1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
  4. Tập 17: Giết ngược (c161-c170)

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Tập 17: Giết ngược (c161-c170)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 161: Giết ngược..

Theo một tiếng vỡ tan, Triệu Khách cảm giác trên lưng mình nhanh chóng có cảm giác đau rát nóng bỏng ập tới, một luồng sương đen thật mỏng bao trùm trên da Triệu Khách nhưng lại bị móng vuốt vô tình xé rách.

Chỉ thấy trên lưng có năm vết thương bị xé rách, bắt đầu nhanh chóng chảy ra vệt máu, trong chớp mắt sau lưng Triệu Khách đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn.

Chỉ mới cọ xát một cái đã vồ xuống một lớp da thịt của mình, đây là có hiệu quả bị động của “Dạ giáp” tăng thêm rất nhiều phòng ngự cho hắn.

Cũng may hắn né tránh kịp thời, nếu thật sự bị bắt được, có lẽ đầu hắn cũng bị xuyên thủng.

Triệu Khách liên tục lộn trên mặt đất một vòng, đứng lên, không nói câu nào xoay người bỏ chạy, đồng thời vừa chạy vừa cầm Hàng ma phi đao trong lòng bàn tay, xoay tay ném lại.

“Vèo…”

Chỉ thấy sau khi phi đao cắt ra một đường cong ở trong không khí, xác nữ kia nghiêng đầu một cái, lại khéo léo né tránh phi đao của hắn.

“Thật nhanh!”

Đồng tử của Triệu Khách co rụt lại, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, dựa vào hiệu quả chạy ban đêm vẫn còn, nhanh chóng chạy đến một hướng khác của thông đạo.

“Hương vị đã lâu không thấy.”

Chỉ thấy xác nữ kia đặt tay ở bên miệng ngửi những vụn thịt còn lưu lại ở trên móng tay, xác nữ không nhịn được cong môi nở một nụ cười quái dị, thoạt nhìn còn khó coi hơn khóc.

Điều khiến người ta cảm thấy buồn nôn là, nàng lại cứ thế đứng lên, ngậm nắm tay ở trong miệng, cắn từng ngón tay xuống, đặt ở trong miệng nhai rắc rắc, từng tiếng động vang lên trong bóng đêm khiến người ta lạnh run, sợ hãi tận xương.

Lúc này, bóng dáng xác nữ mới dần rõ ràng, chỉ thấy từ trên xuống dưới thân thể xác nữ này không có một chỗ da thịt nào hoàn chỉnh, trên đó đầy dấu vết như từng con rết to lớn bò đầy thân thể của nó.

“Ngươi chạy không thoát!”

Triệu Khách có thể nghe được từng tiếng gào quỷ quái sau lưng như vang lên ngay bên tai mình, đồng thời không ngừng tiếp cận mình.

“Chạy đi, đúng vậy, cứ chạy như vậy, chỉ có vậy, máu cả người ngươi mới có thể nóng lên, chất thịt sẽ ăn càng ngon hơn.”

Thấy Triệu Khách phi nước đại thật nhanh, dáng vẻ vội vàng thoát thân, ngũ quan trên mặt xác nữ như cũng sắp chen chúc lại với nhau.

Nhưng đúng vào lúc này, chỉ thấy hắn đột nhiên xoay mũi chân trên mặt đất một cái, cơ thể cứ như đang trượt băng ở trên mặt băng, nhanh chóng xoay người về.

“Vèo vèo vèo…”

Liên tục có ba thanh phi đao thể hiện ra quỹ tích khác nhau, đâm giết tới.

“Trò mèo!”

Đối mặt với phi đao, trên mặt xác nữ lập tức lộ ra vẻ khinh thường, thân thể lại bắt đầu vặn vẹo đồng thời nhanh chóng xuyên qua từ khe hở phi đao, đưa tay chụp lấy cổ họng Triệu Khách, dường như cảm thấy trò chơi truy đuổi này đã kết thúc.

“Khúc xạ!”

Nhưng đúng lúc này chỉ thấy ba thanh phi đao đụng vào nhau ở giữa không trung, lần này lại khúc xạ về từ một góc độ khác.

“Ồ!”

Thấy thế, trong mắt xác nữ xuất hiện một tia sáng khác lạ, nhưng đối mặt với phi đao khúc xạ đến, chỉ nghe thân thể xác nữ đột nhiên vang lên từng tiếng khớp xương va chạm “rắc rắc rắc…”

Lần này Triệu Khách thấy rõ, xương cốt trên người nó đều đang ngọ nguậy, nhanh chóng thay đổi dáng vẻ của mình, trước đó có thể né tránh phi đao của hắn cũng nhờ vào năng lực như vậy.

Chỉ có điều, hiển nhiên nó không đoán được phi đao của Triệu Khách lại đột nhiên khúc xạ, trong lúc vội vã chỉ có thể tránh thoát điểm yếu hại của mình.

“Phốc!”

Phi đao lướt qua bả vai xác nữ mang theo một sương mù máu đen, chỉ thấy phù chú trên Hàng ma phi đao lóe lên, một ngọn lửa bốc cháy trên cánh tay xác nữ.

“Đáng chết!”

Thấy trên tay mình bốc cháy từng đốm lửa, trên mặt xác nữ lập tức toát ra vẻ hoảng sợ, đưa tay nhanh chóng vỗ vào bả vai.

“Xoẹt…”

Chỉ thấy xác nữ tiện tay vồ một cái, xé rách cánh tay từ trên bả vai của mình, tiện tay tránh sang một bên, không lâu sau chỉ thấy cánh tay kia nhanh chóng bốc cháy.

“Đau quá!”

Thấy bả vai mình máu thịt be bét, khuôn mặt xác nữ cũng vặn vẹo vào một chỗ, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách đầy sự âm tàn hận thù, chỉ thấy bóng dáng nó nhanh chóng mơ hồ, chỉ hai, ba bước mà tốc độ đã đạt đến trình độ kinh người.

Móng vuốt vung lên trực tiếp vỗ vào đầu Triệu Khách.

Nhưng trong nháy mắt móng vuốt sắp chạm đến Triệu Khách, một nụ cười quỷ quyệt xuất hiện ở trên khóe miệng Triệu Khách.

Móng vuốt xuyên qua đầu Triệu Khách nhưng không đụng chạm mang tính thực chất, chỉ như chộp vào một cái bóng dáng, biến mất không thấy gì hết.

“Ong…”

Một tiếng dây thừng bị kéo căng cứng vang lên, chỉ thấy xung quanh xác nữ lóe lên từng ánh sáng bạc rồi biến mất.

Ánh sáng bạc xuyên qua huyết nhục của xác nữ kia, lại nghe “ầm” một tiếng ở giữa không trung.

Chỉ thấy xác nữ nghiêng một cái, một chia thành hai lập tức ngã trên mặt đất.

Máu đen dọc theo sợi tơ nhỏ giọt xuống khiến người ta đã có thể thấy rõ ràng, không biết trước mắt đã xuất hiện một cái lưới gần như không thấy từ lúc nào.

Sợi tơ lưới còn sắc bén hơn tơ thép lại chỉ mảnh như một cọng tóc, gần như bé nhỏ đến mức không thể thấy ở trong bóng đêm.

“Phù…”

Chương 162: Giết ngược (2)..

Lúc này, Triệu Khách đi ra từ trong bóng tối ở một bên khác, thấy xác nữ tuyệt đối không thể đứng lên nữa ở trên mặt đất, không nhịn được thở phào một hơi.

Tơ đao trước mắt là tem đặc thù đầu tiên mà Triệu Khách đổi lại.

Tem đặc thù: Túi độc tri chu

Thu thập tem này có thể sử dụng mồ hôi, nước bọt và máu của mình để kéo thành tơ đao hình thoi sắc bén.

(Chú thích: Phẩm chất trình độ tơ đao phải xem năng lực khống chế của người sử dụng)

Năng lực đặc thù: Kịch độc

Tiêu hao 1 điểm bưu điện kích hoạt năng lực này, có thể khiến tơ đao sinh ra độc tố tê liệt rất mạnh mẽ.

Vừa rồi trông hắn có vẻ đang chật vật chạy trốn giữ mạng, thật ra không ngừng lôi kéo ra tơ đao dài nhỏ ở trên ngón tay, thật ra việc kéo tơ này cần kỹ thuật, đối với đầu bếp đã chuyển nghề, hoàn toàn không phải nói chơi.

Cho dù Triệu Khách không dựa vào năng lực khống chế chuẩn xác của Khôi lỗi sư, cũng có thể nhanh chóng hoàn thành, chứ đừng nói đến Khôi lỗi sư đã tăng thêm sự khống chế chuẩn xác.

Về phần phi đao mà hắn bắn ra, thật ra mục đích thật sự của Triệu Khách là dựa vào phi đao giúp mình lôi kéo bện tốt tơ đao.

Chỉ thấy Triệu Khách đi lên trước, rút ra một thanh phi đao ra khỏi khe hở mặt đất, phần đuôi phi đao quấn quanh một sợi tơ gần như không thấy được.

Hai thanh phi đao khác cũng có, chỉ có điều sợi tơ bên trên quá nhỏ, trừ khi có năng lực đặc thù nào đó, nếu không tuyệt đối không thể phát hiện được.

Tại sao hắn lại biến mất, đó là con tem thứ hai mà hắn đổi lấy, cũng là con tem đắt nhất trong số ba con tem.

Tem đặc thù: Huyết linh châu

Thu thập con tem này năng lực hồi phục của ngươi sẽ tăng lên 50%

Năng lực đặc thù: Huyết độn thuật

Tiêu hao 2 điểm bưu điện, sau khi kích hoạt lấy phạm vi đường kính 50m xung quanh ngươi, lấy máu của ngươi làm tọa độ để tiến hành một lần truyền tống.

Thời gian cold-down: 8 tiếng

(Chú thích: Huyết độn thuật cần dùng máu của ngươi để làm tọa độ, nhất định máu phải giữ được sự ướt át tươi mới trong khoảng thời gian tồn tại, nếu máu khô cạn sẽ khiến tọa độ vô hiệu, đồng thời vẫn khấu trừ điểm bưu điện)

Con tem này là một trong những át chủ bài giữ mạng mà Triệu Khách chuẩn bị cho bản thân, nhưng có rất nhiều hạn chế, ví dụ như phạm vi truyền tống chỉ có đường kính 50m.

Khoảng cách này khá nhỏ với người muốn chạy trốn giữ mạng.

Tiếp theo còn cần máu làm tọa độ, lại là một sự hạn chế.

Đương nhiên cũng có lợi ích giống vậy, đó là tiêu hao ít điểm bưu điện, hơn nữa sau khi nâng cao năng hồi phục, năng lực sinh tồn của hắn cũng được tăng lên rất nhiều.

Đương nhiên, cuối cùng nếu không phải có hai sự hạn chế này, có lẽ Triệu Khách chưa chắc có thể dùng điểm bưu điện trên tay mình để đổi được loại tem này.

Thu lại số Hàng ma phi đao đã bắn ra trước đó, Triệu Khách nhân lúc mấy cái xác bên kia còn chưa đuổi đến chỗ mình, nhanh chóng xoay người rời đi.

Ngay lúc Triệu Khách dự định rời đi, chỉ thấy một cánh tay đột nhiên thò ra từ căn phòng bên cạnh, túm lấy cổ tay Triệu Khách!

“Đừng nhúc nhích!”

Họng súng đen ngòm thò ra từ trong khe cửa đè vào trên ngực Triệu Khách.

“Là ngươi!” Triệu Khách quay sang, không nhịn được thấy bất ngờ.

Trong khe cửa tối đen, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Triệu Khách, khuôn mặt tái nhợt dọa người, một tay cầm súng, tay kia run rẩy chỉ qua, dường như việc này đã khiến hắn ta dùng hết sức lực.

“Ngươi là ai!”

Phùng Ba thở sâu chậm rãi buông cổ tay Triệu Khách ra, con ngươi nhìn chằm chằm Triệu Khách như gặp kẻ địch mạnh.

“Ba Tử, sao ngươi không nhận ra Tứ Hỉ thúc rồi hả?” Triệu Khách chậm rãi giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có bất kỳ sự uy hiếp gì.

Nhưng Phùng Ba lại lắc đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt chịu đủ sương gió của Triệu Khách, hắn ta rất khó tin tưởng nam nhân trước mắt là thợ săn Trần Tứ Hỉ mà hắn ta quen thuộc.

“Ngươi không phải! Tứ Hỉ thúc chỉ là một thợ săn, sẽ không có những thủ đoạn vừa rồi như ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, là người hay quỷ! Hay là… Linh vật!”

Phùng Ba nhìn Trần Tứ Hỉ trước mặt thấy vô cùng nghi ngờ, có khi nào là Linh vật nhập hồn hoặc là bị quỷ hồn đoạt xác, nếu không chẳng thể giải thích được tất cả những việc mà hắn ta vừa tận mắt nhìn thấy.

Triệu Khách không trả lời Phùng Ba, ánh mắt cẩn thận quan sát căn phòng mà Phùng Ba đang ẩn nấp, đợi sau khi thấy lỗ máu ở bụng Phùng Ba, Triệu Khách cau mày nói: “Vết thương của ngươi rất nặng, tiếp tục như vậy sẽ không chống đỡ được bao lâu.”

Phùng Ba cúi đầu nhìn vết thương ở bụng mình một chút, lập tức chống họng súng vào trước ngực Triệu Khách nói: “Đừng nói nhảm, nói cho ta biết ngươi là ai?”

“Ta?”

Triệu Khách cau mày, trên mặt nở nụ cười giản dị: “Ta đương nhiên là Tứ Hỉ thúc của ngươi.”

“Ngươi… Ngươi… Lừa… Lừa người.”

Phùng Ba càng nói càng không có sức, máu chảy ra quá nhiều, từng cảm giác lạnh lẽo khiến đôi chân Phùng Ba như nhũn ra.

Thấy thế, ngón tay Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy ra họng súng đang đè ở trước ngực mình, đôi mắt híp lại, vung tay đẩy Phùng Ba ngã xuống đất.

Chương 163: Gặp lại Phùng Ba..

Ánh mắt Phùng Ba càng ngày càng mơ hồ, trong lúc mơ hồ thấy trên mặt Triệu Khách hiện ra một nụ cười quỷ dị, trên tay xuất hiện một con dao găm, đi từng bước một về phía mình.

“Chính là chỗ này?”

Cẩu Đản thấy cửa động tối đen như mực trước mặt, trên mặt không nhịn được hơi do dự, nhìn về phía Chu lão hán nói: “Ngươi chắc chắn không sai đường?”

“Không sai, trong tài liệu của Vương Mẫn Tài viết rất rõ ràng, trong lúc vô tình hắn tìm được cửa vào này, bỏ vào là được, ta nói được thì làm được, các ngươi để nhi tử của ta khôi phục lại trước đã.”

Chu lão hán nói xong đã thấy sắc mặt Chu Phú Quý đứng bên cạnh tối đen, mắng: “Lão tử không phải con ngươi!”

“Đừng nóng vội, không phải còn chưa tiến vào sao, ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta đi theo sau, yên tâm, chỉ cần tìm được Trương Hải Dương, chúng ta lập tức thả phụ tử các ngươi đi.”

“Ngươi…”

Vẻ mặt Chu lão hán tối đen, biết rõ đối phương đang coi mình là đá dò đường muốn từ chối, nhưng nhìn nhi tử của mình, cuối cùng vẫn nghiến răng gật đầu nói: “Được, nói lời giữ lời.”

“Yên tâm, ta đã nói chắc chắn sẽ giữ lời!” Cẩu Đản vỗ ngực bảo đảm.

Thấy thế, Chu lão hán khẽ cắn môi, xoay người sải bước đi vào bên trong, Cẩu Đản quay sang nhìn thê tử Trương Hải Dương, nói: “Từ Kiều, ngươi là người thứ hai.”

“Ta!” Từ Kiều ngây người.

“Đúng vậy, chúng ta đã bất chấp nguy hiểm để giúp đỡ ngươi, đương nhiên ngươi phải đi ở phía trước.”

Cẩu Đản tỏ vẻ đương nhiên nhưng sự uy hiếp trong mắt không cần nói cũng biết, thấy thế Từ Kiều chỉ có thể kiên trì đi theo sau lưng Chu lão hán.

Cùng lúc đó ở một chỗ khác, Phùng Ba không biết đã hôn mê bao lâu mới chậm rãi tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ, ánh mắt liếc qua thấy vết thương ở bụng mình đã được khâu lại.

“Đừng nhúc nhích, vừa khâu xong vết thương.”

Không đợi Phùng Ba ngồi thẳng dậy, chỉ nghe giọng Triệu Khách vang lên ở bên cạnh.

Sau khi thấy Triệu Khách, vẻ mặt Phùng Ba trầm xuống, đưa tay muốn sờ vết thương nhưng vừa sờ đã phát hiện không thấy vết thương nữa.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Triệu Khách lấy ra ấm nước đưa cho Phùng Ba, để hắn ta uống nước trước.

Sau khi Phùng Ba nhận nước vội uống vào mấy ngụm, lại không có ý trả lời Triệu Khách, Triệu Khách đưa một cái balo nhỏ cho Phùng Ba.

“Lần trước ngươi để quên thứ này ở chỗ ta, cho ngươi.”

Thấy Triệu Khách đưa balo nhỏ tới, Phùng Ba nhận lấy nhìn kỹ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, thứ ở trong balo là phù chú mà hắn ta chuẩn bị.

Lần trước để quên ở trong tay Triệu Khách, lần này coi như vật về với chủ cũ.

“Tại sao ngươi phải giúp ta?”

“Không có nhiều vì sao như vậy, ta giúp ngươi cũng là muốn nhanh rời khỏi nơi này, ta muốn tìm ra Trương Hải Dương, nếu không trong thôn sẽ gặp rắc rối lớn, ôi, làm không tốt, mùa đông năm nay cũng không thể sống tốt.”

Triệu Khách thở dài lấy ra tẩu thuốc gõ hai cái, đốm lửa lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt đen gầy của Triệu Khách, khiến Phùng Ba không hiểu nổi rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì.

“Có nghiêm trọng vậy không?”

Phùng Ba hơi không tin, chỉ là một Trương Hải Dương, sao có thể làm khó đồng hương trong thôn.

“Hiện tại đang khởi xướng an toàn sản xuất, trong thôn chết mấy mạng người, cho dù giấu giếm không báo cũng có thể giấu giếm được bao lâu? Hơn nữa, một đội khảo sát đến từ thủ đô, nói mất liên lạc là mất liên lạc. Bên trên chắc chắn phải đến điều tra, mấy cán bộ trong thôn đều phải gánh trách nhiệm, cộng thêm vụ án mạng do quái vật kia gây ra, có khi năm nay đại đội sẽ bị trừ rất nhiều công điểm, đến lúc ăn tết, có lẽ ngay cả phiếu lương thực cũng không đủ.”

Sau khi nghe Triệu Khách nói xong, vẻ mặt Phùng Ba lúc xanh lúc trắng, thật ra trong lòng hắn ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thứ được gọi là quái vật kia chắc chắn có liên quan đến nãi nãi.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Sau khi im lặng một lúc, Phùng Ba mở miệng dò hỏi.

“Ta là ta, Trần Tứ Hỉ, ngươi có thể không tin nhưng ai cũng có bí mật, nói toạc ra sẽ không thú vị.”

Triệu Khách nói xong gõ tẩu thuốc trên tay, đứng lên cẩn thận nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Ngươi chờ ở đây đi, ta tìm tiếp xem.”

“Đừng!”

Lúc này, Phùng Ba mở miệng gọi Triệu Khách, sau khi ánh mắt hơi do dự, nói: “Ta và ngươi cùng đi, đám người nãi nãi sẽ không ở phía trên, phải nghĩ cách đi xuống dưới.”

“Đám người?”

Triệu Khách cau mày, nhạy bén chú ý đến ý trong lời nói của Phùng Ba, dường như không chỉ có một mình Linh cô nãi nãi.

Nhận ra mình đã nói lỡ miệng, Phùng Ba dứt khoát không nói dối nữa.

“Đúng, ngoại trừ nãi nãi ta, ta nghĩ có lẽ còn hai người nữa là Bạch gia và Hoàng gia, Bạch gia am hiểu trận thuật, Hoàng gia am hiểu chú thuật, quái vật trước đó trong thôn là một bộ Quỷ bức do Hoàng gia luyện được.”

“Ba nhà, sao ta nghe nói có đến năm nhà?”

Trước kia Triệu Khách nghe nói là ngũ đại linh đông bắc, sao ở đây lại chỉ có ba nhà?”

“Nãi nãi ta nói, hai nhà Liễu gia, Hôi gia đã chặt đứt hương hỏa từ ba mươi mấy năm trước, hiện tại bọn họ giấu linh vật nhà mình đi, căn bản không tìm thấy.” Phùng Ba nhớ lại nói.

Chương 164: Gặp lại Phùng Ba (2)..

Triệu Khách nghe vậy, trong lòng không nhịn được tiếc hận, vốn hắn còn muốn nếm thử những cái được là xà linh của Liễu gia sẽ có hương vị gì, bây giờ nhìn lại có lẽ không có để chơi nữa.

Về phần Hoàng thử lang của Hoàng gia, Triệu Khách hoàn toàn không có hứng nổi, nhưng con nhím của Bạch gia… Triệu Khách hơi nhếch môi cười một tiếng, nói thầm: “Thật ra thịt nhím cũng khá ngon.”

“Tứ Hỉ thúc, ngươi đang cười cái gì?”

Phùng Ba ngoảnh lại thấy trên mặt Triệu Khách nở nụ cười là lạ, không biết vì sao cả người lại rùng mình, luôn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

“Ồ, không có gì, chỉ là hơi đói!”

Triệu Khách nhếch môi cười một tiếng, híp mắt dẫn Phùng Ba lặng lẽ ra khỏi phòng.

Mặc dù Phùng Ba không lộ ra quá nhiều tin tức với mình, nhưng vẫn cho Triệu Khách rất nhiều tin tức thông dụng liên quan đến ngũ đại linh gia.

Ví dụ như Linh cô nãi nãi khống chế một Hồ linh, am hiểu nhất là chế phù.

Triệu Khách đã từng nói vòng vo muốn moi ra càng nhiều tin tức hơn, nhưng Phùng Ba rất cảnh giác, một khi liên quan đến bí mật, lập tức ngậm miệng không chịu nói.

Triệu Khách cũng không có cách nào tốt với việc này, lần trước sử dụng Quỷ hoặc là vì tinh thần của Phùng Ba bị trọng thương mới có thể ra tay được, nhưng chẳng mấy chốc đã xuất hiện sự chống cự.

Hiện tại trong tình huống trạng thái tinh thần của Phùng Ba cực kỳ tốt, có lẽ Quỷ hoặc không có chút tác dụng nào.

“Chờ chút!”

Lúc này, Triệu Khách đột nhiên khựng lại, lôi kéo Phùng Ba trốn trong góc tường, nghiêng mắt nhìn lướt qua bên trong đường hầm.

Chỉ thấy thông đạo phía trước có mấy xác chết quái dị đang đứng ở đó, chặn kín cả đường đi.

“Là hành thi!”

Phùng Ba nhìn những xác chết dáng vẻ quái dị trong đường hầm, khẽ nói với Triệu Khách: “Số lượng nhiều lắm, hai người chúng ta không đánh lại.”

Phùng Ba thật sự đang nói nhảm, chỉ một bộ hành thi vừa rồi đã hành hắn ta nhảy trên tránh dưới, bây giờ nhiều như vậy, thoạt nhìn cũng có ít nhất sáu bảy bộ.

Có lẽ hắn lấy ra toàn bộ át chủ bài vẫn nắm chắc có thể giết ra ngoài, nhưng vấn đề mấu chốt hậu quả sau khi làm vậy là tiêu hao sạch sẽ điểm bưu điện.

Cũng như Phi Mã trong không gian khủng bố trước đó, bị đàn chuột mài mất rất nhiều điểm bưu điện, cuối cùng khiến thực lực giảm mạnh.

Nhưng nếu đổi một con đường có lẽ cũng không dễ tìm, vì lúc Quỷ tử rút lui đã cho nổ gần như tất cả cửa ra vào.

Nếu muốn tiếp tục đi xuống dưới, không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian.

“Ồ!”

Đúng lúc này, ánh mắt Triệu Khách đột nhiên thấy thứ gì đó, không nhịn được ánh mắt sáng lên nở một nụ cười lạnh kỳ quái, khóe miệng Triệu Khách hơi nhếch lên nói: “Có cách rồi!”

“Cách gì?”

Ánh mắt Phùng Ba sáng ngời, dò hỏi Triệu Khách.

“Ồ, hình như trên tóc ngươi có thứ gì đó?” Sau khi Triệu Khách đi đến bên cạnh Phùng Ba, đưa tay gảy tóc hắn ta hai cái.

“Thứ gì??” Không biết Triệu Khách nhìn thấy cái gì, tâm trạng Phùng Ba lập tức căng thẳng.

Nhưng không chờ hắn ta lấy lại tinh thần, chỉ thấy Triệu Khách đá hắn ta ra khỏi trong góc.

“Ta…”

Một đá này khiến Phùng Ba nằm mơ cũng không nghĩ ra, cơ thể nhào về phía trước một cái, ngã gục xuống đất, không chỉ ngã quá mạnh, ngay cả sau gáy cũng nóng rát đau đớn, ít nhất đã bị Triệu Khách kéo mất một túm tóc.

“Ngươi điên rồi!”

Phùng Ba ngoảnh lại hung dữ lườm Triệu Khách, lại phát hiện Triệu Khách khiêng súng đã chạy ra ngoài năm sáu mét, thấy thế vẻ mặt Phùng Ba ngơ ngác, lúc này mới nhớ đến những thứ đồ chơi ở trong đường hầm.

Trong chốc lát Phùng Ba chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh băng, dường như có thứ gì đó đang bò lên lưng mình, cần cổ cứng ngắc ngoảnh lại nhìn.

Từng tròng mắt xanh rì nhìn chằm chằm vào trên người hắn ta trong bóng đêm, bị những ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức cả người run rẩy, thậm chí Triệu Khách còn có thể nghe được từng tiếng nuốt nước bọt.

Phùng Ba: “…”

“Người sống!”

Những hành thi đó phát ra tiếng kêu kỳ quái, sải bước nhào về phía Phùng Ba.

“Trần Tứ Hỉ, tiên sư nhà ngươi!”

Thấy thế, Phùng Ba như một con mèo hoang bị hoảng sợ, trong nháy mắt lộn nhào nhảy dựng lên từ dưới đất, sải bước chạy theo phương hướng của Triệu Khách.

Phùng Ba vừa chạy vừa hùng hổ chửi bới: “Trần Tứ Hỉ, lão già chết bầm nhà ngươi, đừng để ta bắt được ngươi, bắt được ngươi… A??”

Lúc chạy qua một cái ngã rẽ, Phùng Ba đột nhiên ngạc nhiên, chỉ thấy bóng lưng Triệu Khách đứng cách đó không xa, điều khiến hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, còn có một người đang đứng bên cạnh Triệu Khách.

Nhìn bóng lưng này cũng rất quen mắt, ngay sau đó Phùng Ba vỗ đầu, ngạc nhiên nói thầm trong lòng: “Đó không phải bóng lưng của mình sao?”

Nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, Triệu Khách thì cũng thôi, một “mình” khác ở đâu ra?

Nhưng ngay lúc Phùng Ba đang ngẩn ngơ, một cánh tay đột nhiên thò ra từ căn phòng bên cạnh túm lấy cánh tay Phùng Ba, dùng sức kéo Phùng Ba vào trong căn phòng.

“Ô ô ô!”

Cánh tay to khỏe che miệng Phùng Ba.

“Đừng nói chuyện!” Chỉ thấy Triệu Khách lạnh lùng che miệng Phùng Ba, cẩn thận ẩn nấp trong bóng tối.

“Người sống! Người sống!”

Chương 165: Hồ hương..

Không lâu sau, hai người lại nghe được một tràng tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng chạy qua cánh cửa, hình như những hành thi này hoàn toàn không chú ý đến căn phòng đang mở cửa, mà bị bóng dáng hai người sống trước mắt hấp dẫn, sải bước đuổi theo.

Những hành thi này đuổi theo hai bóng người về phía trước, cho đến khi vào trong căn phòng, vì số lượng quá nhiều nên một vài hành thi kẹt ở ngoài cửa không thể động đậy, không ngừng giãy giụa chen vào bên trong.

“Đi rồi hả?”

Ánh mắt Phùng Ba sáng lên đang muốn sải bước đi ra ngoài, nhưng không đợi hắn ta hành động, đã bị Triệu Khách kéo mạnh lại, đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại.

Triệu Khách âm thầm lặng lẽ tính toán thời gian, bờ môi hé mở: “8, 5, 3, 2… Nổ!”

“Ầm!”

Một tiếng động thật lớn ầm ầm kéo tới, cảm giác toàn bộ thông đạo, không! Phải nói là cả đỉnh núi đều đang rung chuyển.

Qua một lúc lâu, Phùng Ba mới leo ra từ dưới đất, tay kia bịt lỗ tai ngồi xổm trên mặt đất, qua một lúc lâu mới thở ra.

“Ngươi cho nổ núi?”

Phùng Ba gần như căng cuống họng quát lên với Triệu Khách, nhưng Triệu Khách lắc đầu, hai tay cũng che lỗ tai, trong lỗ tai vang lên ong ong căn bản không nghe được tiếng động, chỉ có thể nhìn khẩu hình của Phùng Ba để đọc hiểu.

“Ta cũng không biết uy lực nổ lớn như vậy!”

Triệu Khách quát xong cảm giác cổ họng cũng sắp khàn đặc, thì ra vừa rồi hắn không nhìn thấy thứ gì khác, mà là sơ đồ kết cấu căn phòng ở trên vách tường thông đạo.

Bên trong đánh dấu chính xác phía sau có một căn phòng cất giữ dầu nguyên liệu, nghiêm cấm đốt lửa, Triệu Khách đoán chắc những dầu nhiên liệu kia là loại dầu hỏa cung cấp cho máy móc.

Dù sao ở thời đại đó, còn chưa luyện ra thứ như xăng tinh khiết, phần lớn thứ để đốt đều là dầu hỏa.

Chỉ không ngờ uy lực sau khi nổ lại lớn như vậy, chấn đến mức xương cốt hai người cũng sắp tan thành từng mảnh.

Cũng may lúc trước Quỷ tử xây dựng lô cốt này, có rất nhiều nơi được xử lý đặc biệt để chống nổ, có vài chỗ được tưới nước xi măng, mỗi một căn phòng đều được làm kín kẽ như xác rùa đen.

Nếu không vậy một lần nổ này, biết đâu có thể nổ hai người bọn họ gần chết.

Phùng Ba lớn tiếng quát: “Sao ta lại thấy được hai ta? Khụ khụ khục…”

“Bí mật!”

Triệu Khách lắc đầu, trạng thái hiện tại thật sự không muốn giải thích điều gì với Phùng Ba.

Thật ra hai bóng người vừa rồi là con tem thứ ba “Hư nghĩ kính” mà Triệu Khách đổi trước khi tiến vào không gian khủng bố lần này.

Tem đặc thù: Hư nghĩ kính

Thu thập con tem này có thể dựa vào thân thể làm môi giới, tiến hành phục chế, sao chép thân thể thuộc về trạng thái nửa thực hóa, năng lực khống chế càng mạnh, thời gian chế tác phục chế thể càng ngắn, năng lực hành động của phục chế thể càng mạnh.

Thời gian duy trì: 3 phút

(Chú thích: Con tem này có thử thách rất cao với năng lực thao túng)

Năng lực đặc thù: Lấy thật làm giả.

Sau khi tiêu hao 7 điểm bưu điện để kích hoạt, phục chế thể có thể bắt chước một mục năng lực trong sách tem, nhưng uy lực chỉ bằng 20% bản chính

Thời gian cold-down: 3 tiếng

Con tem này là con tem cuối cùng của hắn, Triệu Khách rất rõ ràng với những con tem hiện tại ở trong sách tem của hắn, cho dù đổi lấy năng lực công kích khá mạnh, cũng chỉ có thể biến thành gân gà.

Không có nguyên bộ tem tổ hợp, cho dù là tem công kích cũng không thể đạt tới lực phá hoại nghiền ép tất cả trong nháy mắt như Hắc Phượng Hoàng.

Nếu muốn cứng rắn gom góp một bộ, cái giá phải trả thật sự lớn đến kinh người, vì vậy trước khi tiến vào không gian khủng bố, hắn đã đổi lấy ba con tem phần lớn có khuynh hướng phục kích, chiến thuật và chạy trốn giữ mạng.

Nòng cốt trong bộ tổ hợp này của hắn nằm ở “Khôi lỗi sư” có thể gia tăng năng lực khống chế cho hắn.

Hai người trốn trong phòng bình tĩnh lại một lúc lâu, Triệu Khách dần khôi phục lại, dù sao có “Huyết linh châu” tăng thêm năng lực chữa lành, tốc độ khôi phục của hắn nhanh hơn Phùng Ba rất nhiều.

“Két…”

Cánh cửa sát căn phòng này đã bị nổ đến biến dạng, sau khi hai người tốn sức mở cửa thò đầu ra nhìn, chỉ thấy bên ngoài là một mảnh hỗn độn.

Trên mặt đủ loại bộ phận, trên cơ bản đã bị nổ đến máu thịt be bét.

“Chắc là kiếm lời rất nhiều.”

Tuy vụ nổ này khiến Triệu Khách thấy rất khó chịu, bây giờ trong lỗ tai còn đang vang lên ong ong, nhưng thấy thành quả chiến đấu này vẫn khiến trong lòng Triệu Khách thấy rất hài lòng.

Dù sao bảy tám bộ hành thi cũng có thể bồi thường lại tổn thất của hắn khi dùng phục chế thể và hai thanh Bạo liệt phi đao.

“Đi!”

Triệu Khách kéo cánh tay Phùng Ba, hai người đi đến cửa vào trước đó, cẩn thận áp sát tường đi xuống dưới.

“Ngươi đã có kế hoạch, vì sao không nói cho ta biết trước, còn kéo tóc ta?” Phùng Ba quát lên với Triệu Khách.

“Không như vậy, ngươi có bằng lòng làm mồi nhử không?”

Bây giờ hai người nói chuyện với nhau, trên cơ bản đều là quát lên, nếu không sẽ không nghe được chút tiếng động nào.

“Ngươi không hỏi ta sao ngươi biết ta không muốn? Còn kéo tóc ta?” Hiển nhiên Phùng Ba vẫn canh cánh trong lòng việc Triệu Khách kéo mất một túm tóc ở sau gáy mình.

Chương 166: Giúp ta!..

Nhưng hắn ta cũng đoán được, Triệu Khách giật một túm tóc của hắn ta chắc liên quan đến việc chế tác phục chế thể cho hắn ta.

Triệu Khách không muốn tiếp tục giải thích với Phùng Ba vì không quát nổi nữa, sau khi quát to mấy câu cổ họng gần như sắp bốc khói.

Bây giờ Lôi Mẫu cũng nằm trong trạng thái mù lòa, thính giác bị hao tổn khiến trong khoảng thời gian ngắn nàng căn bản không thể quét hình cảnh vật xung quanh.

Hai người tiếp tục đi xuống dưới, dường như Phùng Ba cũng không quát nổi nữa, nhưng hai người càng đi càng cảm thấy rét run, vách tường xung quanh cũng bắt đầu biến thành tường đất, không còn là tường xi măng như bên trên nữa.

Đợi sau khi rời khỏi thông đạo, phát hiện phía dưới là một hang đá tự nhiên, rất nhiều bộ xương ngã ngổn ngang lộn xộn ở trên mặt đất, trên người còn mặc quân phục của Quỷ tử.

Dường như lúc trươc Quỷ tử đào núi cũng chỉ đào đến chỗ này, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ đều chết ở đây.

Hoặc cũng vì do nguyên nhân này, mới khiến trước đó Quỷ tử từ bỏ công sự phòng ngự này.

“Ừm, thơm quá.”

Triệu Khách nhếch mũi lên ngửi, một mùi thơm đặc biệt tràn vào trong xoang mũi của Triệu Khách.

Mùi thơm rất đặc biệt, dường như Triệu Khách đã được ngửi ở đâu nhưng trong chốc lát không nghĩ ra.

Nhưng chờ sau khi Triệu Khách lần theo mùi thơm xoay người lại, đã thấy cách đó không xa có một con hồ ly da màu đỏ đang ngồi xổm trên tảng đá, lạnh băng theo dõi hắn.

“Hồ ly!”

Chưa nói đến tại sao nơi này lại có một con hồ ly, nhưng mùi thơm đặc biệt trên người hồ ly lập tức khiến trong lòng Triệu Khách giật mình.

Hắn nhớ mùi thơm này rồi, lần trước thôn trưởng dẫn hắn đi tìm Linh cô nãi nãi, đã ngửi được mùi thơm này.

“Là nó!”

Triệu Khách cau mày đưa tay ra túm lấy cánh tay Phùng Ba, không đợi Phùng Ba lấy lại tinh thần đã thấy trên tay Triệu Khách xuất hiện thêm một con dao găm đỏ hồng đè vào cổ họng Phùng Ba.

Ánh mắt nhìn chằm chằm còn hồ ly này, lạnh nhạt nói: “Cút ngay, nếu không ta cắt đứt cổ họng hắn trước!”

“Tứ Hỉ thúc! Ngươi làm gì?”

Phùng Ba bị hành động đột ngột của Triệu Khách dọa cho không biết phải làm sao.

Nhưng Triệu Khách không để ý đến hắn ta, lần trước đến chỗ Linh cô nãi nãi, hắn tận mắt thấy con hồ ly này có tốc độ kinh người đến mức nào, Triệu Khách tự hỏi chỉ dựa vào thủ đoạn hiện tại của hắn lại đối đầu trực diện, e rằng không có một cơ hội nhỏ nhoi nào.

Triệu Khách cố gắng để thân thể của mình dựa sát vào trên tường, nhưng sau khi Triệu Khách lùi lại cảnh tượng trước mắt lập tức hoa lên, động đá gì đó, hồ ly gì đó đều biến mất sạch.

Không chỉ thế, thậm chí Phùng Ba bị hắn túm trong tay cũng biến thành một đống hạt cát, trôi đi theo đầu ngón tay của hắn.

Ảo giác? Hay là…

Ngay lúc Triệu Khách đang cảm thấy ngạc nhiên, Hoàng kim đồng trên mắt trái đột nhiên bắn ra một tia sáng, một bóng người mơ hồ đang xuyên qua biển cát trước mắt, nhào về phía hắn.

Bóng dáng này rất mơ hồ cho người ta cảm giác dường như hai người không cùng một thế giới.

“Không tốt!”

Triệu Khách không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể nhào về phía trước, Triệu Khách chỉ cảm thấy một luồng gió đánh tới như có thứ gì đó nhảy sượt qua bả vai của mình, nhưng không chờ hắn lấy lại tinh thần, đột nhiên có thứ gì đó đập vào gáy, cơn đau khiến trước mắt Triệu Khách tối sầm lại, lập tức ngất xỉu.

“Giúp ta!”

“Ai!”

Trong bóng tối, Triệu Khách mơ hồ nghe được tiếng cầu cứu biến ảo khôn lường truyền đến bên tai, nhưng hắn vừa quay lại nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh hoàn toàn là một vùng tăm tối không thấy cái gì hết.

“Ngươi là ai?”

Triệu Khách quát to về xung quanh, một tiếng hít thở rất nhỏ đang thổi vào vành tai hắn mang theo một mùi hương rất đặc biệt, không phải mùi hương trên người hồ ly mà là một loại hương thơm khác.

Triệu Khách không có cách nào diễn tả loại thương thơm này, đây như mùi hương kỳ lạ chưa từng được ngửi qua.

Một đôi cánh tay trắng nuột như ngó sen ôm đến từ sau vai Triệu Khách, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Triệu Khách, mỗi một ngón tay như miếng ngọc đẹp được điêu khắc tỉ mỉ.

Bàn tay thon dài tinh tế cũng không để người ta cảm thấy khô gầy, ngược lại rất no đủ đẹp đẽ, đôi tay này như một tác phẩm nghệ thuật.

Đôi tay hoàn mỹ như vậy, Triệu Khách cảm thấy đừng nói là để “bóp sáo”, dù nắm nó ở trong tay thôi cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì vẻ đẹp này không nên xuất hiện trong một thế giới xám xịt đến thế.

Ngón tay lạnh băng vuốt ve làn da dọc theo khuôn mặt hắn, khiến hô hấp của Triệu Khách cũng bắt đầu nhanh hơn.

Mái tóc dài đen bóng chậm rãi tung bay rơi xuống từ trên đỉnh đầu Triệu Khách, mặt nạ được chế từ lụa bạc che đậy gò má trên khuôn mặt kia, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh như một chiếc gương, chiếu rọi bóng dáng của hắn.

Đôi môi hồng hào khẽ mở thở ra một loại mùi thơm đặc biệt, khiến Triệu Khách không nhịn được hít vào một hơi.

“Giúp ta!”

Giọng nữ nhân biến ảo khôn lường nhả ra từ cánh môi đỏ, khiến Triệu Khách không nhịn được hỏi: “Ngươi là ai?”

Nhưng ngay khi giọng điệu cứng rắn của Triệu Khách thoát ra khỏi miệng, bóng dáng nữ nhân trước mắt dần biến mất từng chút một.

Chương 167: Giúp ta! (2)..

Triệu Khách thấy thế đưa tay vồ về phía mặt nạ nữ nhân, muốn xem rốt cuộc nữ nhân này là ai trước khi nữ nhân biến mất.

Nhưng sau khi đưa tay vồ tới, Triệu Khách cảm giác hình như thứ ở trong tay hơi mềm nhũn, bóp mạnh còn cảm giác giống như… Củi.

“Bốp!”

Không đợi Triệu Khách tỉnh táo lại, một cái tát nóng bỏng khiến Triệu Khách lập tức tỉnh lại từ trong ngủ mơ, mở to mắt nhìn đã thấy Linh cô nãi nãi đen mặt đứng ở bên cạnh hắn.

Sắc mặt Phùng Ba đứng bên cạnh cũng không dễ nhìn lắm, muốn nói chuyện nhưng thấy ánh mắt mơ hồ của Triệu Khách, há miệng cũng không thể nói ra cái gì, dứt khoát nghiến răng một cái nhìn sang chỗ khác, không muốn để ý đến dáng vẻ của Triệu Khách nữa.

“Khà khà khà khà, Tứ Hỉ, ta biết ngươi là lão lưu manh, nhưng không ngờ ngươi lại không buông tha cả một lão thái bà hoa tàn ít bướm.”

Triệu Khách nghe tiếng quay sang nhìn, một hán tử hơn 50 tuổi ngồi xổm ở bên cạnh, thấy Triệu Khách lại cười hắc hắc.

Triệu Khách cảm thấy người này khá quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, chỉ có thể chắc chắn người này là thôn dân ở trong thôn.

Nhưng điều khiến Triệu Khách chú ý là một con nhím trắng kích cỡ khoảng quả bóng rổ lại ngồi xổm trên vai hán tử này, trên tay con nhím ôm một quả hạch đào ăn rất ngon miệng, vẻ mặt gian xảo trông như đã thành tinh.

Lại nhìn xung quanh, Triệu Khách thấy Trương Hải Dương cũng ở cách đó không xa, nhưng cũng không phải dáng vẻ không tình nguyện mà hắn đã tưởng tượng, mà đang nằm sấp trên một tảng đá, trên đầu đội đèn mỏ, cẩn thận đánh giá tảng đá xung quanh.

Triệu Khách lại không thấy bóng dáng con hồ ly to mà hắn đã gặp trước đó đâu.

Triệu Khách thử đứng lên nhưng tay chân tê dại một lúc, căn bản không động đậy được, thấy thế lão thái cười lạnh, giọng điệu không âm không dương nói với Triệu Khách: “Trúng Nhuyễn Cân Tán của Hồ linh, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nằm đó đi.”

“Con hồ ly kia?”

Triệu Khách thử hỏi nhưng lại nhận lấy một cái bạt tai đầy ác độc của lão thái, vị Linh cô nãi nãi trước mắt hoàn toàn mất sạch vẻ hiền hòa như trước đó ở trong thôn.

Lão thái nghiêm nghị hỏi Triệu Khách: “Nếu không phải Ba nhi nói ngươi cứu nó, ta đã đánh đầu ngươi thành bột nhão từ lâu rồi, ngươi đến nơi này làm gì? Ai đưa ngươi tới.”

Triệu Khách bị lão thái tát liền hai cái, trong lòng cũng thấy nóng giận, nhưng sau khi im lặng một lát Triệu Khách vẫn mở miệng nói: “Là tên lính bên cạnh đồng chí Trương dẫn ta tới, ta tới đây vì muốn đưa đồng chí Trương về thôn.”

Trương Hải Dương ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Triệu Khách hỏi: “Khâu Binh! Hắn ở đâu?”

“Chết rồi, chết trong đường ống nước kia.”

Sau khi nghe tin Khâu Binh đã chết, Trương Hải Dương nhẹ gật đầu có vẻ không quá quan tâm, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu những tảng đá xung quanh.

“Ngươi cũng thấy đấy, bây giờ chúng ta để hắn đi, hắn cũng không đi.”

Lão hán đi đến bên cạnh Triệu Khách, vỗ mặt Triệu Khách nói: “Có câu thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.”

“Cút sang một bên!” Triệu Khách đen mặt mắng.

Lão hán cũng không tức giận mà vui vẻ đứng lên, ngay sau đó nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, đá một cái vào bụng Triệu Khách.

“Bộp!”

Một chân này đạp xuống, đôi mắt Triệu Khách trợn tròn, cơ thể co quắp thành một đống như tôm tép, thiếu điều ngất đi, trong lòng hiểu rõ một chân này ít nhất đạp gãy một cây xương sườn của mình.

“Phì! Giả vờ cái mẹ gì, ngươi có chết ở đây cũng không ai biết.”

Lão hán nói xong lại nói sang chuyện khác, cười xấu xa nói: “Nhưng ngươi thật sự chết ở đây cũng là phúc khí của ngươi, nơi này là một nơi dưỡng xác cực tốt.”

“Hà lão tam!”

Lão thái đứng bên cạnh lạnh lùng cắt ngang lời nói nhảm của Hà lão tam, ánh mắt nhìn Triệu Khách, sắc mặt ôn hòa hơn nói: “Nể mặt ngươi cứu Ba nhi, ta không so đo với ngươi nhiều như vậy, không phải ngươi muốn dẫn Trương Hải Dương rời đi à, đợi chút nữa ngươi cứ đi theo hắn, chúng ta tìm được đồ rồi, ngươi có thể dẫn hắn đi bất cứ lúc nào, đừng để ta biết ngươi đang giở trò, nếu không… Hừ.”

Lão thái nói xong đứng lên, giục Trương Hải Dương: “Ngươi nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian lắm!”

“Nhanh, sắp xong rồi, Quỷ tử đã cho nổ nơi này, mọi thứ đều bị nổ nát hết.”

Trương Hải Dương ở bên cạnh ghé vào tảng đá kiểm tra hai bên nhiều lần, trên tay còn cầm một cái la bàn, nhìn dáng vẻ và vẻ mặt của hắn ta vô cùng chuyên tâm nhìn chằm chằm đá vụn xung quanh.

Chỉ nghe Trương Hải Dương còn đang lẩm bẩm: “Càn khôn thừa đức, hậu thổ vi táng, kỳ quái, sao phong thủy nơi này lại bị đảo ngược?”

Trương Hải Dương suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên chỉ về phía trước, nói: “Chính là chỗ này, đào ra xem.”

Hà lão tam đi lên trước, bàn tay sờ soạng mặt đất một cái, nắm một vốc bùn đất, trong tay lặp đi lặp lại bấm pháp ấn, khẽ nói: “Lên!”

Chỉ thấy Hà lão tam vừa nói xong, bùn đất trên tay dần hóa thành hạt cát, nhưng lại xuất hiện tình cảnh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đống đá vụn trước mặt cũng nhanh chóng hóa thành bùn cát bắt đầu trôi về phía xung quanh.

Chương 168: Da hồ ly..

Theo hạt cát biến mất từng chút một, trước mặt xuất hiện một lỗ thủng trống rỗng, không biết nơi này thông về hướng nào, chỉ cảm thấy bên trong có từng cơn gió lạnh thổi đến, khiến người ta cảm thấy cả người rét run từng cơn.

Nhưng cơn gió lạnh thổi trên người Triệu Khách, Triệu Khách không chỉ không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy cả người ấm áp, đặc biệt là bộ ngực mình càng ngày càng nóng lên.

Triệu Khách lặng lẽ kéo cổ áo ra nhìn, chỉ thấy tấm da hồ ly trắng như tuyết ở trước ngực đang lóe lên một luồng ánh sáng xanh tà dị, một tiếng gọi ầm ĩ sâu kín xuất hiện bên tai Triệu Khách: “Giúp ta!”

“Lại là giọng nói này? Chẳng lẽ những thứ mà ta mơ thấy trước đó đều có liên quan đến tấm da hồ ly này?”

Triệu Khách cẩn thận đánh giá xung quanh, xác định lúc này một đám người Linh cô nãi nãi đều bị lối đi kia hấp dẫn, không ai chú ý đến hắn.

“Giúp ngươi có lợi ích gì!”

Triệu Khách đặt tay lên da hồ ly, khẽ dò hỏi.

“Giúp ta!”

Nhưng từ đầu đến cuối trên da hồ ly óng ánh chỉ trả lời một đáp án này, dường như ngoại trừ hai chữ này sẽ không nói gì với hắn nữa.

“Không có lợi ích, không thương lượng!”

Triệu Khách nói xong cũng không muốn hỏi nữa, giấu kỹ da hồ ly, Triệu Khách giãy giụa mấy lần chậm rãi đứng lên, có “Huyết linh châu” tăng năng lực chữa lành, tốc độ khôi phục của hắn sẽ nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng ở bụng đã bị Hà lão tam đạp gãy một cây xương sườn, chỉ hơi động đậy đã khiến Triệu Khách không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt mờ mịt nhìn Hà lão tam, Triệu Khách nở nụ cười lạnh, chậm rãi đứng lên.

“Ồ, xương cốt rắn chắc đấy!”

Hà lão tam liếc sang đánh giá Triệu Khách, thấy Triệu Khách còn có thể đứng lên, vẻ mặt không nhịn được cũng thấy hơi bất ngờ.

Triệu Khách không để ý đến hắn ta, con mắt nhìn thông đạo phía dưới, chỉ thấy hai bên thông đạo còn có rất nhiều xác Quỷ tử, xem ra lúc ấy đám Quỷ tử này rút lui rất vội vàng, đến mức rất nhiều Quỷ tử không kịp rút lui, tất cả đều chết ở chỗ này.

“Nãi nãi, không phải ngươi nói nơi này là một chỗ dưỡng xác sao? Vì sao những xác chết này đều biến thành xương khô, chứ không biến thành hành thi.”

Phùng Ba nhìn những bộ xương trên mặt đất, không nhịn được mở miệng dò hỏi.

“Không giống, sau khi bọn họ chết đã bị gặm sạch huyết nhục, không có huyết nhục ngưng tụ âm khí, tất nhiên không thể biến thành hành thi, những thứ mà các ngươi gặp được ở bên trên là vì thi thể được giữ lại, mới biến thành hành thi.”

Nói đến đây, lão thái không nhịn được thở dài, nói: “Lúc này mới ba mươi mấy năm, những xác chết bình thường đó đã biến thành hành thi, các ngươi cho nổ cũng tốt, nếu không chờ qua trăm năm bên trong sinh ra cương thi, đến lúc đó chạy ra ngoài sẽ trở thành tai họa lớn của thiên hạ.”

Hà lão tam đứng bên cạnh cũng gật đầu theo, trong lòng không nhịn được hâm mộ, Trường Bạch sơn này là vị trí hội tụ long khí, tục truyền long mạch Mãn Thanh cũng được đặt ở Trường Bạch sơn, có thể nói là dưới Côn Luân, thắng phong thủy bảo địa Ngũ Nhạc.

“Theo như ngươi nói, nếu có xác chết được nuôi ở nơi này 1800 năm, sau khi rời khỏi đây còn không vô địch thiên hạ à?” Lúc này Triệu Khách đột nhiên mở miệng dò hỏi.

Hắn nghĩ đến hiện thực, trong quyển sách hướng dẫn của Hồng Yên quán ở Quỷ thị, trong đó có nói không gian khủng bố chỉ là thế giới hình chiếu của hiện thực, thuộc về loại không gian khác, bọn họ chỉ tiến vào một tiết điểm thời gian nào đó trong thế giới hình chiếu.

Vậy ở trong hiện thực, liệu chỗ này có thật sự tồn tại không? Nếu thật sự tồn tại, nơi này có nhiều xác chết như vậy, từ giải phóng đến hiện tại đã hơn 70 năm, những xác chết trong đó đã biến thành dáng vẻ gì?

“Khó mà nói trước, nhưng nơi này không giống nơi dưỡng xác đơn thuần, vị trí phong thủy phía đông Thanh Long, phía bắc Huyền Vũ, bên trên càn khôn, phía dưới đoái ly, trên cơ bản âm dương ngũ hành ở chỗ này đều điên đảo, không giống nơi dưỡng xác đơn thuần.”

Người nói chuyện là Trương Hải Dương, tên này ôm la bàn, đã hoàn toàn rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma.

Triệu Khách từng nghe Khâu Binh nói, tên này không chỉ có hai bằng tiến sĩ kiến trúc, khảo cổ, còn là một đại sư phong thủy.

Bây giờ xem ra thật sự có chút kiến thức.

“Ngươi! Đi trước.”

Hà lão tam đẩy Triệu Khách xuống dưới, để hắn làm đá dò đường đi trước.

Phùng Ba đứng bên cạnh thấy thế không nhịn được cau mày, nhưng nãi nãi lại siết chặt tay hắn ta, ánh mắt lão thái liếc qua ra hiệu hắn ta đừng xen vào.

Bọn họ giữ lại Triệu Khách không chỉ vì Phùng Ba đã cầu xin, càng nhiều hơn là bọn họ cần một tảng đá dò đường.

Đương nhiên Trương Hải Dương không được, còn cần hắn đi giúp đỡ cởi bỏ một số bí ẩn mà bọn họ không biết.

Tất nhiên Phùng Ba không cần cân nhắc.

Tất nhiên Triệu Khách là đối tượng tốt nhất, nếu không giữ lại mạng hắn làm gì?

Khuôn mặt Triệu Khách đen sì sải bước đi lên trước, nhưng lúc này Hà lão tam đột nhiên gọi: “Chờ chút!”

Chương 169: Da hồ ly (2)..

Chỉ thấy Hà lão tam lấy ra một tấm phù chú từ trong ngực, dán trên lưng Triệu Khách cười hì hì nói: “Cho ngươi một tấm phù chú hộ thân, đến lúc đó xảy ra chuyện bất ngờ có thể giữ cho ngươi một mạng, sao nào, còn không cảm ơn ta.”

Khóe miệng Triệu Khách giật giật, dùng đầu ngón chân cũng không khó đoán được tấm phù chú mà Hà lão tam dán cho mình tuyệt đối không phải thứ gì tốt.

Nhìn khuôn mặt Hà lão tam ở trước mặt, Triệu Khách thở sâu đột nhiên nhếch môi cười với Hà lão tam, để lộ ra hàm răng vàng khè trong miệng: “Bastard!”

“Cái gì??”

Hà lão tam ngạc nhiên không nghe hiểu Triệu Khách nói cái gì, chỉ thấy Triệu Khách đã đi ở phía trước, cách xa bọn họ ba, bốn mét.

Đợi sau khi thấy Triệu Khách ôm bụng cố hết sức đi về phía trước, trên mặt Hà lão tam lập tức mỉm cười.

Thế nhưng, lúc Trương Hải Dương đi qua bên cạnh Hà lão tam, lại khẽ phiên dịch cho Hà lão tam: “Hắn nói ngươi là tạp chủng!”

Nụ cười trên mặt Hà lão tam lập tức cứng đờ, vẻ mặt trở nên hung ác nham hiểm, khuôn mặt bao phủ một lớp sương lạnh, cắn chặt hàm răng khẽ nói: “Tốt lắm, thằng khốn, xem ta có chỉnh chết ngươi không!”

Triệu Khách quay lại nhìn lướt qua, đến khi thấy đôi mắt hận không thể ăn thịt mình của Hà lão tam, hắn cau mày nhìn về phía Trương Hải Dương.

Dường như Trương Hải Dương phát hiện điều gì đó, cố ý quay mặt sang một bên như đang cố gắng né tránh ánh mắt của Triệu Khách.

“Nhìn cái gì, đi nhanh lên!” Hà lão tam không nhịn được thúc giục.

Triệu Khách quay lại, đang định tiếp tục bước đi, “Tích!” Không biết tại sao trên đỉnh đầu lại có một giọt nước rơi vào đầu Triệu Khách.

Triệu Khách lau vệt nước, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có vũng nước đọng rất nhạt.

Nhưng đúng vào lúc này đồng tử Triệu Khách nhanh chóng co rụt lại, đôi mắt sáng ngời nhìn vũng nước đọng ở trên mặt đất.

[Nhiệm vụ chính tuyến 1: Cứu Trương Hải Dương]

[Nhiệm vụ chính tuyến xuất hiện thay đổi vì lập trường của Trương Hải Dương đã xuất hiện sự thay đổi, nhiệm vụ chính tuyến cũng sẽ tiến hành thay đổi theo]

[Nhiệm vụ chính tuyến 2: Ngăn cản đệ tử xuất mã đạt được Tạo Hóa Châu]

[Nhắc nhở nhiệm vụ: Tạo Hóa Châu ở địa cung phía dưới, ngăn cản hai đệ tử xuất mã Phùng Quyên và Hà lão tam đạt được Tạo Hóa Châu]

Đôi mắt nhìn chằm chằm vũng nước đọng, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy gì nữa, Triệu Khách ngây ngốc một lúc, trên khuôn mặt chất phác tang thương đột nhiên nở một nụ cười gian xảo.

“Lôi Mẫu!”

Triệu Khách đánh thức Lôi Mẫu, hiện tại thính lực của hắn đã khôi phục lại, thức tỉnh Lôi Mẫu lợi dụng năng lực của nàng để quét hình xung quanh, bao gồm mỗi một hành động của những người đi sau lưng mình.

Thật ra thông đạo này cũng không nguy hiểm như hắn đã nghĩ, kể cả có cơ quan gì đó cũng bị những Quỷ tử này thăm dò ra từ lâu rồi.

Điều thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy quỷ dị là, không biết từ lúc nào hắn luôn cảm thấy bầu không khí xung quanh khiến hắn gai người, cứ như có ai đó đang giám sát hắn.

Triệu Khách đoán không phải là đám người Hà lão tam sau lưng, mà là một thứ khác khiến hắn có cảm giác xấu.

“Chờ chút!”

Lúc này, bước chân Triệu Khách đột nhiên dừng ở giữa không trung, cúi đầu nhìn tấm da hồ ly ở trong ngực mình, chỉ nghe giọng nói âm u lạnh lẽo lại nói với Triệu Khách: “Giẫm bên trái!”

Triệu Khách hơi ngạc nhiên nhìn viên gạch xanh bên trái, không nhịn được cau mày nói nhỏ: “Vì sao?”

“Thù lao!”

Câu nói này rất ngắn, dường như mỗi lần tấm da hồ ly này chỉ có thể nói được mấy chữ, phải dùng cách đơn giản nhất để nói chuyện với Triệu Khách.

“Thù lao?”

Triệu Khách không nhịn được suy nghĩ, tuy không biết ý mà tấm da hồ ly muốn thể hiện rốt cuộc là gì, nhưng nghe giọng điệu của nó hình như hiểu rất rõ nơi này.

“Này, ngươi đi đi!”

Thấy Triệu Khách không đi nữa, Hà lão tam không nhịn được thúc giục, đồng thời đưa tay ra bấm ngón tay, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đi, nếu không Lôi bạo chú sau lưng ngươi có thể khiến ngươi sống không bằng chết!”

“Thù lao!”

Giọng của da hồ ly rất gấp gáp dường như đang thúc giục hắn đạp xuống, Triệu Khách thấy thế không nhịn được híp mắt lại, trong con ngươi lóe ra tia sáng lạnh.

“Là ngươi khốn kiếp.”

Ngón tay Hà lão tam bắt pháp quyết, tấm phù chú sau lưng Triệu Khách đã bắt đầu lóe lên.

Phùng Ba thấy thế quát: “Đi nhanh, đó là Lôi bạo chú, rất đau.”

Triệu Khách thở sâu, bước chân chậm rãi di chuyển về bên trái nhưng chậm chạp không quyết định có giẫm xuống không.

Tự cân nhắc một lát, mũi chân Triệu Khách đột nhiên thay đổi phương hướng không giẫm vào miếng gạch men xanh đó, mà bước một bước thật dài định bước qua miếng gạch men xanh.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn không tin tấm da hồ ly này, dù đối phương thể hiện rất nhiều thành ý, Triệu Khách cũng không muốn giao mạng của mình vào một thứ không biết là cái gì.

Chỉ là vẫn chưa bước ra một bước này, dưới chân Triệu Khách đột nhiên trầm xuống, còn chưa kịp đặt chân vào viên gạch kia đã đột nhiên vỡ ra một cái lỗ, thậm chí Triệu Khách không kịp nhảy ra, cả người lẫn miếng gạch vuông kia lập tức rơi thẳng xuống dưới.

Chương 170: Không phải tay của ta!..

“Ầm!”

Cơ thể Triệu Khách lộn một vòng trên mặt đất, đã tháo dỡ được lực đánh vào trên người nhưng vẫn bị ngã rất mạnh, cũng may cái hố này không phải thẳng đứng, mà là một sườn dốc khoảng sáu mươi độ, nếu không lần này hắn không chết cũng phải tàn phế.

Khụ khụ khục…

Triệu Khách đưa tay xua đi tro bụi trước mắt, một tay khác kéo tấm phù chú giấy trên lưng xuống, nhưng phù chú đã bị rách tả tơi trong quá trình hắn trượt xuống, chỉ còn sót lại chút cặn bã.

“Ngươi tính kế ta!”

Triệu Khách lấy tấm da hồ ly trong ngực ra, thật ra vừa nãy hắn đứng yên tại chỗ đã nhận ra vấn đề.

Hiển nhiên cạm bẫy kia đã trải qua sự xử lý đặc thù, ngươi đi qua đi lại thì không sao cả, nhưng nếu đứng ở bên trên một lúc lâu, cát đọng ở trong cơ quan sẽ nhanh chóng trôi qua, sau cùng chạm vào cơ quan.

Chỉ là cái tên này kéo dài thời gian, khiến hắn phát động cơ quan của cạm bẫy, nó biết hắn không tin nó còn ra vẻ mê hoặc.

Tấm da hồ ly bị Triệu Khách xách trong tay, cũng không trả lời Triệu Khách.

“Không nói câu nào đúng không!”

Thấy thế, Triệu Khách lấy ra hộp thuốc lá bằng bạc của mình ở trong sách tem, lúc ấn xuống chốt của bật lửa, chỉ thấy một ngọn lửa bùng lên từ trong bật lửa.

“Ngươi không nói lời nào, có tin ta đốt ngươi trước không!”

Triệu Khách nói xong liền muốn đưa bật lửa về phía tấm da hồ ly.

“Ta đang giúp ngươi.”

Thấy Triệu Khách không giống đang nói đùa, trên tấm da hồ ly lóe lên một tia sáng xanh, khẽ nói với Triệu Khách: “Ngươi giúp ta, ta sẽ cho ngươi thù lao, thù lao mà ngươi không ngờ tới.”

Triệu Khách lấy ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, đặt ở dưới sống mũi nhẹ nhàng ngửi mấy hơi, hút thuốc lá sợi đông bắc mấy ngày, lúc ngửi thuốc lá trên tay lập tức cảm thấy không có mùi vị.

Nghe được giọng trên tấm da hồ ly, hắn không nhịn được nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta cũng không thích lời nói suông, trước tiên phải nói rõ ràng thù lao, ngoài ra ta không cảm thấy ngươi đang giúp ta, cho nên đừng nói cái gì mà nợ nhân tình của ngươi.”

“Vô lại!”

Trên tấm da hồ ly lấp lóe ánh sáng yếu ớt, dường như chưa từng thấy ai giống Triệu Khách, nó giúp hắn thoát khỏi sự khống chế của những người kia, kết quả lại biến thành nó không đúng.

“Giúp ta, ta cho ngươi một cơ duyên lớn!”

Tấm da hồ ly thử trò chuyện với Triệu Khách.

Thế nhưng Triệu Khách vẫn là câu nói kia, bánh vẽ gì đó đều là vô nghĩa, muốn hợp tác trước tiên phải bỏ ra chút thành ý.

“Đáng chết!”

Tấm da hồ ly bị Triệu Khách chặn họng, sau khi chửi thẩm một câu, dứt khoát không lên tiếng nữa.

Triệu Khách thấy nó không nói lời nào cũng lười để ý đến nó, đánh giá xung quanh không biết đây là nơi quái quỷ gì, trông nơi này như một động đá dưới đất, nhưng hình như rất nhiều chỗ đã được người ta tạo hình.

Triệu Khách đưa tay sờ tảng đá xung quanh bóp thật mạnh, chỉ thấy trên tảng đá bị Triệu Khách bóp ra một lớp bột phấn thật dày.

“Vôi?”

“Cái này gọi là bạch thạch, có khả năng chống phân hủy rất mạnh, tác dụng dưỡng xác thần kỳ, ngươi gõ tảng đá này ra mà xem, trong tảng đá sẽ có một vài bảo thạch rất đặc biệt.”

Lúc này tấm da hồ ly lại mở miệng, hiếm khi nào nó lại nói một câu dài như vậy, Triệu Khách nghe vậy lấy ra một con dao cùn dùng để chặt xương ở trong sách tem, dùng sức đập hai cái, tảng đá rất giòn, chỉ nện mấy cái đã vỡ ra một lỗ hổng.

Một hòn đá màu đen to khoảng móng tay lăn ra từ bên trong, Triệu Khách nhặt hòn đá lại, cầm trong tay cẩn thận đánh giá.

Phát hiện hòn đá đen bóng này có cảm giác như đá cẩm thạch, nhưng cầm trên tay lại vô cùng nhẹ nhàng, gần như không cảm nhận được trọng lượng gì.

Triệu Khách thử chuyển hóa hòn đá vào trong sách tem.

Tem tài liệu (phổ thông): Hôi lân thạch

Công dụng đặc thù 1: Bố trí trận pháp

Trong Bạch thạch nham dư thừa rất nhiều linh khí, có hiệu quả tụ khí rất mạnh, có thể dùng để bố trí trận pháp.

Công dụng đặc thù 2: Luyện thi

Phối hợp với chú thuật đặc biệt là tài liệu cực tốt để luyện thi.

“Đây được coi là thành ý?”

Trên tấm da hồ ly lấp lóe ánh sáng, hỏi Triệu Khách.

Triệu Khách cẩn thận quan sát nó, đột nhiên cảm giác hình như ánh sáng trên người nó càng mạnh hơn trước đó rất nhiều.

“Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc nơi này là chỗ nào trước, ngoài ra ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”

Nghe thấy hình như Triệu Khách đã đồng ý hợp tác với nó, trên tấm da hồ ly vội vàng lấp lóe ánh sáng, nói với Triệu Khách: “Ngươi chỉ cần giúp ta tìm ra một cái hộp sắt vuông vức, phá hủy nó là được.”

Tấm da hồ ly nói xong, bên tai Triệu Khách nhận được một tiếng nhắc nhở.

Nhiệm vụ chi nhánh 3: Tìm ra Trấn hồn hạp.

Nhắc nhở nhiệm vụ: Tìm ra Trấn hồn hạp cho Quỷ hồ, giúp đỡ phá hủy hộp.

“Được, ngươi nói trước đi, rốt cuộc nơi này là sao, ngoài ra… Ta nhớ ngươi đã từng nói sẽ cho ta cơ duyên lớn gì đó.”

Sau khi Triệu Khách nhận nhiệm vụ không nhịn được híp mắt lại, bắt đầu tiến thêm một bước dò hỏi tấm da hồ ly.

“Cái đồ tham lam!”

Đối mắt với tên vô lại nói không giữ lời, không ngừng đòi lợi ích như Triệu Khách, tấm da hồ ly cũng chỉ có thể thầm mắng xui xẻo.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)