1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
  4. Tập 18: Không phải tay của ta (c171-c180)

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Tập 18: Không phải tay của ta (c171-c180)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 171: Không phải tay của ta! (2)..

“Khụ khụ khục…”

Một đám người Cẩu Đản bò dậy từ dưới đất, ngay trước đó cả ngọn núi rung chuyển một trận, bọn họ bò dọc theo cái động đất kia được một nửa, động đã bắt đầu đổ sụp, nếu không phải chạy nhanh có lẽ đã bị chôn sống ở bên trong rồi.

“Không sao chứ.”

Cẩu Đản quay sang hỏi mấy người khác một câu.

“Không sao.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của những người còn lại, sự lo lắng trong lòng Cẩu Đản mới hơi thả lỏng, lấy ra một bó đuốc từ trong sách tem, truyền xuống cho người sau lưng.

Bọn họ có tổng cộng sáu người, cho nên số lượng bó đuốc cũng chỉ có sáu cây, phải phát đủ số bó đuốc mới đúng.

Nhưng lúc này lại nghe Vương Đông Lượng hô lên: “Cẩu Đản, còn thiếu một cái, ta còn chưa có?”

“Cái gì??”

Cẩu Đản ngẩn ngơ, ngoảnh lại cẩn thận nhìn sau lưng, hắn ta không có năng lực nhìn trong bóng đêm, nhưng có thể mơ hồ thấy được trong bóng tối có bóng dáng sáu người.

2, 3, 4, 6

“Không sai mà? Sao lại thiếu một bó đuốc?”

Ngay lúc trong lòng Cẩu Đản đang cảm thấy nghi ngờ, đột nhiên đồng tử co rụt lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn bóng dáng sáu người trước mắt, một luồng hơi lạnh lập tức lan tràn trong lòng, không sai, có sáu người, nhưng cộng thêm hắn ta nữa là bảy người.

Rõ ràng là đội ngũ sáu người, sao chỉ trong chớp mắt đã có thêm một người.

Không chỉ Cẩu Đản, mấy người Vương Đông Lượng cũng bắt đầu kịp phản ứng lại, không nhịn được hít sâu một hơi, nhưng bọn họ đều không có năng lực nhìn ban đêm, tất cả nhìn bóng đen bên cạnh mình, vô thức lùi lại một bước.

“Châm lửa!”

Cẩu Đản khẽ cắn môi lấy ra bật lửa, bắt đầu châm lửa trên cây đuốc.

Những người còn lại cũng bắt đầu châm lửa trên bó đuốc, theo ánh đuốc cháy lên Cẩu Đản giơ cây đuốc về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mỗi người.

“Chu Phú Quý, Vương Đông Lượng, Tôn Thủ Quốc, Chu lão hán, Từ Kiều…”

Cẩu Đản điểm tên từng người trong đội ngũ, bó đuốc lướt qua lại không tìm được người thứ bảy vừa rồi, không nhịn được xoa mắt, hoảng sợ nói: “Nhìn thấy quỷ hả?”

“Có phải nhìn nhầm rồi không?”

Tôn Thủ Quốc đứng bên cạnh cầm bó đuốc nhìn ngó xung quanh, lại không thấy bóng dáng người thứ bảy đâu.

Vương Đông Lượng nghe vậy lại giơ tay lên: “Vậy bó đuốc của ta đâu??” Nói xong hắn ta lại nhìn sang Cẩu Đản, nói: “Có phải ngươi đếm nhầm rồi không?”

Cẩu Đản kiên định bác bỏ câu hỏi như vậy, một sai lầm cấp thấp như thế tuyệt đối không xuất hiện ở trên người hắn ta.

Lúc này, Từ Kiều nhìn quanh một vòng, đột nhiên chỉ về phía bên cạnh Tôn Thủ Quốc nói: “Không phải trên tay ngươi còn có một bó đuốc sao?”

Mọi người nghe vậy quay sang nhìn, quả nhiên, ở eo Tôn Thủ Quốc còn có một bóp đuốc chưa bị châm lửa.

Lần này Tôn Thủ Quốc ngẩn ngơ một lúc, sắc mặt lập tức trắng bệch, chỉ thấy hắn ta chậm rãi giơ một cái tay khác lên, trợn to mắt nói: “Không phải… Đây không phải tay của ta!”

Thấy Tôn Thủ Quốc giơ hai cánh tay lên giữa không trung, những người còn lại không nhịn được nhìn nhau, nhanh chóng tránh xa Tôn Thủ Quốc, Từ Kiều đứng gần Tôn Thủ Quốc nhất, cẩn thận nghiêng người lặng lẽ nhìn ra sau lưng Tôn Thủ Quốc.

Nhưng lúc này nhìn lên chỉ thấy hình như sau lưng Tôn Thủ Quốc có một đám lông mượt mà, không nhìn quá rõ ràng trong bóng đen.

Chờ đến lúc Từ Kiều tiến lên muốn nhìn cho rõ ràng, đã thấy một đôi mắt màu xanh biếc quay lại từ trong bóng tối, trên khuôn mặt hồ ly lại xuất hiện một nụ cười gian xảo, há miệng hung hăng cắn thẳng vào cổ họng Tôn Thủ Quốc.

“A!”

Hàm răng bén nhọn đâm thật sâu vào trong da thịt Tôn Thủ Quốc, dùng sức xé ra, chỉ thấy một miếng thịt lớn bị kéo xuống từ trên cổ Tôn Thủ Quốc.

“Hồ ly!!”

Từ Kiều che miệng lùi ra sau, ngã mạnh xuống dưới đất.

“Ra tay!”

Thấy cổ họng Tôn Thủ Quốc bị xé xuống, Cẩu Đản thay đổi sắc mặt, một con tem hư ảnh nhanh chóng được kích hoạt, hai tay như hai cái xúc tu quật mạnh ra sau lưng Tôn Thủ Quốc.

Nhưng dường như hắn ta đã đánh giá thấp tốc độ của con hồ ly này, con hồ ly này nhanh nhẹn như u linh, bóng dáng lướt qua khe hở giữa xúc tu của Cẩu Đản, liên tục nhảy trên mặt đất mấy lần, bóng dáng di chuyển trái phải, khiến đám người Vương Đông Lượng chỉ có thể thấy được một bóng đen, chỉ chớp mắt hồ ly đã nhảy ra mấy trượng.

Dường như nó đang khoe khoang, cái đuôi to màu đỏ thẫm lắc lư, ánh mắt mang theo chút khiêu khích, chậm rãi nuốt xuống miếng thịt xé xuống từ trên bả vai Tôn Thủ Quốc.

“Khốn kiếp!”

Chu Phú Quý muốn đuổi theo nhưng lúc này Chu lão hán đứng bên cạnh lại một phát túm lấy cánh tay Chu Phú Quý, hô lên: “Không được, các ngươi không phải đối thủ của linh vật.”

Chu lão hán nói xong còn không quên quỳ trên mặt đất, dáng vẻ thành tín nói: “Chư linh phù hộ, chúng ta vô ý mạo phạm, vô ý mạo phạm.”

“Đệt!”

Chu Phú Quý một chân đá văng Chu lão hán, thoạt nhìn một chân này không hề nhẹ chút nào, đạp đến mức sắc mặt Chu lão hán trắng xanh, đau đớn nức nở ngã trên mặt đất.

Nhưng ngay lúc này Chu lão hán vẫn nắm chặt chân Chu Phú Quý, trên khuôn mặt tang thương giản đơn kia đầy nước mắt như đang liều mạng bảo vệ nhi tử của mình, dù thế nào cũng không thể đuổi theo.

Chương 172: Chúng ta chỉ là tế phẩm..

Chu Phú Quý thấy thế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng bực bội hơn, giơ nắm đấm nện lên người Chu lão hán.

“Được rồi.”

Vương Đông Lượng nhìn vẻ mặt Chu lão hán, hơi không nỡ tiến lên khuyên Chu Phú Quý đừng đánh nữa.

Lúc này Cẩu Đản đi đến bên cạnh Tôn Thủ Quốc, nhìn vết thương của Tôn Thủ Quốc một chút, tuy bị cắn ra một miếng thịt lớn nhưng cũng may trên tay Tôn Thủ Quốc có một con tem “Mộc hóa thuật” khá được.

Năng lực đặc thù của con tem đặc thù này có thể khiến thân thể mình biến thành người cây, cho dù bị vết thương trí mạng cũng có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình, đồng thời nhanh chóng khép lại.

Đương nhiên, con tem năng lực này cũng tiêu hoa khá kinh người, cần tiêu hao 5 điểm bưu điện mới có thể kích hoạt.

“Đau!”

Tôn Thủ Quốc quát to một tiếng, không biết là thịt đau hay đau lòng, bị cắn một cái thế này, 5 điểm bưu điện đã trôi theo dòng nước.

Cộng thêm trước đó vì đánh giết quái vật trong thôn, hắn ta đã tiêu hao rất nhiều điểm bưu điện, cộng thêm lần này tiêu hao, điểm bưu điện trên tay đã còn thừa lại không nhiều lắm.

Hiện tại dùng một chút ít một chút, một khi không có đủ điểm bưu điện, sự chênh lệch giữa hắn ta và người bình thường cũng chỉ kháng đánh hơn bọn họ một chút mà thôi.

“Đi! Không thể ở lại nơi này nữa, rời đi trước.”

Cẩu Đản cau mày, bây giờ phải nhanh chóng tìm ra Trương Hải Dương, tiện hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến này.

“Vậy hắn thì sao!”

Chu Phú Quý nhìn Chu lão hán không ngừng nôn ra máu trên mặt đất, không nhịn được cau mày.

“Ném hắn ở chỗ này tự sinh tự diệt đi, không có thời gian quản hắn nhiều như vậy.”

Vốn Cẩu Đản muốn dứt khoát xử lý Chu lão hán cho xong, nhưng nhìn khuôn mặt Chu lão hán vẫn không nhẫn tâm ra tay, huống hồ giết một thôn dân bình thường cũng không tăng được điểm bưu điện.

Nghĩ đến lời Cẩu Đản vẫn quyết định buông tha cho hắn ta, mặc cho hắn ta tự sinh tự diệt ở chỗ này.

“Không muốn, Phú Quý, đừng đi với bọn họ… A.”

Chu Phú Quý đá bay Chu lão hán ra ngoài, khuôn mặt đen sì sải bước đi lên phía trước, Tôn Thủ Quốc thấy thế quay sang nhìn Chu lão hán, cau mày tiếp tục đi theo đám người Cẩu Đản về phía trước.

Sau khi đi được một lúc, Tôn Thủ Quốc đột nhiên giậm chân, ôm bụng nói: “Các ngươi chờ ta một chút, ta tìm một chỗ thả cứt.”

“Nhanh lên, chỉ có ngươi nhiều cứt đái.”

Vương Đông Lượng đứng bên cạnh không nhịn được thúc giục.

Tôn Thủ Quốc gật đầu, xoay người đi ra phía sau, đợi sau khi kéo giãn khoảng cách với mọi người, Tôn Thủ Quốc híp hai mắt lại, xoay người chạy nhanh về chỗ cũ.

Đợi sau khi thấy Chu lão hán còn đang nằm rạp trên mặt đất, dáng vẻ nửa chết nửa sống, trong mắt Tôn Thủ Quốc không nhịn được lộ ra ánh sáng dữ tợn, ngón tay nhanh chóng biến thành một thanh gai gỗ bén nhọn, sải bước đi về phía Chu lão hán.

Lần này hắn ta tổn thất quá nhiều điểm bưu điện, nhất định phải nghĩ hết cách để bù lại, mặc kệ Chu lão hán này có thể sinh ra điểm bưu điện hay không, hắn ta cũng phải ôm nguyên tắc thà giết lầm chứ không bỏ sót để xử lý hắn ta.

“Đại gia, xin lỗi!”

Tôn Thủ Quốc vung tay trực tiếp đâm thẳng xuống đỉnh đầu Chu lão hán, nhưng lúc này đồng tử Tôn Thủ Quốc đột nhiên co rụt lại.

“Phốc!”

Máu tươi trộn lẫn vụn xương, chất lỏng màu đỏ trắng bắn đầy trên mặt đất.

Nhưng người chết không phải là Chu lão hán, mà là Tôn Thủ Quốc.

Điều khiến người ta cảm thấy quỷ dị là, vốn cánh tay sắp đâm về phía Chu lão hán lại cắm thẳng vào trên đầu Tôn Thủ Quốc.

“Ngu xuẩn.”

Chu lão hán đứng dậy từ dưới đất, trên khuôn mặt giản dị thể hiện ra khí chất hoàn toàn khác với thường ngày, ném người rơm đã bị tổn hại trên tay sang một bên, lạnh lùng nhìn chằm chằm xác chết Tôn Thủ Quốc.

Hắn ta không rút tem của Tôn Thủ Quốc mà lựa chọn kế thừa tất cả điểm bưu điện của hắn ta, nhưng chỉ có 23 điểm bưu điện, hiển nhiên điều này khiến Chu lão hán cảm thấy rất khó chịu.

“Sớm biết ngươi là phế vật như vậy, lúc ở trong thôn nên dùng Chú sát thuật xử lý ngươi trước!”

Hít thở sâu, Chu lão hán ngẩng đầu, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, trong đôi mắt lại chiếu rọi ra bóng dáng ba người Cẩu Đản, Từ Kiều, Vương Đông Lượng.

Đợi sau khi thấy Vương Đông Lượng đã hơi mất kiên nhẫn, đề nghị đi tìm Tôn Thủ Quốc.

Chu lão hán lạnh lùng ném xác Tôn Thủ Quốc vào trong sách tem, khom lưng nhặt bó đuốc ở trên mặt đất, xoay người nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

“Đây là cơ duyên mà ngươi nói??”

Một chỗ khác, Triệu Khách cẩn thận ngắm nghía cái ao nước nhỏ chỉ cỡ bồn tắm ở trước mắt, nghi ngờ nhìn tấm da hồ ly ở trên tay.

“Không sai.”

Sau khi xác nhận được câu trả lời chắc chắn, Triệu Khách không nhịn được hơi nghi ngờ, lấy ra một cái bình từ trong sách tem, sau khi cẩn thận đựng đầy nước suối vào bên trong lại lựa chọn chuyển hóa vào sách tem.

Tem tài liệu (hiếm có): Thạch nhũ âm tinh

Công dụng đặc thù 1: Luyện đan

Hấp thu linh khí, trải qua sự tẩm bổ sơn mạch địa khí của Trường Bạch sơn, hội tụ thành thạch nhũ, ba mươi năm một giọt có thể luyện thành đan dược, nâng cao tinh thần lực.

Chương 173: Quan tài..

Công dụng đặc thù 2: Bôi lên

Sau khi thạch nhũ trải qua sự loại bỏ của sơn mạch địa khí, vô cùng ôn hòa có thể trực tiếp bôi ngoài da, có thể để nhục thể đạt được sự tẩm bổ cực lớn.

(Chú thích: Sự hấp thu khi bôi lên kém xa luyện đan, cần rất nhiều thạch nhũ mới có thể thấy được hiệu quả.)

Sau khi thấy chú giải ở trên sách tem, ánh mắt Triệu Khách sáng lên, ba mươi năm sinh ra một giọt, trước mặt có nhiều như vậy, không biết phải tích lũy bao lâu mới có thể tích lũy ra được.

“Đồ tốt như vậy, tại sao lúc trước các ngươi không lấy?”

Triệu Khách vừa nói vừa tìm kiếm mấy vật chứa ở trong sách tem, dự định để lại một chút trước.

Trên tấm da hồ ly lấp lóe, dường như lời nói của Triệu Khách khiến tâm trạng của nó chập trùng rất lớn, sau một lúc mới giải thích với Triệu Khách: “Nó vô dụng với linh vật của chúng ta.”

Thì ra mục đích cuối cùng của những linh vật tu đạo chúng nó là thoát ra khỏi thể xác, thể xác càng tốt, đến cuối cùng lại thành trói buộc.

Về phần luyện đan, đến trình độ của bọn họ, luyện đan cũng chưa chắc có hiệu quả.

“Tõm!”

Lúc này Triệu Khách đã lột sạch quần áo nhảy vào bên trong, loại thạch nhũ này trông như nước, trên thực tế thật sự chạm vào mới phát hiện những thạch nhũ này như là nhựa cây, rất dính, rất sền sệt.

Cảm giác hơi giống với nhựa cây lô hội, nhưng sền sệt hơn nhựa cây lô hội một chút.

Triệu Khách vừa ngâm vừa không quên dặn dò: “Nếu nơi này là một chỗ thăng tiên, sao ngươi lại thảm như vậy?”

Trên đường đến, tấm da hồ ly đã giải thích sơ qua điểm huyền diệu của chỗ này với Triệu Khách, đây là một nơi dưỡng xác thiên nhiên, hội tụ long mạch một phương, Mãn tộc coi nơi đây là thánh địa, nổi tiếng là long mạch Đại Thanh, dĩ nhiên không đơn giản như đã nói.

Chỉ có điều, nhìn kết cục linh hồn bị phong ấn trong tấm da của tấm da hồ ly, Triệu Khách đã cảm thấy thăng tiên không hề đơn giản như vậy.

Tấm da hồ ly im lặng một lúc dường như không muốn trả lời vấn đề này của Triệu Khách, nhưng không chống đỡ được sự hỏi thăm liên tục của Triệu Khách, cuối cùng dường như đã dùng hết sức lực, miễn cưỡng mở miệng nói: “Thăng tiên rất ghê gớm, nhưng chúng ta chỉ là tế phẩm thăng tiên!”

“Tế phẩm?”

Chỉ thấy tấm da hồ ly chậm rãi mở ra, để lộ ra hình vẽ lạc ấn và chữ viết ở bên trong, giải thích với Triệu Khách: “Ngươi biết nuôi cổ không? Một cái mẫu cổ cần cổ trùng chất lượng khá tốt làm chất dinh dưỡng, vì vậy người Miêu sẽ nuôi nhốt mấy loại cổ, cũng không phải vì giết người, mà làm đồ ăn cho mẫu cổ. Chúng ta tương đương với cổ bị nuôi nhốt, điều khác biệt duy nhất là tế phẩm cần linh tính rất cao, vì vậy mới lựa chọn chúng ta.”

Thì ra cái gọi là ngũ đại linh vật đông bắc, vốn chỉ là linh vật bị đám Tát Mãn nuôi nhốt, mục đích cuối cùng khi nuôi nhốt linh vật là sau khi chết đi sẽ bị Tát Mãn coi là tế phẩm.

Chỉ là sau này Tát Mãn giáo sa sút, trải qua mấy lần nội loạn, rất nhiều linh vật đã trốn ra, những linh vật này thoát khỏi sự khống chế của Tát Mãn nhưng đã học được năng lực của Tát Mãn, cuối cùng phát triển thành ngũ đại linh gia đông bắc.

Nhưng dù vậy, ngũ đại linh vẫn thuộc về Tát Mãn, cũng giống như mối quan hệ với Mao Sơn tông, có cùng nguồn gốc nhưng lại tách ra tự lập môn hộ.

Trong bức tranh trước mặt, những đồ án in xuống tấm da hồ ly này là năm linh vật Hồ, Hoàng, Liễu, Bạch, Hôi bị coi là tế phẩm vào thời kỳ sớm nhất.

Chỉ có điều bạch hồ này là người giảo hoạt nhất trong số đó, vào lúc mấu chốt phát hiện điều không thích hợp, tàn nhẫn để lại cốt nhục của mình, chỉ dùng da lông bọc lấy linh hồn chạy ra ngoài.

Sau này nhà tử tôn đã tìm được bộ lông của nó, giấu nó ở trong bức tượng bùn, qua nhiều năm như vậy bức tượng bùn đã biến thành một món bảo vật gia truyền, được Linh cô nãi nãi cung phụng ở trên tường.

Nếu không phải trong lúc vô tình Triệu Khách làm đổ thần hạp, không biết nó còn bị nhốt ở bên trong bao lâu.

“Nói vậy, bây giờ ngươi bị phong ấn trong bộ lông này, linh hồn không thoát ra được nên muốn tìm lại nhục thân của mình.”

“Không đúng hoàn toàn!”

Bạch hồ muốn tìm lại thân thể không phải vì để linh hồn của mình thoát khỏi da thú, quan trọng hơn là muốn lấy lại nội đan trong máu thịt của mình.

Nếu không lấy lại nội đan, một đời tu hành này sẽ trở nên uống phí, kết cục cuối cùng là hồn phi phách tán, còn không có tư cách tiến vào luân hồi.

Triệu Khách nằm trong thạch nhũ, lại hỏi thăm vì sao trước đó hắn nhìn thấy một mảnh sa mạc khó hiểu, cuối cùng lại bị đánh ngất.

Liên quan đến điều này, bạch hồ trả lời rất mơ hồ, vì thời đại thay đổi nên năng lực của ngũ đại linh đó cũng xuất hiện thay đổi, nhưng bạch hồ suy đoán là con nhím kia giở trò.

Sau khi ngâm trong thạch nhũ một lúc lâu, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy cả người vừa ngứa vừa đau xót, dường như có rất nhiều kiến bò trên xương cốt cả người, khiến Triệu Khách không nhịn được rụt người lại, đứng bật dậy từ trong thạch nhũ.

Chương 174: Quan tài (2)..

Nhưng cảm giác đau ngứa này đến nhanh đi cũng nhanh, đợi sau khi cảm giác đau ngứa này biến mất, Triệu Khách cảm thấy cả người tê dại khiến hắn không nhịn được lớn tiếng rên rỉ, ngay cả ngón chân cũng xòe ra.

Chậm rãi đứng lên từ trong thạch nhũ, Triệu Khách duỗi người cảm thấy trên dưới cả người ấm áp, dường như chưa bao giờ thoải mái như thế.

Thân thể vô cùng nhẹ nhàng, dường như đã loại bỏ tất cả sự vướng víu trên người, Triệu Khách cúi đầu dùng thị giác Hoàng kim đồng để nhìn.

Triệu Khách chỉ có thể thấy dường như sinh mệnh và khí tức của mình gấp mấy lần người thường, Triệu Khách cũng có thể tự cảm nhận được loại sinh mệnh lực mênh mông kia.

Ngón tay vuốt ve làn da của mình, cảm giác rất mềm nhẵn, không biết tốt hơn làn da trước đó của hắn bao nhiêu lần.

Đáng tiếc, bây giờ thân thể của hắn là Trần Tứ Hỉ đã cao tuổi, cũng không phải vẻ ngoài thật sự của hắn, nếu không Triệu Khách thật sự muốn xem thử lúc này thân thể của mình sẽ biến hóa như thế nào.

Thay đổi quần áo, Triệu Khách nhét tấm da hồ ly vào trong ngực, Triệu Khách quay lại nhìn những thạch nhũ đó, phát hiện vốn thạch nhũ trong veo như nước, lúc này nhìn lại rất đục ngầu, cảm giác hơi giống với nước tắm đã kỳ cọ mấy tuần trong phòng tắm.

Triệu Khách thử chuyển hóa vào trong sách tem, phát hiện hình như thạch nhũ vẫn còn tác dụng, chỉ có điều ghi chú bên cạnh xuất hiện thay đổi.

Tem tài liệu (hiếm có): Thạch nhũ âm tinh bị ô nhiễm

Công dụng đặc thù 1: Luyện đan

Hấp thu linh khí, trải qua sự tẩm bổ sơn mạch địa khí của Trường Bạch sơn, hội tụ thành thạch nhũ, ba mươi năm một giọt có thể luyện thành đan dược, nâng cao tinh thần lực.

(Chú thích: Bởi vì đã bị ô nhiễm, hiệu quả của Thạch nhũ âm tinh sẽ giảm đi rất nhiều.)

Trong sách tem, những Thạch nhũ âm tinh bị ô nhiễm chỉ có một một mục công dụng là luyện đan, không có tác dụng bôi lên.

Hơn nữa phía dưới có một hàng ghi chú màu đỏ, nhắc nhở rõ ràng hiệu quả đã bị giảm đi.

Tuy nhiên không nói cụ thể còn có bao nhiêu công dụng, nhưng Triệu Khách nghĩ đến có thể còn ba bốn phần mười đã không tệ rồi.

“Đồ tốt!”

Thấy thế, Triệu Khách híp mắt lại, tìm một nồi dùng để nấu canh thật lớn ở trong sách tem, thật sự rót tràn đầy mới bằng lòng thu vào sách tem.

Tuy đã giảm đi nhiều nhưng chỉ dựa vào một mục có thể nâng cao tinh thần lực này, Triệu Khách cảm thấy đặt ở Quỷ thị vẫn có người muốn mua.

Không vì gì khác, chỉ dựa vào việc nâng cao tinh thần lực không phụ thuộc vào con tem, mà hoàn toàn thuộc về năng lực của mình, chỉ dựa vào điều này chẳng lẽ còn chưa đủ khiến người ta rung động?

Nhìn những thạch nhũ còn lại trong ao, trong lòng Triệu Khách không nhịn được hơi tiếc hận, đáng tiếc hắn không mang theo một vài vật chứa lớn hơn, nếu không nhất định có thể mang hết đi.

Nhưng trong lòng Triệu Khách lại đang nghĩ đến một chuyện khác, nếu công sự phòng ngự này thật sự tồn tại, vậy trong hiện thực có loại thạch nhũ này không.

Thậm chí, nếu là như vậy, lần sau hắn vào không gian khủng bố có nên nghĩ cách chạy đến nơi này, tiếp tục lấy thạch nhũ hay không?

Đương nhiên, Triệu Khách cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi, không nói đến liệu mình có thể tìm được công sự phòng ngự này ở trong hiện thực hay không, nếu thật sự tìm ra, bên trong cũng có một đống hành thi, chỉ dựa vào một mình hắn, Triệu Khách nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đầu.

Chứ đừng nói đến có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến ở trong không gian khủng bố hay không cũng là hai chuyện khác nhau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến liệu hắn còn có bao nhiêu điểm bưu điện, có đủ để hắn xông vào nơi này không.

Bỏ qua những suy nghĩ không thực tế trong đầu, Triệu Khách tìm kiếm dọc theo con đường nhỏ ở một bên khác trong động đá.

Dựa theo cách nói của bạch hồ, nơi này là thánh địa Tát Mãn giáo, đồng thời cũng là mộ địa Tát Mãn giáo, Triệu Khách chưa đi bao lâu đã liên tục thấy một vài quan tài.

Triệu Khách cẩn thận quan sát chất liệu của quan tài, phát hiện những quan tài này đều làm bằng gỗ sưa, bên ngoài còn bôi một lớp sơn đồng thật dày. Nhìn những hình chạm khắc trên quan tài, Triệu Khách suy đoán ít nhất những thứ đồ chơi này đã từ đời Minh, bởi vì có mấy quan tài mang đặc điểm thời nhà Thanh được đặt ở một bên. So sánh phong cách hoàn toàn khác biệt của hai bên cũng có thể nhận ra đặc trưng thời đại.

Triệu Khách cẩn thận áp sát mặt lên quan tài, nghe ngóng tiếng động bên trong, nói thầm: “Chỉ mong những lão quái vật này đừng nhảy ra, nếu không, có lẽ đám tôm tép nhỏ bé bọn họ còn không đủ cho đối phương nhét kẽ răng.”

Những xác bên trên chỉ bị Quỷ tử ném ở nơi này hơn ba mươi năm mà thôi, những quan tài này phải có lịch sử ba bốn trăm năm.

Triệu Khách cẩn thận đánh giá xung quanh, đợi khi đi đến một ngã tư, Triệu Khách đột nhiên ngơ ngác ngoảnh lại nhìn, trong lòng căng thẳng.

Một cái quan tài lại trong trạng thái nửa mở, thấy thế Triệu Khách hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn lướt qua quan tài.

Lại mơ hồ thấy được một cái chân trong quan tài đen sì.

“Hít!”

Chương 175: Quan tài (3)..

Thấy cảnh này, Triệu Khách không nhịn được hít một hơi lạnh, cảm giác da đầu cũng không nhịn được run lên từng cơn, nhưng chờ sau khi Triệu Khách cẩn thận nhìn, phát hiện hình như đây chỉ là một đôi giày cũ nát.

Thấy thế, Triệu Khách dứt khoát tiến lên cẩn thận nhìn cho rõ ràng, lúc này nhìn mới phát hiện, thì ra không biết vì nguyên nhân gì mà bên trong chiếc quan tài này lại trống không.

Điều này trong lòng Triệu Khách lập tức thở hắt ra, nếu trống không vậy Triệu Khách dứt khoát mở quan tài ra nhìn kỹ một chút, phát hiện hình như bên trái quan tài có một cái lỗ thủng, dấu vết như bị chuột gặm.

Trong quan tài còn có một đống phân chuột khô queo, cùng một bộ hài cốt bị gặm chỉ còn lại bộ xương.

Xem ra đây cũng chỉ là chuyện xui xẻo, không biết vì sao lại có một con chuột chạy vào trong quan tài, kết quả ăn sạch sẽ xác chết, gặm ra một lỗ thủng chạy ra ngoài.

Triệu Khách nhìn qua định rời đi, nhưng bước chân còn chưa đi được một bước nào, hơi nhếch mũi lên, một mùi máu tươi nồng nặc truyền tới từ một ngã rẽ khác.

“Có người!”

Trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nghe được tiếng bước chân dồn dập từ một bên ngã rẽ khác, hắn nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.

Một tràng tiếng bước chân dồn dập, điều bất ngờ là người chạy ra từ trong ngã tư không phải đám Linh cô nãi nãi, mà là bốn người Cẩu Đản, Từ Kiều, Chu Phú Quý và Vương Đông Lượng.

Trong đó trên người Cẩu Đản đầy máu, Vương Đông Lượng và Chu Phú Quý cũng không tốt hơn là bao, đặc biệt là Vương Đông Lượng đã mất nửa cánh tay, khuôn mặt trắng bệch dọa người.

“Ta… Ta chạy không nổi nữa!” Từ Kiều giữ chặt cánh tay Cẩu Đản quát lên.

“Tiện nhân!”

Nhưng Cẩu Đản thấy thế, xoay tay tát một cái vào trên mặt Từ Kiều, mắng: “Tiện tỳ này, có phải ngươi cùng Trương Hải Dương đặt bẫy, lừa lão tử không.”

“Ta… Ta… Không biết.”

Vẻ mặt Từ Kiều bàng hoàng, dáng vẻ mất hồn, hoàn toàn không biết làm thế nào mới được, chỉ có thể liều mạng giải thích.

“Làm sao bây giờ?”

Vương Đông Lượng ngẩng đầu, thở không ra hơi, đồng thời lấy ra thuốc khôi phục nhanh chóng ở trong sách tem uống hết sạch, tuy không thể khôi phục cái tay cụt nhưng ít ra có thể cầm máu.

Lập trường của Trương Hải Dương khiến nhiệm vụ chính tuyến thay đổi, Tôn Thủ Quốc cũng mất tích một cách khó hiểu, Vương Đông Lượng gãy mất một cánh tay, hiển nhiên cũng tổn thất nặng nề.

Về phần Chu Phú Quý kia… Cẩu Đản đã không trông cậy vào thằng người mới ngu si này, ngoại trừ có chút sức lực, căn bản không thấy hắn ta thi triển năng lực gì.

“Đi tiếp, biết đâu có thể tìm ra con đường khác.”

Cẩu Đản khẽ cắn môi, sau khi nhìn ngã rẽ hai bên quyết định đi về một phương hướng khác.

Lúc này, Từ Kiều giãy giụa đứng lên nhưng bị Cẩu Đản đạp ngã trên mặt đất, Vương Đông Lượng đứng bên cạnh thấy thế, tiến lên trước nói: “Chờ chút, để nàng kéo dài thời gian.”

Cẩu Đản nghe vậy hơi do dự, sau đó gật đầu nói: “Ngươi cứ ở lại đây, chúng ta đi!”

“Đừng đi!”

Thấy ba người Cẩu Đản sải bước rời đi, vẻ mặt Từ Kiều trở nên trắng bệch, lúc này nghe tiếng bước chân “cộc cộc cộc” ở một bên khác càng ngày càng gần.

Theo tiếng bước chân là tiếng cười quái dị của Hà lão tam: “Chạy đi, tiếp tục chạy đi, đừng để ta bắt được các ngươi.”

Vẻ mặt Từ Kiều tái đi, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn khoảng hạt đậu, nàng nhìn hai bên, sau khi thấy chiếc quan tài nửa mở ở bên cạnh, ánh mắt sáng ngời giãy giụa đứng lên.

Chỉ có điều bộ quan tài này rất cao, khoảng một mét năm đến một mét sáu, Từ Kiều cố hết sức bò mấy lần cũng không bò lên được.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân này càng ngày càng gần, trong mắt Từ Kiều lộ ra vẻ lo lắng và tuyệt vọng.

Nàng chống hai tay lên mép quan tài, hai chân lơ lửng ở giữa không trung, không ngừng đạp vào xung quanh quan tài nhưng làm thế nào cũng không bò lên nổi.

Ngay lúc nàng sắp không nhịn được, một bàn tay đột nhiên thò ra từ trong quan tài, một phát tóm lấy cổ họng Từ Kiều, ngón tay thô ráp dùng sức bóp “cạch” một tiếng, đôi mắt Từ Kiều trợn tròn, thân thể lập tức xụi lơ.

“Cộc cộc cộc…”

Tiếng bước chân vững vàng từng bước tới gần, trên mặt Hà lão tam vẫn giữ nguyên nụ cười hiền hòa.

Nếu ở trong thôn, thôn dân thấy Hà lão tam đều sẽ nhiệt tình mở miệng chào hỏi, người trẻ tuổi sẽ gọi một câu Hà thúc, đám trẻ nhỏ ngoan ngoãn sẽ gọi một tiếng Tam gia gia.

Dường như Hà lão tam luôn dùng vẻ mặt mỉm cười thân thiện và tốt bụng đó để đáp lại, dù không nói nhiều cũng khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.

Hà lão tam trước mặt vẫn mỉm cười như thế, nhưng bóng tối lại khiến nụ cười trên mặt đầy quỷ dị âm u lạnh lẽo.

Hắn ta đứng ở chỗ ngã ba, đôi mắt tam giác kia không ngừng nhìn hai bên, dường như đang lẩm bẩm: “A, chạy?”

Con nhím trắng ghé vào trên vai Hà lão tam gật đầu, đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm vào vết máu ở trên mặt đất.

Hà lão tam bước tới ngồi xổm xuống, đưa tay quệt vết máu ở bên trên, thè ra đầu lưỡi màu xám trắng “xẹt xẹt” liếm sạch vết máu ở bên trên, hắn ta chép miệng dường như còn chưa đã nghiền.

Đưa mắt nhìn về phía ba người Cẩu Đản chạy đi, sải bước đi qua đó.

“Ừm!”

Chương 176: Ăn miếng trả miếng..

Chưa đi được hai bước, Hà lão tam đột nhiên dừng lại, đôi mắt tam giác nhìn lướt qua chiếc quan tài ở bên cạnh, cơ thể chậm rãi lùi lại một bước, ánh mắt nhìn vào đôi giày trắng rơi dưới đất.

Nhìn lên theo đôi giày trắng, đợi sau khi thấy chiếc quan tài này bị hở ra, đồng tử của Hà lão tam co rụt lại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, nhanh chóng lùi ra sau.

Không chỉ Hà lão tam, con nhím nằm trên vai hắn ta cũng xù đầy gai nhọn lên, cơ thể leo ra sau đầu Hà lão tam, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ bé của mình.

Trong lòng Hà lão tam biết rất rõ ràng, tùy ý chọn một chiếc quan tài ở chỗ này cũng không phải thứ có thể động vào, làm không tốt cũng không biết bên trong chôn xác cỗ Tát Mãn từ thời đại nào.

Trong những truyền thuyết kia, đối với một Tát Mãn hô mưa gọi gió, chôn bản thân ở đây cũng là một cách tu hành, thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, chẳng may nhảy nhót đi ra ngoài, chỉ dựa vào chút đạo hạnh đó của hắn ta, có lẽ còn không kịp chạy trốn giữ mạng.

Hà lão tam nhìn bộ quan tài một lúc lâu như gặp kẻ địch mạnh, thở sâu, nhẹ chân dần nhích tới gần bộ quan tài từng bước một.

Chỉ thấy Hà lão tam vừa đi, ánh mắt vừa cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng tất cả biến số có khả năng xảy ra, một cái tay khác lặng lẽ đưa vào trong lồng ngực của mình, lấy ra một tờ phù lục ở bên trong, cẩn thận nắm trong lòng bàn tay.

Quan tài đen như mực, nắp quan tài lệch ra khoảng một phần tư.

Chỉ có thể mơ hồ thấy được vị trí bắp chân, không thể nhìn lên trên được nữa.

Thế nhưng đợi đến khi nhìn rõ bên trong quan tài, trong đó chỉ có một đôi chân thon dài, một chiếc chân trong số đó còn lộ ra bàn chân.

Ngoại trừ cái đó ra, trong quan tài chỉ có một ít xương cốt vỡ vụn.

Nhìn đến đây, Hà lão tam lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt cảm giác áp lực trong lòng hắn ta lập tức thả lỏng như một quả bóng xì hơi.

“Phù… Con đàn bà này, đi ra cho ta!”

Hà lão tam đưa tay chộp lấy cổ chân Từ Kiều, kéo mạnh hai lần cũng không lôi ra được, Hà lão tam thấy thế hơi mất kiên nhẫn, hai tay túm mạnh quần Từ Kiều, mắng: “Con đĩ, đi ra cho ta…”

Còn chưa nói xong một chữ cuối cùng, chỉ thấy một nòng súng đen như mực thò ra từ bóng tối ở một góc khác của quan tài.

“Ầm!”

Một tiếng súng theo tia lửa bắn tung tóe ra từ trong nòng súng, hạt sắt bắn ra lít nha lít nhít, trong chớp mắt bắn trúng mặt và ngực Hà lão tam thành tổ ong vò vẽ.

Cả người Hà lão tam bay ra, đập mạnh xuống đất, khuôn mặt kia đã bị đánh thành máu thịt be bét.

Cũng may phần lớn hạt sắt đánh vào vị trí ở ngực bị vách quan tài cản lại, nên không trí mạng, dù vậy lần này Hà lão tam chắc chắn không dễ chịu.

Sau khi ngã trên mặt đất, hai tay che mặt, đau khổ lăn lộn kêu rên trên mặt đất.

Về phần con nhím này, nó cũng bị thương không nhẹ, sau khi lộn một vòng trên mặt đất đã nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể nhanh như chớp chạy đến một nơi không ai biết để trốn đi,

Chỉ thấy Triệu Khách một chân đạp nắp quan tài, một tay cầm súng săn dí miệng súng vào đầu gối Hà lão tam, trên khuôn mặt lạnh lùng không hề có vẻ nương tay nào.

“Ầm!”

“A!”

Tiếng kêu của Hà lão tam không để người nghe có thể biết được người kêu thê thảm đến mức nào, chỉ thấy Triệu Khách bắn một phát súng khiến nửa cái xương bánh chè của Hà lão tam bay ra từ dưới da thịt, để lộ ra một lỗ máu thật to.

Đúng, nếu giao thủ chính diện Hà lão tam hoàn toàn có thể đùa nghịch Triệu Khách đến xoay quanh, mặc dù có súng nhưng cũng phải bắn trúng Hà lão tam mới được.

Trước đó ba người Cẩu Đản giao thủ với Hà lão tam, Hà lão tam sải bước đi về phía trước vô cùng chậm rãi, giống như một ông lão bình thường đi dạo phố.

Nhưng dù là Cẩu Đản hay Vương Đông Lượng, thậm chí là Chu Phú Quý, ba người này đồng thời ra tay cũng không thể làm bị thương một cọng lông của Hà lão tam.

Thoạt nhìn bóng dáng hắn ta lùi một bước trông như không động đậy, nhưng trên thực tế người đã lùi lại mười trượng.

Đi về phía trước một bước trông có vẻ chậm chạp, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt.

Loại năng lực này là tuyệt kỹ để Hà lão tam thành danh, Súc địa thành thốn.

Cũng vì như vậy, Hà lão tam mới dám chậm rãi đi theo sau, cho dù thấy đám người Cẩu Đản đã rời đi cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Thế nhưng, dù năng lực của Hà lão tam có tốt, cũng không chịu nổi việc Triệu Khách ngầm đâm hắn ta một dao.

Sở dĩ Triệu Khách trốn trong quan tài, trên thực tế bản thân cũng lợi dụng quan tài để lừa lão già Hà lão tam này.

Đợi sau khi Hà lão tam thấy quan tài bị mở ra, trước tiên là vô cùng cảnh sát, sự sợ hãi trong lòng sẽ bị phóng đại đến vô hạn.

Nhưng đợi đến khi thấy bên trong chỉ có Từ Kiều, đồng thời chủ nhân ban đầu đã bị biến thành một đống xương, tinh thần Hà lão tam cũng bình tĩnh lại.

Dù Hà lão tam có thực lực mạnh mẽ đến đâu, nói cho cùng hắn ta chỉ có một mình, sau khi trải qua quá trình căng thẳng rồi thả lỏng, lòng đề phòng cũng sẽ giảm đi.

Chương 177: Ta là ai?..

Ngay trong nháy mắt lòng đề phòng của hắn ta giảm xuống, Triệu Khách không chút do dự bắn một phát súng khiến Hà lão tam có nằm mơ cũng không nghĩ ra trong quan tài lại có một người.

Không thấy con nhím này, trong lòng Triệu Khách thấy hơi tiếc nuối, dù sao trong tay chỉ cầm một khẩu súng săn kiểu cũ, uy lực chỉ có từng đó, bắn hươu bào ngốc còn tốn sức, chứ đừng nói đến đánh một con nhím thành tinh.

Nhìn Hà lão tam ngã trên mặt đất đau khổ kêu rên, Triệu Khách cúi đầu sờ cây xương sườn bị Hà lão tam đạp gãy, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm.

Thu lại khẩu súng săn đang cầm trong tay, Triệu Khách đi lên trước, đè lên người Hà lão tam, lấy ra con dao cùn dùng để chặt xương ở trong sách tem.

“Không… Không muốn… Cứu mạng… Cứu…”

Phanh! Xoẹt!

Chỉ thấy đôi chân Hà lão tam run rẩy, trong lồng ngực nghẹn lại không thể kêu ra.

Phanh! Phanh! Xoẹt!

Tiếng chặt thịt liên tiếp vang lên từng tiếng một, mỗi một dao chặt xuống, hai chân Hà lão tam run rẩy dữ dội, dường như còn đang vùng vẫy giãy chết một lần cuối cùng.

Từng tiếng chặt thịt nhanh chóng dừng lại, nhìn lồng ngực Hà lão tam đã bị mở ra, sau khi Triệu Khách lấy ra nước rửa sạch tay, mới kéo xác Hà lão tam vào trong sách tem.

Ánh mắt lại đánh giá xung quanh, hàng lông mày cau lại, sau khi xác định không thấy con nhím đáng chết kia, hắn bình tĩnh thu lại chuôi Hàng ma phi đao giấu ở trong ống tay áo, thầm nghĩ: “Đáng tiếc, lại thả con nhím kia chạy mất.”

Triệu Khách lè lưỡi liếm đôi môi mình, không nhịn được thấy tiếc nuối.

Sau khi sắp xếp xong, Triệu Khách dựa theo sự chỉ dẫn của bạch hồ đi về một phía khác, ngã tư này vắng vẻ, ngoại trừ mấy bộ quan tài được trưng bày thì trên mặt đất chỉ có một vũng máu.

“Chi chi chi…”

Nhưng cẩn thận nghe có thể nghe được một tràng tiếng gặm cắn trầm thấp như tiếng con chuột đang mài răng, một bóng dáng màu trắng nằm trong khe hở giữa hai cái quan tài, ra sức gặm cắn vách quan tài trước mặt.

Không lâu sau, ở chỗ đó đã bị gặm ra một lỗ thủng không lớn không nhỏ, quan tài đen sì tràn ra một luồng khí bẩn đục ngầu.

Cẩn thận nhìn vào bên trong sẽ thấy một đôi mắt như hạt châu đang nhìn chằm chằm vào ngươi.

Càng đi xuống, Triệu Khách càng cảm thấy không khí nơi này rất trơn ướt, cũng may hắn có Hoàng kim đồng có thể nhìn ban đêm, cộng thêm Lôi Mẫu phụ trợ, đi đường khá suôn sẻ.

Nếu không, dù có cầm bó đuốc, cũng rất khó đi lại ở nơi thế này.

Tùy động đá từng được tạo hình, có thềm đá, có mương nước dẫn nước, nhưng bây giờ những thềm đá này đã sớm thay đổi dáng vẻ, giẫm chân lên trên chỉ có thể đặt được nửa bàn chân, hơn nữa tảng đá đặc biệt trơn trượt, khiến lúc Triệu Khách đi lại cũng không nhịn được cẩn thận hơn gấp bội.

Nếu không chỉ sảy chân một cái, rất có thể sẽ khiến hắn trực tiếp ngã xuống vực sâu không thấy đáy.

Đi không được bao xa, Triệu Khách mơ hồ nghe được tiếng dòng nước va đập, dường như có một mạch nước ngầm.

“Một nơi tốt, thật sự là một nơi tốt, càn khôn tạo thế, ly đoái sinh kim, thật sự là điêu luyện sắc sảo, điêu luyện sắc sảo!”

Triệu Khách dừng bước đã nghe đằng xa vang lên từng tiếng cảm thán, nghe giọng đã biết đây là giọng của Trương Hải Dương.

Thấy thế hắn cau mày, nhanh chóng áp sát vào trong vách tường, cùng lúc đó cầm khẩu súng săn cướp được từ trong tay Phùng Ba ở trong sách tem, cẩn thận tìm kiếm theo nơi phát ra tiếng nói.

“Phun phun phun… Tốt, tốt, Thanh Long thượng thừa, Huyền Vũ tầm thường, nếu sau khi chết được chôn ở chỗ này, cũng không uổng phí đời này…”

Chỉ thấy Trương Hải Dương cầm một cái la bàn ở trong tay, nhìn bố cục phong thủy ở xung quanh, vẻ mặt gần như là cuồng nhiệt.

Thật ra bản thân Trương Hải Dương xuất thân không tầm thường, năm đó ông ngoại hắn ta là đạo tặc trộm mộ nổi tiếng một phương, tục truyền lúc trước ông ngoại hắn ta đã trộm từ mộ Từ Hi đến Tôn Điện Anh một lượt.

Trương Hải Dương có thể trở thành tiến sĩ khảo cổ học, cũng nhờ có ông ngoại hắn ta truyền dạy những thứ kia từ khi hắn ta còn nhỏ, bố cục phong thủy, tầm long định huyệt cũng là thứ mà Trương Hải Dương am hiểu.

Nhưng những thân phận này đều bị hai học vị tiến sĩ của hắn ta che giấu, nếu không bây giờ đã bị kéo ra ngoài công khai xử tội rồi.

“Soạt…”

Trương Hải Dương đang nhìn phong thủy xung quanh, chân trượt đi suýt té xuống, cũng may Phùng Ba đứng bên cạnh lanh tay lẹ mắt nắm cổ áo Trương Hải Dương, kéo người này về.

“Cẩn thận một chút, nếu ngã xuống từ nơi này, ngươi thật sự được như ý nguyện.”

Bên cạnh là Linh cô nãi nãi không âm không dương và con hồ ly to màu đỏ không biết chạy về từ lúc nào, trên miệng ngậm một miếng thịt xé xuống từ cổ Tôn Thủ Quốc, thỉnh thoảng để lão thái xé xuống một chút, đút cho nó.

“Hắc hắc, ta còn chưa sống đủ đâu, chờ sau này già lại nói.”

Trương Hải Dương cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào la bàn, nghiên cứu hơn nửa đời người, hắn ta chưa từng thấy phong thủy tốt như vậy, nói một câu động thiên phúc địa cũng không quá đáng.

Lúc này, Phùng Ba ngoảnh lại nhìn quanh, kỳ quái nói: “Kỳ quái, sao đến bây giờ Tam gia còn chưa trở về.”

Chương 178: Ta là ai? (2)..

“Hừ, tám phần mười là coi trọng cô nương kia có dáng vẻ xinh đẹp, chơi nhiều hơn thôi, chả ra sao.”

Trương Hải Dương đứng bên cạnh nghe vậy không những không giận, ngược lại vui vẻ gật đầu: “Chơi đi, chơi đi, dù sao tiểu tiện nhân này vốn là đồ chơi của ta và con nuôi.”

Trước kia Trương Hải Dương cũng vì một tai nạn mà đánh mất năng lực nam nhân, về phần Từ Kiều, một phần vì che giấu bản thân, thứ hai là thỏa mãn ham muốn biến thái của mình.

Cho nên, Từ Kiều cũng tốt, Trương Vĩ Vĩ cũng được, một khi hắn ta lấy được Tạo Hóa Châu, những người này chết thì cứ chết đi, vừa lúc hắn ta bớt được rất nhiều rắc rối.

“Đi thôi, đừng chờ Hà lão tam nữa, chúng ta đã tiến vào một lúc lâu, nhất định phải canh đúng thời điểm mở cơ quan ra, nếu không lại toi công bận rộn một trận.”

Dường như Tam Linh cô nãi nãi không muốn tiếp tục bàn bạc những chủ đề không thích hợp với thiếu nhi này, mở miệng giục Trương Hải Dương để hắn ta tiếp tục đi trước dẫn đường.

Ba người cẩn thận đi xuống theo thềm đá, hoàn toàn không chú ý đến trên đỉnh đầu bọn họ không xa, Triệu Khách đang nằm rạp xuống sau một tảng thạch bích, lạnh nhạt nhìn chằm chằm ba người.

Triệu Khách thu lại khẩu súng dài đang cầm trên tay, hắn không lựa chọn ra tay vì khoảng giữa hai bên quá xa, súng săn bắn ra hạt sắt, chờ đến khi bắn tới sẽ phân tán, lực lượng cũng không có bao nhiêu.

Ngược lại Bạo liệt phi đao là lựa chọn tốt nhưng cự ly quá xa, đa thoát khỏi cự ly của Phi đao thuật, cho dù cứng rắn đánh qua đó, đoán chắc hiệu quả cũng không tốt lắm.

Một khi một phát không trúng, tiếp theo thứ hắn phải nghênh đón là sự điên cuồng đuổi giết của lão thái và con hồ ly thối kia, nếu đối đầu chính diện, Triệu Khách cũng không nắm chắc có thể thành công.

Sau khi ba người rời đi, Triệu Khách cẩn thận đi theo phía sau, đi xuống dọc theo thềm đá, có lẽ đi khoảng hai ba trăm mét, Triệu Khách thấy một mạch nước ngầm chảy qua từ khe đá.

Nước sông tạo thành sông ngầm ở dưới hang động, tuy Triệu Khách không hiểu phong thủy nhưng thị giác Hoàng kim đồng có thể nhận ra sự bất phàm của nơi đây, cẩn thận nhìn lại, Triệu Khách phát hiện dưới nước sông có mấy chiếc quan tài đá.

Hiển nhiên hình như phía trước còn chôn một số cổ nhân, chỉ có điều không biết là quan tài ở triều đại nào, bởi vì quan tài đá đã bị nước sông cọ rửa trơn nhẵn sáng ngời, nếu không phải ở bên cạnh còn giữ lại một số góc cạnh.

Có lẽ không ai nhận ra đó là mấy bộ quan tài.

“A!!”

Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên ở phía trước không xa, Triệu Khách nghe hình như đây là giọng Phùng Ba, lúc này sải bước chạy về phía bên kia.

Chỉ là lần này Triệu Khách chưa đi được mấy bước đột nhiên chân giẫm hụt, chỉ nghe mạch nước ngầm sau lưng bắt đầu vang lên từng tiếng ùng ục ùng ục to lớn, cứ như con sông này bị nấu sôi trào.

Một tia ánh sáng màu xanh lục phát sáng ở trên vách đá xung quanh, lúc mới đầu trông ánh sáng rất yếu ớt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã càng ngày càng sáng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Triệu Khách hỏi bạch hồ, nhìn ánh sáng hiện ra trên vách đá xung quanh, Triệu Khách có một dự cảm rất xấu.

“Không biết, vốn nơi này đã không giống với thời đại của ta, sao ta biết được nó đã biến thành dáng vẻ gì?”

Thời gian đã trôi qua mấy trăm năm, trong lúc vô tình thời gian đã thay đổi tất cả, hiển nhiên bạch hồ cũng không dự đoán được tình huống này.

“Chạy nhanh, không thích hợp!”

Bạch hồ nhìn nơi được ánh sáng xanh xung quanh chiếu vào, sau khi thấy lại bắt đầu sinh ra từng bóng người quỷ dị, không nhịn được hét to với Triệu Khách.

Thật ra không cần nó quát lên, bóng dáng Triệu Khách đã chạy ra ngoài mấy trượng.

“Vèo!”

Nhưng lúc này đây, Triệu Khách vừa chạy đi, sau đó đã có một bóng người lao ra từ khe hở chạy sát đằng sau.

“Hành thi?”

Nhìn bóng đen lao ra từ khe hở, Triệu Khách thay đổi sắc mặt, vô thức đưa tay bắn phi đao trên tay ra.

Nhưng không đợi Triệu Khách ra tay đã nghe thấy người kia hô lên một câu: “Đừng ra tay, là ta!”

Triệu Khách cẩn thận nhìn lên, không nhịn được nghi ngờ nói: “Là ngươi!”

Người xuất hiện khiến Triệu Khách có nằm mơ cũng không nghĩ ra, lại là Khâu Binh đã chết trong đường ống nước.

“Đừng nói vội, đi nhanh lên.”

Khâu Binh một tay túm lấy cánh tay Triệu Khách, hai người chạy nhanh về phía trước nhưng tốc độ lan tràn của tia sáng xanh hơn xa dự đoán của hai người.

“Nơi này!”

Lúc này, cơ thể Khâu Binh đột nhiên xoay chuyển, một tay nắm tay Triệu Khách, chỉ một quan tài đá nửa mở khảm vào trên vách đá.

Quan tài dựng đứng như được khảm vào bên trong, vừa khớp với vách đá xung quanh, nắp quan tài bị mở ra một khe hở, nhưng có thể nhận thấy bên trong trống không.

Không đợi Triệu Khách do dự, Khâu Binh lôi kéo Triệu Khách nhảy vào trong quan tài, hai tay chộp vào nắp quan tài, trên tay hắn ta kéo căng gân xanh, kéo mạnh một phát.

“Ong… Cạch!”

Thấy nắp quan tài dần đóng lại, Triệu Khách cau mày đột nhiên đưa tay ra túm lấy mép nắp quan tài, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Binh.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Khâu Binh đã chết tuyệt đối không thể sống sót, cho dù sống sót, hắn ta cũng không thể xuất hiện ở chỗ này.

“Ta!”

Chương 179: Không thể ăn..

Đầu tiên vẻ mặt Khâu Binh ngơ ngác, sau đó lại thấy Khâu Binh cong khóe môi mỉm cười, đôi mắt khép lại tạo thành một khe hở nửa vòng tròn.

Triệu Khách chưa từng thấy nụ cười quái dị như vậy, nụ cười này khiến người ta cảm thấy sau lưng rét run.

Chỉ thấy giọng nói Khâu Binh trở nên bén nhọn: “Ngươi nói xem ta là ai?”

Chỉ nghe Khâu Binh vừa nói hết câu, Triệu Khách nhìn lên, bóng người trước mắt đã biến thành một người khác.

“Bệnh của ngươi lại nặng hơn rồi, đây là loại thuốc vừa được nghiên cứu chế tạo, uống hết thuốc đi.”

Vương Na mở tay ra đưa viên thuốc màu trắng cho Triệu Khách, nhưng chờ sau khi Triệu Khách cúi đầu nhìn, phát hiện viên thuốc này lại là một con giun đen nhánh.

“Con giun!”

Thấy con giun trong tay, đồng tử Triệu Khách co rụt lại, cả người vô thức muốn lùi về sau.

“Đúng vậy, ngươi xem, trên người con giun này có rất nhiều thịt.”

Bóng dáng Vương Na ở trước mắt đã biến mất, thay vào đó là một nữ nhân, thoạt nhìn nữ nhân này rất trẻ trung chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mái tóc xõa tung, không biết bao lâu chưa gội đã bết thành từng lọn.

Sắc mặt vàng như nến, dường như thiếu dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài khiến khuôn mặt rất khô gầy.

Nàng liếm khóe miệng khô nứt, nhìn Triệu Khách nói: “Đệ đệ, ngươi ăn đi?”

“Ta…”

Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực, dường như cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, không nói được một câu nào.

Nữ nhân thấy Triệu Khách không chịu ăn, chậm rãi hé môi thả con giun vào trong miệng, từ từ nhai nuốt.

“Đệ đệ, ngươi không ăn sẽ chết đói ở đây đó, ăn đi!”

Nữ nhân phun ra một nửa con giun đang ăn dở, đưa cho Triệu Khách.

“Không, ta không muốn, ta không muốn ăn!”

Trong đầu thoáng qua từng hình ảnh, ở viện mồ côi rách nát kia, trong mâm cơm mốc meo còn trộn lẫn miếng thịt bị cắt nát.

Trong từng tiếng nhai nuốt kia, Triệu Khách như nhìn thấy những khuôn mặt đã từng xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Tiểu tử thối, sao ngươi còn không ăn, không ăn, chút nữa sẽ bị tu nữ đánh đấy.”

Tiếng quát chói tai bên cạnh rất quen thuộc lại rất xa lạ, quay sang nhìn thoáng qua, có thể lờ mờ nhận ra dáng vẻ Lôi Khoa khi còn nhỏ ở trên khuôn mặt gầy gò kia.

Lôi Khoa cầm khay ăn trên tay, nâng lên trước mặt hắn, gọi: “Nhanh ăn!”

Nhìn những miếng thịt mơ hồ ở bên trong, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, không biết lấy sức lực từ đâu một phát đẩy Lôi Khoa ra, bóng dáng đột nhiên nhảy dựng lên từ trên ghế.

Chỉ thấy trước bàn có một khuôn mặt xa lạ cầm khay ăn lên, nhìn chằm chằm Triệu Khách lùa từng miếng cơm trong khay vào trong miệng.

“Ăn đi! Ăn đi! Ăn đi!”

Nhìn từng cái miệng nhai ngấu nghiến trước mặt, dường như mỗi người đều ăn sạch đồ của mình.

“Ăn, vì sao không ăn, ngươi muốn bị chết đói sao?”

Lôi Khoa tiến lên nắm lấy cánh tay Triệu Khách, tay còn lại cạy miệng hắn ra, đổ thức ăn vào.

“Không! Không thể ăn, nhất định không thể ăn!”

Đôi mắt Triệu Khách đỏ hồng, không biết vì sao không thể ăn nhưng trong lòng lại có một giọng nói đang nói cho hắn biết, đừng ăn.

“Vì sao? Vì sao?”

Triệu Khách cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn không nhớ nổi, đẩy Lôi Khoa ra rồi bò dậy từ dưới đất, xoay người chạy ra ngoài, đẩy cửa phòng ra thấy căn phòng quen thuộc càng ngày càng gần.

Triệu Khách đưa tay đẩy mạnh ra, “kẹt” cửa phòng phát ra tiếng động, máu tanh ngập tràn lây nhiễm toàn bộ thế giới của Triệu Khách.

“Tỷ tỷ…”

Nhìn xác chết trước mặt đã máu thịt mơ hồ, đồng tử vô thần co rụt lại, hắn cứng đờ giẫm lên mặt đất đỏ tươi, mỗi một bước đều để lại một dấu chân đỏ sền sệt trên mặt đất.

Bàn tay run rẩy chậm rãi ôm đầu nữ nhân, “Tỷ tỷ…”

Nhìn đôi mắt trên cái đầu trước mặt đã tối tăm, Triệu Khách dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve muốn nữ nhân nhắm mắt lại.

Chỉ là lúc bàn tay còn ở giữa không trung, đồng tử đã ảm đạm của nữ nhân đột nhiên chuyển động, nhìn chằm chằm Triệu Khách cười nói: “Bây giờ… Ngươi biết ta là ai chưa?”

Nụ cười quỷ dị xuất hiện trên mặt nữ nhân, Triệu Khách nghẹn một hơi trong ngực, lúc đang định nói chuyện đột nhiên dòng máu trên mặt đất xung quanh lại sôi trào, bọt nước vỡ tung trong phòng lập tức bao phủ Triệu Khách.

“Ùng ục ục ục…”

Cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến Triệu Khách giật mình, đôi mắt mở ra, há miệng khiến mấy ngụm nước lạnh theo xoang mũi tràn vào trong miệng, cảm giác kích thích dữ dội khiến Triệu Khách liều mạng giằng co.

Lúc này một cái tay lôi kéo cổ Triệu Khách ra khỏi vũng nước.

“Tỉnh lại!”

Từng tiếng gọi ầm ĩ vang lên, cái bóng mơ hồ trước mặt Triệu Khách dần trở nên rõ ràng, dường như là… Khâu Binh!!

“Cút ngay!”

Trong nháy mắt thấy Khâu Binh, vẻ mặt Triệu Khách nặng nề, một chân đạp ra ngoài.

“Mả mẹ nó!”

Một cước đột ngột này khiến Khâu Binh lộn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng đứng lên mắng: “Lão già kia, lão tử cứu ngươi hai lần, ngươi TM cảm ơn ta như vậy à!”

Nghe thấy tiếng rống giận dữ của Khâu Binh, cuối cùng Triệu Khách đã tỉnh táo lại một chút, lắc đầu, cảm giác đau đầu như sắp vỡ ra.

“Lôi Mẫu! Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi ánh mắt ngươi nhìn về phía ánh sáng bên ngoài, sau đó trong đầu hỗn loạn như một đống bột nhão…” Lôi Mẫu khẽ thông báo tất cả việc vừa xảy ra cho hắn.

Chương 180: Không thể ăn (2)..

Thì ra vừa rồi hắn bị Khâu Binh kéo vào trong quan tài, chỉ là quan tài còn chưa đóng chặt đã bị ánh sáng mạnh bên ngoài bao trùm, Khâu Binh tránh né ánh sáng mạnh, đóng chặt nắp quan tài lại.

Nhưng lúc này Triệu Khách như bị điên, cứ muốn xông ra ngoài, nếu không phải Khâu Binh giữ chặt lại, không biết bây giờ Triệu Khách đã biến thành dáng vẻ gì.

“Phù…”

Triệu Khách thở sâu ngồi ở bên cạnh bờ ao, ngón tay nhẹ nhàng xoa trán mình, chưa bao giờ cảm thấy bết bát như vậy.

Thấy lần này Triệu Khách thật sự yên tĩnh lại, lúc này Khâu Binh mới sải bước đi tới, nói với Triệu Khách: “Này, không sao chứ.”

Triệu Khách lắc đầu không nói chuyện.

“Lão gia hỏa, coi như ngươi may mắn, nếu không phải đúng lúc gặp ta, có lẽ bây giờ ngươi còn đang bị điên.”

Khâu Binh nói xong ngồi xuống bên cạnh Triệu Khách, vỗ vai Triệu Khách nói: “Trên người ngươi có thức ăn không??”

“Thức ăn?”

Triệu Khách liếc nhìn Khâu Binh, cho đến nay cái tên này vẫn đề phòng hắn, chưa từng thả lỏng, hiếm khi nào chủ động hỏi thức ăn của mình.

Dường như hiểu rõ Triệu Khách đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt Khâu Binh tối sầm lại mắng: “Nói nhảm, ta đã sắp chết đói rồi, nơi này ngoại trừ tảng đá cũng là quan tài và xác chết, chẳng lẽ ngươi để ta gặm đống thịt khô đó??”

Khâu Binh chỉ một bộ xác chết ngồi xếp bằng cách đó không xa, cái xác này đã biến thành xác khô, thoạt nhìn thật sự giống thịt khô đến mấy phần.

Hiện tại Triệu Khách cũng không chú ý nhiều như vậy, trực tiếp lấy ra một miếng thịt cá từ trong sách tem đưa cho Khâu Binh, Khâu Binh cầm lấy ăn.

Khâu Binh ăn như hổ đói sói vồ hết một miếng thịt cá lớn, nói: “Thêm chút nữa!”

Thấy Khâu Binh thật sự rất đói bụng, sau khi ăn hết một miếng lại hỏi Triệu Khách lấy một miếng nữa.

Ăn hai miếng thịt cá lớn lại uống chút nước trà, cuối cùng Triệu Khách còn lấy ra hai quả táo từ trong sách tem đưa cho hắn ta, bị Khâu Binh càn quét sạch sẽ.

“Tại sao ngươi còn ở chỗ này, ta còn tưởng…”

Thấy Khâu Binh đã ăn sắp xong rồi, Triệu Khách mới dò hỏi.

“Tưởng là ta chết rồi?”

Nói đến đây, trong lòng Khâu Binh vẫn còn sợ hãi, nói Triệu Khách: “Thiếu chút nữa, sau khi ta vặn gãy xương cốt bám lấy chân người, lúc ấy ta cũng cảm thấy xong đời rồi, ai ngờ lại bị những con cá nheo kia chen lấn trở về.”

Vừa nhớ đến tình cảnh lúc đó, vẻ mặt Khâu Binh không nhịn được nghĩ mà sợ, lúc ấy cá nheo chen chúc quanh hắn ta, gần như không thể động đậy được.

Một con cá nheo cơ thể to lớn xông lại, há mồm cắn vào đầu hắn ta.

Khâu Binh thấy thế một phát bắt được miệng cá nheo, nện nó mấy đấm, nào biết được sức lực con cá nheo kia lớn đến kinh người, sau khi bị đấm mấy cái còn kéo hắn ta, trực tiếp lôi ra khỏi đường ống nước.

Vậy mới giúp Khâu Binh may mắn sống tiếp.

Về phần vì sao hắn ta lại đến nơi đây, nói đến không biết Khâu Binh quá may mắn hay quá xui xẻo.

Chờ hắn ta đi ra bên ngoài, nằm trên bờ nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thấy dưới nước đã dần khôi phục bình thường, lại làm mấy cái túi dự trữ không khí rồi dự định đi vào tìm Triệu Khách.

Kết quả vừa lặn xuống, không lâu sau đã nghe tiếng động như sấm nổ, cả ngọn núi bắt đầu rung lắc.

Lúc đó đường ống dưới nước cũng nứt ra một cái lỗ lớn, trực tiếp cuốn hắn ta vào mạch nước ngầm ở phía trước, bị dòng nước kéo đến nơi này, nhiều lần giãy giụa mới leo lên được.

Kết quả vừa lên bờ đã bị huỳnh quang phát ra trên vách đá chiếu xạ đến, không biết ở đây phát cuồng nổi điên bao lâu, mới bình tĩnh lại.

“Nói vậy, ngươi đã đến chỗ này rất lâu rồi?”

Nghe thấy trải nghiệm của Khâu Binh, Triệu Khách cũng không biết phải hình dung như thế nào, bởi vì tên này quá may mắn, vụ nổ kia là do hắn giở trò.

Kết quả không ngờ trời xui đất khiến lại để Khâu Binh bị mạch nước ngầm cuốn tới nơi này, nhưng cũng may là như thế, nếu không chờ Khâu Binh tự bơi trở về.

Không chỉ phải đối mặt với những hành thi đó, còn phải đối mặt với vụ nổ đột nhiên xuất hiện, đó mới gọi là nguy hiểm.

“Cũng không tính là quá lâu, nhưng ta đoán chắc khoảng hai ngày, lúc ta xuống lần thứ hai, trời đã sắp sáng rồi, đã khoảng năm sáu giờ. Chờ ta bị cuốn vào mạch nước ngầm chạy đến nơi đây, quá trình này chỉ không đến hai phút, nhưng ngay sau đó đã bị huỳnh quang chiếu xạ. Tuy không biết ta đã nổi điên bao lâu, nhưng sau khi ta tính toán thời gian, khoảng 16 tiếng sau các ngươi đã đến, ngươi đã biết những việc sau đó rồi. Cho nên ta suy đoán, thời gian ta phát điên chắc khoảng từ sáu đến tám tiếng, vừa rồi lúc huỳnh quang sáng lên cũng là lúc mặt trời mọc. Cộng thêm lúc này, nói một cách chính xác ta đã ở chỗ này một ngày rưỡi rồi.”

Triệu Khách nghe rõ ý mà Khâu Binh muốn nói, ít nhất còn khoảng 16 tiếng là huỳnh quang kia lại sáng lên.

Nhưng Triệu Khách còn có một nghi ngờ, nói: “Vừa rồi ngươi đã trốn ở chỗ này, vì sao không tụ họp với Trương Hải Dương??”

“Không được, Trương giáo sư đã bị mê hoặc, bên cạnh hắn còn có hai người nữa, một mình ta xông lên không có phần thắng, vốn định chờ nữa, kết quả không ngờ chờ được ngươi.”

Khâu Binh nói đến đây, vẻ mặt hơi khó coi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)