1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 19: Kết quả tuyệt vời (c181-c190)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 19: Kết quả tuyệt vời (c181-c190)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 181: Kết quả tuyệt vời.

Bên ngoài.

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, nói nhiều như vậy cổ họng có chút khô khốc.

Vương Minh Dương cười to nói: “Lợi hại.”

“Có nước không, sắp chết khát rồi.” Lâm Phàm nói.

“Không.” Vương Minh Dương lắc đầu nói.

Lâm Phàm thở dài: “Còn không giúp mua hộ một chai, tôi nói nhiều như vậy không biết vì ai nhỉ.”

Vương Minh Dương thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải là cho cô gái nhà cậu à.”

“Cái gì?” Lâm Phàm hỏi.

Vương Minh Dương nói: “Không có gì.”

Lâm Phàm xua tay: “Vậy thì nhanh lên, tôi sắp chết khát rồi.”

…..

Ngày hôm sau!

Internet đang bùng nổ.

Đêm qua, Ngô Hoán Nguyệt đã loại bỏ Vương Vũ Thần, thăng cấp thành công, điều này không gây ra nhiều chấn động, nhưng những gì xảy ra tại hiện trường lại hoàn toàn trở nên nổi tiếng.

Ngay cả những tờ báo truyền thống cũng đã bắt đầu đăng tin, không thể không nói cái này thực sự thu hút sự chú ý không hề nhỏ.

“Vị trí thứ 24 và vị trí thứ 12 trong “Giọng ca triển vọng” đã gây ra một cuộc tranh luận giữa khán giả và Anh Kim. ”

“Anh Kim lão sư bị hỏi đến á khẩu.”

“Anh Kim tức giận hỏi người sáng tác” Bầu trời “, người sáng tác thì biết gì về một bài hát hay?”

“Giám khảo Anh Kim bị ốm, có thể sẽ rút khỏi vị trí cố vấn của “Giọng ca triển vọng”

“Thân phận thực sử của Anh Kim”

“Danh tính của Lâm đại sư được tiết lộ. ”

…..

Trạm xe lửa!

Trạm xe buýt!

Hầu hết mọi người đều cầm điện thoại, nhấp vào những tin tức được thổi phồng này.

Đa phần mọi người không mấy hứng thú với “Giọng ca triển vọng”, nhưng điều họ thích nhất là xem những tin tức bùng nổ này, lần này “Giọng ca triển vọng” lại tung tin rầm rộ như vậy, chắc hẳn đã khiến dư luận xôn xao và chú ý.

Ở một diễn đàn nào đó.

Một video đã được cắt ra và được đăng lên mạng

Đoạn video chỉ kéo dài mười phút, toàn bộ là về cuộc hội thoại giữa Lâm Phàm và Anh Kim. Mồi lửa đã được châm, toàn bộ quá trình lập tức bạo tạc, cư dân mạng xem xong đều bị cuốn hút.

“Hay quá, tôi đối với Anh Kim khó chịu đã lâu, không nghĩ tới người này lại có bản lĩnh ở trước mắt Anh Kinh đối đầu như vậy.”

“Mẹ tôi hỏi tại sao tôi lại quỳ gối xem video, tôi nói rằng nội dung trong video này đã khiến tôi bị sốc.”

“Tại sao Anh Kim lại độc tài như vậy? Bây giờ lại tức giận với một người không phải là người trong cuộc, để xem bà ta còn có thể làm gì khác.”

“Tôi đã xem toàn bộ quá trình, vị đại ca này nhất định là một tay lão làng, anh ta phản bác rất hợp lý, trong lời nói còn ẩn chứa sát khí.”

“Trâu bò! iNgoại trừ hai từ này, thực sự tôi không thể tìm thấy bất kỳ từ nào khác để hình dung.”

“Ha ha, cười rất sảng khoái, lúc đó nhìn vẻ mặt của Anh Kim, tôi không biết nên nói cái gì mới phải.”

“Quá đỉnh… Ngoại trừ từ ‘đỉnh’ thì không còn ngôn ngữ nào khác.”

…..

Tổ chuyên mục “Giọng ca triển vọng”.

“Ra rồi, bảng xếp hạng ra rồi.” Một cô gái nhìn danh sách trên tay mình thì kinh ngạc.

“Bao nhiêu?”

“Ừ, mau nói, bao nhiêu?”

“Ài! Thật sự là khiến người ta lo lắng quá mà.”

Một người đàn ông trung niên giật lấy bảng xếp hạng liếc mắt nhìn xem, ngay lập tức ông ta mở to hai mắt lộ ra vẻ khó tin.

“Lão Vương, bao nhiêu vậy? Đừng có im lặng như vậy chứ.”

Lão Vương trợn mắt há mồm nuốt nước bọt: “Tỷ lệ người xem TV là 7,352%.”

Ầm! Ầm!

Một mảnh xôn xao!

“Cái gì? Bao nhiêu?”

“7,352%.”

“Mẹ kiếp, cái này quá dữ dội rồi, đây quả thực là cực hạn rồi đó, về sau có thể vượt qua nữa sao?”

“Tôi nghĩ rất khó, tập hôm qua là có lý do đặc thù.”

“Wao!!!, Chúng ta đã phá vỡ xếp hạng tỷ lệ người xem cao nhất từ trước đến nay rồi đó nha.”

Lão Vương sắc mặt đỏ lên: “Còn chưa có kết thúc đâu, số lượng phát sóng trực tuyến cũng đã có rồi này.”

“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhất định sẽ không kinh ngạc nữa đâu.”

“Lão Vương, ông nói nhanh đi.”

Lão Vương nói: “Bảy ngàn vạn.”

Khi số lượt xem được công bố, mọi người đều sợ đến ngây người: “Làm sao có thể, cho dù là một serial phát sóng đỉnh cao cũng chỉ có ba đến bốn ức thôi mà. Nhưng cái này chỉ mỗi một tập mà đã đạt đến 7000 ngàn vạn rồi sao, cái này cũng quá giả rồi đó.” ”

“Nhất định là do chuyện tối hôm qua gây nên chú ý, sau đó có rất nhiều người click vào xem nhiều lần, cũng có chia sẻ cho thân nhân và bạn bẻ xem, điều này có lẽ là thật đấy.”

“Nổi rồi, lần này nổi tiếng thật rồi.”

Weibo.

Lần này, Weibo của Anh Kim đã triệt để phát hỏa.

Bị ốm, có khả năng không tham gia ‘Giọng ca triển vọng’. Ở bên dưới đều là bình luận hả hê khi người gặp hoạ.

“Anh Kim lão sư, nhất định không được nhìn mặt mà bắt hình dong đâu nhé.”

“Khuôn mặt còn đau không? Nhìn vào đâu cũng thấy đau đó nha.”

“Giọng ca triển vọng” không thể thiếu bà đâu nha, không có bà thì tôi không muốn xem nữa, tôi chỉ thích xem bà bị người ta tát bôm bốp vào mặt thôi.”

“Người ta cũng nói, nếu người như bà hát “Bầu trời” chính là sỉ nhục “Bầu trời” đó nha. À! Không đúng, nói sai rồi là sỉ nhục bà mới đúng, hiện tại bà đã tin chưa.”

Chương 182: Lại lừa gạt.

“Anh Kim lão sư, tôi muốn phổ cập khoa học cho bà một chút, Lâm lão sư thực sự là một thầy bói. Hơn nữa cũng bán bánh kếp, mà bà lại nói đúng, thực sự đúng là không có tiền đồ. Mỗi ngày anh ta còn giới hạn chỉ có mười người, vậy mà còn có kẻ đầu cơ tới chiếm vị trí nữa đó. Một cái vị trí có thể bán lại với giá mấy ngàn tệ, hẳn là so với vé xem hoà nhạc của bà còn đắt hơn một chút.” “Tôi cũng phổ biến khoa học cho bà, người ta bán bánh kếp quả thực không có tiền đồ. Mỗi ngày chỉ giới hạn mười chiếc mà ngày nào cũng có người tới mua xếp hàng dài tới ngã tư, quả thực là không tốt như Anh Kim lão sư đâu nha.”

“Trên lầu, các cậu đủ rồi, còn nói tiếp thì Anh Kim lão sư thật sự sẽ tức giận đó.”

Ở một khách sạn nào đó.

Anh Kim ở trong phòng như phát điên, căn phòng lúc này bừa bộn, thứ gì có thể đập được đều bị bà ta đập nát.

Nhìn thấy những bình luận trên Weibo, bà ta thực sự là muốn nổi điên.

Ra mắt đã lâu như vậy, có khi nào phải chịu sự ấm ức như vậy, thậm chí đây đã trở thành vết nhơ lớn nhất của bà ta.

Trong một ngôi nhà nào đó.

Thu Đao Chặt Cá rời giường, tối hôm qua hắn ta đi ngủ sớm, sau khi thức dậy thì mở Baidu tìm kiếm một chút về “Giọng ca triển vọng”.

Vương Vũ Thần thua, Vu Hoán Nguyệt thăng cấp.

Vương Vũ Thần: “Gần đây trạng thái của tôi không tốt, Weibo đã bị người ta bôi đen, tôi cũng bị ảnh hưởng.”

Thu Đao Trảm Cá nhìn thấy vậy thì tự tin mỉm cười. Dưới thế công như nước lũ của hắn thì chỉ có một người có thể ổn định mà thôi, chính là cái tên thần côn chó điên kia.

“Ồ, thú vị! Khán giả giận dữ với Anh Kim, còn có thể thắng như vậy. Ngược lại phải xem coi là nguyên do gì.” Thu Đao Trảm Cá mở video lên, sau đó nhìn vào gương. Tiếp đó sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, xem ra phải rèn luyện thân thể một chút.

Trong gương, Thu Đao Trảm Cá kéo quần lót ra, mỗi lần muốn nhìn thấy tiểu đệ của mình thì hắn ta chỉ có thể nhìn vào gương. Bằng không cái bụng tròn trịa kia hoàn toàn che khuất tầm mắt của hắn ta, không cách nào quan sát được sự uy phong của tiểu đệ.

“Hắc hắc, tiểu đệ đã tỉnh giấc.” Thu Đao Trảm Cá mỉm cười vỗ vỗ tiểu đệ một cái, nên rời giường rồi không thể tham ngủ nữa.

Nhưng lúc này, sắc mặt Thu Đao Trảm Cá hơi đổi, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hình ảnh trên máy tính.

Là hắn, làm sao có thể là hắn.

“Ngô Hoán Nguyệt, cô hát rất không tồi….”

“Cám ơn Lâm đại sư, tôi hiểu.”

…..

Trong mắt Thu Đao Trảm Cá tất cả đều là kinh hãi, còn có một loại phẫn nộ, làm sao có thể như vậy được… Hắn lại lừa mình.

Thu Đao Trảm Cá nắm tóc mình, giống như là sắp nổ tung.

“A… Con mịa nó… ”

Thu Đao Trảm Cá như phát điên, cầm lấy đồng hồ báo thức bên cạnh đập mạnh về phía máy tính ‘phanh’ một tiếng va chạm vang lên. Màn hình máy tính đen thui, Thu Đao Trảm Cá lúc này mới phản ứng lại, nhất thời thê thảm kêu lên một tiếng: “A!!! Máy tính của tôi…”

Phố Vân Lý.

Bên trong cửa hàng.

Lâm Phàm nhàn nhã nằm một chỗ chơi điện thoại di động, sau đó lộ ra vẻ tươi cười.

Thu Đao Chặt Cá: “Mày lại lừa tao! Mày chờ đấy cho tao!”× 100.

Chuyện này rõ ràng đã làm cho Thu Đao Chặt Cá rất tức giận. Mình rõ ràng thông minh như vậy nhưng lại liên tục bị tên thần côn này lừa gạt mấy lần, thật sự là rất đáng giận..

Ngô U Lan ăn mặc rất thời trang, rất xinh đẹp, quả là một mỹ nữ. Lúc này hai mắt cô đang sáng ngời nhìn Lâm Phàm, lộ ra vẻ tò mò.

“Lâm đại sư, tối hôm qua anh thật uy phong.” Ngô U Lan mở miệng nói.

Lâm Phàm xua tay cười nói: “Bình thường! Bình thường! Nào có uy phong gì chứ?”

Tuy rằng ngoài miệng khiêm tốn nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại rất đắc ý. Chính hắn cũng không nghĩ tới mình có thể lợi hại như vậy.

Trần Hâm Y và Lạc Đan đang quay phim cũng phải gửi tin nhắn đến, chỉ có hai chữ.

“Bái phục!”

Chuyện tối hôm qua, nếu là người bình thường nhất định là không chịu nổi. Anh Kim là người rất nổi tiếng, nghe nói bối cảnh còn không bình thường. Những người bình thường thật đúng là không dám chọc vào bà ta. Nhưng hắn làm gì biết sợ ai chứ, không phải chỉ là một ca sĩ thôi sao? Chẳng lẽ còn có thể cho người đến chém chết hắn chắc? Cho dù đối phương thật sự làm thế, với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể đánh gục bọn họ nằm rạp xuống đất. Sau đó đưa vào cục cảnh sát, đương nhiên đây cũng chỉ là hắn tùy tiện nghĩ một chút mà thôi. Xã hội bây giờ, không có người hổ báo như vậy đâu.

Khẳng định thời gian sắp tới nhất định sẽ không quá yên ổn. Danh tiếng của hắn có chút bá đạo, chắc chắn các phóng viên sẽ lại muốn đến chặn cửa. Nhưng những điều này đều không sao, dù sao hắn cũng không làm chuyện gì xấu, đến thì cứ đến thôi.

“Lâm đại sư, hôm qua ngài lợi hại quá, không ngờ tôi còn có thể làm hàng xóm của một người nổi tiếng.” Mấy ông chủ cửa hàng ở bên cạnh vì muốn kết bạn mà đến nên vây quanh bàn Lâm Phàm. Ông một câu, tôi một câu nói chuyện tán gẫu.

Chương 183: Bản thân phải thoải mái.

Lâm Phàm vui vẻ cười nói: “Nào có! Nào có! Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi.”

“Ha ha, bây giờ Lâm đại sư chính là danh nhân ở phố Vân Lý chúng ta rồi. Từ sau khi Lâm đại sư tới, lượng khách đến cửa hàng xung quanh chúng tôi đều lớn hơn rất nhiều.”

Việc lượng khách xung quanh tăng lên tất nhiên đã nằm trong dự liệu. Khách hàng đến xem bói trung thành không ít, hơn nữa khách hàng trung thành của bánh kếp còn nhiều hơn. Bình thường lúc xếp hàng hoặc không xếp hàng, một số người sẽ đi đến các cửa hàng xung quanh để đi dạo một chút.

Ông chủ những cửa hàng xung quanh không quen với Lâm Phàm nhưng đều vô cùng khách sáo với hắn, ai bảo Lâm Phàm mang đến cho bọn họ lượng khách lớn như vậy cơ chứ.

Lúc này, một số người dân đến xếp hàng chờ xem bói.

“Lâm đại sư, chúng tôi không quấy rầy công việc của ngài nữa.” Các chủ cửa hàng nói.

Lâm Phàm gật đầu: “Được! Lần sau lại nói chuyện.”

Ngô U Lan đứng ở chỗ phát thẻ số ở bên ngoài, thay thế chức vụ của Điền Thần Côn. Những thanh niên xếp hàng nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy, đương nhiên tâm tình cảm thấy không tệ.

“Lâm đại sư cũng biết đổi một nhân viên nữ xinh đẹp rồi!”

“Đúng vậy! Đây chính là bắt kịp trào lưu đấy.”

“Trước kia là một người đàn ông trung niên, có cái gì mà nhìn cơ chứ?”

Điền Thần Côn ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại di động, lúc này nghe tiếng thảo luận chung quanh thì ho nhẹ một tiếng, biểu thị rằng tôi nghe thấy hết mấy người nói gì rồi nhé. Trong lòng ông ta có chút thương cảm, không nghĩ tới địa vị của mình lại bị người ta thay thế một cách đơn giản như vậy.

Báo số trên thẻ số, mười người được chọn đương nhiên rất hưng phấn.

Người đầu tiên là một bà lão.

“Về sau bình thường đều do ông ấy xem.” Lâm Phàm nói.

Bác gái vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người: “Lâm đại sư, ngài không xem bói nữa sao?”

Đối với bác gái này mà nói, cho một người xa lạ xem thì bà hơi lo lắng. Chỉ là bởi vì bà tin tưởng Lâm đại sư nên mới thường xuyên đến xếp hàng, đồng thời bà cũng chỉ tin tưởng Lâm đại sư.

Lâm Phàm cười nói: “Không phải tôi không xem, mà là bình thường đều do ông ấy xem.”

Bà lão nghi ngờ nhìn về phía Ngô Thiên Hà, trong lòng có chút hoài nghi, nhìn thì đúng thật là có chút phong phạm. Nhưng nếu đổi sang người khác thì trong lòng lại không yên.

Những người đến xếp hàng lấy số đứng ở cửa cũng mở miệng nói: “Lâm đại sư, chúng tôi đến đây đều là tìm anh xem bói, những người khác chúng tôi không tin được.”

Lâm Phàm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy nhưng danh tiếng của Ngô Thiên Hà cũng rất lớn, thuyết phục những người này đương nhiên không phải là vấn đề.

“Phiền các vị giữ im lặng một chút, vị này là đại đệ tử của tôi. Các vị cũng ngàn vạn lần không nên hoài nghi. Đệ tử này của tôi tên là Ngô Thiên Hà, mọi người có thể mở Baidu tìm kiếm một chút. Nếu còn nghi vấn có thể tiếp tục hỏi tôi.” Lâm Phàm cười nói, hắn không muốn nói nhiều, thổi phồng quá nhiều khi lại loạn, tốt nhất nên để mọi người tự nhìn tự hiểu.

Ngô Thiên Hà rất nổi tiếng ở Liên Châu. Về thành tựu về huyền học thì ngoại trừ Lâm Phàm ra, ở trong nước có thể nói ông ấy là người đứng đầu, những thứ này trên mạng đều có ghi lại.

Hơn nữa trên Baidu còn có một ít lời đồn đại rất đáng sợ về Ngô Thiên Hà. Một số người không có đầu óc vẫn tin vào những điều này.

Giờ phút này, ngay cả những người dân không được chọn cũng mở điện thoại di động lên tìm kiếm, rất nhanh trên điện thoại di động đã xuất hiện giới thiệu về Ngô Thiên Hà.

Ngô Thiên Hà, hội trưởng hiệp hội huyền học, người đứng đầu giới huyền học trong nước, là một trong tám nhà huyền học có tiếng nhất thế giới…

Ngoài những lời giới thiệu này, còn có rất nhiều câu chuyện huyền thoại.

“Tỷ phú một mình đứng ở cửa cả đêm chỉ vì muốn cầu Ngô đại sư tính cho một quẻ.”

“Một quẻ chỉ dẫn một thiếu niên bình thường, cuối cùng khi trưởng thành đã trở thành triệu phú.”

“Một vị khách giàu nhất Liên Châu bỏ ra rất nhiều tiền chỉ để cầu một quẻ.”

…..

Những câu chuyện như thế này có rất nhiều, mở Baidu tìm kiếm một cái là thấy hết.

Người dân xung quanh cảm thấy choáng váng!

Cái này con mẹ nó cũng quá truyền kỳ rồi. Người dân xung quanh đều hô lên thành tiếng.

“Ông già này không ngờ còn là hội trưởng hiệp hội huyền học, không phải là giả đấy chứ?”

“Không phải! Tôi kiểm tra rồi, giống hệt người trong ảnh.”

“Một trong tám nhà huyền học lớn nhất trên thế giới, danh tiếng này quá tốt.”

“Những sự kiện, tin tức này rốt cuộc là thật hay giả đây?”

“Không biết nữa!”

Lâm Phàm biết trong lòng những người dân ở đây nhất định có rất nhiều nghi ngờ, tuy nhiên hiện tại ít nhất đã làm bọn họ kinh hãi. Dù sao tên tuổi như thế này rất khí phách, người bình thường chắc chắn là không có.

“Mọi người có thắc mắc gì thì có thể hỏi.” Lâm Phàm nói.

Được Lâm Phàm cho phép, người dân trong lòng tràn đầy tò mò, nói liên tục không dứt.

“Ngô lão sư, trên mạng này nói có phú hào ngồi xổm ở cửa nhà ông một đêm, chỉ cầu ông tính một quẻ, có phải là thật hay không?” Một người dân hỏi.

Chương 184: Anh Kim rời khỏi.

Ngô Thiên Hà gật gật đầu: “Là thật! Vị đại gia này mọi người có lẽ không biết, nhưng trong nhà mọi người chắc là đều dùng đồ vật do xí nghiệp ông ấy sản xuất đó.”

Xôn xao!

Người dân choáng váng, không nghĩ tới lại là đúng sự thật.

“Ngô lão sư, thật sự là ông đã chỉ dẫn một thiếu niên bình thường trở thành triệu phú sao?” Một thanh niên hỏi.

Ngô Thiên Hà không có che dấu, dù sao đây cũng không phải là chuyện không thể để người khác biết: “Chuyện này từng có, nhưng mà cũng không có khoa trương như vậy, chỉ có thể xem như chỉ dẫn một con đường mà thôi.”

…..

Lâm Phàm trong lòng ngầm cười. Tình huống bây giờ như thế này cũng không tồi, thực lực của Ngô Thiên Hà vẫn rất mạnh, tọa trấn cửa hàng cũng không có vấn đề gì.

“Các vị, các vị có thể yên tâm, đây cũng là một vị đại sư. Nếu không tin mọi người có thể tiếp tục tìm hiểu cho rõ ràng. Còn nếu như đã không còn nghi ngờ gì thì có thể bắt đầu tính quẻ rồi.” Lâm Phàm nói.

Chỉ cần đẩy Ngô Thiên Hà lên, như vậy hắn sẽ thoải mái hơn nhiều.

Ngày hôm sau!

Đã bán hết sạch toàn bộ mười phần bánh kếp, những người dân được lựa chọn đều có vẻ mặt hưởng thụ. Họ lại lần nữa bộc phát ra biểu tình khoa trương kia. Nếu như không phải người dân đến mua bánh kếp đã quen với loại tình huống này thì chỉ sợ đã bị dọa chết khiếp.

Bánh kếp ma thuật hoàn toàn trở thành đặc sản lớn nhất của phố Vân Lý.

Nhiệm vụ tri thức trang thứ ba của bách khoa toàn thư vẫn chưa hoàn thành. Vốn dĩ hắn tưởng rằng trải qua sự kiện Hàn Lục có thể làm cho mình hoàn thành nhiệm vụ nhưng tất cả đều là do mình suy nghĩ nhiều. Đợi lâu như vậy vẫn không có một chút tin tức. Tuy nhiên những thứ này đều không sao cả, hiện tại hắn sống rất tốt. Nhiệm vụ cũng không có yêu cầu về thời gian, cứ như vậy sẽ chậm rãi đến thôi. Cuộc sống này có đôi khi quá mệt mỏi, có đôi khi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Ông chủ nhỏ, sau này chúng ta làm thêm vài phần bánh nữa đi, mười phần thật sự không nhiều lắm. Anh nhìn xem, hiện tại người xếp hàng càng ngày càng nhiều, một trăm số mà chỉ rút mười số thì thật sự rất khó khăn.” Một người dân nói.

Lâm Phàm áy náy nói: “Thật xin lỗi! Tôi cũng không có biện pháp nào, mỗi ngày tôi có quá nhiều chuyện, thật sự là bận rộn vô cùng.”

Người dân kia chớp chớp mắt, ông chủ nhỏ, cậu đang trêu chọc tôi đấy à? Tuy nhiên anh ta cũng không nói gì nữa. Cái bánh kếp này quá mỹ vị, vì hương vị này, anh ta có thể tha thứ tất cả. Cho dù ông chủ nhỏ điên cuồng như vậy thì anh ta cũng sẽ không tức giận.

Một tên du côn xếp hàng mấy ngày nhưng vẫn không được chọn thì nổi giận, nhất là hôm nay lại không được bánh thì lại càng bộc phát.

“Ông chủ nhỏ, cậu thật sự quá đáng! Có phải cậu cho rằng chúng tôi đều thích ăn bánh kếp này cho nên cậu mới hạn chế đúng không? Nếu chúng tôi không ăn nữa thì cho dù mỗi ngày cậu bán năm phần cũng không bán được. Dù sao sau này tôi tuyệt đối sẽ không xếp hàng nữa, mấy người tỏ ra có cốt khí đi xem nào, dáng vẻ hiện tại của hắn ta đều là do mọi người chiều chuộng đấy.” Tên đàn anh nói không sai, rất đúng, rất có đạo lý, đồng thời sau khi nói xong anh ta cũng cảm thấy tâm trạng của mình sảng khoái lên không ít, đây chính là một loại phát tiết.

“Được! Nói rất hay! Người anh em này, anh nói quá đúng. Về sau anh ngàn vạn lần đừng đến cướp chỗ với chúng tôi, bằng không chúng tôi cũng sẽ xem thường anh.”

“Đúng vậy! Thiếu một người chính là ít đi một người, tốt nhất mọi người đều đi để một mình tôi mua mười phần. Chuyện này rất sảng khoái đó nha.”

Tên đàn anh vừa mới hào hùng ba hoa kia nhìn thấy cảnh này thì thật sự không biết nên nói cái gì.

Cốt khí!

Cốt khí của mọi người đâu rồi?

Lâm Phàm lắc đầu: “Các vị, mỗi ngày mười phần đã là cực hạn của tôi. Nếu như không có ai đến mua thì tôi cũng thoải mái. Tôi chủ yếu làm vẫn là vì chiếu cố một ít khách hàng cũ mà thôi.”

“Ông chủ nhỏ, cậu đừng có ngừng bán đấy! Chúng tôi đều có thể ủng hộ cậu, mỗi ngày mười phần không một lời oán hận. Về sau ai dám nói lung tung ở trước mặt ông chủ nhỏ thì đừng trách tôi chửi người.”

“Đúng vậy! Sau này anh không mua thì không mua, cứ để chúng tôi mua. Nhất định phải làm như vậy làm gì? Đi đi! Lần sau nhìn thấy anh tới đây thì chúng tôi cũng không hoan nghênh anh.”

“Bánh kếp của ông chủ nhỏ là mỹ vị nhất trên nhân gian. Nếu như ở thời cổ đại, có lẽ chỉ có Hoàng Thượng mới có thể ăn được. Những dân chúng bình thường như chúng ta có thể được thưởng thức được loại mỹ vị này đã là một loại phúc phận, sao còn chưa thỏa mãn chứ?”

“Đồng ý!”

“Đồng ý +1!”

“Cho dù mỗi ngày đều không đến lượt nhưng ngửi thấy mùi vị này tôi cũng đã thỏa mãn rồi.”

…..

Lâm Phàm đã phục, sau đó chào hỏi mọi người rồi trở lại cửa hàng nằm một chỗ chơi điện thoại di động.

Hot search Weibo.

“Anh Kim ôm bệnh rời khỏi vị trí giám khảo “Giọng ca triển vọng”, giám khảo mới tạm thời đã được định.”

Quả nhiên Anh Kim đã rời khỏi, có lẽ vẫn là bởi vì chuyện ngày hôm trước đã làm bà ta không ở lại được chương trình “Giọng ca triển vọng” nữa. Cho dù ở lại cũng rất mất mặt.

Về phần Ngô Hoán Nguyệt có thể đạt được vị trí thứ mấy thì phải xem chính bản thân cô ấy. Dù sao đây cũng là trận đấu công bằng, mà mình cũng là người công bằng không giống như Anh Kim kia.

Chương 185: Giấy chứng nhận tới cửa.

Lúc này, một chiếc taxi dừng lại.

Đại diện hiệp hội võ thuật Thượng Hải – Giang Phi hưng phấn tiến vào: “Lâm đại sư….”

Lâm Phàm đứng lên lộ ra nụ cười, vươn tay, hai người bắt tay nhau.

Giang Phi lộ ra vẻ mặt áy náy: “Thật ngại quá, giấy tờ này đến trễ một chút.”

Lâm Phàm khách khí nói: “Không trễ! Đã thế còn làm phiền ông tự mình chạy một chuyến.”

Loại đãi ngộ này sợ rằng thật đúng là chỉ có hắn mới có. Người bình thường nếu không tự mình đến thì sẽ được chuyển phát nhanh qua.

“Lâm đại sư khách sáo rồi! Anh xem thử giấy tờ này có vấn đề gì không?” Giang Phi đưa tới một cái túi tài liệu, trong túi có một quyển giấy chứng nhận màu đỏ, trên đó có một hàng chữ lớn màu vàng.

Lâm Phàm mở ra xem, không thấy có vấn đề gì, làm rất tinh xảo và đẹp mắt.

Lâm Phàm cười nói: “Không thành vấn đề, làm rất tốt.”

Bây giờ Giang Phi rất hưng phấn, ông ta vươn tay, nghiêm túc nói: “Lâm đại sư, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, xin anh chiếu cố nhiều hơn.”

Lâm Phàm nắm tay lại, cười nói: “Nào có, nào có….”

Giang Phi tuổi chừng hơn bốn mươi, dáng người hơi mập mạp lại có chút phát tướng. Xem ra có thể ông ta từng luyện qua một vài kỹ năng. Nhưng có thể nhìn ra, một người trẻ tuổi cường tráng cũng có thể quật ngã ông ta, cho nên ông ta hẳn là thuộc về bộ phận ngoại giao bên trong hiệp hội, thường để đi mời chào nhân tài.

“Lâm đại sư, nếu có thời gian có thể đến hiệp hội xem một chút, chắc là anh còn chưa đi xem qua đúng không?” Giang Phi nói.

Lâm Phàm gật đầu nói: “Ừm! Thật đúng là tôi chưa từng đi xem qua, bây giờ đi xem một chút cũng được.”

Giang Phi giật mình một cái: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Ông ta đang sợ Lâm đại sư gia nhập hiệp hội rồi sẽ không đến hiệp hội. Dù sao cái này chỉ là đưa một cái vị trí, người không tới thật sự không ít. Hiện tại Lâm đại sư chủ động yêu cầu đi hiệp hội xem một chút thì đương nhiên là cầu còn không được.

Lâm Phàm nói: “Ông đi taxi đến à?”

Giang Phi gật gật đầu: “Ừm.”

“Vậy thì ngồi xe của tôi đi, ông đã đến đưa giấy chứng nhận cho tôi, vậy để tôi đưa ông về.” Lâm Phàm cười nói.

Giang Phi cười cười, hắn cảm thấy Lâm đại sư này tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh bậc này, đã thế làm người còn rất thân thiện, loại người này hiện tại rất hiếm thấy.

Bây giờ xã hội này có chút bản lĩnh, mặt đã sắp ngẩng lên trời rồi.

Nhà để xe.

Giang Phi nhìn chiếc xe trước mắt, rất hâm mộ: “Chiếc xe này cũng không rẻ đâu.”

“Bạn tặng, lái chơi thôi, lên xe đi.” Lâm Phàm mở cửa xe đi vào, cười nói.

Bây giờ xem như ông đã hiểu, Lâm đại sư là người không thiếu tiền. Tuy nhiên với thực lực của Lâm đại sư, ngược lại đã rót vào hiệp hội một luồng gió mới.

Trên đường đi.

Lâm Phàm và Giang Phi tùy tiện tán gẫu, câu chuyện đều là một số chuyện trong hiệp hội, ví dụ như lịch sử hiệp hội Thượng Hải, hoặc là trước kia từng có thành tựu gì, vân vân.

Đi xe mất gần nửa giờ, cuối cùng đã đến địa điểm.

Hiệp hội Thượng Hải, ngược lại trông giống như một trường đại học, Tuy rằng giống một trường đại học lớn nhưng kiến trúc có hơi theo kiểu cũ, chủ yếu là do đã thành lập nhiều năm. Dù vậy nhìn qua có cảm giác không tầm thường chút nào.

Cửa ra vào.

Giang Phi gọi to ông lão trong phòng bảo vệ: “Ông Ngưu!”

Từ trong phòng bảo vệ đi ra là một người đàn ông tuổi chừng sáu bảy mươi, tuy rằng gầy yếu nhưng tinh thần rất tốt. Mái tóc tuyết trắng lại sáng lấp lánh, rõ ràng là làm bảo vệ của hiệp hội võ thuật nên vẫn thường xuyên rèn luyện.

“Ông Ngưu, phiền ông nhớ kỹ! Đây là thành viên mới của hiệp hội, sau này đến hiệp hội có thể không cần đăng ký.” Giang Phi nói.

“Được! Được! Tôi nhớ kỹ rồi.” Ông Ngưu cười ha hả nói.

Lâm Phàm chào hỏi ông bảo vệ, sau đó lái xe vào.

Dừng xe xong.

Giang Phi ngồi bên cạnh Lâm đại sư, giảng giải về nguồn gốc của hiệp hội Thượng Hải.

Vào năm 2004, Hiệp hội Thượng Hải là do một nhóm người trong các tầng lớp xã hội có cùng chí hướng, nên đã khởi xướng việc thành lập hiệp hội. Các cơ quan ban ngành từ chính phủ đến địa phương đã ngay lập tức tích cực phối hợp để chính thức đăng ký thành lập.

“Lão Giang!”

Một người đàn ông trung niên đi từ xa tới, mặc áo màu trắng, tinh thần phấn chấn.

Giang Phi cười đáp: “Hội trưởng Vương!”

“Nghe nói cậu nhận được chỉ thị của tổng bộ, bất kể như thế nào cũng phải kéo thanh niên đã hạ gục được Hàn Lục kia vào hiệp hội, kết quả thế nào rồi? Còn nữa, gọi tôi là Vương lão sư là được, gọi hội trưởng nghe rất cứng nhắc.” Vương Vân Kiệt cười hỏi, nhưng dáng vẻ lại không để ý bởi ông ta không coi trọng Lâm Phàm. Đối với chỉ thị của tổng bộ, ông ta dù không đồng ý nhưng cũng không thể phản bác.

Giang Phi cười khẽ nhưng vẫn không thay đổi xưng hô, sau đó hưng phấn giới thiệu: “Hội trưởng Vương, xin giới thiệu, vị này chính là Lâm đại sư. Tôi dẫn anh ấy đến hiệp hội làm quen một chút.”

Sau đó, Giang Phi giới thiệu với Lâm Phàm: “Vị này là chủ tịch hiệp hội võ thuật Thượng Hải Vương Vân Kiệt, cũng là chủ tịch của chi hội Thái Cực quyền của Thượng Hải.”

Lâm Phàm vươn tay, khách sáo nói: “Xin chào hội trưởng Vương.”

Chương 186: Chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng.

Hội trưởng Vương nhìn Lâm Phàm một cái, ngược lại không có ý đưa tay ra, mà cười nói: “Tên nhóc cậu không tệ! Tuổi còn trẻ, thân thể còn tốt, gia nhập hiệp hội có thể học được không ít thứ. Tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi phải đi huấn luyện học viên, phải để cho bọn họ biểu hiện thật tốt trước mặt lãnh đạo.”

“Lão Giang à, cố gắng hướng dẫn người mới thật tốt, hiệp hội cần những người mới như vậy.” Hội trưởng Vương nói xong thì rời đi, từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng không liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái.

Lâm Phàm thu tay về, cũng không có vẻ gì là xấu hổ.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, hình như mình không quá được hoan nghênh thì phải.

Hẳn là có chút quan hệ với danh tiếng của mình.

Giang Phi xấu hổ đứng một bên, sau đó thoải mái nói: “Lâm đại sư, cậu đừng để ở trong lòng, hội trưởng Vương không có ý gì đâu.”

Không có ý gì đâu? Chẳng lẽ ông ta còn ý gì chắc?

Giang Phi cũng không biết nên nói cái gì.

“Không có việc gì.” Lâm Phàm cười nói, loại chuyện này thật đúng là hắn không để ở trong lòng, mặc kệ bọn họ đi.

Văn phòng Phó hội trưởng.

Gõ cửa!

“Vào đi.”

Giang Phi đẩy cửa ra: “Phó hội trưởng Quách, tôi đưa Lâm đại sư đến, muốn báo cáo qua với anh.”

Phó hội trưởng Quách đang làm việc còn chưa ngẩng đầu lên đã ‘ồ’ một tiếng, qua một phút thì ông ta mới buông bút xuống rồi đứng dậy cười nói: “Tuổi trẻ tài cao, quả nhiên là hạt giống tốt.”

Tuy nhiên ông ta cũng không để tên nhóc miệng còn hôi sữa này ở trong lòng. Nếu như không phải mệnh lệnh của tổng bộ, ông ta cũng lười gọi đối phương tới cửa.

Lâm Phàm vươn tay cười nói: “Phó hội trưởng Quách, chào ông.”

“Xin chào, mời ngồi.”

Quách Thần ngồi xuống, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Không biết Lâm lão sư luyện tập loại võ thuật gì?”

“Bát Quái Chưởng.” Lâm Phàm nói.

Quách Thần vỗ tay một cái: “Cái này khá tốt, chủ tịch Hoàng vừa từ chức chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng. Qua nửa tháng nữa, chi hội sẽ đi hội trường ở Thượng Hải tham gia biểu diễn. Trong tiết mục báo lên có tiết mục của Bát Quái Chưởng. Vốn dĩ tôi còn có chút đau đầu, bây giờ Lâm lão sư đến, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rồi. Lâm lão sư, anh đến nhậm chức chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng được không?”

Giang Phi vội vàng nói: “Phó hội trưởng Quách, chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng…”

Sau khi bị Quách Thần trừng mắt một cái, Giang Phi ngậm miệng.

Lâm Phàm rất tùy ý: “Được, không thành vấn đề.”

Giang Phi bất an nói: “Lâm đại sư.”

Lâm Phàm khoát tay áo, ý bảo không sao.

Phó hội trưởng Quách trên mặt lộ ra một nụ cười: “Hy vọng Lâm lão sư cũng đừng làm chúng tôi thất vọng, đám nhóc kia còn đang chờ anh. Đợi lát nữa sẽ để Tiểu Giang dẫn cậu đi xem một chút, tôi còn có một vài việc phải làm, không tự mình tiếp đón được.”

…..

Bên ngoài.

“Lâm đại sư, anh không nên đồng ý. Chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng thật sự không dễ làm.” Giang Phi nói.

Lâm Phàm cười nói: “Sao lại không dễ làm? Chẳng lẽ còn có thể có hổ ăn thịt người hay sao?”

Giang Phi lắc đầu: “Cũng không đến mức đó. Thôi quên đi! Không nói nữa, tôi dẫn cậu đi xem một chút đã.”

Khi đến một phòng tập cũ nát, Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn tình hình bên trong.

Sơn phủ trên vách tường bởi vì mất chống ẩm nên đã bắt đầu bong tróc. Mấy ngọn đèn huỳnh quang trên nóc nhà cũng rất cũ kỹ. Cảm giác đầu tiên chính là căn phòng chỉ có bốn bức tường. Điều làm cho hắn khiếp sợ nhất chính là ở giữa phòng có sáu thanh niên trẻ tuổi đang khắc khổ luyện tập bát quái chưởng, hơn nữa toàn bộ đều thiếu cánh tay.

Đây là điều khiến Lâm Phàm rung động nhất.

Giang Phi cười khổ một tiếng: “Lâm đại sư, cậu cũng thấy rồi đấy! Hiệp hội võ thuật có quan hệ hợp tác với hiệp hội khuyết tật bên cạnh, cho nên có một số thiếu niên thiếu nữ bị tàn tật sẽ đến hiệp hội để học tập võ thuật. Bởi vì hiệp hội đưa toàn bộ những người tàn tật này đến hội Bát Quái Chưởng nên chủ tịch Hoàng vì chuyện này mà cãi nhau một trận với hiệp hội rồi cuối cùng mới từ chức.”

“Không có gì! Thân tàn nhưng chí vững, rất tốt!” Lâm Phàm ngược lại không có nghĩ gì, có chút khiếm khuyết thì làm sao chứ, thế mà cũng từ chức.

Giang Phi cũng không biết nên nói cái gì: “Lâm đại sư, còn có nửa tháng nữa là lễ biểu diễn hàng năm của hiệp hội Thượng Hải, chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng cũng có tiết mục biểu diễn ở trong đó. Lúc ấy lãnh đạo Thượng Hải đều ở đây nên không thể để xảy ra chuyện được. Tôi nghĩ nguyên nhân lớn nhất mà chủ tịch Hoàng từ chức chính là bởi vì không chịu nổi áp lực này.”

Hai người trò chuyện ở cửa thời gian dài như vậy nên thiếu niên thiếu nữ luyện tập bên trong đều ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm hai người, không biết bọn họ là ai.

Lâm Phàm và Giang Phi đi vào.

Giang Phi vẫy tay nói: “Mọi người tới đây nào, chủ tịch Hoàng vừa từ chức chủ tịch của chi hội Bát Quái. sau này chính vị Lâm lão sư này sẽ dạy mọi người. Lâm lão sư chính là cao thủ trong giới Bát Quái Chưởng, mọi người phải học tập cho thật tốt.”

“Xin chào mọi người.” Lâm Phàm cười nói.

“Chào Lâm lão sư.” Sáu người đồng thanh nói.

Chương 187: Dạy võ.

Có đôi khi nói ông trời công bằng thì cũng có công bằng. Nhưng có đôi khi nói không công bằng thì cũng thật sự là không công bằng. Những người này còn đang ở tuổi đẹp nhất nhưng lại không giống những người khác.

“Cô tên là gì?” Lâm Phàm chỉ vào cô gái xếp hàng đứng đầu tiên, buộc tóc đuôi ngựa hỏi.

“Lâm lão sư, tôi là Hoàng Nhã Nguyệt.”

Người thứ hai là một thiếu niên, nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, cắt đầu đinh, làn da hơi đen nhưng nụ cười rất sáng lạn, khi cười lộ ra hai hàng răng trắng tinh.

“Tôi là Trương Đào.”

Người thứ ba là một cô gái, tuổi cũng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể gầy gò.

“Lâm lão sư, tôi là Lưu Minh Minh.”

…..

Lâm Phàm so với bọn họ ít nhất lớn hơn khoảng sáu bảy tuổi. Giờ phút này hắn đang nói chuyện phiếm cùng bọn họ.

Giang Phi thấy Lâm đại sư đã hoà nhập vào hiệp hội thì lặng lẽ rời đi.

Lâm Phàm hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ đã học Bát Quái Chưởng nhiều nhất là một năm, mà ít nhất cũng có ba tháng.

“Lâm lão sư, anh huấn luyện chúng tôi đi. Nửa tháng sau chúng tôi phải đi biểu diễn rồi.” Trương Đào đen nhẻm nói.

“Lâm lão sư, anh huấn luyện chúng tôi đi.” Mọi người mở miệng nói, hai mắt thành khẩn tràn ngập khát vọng.

Họ không có sự hướng dẫn của lão sư nên nhiều cái phải tự mò mẫm.

Giờ phút này, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, chuyện này còn thú vị hơn so với xem bói và bán bánh kếp, điều này làm cho hắn hưng phấn hơn.

“Được.”

Ngày hôm sau!

Hiệp hội Thượng Hải.

Trong căn phòng luyện tập cũ kỹ.

“Tay cậu phải nâng cao thêm một chút, chân dưới hơi thu lại, không nên bước lớn như vậy.”

“Thắt lưng của cậu cần giống như tôi sắt vậy, phải rèn luyện không ngừng.”

“Mũi chân trước hướng vào trong. Đúng, cứ như vậy, phải nhớ kỹ điểm này.”

Sau khi Lâm Phàm bán xong mười phần bánh kếp đã lập tức đi tới hiệp hội. Lúc ấy thời gian khoảng chín giờ nhưng bọn họ đã đến từ lúc bảy giờ rồi.

Bọn họ rất nghiêm túc, từ trong mắt bọn họ Lâm Phàm nhìn thấy loại quyết tâm khát vọng tham gia biểu diễn và hy vọng có thể tỏa sáng, nên đương nhiên Lâm Phạm sẽ không làm bọn họ thất vọng.

Sau một giờ luyện tập, Lâm Phàm bảo bọn họ nghỉ ngơi. Sau đó cho bọn họ ngồi vòng quanh, giảng giải cho bọn họ một chút kiến thức về Bát Quái Chưởng. Kết quả rất khả quan, sáu điểm bách khoa đáng giá đã đến tay.

Trong khoảng thời gian này, việc bán bánh kếp tích lũy được bảy mươi tám điểm bách khoa.

Bây giờ còn cách ngày biểu diễn còn có mười bốn ngày. Lúc trước bọn họ học cũng chỉ là một vài động tác đẹp mắt nhưng lại không dễ sử dụng, Lâm Phàm hiện tại đang phải sửa lại tư thế cho bọn họ. Trong thời gian ngắn như vậy để bọn họ học được bản lĩnh thật sự là không có khả năng, chỉ có thể để bọn họ ghi nhớ động tác trong lòng, đồng thời thực hiện cho chuẩn hơn. Dù sao thì đây cũng không phải đi đánh nhau, chỉ cần biểu diễn có khí thế, à giống như khuôn mẫu là thành công rồi mới đúng.

“Lâm lão sư, chúng tôi nghỉ ngơi đủ rồi, đã có thể tiếp tục.” Trương Đào cười nói.

Lâm Phàm cười cười: “Tên nhóc nhà cậu thật đúng là không ngại mệt, cũng không đi hỏi xem người khác có mệt hay không.”

Mọi người đồng thanh: “Lâm lão sư, chúng tôi không mệt.”

“Tốt lắm, vậy thì tiếp tục.” Đúng thật là Lâm Phàm không nghĩ tới bọn họ lại chăm chỉ như vậy. Nhưng mà đây cũng là một chuyện vui.

Tuy rằng chỉ trao đổi mấy tiếng đồng hồ nhưng cũng có chút hiểu hơn về bọn họ. Cánh tay của bọn họ bị thiếu là do có người bị từ khi sinh ra, còn có người bị ngã khi còn bé. Hơn nữa điều kiện gia đình bọn họ cũng không tốt, chỉ có thể cho họ vào hội liên hiệp người khuyết tật học tập một ít nghề nghiệp, về sau cũng dễ kiếm cơm.

Buổi trưa, 11 giờ.

“Tất cả dừng lại, tôi dẫn mọi người ra ngoài ăn cơm.” Lâm Phàm nói.

Nghe nói được ăn cơm, Lưu Minh Minh hăng hái: “Lâm lão sư, chúng ta xuống căng tin ăn đi, đồ ăn ở đó cũng khá tốt.”

“Được, xuất phát.” Lâm Phàm cười nói.

Trong căng tin.

Hầu hết mọi người trong hiệp hội đều ăn trong căng tin.

Trương Đào tiến lại gần: “Lâm lão sư, để chúng tôi mời anh ăn cơm.”

Lâm Phàm xua tay: “Đừng, tôi có thể cơm.”

Trương Đào ồ lên một tiếng, sau đó lấy thẻ ra quẹt một cái: “Sáu tệ.”

Hộp thức ăn có giá sáu tệ này có thể có cái gì chứ? Sau đó hắn nhìn thấy một cây cải trắng, một đĩa đậu phụ cay, hai ba miếng thịt mỡ nhỏ, và không còn gì nữa. Hắn lại nhìn thực đơn của mấy người Lưu Minh Minh, cũng đều là sáu tệ, đồ ăn của họ rất đơn giản, cơ bản không có dinh dưỡng gì.

Khi bọn họ trở lại chỗ ngồi bên kia, Lâm Phàm nói với đầu bếp nấu ăn: “Phiền ông cho tôi thêm ba đĩa cá, ba đĩa thịt gà, sáu phần cốt lết (tên món ăn) và sáu phần trứng hấp nữa.”

Lâm Phàm không biết tình huống cụ thể của gia đình bọn họ. Nhưng từ bữa trưa này có thể nhìn ra rằng tình hình cũng không tốt lắm. Sau đó hắn một tay bưng một đĩa, vội vàng đi qua.

Trương Đào sửng sốt: “Lâm lão sư, cái này…”

“Còn nhìn cái gì chứ, còn không mau giúp tôi đi. Còn bắt tôi phải chạy mấy chuyến nữa à? Từng người một ra bưng thức ăn tới đây đi.” Lâm Phàm cười nói.

“A, làm sao có thể.”

Chương 188: Xung đột trong căng tin.

Đồ ăn được bưng lên hết, Lâm Phàm cười ha hả nói: “Ăn nhanh, ăn xong thì trở về tiếp tục luyện tập.”

Lưu Minh Minh nhìn bữa trưa thịnh soạn như vậy, trong lòng vui vẻ: “Cám ơn Lâm lão sư.”

Đồ ăn trong căng tin của hiệp hội không ngon lắm nhưng cũng thích hợp nên hắn cũng ăn tùy tiện một ít. Sắp đến lúc kết thúc, Lâm Phàm đi vệ sinh. Lúc đi ngang qua phòng của hội trưởng Vương là Vương Vân Kiệt, gã ta mặt đỏ choét, cả người đầy mùi rượu đẩy cửa đi ra.

Lâm Phàm liếc mắt một cái rồi trực tiếp đi về phía nhà vệ sinh, gã này không chào đón mình lắm, mình cũng không cần phải nói thêm gì với ông ta.

Vương Vân Kiệt nhìn thấy ngay cả quy củ mà Lâm Phàm cũng không hiểu nên có chút không vui, hùng hổ nói: “Người mới này thật sự là không hiểu quy củ, thấy tôi cũng không chào lịch sự một tiếng.”

“Anh Vương à, đó là ai vậy?” Chủ tịch chi hội Muay Thái là Viên Quang hỏi.

“Một tên nhóc thối miệng còn hôi sữa mà thôi. Cũng không biết là tổng bộ lên cơn thần kinh gì mà bắt buộc dù như thế nào cũng phải gọi hắn đến hiệp hội. Chỉ có mỗi tên Hàn Lục kia thì một mình tôi cũng có thể đánh mười người cậu có tin không.” Vương Vân Kiệt uống rượu, gân cái cổ đang đỏ lên nói.

Viên Quang lấy lòng: “Rõ ràng như ban ngày, Anh Vương không chấp nhặt với hắn mà thôi.”

“A.” Vương Vân Kiệt cười lạnh: “Đi, đi đến phía đối diện tắm rửa cái đã.”

Ông ta đi đường lung la lung lay, mọi người bên cạnh đều tránh né. Bọn họ đều biết đây là hội trưởng Vương. Ông ta ở trong hiệp hội là một tên rất ngang ngược, người bình thường không ai dám chọc vào.

Bọn Trương Đào cảm giác hôm nay rất hạnh phúc. Hôm nay ăn thật sự là quá tốt nên bưng mâm, chuẩn bị đặt ở chỗ thu dọn của nhà bếp. Mà người hưng phấn nhất lúc này chính là Lưu Minh Minh, anh ta đi đường giống như là nhảy múa vậy.

Đúng lúc này, thân thể Vương Vân Kiệt lắc lư một cái nên trực tiếp đụng vào cái mâm trong tay Lưu Minh Minh. Đồ ăn thừa bên trong đều văng hết lên quần áo gã.

Vương Vân Kiệt nhìn thấy vết bẩn trên quần áo mình thì nhất thời nổi giận: “Mù à?”

Lưu Minh Minh nhìn thấy vương Vân Kiệt, nhất thời sợ hãi rồi cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi hội trưởng Vương, không phải tôi cố ý.”

Vương Vân Kiệt đỏ mặt, vừa mở miệng đã bay ra toàn mùi rượu: “Chúng mày đi đường không mang theo mắt à? Đã cụt tay lại còn mù rồi có phải không?”

Người chung quanh còn chưa ăn xong, nghe ông ta nói như vậy trong lòng rất phẫn nộ. Bọn họ cảm giác hội trưởng Vương nói chuyện có chút quá đáng. Nói như thế là thế nào đây? Cái gì gọi là đã cụt tay lại còn mù?

Nhưng bọn họ đều không dám chọc vào Vương Vân Kiệt, tất cả cũng chỉ biết cúi đầu hoặc là đưa ánh mắt đồng tình.

Viên Quang không uống bao nhiêu rượu, anh ta cảm thấy nói như vậy cũng có chút không tốt: “Anh Vương, thôi quên đi, quên đi. Trẻ nhỏ mà, cũng không quá hiểu chuyện.”

Tuy rằng Vương Vân Kiệt uống rượu nhưng cũng không đến mức vì chuyện nhỏ này mà nổi trận lôi đình, mà chủ yếu vẫn là bởi vì Lâm Phàm. Ông ta cảm giác tên nhóc kia đang cướp danh tiếng của ông ta, đánh bại Hàn Lục thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?

Có thể lên trời sao?

Mình năm đó là dựa vào bản lĩnh thật sự để tiến vào hiệp hội. Một tên nhóc còn chưa mọc hết lông, bản lĩnh cá nhân cũng không có lại còn được vào hiệp hội. Sau đó lại còn trở thành chủ tịch chi hội, hắn ta dựa vào cái gì?

Vừa nghĩ đến việc tên nhóc vừa rồi đụng phải mình cũng không biết khách khí một tiếng, trong lòng ông ta lại trở nên khó chịu.

Trương Đào bảo vệ Lưu Minh Minh ở phía sau: “Thật sự xin lỗi hội trưởng Vương, xin ông tha thứ.”

Nhìn thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, Vương Vân Kiệt mắng một tiếng: “Sau này đi đường nhìn kĩ cho tôi, một đám tàn phế vậy mà còn bắt chước người ta học võ.”

Sau đó ông ta được Viên Quang nâng đỡ, lảo đảo đi về phía cửa.

Vành mắt đám người Lưu Minh Minh đều đỏ lên.

“Vương Vân Kiệt, đồ chó hoang nhà mày, con mẹ mày đứng lại đây cho ông.” Lâm Phàm đi từ phòng vệ sinh ra, lời khác hắn không nghe thấy, nhưng câu cuối cùng hắn nghe rất rõ ràng.

Cái gì gọi là một đám tàn phế còn đi học võ? Xúc phạm người khác cũng không thể xúc phạm như vậy.

Người chung quanh nhìn thấy tình huống này thì thầm nghĩ không ổn.

“Lâm lão sư.” Đám người Trương Đào nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm gật đầu: “Không cần sợ, có tôi rồi.”

Vương Vân Kiệt đã đi tới cửa lại nghe nói như vậy nên nhất thời ông ta quay đầu lại, chỉ vào Lâm Phàm: “Tên nhóc kia, mày nói cái gì?”

Viên Quang lôi kéo Vương Vân Kiệt, sau đó nói với Lâm Phàm: “Sao lại nói chuyện như vậy với hội trưởng Vương chứ? Còn không mau nhận sai đi.”

Trong lòng Lâm Phàm nổi giận, thân là hội trưởng của hiệp hội. Hơn nữa còn là người lớn, sau khi uống rượu không có nhân phẩm còn chưa tính lại còn lên tiếng làm tổn thương người khác. Huống hồ đây còn là những cô bé, cậu bé mới mười lăm mười, sáu tuổi. Con mẹ nó, đây còn là người sao?

“Lời ông vừa nói rất xúc phạm người khác, mau xin lỗi học sinh của tôi ngay.” Lâm Phàm giận dữ nói.

Vương Vân Kiệt gân cổ quát: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì?”

Chương 189: Ông thấy tôi có dám hay không?.

Lâm Phàm thật sự tức giận, sau đó hắn cười lạnh một tiếng: “Bây giờ xem như tôi đã hiểu rõ, một Hàn Lục có thể ép mấy người giống như cháu trai cũng bởi vì hiệp hội có loại người như ông.”

“Mày nói gì?” Vương Vân Kiệt nổi giận.

Viên Quang thật sự sắp kéo không nổi nữa, muốn giữ chặt một người say rượu thật đúng là không dễ dàng gì.

“Đừng hỏi tôi nói cái gì, tôi chỉ nói với ông một câu thôi, mau xin lỗi học sinh của tôi.” Lâm Phàm nói.

“Nằm mơ đi, mày có thể làm gì ông đây?” Vương Vân Kiệt quát.

Lâm Phàm cười lạnh nói: “Không xin lỗi, tôi cho ông đi vào đứng thẳng, đi ra thì nằm ngang.”

Vương Vân Kiệt bị uy hiếp thì nhất thời tức giận nói: “Mày dám.”

Lâm Phàm trực tiếp giơ tay lên, dùng một chưởng vỗ lên mặt bàn bằng thép không gì bên cạnh. Ầm một tiếng đã trực tiếp đập tan cái bàn bằng thép không gì đó, sau đó giận dữ quát: “Ông thấy tôi có dám hay không?”

Lúc này là lúc Lâm Phàm tức giận nhất, cho dù là lúc chửi mắng Anh Kim thì hắn cũng làm một cách vui vẻ. Đó chỉ là đánh bằng miệng, nhưng tình huống hiện tại lại khác lúc đó.

Một chưởng này làm tất cả mọi người ở đây chấn động. Đây là công phu thật sự, đây chính là bàn bằng thép không gì đó. Đã thế nó còn có bốn chân chống đỡ, một chưởng thì đã nát rồi, cái này thì ai có thể làm được?

Ngay cả Vương Vân Kiệt cũng tỉnh táo lại không ít.

Mọi người ở hiệp hội vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

Người trong nghề vừa ra tay đã biết ngay là có năng lực hay không.

“Thế này là muốn ăn thua đủ với Vương Văn Kiệt mới thôi đúng không?”

“Người kia là ai vậy? Can đảm dữ à.”

“Vương Văn Kiệt nói năng kiểu đó chính là muốn ăn đòn, nhưng mà người này tỉnh ghê, gặp tôi là khỏi nói năng làm gì, nhào lên đập luôn một trận rồi.”

“Tôi biết rồi, người kia là người đã hạ đo ván Hàn Lục đó, tôi nhớ là ở trên có gửi hồ sơ xuống bắt buộc hiệp hội phải nhận thanh niên này vào.”

“Lai lịch không nhỏ nhỉ, xem thử Vương Văn Kiệt sẽ nói thế nào.”

Mọi người chỉ dám nhỏ giọng bàn tán, Vương Văn Kiệt là người vừa keo kiệt vừa thù dai, nhiều khi trước mặt thì ông ta tươi cười vậy thôi chứ sau lưng có khi đã tìm cách ngáng chân rồi.

Lúc này Viên Quang như muốn nổ não tới nơi: “Lâm đại sư, hội trưởng Vương say rồi, quên đi, quên đi thôi.”

“Đừng có xàm, ông nói quên đi vậy thì giết người cũng quên được có đúng không? Trên đời này tôi ghét nhất là loại người khi gặp chuyện không rớt xuống trúng đầu mình thì cứ ở ngoài kêu người ta quên đi đó.” Lâm Phàm tức giận nói.

“Anh, anh…làm gì có ai ngang ngược như anh không hả.”

Viên Quang cũng hơi không vui: “Hội trưởng Vương uống say nên nói chuyện không giữ miệng, anh không thông cảm một chút được sao?”

Lâm Phàm cười ha hả: “Dựa vào đâu bắt tôi thông cảm cho ông ta, hôm nay tôi nói thẳng, không cần biết ai tới nói giúp ông ta, chỉ cần ông ta không xin lỗi thì đừng hòng ra khỏi cửa này.”

Vương Văn Kiệt tức đến đỏ cả cổ, ông ta đẩy Viên Quang qua một bên. Hành động của Lâm Phàm làm ông ta tỉnh táo lại không ít, nhưng chung quanh nhiều người như vậy, ông ta không thể để mất mặt được: “Hôm nay ông đây không xin lỗi, cứ đứng đây xem cậu làm gì được tôi.”

Hiện trường toàn là mùi thuốc súng.

Vẻ mặt Viên Quang đầy sự bất đắc dĩ, gã không muốn xen vào mấy chuyện này chút nào, nhưng tình huống hiện tại có vẻ không ổn chút nào.

Gã biết tính tình Vương Văn Kiệt, ông ta sẽ không cúi đầu trước người khác, huống chi xung quanh còn nhiều người như vậy, muốn ông ta xin lỗi còn khó hơn lên trời.

“Sao thế này.” Giang Phi tình cờ đi ngang qua thì nghe được tiếng cãi nhau bên trong. Vừa vào anh đã lập tức trợn tròn mắt, sao đại sư Lâm lại cãi nhau với hội trưởng Vương thế này.

“Lão Giang mau tới đây, can không được, can không được rồi.”

Viên Quang hô lên, chuyện này xử lý không tốt là hỏng ngay: “Mấy người đừng chụp, đừng chụp nữa.”

Trong đám người vây xem xung quanh có vài người lấy điện thoại ra quay chụp, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Nhưng chuyện này gã có cản được đâu, trong tay còn đang giữ hội trưởng Vương lại đây này, nếu buông tay ra thì xảy ra chuyện gì có quỷ mới biết.

Giang Phi hỏi: “Lâm đại sư, thế này là thế nào? Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, có gì từ từ nói, đừng nổi giận.”

Nhìn thấy học trò cụt tay đỏ mắt đứng sau lưng Lâm Phàm, trong lòng Giang Phi đoán ra được là chuyện gì xảy ra rồi.

Lâm Phàm giận dữ nói: “Vương Văn Kiệt nói học trò của tôi là đứa tàn tật, không có tư cách học võ, tôi thật sự muốn biết là ai đã cho ông ta can đảm để nói ra những lời này đấy.”

Giang Phi vừa nghe, sắc mặt có chút không vui, sao Vương Văn Kiệt có thể nói ra những lời này chứ.

Chuyện này vốn chỉ là lời ông ta nói thôi, nhưng nếu bị truyền ra ngoài thì không biết sẽ ảnh hưởng tới mức nào nữa.

“Mặc kệ hôm nay thế nào cũng phải nói xin lỗi cho tôi.” Lâm Phàm nói.

Vương Văn Kiệt rít lên: “Ông đây ăn mềm không ăn cứng, muốn ông đây xin lỗi, cậu nằm mơ đi!”

Chương 190: Dạy cho một bài học.

Giang Phi cực kỳ đau đầu: “Hội trưởng Vương xin chú ý hình tượng, chuyện này vốn là anh sai trước, anh phải xin lỗi bọn nhỏ mới đúng.”

“Nói con mẹ gì…”

Vương Văn Kiệt còn chưa chửi xong đã đột nhiên hét thảm.

“Ăn mềm không ăn cứng này, hôm nay cho ông ăn cứng luôn.” Lâm Phàm trực tiếp đạp một cước, Viên Quang nãy giờ vẫn đang túm Vương Văn Kiệt lập tức bị liên lụy.

“Cậu dám đánh tôi!” Vương Văn Kiệt bị đá ngã xuống đất cũng bắt đầu bốc hỏa.

Lâm Phàm không nói hai lời đã cầmlấy một chiếc giày đập lên mặt Vương Văn Kiệt. Hôm nay hắn mang giày thể thao dùng để đánh người cũng đau lắm đó.

“Bốp” một tiếng.

Âm thanh cực kỳ vang dội, làm người vây xem xung quanh sợ tới ngây người.

“Hay, hay lắm.”

Không biết là ai lên tiếng khen ngợi trầm trồ.

Nhưng có nhiều người lại bước lên muốn can lại, chuyện này có là gì đâu, sao lại động tay động chân như thế.

“Đừng có xen vào, ai dám xen vào tôi lập tức trở mặt với người đó.” Lâm Phàm quay đầu cứng rắn nói, khuôn mặt nghiêm túc kia đã thành công dọa cho mọi người dừng bước.

Mọi người thật sự bị Lâm Phàm dọa sợ.

Bây giờ mọi người đã biết người nọ là ai, là cao thủ đã hạ được Hàn Lục thì đương nhiên thực lực sẽ rất lợi hại, ai mà dám đi lên nữa.

“Ăn mềm không ăn cứng này, làm người thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình biết chưa!”

Hắn không quan tâm Vương Văn Kiệt có lai lịch gì, chỉ biết ông ta miệng mồm không có đạo đức, đã cho cơ hội mà không biết quý trọng thì phải trả giá đắt. Ông ta có thân phận lai lịch gì thì kệ cha ông ta chứ, đánh là đánh, hiệp hội muốn đuổi hắn cũng được, ông đây không thèm để trong lòng.

Vương Văn Kiệt cũng có chút năng lực, nhưng hiện tại lại bị Lâm Phàm đè lên mặt đất không nhúc nhích được, đế giày trực tiếp đập đùng đùng lên mặt ông ta.

“Chảy máu rồi.”

Người xung quanh sợ hãi hô lên.

Lực tay của Lâm Phàm không yếu, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đánh được mấy lần.

“Xin lỗi không?” Lâm Phàm hỏi.

Vương Văn Kiệt giận dữ hét lên: “Con mẹ mày.”

Bốp!

Giang Phi dứt khoát xoay người: “Lâm đại sư, không được đánh, thật sự là đừng được đánh nữa!”

Viên Quang trực tiếp gọi điện thoại cho phó hội trưởng, chuyện này bọn họ không có năng lực giải quyết, chỉ có thể tìm phó hội trưởng thôi.

“Giờ coi như thành chuyện lớn thật rồi đó.” Giang Phi nói.

Người biết trong căn tin có đánh nhau ngày càng nhiều, rất nhiều người từ bên ngoài chạy vào, thấy Vương Văn Kiệt bị người ta đè lên mặt đất cầm giày đập vào mặt thì bị dọa ngu người cả đám.

Người này hổ báo quá vậy, ngay cả Vương Văn Kiệt cũng dám đánh, hiệp hội có người hổ báo như này từ bao giờ thế này?

“Dừng tay.” Phó hội trưởng Quách vội vàng chạy tới. Ban nãy ông ta đang nghỉ ngơi trong văn phòng, nhận được điện thoại thì nhất thời nổi giận, muốn làm phản hết rồi à? Còn dám đánh nhau trong hiệp hội nữa chứ.

“Phó hội trưởng Quách tới rồi.”

Mọi người xung quanh lặng lẽ cất điện thoại.

Phó hội trưởng Quách nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức nổi giận, sao lại loạn thành thế này? Sau đó ông ta quát lên: “Dừng tay hết cho tôi.”

Giang Phi lập tức kéo Lâm Phàm: “Đừng đánh nữa, phó hội trưởng Quách tới rồi.”

Viên Quang cũng lập tức xem xét tình huống của Vương Văn Kiệt, mặt ông ta đỏ ửng một mảng nhưng không có gì đáng ngại, cũng chỉ là máu mũi với chút vết thương ngoài da mà thôi.

“Mấy người rốt cuộc muốn làm gì hả? Chẳng có chút tinh thần tập thể nào, còn Giang Phi với Viên Quang nữa, hai người làm ăn kiểu gì vậy, đứng đó nhìn thôi à?” Phó hội trưởng Quách giận giữ quát, đúng là coi trời bằng vung mà.

Vương Văn Kiệt đứng lên lau máu mũi, chỉ vào Lâm Phàm: “Ông đây phải giết chết mày.”

Phó hội trưởng Quách giận dữ nói: “Câm miệng.”

“Đi theo tôi.” Phó hội trưởng Quách rất tức giận, loại chuyện này trước kia tuy cũng có, nhưng là chuyện xảy ra rất lâu rồi, không ngờ bây giờ lại diễn ra một lần nữa.

Hơn nữa một người trong số đó còn là người mới mới gia nhập hiệp hội ngay hôm nay, thế này là hoàn toàn không để hiệp hội vào mắt còn gì.

“Đứng lại, hôm nay tôi cũng đã nói rồi, nếu không xin lỗi thì đừng hòng đi ra ngoài.” Lâm Phàm nói.

“Vãi thật, mạnh, người này mạnh ghê!”

“Phó hội trưởng Quách tới mà cũng không nể mặt luôn.”

“Phục rồi, tôi phục rồi, người anh em này anh hùng ghê, sau này ở trong hiệp hội chỉ phục mỗi mình hắn.”

Phó hội trưởng Quách đang chuẩn bị rời đi nhưng nghe thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, giọng điệu có chút không vui: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Cứ muốn làm ầm làm ĩ lên đúng không?”

Lâm Phàm cũng không sợ sệt gì: “Tôi không muốn làm gì, cũng không muốn làm ầm làm ĩ, nhưng hôm nay ông ta phải xin lỗi.”

“Cậu…” Phó hội trưởng Quách không còn lời nào để nói: “Có ai cho tôi biết ở đây đang xảy ra chuyện gì được không hả?”

Phó hội trưởng Quách có chút tức giận, đầu tiên là Vương Văn Kiệt lớn già đầu rồi, biết rõ hiệp hội cấm uống rượu vậy mà còn dám làm trái quy tắc. Còn Lâm Phàm mới tới cũng không coi ai ra gì, nói gì thì Vương Văn Kiệt cũng là tiền bối của hắn, sao lại không giữ mặt mũi cho nhau trước mặt nhiều người như thế.

Còn dám không giữ mặt mũi cho mình nữa chứ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cập nhật 1000 tập nhé chư vị đọa hữu đang tải lên rồi nhé !!trong quá trình tải có gì sai sót mong các bạn thông báo để mình khắc phục sớm nhất nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Tình hình trung đó bạn trang nào chả vậy ^^!Bên mình tuy rất nhiều người nhưng toàn sinh viên thui, kinh nghiệm còn non trẻ lém sai sót mong bạn bỏ quá cho nha !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
boy95 1 ngày trước
Cảm ơn Hội trưởng :)Tìm mới còn trang có thể play được ạ :)Khổ đang cuốn :))
https://audiosite.net
Cập nhật chương mới nhất theo yêu cầu ^^!
https://audiosite.net
Dạ bộ truyện này vẫn hoạt động bình thường ạ :)Bạn vui lòng f5 hoặc tải lại trang để nghe truyện nhé ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn hhyk bá kiênCảm ơn bạn đang thông báo !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn Quỳnh Anhcảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại ban Đỗ hảiCảm ơn bạn gửi thông báo ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn huyboy95 Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu :)Cảm ơn bạn đã thông báo.Ngoài ra còn 3 bộ truyên đang quá trình hoàn tất nhé các bạn..!