1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 17: Chẳng trách không có bạn gái (c161-c170)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 17: Chẳng trách không có bạn gái (c161-c170)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 161: Chẳng trách không có bạn gái, đồ cẩu độc thân.

Weibo của Vương Vũ Thần.

Thu Đao Chặt Cá đã hoàn toàn đánh chiếm weibo này rồi, tất cả những bình luận trên trang đều là do Thu Đao Chặt Cá dùng acc clone đẩy đi.

Chiến Thần Combat không phải là kiểu có tiếng mà không có miếng, một khi hắn đã ra tay thì thật khó mà tưởng tượng.

“Vẻ ngoài không tồi, giọng nói cũng không tồi, chỉ tiếc là… Người thích cô lại không phải là người phù hợp.” Thu Đao Chặt Cá sẽ không nương tay, mặc dù hắn nói chuyện có chút áy náy, nhưng trong chớp mắt thì trong đầu chỉ toàn hiện lên những chuyện bị cái tên Thần Côn kia hãm hại.

“Cô bất hạnh thì kệ cô, nếu như đã bước trên con đường này thì phải chịu đựng được lửa giận của Thu Đao Chặt Cá tôi đây.”

Trấn áp!

Trấn áp tuyệt đối!

Tất cả thủy quân bắt đầu được huy động tìm kiếm.

Hắn muốn đánh một trận lớn, thân là người dẫn đầu thủy quân, tự thân dùng toàn bộ thực lực của mình thì thật không ai dám nghĩ đến.

Trong một phòng thu âm.

Vương Vũ Thần đang luyện tập bài hát mới, Anh Kim ngồi ở một bên nhận xét.

“Vũ Thần, quãng ba phải hát luyến láy một chút, giống như này này…” Mặc dù con người Anh Kim không tốt lành gì, nhưng thật sự là người có bản lĩnh, chỉ mới nghe một lần đã có thể phát hiện ra lỗi sai bên trong.

Vương Vũ Thần gật đầu, hát lại một lần nữa, đã tốt hơn rất nhiều so với vừa nãy.

Anh Kim là thiên hậu trong giới ca sĩ, thuận tay với là có ngay trong tay rất nhiều bài hát hay, bài hát Vương Vũ Thần thể hiện đều do người viết lời riêng của Anh Kim viết ra, người khác khó mà bì nổi.

“Cuộc thi ngày kia bằng mọi giá không thể thua được nữa, chỉ cần không thất bại thì con sẽ được thăng cấp.” Anh Kim nói.

Lần này thì có hai mươi tư người, chỉ có mười hai người được chọn, cô ta không ngờ rằng Vương Vũ Thần sẽ hát sai sót như thế. Nhưng cũng chẳng sợ bị người khác nói là không công bằng, nên bà ta cứ cho kết quả hòa là được.

Lúc đó, bà ta cũng không dám chấm cho Vương Vũ Thần được thắng, không thì thật sự sẽ có chuyện.

“Vâng, con rõ rồi dì.” Vương Vũ Thần đáp.

“Gọi là lão sư.” Anh Kim nhắc nhở.

Vương Vũ Thần gật đầu: “Vâng, thưa lão sư.”

“Được rồi, nghỉ một lát đi.” Anh Kim nói.

Vương Vũ Thần nằm trên sô-pha, tranh thủ giờ nghỉ chơi điện thoại.

Đột nhiên cô ngạc nhiên bật dậy.

“Sao weibo của mình lại có nhiều người vào mắng chửi thế này?” Vương Vũ Thần ngây ngẩn cả ra.

Trước giờ tập luyện, cô đã tải lên một bài đăng mới, có rất nhiều người vào like. Thế nhưng chỉ mới tập luyện một chút thôi mà sao weibo đã bị người ta bôi đen thế này.

Anh Kim nhíu mày, nhìn một cái, rồi nói: “Có lẽ là đám thủy quân đấy.”

Bà ta là người lão luyện, là thủy quân hay không chỉ cần liếc mắt là biết, bình luận phía dưới cũng khiến cho Anh Kim kinh ngạc.

“Tôi đã nói mà, Anh Kim sao có thể bỏ qua một cách tốt như vậy chứ, ra là như vậy, mọi người mau xem đi.”

“Quả nhiên là đi cửa sau, thì ra là thân thích, Anh Kim có cần mặt mũi nữa không vậy.”

“Một kẻ thua cuộc, một người hoàn mỹ, sao có thể hòa nhau cơ chứ. Kết quả này nói cho chúng ta biết, bắt buộc phải có thân thích giúp đi cửa sau.”

“Hai người này tàn đời rồi.”

“Hát dở như vậy còn đòi thăng cấp, về nhà đê.”

“Lão yêu bà Anh Kim này, nhìn mà phát tởm.”

Thu Đao Chặt Cá lợi dụng sức mạnh của thủy quân trực tiếp xông trận, tìm ra được điểm chí mạng, thì ra họ là quan hệ thân thích. Đây đúng là tin tức lớn, hắn không thể chờ thêm mà lập tức tung tin này ra ngoài.

Cái cần ở đây là tốc độ.

Dám đấu với Thu Đao Chặt Cá tôi đây thì chuẩn bị lãnh hậu quả đi.

Vương Vũ Thần nhíu mày: “Sao họ lại có thể nói con như vậy chứ.”

Trong lòng Anh Kim tức giận, nhưng tố chất nghề nghiệp tu dưỡng lâu năm khiến cho bà ta bình tĩnh trở lại: “Đừng quan tâm, cứ luyện tập cho tốt đi, nếu ngày thi ra sân xuất sắc thì chuyện này sẽ coi như là đi vào dĩ vãng.”

Sao Vương Vũ Thần có được tâm thái như Anh Kim chứ, mặc dù gật đầu đấy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Thu Đao Chặt Cá cố thủ trong nhà, theo dõi Weibo của Vương Vũ Thần.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, đây mới chỉ là mở màn, còn chưa có thật sự bắt đầu đâu.

Ting!

Có tin nhắn tới.

Thu Đao Chặt Cá thấy tên người gửi tin nhắn thì không khỏi mỉm cười, hắn nhúc nhích thân hình mập mạp, nhích lại cái mông tròn núc ních choán hết chỗ ngồi. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái mông của Thu Đao Chặt Cá thật sự là loại rất được đám đàn ông yêu thích, vừa đầy đặn lại vừa mềm mại.

Vô cùng bá đạo.

Mở tin nhắn ra xem.

Lâm Phàm: “Anh thật là quá đáng! Vậy mà ra tay với cả một cô gái, chẳng trách không có bạn gái, đồ chó độc thân.”

Thu Đao Chặt Cá đọc xong tin nhắn tức thì nổi giận, đây chính là nỗi đau của hắn, từng bị người ta đá, từng bị một gã đực rựa giả gái lừa bịp. Điều này đã trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời hắn, vậy mà bây giờ tên nhãi này còn dám khơi ra.

Đáng hận, thật sự quá đáng hận.

Chương 162: Còn muốn cho người ta con đường sống hay không.

Thu Đao Chặt Cá: “Cút ngay cho tôi, Thu Đao Chặt Cá tôi quyết sẽ bôi đen Vương Vũ Thần này cho đến cùng, anh cứ mở to mắt mà nhìn đi.”

Trên xe.

Lâm Phàm rất bất lực, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan gì tới mình. Vương Vũ Thần bị bôi đen, hoàn toàn là do Thu Đao Chặt Cá giở trò, chẳng dính dáng cái lông gì tới mình cả.

Tắt Weibo.

Lái xe rời đi.

…..

Gần đây trên mạng rất náo nhiệt.

Đầu tiên là Tề Minh lão sư của chương trình “Giọng ca triển vọng” tức giận đập micro bỏ đi, sau đó là quan hệ thân thích bí mật giữa tuyển thủ Vương Vũ Thần với Anh Kim.

Hai chuyện này vốn đã rất hot rồi, nhưng tin tức mới của Hàn Lục còn nổ ra ngay sau đó.

Tiêu đề là.

“Danh tính người bí ẩn được tiết lộ, không muốn cạnh tranh công bằng với Hàn Lục, nói thẳng đối phương đã là bại tướng nên sẽ không xuất trận.”

“Không ngờ nghề nghiệp của người bí ẩn lại là…”

Cư dân mạng phát hỏa khi nhìn thấy tiêu đề.

Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao.

“Trâu bò, ngàn tính vạn tính, không ngờ người bí ẩn lại trẻ tuổi như vậy.”

“Giỏi thật, rốt cuộc tên nhóc này là ai thế, bán cái bánh kếp mà không ngờ có nhiều người xếp hàng như vậy.”

“Chúng ta vẫn là nên thảo luận về việc tại sao người bí ẩn lại không ứng chiến đi.”

“Lầu trên có ngu không vậy, không thấy người ta bán cái bánh kếp mà còn cháy hàng sao, đánh nhau thì có ích gì?”

“Vãi, lần đầu tiên thấy người ăn bánh kếp lại có biểu cảm như vậy đấy, thật sự ngon đến thế sao?’

“Mời mọi người quay trở lại vấn đề chính, vấn đề chúng ta cần nói đến ở đây là võ thuật Trung Quốc có thật hay không, chứ không phải bánh kếp.”

“Loại bánh kếp này không phải bình thường, các người nhìn kỹ mà xem, kiểu tạo hình kia không phải tay nghề bình thường có thể làm ra được đâu.”

“Đám súc vật này, các người ngừng nói về bánh kếp đi.”

“Vãi, clip này là ai quay vậy, tất cả đều biểu lộ cảm xúc quá khoa trương rồi.”

Tất cả cư dân mạng đều phát hiện, tiêu đề và bình luận rất khác nhau.

Thảo luận là về võ thuật Trung Quốc, nhưng bình luận lại là về bánh kếp.

Có phải là vào nhầm kênh rồi không?

Dưới Weibo Hàn Lục.

Trí tưởng tượng của đám dân mạng này bay quá xa.

“Hàn Lục, ngươi anh bị một đại sư bánh kếp hạ đo ván rồi, ngươi anh có điều gì muốn nói không?”

“Cao thủ tại nhân gian, thân phận thật sự của cao thủ thần bí vậy mà lại là đại sư bánh kếp.”

“Trâu bò, còn đánh giá cái gì nữa, ngay cả một tay bánh kếp còn không đánh lại thì còn đánh đấm cái rắm.”

Hàn Lục vẫn luôn ngóng chờ tin tức mới.

Nhưng khi thấy tin tức này thì Hàn Lục ngu người luôn rồi, trong lòng đồng thời bùng lên một ngọn lửa.

Đáng hận, thật sự quá đáng hận.

Bánh kếp?

Người bí ẩn?

Người bí ẩn bán bánh kếp?

Kẻ bại trận không đáng được để ý.

Những từ này dồn dập đột kích vào trong đầu Hàn Lục.

Giây phút này, Hàn Lục nổi bão rồi.

Mà Lâm Phàm khi thấy tin tức này cũng chết lặng.

Tôi nói những lời này khi nào, mấy đám chó săn này đúng là ngại lửa cháy chưa đủ lớn mà.

Hiệp hội Võ thuật.

“Được đó, tuổi trẻ tài cao.”

“Mầm non tốt như vậy sao có thể bán bánh kếp được, chắc chắn phải đưa cậu ta vào hiệp hội rồi.”

“Người trẻ tuổi này đúng là tràn đầy sức sống, lại còn rất khiêm tốn nữa.”

“Báo với bên Thượng Hải đi, bằng mọi giá phải mời được người đến.”

“Rõ, đã cử người đi rồi.”

Đoàn đội của Hàn Lục.

“Tên nhãi này cũng quá khoa trương rồi đấy.”

“Dám nói anh Hàn là bại tướng, cậu ta không biết hôm đó trạng thái của anh Hàn không được tốt sao.”

“Một tên bán bánh kếp có thể lợi hại tới đâu chứ?”

“Tôi thấy mấy tay phóng viên chỉ giỏi xuyên tạc thôi.”

“Vô liêm sỉ!”

“Đê tiện!”

Tất cả quần chúng.

“Trâu bò thật sự, người hạ nốc ao Hàn Lục lại là một người trẻ tuổi.”

“Chân nhân bất lộ tướng, thua cũng không có oan.”

“Nói thật thì quá bá đạo rồi.”

“Tay nghề bánh kếp này tôi nhìn cũng phát thèm.”

“Lầu trên, chúng ta có thể đừng nhắc đến bánh kếp không, cái cần nói đến hiện tại là tỉ võ.”

“Bánh kếp độc lạ, nhìn đã thấy ngon rồi.”

“Đậu xanh!”

Hôm sau!

Phố Vân Lí.

Lâm Phàm ngồi trong cửa hàng, chuyện ngày hôm qua đã khiến cho người dân thành phố chị phục rồi. Ôngng chủ nhỏ nói chạy là chạy, một chút do dự cũng không, lập tức biến mất dạng.

Điền Thần Côn rất bất mãn với Lâm Phàm: “Hôm qua có đi cũng nên chào hỏi một tiếng đi chứ, cậu vừa đi thì tôi lập tức gặp xúi quẩy.”

Lâm Phàm hớn hở đáp: “Thế nào, cảm giác được quần chúng vây quanh như minh tinh cũng không tệ ha.”

Điền Thần Côn trợn trắng mắt: “Không tệ cái rắm, điện thoại OPPO của ta tôi suýt nữa thì bị người ta làm hỏng rồi.”

Tính ngày thì cha con Ngô Thiên Hà cũng sắp đến rồi, nói không chừng bây giờ đã đến Thượng Hải rồi cũng nên.

Chỉ cần Ngô Thiên Hà đến thì những ngày tháng tươi đẹp cũng sắp đến rồi, không phải bận rộn nữa.

“Sao lại ầm ĩ thế?” Điền Thần Côn nghi hoặc, đi đến cửa rồi trông ra bên ngoài, tức thì kinh ngạc: “Không xong rồi, mấy tên nhãi kia lại tới nữa rồi.”

Lâm Phàm tức muốn hộc máu, còn cho người ta đường sống không vậy.

Chương 163: Thách đấu Hàn Lục.

Bên ngoài.

Một đám phóng viên kéo đến, lúc này có một người đàn ông đang bị vây kín xung quanh phỏng vấn.

“Lần này tôi đến là để đưa ra lời thách đấu.” Hàn Lục khí thế nói.

Đám nhà báo vui sướng, tin tức trọng đại mà bọn họ đang mong đợi cuối cùng cũng đến.

Hàn Lục tự mình tìm đến cửa thách đấu, chỉ cần chờ xem đối phương có tiếp nhận hay không thôi.

Những ông chủ cửa tiệm xung quanh đều đứng ở cửa hóng hớt.

“Cửa hàng của Lâm đại sư hôm nay lại bắt đầu náo nhiệt rồi.”

“Náo nhiệt cái rắm, đây là có người đến gây sự.”

“Mọi người mau lại đây đi! Lâm đại sư là trụ cột của phố Vân Lí chúng ta, sao có thể cho phép kẻ nào dám làm càn như vậy được.”

“Đi, đi, tập hợp! Chúng ta đi ủng hộ cho Lâm đại sư nào.”

Các ông chủ cửa hàng hô hào tụ họp đông nghẹt.

Mặc dù Lâm Phàm chưa từng tiếp xúc với những ông chủ cửa hàng này, nhưng hắn lại rất được lòng những người này, chỉ vì nhờ có sự hiện diện của ‘Lâm đại sư’ mà việc làm ăn của họ phất hơn rất nhiều so với trước kia.

Điền Thần Côn sững người: “Rồi giờ sao?”

Lâm Phàm bất lực: “Sao trăng gì, xem xem tình hình thế nào đã.”

Dưới sự ủng hộ của đám phóng viên, Hàn Lục đi đến trước cửa, ánh mắt ác liệt quét qua một vòng, cuối cùng dừng trên người Lâm Phàm.

“Chính là cậu.” Hàn Lục không thể quên đi gương mặt của Lâm Phàm, tay cầm một lá thư thách đấu: “Tôi đến để thách đấu với cậu, quy tắc và thời gian cho cậu quyết định.”

“Thư thách đấu đó.” Điền Thần Côn lập tức vui sướng, bao nhiêu năm rồi mới được nghe thấy hai từ này.

Thời đại đã thay đổi, đánh nhau sẽ bị tống vào tù, vì vậy Điền Thần Côn cũng ít khi đi ẩu đả.

Đám phóng viên chụp ảnh nhoay nhoáy, khắc ghi giây phút lịch sử này.

Lâm Phàm thong dong nhấp một ngụm trà đáp: “Không nhận.”

Toàn trường ồn ào hẳn lên.

Đám phóng viên không ngờ kết quả lại như này.

Hàn Lục nhíu mày, từ sau khi bị tên nhãi này đánh bại, anh ta liền trở thành trò cười cho cộng đồng mạng. Nếu như không lấy lại danh tiếng thì e là cả đời này anh ta không xóa được nỗi ô danh này mất.

“Cậu đang sợ sao, sợ tôi sẽ đánh bại cậu à?” Hàn Lục nói.

Lâm Phàm liếc Hàn Lục một cái, không thèm để tâm đáp: “Cho dù anh có đánh bại được tôi thì điều đó có nói lên được gì không?”

Hàn Lục nói: “Nói lên cậu chỉ biết ra vẻ ta đây, không có thực lực.”

Lâm Phàm nói: “Tôi xem bói, lẽ nào tôi cũng phải đi tìm một thầy xem bói khác, thách đấu với họ để chứng minh họ là kẻ lừa đảo sao?.”

“Đừng phí lời nữa, thư thách đấu ở đây, nếu cậu không nhận thì cậu phải thừa nhận trước các nhà báo rằng cậu là kẻ chỉ biết ra vẻ ta đây, không phải là đối thủ của tôi.” Hàn Lục nói.

Đám đông xung quanh cảm thấy bất bình.

“Sao cái người này lại phách lối như vậy chứ, anh đã là bại tướng dưới tay Lâm đại sư rồi, dựa vào cái gì Lâm đại sư phải nhận lời thách đấu.”

“Đúng vậy, lần đó anh đã bị đánh bại rồi, còn muốn thế nào nữa.”

“Hay là Lâm đại sư cứ tiếp nhận đi, đánh bại anh ta thêm lần nữa Để anh ta ngoan ngoãn cút đi, đừng có tiếp tục huênh hoang như vậy.”

“Đúng thế, đúng thế.”

Vẻ mặt Lâm Phàm bất lực, đừng có đào hố người khác như vậy có được không, thật là cảm thấy áp lực quá lớn.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại.

“Ai là Hàn Lục.” một giọng nói tức giận hô lên từ trên xe, một người đàn ông mặc đồ luyện võ đi xuống.

Đám nhà báo nhìn thấy người đàn ông này thì lập tức đi đến, ồ ạt đưa ra hàng loạt câu hỏi.

“Tôi là Lý Đạt Phi núi Tiểu Vũ, tôi đã hẹn cậu trên Weibo mấy lần rồi, cậu cũng không đồng ý. Bây giờ lại đi chọn kẻ yếu nhớt này, hôm nay tôi đến là để đánh bại cậu, cho cậu biết thế nào là lợi hại.”

Một vài người dân không biết Lý Đạt Phi là ai, nhưng nhờ đám nhà báo thì đã biết được đáp án.

“Lý Đạt Phi núi Tiểu Vũ, một chiêu thiết đầu công, đập gạch như bánh. Người này có tuyệt kỹ là tay không đập đá, từng đạt giải thưởng, là người thật sự có công phu.”

“Tuyệt vời, lần này thì hay rồi, Lý Đạt Phi đấu với Hàn Lục, không ngờ diễn biến lại thế này.”

Hiển nhiên là sự xuất hiện của Lý Đạt Phi đã thu hút sự chú ý của cánh nhà báo.

Lâm Phàm tức thời vui sướng, không ngờ lại có cứu viện tới.

Hàn Lục nhìn Lý Đạt Phi, cười khinh thường: “Tôi không quen ông, tôi sẽ không đấu với ông, tôi muốn đấu với cậu ta.”

Lần này tới, Lý Đạt Phi mang theo rất nhiều đồ đệ với mục đích thị uy.

“Hàn Lục, anh đây là sợ sư phụ của chúng tôi sao.”

“Sư phụ tôi đã hẹn thách đấu với anh mấy lần trên Weibo rồi, nhưng anh đều không đáp lời vì sợ sư phụ tôi à.”

Lý Đạt Phi ngăn đám đệ tử đang khiêu khích lại: “Tôi sẽ không làm cậu bị thương, chúng ta sẽ đấu một cách công bằng. Nếu cậu thua thì sau này không được huênh hoang nữa, còn nếu tôi thua thì tôi sẽ phục, sau này cậu sai đâu tôi đánh đó.”

Hàn Lục vẫn không đồng ý ứng chiến.

Đám nhà báo xung quanh bắt đầu xầm xì bàn tán.

Chương 164: Báo cảnh sát.

“Không lẽ Hàn Lục thật sự sợ Lý Đạt Phi sao?”

“Cái này khó nói lắm, Lý Đạt Phi đã từng lên truyền hình, lại còn đạt giải thưởng rồi, có công phu thật đấy.”

“Lẽ nào thật như lời Lý Đạt Phi nói, Hàn Lục tìm một kẻ yếu nhớt để thách đấu sao?”

“Tôi nghĩ có thể là như vậy đấy.”

“Hoặc có thể thật sự là Lý Đạt Phi đã hẹn vài lần trên Weibo, nhưng căn bản là Hàn Lục không thèm để ý, có lẽ là có bí mật nào đó không thể cho ai biết nên muốn mượn cơ hội này để làm lớn chuyện. Nếu lát nữa bị đánh bại thì không còn gì để hóng nữa rồi.”

Hàn Lục tuổi trẻ bốc đồng, sao có thể chịu đựng được loại hiềm nghi này, thế là anh ta nhìn về phía Lý Đạt Phi nói: “Được! Tôi đấu với ông ngay tại đây, dưới sự chứng kiến của cánh nhà báo.”

“Tốt lắm.” Lý Đạt Phi cởi áo ngoài ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, mặc dù đã có chút lớn tuổi, nhưng không phải ai cũng có thể sở hữu được một thân hình như vậy.

Lâm Phàm và Điền Thần Côn nhìn nhau một cái.

Điền Thần Côn nói: “Lý Đạt Phi này có bản lĩnh đấy.”

Lâm Phàm ngạc nhiên: “Có bản lĩnh thật sao?”

Điền Thần Côn gật đầu: “Ừm.”

Người dân vây xung quanh kinh hô.

“Vãi, tuổi tác cũng không còn trẻ mấy, vậy mà có cả sáu múi.”

“Xem ra là thật sự có công phu rồi, rốt cuộc Lý Đạt Phi này là ai vậy.”

“Tôi tra ra được rồi, ông ta là một người rất lợi hại. Từ nhỏ đã luyện võ, tuyệt kỹ là tay không chặt đá.”

“Tôi cũng tra ra được rồi, đúng là không thể ngờ được.”

Lúc này, Lâm Phàm lấy điện thoại ra.

Điền Thần Côn hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Báo cảnh sát chứ làm gì, giữa ban ngày ban mặt ẩu đả đánh nhau, thân là một công dân tốt thì phải báo cảnh sát.” Lâm Phàm đáp.

Điền Thần Côn thộn mặt ra.

“Dạ, đội trưởng Lưu, tôi muốn báo cáo. Ở phố Vân Lí có người đánh nhau, hiện trường đã bắt đầu mất kiểm soát rồi. Đúng, làm loạn an ninh trật tự, đã xảy ra thương thế.”

“Vâng, anh đến là thấy, còn có cả nhà báo nữa. Nếu bị truyền thông đưa tin thì thật không tốt.”

Sau khi cúp máy.

Lâm Phàm ngồi xuống ghế, chuẩn bị ăn dưa hóng hớt. Ở bên ngoài quan sát trận đấu này, trong lòng hắn cũng tự nhủ thầm.

Bộ coi tôi là kẻ hữu dũng vô mưu sao, ai đến thách đấu thì cũng tiếp à. Nơi này là Thượng Hải, thành phố phát triển ảnh hưởng đến cả quốc gia, ẩu đả bừa bãi sẽ tạo ra hậu quả rất tệ.

Làm người là phải biết khiêm tốn, phải biết tu thân dưỡng tính nha.

Điền Thần Côn nói: “Chúng ta có độc ác quá không.”

Không chỉ gọi báo cảnh sát, còn khểnh chân ngồi cắn hạt dưa hóng hớt, sao cứ cảm thấy thật vô sỉ thế nhở.

Lâm Phàm cười đáp: “Ông nghĩ như vậy là sai rồi, chúng ta đều là công dân tốt, thấy chuyện sai trái thì phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát để bảo vệ anh ninh trật tự thành phố. Ông nói xem, đánh lộn ẩu đả như vậy sẽ ảnh hưởng đến trật tự trị an đó nha.”

Điền Thần Côn gật đầu: “Nghe cũng có lý.”

Trận đấu giữa Lý Đạt Phi và Hàn Lục thu hút rất nhiều người chú ý.

Thứ mà dám nhà báo muốn là tin tức mới, Lâm Phàm có nhận lời thách đấu hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Cho dù là bên nào thắng, bên nào thua, thì đối với nhà báo phóng viên bọn họ cũng đều có lợi.

Điền Thân Côn kinh hô một tiếng: “Đánh rồi, đánh rồi.”

Lúc này, hiện trường một mảnh kinh hô.

Lý Đạt Phi tung ra một cú đấm, thế tựa mãnh hổ xuất sơn. Nhưng cũng không thể xem thường Hàn Lục, chân lùi một bước trực tiếp tránh thoát.

Hai người cứ vậy anh đấm tôi đá vô cùng quyết liệt.

Đám nhà báo liên tục chớp lấy hình ảnh tại hiện trường, người dân vây xung quanh cũng không ngừng kinh hô.

Đúng là quá hay.

Công phu của Lý Đạt Phi luyện có khí lực rất mạnh, chỉ có điều tốc độ lại không nhanh.

Điền Thần Côn gật đầu: “Không tệ, đúng là có bản lãnh.”

Lâm Phàm hứng thú dạt dào xem: “Đúng là rất giỏi, ông xem Hàn Lục bị lãnh một cú đấm, sắc mắt bắt đổi thay đổi rồi.”

“Lý Đạt Phi này luyện là ngạnh công, khí lực rất mạnh, nhưng Hàn Lục này danh tiếng cũng không phải giả, sức chịu đòn cũng rất khá.” Điền Thần Côn nói.

Dân chúng xung quanh hứng thú xem, trận đấu này đúng là rất tuyệt vời.

Chỉ có điều những động tác võ thuật không quá ưu mỹ như trên phim điện ảnh, nói thật là đánh cũng loạn như đánh nhau ngoài chợ, anh đấm tôi đá, anh đến thì tôi lui.

“Sư phụ cố lên, đánh anh ta đi.”

“Không được đá vào thân dưới.”

“Sư phụ cố lên.”

“Sư phụ cố lên.”

Đồ đệ của Lý Đạt Phi hò reo tăng khí thế cho sư phụ.

Cánh nhà báo bận rộn chụp hình, quay phim, không ngừng chuyển đổi góc máy.

“Đừng tiếp cận quá gần, nếu không sẽ bị đánh nhầm đấy.”

Mặc dù cánh nhà báo muốn bắt trọn từng khoảnh khắc, nhưng cũng không dám tiếp cận quá gần, một đấm kia mà rơi trên người thì ai mà trụ nổi.

Đổ máu rồi, cả hai bên đều đổ máu rồi.

Hai người đều bị dính một đấm, máu mũi đã chảy rồi.

Bắt đầu nóng máu rồi.

“Mẹ ơi, sao hai chú đó lại đánh nhau.” Một bé trai tay ôm trái bóng hiếu kỳ hỏi.

“Hai chú đó đang tỉ võ.” Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức rút điện thoại ra, chuẩn bị ghi hình lại.

“Bên cạnh đừng có đẩy nữa.”

Chương 165: Cảnh sát tới.

Người vây xem càng lúc càng đông, người phụ nữ trẻ tuổi bị xô đẩy, tình cờ đụng rơi trái bóng trong tay bé trai.

Trái bóng rơi xuống đất lăn đi.

“Bóng của con.” Bé trai làm rơi mất trái bóng, đôi chân nhỏ lập tức đuổi theo.

Trái bóng lăn về phía Lý Đạt Phi và Hàn Lục.

Đối với một đứa trẻ mà nói, sao có thể nhận thức được tình huống phía trước rất nguy hiểm.

“Ấy, bé con đừng chạy vào đó.” Người bên đường vây xung quanh tức thời kinh hô.

Người phụ nữ trẻ tuổi đang dùng điện thoại quay phim kia nhìn thấy đứa trẻ xông vào trong trận đấu, sắc mặt lập tức hoảng hốt kêu lên: “Quay lại mau!”

Mà lúc này, tốc độ ra đòn của Hàn Lục bắt đầu trở nên mãnh liệt. Lý Đạt Phi không ngừng lùi bước, không chú ý tới phía sau có một đứa trẻ.

Lâm Phàm và Điền Thần Côn ngồi ở cửa cách đó khá gần, thấy vậy lập tức sửng sốt, sắc mặt đại biến.

Điền Thần Côn còn chưa kịp ra tay, Lâm Phàm đã xông lên.

“Không!” Người phụ nữ trẻ tuổi thất thanh kêu lên, tựa như đã hình dung ra thảm kịch sắp xảy đến.

Mắt thấy Lý Đạt Phi sắp lùi xuống đụng vào đứa trẻ, đúng lúc này một bàn tay trực tiếp chộp lấy nó, bàn tay còn lại thì chống trên vai Lý Đạt Phi.

Mượn vai Lý Đạt Phi làm điểm tựa, trực tiếp lật người rồi vượt qua hai người bọn họ, đáp xuống phía sau Hàn Lục. Tiếp đó hắn tung một cước đá vào lưng Hàn Lục, Hàn Lục đứng không vững lập tức xông lên đè ngã Lý Đạt Phi.

“Vãi, trâu bò.”

“Động tác đó làm như thế nào vậy, đang quay phim điện ảnh à?”

“Động tác của Lâm đại sư ngầu quá đi.”

Điền Thần Côn thấy một màn này mà tim lỡ một nhịp, mắt trợn tròn ngây ngốc. Trong tình huống đó sao có thể kịp phản ứng như vậy, cho dù là ông cũng không thể làm được như thế.

Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức xông đến, tạ ơn Lâm Phàm không ngớt, cảm kích rớt nước mắt. Chỉ tưởng tượng đến hậu quả thôi cũng không dám nghĩ đến nữa.

Đứa bé vừa bị Lâm Phàm kẹp ngang eo lộn một vòng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì hưng phấn, dáng vẻ tựa như được chơi rất vui.

Lâm Phàm lắc đầu: “Sau này nếu muốn hóng chuyện thì cũng phải để ý đến con nhỏ đấy.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phụ nữ trẻ tuổi cảm tạ nói, sau đó ôm chặt lấy đứa trẻ.

Đám nhà báo xung quanh tròn mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra sự hưng phấn khôn cùng.

“Vừa nãy có quay được không?”

“Quay được rồi, quá đặc sắc, động tác này quá ngầu lòi.”

“Vãi, Lâm đại sư cuối cùng cũng ra tay rồi.”

“Lần xuất thủ này không phải người thường có thể làm được đâu.”

Đám nhà báo hưng phấn, người dân xung quanh cũng trở nên hưng phấn.

Bọn họ tận mắt chứng kiến hết thảy một loạt động tác tựa nước chảy mây trôi, không nhắc đến chuyện khác chỉ cần đặt trong điện ảnh cũng là động tác tuyệt diệu nhất.

Clap clap clap!

Tiếng vỗ tay như sấm.

Bọn họ ban nãy còn lo ngại cho đứa trẻ, nếu như không có Lâm đại sư ra tay thì e là đứa trẻ này đã phải chịu tội rồi.

Bạn nói xem nếu bị cái thân thể lực lưỡng kia của Lý Đạt Phi đụng trúng thì sẽ xảy ra hậu quả gì?

Nếu bị đạp bẹp dưới chân thì chẳng còn gì để nói nữa rồi.

Đúng lúc này, một nhà báo chợt kinh ngạc thốt lên.

“Mau chụp lại!”

Tất cả những nhà báo còn lại đều nhìn theo, tức thời đều trở nên sững sờ.

Do một cú đạp vừa rồi của Lâm Phàm mà Hàn Lục trực tiếp ngã nhào lên người Lý Đạt Phi, môi của hai người chạm nhau rồi.

Tách!

Hình ảnh này đã được khắc ghi mãi mãi.

Hàn Lục ngã trên người Lý Đạt Phi, hai mắt trợn to hết cỡ, giống như nhìn thấy ma vậy, anh ta lập tức vùng dậy lau miệng.

Tin hot rồi.

Hai người Lý Đạt Phi và Hàn Lục đều sợ ngây người.

Không ngờ hai tên đàn ông cao to đen hôi lại gặp phải tình huống như thế này.

“Mày…” Hàn Lục giận dữ nhìn về phía Lâm Phàm.

Lâm Phàm cướp lời Hàn Lục: “Hai người có biết là ẩu đả đánh nhau ở nơi công cộng rất nguy hiểm hay không? Nếu vừa rồi hai người đụng bị thương đứa trẻ kia thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

Hàn Lục tức tới mức mặt đỏ phừng phừng, nhìn về phía đứa trẻ kia. Mặc dù biết rằng bản thân mình có lỗi, nhưng vừa rồi suýt nữa thì anh ta đã thắng, không ngờ lại bị thằng nhãi này làm hỏng bét.

“Tránh đường!”

Cảnh sát tới rồi.

Lưu Hiểu Thiên dẫn theo đội ngũ đến nơi, lúc nhận được cuộc điện thoại, anh ta bị dọa không nhẹ.

Đánh nhau ở nơi công cộng, lại có cả phóng viên nhà báo. Chuyện này sao anh ta có thể để yên được, lập tức phải ngăn chặn lại ngay.

Lưu Hiểu Thiên nói: “Ai đánh nhau.”

Người dân xung quanh chỉ về phía Hàn Lục và Lý Đạt Phi: “Hai người bọn họ.”

Hàn Lục giải thích: “Chúng tôi đang thi đấu, không phải là đánh nhau.”

Lưu Hiểu Thiên cảm thấy người trước mặt này chút quen mắt, đúng rồi, đây chẳng phải là người đứng đầu MMA Hàn Lục sao. Sau đó anh ta lại nhìn sang Lý Đạt Phi, lỗ mũi hai người đều đang chảy máu, chắc chắn là ẩu đả đánh nhau rồi.

Dẫn đi!

Chẳng cần nhiều lời, hai người Hàn Lục và Lý Đạt Phi bị dẫn đi rồi.

Đám nhà báo lại bắt trọn từng khoảnh khắc, lại có thêm một tiêu mục mới rồi.

Đám đệ tử của Lý Đạt Phi cũng không ngốc, nếu như dám tranh chấp với cảnh sát thì càng thêm to chuyện rồi, thế là cả đám đi theo về cục cảnh sát.

Lâm Phàm cũng biết bản thân nên làm gì tiếp theo, đó là lập tức chuồn thôi, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị đám nhà báo này bao vây mất.

Lượn thôi!

Chương 166: Một nụ hôn tiêu tan hận thù..

“Lâm đại sư lại chạy mất rồi!”

Dân chúng lại lần nữa ngạc nhiên hô lên.

Cả hai ngày nay Lâm đại sư đều chạy mất, mỗi lần đều khiến cho bọn họ đau lòng.

Vốn dĩ là đi hóng hớt chuyện nên dân tình cũng rất có hứng thú, dự định sau khi xem trò vui xong thì lại làm bánh kếp hay bói toán.

Nhưng bây giờ Lâm đại sư đã chạy mất rồi, bói cái rắm mua cái rắm gì nữa.

Tại cục cảnh sát.

Hàn Lục và Lý Đạt Phi đều ngu người sau khi nghe được kết quả.

“Cái gì? Chúng tôi bị tạm giữ ba ngày?”

Sĩ quan thụ án ngẩng đầu nói: “Các anh gây ảnh hưởng đến anh ninh trật tự, lại còn có cả phóng viên tại hiện trường, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, tạm giữ ba ngày đã là án phạt nhẹ nhất rồi đấy.”

Nữ cảnh sát bên cạnh nói: “Các anh cần phải cảm tạ người này, nếu như không có anh ấy ôm đứa trẻ chạy thoát, xảy ra chuyện gì thì các anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Sĩ quan thụ án gật đầu: “Nếu quả thật là vậy thì sẽ không đơn giản là tạm giữ ba ngày đâu, đã là người trưởng thành rồi mà còn như mấy đứa con nít, các anh thi đấu có giấy tờ thủ tục không? Có địa điểm chính quy không?”

E là chỉ có hai vị cảnh sát này lợi hại như vậy, nói đến mức khiến cho hai cao thủ mặt mày chết sững mà không dám ho he nửa lời.

Lý Đạt Phi thở dài một tiếng: “Tôi thật là hồ đồ, đúng là nên cảm ơn, nếu không có cậu ấy thì thật không dám nghĩ tới hậu quả.”

Hàn Lục tuy trong lòng không phục, nhưng nghĩ đến hậu quả cũng thực sợ hãi, nếu như xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng coi như xong.

Hàn Lục và Lý Đạt Phi bất lực thở dài, ký tên vào giấy.

Hai vị cao thủ xem ra cũng thật xui xẻo, không những lỗ mũi ăn trầu mà còn bị bắt về cục cảnh sát, chẳng biết đám nhà báo kia sẽ viết bài thế nào nữa.

Phòng luyện thanh.

Trang thiết bị đầu tư đầy đủ.

Ngô Hoán Nguyệt hát xong.

“Hay, rất hoàn hảo.” Dương lão sư khen ngợi, cảm thấy âm vực của Ngô Hoán Nguyệt vô cùng phù hợp với bài hát này, đồng thời càng thêm khâm phục Lâm Phàm, bài hát này cứ như được đo ni đóng giày cho cô ấy vậy.

Ngô Hoán Nguyệt cười nhẹ, cô rất thích bài hát này.

“Vương tổng, bài hát này thật sự là do Lâm đại sư viết cho tôi sao?” Ngô Hoán Nguyệt hỏi.

Vương Minh Dương gật đầu: “Đúng thế, cậu ấy biết cô đang thiếu ca khúc nên nóng lòng tới mức mặt mày đỏ bừng, lập tức sáng tác bài hát này.”

Trong lòng Ngô Hoán Nguyệt cảm kích, sau đó cô lấy điện thoại định gọi cho Lâm Phàm nói lời cảm ơn, nhưng lại phát hiện đối phương đã tắt máy.

Trong lòng Vương Minh Dương cười thầm, chuyện này vẫn cần có mình thúc đẩy một chút.

Chỉ có điều chuyện khiến cho Vương Minh Dương kinh ngạc là người anh em này của mình không ngờ còn biết sáng tác nhạc, đúng là muốn lên trời luôn rồi.

Giỏi bói toán, bánh kếp cũng giỏi, công phu giỏi, bây giờ ngay cả viết nhạc cũng xuất sắc, đúng là làm người ta quá sức ngạc nhiên.

“Ngay mai cố gắng lên, phải thắng được Vương Vũ Thần kia.” Vương Minh Dương nói.

Ngô Hoán Nguyệt gật đầu, sau đó tiếp tục luyện tập.

Cô sẽ không để mọi người phải thất vọng.

Nhất là Lâm đại sư đã viết bài hát này cho cô.

Hôm sau!

“Hàn Lục và Lâm Đạt Phi đại chiến, nửa chừng phát sinh chuyện ngoài ý muốn”

“Thân phận thật sự của người bí ẩn thì ra là Lâm đại sư”

“Vén màn thân phận thật sự của Lâm đại sư”

“Hàn Lục khiêu chiến Lâm đại sư, nửa đường nhảy ra một Lý Đạt Phi, cuối cùng cả hai đều bị đưa đi”

“Lâm đại sư thân thủ bất phàm, tay không cứu trẻ em.”

“Lâm đại sư K. O Hàn Lục và Lý Đạt Phi.”

“Hàn Lục và Lý Đạt Phi, một nụ hôn tiêu tan hận thù”

Đủ loại tiêu để xuất hiện trên mạng.

Trên tàu điện ngầm, nhiều người trên đường đi làm đều tranh thủ lướt điện thoại.

“Người trong đoạn video này thật lợi hại.”

“Động tác quá ngầu, nhưng nếu không nhờ anh ấy ra tay thì thật không dám tưởng tượng đứa trẻ này sẽ ra sao.”

“Trọng lượng lớn như thế mà đè lên người một đứa trẻ con, hoặc là bị đạp trúng thì thật không dám nghĩ tới.”

“Thật sự không hiểu Hàn Lục này nghĩ cái gì, dù có đánh bại được người ta thì được lợi gì kia chứ?”

“Chẳng biết, nhưng mà theo nguồn tin mới nhất, do ẩu đả nơi công cộng nên Hàn Lục và Lý Đạt Phi bị đưa về cục, tạm giữ ba ngày.”

“Trời quang mây tạnh rồi.”

“Tôi đã tìm kiếm được tin tức về Lâm đại sư này rồi! Không xem thì không biết, vừa xem thì giật mình, Lâm đại sư rất có tiếng đó nha, là đại sư đoán mệnh, đại sư bánh kếp, nhất là tay nghề bói toán đã giúp được rất nhiều người, hình như còn có một nhà nhờ tìm Lâm đại sư xem bói mới thoát được một kiếp. Hơn nữa tay nghề làm bánh kếp cũng rất đặc sắc, mỗi ngày chỉ bán giới hạn mười chiếc, nhưng người vẫn xếp hàng đông như kiến.”

“Vãi! Thật không, thật sự có người trâu bò đến thế sao? Tôi phải đi xem tận mắt mới được.”

Tin tức về Hàn Lục dạo gần đây rất có sức nóng, tất cả mọi người gần như đều xem tin tức liên quan tới anh ta.

Có người bênh vực Hàn Lục, cũng có người không ủng hộ, đủ các trường phái khác nhau, nhưng nếu là ẩu đả thật thì cũng chẳng sao. Dù sao thì trong xã hội hiện nay có quá nhiều kẻ thùng rỗng kêu to, chủ yếu là do Hàn Lục người này nói năng quá kiêu ngạo độc đoán, nên có rất nhiều người không thích anh ta.

Chương 167: Ông chủ nhỏ, lần này anh chạy không thoát đâu.

Suốt buổi sáng Lâm Phàm không được yên, tiếp hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.

Diêm Thụ Nhân: “Phàm Tử, cậu quá trâu bò rồi.”

Lâm Phàm đáp: “Phải khiêm tốn, khiêm tốn. Bây giờ tôi đau đầu muốn chết, mong rằng chuyện này mau chóng lặng xuống.”

“Nhưng mà cũng thật hả dạ.”

“Đừng nhắc đến nữa, hôm nay tôi cũng cần phải cẩn thận một chút. Cậu không biết đám nhà báo kia điên cuồng đến mức nào đâu, bọn họ sẽ quấn chặt lấy cậu không rời để moi móc được chút tin mới.”

Vương Minh Dương!

“Người anh em thật lợi hại, nếu sau này tôi quay phim hành động thì cậu phải tới làm đạo diễn võ thuật đấy nhé.”

“Phim hành động nào? Tôi làm không được đâu.”

“Hầy, cậu muốn quay loại phim hành động nào mà chẳng được, mở miệng nói một câu là được rồi. Không thể để tài năng đó bị mai một được, cậu đánh rất đẹp, nếu đứa trẻ đó không gặp được cậu thì đúng là gặp xui rủi rồi.”

“Tôi chỉ làm điểu trong khả năng mà thôi, nhưng sắp tới chắc sẽ không có chuyện gì đâu, chuyện này sẽ dần bị lãng quên thôi.”

“Sao lại vậy?”

“Hai người đều đã vào tù rồi, còn không bị rơi vào quên lãng chắc.”

“Nói cũng phải.”

Hàn Lục và Lý Đạt Phi bị đưa về cục, chuyện này càng lúc càng hot.

Đồng thời tiêu điểm của chuyện này cũng rơi trên người Lâm Phàm.

Chủ yếu là do hành động dũng cảm cứu đứa nhỏ của hắn đã bị quay lại, hơn nữa còn quay một cách vô cùng hoàn mỹ, từ đầu tới cuối không sót cảnh nào.

Trên Weibo.

“Lâm đại sư trâu bò, tôi cho anh ấy mười điểm.”

“Hàn Lục kia liên tục bị Lâm đại sư đánh bại hai lần, một cái lộn người một cước đạp cả hai, dứt khoát kết thúc.”

“Các người chú ý đến Lâm đại sư, tôi lại chỉ chú ý đến nụ hôn của Hàn Lục và Lý Đạt Phi, đúng là kinh thiên động địa.”

“Ha ha, cảnh đó đúng là khiến tôi cười ẻ rồi, bây giờ còn bị cắt ghét thành meme nữa đó.”

“Lâm đại sư xem bói tài giỏi, nghề bánh kếp cũng tài giỏi, bây giờ còn cả công phu lợi hại, đúng là muốn lên trời luôn rồi.”

“Tôi hoài nghi Lâm đại sư là người ngoài hành tinh, tôi kiến nghị giải phẫu anh ấy.”

Mà lúc này, sáng sớm, Thu Đao Chặt Cá đang múa tay trên bàn phím, xem đoạn video, trong lòng không giữ nổi bình tĩnh.

“Hầy.” Thu Đao Chặt Cá thở dài một tiếng, thân hình mập mạp dựa vào lưng ghế. Mặc dù là đàn ông, nhưng khối mỡ ngực của anh ta còn đầy đặn hơn cả phụ nữ, thậm chí còn suýt chấm bụng.

“Ông trời thật bất công, loại thần côn có bộ dạng đẹp đẽ, lại còn biết công phu, vì sao Thu Đao Chặt Cá tôi lại là như vầy, thật đáng hận.”

Thu Đao Chặt Cá im lặng một hồi, sau đó ngẩng đầu lên. Mười ngón tay mập mạp gõ với tốc độ rất nhanh trên bàn phím, nếu như lúc này có ai chứng kiến tốc độ gõ chữ của Thu Đao Chặt Cá chắc chắn sẽ bất ngờ không thôi.

Đây chính là kỹ thuật “Ngón tay hồ điệp huyễn ảnh” đã thất truyền từ lâu của anh hùng bàn phím.

Trước cửa tiệm.

Có rất nhiều người không rõ từ đâu đang tụ tập lại.

“Anh ấy chính là Lâm đại sư người đã hạ đo ván Hàn Lục, và đã dũng cảm cứu một đứa trẻ.”

“Trẻ quá, nhìn không ra là người có bản lĩnh đến vậy, nhưng mà cửa tiệm này bán gì vậy?”

“Nghe nói là xem bói, kiêm bán bánh kếp nhưng có thể hạ đo ván Hàn Lục thật sự là quá bản lĩnh.”

“Cái nghề này cũng phổ biến thật, nhưng mà nói thật là do xem xong đoạn video ngày hôm đó, thấy ngầu quá nên tôi mới đến xem Lâm đại sư trong lời đồn trông ra sao.”

“Có bản lãnh như vậy sao còn đi làm cái nghề bánh kếp này chứ? Lại còn biết xem cả xem bói nữa.”

“Ô! Mau xem sao lại có nhiều người đến thế kia!”

Lâm Phàm ngồi trong tiệm, Điền Thần Côn thì giả bộ thâm trầm.

Mới sớm tinh mơ, vừa mới mở cửa đã có rất đông người đứng ngoài rồi, những người này đến không phải để xem bói, cũng không phải để mua bánh kếp. Mà đến để nhìn mặt hắn, cứ như là đi tham quan vườn bách thú vậy.

Điền Thần Côn chưa từng gặp phải trường hợp như này, vậy nên vô cùng kích động cùng hưng phấn.

Nếu như may mắn nói không chừng được em gái nào đó để ý đến, dù sao thì đông như vậy nhỡ đâu có người mắt mù thì sao.

Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, đây chính là hậu quả của việc nổi tiếng, cũng chẳng biết người đâu ra đông như vậy. Nhìn bọn hắn như nhìn khỉ trong vườn bách thú, đuổi người ta đi cũng không xong, vì đường này cũng chẳng phải do hắn mở.

Nhưng cái dáng vẻ hưng phấn đứng ngồi không yên của Điền Thần Côn khiến cho Lâm Phàm phải hạn hán lời. Ông anh à, bây giờ chúng ta như động vật trong sở thú cho người ta tham quan đó, ông còn ở đó đỏm dáng màu mè, tôi phục ông rồi đó nha.

Người dân hai lần liền đều không tóm được Lâm đại sư, cho nên lần này vây kín cửa đến một giọt nước cũng không lọt.

“Ông chủ nhỏ, lần này anh chạy không thoát đâu.”

“Lần này muốn chạy cũng đừng mong thoát. Mọi người chú ý, chúng ta phải chặn đường ông chủ nhỏ lại.”

“Chắc chắn rồi, nếu lần này lại để ông chủ nhỏ chạy thoát tôi sẽ phát sóng trực tiếp bay luôn.”

“Chúng tôi đều là người hâm mộ trung thành của anh mà, đừng làm chúng tôi đau lòng chứ.”

Chương 168: Cứu tinh đã đến.

Những người qua đường nhìn thấy tình huống này nhất thời sửng sốt.

“Các người đang làm gì vậy? Lâm đại sư sao có thể là ông chủ nhỏ?” một người đứng ngoài quan sát hỏi.

Những người mua bánh kếp hiện tại của Lâm Phàm đều là khách quen.

“Các anh là người mới đến hả,? Bánh kếp của ông chủ nhỏ là có một không hai, thơm ngon tuyệt vời.”

Một người khách lớn tuổi bên cạnh huých anh ta: “Bớt nói đi, bánh kếp số lượng có hạn, nếu như bọn họ tranh với chúng ta thì toi.”

“Đúng, đúng, không nên nhiều lời.”

Người qua đường bật cười nói: “Chúng tôi không đến mua bánh kếp, tôi đã nếm thử bánh kếp chính thống ở Ấn Độ rồi, đến giờ vẫn không thể quên được mùi vị đó.”

“Ha ha.” Người khách lớn tuổi cười, trong lòng lại giễu cợt, bánh kếp của Ấn Độ sao có thể sánh được với bánh kếp của ông chủ nhỏ.

Cơ bản là một cái trên trời một cái dưới đất.

Lâm Phàm không còn đường lui: “Phát số thứ tự, chọn người.”

Điền Thần Côn gật đầu, trăm hay không bằng quen tay.

“Số sáu, số mười một, số ba mươi lăm,…”

“Ha ha, tôi được chọn trúng rồi, tôi được chọn trúng rồi.”

“Chúc mừng, chúc mừng anh.”

“Người anh em, tôi ra giá một ngàn anh có bán lại cho tôi không?”

“Không bán, nếu là trước đây thì chắc chắn tôi sẽ bán, nhưng đã mấy ngày rồi tôi chưa được ăn.”

Người qua đường kia thấy vậy thì kinh ngạc, cái này cũng làm quá rồi đó Mua cái bánh kếp còn phải xếp hàng, anh ta cũng đến lạy luôn rồi, vậy mà còn có người ra giá một ngàn để mua lại, thật là khoa trương quá mức.

“Ơ, người đầu cơ hồi trước đi đâu rồi.”

“Người anh em, anh không phải là đầu cơ à, bán số thứ tự của anh cho tôi đi.”

Cửa tiệm của ‘Lâm đại sư’ là một nơi thần kỳ nhất ở phố Vân Lý, chỉ là một cửa tiệm nho nhỏ nhưng lại có rất nhiều kẻ đầu cơ bao thầu, nếu nói ra chắc chẳng ai dám tin.

Người đàn ông cao lớn đang bị vây lấy chính là người phụ trách đầu cơ ở phố Vân Lý., Lúc này trong tay ông ta chính là số thứ tự được chọn trúng, những người bên cạnh đang ra sức trả giá.

“Hôm nay không bán, tôi giữ lại cho tôi dùng.” Người đầu cơ lắc đầu nói.

Thân là người đầu cơ, ông ta có mắt quan sát rất tốt, sớm đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh ở cửa tiệm nhỏ này. Nhưng có một lần do quá tò mò nên đã nếm thử bánh kếp, sau khi ăn xong thì ông ta đã bị nghiện hương vị kỳ diệu này. Từ đó về sau, ông ta cảm thấy bản thân đã không thể sống thiếu nó nữa.

Một người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng cầm được chiếc bánh kếp trong mơ, ghé mũi lại gần rồi hít sâu một hơi, vẻ mặt tràn ngập sự hưởng thụ.

“Mỹ vị, quả là mỹ vị.”

Cắn một miếng.

Người trẻ tuổi thời thượng ngẩngđầu lên, mắt nhắm lại. Anh ta cảm thấy bản thân như đang bay lên, hương vị như đang bùng nổ trong khoang miệng, cho dù ăn biết bao lần vẫn mỹ vị như thế, chạm đến tận tâm hồn.

“Ngon!” người trẻ tuổi thời thượng mở mắt, không để ý xung quanh đang có người hay không, lập tức mở miệng khen ngợi.

“Chậc, bánh kếp của ông chủ nhỏ luôn khiến cho người ta biểu lộ cảm xúc chân thực nhất.”

“Mặc dù biểu cảm hơi thái quá, nhưng chỉ có người từng ăn bánh kếp mới biết, đó là cảm xúc bộc lộ chân thực nhất.”

“Nếu ông chủ nhỏ cả đời này đều bán bánh kếp thì phải thấp hương bái phật rồi.”

“Đây là bánh kếp ngàn vàng khó cầu, bây giờ cho dù có ra giá bao nhiêu tôi cũng không bán.”

Những người dân xếp hàng ngày ngày thấy một màn này đã thành quen rồi.

Nhưng đối với những qua đường mà nói thì thật là khó tin, mấy người kia bị úng não rồi chắc, ăn một cái bánh kếp thôi mà cũng làm quá lên, chắc là cả mấy năm rồi chưa được ăn.

Lâm Phàm nhìn những biểu cảm khoa trương kia bèn lắc đầu, mấy người kia đều bị bánh kếp của hắn làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi.

Không bao lâu sau, đã hết mười phút.

Hắn hi vọng mọi người sẽ đọc hiểu thông cáo dán trên tường, nhưng tiếc là không ai thèm ngó đến, hơn nữa những người dân từng cho Lâm Phàm điểm bách khoa lần thứ hai xem đến cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.

“Mỹ vị!”

“Hôm nay lại là một loại hưởng thụ mới.”

“Tay nghề của ông chủ nhỏ không ai có thể sánh được, ngon hơn tất thảy mỹ vị trên thế gian này.”

Ở phía xa.

“Ba ơi, bên kia đông khách quá.” Ngô U Lan tròn mắt ngạc nhiên.

Ngô Thiên Hà gật đầu: “Vậy nên đừng có gây chuyện, ngoan ngoãn ở đây, mệnh cách của con chỉ có thể nhờ Lâm đại sư.”

Ngô U Lan gật đầu đáp: “Vâng con hiểu rồi.”

Cô hiểu rõ mệnh cách của mình, lần này trên đường trở về xảy ra chút chuyện, về đến nhà thì bị ốm, cũng may là không nặng lắm.

Lần này đi, Ngô Thiên Hà đã bàn giao lại một vài chuyện cẩn thận, một số thứ không cần có cũng dọn dẹp hết rồi. Nếu không phải căn phòng kia chứa đựng ký ức cả đời của ông thì ông cũng muốn bỏ nó đi luôn rồi.

Về mặt tiền bạc thì cũng không giữ lại bao nhiêu, chỉ giữ lại cho con gái rượu khi gả đi, cùng với một số khoản tiêu dùng hàng ngày.

Dù đã muộn nhưng biết sai cũng chưa phải là muộn, chỉ có thể cố gắng hết sức.

“Lâm đại sư.” Cha con Ngô Thiên Hà đi đến.

Lâm Phàm vừa bận rộn bán bánh kếp, thấy Ngô Thiên Hà đến thì vui mừng, những ngày tháng sau này có thể thanh nhàn rồi.

Chương 169: Tham gia hiệp hội.

Trong cửa hàng.

Ngô Thiên Hà mở miệng nói: “Lâm đại sư, hàng ngày tôi phải làm những gì đây?”

Vì mệnh cách của con gái, Ngô Thiên Hà nguyện ý từ bỏ toàn bộ Liên Châu, chỉ cần nửa đời sau của con gái đừng bị mình liên lụy là tốt rồi.

Lâm Phàm cười nói: “Rất đơn giản, ở trong cửa hàng của tôi xem bói là được, mỗi ngày mười người.”

Trình độ của Ngô Thiên Hà rất lợi hại, nếu không cũng sẽ không phải là hội trưởng hiệp hội huyền học. Địa vị này đối với người bình thường mà nói thì chẳng là cái gì cả, nhưng đối với người trong giới học huyền học mà nói thì đây chính là một đại thần.

“Tôi biết rồi.” Ngô Thiên Hà gật đầu nói. Tuy rằng hiện tại ông rất ít khi xem bói cho người ta vì sợ mình tiết lộ quá nhiều sẽ dẫn tới phiền toái lớn hơn. Nhưng bây giờ Lâm đại sư đã mở lời, ông cũng không có cự tuyệt. Với tiêu chuẩn của Lâm đại sư đương nhiên là biết những thứ này, hắn cũng sẽ không hại mình.

“Có một số người đừng quá miễn cưỡng xem bói, nếu như có vấn đề gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ tính cho.” Ngô Thiên Hà không có bách khoa toàn thư, thầy bói này rõ ràng là hàng thật. Nhưng trên phương diện năng lực tất nhiên là không theo kịp Lâm Phàm. Tuy nhiên để đối phó một ít chuyện nhỏ chắc chắn là không có vấn đề gì.

Ngô U Lan đứng ở trong cửa hàng nói: “Còn tôi thì sao?”

Lâm Phàm nhìn Ngô U Lan, suy nghĩ một chút, người xinh đẹp đứng ở trong cửa hàng cũng là một cảnh đẹp: “Việc của cô cũng rất đơn giản, mỗi ngày dọn dẹp bên ngoài cửa hàng một chút, có người đến thì chiêu đãi, ngoài ra cũng không có việc gì khác.”

Trang kiến thức bách khoa toàn thư đã mở ra ba loại, nhiệm vụ bói toán đã chấm dứt nhưng mà cửa hàng cũng đã mở rồi, đương nhiên không có khả năng đóng lại.

Mỗi ngày vận khí tốt một chút còn có thể dựa vào bánh kếp lấy được một hai điểm bách khoa, tuy rằng không nhiều lắm nhưng còn hơn là ở chỗ bắt đầu xa, dòng chảy dài (nguồn thu lâu dài).

Lâm Phàm cũng không cố ý đi kiếm điểm bách khoa, cuộc sống yên bình và nhàn nhã mới là quan trọng nhất.

Kiến thức trên bách khoa toàn thư, bất kỳ hạng mục nào cũng có thể khiến Lâm Phàm trở thành nhân vật đứng đầu. Nếu như đi nghiên cứu sâu, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không kém rồi.

Nhưng mà con người sống mệt mỏi như vậy làm gì, chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ là được rồi.

Bây giờ mỗi ngày hắn đều cảm thấy hạnh phúc.

“Chờ tôi một chút.” Lâm Phàm mở miệng nói, sau đó ra cửa, đi về phía cửa hàng quảng cáo đối diện. Sau khi mò mẫm một lát, hắn từ trong cửa hàng đi ra, trong tay còn cầm một tấm biển nhỏ.

Lâm Phàm đặt tấm biển nhỏ lên bàn, cẩn thận nhìn một chút, rất hài lòng.

“Mọi người nhìn cái này xem, thế nào hả?” Lâm Phàm cười hỏi, dường như rất hài lòng đối với kiệt tác của mình.

Đám người Điền Thần Côn nhìn một chút.

Đệ tử cấp cao của Lâm đại sư.

Ngô Thiên Hà.

Ông là Chủ tịch Hiệp hội Huyền học Quốc gia.

Ngô Thiên Hà nhìn tấm biển này, cũng nở nụ cười, đến tuổi của ông ấy đã sớm nhìn rõ, đương nhiên sẽ không để ý những danh hiệu này.

“Tôi thấy cái này cũng được.” Ngô Thiên Hà nói. Tuy nhiên nếu để cho những đệ tử Ngô Thiên Hà biết, chỉ sợ nhất định phải phun ra một ngụm máu gà. Dưới tình huống bọn họ còn không biết, đùng một cái lại có thêm một tổ sư gia (sư phụ của sư phụ đó) hơn nữa còn là một tổ sư gia trẻ tuổi như vậy.

Nếu đó là sự thật, họ đương nhiên phải gọi Lâm Phàm là tổ sư gia.

Cái này không gọi cũng không được nha, trừ phi là muốn khi sư diệt tổ.

Điền Thần Côn vừa nhìn thấy đã vui vẻ, vây quanh Lâm Phàm ríu rít: “Của tôi đâu…”

“Có của ông đây đừng nóng vội, ông xem này.” Lâm Phàm lại lấy ra một tấm biển.

Điền Thần Côn lập tức cười ha hả: “Rất tốt, tấm biển này rất đẹp.”

Đệ tử thứ hai của Lâm đại sư.

Tên Điền Hán Danh.

Nhân viên cửa hàng của Lâm đại sư.

“Ngô đại sư, sau này chúng ta chính là sư huynh, sư đệ, sau này ông phải dạy tôi đó.” Điền Thần Côn tuy rằng thân mang tuyệt kỹ, nhưng hắn ta lại có hứng thú đối với bói toán hơn.

Tên nhóc này không dạy mình, đi theo Ngô Thiên Hà học cũng không tồi nha. Nói không chừng sau này cũng có thể trở thành đại sư thật sự trong mắt mọi người.

Ngô U Lan trong lòng thở dài, nếu để cho những ông chú, bà dì kia nhìn thấy, tuyệt đối sẽ gào khóc.

Cứ như vậy dưới thủ tục không chính quy, cha mình trở thành đệ tử của người ta, hơn nữa nhìn qua cha còn không có một tia bất mãn.

Vẫn có thể mỉm cười.

Ngô Thiên Hà đối với chuyện này ngược lại không có ý kiến, trình độ của Lâm đại sư ông rất phục, cho dù có làm thầy của ông thì cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Lâm Phàm vỗ tay một cái: “Được rồi, tiểu đội của chúng ta được thành lập. Sau này làm tốt, cuối năm chia cổ tức tăng lương.”

“Đúng rồi, đây là bảng tên của cô, cô đeo lên trên người.” Lâm Phàm lấy ra một cái bản tên nhỏ giao cho Ngô U Lan.

Chương 170: Ăn phải thuốc kích thích.

Tên: Ngô U Lan.

Nhân viên lễ tân của cửa hàng Lâm đại sư.

Ngô U Lan nhìn tấm biển này, cũng không còn lời nào để nói.

Lâm Phàm tâm tinh không tệ: “Được rồi, thân là nhân viên của tôi nên tất nhiên sẽ có phúc lợi, hôm nay tôi sẽ cho mọi người nếm thử tay nghề sở trường của tôi.”

Hắn lập tức đi tới quầy hàng, trực tiếp làm ba cái bánh kếp.

Chỉ là hắn không ăn, hương vị của bánh kếp này thì dù cho có là chính bản thân hắn thì cũng không chống đỡ nổi. Vì không để lộ ra biểu tình khoa trương kia thì vẫn là nên ăn ít một chút thì sẽ tốt hơn.

Điền Thần Côn nói: “Lâu như vậy tôi còn chưa từng nếm qua bánh kếp cậu làm, bình thường toàn là nhìn người khác ăn, hình như có vẻ rất ngon.”

“Nào, nếm thử đi.” Lâm Phàm tự tin nói.

Đám người Ngô Thiên Hà nhìn bánh kếp trong tay, chóp mũi khẽ động, mùi thơm xông vào mũi, sau đó ba người cắn một miếng.

Giờ khắc này, bên trong cửa hàng rất yên tĩnh.

Lâm Phàm rất hài lòng nhìn biểu tình của ba người.

Ngô Thiên Hà trầm ổn, nhưng giờ phút này nội tâm lại đang dậy sóng, hương vị này làm cho ông có một cảm giác rất khác, thậm chí còn làm cho ông nhớ tới một ít kí ức tốt đẹp.

Tí tách!

Hai giọt nước mắt rơi xuống.

Điền Thần Côn hoảng hốt nói to một tiếng: “Bánh kếp này ngon quá đi thôi, tôi…tôi.”

Lời còn chưa dứt, ông ta đã lại cúi đầu xuống, nhịn không được mà cắn thêm một miếng. Hương vị này làm cho Điền Thần Côn tìm lại được cảnh tượng luyện võ với cha mình dưới ánh mặt trời gay gắt khi còn trẻ.

Mặc dù bị đánh rất thảm hại, nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ông.

Vẻ mặt của Ngô U Lan thì ửng đỏ, dường như đang đắm chìm trong một biển lửa.

Lâm Phàm cười đắc ý, đây chính là tuyệt kỹ của tôi, bất luận kẻ nào cũng không thoát khỏi bánh kếp thần kỳ. Sau này fan trung thành của bánh kếp sẽ tăng thêm ba người.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh.

“Lâm đại sư, có người tìm cậu, tôi đưa người đến đây.” Một chủ cửa hàng bên cạnh đưa một người nào đó vào.

Lâm Phàm nghi ngờ hỏi: “Ông là ai?”

Người này hắn thật sự không biết.

Nhưng người này vừa bước vào, lập tức nắm lấy tay Lâm Phàm: “Xin chào Lâm đại sư, tôi là người của hiệp hội võ thuật Thượng Hải, tên Giang Phi.”

“Xin chào.” Đối phương khách khí, Lâm Phàm tất nhiên cũng khách khí lại nói: “Nào, mời ngồi.”

Nhưng lúc này, mấy người Điền Thần Côn vẫn còn đắm chìm trong bánh kếp, ngược lại không có chỗ để ngồi.

Giang Phi nhìn ba người kỳ quái phía sau, nói: “Lâm đại sư, tôi không cần ngồi, đứng nói cũng được.”

Lâm Phàm gật gật đầu: “Vậy được rồi, ông có chuyện gì?”

Hiệp hội võ thuật Thượng Hải là một chi nhánh của hiệp hội võ thuật quốc gia, thuộc loại khu vực mà tổng bộ thì ở thủ đô, hắn cũng đã đoán ra đại khái một chút.

Tuy rằng Lâm Phàm tuổi còn trẻ nhưng Giang Phi cũng không dám xem thường. Bọn họ đã nghiên cứu hơn nửa ngày video kia, cuối cùng đưa ra kết luận đó chính là công phu thật.

Giang Phi nói: “Lâm đại sư, tôi đại biểu hiệp hội võ thuật đến, hy vọng ngài có thể gia nhập.”

Lâm Phàm nhất thời vui vẻ, không nghĩ tới giống y hệt như mình dự đoán. Tuy nhiên điều này làm cho hắn có chút khó xử, hiện tại thanh danh của hiệp hội võ thuật này không tốt lắm.

“Tôi biết là tôi đến có chút đường đột, nhưng chúng tôi thật lòng mời ngài gia nhập đại gia đình này.” Giang Phi nói.

Lâm Phàm do dự một lát: “Tôi cũng không có công phu thật sự gì cả, huống hồ tôi cũng có công việc của mình.”

“Cậu thật khiêm tốn, nếu như cậu không có công phu thật sự vậy thì không ai có công phu thật sự. Hơn nữa chúng tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào công việc của cậu. Nếu có thời gian cậu có thể đến hiệp hội võ thuật xem một chút. Địa điểm ngay tại Thượng Hải thôi, rất gần.” Giang Phi rất tán thành đối với Lâm Phàm, đồng thời cũng cảm giác Lâm đại sư trước mắt quá khiêm tốn, không giống đám người bây giờ, có chút bản lĩnh đã không biết trời nam đất bắc.

Đối phương cũng đã nói đến nước này, hắn còn gì để nói nữa đâu.

Huống hồ gia nhập hiệp hội này cũng không phải không có chỗ tốt. Phát huy võ thuật truyền là trách nhiệm của mỗi người, nói không chừng còn có thể kiếm được không ít điểm bách khoa.

Lâm Phàm nói: “Vậy thì được, nhưng tôi nói trước, nếu như có hoạt động gì mà tôi không có thời gian, tôi sẽ không tham gia.”

Giang Phi mừng rỡ: “Ngài yên tâm, hiệp hội tuyệt đối sẽ không ép buộc.”

Cuối cùng, sau khi Lâm Phàm điền vào mẫu đơn thông tin cá nhân xong, trong lòng Giang Phi vô cùng vui vẻ.

“Lâm đại sư, chờ thủ tục xong, tôi sẽ đưa giấy tờ tùy thân cho ngài.” Giang Phi rất vui mừng.

Lâm Phàm gật gật đầu: “Vậy thì làm phiền ông rồi.”

Sau khi Giang Phi rời đi, Lâm Phàm cười cười, không nghĩ tới mình bây giờ cũng là người của hiệp hội, cảm giác thật đúng là không tệ.

Nhưng khi nhìn thấy bọn người Điền Thần Côn, Lâm Phàm vô cùng khâm phục.

Ăn một cái bánh kếp mà mấy người lại có thể có biểu hiện như dùng thuốc kích thích vậy.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay