1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 20: Tuổi trẻ đúng là tốt (c191-c200)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 20: Tuổi trẻ đúng là tốt (c191-c200)

❮ sau

Chương 191: Tuổi trẻ đúng là tốt.

“Phó hội trưởng Quách, tôi nghĩ ông phải hỏi lại xem ông ta đã nói gì mới đúng chứ?” Lâm Phàm đang giận lắm, ban đầu hắn gia nhập vào hiệp hội này là vì thấy nó có vẻ thú vị, nhưng giờ lại cảm thấy chẳng còn thú vị gì cả. Hắn cũng không phải là người sợ phiền phức, muốn chơi thì cứ từ từ chơi thôi.

Vương Văn Kiệt kiêu ngạo nói: “Tao nói cái gì? Tao chẳng nói gì cả, là mày đánh tao trước.”

Lâm Phàm liếc một cái: “Có sĩ diện chút được không hả, lời mình tự nói xong giờ tự quên luôn đúng không? Nói học trò của tôi là đồ tàn tật còn muốn luyện võ, lời này là con chó nào nói?”

“Mày nói ai là chó đó!” Vương Văn Kiệt chửi bới.

“Câm miệng.” Sắc mặt phó hội trưởng Quách rất khó coi.

“Vương Văn Kiệt, rốt cuộc anh có nói những lời đó không?”

Ông ta không ngờ Vương Văn Kiệt lại nói ra những lời như vậy. Chỉ cần là người có đầu óc một chút cũng biết những lời này sẽ tạo ra ảnh hưởng thế nào. Bây giờ hiệp hội vốn đang không ổn, đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu để việc này bị truyền ra thì người ta sẽ nghĩ sao về hiệp hội đây? Đúng là chẳng có chút đầu óc nào cả.

Vương Văn Kiệt nhìn phó hội trưởng, ấp úng một lúc, sau đó gật đầu: “Có.”

“Anh…” Phó hội trưởng Quách hận không thể tát Vương Văn Kiệt hai bạt tai, cho dù có say đi nữa thì làm sao có thể nói ra những lời như vậy chứ? Thân ở vị trí này sao lại không biết họa từ miệng mà ra, nếu chuyện này bị người đăng lên mạng thì không chỉ Vương Văn Kiệt bị mắng mà ngay cả ông ta cũng sẽ bị mắng mất.

Phó hội trưởng Quách nói: “Xin lỗi đi!”

Vương Văn Kiệt nhíu mày: “Phó hội trưởng Quách, tôi…”

“Xin lỗi.” Phó hội trưởng Quách nghiêm túc nói, ông ta cũng chịu tên Vương Văn Kiệt này, làm người cũng phải có chút đầu óc chứ? Với tình hìnhnày, trước mặt nhiều người như vậy mà dám nói như thế, không sợ rước lấy phiền phức hay gì.

Nhất là mấy đứa nhỏ này đều là người của liên đoàn người khuyết tật bên kia, nếu lời này rơi vào tai bọn họ thì sao? Chắc chắn là sẽ làm ầm ĩ lên đòi trở mặt. Tuy ông ta là phó hội trưởng nhưng cũng không muốn gánh vác chuyện này, bây giờ chỉ có thể bắt Vương Văn Kiệt chủ động xin lỗi để xoa dịu tình hình.

Phó hội trưởng Quách trực tiếp kéo Vương Văn Kiệt sang một bên, cũng không biết nói riêng cái gì mà sắc mặt Vương Văn Kiệt lập tức biến đổi như bánh tráng nướng sau đó gật đầu.

“Thật xin lỗi.” Vương Văn Kiệt rất không tình nguyện nói ra ba chữ này.

Lâm Phàm kéo đám nhóc Lưu Minh Minh ra phía trước: “Anh đừng xin lỗi tôi, anh phải xin lỗi bọn nó mới đúng.”

“Thằng họ Lâm kia, mày đừng quá đáng.” Vương Văn Kiệt quát.

Thằng nhãi mới tới này muốn làm phản thật à, đúng là được voi đòi tiên.

“Xin lỗi đi.” Phó hội trưởng Quách nói.

Đám Lưu Minh Minh có chút sợ hãi nhìn Vương Văn Kiệt, chuyện mới vừa xảy ra khiến trong lòng của cho bọn nó còn ám ảnh. Tuy bọn nó ở trong hiệp hội không có bạn bè gì nhưng lại cảm thấy mình với người khác cũng không có gì khác biệt.

Nhưng những lời này của hội trưởng Vương lại khiến bọn họ cảm thấy tự ti.

Vương Văn Kiệt hít sâu một hơi: “Rất xin lỗi.”

“Hai người tới văn phòng của tôi một chuyến.” Ông ta phải nói chuyện với hai người này cho rõ ràng. Nơi này là hiệp hội, là nơi có tổ chức có kỷ luật, không phải là chỗ cho mấy người ẩu đả đánh nhau.

Vương Văn Kiệt và phó hội trưởng Quách đều rời đi.

“Không sao đâu, đừng sợ.”

Lâm Phàm quay đầu cười với mấy đứa nhỏ: “Cơm nước xong xuôi thì đi nghỉ một chút, đợi lát nữa anh qua rồi tập tiếp.”

“Vâng, cảm ơn Lâm lão sư ạ.” Lưu Minh Minh nói lời cảm ơn.

Trên khuôn mặt đen đứa của Trương Đào cũng có nước mắt: “Chúng em lại gây phiền phức cho Lâm lão sư rồi.”

Lâm Phàm cười xua tay: “Phiền phức cái gì chứ, việc nhỏ thôi mà, người không tích khẩu đức như thế thì sớm muộn gì cũng tiêu thôi, mau đi đi.”

Đám người Lưu Minh Minh gật đầu. sau đó rời khỏi căn tin.

“Lâm lão sư, chuyện này… Haizz, cậu làm thì đúng, nhưng mà cậu xúc động quá rồi đó.” Giang Phi không biết nên nói thế nào. Chuyện đánh tên Vương Văn Kiệt mồm miệng thiếu đòn đó gã đồng ý cả hai tay.

Lâm Phàm cười nói: “Đúng là được rồi, chỉ có mấy ông già mới không xúc động, tôi mới có hai mươi mấy thôi. Kiểu người như thế gặp thì phải đánh, đánh ông ta xong mới làm ông ta nhớ được.”

Người của hiệp hội đang đứng xung quanh cũng bội phục.

“Tôi đi trước đây.” Lâm Phàm thật sự muốn xem xem phó hội trưởng này nói được cái gì, sao hắn phải sợ? Sa thải hả? Hắn cầu còn không được nữa là.

Đợi Lâm Phàm đi rồi, Giang Phi bị mọi người vây quanh.

“Lão Giang, người này chính là thanh niên đã hạ đo ván Hàn Lục đó hả?”

Giang Phi gật đầu: “Đúng vậy.”

“Lợi hại thật, chưa từng thấy thằng nhóc nào lợi hại tới vậy đó.”

“Vương Văn Kiệt đã quen thói làm càn ở hiệp hội rồi nên không để ai vào mắt cả, hôm nay ông ta chịu thiệt như thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”

“Những đứa nhỏ đó đã bị khuyết tật bẩm sinh rồit, vốn đã đáng thương rồi mà tên Vương Văn Kiệt này còn nói thế, đúng là không bằng súc sinh nữa.”

“Tôi nghĩ đánh là đúng lắm. Còn trẻ tốt ghê, nhìn không vừa mắt thì dạy cho một trận, sợ gì chứ, nếu đổi lại là tôi thì tôi không dám đâu.”

Chương 192: Càng chơi càng vui.

Lâm Phàm là do tổng bộ đặc biệt mời tới nên dù phó hội trưởng Quách có muốn sa thải cũng không được. Ông ta không có quyền đó, người của tổng hiệp hội thực sự rất coi trọng Lâm Phàm.

Báo cáo chuyện này lên tổng hiệp hội, người của tổng hiệp hội nói gì?

“Người trẻ mà, hơi chút tức giận là chuyện bình thường thôi…”

Phó hội trưởng Quách nghe thế thì bốc hỏa, ông ta cũng chịu thua, không chọc nữa là được chứ gì.

Kết quả xử lý khiến Vương Văn Kiệt không hài lòng, nhưng không còn cách nào khác. Phó hội trưởng Quách nói ông ta không có quyền sa thải người mà tổng bộ coi trọng.

Dưới lầu.

Vương Văn Kiệt oán giận nhìn Lâm Phàm, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Phàm tới nơi.

Lâm Phàm vui lắm: “Nhìn gì, không phục thì đêm nay cho cái hẹn, có tin tôi đánh cho ông phế luôn không?”

“Mày đừng có mà ngang ngược, đừng tưởng tổng bộ coi trọng mày thì mày có thể được nước làm tới.” Vương Văn Kiệt tức giận đến đỏ cả mặt.

“Ha ha ha.”

Lâm Phàm khinh thường hừ một tiếng: “Sau này nói năng cẩn thận chút, còn có lần sau thì không chỉ mỗi xin lỗi thôi đâu.”

Bây giờ Vương Văn Kiệt không còn thấy say nữa rồi, người cũng tỉnh táo, biết mình đánh không lại đối phương thì trực tiếp phất tay đi mất, có điều ánh mắt vẫn rất oán hận như thế không muốn bỏ qua.

Lâm Phàm cũng chẳng thèm để ý, muốn ăn đập thì cứ tới đây. Sau đó hắn trở về phòng tập tiếp tục dạy bọn nhỏ. Hôm đó bọn nhỏ tập luyện rất nỗ lực.

Vốn dĩ hắn còn muốn trực tiếp chạy lấy người, hiệp hội này là cái quỷ gì không biết nữa. Nhưng nghĩ lại hắn vẫn muốn giúp mấy đứa nhỏ đó thực hiện giấc mơ nên, đành ở thêm dăm bữa nửa tháng nữa.

Tối đó.

Một đoạn video bị phát tán trên QQ, sau đó được truyền lên wechat, tiếp đó lại được đăng lên weibo.

Video này càng lúc càng hot khiến rất nhiều người chú ý tới.

Cư dân mạng vừa thấy cái video này thì lập tức nổ tung.

Đáng giận, thực sự quá đáng giận.

Tiêu đề:

‘Chủ tịch hiệp hội võ thuật Thượng Hải Vương Văn Kiệt làm nhục thiếu niên tàn tật, bị người ta dạy dỗ đánh cho một trận’

Nếu chuyện này xảy ra vào lúc trước thì có khi không có ảnh hưởng gì mấy.

Nhưng với tình hình dạo gần đây hả?

Dư âm từ chuyện khiêu khích của Hàn Lục bên MMA vẫn còn đó, bây giờ còn thêm củi vào, đương nhiên lửa phải bốc lên rồi.

Sáng sớm.

Lâm Phàm nhìn weibo, nhất thời vui vẻ, cái này chơi vui phết đó nha.

Cư dân mạng luôn có tấm lòng nghĩa hiệp thích bênh vực kẻ yếu.

Ví dụ như người của ban ngành nào đó bị dân thường đánh cho thì dưới khu bình luận đa số toàn là khen ngợi, kiểu như “đánh đẹp lắm” các thứ.

Người nào cũng có lòng thông cảm cho kẻ yếu thế.

Mà tin tức này, kết hợp với chuyện của Hàn Lục trước kia lại đẩy hiệp hội võ thuật lên top.

“Súc sinh chó má thiệt chứ, chỉ nhìn thôi đã tức cái lồng ngực.”

“Cái hiệp hội chó má này, người như vậy mà còn cho làm chủ tịch, nó còn nói tiếng người không vậy?”

“Tàn tật thì làm sao? Tàn tật thì không tập võ được à? Tôi thấy cái hiệp hội này không cần phải tồn tại nữa, rặt một đám nhảy nhót diễn hề hại nước hại dân.”

“Tụi nó vẫn chỉ là một đám con nít thôi, sao có thể nói những lời như thế chứ, không biết những lời này sẽ tạo thành ám ảnh tâm lý rất lớn cho trẻ con à.”

“Mọi người chú ý, cái thứ chó má đó không dùng chữ ‘tàn tật’, mà là ‘tàn phế’.”

“Tôi là một người tàn tật, xem video này làm tôi đau lòng muốn chết.”

Video này là do những người vây xem lúc đó quay lại, nội dung của đoạn trước rất xót xa: Vương Văn Kiệt chỉ vào một đám con nít mắng chửi thậm tệ, ông ta thì đang say xỉn, bản thân mắng cái gì chắc ông ta cũng không biết.

Chuyện này không ngừng lên men, càng lúc càng lớn.

Một số cư dân mạng còn đặc biệt tìm các nick tích xanh nhờ bọn họ đăng bài, đối với chuyện này cũng có một số nick tích xanh tự nhiên ra tay giúp đỡ.

Về đoạn sau của video, cư dân mạng sôi trào.

“Hay lắm, người này rốt cuộc là ai vậy, khí phách ghê.”

“Người kia phải bị đánh, đúng là thiếu ăn đòn mà.”

“Tôi xem mà hận không thể nhảy vào đập cho nó một trận ấy chứ.”

“Mọi người đừng chửi hiệp hội nữa, trong hiệp hội cũng có người công chính mà, thanh niên này là người công chính đó. Còn cái thứ hội trưởng Vương gì gì kia chỉ là một bãi cứt chuột trong hiệp hội mà thôi.”

“Đồng ý, giày đập vô mặt đúng là hả giận thiệt.”

“Quỳ cầu thân phận của người anh em này, thần tượng của mị là đây chứ đâu.”

“Má nó chứ, người anh em này thật sự quá khí phách, một tay trực tiếp đập gãy bàn luôn. Tuy cái bàn này không phải bằng sắt nhưng vỗ một phát bể thành ba bốn mảnh như vậy cũng ghê lắm đó.”

“Bá đạo thiệt, cái này là công phu hàng thật giá thật rồi, mẹ ơi con nhìn thấy võ công ngoài đời thật rồi.”

“Hội phó tới cũng vô dụng, người anh em này ngầu quá, vì đòi lại công bằng cho học trò của mình mà liều mạng luôn.”

“Muốn biết người anh em này là ai ghê, tôi phải làm fan hắn mới được.”

Chương 193: Nhiều điều muốn nói.

Reng reng!

Điện thoại vang lên, người gọi là Giang Phi.

“Lâm đại sư, chuyện này ầm ĩ lên rồi, có nhiều phóng viên chặn ở cửa của hiệp hội lắm, cậu mau tới hiệp hội đi. Còn nữa, phó hội trưởng Quách mong cậu lấp liếm chút, đừng làm chuyện này ồn ào thêm nữa.” Giang Phi nói.

Lâm Phàm cười, hắn thật sự rất khâm phục cái mũi của đám phóng viên, có được tin tức như thế sao mà không rục rịch cho được.

“Đang trên đường, tới rồi nói sau.”

Trong văn phòng hiệp hội.

“Phó hội trưởng Trương, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi. Đúng, đúng, Vương Văn Kiệt chỉ say thôi, không có ý gì khác đâu nên mong ông bỏ qua cho. Hiệp hội của chúng tôi tuyệt đối không có ý khinh thường các người đâu.” Phó hội trưởng Quách bận sứt đầu mẻ trán, cuộc điện thoại ban nãy là do chính hội phó của liên đoàn người khuyết tật bên kia gọi tới để chất vấn chuyện này.

Phó hội trưởng của liên đoàn người khuyết tật thậm chí còn muốn tố chuyện này ra tòa.

Nếu chuyện này thật sự phát sinh thì phó hội trưởng như ông ta chỉ sợ phải lãnh đủ.

Phó hội trưởng Quách vừa cúp điện thoại xong thì lau mồ hôi trên trán, sau đó xoay người tiếp tục gọi điện thoại cho một người khác: “Dàn xếp, phải dàn xếp cho tôi, tuyệt đối không để đám phóng viên đó có được tin tức gây ảnh hưởng không tốt tới hiệp hội chúng ta.”

Trong lòng Phó hội trưởng Quách hận Vương Văn Kiệt và Lâm Phàm muốn chết, nếu không phải tại hai tên này thì chuyện này đã không xảy ra rồi.

“Vương Văn Kiệt, anh lập tức lăn con mẹ nó tới hiệp hội cho tôi, anh mà không giải quyết chuyện này thì lập tức cút luôn cho đi!”

Phó hội trưởng Quách trút toàn bộ lửa giận trong lòng lên người Vương Văn Kiệt.

Vương Văn Kiệt vừa mới rời giường hoang mang đầy đầu không biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi ông ta gọi vài cuốc điện thoại thì thừ người ngồi luôn trên giường, sau đó tức tối chửi một tiếng.

Chuyện này ông ta đổ hết tội lên người Lâm Phàm.

Ngoài cửaa hiệp hội.

Một đám phóng viên vây kín mít, bảo vệ của hiệp hội thì ngăn tại lối vào không cho phóng viên vào trong.

Hội phó Quách vội vã chạy tới kéo Giang Phi qua một bên: “Hắn còn chưa tới à?”

Giang Phi nói: “Sắp rồi, đang trên đường tới.”

“Có nói với hắn chuyện này chưa, bất kể thế nào cũng phải bắt hắn giải thích chuyện này cho rõ ràng, ngàn vạn lần cũng không được gây thêm phiền phức cho hiệp hội nữa.” Phó hội trưởng Quách nói.

Giang Phi gật đầu: “Tôi đã nói rồi, Lâm lão sư nói chờ hắn tới rồi nói sau.”

Bảo vệ ngoài cửa là ông Ngưu nhìn thấy hết tất cả trước mắt nhưng vẫn không quan tâm.

Lâm Phàm vừa lái xe tới cửa hiệp hội, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì trong lòng cười ha hả, đúng là nhiều người ghê, chuyện này đúng là đã trở nên ầm ĩ rồi. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, chuyện của Hàn Lục còn chưa giải quyết xong, bây giờ còn đang trên đầu sóng ngọn gió, các phóng viên đương nhiên sẽ không lãng phí những tin tức thế này.

Hắn bóp còi.

Các phóng viên nhìn sang nhưng không để trong lòng, bọn họ muốn phỏng vấn tin tức lớn cơ. Có điều một số phóng viên tinh mắt vừa thấy được người đi từ trong xe ra là ai liền lập tức hô lên.

“Chính là hắn, hắn là người trẻ tuổi trong video đó.”

Phó hội trưởng Quách thấy Lâm Phàm tới thì nhất thời thở phào một hơi, Giang Phi đứng bên cạnh cũng không biết nên làm gì.

Chuyện này chỉ sợ không dìm xuống được.

Lâm Phàm rất bình thản đối mặt với phóng viên: “Mọi người đừng chen lấn, có câu hỏi gì thì từ từ hỏi, cái nào trả lời được thì tôi sẽ trả lời.”

“Anh là Lâm đại sư đúng không?” Một số phóng viên cảm thấy người này nhìn rất quen, đột nhiên nhớ ra. Đây không phải là người đã hạ Hàn Lục đo ván sao?

Lâm Phàm cười nói: “Đúng vậy, là tôi.”

“Lâm đại sư, xin hỏi anh vì sao gia nhập vào hiệp hội này?” Một gã phóng viên hỏi.

Lâm Phàm suy nghĩ một chút: “Là do đối phương mời tôi, trong khả năng cho phép mà phát triển tinh tuý của quốc gia.”

Phó hội trưởng Quách gật đầu, ông ta rất vừa lòng với câu trả lời này. Trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ là mong hắn ngàn vạn lần đừng làm chuyện này ồn ào thêm nữa, không thì thật sự rất khó giải quyết.

“Lâm đại sư, về video đang lan truyền trên mạng kia, sự thật có giống như những gì diễn ra không video hay không?” Phóng viên hỏi.

Lúc này, Lâm Phàm nhìn phó hội trưởng Quách đang nháy mắt với hắn như đang bảo hắn chú ý một chút, có điều hắn trực tiếp lơ luôn.

Lâm Phàm nói thẳng: “Đúng vậy đấy.”

“Lâm đại sư, xin hỏi lúc đó anh đứng ra là vì nguyên nhân gì? Trên mạng có người nói anh đánh người là không đúng, anh có hối hận vì chuyện này không?” Phóng viên hỏi.

Lâm Phàm cười ha hả đáp: “Hối hận? Hối hận làm gì? Tôi đánh thế là còn nhẹ đấy, người vô đạo đức như thế phải được dạy dỗ cho tốt. Hiện tại ở trên mạng người ta không xem trọng hiệp hội chính là vì loại người này đấy thôi.”

Phó hội trưởng Quách nghe vậy thì hoang mang đầy đầu, đây là chuyện liên quan tới mạng người đó, đừng có ăn nói như thế được không hả?

Mà các phóng viên cũng phấn khích lắm, chen được là chen, không chen được thì nhón chân đưa micro tới gần Lâm Phàm, không buông tha một câu nào.

“Lâm đại sư, xin hỏi sau khi gia nhập hiệp hội thì anh có ý kiến gì với hiệp hội không?” Một phóng viên hỏi.

Vấn đề này có chút quan trọng, vẻ mặt của phó hội trưởng Quách rất nghiêm túc, ông ta không biết thằng nhãi này sẽ nói cái gì nữa.

Lâm Phàm nhếch môi cười: “Vấn đề này đúng là khó nói, dù sao tôi cũng mới tới có hai ngày. Nhưng mà hai ngày này thật ra tôi cũng có không ít lời muốn nói.”

Chương 194: Lâm đại sư muốn lật trời.

Cánh nhà báo trở nên hưng phấn, lại có tin tức mới nữa rồi.

“Rốt cuộc thì anh ta muốn nói gì?” Phó hội trưởng Quách biến sắc, đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vì để tránh có biến cố xảy ra, ông ta lập tức nói,: “Lâm đại sư, phiền cậu qua bên này một chút.”

Lâm Phàm nhìn phó hội trưởng Quách: “Phiền ngài hội phó đợi một chút, tôi trả lời xong phỏng vấn đã.”

Sắc mặt phó hội trưởng Quách có chút khó coi, nói cái gì chứ? Với đám nhà báo này thì có gì hay mà nói?

Lâm Phàm chỉ về phía mấy tòa kiến trúc của hiệp hội nói: “Các anh thấy những tòa nhà kia thế nào?”

Cánh nhà báo quay sang nhìn, thấy những tòa nhà này có chút cũ kỹ, không nhìn ra vấn đề gì cả.

Lâm Phàm không đợi cánh nhà báo mở miệng hỏi, lập tức trả lời: “Những tòa nhà này đã rất cũ, đặc biệt là những thiết bị tập thể dục ở bên ngoài, nhìn qua đã chẳng muốn sử dụng rồi. Có vài thiết bị thì rỉ sét, có cái còn biến dạng rồi. Lúc đó tôi nghĩ mấy thứ này còn dùng để làm gì, sau đó tôi đến phòng tập, suy nghĩ không muốn dùng những thiết bị kia càng thêm mãnh liệt, cái phòng tập kia còn được gọi là phòng tập sao? Đúng là đâu lại vào đó, qua đó tôi cũng đã hiểu ra đó là cao thủ chân chính đều sinh ra trong nghịch cảnh, ở nơi đây tôi có một sự đồng cảm sâu sắc.”

Cánh nhà báo ghi âm lại, cảm thấy đây chính là lời than trách của Lâm đại sư, thế là bọn họ đều cùng lúc quay sang nhìn phó hội trưởng Quách của hiệp hội võ thuật.

Phó hội trưởng Quách tất nhiên hiểu được tình hình này, lập tực thở dài nói: “Vấn đề mà Lâm lão sư nói chúng tôi cũng biết, nhưng đây không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể giải quyết được. Mấy thiết bị này giá cả rất cao, mà hội phí hàng năm của hiệp hội cũng chẳng có là bao. Có những lúc chúng tôi cũng rất muốn đổi, nhưng tình hình kinh tế không cho phép. Nhưng nếu hôm nay Lâm đại sư đã nói như vậy, là người phụ trách hiệp hội chúng tôi cũng đã thảo luận và chuẩn bị báo cáo lên cấp trên để phê duyệt kinh phí cho thay thế những thiết bị này.”

Lâm Phàm cười đáp: “Phó hội trưởng Quách nói đúng, những thiết bị này rất đắt, về khía cạnh tài chính không đủ, tôi có thể hiểu.”

“Lâm đại sư, vậy nguyên nhân gì khiến anh bằng lòng ở lại đây?” Một nhà báo hỏi.

Lâm Phàm đáp: “Ban nãy tôi đã trả lời vấn đề này rồi, còn có một nguyên nhân khác khiến tôi động lòng là do khi đến phòng làm việc của hiệp hội, tôi đã bị cách trang trí sang trọng, nho nhã ở đây thu hút. Đặc biệt là ghế mát xa dùng rất thoải mái, chỉ cần nằm lên đó, ấn nút một cái thì toàn thân đều cảm thấy thư giãn. Còn cả bộ sô pha cũng rất êm, bọc bằng da thật đó, quý khỏi phải nói. Các anh nói xem tôi có thể từ bỏ một nơi làm việc như vậy sao? Còn không mau tận hưởng một chút thì sao dám nói bản thân đang làm ở một nơi cao cấp như hiệp hội chứ?”

Phó hội trưởng Quách gật gù, tên nhóc này còn biết khen ngợi hiệp hội, không tệ, rất tốt. Nhưng dần dà, ông ta phát hiện trong lời nói của hắn có gì đó bất thường. Sau đó sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vô cùng khó coi, trong lòng còn mắng thầm. Tên nhóc này nói như vậy là lo thiên hạ chưa đủ loạn hay sao.

Đám nhà báo cũng không ngốc, họ lăn lộn trong ngành nghề đã lâu, nếu còn không nghe ra ẩn ý gì trong lời nói thì có thểu cuốn gói đi về được rồi, thế là ngạc nhiên thốt lên: “Lâm đại sư, ý ngài là chi phí của hiệp hội đã dùng không đúng chỗ hay sao?”

Lâm Phàm cười khoát tay: “Anh phóng viên này! Tôi không thể trả lời câu hỏi này của anh. Tôi mới đến hai ngày, có lẽ hiệp hội có ý tưởng của riêng mình không chừng. Nhưng mà các anh đã đều tới rồi, không bằng tiến vào xem một chút, tinh thần phấn chấn của hiệp hội vẫn tốt lắm nha.”

Phó hội trưởng Quách nghe vậy lập tức muốn nổ tung, thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào muốn đối đầu với hiệp hội sao?

Lúc này, phó hội trưởng Quách đột nhiên cảm thấy oán hận tổng bộ, phía trên nghĩ thế nào mà lại đi mời một người như này về chứ.

Lâm Phàm nhìn phó hội trưởng Quách: “Khó có dịp các anh nhà báo đến chơi, vào trong thăm quan một chút chắc không sao chứ.”

Phó hội trưởng Quách tức tới mức nghẹn thở, tựa như có một ngụm khí đang nghẹn ngay cổ họng. Bây giờ ông ta có thể nói cái gì chứ? Nhiều nhà báo phóng viên như vậy, chỉ sợ ông ta nói một chữ sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Cánh nhà báo theo chỉ dẫn của Lâm Phàm đi vào bên trong.

Thành viên của hiệp hội vẫn luôn túm lại quan sát thì thào bàn tán.

“Lần này toi rồi.”

“Không những chẳng ép được chuyện lắng xuống, hình như lại còn nháo thêm chuyện nữa rồi.”

“Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, đám văn phòng có bị làm sao cũng chẳng can hệ, bọn họ được hưởng thụ cuộc sống thoải mái thì cũng phải cho người khác xem đi chứ.”

“Lâm đại sư nói phải, có cho mười lá gan bọn họ cũng chẳng dám ho he gì.”

“Sắc mặt phó hội trưởng Quách xanh lét rồi, đợi đám nhà báo đi chắc sẽ phát nổ mất.”

“Một cái hiệp hội lớn thế này mà trang thiết bị có từ đời nào rồi, nát đến mức chả dùng được mà còn không chịu thay mới, bây giờ lôi ra ánh sáng cũng tốt.”

Chương 195: Dẫn phóng viên đi tham quan.

Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Phàm, cánh nhà báo đi vào trong hiệp hội.

“Các anh xem cái xà bên kia xiêu vẹo cả rồi, tôi thấy thiết kế rất độc đáo, có thể dùng để tập luyện xà đơn.”

“Còn có bàn đánh bóng bàn bên kia, lồi lồi lõm lõm, có thể luyện tập đủ mọi đường đi mới của bóng, chẳng phải tự nhiên mà môn bóng bàn của nước chúng ta đứng đầu thế giới đâu. Ngay đến bản thân phát bóng xong còn chẳng biết bóng sẽ bay về đâu, chứ đừng nói đến những tuyển thủ nước ngoài khác.”

Cánh nhà báo nghe vậy lập tức bật cười, thấy lời Lâm đại sư nói thật thâm thúy, câu nào câu nấy đều ngầm có ý châm chọc.

Hội phó Quách đi theo phía sau thì mặt mũi tối sầm, chỉ có điều đứng trước ống kính của phóng viên, ông ta chỉ có thể ngượng cười.

Đến phòng luyện tập.

Nhóm sáu người Trương Đào đang chăm chỉ tập luyện ở đây.

“Các anh xem, mấy đứa nhỏ đều rất cố gắng. Chỉ là lúc vào mong các vị cẩn thận một chút, gạch lát ở đây không phẳng lắm, nếu bị vồ ếch tôi không có tiền đền viện phí đâu nha.” Lâm Phàm cười nói.

Đám Trương Đào nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức chạy đến, khuôn mặt mướt mồ hôi: “Lâm lão sư.”

Cánh nhà báo nhìn thấy lũ trẻ xuất hiện trong video thì lập tức giơ máy ảnh lên chụp. Nhóm Trương Đào thấy vậy thì hơi căng thẳng, sắc mặt cũng hơi nghiêm lại.

Cái quạt trần cũ kỹ thì treo lỏng lẻo trên trần nhà, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Mọi người cẩn thận một chút, cái quạt trần này chẳng biết khi nào có khả năng sẽ rơi xuống, nếu bị rớt trúng là coi như xong đấy.” Lâm Phàm tốt bụng nhắc nhở.

Cánh phóng viên dời ống kính ghi hình lại.

Cái cần xem đã xem rồi, cần nói cũng nói rồi, cánh nhà báo vô cùng mãn nguyện.

Lâm Phàm nhìn: “Ở đây cũng chẳng có gì hay để xem, trời nóng rất khó chịu, chi bằng các vị theo tôi đến văn phòng ngồi điều hòa đi. Hoàn cảnh ở đó không tồi, nếu còn vấn đề gì thì chúng ta có thể cùng ngồi nói chuyện.”

Nhà báo: “Tốt quá, đến văn phòng của Lâm đại sư ngồi điều hòa chắc chắn rất tuyệt.”

Những nhà báo khác đều gật đầu, mặc dù bọn họ đến để săn tin, nhưng khi thấy được tình hình ở đây, trong lòng cũng cảm thấy bất bình thay. Nơi này phải được phơi bày ra ngoài ánh sáng, không ngờ bọn họ đến vì một chuyện khác lại đụng phải chuyện này.

Hiện tại phó hội trưởng Quách trán rướm đầy mồ hôi, ông ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, thằng nhóc này rõ ràng là đang muốn đối đầu với hiệp hội mà.

Hối hận không kịp, đúng là hối hận không kịp.

Ông ta đã chọc phải thứ gì thế này.

Văn phòng Hiệp hội.

Mặc dù Lâm Phàm mới đến hai ngày nhưng sau khi được bổ nhiệm làm Chủ tịch chi hội Bát Quái thì cũng có văn phòng của riêng mình.

Diện tích không lớn, khoảng hai mươi mét vuông, có bàn làm việc sang trọng, ghế sô pha cao cấp vô cùng thoải mái. Ngay cả máy tính cũng là phiên bản mới nhất, máy điều hòa bên trong phòng thổi mát lạnh.

“Mát mẻ, đúng là sướng quá đi mất.” Dù bây giờ là buổi sáng nhưng thời tiết đã khá oi bức, các phóng viên bước vào phòng, nhiệt độ bên trong làm họ vô cùng sảng khoái.

Lâm Phàm ngồi đó, nhướn nhướn chân mày: “Ở đây không tệ, lúc trong phòng không có ai điều hòa không khí vẫn mở suốt nên trong phòng lúc nào cũng mát mẻ cả.”

Các phóng viên ngẩng đầu nhìn lại, sau đó ngòi bút trong tay bắt đầu di chuyển, thế là có một bản tin ra đời.

‘Điều hòa không khí trong phòng làm việc Hiệp Hội mở hai mươi bốn giờ trong ngày.’

“Không ngờ trong Hiệp hội này có vấn đề lớn như vậy.”

“Đúng thế, nếu không thấy tận mắt thì tôi không tin nổi.”

“Thấy máy tính trên bàn không? Không dưới tám, chín ngàn đâu đấy.”

“Ghế sô pha này nữa nè, da thật chất lượng cao đó. Mau chụp cận cảnh đi.”

“Lâm lão sư vạch trần vấn đề của Hiệp hội, không sợ người của Hiệp hội làm khó dễ à?”

“Kỷ luật là còn nhẹ, có khi phải sa thải luôn ấy.”

Lúc này sắc mặt phó hội trưởng Quách sượng sùng giống như bị người ta lột trần trụi, lõa lồ dưới ánh mắt của mọi người.

Giang Phi đứng bên cạnh thấy cũng kinh hãi, chuyện này Lâm lão sư đúng là chơi lớn, bây giờ không còn là chuyện của Vương Vân Kiệt nữa, mà là chuyện của toàn bộ Hiệp hội.

Nếu bị phanh phui, chắc chắc ở trên sẽ phê bình. Phê bình cũng còn chấp nhận được, chỉ sợ kết quả còn nghiêm trọng hơn nữa. Anh ta nhìn qua thấy Lâm lão sư vẫn nhàn nhã trả lời phỏng vấn của các phóng viên, nói chuyện vui vẻ, căn bản không hề quan tâm đến kết quả của chuyện này.

Lâm lão sư thật to gan, lần này không chỉ hoàn toàn đắc tội phó hội trưởng Quách mà còn khiến các chủ tịch khác bị trách móc. Chuyện các trang thiết bị trong phòng làm việc của Hiệp hội là thuộc quy tắc ngầm, bây giờ Lâm lão sư quậy nát lên như vậy, chỉ sợ có vài người khó chịu rồi đây.

Tất nhiên Giang Phi biết lý do Lâm lão sư làm như vậy, trong lòng thầm giơ ngón cái. Nhưng hậu quả quá lớn vô tình làm ảnh hưởng đến lợi ích của một nhóm người.

Anh ta biết thừa Hiệp hội có vấn đề, nhưng anh ta chỉ là một tên nhân viên quèn, thấp cổ bé họng sao có thể lên tiếng. Hơn nữa anh ta cũng cần công việc tại Hiệp hội, dù sao cả gia đình vẫn đang chờ anh ta nuôi, tất nhiên anh ta không dám đùa giỡn với chén cơm của mình.

Chương 196: Được tán thành.

“Phó hội trưởng Quách, ông có ý kiến gì với câu nói của Lâm lão sư không?”

“Ông là Phó Hội trưởng Hiệp hội, xảy ra chuyện này là thế nào? Mọi thu chi đều phải qua sự xét duyệt của ông, sao tài chính không phục vụ cho công tác mà dùng để trang trí những thứ này?”

Mũi dùi của các phóng viên đồng loạt nhắm vào phó hội trưởng Quách.

Trong lòng phó hội trưởng Quách rất khó chịu nhưng lúc này không phải lúc xả giận, đành phải nghĩ hết cách để trả lời các vấn đề của phóng viên. Thật ra ông ấy không biết trả lời thế nào, vấn đề bên trong khá nghiêm trọng hơn nữa còn không thể giải thích được.

….

Vương Vân Kiệt từ nhà chạy đến, ông ta vẫn nhớ mãi trong lòng chuyện hôm qua, đến giờ vẫn còn tức giận, nhất là những bình luận phía dưới video càng làm ông ta nổi điên. Tất cả những chuyện này là do thằng nhóc kia gây ra, nếu không phải tại hắn ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Lúc bước vào khu làm việc của Hiệp hội, vài hội viên nhìn Vương Vân Kiệt thì rầm rì bàn bán.

“Lần này chắc Vương Vân Kiệt nổi tiếng rồi”

“Ha ha, nổi tiếng? Tôi thấy tai tiếng thì có, phóng viên tụ tập ở trên kia kìa, để tôi xem ông ta giải quyết thế nào.”

“Chuyến này Lâm lão sư chơi lớn thật, không chỉ nói vấn đề của Vương Vân Kiệt mà còn bới móc hết các vấn đề nội bộ của Hiệp hội ra luôn.”

“Lâm lão sư quá ngầu, tôi chịu phục, dù gì cậu ấy cũng chỉ nói sự thật thôi. Nhìn xem Hiệp hội bây giờ giống cái gì? Đáng ra phải là một nơi tràn đầy sức sống, phát huy tinh hoa văn hóa quốc gia mà giờ chả khác nào Viện Dưỡng Lão của một nhóm hội nào đấy.”

“Bớt bớt cái miệng lại, coi chừng người ta nghe được bây giờ.”

….

Vương Vân Kiệt đi đến cầu thang, cảm thấy hôm nay không khí ở Hiệp hội có vẻ không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều, ở cửa ra vào hiệp hội không có phóng viên nên ông ta nghĩ phóng viên chắc đã rời đi.

Khi đến hành lang, ông ta thấy choáng váng với tình huống trước mắt. Ở đó có cả đám phóng viên đứng kín mít và cái tên Lâm Phàm kia cũng đang huyên thuyên gì đó với họ.

Lâm Phàm tinh mắt nhận ra Vương Vân Kiệt thì lập tức nói: “Ông ta là Vương Vân Kiệt, mọi người có vấn đề gì có thể hỏi ông ta đi.”

Vương Vân Kiệt còn chưa kịp phản ứng đã bị một nhóm phóng viên bao vây.

Lâm Phàm mỉm cười, sau đó không thèm để ý những thứ này, bỏ đi xuống lầu. Chuyện này có thể để họ tự giải quyết, hắn không cần can dự vào làm gì. Lâm Phàm vốn không hề quan tâm đến chuyện của hiệp hội nhưng dám khi dễ học sinh của hắn là sai quá sai. Bảo ông ta xin lỗi là đã nể tình lắm rồi mà còn ra vẻ oan ức lắm ấy. Được thôi, để xem ai hơn ai, cây ngay không sợ chết đứng, ông có là mưa là bão thì tôi sợ ông chắc?

Dưới lầu.

Những Hội viên đó nhìn Lâm Phàm, dù không biết Lâm Phàm nhưng đều nể phục lòng can đảm và chủ trương dám nghĩ dám làm của hắn, đổi lại là bọn họ thì họ cũng chỉ biết im lặng.

“Lâm lão sư.”

Lâm Phàm quay lại thấy những hội viên giơ ngón cái lên, tỏ lòng kính nể. Lâm Phàm mỉm cười với họ, những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, nói vài ba câu có thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa không phải vu oan gì, ai sáng suốt có thể nhìn thấy được, cần gì mình phải giá họa cho người khác?

Giang Phi vội vã đuổi theo: “Lâm lão sư, chuyện này tôi ủng hộ anh, nhưng mà anh hơi nóng vội rồi.”

Lâm Phàm cười cười: “Có gì mà nóng với chả vội, mấy người không dám nói thì tôi nói. Tôi chẳng sợ gì, chỉ là có thể tôi không ở đây lâu nữa đâu.”

“Anh đừng nghĩ nhiều, anh là người do Tổng bộ ra thông báo đặc biệt mời đến, cho dù phó hội trưởng Quách bất mãn cũng không thể sa thải anh được.” Giang Phi không nỡ để Lâm lão sư rời đi, anh ta biết Hiệp hội đang thiếu những người có bản lĩnh như Lâm lão sư.

Nếu là người bình thường dám gây ra chuyện này chắc chắn sẽ bị sa thải, nhưng Lâm lão sư không giống vậy, hắn là người do Tổng bộ đặc biệt chào mời, chỉ cần Tổng bộ không lên tiếng thì phó hội trưởng Quách không dám đụng vào.

“Vậy được, bây giờ cứ để họ đau đầu xử lý chuyện này đi, tôi đi dạy mấy đứa nhỏ.” Lâm Phàm chỉ muốn trải nghiệm một chút nên không hề quan tâm, sa thải hay không cũng không quan trọng với hắn.

Giang Phi nhìn theo bóng lưng Lâm Phàm, trong lòng vô cùng bội phục. Bọn họ rất muốn ủng hộ Lâm lão sư nhưng có lòng mà không có sức. Chuyện kia không biết sẽ xử lý thế nào nhưng chắc chắn một điều hiệp hội phải bị đưa ra ngoài ánh sáng. Tuy nhiên lộ ra ngoài cũng tốt, ít nhất có thể thay đổi tác phong bây giờ của hiệp hội.

Không khí sáng sớm thật trong lành, về dần trưa thời tiết bắt đầu nóng dần lên.

Chủ đề internet gần đây rất nóng.

Bộ thông tin UC không chịu thua các chị em.

‘Cực sốc! Nguyên nhân hiệp hội sa sút có liên quan đến …’

Dân mạng bình luận:

“Ông nội thằng biên tập chạy tít, tao thấy mệt rồi nha.”

“Tui muốn đọc tin tức, không đọc bình luận đâu.”

“Cha biên tập đáng chết, viết cả ngàn chữ cho ai đọc vậy cha nội?”

Tiếng chửi mắng tràn ngập trên hot search Weibo.

“Không ngờ cái hiệp hội này thế mà dám đem tiền để hưởng thụ.”

“Người này oách quá, không sợ bị đuổi ra khỏi hiệp hội.”

“Người lầu trên thì biết cái quái gì, Lâm đại sư thiếu gì tiền, nể tình lắm mới tham gia hiệp hội đó chứ.”

“Cười xỉu up xỉu down luôn nè mấy má, xà đơn nghiêng còn có tác dụng khác à.”

“Tui chỉ thắc mắc, với hoàn cảnh này có thể tạo ra được nhân tài thế nào? Mấy ông lãnh đạo hưởng thụ cỡ này chắc trong văn phòng sung sướng lắm đây.”

“Không phải tự nhiên mà chuyện của Hàn Lục cả hiệp hội không ai dám lên tiếng đâu hen.”

Chương 197: Nhức đầu.

Lâm Phàm lái xe đến cổng hiệp hội, lướt Weibo thấy số fan hâm mộ theo dõi tăng nhanh chóng, ở dưới toàn lời khen ngợi. Bất ngờ có một bình luận làm Lâm Phàm bật cười, không ngờ Thu Đao Chặt Cá dám nói ra những lời như vậy.

Thu Đao Chặt Cá: “Thần Côn, chuyện này ông đây khen ngợi chú, nhưng chỉ thế thôi.”

Xuống xe, bước vào Hiệp hội.

“Cậu nhóc, cháu được đấy.” Lão Ngưu bảo vệ gác cổng giơ ngón cái lên khen ngợi Lâm Phàm.

Lâm Phàm đáp: “Việc trong khả năng của mình thôi chú ơi.”

Lão Ngưu vô cùng hào hứng: “Chuyện này phải có can đảm nữa, không phải có khả năng là làm được đâu.”

“Chú quá khen, cháu không tán gẫu với chú nữa, học sinh đang chờ cháu.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói, trong hiệp hội này người hận mình không thiếu nhưng có thể làm gì chứ, hắn thích nhất là xem người ta hận hắn mà chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Trên đường.

“Chào buổi sáng Lâm lão sư.”

Lâm Phàm gật đầu: “Buổi sáng tốt lành.”

Lâm Phàm xem như khá nổi tiếng trong hiệp hội, không ai không biết trong hiệp hội có kẻ trâu bò dám lừa toàn bộ hiệp hội, phó hội trưởng Quách hiện tại gấp đến sứt đầu mẻ trán.

Có vài người biết rõ sự việc hôm qua trong hiệp hội, phó hội trưởng Quách mắng Vương Vân Kiệt tối tăm mặt mày trong phòng làm việc, đồng thời còn đập bể mấy món đồ trong phòng, thậm chí Phó Hội trưởng Liên đoàn Người Khuyết Tật cũng đến với dáng vẻ vô cùng giận dữ, không vui vẻ dễ gần như bình thường.

Một vài hội viên đi ngang qua Lâm Phàm, có người chỉ trỏ, có người tránh né, tưởng chừng như chạm mặt Lâm Phàm là họ sẽ gặp xui xẻo. Đối với những người này, Lâm Phàm chẳng thèm lá mặt lá trái với họ, chuyện lần này chắc chắn hắn đã đắc tội không ít người.

Trong phòng tập.

“Lâm lão sư…”

Sau khi Lâm Phàm đi vào, bọn người Lưu Minh Minh xúm xít lại, họ đã biết chuyện hôm qua nên thật sự rất biết ơn và cảm kích Lâm lão sư.

Lâm Phàm cười vỗ tay: “Được rồi, luyện tập tiếp thôi, cũng sắp đến ngày rồi. Nếu các em không luyện tốt, sau này lên sân khấu có chuyện gì tôi sẽ rất mất mặt đó.”

Trương Đào đảm bảo: “Lâm lão sư yên tâm, chúng em nhất định sẽ cố gắng, không làm mất thể diện của lão sư đâu ạ.”

Lâm Phàm vỗ vai Trương Đào: “Được, cố lên. Đừng nói những chuyện này nữa. Tập những động tác hôm qua lại một lần cho tôi xem thử có vấn đề gì không nào.”

“Dạ.” Nhóm Trương Đào lập tức đứng thành hai hàng, trái ba người, phải ba người. Đây là đội hình đẹp nhất.

Lâm Phàm vỗ nhẹ bàn tay: “Bắt đầu.”

“Hây!!!”

Bàn chân cả bọn Trương Đào bắt đầu di chuyển, bàn tay đong đưa. Mặc dù thiếu mất một cánh tay nhưng vẫn không hề ảnh hưởng nét đẹp của họ.

“Được, không tệ, nhưng còn một số chỗ có vấn đề. Cánh tay của em Trương Đào không cần giơ cao lên như vậy, bước chân của Lưu Minh Minh đừng rộng thế, em Hoàng Nhã Nguyệt phải chú ý nhịp, đừng nóng vội, đừng gấp gáp, phải phối hợp…” Kiến thức Lâm Phàm không tệ, chẳng phải nói ngoa chứ trong chi hội Bát Quái này không mấy ai hiểu rõ hơn hắn.

“Rõ, Lâm lão sư.”

Mãi cho đến giữa trưa.

Cả nhóm luyện tập rất chăm chỉ, không khí phòng tập rất hăng hái. Vào lúc Lâm Phàm đang chuẩn bị đi ăn cơm cùng cả đám thì Giang Phi đến.

Lâm Phàm giao thẻ cơm của mình cho bọn họ để họ đi căn tin ăn cơm trước.

Thái độ Giang Phi hơi ngập ngừng: “Lâm lão sư, phó hội trưởng Quách gọi anh đến phòng hội nghị.”

“Ừm, còn ai nữa không?” Lâm Phàm hỏi.

“Một vài chủ tịch chi hội khác nữa.”

Giang Phi nói tiếp: “Nhưng tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy, tôi có cảm giác họ muốn hỏi tội anh đấy!”

“Vậy đi thôi” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Lời đồn thổi vẫn còn gây ồn ào dư luận, tạm thời hiệp hội không giải thích, có thể đang suy nghĩ biện pháp tốt nhất.

Giang Phi hơi do dự: “Lâm lão sư, lát nữa nhớ nhẫn nhịn một chút, bây giờ phó hội trưởng Quách đang rất đau đầu, tâm trạng chắc chắn rất bực bội, có thể sẽ hơi gay gắt.”

Lâm Phàm nhìn Giang Phi cười đáp: “Anh thấy tôi giống người có thể nhịn nhục à? Đi thôi, không sao đâu, đi xem thế nào!”

Giang Phi bất lực thở dài, dù không tiếp xúc với Lâm Phàm được mấy ngày. Thế nhưng sau chuyện này anh ta đã nhận ra Lâm Phàm không phải dạng người chịu thua thiệt, nếu Hội phó Quách nổi giận chưa chắc Lâm lão sư sẽ nể mặt.

Khi thấy Lâm lão sư và Giang Phi cùng trên đường đi đến phòng họp, một vài hội viên đang chuẩn bị đi nhà ăn dùng cơm đều dừng bước.

“Tôi mới thấy phó hội trưởng Quách và các chủ tịch chi hội đang cau có trong phòng họp đó.”

“Chắc đang muốn tìm Lâm lão sư nói chuyện.”

“Úi, hôm nay chắc mọi người không thấy vẻ mặt Vương Vân Kiệt lúc đi làm đâu nhỉ, hầm hè như muốn ăn tươi nuốt sống ai á, khiến tôi sợ muốn chết.”

“Nghe nói Tổng bộ gọi xuống mắng phó hội trưởng Quách một trận.”

Cả đám người bàn tán ầm ĩ nhưng bọn họ không dám tham dự vào mấy chuyện xui xẻo này. Nhất là sếp lớn phó hội trưởng Quách còn đang nổi điên, nếu không cẩn thận bị dính đạn lạc chắc sẽ bị ăn chửi chết luôn.

Chương 198: Cọng rơm cứng.

(Do có sự sai sót nên mấy chương trước dịch sai chỗ ông Vương Văn Kiệt là hội trưởng, nhưng chính xác ổng là chi hội trưởng mà thôi mong độc giả thông cảm, sẽ chỉnh lại)

Trong phòng họp.

“Thằng nhãi này quá đáng thật. Nó không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến hiệp hội sao?”

“Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, bây giờ phải nhanh chóng giải quyết, không thể để truyền thông tiếp tục đưa tin bậy bạ được.”

“Chả biết Tổng bộ nghĩ gì mà mời người này vào làm nữa.”

Phó hội trưởng Quách ngồi yên một chỗ, mặt mày cau có. Chuyện này có thể trách ông ta sao? Chuyện Vương Vân Kiệt làm rùm beng đến thế này còn nói gì được nữa?

Tổng bộ đặc biệt mời thằng nhóc này đến đúng là kẻ phá hoại mà, nếu không phải tại hắn sao xảy ra chuyện này. Tổng bộ điện thoại chửi ông ta không ngóc đầu lên nổi, đồng thời liệt hiệp hội Thượng Hải vào diện quan sát đặc biệt, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa sẽ cách chức phó hội trưởng của ông ta.

Hơn nữa quyết định của Tổng bộ còn chưa xuống, chỉ sợ đang chờ hành động của bọn họ.

Cộc cộc!

Có tiếng gõ cửa.

Đám người trong phòng họp nhìn nhau.

Phó hội trưởng Quách buồn bực nói: “Vào đi.”

Lâm Phàm đẩy cửa bước vào, cấp bậc Giang Phi không đủ nên không thể tham dự.

Bên trong có sáu người đang ngồi bao gồm cả Vương Vân Kiệt đang lù lù trong đó. Lúc Lâm Phàm bước vào, ánh mắt Vương Vân Kiệt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

Phó hội trưởng Quách thấy Lâm Phàm, dù trong lòng bất mãn nhưng vẫn mở miệng nói: “Ngồi đi.”

Lâm Phàm cười nói: “Phó hội trưởng Quách có chuyện gì cứ nói tự nhiên, bây giờ đang giữa trưa, học trò tôi vẫn đang chờ tôi ăn cơm.”

Giây phút này, cả phòng hoàn toàn yên lặng.

Cọng rơm cứng, đây là một cọng rơm cứng.

Phó hội trưởng Hiệp hội: Quách Thần.

Chủ tịch chi hội Dương thị Thái Cực Quyền: Vương Vân Kiệt.

Chủ tịch chi hội Thái Quyền: Viên Quang.

Chủ tịch chi hội Tán Đả: Ngô Hiên.

Chủ tịch chi hội Đại Thành Quyền: Đinh Đức

Chủ tịch chi hội Thái Cực Quyền: Vương Đức Sinh.

Vương Vân Kiệt tức giận vỗ bàn, đứng lên nói: “Ăn cơm? Bây giờ cậu còn tâm trạng ăn cơm à? Cậu có biết vì hành vi không suy nghĩ của cậu đã đẩy hiệp hội lên đầu sóng ngọn gió không hả?”

Lâm Phàm liếc nhìn Vương Vân Kiệt: “Thế thì sao nào? Tôi ăn cơm còn phải quan tâm tâm trạng các người à? Hành vi của tôi có suy nghĩ hay không thì trong lòng mọi người đều biết rõ mà.”

Phó hội trưởng Quách nói: “Thôi, mọi người ngồi xuống đây, chuyện này chúng ta phải bàn cho thật kỹ đừng để người ngoài cười chê.”

“Phó hội trưởng Quách, tôi đồng ý với quan điểm của ông, việc này phải nói cho rõ ràng, nhưng mà chủ tịch Vương đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi đây này. Ông nghĩ tôi có tâm trạng để nói chuyện nghiêm túc với mọi người không?” Lâm Phàm nói.

Bây giờ Phó hội trưởng Quách xem như sợ Lâm Phàm, thằng lõi này chính là tên quỷ chuyên gây rối, mới đến Hiệp hội vài ngày đã gây ra cả đống chuyện. Hơn nữa chuyện này còn rất nghiêm trọng, trực tiếp bài ra trên internet cho cả nước đều biết, nhận được sự quan tâm lớn của dư luận. Nếu không thể giải quyết thì chức phó hội trưởng của ông ấy sẽ xong đời.

Tâm trạng Vương Vân Kiệt rất sa sút: “Họ Lâm, cậu đừng có mặt dày mày dạn như vậy. Chuyện này là do cậu làm ra, tôi biết cậu không sợ sa thải nhưng cậu phải nhớ kỹ. Nếu không giải quyết chuyện này cho tốt thì cậu sẽ không dễ gì rời khỏi hiệp hội đâu.”

Lâm Phàm nghe được ý uy hiếp trong đó, mỉm cười: “Ông dựa vào đâu?”

“Bằng các vị chủ tịch đang ngồi đây.” Vương Vân Kiệt chỉ vào mọi người đang ngồi tức giận đáp.

Lâm Phàm không nói gì, bắt đầu cởi bớt nút áo, điện thoại, túi tiền để sang một bên.

“Lâm Chủ tịch, cậu muốn làm gì?” Phó hội trưởng Quách đang im lặng bỗng lên tiếng, bây giờ ông ta đang hối hận. Trước khi Lâm Phàm bước vào, cả đám họ đã có một cuộc hội ý nhỏ, cuối cùng kết luận là trước tiên phải dùng lời nói chèn ép khí thế của đối phương.

“Chả làm gì cả, không phải Vương Chủ tịch nói rằng các vị chủ tịch đang ngồi đây sao? Mọi người đều là người luyện võ, đừng nói là tôi khi dễ mấy người. Cả đám lên cùng lúc đi, không phải các người nằm xuống thì tôi nằm xuống thôi.” Lâm Phàm nói không được thì chính là đánh.

“Lâm Chủ tịch bớt giận, đừng giận mà.” Phó hội trưởng Quách lập tức đứng dậy can ngăn, sau đó nhìn Vương Vân Kiệt nói: “Ông im miệng giùm tôi đi.”

“Phó hội trưởng Quách, tôi…” Vương Vân Kiệt nổi cáu nhưng không thể làm gì, ngoảnh mặt đi không muốn nói tiếp.

Các chủ tịch khác nhìn nhau, thằng oắt này từ đâu tới mà hành xử không giống người bình thường vậy, đây là đâu? Đây chính là hiệp hội võ thuật Thượng Hải, nhiều năm qua chưa từng xuất hiện một nhân vật như vậy, dám ở trước mặt những chủ tịch như họ cởi nút áo đòi đánh hội đồng với họ?

Trước đây người khác muốn gia nhập hiệp hội đều phải tìm mối quan hệ, sau khi gia nhập nếu không biết cách ăn ở thì cũng tương đương với việc đóng lệ phí thường niên, để nhận được cái tên trong hiệp hội mà thôi.

Phó hội trưởng Quách nhìn Lâm Phàm, mặt nghiêm túc: “Lâm Chủ tịch, chuyện này tôi không thể không nói cho cậu biết, bây giờ cậu là người của hiệp hội, tất cả phải đặt hiệp hội lên hàng đầu. Cậu bôi tro trét trấu lên thanh danh của hiệp hội, không chỉ ảnh hưởng đến chúng tôi mà kể cả cậu cũng không tốt đẹp gì, đúng không? Huống chi trang thiết bị trong phòng hiện đại như vậy là để các cậu làm việc được thoải mái, cậu nhìn xem, vì chuyện này mà bây giờ hiệp hội nổi tiếng rồi, nổi tiếng vì tai tiếng đó.”

Chương 199: Không nhượng bộ.

Lâm Phàm xua xua tay: “Đừng nói mấy thứ này với tôi, tôi là người vậy đó, không quan tâm đến mục tiêu của hiệp hội. Tổ chức tốt không cần tôi nói vẫn sẽ tốt, tổ chức không tốt tôi cũng sẽ không mắt nhắm mắt mở. Chuyện này không liên quan gì đến tôi, hiệp hội muốn trả lời truyền thông thế nào là chuyện của các ông, nếu không thay đổi thì các ông cứ tiếp tục thế đi.”

“Lâm chủ tịch, sao cậu có thể nói chuyện với Phó hội trưởng Quách như vậy? Phó hội trưởng Quách chỉ muốn tốt cho cậu thôi.” Viên Quang bày tỏ thái độ muốn giảng hòa.

Thái độ Lâm Phàm rất cứng rắn: “Phó hội trưởng Quách cứ nói thẳng đi, ông muốn gì?”

Trong lòng Phó hội trưởng Quách hơi tức giận, cục đá cứng trong hầm cầu này vừa nát vừa thối, một chút kiến thức cũng không có, nếu tính cách như vậy mà có thể thành công thì tên của ông sẽ viết ngược lại, nhưng bây giờ ông ấy phải kiềm chế, thành khẩn nói:

“Lâm chủ tịch à, cậu nhìn xem, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này. Vương Vân Kiệt vi phạm quy định Hiệp hội chắc chắn phải bị xử phạt. Hi vọng cậu có thể trấn an giới truyền thông để chuyện này chìm xuống giúp tôi nhé.”

Lâm Phàm cười nói: “Phó hội trưởng Quách đánh giá tôi cao thật đấy! Làm sao tôi có thể trấn an giới truyền thông được đây? Tôi chỉ là một người dân bình thường làm gì có năng lực lớn như vậy?”

Phó hội trưởng Quách vội vàng khua tay: “Cậu có! Chỉ cần cậu nói với truyền thông rằng hiệp hội đang sửa chữa, chuyện hôm ấy của Vương Vân Kiệt chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Chỉ vậy thôi ư?” Lâm Phàm hỏi.

“Ừ, chỉ thế thôi, cậu chỉ cần nói vậy thì sự việc có thể lắng xuống.” Phó hội trưởng Quách gật đầu nói.

Trong lòng Lâm Phàm cười khẩy, tính toán hay thật. Không giải quyết gốc rễ vấn đề mà chỉ suy nghĩ những phương pháp lấp liếm này.

“Phó hội trưởng Quách.”

Lâm Phàm nhìn Quách Thần, dưới ánh mắt nghi hoặc của Phó hội trưởng Quách mở miệng nói: “Thật ra tôi đã nghĩ giúp ông một biện pháp tốt hơn.”

“Cậu nói thử xem.” Phó hội trưởng Quách nói.

“Hiệp hội tổ chức một buổi họp báo, Vương Vân Kiệt đích thân xin lỗi, không chỉ xin lỗi với học trò tôi mà phải xin lỗi với toàn bộ những người khuyết tật. Ông cũng phải đích thân thừa nhận bản thân mình quản lý hiệp hội có vấn đề. Còn chuyện bên ngoài đánh giá thế nào thì phải xem hành động của các ông. Chuyện cần nói tôi đã nói xong, tôi còn phải đi ăn cơm, không có thời gian nói chuyện với các ông nữa.” Lâm Phàm cất điện thoại và ví lại, sau đó mở cửa ra ngoài, không thèm nhìn những người trong Hiệp hội.

Biện pháp đã nói rồi, chỉ đợi xem họ có làm hay không thôi.

Dù sao ý hắn cũng đã quyết, đừng trông mong gì hắn sẽ thay đổi.

Giây phút này trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, dù một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Ba vị chủ tịch Vương Đức Sinh, Đinh Đức, Ngô Hiên liếc nhìn nhau, chuyện này không liên can đến họ. Họ không muốn phát biểu hay tuyên bố bất cứ điều gì, ngay từ đầu họ hoàn toàn đồng ý đề nghị của Vương Vân Kiệt. Nếu có thể hù dọa thì hù dọa, nhưng không dọa được thì họ cũng không muốn dính vào.

Những vấn đề này không phải vấn đề của bọn họ mà là vấn đề của Phó hội trưởng Quách, nên người đau đầu phải là Phó hội trưởng Quách.

Bọn họ không quyết định cách sử dụng tài chính của Hiệp hội, mọi chi tiêu đều do Phó hội trưởng Quách ký tên.

Loại người không kiêng nể gì ai mới là loại người không nên chọc vào nhất.

Bốp!

“Quá đáng, cậu ta cho rằng cậu ta là ai?” Vương Vân Kiệt giận dữ nói.

“Cút!” Phó hội trưởng Quách tức đến đỏ mặt, quát Vương Vân Kiệt.

Năm giờ chiều.

Lâm Phàm rời khỏi Hiệp hội đi đến phố Vân Lý xem tình hình cửa tiệm, bây giờ trong tiệm có Ngô Thiên Hà nên không quá bận rộn.

“Sao rồi? Hôm nay có vấn đề gì khó khăn không?” Lâm Phàm hỏi Ngô Thiên Hà.

Ngô Thiên Hà là người đứng đầu về Huyền học trong nước, bản lĩnh cao cường, khó có người sánh bằng. Nếu để cho người của Hiệp hội Huyền học thấy có người dám hỏi Ngô Thiên Hà có gặp khó khăn gì không chắc sẽ cười sái quai hàm.

“Không có, mấy người dân trong thành phố chỉ hỏi vài ba chuyện cỏn con thôi.” Bây giờ Ngô Thiên Hà đã quen thuộc với công việc ở đây, mỗi ngày xem cho mười người đúng là quá đơn giản.

Nhưng nếu có ai cố tình kiếm chuyện, ông ấy sẽ không trả lời. Lâm Phàm cũng muốn như vậy, mấy cái chuyện tào lao trả lời làm gì?

Hiện nay Ngô U Lan là một đóa hoa của cửa tiệm ‘Lâm đại sư’ ở phố Vân Lý, gần đây có không ít khách hàng là nam thanh niên ghé đến.

Điền Thần Côn xem điện thoại, lên tiếng: “Nhóc con, bây giờ cậu rảnh rỗi nhỉ, dám đấu nhau với mấy người trong Hiệp hội võ thuật.”

Lâm Phàm cười nói: “Tôi có rảnh đâu mà đấu đá với họ, ai mượn họ quá đáng làm gì.”

Ngô U Lan nói: “Lâm đại sư, thật ra tôi rất khâm phục anh, cái tên chủ tịch gì đó thật quá đáng, nói chuyện không có đạo đức. Cha, cha nói mấy người hay khẩu nghiệp sẽ như thế nào?”

Ngô Thiên Hà đáp: “Khẩu đức tích lũy phúc báu, thật ra từ miệng có thể thấy được số mạng tốt xấu của một người. Con người ta không ai làm chuyện xấu mỗi ngày nhưng nói xấu, đặt điều, dèm pha đều có thể xảy ra hàng ngày. Năm dài tháng rộng những phúc báu sẽ từ miệng theo điều xấu tuôn ra ngoài, cho nên những người hay khẩu nghiệp thường cuộc đời sẽ lận đận long đong.”

Chương 200: Thế giới người trẻ tuổi, ông tham gia làm gì.

Điền Thần Côn cười nói: “Không cần nói thẳng ruột ngựa, chừa ba phần cho người ta, giữ một phần khẩu đức cho mình. Khẩu đức chính là cách xử sự của một người, người sống hạnh phúc đều như vậy cả.”

Chỉ một vấn đề khẩu đức mà khiến cho Ngô Thiên Hà và Điền Thần Côn nói cả đống đạo lý.

Lâm Phàm nhận lấy ly trà Ngô U Lan rót, nhấp môi: “Hai vị đại sư có những góc nhìn rất chí lý.”

Điền Thần Côn nói: “Đây là lời của người xưa chứ không phải góc nhìn cá nhân tôi. Kinh Phật có ghi, Phật dạy, nói năng dịu dàng hòa nhã hợp lòng đại chúng, người đang làm, trời đang nhìn, giữ vững tâm thiện, làm nhiều việc tốt sẽ dễ dàng được trời cao chiếu cố.”

Lâm Phàm hỏi bâng quơ: “Thần Côn, ông là người không tin Phật sao có thể nói nhiều đạo lý như vậy?”

Điền Thần Côn hơi lúng túng: “Ha ha! Trước đây tôi đánh nhau với người ta làm người ta bị thương. Sợ quá tôi trốn vào chùa trong núi hết mấy tháng, có đọc qua một vài quyển kinh.”

Lâm Phàm sững sờ, trong lòng hơi hoảng hốt. Hắn kéo Điền Thần Côn ở cạnh mình không biết là đúng hay sai. Hình như Bách Khoa Toàn Thư nhìn trúng Điền Thần Côn, cứ dựa vào những kỹ năng của ông ấy mà mở khóa kiến thức. Nếu kiến thức của trang tiếp theo còn liên quan đến Điền Thần Côn chắc hắn khóc không ra nước mắt mất.

Bây giờ nhiệm vụ của trang kiến thức Bát Quái Chưởng vẫn chưa hoàn thành, tuy nhiên Lâm Phàm không vội, từ từ cũng sẽ đến thôi, tính ra khoảng thời gian này khá là thoải mái.

Điện thoại reng, Ngô Hoán Nguyệt gọi đến.

Ngô Hoán Nguyệt: “Đại sư, tôi lọt vào top bốn rồi.”

Lâm Phàm nghe xong, cười hớn hở: “Chúc mừng, chúc mừng!”

Gần đây bận rộn chuyện của Hiệp hội, hắn không có thời gian chú ý đến ‘Giọng ca triển vọng’ nhưng tình cờ đọc được tin tức, sau khi Anh Kim rời khỏi ‘Giọng ca triển vọng’, tổ chuyên mục mời một giám khảo mới tham dự. Dù danh tiếng của vị giám khảo này trên internet không tốt lắm nhưng nhờ vào chuyện của Anh Kim, cô ta cũng không dám làm bậy.

Đặc biệt Tề Minh lão sư vẫn còn trong ‘Giọng ca triển vọng’, nếu xảy ra vấn đề Tề Minh lão sư sẽ mắng như tát nước nên giám khảo mới chỉ dám lấy chi phí tham dự, không nghĩ đến việc sẽ động tay động chân vào.

Ngô Hoán Nguyệt: “Đại sư, năm ngày sau là thi chung kết, anh có thể đến xem không?”

Lâm Phàm nghĩ ngợi, hình như ngày đó mình không bận bịu gì: “Không thành vấn đề, tôi sẽ đi. Để tôi đến trường quay xem chung kết thế nào mới được.”

Ngô Hoán Nguyệt khẽ cười trong điện thoại: “Tôi chỉ cầu nổi tiếng là đủ rồi, không dám mơ ước chức quán quân đâu.”

Lâm Phàm vui vẻ nói: “Đi thi mà không muốn quán quân là không được đấy nhé! Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, để tôi gọi điện thoại cho Vương Minh Dương xem anh ta có rảnh không, chúng ta tìm chỗ họp mặt đi.”

Ngô Hoán Nguyệt: “Tất cả theo đại sư sắp xếp.”

Sau khi cúp máy.

Điền Thần Côn trố mắt nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm hỏi: “Gì vậy?”

“Tôi đi nữa.” Điền Thần Côn muốn theo Lâm Phàm ra ngoài để gặp mỹ nữ.

Lâm Phàm vỗ vai Điền Thần Côn: “Thế giới của người trẻ tuổi, ông đừng có đòi tham gia vớ vẩn. Ngô Thiên Hà mới đến Thượng Hải, tối ông không có gì làm thì hai ông rủ nhau đi dạo công viên hay ra quảng trường nhảy múa gì cũng được.”

Sau khi bị từ chối, Điền Thần Côn buồn nẫu ruột thở dài một hơi, dù tôi lớn tuổi nhưng tâm hồn tôi vẫn vui tươi nhí nhảnh mà.

“Tôi đi đây, về trước nhé mọi người.” Lâm Phàm không ở lại bao lâu đã rời đi.

Trên xe, chuông điện thoại réo vang.

Lâm Phàm nói: “Đang ở đâu? Đêm nay rảnh không? Ra ngoài tụ tập gặp nhau tí.”

Trong điện thoại Vương Minh Dương hớn hở: “Đang định đi ăn cơm với Tử Nhạc đây, vừa kịp lúc đi chung luôn nhé!”

Lâm Phàm nói: “Hẹn chỗ cũ nha! Tôi đi rước Ngô Hoán Nguyệt đã.”

Vương Minh Dương cười bỉ ổi: “Sao rồi? Phát triển tới đâu rồi?”

“Tôi chả hiểu anh nói cóc khô gì cả! Cúp đây, gặp mặt nói chuyện sau.” Lâm Phàm cúp điện thoại, Vương Minh Dương lại giỡn nhây rồi, chẳng lẽ thấy mình độc thân nên muốn gán ghép mình sao?

Sau đó bấm gọi điện thoại cho Ngô Hoán Nguyệt, hỏi địa chỉ, chạy thẳng đến đón.

Ở một chung cư nào đó.

Lâm Phàm ngồi đợi trong xe, chuyện xảy ra gần đây khá thú vị, thật không ngờ ở trong một hiệp hội mà có nhiều chuyện khuất tất như vậy, nhưng không thể trách hắn. Hắn không chủ động đòi gia nhập hiệp hội mà do hiệp hội một hai mời mọc hắn, chuyện này đâu thể trách mình được nhỉ?

Trong lúc Lâm Phàm đang suy nghĩ những chuyện này, một bóng dáng thướt tha xuất hiện trước xe.

Ngô Hoán Nguyệt mở cửa xe, trên người tỏa ra một mùi hương nước hoa dễ chịu, trang phục đơn giản nhưng rất hợp thời: “Làm phiền Lâm đại sư đến đây đón tôi.”

Lâm Phàm nhìn mấy lần, sau đó lái xe đi: “Không sao, thuận đường thôi.”

Lúc ở trên lầu Ngô Hoán Nguyệt đã cố tình điệu đà một chút, bắt gặp Lâm đại sư nhìn mình mấy lần làm cô thầm đắc ý.

Trong xe chỉ có hai người, nhờ Ngô Hoán Nguyệt hoạt bát nên bầu không khí không hề gượng gạo.

“Lâm đại sư, tôi xem tin tức thấy mấy đứa nhỏ đáng thương quá trời, cái ông chủ tịch kia sao đành lòng nói những câu như vậy chứ!”

Lâm Phàm cười nói: “Bọn nhỏ không đáng thương, tụi nó giống chúng ta, chẳng có gì khác biệt, thậm chí còn kiên cường hơn chúng ta nhiều. Còn khứa kia thì nói đến làm gì.”

Ngô Hoán Nguyệt gật đầu, nói sang chuyện khác.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:)Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..!-0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ )1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!!Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới.Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...!^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay