1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. [Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn
  4. Tập 16: Cuộc thi bắt đầu (c151-c160)

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Tập 16: Cuộc thi bắt đầu (c151-c160)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 151: Cuộc thi bắt đầu.

“Đại sư, người của tổ chương trình gọi tôi rồi, đợi đến buổi tối sau khi trận đấu kết thúc thì tôi sẽ liên lạc lại với anh!” Ngô Hoán Nguyệt nói.

“Được, cô cứ bận việc của mình đi, không cần phải lo cho tôi, tối nay phải phát huy thật tốt đấy. Nhất định phải lọt vào top 12, sau đó là chung kết, rồi lấy giải quán quân.” Lâm Phàm khích lệ.

Ngô Hoán Nguyệt cười vui vẻ đáp: “Cảm ơn những lời may mắn này của đại sư!”

…..

Sau khi cúp điện thoại, rút chìa khóa rồi xuống xe, Lâm Phàm đi ra khỏi tầng hầm.

Khoảng đất vô cùng rộng lớn, đã có rất nhiều khán giả đến từ sớm, trong tay mỗi người đều có tấm biển phát sáng.

Mặc dù những ca sĩ này đều là người mới, nhưng cũng đã có fan hâm mộ riêng, vì muốn giúp thần tượng nên họ dĩ nhiên sẽ đến tận nơi để cổ vũ.

Vô số các bạn trẻ tụ lại thành một đoàn, cùng nhau thảo luận về tuyển thủ mà mình yêu thích.

“Hồi hộp quá, một lát là được vào hội trường rồi, bảng xếp hạng từ 24 đã rút gọn còn 12 người, không biết Hạo Hạo có bị K. O không?”

“Cuộc thi ‘Giọng ca triển vọng’ thật sự rất đặc sắc, có rất nhiều tuyển thủ có giọng hát vô cùng hay!”

“Tôi thích nhất là Ngô Hoán Nguyệt, nghe cô ấy hát chính là một loại hưởng thụ!”

“Ngô Hoán Nguyệt ngoại hình xinh đẹp lại còn hát hay nữa, rất được lòng khán giả. Nhưng tôi vẫn thích Vũ Thần của tôi hơn!”

“Giọng của Vương Vũ Thần cũng rất đặc biệt, mặc dù là ca sĩ nữ nhưng âm sắc khàn khàn đó thật sự rất hay!”

Đám đông khán giả sôi nổi thảo luận về ca sĩ mình yêu thích.

Mặc dù có nhiều ý kiến, thế nhưng lại rất lý trí, nói nói cười cười cùng chờ đợi thời gian trôi qua.

Lâm Phàm cũng thích đu idol, nhưng những nghệ sĩ minh tinh mà hắn thích thì đều đã có tuổi. Có người thì đã qua đời, có người lại lui khỏi giới giải trí, không còn xuất hiện trên màn ảnh nữa.

Thế nhưng nếu bộ phim nào có sự xuất hiện của họ thì hắn cũng sẽ mua một vé để xem, coi như là ủng hộ.

6 giờ 30 phút.

Trong hội trường.

Lâm Phàm tìm được vị trí của mình, vị trí này ở bên cạnh sân khấu, đối diện sân khấu là 4 chiếc ghế thuộc về ban giám khảo.

Trong hội trường đã phủ kín người, mọi người đều đang chờ đợi chương trình bắt đầu.

Lúc này, ban giám khảo bước vào, tạo nên sự bùng nổ tại hiện trường.

Tề Minh lão sư ở trong giới ca hát mặc dù đã năm, sáu mươi tuổi rồi nhưng lại có một tâm hồn rất trẻ trung, ăn mặc rất thời thượng.

Người tiếp theo là Chu Hải Đào, 40 tuổi, đã có rất nhiều bài hát kinh điển. Cho đến hiện tại, fan hâm mộ vẫn không giảm, một năm tổ chức khoảng mười mấy đêm concert trên toàn quốc.

Vị thứ ba là Anh Kim, 50 tuổi, từng là thiên hậu của một thế hệ. Hiện tại là khách mời quen thuộc trong vị trí cố vấn, thường đảm nhiệm vai trò cố vấn trong các chương trình lớn và cũng rất được yêu thích.

Vị thứ tư là Tả Đằng Phi, không phải là ca sĩ mà là một nhạc sĩ nổi tiếng. Có rất nhiều bài hát kinh điển mà mọi người thích nghe, những bài hát này đều là một tay anh ta sáng tác. Hiện tại những ca khúc trong album của các Thiên Vương Thiên Hậu, có hơn một nửa là anh ta sản xuất.

Đối với những người ngoài nghề thì có lẽ Tả Đằng Phi không nổi tiếng, nhưng trong giới ca hát thì anh ta lại là đại lão chân chính, khiến mọi người vô cùng kính trọng.

Đúng 7 giờ.

Cuộc chiến “Giọng ca triển vọng” chính thức bắt đầu.

Hiện trường sôi động bùng nổ, người dẫn chương trình Dịch Danh bước lên sân khấu.

Lâm Phàm ngồi phía dưới, nhìn trái ngó phải, hội trường thi đấu trực tiếp như này đây là lần đầu tiên hắn được xem, trong lòng cũng vô cùng mong đợi.

Thời gian mở màn kết thúc.

Hai tuyển thủ bước lên sân khấu, từng người tự biểu diễn bài hát của riêng mình. Sau đó là phần nhận xét của ban giám khảo, những người sẽ quyết định sự ‘sinh tử’ của các tuyển thủ dự thi.

Người được đi tiếp vui mừng phấn khởi, người phải dừng chân cố nén nước mắt, có người không giữ được bình tĩnh mà trực tiếp bật khóc.

Dạng thi đấu như vậy đúng là có chút tàn nhẫn.

Nhưng nhìn vào biểu cảm của 4 vị giám khảo phía dưới, hắn cũng thấy bội phục. Các vị giám khảo lão làng này chính là linh hồn của chương trình, bây giờ mọi người đều hoàn toàn chìm đắm vào tiếng ca hát.

Phía sau sân khấu.

Ngô Hoán Nguyệt thấy hơi lo lắng, cố gắng từ từ điều chỉnh tâm tình của mình.. Nhân viên của tổ chương trình đã thông báo, một lát nữa là tới lượt của cô.

Tuyển thủ thi đấu cùng Ngô Hoán Nguyệt cũng là nữ, mặc dù tướng mạo không bằng Ngô Hoán Nguyệt, nhưng cũng khá dễ thương.

…..

Người dẫn chương trình Dịch Danh: “Tiếp theo xin mời hai vị tuyển thủ lên sân khấu, tuyển thủ với giọng hát kỳ ảo Ngô Hoán Nguyệt cùng tuyển thủ với giọng ca đầy trữ tình Vương Vũ Thần. Hai người này, ai sẽ là người được đi tiếp vào vòng trong đây? Chúng ta hãy cùng theo dõi ngay sau đây.”

Cuối cùng cũng tới.

Lâm Phàm giữ vững tinh thần, lần này tới đây cũng vì muốn xem Ngô Hoán Nguyệt thi đấu. Bây giờ chính chủ chuẩn bị lên sân khấu rồi, hắn tất nhiên là vô cùng mong đợi.

Chương 152: Giám khảo bị điếc sao?.

Người đầu tiên ra sân là ca sĩ với giọng ca trữ tình Vương Vũ Thần.

Cuộc tranh tài bắt đầu, Vương Vũ Thần cất tiếng hát, ban giám khảo phía dưới đều kinh ngạc.

Chu Hải Đào: “Đây là bản gốc của bài hát sao!”

Tả Đằng Phi nhắm mắt, nhẹ gật đầu, dường như đang đắm chìm trong giai điệu và ca từ của bài hát.

Khóe miệng Anh Kim lộ ra nụ cười nhẹ, dường như vô cùng thỏa mãn.

Dưới khán đài bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, tựa như cũng đang trầm mình trong giọng hát đó.

Lâm Phàm nhẹ gật đầu, cô em gái này rất tuyệt. Nhưng khi kết thúc, người không hiểu âm nhạc như Lâm Phàm cũng nhận ra cô ta bị vỡ giọng, sau đó vội vàng điều chỉnh lại.

Khá tốt!

Lâm Phàm cho rằng cô em gái này hát khá hay, nhưng có một đoạn nho nhỏ bị vỡ giọng, chỉ cần Ngô Hoán Nguyệt phát huy như bình thường thì kẻ ngu cũng biết ai sẽ được đi tiếp vào vòng trong.

Kết thúc!

Vương Vũ Thần rất lo lắng, thậm chí có chút không bình tĩnh muốn khóc, cô ta không ngờ rằng mình sẽ hát vỡ giọng.

Chu Hải Đào: “Thật đáng tiếc!”

Anh Kim quay đầu nói: “Tôi lại cho rằng đây là một điểm khá đặc sắc!”

Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt bước lên sân khấu.

Đây là một bài hát không quá cũ “Đường ở phương xa.”

Ngô Hoán Nguyệt nhìn thấy Lâm Phàm ngồi phía dưới, trên mặt lộ ra nụ cười rồi bắt đầu cất tiếng hát.

Âm sắc biến hóa kỳ ảo quanh quẩn bên tai khán giả.

Tề Minh không ngừng gật đầu, giọng hát này rất tuyệt, mặc dù không có nhiều kỹ thuật, nhưng hát không nhiều kỹ thuật như vậy lại khiến cho giọng ca càng thêm chân thực.

Lâm Phàm ngồi ở đó chăm chú lắng nghe, giọng hát này thật sự rất hay, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.

Bài hát kết thúc.

Phía dưới sân khấu là những tràng pháo tay vang dội.

“Hoán Nguyệt hát hay quá!”

“Đúng vậy, giọng hát này có lực xuyên thấu mạnh thật, tôi thấy toàn bộ tinh thần thể xác như được gội rửa vậy!”

“Ngô Hoán Nguyệt hát hay hơn Vương Vũ Thần!”

“Ai được đi tiếp chỉ cần liếc qua là biết, thực lực của Ngô Hoán Nguyệt không kém Vương Vũ Thần, hơn nữa Vương Vũ Thần hát còn bị vỡ giọng, chắc chắn Ngô Hoán Nguyệt sẽ được đi tiếp!”

…..

Người dẫn chương trình Dịch Danh bước lên sân khấu.

“Cảm ơn phần biểu diễn của Ngô Hoán Nguyệt!”

Ngô Hoán Nguyệt hơi gật đầu về phía ban giám khảo và khán giả nói: “Cảm ơn!”

Dịch Danh: “Mời Vương Vũ Thần trở lại sân khấu. Cho tới bây giờ, tôi thấy khuôn mặt của Tả Đằng Phi lão sư là do dự và đau khổ nhất. Vậy cho phép cho tôi hỏi Chu Hải Đào lão sư, nếu hôm nay ngài là người trực tiếp lựa chọn thì ngài sẽ chọn ai?”

Hiện trường rơi vào yên tĩnh, tất cả đều chờ Chu Hải Đào bình luận.

Tại ghế giám khảo.

Vẻ mặt của Chu Hải Đào lão sư có chút đắn đo nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nhắm mắt lại từ đầu tới cuối. Vương Vũ Thần, hôm nay có cách xử lý cảm xúc cực kỳ tinh tế, vòng hôm nay bạn biểu hiện rất tốt”.

Vương Vũ Thần hơi cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc.

Chu Hải Đào lão sư tiếp tục nhận xét: “Giọng của Ngô Hoán Nguyệt là giọng mà tôi yêu thích. Giọng hát thanh thoát khiến cho người nghe chìm vào giữa trời xanh, nếu như lựa chọn thì tôi vẫn chọn Ngô Hoán Nguyệt”.

Sau khi nói xong cả khán đài đồng loạt vỗ tay, xem ra Ngô Hoán Nguyệt rất được mọi người yêu thích.

Ngô Hoán Nguyệt tiếp tục cười nói: “Cám ơn lão sư”.

Người dẫn chương trình tiếp tục: “Mời Tả Đằng Phi lão sư”.

Tả Đằng Phi im lặng một chút đáp: “Trong số những bài hát được nghe hôm nay tôi cho rằng Vương Vũ Thần càng hợp hơn, bản gốc của bài hát này càng phù hợp hơn với cảm xúc của Vương Vũ Thần. Hôm nay biểu hiện của Ngô Hoán Nguyệt rất tuyệt vời, nhưng lại không có gì đột phá so với bài hát gốc ‘Đường ở nơi xa’ cho nên tôi cảm thấy hơi thất vọng một chút, nếu được chọn thì tôi sẽ chọn Vương Vũ Thần”.

Vẻ mặt nghiêm túc của Vương Vũ Thần lúc này mới xuất hiện một nụ cười vui vẻ: “Cám ơn lão sư”.

Tả Đằng Phi cười nói: “Chị Anh, cũng nhận xét đi”.

Anh Kim lão sư là vị giám khảo nữ duy nhất trong bốn vị giám khảo, khi cầm lấy micro bà nói: “Nếu như dựa theo chất giọng để so sánh thì cả hai ngang tài ngang sức. Thanh âm của Ngô Hoán Nguyệt rất trong trẻo, tôi đã gặp qua nhiều người trong nghề thậm chí những ca sĩ chuyên nghiệp thì giọng hát của Ngô Hoán Nguyệt trong trẻo nhất. Nhưng mà trong phương diện lựa chọn bài hát thì Vương Vũ Thần lại cao hơn một bậc, bài hát tự sáng tác này của cô ấy ca từ rất đẹp, tình cảm và cũng rất phù hợp, vì vậy tôi sẽ chọn Vương Vũ Thần”.

Vương Vũ Thần cười: “Cảm ơn cô”.

Một số khán giả cảm thấy không hài lòng, bọn họ thừa nhận giọng hát của Vương Vũ Thần rất hay, bài nhạc tự sáng tác này cũng hay nhưng mà giọng hát bị vỡ, Ngô Hoán Nguyệt làm thế nào mà kém hơn được chứ.

Trên sóng trực tiếp mọi người cũng bắt đầu nổi sóng rồi.

“Mẹ kiếp! Những người giám khảo này là bị điếc hay sao, rõ ràng là giọng vỡ lời cũng hát không rõ ràng vậy mà lại nói là tốt”.

“Nếu đây là bài hát mà Vương Vũ Thần tự phối thì tôi trên sóng livestream sẽ trực tiếp ăn phân”.

“Ngô Hoán Nguyệt thăng cấp, nếu như không thăng cấp sau này sẽ không xem thể loại tiết mục rác rưởi này”.

Chương 153: Không biết lý lẽ (1).

“Lăn đi! Vương Vũ Thần là một người có tài năng, không thể đem Ngô Hoán Nguyệt mà so sánh được”.

“Đừng cãi nhau nữa, Tề Minh lão sư còn chưa nhận xét nữa, Tề Minh lão sư nổi tiếng là người công bằng”.

“Phật tổ phù hộ! Xin hãy để cho Hoán Nguyệt nhà tôi có thể thăng cấp, chỉ cần Tề Minh lão sư ủng hộ Hoán Nguyệt thì từ nay về sau tôi chính là fan hâm mộ của ông ấy”.

…..

Lâm Phàm ngồi bên dưới chớp mắt.

Không biết giám khảo từ đâu mời tới, tai không biết có nghe rõ hay không, giọng hát rõ ràng vỡ như vậy mà cũng không nghe được? Còn dám bình luận là rõ ràng, thực sự là bị ngáo rồi à.

Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải phát hiện ra không có người, thế là cúi thấp đầu rồi hét to “Ngô Hoán Nguyệt thăng cấp”.

Âm thanh này khiến cho những người ủng hộ Ngô Hoán Nguyệt cũng bùng nổ, khán giả cũng cùng nhau hô to.

Ngô Hoán Nguyệt thăng cấp!

Ngô Hoán Nguyệt thăng cấp!

Thăng cấp!

…..

Ngô Hoán Nguyệt cúi đầu.

Vương Vũ Thần trông thì có vẻ bình tĩnh nhưng lòng lại không vui.

Trên mặt Anh Kim cũng lộ vẻ không hài lòng nhưng sau đó cũng cười để che đi biểu hiện không hài lòng đấy.

Người dẫn chương trình đang cố gắng kiểm soát tình hình khán giả, tình huống này đương nhiên phải cố gắng kiểm soát rồi.

Dịch Danh mỉm cười nói: “Mọi người vui lòng im lặng, tiếp theo đây xin mời Tề Minh lão sư nhận xét về hai thí sinh”.

Tề Minh lão sư nãy giờ chỉ ngồi đó không có lên tiếng.

“Lần này tôi ủng hộ Ngô Hoán Nguyệt thăng cấp, giọng Ngô Hoán Nguyệt đã làm tôi cảm động, thật sự rất tuyệt vời”.

Tiếng vỗ tay giòn tan.

Người hâm mộ lập tức trở nên phấn khích.

Anh Kim mỉm cười nói: “Tề Minh lão sư giọng của Ngô Hoán Nguyệt rất hay, nhưng mà giọng của Vương Vũ Thần không phải cũng rất tuyệt sao”.

Tề Minh lão sư nói: “Vương Vũ Thần không tệ, nhưng mà đoạn cuối cô ấy bị vỡ giọng. Trong một bài hát nếu bị vỡ giọng dù cho trước đó hát tốt đến mấy thì cũng vô dụng.”

Lâm Phàm gật đầu Tần Minh lão sư này giống như những gì trên mạng nói, công bằng công tâm, không có khoe mẽ.

Anh Kim cau mày cười nói: “Vương Vũ Thần đúng là có bị vỡ giọng, nhưng mà khuyết điểm này có thể che đi được mà, khuyết điểm không thể làm lu mờ cái hay đó”.

Tề Minh lão sư lắc đầu, gọi thẳng tên của bà ta mà không có nể nang gì giống như đang dạy một hậu bối vậy: “Anh Kim à! Cô nói sai rồi, chương trình này là ‘Giọng ca triển vọng’ chứ không phải là ‘Bài hát sáng tạo’. Ở đây là sự cạnh tranh về giọng hát và kỹ năng ca hát, sự sáng tạo trong bài hát chỉ có thể thêm điểm chứ không thể che đậy được khuyết điểm của mình”.

Đùng! Đùng! Đùng!

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tất cả khán giả đều hoan nghênh ca ngợi lời của Tề Minh lão sư.

Anh Kim với tư cách là nữ hoàng âm nhạc đã từng làm giám khảo rất nhiều cuộc thi, bà chưa từng gặp qua một ai dám đối đầu với bà.

Nhưng mà trước mặt là Tề Minh, trong lòng không vui cũng không dám nói ra, cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài. Bà ta chỉ có thể cười trừ cho qua rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Với tư cách là người dẫn chương trình, Dịch Danh đương nhiên biết rằng hai giám khảo không thể xảy ra tranh luận. Nếu không thì sẽ xảy ra mâu thuẫn mất, cho nên cô tiếp tục dẫn chương trình.

“Vâng! Bây giờ xin mời 99 vị trong giới truyền thông bỏ phiếu, màu đỏ là Vương Vũ Thần, màu đen là Ngô Hoán Nguyệt”.

Rất nhanh kết quả sẽ sớm xuất hiện.

Dịch Danh nói: “Vương Vũ Thần 48 phiếu, Ngô Hoán Nguyệt 51 phiếu”.

Vương Vũ Thần như đóng băng, cảm thấy lo lắng nhưng vẫn còn có hi vọng.

Bốn vị giám khảo đứng lên, trên mặt Anh Kim mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại không vui.

“Trước mắt số phiếu chênh lệch là 3 phiếu mà 3 phiếu chênh lệch này lại này trong phong bì của chị Anh. Cho dù kết quả này giúp đảo ngược hay gia tăng khoảng cách thì kết quả đều nằm trong tay chị Anh, mời chị Anh mở phong bì”.

Toàn trường đồng loạt vỗ tay.

Anh Kim đi lên sân khấu với nụ cười trên môi sau đó đưa phong bì cho Dịch Danh.

“Cám ơn chị Anh”.

“Hiện tại Vương Vũ Thần 48 phiếu, Ngô Hoán Nguyệt 51 phiếu, Ngô Hoán Nguyệt dẫn trước 3 phiếu”. Dịch Danh nói sau đó mở phong bì ra, Vương Vũ Thần cùng Ngô Hoán Nguyệt đều nín thở cảm thấy có chút lo lắng.

Hiện tại đừng nói người khác cảm thấy căng thẳng, ngay cả Lâm Phàm cũng cảm thấy căng thẳng không kém.

Dẫn chương trình Dịch Danh nhìn thấy số liệu trong phong bì vẻ mặt có chút sửng sốt: “Điểm số cuối cùng mà chị Anh dành cho Vương Vũ Thần là…”

Lâm Phàm bắt đầu mắng người rồi, người dẫn chương trình này không thể nhanh chút sao, cần gì mà lề mề như vậy chứ.

Đám đông đang xem trực tiếp cũng bắt đầu căng thẳng rồi.

“Mẹ kiếp! Những người làm truyền thông này có phải bị ngu hết rồi không, chỉ chênh lệch có 3 phiếu có phải là thông đồng trước với nhau không, nếu là tôi thì ít nhất cũng phải 10 phiếu.”

“Chết tiệt! Ai cũng có thể nhìn ra được Anh Kim chính là người đứng về phe của Vương Vũ Thần, nếu như kết quả lật ngược thì ông đây nhất định đập vỡ màn hình”.

Lúc này người dẫn chương trình lên tiếng.

“51 điểm”.

“Ngô Hoán Nguyệt 48 điểm”.

“Cuối cùng Vương Vũ Thần 99 điểm, Ngô Hoán Nguyệt 99 điểm. Đây là lần đầu tiên có kết quả hòa trong chương trình ‘Giọng ca triển vọng’.

Chương 154: Không biết lý lẽ (2).

Lúc này khán giả như bùng nổ.

Cộng đồng mạng đang xem trực tiếp cũng bùng nổ theo,

“Này chắc chắn là có gì mờ ám rồi”.

“Chết tiệt, lỗ tai của Anh Kim chắc chắn có vấn đề rồi, điểm số là dùng chân để cho hả?”

“Ông đây cũng phục rồi”.

“Mẹ kiếp màn hình cũng đã vỡ rồi”.

Lâm Phàm có chút sững sờ, trong lòng cũng có chút không thoải mái, chắc chắn có gì đó mờ ám rồi, chương trình này rõ ràng có vấn đề.

Tề Minh lão sư giận dữ nhìn Anh Kim, mặt cũng đen lại. Sau đó còn có một màn bùng nổ hơn nữa.

Tề Minh lão sư tức giận cầm micro nói lớn “Anh Kim, cô căn bản không xứng làm ban giám khảo, tốt là tốt, xấu là xấu. Vì cô mà công bằng đều bị đảo ngược rồi. Cô thật không biết lý lẽ”.

Sau khi nói xong Tề Minh lão sư trực tiếp rời khỏi sân khấu.

“Ui là trời! Mắng thật đã”.

“Anh Kim này cho rằng bản thân là một chị đại, một tay có thể che trời hay sao. Người khác có thể mua giải nhưng Tề Minh lão sư thì không thể đâu nha”.

“Tuyệt! Từ nay về sau tôi sẽ trở thành fan của Tề Minh lão sư”.

Lâm Phàm lắc đầu, trên sân khấu Ngô Hoán Nguyệt vẫn giữ một nụ cười nhưng trong lòng chắc chắn là không phục.

May mắn đó là một kết quả hòa.

Vẫn còn có cơ hội.

Giờ phút này tổ tiết mục cũng ngỡ ngàng, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ở một quán ăn ven đường!

“Cạn ly”

Thật sự, không thể nói Ngô Hoán Nguyệt có vẻ không vui. Nếu lúc này là người bình thường thì chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, nhưng Ngô Hoán Nguyệt vẫn vừa nói vừa cười, không hề quan tâm đến kết quả của cuộc thi một chút nào.

Lâm Phàm cười nói: “Cạn ly”

‘Giọng ca triển vọng’ từ hai mươi bốn chọn ra mười hai. Trong lúc nghỉ giải lao thì xảy ra sự cố. Nói chung là chương trình nào phải can đảm lắm mới dám phát sóng trực tiếp. Vì vậy,‘Giọng ca triển vọng ’ cũng đã tạo tiền lệ cho truyền hình trực tiếp.

Cần phải biết rằng, nếu là truyền hình trực tiếp không một ai dám đảm bảo giữa chừng có xảy ra vấn đề gì không, cũng như không ai dám đứng ra bảo đảm về điều đó.

Khả năng dám phát sóng trực tiếp tại chỗ là do sự táo bạo của ban tổ chức.

Mà ban tổ chức của chương trình ‘Giọng ca triển vọng’ xem trọng chính là công bằng, công chính, không có chuyện mờ ám sau lưng. Muốn dùng cách mà từ trước đến nay không ai dám làm là phát sóng trực tiếp, để từ đó có thể nâng cao tỷ suất người xem.

Ban tổ chức không nhận sự ủy thác của bất kỳ ai, cũng không chấp nhận trong lúc thi đấu bằng cách nào đó mà các thí sinh cố ý kể về quá khứ thảm thương của chính mình để thu hút fan hâm mộ.

Đây không phải là cuộc thi ai khổ hơn ai, mà là cuộc thi về những giọng hát chân chính tranh tài với nhau

Lâm Phàm không biết tổ tiết mục đã xử lý như thế nào, nhưng thái độ của Tề Minh lão sư đã nói lên tất cả. Ông ta không chấp nhận được hành động của Anh Kim nên đã tức giận giật micro rồi rời khỏi sân khấu.

Nhưng bây giờ, từ hai mươi bốn còn lại mười ba điều này cũng không tốt cho lắm, cho nên kết quả cuối cùng là ba ngày sau Ngô Hoán Nguyệt sẽ thi đấu với Vương Vũ Thần lại một lần nữa.

Việc này đối với Ngô Hoán Nguyệt không công bằng cho lắm nhưng mà không còn cách nào khác. Anh Kim đã lên tiếng thì đương nhiên ban tổ chức cũng phải giữ thể diện cho bà ta. Đây là phương án tốt nhất vào thời điểm hiện tại, chẳng lẽ yêu cầu một thí sinh tự nguyện rút lui sao? Điều này đối với bất kỳ thí sinh nào cũng không công bằng.

Lâm Phàm uống cạn một ly rồi cười: “Tôi thấy cô hình như không có tức giận nha, mà ngược lại tôi còn tức giận hơn cô nửa”

Ngô Hoán Nguyệt mím môi cười: “Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, việc gì phải nghĩ ngợi khiến cho bản thân không vui chứ. Nếu như thi lại lần nữa cũng không nhất định là tôi sẽ thua đâu nha”

“Cái lý lẽ này.”

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Nhưng mà tôi thấy Anh Kim rõ ràng đang bảo vệ cho Ngô Vũ Thần. Nếu như ba ngày sau đối phương còn sử dụng bài hát tự sáng tác kia và trình bày không có sai sót nào, vậy thì nguy hiểm thật đấy”

Ngô Hoán Nguyệt ngay lập tức ngây người trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Sau đó tiếp tục cười nó: “Hiện tại chính là giờ ăn khuya, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, cạn ly đi”

“Đúng là mạnh mẽ.” Lâm Phàm uống thêm một ngụm bia, dù sao bia này cũng có chút hỗ trợ dạ dày tốt đấy.

Qua ba lần uống, tuy mỗi người một chai nhưng Lâm Phàm thì không sao. Còn Ngô Hoán Nguyệt cảm thấy hơi say, trên khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết của cô ấy hiện lên hai rặng mây hồng, trông thật đáng yêu.

“Tôi đi thanh toán” Ngô Hoán Nguyệt đứng dậy thì thân thể loạng choạng nghiêng người về phía trước.

Lâm Phàm nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy eo của Ngô Hoán Nguyệt. Cảm nhận đầu tiên đó là mảnh mai còn có chút đàn hồi nửa.

“Mới một chai mà đã đứng không vững rồi, tôi đi thanh toán đây” Lâm Phàm lấy ví tiền ra cũng không để ý Ngô Hoán Nguyệt đang giành đi thanh toán, dù sao anh đi trả tiền là được rồi.

Đưa Ngô Hoán Nguyệt về đến tận lầu. Cũng không xuất hiện cảnh mời vào nhà ngồi, hắn đưa người về an toàn rồi mới lái xe trở về.

Chương 155: Có người giết đến tận cửa.

Ngày hôm sau!

Internet náo nhiệt hẳn lên.

Hiện tại “Giọng ca triển vọng’ nhận được nhiều sự quan tâm của khán giả trong nước. Tỷ suất người xem rất cao, đặc biệt sự việc xảy ra tối qua đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tràn ngập những tin tức.

‘Cuộc thi hát trực tiếp đầu tiên ở trong nước, xếp hạng cực kỳ cao’.

‘Kết quả bình chọn từ hai mươi bốn chọn ra mười hai, lần đầu tiên xuất hiện tình trạng hoà’

‘Tề Minh lão sư tức giận đập micro, khó chịu vì Anh Kim cho điểm không công bằng’.

‘Vương Vũ Thần đã phạm sai lầm, Anh Kim lại ủng hộ’.

‘Ngô Hoán Nguyệt hát rất hay nhưng không thắng lại phần trình diễn bị lỗi của người có ca khúc góc.”

‘Weibo của Tề Minh lão sư thầm mắng Anh Kim, loại người này không xứng đáng làm người hướng dẫn’

….

Cộng đồng mạng cũng đứng ngồi không yên.

Vương Vũ Thần cùng với Ngô Hoán Nguyệt đều không có nổi tiếng lắm, nhưng mà Anh Kim thì mọi người đều biết. Có rất nhiều khán giả tức giận, chỉ cần ai đó có liên quan đến Anh Kim thì đều bị ghét, cũng không phải là loại tốt đẹp gì.

“Anh Kim thật đáng kinh tởm rồi”

“Lần trực tiếp này tôi xem qua rồi. Thật là tức mà, rõ ràng là có lỗi mọi người đều nhìn thấy, chỉ có bà ta là không nhìn thấy”

“Nếu tôi là Tề Minh lão sư, thì ngay lúc đó trực tiếp đá cho bà ta mấy cái. Trong giới âm nhạc bà ta đã dùng sức ảnh hưởng của mình để chèn ép bao nhiêu người rồi hả?”

“Thật là chó chết mà, càng ngày càng đáng ghét. Hồi trước mua đĩa nhạc của bà ta để ủng hộ bà ta lên, bây giờ bà ta lại còn có đức hạnh này đây”

“Não của tổ chương trình này chứa phân hay sao? Nếu không phải vì Tề Minh lão sư tôi cũng không thèm xem cái chương trình này đâu, tự dưng lại đi mời một bà già đáng ghét như vậy”

Weibo của Tề Minh lão sư:

“Có hai học sinh, bởi vì chứng minh ai có năng lực đại diện cho khoa nên đã tiến hành tổ chức làm một bài kiểm tra công bằng. Trong đó học sinh áo đỏ cùng với lão sư có thân thích, còn người học sinh kia chỉ là quan hệ học sinh bình thường, thành tích cuối cùng thi xong đã có. Người học sinh áo đỏ kiểm tra có kết quả kém, mà người học sinh còn lại kiểm tra kết quả hoàn mỹ. Đáng lý ra, đại biểu cho khoa chính là học sinh không có mối quan hệ với vị lão sư kia. Nhưng chính người lão sư kia lại nói chữ viết của học sinh áo đỏ rất đẹp, nên để cho học sinh áo đỏ làm đại biểu khoa. Tôi muốn hỏi một chút, lão sư như vậy cũng có tư cách làm lão sư hay sao? Còn đâu là công bằng, công chính, đạo đức của một nhà giáo có còn không?”

Cộng đồng mạng bình luận trả lời bên dưới.

“Ủng hộ Tề Minh lão sư, đối với những loại rác rưởi thì cần phải trở mặt ngay tại chỗ”

“Tề Minh lão sư là đang ám chỉ Vương Vũ Thần có quan hệ thân thích với Anh Kim hay sao?”

“Người mù còn có thể nhìn thấy, Ngô Hoán Nguyệt có thể thăng cấp, vậy mà Anh Kim lại nhìn không ra”

“Rất thích những người công bằng công chính như Tề Minh lão sư, những tiết mục khác của Tề Minh lão sư tôi đều có xem”

Weibo của Anh Kim.

Đáng lý ra bà ta không muốn đăng Weibo, nhưng không nghĩ tới sự việc lại náo động lớn như vậy. Trong lòng cảm thấy rất tức giận đồng thời cũng vô cùng hận cái người Tề Minh này. Nhưng mà vì để giải thích cho chính mình nên bà ta cũng đăng bài trên Weibo, mục đích để thanh minh cho bản thân cũng như giải thích lý do vì sao lại cho điểm như vậy.

Thế nhưng cộng đồng mạng lại không cho Anh Kim một chút mặt mũi nào. Ngay lập tức chửi thẳng ở bên dưới Weibo của bà ta.

“Con mụ này thật đáng ghét, tưởng bản thân là trời là đất sao. Tưởng rằng mọi người đang quay quanh giúp bà xoa dịu cơn giận hay sao?”

“Giống như một bãi kít chó vậy”

“Thả một ít phân chó vào quần lót, gọi tên người nổi tiếng là ai đây?”

“Dù cách một cái màn hình vẫn có thể ngửi được mùi”

“Máu và thịt của bà đã bị thối rửa rồi, mụ già bẩn thỉu”

“Trước đây lừa bao nhiêu người rồi, hiện tại còn muốn lừa tiếp sao. Bà thật sự cho rằng chúng tôi đây đều là người mù hết sao?”

“Lão yêu quái, đừng tai họa của nhân gian nữa.”

……….

Anh Kim nhìn thấy những bình luận đó đã sớm giận không có chỗ trút xuống, chịu sự mắng mỏ của vô số người, dù muốn chửi lại cũng không chửi được.

Phố Vân Lý

Lâm Phàm ngồi đó, trước mặt đang đặt giấy bút dường như đang suy nghĩ về điều gì đấy.

Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm không biết tên này đang muốn làm gì.

Nhưng lúc này Lâm Phàm đang dạo quanh bách khoa toàn thư để tìm kiếm một thứ gì đấy.

Danh mục ngành giải trí, danh mục ca hát, danh mục nhỏ là bài hát.

Một loạt các bài hát nhưng không thể nhìn rõ.

Tiếp tục chia nhỏ, giọng hát trong trẻ, bài hát trong trẻo.

Rất nhanh nhiều lựa chọn được đưa ra những bài hát này đều là bài hát mà Lâm Phàm không biết cũng không biết từ đâu đến.

Nhưng với sự tin tưởng của mình vào bách khoa toàn thư, hắn biết rằng trong này chắc chắn không có gì là rác rưởi cả.

Tại thời điểm hắn mở ra bài hát trong bách khoa toàn thư, âm thanh của Điền Thần Côn truyền đến: “Nhóc con, thật là đáng sợ! Lại có phóng viên giết đến tận cửa nữa rồi.”

Lâm Phàm sửng sốt ngẩng đầu nói: “Chết tiệt đây là muốn làm cái gì?”

Chương 156: Trả lời phóng viên.

Cả đám người tụ tập quanh chủ tiệm.

“Có chuyện gì thế nhỉ? Sau khi ‘Lâm đại sư’ khai trương, phố Vân Lý chúng ta lúc nào cũng xôm tụ thật đấy.”

“Ông không biết hay giả điên vậy? Lâm đại sư chính là người thần bí đã K. O Hàn Lục chứ ai.”

“Hàn Lục là ai?”

“Ối giời ơi! Nói chuyện với ông mệt quá, tôi đi xem đây, biết đâu có thể lên TV thì sao?”

“Tôi đi nữa, chờ tôi với.”

Từ khi cửa tiệm Lâm đại sư khai trương đến nay đã khiến cho lượng khách hàng mua sắm ở phố Vân Lý ngày càng tăng cao.

Lúc trước là do ở phía trước phố Vân Lý có cửa hàng bách hóa thu hút khá nhiều khách hàng, nhưng hiện tại sức hút phố Vân Lý ngày càng tăng cao và khôi phục, cũng là do đa số người đều đến tìm cửa tiệm của Lâm đại sư.

Có người xem bói, rồi đi dạo một vòng.

Có người đến mua bánh kếp, cũng thích đi lượn xung quanh.

Phóng viên xúm xít, tay cầm micro, khiêng camera nhào tới như bầy ong vỡ tổ.

Bọn họ bây giờ cũng phục rồi, ai cũng biết người thần bí kia là ai, chỉ có phóng viên bọn họ là không biết.

Hơn nữa người ta đã nhắc họ nhưng họ không thèm tin, đến nỗi bây giờ mới phát giác được.

Cửa vào bị đạp gãy.

Người đông nghìn nghịt.

Những phóng viên này như là đang phê thuốc, bọn họ chặn Lâm Phàm trong phòng, không chừa cho hắn một chỗ để nhúc nhích bàn chân.

Lâm Phàm nổi tiếng!

Điền Thần Côn kinh ngạc!

“Yên lặng, yên lặng, mấy người muốn làm gì đây?” Lâm Phàm bị người ta chen đến góc tường, không còn cách nào khác đành trèo lên bàn đứng.

“Mọi người đừng chen lấn, này người đẹp, micro của cô sao không giơ lên cao mà cứ chọt vào đúng quần tôi vậy?”

“Còn anh nữa, chụp ở đâu đó? Chúng ta có thể ra ngoài rồi nói không, đừng chen nữa.”

“Nóng quá!”

Lâm Phàm hoa cả mắt.

Nghề nghiệp nào đáng sợ nhất trên đời này? Tất nhiên là phóng viên.

Chỉ cần có tin, không quan tâm anh đang ở chỗ nào, lớn nhỏ ra sao, hoàn cảnh xung quanh thế nào cũng phải săn cho được tin về.

“Xin hỏi anh là người thần bí đánh bại Hàn Lục phải không?”

“Xin hỏi anh có học qua võ thuật không ạ? Anh có thể nói một chút về việc của anh và Hàn Lục không?”

Các phóng viên giành nhau hỏi, không để cho Lâm Phàm trả lời.

Lâm Phàm hít một hơi thật sâu: “Làm phiền mọi người lui ra ngoài, muốn hỏi gì ra bên ngoài hỏi, ở đây quá chật dễ xảy ra chuyện chen lấn giẫm đạp.”

Song song với việc khuyên can, Lâm Phàm còn có ý nói không đi ra sẽ không trả lời, các phóng viên nghe vậy thì đành phải nhượng bộ.

Bên ngoài nhiều người thấy tình cảnh này cũng tò mò chạy đến xem.

Đầu người nhưng nhúc chẳng khác nào là minh tinh họp fan hâm mộ.

“Nhiều phóng viên quá, không biết ngôi sao nào đến đây vậy nhỉ?”

“Không thấy ai nổi tiếng hết, không biết có chuyện gì nữa.”

“Chỗ này là tiệm của Lâm đại sư, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Lâm đại sư sao?”

“Chúng ta đến mua bánh kếp mà. Rồi như vầy có bán không vậy?”

Những khách hàng trung thành lại bắt đầu đau đầu, nếu là người bình thường thì họ đã xông vào làm cho ra lẽ.

Nhưng những người này là phóng viên đó, dựa theo phong cách làm việc điên cuồng của phóng viên, nếu họ nổi giận gây sự cũng chẳng có ích lợi gì, nhỡ đâu còn bị bêu rếu trên mặt báo nữa.

Bên ngoài!

Lâm Phàm rất đau đầu đối diện những phóng viên này, biết trước có chuyện này chi bằng bữa trước hắn đừng ra tay cho xong.

“Có phải anh là người thần bí đã K. O Hàn Lục không?” Một nữ phóng viên hỏi.

Lâm Phàm im lặng, các phóng viên kiên nhẫn chờ đợi.

“Không phải, mọi người đoán sai rồi.” Lâm Phàm trả lời.

“Sao như vậy được? Chúng tôi đã lấy ảnh chụp đối chiếu thử, đúng là anh mà.” Các phỏng vấn nói.

Những chủ tiệm xung quanh cắt lời.

“Lâm đại sư anh nhận đi, chuyện này là chuyện tốt đó.”

Lâm Phàm trợn mắt, thừa nhận cái ‘bíp’. Ngay bây giờ hắn mà thừa nhận không biết còn xảy ra rắc rối gì nữa.

Bộ không thấy Hàn Lục đang rêu rao không phục trên mạng, đòi PK với hắn một lần nữa hay sao? Đấu nữa là chết thật đấy.

Chỉ vì muốn giữ thể diện cho mọi người, chứng minh võ thuật nước mình tinh diệu, nếu xảy ra chuyện gì hắn phải khóc với ai đây?

Nhiều nhân vật ẩn cư còn không nhảy ra, hắn nhào ra không phải bị tâm thần chứ là gì? Huống chi đã bị hắn K. O, còn so sánh cái gì nữa?

Phóng viên: “Xin hỏi Lâm đại sư, mọi người đều nói anh là đại sư xem bói, có phải họ cũng không biết võ thuật của anh rất lợi hại đúng không?”

Lâm Phàm chỉ chỉ vào cửa tiệm: “Ngoại trừ biết xem bói, tôi còn chủ một tiệm bánh kếp đấy.”

Phóng viên: “Vậy có phải Lâm đại sư đã thừa nhận mình là người bí ẩn đã K. O Hàn Lục không?”

Lâm Phàm biết muốn tránh cũng không thoát đành gật đầu: “Đúng, là tôi.”

Âm thanh xì xào vang lên.

Các phóng viên hưng phấn, cuối cùng đã tìm được một cái tít hấp dẫn.

Phóng viên: “Xin hỏi anh có đánh giá gì đối với Hàn Lục? Hàn Lục công khai phát biểu tình trạng ngày đó của anh ta không ổn định, hiện tại tuyên chiến muốn đấu lại một trận công bằng với anh.”

Chương 157: Là do Lâm đại sư khinh thường mà thôi.

Trong lòng Lâm Phàm rủa thầm, đấu con khỉ khô quẹt, ai ở không mà đấu: “Tôi khá bận và không thích đánh nhau, bình thường chỉ xem vài quẻ, bán vài cái bánh kếp, tu thân dưỡng tính. Làm những chuyện đánh đấm như vậy dễ bị thương lắm.”

Dường như phóng viên đã nắm được trọng tâm: “Anh nói bạo lực tức là đang ám chỉ Hàn Lục MMA là người bạo lực phải không?”

Nghe xong Lâm Phàm phát cáu, hắn đã nói thế bao giờ. Dù cô là phóng viên nhưng cũng không nên nhét chữ vào họng hắn thế chứ.

“Này người đẹp. Chúng ta đừng chơi trò cắt chữ lấy nghĩa nhé! Tôi không hề nói đó là bạo lực.” Lâm Phàm nói.

Những khách hàng trung thành mua bánh kếp đã vội đến cuồng chân.

“Mấy người phóng viên này, mau mau hỏi cho xong đi, Lâm đại sư không rảnh quanh co với mấy người đâu.”

“Đúng đó, Lâm đại sư không muốn giải thích thôi. Anh ấy không muốn đánh, biết tại sao không muốn đánh không? Hàn Lục là bại tướng dưới tay Lâm Phàm đã từng bị K. O, đánh làm cái quái gì?”

“Lâm đại sư nói thẳng với họ cho rồi, ai mà có hứng thú đánh bại tướng của mình nữa chứ.”

Đệch!

Đúng là đồng đội heo mà!

Hắn nể rồi, những người này đúng là biết gây sự, đây không phải tạo thêm nội dung cho phóng viên thêm mắm dặm muối à?

Quả nhiên có phóng viên nắm được vấn đề.

“Cho hỏi, anh hiểu rõ Lâm đại sư à?”

“Tất nhiên, tôi là khách hàng trung thành của Lâm đại sư, tôi làm gì mà không hiểu rõ Lâm đại sư chứ?”

Phóng viên: “Vậy theo anh vì sao Lâm đại sư không muốn tái đấu với Hàn Lục?”

Người qua đường: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Lâm đại sư khinh thường đó! Anh có biết một phút Lâm đại sư kiếm được bao nhiêu tiền không? Giao đấu với Hàn Lục có lợi ích gì đâu? Huống chi là người mình từng đánh bại, bây giờ đánh nữa khác nào khi dễ người ta.”

“Chuẩn bài! Lâm đại sư đúng là siêu việt, tôi còn không biết Hàn Lục là ai nữa đây.”

“Lâm đại sư mau bán bánh kếp đi, chúng tôi chờ nãy giờ rồi.”

“Đúng rồi, đúng rồi, mấy người phóng viên này làm ơn nhường đường giùm đi.”

Hắn không muốn nói nhảm với những phóng viên này nữa, bước thẳng đến trước gian hàng.

Lâm Phàm nói: “Hôm nay không bóc số, ai cũng có phần.”

Cả đám cư dân nghe xong, vô cùng hào hứng.

“Lâm đại sư, anh thật là tốt bụng.”

“May ghê! Tôi yêu ông chủ nhỏ mất thôi.”

“Mấy tay phóng viên này đi mau đi, đừng quấy rầy chỗ chúng tôi mua bánh kếp, nếu không chúng tôi liều mạng với mấy người à.”

Thấy phóng viên còn muốn bám dính lấy Lâm Phàm, nguyên một đám cư dân không thể nhịn nữa.

Hiếm có khi hôm nay không bóc số, đám phóng viên này còn muốn phá hoại, rõ là muốn gây thù chuốc oán mà.

Những phóng viên sững sờ nhìn thái độ của người dân.

Đây là cái quái gì thế?

Đây lần đầu họ gặp tình cảnh này đấy!

Một tiếng sau.

Các phỏng viên như ngu người luôn rồi, bán bánh kếp mà đắt thế này hử? Bọn họ đang muốn chờ bán xong bánh kếp lại phỏng vấn tiếp.

Nhưng không thể ngờ cái hàng dài trước tiệm không những không ngắn đi mà ngày càng dài thêm.

Định xếp đến bao giờ?

Đừng nói phóng viên, ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng khiếp đảm.

Cái lão Thần Côn này chuẩn bị bao nhiêu nguyên liệu mà bán mãi không hết thế này? Nhìn cái hàng dài dằng dặc kia muốn trầm cảm quá.

Sợ quá, sợ quá, phải trốn thôi.

Vốn dĩ cả đám còn đang xếp hàng đợi, nào ngờ một lát sau Lâm đại sư và đám người ở giữa bỗng bốc hơi đi mất, không hề quay lại.

“Lâm đại sư chết bầm trốn mất rồi.” Một người dân không được ăn bánh kếp, đau lòng.

Giờ phút này, ánh mắt những người dân không mua được bánh kếp nhìn chằm chằm phóng viên, cho rằng những người này chính là nguyên nhân đã dọa Lâm Phàm bỏ chạy.

Căm tức!

Oán hận!

Các phóng viên thấy ánh mắt này của mấy người dân, nuốt nước bọt, đầy lo lắng. Chống cự với ai cũng được nhưng không thể chống lại quần chúng nhân dân, dám chống lại quần chúng tức là tự mình rước lấy khổ.

Rầu rĩ cúp đuôi chạy.

Điền Thần Côn trố mắt nhìn cảnh tượng ấy, ủa alo? Sau lại ném cái mớ bòng bong này cho mình hả?

“Gọi điện thoại cho ông chủ nhỏ đi.”

“Ông là nhân viên của cậu ta, mau chóng hối cậu ta về mau, phóng viên đi rồi cũng nên bán bánh kếp tiếp đi chứ.”

Thần Côn bị cả đám người bao vây, kêu la thất thanh.

“Mấy người đừng lấy điện thoại của tôi, để tôi gọi không được sao.”

“Tắt máy! Ông chủ tắt máy rồi. Tôi không gọi được, tôi nói thật mà, ai da, các người đừng có cướp điện thoại OPPO yêu dấu của tôi, mấy ngàn lận đó.”

Quần chúng gọi điện thoại.

“Tắt máy! Đúng là tắt máy thật!”

“Ông chủ nhỏ chạy thật rồi, đáng ghét!”

“Hu hu… Còn tưởng hôm nay may mắn nữa chứ, nào ngờ công cốc rồi.”

Những chủ cửa hàng quanh đó bàn tán theo, gương mặt đầy vẻ hâm mộ. Không ngờ Lâm đại sư được chào đón chẳng khác nào động vật quý hiếm.

Nhưng họ không biết rằng Lâm đại sư mà họ hâm mộ đang buồn nẫu cả ruột.

Trên đường.

Lâm Phàm lái xe dạo một vòng không có mục tiêu, chắc chắn không thể về cửa hàng được, về là bị túm lấy ngay. Chả biết bây giờ bọn phóng viên đang làm gì nhỉ, nhưng chắc sẽ không dễ dàng bỏ đi vậy đâu.

Chương 158: Ghé thăm công ty Vương Minh Dương.

Trong lòng thở dài, cảm thấy có chút chán ghét. Nếu hắn sớm biết sẽ có việc hôm nay thì hắn sẽ không ra tay, mắc gì chọc thêm phiền phức cho mình chứ.

Vì sao không muốn tái đấu với Hàn Lục hả? Nguyên nhân còn phải nghĩ sao?

Người ta muốn đánh thì mình đánh, vậy mình là cái gì?

Lỡ lần sau xuất hiện con mèo con chó nào đó cũng vậy thì mình thế nào?

Công ty Vương Minh Dương.

“Con mẹ Anh Kim này điên à?” Vương Minh Dương thật sự nổi giận, mình nghĩ nâng đỡ một nghệ sĩ chả có gì là khó, một người giàu có giá trị bản thân trăm ức như mình đối xử công bằng với thím mà thím dám chơi trò mèo với tôi?

Còn dám chơi hết lần này đến lần khác.

“Vương tổng bớt giận, chuyện này để tôi bàn bạc lại.”

“Còn bàn cái con khỉ, con mẹ này chả thèm quan tâm tôi là ai, bàn cái huần hòe gì mà bàn.” Vương Minh Dương cảm thấy bất lực, không muốn nói gì nữa. Anh Kim là Thiên hậu, mối quan hệ lại rộng. Dù không thèm quan tâm đến người giàu có giá trị trăm ức thì anh ấy vẫn không thể làm gì được bà ta.

Người ta không giàu bằng anh nhưng làm mưa làm gió trong ngành giải trí đã lâu, quen biết nhiều người có quyền có thế, anh ta không cách nào làm gì được.

“Con mẹ điên này giở trò mèo, chơi không công bằng. Nếu biết trước tôi đã tài trợ cho ‘Giọng ca Triển vọng’ đuổi con mẹ này đi cho rồi.” Vương Minh Dương tức không có chỗ xả giận, dù tài sản trăm ức nhưng vẫn còn rất trẻ, khi nổi điên là chửi bậy không ngớt miệng.

Đùng đùng, có người gõ cửa.

“Vương tổng, ở dưới có người tự xưng là Lâm Phàm đến gặp ngài.”

Vương Minh Dương đang nổi nóng thì lập tức vui vẻ: “Mau dắt người lên đây.”

“Dạ.”

Lâm Phàm rất nhanh lên tới.

“Đến gặp anh còn phải hẹn trước nữa à?” Vừa bước vào, Lâm Phàm cười nói.

Lâm Phàm không có đích đến, chợt nghĩ dù sao chưa từng đến chỗ Vương Minh Dương, hắn nên đi tham quan một vòng để tăng kiến thức cũng tốt.

“Người của tôi không biết anh, sau này họ sẽ quen thôi.”

Vương Minh Dương vừa cười vừa nói, sau đó dặn dò nhân viên: “Nhớ kỹ, đây là người anh em của tôi. Sau này có đến công ty thì phải chiêu đãi anh ấy cho đàng hoàng.”

“Đã rõ, Vương tổng.” Nhân viên gật đầu, sau đó rời đi.

Vương Minh Dương cười vỗ bả vai Lâm Phàm: “Hôm nay sao rảnh đến tìm tôi đây?”

“Thôi! Đừng hỏi nữa, phiền chết đi được.” Lâm Phàm không khách sáo, ngồi vào chỗ Vương Minh Dương, nhớ đến thì não lại muốn nổ tung.

Trợ lý Tiểu Trần của Vương Minh Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, nhưng anh ta rất rõ mối quan hệ giữa người này và Vương tổng không tầm thường, nhất định phải ghi nhớ trong lòng.

“Tối qua tôi có đi xem cuộc thi, thật sự bất công. Cái bà Anh Kim đó, haizz! Mẹ nó, tôi hận không thể tát vào mặt bả hai phát cho rồi.” Vương Minh Dương than thở.

Lâm Phàm cười cười: “Chuyện lớn gì mà để nhà giàu trăm ức phải buồn bã vậy?”

Vương Minh Dương đáp: “Không lo sao được, ở đâu nhảy ra con mẹ Anh Kim. Bốn giám khảo chỉ có mắt của bà ta bị mù, ai không biết Vương Vũ Thần là thân thích của bà ta chứ.”

Tiểu Trần nói: “Vương tổng, Dương Thần lão sư đến.”

Vương Minh Dương gật đầu: “Để ông ấy vào đi, không biết sao rồi.”

Một người đàn ông năm mươi tuổi mau chóng đi vào: “Vương tổng.”

Vương Minh Dương khách sáo hỏi: “Thế nào rồi Dương lão sư?”

Dương Thần là một nhà sáng tác nhạc nổi tiếng trong nước, đã viết rất nhiều ca khúc người người mê say. Vương Minh Dương mời đại thần này ra tay, chính là định sản xuất một bản nhạc độc quyền.

Nhưng muốn tạo một bản hit trong thời gian quá ngắn như vậy, đúng là khó càng thêm khó.

Lâm Phàm tò mò hỏi: “Chuẩn bị sáng tác riêng một bản nhạc à?”

Vương Minh Dương nói: “Không hẳn, đối phương có bài hát sáng tác riêng, tôi cũng không thể đứng nhìn được. Đợi cuộc tranh tài ngày mốt, nếu Vương Vũ Thần lại có thêm một bài hát mới hoàn hảo nữa thì Ngô Hoán Nguyệt sẽ nguy hiểm. Tôi bảo này, sao cậu không lo lắng chút nào vậy hả, dù sao cũng là việc của anh mà.”

Lâm Phàm khoát tay: “Đừng nói nữa, ai mà nghe câu nói này của anh chắc hiểu lầm chết đấy.”

Vương Minh Dương đáp: “Cậu ngồi xuống đi, tôi phải thảo luận với Dương lão sư một lát.”

Được, hắn thoải mái dòm ngó xung quanh. Cái ghế làm việc này không tệ, nhìn là biết giá không rẻ. Văn phòng kẻ có tiền thật thoải mái, không khí trong lành, cảnh quan thoáng đãng, nghe đến cuộc thảo luận đi vào ngõ cụt, Lâm Phàm cười cười sau đó lấy giấy bút ra nguệch ngoạc vẽ tranh.

Vương Minh Dương nói: “Dương lão sư, ông là chuyên gia lĩnh vực này đấy.”

Dương lão sư: “Vương tổng, không phải muốn là được đâu, một ca khúc kinh điển cần phải có linh cảm. Bản nhạc riêng của Vương Vũ Thần do một người chuyên nghiệp sáng tác, dư sức phát hành thành album. Rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước.”

“Vậy làm sao bây giờ, chả lẽ chúng ta phải chịu thua. Nếu vào top 3 tôi cũng không nói làm gì, bây giờ cả top 12 cũng không vào được thì phải làm sao?” Trong lòng Vương Minh Dương rất khó chịu, vào được top 3 thì đạt quán quân hay không cũng chẳng sao, nhưng bây giờ quan trọng là mắc kẹt ở vòng 24 lên 12.

Chương 159: Anh em tôi nghề chính là xem bói, nghề phụ là bán bánh kếp.

“Thật ra nếu Vương tổng muốn lăng xê thì không nhất thiết phải thi đấu, có thể đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh cũng không tệ.” Dương lão sư hết cách, thời gian còn quá ít. Nếu sáng tác đại một bài hát nào đó có thể sẽ phản tác dụng, nhất định phải kết hợp với chất giọng của Ngô Hoán Nguyệt mới có hiệu quả.

Vương Minh Dương xua tay: “Chuyện này không được, đại sư đã tính qua, lăng xê trong lĩnh vực điện ảnh sẽ không thành công, bắt buộc phải theo con đường ca hát sau đó mới gia nhập điện ảnh.”

Dương lão sư thở dài: “Vậy tôi không còn cách nào khác, bây giờ quá gấp, chưa kể đây chỉ là soạn nhạc, còn phải chế tác, tập dượt. Tất cả đều cần có thời gian. Cho dù mời người chế tác âm nhạc nổi tiếng cả nước cũng không thể làm được.”

“Ông nghĩ xem còn cách nào khác không? Sau này ông sẽ là người chế tác âm nhạc cho cô ấy đó…” Vương Minh Dương gấp gáp nói. Tuy rằng lăng xê một người thành công hay thất bại cũng không gây nên tổn thất quá nhiều với anh ta nhưng Vương Minh Dương có tinh thần không chịu thua và không khoan nhượng rất cao, càng bất công càng muốn làm, làm cho đến thắng thì thôi.

Mặt Dương lão sư hơi bối rối, chuyện này không phải khó bình thường nữa rồi.

Lâm Phàm vẫn ngồi im lặng, buông cây bút ra rồi duỗi thẳng lưng, lười biếng mỉm cười: “Có mỗi chuyện nhỏ thế thôi mà suy nghĩ mãi, nếu sinh bệnh thì mất nhiều hơn được đó nha!”

“Sao tôi không gấp được chứ?” Vương Minh Dương nói.

Lâm Phàm đưa hai tờ giấy trên tay: “Phiền Dương lão sư xem thử giúp tôi?”

Dương lão sư nghi hoặc nhưng vẫn bước đến cầm lấy hai tờ giấy.

“Cái gì thế?” Vương Minh Dương hỏi.

Lâm Phàm cười nói: “Anh trai, không phải anh đang rầu rĩ vì chuyện này sao?”

Vương Minh Dương ngạc nhiên: “Chú em còn có thể sáng tác bài hát hả?”

Lâm Phàm nhìn bầu trời bên ngoài: “Tự nhiên có cảm hứng nên viết chơi thôi. Dương lão sư đang xem thử đó, anh nghĩ ổn không?”

Vương Minh Dương phát hiện sắc mặt Dương lão sư dần dần thay đổi, trong lòng lo lắng.

“Chẳng lẽ có thể thực hiện được sao?”

Lâm Phàm không hiểu về âm nhạc nhưng sản phẩm từ Bách Khoa Toàn Thư làm sao có thể kém được.

Một ca khúc trị giá 5 điểm Bách Khoa, hơi bị quý giá.

Trái tim hắn cũng rỉ máu!

Thế này thì không thể không tìm cách bổ sung vào rồi.

Âm sắc uyển chuyển kỳ ảo!

Khó có thể viết nổi bài hit!

Không đủ thời gian!

Tất cả những điều này không phải là vấn đề, chỉ cần có điểm Bách Khoa, chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Tên bài hát: Thiên Không

Phong cách âm nhạc: Quốc ngữ lưu hình.

Ca sĩ chính: Vương Phỉ

Viết lời: Hoàng Quế Lan

Phổ nhạc: Dương Minh Hoàng

Soạn nhạc: Đồ Dĩnh

Giải thưởng: Bài hát nằm trong album ‘Thiên Không’ bán chạy nhất của ca sĩ chính.

Hắn không hề quen biết bất kỳ cái tên nào do Bách Khoa Toàn Thư giới thiệu, cũng chưa từng nghe nói qua. Đến nỗi những kỹ thuật biểu diễn, phân tích cảm xúc tác phẩm hắn đều đọc không hiểu, dù sao chỉ cần ghi lại nội dung trên Bách Khoa Toàn Thư là đủ.

Những chuyện sau đó cứ giao người chuyên nghiệp thực hiện thôi.

Cả phòng im phăng phắc.

Thái độ Dương lão sư thay đổi xoành xoạch, hai tay nắm chặt tờ giấy giống như đã nhặt được của báu. Không hổ danh là người chuyên nghiệp, chỉ cần căn cứ nội dung trên giấy Dương lão sư đã có thể chậm rãi ngân nga, dường như đang chìm đắm vào trong đó.

Hiện giờ Vương Minh Dương hơi vội vàng, anh ấy không phải người trong ngành nhưng nghe âm sắc do Dương lão sư hừ hà vang lên cũng cảm thấy không tệ, nghe rất bắt tai.

“Hay!” Dương lão sư nể sợ, kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.

Bài hát này không hề tầm thường, rất hay.

“Vương tổng, anh có một tài năng đỉnh như vậy thì còn rầu rĩ gì nữa.” Dương lão sư nói.

Vương Minh Dương choáng váng: “Cậu ta tài năng? Bài hát này rất hay sao?”

Dương lão sư gật đầu đáp: “Ghi chú về lời, nhạc, cách hát đều có đủ. Tôi đã hoạt động nhiều nằm trong lĩnh vực âm nhạc, nhưng quả thật chưa bao giờ gặp một ca khúc ghi chú cặn kẽ như vậy. Bài hát này rất hợp với âm sắc của Ngô Hoán Nguyệt, hoàn toàn là sáng tác riêng cho cô ấy.”

Vương Minh Dương giật cả mình nói: “Tôi nói này, khi nào thì cậu biết sáng tác bài hát vậy người anh em?”

“Tôi có biết gì đâu? Khi nãy rảnh rỗi sinh nông nổi, viết bậy viết bừa thấy ổn là được rồi.” Lâm Phàm nói.

Dương lão sư là người chế tác âm nhạc có tiếng trong nước, bây giờ vẻ mặt đang ngờ vực nhìn Lâm Phàm.

“Trình độ này không dưới tôi đâu. Tôi còn chưa được biết quý danh của anh. Sao tôi có thể không biết một người có trình độ cỡ này trong giới âm nhạc được chứ?” Dương lão sư băn khoăn nói.

Lâm Phàm mỉm cười: “Tôi không làm âm nhạc, nghề chính của tôi là xem bói, nghề phụ là bán bánh kếp.”

Dương lão sư kinh ngạc nói: “Không thể tin được.”

Vương Minh Dương tự hào khoe: “Đây là người anh em của tôi, nghề chính đúng là xem bói, nghề phụ cũng chính là bán bánh kếp.”

Dương lão sư ngẩn người, suy nghĩ cả nửa ngày lại là một người ngoài ngành, nhưng người ngoài ngành này không hề tầm thường chút nào.

Chương 160: Mời anh diễn tiếp xem nào.

Lâm Phàm cười nói: “Tôi thấy mọi người vẫn nên mau chóng bắt tay vào làm, giúp Ngô Hoán Nguyệt tập dược, có lẽ sẽ kịp thời gian.”

“Đúng, đúng! Tiểu Trần mau gọi điện thoại kêu tất cả bọn họ đến đây, bắt đầu tập dượt bài này.” Vương Minh Dương vội nói.

Trợ lý Tiểu Trần: “Vâng, Vương tổng.”

Vương Minh Dương bất chợt vỗ vai Lâm Phàm: “Nhìn không ra cậu còn biết sáng tác bài hát nữa cơ đấy.”

“Viết nhăng viết cuội ấy mà, ca khúc này tôi cũng không phải đưa cho anh nhé!” Lâm Phàm thờ ơ nói.

Vương Minh Dương cười ẩn ý đáp: “Biết rồi, đưa cho người yêu bé nhỏ của anh chứ gì.”

“Biến, biến! Tôi đi đây, chuyện rắc rối của anh hết rồi nhưng chuyện rắc rối của tôi còn một đống đây này.” Lâm Phàm phất phất tay, không tiếp tục ở lại chờ đợi, bước ra khỏi cửa.

“Đừng mà, nếu cậu đi lỡ có việc thì lại phải quay lại nữa đấy.” Vương Minh Dương nói với theo.

Lâm Phàm không ngoảnh lại: “Có Dương lão sư ở đây thì có gì phải lo. Tôi còn có việc, lần sau gặp.”

Vương Minh Dương lắc đầu: “Không ngờ người anh em mình tài năng xuất chúng như vậy. Nếu có hứng thú, Dương lão sư có thể tìm cậu ta xem bói thử, rất chính xác đó.”

Dương lão sư khách sáo cười nói: “Cám ơn ý tốt của Vương tổng, tôi không tin những thứ này đâu.”

“Thật đáng tiếc!” Vương Minh Dương không kèo nài, anh em mình là người có bản lãnh thực sự, ông không tin thì ông thiệt thòi thôi.

Trên xe.

Tạm thời bây giờ chắc chắn không thể trở về cửa hàng, dù những phóng viên kia đi rồi thì những dân chúng mua bánh kếp cũng sẽ không buông ta cho mình.

Khởi động lại điện thoại!

Có rất nhiều cuộc gọi không nhận, Điền Thần Côn khủng bố hắn đến hai mươi cuộc điện thoại, đúng là kinh khủng.

Mở Weibo.

Sự kiện ‘Giọng Ca Triển Vọng’ tối hôm qua vẫn còn đang được bàn luận sôi nổi.

Tề Minh lão sư leo lên hot search Weibo.

Anh Kim leo lên hot search Weibo.

Vương Vũ Thần leo lên hot search Weibo.

Ngô Hoán Nguyệt leo lên hot search Weibo.

Cả đám nhao nhao lên hot search như ong vỡ tổ, giúp đẩy việc của Hàn Lục xuống dưới. Chuyện này khiến hắn rất sung sướng, cảm giác không tệ.

Nhấn vào Weibo của Anh Kim và Vương Vũ Thần, Anh Kim không uổng công là lão làng, phát biểu trên Weibo hoàn toàn kín kẽ, giống như đang làm việc dựa trên tiêu chí công bằng, không bỏ rơi bất kỳ thí sinh có tiềm năng nào.

Tuy nhiên Vương Vũ Thần thi hơi có chút hống hách, dù trên mặt chữ không nói gì sai nhưng vẫn ngụ ý ám chỉ Ngô Hoán Nguyệt bất tài.

Lâm Phàm không quen nhìn thấy chuyện kiểu này.

Người trẻ tuổi không thể phách lối như vậy được.

Nói gì đi nữa Lâm Phàm cũng không phải dạng người tranh cãi tay đôi với người khác, tất cả đều phải dựa trên nền tảng tu thân dưỡng tính, giữ một trái tim bình lặng đối diện với bất công của thế gian.

Mở ra danh sách bạn bè trên Weibo.

Thu Đao Chặt Cá!

Đối với người bình thường, dường như bốn chữ lớn này rất bình thường. Nhưng ai biết gã đều hiểu rõ đây là một nhân vật không đơn giản, chọc phải gã thì bạn sẽ không có thời gian an lành.

Lâm Phàm: “Vương Vũ Thần hát rất hay.”

10 giây sau.

Lâm Phàm: “Nhắn nhầm, chuyện này không liên quan đến anh.”

Kể từ sau khi xuất viện, Thu Đao Chặt Cá toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, trừ lúc phải làm việc ra gã luôn chăm chăm vào việc trấn áp Weibo của tên Thần Côn này xuống dưới.

Dưới lầu.

Dưới ánh mắt sợ hãi của ông chủ, Thu Đao Chặt Cá ăn ba tô mì sợi Lan Châu, lượng cơm ăn thật kinh khủng, ăn như quỷ chết đói đầu thai kèm với tướng người mập mạp kia có thể hù dọa tất cả mọi người.

Khi Thu Đao Chặt Cá thấy tin nhắn riêng từ Weibo, gương mặt lạnh lùng bỗng cười phá lên như điên, trong mắt tỏa ra sát ý vô tận.

Thu Đao Chặt Cá: “Ha ha, đúng là hát không dở.”

Lâm Phàm thấy tin nhắn đáp lời, lặng lẽ tắt màn hình điện thoại.

10 phút sau, Thu Đao Chặt Cá nhắn đến một tin.

Thu Đao Chặt Cá: “Lên Weibo xem thử đi, Weibo của cô ta đã bị anh trấn áp triệt để rồi kìa, chú có giận không? Có phải chú rất tức giận không hả? Trơ mắt nhìn cô em gái mình yêu mến bị anh Thu Đao Chặt Cá đạp bẹp dưới chân, có phải trong lòng chú nổi lửa giận bừng bừng không nè? Hôm nay Thu Đao Chặt Cá anh đây tuyên bố một câu ở chỗ này, nếu không chịu thua thì phải chết.”

Lâm Phàm đọc đi đọc lại tin nhắn Weibo này mấy lần, vấn đề này hơi nghiêm trọng, sau đó trả lời.

Lâm Phàm: “Tôi sợ quá, sợ lắm cơ! (Biểu tượng khóc ròng.)”

Ting!

Thu Đao Chặt Cá: “Sợ! Đã muộn! Trò hay còn đó! Những chuyện mày đã làm với tao, Thu Đao Chặt Cá tao sẽ trả lại mày gấp trăm ngàn lần, Vương Vũ Thần chính là kẻ thế thân cho mày.”

Bây giờ Lâm Phàm lướt nhìn Weibo Vương Vũ Thần, úi giời ơi, vô cùng thê thảm, không dám xem tiếp.

Sức chiến đấu của Thu Đao Chặt Cá không hề tầm thường, không phải người bình thường có thể làm được.

Nhưng mà có đôi khi tình nguyện viên miễn phí này không tệ, không uổng công mình từng cứu gã một mạng.

Thu Đao Chặt Cá!

Mời anh diễn tiếp xem nào!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 1 tuần trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 2 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 2 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 1 tháng trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 2 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay