1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 18: Cô vĩnh viễn không thắng được (c171-c180)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 18: Cô vĩnh viễn không thắng được (c171-c180)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 171: Cô vĩnh viễn không thắng được tôi.

Quảng trường thể thao.

“Giọng hát triển vọng” Từ 24 người rút gọn còn 12 người.

Bởi vì kết quả hòa nhau và giám khảo là Tề Minh lão sư không hài lòng với Anh Kim nên tức giận rời khỏi sân khấu dẫn đến chương trình kết thúc giữa chừng.

Đối mặt với tình huống bất ngờ này, ban tổ chức cũng bó tay, cho rằng sắp xảy ra đại loạn. Lần này livestream bọn họ đã phải lấy hết dũng khí để xin người phía trên và cam đoan không biết bao nhiêu lần mới được phê duyệt.

Tính tình Tề Minh lão sư bọn họ đều biết, bởi vậy lúc chuẩn bị chương trình này người đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là Tề Minh lão sư.

Công chúng nói có màn đen à? Tề Minh lão sư làm giám khảo, chẳng lẽ các người còn cho rằng có màn đen hay sao? Muốn dựa hơi, núp bóng sao? Tề Minh lão sư đã từng vạch trần rất nhiều tiết mục nên đã sớm trở thành một cái gai trong lòng một số ban tổ chức.

Những người khác không dám sử dụng, nhưng mà họ dám sử dụng.

(Màn đen: Những việc mờ ám, chơi xấu, đi cửa sau trong showbiz)

Nhưng ngàn tính vạn tính, vậy mà tính sót Anh Kim. Họ để cho Anh Kim làm giám khảo bởi vì nhìn trúng danh tiếng và tính chuyên nghiệp của bà ta. Nhưng không nghĩ tới Anh Kim này lại dựa vào thân phận của mình mà làm ra màn đen.

Bọn họ bây giờ mới nhớ tới, màn đen của Anh Kim cũng không ít. Không chỉ nói loại thi đấu thế này, ngay cả giải thưởng ca sĩ cũng có thể có một màn đen, mà cũng chẳng có biện pháp gì.

Ban đầu khi xảy ra việc này họ còn sợ rating sẽ giảm xuống, nhưng sau đó khi thống kê rating, rating này lại trực tiếp nghịch thiên trở thành chương trình đứng đầu. Điều này làm cho bọn họ sướng đến phát điên.

Bên ngoài!

“Ông chủ lớn như anh sao lại đích thân đến hiện trường?” Lâm Phàm hỏi.

Vương Minh Dương mỉm cười nói: “Sao tôi có thể không đến cơ chứ, tuy rằng là 24 người lấy 12. Nhưng so với trận chung kết, trận này còn quan trọng hơn nhiều.”

Lâm Phàm ngược lại không để chuyện này ở trong lòng: “Cơ bản không có vấn đề gì đâu, chỉ cần đừng có thế lực nào đó sau màn nữa là được.”

Vương Minh Dương vừa nghe đã giận dữ nói: “Nếu bà ta dám làm màn đen, ông đây sẽ là người đầu tiên xông lên sân khấu đánh cho một trận.”

“Ôi, anh chính là ông chủ lớn đó nha, cái này cũng dám làm à. Không sợ tổn hại hình tượng của mình sao?” Lâm Phàm vui vẻ nói.

“Hình tượng cái rắm, bà già này còn dám chơi màn đen, xem tôi có dám động đến bà ta hay không!” Vương Minh Dương tính tình nóng nảy, nếu như đợi lát nữa còn có màn đen thì thật đúng là không tốt.

Lâm Phàm nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, đi vào thôi.”

…..

Bên trong sân.

Lâm Phàm và Vương Minh Dương ngồi ở vị trí phía trước, hơn nữa vị trí này rất gần ghế giám khảo, giống như là vì để K. O Anh Kim mà chuẩn bị.

Khán giả đã có mặt, họ đang bàn tán xôn xao về trận đấu tối nay.

Lúc này cái đáng xem nhất chính là trận quyết đấu giữa Ngô Hoán Nguyệt và Vương Vũ Thần.

Đây là cao trào lớn nhất của vòng 24 lấy 12.

Vé vào cửa rất khó lấy được. Không biết có bao nhiêu người muốn đến xem trực tiếp. Tuy nhiên đối với một người giàu có như Vương Minh Dương mà nói thì việc lấy trước mấy tấm vé là chuyện tương đối dễ dàng.

Chuyện quyết đấu giữa Ngô Hoán Nguyệt và Vương Vũ Thần trên tin tức giải trí rất có độ nóng, phóng viên có mặt cũng không ít.

Phát trực tiếp.

“Trận đấu sắp bắt đầu rồi, không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.”

“Tư liệu của Vương Vũ Thần đều bị tung ra, cô ta có quan hệ thân thích với Anh Kim.”

“Thật là máu chó, thế này còn có sự công bằng hay không?”

“Ngô Hoán Nguyệt lúc này có thể nguy hiểm, hậu trường của Vương Vũ Thần cứng rắn như vậy, sáng tác bài hát mới không phải như đi chơi. Bây giờ chỉ cần phát huy bình thường, phần thắng của Vương Vũ Thần đã có tám phần.”

“Tề Minh lão sư lúc nàyđen cả mặt, vừa mới liếc về phía Anh Kim, quả thực tức giận ngập trời.”

“Ngược lại, đợi lát nữa hy vọng Vương Vũ Thần thua, thật muốn nhìn xem biểu tình của Anh Kim sẽ như thế nào.”

“Cơ hội chiến thắng không lớn.”

…..

Hậu trường

Ngô Hoán Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần vì trận đấu cuối cùng mà làm một lần trùng kích.

Trên ghế sô pha, Vương Vũ Thần cúi đầu nhìn di động trong lòng rất là phẫn nộ.

Ba ngày rồi.

Trên Weibo, tên kia nổi giận mắng mình đã ba ngày, tuy rằng Anh Kim bảo mình không cần để ý những thứ này nhưng cô khó mà làm được.

Những ngôn từ độc ác đó. Không thể cấm được.

Mỗi một lần chặn bình luận thì, sẽ có một acc khác đi ra, nối liền không dứt, cuồn cuộn không ngừng.

Đồng thời thứ làm cho Vương Vũ Thần không thể chịu đựng được hơn chính làngười tức giận mắng mình còn rất kiêu ngạo, trực tiếp gửi tin nhắn riêng cho mình.

“Thu Đao Chặt Cá tôi đây muốn mắng cô, cô cấm một acc của tôi, tôi còn có hàng ngàn hàng vạn acc khác, cô vĩnh viễn cấm không hết.”

Tức giận hay không?

Có hận hay không?

Vương Vũ Thần đẩy toàn bộ chuyện này đổ lên người Ngô Hoán Nguyệt, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngô Hoán Nguyệt.

“Mặc kệ cô làm cái gì, cô vĩnh viễn sẽ không thắng được tôi.”

Ngô Hoán Nguyệt sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười..

Chương 172: Bầu trời.

Người dẫn chương trình lên sân khấu.

Dịch Danh: “Trải qua vòng thi đấu kịch liệt trước đó, đã có sáu tuyển thủ thăng cấp, mời tuyển thủ có giọng hát trong trẻo Ngô Hoán Nguyệt và tuyển thủ với giọng hát tình cảm Vương Vũ Thần phía dưới lên sân khấu.”

Tiếng vỗ tay vang lên.

Điều khán giả quan tâm là trận đấu.

Dưới đài, Lâm Phàm cười nói: “Vương Vũ Thần rất tự tin, xem ra chuẩn bị rất đầy đủ.”

Vương Minh Dương nói: “Không phải có bài hát mới của anh sao, chẳng lẽ còn có thể sợ được chắc?”

Vương Vũ Thần lên đài.

Bài hát được hát bỗngxuất hiện trên màn hình.

Bài hát: “Ngày nắng sau cơn mưa”.

Người thể hiện: Vương Vũ Thần.

Lời thơ: Vương Vũ Thần.

Phổ nhạc: Vương Vũ Thần.

Sản xuất âm nhạc: Vương Vũ Thần.

Lâm Phàm nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu gà, “Lợi hại, thật đúng là vẫn dám dùng bài hát mới đến cùng.”

Vương Minh Dương khinh thường nở nụ cười: “Tư liệu đã bị phơi bày ra ngoài mà còn dám nói là bài hát mới của mình.”

Trên ghế giám khảo.

Sắc mặt Tề Minh lão sư trở nên nghiêm túc, trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh.

Đúng là không biết xấu hổ!

Anh Kim ngồi trên ghế giám khảo, hai tay đan chặt. Trên khuôn mặt nở nụ cười, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của bà.

Hai vị giám khảo Chu Hải Đào và Tả Đằng Phi không nói gì nhiều, tình huống hiện tại trong lòng bọn họ đều biết rõ.

Lại là một bài hát mới, nếu do Anh Kim cung cấp tuyệt đối sẽ không tệ. Anh Kim muốn Vương Vũ Thần giành quán quân thì chỉ cần Vương Vũ Thần phát huy xuất sắc, cơ bản không thể chạy mất được.

Nếu Như Ngô Hoán Nguyệt còn dùng hát bài cũ thì cơ bản là thua chắc.

Phòng phát sóng trực tiếp.

“Tôi năm nay 70 tuổi rồi chưa từng thấy qua trường hợp nào thế này, con ranh này vẫn còn sử dụng bài hát mới sao? Có thể đừng máu chó như vậy được không?”

“Anh Kim ra tay thì không thể coi thường được, mấy người có sợ không?”

Tôi thấy không bằng đổi chương trình “Giọng hát triển vọng” thành “Giọng hát hay dưới màn đen” đi cho rồi.

…..

Âm nhạc vang lên, khúc dạo đầu khá hay.

Giám khảo cũng không phải là người ngoài nghề, một bài hát có tốt hay không thì chỉ cần nghe khúc dạo đầu là có thể nghe ra ngay.

Chu Hải Đào nói: “Lại là một bài hát hay.”

Tả Đằng Phi nói: “Nếu là ca sĩ chuyên nghiệp thì cũng đủ để đưa vào album rồi. Kết quả lần này cơ bản đã định sẵn.”

Tề Minh lão sư khinh thường trong lòng, nhìn về phía Anh Kim với vẻ mặt chán ghét, đối với Vương Vũ Thần kia cũng là vẻ mặt ghét bỏ.

Vương Vũ Thần bình tĩnh lại, bắt đầu hát. Bài hát này cô luyện tập thật lâu, mỗi một điểm mấu chốt đều do Anh Kim góp ý qua, mỗi một bước ngoặt đều đã quen thuộc trong lòng.

Khán giả trong trường quay yên lặng lắng nghe, khẽ gật đầu, giống như dung nhập vào trong bài hát này.

Rất hay.

Bài hát kết thúc!

Tiếng vỗ tay vang lên.

Vương Vũ Thần lộ ra nụ cười tươi. Mình đã phát huy rất hoàn mỹ, tuy rằng trong đó có một chút tỳ vết nhỏ nhưng không quá ảnh hưởng.

Vương Minh Dương cười ha hả một tiếng: “Cũng bình thường.”

Lâm Phàm cười nói: “Tôi thấy không tệ, hát rất hay.”

“Tôi nói này người anh em, cậu thuộc về phe nào đó hả?” Vương Minh Dương nói.

Lâm Phàm khoát tay áo: “Không nói ở phe nào, bài hát này thật sự là không tệ nhưng so với bài hát tôi viết vẫn còn kém rất nhiều.”

Vương Minh Dương trợn trắng mắt: ” Tự cao quá đáng”

Ngô Hoán Nguyệt hít sâu một hơi lên đài.

Trên màn hình.

Bài hát: Bầu trời.

Người thể hiện: Ngô Hoán Nguyệt

Sáng tác: Lâm đại sư

Lời: Lâm đại sư

Phổ nhạc: Lâm đại sư

Sản xuất âm nhạc: Lâm đại sư.

Ban giám khảo sửng sốt, đây cũng là một bài hát mới sao?

Người xem livestream cũng kinh ngạc hô lên. Sau đó lập tức lên baidu tìm kiếm, căn bản không tìm được bài hát này.

“Ôi mẹ ơi, Ngô Hoán Nguyệt cũng dùng bài hát mới.”

“Đặc sắc rồi, lần này thật sự đặc sắc rồi.”

Những người xem trực tiếp ngay lập tức tìm kiếm.

“Baidu không có bài hát này, Lâm đại sư này là ai vậy? Tôivừa mới tìm kiếm một chút. Tìm kiếm Lâm đại sư nhưng lại tìm ra là một thầy bói.”

“Tôi tìm ra bánh kếp.”

“Tôi tìm ra người thần bí.”

“Mẹ nó, biệt danh này cũng loạn vậy.”

“Im lặng, nghe nhạc.”

…..

Nhạc đệm vang lên.

Trầm thấp, uyển chuyển, nhẹ nhàng…

Tề Minh nghe được khúc dạo đầu, hơi ngồi thẳng người.

Ngô Hoán Nguyệt cầm micro, hơi nhắm mắt, môi nhẹ nhàng mở ra, vô cùng nhẹ nhàng hát.

“Bầu trời của tôi, tại sao treo đầy… những giọt lệ nhòa.”

“Bầu trời của tôi, vì sao luôn luôn là một khuôn mặt xám xịt.”

…..

Thanh âm nhẹ nhàng, trầm thấp, nhưng rất trong trẻo, thời thời khắc khắc nắm lấy nội tâm người nghe.

Tề Minh nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đong đưa, dường như đã đắm chìm trong bài hát này.

Anh Kim vốn tươi cười nhưng lúc này lại trở nên có chút nặng nề.

Chu Hải Đào và Tả Đằng Phi đều không phải là người ngoài nghề, giai điệu mở đầu bài hát đã lập tức hấp dẫn lỗ tai của bọn họ. Nhất là sau khi Ngô Hoán Nguyệt hát, giọng hát đặc sắc kia phối hợp với bài hát này còn sinh ra một loại hiệu ứng khiến người ta kinh ngạc hơn.

Chương 173: Nứt lòng.

Lần đầu tiên Lâm Phàm nghe bài hát này cũng toàn tâm toàn ý tập trung vào trong đó. Thật sự rất tuyệt, không giống loại liều mạng kéo cổ họng gào lên, giọng ai lớn hơn thì người đó lợi hại.

Thay vào đó là dành cảm xúc vào trong bài hát, biểu diễn bằng cả trái tim.

Vương Minh Dương sợ ngây người, tuy rằng lúc diễn tập có nghe vài lần nhưng cảm giác lúc này căn bản không giống lúc diễn tập.

Trên sân khấu, Ngô Hoán Nguyệt lẳng lặng hát, quên đi tất cả, quên đi cả việc mình đang ở nơi nào.

“Trôi dạt ở phía bên kia thế giới.”

“Mặc cho tịnh mịch xâm lấn hết lần này đến lần khác.”

“Bầu trời vẽ một nỗi nhớ dài.”

“Bầu trời ơi, có từng suy nghĩ đến mây..”

“Bầu trời ơi, có biết rằng trăng đang lạnh lẽo.”

Khán giả dưới đài say mê, hiện trường yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm thanh nhẹ nhàng này cùng tình cảm mê mang kia.

Có nữ khán giả khóe mắt đã có chút ướt át. Bọn họ đã dung nhập vào trong tình cảm của bài hát này. Đã từng là những chuyện tốt đẹp, bất đắc dĩ nỗi thương cảm đều hiện lên trong lòng họ.

“Bầu trời” là thế giới bên trong của một người. Một loại nỗi nhớ tràn ngập trong trái tim, dần dần loại nỗi nhớ này trở nên u sầu, buồn bã. Bởi vì không bao giờ bạn biết được những người mà bạn nhớ thương cũng có đang nhớ tới bạn hay không?

Tả Đằng Phi lúc này đã mở mắt, lời bài hát này thật sự rất đẹp. Hơn nữa giọng hát này thật sự không bình thường, thật sự là cực kỳkhông bình thường.

Bài hát “Ngày nắng sau mưa” của Vương Vũ Thần so với “Bầu trời” thật sự có chênh lệch rất lớn.

Đây không phải là một bài hát cùng cấp bậc.

Vương Vũ Thần giờ phút này trợn tròn mắt, chuyện này sao có thể.

Mặc dù cô muốn giành chiến thắng nhưng cô không phải là người điếc, bài hát này so với bài hát “Ngày nắng sau mưa” của mình tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng làm thế nào Ngô Hoán Nguyệt có thể nhận được bài hát này.

Trong lòng Anh Kim ngưng lại, bà không thể không thừa nhận bài hát này thật sự rất tốt. Nhất là cảm xúc cùng giai điệu kia thật sự rất đáng để lưu tâm.

Bà thậm chí còn muốn được hát bài hát này.

Ngô Hoán Nguyệt ở trên đài, tình cảm càng ngày càng nhập tâm, bất giác khóe mắt ướt đẫm nhưng vẫn tiếp tục hát.

“Chỉ mong bầu trời, không treo đầy nước mắt ướt đẫm.”

“Chỉ mong bầu trời, không vương đầy nước mắt xám xịt.”

…..

Một bài hát kết thúc.

Ngô Hoán Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt, hơi cúi đầu về phía dưới.

Hiện trường yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều đắm mình trong bài hát này.

Đột nhiên!

Tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người đứng lên vỗ tay. Bài hát này làm cho họ cảm giác thực sự không giống nhau.

Một số người mua vé để xem cuộctranh tài, nhưng bây giờ họ phát hiện ra rằng tất cả đều đáng giá.

Có thể nghe bài hát này, nó thực sự là quá đáng giá.

Phòng phát sóng trực tiếp.

“Wow, đỉnh thật đấy. Tôi nghe xong vậy mà đã khóc.”

“Mẹ kiếp, anh đừng nói nữa, tâm tình của tôi đặc biệt nóng nảy. Thế nhưng khi nghe được bài hát này lại đột nhiên phát hiện toàn bộ thế gian rất yên tĩnh, muốn cùng du ngoạn trên bầu trời.”

“Bài hát này làm tôi ngạc nhiên quá lớn, Ngô Hoán Nguyệt hát rất tuyệt vời.”

“Cầu một phiên bản HD, mỗi đêm trước khi ngủ tôi đều phải nghe.”

“Quá đỉnh…… Ngô Hoán Nguyệt nghiền ép Vương Vũ Thần.”

…..

Ghế giám khảo.

Tề Minh lão sư đứng dậy vỗ tay: “Tốt, tốt lắm…”

Sắc mặt Anh Kim có chút khó coi, nhưng vẫn phải giả vờ vỗ tay.

Lâm Phàm dưới đài cười nói: “Rất hoàn mỹ, thật sự rất hoàn mỹ.”

Bài hát này là trong bách khoa toàn thư, hắn cũng chưa từng nghe qua bản gốc nhưng dưới sự thể hiện hoàn mỹ của Ngô Hoán Nguyệt thì chỉ sợ cho dù là bản gốc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Vương Minh Dương cười to: “Huynh đệ, cậu thật trâu bò, vậy mà có thể viết ra bài hát hay như vậy.”

“Đây không phải là do tôi trâu bò, mà là Hoán Nguyệt hát hay.” Lâm Phàm nói.

Vương Minh Dương lắc đầu: “Cái này tôi mặc kệ, tôi cứ nhận định cậu trâu bò, không có cậu thì dù cho có hát hay hơn nữa cũng vô dụng.”

Người dẫn chương trình Dịch Danh đứng im lặng ở đó, bài hát này cho anh ta một loại hưởng thụ rất lớn, sau đó thì lập tức tiến lên sân khấu.

“Cám ơn Ngô Hoán Nguyệt, vừa rồi thiếu chút nữa thì tôi đã khóc khi nghe cô hát.”

Ngô Hoán Nguyệt cảm kích đáp: “Cảm ơn.”

Đó là sự khẳng định của người dẫn chương trình đối với cô.

Dịch Danh: “Bây giờ xin mời Vương Vũ Thần trở lại sân khấu, tôi thấy biểu tình của khán giả, đều rất hưởng thụ. Bốn vị giám khảo hiện tại khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói. Tả Đằng Phi lão sư, ngài là nhạc sĩ nổi tiếng đã viết rất nhiều bài hát, ngài nghĩ hai bài hát này như thế nào?”

Tả Đằng Phi ngồi ở phía dưới chờ thật lâu, giờ phút này cầm lấy micro, kích động nói:

“Bài hát ‘Ngày nắng sau mưa’ của Vương Vũ Thần ở trong ngành mà nói đã là rất tốt rồi, thậm chí không thua kém gì album của ca sĩ chuyên nghiệp.”

Vương Vũ Thần cười nói: “Cảm ơn lão sư.”

Tả Đằng Phi đơn giản bình luận vài câu, hiển nhiên là không muốn bình luận quá lâu về bài ‘Trời nắng sau mưa’ này, mà mục đích chủ yếu vẫn là bài kia.”

Chương 174: Lão sư đánh giá (1).

“Ngô Hoán Nguyệt hát bài ‘Bầu trời’ này thật sự làm cho tôi rất ngạc nhiên và vô cùng sốc. Tôi đãtheo nghề mấy chục năm nay cũng chỉ mới gặp qua bốn bài hát khiến tôi cảm động, mà bài ‘Bầu trời’ này chính là bài thứ năm. Thật sự rất tuyệt, hiện tại tôi nói chuyện cũng có chút kích động.”

“Cám ơn lão sư” Ngô Hoán Nguyệt không nghĩ được Tả Đằng Phi lão sư sẽ đánh giá cao như vậy.

Vương Vũ Thần vừa rồi còn có chút cao hứng, lúc này lập tức mất hứng.

MC Dịch Danh: “Không ngờ tới Tả lão sư lại hưng phấn như vậy, Chu Hải Đào lão sư, ngài đối với hai thí sinh….”

Lời Dịch Danh còn chưa nói xong đã bị Tả Đằng Phi cắt ngang: “Tôi còn chưa nói xong, xin cho tôi thêm chút thời gian.”

“Được, mời Tả lão sư tiếp tục nói.” Dịch Danh không nghĩ tới Tả Đằng Phi sẽ kích động như vậy.

Tả Đằng Phi tiếp tục nói: “Tôi thấy bài hát này, sáng tác, phổ nhạc, sản xuất âm nhạc đều là Lâm đại sư. Người có thể viết ra bài hát sâu sắc như vậy xứng đáng được gọi là chuyên gia. Nhưng tôi ở trong ngành này lại chưa từng nghe qua tên của người này, có thế giới thiệu cho tôi biết một chút về vị Lâm đại sư này được hay không.”

Đây là một đánh giá cao, thực sự rất cao.

Ngô Hoán Nguyệt nói: “Lâm đại sư là bạn của tôi, anh ấykhông phải là người trong ngành ạ.”

Tả Đằng Phi kinh ngạc nói: “Không phải người trong ngành, vậy anh tacó tới buổi biểu diễn không?”

Ngô Hoán Nguyệt nói: “Có.”

Tả Đằng Phi lập tức đứng lên, nhìn về phía khán đài phía sau, giống như đang tìm kiếm Lâm đại sư.

MC Dịch Danh vội vàng hòa giải: ” Tả lão sư, không bằng ngài đánh giá hai tuyển thủ trước đã, đợi lát nữa kết thúc có thể để Ngô Hoán Nguyệt giới thiệu cho ngài.”

Lúc này Tả Đằng Phi mới phản ứng lại, đây là hiện trường thi đấu nên sau đó lại nhịn xuống kích động trong lòng và ngồi xuống.

Lâm Phàm dưới đài, lạnh nhạt cười, bách khoa toàn thư quả thật quá mạnh mẽ. Một bài hát có giá năm điểm mà đã làm cho người ta kích động đến như vậy.

Vương Minh Dương giơ ngón tay cái về phía Lâm Phàm: “Trâu bò!”

Dịch danh: “Chu Hải Đào lão sư, ngài nghĩ sao về hai thí sinh?”

Quan hệ giữa Chu Hải Đào và Anh Kim rất tốt nên cũng biết Vương Vũ Thần là người bà muốn nâng đỡ, nhưng với tình huống hiện tại ông cũng không thể mở to mắt nói dối. Kể cả mình đồng ý thì những khán giả kia cũng không đồng ý.

Loại thi đấu này đối với thí sinh mà nói đã có áp lực rất lớn, nhưng đối với giám khảo bọn họ mà nói còn áp lực nhiều hơn gấp bội.

Ngồi ở phía dưới, mấy câu nói của bạn có thể quyết định kết quả của một tuyển thủ. Nếu nói thật thì cũng là công bằng, nhưng nếu như khoe khoang lung tung có thể xảy ra chuyện lớn.

Chu Hải Đào nhìn thấy ánh mắt Anh Kim nhìn về phía mình, nhưng mà ông cũng coi như không nhìn thấy.

Cái nồi này ông không thể cõng, cũng không muốn cõng.

Do dự một lúc, ông thành thật mà nói.

“Bài hát mới này của Vương Vũ Thần vẫn duy trì phong cách ban đầu, chỉ riêng biểu hiện đã rất xuất sắc, tốt hơn rất nhiều so với lần trước. Tuy nhiên, ở đoạn cao trào, có cảm giác cô đang cố ý đè ép cổ họng, nếu như có thể thả lỏng có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.” Chu Hải Đào nói ra suy nghĩ của mình.

“Cám ơn lão sư.” Vương Vũ Thần gật đầu, có lẽ là không nghĩ tới Chu Hải Đào đánh giá cô không cao như trong tưởng tượng.

Quần chúng phía dưới thổn thức một mảnh, lúc này đây chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe ra được. Vương Vũ Thần biểu hiện thật sự rất tốt, nếu so sánh với tuyển thủ khác, có lẽ có thể ép chết. Nhưng lần này người so sánh là Ngô Hoán Nguyệt, chênh lệch giữa hai bên lập tức xuất hiện.

MC Dịch Danh: “Chu Hải Đào lão sư, Ngô Hoán Nguyệt lần này biểu hiện vô cùng xuất sắc, ngài nghĩ như thế nào?”

Chu Hải Đào gật gật đầu: “Tham gia làm giám khảo ‘Giọng ca triển vọng’ thu hoạch lớn nhất của tôi chính là ngày hôm nay. Bài hát này của Ngô Hoán Nguyệt được lựa chọn rất tốt, đồng thời vị Lâm đại sư sáng tác bài hát này rất hiểu chất giọng của Ngô Hoán Nguyệt.”

“Bài ‘Bầu trời’ này bất kể về mặt nào thì lời nhạc cũng đều được viết rất tỉ mỉ, sâu sắc. Hơn nữa giọng hát trong trẻo của Ngô Hoán Nguyệt đã đem được những ẩn ý bên trong bài hát biểu đạt ra bên ngoài, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn và chuyên nghiệp, có thể nói là xuất sắc. Cho dù là tôi hát thì cũng không chắc sẽ hát ra được loại cảm xúc giống như của Ngô Hoán Nguyệt.”

Ngô Hoán Nguyệt lộ ra một nụ cười đáp: “Cảm ơn lão sư.”

Khán giả vỗ tay hưng phấn, trong lòng bọn họ đã nghiêng về phía Ngô Hoán Nguyệt. Bài hát này rất tuyệt, nó làm cho tâm hồn bọn họ đều được nhẹ nhàng.

Phòng phát sóng trực tiếp.

“Quá đỉnh…… Con mẹ nó, tôi đã nói rồi mà, Ngô Hoán Nguyệt vừa ra bài hát này đã là thiên hạ vô địch, kể cả có ngu ngốc đến đâu cũng đều biết nó nói cái gì.”

“Anh Kim trợn mắt, mặt mày âm u, nhưng vì sao tôi nhìn bà ta như vậy thì lại cảm thấy vui vẻ nhỉ?”

Chương 175: Lão sư đánh giá (2).

“Chỉ sợ bản thân bà ta cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy. Quan hệ giữa Chu Hải Đào và Anh Kim rất tốt, nhưng bây giờ Chu Hải Đào lại trực tiếp đánh giá công bằng. Hơn nữa còn nghiêng về phía Ngô Hoán Nguyệt, cậu nói bà ta làm sao có thể không tái mặt được cơ chứ.”

“Không mù, không mù, lần này ánh mắt hai vị giám khảo đều không mù, chỉ có thể nhìn xem Anh Kim không biết xấu hổ đến mức nào thôi.”

“Tôi đặt lời thề ở đây, nếu Ngô Hoán Nguyệt cuối cùng không thể vào vòng trong. Tôi cam đoan sẽ không thèm xem cái chương trình nát này nữa.”

“Chúng ta đã từng sống trong màn đen giống như kẻ ngốc, nhìn đủ loại thao tác của các giám khảo. Chỉ cần xem qua một nửa chương trình là chúng ta đã có thể đoán được ai là quán quân.”

“Đúng vậy! Nhưng ‘Giọng hát triển vọng’ này thật tuyệt vời, chỉ là để sót con chuột Anh Kim này, hy vọng tổ chương trình sẽ trực tiếp đá bà ta đi.”

Các cư dân mạng xem livestream đang thảo luận kịch liệt, bình luận che kín màn hình.

MC Dịch Danh cười nói: ” Chu Hải Đào lão sư đưa ra đánh giá rất cao, vậy Tề Minh lão sư nghĩ như thế nào?”

Khán giả nín thở, bọn họ đã nhìn ra, người dẫn chương trình đây là cố ý để đánh giá của Anh Kim đặt ở cuối cùng. Nếu như ba vị giám khảo đầu tiên đều nói Ngô Hoán Nguyệt tốt mà Anh Kim còn mở mắt nói dối, vậy thật sự sẽ rất thú vị.

Tề Minh lão sư tâm tinh không tệ, nụ cười trên mặt rất sáng lạn. Trước khi mở đầu lại liếc mắt nhìn Anh Kim một cái: “Rất tốt, Vương Vũ Thần lần này phát huy rất tốt. Tuy nhiên giống như Hải Đào đã nói, cô ấy cố ý áp chế giọng ở cổ họng, nếu thoải mái hơn thì hiệu quả cũngsẽ tốt hơn.”

Tề Minh không bình luận nhiều, trực tiếp chính lời nói của Chu Hải Đào, có lẽ trong lòng cũng lười nói thêm gì đó.

Sau đó ánh mắt nhìn về phía Ngô Hoán Nguyệt, dường như là muốn nói lời khen ngợi.

“Bài hát ‘Bầu trời’ này nhìn qua dường như rất bình thản, nhưng cẩn thận thưởng thức một lần lại phát hiện ý cảnh trong đó rất xa xôi. Lời thơ, phổ nhạc, biên nhạc đều do một người hoàn thành, hơn nữa lại còn là một bài hát tốt như vậy. Ý nghĩ của tôi cũng giống như Đằng Phi, đều muốn gặp gỡ một chút vị Lâm đại sư này.”

“Tôi và một người bạn là ca sĩ đỉnh cấp ở Đài Loan cũng là một chuyên gia âm nhạc, bọn tôi từng nói qua vấn đề sáng tác. Ông ấy nói một bài hát phải truyền cho nó tình cảm, có tình cảm còn phải ban cho nó ý cảnh. Trong giới ca nhạc bây giờ xuất hiện rất nhiều bài hát nghe thì cũng dễ nghe đấy. Thế nhưng lại không có bất kỳ giá trị gì, nhưng mà bài hát này lại đều có đủ các yếu tố trên. Nếu như đây là chương trình ‘giọng hát hay, gương mặt mới’, như vậy tôi dám nói quán quân hiện tại cũng đã có thể định ra, về sau cơ bản không cần so sánh.”

“Nhưng mà đây là cuộc thi ‘Giọng ca triển vọngi’, mặc kệ là bài hát tốt đến đâu thì quyết định kết quả vẫn là giọng hát, mà hôm nay giọng hát của Ngô Hoán Nguyệt đã cảm động được tôi.”

Bốp bốp bốp!

Tề Minh lão sư đã sắp sửa khen Ngô Hoán Nguyệt lên tận trời.

Dưới sân khấu.

Vương Minh Dương tươi cười giống như hoa hướng dương: “Thấy chưa, bài hát này quá lợi hại rồi, cậu chính là chuyên gia, về sau danh hiệu đại sư này không xứng nữa, phải gọi là Lâm chuyên gia.”

Lâm Phàm bất đắc dĩ cười: “Đủ rồi đó, anh đang bôi nhọ tôi đấy à? Có tin là tôi K. O anh không.”

“Đừng, đừng, cậu muốn đánh chết tôi à?” Vương Minh Dương nào dám solo với Lâm Phàm, đây không phải là muốn chết sao.

Trước kia còn cảm giác mình có thể không phân cao thấp với Lâm Phàm, nhưng từ khi biết tên này K. O Hàn Lục, cho dù cho hắn mười lá gan thì hắn cũng không dám.

Lâm Phàm không ngờ Tề Minh cũng giống như Tả Đằng Phi, đánh giá bài hát này lớn như vậy.

Cái này chính là đổi bằng năm điểm bách khoa đó, các người có thể đừng tâng bốc tôi như vậy có được không? Tôi cũng biết ngượng đó nha.

“Vậy thì nhìn kỹ một chút, nhìn xem lão yêu bà này chuẩn bị không biết xấu hổ như thế nào.” Lâm Phàm nói.

“Có đạo lý, giày của tôi cũng đã cởi ra sẵn, chỉ cần lão yêu bà này lại phun phân, trực tiếp tôi sẽ chào hỏi bằng giày.” Vương Minh Dương thật đúng là cởi giày ra, sẵn sàng chiến đấu.

Ngô Hoán Nguyệt cúi đầu: “Cám ơn lão sư.”

Tề Minh lão sư gật đầu với Ngô Hoán Nguyệt, tỏ vẻ rất coi trọng, cứ tiếp tục cố gắng, sau đó mở miệng nói: “Tuy nhiên sau này cũng không thể dùng bài hát mới nữa, chúng ta phải so đấu giọng hát. Có một ít bài hát cổ điển rất hay, còn rất ý nghĩa.”

“Em biết rồi, thưa lão sư.” Ngô Hoán Nguyệt ngược lại không có cảm giác gì.

Nhưng sắc mặt Anh Kim lại không thích hợp, nói cái gì đây? Cái gì sau này, chẳng lẽ đã xác định thăng cấp sao?

Vương Vũ Thần đứng trên đài biểu tình có chút không đúng, dường nhưt có chút tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

Ngô Hoán Nguyệt không kịp phản ứng, nhưng đối với người mẫn cảm mà nói, những lời này lại làm cho bọn họ ghi nhớ trong lòng.

Chương 176: Mắng người.

Nếu như Ngô Hoán Nguyệt về sau còn dùng bài hát mới, vậy thì thật sự không cần đối đầu nữa, bài hát chắc chắn sẽ tăng điểm.

Tuy nhiên Tề Minh lão sư mở miệng ngược lại làm cho bọn họ rất cảm kích. Cảm giác Tề Minh lão sư thật đẹp trai, trong lúc vô tình đã trở thành fan trung thành.

MC Dịch Danh: “Anh Kim lão sư, ngài nghĩ gì về màn trình diễn của hai thí thế nào?”

Anh Kim ho nhẹ một tiếng, hai tay khoanh lại, ngẩng đầu, biểu tình có chút đắn đo, giống như đang ấp ủ chuẩn bị nói ra lời động trời.

Khán giả tò mò.

Lâm Phàm tò mò.

Giày trong tay Vương Minh Dương càng nắm chặt, ông đây đang chờ bà mở miệng đấy.

Anh Kim rất nổi tiếng và có địa vị trong giới ca hát, ở một số chương trình tranh tài bà ta hoàn toàn có thể sử dụng khả năng của mình để xoay chuyển tình thế.

‘Giọng hát hay của người mới’ tuy rằng rất công bằng nhưng nếu bà ta chấm điểm cao cho Vương Vũ Thần thì đúng là không ai dám làm gì bà ta.

Nhưng lần này một trong những giám khảo lại là Tề Minh, điều này làm cho Anh Kim phải bó tay. Điều làm cho Anh Kim còn không ngờ tới hơn nữa chính là, mặc dù chương trình đang phát trực tiếp mà Tề Minh lại dám đập micro rời khỏi sân khấu.

Bởi vì tình huống có sự xuất hiện Tề Minh mà vòng hai mươi tư lấy mười hai người của ‘Giọng cá triển vọng’ hoàn toàn nổi lên như một đợt sóng gió, làm nứt lòng khán giả trên mạng, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

MC Dịch Danh nhìn Anh Kim thật lâu vẫn chưa lên tiếng thì, hỏi: “Anh Kim lão sư?”

“Phần thể hiện của hai thí sinh đều rất hoàn hảo, bây giờ sự lựa chọn này khiến tôi rất khó xử, tôi phải suy nghĩ cẩn thận hơn mới được.”

Ngay lập tức khán phòng truyền đến tiếng sột soạt.

Tề Minh liếc mắt một cái, tỏ vẻ khinh thường.

Chu Hải Đào thần sắc thoáng xấu hổ.

Tả Đằng Phi trong lòng bất đắc dĩ, lúc này đây, nếu Anh Kim còn dám lựa chọn Vương Vũ Thần, như vậy hiện trường chắc chắn sẽ nổ tung.

Phòng phát sóng trực tiếp.

“Thật sự khó xử sao, cái bà Anh Kim này khẳng định lại đang nghĩ tới âm mưu quỷ kế gì đó rồi.”

“Thận trọng cân nhắc ‘em gái’ nhà bà ta, nếu Ngô Hoán Nguyệt mà hát không hay thì bà ta còn suy nghĩ cái rắm ấy.”

“Có đạo lý, bây giờ chỉ cần không phải là người điếc thì đều có thể nghe ra, Ngô Hoán Nguyệt hơn hẳn Vương Vũ Thần một bậc.”

“Chúng ta tiếp tục xem diễn xuất không biết xấu hổ của Anh Kim thôi, xem bà ta có thể nói ra những lời kinh thiên động địa gì đây.”

Dưới sân khấu.

“Phải bình tĩnh, muốn đập đến mấy cũng không được đi.” Lâm Phàm nói.

Vương Minh Dương liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái: “Nếu không cậu đến đập bà ta đi.”

Lâm Phàm trợn trắng mắt: “Anh vẫn nên tiếp tục chuẩn bị cho tốt, muốn đập thì đập đi.”

“Lão yêu bà này, thật sự là quá đáng hận, thật không thể chịu đựng được.” Vương Minh Dương nói.

Ngay lúc này.

Anh Kim ho nhẹ một tiếng, mặt không đỏ tim không loạn bắt đầu bình luận.

“Bài hát mới này của Vương Vũ Thần rất tốt, giọng hát thể hiện cũng rất tốt, về phần Hải Đào nói áp chế áp cổ họng, tôi cho rằng đây không phải là vấn đề gì to tát, ngược lại còn mang đến cảm giác mới lạ hơn, Hải Đào anh nói xem có đúng hay không?”

Anh Kim hỏi ngược lại Chu Hải Đào.

Chu Hải Đào vẻ mặt ngây ra, rốt cuộc bà muốn tôi nói đúng hay không đúng?

Nói phải thì sắp bị dân cư mạng mắng chửi, nói không phải lại đắc tội với Anh Kim. Người trong giới ai mà không biết tâm tính của Anh Kim vốn nhỏ nhen nhất. Hơn nữa diễn xuất giỏi, bề ngoài nhìn như rất có phong cách ca hát nhưng sau lưng không biết đã bóp chết biết bao nhiêu người có tài năng.

Giờ phút này, Chu Hải Đào thoáng lúng túng cũng không biết nên nói cái gì.

“Chị Anh Kim là thiên hậu (bà hoàng giới ca hát), là người đứng đầu giới ca hát, quan điểm của chị chúng ta nên suy nghĩ một chút.” Chu Hải Đào không nói tán thành, cũng không nói không tán thành, chỉ có thể đánh Thái Cực. (Nói vòng vo)

Tề Minh lão sư ngồi trên ghế nói: “Hát có vấn đề chính là có vấn đề, Anh Kim bà là thiên hậu trong giới ca hát, làm sao có thể nghe không ra điểm này. Đừng nói người chuyên nghiệp, ngay cả người nghe trong khán phòng này cũng nghe ra được.”

Sau đó thầy Tề Minh quay đầu hỏi: “Mọi người nói có phải hay không?”

“Đúng thế! Tề Minh lão sư nói rất đúng.” Lâm Phàm ngồi ở phía dưới, cúi đầu kéo cổ họng hô.

Vốn dĩ Lâm Phàm muốn dẫn đầu, sau đó để mọi người cùng nhau hoan hô một chút, nhưng lúc này hắn phát hiện giọng nói ở hiện trường có chút chói tai, giống như chỉ có một mình giọng nói của hắn.

Những người khác dường như không mở miệng.

Vương Minh Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, dường như không kịp phản ứng.

Camera man nhắm ngay ống kính vào Lâm Phàm.

Phòng phát sóng trực tiếp.

“Quá trâu…… Anh chàng này thật trâu bò.”

“Đây là tiếng hò hét của một người đó.”

“Ống kính quay vào mặt đối phương.”

“Lần này xong đời rồi, ai mà không biết Anh Kim nổi danh tính tình nóng nảy, đợi lát nữa khẳng định sẽ bị bà ta nổi giận chửi cho một lần.”

“Lần trước có ai đó nói trong chương trình, Anh Kim trực tiếp mắng ngay tại chỗ, căn bản không cho đối phương một chút thể diện.”

“Tôi nhớ rõ, hình như là một thí sinh nói Anh Kim chính là tai họa của giới ca hát, Anh Kim tức giận cầm micro lên rồi ném về phía thí sinh đó. Còn nói thẳng, chỉ cần ngày nào trong giới ca hát còn bà ta, vĩnh viễn sẽ không có người như vậy.”

“Anh Kim là người cực kỳ kiêu ngạo đó.”

Chương 177: Tên này muốn gây chuyện.

Lúc này, người ngồi trong khán phòng đều kinh ngạc nhìn về người đang nói kia.

Những phóng viên kia cũng hướng về phía Lâm Phàm với ánh mắt đồng tình.

Không thể chọc giận Anh Kim.

Tề Minh lão sư và Anh Kim chiến đấu, người ngoài căn bản không thể nhúng tay vào, ai nhúng tay thì người đó xui xẻo. Nếu bị nhớ kỹ, còn có thể xui xẻo hơn nữa.

Hậu trường tổ chuyên mục

“Mẹ nó, đây là ai vậy, là ai đưa người này vào đây?”

“Sếp à, chúng em cũng không biết đâu.”

Tề Minh cùng Anh Kim tranh luận, đó là chuyện của bọn họ, tên này có phải không ngại chuyện lớn hay không?”

“Nhanh chóng cho người đưa ra ngoài, đây là đang livestream đấy, nếu lại xảy ra vấn đề gì thì ai sẽ gánh chịu hậu quả!”

“Để em đi sắp xếp ạ.”

…..

“Sao anh không hét?” Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương oán giận nói.

“Tôi vừa chuẩn bị hô thì đã bị cậu đoạt trước.” Vương Minh Dương nói.

Lâm Phàm bất đắc dĩ, tình huống hiện tại này có chút xấu hổ. Ánh mắt toàn bộ hiện trường tập trung ở trên người mình. Cái này không trốn không được, nhưng trốn lại không biết trốn ở đâu, thật sự là bi kịch rồi.

Trong lòng Anh Kim đã sớm nổi giận, sau đó từ trên ghế giám khảo đứng lên: “Làm phiền anh bạn nhỏ này, mời cậu đứng lên.”

Vương Minh Dương chạm vào Lâm Phàm: “Lão yêu bà kia bảo cậu đứng lên kìa.”

Lâm Phàm trợn trắng mắt, đứng cái rắm.

Tề Minh hiển nhiên là muốn giúp Lâm Phàm giải thích: “Anh Kim, bây giờ là tôi thảo luận với cô, khán giả cũng có ý kiến riêng của mình.”

Nhưng Anh Kim hiển nhiên không muốn buông tha Lâm Phàm: “Mời bạn nhỏ này đứng lên, cậu cho rằng không đúng. Vậy ngược lại tôi muốn hỏi một chút, cậu có kiến thức về phương diện này hay là cậu đang cố tình gây ồn ào?”

Lâm Phàm vốn còn muốn khiêm tốn, lúc này trực tiếp đứng lên, lâm nguy không loạn mở miệng nói: “Vương Vũ Thần quả thật không tệ, nhưng đúng như Hải Đào lão sư nói, lần này cô ấy có chút khuyết điểm.”

Anh Kim nhìn Lâm Phàm, trên mặt lộ ra một loại nụ cười khinh thường: “Cậu nhóc còn rất có khí phách, chỉ là nói chuyện này có chút lớn tiếng không biết xấu hổ, cậu là người ngoài hay là người trong nghề?”

“Anh Kim tôi đã hát còn nhiều hơn cậu nói đấy, ở trong giới ca hát mấy chục năm nay, cậu nghĩ chuyên môn của tôi không bằng cậu sao?” Anh Kim hỏi.

Hiện giờ bà ta đã triệt để nổi giận, tự nhiên không hề tránh né.

Vương Minh Dương ngồi ở bên cạnh Lâm Phàm, lặng lẽ nói: “Người anh em, chửi bà ta đi.”

“Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cũng không thể nói thời gian của bà dài thì bà chính là đại diện. Huống hồ tôi còn là khán giả, vì sao lại nghe không ra tốt hay xấu? Ca sĩ các bà có thể đạt thành tích hay không, không phải đều là những khán giả bình thường như chúng tôi nói sao? Chúng tôi thích, đó chính là tốt, chúng tôi không thích, vậy thì đó là không tốt.”

“Mà Anh Kim bà mấy năm nay hình như cũng chưa từng hát bài gì, vẫn luôn tham gia các loại chương trình giải trí, trong giới ca hát hình như cũng không có thành tựu gì nữa. Đương nhiên, bà là người chuyên nghiệp, từng là giám khảo của một chương trình giải trí nào đó. Mà hình như khi đó Lưu Tinh Phỉ có thể trở thành quán quân đềungược lại với sự dự liệu của mọi người như thế. Theo chúng tôi thấy, thí sinh trong mắt chúng tôi không tốt lắm mà lại có thể được bà nâng đỡ, xem ra thiên hậu lâu năm không hổ là thiên hậu lâu năm đó nha. Ánh mắt chuyên môn này là đứng đầu, không ai có thể so sánh được.” Lâm Phàm cảm thán nói.

Giờ phút này, hiện trường lập tức nổ tung, trong livestream cũng hoàn toàn nổ tung.

Tên này muốn gây chuyện sao.

Phòng phát sóng trực tiếp

“Con mẹ nó, thật bá đạo mà, tên nhóc này rốt cuộc là ai vậy? Tôi con mẹ nó phục rồi đấy.”

“Tôi cũng phục rồi, vị huynh đệ này thật giỏi, thậm chí còn dám mắng Anh Kim.”

“Thật hâm mộ, cậu ta đã thay mặt nói ra suy nghĩ của chúng ta, ca khúc có hay hay không, chúng ta đương nhiên có quyền quyết định. Nếu chúng ta không thích nghe, bà ta có tự tin cũng vô ích, hiện tại tôi chỉ muốn chặt tay ngay. Trước đây vào thời điểm Anh Kim chưa nổi tiếng, tôi còn từng mua album của bà ta, bây giờ thì tôi hối hận rồi.”

“Quá đỉnh… Người anh em này sắp nổi tiếng rồi, dám chọc giận đệ nhất thiên hạ Anh Kim.”

“Giọng ca triển vọng” này ngày càng hay, nội dung càng ngày càng xuất sắc rồi đó.”

“Camera đại ca, chiếu ống kính đến Anh Kim đi, để chúng tôi nhìn thấy khuôn mặt của bà ta nào.”

…..

Hiện trường ngày càng náo động.

Khán giả cũng sững sờ.

Em trai này thật mạnh mẽ, thậm chí còn dám chọc giận Anh Kim, đây là một cuộc chiến lớn đó nha.

Hơn nữa anh ta còn kể ra một ít lịch sử đen tối của Anh Kim, tuy rằng không nói huỵch toẹt ra nhưng lời anh ta nói cũng đủ bá đạo rồi.

Lưu Tinh Phỉ kia vẫn được mọi người biết đến, kể từ khi giành được quán quân thì về cơ bản cũng mai danh ẩn tích, bất kể có cố gắng phấn đấu thế nào cũng không nổi tiếng được. Hiện tại hình như đang chạy ở các hộp đêm, ngược lại thì á quân và hạng ba năm đó lại hoạt động tốt trong làng âm nhạc, việc này khiến nhiều người cảm thấy thổn thức không thôi..

Chương 178: Ánh mắt của Anh Kim lão sư thật là chuẩn.

Vương Minh Dương cũng kinh ngạc, giơ ngón tay cái lên: ” Đại ca, cậu cũng thật quá trâu bò rồi đó.”

Lâm Phàm đứng đó, không chú ý đến vấn đề này, tiếp tục nhìn Anh Kim chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Anh Kim sững sờ trong giây lát, trong lòng cảm thấy hơi bối rối, bà ta đã từng làm giám khảo cố vấn cho nhiều chương trình, chưa từng gặp qua loại khán giả như thế này.

Đã từng tham gia chương trình với tư cách là người cố vấn, cho dù là tuyển thủ hay khán giả, đối với bà vẫn luôn khách khí vài phần.

Mặc dù biết có một số tuyển thủ khó chịu với bà, nhưng Anh Kim không quan tâm. Dù sao danh tiếng và địa vị của bà sờ sờ ra đó, nếu muốn tiếp tục trong ngành này thì phải thành thật và làm tốt những gì thế hệ trẻ nên làm.

MC Dịch Danh, nhìn thấy tình cảnh hiện trường thì trong lòng có chút lo lắng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy chứ, nhưng còn chưa nói chuyện thì Ngô Hoán Nguyệt đã lên tiếng.

“Anh Kim lão sư..”

Anh Kim lúc này vô cùng tức giận, trực tiếp ra hiệu cho Ngô Hoán Nguyệt im lặng, sau đó chỉ vào Lâm Phàm: “Cậu nhóc này, cậu tên gì? Không biết lễ phép hay sao? Cậu có biết cậu vừa mới nói cái gì không, tôi có thể yêu cầu luật sư kiện cậu vì tội vu khống và hủy hoại danh tiếng của tôi.”

Lâm Phàm trong lòng cười thầm: “Tôi có nói gì sao? À, tôi không có ý gì khác. Lưu Tinh Phỉ có thể giành được quán quân là do ánh mắt của bà có sự khác biệt, nhưng điều này dường như cũng không có vấn đề gì, ánh mắt của Anh Kim lão sư quả thật rất đặc biệt. Bây giờ hình như người đó đang miệt mài chạy show ở các hộp đêm lớn kia kìa,, mỗi tối đều truyền tải giọng hát mà Anh Kim lão sư thích vào trong thế giới thác loạn bên ngoài, nhưng Anh Kim lão sư cũng không hổ danh là Anh Kim lão sư. Cái cách nói chuyện giống người có học thức, biết rõ pháp luật là vũ khí tốt nhất để tự bảo vệ chính mình đó nha.”

Phụt phụt!

Khán giả phá lên cười.

Những người xem truyền hình trực tiếp cười đến nghiêng ngả..

“. Quá trâu…Con mẹ nó tôi thật thán phục vị huynh đệ này mà.”

“Má nó, các người có thấy mặt của Anh Kim tái cmn đi không.”

“Cái này là táng thẳng vào mặt lần hai nha, Anh Kim bị tổn thương không nói lên lời rồi kìa.”

“Quả nhiên là nhân tài chốn dân gian, vị đại ca này thoạt nhìn cũng không phải người tốt lành gì, hiển nhiên không sợ hãi chút nào.”

…..

Anh Kim nhìn tình hình hiện trường, có vẻ hơi tức giận: “Xin mọi người im lặng.”

Mà lúc này, nhân viên hậu trường đi tới bên cạnh Lâm Phàm, ý định đem Lâm Phàm mang ra ngoài.

Nhưng Anh Kim hiện đang rất tức giận, bà nhất phải cho thằng oắt con này biết lỗi của mình.

“Xin mời các nhân viên rời đi trước, hôm nay tôi phải cùng thằng nhóc này nói rõ ràng. Tôi, Anh Kim này đã hoạt động trong làng nhạc hàng chục năm, danh tiếng mà tôi tích lũy được không phải là thứ mà bất kỳ ai cũng có thể vu khống được.” Anh Kim nói.

Các nhân viên hậu trường bối rối, tình huống gì đây?

Sau đó, từ tai nhận được giọng nói của lãnh đạo, yêu cầu họ quay lại trước.

Lúc này đã rất tức giận, Lâm Phàm chưa bao giờ sợ bất cứ ai.

“Đây là điều đương nhiên. Anh Kim lão sư là thiên hậu và là trụ cột của giới âm nhạc, tôi không cần phải bôi nhọ danh tiếng này. Hơn nữa, một mình tôi bôi nhọ cũng vô ích, những người có mặt và khán giả trực tiếp ai mà không biết danh tiếng của Anh Kim lão sư tốt và công bằng cỡ nào chứ, trong giới âm nhạc không ai có thể sánh được đâu nha.”

Đặc biệt hắn còn nhấn mạnh hai chữ ‘công bằng’.

Hiện trường lại một lần nữa cười vang, khán giả lại được cười vui vẻ. Lời nói của vị huynh đài này thật sự rất buồn cười, trong lời nói này có ẩn ý, thật sự không coi ai ra gì.

Vương Minh Dương cũng trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên phát hiện người anh em này của mình nói bóng nói gió giỏi như vậy. Chỉ cây dâu mắng cây hòe mà không ai có thể bắt lỗi được..

Nói quá hay, rõ ràng là nịnh nọt nhưng lại có cảm giác như đang mắng chửi người ta vậy.

Tề Minh lão sư đứng ở nơi đó, trong lòng cười ha hả, thằng nhóc khán giả này thật đúng là buồn cười, tâm tình tức giận cũng giảm đi rất nhiều.

Tả Đằng Phi và Chu Hải Đào bất lực lắc đầu, may mắn thay tên nhóc này không phải là người trong giới âm nhạc, nếu không sẽ bị phong sát đến chết.

Anh Kim lúc này thực sự tức giận, bàn tay giận đến phát run, sau đó hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, những vấn đề này không nói nữa, đầu tiên cho tôi hỏi cậu chỉ là một kẻ ngoài giới thì hiểu cái gì về một bài hát hay? Hoặc nếu là cùng giới thì xử lý cảm xúc và hát như thế nào là tốt? Nhưng trước khi nói về những điều này, tôi muốn hỏi một chút về vấn đề nghề nghiệp của cậu, nhìn tướng tá cậu chắc vẫn còn là sinh viên phải không?.” Anh Kim nói.

Lâm Phàm cười và nói: “Ánh mắt của Anh Kim lão sư thực sự rất chuẩn, không hổ danh là trụ cột của làng âm nhạc. Nhưng tôi không phải là sinh viên, tôi đã tốt nghiệp rồi, hiện tại công việc chính là xem bói còn nghề phụ là bán bánh kếp, chỉ sống tạm qua ngày mà thôi..”

Phụt!

Cả trường quay lại cười ầm lên.

Chương 179: Thắng toàn tập (1).

Đại ca, có cần phải như thế không, đâu nhất thiết phải làm vậy với Anh kim lão sư như thế chứ.

Phòng phát sóng trực tiếp còn ầm ĩ hơn nữa, màn hình tràn ngập ‘Quá đỉnh’.

Anh Kim cảm thấy phổi sắp nổ tung vì tức giận, sau đó nói đểu: “Vô công rỗi nghề, bán bánh kếp cũng không tệ nhưng tuổi còn trẻ mà đã sa đà vào việc xem bói, sau này làm gì có tương lai. Loại người có tính cách như cậu ra đời không làm nên cơm cháo gì đâu..”

Lâm Phàm cười và nói: “Ánh mắt của Anh Kim lão sư thực sự quá vi diệu, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể đoán ra tính cách này của tôi ra đời không làm nên trò trống gì, còn đoán được tôi chả có tương lai gì sất..”

“Mà Anh Kim lão sư nói tôi là người ngoài cuộc, thật đúng không sai, tôi quả thật là người ngoài nghề. Thế nhưng ca hát cũng biết một chút, đương nhiên không hiểu rõ như Anh Kim lão sư, dù sao thì Anh Kim lão sư cũng là thiên hậu trong giới âm nhạc, mà tôi cảm thấy bài hát “Bầu trời” của Ngô Hoán Nguyệt vẫn còn một số vấn đề, tôi không có cách nào thể hiện những âm sắc đặc biệt của bài hát này được cả..” Lâm Phàm nói.

Hiện trường lại náo nhiệt thêm lần nữa.

Đại ca, chúng ta có thể ngừng nói Anh Kim là thiên hậu nữa được không.

Ngoài ra, có thể đừng tự phụ như vậy không, anh có thể nói Anh Kim sao cũng được nhưng bài hát “Bầu trời” này thực sự rất hay, không cần phải gây phẫn nộ cho công chúng.

Anh Kim lập tức nở nụ cười, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Cậu biết bài hát hay là gì à? “Bầu trời” của Ngô Hoán Nguyệt có vấn đề gì? Cậu có biết tôi muốn đưa bài hát này vào album tiếp theo của mình, thậm chí có thể làm ca khúc chủ đề hay không?”

Lâm Phàm lắc đầu: “Việc này quả thật không nên, Anh Kim lão sư là trụ cột của làng nhạc, là thiên hậu trong giới ca nhạc, bài hát “Bầu trời” này không xứng với giọng hát diva của Anh Kim lão sư đâu. Đây không phải là đang chà đạp bài hát sao, à không phải, phải nói là chà đạp giọng hát của Anh Kim lão sư mới đúng.”

Phụt!

Hiện trường lại bùng nổ.

Phòng phát sóng trực tiếp lại bùng nổ.

“Vị đại ca này là kẻ thù của Anh Kim à.”

“Người anh em này nổi tiếng luôn rồi, đây không còn là tranh cãi nữa, mà là trực tiếp giễu cợt đó.”

“Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”

“Tôi chẳng phục ai, chỉ phục mỗi mình hắn.”

“Chương trình ‘Giọng ca triển vọng’ này thực sự rất đáng xem. Không uổng phí xem mà, nếu không phải là đang phát sóng trực tiếp, cảnh này rất có thể sẽ bị cắt bỏ. ”

“Đúng vậy, trận này mắng chửi như vậy sẽ khiến cho ‘Giọng ca triển vọng’ mang đến tỉ lệ người xem rất cao đó, chỉ sợ là tổ chương trình đều sắp cười đến ngất rồi.”

…..

Vương Minh Dương xỏ giày vào lại, anh ta cảm thấy hiện tại trong tình huống này không cần phải chiến đấu nữa. Sức chiến đấu của người anh em nhà anh ta cực kỳ mạnh mẽ, không ai có thể đánh bại được.

Sắc mặt Anh Kim hoàn toàn tối sầm, trong lòng chập trùng lên xuống, bà ta chỉ vào Lâm Phàm nói: “Nếu như bây giờ chuyện này ở bên ngoài, tôi nhất định sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ.”

Lâm Phàm trả lời: “Anh Kim lão sư, trước đó tôi đã nói rằng bà biết cách dùng luật pháp để tự bảo vệ mình, nhưng bây giờ thì tôi xin rút lại câu nói này, đây là chương trình công khai, hơn nữa vẫn còn đang phát sóng trực tiếp. Bà không những chỉ vào tôi thô lỗ như vậy mà còn uy hiếp tôi nữa. Tôi là người có một trái tim rộng lớn, tất nhiên tôi có thể không thèm quan tâm, nhưng nếu bây giờ có trẻ em đang xem truyền hình trực tiếp thì sao đây, vậy hành động này của bà không phải dạy hư người hay sao? Trẻ em sẽ bị bà làm ảnh hưởng xấu, nếu như bà cho rằng tôi đã xúc phạm bà thì bà có thể gửi thư luật sư cho tôi, tôi sẽ tuyệt đối hợp tác. Còn bây giờ xin bà hãy chú ý đến hình tượng, dạy người khác trở thành một người lịch sự, vậy bản thân bà phải trở thành người lịch sự trước đã nha. ”

Con mẹ nó!

Khán giả sợ ngây người.

Anh trai này muốn lật trời hay sao, miệng lưỡi quá trơn tru, thái độ cũng quá tốt rồi đó.

Anh Kim Mặt đen đến mức không thể đen hơn được nữa.

Lâm Phàm tiếp tục nói: “Trở lại vấn đề chính, Anh Kim lão sư hỏi tôi có biết bài hát tốt là gì không. Tôi thực sự không biết phải trả lời như thế nào, nhưng hãy để tôi nói điều này, nếu bà có thể viết ra bài hát giống với bài “Bầu trời”, vậy mới có đủ tư cách để hỏi tôi xem có hiểu thế nào là một bài hát tốt hay không.”

Anh Kim càng tức giận hơn:: “Tôi không có tư cách? Cậu có sao?”

Lâm Phàm chớp mắt thành thật nói: “Tôi có.”

Anh Kim tỏ ra khinh thường:: “Cậu nói có thì có à?”

Lâm Phàm mở miệng nói: “Anh Kim lão sư, mặc dù bà lớn tuổi hơn tôi, nhưng không thể không nói. Mặc dù trước đây bà đã từng đạt được những thành tựu to lớn, nhưng cũng không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài của họ, nếu không về sau sẽ phải chịu thiệt thòi là bà đấy.”

Anh Kim lúc này đã muốn chém chết Lâm Phàm, điều bà ta ghét nhất là bị người ta nói mình già, đặc biệt là người mà bà ta ghét nhất lại đang ở trước mặt.

Chương 180: Thắng toàn tập (2).

Khán đài, phòng phát sóng trực tiếp, người tổ chức và ban giám khảo đều chết lặng.

Bọn họ không ngờ mọi chuyện lại phát triển thành tình huống này.

Anh Kim mở to mắt nhìn Lâm Phàm:: “Tôi không dám tưởng tượng vậy mà lại có thể tranh luận cùng một kẻ mất trí cho đến bây giờ, mỗi một lời cậu nói đều kiêu ngạo, giả dối. Đây là sân khấu ca hát, vậy mà tôi lại cùng một kẻ ngoài nghề lãng phí nhiều thời gian như vậy.”

Lâm Phàm lắc đầu:: “Anh Kim lão sư, bà đừng nói nữa, tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng thiên hậu của giới ca hát vậy mà lại có thể trông mặt mà bắt hình dong, thực sự khiến người ta quá thất vọng rồi.”

Sau đó, Lâm Phàm nhìn Ngô Hoán Nguyệt trên sân khấu.

“Ngô Hoán Nguyệt, cô hát rất hay nhưng không thể tự cao tự đại được.”

Ngô Hoán Nguyệt đã sớm trợn mắt há mồm, vẫn đứng trên sân khấu theo dõi tình hình bên dưới, nhưng bây giờ Lâm đại sư đã lên tiếng thì cô tự nhiên cũng phải đáp lại.

“Cảm ơn Lâm đại sư, tôi hiểu rồi.”

Hiện trường ban đầu vốn còn có chút ồn ào, nhưng đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Phòng phát sóng trực tiếp vốn dĩ tràn ngập bình luận, nhưng lúc này trên màn hình một bình luận cũng không có.

Sau vài giây im lặng, khung cảnh đột nhiên bùng lên sôi nổi.

Tề Minh há to miệng, rõ ràng là rất kinh ngạc.

Tả Đằng Phi sững sờ, trực tiếp từ trên ghế giám khảo đứng lên.

Chu Hải Đào cũng bất ngờ, giống như là không nghe rõ.

Mà lúc này Anh Kim lại càng ngẩn ra, vẻ mặt vốn là u ám càng thêm u ám.

Tề Minh ngay lập tức mở miệng nói: “Ngô Hoán Nguyệt, đây là Lâm đại sư? Tác giả của bài hát “Bầu Trời” sao? ”

Ngô Hoan Nguyệt gật đầu:: “Vâng.”

Tề Minh lão sư che miệng, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Đây là một chuyện lớn, đồng thời ông ta cũng nhìn về phía Anh Kim, không khỏi lộ ra vẻ đồng tình.

Có lẽ lúc trước tức giận thì không có gì, nhưng bây giờ khuôn mặt này chỉ sợ bị đánh rất đau.

Thậm chí, đây có thể trở thành vết đen trong cuộc đời Anh Kim.

Phòng phát sóng trực tiếp.

“Quá đỉnh…”

“Nổ, thật sự nổ tung rồi, vị thần trâu bò đã tái sinh rồi, không nghĩ tới lại xuất hiện ở hiện thực.”

“Mặt mũi của Anh Kim có lẽ đã sưng lên rồi.”

“Đáng sợ, thật sự là quá khủng bố, ai có thể nghĩ tới rằng người anh em này lại là người sáng tác ra bài hát ‘Bầu trời’ cơ chứ.”

“Cái này con mẹ nó quá đỉnh rồi, giả vờ tàng hình rồi nhảy ra đánh mặt đúng là quá bá đạo. Thời kỳ đỉnh cao của ‘Giọng ca triển vọng’’ đã đến rồi.”

Phòng phát sóng trực tiếp lúc này triệt để nổ tung, so với lúc trước càng dữ dội hơn nữa.

Đồng thời, số lượng người xem phát sóng trực tiếp lại tiếp tục tăng vọt, trở thành thời kỳ cao điểm nhất kể từ khi “Giọng ca triển vọng” được phát sóng, sợ rằng chỉ có trận thi đấu cuối cùng mới có thể sánh kịp.

MC Dịch Danh bối rối đứng đó, tình hình hiện trường hoàn toàn mất kiểm soát. Là một MC có kinh nghiệm, đã cứu rất nhiều tình huống. Nhưng mà tình huống ngày hôm nay, hắn thực sự không biết nên can thiệp như thế nào, chỉ có thể bất lực đứng đó.

Tả Đằng Phi thực sự muốn kết bạn với Lâm đại sư, nhưng trong tình huống này ông ta cũng đã kìm lòng lại.

Nếu Lâm lão sư không có bất kỳ xung đột nào với Anh Kim lão sư, ông ta ngược lại sẽ kết bạn ngay lập tức, nhưng bây giờ thì không phải lúc.

Anh Kim là người có thù tất báo, nếu như lại gần Lâm đại sư thì khó nói Anh Kim cũng sẽ trả thù mình luôn hay không.

Tề Minh lão sư thì không quan tâm, những người khác sợ Anh Kim chứ ông ta không sợ, trực tiếp vỗ tay khen ngợi nói: “Quả thực là tuổi trẻ tài cao, câu vừa nãy không nên xem mặt mà bắt hình dong là quá chính xác.”

Lâm Phàm mỉm cười đáp: “Tề Minh lão sư quá khen, bây giờ là thời gian của thí sinh, là thời điểm để mọi người thưởng thức âm nhạc tuyệt vời. Nhưng mà tôi lại cùng Anh Kim lão sư làm mất thời gian của mọi người, ngược lại tôi vô cùng xin lỗi.”

Nói xong lời này, Lâm Phàm xoay người rời đi, Vương Minh Dương cũng theo sát phía sau.

Tình huống còn lại không cần phải xem nữa, Ngô Hoán Nguyệt nhất định sẽ được thăng cấp.

Khi đi gần đến lối ra, Lâm Phàm quay đầu lại nói: “Anh Kim lão sư, bà là ban giám khảo. Mặc dù giữa chúng ta có một chút mâu thuẫn, nhưng hy vọng bà sẽ tiếp tục công bằng và chính trực.”

Nói xong, Lâm Phàm hoàn toàn chuồn mất.

Để lại một mớ hỗn độn.

Nói tôi không có tương lai?

Nói tôi sẽ chịu thiệt thòi?

Nói tôi không hiểu bài hát tốt?

Nói sẽ gửi cho tôi thư luật sư?

Bây giờ nhường cho bà tự mình đối mặt khoảnh khắc lúng túng này đi, cuối cùng còn bổ cho bà thêm một đao, khiến bà rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Dù sao tôi cũng không phải người trong cái vòng này, để xem bà làm sao mà phong sát tôi.

Lúc này Anh Kim đang đứng ở ghế giám khảo, trong lòng như muốn sụp đổ. Vốn dĩ muốn cho tên này ở hiện trường phải đổ lễ, nhưng không ngờ cái tên này lại chặn hết đường lui. Khiến cho bà bây giờ tiến không được mà lùi cũng không xong.

Đột nhiên, trong lòng Anh Kim thực sự muốn giết ai đó.

Khán giả tại hiện trường đồng loạt nhìn Anh Kim, camera đại ca thậm chí chiếu ống kính đến trước mặt Anh Kim, thậm chí còn quay cận cảnh khuôn mặt của bà ta.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tháng trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)