[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 19: Nghi ngờ (c181-c190)
❮ sautiếp ❯Chương 181: Nghi ngờ..
Thật ra còn một nguyên nhân khiến hắn ta không đi tụ họp với Trương Hải Dương, đó là hắn ta trốn ở đó nghe ngóng rất lâu, hắn ta nghe không sót một câu nào của Trương Hải Dương, không ngờ vị giáo sư này lại mặt người dạ thú như thế.
Triệu Khách cũng có thể hiểu được điều này, để một hán tử xương cốt cứng rắn đi chung với loại cầm thú kia, đúng là rất thiệt thòi, nhưng Triệu Khách cũng không nói ra.
Triệu Khách phủi bùn đất dính ở trên mông, đứng lên nói: “Đi thôi, ta thấy chỗ này không phải nơi tốt đẹp đi, nhanh rời đi thì tốt hơn.”
“Được!”
Khâu Binh cũng ăn uống no đủ rồi, nhanh nhẹn đứng lên cẩn thận đi theo sau lưng Triệu Khách, nhưng hai người không chú ý đến ngay lúc hai người rời đi, một con nhím chậm rãi leo ra từ trong góc, ánh mắt cay nghiệt nhìn chằm chằm theo bóng lưng hai người như muốn tràn ra ngoài.
Hai người Triệu Khách và Khâu Binh tiếp tục thăm dò xuống dưới, cũng không biết đi được bao lâu, lại không thấy một đoàn người Phùng Ba nữa.
Trước đó Triệu Khách nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phùng Ba, cũng không biết rốt cuộc cái tên này đã xảy ra chuyện gì.
“Hả!”
Triệu Khách đột nhiên dừng chân, ánh mắt nghi ngờ nhìn ra sau lưng.
“Sao thế?”
Khâu Binh thấy Triệu Khách không đi nữa, không nhịn được nghi ngờ nói.
Triệu Khách nhìn chằm chằm ra sau lưng, sau khi quan sát một lúc, lắc đầu nói: “Không sao, đi thôi.”
Triệu Khách vừa đi vừa không quên giao khẩu súng săn cho Khâu Binh, đồng thời tự cầm một cây, hai người bàn bạc xong, một khi có cơ hội sẽ xử lý con hồ ly bên cạnh Tam Linh cô nãi nãi trước tiên.
“Bên trái!”
Bạch hồ ở trong ngực chỉ đường cho Triệu Khách, động đá trước mặt bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, đợi sau khi đi ra một cửa động.
Ánh mắt Triệu Khách sáng lên, thấy một bức tượng to lớn dựng đứng ở trước mặt, đây là một pho tượng nữ tử rất giống thật, vẻ ngoài tuyệt sắc như không thuộc về trần thế, mái tóc dài bay phấp phới giữa không trung như tiên tử xuất trần.
Nhưng trên người lại mặc váy ngắn da thú, trên cổ chân và cổ tay đeo khô lâu, ngược lại khiến vị tiên tử này thêm mấy phần tà mị và cuồng dã.
Mặc dù chỉ là một pho tượng đá nhưng cũng không che giấu được phong thái tài hoa của nàng, không nhịn được khiến người ta mong chờ muốn biết rốt cuộc nữ nhân này là ai.
“Ôi chao, pho tượng đá lớn như vậy, bọn họ chuyển vào kiểu gì thế?”
Bức tượng trước mắt có tài nghệ điêu luyện, cho dù đặt ở hiện đại, độ khó khi xây dựng một bức tượng khổng lồ như vậy ở trong động đá vôi này cũng rất kinh người.
Chứ đừng nói đến, pho tượng này đã có lịch sử ít nhất mấy trăm năm, rất khó tưởng tượng mấy trăm năm trước không có ánh đèn cùng thiết bị tân tiên, những cổ nhân đó đã chuyển pho tương này vào đây thế nào.
“Xem ra, lúc trước Quỷ tử cũng phát hiện những thứ này.”
Triệu Khách nhớ đến những bức ảnh trong bộ hồ sơ kia, chỉ có điều hình ảnh trong bức ảnh rất mơ hồ, còn lâu mới chấn động bằng thứ mình tận mắt thấy.
“Hừ, đồ của lão tổ tông chúng ta, những tên khốn kiếp đó có thể chạm vào được sao.”
Khâu Binh cẩn thận đánh giá xung quanh, hắn ta không có năng lực nhìn ban đêm, chỉ dựa vào bó đuốc yếu ớt trên tay mới miễn cưỡng nhìn rõ tình hình xung quanh như thế nào.
Chỉ thấy trên mặt đất còn có rất nhiều bộ xương, phần lớn đều là binh sĩ mặc quân phục Quỷ tử, còn có một vài người mặc bình thường chắc bị bắt đến lao dịch.
Trong hồ sơ có ghi, lúc đó bọn họ lên kế hoạch chia cắt pho tượng này ra thành từng mảnh để vận chuyển, chỉ có điều sau này phát hiện đây là công trình quá lớn, dứt khoát quyết định đào thông từ sườn núi.
Kết quả vừa khởi công không bao lâu đã xảy ra vấn đề, về phần vấn đề là gì, trong hồ sơ lại không nói đến.
Triệu Khách hiểu rõ điều này, sau khi dựng nước ngay cả con thỏ cũng không thể thành tinh, chứ đừng nói đến mấy lời nói nhảm quái lực loạn thần kia, vì đảm bảo hồ sơ thật nghiêm túc, tất nhiên một số giải thích đã nhẹ nhàng hơn.
“Nữ nhân này là ai?”
Pho tượng nữ nhân này bị dựng ở nơi đây, tuy không biết thân phận của nàng, nhưng đã được cung phụng ở chỗ này, có lẽ cũng có thân phận siêu phàm thoát tục, cao không thể chạm đến.
“Là Linh nữ vĩ đại, Tát Mãn bẩm sinh, có lực lượng khiến quỷ thần sợ hãi.
Giọng bạch hồ đầy kính sợ.
Tát Mãn cũng tương tự với cổ Miêu, truyền nữ không truyền nam, Linh nữ như một truyền thuyết thần thoại trong Tát Mãn.
Nếu nói về địa vị, tuy so ra kém mấy vị tổ sư khai tông Trương Đạo Lăng, Thích Già Ma Ni, nhưng cũng không khác bao nhiêu, thậm chí trong lòng người Tát Mãn tộc, nàng là một vị nữ thần.
Dù bản thân là cống phẩm, lúc bạch hồ đối mặt với vị nữ thần trong lòng Tát Mãn giáo, trong lòng cũng vô cùng kính sợ, khuyên Triệu Khách tuyệt đối không được tùy tiện tới gần bức tượng đá này, nếu không sẽ có chuyện xấu.
Dựa vào Hoàng kim đồng, ánh mắt Triệu Khách nhìn xung quanh, chỉ thấy trong Hoàng kim đồng lóe ra ánh sáng kỳ dị, ánh mắt nhìn thoáng qua, Triệu Khách mơ hồ thấy xung quanh tượng đá như có từng sợi ánh sáng vô hình vô ảnh, nhưng nhìn kỹ lại không thấy rõ lắm.
Chương 182: Nghi ngờ (2)..
Nhưng đợi đến lúc ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía tượng đá, trong lòng đột nhiên hơi căng thẳng, chỉ thấy ánh mắt tượng đá rất quỷ dị, mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng như đang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt lạnh như băng, nhìn lâu cũng khiến người ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Này, ngươi nhanh tới lấy!”
Lúc này, Khâu Binh đứng bên cạnh đột nhiên gọi Triệu Khách, Triệu Khách chạy tới nhìn không nhịn được hít sâu, hét to: “Đừng nhúc nhích!”
Không biết Khâu Binh nhặt được một cái xẻng công binh từ đâu, đang ra sức nạy một bộ quan tài ở bên cạnh ra.
“A!”
Khâu Binh nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt ngoảnh lại, đồng thời trên tay dùng sức ép một cái, mượn nguyên lý đòn bầy chỉ nghe “két” một tiếng, nắp quan tài kia lập tức bị Khâu Binh nạy ra một lỗ hổng.
Thấy thế, sắc mặt Triệu Khách trắng bệch, bắp thịt cả người trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm khe hở quan tài, sợ có một tống tử nhảy ra từ bên trong.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thấy hình như quan tài hoàn toàn không có động tĩnh gì, Khâu Binh bị Triệu Khách dọa sợ.
Nhưng sau khi thấy trong quan tài thật sự không có tiếng động, Khâu Binh nghiến răng một cái dùng sức bầy xẻng công binh lên, nắp quan tài lập tức bị mở ra, một bộ xác cổ xuất hiện ở trước mặt hai người.
Sau khi Triệu Khách đợi một lúc xác định trong quan tài không có tiếng động, sải bước đi tới, vẻ mặt lập tức trở nên quái dị.
Trong quan tài đúng là một bộ xác cổ, chỉ có điều quần áo trên người xác chết không giống những Tát Mãn đó, mà là một nam nhân mặc quan phục triều Thanh.
Xác chết rất gầy gò, chỉ còn một lớp da khô bọc lấy xương cốt, cảm giác như rau xanh mất nước, Khâu Binh cầm xẻng nhẹ nhàng di chuyển trên xác chết một chút.
Trong chốc lát đã thấy xương cốt sắp đứt gãy, yếu ớt đến mức khó chịu nổi một kích.
Nếu những tống tử đó thật sự chỉ có trình độ như vậy, Triệu Khách cảm thấy hình như ở đây không có gì đáng sợ.
“Ngươi không cảm thấy kỳ quái à?”
Khâu Binh chỉ vào xác chết trong quan tài nói: “Ta nhìn trong tư liệu nói, nơi này là một Thánh địa Mãn tộc, chỉ cho phép chôn Tát Mãn, cho dù là Hoàng đế cũng không được, sao lại có một quan viên triều Thanh chạy đến nơi đây?”
Triệu Khách gật đầu, nhưng đây không phải điều hắn quan tâm, mà vì sao đây là xác chết chứ không biến thành cương thi.
“Bạch hồ, ngươi có thể giải thích không?”
Triệu Khách hỏi thăm bạch hồ, nhưng hiển nhiên bạch hồ cũng không hiểu rõ tình huống này, sau khi da lông lấp lóe trong ngực Triệu Khách mấy lần, lại im lặng.
“Ngươi nhìn bộ quan tài kia đi?”
Khâu Binh chỉ một bộ quan tài ở bên khác, thật ra bộ quan tài này đã bị Quỷ tử mở ra, Triệu Khách tiến lên nhìn, phát hiện bên trong cũng là một bộ xác khô, chỉ có điều bộ xác khô này còn kỳ quái hơn, lại không có tóc.
Nhưng vẫn giữ được lông mày trắng râu dài, thoạt nhìn tuổi tác đã không còn trẻ.
Triệu Khách nhìn da đầu của bộ xác khô, trên mặt còn có nếp nhăn, vẻ mặt lại càng kỳ quái hơn, thứ này có thể là một tên hòa thượng??
Một tên làm quan, một tên hòa thượng, Triệu Khách hơi mơ hồ.
Triệu Khách từng nghe nói đến việc trộm mộ, nhưng chưa từng nghe đến việc đào mộ rồi tự nhảy vào.
Lúc này, Khâu Binh tìm được cái ấn nhỏ trên xác của tên quan viên kia, ném cho Triệu Khách nói: “Tứ gia, đây là thứ đồ chơi gì?”
Triệu Khách nhận lấy nhìn, đây là một con dấu bằng vàng, cẩn thận nhìn sẽ thấy hình như bên dưới con đấu còn viết một hàng chữ nhỏ kiểu phồn thể.
“Khâm Thiên Giám!”
Triệu Khách không quen thuộc với lịch sử, nhưng cũng biết Khâm Thiên Giám là người phụ trách phong thủy ở triều Thanh và chuyên quan sát thiên tượng, tuy không có thực quyền gì nhưng lại lệ thuộc trực tiếp vào sự điều động của Hoàng đế.
Quan viên này lại là người của Khâm Thiên Giám?
Nghĩ đến đây, Triệu Khách lại nhìn hòa thượng nằm trong một quan tài khác, sờ soạng trên người hắn ta một lượt, tìm được một chuỗi Phật châu.
Phật châu trong suốt sáng long lanh, vẫn chiếu sáng lấp lánh trong bóng đêm, không nhìn ra được làm từ vật liệu gì, Triệu Khách trực tiếp lựa chọn chuyển hóa, muốn chuyển hóa Phật châu vào trong sách tem.
“Ngươi không đủ quyền hạn, không thể chuyển hóa vật phẩm này…”
Tiếng nhắc nhở vang lên khiến Triệu Khách hơi bất ngờ, không ngờ lại không thể chuyển hóa được, Triệu Khách thấy thế dứt khoát cất Phật châu đi trước, quay sang nói với Khâu Binh: “Ngươi… A??”
Triệu Khách quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua phát hiện Khâu Binh đã biến mất?
“Người đâu?”
Triệu Khách đột nhiên đứng lên, quay đầu nhìn quanh, lúc này Triệu Khách thấy một bóng đen sải bước đi vào con đường nhỏ ở đằng xa.
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, sải bước đuổi theo.
Cộp cộp cộp…
Càng chạy con đường nhỏ càng sâu, mạng nhện thật dày dường như đang nói cho Triệu Khách biết, đã lâu không có người đi vào đây.
“Đi nhầm à?”
Đợi khi thấy phía cuối con đường nhỏ cũng không có dấu vết người đi qua được, Triệu Khách nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm rồi không, dứt khoát xoay người dự định quay về.
Nhưng chờ đến khi Triệu Khách xoay người lại không nhịn được ngơ ngác, sao không thấy con đường nhỏ ở sau lưng hắn nữa?
“Đây là có chuyện gì?”
Rõ ràng hắn cũng đi vào con đường nhỏ từ nơi này, sao chỉ trong chớp mắt đã không còn đường đi nữa?
“Rắc rắc rắc…”
Chương 183: Thoát khỏi vòng vây..
Ngay lúc Triệu Khách cảm thấy nghi ngờ, một chỗ khác trong con đường nhỏ có tiếng động rất quái dị càng ngày càng mạnh, tiếng động rất trầm thấp như có thứ gì đó đang đi về phía mình.
Triệu Khách hơi híp mắt lại, khom lưng cẩn thận chậm rãi đi qua, con đường nhỏ này rất dài, Triệu Khách để ý đến hai bên đều có một ngã ba, không biết đi đến nơi nào.
Đợi đến khi đi đến ngã rẽ cuối đường, nghiêng đầu cẩn thận nhìn vào ngã rẽ một chút, không nhịn được nhướn mày, trước mắt là một ngõ cụt.
Tiếng động kỳ quái mà hắn vừa nghe thấy lại biến mất rồi.
Triệu Khách thấy đường này không đi được nữa, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, dự định quay lại, đột nhiên Triệu Khách nhếch mũi lên ngửi được mùi hôi thối rất nồng nặc, khiến Triệu Khách đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Đằng sau!”
Cùng lúc đó, Lôi Mẫu hét to ở trong đầu Triệu Khách.
“Phốc!”
Đã không kịp trốn tránh, Triệu Khách chỉ có thể thuận thế nhào lên trước, nhưng bắp đùi như bị thứ gì đó cắt rách, một cảm giác đau đớn khiến Triệu Khách không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn lộn một vòng trên mặt đất, quay đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy một hình bóng dần bước ra từ trong bóng tối sau lưng mình.
Trên móng tay bén nhọn còn dính chút huyết nhục xé xuống từ trên đùi mình, máu tươi theo móng tay vẩy đầy trên mặt đất.
Đó là một nữ nhân, không, nói chính xác trước mặt là một xác nữ.
Hoàn toàn khác với cái xác khô mà hắn thấy trước đó, xác nữ này cũng không phải khô quắt đến mức da bọc xương, ngược lại dáng người của xác nữ có thể nói là nóng bỏng.
Nếu không có khuôn mặt đã hư thối kia và móng tay dài cong trên ngón tay, e rằng Triệu Khách cũng không tin nữ nhân trước mắt lại là một xác chết.
“Tát Mãn!” Sau khi bạch hồ nhìn thấy xác nữ, lập tức sợ hãi hét ầm lên.
Triệu Khách có thể cảm giác được bộ lông của nó xù lên như kim châm, dường như đã chịu sự kích thích cực lớn.
Đương nhiên Triệu Khách muốn chạy, nhưng trên bắp đùi truyền đến từng cảm giác nóng bỏng bị xé rách, hơi động đậy đã đau gần chết.
Đôi mắt nhìn chằm chằm cái xác nữ trước mắt, Triệu Khách cẩn thận nhìn thoáng qua bắp đùi mình.
Chỉ thấy trên đùi suýt bị xé toạc ra một miếng thịt, một miếng thịt to bằng bàn tay được giữ lại bởi lớp ra đùi.
Đây là có Dạ giáp bảo vệ, triệt tiêu rất nhiều lực lượng, nếu không lần này hắn rất khó đứng lên được.
“Rắc rắc rắc…”
Đầu xác nữ vỡ ra, cảm giác như thân hình có hai cái đầu, thậm chí Triệu Khách có thể thấy được cổ họng bị chia ra của nàng.
Vừa sải bước, Triệu Khách đã nhào đến từ bên cạnh.
“Chạy ban đêm!”
Đối mặt với sự tấn công của xác nữ, Triệu Khách không lựa chọn né tránh, mà kích hoạt năng lực đặc thù của Dạ giáp.
Sau khi cả người bao trùm một lớp sương đen, tốc độ của Triệu Khách tự nhiên tăng nhanh, mới lao lên một bước cơ thể đã như một con cá chép khéo léo lướt qua giữa hai trảo của xác nữ, lẩn sang bên trái xác nữ.
Cùng lúc đó, hai thanh Bạo liệt phi đao bị Triệu Khách cầm trong lòng bàn tay, một trái một phải cắm vào bụng xác nữ.
“Đinh!”
Nhưng điều bất ngờ là phi đao đâm vào phần bụng trơn nhẵn của xác nữ lại như đâm vào tảng đá, hoàn toàn không đâm vào được.
“Quá cứng!”
Đúng là xác chết đã nằm ở đây nhiều năm, trình độ cứng rắn của cơ thể đã chấn đến ngón tay Triệu Khách run lên.
Thấy thế Triệu Khách cau chặt hàng lông mày, sau khi lăn trên mặt đất một vòng, một tay khác cào bắp đùi một cái, “xoẹt xẹt” một miếng thịt còn có máu nhỏ tí tách bị kéo xuống từ trên đùi Triệu Khách.
“Cho ngươi!!”
Cầm phi đao trên tay cắm vào trong, vung tay ném miếng thịt về phía xác nữ.
Thấy Triệu Khách quăng miếng thịt tới, xác nữ há miệng, cái đầu bị bổ ra khiến miệng không bị xương cốt trói buộc, lúc há miệng có kích cỡ bằng nửa quả bóng đá, một phát ngậm miếng thịt do Triệu Khách quăng tới ở trong miệng.
Sau khi thấy xác nữ lại ăn thịt của mình, trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng lạnh, nói nhỏ: “Nổ!”
Chỉ thấy trong máu thịt lóe lên một tia sáng mạnh, như muốn nổ tung ra khỏi miếng thịt.
Nhưng lúc này xác nữ đột nhiên ngậm miệng lại, chỉ nghe một tràng tiếng nhai nuốt “cạch cạch cạch…”, Bạo liệt phi đao mà hắn giấu trong miếng thịt cũng bị xác nữ nhai thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.
“Phì!”
Xác nữ lập tức bĩu môi như nhả ra hạt dưa, lại nhổ phi đao đã bị nhai nát ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách, trong mắt không nhịn được thoáng qua vẻ trêu tức.
Ánh mắt này như đang nhìn một đứa trẻ trâu, trong mắt hiện ra vẻ khiêu khích và khinh bỉ.
“Còn có thao tác thế này??”
Nhìn phi đao bị cắn nát trên mặt đất, khóe miệng Triệu Khách giật giật, hỏi bạch hồ: “Bọn họ đều thông minh như vậy?”
Tuy trước đó hành thi cũng thể hiện ra dáng vẻ có trí thông minh nhưng trí thông minh khá thấp, rõ ràng thần trí của xác nữ trước mặt khác xa đám hành thi đó.
“Đó là Tát Mãn, người được chôn ở chỗ này chắc chắn là tế tự có thực lực cường đại trong số Tát Mãn, dù chết đi cũng giữ được một ít trí thông minh ban đầu, tuy không quá cao nhưng đã đủ để đối phó chúng ta.”
Chương 184: Quanh co..
Bạch hồ giải thích với Triệu Khách, đồng thời giục Triệu Khách đi nhanh lên, “Nhưng tốc độ của nàng không nhanh, đi nhanh lên, tìm một chỗ cắt đuôi nàng.”
Triệu Khách gật đầu, nhân lúc bây giờ còn ở trong trạng thái chạy trong đêm, Triệu Khách xoay người lại, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sắp cắt đuôi xác nữ.
Chỉ là chưa chạy bao xa, cơ thể Triệu Khách đột nhiên khựng lại, sắc mặt lập tức khó coi, hỏi bạch hồ: “Nàng còn biết pháp thuật à?”
“Không, các nàng là xác chết, sao còn biết pháp thuật chứ?” Bạch hồ trả lời chắc chắn.
“Ngươi chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên! Sao ngươi không đi nữa?” Bạch hồ nghi ngờ không biết vì sao Triệu Khách lại đứng ở đây, không tiếp tục chạy nữa.
Chỉ thấy Triệu Khách đưa tay chỉ về phía trước, con đường nhỏ trước mắt lại xuất hiện thêm một bức tường, biến con đường này thành ngõ cụt.
Hắn nhớ lúc đi ngang qua còn để ý hai bên này đều có một ngã ba, nhưng bây giờ lại biến thành một mặt tường, đã chặn kín tất cả đường đi.
Hiện tại, hai bên đều là ngõ cụt, hoàn toàn không thấy đường ra.
Trước đó đã thế này, bây giờ cũng thế này, nếu không phải là năng lực của cái xác nữ kia, Triệu Khách nghi ngờ chắc chắn có người nào đó đang giở trò ở sau lưng.
“Cộp cộp cộp…”
Tiếng bước chân ở nơi xa càng ngày càng gần, trên trán Triệu Khách không ngừng đổ mồ hôi, cẩn thận tìm kiếm ở xung quanh, nhưng mặt tường này như đột nhiên xuất hiện, Triệu Khách căn bản không tìm được chút sơ hở nào.
Điều này khiến Triệu Khách nghĩ đến truyền thuyết quỷ chặn tường mà người già hay kể.
Trong bóng tối, bóng dáng xác nữ càng đi càng gần, cái đầu vỡ nhìn chằm chằm Triệu Khách phát ra tiếng cười ha ha đầy quái dị.
Triệu Khách không có một chỗ để ẩn nấp, thấy thế chỉ có thể nghiến chặt răng cầm hai thanh Bạo liệt phi đao trong bàn tay.
Đồng thời Hoàng kim đồng trong mắt trái của Triệu Khách lóe lên ánh sáng rực rỡ khác với bình thường, là năng lực nhìn rõ của Hoàng kim đồng.
Năng lực đặc thù: Nhìn rõ.
Sau khi tiêu hao 1 điểm bưu điện để kích hoạt, ngươi thu hoạch được năng lực nhìn rõ, thị giác của ngươi được cường hóa toàn diện, có thể nhìn rõ nhược điểm của đối phương.
“Ngươi định liều mạng à!”
Bạch hồ thấy thế đã hoàn toàn tuyệt vọng, đối mặt với Tát Mãn, dù chỉ là một xác chết cũng không phải thứ mà loại tôm tép nhãi nhép như bọn họ có thể chống đỡ được.
Lúc này, ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, không biết nhìn thấy cái gì, đôi mắt dần híp lại, nói: “Không, vẫn còn cơ hội!”
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
Bạch hồ không có thân thể, nếu không lúc này chắc chắn sẽ lắc đầu, căn bản không có cơ hội nào hết, nơi này là một tử địa không có lối ra, cho dù né tránh thì có thể chạy đi đâu được.
Về phần đánh giết xác nữ trước mắt là chuyện không thể nào, Tát Mãn không phải cương thi bình thường, trước khi chết sẽ bị Tát Mãn khác gia trì đủ loại bí thuật thần bí, đảm bảo dù bọn họ có chết, thân thể vẫn tràn đầy lực lượng phong phú.
Bất tử bất diệt như kim cương, không phải cương thi bình thường có thể so sánh.
Dù biết Triệu Khách có thực lực không tầm thường, nhưng giữa hai bên hoàn toàn không thể so sánh.
“Cơ hội! Đang ở trước mắt.”
Triệu Khách vừa nói xong câu cuối, hít thở sâu, bóng dáng nhảy lên lao về phía xác nữ.
“Phi đao thuật!”
Vèo vèo… Vung tay ném ra hai thanh Hàng ma phi đao tạo thành một quỹ tích quỷ dị giữa không trung, dùng góc độ xảo trá đâm vào đầu xác nữ.
“Rầm rầm!”
Xác nữ quét hai tay ra, phi đao để lại một vết trắng nhạt trên cánh tay, hiển nhiên vũ khí hạ cấp Hàng ma phi đao này căn bản không thể có hiệu quả gì với xác nữ.
“Ngươi cút mẹ đi!”
Nhưng ngay lúc xác nữ chặn phi đao, Triệu Khách kiễng mũi chân một cái, một chân đạp vào vị trí quan trọng.
Một cước này âm độc tàn nhẫn, đừng nói nam nhân nữ nhân, dù là thái giám cũng không chịu được.
Thân thể xác nữ run lên, trên mặt xuất hiện sự thay đổi biểu cảm rõ rệt, nhưng lập tức vỗ một tay xuống đầu Triệu Khách.
Triệu Khách co lại hai khuỷu tay bảo vệ mặt mũi, đầu tiên hai tay cảm thấy tê rần, cả người lập tức bay ra ngoài như đạn pháo, cơ thể đập mạnh vào vách tường.
Trên hai cánh tay nứt ra máu chảy cuồn cuộn, thậm chí có thể thấy xương trắng dưới da thịt, xác nữ nhìn phía dưới một chút, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên càng lạnh băng hơn.
Không đợi Triệu Khách thở ra một hơi, thấy xác nữ đột nhiên lao tới, chỉ qua hai ba bước ngắn ngủi đã đột nhiên tăng tốc độ đến cực hạn.
Tiếng bước chân bộp bộp bộp như một chiếc xe buýt nghiền ép qua từ phía chính diện, trong chớp nhoáng này, thậm chí Triệu Khách cảm thấy gió đập vào mặt, ép đến mức người ta thấy ngạt thở.
“Lui!”
Trong chớp nhoáng này, hắn chỉ lui, cũng chỉ có lui!
Thế nhưng, cùng lúc lui ra sau, chỉ thấy Triệu Khách không ngừng vung tay bắn ra phi đao.
“Phanh phanh phanh…”
Lưỡi đao chạm đến xác nữ nhanh chóng bị bắn ra, lúc thấy sắp đụng vào, nàng vặn vẹo móng tay vồ thẳng về phía Triệu Khách, mượn cường độ gia tốc, những móng tay uốn lượn này hoàn toàn là lưỡi đao tạo hình kỳ quái.
“Huyết độn thuật!”
Chương 185: Quanh co (2)..
Một kích hoàn toàn không thể trốn thoát trong nháy mắt xuyên qua đầu Triệu Khách, chỉ thấy cũng không có tình cảnh dịch não bắn ra trong dự đoán, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách nhanh chóng bắt đầu mơ hồ, lúc xuất hiện lại đã ở sau lưng xác nữ.
“Hừ!”
Chỉ thấy hai mắt Triệu Khách đỏ bừng, hai tay như kéo lấy thứ gì đó, gân xanh trên hai tay kéo căng, dùng sức kéo một phát chỉ thấy từng sợi tơ đỏ như máu trong không khí, là máu tươi ngưng tụ thành tơ đao, nhanh chóng bị Triệu Khách kéo đi.
Đường cong lít nha lít nhít như một tấm lưới lớn kỳ lạ, sau khi bị Triệu Khách kéo về, dùng đủ loại góc độ quấn quanh trên người xác nữ.
Những sợi tơ này quấn từ trên xuống dưới, nhìn kỹ không khó phát hiện, mặc dù một đầu sợi tơ nằm trên tay Triệu Khách nhưng lại dựa vào phi đao cắm vào trên vách đá xung quanh, hình thành một cái dây kéo, để Triệu Khách có thể mượn lực.
Theo tơ đao kéo căng, tay chân xác nữ bị kéo thành một chữ đại, bộ ngực đầy đạn kia bị tơ đao đè ép đến biến hình, nhưng dù là như vậy cũng không thể làm xác nữ bị thương một sợi lông nào.
Ong ong…
Thân thể xác nữ bị Triệu Khách trói buộc lại, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu lên, dường như cũng không cảm thấy có hứng thú với thủ đoạn nham hiểm này, cánh tay kéo một phát, sợi tơ xung quanh lập tức phát ra từng tiếng căng cứng vù vù.
Ngón tay Triệu Khách xiết chặt, máu tươi bắn tung tóe ra từ hổ khấu, dòng máu nhỏ giọt trên mặt đất dọc theo tơ đao.
“Đây là cơ hội mà ngươi nói?”
Vốn bạch hồ ở trong ngực còn có chút hy vọng, nhưng sau khi thấy cảnh này lập tức lại tuyệt vọng, làm vậy căn bản không thể gây tổn thương cho xác nữ, thậm chí Triệu Khách làm vậy còn không di chuyển được, chứ đừng nói là đánh trả.
Chỉ thấy Triệu Khách híp hai mắt lại, cây súng săn cổ xưa bị Triệu Khách cầm trên tay, họng súng nhắm thẳng vào đầu xác nữ.
“Thứ này vô dụng!”
Thấy Triệu Khách lấy súng săn ra, bạch hồ lập tức cảm thấy rất thất vọng, đột nhiên có suy nghĩ có phải mình đã tìm nhầm người rồi không, dùng thứ không hề có lực sát thương này để đối phó xác nữ, hoàn toàn phí công.
Nhưng hai mắt Triệu Khách dần híp thành một đường thẳng tắp, đôi mắt sáng lên, súng săn trên tay đột nhiên đổi phương hướng, nhắm thẳng vào cạnh chân mình.
“Cơ hội đây! Ầm!”
Họng súng đen ngòm bắn ra một vòng ánh sáng mạnh ở trong bóng đêm, rất nhiều hạt sắt bắn tung tóe vào trong góc tường.
“Két…”
Một tiếng kêu kỳ quái bén nhọn vang lên, máu me tung tóe ở trên vách tường, trong góc vốn trống rỗng lại dần xảy ra sự thay đổi, thân thể một con nhím trắng như tuyết ngã trên mặt đất không ngừng co rút co quắp, nửa bên đầu bị bắn nổ chết.
Con nhím này là con nhím đi theo Hà lão tam lúc trước, cũng được gọi là Bạch tiên nhi.
Tuy Triệu Khách không biết xác nữ này xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi dựa vào năng lực đặc thù nhìn rõ của Hoàng kim đồng, liếc mắt đã thấy được bóng dáng của nó.
Chỉ có điều, tuy nó che giấu bản thân rất kỹ nhưng vẫn rất cảnh giác, luôn trốn ở sau lưng xác nữ, nếu không phải lúc này hắn không thể di chuyển, có lẽ nó đã sớm chạy trước không thấy bóng dáng.
Cộng thêm xác nữ vẫn không cho hắn cơ hội thở dốc, khiến Triệu Khách không dám mạo hiểm ra tay.
Hắn biết rõ cơ hội chỉ có một lần, một khi để tiểu súc sinh này chạy mất, vậy hắn chỉ có một con đường chết.
Con nhím chết rồi, Triệu Khách lại nhìn xung quanh, phát hiện có một ngã rẽ ở sau lưng không xa.
Lúc này, xác nữ như hiểu được điều gì đó, không còn bình tĩnh như trước đó nữa, bắt đầu giằng co dữ dội, chỉ nghe từng tiếng “rầm rầm rầm…”, dao găm cắm trên tảng đá lập tức không chịu nổi lực lượng của xác nữ, bắt đầu bay ra ngoài.
Thậm chí một số tơ đao cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết đứt đoạn, từng vết thương trên người Triệu Khách nứt toạc ra, đã có thể nhìn thấy xương cốt lộ ra dưới da thịt.
“Cho ngươi!”
Triệu Khách cau mày, đột nhiên buông tơ đao trên tay ra khiến xác nữ vội vàng không kịp chuẩn bị lao thẳng vào tảng đá ở bên cạnh.
Triệu Khách nhân cơ hội này, một tay túm lấy xác con nhím ở trên mặt đất, xoay người lao vào trong ngã rẽ.
Ở một chỗ khác, khuôn mặt ba người Cẩu Đản, Chu Phú Quý, Vương Đông Lượng đen sì, đứng trên một thềm đá, bên cạnh thềm đá là một vực sâu không thấy đáy.
Ở một bên khác, Phùng Ba, Trương Hải Dương, Tiên cô lão thái và con hồ ly lớn kia đang đứng trên một thềm đá khác.
Hai bên như đang giữ một sự ăn ý nào đó, không ai nói gì.
Trước mặt bọn họ đều có một cánh cửa, thoạt nhìn chất liệu cánh cửa này như thủy tinh, có thể nhìn thấy phía sau cửa như còn có một cánh cửa thủy tinh nữa, hơn nữa lại mơ hồ thấy một hạt châu được cung phụng trên tế đàn sau hai cánh cửa thủy tinh này.
“Hắc hắc, lão thái bà, chỉ cần chúng ta không mở cửa, ngươi đừng hòng đi vào.”
Cẩu Đản đắc ý khoanh hai tay, trời xui đất khiến thế nào bọn họ lại tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa này, đi theo sự chỉ dẫn của chìa khóa để đến nơi này.
Lại phát hiện, vừa hay đám người lão thái cũng chạy tới, chỉ là đứng ở một bên khác.
Chương 186: Đường núi quanh co..
Trương Hải Dương suy đoán, muốn mở cửa nhất định phải động thời vặn cơ quan trên hai cánh cửa, sau khi mở ra hai cánh cửa thủy tinh mới có thể sử dụng chìa khóa cùng mở ra cánh cửa cuối cùng đến tế đàn.
Đây chắc chắn là một tin tức rất tồi tệ với ba người Trương Hải Dương, tin tức tồi tệ hơn là đám người Cẩu Đản căn bản không hợp tác với bọn họ.
Dùng tiền tài dụ dỗ? Kết quả một đám người Cẩu Đản không những không để ý tới, thậm chí còn lời lẽ chính nghĩa mắng Trương Hải Dương một trận.
Về phần uy hiếp, lại càng vô dụng, cả hai cách nhau vực sâu khổng lồ, đừng nói Tiên cô lão thái, ngay cả hồ ly cũng không bay qua được.
Mặt khác, tin tức tồi tệ với Trương Hải Dương lại là tin tức tốt nhất với đám người Cẩu Đản.
Chỉ cần qua thời gian, bỏ lỡ thời điểm mở cơ quan, sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến lần này.
Chờ đến lúc đó… Lúc này Cẩu Đản không nhịn được tính toán trong lòng nên xử lý đám người Tiên cô lão thái thế nào, để bổ sung khoản điểm bưu điện đã tiêu hao trong khoảng thời gian này.
“Chúng ta cũng ăn chút gì đi.”
Cẩu Đản lấy ra một ít đồ ăn từ trong sách tem, nhưng đều là mấy thứ như lương khô, nước khoáng mua được trong cửa hàng tiện lợi.
Bởi vì thứ này không chiếm nhiều không gian, lúc ăn cũng thuận tiện.
Vương Đông Lượng lại lấy ra hai cái chân giò lớn từ trong sách tem, tay trái một cái, tay phải một cái, ăn đến miệng đầy mỡ.
Về phần Chu Phú Quý… Hắn ta trợn mắt, chán ngắt ngồi ở bên cạnh.
Từng hương thơm chân giò tỏa ra khiến đám người Phùng Ba cách đó không xa phải nuốt nước miếng.
Bọn họ không có năng lực của sách tem, cũng không mang theo lương khô trên người, đặc biệt là con hồ ly kia đi qua đi lại, đong đưa cái đuôi, nghiến răng nhìn chằm chằm ba người Cẩu Đản.
“Chờ chút…”
Lúc này Cẩu Đản đột nhiên cảnh giác, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm về phía bọn họ, nói: “Chờ chút! Có tiếng bước chân.”
Mọi người nghe vậy nhanh chóng buông đồ ăn xuống đề phòng, chỉ thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc một bóng dáng nhếch nhác chạy ra từ thông đạo, sau khi ba người Cẩu Đản thấy mặt mũi người này, không nhịn được ngơ ngác: “Ngươi vẫn còn sống?”
Người mới đến không phải ai khác chính là cha Chu Phú Quý, Chu lão hán, sự xuất hiện của hắn ta khiến hai người Cẩu Đản và Vương Đông Lượng hơi trở tay không kịp.
Ở nơi này, dù những người đưa thư như đám Cẩu Đản cũng hoảng sợ mất hồn, nhiều lần gặp được cơ quan suýt chết ở đây.
Ngay cả Vương Đông Lượng cũng bị con nhím đáng chết kia cắn mất một cánh tay, khỏi phải nói đến một người bình thường như Chu lão hán.
Chỉ thấy vẻ mặt Chu lão hán trắng bệch, trên người còn có vết máu, trên khuôn mặt già nua đã tiều tụy đến mức người ta thấy không đành lòng.
Thậm chí lúc hắn ta đi tới, Cẩu Đản và Vương Đông Lượng cũng hơi không nỡ.
Nói cho cùng lòng người cũng là thịt, thấy Chu lão hán đuổi theo cả một quãng đường, đơn giản chỉ muốn dẫn hài từ Chu Phú Quý của mình đi mà thôi.
“Phú Quý!”
Bước chân Chu lão hán chậm rãi lững thững, sau khi thấy Chu Phú Quý, đôi mắt đỏ hoe muốn bước nhanh đến lại sơ ý, ngã mạnh xuống đất.
Khuôn mặt Chu Phú Quý đen xì xoay đầu sang một bên, không muốn nhìn dáng vẻ này nữa.
Cẩu Đản nhìn Vương Đông Lượng một chút, dùng chân đá Vương Đông Lượng, dùng ánh mắt ra hiệu một chút, dù sao đã đến mức này, trên cơ bản bọn họ đã có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Chỉ cần chờ đúng lúc bỏ lỡ thời gian mở cơ quan, có thể lập tức trở về hiện thực, tất cả những việc ở nơi này không liên quan đến bọn họ, cũng không cần phải đối phó một lão nhân.
Thấy thế, Vương Đông Lượng bước lên trước đỡ Chu lão hán đứng lên, đỡ hắn ta ngồi xuống phía dưới Cẩu Đản.
“Phú Quý!”
Chu lão hán đưa tay ra muốn kéo, lại bị Chu Phú Quý liên tục hất tay ra.
“Chu thúc, ngươi đừng vội, chúng ta…” Cẩu Đản nhìn thời gian, lập tức nói: “Chúng ta còn khoảng bốn tiếng nữa là rời đi, đến lúc đó con của ngươi sẽ khôi phục bình thường.”
“Thật sao!”
Dáng vẻ Chu lão hán mừng rỡ như điên, hai cánh tay xoa vào nhau, không biết nên nói gì mới được.
“Nào đến đây, ngươi lăn lộn lâu như vậy cũng đói bụng rồi đúng không, ăn chân giò đi.”
Vương Đông Lượng đưa một cái chân giò qua cho Chu lão hán, dặn Chu lão hán cứ chờ ở đây, chờ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ có thể để con hắn ta khôi phục bình thường.
“Cảm ơn, các ngài đều là thần tiên, đều là Bồ Tát sống, ta dập đầu cảm ơn các ngài.”
Thấy vẻ mặt Chu lão hán kích động, trong lòng Cẩu Đản và Vương Đông Lượng còn hơi băn khoăn, nhưng hai người không chú ý đến trong nháy mắt Chu lão hán quỳ xuống dập đầu, trên mặt hắn ta và Chu Phú Quý như tâm linh tương thông nở một nụ cười mờ mịt.
Ngay lúc Chu lão hán dập đầu ba cái liên tiếp, chuẩn bị đứng lên, một bóng đen lao ra từ sau lưng hắn ta, một phát đạp vào đầu Chu lão hán.
Sức lực của một cước này không lớn nhưng đột ngột không kịp chuẩn bị, khiến trán Chu lão hán đập mạnh vào cái thềm đá mà hắn ta vừa khấu đầu, cảm giác đầu suýt nữa bị đập nát, Chu lão hán đau đến mức tròng mắt cũng muốn lồi ra.
“Ai!”
Chương 187: Đường núi quanh co (2)..
Cẩu Đản thay đổi sắc mặt, trên tay xuất hiện thêm một thanh đoản đao, đồng thời đứng lên cùng Vương Đông Lượng.
“Muốn sống thì nhanh mở cửa!”
Mùi máu tươi đập vào mắt khiến Cẩu Đản giật mình, cẩn thận nhìn lên mới nhận ra người trước mặt là Trần Tứ Hỉ.
“Ngươi!”
Thấy thế, vẻ mặt Cẩu Đản thay đổi, tinh thần căng thẳng lập tức đề phòng, nhưng đến khi thấy trên dưới cả người Trần Tứ Hỉ toàn là vết thương, đã sắp biến thành một người máu, Cẩu Đản lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt như phủ một lớp sương lạnh.
“Chúng ta nên tính toán rõ ràng món nợ ngươi đâm ta một dao.”
Triệu Khách nghe giọng nói này cảm giác hơi quen tai, lại nhìn lên mới thấy người trước mắt là Cẩu Đản đã bị mình đâm một dao xuyên tim.
Nhớ lại lúc đó tên này sợ đến mức té cứt té đái, hắn ngại bẩn nên không ném vào trong sách tem, dù sao chỉ cần diệt khẩu là đủ rồi.
Việc giấu xác đã không còn quan trọng, bởi vì giết Cẩu Đản, nhiều nhất cũng chỉ chuyển sự tình nghi đến Khâu Binh đã trốn ra ngoài.
Chỉ có điều Triệu Khách không ngờ cái tên này vẫn còn sống, thân phận của hắn ta đã quá rõ ràng.
Trong chốc lát, Triệu Khách nghĩ đến Lý quả phụ, cũng với tình hình tối đó Cẩu Đản gian díu với Lý quá phụ, trong nháy mắt có rất nhiều đáp án, trong lòng Triệu Khách cũng đã có manh mối.
Cẩu Đản và Lý quả phụ thân thiết với nhau, chắc chắn Cẩu Đản đã lừa gạt hỏi được rất nhiều chuyện, bao gồm những bản vẽ tin tức mà Vương Mẫn Tài để lại, tất nhiên đều rơi vào trong tay tên này.
Cẩu Đản đề phòng lộ ra tin tức, hoặc là dứt khoát không làm, đã làm phải cho xong giết luôn Lý quả phụ, chỉ không ngờ lại gặp Triệu Khách ở bên ngoài.
Tin rằng, cứt đái chảy ra là kế hoạch mà Cẩu Đản đã sớm nghĩ đến, tin tưởng đổi lại là người khác cũng không bỏ một cái xác chết dính đầy cứt đái vào trong sách tem quý giá của mình.
Trừ khi gặp tên biến thái có sở thích đặc biệt, rất hiển nhiên tuy Triệu Khách biến thái nhưng không phải loại này.
“Đúng vậy, không ngờ à, có phải nên tính toán món nợ của chúng ta rồi không, ngươi xem ta nên đâm mấy lỗ ở trên người ngươi, hay là…”
Cẩu Đản còn chưa nói hết câu đột nhiên ngơ ngác, ánh mắt nhìn chằm chằm sau lưng Triệu Khách, đôi mắt trợn tròn.
Trên thềm đá phía sau, một bóng đen đang chậm rãi bước xuống từng bước một, dáng người nóng bỏng khiến người ta nuốt nước miếng, nhưng sau khi thấy khuôn mặt hư thối kia, Cẩu Đản như bị dội một chậu nước lạnh, lạnh lẽo đến tận xương tủy, thứ đồ chơi trong đúng quần lập tức rụt trở về.
“Mả mẹ nó!”
Cẩu Đản không nhịn được chửi bậy, tiến lên một phát bắt được cổ áo Triệu Khách, mắng: “Ngươi con mẹ nó cố ý đúng không hả.”
“Bỏ móng vuốt của ngươi ra!”
Ánh mắt Triệu Khách lạnh lẽo, khi nhìn về phía Cẩu Đản lại thể hiện rõ vẻ ác độc.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ở giữa lóe lên sát khí, lại không ai muốn lui lại.
“Tên kia đến rồi!”
Lúc này, Vương Đông Lượng chạy lên trước kéo tay Cẩu Đản ra, chặn ở giữa hai người quát lên: “Đừng cãi nhau nữa, đã lúc nào rồi còn cãi nhau, tất cả mọi người sắp xong đời rồi, mọi người hợp tác diệt thứ này đi.”
“Ha ha ha ha, buồn cười, các ngươi tưởng đó là con gián muốn diệt thì diệt sao, đó là Tát Mãn đã chôn ở chỗ này mấy trăm năm, mấy người các ngươi cộng lại cũng không đủ trình độ.”
Ở nơi xa, Tiên cô lão thái thấy thế lập tức cười ha hả, đột nhiên tình thế xoay ngược khiến nàng trở nên vui mừng thoải mái.
“Nàng nói không sai, chúng ta không thể đối phó với thứ đồ chơi này, mở cửa!”
Khuôn mặt Triệu Khách đen xì, thúc giục Cẩu Đản.
Nhưng Cẩu Đản lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người Tiên cô lão thái, nói: “Bây giờ, chỉ sợ chúng ta muốn mở cũng không mở được.”
Vương Đông Lượng đứng bên cạnh giải thích với Triệu Khách, cần đồng thời mở khóa của hai cánh cửa này, mới có thể mở ra, nếu không căn bản không mở được.
Lúc này Tiên cô lão thái và Trương Hải Dương đang bàn bạc phải đối phó thế nào, cách tốt nhất là để tất cả bọn họ bị Tát Mãn giết chết, sau đó bọn họ sang nhặt chìa khóa.
“Mở cửa, nếu không chúng ta sẽ ném chìa khóa đi, các ngươi cũng không lấy được Tạo Hóa Châu.”
Thấy thế, Triệu Khách cướp lấy cái chìa khóa trong tay Cẩu Đản, đi đến trước vực sâu, giơ cao chìa khóa lên.
“Ngươi dám!”
“Ngươi cảm thấy một người sắp chết còn có cái gì không dám.”
“Ta cược ngươi không dám ném!” Dường như Tiên cô lão thái rất chắc chắn, không để ý đến lời thuyết phục của Trương Hải Dương và Phùng Ba, tiếp tục nâng giá.
“Muốn ta mở cửa, mỗi người các ngươi quỳ xuống dập đầu với ta, nếu không… Không!”
Không đợi Tiên cô nãi nãi nói xong, chỉ thấy Triệu Khách vung tay ném bay chìa khóa ra ngoài, vẻ mặt ba người Chu lão hán giật mình, cũng đồng thanh hét to: “Không cần!”
Khoảnh khắc chìa khóa bị ném ra, vẻ mặt của tất cả mọi người vô cùng khó coi, một hơi nghẹn lại trong cổ họng, thậm chí Cẩu Đản đã muốn phát động năng lực của tem đặc thù đi bắt lấy chìa khóa.
Nhưng sau khi chìa khóa bị ném ra giữa không trung, lại lơ lửng ở giữa không trung, không tiếp tục rơi xuống.
Nhìn kỹ phần đuôi của một sợi tơ máu treo ở chía khóa, giữ chìa khóa ở trên không trung.
Chương 188: Cháy nhà ra mặt chuột..
Thấy thế, dù là đám người Tiên cô lão thái hay đám Cẩu Đản đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mở cửa!”
Triệu Khách lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiên cô lão thái, hoàn toàn không có ý muốn thương lượng với đối phương, trên thực tế cũng không cần làm vậy, nếu đối phương không mở cửa, hắn sẽ ném chìa khóa này xuống.
Như vậy có thể đạt được hai kết quả, kết quả thứ nhất vì không có chìa khóa trực tiếp nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cùng trở về hiện thực.
Kết quả thứ hai, sau khi ném chìa khóa xuống cũng không lập tức nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, vậy thứ chờ đợi bọn họ là cái chết.
Đây là một lần đánh cược, dùng mạng sống để cược, nhưng điều quan trọng là Triệu Khách đám bỏ ra tiền đặt cược như vậy, phải xem đám người Tiên cô lão thái có dám đặt cược với hắn hay không.
Dù là lão thái hay Trương Hải Dương, sau khi thấy ánh mắt Triệu Khách, trong lòng đều nặng nề, bọn họ biết Triệu Khách không hề thử thăm dò, mà đã đưa ra quyết định.
“Mở cửa!”
Sau khi im lặng một lát, khuôn mặt lão thái đen xì gật đầu đồng ý, nàng không dám đánh cược, Trương Hải Dương cũng không dám đánh cược, Triệu Khách đánh cược bằng mạng sống, thứ bọn họ đánh cược còn quan trọng hơn mạng sống, một người vì tín ngưỡng, một người vì mệnh căn của mình.
Dù là loại nào, đều là kết quả mà hai người theo đuổi cả nửa đời người, không có lý do gì lại phí công nhọc sức ngay lúc quan trọng này.
“Đồ đê tiện!”
Triệu Khách vung tay ném ra, ném chìa khóa cho Cẩu Đản, nói: “Ngươi phụ trách mở cửa, chúng ta phụ trách ngăn cản nàng.
Cẩu Đản nhận lấy chìa khóa, đầu tiên hơi ngẩn ra, lập tức đưa chìa khóa cho Vương Đông Lượng bên cạnh, nói: “Ta và ngươi cùng đi!”
Vương Đông Lượng thiếu một cánh tay, thực lực đã giảm đi rất nhiều, ngược lại hắn ta có thể giúp đỡ nhiều hơn.
“Cánh cửa này cần đồng thời xoay chuyển cơ quan theo hướng ngược nhau, các ngươi nghe khẩu lệnh của ta!” Trương Hải Dương đứng ở bên kia hô.
Vương Đông Lượng gật đầu, nhanh chóng đi đến trước cửa, cắm chìa khóa vào lỗ cơ quan.
“Tạch tạch tạch.”
Cơ quan chậm rãi dâng lên, phía trên có mười hai ô ký hiệu.
Cần dựa theo chỉ thị của Trương Hải Dương để đồng thời xoay chuyển cơ quan.
“Tính thêm ta nữa!”
Chu Phú Quý cũng đứng lên đi đến trước mặt Chu lão hán đang run lẩy bẩy, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, túm lấy Chu lão hán ném hắn ta ra sau, mắng: “Cút sang một bên.”
“Rắc rắc rắc…”
Mỗi một bước xác nữ đi lên trước trên người vang lên tiếng xương cốt va chạm quái dị, phần đầu bị chém thành hai khúc, một trái một phải nhìn chằm chằm ba người Triệu Khách.
“Phì, dáng người này, thật TM đáng tiếc.”
Ánh mắt Chu Phú Quý nhìn chằm chằm điểm đỏ ở ngực xác nữ, trong cặp mắt nhỏ bé kia hiện ra vẻ bỉ ổi.
“Đừng cận chiến với nàng!”
Đây là lời khuyên mà Triệu Khách dành cho hai người Cẩu Đản và Chu Phú Quý, dù là Phi Mã cao thủ cận chiến mà hắn gặp được trong không gian khủng bố trước đó, chưa chắc đã có thể là đối thủ của xác nữ.
Triệu Khách không cảm thấy ba người bọn họ cùng đánh chính diện, có thể kéo dài được bao lâu.
“Nàng rất cứng? Vậy…”
Ánh mắt bỉ ổi của Chu Phú Quý liếc qua giữa hai chân xác nữ, lấy ra một con dao găm từ trong ngực cầm ngược trên tay, ánh mắt nghiêm nghị, nói: “Cùng tiến lên!”
Chu Phú Quý nói xong lại xông lên trước Triệu Khách và Cẩu Đản.
Thấy thế, ánh mắt Triệu Khách tối tăm, mắng: “Đồ ngu!”
Chu Phú Quý này khiến Triệu Khách cảm thấy rất hoang mang, nhưng bây giờ đã ngay trước mắt, Triệu Khách cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
“Xà ảnh thúc phược thuật.”
Cẩu Đản đứng bên cạnh mở hai tay ra, mười ngón tay nhanh chóng hóa thành bóng rắn vượt qua Chu Phú Quý, quấn quanh trên cánh tay và cổ chân của xác nữ.
Con rắn to lớn khỏe mạnh, mỗi một con đều to như con trăn, thân thể con rắn to co lại, bắt đầu không ngừng đè ép vào bên trong.
Trong loại áp lực này, dù là một con trâu cũng có thể bị nghiền nát xương cốt trong khoảnh khắc, cũng giống với thủ đoạn mà hắn ta dùng để giết chết Lý quả phụ vào trước đó.
“Ha ha ha ha, làm rất tốt!”
Chu Phú Quý còn chưa nói xong, sắc mặt Cẩu Đản đột nhiên thay đổi, hét to: “Lùi lại!”
“A!”
Chu Phú Quý ngạc nhiên còn chưa hiểu ý của Cẩu Đản, chỉ vô thức quay đầu lại đã thấy xác nữ đột nhiên nhấc chân trái lên, bắp chân thon dài quét ngang, con rắn to quấn quanh trên bàn chân nàng lập tức bị xé ra.
Một cước mang theo mùi máu tươi đạp vào mặt Chu Phú Quý, “A…”
Sắc mặt Chu Phú Quý tái đi, cơ thể lùi lại nhưng bước chân đứng không vững, lại ngồi phịch xuống đất.
Ngay lúc này, nghe thấy giữa không trung có tiếng phi nước đại như phá vỡ không khí, rầm rầm rầm, tảng đá và thềm đá ở xung quanh lặp đi lặp lại bắn về sau, bay sượt qua da đầu Chu Phú Quý, lưỡi dao xoay tròn, lướt nhanh qua cổ chân xác nữ.
Triệu Khách kéo bàn tay một phát, chỉ thấy một tơ đao màu đỏ bị Triệu Khách kéo vắt ngang trước bắp chân xác nữ, Triệu Khách kéo về phía trước một cái lập tức khiến xác nữ mất cân bằng.
Hai chân mở ra ngã mạnh xuống đất.
Chương 189: Cháy nhà ra mặt chuột (2)..
Chu Phú Quý vẫn ngồi ở dưới đùi xác nữ, thấy cảnh xuân chạm vào mặt, khuôn mặt Chu Phú Quý đen xì, giơ con dao găm trên tay lên, đôi mắt nhắm tịt lại như đã phó thác cho ông trời.
“Xoẹt!”
Xác nữ run rẩy, vẻ mặt kỳ quái.
Một chân giẫm trên thềm đá, chân còn lại treo giữa không trung bị Triệu Khách dùng tơ đao kéo chặt, điều khiến người ta bất ngờ nhất là Chu Phú Quý nằm trên mặt đất, trên tay còn giơ dao găm lên.
“Vậy cũng được?”
Chu Phú Quý nhìn xác nữ không nhịn được nuốt nước bọt, rút mạnh dao găm ra, kết quả hắn ta hơi di chuyển dao găm, xác nữ đã giằng co dữ dội.
Xác nữ dùng sức kéo bắp chân về, bàn tay Triệu Khách lập tức rách ra một lỗ máu, cả người suýt nữa bị kéo vào trong vực sâu.
“Nhanh nhanh nhanh… Nhanh đỡ!”
Chu Phú Quý thấy bàn chân cách mình chưa đến một centimet, khuôn mặt xanh lét, nếu một chân này đạp xuống, chắc có thể giẫm nát đầu hắn ta.
Gân xanh trên hai cánh tay Triệu Khách kéo căng, giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống theo tơ đao, cho dù dùng hết sức lực cũng không so sánh được với xác nữ, không biết lực lượng giữa hai bên chênh lệch bao nhiêu cấp bậc.
Ngay lúc này ánh mắt Triệu Khách nhìn thấy một cột đá bên cạnh, ánh mắt sáng lên, dùng hết sức cầm con dao trên tay đâm sâu vào cột đá, một chân đá vào cây cột chống đỡ cơ thể, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm xác nữ.
Chỉ thấy Triệu Khách dùng hết sức kéo một phát, một lần nữa kéo bắp chân của xác nữ ra.
Tiếng gào thét trầm thấp phát ra từ trong miệng xác nữ, cái miệng mở ra, vẻ mặt quái dị, không thể nói là đau khổ hay dễ chịu.
“Nhanh đi! Ta không chịu nổi!”
Cẩu Đản đứng sau lưng thúc giục, vừa rồi một con cự mãng đứt đoạn đã khiến hắn ta phải trả giá bằng máu, một ngón tay nổ tung, máu tươi chảy ròng ròng.
Da thịt trên ngón tay của hắn ta đã bắt đầu vỡ ra, có thể thấy được xương trắng ở dưới da thịt.
“Nhanh!”
Trên trán Vương Đông Lượng ứa ra mồ hôi, chìa khóa đã thay đổi đạo không, chỉ cần thay khảm vị tương ứng là có thể mở ra.
Quá trình này căn bản không vội được, hoàn toàn cần Trương Hải Dương chỉ huy.
“Đừng lắc!”
Lúc này, Cẩu Đản đột nhiên trợn mắt, da thịt trên ngón tay lại vỡ ra, hàm răng nghiến chặt quát lên với Triệu Khách.
“Ta không lắc, hỏi tiểu tử kia đi!”
Chu Phú Quý ở đằng xa nghe vậy, vẻ mặt cầu xin, kêu lên: “Không phải ta… Ai tới cứu ta đi!”
Chu Phú Quý nghe vậy gật đầu, giơ phi đao lên, ánh mắt nhìn lướt qua một cái nghiến răng, dựng thẳng cánh tay đâm một đao vào.
Thấy Chu Phú Quý đã thành công, ánh mắt Triệu Khách lạnh lùng đang định kích hoạt Bạo liệt phi đao.
Nhưng lúc này, trong lòng Triệu Khách đột nhiên lạnh lẽo, không biết Cẩu Đản đã phân ra một ngón chân hóa thành con rắn nhìn chằm chằm mình từ lúc nào.
Vẻ mặt Cẩu Đản âm trầm, khẽ nói: “Ta từng đổi Bạo liệt phi đao, đừng coi người khác là kẻ ngốc.”
Triệu Khách cau mày, ánh mắt nhìn về phía Cẩu Đản càng thêm chán ghét, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Cẩu Đản không đáp lại mà dùng hết sức, hai tay nhấc lên, giơ cao cơ thể xác nữ lên rồi gọi: “Phú Quý, nhanh lên!”
“Được!”
Chu Phú Quý gật đầu đồng ý, nhanh chóng đi ra từ dưới hông xác nữ, sau khi leo ra nhanh chân chạy về bên này.
“Cạch!”
Lúc này, Vương Đông Lượng đã thay đổi chìa khóa đến một ô cuối cùng, chỉ nghe một tiếng cơ quan vang lên, trên mặt Vương Đông Lượng lập tức xuất hiện nụ cười, gọi: “Mở rồi!”
Chỉ nghe hắn ta vừa dứt lời, ánh mắt Chu lão hán im lặng đứng bên cạnh thật lâu đột nhiên tối tăm, lao lên một bước, “Xoẹt!”
Một dao sắc bén đâm xuyên qua trái tim Vương Đông Lượng.
Tích tích…
Tình cảnh bất ngờ hoàn toàn khiến Cẩu Đản ngây ngốc, cho đến khi Chu lão hán chậm rãi rút lưỡi lê đang đâm vào trái tim Vương Đông Lượng ra, Cẩu Đản mới tỉnh táo lại.
“Lượng Tử!”
Đôi mắt Cẩu Đản đỏ ngầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu lão hán, “Lão tử đệt mẹ ngươi!”
Cẩu Đản cởi ra Xà ảnh thực phược thuật, đột nhiên lao về phía Chu lão hán nhưng vừa mới cất bước, cơ thể đã dừng lại, bắp thịt cả người trở nên vô cùng cứng đờ, mỗi một khớp xương như đồ sắt bị rỉ sét khiến Cẩu Đản khựng lại, cứng rắn như gậy sắt.
“Đồ ngu.”
Khóe miệng Chu lão hán hơi nhếch lên, trên tay có thêm một con búp bê vải, điều kỳ quái là trên búp bê vài còn dán một tấm phù chú, phía trên quấn quanh một túm tóc.
Phùng Ba đứng đằng xa thấy thế, không nhịn được ngạc nhiên nói: “Đúng là hắn, không ngờ Chu lão đầu này lại còn biết kỳ môn độn giáp!”
Trước đó trong thôn có một nữ nhân bị chú sát, cũng là chú thuật trong kỳ môn độn giáo, lúc trước Phùng Ba vòn nghi ngờ Triệu Khách chính là Trần Tứ Hỉ.
Nhưng sau đó thấy Triệu Khách sử dụng năng lực cũng không phải là kỳ môn độn giáp, đã từ bỏ suy nghĩ này.
“Ngu ngốc, ta không có hứng tiếp tục chơi với ngươi.”
Chu lão hán đưa tay muốn lấy chìa khóa trên cơ quan.
Nhưng chờ đến khi hắn ta đưa tay ra, không nhịn được ngạc nhiên: “Chìa khóa đâu?”
“Tìm chìa khóa à, ở chỗ ta!”
Chỉ nghe sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng, không biết Triệu Khách đã bước vào cánh cửa thủy tinh từ lúc nào, một tay vuốt ve chìa khóa, dáng vẻ cà lơ phất phơ dựa nghiêng vào tường.
Chương 190: Sinh tồn vốn là cướp bóc..
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm Chu lão hán mang theo vẻ khiêu khích.
Thì ra cùng lúc Triệu Khách thấy Cẩu Đản buông tay cũng từ bỏ chống cự theo, chỉ có điều hắn không cần cướp chìa khóa, cho đến bây giờ tơ đao ở phần đuôi chìa khóa vẫn không rời khỏi tay Triệu Khách, chỉ cần kéo một phát là có thể kéo chìa khóa về.
“Thủ đoạn tốt!” Sắc mặt Chu lão hán như phủ một tầng sương lạnh, âm trầm nhìn chằm chằm Triệu Khách, chậm rãi giơ ngón tay cái lên.
“So ra vẫn kém các hạ, đây mới là thủ đoạn tốt thật sự.”
Triệu Khách ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Chu lão hán, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm mạnh.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng không biết vì sao lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều thấy rất khó chịu, đặc biệt là Chu lão hán, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách, sâu trong mắt hiện ra từng đợt sát ý.
Tuy đây là lần đầu tiên bọn họ đối đầu chính diện, nhưng tính toán ra hắn ta đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi từ tên này.
Lần đầu tiên ở nhà Tiên cô lão thái, hắn ta tìm một lượt, ngoại trừ mấy tấm phù chú chưa kích hoạt thì không tìm được gì.
Nhưng tên này vừa vào hình như đã tìm được thứ có giá trị không nhỏ, khiến hắn ta núp trong tủ treo quần áo hận đến ngứa răng.
Vốn hắn ta định sử dụng Chiếu hồn chú giết tên này, kết quả không những không thành công, ngược lại còn bị phản phệ, bị khấu trừ cả 8 điểm bưu điện.
Cộng thêm điểm bưu điện để phát động Chiếu hồn chú, đã tốn tròn 12 điểm bưu điện, cứ trôi theo vòng nước một cách vô ích như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch của hắn ta.
Ngay vừa rồi, cái tên này đột nhiên lao ra giẫm một chân lên đầu hắn ta, đến bây giờ Chu lão hán vẫn cảm thấy cái trán mơ hồ đau đớn, nếu lúc ấy tên này thêm chút sức nữa, có lẽ một cước đó có thể trực tiếp đưa hắn ta đi gặp Diêm Vương.
Hiện tại lại chiếm mất chìa khóa vốn nên thuộc về hắn ta, thù mới hận cũ gộp chung lại, tất nhiên không thể vừa mắt nhau.
“Ha ha ha ha, thành công, thành công!”
Cách đó không xa, chỉ thấy Chu Phú Quý cười ngây ngô không đi về bên này, mà chạy về phía xác nữ, bị xác nữ một phát bắt được bả vai.
“Xé á…” Chu Phú Quý kêu lên một tiếng, lập tức cảm giác bị xé rách nhưng Chu Phú Quý lại không hề cảm nhận được đau đớn, ngược lại nhào tới ôm chặt eo xác nữ.
“Không phải ngươi thích nổ tung à?”
Chỉ thấy ánh mắt Chu lão hán nhìn thoáng qua Triệu Khách, khóe môi hơi nhếch lên, khẽ nói: “Đã đến lúc kết thúc vở kịch này rồi, nổ!”
Lời này vừa rơi xuống, chỉ thấy thân thể Chu Phú Quý lập tức nổ tung, một ánh sáng mạnh bạo phát ra từ trên người Chu Phú Quý.
“Oanh!”
Ánh sáng mạnh chiếu sáng cả vực sâu, dư chấn quét tới như một cơn gió lớn khiến Triệu Khách vô thức nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt thấy Triệu Khách nhắm mắt lại, ánh mắt Chu lão hán trầm xuống, trong mắt bùng lên sát cơ.
Nhưng còn chưa đợi hắn ta có hành động gì, đã thấy họng súng đen ngòm trên tay Triệu Khách giơ lên, cho dù nhắm mắt lại nhưng họng súng vẫn khóa chặt cơ thể Chu lão hán.
Thấy thế, Chu lão hán siết chặt nắm đấm, lập tức thở sâu, chậm rãi hạ nắm đấm xuống.
Cùng lúc Chu lão hán buông tay, súng săn trên tay Triệu Khách cũng chậm rãi buông xuống, trong súng săn căn bản không có viên đạn.
Đương nhiên, lấy thực lực của Chu lão hán, cho dù trong súng săn có viên đạn cũng chưa chắc có thể làm đối phương bị thương, chỉ là bây giờ hai bên không hiểu rõ ngọn nguồn của đối phương, giữa đôi bên đã đạt được sự ăn ý nào đó.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, đôi bên đều đang nắm bắt tin tức có lợi ở xung quanh, một khi quyết định ra ra tay cũng là không chết không ngừng.
Chờ sau khi ánh sáng mạnh dần tắt, mọi người nhìn lên không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, chỉ thấy vị trí của Chu Phú Quý và xác nữ đã bị nổ ra một cái hố to.
Cho dù xác nữ không chết nhưng đã rơi vào vực sâu, dù không chết cũng không uy hiếp được bọn họ nữa.
“Hít!”
Lúc này, Chu lão hán há miệng hút vào, có lẽ người khác không chú ý đến nhưng Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng lại thấy rõ ràng, một luồng sương đen trong không khí chung quanh bị Chu lão hán hút vào trong miệng.
Hơn nữa, sau khi luồng sương đen này bị Chu lão hán hít vào, lại hoàn toàn hòa làm một thể với Chu lão hán.
“Tạch tạch tạch…”
Lúc này, cánh cửa thủy tinh trước mặt hai người bắt đầu chậm rãi khép lại, Chu lão hán nhìn Cẩu Đản đứng bên ngoài cánh cửa thủy tinh, trên mặt không nhịn được xuất hiện ý cười, lấy ra cái người rơm trước đó, nhẹ nhàng vặn vẹo.
“Rắc!!”
Tiếng xương cốt vỡ vụn khiến Cẩu Đản trợn mắt, một chân lập tức biến thành hình dạng méo mó, trên trán nổi lên gân xanh, đôi mắt Cẩu Đản nhìn chằm chằm Chu lão hán lại nhìn sang Triệu Khách, đã thấy Triệu Khách hoàn toàn khôn có ý muốn ra tay, lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
“Ngươi không định giúp hắn một chút à? Ta còn tưởng vừa rồi các ngươi liên thủ, giữa đôi bên sẽ có tình hữu nghị sâu sắc chứ.”
Chu lão hán quay sang mỉa mai Triệu Khách.