1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 6: Không hiểu sao lại đánh nhau (c51-c60)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 6: Không hiểu sao lại đánh nhau (c51-c60)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51: Không hiểu sao lại đánh nhau (1).

Trong số những người qua đường vây xem kia, có mấy cô gái trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này, tất cả đều trở nên kích động.

Thật quá đẹp trai, lại còn lái xe thể thao, nhất định là có rất nhiều tiền.

Vương Minh Dương tháo kính râm ra hơi ngẩng đầu, khóe miệng hơi lộ ra một tia mỉm cười.

“Ha ha!”

“Xin hỏi vị nào là Lâm đại sư?” Vương Minh Dương đứng ở cửa, giọng nói tuy không lớn nhưng đầy năng lượng.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài muốn xem bói, hay là xem phong thủy?” Điền Thần Côn nhiệt tình bước lên tiếp chuyện. Đối với những người giàu như vậy, phải bợ đít thật tốt mới được.

Nhưng mà điều làm cho Điền Thần Côn thoáng có chút lúng túng là người trẻ tuổi này lập tức làm ngơ hắn, ngay cả nhìn mặt cũng không thèm liếc mắt một cái.

“Xem ra, anh chính là Lâm đại sư dám mắng tôi đây sao.” Vương Minh Dương nhìn về phía Lâm Phàm, giọng đầy ẩn ý nói.

Khi nhìn thấy chiếc xe này thì Lâm Phàm đã biết là ai đến.

“Vị tiên sinh này, hôm nay ngài không nên ra ngoài, ngài sẽ gặp tai nạn đổ máu.” Lâm Phàm nói.

“Ha ha!” Vương Minh Dương nghe nói như vậy, đột nhiên nở nụ cười lớn: “Anh là người rất thú vị đấy. Không nói chuyện khác, tôi rất phục cái miệng này của anh, vừa nói đã chuẩn.”

Điền Thần Côn ngây ngốc nhìn nhìn, cái này là cái gì chứ. Từ khi nào mà Lâm Phàm quen biết một ông lớn như vậy. Sao mình lại không biết một chút nào vậy.

Lâm Phàm thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, trên thế giới này thật sự còn có người như vậy. Nhìn cái hộp đen bên cạnh là biết hiển nhiên chính là tiền.

“Biết chuẩn vậy mà anh còn không đi nhanh lên sao.” Lâm Phàm nói.

Vương Minh Dương cười cười, ngoắc ngón tay một chút. Người đàn ông bên cạnh mở cái hộp ra, bên trong đặt lần lượt từng xấp, từng xấp tiền.

Điền Thần Côn vừa nhìn thấy những tờ tiền màu hồng này đã không rời mắt được, vô thức nuốt nước miếng một cái, trong lòng đang kêu gào: “Rốt cuộc đây là đang xảy ra chuyện gì.”

Lúc Lâm Phàm nhìn thấy số tiền này, trái tim cũng đập bình bịch, đúng là quá nhiều tiền mà.

Đáng tiếc chỉ có thể nhìn mà không thể lấy, nếu cầm mình sẽ bị thiên lôi đánh cho choáng váng.

“Không nói nữa, Vương Minh Dương tôi nói một là một, hai là hai. Ngày hôm qua anh tính rất chuẩn, một trăm vạn này thuộc về anh.” Vương Minh Dương nói.

Lâm Phàm vẫn cố giữ thần sắc như thường, nhưng nội tâm lại vô cùng đau đớn. Sau đó giả vờ bình tĩnh nói: “Trong thời gian miễn phí xem bói, tôi nói miễn phí là miễn phí, số tiền này tôi không nhận.”

Lâm Phàm nói ra những lời này từ trong miệng phải đau đớn đến cỡ nào, phải nhận áp lực lớn cỡ nào chứ.

Cuộc đối thoại giữa hai người làm cho Điền Thần Côn hoàn toàn choáng váng.

Đây chính là một trăm vạn đó, bị điên hay sao mà không thu vậy.

“Nếu đã xem bói đúng rồi thì tiền này hẳn là của chúng ta chứ, sao có thể không nhận được. Cứ để tôi nhận hộ cho.” Điền Thần Côn chịu không nổi, người ta đã chủ động mang đến cửa một trăm vạn mà còn không nhận thì không phải là ngốc sao.

Lâm Phàm không nói gì, trong lòng ngược lại có một tia hy vọng, nhưng hy vọng này tồn tại chưa đến một giây đã bị phá sản.

“Lưu ý: Điền Thần Côn và ký chủ là người hợp tác, hắn nhận tiền hộ cũng giống như ký chủ nhận tiền vậy.”

Mẹ nó!

“Không được phép nhận!” Lâm Phàm gào khô cả họng.

Điền Thần Côn bất ngờ ngơ ngác, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, tận tình khuyên giải: “Người ta đã chủ động đưa tới cửa rồi, nếu như không nhận không phải là không nể mặt hay sao.”

Theo như Điền Thần Côn nghĩ, Lâm Phàm nhất định là muốn nhận nhưng chắc là muốn giữ mặt mũi, không muốn tự mình nhận tiền. Dù sao hắn cũng biết là Lâm Phàm là người rất thích tiền.

Chỉ vì một trăm đồng còn có thể nhớ kỹ cả đời chứ đừng nói đến một trăm vạn như thế này.

“Đây không phải là vấn đề mặt mũi hay không mặt mũi, mà là vấn đề nguyên tắc.” Lâm Phàm hít sâu một hơi, nói ra một câu trái với lương tâm.

Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm, cầm hộp tiền trong tay đặt ngay ở giữa.

“Anh có nguyên tắc của anh, tôi có phong cách làm việc của tôi. Vương Minh Dương tôi nói ra thì không hoàn thành không được, hôm nay anh không nhận cũng phải nhận.” Vương Minh Dương có tính tình bướng bỉnh không ai bằng. Đồng thời phong cách làm việc cũng vô cùng quỷ dị. Cách suy nghĩ cũng đặc biệt khác người.

Lúc này người qua đường xung quanh vây xem càng ngày càng đông. Trong lúc nhất thời cũng quay ra tán phét với nhau.

“Hai người này xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn như có vẻ đang cãi nhau.”

“Tôi nghe thấy người đàn ông này muốn đưa ông chủ xem bói kia một trăm vạn, nhưng ông chủ này không cần nên bây giờ hai người đang giằng co.”

“Mẹ kiếp, thật á? Còn có thể có loại việc thế này sao?”

“Ông chủ này không phải là kẻ ngu đấy chứ? Còn cả người đàn ông kia có phải cũng ngu luôn không? Đó chính là một trăm vạn, người ta không nhận còn nhất định phải nhét cho người ta, thế chẳng phải là chê mình nhiều tiền sao?”

“Các người xem, cửa hàng này vừa mới khai trương, không phải là làm quảng cáo đấy chứ?”

“Quảng cáo? Ông tìm một trăm vạn tiền mặt đến đây để làm quảng cáo cho tôi xem, hơn nữa chiếc xe thể thao này, giá cũng khoảng mấy ngàn vạn, muốn thuê cũng không thuê được.”

Chương 52: Không hiểu sao lại đánh nhau (2).

Người xung quanh nghị luận sôi nổi còn Lâm Phàm và Vương Minh Dương lại đang giống như liều chết với nhau vậy. Ngay cả nội tâm hai gã thuộc hạ của hắn cũng giống như một đầm nước chết, tính tình bướng bỉnh của ông chủ con mẹ nó lại đến nữa rồi.

Đối với ông chủ này, bọn họ thật lòng ủng hộ, tuy rằng bá đạo nhưng lại nghĩa khí. Ai đối với hắn thật lòng thật ý thì hắn đối với người đó tốt đến mức làm cho người đó cảm thấy thế giới này đến cả cha mẹ cũng không tốt bằng hắn.

Bộp!

Lúc này, Vương Minh Dương cầm chiếc hộp lên, đặt vào trong ngực Lâm Phàm: “Hôm nay anh phải thu tiền này cho tôi, chúng ta đi.”

Vương Minh Dương không muốn nói thêm gì nữa, sau khi nhét hộp tiền vào trong ngực Lâm Phàm thì quay đầu rời đi.

Lâm Phàm nhìn cái hộp trong ngực, nội tâm cũng sắp sụp đổ rồi, nhưng bách khoa toàn thư chính là thứ đồ chơi lừa người.

Giờ phút này, Lâm Phàm lập tức túm lấy Vương Minh Dương: “Tôi không có khả năng nhận số tiền này, anh cầm về đi.”

“Anh buông tay ra cho tôi.” Vương Minh Dương khẽ cáu, chỉ tay vào mặt Lâm Phàm nói.

“Anh cầm đi cho tôi.” Lâm Phàm cũng không sợ, cũng chỉ vào mặt Vương Minh Dương nói.

“Vương tổng…” Hai thủ hạ nhìn thấy Vương tổng bị người ta đối xử như vậy thì đương nhiên không thể nhịn được.

“Các người đứng lại hết cho tôi, việc này không liên quan đến các người. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, hai người các anh đều thành thành thật thật đứng ở đó cho tôi, có nghe thấy không.” Vương Minh Dương bá đạo nói.

“Vâng.” Hai thủ hạ gật gật đầu, bọn họ biết Vương tổng nói một là một, cho dù lát nữa trời long đất lở, trừ khi Vương tổng mở miệng còn nếu không thì bọn họ vẫn phải đứng.

“Tôi sẽ nói lại lần cuối cùng, anh buông tay cho tôi, tiền này tôi sẽ không nhận lại.” Vương Minh Dương nói.

“Anh lấy tiền đi rồi thì tôi sẽ buông tay, bằng không hôm nay tôi sẽ không để anh đi.” Số tiền này đối với Lâm Phàm mà nói thật sự là quá tốt, nhưng cầm cũng không có mạng để tiêu. Nếu Vương Minh Dương này không mang đi, không phải là muốn mạng của mình sao.

“Anh bị bệnh à, hay là muốn đánh nhau đây hả?” Vương Minh Dương nổi giận. Đây là lần đầu tiên hắn gặp loại chuyện này. Điều này trong mắt Vương Minh Dương là hoàn toàn không nể mặt.

“Con mịa nó, anh có phải bị điên không đấy, tôi không cần tiền này của anh. Anh nhất định phải đưa cho tôi làm gì, là do tiền anh nhiều đến mức không có chỗ tiêu hay là anh muốn đánh nhau đây hả.” Lâm Phàm cũng tức giận đáp.

Mẹ kiếp, mình là người thành thật cũng không được sao?

Đổi nghề xem bói, không có việc làm ăn gì khác. Bây giờ có khoản tiền khổng lồ đầu tiên đến tay thì lại không thể lấy. Con mịa nó, chuyện này không bực mình hay sao.

“Được! Trâu bò! Được lắm! Anh không đánh thì là là cháu trai tôi, còn không thì nhận tiền ngay cho tôi

Vương Minh Dương không tin được là có người dám động đến hắn.

“Chỉ cần tôi đánh anh thì anh sẽ thu tiền lại có đúng không?” Lâm Phàm nói.

“Không sai, nhưng anh dám sao….”

Bốp!

Trong nháy mắt, Lâm Phàm đã ra tay, một quyền trực tiếp đấm vào hốc mắt của Vương Minh Dương. Vương Minh Dương lúc này nghệt mặt ra, dường như không nghĩ tới đối phương thật sự dám đánh hắn.

Một quyền đấm ra, Vương Minh Dương có ngay một con mắt gấu trúc.

“Anh….”

“Tôi đã đánh rồi, hiện tại thu tiền lại cho tôi đi.” So sánh với tính mạng của mình, đánh đối phương một quyền thì tính là gì.

Bốp!

Đúng lúc này, trong mắt Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện một nắm đấm to bằng bao cát.

“Con mịa nó, dám đánh lén ông.”

Giờ khắc này, Lâm Phàm hoàn toàn nổi giận, tên này quá âm hiểm. Sau đó hắn lại nện một quyền vào một con mắt khác của Vương Minh Dương. Trong nháy mắt biến thành hai cái mắt gấu trúc.

“Anh dám đánh tôi.”

“Tôi đánh đấy, ai sợ ai chứ, tiền này anh phải đem đi cho tôi.”

“Mẹ kiếp, hôm nay tôi sẽ không cầm, có gan thì anh giết chết tôi đi.” Vương Minh Dương và Lâm Phàm lao vào đánh nhau.

“Tôi liều mạng với anh….”

“Ai cũng không được xen vào. Chuyện hôm nay chỉ là chuyện của tôi và hắn ta, các người đều cút sang một bên hết cho tôi.”

…..

Giờ phút này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Chuyện phát sinh đến mức này đã vượt ngoài dự đoán của bọn họ.

Trên thế giới này sao lại có người như vậy cơ chứ…

Không phải chỉ là tiền thôi sao, anh không lấy thì có thể cho bọn tôi mà.

“Tên khốn, còn dám đánh vào mắt tôi à.”

Binh!

Lúc này, hai người Lâm Phàm và Vương Minh Dương vẫn cùng một chỗ đánh nhau, anh một quyền, tôi một quyền, đánh quên cả trời đất.

Điền Thần Côn trong lòng như sụp đổ, đây là loại tình huống gì đây, không phải là một trăm vạn sao, vì cái gì lại không chịu nhận lấy chứ.

Nhưng làm sao Điền Thần Côn có thể biết rằng nếu Lâm Phàm dám nhận, chắc chắn sẽ bị đánh chết tại chỗ.

Đây hết thảy là do Lâm Phàm tự tạo nghiệt.

Nếu lúc đó ở trên Weibo không có ghi miễn phí xem bói thì lúc này Vương Minh Dương đưa tới 100 vạn như vậy. Lâm Phàm chắc chắn sẽ thu vào trong túi rồi, thế nhưng bây giờ lại không thu được.

Chương 53: Đây chính là đèn chỉ đường (1).

“Tránh đường! tránh đường”

Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát chạy tới, bọn họ hận được tin báo của quần chúng nhân dân, ở đây có phát sinh đánh nhau.

“Hai người có chuyện gì sao?” Một viên cảnh sát hơi béo hỏi.

“Hắn con mẹ nó bị thiểu năng.” Vương Minh Dương nói.

“Anh, mịa nó mới là kẻ bị bệnh thần kinh.” Lâm Phàm bất mãn hét lên.

Đánh giá theo tình hình, có vẻ như họ bất cứ lúc nào cũng có thể làm thêm trận nữa.

Cảnh sát bên cạnh bắt đầu giải tán đám đông, nhiều người như vậy tụ tập lại một chỗ, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng cũng hỏi thăm một chút những người qua đường để biết ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đồng chí cảnh sát, tên kia muốn đưa một trăm vạn nhân dân tệ cho vị lão bản, nhưng lão bản này không chịu nhận, sau đó hai người liền lao vào đánh nhau.”

Viên cảnh sát vừa định ghi chép một chút, nghe được việc như vậy, tay cầm bút liền dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Mấy người nói nhảm cái gì vậy?”

“Không có, làm sao có thể nói bậy được, không tin thì có thể hỏi người khác.”

“Không sai! Cái này tuyệt đối là thật, tôi cảm thấy đầu óc hai người này đều có vấn đề.”

“Loại tình huống này cho dù là trong phim ảnh cũng rất hiếm thấy, không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy tận mắt.”

“Thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.”

Vị cảnh sát ghi tên có chút mất trí rồi, đây con mẹ nó không phải là một trò lừa bịp chứ? Một người đưa tiền, người kia không muốn, sau đó đánh nhau?

Viên cảnh sát lại gần viên cảnh sát kia nói vài lời, cảnh sát kia gật đầu nhẹ.

“Đều mang đi.”

Hai thuộc hạ của Vương Minh Dương lúc này cũng thở dài một tiếng, mỗi người lái một chiếc xe, chuẩn bị theo xe cảnh sát trở về đồn, ông chủ của chúng ta tuy giàu có nhưng cũng là người tuân thủ pháp luật, việc gì cũng phải làm theo các quy tắc.

“Thần Côn, trông coi cửa hàng Điếm Diện cho tốt.”

Lâm Phàm không thể ngờ hôm nay vừa mới khai trương cửa hàng, đã phải kết thúc như vậy, cũng quá xui xẻo đi.

Khi Lâm Phàm và những người khác bị cảnh sát bắt đi, đám đông xung quanh vui vẻ giải tán, sự việc hôm nay thực sự kỳ lạ, đồng thời đối với cửa hàng này có chút ấn tượng.

Trong cục.

Lâm Phàm và Vương Minh Dương đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, quần áo của họ bị xé nát bét, khuôn mặt cũng bị bầm tím và sưng tấy, về cơ bản đã bị biến dạng.

“Đau!”

Sau khi dừng lại, cả hai lấy một tay che mặt, nhe răng trợn mắt vì đau.

“Anh con mẹ nó ra tay cũng thật tàn nhẫn.” Vương Minh Dương xoa xoa mặt nói.

“Anh cũng không tệ.” Lâm Phàm cùng Vương Minh Dương dùng hai mắt gấu trúc liếc nhau, vừa rồi ở cùng một chỗ đánh đến kinh thiên động địa, người bình thường thật đúng là chạy không thoát.

“Vương Minh Dương tôi đây lăn lộn nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng gặp qua loại người như cậu.” Vương Minh Dương cũng cảm thấy kỳ quái, một trăm vạn nhân dân tệ cũng không muốn, nếu không phải ngu xuẩn thì có thể là cái gì nữa.

Nhưng sau trận chiến này, Vương Minh Dương cảm thấy ông chủ Lâm mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng tính tình rất hợp lý.

Bởi vì cái gọi là không đánh nhau thì không biết nhau, trận này đánh nhau cũng có thể tạo nên một ít tình hữu nghị.

“Lâm Phàm tôi lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua loại người nào như anh.” Lâm Phàm thở phì phò, sau đó nói.

“Bây giờ anh đã tin chưa? Tôi đã nói với anh rằng hôm nay có họa sát thân, thì đúng là sẽ có họa sát thân mà.”

“Ha ha, ông chủ Lâm! Tính ra chính cậu cũng gặp phải họa sát thân mà?” Vương Minh Dương nói.

Ngay tại thời điểm hai người đang cãi nhau, cảnh sát đi tới, đối với chuyện này, đám cảnh sát cũng trợn tròn mắt, tình huống này nói thật ra đúng là con mẹ nó khiến người khác khó lòng nghĩ ra.

Quả nhiên như người qua đường nói, một người đưa tiền, một người không nhận, cuối cùng bắt tay vào làm, đây quả là một giai thoại trong thiên hạ.

“Hai vị, muốn tự mình giải quyết hay là thông qua thủ tục?” Loại chuyện này nếu như công khai nói ra, cũng là chuyện nhỏ, bọn họ cũng không muốn làm cho quá phức tạp.

Mà vừa nãy kiểm tra một chút, Vương Minh Dương này thực sự là một doanh nhân lớn ở Thượng Hải, trị giá hàng chục tỷ, vậy mà lại là một nhân vật lớn a.

Nếu mà là sếp của mình, vẫn phải khách khí vài phần.

“Làm theo thủ tục.” Lâm Phàm nói.

“Giải quyết riêng đi.” Vương Minh Dương nói.

Lúc này hai người liếc nhìn nhau, ý định lại thay đổi.

Lâm Phàm: “Vậy giải quyết riêng đi.”

Vương Minh Dương: “Làm theo thủ tục.”

Viên cảnh sát nhận xử lý vụ này không nói nên lời, sau đó bình tĩnh nói: “Các anh cố gắng thương lượng với nhau, đừng vội vàng trả lời tôi như vậy.”

“Vậy chúng tôi sẽ tự mình giải quyết.” Lâm Phàm cùng Vương Minh Dương đồng thanh nói.

“Chuyện này cũng là chuyện nhỏ, hai người ký tên xong là có thể rời đi.” Cảnh sát đưa đồ trong tay cho hai người.

Sau khi ký xong, Lâm Phạm thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Phàm phải đến bệnh viện mua ít thuốc chống viêm. Cái tên này ra tay cũng ác thật, mấy ngày nữa e rằng phải khiêm tốn một chút rồi.

Nếu không ra ngoài sẽ bị người ta cười chết mất.

Chương 54: Đây chính là đèn chỉ đường (2).

Trước cổng sở cảnh sát.

Vương Minh Dương quay đầu lại nói: “Cậu là người đầu tiên không nể mặt tôi, chuyện này tôi sẽ ghi nhớ kỹ.”

“Giới thiệu chút, tập đoàn Đông Hán Vương Minh Dương.”

Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương, sau đó cười một tiếng: “Làm sao, muốn hòa giải à.”

“Ha ha, đây là vì Vương Minh Dương tôi coi trọng anh, anh có chút thú vị đó, có thể kết giao bạn bè chứ.”

“Có thể cùng tôi kết giao bạn bè chính là phúc của anh đấy. Nghe cho kỹ đây, tôi chính là thiết khẩu thần toán, một lời có thể đoán được sống chết. Lâm đại sư Lâm Phàm.”

Ba!

Hai người nắm tay nhau, xem như lần đầu gặp mặt.

“Đi thôi! Có cơ hội lại cùng cậu đánh nhau một trận.” Vương Minh Dương khoát tay, một câu không khách khí cũng không có, trực tiếp bỏ mặc Lâm Phàm ở cổng đồn cảnh sát rồi lên xe rời đi.

Sau khi xe rời đi.

Lâm Phàm lần nữa hít một hơi lạnh, thực sự con mẹ nó đau. Hy vọng trang bách khoa toàn thư tiếp theo có thể mở ra một loại kiến ​​thức về chiến đấu, đến lúc đó có thể khiến đối phương bị đánh đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.

Khi Lâm Phàm chuẩn bị bắt xe taxi rời đi, thì bên cạnh lại có một chiếc xe cảnh sát ngừng lại, vì vậy Lâm Phàm tự nhiên không chú ý đến.

Thế nhưng trong chiếc xe cảnh sát này, một viên cảnh sát đã chú ý đến Lâm Phàm.

“Ông chủ nhỏ?” Thanh âm này rất là kinh ngạc, tựa hồ giống như đã phát hiện sự tình gì đó dị thường.

Lâm Phàm nghe được có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thì ngây ngẩn cả người: “Lưu đội trưởng!”

“Ông chủ nhỏ, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Ơ, mặt cậu bị sao vậy?” Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy Lâm Phàm thực sự rất phấn khích, hắn đã mấy ngày rồi không được ăn bánh kếp, gần như đói muốn chết rồi.

“Đừng nói nữa, cùng tên điên đánh nhau, hiện tại tôi đã đổi nghề rồi. Nhưng Đội trưởng Lưu à, tại sao anh lại thay đổi công việc của mình vậy?” Lâm Phàm nhìn thấy Lưu Hiểu Thiên thân mặc đồng phục cảnh sát, cảm thấy có chút khó hiểu.

“Ha, tất cả đều không phải là nhờ có cậu sao. Nếu không có cậu, tôi đã không thể làm công việc yêu thích của mình rồi.” Lưu Hiểu Thiên cười nói.

Việc này thật đúng là nên đến cảm ơn Lâm Phàm.

Sự việc đó được đưa tin khiến Lưu Hiểu Thiên được cấp trên khen ngợi, nhưng chuyện tốt này còn lâu mới hết, Lưu Hiểu Thiên bởi vì vận khí không tốt, tại một bữa tiệc trong lúc vô tình, đụng phải cục trưởng cục cảnh sát, ngày hôm đó Lưu Hiểu Thiên uống say, quên mất lời mình nói là gì.

Ngày hôm sau thì văn bản điều động đến, trực tiếp chuyển chức từ quản lý trật tự đô thị đến cục cảnh sát. Bởi vì đã công tác hơn chục năm, tư chất đầy đủ vì vậy đến nơi này đảm nhiệm chức trung đội trưởng.

Mặc dù quyền lợi không nhiều lắm, nhưng điều đó lại khiến Lưu Hiểu Thiên rất vui vẻ.

“Đội trưởng Lưu, xin chúc mừng nha! Nhưng có phải anh đang tiếp nhận một vụ án khó giải quyết phải không? Tôi nhìn thấy tình cảnh của anh hiện tại rất thảm đó.” Lâm Phàm hỏi.

“Ông chủ nhỏ, làm sao cậu biết được vậy?” Lưu Hiểu Thiên có chút kinh ngạc, chuyện này thật đúng là bị ông chủ nhỏ nói trúng.

“Nói thật với anh, hiện tại tôi đã mở một văn phòng bói toán ở phố Vân Ly, chuyên đoán mệnh xem bói.” Lâm Phàm cười nói.

Lưu Hiểu Thiên có chút sửng sốt trợn tròn mắt, xem bói sao?

“Đội trưởng Lưu, danh sách trong tay anh có thể cho tôi xem một chút không.” Lâm Phàm nói.

Danh sách trong tay Lưu Hiểu Thiên là lệnh truy nã, chủ nhân trên bức ảnh là hung thủ trong một vụ án giết người. Tuy nhiên vụ án này đã diễn ra được một thời gian rồi, kỹ năng phản điều tra của tên sát nhân này rất cao siêu, cũng không biết trốn ở đâu rồi.

Huống chi cấp trên thúc giục gấp, đội trưởng Lưu bận rộn đến sức đầu mẻ trán, cả ngày cũng không làm được gì chỉ có thể dò hỏi khắp nơi. Thế nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.

Lưu Hiểu Thiên đưa danh sách trong tay cho Lâm Phàm, Lâm Phàm nhìn thoáng qua các bức ảnh trong danh sách, sau đó thì nói.

“Lưu đội trưởng, nếu tin lời của tôi nói, anh có thể đi cầu lớn Trường Thiên nhìn xuống dưới một chút, có lẽ sẽ thu được chút gì đó.”

Lâm Phàm đi rồi, nhưng Lưu Hiểu Thiên vẫn đứng đó ngây cả người.

“Cầu Trường Thiên sao?”

Lưu Hiểu Thiên không hiểu tại sao ông chủ nhỏ lại nói như vậy, đứng đó do dự một lúc.

“Đội trưởng, lời nói khoác lác của đám thầy bói không đáng tin đâu.”

Một viên cảnh sát ở trong xe cảnh sát nói.

Truy đuổi một tên tội phạm đang lẩn trốn, có thể dựa vào việc xem bói hay sao? Cái này nếu mà để lãnh đạo biết, bọn hắn không phải là sẽ bị chỉnh chết à. Thân là nhân viên công chức, mà lại tin vào những thứ phản khoa học này, nếu làm lớn chuyện này hay bị ai đó báo cáo thì chỉ sợ sẽ bị xử phạt mất.

Lưu Hiểu Thiên trực tiếp lên xe rồi nói: “Đi cầu Trường Thiên.”

“Đội trưởng, anh thật sự tin sao?” Mấy viên cảnh sát trong xe kinh ngạc nói.

“Bây giờ vẫn còn sớm, mặc kệ chỗ đó có hay không cứ qua xem thử đi.” Lưu Hiểu Thiên đối với loại chuyện này đương nhiên không tin, nhưng khi nghe Lâm Phàm nhắc tới cầu Trường Thiên, Lưu Hiểu Thiên cảm thấy nếu không đi, trong lòng luôn có cảm giác khó chịu.

Chương 55: Vòng ánh sáng mặt trời màu xanh lục (1).

Cầu Trường Thiên.

Đây không chỉ là cây cầu lớn nhất ở Thượng Hải bắc ngang qua bờ sông Trường Hà, mà nơi này còn có biệt danh là Cầu Ăn Mày.

Bởi vì có rất nhiều người ăn xin coi nơi này như nhà của họ và định cư ở đây.

Lúc này, dưới gầm cầu Trường Thiên, một người đàn ông ăn mặc rách rưới, khuôn mặt lấm lem đang thu mình trong góc nhắm mắt nghỉ ngơi.

Người đàn ông cải trang thành ăn mày này tên là Tần Xuyên, hung thủ của một vụ án giết người, ở thời đại công nghệ cao hiện nay, muốn tránh khỏi việc bị truy lùng, thật sự rất khó.

Tuy nhiên, tên Tần Xuyên này có các phương pháp chống điều tra rất mạnh, không để lại chút dấu vết nào mà dưới con mắt của cảnh sát hiên ngang rời đi.

Chứng minh thư không còn hiệu lực, vì vậy để tìm cách rời đi, chỉ có thể tạm thời trốn dưới cầu Trường Thiên, ở một chỗ trà trộn vào một nhóm ăn xin để che giấu tai mắt.

“Các người từng gặp qua người này chưa?”

Lúc này Tần Xuyên đang ngồi nghỉ ngơi một hồi đột nhiên nghe thấy một giọng nói khiến hắn cả người run lên, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy từ xa có vài cảnh sát đang dần dần đi tới, tra hỏi cẩn thận từng tên ăn xin một.

“Bọn họ làm sao lần ra tới nơi này?” Tần Xuyên trong lòng kinh hãi, tim đập kịch liệt nhưng phẩm chất tâm lý vững vàng lại để cho Tần Xuyên bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ cách giải quyết chuyện này.

“Đội trưởng, Tần Xuyên làm sao có thể trốn ở chỗ này?”

Mùi ở đây thật khó ngửi, hai cái lỗ mũi bị kích thích gần như mất đi cảm giác, đặc biệt là khi có rất nhiều người ăn xin tụ tập ở đây, kiểm tra từng người một thì mất bao lâu đây?

“Đúng vậy, nếu như tôi là Tần Xuyên, sẽ không bao giờ trốn ở đây.” Một cảnh sát khác nói.

“Chính bởi vì chúng ta cho rằng không có khả năng, mới càng có khả năng. Tần Xuyên phản điều tra rất mạnh, căn cứ điều tra thì Tần Xuyên này từng là bác sĩ tâm lý, nhìn thấu lòng người của hắn so với chúng ta lợi hại hơn nhiều.” Mặc dù Lưu Hiểu Thiên chỉ là một quản lý đô thị, nhưng cũng là người từng trải qua khóa huấn luyện. Lưu Hiểu Thiên vốn chính là muốn trở thành cảnh sát, nhưng sau đó bởi vì một số lý do mà trở thành người giữ trật tự đô thị.

Bây giờ là một cảnh sát, Lưu Hiểu Thiên cảm thấy những kiến ​​​​thức mà hắn đã học được trong nhiều năm cuối cùng đã phát huy tác dụng.

Sau khi nhìn thấy tình hình ở đây, Lưu Hiểu Thiên cảm thấy nơi này không bình thường.

Nhưng hiện tại sắc trời đã tối, nếu tiếp tục điều tra thì có chút khó khăn.

“Đội trưởng! Bây giờ trời đã tối rồi, chúng ta tra hỏi từng người một, nhất định sẽ không tra ra được cái gì. Cho dù chúng ta cùng Tần Xuyên mặt đối mặt cũng không nhận ra, không bằng ngày mai lại tới rồi kiểm tra kỹ một phen?” Một viên cảnh sát khác nói.

Lưu Hiểu Thiên im lặng một hồi, cảm thấy lời nói này có chút có lý.

Nhưng vào lúc này, Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy phía xa có một bóng người đứng lên, quay người lại chậm rãi đi về phía xa.

Thân hình này…

“Tần Xuyên.” Lưu Tiểu Thiên đột nhiên rống to.

Mà bóng người kia kịch liệt run lên, sau đó không thèm quay đầu lại, nhấc chân mà bỏ chạy.

Tần Xuyên không nghĩ tới việc mình bị phát hiện như vậy, nhưng điều mà Tần Xuyên không biết là Lưu Hiểu Thiên bọn hắn cũng đã chuẩn bị rời đi.

“Đuổi theo!”

Lúc này, Lưu Hiểu Thiên đã chắc chắn 100% tên bỏ trốn kia.

Chính là Tần Xuyên.

“Trước mặt đồng chí, là một tên tội phạm đang chạy trốn, đừng để hắn chạy thoát.” Khoảng cách giữa Lưu Hiểu Thiên bọn hắn và Tần Xuyên có chút xa, nếu không có gì ngoài ý muốn, rất có khả năng tên này sẽ chạy thoát.

Mà lúc này trước mặt Tần Xuyên có mấy tên ăn mày, Lưu Tiểu Thiên cũng không xác định đối phương có giúp bọn hắn hay không, nhưng nhắc nhở một chút, cũng là ý tốt.

“Cút ra!”

Tần Xuyên nhìn mấy tên ăn xin trước mặt, dữ tợn rống lên.

Mấy tên ăn mày kia cũng sửng sốt, có chút bị dọa.

Nhưng ngay khi Tần Xuyên chuẩn bị đi ngang qua bọn họ, một tên ăn mày duỗi chân ra khiến cho Tần Xuyên trượt chân ngã nhào xuống đất, sau đó mấy tên ăn mày xông lên đè Tần Xuyên xuống dưới.

“Làm tốt lắm.” Thấy cảnh này, Lưu Tiểu Thiên vui mừng khôn xiết.

Sau khi một số viên cảnh sát chế phục Tần Xuyên, Lưu Hiểu Thiên bước tới bắt tay với ba tên ăn mày, “Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.”

“Đây là hung thủ giết người hàng loạt, cám ơn các anh đã ra tay giúp đỡ.”

Ba tên ăn xin này đều đã ngoài sáu bảy mươi, mặt đầy nếp nhăn. Lúc này cũng cười nói: “Không cần cảm ơn! Đồng chí cảnh sát, kẻ đào tẩu này dám lẻn vào đám ăn xin chúng tôi, không phải sẽ làm mất mặt chúng tôi hay sao?”

Sau khi ba người ăn xin nói xong, họ lại đi bộ dưới gầm cầu vượt.

Lưu Hiểu Thiên có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghe được những lời của những tên ăn xin này, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn người.

“Ăn xin? Mất mặt…”

“Buông tôi ra.” Lúc này tên Tần Xuyên bị chế phục tức giận gầm lên.

“Tần Xuyên, thật không ngờ anh đúng là ở đây.” Lưu Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nghĩ đến lời ông chủ nhỏ thì trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, cậu ta làm sao lại biết Tần Xuyên ở chỗ này chứ?

Chương 56: Vòng ánh sáng mặt trời màu xanh lục (2).

“Làm sao các người biết tôi ở đây?” Tần Xuyên sửng sốt, hắn nghĩ mãi không ra việc làm sao những cảnh sát này lại biết hắn trốn ở đây.

“Ha ha, bí mật.” Lưu Tiểu Thiên cười một cách thần bí, nhưng trong lòng vẫn là tràn đầy kinh ngạc, nếu nói ra ai tin cho được đây.

Sau khi đẩy Tần Xuyên lên xe, những viên cảnh sát còn lại nhớ lại chuyện xảy ra ở cổng cục cảnh sát, cũng trợn mắt há mồm.

“Đội trưởng, tiểu tử đó thực sự đoán ra được.”

“Con mẹ nó, đoán mệnh mà lại có thể tính ra được phạm nhân bỏ trốn ở đâu, đây không phải là nghịch thiên sao?”

Tần Xuyên nghe những lời nói của mấy vị cảnh sát này, trong lúc nhất thời cũng là trợn tròn mắt.

Lão tử là bị một tên thầy bói đoán ra?

Lúc này, Lâm Phàm đã về tới nhà.

“Ôi chao! Bất hạnh không bao giờ đến đơn lẻ, hiện thực tàn khốc như vậy đấy. Mặc dù mình có kỹ thuật bói toán cao siêu như vậy, tại sao lại không thể đạt được hiệu quả đông như trẩy hội chứ?” Trong lòng Lâm Phàm cảm thấy bất lực.

Nhiệm vụ thứ hai của bách khoa toàn thư: Người người kính ngưỡng, trở thành Lâm đại sư

Ngay từ đầu, vốn nghĩ rằng sẽ dễ dàng hoàn thành, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng không đơn giản như vậy.

“Không được, phải chủ động xuất kích, không thể ngồi ôm cây đợi thỏ được, bây giờ mạng Internet phát triển như vậy, muốn nổi tiếng nhanh thì chỉ còn cách thôi.”

Lâm Phàm chuẩn bị sẵn sàng dốc toàn bộ sức lực, sau đó lập tức mở Weibo, kiểm tra Weibo của người nổi tiếng có mấy trăm vạn hoặc mấy ngàn vạn người theo dõi.

“Đầu tiên là người này đi.”

Trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh của nam diễn viên.

Trần Vũ Phàm, một ca sĩ kỳ cựu, đã hát nhiều bài hát nổi tiếng.

Lâm Phàm đối với minh tinh này cũng rất quen thuộc, có thể nói rằng nghe những bài hát của tên gia hỏa này lớn lên.

Weibo có hơn 4 trăm vạn người hâm mộ, con số này không cao nhưng cũng không ít.

Điều quan trọng nhất là tên này có tin tức lớn.

Bởi vì khi nhìn thấy ảnh chụp của đối phương, Lâm Phàm không có chú ý tới tư thế ảnh chụp bá đạo kia, mà lại chú ý đến trên đỉnh đầu đối phương có một vòng ánh sáng mặt trời màu xanh lục.

Sau đó, Lâm phàm bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ, lạch cạch viết xuống một đoạn văn.

“Thảo nguyên xanh mênh mông treo lơ lửng trên đầu, anh có biết bản đại sư đang nói cái gì không”

Đoạn văn này, theo Lâm Phàm thấy thì không có vấn đề gì, mọi thứ đều đơn giản như vậy, chỉ cần không phải là người bị thiểu năng trí tuệ thì bình thường có thể lý giải được.

Không bị bệnh!

Một Weibo có mấy trăm vạn người theo dõi đương nhiên không thể đáp ứng được yêu cầu mà Lâm Phàm suy nghĩ trong lòng, cho nên phải tiếp tục cố gắng.

Lọc, tiếp tục sàng lọc.

Lúc này, Lâm Phàm phát hiện ra một nữ ngôi sao rất nổi tiếng trong giới catwalk người có hàng chục triệu fan theo dõi trên Weibo, dáng người cao gầy, ngoại hình ưa nhìn.

Chu Lỵ Vân, chị cả trong giới catwalk sẽ tham gia tuần lễ thời trang quốc tế.

Nhưng theo quan điểm của Lâm Phàm, ngôi sao này cũng có một ngày khốn khổ, nhìn vào tin Weibo mới nhất.

“Đếm ngược thì thời gian diễn ra Tuần lễ thời trang còn năm ngày nữa, tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.”

Lâm Phàm nhìn những dòng bình luận phía dưới, tất cả đều là lời chúc phúc, cổ vũ…

“Bản đại sư tính cho cô một quẻ, biết cô chuyến này không thể đi được.”

Trong biển lời khen ngợi, lời bình luận antifan của Lâm Phàm cũng rất nổi bật.

Lâm Phàm không biết mình sẽ gây ra hậu quả gì, dù sao cũng phải tiếp tục lướt Weibo, tìm kiếm những người nổi tiếng có cuộc đời bi thảm.

Sau đó, một minh tinh khác xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Phàm.

Với hàng trăm triệu người hâm mộ, chỉ cần đăng tùy tiện một cái Weibo nào thì đều có thể nắm chắc top hot search. Siêu cấp đại minh tinh, từng đóng nhiều phim lớn, thậm chí còn giành được nhiều giải ảnh hậu.

Đó là nữ diễn viên đứng trên đỉnh cao của làng giải trí.

Vương Băng Nhan là nữ thần trong lòng vô số nam thần, ngay cả Lâm phàm cũng từng xem phim của cô và cũng bị thu hút sâu sắc.

Xét cho cùng, dáng dấp xinh đẹp mới là thứ thu hút nhiều sự chú ý, huống chi là một đại minh tinh được bao phủ bởi ánh hào quang.

“Bộ phim mới nhất của Hồ Đại ‘Ngày mai không thể nói ra’, trong đó nữ chính đóng vai này rất tuyệt vời, hy vọng Hồ Đại có thể cho cô ấy một cơ hội nữa.

Hồ Đại này là một đạo diễn nổi tiếng trong nước, chỉ đạo rất nhiều phim nổi tiếng, thậm chí có chỗ đứng trên trường quốc tế.

Hồ Đại: “Diễn xuất của Băng Nhan rất tốt, vai diễn rất hợp với nàng (mặt cười).”

Mà có hàng trăm nghìn lượt bình luận của cư dân mạng, rất được yêu thích.

Nhưng đối với Lâm Phàm, đây là thời điểm thể hiện kỹ năng thực sự của mình.

“Bản đại sư tính cho cô một quẻ, cô không nên tham gia đóng bộ phim này, nữ chính là một nữ diễn viên họ Dương.”

Lâm phàm mặc dù chỉ là một trong hàng ngàn bình luận, nhưng cũng đã thuộc về hạng mục anti-fan, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

Chương 57: Weibo bỗng hot.

Sau đó Lâm Phàm đi comment dạo rất nhiều minh tinh khác, hạng mục cũng đa dạng, bao gồm cả những vận động viên bóng đá và bóng bàn.

“Bản đại sư tính cho một quẻ, nhất định sẽ thua rất thảm.”

“Bản đại sư tính cho một quẻ, nhất định sẽ thua rất thảm.”

“Bản đại sư tính cho một quẻ, sắp gặp xui xẻo phải nằm viện”

…..

Cho tới bây giờ Lâm Phàm cũng không biết mình đã coi số mạng cho bao nhiêu nhân vật nổi tiếng rồi, dù sao từ miệng Lâm Phàm mà nói thì căn bản cũng không có chuyện gì tốt cả.

Đến khi kiểm tra thời gian thì đã gần rạng sáng.

Trong vô thức, vậy mà đã lướt hơn bốn tiếng đồng hồ, đúng là thật bá đạo.

“Không nghĩ tới mình đã đăng nhiều như vậy, không biết có bị đánh chết hay không đây?” Lúc này Lâm Phàm cười ha ha. Chỉ là nếu như bình luận của hắn được chú ý, vậy thì càng tốt, chờ đến lúc sự thật được phơi bày, mọi chuyện sẽ trở nên rất tươi đẹp.

Đi ngủ!

Vào thời điểm Lâm Phàm đang tiến vào mộng đẹp, những cư dân mạng cú đêm đó đang lướt Weibo, theo dõi người nổi tiếng yêu thích của mình.

“Thu Đao Chặt Cá” gãi chân, lướt Weibo của Vương Băng Ngôn, minh tinh này là minh tinh mà hắn yêu thích nhất, khuôn mặt lạnh lùng kia đã tác động sâu sắc đến nội tâm của ” Thu Đao Chặt Cá “.

Lúc này, “Thu Đao Chặt Cá ” lặng lẽ cởi quần, yên lặng chuẩn bị khăn giấy, đặt trước bàn máy tính.

Một phút sau, “Thu Đao Chặt Cá” lặng lẽ ném khăn giấy vào thùng rác, kéo quần lên,

Nhìn thần tượng trong lòng mãn nguyện.

Đặc biệt là sự tương tác giữa Vương Băng Nhan và Đạo diễn Hồ đã khiến Thu Đao Chặt Cá bật cười thành tiếng, nhưng vào lúc này, Thu Đao Chặt Cá nhìn thấy một cái tên Weibo quen thuộc.

“Lão tài xế đoán mệnh Lâm đại sư.”

Nhất là khi nhìn thấy bình luận này, càng tức giận hơn, “Thằng chó chết này! Mày dám cả gan ở nơi của idol tao làm càn, lão tử đập mày chết”.

Mặc dù “Thu Đao Chặt Cá ” là một trong hàng ngàn người đàn ông tiêu tiền như nước, nhưng hắn có một thân phận còn lớn hơn nữa, đó là thống đốc hải quân, người phụ trách vô số thủy thủ.

Sau đó, liên kết này đã được sao chép trực tiếp gửi đến hàng chục nhóm gần hai ngàn người.

Thu Đao Chặt Cá. “Toàn quân xuất kích, đẩy bình luận này lên đầu cho ta, cho tên khốn kiếp này lăn bánh.”

“Không thành vấn đề, Thu Đao soái ca ca đã lên tiếng, chúng ta tự nhiên sẽ giết tên gia hỏa này.”

“Lướt, lướt lên trên cùng luôn.”

“Thu Đao ca ca chính là Bạch mã hoàng tử trong lòng chúng ta, dẫn dắt chúng ta đến đỉnh cao của chiến thắng.”

Được vô số người trong nhóm ủng hộ, Thu Đao Chặt Cá nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt mập mạp và bóng nhờn, lòng hư vinh được thỏa mãn.

…..

Ngày hôm sau.

Bảy giờ.

“Vào một ngày đẹp trời, bạn phải duy trì một tâm trạng tốt.”

Lâm Phàm rửa mặt sạch sẽ, sau đó theo thói quen mở Weibo.

Xem thấy cái này, Lâm Phàm như muốn nổ tung.

“Đậu xanh rau má”.

Weibo của Lâm Phàm đã bị đại quân chiếm giữ, bài đăng trên Weibo duy nhất có hàng chục nghìn bình luận.

Trong lòng Lâm Phàm kích động nhìn đám fan hâm mộ, xem mà muốn bùng nổ, vậy mà bị unfollow mấy người.

Xem ra theo cách của Lâm Phàm, điều này thực sự không khoa học, nhiều người bình luận như vậy, làm sao có chuyện fan hâm mộ không tăng mà còn bị mất lượt fan theo dõi chứ.

“Tên đại ngu ngốc, mắng xong liền hủy theo dõi.”

“Băng Nhan nhà tôi là người có thể khi dễ vậy sao, bị thiểu năng à. Vậy mà còn dám đi coi bói, coi con mẹ anh.”

“Vũ Phàm nhà tôi nhờ tôi nói cho anh biết, đội nón xanh cái đầu anh á. Mở to con mắt chó của anh ra mà xem, không thấy Vũ Phàm nhà tôi đang rất ân ái sao? Bỏ theo dõi.”

“Đồ chó má, Chu Lỵ Vân ở trong nước chính là người mẫu trình diễn thời trang nổi tiếng nhất, cô ấy không đi được thì anh đi thay à, đồ thiểu năng.”

“Giám định hoàn tất, tên này là một gã thiểu năng.”

“Muốn nổi tiếng à! Chúng tôi sẽ khiến anh trở nên nổi tiếng, đẩy bình luận của anh lên hotsearch, chờ anh bị đánh chết. ”

…..

Lâm Phàm nhìn những bình luận này, bình tĩnh trừng mắt nhìn, thật là một đám người bá đạo mà.

Sau đó, xem lại bình luận của mình một chút.

Quả nhiên, bình luận của bản thân đều bị đẩy lên hot search, bị hàng ngàn cư dân mạng ngày đêm thay phiên nhau mắng, rất thê thảm luôn.

Lâm Phàm biết rằng những fan hâm mộ này đã không còn lý tính, cũng không muốn cùng bọn họ tranh cãi, nhưng để bày tỏ sự không phục của mình, Lâm Phàm lại đăng một Weibo khác.

“Mọi người đừng hoảng hốt, chúng ta rửa mắt chờ xem.”

Lâm Phàm lúc này bình tĩnh không vội, không chút hoang mang, chẳng lẽ kỹ năng xem bói của lão tử còn có thể sai sao?

Chờ đến thời điểm sự việc xảy ra, để cho các người biết đừng hỏi tại sao mặt mình lại đau, đau đến mức xấu hổ vô cùng.

Lâm Phàm tạm thời không muốn để ý sự tình trên Weibo, sau đó ra ngoài đi đến cửa hàng. Hôm nay trời có vẻ tốt, hẳn là sẽ có chút công việc rồi.

Chương 58: Trời sinh một cặp (1).

“Đây là muốn chúng ta cạp đất mà ăn mà! Nếu ngày hôm qua cậu chịu nhận một trăm vạn kia thì không phải bây giờ chúng ta có thể yên tâm hưởng thụ rồi sao?”

Cửa hàng ngay cả một con ruồi cũng không có, Điền Thần Côn mặt mày ủ rũ nói.

“Dù có cạp đất mà ăn thì cũng là tôi ăn trước, bản thân ông còn có tiền lương. Tôi không vội thì ông vội cái gì?” Lâm Phàm nhìn dòng người ra vào ở bên ngoài, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.

“Thần Côn, tôi muốn cùng ông thảo luận một chút về kỹ năng bói toán.” Lâm Phàm thuận miệng nói.

“Được, trao đổi ngang hàng, nâng cao trình độ.” Điền Thần Côn lúc này đang rất chán, muốn tìm chủ đề để giết thời gian.

Lâm Phàm ngồi dậy, bắt đầu có chút hứng thú, giá trị bách khoa toàn thư bây giờ chỉ có nhiêu đây, cũng không tăng lên bao nhiêu, đặc biệt là kiến thức về bói toán, người bình thường thật đúng là không hiểu chút gì.

Điền Thần Côn vẫn còn hoài nghi về khả năng xem bói của Lâm Phàm, vào lúc này, Lâm Phàm đã lên tiếng.

Từng giờ từng phút trôi qua, biểu cảm trên gương mặt của Điền Thần Côn dần dần thay đổi, từ lười biếng biến thành nghiêm túc, cuối cùng cẩn thận lắng nghe.

“Ding, giảng giải kiến thức bói toán, Điền Hán Danh thêm chút sự hiểu biết, giá trị bách khoa toàn thư +1.”

Giá trị bách khoa toàn thư: 13.

“Được, nói hay lắm!” Điền Thần Côn vỗ đùi nói, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lâm Phàm cũng thay đổi.

Lúc này Lâm Phàm nở nụ cười.

“Này! Ở đây có một cửa hàng bói toán.” Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói.

Một người phụ nữ trung niên bước vào, sau đó nhìn hai người họ, nhưng bà ta không để tâm đến Lâm Phàm. Dù sao thì bói toán cũng là một ngành đặc thù, càng già mới càng được yêu thích.

“Bà chị, bà chị đến coi bói sao?” Điền Thần Côn vừa thấy có khách tới cửa lập tức tỏ vẻ rất nhiệt tình.

Kể từ lúc khai trương đến giờ, người đến xem rất nhiều, nhưng bước vào thì rất ít.

“Đúng vậy, nếu không phải thì tôi tới đây làm gì?” Người phụ nữ trung niên ngồi trên ghế, sau đó nhìn xung quanh một chút thì thấy một thanh niên ngồi ở chỗ đó, có chút khó hiểu hỏi: “Ông không phải là thầy bói sao?”

“Tôi không phải, vị này mới là thầy bói trong cửa hàng Lâm đại sư này.” Điền Thần Côn cười nói.

“Ồ!” Người phụ nữ trung niên nghi ngờ nhìn Lâm Phàm, dù sao Lâm Phàm tuổi còn quá trẻ không khỏi khiến người ta nghi ngờ, sau đó đứng dậy nói: ” Thôi quên đi! Không xem nữa!”

Đối với phụ nữ trung niên mà nói, tuổi còn trẻ thì có bản lĩnh gì chứ.

Điền Thần Côn nhìn thấy người phụ nữ trung niên muốn rời đi thì có chút lo lắng, khó khăn lắm mới người tới, sao có thể để người ta rời đi như vậy được chứ.

“Bà chị, đừng vội đi vậy chứ.” Điền Thần Côn vây quanh người phụ nữ, ra sức giữ người lại.

Nhưng người phụ nữ trung niên ấy lại không tin, tuổi còn trẻ như vậy thì có thể làm được gì chứ?

“Vị khách này! Bà tới đây là để giải quyết hôn sự của con trai mình có phải không.”

Lâm Phàm cầm tách trà, bình tĩnh ngồi đó, nhấp một ngụm, cười hỏi.

“Ừm?” Người phụ nữ trung niên kia vừa định bước đi thì bỗng dưng dừng lại, sau đó kinh ngạc quay đầu: “Làm sao cậu lại biết?”

“Ha ha, trên cửa viết cái gì?” Lâm Phàm bình tĩnh nói, đối với Lâm Phàm mà nói, cái này giả bộ rất mơ hồ, đại đa số người bình thường thật đúng là nhìn không ra.

“Lâm đại sư.” Người phụ nữ trung niên lẩm bẩm một mình.

“Đương nhiên, trên đời này không có chuyện gì mà Lâm đại sư không thể tính ra, nếu như muốn coi thì có thể ngồi xuống.” Lâm Phàm vươn tay, ra hiệu ý bảo đối phương có thể thử một chút.

Những lời này của Lâm Phàm khiến người phụ nữ trung niên đã có chút tin tưởng.

Phụ nữ trung niên một năm đi xem bói ít nhất cũng phải tới mười lần.

Lần này, hôn nhân là chuyện đại sự của con trai, bà đã tìm không dưới mười mấy tên đại sư nhưng người nào cũng nói tốt, tốt, rất xứng đôi.

Những kết quả này tự nhiên khiến người phụ nữ trung niên rất vui vẻ, bởi vậy cũng bắt đầu bận rộn, bắt đầu mua một vài thứ.

Khi ở trên phố Vân Ly, nàng nhìn thấy một cửa hàng bói toán, muốn tính lại xem như thế nào, nhưng khi nhìn thấy một chàng trai trẻ thì trong lòng thấy hơi mâu thuẫn.

“Về cái kia Lâm đại sư …”

“Người phụ nữ trung niên vừa mở miệng hỏi thăm đã bị Lâm Phàm cắt ngang.

“Đối với cuộc hôn nhân này, bà đã đi tìm hơn mười lăm người rồi phải không?” Lâm phàm nói.

“A! Cái này mà cũng có thể tính sao?” Người phụ nữ trung niên lúc này bị Lâm Phàm làm cho kinh hãi.

“Đây là điều đương nhiên.” Lâm Phàm tay nghề điêu luyện, không chút hoang mang: “Mười lăm người này đều cho là xứng đôi, nhưng ta lại không nghĩ vậy. Đàn ông sợ vào nhầm nghề, phụ nữ sợ kết hôn nhầm người, nhưng đàn ông cũng sợ lấy nhầm người nha.”

Sắc mặt của người phụ nữ trung niên hơi thay đổi, cũng bị lời nói của Lâm Phàm làm cho giật mình.

“Lâm đại sư! Ngài có thể giải thích cặn kẽ hơn được không?” Người phụ nữ trung niên có chút nghi hoặc.

“Thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng mà bà có thể trở về thử một lần, thử xong thì bà sẽ biết.” Lâm Phàm cười nhạt giảng giải.

Chương 59: Trời sinh một cặp (2).

Người phụ nữ trung niên gật nhẹ đầu, mặc dù chỉ vỏn vẹn vài câu nhưng lại khiến trong lòng người phụ nữ trung niên cảm thấy bất an, giống như có thứ gì đó đang chắn ngang ngực mình.

Sau đó, người phụ nữ trung niên lấy ra một trăm nhân dân tệ, là giá thị trường ở Thượng Hải.

Ngay khi người phụ nữ trung niên chuẩn bị rời đi, Lâm Phàm lại lên tiếng.

“Hoàng Hồng Dung, bởi vì bà là khách hàng đầu tiên bước vào cửa hàng của tôi, cho nên tôi bói một quẻ miễn phí cho bà. Mấy ngày tới bà không nên đi đâu xa, nếu có dự án du lịch nào thì tốt nhất nên từ chối đi, nếu không tai họa sẽ ập đến.”

Nói xong, Lâm Phàm nhàn nhã ngồi ở chỗ đó.

“A? Đại sư, ngày biết tên của tôi sao? Quẻ này là có ý gì?” Hoàng Hồng Dung kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, nàng không ngờ hắn lại biết tên nàng.

“Ý trời không được tiết lộ, tin là mệnh, không tin cũng là mệnh.” Lâm Phàm không nói gì thêm, tiếp tục làm ra vẻ rất bình tĩnh, tựa hồ thật sự là thiên ngoại cao nhân.

Hoàng Hồng Dung cảm thấy hơi bực bội, rồi rời khỏi cửa hàng Phiến Diện.

Sau khi người đó rời đi, Lâm Phàm cầm tờ giấy bạc màu đỏ, lắc nhẹ: “Thần Côn, không cần vội, từ từ rồi sẽ đến, ông không thấy có người đến rồi đó sao?”

“Con mẹ nó! Cậu thật sự tính ra được sao? Ngay cả con gái nhà người ta cậu cũng chưa từng gặp qua mà.” Điền Thần Côn kinh ngạc nói.

“Cởi ra một đôi, mặc vào cũng là một đôi.” Lâm Phàm nhàn nhạt nói.

“Chết tiệt…”

Điền Thần Côn nghe xong trợn tròn hai mắt, đây quả thực là tên cầm thú.

Nhìn đám người náo nhiệt bên ngoài, Lâm Phàm nhàn nhã nằm ở nơi đó, đây cũng không phải là nói mò, mọi chuyện đều đã được định trước.

Ở Thủ đô.

Lúc này Trần Hâm Di và Lạc Đan có chút căng thẳng, công ty đã tốn rất nhiều công sức để tranh thủ cơ hội cho bọn họ ở buổi phỏng vấn này.

Mặc dù có rất nhiều ứng viên tham gia phỏng vấn nhưng không phải ai cũng có cơ hội được phỏng vấn kiểu này.

“Hai người các cô phải cố gắng lên, công ty bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể dành cho các cô cơ hội lần này.” Một người phụ nữ tóc ngắn nhìn hai người nói.

Người phụ nữ này mặc trang phục lịch sự, toát lên vẻ nghiêm túc và già dặn.

“Chị Diêu, chúng tôi sẽ cố gắng.” Hai người Trần Hâm Di gật đầu.

Những cô gái xung quanh họ ở trong khu vực phỏng vấn này cũng gây rất nhiều áp lực cho họ.

Mỗi người đều ăn mặc trẻ trung, quyến rũ động lòng người, hai người bọn họ lại trang điểm hơi nhạt, giống như có chút bất lợi.

“Tin tưởng bản thân, ngày mai ắt sẽ gặp may mắn.”

Lạc Đan cúi đầu, lặp đi lặp lại những lời này.

“Lạc Đan! Cậu không phải nói không tin sao?” Trần Hâm Di quay đầu nhìn Lạc Đan hỏi.

“Ui là trời! Bà chị của tôi ơi, giờ là lúc nào rồi, không tin cũng phải tin đó.” Lạc Đan nói.

“Cố lên, chúng ta sẽ gặp may mắn.” Trần Hâm Di phụ họa.

“Ừm.”

Người phụ nữ gọi chị Diêu kia nhìn hai người họ nhưng trong lòng cũng không có nắm chắc. Dù sao hai người cũng không nổi tiếng, mà lần này người cạnh tranh thì lại nhiều, có không ít người trong số họ còn nổi tiếng hơn.

Bây giờ chỉ có thể ăn liều thôi.

Bộ phim truyền hình lần này được chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách của nhà văn nữ nổi tiếng trong nước Đào lão sư, thuộc quyền sở hữu trí tuệ ‘Big IP’, nếu như có thể được tuyển chọn thì sẽ có cơ hội một bước lên trời.

(IP thực sự là viết tắt của “Intellectual property”, tức là quyền sở hữu trí tuệ. BIG IP thực sự là so với cách quay phim, sản xuất phim và phim truyền hình trước đây tiến bộ hơn. Cái gọi là Big IP hoặc IP vẫn xoay quanh sở hữu trí tuệ. Sở hữu trí tuệ là quyền độc quyền giúp các công ty điện ảnh và truyền hình đạt được lợi ích độc quyền. Sở hữu trí tuệ thường có thể được chia thành bản quyền, thương hiệu và bằng sáng chế.)

Dù sao nhiều nữ diễn viên nổi tiếng bây giờ đều đến từ các tác phẩm của Đào lão sư.

Trong buổi phỏng vấn.

“Cô có sẵn sàng hy sinh cho sự nghiệp của mình không?”

“Nguyện ý.” Lúc này, cô gái trẻ tuổi đang phỏng vấn lập tức gật đầu, tỏ ý muốn.

Hoàng Lỗ Hạo là đạo diễn của bộ phim truyền hình này, cũng là người nổi tiếng trong giới đạo diễn. Lúc này trên khuôn mặt khốn nạn kia nở ra một cười, hỏi một số vấn đề cô biết tôi biết, còn người khác thì không biết.

Sau khi nhận được sự đồng ý của cô gái trước mặt, Hoàng Lỗ Hạo mỉm cười gật đầu. Ngoại hình cô gái này cũng ưa nhìn, dáng người chuẩn, nhưng còn phải xem sau đó thế nào.

“Được rồi, cô cứ để lại lý lịch đi và chờ thông báo.”

“Vâng.” Sau khi cô gái rời đi, còn liếc mắt đưa tình với Hoàng Lỗ Hạo như muốn nói, có thể gọi bất cứ lúc nào cần.

Xung quanh Hoàng Lỗ Hạo còn có hai người đàn ông khác, bọn hắn đối với loại tình huống này đã quá quen thuộc, chuyện này bọn họ cũng là cùng với Hoàng Lỗ Hạo cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

“Mấy cô gái vừa phỏng vấn cũng không tệ, nhất là cái cô Vương gì đó, mông thật tròn.”

“Ha ha, chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết được. Chơi xong thì cho đại một vai diễn nào đó là bịt được miệng.” Hoàng Lỗ Hạo cười nói.

Chương 60: Bởi vì đây chính là Đào lão sư (1).

Bởi vì đây chính là Đào lão sư (1)

Lần phỏng vấn này có điểm mới lạ, trong phòng phỏng vấn chỉ có ba người bọn hắn. Mọi chuyện đều do bọn hắn quyết định, điều này còn không phải là cho bọn hắn một bước bay lên trời sao.

Đối với Hoàng Lỗ Hạo mà nói, lần này có thể làm đạo diễn cuốn tiểu thuyết của Đào lão sư là một điều cực kỳ may mắn.

Tiểu thuyết của Đào lão sư không có tiểu thuyết nào dở, mấy cuốn tiểu thuyết chuyển thể đều nổi tiếng đại giang nam bắc. Mấy diễn viên nhỏ trong đó giờ đã trở thành đại minh tinh hot nửa bầu trời, đạo diễn đương nhiên cũng một bước lên trời tiếng tăm càng thêm vang dội.

Nhưng điều mà Hoàng Lỗ Hạo bọn hắn không biết chính là, nhất cử nhất động của hắn đều bị người khác nhìn thấy.

Trên một mặt tường của phòng phỏng vấn này là một tấm kính khổng lồ, nhìn từ đây trông giống như một tấm kính bình thường, nhưng đằng sau tấm kính đó là một căn phòng khác.

Giờ phút này trong căn phòng đó, một nhóm người đang ngồi ở đó, lắng nghe giọng nói phát ra từ micrô, có không ít người sắc mặt có chút khó coi.

“Đào lão sư! Thực xin lỗi, tôi thật không biết Hoàng Lỗ Hạo lại là loại người như vậy, nếu không tôi sẽ không tiến cử hắn.” Một người đàn ông trung niên vẻ mặt có chút khó coi nói.

Hắn ta là một nhà đầu tư, nhưng hắn không có nhiều tiếng nói, bởi vì chỉ cần là tiểu thuyết của Đào lão sư có ý muốn chuyển thể đều sẽ bị vô số nhà đầu tư khác bóp đầu muốn chen vào.

Mà muốn được như vậy thì hắn phải tìm cách tạo dựng chút quan hệ với Đào lão sư.

Bây giờ, đạo diễn mà bản thân hắn đề cử lại có khía cạnh cùng với diễn viên hỏi những vấn đề này, hắn thực sự không biết giấu mặt vào đâu.

Đào lão sư tuy đã gần sáu mươi tuổi nhưng nhìn phong nhã sang trọng, khí chất phi thường. Lúc này, ông ấy đang khoanh tay ngồi đó, mặt không đổi xem cuộc phỏng vấn.

Nhưng ai cũng biết hiện tại Đào lão sư rất tức giận.

Điều mà Đào lão sư ghét nhất chính là việc quy tắc ngầm, để một nữ diễn viên đóng vai nhân vật trong tiểu thuyết của bà, cho dù là vai phụ cũng không được.

“Đào lão sư! Tôi sẽ bảo ba người này cút xéo ngay lập tức và sắp xếp lại cuộc phỏng vấn.” Một trong những nhà đầu tư vội vàng nói.

“Không cần.” Đào lão sư quý chữ như vàng, giọng nói lạnh lùng đáp.

…..

“Người tiếp theo, Trần Hâm Di.”

“Đến lượt cậu rồi, cố lên.” Lạc Đan nắm tay thành nắm đấm nhỏ, cổ vũ nói.

“Ừm.” Trần Hâm Di hít sâu một hơi, sau đó đi vào trong.

Lúc này, ba người Hoàng Lỗ Hạo đang thảo luận về những cô gái này, bây giờ lại có thêm một nữ diễn viên mới đến phỏng vấn, tự nhiên nghiêm túc hơn một chút.

Sau khi Trần Hâm Di bước vào, tự nhủ trong lòng đừng quá lo lắng.

“Xin chào, đạo điễn.” Trần Hâm Di lần lượt chào ba người họ.

Ánh mắt bọn người Hoàng Lỗ Hạo lập tức sáng lên, là một cô gái rất ngon đó nha. Mông to và ngực khủng, khuôn mặt ưa nhìn, đặc biệt là đôi chân thon thả thẳng tắp kia, chơi hẳn là rất thoải mái.

Hoàn hảo!

Trong đầu Hoàng Lỗ Hạo có chút suy nghĩ, hắn khẽ ho nhẹ một tiếng, bắt đầu hỏi một số câu hỏi.

Trong một căn phòng khác.

“Cô gái này cũng không tệ, khí chất của cô ấy rất hợp vào vai Lam Vân.” Từ đầu buổi phỏng vấn, đây là lần đầu tiên Đào lão sư mở miệng tán dương.

Đôi mắt của các nhà đầu tư sáng lên, khé gật đầu, nhưng để có thể lọt vào mắt xanh của Đào lão sư hay không thì còn phải xem phía sau.

Lúc này, khóe miệng của Hoàng Lỗ Hạo hiện lên một nụ cười.

“Bộ phim này được chuyển thể từ tiểu thuyết của Đào lão sư, cô có biết không?” Hoàng Lỗ Hạo hỏi.

“Tôi biết! Mỗi một cuốn tiểu thuyết của Đào lão sư tôi đều đã xem qua. Trong đó, nhân vật Lam Vân này tôi từng nghiên cứu qua, tôi cảm thấy bản thân có thể đảm nhiệm vai này.” Trần Hâm Di tự tin nói.

Đào lão sư nghe vậy hai mắt sáng lên, khẽ gật đầu nói: “Cô gái này rất tự tin, rất tốt.”

“Xem ra thì cô rất tự tin, nhưng cô phải biết, có rất nhiều đại minh tinh hiện tại đều nhờ vào việc đóng vai nhân vật từ các cuốn tiểu thuyết của Đào lão sư mà đã thành danh. Không biết cô có nỗ lực sẵn sàng hy sinh cho vai diễn này không? ” Hoàng Lỗ Hạo hỏi, đồng thời có chút nóng lòng chờ đợi. nếu như em gái trước mặt đồng ý. Hoàng Lỗ Hạo hận không thể ngay khi cuộc phỏng vấn kết thúc, cùng em gái này vui vẻ một phen.

Trần Hâm Di sửng sốt nói: “Hi sinh cái gì cơ?”

“Cô gái, hi sinh mà cô cũng không hiểu hay sao?” Tên đàn ông ngồi bên cạnh cười hỏi.

Trần Hâm Di lúc này mới hiểu ra, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không thể đồng ý.”

Hoàng Lỗ Hạo lúc này có chút không vui nói: “Cô phải biết, hy sinh một chút mới có thể nhận được vai diễn quan trọng này, từ đó mới có nhiều cơ hội trong làng giải trí. Hiện tại cạnh tranh trong ngành giải trí khốc liệt như vậy, tại sao không hy sinh một chút để có thể đạt được vai diễn như mong muốn, cô có thể suy nghĩ một chút.”

Trần Hâm Di biết vai diễn hiện tại không những rất khó đạt được, mà còn đòi hỏi phải trả một cái giá, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc chính mình lại gặp được.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay