, thì lại hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Không thể nào, thật là thần kỳ như vậy sao?”
“Nếu thật sự tính ra được như vậy thì quá thần kỳ rồi.”
Giờ phút này, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm. Bọn họ cảm giác tất cả thật sự quá thần kỳ, nhất là sau khi nhìn thấy tin nhắn rút khỏi đoàn này, bọn họ có thể xác định đây là thật 100%.
Điền Thần Côn vẫn đứng hóng hớt ở bên cạnh, hiện giờ ông ấy có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra tại đây. Hôn nhân không phù hợp? Điền Thần Côn giờ này phục rồi.
Đừng đi du lịch, đi du lịch là sẽ gặp nạn?
Hiện tại đúng thật là bị nói trúng hoàn toàn, đối với Điền Thần Côn mà nói, giờ phút này ông phục Lâm Phàm đến sát đất.
“Lâm đại sư, cả nhà chúng tôi phải cảm tạ cậu.” Một nhà ba người Hoàng Hồng Dung đứng ở trước mặt Lâm Phàm, cúi đầu thật sâu để biểu đạt cảm kích trong lòng.
“Khách sáo quá rồi, khách sáo quá rồi. Mọi người có thể tin lời tôi, đó là mệnh của mình, nhưng nếu như không tin, cho dù tôi có nói như thế nào cũng không thể có biện pháp tránh khỏi.” Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Việc được mọi người đối đãi coi như thần thế này quả thật là quá thoải mái.
…..
“Lâm đại sư, tấm biển này xin ngài nhận lấy.” Hoàng Hồng Dung nói.
“Được, được.” Lâm Phàm cũng không muốn nói nhảm, đẩy tới đẩy lui mãi thì cũng không có ý nghĩa gì.
Lúc một nhà ba người Hoàng Hồng Dung rời đi, Hoàng Hồng Dung trực tiếp nhét một vạn tiền lì xì cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm đương nhiên nghĩ nên từ chối một phen, tuy nhiên dưới thái độ cứng rắn của đối phương, Lâm Phàm cũng chỉ có thể khó xử mà nhận lấy.
Sau khi tiễn cả nhà này đi, quần chúng vây xem ở cửa, ngược lại cũng không có chuẩn bị rời đi.
Chương 67: Bắt đầu linh nghiệm rồi.
“Cái này thoạt nhìn không giống là lừa người nhỉ, hay là chúng ta cũng thử một lần.”
“Lâm đại sư, phiền ngài giúp tôi tính toán một chút đi.”
Quần chúng vẫn hoài nghi về chuyện này, nhưng trong lòng lại có chút tin tưởng.
“Phiền mọi người đừng nóng vội, từng người một đến, từng người một đến.”
Lâm Phàm ngược lại không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, trong lúc nhất thời cũng hơi luống cuống tay chân.
Lúc này trên khuôn mặt già nua của Điền Thần Côn cũng lộ nụ cười. Tình cảnh thế này quá tốt rồi. Mấy ngày trước không có một bóng khách, hôm nay lại là đông như trẩy hội.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chả mấy chốc mà phát tài ấy chứ.
Rất nhiều khách hàng tràn vào cửa hàng “Lâm đại sư”, ngược lại khiến một số nhân viên cửa hàng đối diện phải ngạc nhiên.
…..
Bận rộn đến giữa trưa, sau khi tiễn vị khách cuối cùng trong cửa hàng ra về, Lâm Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Đa số những người này thật sự không có gì để tính toán, căn bản không có việc gì.
Điền Thần Côn vội vàng thu tiền cũng mệt muốn chết, nhưng nụ cười trên mặt lại giống như hoa cúc vậy.
“Lợi hại không.” Lâm Phàm nằm trên ghế, nhấp một ngụm trà hỏi.
“Lợi hại.”
Điền Thần Côn khen không ngớt miệng tiếp tục nói: ” Đợt khách buổi sáng này ước chừng thu được hai ngàn tệ, về sau mỗi ngày đều như vậy thì quá được.”
“Thần Côn, nếu mỗi ngày đều như vậy tôi sẽ mệt chết mất.” Lâm Phàm trợn trắng mắt, không nói cái gì khác, cái miệng này sắp nói đến khô cả rồi.
“Ha hả.”
Điền Thần Côn cười đểu một tiếng: “Mệt một chút nhưng kiếm được nhiều đấy!”
Lâm Phàm bĩu môi, lão Thần Côn này tuy lừa gạt nhưng trong lòng cũng có chút tính toán: “Mấy ngày nữa chờ một số chuyện xảy ra, phải lập ra bảng nội quy cho tốt, chứ không sau này cứ vậy thì tôi sẽ mệt chết mất.”
“Nội quy gì?” Điền Thần Côn tò mò hỏi.
Lâm Phàm thần bí cười: “Đến lúc đó ông sẽ biết thôi.”
…..
Sự việc sáng nay, được một số người dân vây xem và gửi đến vòng tròn bạn bè.
“Chân nhân có thật, thầy bói giúp một nhà ba người tránh thoát một kiếp.”
Các tiêu đề khác nhau xuất hiện liên tục thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thậm chí, đoạn video còn bị đăng tải trên mạng.
Nhưng có nhiều bình luận ngược lại có chút khó coi.
“Lại lừa gạt, lừa gạt quỷ à?”
“Ông chủ quán xem bói này vừa nhìn đã biết là kẻ lừa đảo.”
“Có mấy thằng ngu mới tin chuyện này.”
“Cũng không hẳn, thật sự có thầy bói đoán như thần. Hơn nữa nội dung trong điện thoại tuy rằng mơ hồ, nhưng cũng có thể thấy rõ, một nhà ba người mệnh cũng lớn thật.”
…..
Đối với những chuyện này, Lâm Phàm đương nhiên không rõ lắm, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng không lớn, trên cơ bản đều cho như là nói đùa.
Lúc này, Lâm Phàm cầm điện thoại di động, xem tin tức giải trí, một trong những tiêu đề lại khiến Lâm Phàm bật cười.
“Chị cả trong giới catwalk Chu Lỵ Vân từ cầu thang ngã xuống, bị thương ở chân.”
“Châu Lỵ Vân tại tuần lễ thời trang mất đi cơ hội.”
…..
Châu Lỵ Vân ở trong nước tuy rằng không phải là siêu sao lớn gì, nhưng danh tiếng này cũng không nhỏ, tại tuần lễ thời trang quốc tế thì lại nổi tiếng lẫy lừng, có vô số người hâm mộ chú ý.
Nhất là người này bề ngoài không tệ, dáng người lại tốt. Đương nhiên trở thành nữ thần trong lòng vô số nam nhân.
Đối với tin tức như vậy, vô số người trong ngành cảm thấy tiếc nuối. Dù sao tuần lễ thời trang lần này cũng không tầm thường, ảnh hưởng hơn so với bất kỳ tuần lễ thời trang nào trong nước.
Người trong ngành đang nghiên cứu tổn thất lần này của Chu Lỵ Vân, nhưng lại không biết weibo của Chu Lỵ Vân vào thời khắc này hoàn toàn nổ tung.
Bình luận của Chu Lỵ Vân bị đẩy lên top, giờ phút này có vô số người để lại bình luận ở phía dưới.
“Con mẹ nó!!!”
“Gặp tiên tri rồi, không biết hiện tại Chu Lỵ Vân có cảm nghĩ gì.”
“Tiên tri cái rắm, đây là đại sư tính ra được. Ma mới như tôi chỉ muốn hỏi một câu, đại sư còn thu đồ đệ hay không?”
“Tuyệt vời, quả nhiên là vô duyên. Chu Lỵ Vân hiện tại nhất định là hối hận cũng không kịp, sớm biết như thế này thì lúc trước đã hỏi rõ vì sao không thể đi rồi.”
“Đại sư, tôi sai rồi! Sau này tôi cũng không dám nói xấu ngài nữa, chỉ cầu thông báo số vé số tiếp theo là được.”
“Tôi lướt dạo ở weibo của đại sư một vòng, phát hiện có nhiều lời tiên tri hơn nữa, hiện tại Chu Lỵ Vân là người đầu tiên bị nói trúng.”
“Đi! Đi! Mau vào Weibo của Lâm đại sư, từ nay về sau tôi là fan não tàn của đại sư.”
…..
Lâm Phàm nhìn tin tức trên điện thoại di động thì lạnh nhạt cười.
Bây giờ còn chưa đúng lúc, phải để cho tin tức tiếp tục bay đi, sau khi tất cả mọi chuyện đều linh nghiệm thì đó mới chính là thời điểm trời long đất lở.
Điền Thần Côn nhàn nhã ngồi ở đó, nhìn Lâm Phàm khi đó lộ ra nụ cười, nhất thời cả người run lên, nụ cười này thật là âm hiểm.
Bệnh viện, phòng bệnh hạng nhất.
Một người phụ nữ dáng người cao gầy, trước lồi sau lõm nằm trên giường bệnh màu trắng, chân phải được bọc bằng thạch cao nặng nề.
“Chị Vân, nghĩ thoáng một chút đi! Lần này không đi, lần sau chúng ta lại đi.” Người đại diện ở một bên an ủi.
Chương 68: Chỉ là mèo mù vớ phải cá rán.
Chuyện hôm nay thật là quá xui xẻo, còn chưa tính chuyện từ trên cầu thang bị ngã lăn xuống, may mà chưa chết nhưng lại bị gãy chân.
Bây giờ bó thạch cao, hành động không thuận tiện, khẳng định là không đi lại được.
Mặt Chu Lỵ Vân không chút thay đổi nằm ở đó, nước mắt lăn dài trên má.
Tuần lễ thời trang lần này cô đã chuẩn bị từ rất lâu, bây giờ trong lúc ra khỏi cửa lại nhất thời tan thành mây khói.
“Chị Vân….” Người đại diện vội vàng đưa khăn giấy qua, không biết nên an ủi như thế nào.
Nhưng đúng lúc này, Chu Lỵ Vân đột nhiên phản ứng lại: “Đưa điện thoại di động cho tôi.”
Người đại diện không biết tình huống gì, nhưng cũng đưa điện thoại di động cho Chu Lỵ Vân.
Lúc này, trong đầu Chu Lỵ Vân đều nghĩ đến weibo kia, khi mở weibo ra thì đập vào mắt chính là câu nói kia.
“Không đi được… Không thể đi được.”
Chu Lỵ Vân đã sớm biết weibo này. Lúc ấy khi nhìn thấy cũng không có coi nó là vấn đề nghiêm trọng gì, tuy nhiên trong lòng vẫn là có chút không vui, bởi vậy còn trả lời lại còn tag tên weibo người này.
Hiện giờ sự việc đã xảy ra, Chu Lỵ Vân lại khóc.
Người đại diện nhìn bình luận trên Weibo, sau đó an ủi: “Chị Vân, đây nhất định là mèo mù gặp phải chuột chết, không thể tin được.”
Chu Lỵ Vân lắc đầu, có những chuyện không thể không tin.
Tuy nhiên cô cũng biết, weibo của Lâm đại sư này cũng bình luận rất nhiều weibo của những ngôi sao khác. Hơn nữa người đầu tiên phát sinh chuyện lại chính là mình, cho dù không biết chuyện khác cũng sẽ không linh nghiệm.
“Mỏ quạ đen, đồ đáng ghét.”
…..
Bây giờ bên trong căn phòng của một ngôi nhà nào đó.
Lạc Đan hoảng sợ: “Hâm Y, cậu xem tin tức này! Chu Lệ Vân bị Lâm đại sư nói trúng rồi, không đi được tuần lễ thời trang nữa…”
Trần Hâm Y đang xem kịch bản, nghe được tin tức của Lâm đại sư, trong lúc nhất thời cũng buông kịch bản coi như bảo bối xuống, sau đó giật lấy điện thoại xem.
Càng đọc xuống dưới cái miệng nhỏ nhắn càng há to hơn.
“Thật sự bị nói trúng, Lâm đại sư này cũng quá kinh khủng rồi.” Trần Hâm Y không dám tin nói.
“Đây không phải là kinh khủng, mà là thần.” Lạc Đan kinh ngạc nói.
Từ khi qua chuyện kia, các cô lập tức được tuyển là nữ chính và nữ phụ.
Đồng thời phong cách làm việc của Đào lão sư luôn mạnh mẽ như gió cuốn, cũng không mất bao nhiêu thời gian thì tất cả đều đã chuẩn bị xong, trực tiếp bắt đầu quay phim.
“Đi xem weibo của Lâm đại sư, những cư dân mạng mắng Lâm đại sư, khẳng định cũng đã trợn tròn mắt rồi.” Trần Hâm Y nói.
“Mình đã sớm đi xem qua rồi, Lâm đại sư quả thật là dằn mặt mấy lão già đời nha, tùy ý bọn họ mắng, cuối cùng đánh một phát đau vào mặt.”
…..
Buổi tối.
Sau khi trở về từ cửa hàng, Lâm Phàm nằm trên giường chơi điện thoại di động.
“Ha ha, hiện tại đã biết bổn đại sư lợi hại rồi chứ.” Lâm Phàm nhìn weibo của mình, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười thần bí kiểu ‘biết thế thì trước đây đừng có khua môi múa mép với ông.’
Chuyện của Chu Lỵ Vân mới chỉ là người đầu tiên, chờ khi chuyện sau này tất cả đều linh nghiệm vậy thì quá vui vẻ rồi.
Trên Weibo.
“Lâm đại sư, ngài quả thật là dự liệu như thần, tôi tin rồi.”
“Cầu Lâm đại sư tính cho tôi một quẻ đi, làm ơn.”
“Những người tức giận mắng Lâm đại sư đã đi đâu rồi, hiện tại mấy người còn có thể nói cái gì?”
“Lầu trên, hình như cậu là người mắng dữ dội nhất đó.”
“Khụ khụ, nào có….”
Thu Đao Chặt Cá gần đây tiếp nhận một công việc lớn, đó chính là giúp một minh tinh tẩy trắng. Bởi vậy hắn phát động một lượng thủy quân lớn, xưng bá toàn bộ mạng internet. Chiến tích cuối cùng rất là ấn tượng, là trận chiến huy hoàng nhất trong sự nghiệp của Thu đao Chặt Cá.
Đám đạo chích dân mạng kia, dám khiêu chiến với đại tổng quản Thu Đao Chặt Cá là hắn thì thật sự là không biết sống chết mà.
Khi chuẩn bị tiến vào trong nhóm để phát mấy bao lì xì, định làm phiền các anh em một chút thì lại bị những lời nói trong nhóm làm cho chấn động.
“Không xong rồi, chúng tôi bị vả mặt rồi. Cái tên Lâm đại sư kia thật sự tính toán chuẩn, không ngờ Chu Lỵ Vân lại bị thương nên không tham gia được tuần lễ thời trang.”
“Mẹ nó! Thật à, tôi đã làm mấy trăm acc ảo mắng chửi ở phía dưới weibo của tên đó.”
“Nhanh nói cho anh Thu Đao đi, đây chính là một chuyện lớn đó.”
“Tôi đã liên lạc rồi! Ồ! Anh Thu Đao online rồi.”
Thu Đao Chặt Cá ngồi vắt chân, khi nhìn thấy những tin tức này thân hình mập mạp run lên, bàn tay đang nắm chân trong vô thức lại đưa lên miệng cắn cắn.
Bị nói trúng, cái này quá bá đạo rồi. Tuy nhiên Thu Đao Chặt Cá tôi là ai? Người có thể thay đen đổi trắng đấy!.
“Tôi đã biết chuyện này rồi, hiện tại bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ, đem toàn bộ lời nói tốt của Weibo này trấn áp lại. Weibo bị đại quân Thu Đao chúng ta trấn áp, làm sao có thể để cho nó dễ dàng lật chuyển được.” Thu Đao Chặt Cá không thể nhịn được nữa.
“Đi theo bước chân của Thu Đao soái ca.”
“Bắt đầu chiến đấu, trấn áp Weibo của Lâm đại sư.”
Chương 69: Nhất định là rò rỉ thông tin.
Trong nháy mắt, vô số thủy quân tràn vào weibo của Lâm Phàm.
“Mèo mù đụng phải chuột chết, chân Chu Lệ Vân sớm đã bị thương, cũng không có gì to tát cả.”
“Đoán mò đúng một chuyện thì tính là cái gì? Những chuyện phía sau cũng không có phát sinh mà.”
“Lầu trên nói rất đúng.”
“Có chút đạo lý, nói không chừng thật sự là đoán mò.”
…..
Lâm Phàm vốn còn đang nhìn đám cư dân mạng sám hối trên Weibo của mình, nhưng đột nhiên lại phát hiện tình hình không đúng.
Weibo của mình lại một lần nữa bị cái đám thuỷ quân này chiếm lĩnh.
Lúc này có người nhắn tin riêng cho mình, Lâm Phàm vừa nhìn thấy cũng có chút tức giận.
Thu Đao Chặt Cá: “Thế nào, Lâm đại sư của tôi, đội thủy quân của Thu Đao tôi cũng coi như lớn mạnh đúng không. Nói cho anh biết, chỉ cần có Thu Đao tôi ở đây thì Weibo của anh sẽ vĩnh viễn không có ngày xoay người.”
“Đồ óc to như trái nho.” Lâm Phàm trực tiếp trả lời.
Thu Đao Chặt Cá khi nhìn thấy mấy chữ này thì hoàn toàn tức giận.
Thu Đao nổi giận, máu chảy thành sông. Hắn trực tiếp mở ra tất cả các nhóm thủy quân, đem chuyện trấn áp Weibo của Lâm Phàm trở thành nhiệm vụ vĩnh viễn của đội ngũ thủy quân.
Lâm Phàm lúc này lại đăng một weibo, đồng thời còn đưa ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng của Thu Đao Chặt Cá lên.
“Rửa mắt đợi mong, xin chào tổng quản thủy quân.”
Trong nháy mắt, weibo này tăng lên vô số bình luận.
Người hâm mộ Weibo của Lâm Phàm cũng đã đạt tới 1 vạn người.
Đây là một bước tiến lớn đối với Lâm Phàm.
Tuy nhiên Thu Đao Chặt Cá khi nhìn thấy weibo này, trong nháy mắt nổ tung.
Trời đất, lại dám đối nghịch với tôi à, ông đây không cùng ngươi ăn thua đủ đến cùng thì ông đây thề không làm người.
Cạch Cạch!
Ngay tại thời điểm Thu Đao Chặt Cá nổi giận, cái ghế dưới mông bởi vì không chịu nổi cân nặng vượt tiêu chuẩn của anh ta lập tức bị gãy thành từng mảnh. Thu Đao Chặt Cá đặt mông ngồi trên mặt đất, áp lực cực lớn trực tiếp làm một loại vật không thể miêu tả bị ép phải ra ngoài.
“Mịa nó….”
Một ngày sau đó.
Một việc gây sốc cho tất cả mọi người đã xảy ra.
Còn Lâm Phàm vẫn ở trong cửa hàng, khi nhìn thấy tin tức này cũng chỉ là cười nhạt mà thôi, không hề để nó ở trong lòng.
Nhưng đối với cư dân mạng luôn theo dõi Weibo của Lâm Phàm mà nói, lại là một cú sốc lớn.
…..
Văn Thiện là một huyền thoại trong giới phóng viên giải trí, anh ta là một phóng viên không có tài năng chuyên buôn các chuyện đời tư của nghệ sĩ, rất nhiều vụ bê bối của các ngôi sao giải trí đều do anh ta phanh phui ra.
Ví như một thời gian trước, anh ta đã tung tin rằng một nam nghệ sĩ nổi tiếng đã đến Đại Bảo Kiếm.
Khi tin tức này lộ ra, lập tức nó trở thành tin tức chấn động và bị vô số cư dân mạng đồng loạt lên án.
Sau đó, vấn đề này cũng không được giải quyết. Bởi vì một số nhóm thủy quân đã hoạt động mạnh mẽ nên đã trực tiếp làm thay đổi sự thật.
Mà Văn Thiện đối với tình huống này cũng không mấy quan tâm, bởi vì anh ta đã nhận được một khoản tiền kha khá để bịt miệng rồi.
Tuy nhiên, người trong cuộc đều biết rằng ngôi sao nổi tiếng này đã thực sự đến Đại Bảo Kiếm.
Hôm nay mặt mũi Văn Thiện đỏ bừng, bởi vì hắn lại sắp tung ra một tin tức lớn. Hắn đối với tin tức này đã chuẩn bị rất lâu, hắn tin tưởng nếu như nổ ra nhất định sẽ chấn động.
Nghĩ đến việc danh tiếng của mình sắp tăng lên một bậc cao hơn, Văn Thiền cười phá lên.
Trước máy tính.
Văn Thiện đưa từng chứng cứ một vào USB của mình, chỉ cần có những chứng cứ này thì cho dù muốn phủ nhận cũng không được.
Chắc chắn rồi!
Chỉ với một cú nhấp chuột, một tin tức lớn sẽ bơi trong đại dương Internet.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Sau hai giờ.
Văn Thiện không ngừng cập nhật Baidu và cùng với một nhóm phóng viên buôn chuyện.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tin tức từ nhóm phóng viên buôn chuyện, Văn Thiện không thể không nỡ một nụ cười.
“Anh Văn, thật đáng sợ! Đây là một tin tức lớn.”
“Anh Văn, chuyện này rốt cuộc là thật hay giả? Anh đừng để đến cuối cùng lại làm trò cười đây nha.”
“Uy tín của Văn Thiện tôi đã có nhiều năm, lúc nào lại làm trò cười?” Văn Thiện đáp.
Sau đó, Văn Thiện kiểm tra Weibo của mình, nhưng điều khiến Văn Thiện cảm thấy khó hiểu là Weibo này có gì đó không ổn.
Theo suy nghĩ của hắn, tin tức này vừa ra thì nhất định sẽ đứng thứ nhất tìm kiếm trên Weibo. Nhưng điều khiến Văn Thiện kinh ngạc chính là, tin tức của hắn lại xếp thứ ba.
Chuyện này không thể tin được.
Đặc biệt là hai cái tiêu đề xếp thứ nhất và thứ hai, hắn ta chưa từng nghe nói đến.
“Trần Vũ và Điền Hân, một vị đại sư sáu ngày trước đã tính toán đúng.”
“Người ta khẳng định Chu Lỵ Vân đã bỏ lỡ tuần lễ thời trang quốc tế.”
“Đây là cái quái gì vậy?” Văn Thiện hét lên, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu lập tức bấm vào hai mục tìm kiếm thịnh hành này, vừa nhìn thấy thì lập tức ngẩn ra.
“Rò rỉ, nhất định là bị rò rỉ thông tin rồi, chuyện này làm sao có người có thể tính ra được.”
Chương 70: Tính toán như thần.
Sau đó, khi Văn Thiện nhìn vào những bình luận trên Weibo của mình, đột nhiên một cơn tức giận bùng cháy lên trong lòng anh ấy.
“Không nghĩ tới cái tên Lâm đại sư kia thật sự đoán chúng, quả là quá nghịch thiên.”
“Lần này quả thực là một tin tức lớn, nhưng điều khiến tôi quan tâm hơn là tại sao Lâm đại sư lại lợi hại như vậy?”
“Ui là trời! Khi vừa nhìn thấy bình luận của Lâm đại sư thì tôi cũng nổi cơn thịnh nộ, không ngờ bây giờ lại là tôi tự vả vào mặt mình.”
Lúc này Văn Thiện suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, trong mười bình luận thì ít nhất có tám bình luận về Lâm đại sư.
Ánh đèn sân khấu của chính hắn ta đã hoàn toàn bị che phủ bởi bên kia.
…
Lúc này, Văn Thiện không chịu nổi lửa giận trong lòng nữa mà trực tiếp khai chiến trên Weibo, hắn ta bắt đầu mắng chửi.
“@Lâm đại sư lão thầy bói già: Đồ vô liêm sĩ mày ăn cắp tin tức của tao, tao theo dõi tin tức này đã nửa năm rồi, chờ hầu tòa đi.”
Văn Thiện chịu không nổi nữa, đành phải cố nén lửa giận trong lòng, sau khi bình tĩnh lại, hắn hơi bối rối một lúc.
Cái người này, cùng mình cũng không biết?
Ngoài ra, các bản thảo của mình đều được lưu trữ trong ổ flash USB của máy tính, chỉ để tránh tin tặc xâm nhập, nhưng làm thế nào mà tên này lại có được nó?
Chẳng lẽ là vợ của mình làm lộ chuyện này sao?
Lúc này, Văn Thiện đã bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Weibo của Lâm Phàm hoàn toàn bùng nổ vào lúc này.
“Cmn! Lâm đại sư tính toán như thần! Thật sự quá chính xác.”
“Lâm đại sư, tôi thực sự sai rồi, tôi không nên để đám người ngu xuẩn kia phỉ nhổ vào mặt ngài.”
“Tầng trên, có thể cho chút mặt mũi không, rõ ràng là ngươi chủ động mở miệng trước.”
“Từ giờ trở đi, tôi sẽ không phục tùng ai ngoại trừ Lâm đại sư.”
“Xin hỏi địa chỉ của Lâm đại sư, tôi muốn đích thân tới thăm.”
Weibo của Lâm Phàm luôn được cư dân mạng theo dõi, lúc đó quần chúng còn phẫn nộ. Nhưng vào thời khắc khi tin tức xuất hiện, tất cả mọi người đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Đơn giản là giống như thần mà.
Tuy nhiên, khi ‘Thu đao chặt cá’ nhìn thấy tin tức, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, việc này đúng là quá tà môn mà.
Chu Lỵ Vân không thể tham gia tuần lễ thời trang, xem ra là tên này gặp may.
Nhưng bây giờ tin tức này đã hoàn toàn khiến ‘Thu đao chặt cá’ choáng váng. Lần này lại thật cmn linh nghiệm.
Cái này….. cái này.
Khi ‘Thu đao chặt cá’ nhìn thấy Weibo của Văn Thiện, mắt hắn lập tức sáng lên.
“Bị lộ! Đúng vậy! Nhất định là thông tin bị lộ.”
Sau đó ‘Thu đao chặt cá’ đã ngay lập tức triệu tập đội thủy quân chiến đấu một lần nữa và chiếm lại Weibo của Lâm Phàm.
‘Thu đao chặt cá’ ghét đến cực điểm cái người được gọi là Lâm đại sư này, chính vì hắn mà hắn ta nhiều lần khiến bản thân phải xấu hổ trong căn phòng trống vắng và cô quạnh này.
Chính vì hắn mà người có dung mạo tuyệt thế như mình đã phải nhiều lần tức giận, dẫn đến nổi nhiều mụn trên mặt.
Tất cả những chuyện này, tất cả, đều do người này gây ra.
Trong cửa hàng.
Lâm Phàm nhìn Weibo, đối với những lời bình luận này, trong lòng hắn đã biết rõ.
Thủ lĩnh của đội thủy quân ‘Thu đao chặt cá’ đã đánh sập Weibo của hắn, điều này khiến Lâm Phàm có chút đau đầu, nhưng hắn cũng đành mặc kệ.
Nhưng Văn Thiện này là cái quái gì vậy?
Tại sao lại gửi cho mình một lá thư của luật sư?
Bị điên à.
Tất cả những điều này đều do chính hắn tự mình tính toán, có được hay không hả?
Ai đó đã gửi cho hắn một tin nhắn WeChat.
“Lâm đại sư, ngài quá lợi hại, thật sự bị ngài nói đúng rồi!.”
“Cái tên Văn Thiện kia thật là đáng ghét, còn nói ngài ăn trộm tư liệu. Tên này đúng là không có chút thể diện nào mà!”
Trần Hâm Y đã gửi đến hai tin nhắn Wechat.
Trần Hân Y hoàn toàn bị sốc trước tin tức ngày hôm nay, thật sự là bị Lâm đại sư đoán trúng.
Nhưng điều khiến Trần Hân Y sững sờ là việc Điền Hân ngoại tình vốn là một tin tức lớn, nhưng bây giờ vì Lâm đại sư mà tin tức này không thể đứng đầu trong danh sách tìm kiếm hot nhất.
Hầu hết những người thảo luận thì đều liên quan đến Lâm đại sư, mà không phải là hai người Trần Vũ và Điền Hân.
Có lẽ đến bây giờ hai ngôi sao lớn này cũng không biết, đây là điều tốt hay điều xấu.
Lúc này Lâm Phàm mới trả lời bằng một tin nhắn: “Không sao, đây đều là nói sự thật.”
Bây giờ, đối với tình hình trên Weibo đã thế này, Lâm phàm cảm thấy rằng cần phải đăng một tin mới
Đây đều là danh tiếng đó, nếu danh tiếng có thể chuyển đổi thành khách hàng thì thật tuyệt vời nha.
“Nói thật, lời của đại sư nói đàm bảo chính xác.”
“Vương Băng Nhan đã bỏ lỡ ‘Ngày mai không thể nói’ sẽ được thay thế bởi một ngôi sao họ Dương.”
“Đội tuyển bóng đá quốc gia thua thảm với tỷ số 0 – 3.”
“Tiểu thịt tươi Dương Tiểu Lượng bị đánh và nhập viện.”
….
Lâm Phàm đăng Weibo này, sau đó ngồi đó rất nhàn nhã. Hắn không hề lo lắng rằng mình sẽ tính toán sai.
Đây đều là ý muốn của ông trời.
Nhưng đối với cư dân mạng trên Weibo mà nói, họ lại gần như nhảy dựng lên vì phấn khích, bởi đây thật sự là một sự kiện thú vị.