1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
  4. Tập 16: Chậm một bước (c151-c160)

[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố

Tập 16: Chậm một bước (c151-c160)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 151: Chậm một bước..

Trong mấy bức ảnh khác, có thể nhận ra đây là một công sự phòng ngự, nhưng trong hồ sơ ghi lại lúc ấy đám Quỷ tử muốn phản công, lại đào rỗng cả đỉnh núi.

Có lẽ không đợi được Quốc quân phản công, lại đột nhiên tuyên bố bỏ hoang công sự phòng ngự này, đồng thời chặn tất cả cửa vào.

Trong phần tiếp theo của tư liệu là ghi chép ký ức của một Quỷ tử, bên trong nhắc đến bọn họ đào được một thứ ở công sự phòng ngự này, kết quả đêm hôm sau những thủ vệ và nhân công tham gia đào núi đều chết.

Hơn nữa, sau đó xuất hiện một quái vật rất kỳ quái, giết rất nhiều người của bọn họ, cuối cùng bị ép phải lựa chọn từ bỏ.

Trong ghi chép ký ức còn có một bức ảnh được chụp ở góc độ rất kỳ quái, có một pho tượng đá trông là Linh nữ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện hình như tròng mắt tượng đá đang nhìn mình chằm chằm.

Sau khi xem xong từng tờ một trong tài liệu, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Binh nói: “Cho nên, ý ngươi là phía dưới ngọn núi kia có một cổ mộ?”

“Không… Không rõ lắm, ý của Trương giáo sư là, có lẽ không phải cổ mộ mà là một di chỉ càng lớn hơn, bởi vì Trường Bạch sơn nằm giữa Nữ Chân tộc và Mãn tộc, còn là một Thánh địa, có lẽ bên trong chôn giấu Thánh vật của Nữ Chân tộc.”

Thật ra Khâu Binh không biết quá nhiều, nhưng hắn ta vẫn phụ trách bảo vệ Trương Hải Dương, tai nghe mắt thấy rất nhiều bí ẩn.

Phải biết rằng, những thứ này đã được gọi là hồ sơ tuyệt mật ở thời đại này.

“Hắc hắc, nếu thật sự là một di chỉ, vì sao các ngươi chỉ dẫn theo từng đó người?”

“Chuyện này là tuyệt mật, Trương giáo sư còn chưa được phê duyệt, nhưng Vương Mẫn Tài nói hắn phát hiện cửa vào, chúng ta mới vội vàng chạy tới.”

Vừa nghe đến Vương Mẫn Tài, Triệu Khách cau mày.

Dường như ngọn nguồn tất cả mọi chuyện đều từ vị bí thư chi bộ thôn này, nhưng mấu chốt là tên này đã chết, hắn còn không có cơ hội tra khảo hắn ta.

Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Khách nói: “Được, nhưng điều kiện là sau khi tìm được bảo vật trong di chỉ, phải chia cho ta một nửa.”

“Một nửa! Ngươi không sợ ăn vỡ bụng à?” Khâu Binh trợn mắt, sau khi thầm chửi một câu trong lòng vẫn gật đầu đồng ý.

Hai người bàn bạc một chút, chuẩn bị để sáng sớm ngày mai lên đường, đúng lúc này bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

“Cạch!”

Cửa viện vừa mở ra, Triệu Khách ngẩng đầu lên đã thấy thôn trưởng lo lắng đứng ở bên ngoài.

Nói thật, lần đầu tiên Triệu Khách gặp thôn trưởng, thấy đây là một lão nhân khuôn mặt hồng hào, làm người hiền lành, qua một ngày lại như hoàn toàn biến thành người khác.

Trên mặt lún phún râu cũng không buồn cạo, đôi mắt đã trũng sâu vào trong hốc mắt, thâm xì như gấu mèo, khóe mắt vẫn còn ghèn mắt. Triệu Khách vừa mở cửa đã ngửi được mùi thuốc và mùi rượu nồng nặc trên người hắn ta, nhìn trạng thái tinh thần này, có thể thấy một ngày này hắn ta chưa từng nghỉ ngơi.

Sau khi thấy Triệu Khách, ánh mắt thôn trưởng sáng lên, một phát túm tay Triệu Khách nói, “Tứ Hỉ, xảy ra chuyện rồi, Khâu Binh kia đã chạy trốn, ngươi nhanh chóng dẫn người đuổi theo, hắn chưa quen thuộc với cuộc sống trong núi này, chắc chưa chạy xa, nhất định phải bắt hắn về, nhất định…”

Nói xong lời cuối cùng, chỉ thấy trên khuôn mặt già nua của vị thôn trưởng này hiện ra vẻ tàn nhẫn, đưa tay ra hiệu cắt cổ.

Nếu những thôn dân khác nhìn thấy tình cảnh này, e rằng cũng không tin được lời nói này lại xuất phát từ miệng của vị thôn trưởng đã hơn sáu mươi này.

Đừng nói đến thôn dân đã ở cùng với thôn trưởng mấy chục năm, ngay cả loại người xa lạ mới qua lại mấy lần với thôn trưởng như Triệu Khách cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Dường như phát hiện ánh sáng kỳ quái lóe lên trong mắt Triệu Khách, chỉ thấy thôn trưởng đưa tay giữ chặt cánh tay Triệu Khách, sải bước đi vào trong sân, đóng cửa sân lại, lúc này mới khẽ nói với Triệu Khách.

“Tứ Hỉ, ta nói cho ngươi biết, lần này ngươi không thể nương tay, không phải ngươi chưa có thê tử à, ả đàn bà do Trương Hải Dương dẫn theo cũng không tệ, trông rất xinh đẹp, đến lúc đó cho ngươi lấy làm thê tử.”

“Điều này… Không tốt lắm.”

Triệu Khách cau mày, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, trong mắt thể hiện ra chút mỉa mai nhìn chằm chằm thôn trưởng.

Dường như thôn trưởng cũng không chú ý đến giọng điệu châm chọc mỉa mai của Triệu Khách, tiếp tục ra sức khuyên lơn.

“Có gì không tốt chứ, ngươi nghĩ thoáng một chút, ngươi không làm việc này, nha đầu kia rất xinh đẹp, đến lúc đó ngươi dùng xích sắt khóa lại, đến khi sinh gấu con, còn không quyết tâm sống cùng ngươi sao. Nếu không, cũng không xem ngươi xấu xí thế nào kìa, có cô nương nhà ai gả cho ngươi hả, ngươi có muốn đôi giày rách Lý quả phụ ở cửa thôn không?”

Được thôn trưởng nhắc nhở như vậy, trong đầu Triệu Khách lại nghĩ đến một chuyện khác, hình như vị Lý quả phụ này là tiểu tình nhân của Vương Mẫn Tài, biết đâu nàng sẽ biết chút gì đó về tư liệu.

“Còn tên Trương Vĩ kia thì sao?” Triệu Khách không yên tâm hỏi.

Khóe miệng thôn trưởng giật giật, khẽ nói: “Vừa rồi ta đã để tiểu tử Cẩu Đản kia dẫn người đi ra sau đào hố, đến lúc đó chôn vào bên trong, chờ đến đầu xuân sang năm ta lại đến báo, nói bọn họ lạc đường, mất tích ở trên núi.”

Chương 152: Chậm một bước (2)..

Nghe đến đây, trong lòng Triệu Khách không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo, trước đó hắn bàn bạc với hắn ta là tạm thời không báo việc của đội khảo sát, nhưng chưa bao giờ nói vị thôn trưởng này phải xử lý như vậy.

Chỉ không ngờ, mới qua một ngày, vị thôn trưởng này càng ngày càng to gan, lại nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm cho xong, hoàn toàn giải quyết những rắc rối này, đây cũng không phải lừa trên gạt dưới nữa, hoàn toàn là coi mạng người như cỏ rác.

Sắc mặt Triệu Khách dần trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: “Được, đêm nay chúng ta lên đường, ngươi về nghỉ ngơi đi.”

“Đêm nay cái gì!”

Thôn trưởng ngạc nhiên như mèo bị đạp trúng đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên chỉ vào mũi Triệu Khách nói: “Tứ Hỉ, ngươi bị ngu à, chờ đêm nay cũng không biết thằng nhãi chết bầm kia đã chạy đi đâu rồi.”

“Ta nói, đêm nay lại nói!”

Đôi mắt Triệu Khách lóe lên, trong mắt lấp lóe một vòng u quang, lại đã phát động thuật Quỷ hoặc, sắc mặt thôn trưởng cứng đờ, vẻ mặt dần trở nên chết lặng.

“Đi thôi, trở về ngủ một giấc thật ngon.”

Chỉ mong vị lão nhân cẩn thận trông coi thôn làng cả một đời này trở về ngủ một giấc, sau đó có thể từ bỏ suy nghĩ này.

“Ngươi cứ thả hắn đi như vậy à!”

Sau khi tiễn thôn trưởng về, chỉ thấy Khâu Binh thò đầu ra từ trong nhà, đi đến bên cạnh Triệu Khách dò hỏi.

Hắn ta không thấy rốt cuộc Triệu Khách đã làm thế nào để thôn trưởng ngoan ngoãn về đi ngủ, nhưng hắn ta đã nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người, cách khe cửa nhìn bóng lưng thôn trưởng rời đi, trong mắt Khâu Binh không nhịn được xuất hiện một luồng sát khí.

“Giết hắn? Để thôn làng loạn hơn à? Hơn nữa, chỉ cần không có tin tức về cái chết của ngươi, hắn cũng không dám làm gì.”

So sánh với dáng vẻ mất hồn vừa rồi của thôn trưởng, Triệu Khách càng tin tưởng hắn ta chỉ uống rượu nhất thời hồ đồ.

Khâu Binh thấy thế cũng không tiện nói gì nữa, cúi đầu nhìn xung quanh, nghi ngờ nói: “Xác chết đâu??”

Trước đó xác chết thôn dân kia ngã trên mặt đất, nhưng bây giờ đã không thấy xác chết đâu nữa rồi?

Lúc quay đầu nhìn lại thấy Triệu Khách không để ý đến hắn ta, mà đi vào nhà cầm súng săn đeo lên lưng.

Hắn dự định đến chỗ Lý quả phụ tìm xem, xem có thể tìm được tư liệu do Vương Mẫn Tài để lại không.

Nhà Lý quả phụ ở đầu thôn cũng cách nhà hắn không xa, Triệu Khách cũng không cần tìm bảng số phòng, bởi vì lần trước trốn trên tàng cây với Phùng Ba, trên cơ bản đã nhìn rõ ràng việc xấu của Lý quả phụ và Cẩu Đản.

Hai ngày nay trong thôn liên tục xảy ra chuyện, khiến bây giờ thôn dân đều trốn trong nhà, phần lớn đều không muốn đi ra ngoài, Triệu Khách đi đến trước cửa nhà Lý quả phụ, đang định gõ cửa.

Nhưng đưa tay đẩy lại thấy cửa sân đã mở ra, đồng thời Triệu Khách nhếch mũi lên, không nhịn được cau mày, nói thầm: “Nguy rồi!”

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, tuy đã được che giấu nhưng không thể lừa gạt được khứu giác của hắn, lúc này Triệu Khách sải bước lao vào nội viện, đuổi theo mùi máu tươi này, đẩy cánh cửa nhà bếp ở bên cạnh ra.

Ánh mắt liếc qua thấy bên cạnh vạc nước dính đầy vết máu, Triệu Khách sải bước tới gần, nhẹ nhàng mở nắp vạc nước ra,

Chỉ thấy một đầu người trồi lên từ trong vạc nước, khuôn mặt tái nhợt đã bị ngâm đến sưng phù, mái tóc đen nhánh thật dài trôi nổi trong chum nước khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

“Bị người nhanh chân đến trước!”

Triệu Khách xoay người đi vào phòng ngủ, ánh mắt liếc qua, chỉ thấy trong phòng ngủ sạch sẽ, đệm giường, tủ quần áo đều có vẻ rất sạch sẽ, có thể nhận ra ngày thường Lý quả phụ này rất thích sạch sẽ.

“Kỳ quái!”

Thấy thế, không biết vì sao Triệu Khách luôn cảm thấy hơi không đúng vì nơi này quá sạch sẽ, nếu cứng rắn cướp đoạt, chắc chắn sẽ vơ vét căn phòng đến lộn xộn.

Nếu không phải chơi cứng, sẽ có khống chế tinh thần giống hắn, vậy hoàn toàn không cần giết người để che giấu.

Trong chốc lát Triệu Khách không thể nghĩ rõ ràng, tìm kiếm trong nhà một lượt, sau khi xác thực không tìm được bất kỳ tư liệu nào mà Vương Mẫn Tài để lại, chỉ có thể xoay người rời đi trước.

Trong lòng không nhịn được thấy tiếc hận, là hắn chậm một bước bị người đưa thư khác đến trước cướp vào tay, không có phần tài liệu kia, Triệu Khách thấy thế đành phải từ bỏ.

Triệu Khách mới rời khỏi nhà Lý quả phụ không bao xa, đột nhiên cau mày, âm thầm cầm dao găm ở trong tay, không quay đầu lại chỉ chạy nhanh hơn mấy bước, xoay người đi vào một ngã rẽ.

“A?”

Một bóng đen lấm la lấm lét thò đầu ra từ sau tường, ngẩng đầu lên thấy bóng dáng Triệu Khách đã biến mất.

Không nhịn được khóe mắt giật giật mấy cái, sải bước đi theo, nhưng không chờ hắn ta đi được hai bước đã có một bàn tay thô ráp khoác lên vai hắn ta.

Đồng thời một con dao găm lạnh băng áp sát lên cổ họng hắn ta, mùi máu tươi dày đặc trên đó khiến sắc mặt người thanh niên này trở nên trắng bệch.

“Đi theo ta lâu như vậy, hay là đến chỗ ta ngồi một chút?”

Triệu Khách lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mắt, đây không phải ai khác mà là Cẩu Đản.

“Tứ… Tứ Hỉ thúc, là ta!”

Chương 153: Ám hiệu..

Cả người Cẩu Đản cứng đờ, hai chân không ngừng run rẩy, chỉ thấy một một luồng sương trắng theo mùi tanh tưởi gay mũi chảy ra từ trong đúng quần Cẩu Đản.

Triệu Khách cau mày, trong mắt thoáng hiện ra mấy phần chán ghét, một chân đá văng Cẩu Đản, mắng: “Đồ ngu, đi theo ta làm gì?”

“Thôn trưởng dặn ta đi ra phía sau thôn đào hố, vừa đào xong thấy ngươi đi ra từ nhà Lý quả phụ, Tứ Hỉ thúc, ta…” Cẩu Đản im lặng một lúc lâu, dường như cuối cùng đã lấy được can đảm nói: “Tứ Hỉ thúc, Lý quả phụ đã ở với ta!”

Triệu Khách nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Cẩu Đản, khóe miệng giật giật: “Ngươi đi theo ta chỉ vì chuyện này?”

“Ừm hừ!”

Cẩu Đản nghiêm túc gật đầu.

Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được thở sâu nhìn xung quanh, tiến lên vỗ vai Cẩu Đản, đợi sau khi thấy đống cỏ khô bên cạnh, Triệu Khách hơi híp mắt lại hỏi nhỏ: “Ngươi thật sự thích quả phụ này?”

“Thích, đời này ta chỉ có nàng! Mặc kệ trước đó nàng từng có cái gì với Vương bí thư chi bộ thôn, Triệu thọt, hay là thôn trưởng, còn có Tứ Hỉ thúc, ta đều thích nàng.”

“Ồ! Vậy à, vậy ngươi đi theo nàng đi.”

Triệu Khách còn chưa nói hết câu, con dao găm trên tay đã đâm vào sau lưng Cẩu Đản, một dao đâm thẳng vào trái tim Cẩu Đản, lưỡi dao khuấy mạnh một cái, chỉ thấy máu tươi phun ra tung tóe theo rãnh máu ở trên dao găm.

Cẩu Đản trợn to mắt, há hốc mồm, lấy ra một túi khăn ướt từ trong sách tem, dùng sức lau bàn tay như đang lo lắng mùi hôi thối trên người Cẩu Đản sẽ dính vào tay mình.

Thật ra hắn không muốn giết Cẩu Đản, nhưng ai bảo đứa nhỏ này lại thấy hắn đi ra từ nhà Lý quả phụ, tuy vẫn chưa thể xác định sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hắn có phải trở về thôn này nữa không.

Nhưng Triệu Khách không muốn để lại tai họa ngầm gì ở chỗ này.

Sau khi nhìn đống cỏ khổ, Triệu Khách ném khăn ướt trên tay ra, xoay người nhanh chóng rời đi.

“Vù vù…”

Đã là tháng mười, cơn gió càng ngày càng lạnh, cảm giác lạnh như kim châm, lạnh băng đâm vào xương cốt người ta.

“Sạt sạt sạt…”

Một tràng tiếng động kỳ dị vang lên trong góc, không biết có mấy con chuột chui ra từ chỗ nào, lần theo mùi máu tươi bò lên trên đống cỏ khô cứ như đã ngửi được món ngon gì đó, hưng phấn kêu chít chít.

Đột nhiên lại nghe “soạt” một tiếng, một đôi tay đột nhiên thò ra từ phía dưới đống cỏ khô, sau khi bắt được con chuột trên đống cỏ khô, nhanh chóng kéo vào trong đống cỏ khô.

Không lâu sau, chỉ thấy Cẩu Đản chậm rãi bò ra từ trong đống cỏ khô, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, nhếch môi mỉm cười, đứng lên sải bước rời đi.

“Sạt sạt sạt…”

Trời còn chưa sáng, hai bóng người một trước một sau sải bước đi trong rừng cây đen như mực, bước chân giẫm lên lá cây thật dày, dù đi nhẹ nhàng đến mức nào cũng vang lên tiếng lá khô vỡ nát.

Triệu Khách đi ở phía trước, tuy đi trong rừng cây vào ban đêm nhưng có Hoàng kim đồng, Triệu Khách cũng không lo không thấy mọi thứ.

Sau lưng hắn đeo một cái balo to màu xanh quân đội, nếu nhìn kỹ cái balo này sẽ phát hiện đây là cái mà Phùng Ba đeo trên lưng vào đêm đó, chỉ có điều sau đó Phùng Ba đuổi theo quái vật kia, kết quả bị Triệu Khách thu vào sách tem.

Trong đó không có quá nhiều đồ dùng, cũng chỉ có một ít phù chú không biết dùng như thế nào, còn có một ít bột phấn màu trắng.

Triệu Khách từng thử thu phù chú vào trong sách tem, dựa vào sách tem để xem đây là phù chú gì.

Tuy nhiên sau khi chuyển hóa, Triệu Khách lập tức thấy thất vọng, sau khi thu vào sách tem chỉ có một dòng ghi chú viết là phù chú chưa kích hoạt.

Hiển nhiên nếu muốn sử dụng những phù chú này, cần có thủ pháp và khẩu quyết đặc thù, sau khi kích hoạt mới có thể sử dụng.

Ngược lại sách tem đã đưa ra đáp án với những bột phấn màu trắng đó.

Hủ âm phấn: Có hiệu quả thương tổn cực lớn với sinh vật có âm khí rất nặng.

Thứ này cũng là một món đồ tốt với hắn, tuy không biết phải chế tạo như thế nào, nhưng một túi lớn này nặng ít nhất bảy, tám cân, hắn có thể dùng một lúc lâu.

Đương nhiên, những thứ này đều bị Triệu Khách chuyển vào trong sách tem, mặc dù phải làm dáng nhưng hắn chưa ngốc đến mức đeo balo nặng bảy tám cân leo núi.

Triệu Khách cầm một con dao bổ củi trong tay, chém ra một con đường nhỏ ở trong rừng cây, nhưng bởi vì thời tiết quá lạnh nên trên cơ bản cây cỏ trong rừng cây đều khô héo, cũng không đầy muỗi như trong rừng mưa nhiệt đới.

Cộng thêm Hơi thở tự nhiên, Triệu Khách như cá gặp nước ở chỗ này, hành động tự nhiên như thợ săn đã đánh dã thú ở trong núi cả nửa đời người.

Nhưng trong lòng Khâu Binh, dù Triệu Khách ngụy trang thế nào, hắn ta đã kiên định phân loại Triệu Khách thành loại nhân vật nguy hiểm như tàn dư của bọn cướp.

“Sạt!”

Lúc này, Khâu Binh đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, trong lòng thầm kêu không tốt, vội đưa tay muốn túm lấy thân cây xung quanh, nhưng chưa chờ hắn ta bám chặt lấy, thân cây đã gãy trước.

Nhưng cũng may ngay lúc này có một cánh tay nắm chặt tay Khâu Binh, trong đêm tối không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Triệu Khách, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần lại vô cùng rõ ràng.

Chương 154: Ám hiệu (2)..

Đưa tay kéo Khâu Binh lên từ trong vũng bùn, Triệu Khách cúi đầu thấy vùng bùn phía dưới cũng phải sâu ít nhất năm sáu mét.

Bùn đất xung quanh vũng bùn đông cứng hè ẩm ướt, lúc bóp sẽ thấy xốp như kem tươi, căn bản không tốn chút sức nào.

Trong núi rừng tích lũy lá khô quanh năm suốt tháng, dần dần đã che lại cái hố này, mặt ngoài trông như đất bằng, căn bản không nhìn ra đây là một cái bẫy.

Nếu thấy sự rơi xuống lại không có người giúp đỡ, muốn trèo lên sẽ rất khó khăn, thậm chí trong quá trình leo lên chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ khiến bùn đất bị sụp đổ, trực tiếp chôn sống người ở trong đó.

Trong rừng núi này còn có rất nhiều loại cạm bẫy thiên nhiên thế này, nếu không phải Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng và Lôi Mẫu, có lẽ đổi lại là người bình thường, không phải lạc đường trong vùng núi thẳm thì cũng rơi vào trong vũng bùn.

“Đáng chết, ta nghĩ mãi mà không rõ, tại sao ngươi phải đi đường ban đêm.”

Khâu Binh ngồi dưới đất kéo ống quần ra, chỉ thấy một vết thương kéo dài từ gót chân đến vị trí đầu gối, máu tươi đã sắp nhuộm đỏ ống quần.

“Xem ra ngươi cũng không vội lắm?”

Sau khi Triệu Khách nghe Khâu Binh nói vậy, không nhịn được cau mày, giọng nói mang theo vẻ trêu chọc dò hỏi.

Tuy Khâu Binh không am hiểu cách nói chuyện nhưng hắn ta cũng không ngốc, từ đầu đến cuối vẫn giữ được sự cảnh giác và đề phòng với Triệu Khách.

Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy cũng không trả lời, chỉ nhanh chóng lấy băng vải ra, quấn chặt vết thương.

Thấy Khâu Binh không trả lời, Triệu Khách cũng không tiếp tục vặn hỏi, tâm lý đề phòng của loại người này rất mạnh, cộng thêm ý chí lực rất kiên định, trừ khi đúng lúc hắn ta thả lỏng tinh thần, nếu không Quỷ hoặc cũng không thể làm gì hắn ta.

Về phần tại sao đi đường vào ban đêm, thật ra phần lớn là Triệu Khách đang lo lắng bốn người đưa thư ở trong thôn, cộng thêm hài tử kia có khoảng năm người, trong đó ba người đã lộ, Triệu Khách cảm thấy ba người này không có uy hiếp quá lớn với mình.

Thứ thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy áp lực, vẫn là hai người đưa thư đang trốn trong bóng đêm, hai ngày qua trong thôn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hai người này vẫn còn trốn rất kỹ, hoặc là rất gà, hoặc là cao thủ hiểu rõ quy tắc.

Hắn muốn bảo đảm có thể né tránh tầm mắt của bọn họ, ban đêm mới là minh hữu lớn nhất của hắn.

Có Dạ giáp cộng thêm Hơi thở tự nhiên, Hoàng kim đồng và Lôi Mẫu giúp đỡ, nếu đối phương đuổi theo, hắn hoàn toàn có thể chiếm được sự chủ động.

Thậm chí, Triệu Khách có sự chờ mong, chờ mong có người đuổi theo, để hắn dựa vào ưu thế mặt đất để diệt hắn ta.

Nhưng theo sắc trời càng ngày càng sáng, sự chờ mong và chút thủ đoạn nhỏ của Triệu Khách đã thất bại.

“Ừm, bên kia là hướng tây nam.”

Khâu Binh dừng lại cầm bản đồ và kim chỉ nam trên tay, sau khi cẩn thận so sánh phương hướng sơn mạch xung quanh, chỉ vào một ngọn núi nơi xa nói.

Trông sơn phong có vẻ rất gần, nhưng thật sự đi qua đó cũng không dễ dàng như vậy.

Khâu Binh đã không vội vàng, đương nhiên Triệu Khách không thể vội vàng hơn hắn ta, lấy ra một miếng thịt cá Empurau và một cốc nước trà nóng hổi, ngồi bên cạnh vừa ăn vừa uống.

Nếu nói điểm thần kỳ nhất của sách tem, chắc chắn là mục có thể giữ ấm vĩnh viễn này, lúc bỏ vào có nhiệt độ gì, lúc lấy ra sẽ có nhiệt độ đó.

Đảm bảo mình vĩnh viễn có thể được ăn món ngon có cảm giác tốt nhất, hương vị ngon nhất.

“Nếm thử đi!”

Triệu Khách thấy Khâu Binh đứng bên cạnh nuốt nước miếng, rất hào phòng đưa thịt cá trên tay tới.

“Không cần, ta có mang lương khô!”

Khâu Binh lắc đầu quay lưng về phía Triệu Khách, không biết đang gặm cái gì nhưng có thể nghe được tiếng nhai nuốt “răng rắc” ở trong miệng Khâu Binh.

Triệu Khách nhìn lên không biết gia hỏa này trộm được lõi ngô ở đâu ra, cầm trong tay bắt đầu gặm.

Loại lõi ngô này đều là mấy lõi ngô được đặt trong sân phơi, cứng rắn không khác gì cục đá, lại bị Khâu Binh coi là lương khô.

Thấy thế, Triệu Khách không những không thấy buồn cười, ngược lại trong lòng còn cảm thấy bội phục cái tên tính tình ngay thẳng này.

Hắn ta như một người được đúc từ sắt, chưa từng buông bỏ sự đề phòng và cảnh giác, Triệu Khách thấy vết thương do đạn bắn ở trên mặt hắn ta càng giống một loại huân chương.

Triệu Khách cũng không khuyên hắn ta nữa, chờ hắn ta ăn no rồi hai người tiếp tục lên đường.

Cho đến khi trời sắp tối, hai người mới chạy tới chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Khách chưa bao giờ cảm thấy ngọn núi này lại cao như vậy.

“Ngươi xác định ngươi không tìm sai chỗ?”

Triệu Khách đánh giá hai bên một chút, mặc dù ngọn núi này khá cao nhưng thật ra dáng vẻ không khác mấy đỉnh núi xung quanh là bao.

Ngay cả Triệu Khách cũng có thể cảm nhận được tâm trạng kích động trên người hắn ta, nhưng loại kích động này lại cho người ta cảm giác giống tức giận hơn.

Nhưng lúc loại tâm trạng này sắp bộc phát lại bị Khâu Binh đè xuống, ánh mắt của hắn ta nhanh chóng khôi phục sự cảnh giác của ngày xưa.

Hai người đi lên núi theo đường núi, không nhìn bầu trời đã sắp tối đen, hai người đi đến bên cạnh một hồ nước rồi dừng lại.

Chương 155: Cá nheo..

Triệu Khách ngồi dưới đất lau mồ hôi trên trán, nhìn quanh một vòng, đây cũng là một nơi hoang sơn dã lĩnh.

Nước suối chạy xuống theo phiến đá trên núi, hình thành một đầm nước ở chỗ này, phía trên có lá khô và lục bình xanh mơn mởn, Triệu Khách còn có thể nhìn thấy bóng dáng một vài con cá thoáng lên rồi biến mất ở dưới nước, đây là động vật sống duy nhất ngoại trừ chim chóc mà hắn thấy từ lúc lên núi đến nay.

Ngoại trừ cái đó ra, hai người căn bản không thấy bất kỳ dấu vết nào liên quan đến Trương Hải Dương.

Thậm chí Triệu Khách còn hơi nghi ngờ, có phải Khâu Binh nhận nhầm đường không, chỗ trước mắt còn chả có cả cứt chim, Triệu Khách thật sự không nghĩ ra nơi này có thể có di tích gì.

“Không thể nào, chắc chắn là nơi này.”

Nhưng thái độ của Khâu Binh lại rất kiên định, thấy thế Triệu Khách cũng không để ý đến hắn ta nữa, sau khi lấy ấm nước ra uống mấy ngụm lại đưa ấm nước cho Khâu Binh.

“Không cần!”

Khâu Binh nhìn ấm nước lại không nhận lấy, mà đi đến bên cạnh hồ nước trước mặt, uống mấy ngụm nước trong.

Sau khi uống hai ngụm nước lớn, Khâu Binh cảm thấy cả người có tinh thần hơn, đúng lúc này ánh mắt Khâu Binh đột nhiên nhìn lướt qua đống đá chồng chất bên cạnh.

Đợi sau khi nhìn rõ ràng sự kỳ lạ của đống đá này, đôi mắt Khâu Binh lập tức sáng ngời, nhanh chóng đi lên trước quan sát thật kỹ, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, nói: “Không sai, giáo sư từng đến nơi này, ngươi xem!”

Triệu Khách bước tới nhìn, đây chỉ là một đống đá vụn, cũng không thấy cái gì.

“Đây là mật mã của ta và giáo sư, dựng thẳng từng viên đá từ lớn đến nhỏ sắp xếp thành hình chữ cái, những cục đá nhỏ nằm ngang đại diện cho chữ số.”

Sau khi Khâu Binh giải thích như vậy, Triệu Khách nhìn lại thật sự thấy những tảng đá trước mắt có vẻ tán loạn, nhưng trên thực tế cũng được người ta đặt rất cẩn thận, không nhìn kỹ căn bản không nhận ra, thậm chí có nhận ra cũng chưa chắc hiểu được hàm ý trong đó.

Bởi vì muốn giải mật mã cần cuốn sách mật mã riêng, chỉ thấy Khâu Binh lấy ra quyển mật mã từ trong ngực, so sánh với trình tự sắp xếp trên tảng đá, giải mã từng chữ một.

Thật ra Trương Hải Dương để lại rất ít tin tức, chỉ có hai chữ, sau khi Khâu Binh tìm ra hai chữ này, Triệu Khách và Khâu Binh đều ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía đầm nước sau lưng, ngạc nhiên nhìn nhau đồng thanh nói: “Đường thủy?”

“Ngươi xác định không phiên dịch sai chứ?”

Triệu Khách cầm nhánh cây khuấy nước ở bên cạnh đầm, nhẹ nhàng khuấy một cái, phía dưới trở nên đục ngầu không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chẳng lẽ ý của Trương Hải Dương, đầm nước này là cửa vào?

Không biết có đúng Triệu Khách nghi ngờ không, mà là cả quãng đường lặn xuống đầy sự nguy hiểm không thể biết trước, dù hắn có hít thở thật sâu cũng chỉ có thể nín thở được ba phút.

Cân nhắc đến trong quá trình ngươi vận động trong nước, không chỉ tiêu hao thể lực, còn khiến ngươi tiêu hao dưỡng khí, giảm ba phút còn một nửa, nhiều nhất chỉ có thể chịu được một phút rưỡi, nếu không thể bơi ra ngoài thật sự đang tự tìm đường chết.

“Không sai, chỉ có ta và giáo sư biết loại mật mã này, giáo sư không chỉ là tiến sĩ kỹ thuật kiến trúc và khảo cổ học, còn là cao thủ phong thủy, nếu hắn nói ở phía dưới, tám chín phần mười không sai được, hơn nữa…”

Khâu Binh nói xong lời cuối cùng không tiếp tục nói thêm gì nữa, nhưng hắn ta chắc chắn cửa vào ở ngay phía dưới hồ nước.

Triệu Khách nhìn hồ nước một chút, sau khi do dự một lúc, nghiến răng quyết định phải đi xuống, nhưng trước khi xuống hắn muốn xem rốt cuộc tình huống phía dưới như thế nào.

“Được, ta đi vệ sinh trước.”

Triệu Khách giả vờ như muốn đi vệ sinh, dự định dùng Hư không nhãn xem tình hình như thế nào trước đó rồi lại nói, hắn tùy ý tìm một bụi cỏ rồi ngồi xổm ở bên trong bụi cỏ, Triệu Khách kích hoạt tròng mắt hư không.

Nếu không phải quan trọng, Triệu Khách thật sự không muốn sử dụng tròng mắt hư không.

Mỗi một lần kích hoạt tròng mắt hư không đều tốn 3 điểm bưu điện.

Lần trước bị Tam Linh cô nãi nãi phá mất một cái, hắn bị phản phệ, trừ thêm 3 điểm bưu điện ngoài định mức.

Hắn chỉ sử dụng tròng mắt hư không hai lần, cộng số tiêu hao đã đến đến mức độ 9 điểm bưu điện, trái tim Triệu Khách đang rỉ máu.

Nếu không phải vì tròng mắt hư không tăng thêm động thái thị giác, Triệu Khách đã sớm đổi con tem này đi cho xong.

Sau khi gọi ra tròng mắt hư không, Triệu Khách chỉ thấy tròng mắt màu xanh lam nhanh chóng xuyên qua bụi cỏ, tiến vào trong đầm nước.

Bởi vì đặc điểm tròng mắt hư không thuộc về hư vô, tốc độ di chuyển trong nước không chịu ảnh hưởng.

Ánh mắt liếc qua thấy chỗ sâu trong đầm nước như có một cái hố lớn, thoạt nhìn cái hố lớn này không giống tự nhiên xuất hiện, càng giống một cái ống xi măng hơn.

Thấy thế, Triệu Khách thao túng tròng mắt hư không nhanh chóng di chuyển qua đó, bên trong rất tối nhưng vẫn loáng thoáng thấy được con đường phía trước.

Nhưng càng đi sâu hơn, trái tim Triệu Khách cũng dần chìm xuống, quá dài, chỉ dựa vào chút kỹ năng bơi này của bọn họ mà muốn chui vào từ nơi này, có lẽ bơi được một nửa đã chết.

Đến lúc đó bơi ngược về cũng là một con đường chết.

Chương 156: Cá nheo (2)..

Triệu Khách mượn thị giác của tròng mắt hư không, không ngừng đi về phía trước thăm dò trong bóng tối, lúc này Triệu Khách thấy hình như phía trước có thứ gì đó đen sì rất mơ hồ, không nhìn rõ lắm.

Nhưng theo Triệu Khách càng bơi càng gần, chỉ thấy luồng sương đen trước mắt nhẹ nhàng sôi trào một cái, “xẹt” một con cá nheo hình thể dài rộng đột nhiên chui ra từ bên trong.

“ĐM!”

Cá nheo đột nhiên xuất hiện khiến Triệu Khách giật mình, đang định tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt Triệu Khách lướt qua, sắc mặt bản tôn Triệu Khách ở bên ngoài đầm nước đột nhiên trắng bệch.

Trái tim đột nhiên siết chặt như có một bàn tay đang nắm lấy trái tim hắn.

Trong thông đạo như ống nước trước mặt, một khuôn mặt người đã bị thối rữa gần hết hiện ra trong sương đen, không có mũi, trên mặt chỉ còn lại xương cốt, hốc mắt trống rỗng khiến sau lưng Triệu Khách trở nên lạnh lẽo.

Qua một lúc lâu, Triệu Khách mới tỉnh táo lại biết đây là một cái xác, không biết tại sao lại ở trong đường ống, trên cơ bản thịt trên cái xác đã bị cá nheo ăn sạch sẽ.

Về phần một đoàn sương đen, đó là tóc của người này, mái tóc dài như thế, Triệu Khách đoán đây chắc là xác một nữ nhân.

Sau khi vượt qua cái xác, không bao xa là một lối ra, đi lên từ trên mặt nước, Triệu Khách thấy đầu bên kia lại là một thông đạo giống như hầm trú ẩn nhân tạo.

“Xem ra trong tư liệu nói không sai, bên trong đỉnh núi này thật sự bị Quỷ tử đào rỗng rồi.”

Triệu Khách thử tiếp tục thăm dò về phía trước nhưng phát hiện hình như khoảng cách hơi xa, việc khống chế tròng mắt hư không cũng trở nên cố hết sức.

Tuy tròng mắt hư không không bị hạn chế cự ly, nhưng càng xa sẽ cần sức khống chế càng chuẩn xác hơn, bây giờ hắn có thể làm đến trình độ này, cũng dựa vào “Khôi lỗi sư” tăng thêm khống chế chuẩn xác, mới có thể đạt được khoảng cách như vậy, hiển nhiên không thể xa hơn được nữa.

Thu hồi tròng mắt hư không, Triệu Khách đưa tay xoa hai bắp đùi hơi run rẩy của mình, chậm rãi đi ra từ trong bụi cỏ.

“Cho ngươi! Ta còn tưởng ngươi chạy rồi chứ.”

Khâu Binh nói xong câu này ném một thứ cho Triệu Khách, Triệu Khách cầm lấy nhìn là hai cái da rắn khô quắt, Triệu Khách không cần nhìn kỹ, chỉ dựa vào mùi tanh của đất ở bên trên đã biết, cái này mới được lột ra từ rắn sống.

Thì ra, ngay trong khoảng thời gian Triệu Khách dùng tròng mắt hư không dò đường, Khâu Binh cũng không rảnh rỗi, là một lão binh, kỹ năng sinh tồn cũng khá cứng rắn.

Hắn ta phát hiện gần đó có ổ rắn, liền làm thịt tất cả rắn trong đó, chỉ cần cho đầy không khí vào bên trong, có thể sử dụng như một bình khí tạm thời.

Đương nhiên trong da một con rắn không giữ được bao nhiêu, nhưng vẫn có thể thêm một hơi.

“Ngươi thật sự là một thiên tài!”

Triệu Khách nhìn da rắn trên tay, lại đi đến bên cạnh hồ nước tiến hành xử lý thêm một chút nữa.

Không còn cách nào, mùi tanh trên da rắn quá nồng, hắn cũng không muốn hít một hơi, trong miệng đầy mùi tanh của đất.

Hai người xử lý tốt da rắn, cho đủ khí vào bên trong, buộc thòng lọng ở một đầu, đến lúc đó chỉ cần ngậm vào trong mồm rồi mở da rắn ra là có thể ép không khí vào trong miệng.

Triệu Khách nhét hai cái ở trên người, nhưng nhân lúc Khâu Binh không phát hiện, vụng trộm ném thêm mấy cái da rắn đầy không khí vào trong sách tem, dùng để đề phòng.

“Này, chắc chắn trong nước rất lạnh, ăn chút gì rồi xuống, ta bắt được một con cá nheo, mỗi người một nửa thì thế nào?”

Lúc này, Khâu Binh lấy ra một con cá nheo lớn dùng lá cây bọc lại từ bên cạnh, nhìn kích cỡ phải nặng ít nhất hơn mười cân, cũng không biết hắn ta làm thế nào mà bắt được, hai ba cái cắt con cá ra, đốt đuốc lên dự định ăn no rồi lại đi.

Đồng thời, Khâu Binh vẫn không quên tiện thể nhắc một câu, mời Triệu Khách cùng ăn, bởi vì sau khi xuống nước, chắc chắn đồ ăn của hai người ở trong balo đều bị thấm nước. Hắn ta không cảm thấy những đồ ăn của Triệu Khách bị ngâm nước lạnh còn có hương vị gì, vì vậy đề nghị bây giờ Triệu Khách ăn nhiều một chút.

Triệu Khách nhìn con cá nheo một chút, khóe miệng hơi giật giật, lập tức lắc đầu nói: “Không cần, ngươi tự thưởng thức đi.”

“Tùy ngươi!”

Khâu Binh không để ý tới Triệu Khách, vùi đầu há to miệng ăn, sau khi ăn no rồi, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức một chút rồi quyết định xuống nước.

Trước khi xuống nước, Triệu Khách không quên dùng một cách rất mơ hồ để nhắc nhở Khâu Binh trước, trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Khâu Binh, mong rằng sau khi nhìn thấy cái xác kia đừng có nôn đến ngất.

“Phù phù!”

Hai người lần lượt nhảy xuống nước, đầu tiên không nhịn được rùng mình một cái, vào thời điểm này nước trên núi đã lạnh thấu xương.

Triệu Khách bơi ở phía trước dẫn đường, đương nhiên cũng lo lắng sau khi Khâu Binh nhìn thấy xác chết, phản ứng quá lớn khiến hắn cũng gặp xui xẻo theo.

Bơi dọc theo con đường đã thăm dò vào vừa rồi, Triệu Khách thấy cái ống xi măng kia, ống xi măng kia chỉ có thể để một người bỏ vào bên trong, không gian rất hẹp, muốn quay lại cũng khó khăn, sau khi Triệu Khách chỉ chỉ, lại bơi vào trước.

Chương 157: Thái giám..

Khác với những thứ mà tròng mắt hư không thấy trước đó, Triệu Khách có Hoàng kim đồng có thể nhìn rất rõ ràng dưới nước, thỉnh thoảng sẽ có từng con cá nheo béo múp bơi từ trong đường ống xi măng này ra ngoài, Triệu Khách đoán những con cá nheo này đã coi đây là sào huyệt của mình.

Sau khi hút hết hai cái da rắn, Triệu Khách dần nhìn thấy cái xác kia, một mái tóc đen sì lay động trong nước như rong rêu.

Nếu không phải hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ hoảng sợ muốn chết ở chỗ này, Triệu Khách cúi đầu nhìn Khâu Binh, hiển nhiên hắn ta cũng phát hiện cái xác, dường như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Khâu Binh trắng bệch, há miệng muốn nôn thịt cá đã ăn trước đó ra ngoài.

Hắn ta nôn ra cũng không sao, nhưng những con cá nheo kia ngửi thấy mùi, nhanh chóng chen chúc về phía này.

“Không tốt!”

Triệu Khách thấy thế vẻ mặt tối tăm, vội vàng vẫy tay để Khâu Binh đi nhanh lên, hình thể những con cá nheo này rất dài rộng, nếu để bọn chúng chen chúc vào chỗ này, căn bản không thể bơi được nữa, đến lúc đó hai người đều phải chết.

Triệu Khách chen qua cái xác này, trợn mắt nhanh chóng bò về phía trước, nhưng đúng lúc này Triệu Khách đột nhiên cảm thấy sau chân mình nặng nề, hình như có thứ gì đó đang kéo hắn.

“Khâu Binh?”

Trong lòng Triệu Khách căng thẳng, nhưng chờ sau khi hắn quay lại, thấy đó không phải Khâu Binh, mà là tay của cái xác kia đang bắt lấy cổ chân hắn.

Mái tóc dài lay động, hốc mắt trống rỗng dần rõ ràng, không biết vì sao Triệu Khách đột nhiên có cảm giác nàng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Triệu Khách ngơ ngác nhìn nàng, từ da đầu đến gót chân đều tê dại, “ùng ục ục” Triệu Khách nhả một hơi ra khỏi miệng, đến khi sặc hai ngụm nước lạnh mới tỉnh táo lại.

“Đáng chết!”

Mặc kệ nàng là người hay quỷ, ánh mắt Triệu Khách lập tức tối tăm, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm: “Bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng sợ!”

Hắn biết càng đến lúc này càng không thể hoảng sợ, nếu không người chết sẽ là mình.

Sợ hãi đến cực hạn sẽ là tức giận, có lẽ trên tay đã không còn nhiều không khí lắm, cũng có lẽ Triệu Khách bị ánh mắt trống rỗng kia nhìn chằm chằm đến hoảng sợ.

Hắn nghiến răng đá vào mặt đầu lâu khô quắt, đá một cái chỉ thấy đầu lâu khô nứt ra, cảm giác như đang giẫm lên một đống bùn nhão.

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách vui vẻ, đồng thời muốn đá nát cái tay khô đáng chết ở trên cổ chân, nhưng sau khi dùng sức đá mấy cái, trong lòng Triệu Khách lập tức lạnh lẽo.

Sau khi đạp cái tay kia mấy lần, chẳng những không buông ra, ngược lại càng ngày càng siết chặt.

Không gian trong đường ống xi măng này rất nhỏ, thân thể Triệu Khách chỉ có thể bỏ đi, muốn xoay người cũng không được, tem năng lực trên tay hắn hoàn toàn không thi triển được trong hoàn cảnh chật hẹp thế này.

Lại lấy ra một cái da rắn từ trong sách tem, sau khi hút khô không khí bên trong, Triệu Khách để bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng lúc này lại thấy bên cạnh không ngừng có bóng đen đè tới, là những con cá nheo kia.

Phải biết rằng bản thân loài cá này là một loại động vật không não, chỉ cần có mấy con cá tụ tập sẽ nhanh chóng hấp dẫn tất cả những con cá xung quanh đến, cho dù không có đồ ăn cũng có thể cứng rắn bu lại một đống lắc lư một lúc lâu mới giải tán.

Vốn đường ống này đã hẹp, bị những con cá nheo này chèn ép, căn bản không thể nhanh chóng leo ra ngoài.

“Đáng chết, sớm biết vậy, nên đổi lấy một con tem loại công kích giống với ma pháp!”

Hắn đổi lấy ba con tem, mặc dù đã chuẩn bị cẩn thận nhưng Triệu Khách không ngờ lại xuất hiện tình huống này.

Phi đao thuật cũng không thi triển được ở trong nước, chẳng lẽ hắn phải chết ở đây?

“Ùng ục ục…”

Đúng vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên thấy một đôi tay vươn ra từ trong mái tóc dài của bộ xương khô, chộp lấy cổ tay của bộ xương khô, không ngừng dùng sức xoay.

“Khâu Binh!”

Hắn không thấy mặt Khâu Binh, vì sau lưng hắn đã tụ tập rất nhiều cá nheo, cả người Khâu Binh đã bị nhốt ở trong đó, đã rơi vào tình trạng tiến chẳng được, lùi không xong.

“Rầm!”

Một đoàn nước bị bầy cá nheo đè ép thành vô số bong bóng nhỏ vụn, trôi nổi qua trước mặt Triệu Khách, Triệu Khách thấy thế cau chặt lông mày, dùng sức đạp mấy lần ra sau.

Chỉ thấy cuối cùng cái tay khô kia đã bị vặn gãy, Triệu Khách thấy thế nhanh chóng bơi về phía trước.

“Soạt!”

Trên mặt nước tung tóe một khoảng bọt nước, Triệu Khách giãy giụa thò đầu ra từ trong nước, há to miệng hít sâu vào hơi, dường như cả người đều sống lại bên bờ cái chết.

“Phù phù phù phù…”

Sau khi liên tục hít sâu mấy hơi, Triệu Khách lại lặn xuống, một lần nữa chui về, đồng thời trên tay xuất hiện một cái trường côn đen nhánh.

Đợi sau khi bơi đến cửa động, Triệu Khách luồn trường côn vào trong đường ống xi măng, nhanh chóng văn vẹo phần đuôi cây gậy mấy cái, chỉ thấy trường côn trên tay Triệu Khách bắt đầu biến nhỏ biến dài từng chút xíu, cho đến khi kéo dài vào sâu trong đường ống.

Cây côn đa dụng này dùng chất liệu rất đặc thù, không ngừng kéo dài cũng đang không ngừng biến nhỏ, Triệu Khách xoay cơ quan phần đuôi đến tận cùng, cây gậy gần như chỉ có kích cỡ khoảng hai ngón cái.

Chương 158: Thái giám (2)..

Triệu Khách dùng sức khuấy cây gậy, hy vọng Khâu Binh có thể phát hiện được, túm lấy cây gậy leo ra ngoài.

“Ùng ục ục!”

Chỉ có điều sau khi thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt Triệu Khách lại dần trở nên tối tăm, bơi ra từ dưới nước lại thay đổi cây côn đa dụng về kích cỡ ban đầu, ném vào trong sách tem.

Bên bờ ao, Triệu Khách không đi mà đợi ở đó khoảng năm phút, nhưng vẫn không đợi được Khâu Binh thò lên từ trong nước.

Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được thở sâu, lấy ra một bộ quần áo khác từ trong sách tem để thay, đứng lên tiếp tục bước đi.

Triệu Khách không biết rốt cuộc nam nhân này đã trải qua những chuyện gì mới đúc thành ý chí như sắt thép, nhưng điều hắn cần làm bây giờ là phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có lẽ đây là sự báo đáp tốt nhất với Khâu Binh.

“Móa nó, lạnh chết rồi, ngươi xác định là nơi này??”

Trong rừng cây, một đống lửa đang cháy hừng hực, chỉ thấy một đám người đeo balo, co quắp bên cạnh đống lửa.

Nếu Triệu Khách có mặt ở đây nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì trong đoàn người này có một người không nên xuất hiện nhất, đó là Cẩu Đản bị hắn đâm một dao xuyên tim.

Ngoại trừ hắn ta, còn có mấy người khiến Triệu Khách không thể tưởng tượng được, ví dụ như hai người đưa thư bại lộ trước đó như Vương Đông Lượng và Tôn Thủ Quốc.

Còn có hài tử để lộ thân phận người đưa thư sớm nhất và cha hắn.

Ngoài ra thê tử mà Trương Hải Dương dẫn theo cũng đi bên cạnh Cẩu Đản, tổng cộng là sáu người.

“Lão gia hỏa, ngươi xác định không dẫn sai đường chứ.”

Người nói chuyện là hài tử kia, thời tiết càng ngày càng lạnh, xem ra đã sắp có tuyết rơi, phải biết trời đông bắc có tuyết là giảm nhiệt độ, trong nháy mắt nhiệt độ sẽ giảm xuống đến âm mười mấy độ.

Trừ khi có con tem đặc thù có thể miễn dịch lạnh lẽo, nếu không dù là người đưa thư cũng có thể đang sống sờ sờ lại đông cứng chết ở chỗ này.

“Phú Quý, ta là cha ngươi, sao lại dẫn các ngươi vào con đường chết chứ, Cẩu Đản cho ta bản đồ, tọa độ ở ngay gần đây.”

Chu lão hán nhìn hài tử của mình, vẻ mặt rất phức tạp, lúc nói chuyện còn không ngừng muốn nhấn mạnh thân phận của mình, hy vọng có thể thức tỉnh nhi tử mình.

“Cút! Lão tử không phải con ngươi, còn chiếm tiện nghi của ta nữa, ta làm thịt ngươi.”

Sau khi nghe Chu lão hán nói vậy, Chu Phú Quý lạnh lùng nghiêm mặt, suýt nữa nhảy dựng lên từ trên tảng đá, dáng vẻ bị ép đến tức thở hổn hển.

“Này!”

Lúc này, Cẩu Đản tiến lên chặn giữa hai người, quay sang nhìn Chu lão hán nói: “Chu thúc, ngươi yên tâm, con ngươi chắc chắn sẽ trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải dẫn chúng ta đi đúng đường, dường như nơi này chỉ có ngươi có thể nhìn hiểu phương hướng trên bản đồ này, ngươi tuyệt đối đừng làm chúng ta thất vọng!”

Cẩu Đản nói xong, vỗ một tay vào vai Chu Phú Quý, không cần nói cũng biết rõ ý uy hiếp.

“Được được được! Ngươi yên tâm, ta tìm tiếp, tìm tiếp.”

Chu lão hán vội vàng gật đầu đồng ý, cầm lấy bản đồ so sánh với phương hương núi rừng ở xung quanh, bắt đầu cẩn thận so sánh đường đi.

“Cẩu Đản, tại sao ngươi muốn dẫn theo cặp phụ tử kỳ lạ này, thêm một người thêm một điểm bưu điện, cần gì chứ.”

Người nói chuyện là Tôn Thủ Quốc, hắn ta không hề nghi ngờ năng lực của Cẩu Đản, nhưng tiểu tử ngu xuẩn bị lộ ngay từ đầu này không có chút tác dụng nào.

“Sao nhìn ta lại không vừa mắt, ngươi cũng xứng!” Chu Phú Quý lạnh lùng đáp trả.

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Cẩu Đản lạnh lùng nói nhỏ: “Tất cả câm miệng đi, thực lực mấy người chúng ta không cao hơn nhau là bao, không kết đội, đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào. Ta nghi ngờ Trần Tứ Hỉ kia là hung thủ sử dụng chú sát giết chết người, tuy chưa từng thấy hắn thi triển tem năng lực nhưng ta đoán tám chín phần mười là hắn, đến lúc đó gặp mặt phải nghĩ cách xử lý hắn trước.”

Cẩu Đản nói xong, quay sang nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, khẽ nói: “Ngươi chắc chắn Trương Hải Dương có thể sống sót ít nhất ba ngày?”

Thê tử Trương Hải Dương nhẹ gật đầu, nói: “Chắc chắn không sai, Hải Dương tốn cả đời để điều tra di chỉ kia, từng tìm được một phần bí mật liên quan đến di chỉ ở Mông Cổ. Nói bên trong cất giấu một viên Thần châu, có năng lực tạo hóa vạn vật. Nhưng chỉ có ngày 18 âm lịch hàng tháng mới có thể mở cơ quan tìm ra bảo châu, Trương Hải Dương biết cách làm, còn ba ngày nữa mới đến 18 âm lịch, trước khi chúng nó mở ra cơ quan, chắc chắn sẽ không động đến Hải Dương.”

“Này, vì sao Trương Hải Dương vẫn luôn tìm nơi này?”

Vương Đông Lượng đứng bên cạnh có chút tò mò mở miệng hỏi.

Thê tử Trương Hải Dương nghe vậy, khuôn mặt không nhịn được hơi đỏ bừng, nghiến răng nói nhỏ: “Hắn… Hắn là một tên thái giám.”

Lúc này ở một chỗ khác, Triệu Khách nhẹ nhàng mở một căn phòng đen kịt.

Mùi hương formalin nồng nặc lập tức tràn tới.

Ánh mắt nhìn lên, chỉ thấy trong căn phòng mờ tối trưng bày đủ loại hình cụ kỳ lạ cổ quái.

Mấy cái xác đang bị ngâm trong cái bình thủy tinh to lớn.

Nhớ đến khu vực này từng thuộc về của Quỷ tử Nhật Bản, Triệu Khách cũng chỉ có thể yên lặng thở dài khi thấy điều này.

Chương 159: Ngươi ở đây!..

Sau đó đóng cửa xoay người rời đi.

Ngay trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, tròng mắt những xác chết kia lại nhìn chằm chằm tình cảnh Triệu Khách rời đi một cách quỷ dị.

Nhìn qua từng căn phòng, Triệu Khách tìm được một căn phòng đông lạnh, bên trong vẫn lưu giữ rất nhiều thi thể, tất cả được đặt trong tủ kính trong suốt.

Điều khiến người ta ngạc nhiên là nơi này bị bỏ hoang đã lâu, nhưng nhiệt độ trong phòng đông lạnh vẫn rất lạnh.

Tủ lạnh ở đây đã hư hại từ lâu rồi, nhưng có thể vì nơi này là sơn động, âm khí khá nặng nề, khiến nhiệt độ vẫn có thể giữ trong hoàn cảnh khá thấp.

Hắn cũng không hiểu nguyên lý cụ thể là gì, dù sao… Hắn chỉ là một đầu bếp.

Triệu Khách mở cuốn sổ trên tường phòng đông lạnh, mặc dù là tiếng Nhật nhưng điều này không thể làm khó Triệu Khách, sư phụ hắn từng dẫn bọn họ ra nước ngoài tìm kiếm mỹ thực mài giũa tài nấu nướng ở khắp nơi, đê tiện cho việc giao lưu nên hắn đã tiến hành đào tạo chuyên sâu ba ngôn ngữ là Nhật, Anh, Pháp.

Xem từng tờ một, phía trên là những kết quả thí nghiệm đủ khiến người ta thấy da đầu tê dại.

Phía dưới tin tức còn ký tên nhà nghiên cứu, Tiểu Vũ Kim Thứ Lang, số hiệu bộ đội, 731.

“Ca ca!”

Lúc này Lôi Mẫu đột nhiên mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Khách.

“Sao thế?”

Tuy sự tồn tại của Lôi Mẫu khiến hắn không quá thoải mái, nhưng với năng lực phụ trợ hiện tại của nàng, thật sự để hắn nhận được rất nhiều lợi ích.

“Ngươi có chú ý hay không, hình như những ca ca tỷ tỷ đó… Còn sống.”

Triệu Khách nghe vậy hơi ngạc nhiên, không quay đầu lại mà liếc mắt dùng khóe mắt nhìn về phía những chiếc tủ lạnh kia, chỉ thấy bên trong đó có một cái xác nửa trợn tròn mắt, tuy trong mắt không còn thần thái nhưng không biết đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào hắn từ lúc nào.

Triệu Khách cau mày, trong lòng thầm nghĩ: “Là trùng hợp à?”

Nhưng chờ đến lúc Triệu Khách nhìn về phía những xác chết khác, lại phát hiện đôi mắt những xác chết này đều nhìn chằm chằm vào trên người mình.

“Hít…”

Trong giây lát, một luồng khí lạnh theo xoang mũi tràn vào trong phổi khiến cả người Triệu Khách không nhịn được mà rùng mình, trên người nổi da gà dựng đứng.

Thật sự như Lôi Mẫu đã nói, hình như những xác chết này còn “sống”??

“Kẹt…”

Lúc này, Triệu Khách nghe trong hành lang bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động bén nhọn vù vù, Triệu Khách rất quen thuộc với tiếng động này, bởi vì cánh cửa của mỗi căn phòng ở nơi này được làm bằng sắt, bị bỏ hoang đã lâu cộng thêm không khí ẩm ướt khiến rất nhiều cửa phòng đều bị rỉ sét, một khi mở ra sẽ phát ra tiếng động chói tai.

Triệu Khách đưa tay vỗ da mặt đã chết lặng của mình, dựa vào khe hở cửa phòng, nghiêng mắt quan sát bên ngoài, ánh mắt nhìn xung quanh.

Trong hành lang tối đen không có một cái gì, điều khiến Triệu Khách cảm thấy da đầu tê dại là có một cánh cửa sắt đang mở ra.

Hắn vừa đến nơi này, có thể nói chắc chắn trước khi phát ra tiếng mở cửa này, tất cả cửa phòng trên hành lang vẫn đang đóng.

“Lôi Mẫu!”

Trên trán Triệu Khách lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, cơ bắp cả người trở nên căng cứng, cầm một chuôi Hàng ma phi đao ở trong tay.

“Không, ta không cảm thấy có thứ gì.”

Lôi Mẫu lắc đầu, thật ra nàng cũng không có bất kỳ thị giác gì, chỉ là có thể dựa vào năng lực thính giác của Triệu Khách, cũng điều động một phần nhỏ tinh thần lực của Triệu Khách, đạt đến mức độ không ngừng phát ra sóng siêu âm của con dơi, quét hình tất cả mọi thứ xung quanh.

Trước đó có thể phát hiện đôi mắt của những xác chết này đang động đậy là vì có quá nhiều xác chết, tất cả các ánh mắt đồng thời im hơi lặng tiếng tập trung vào trên người Triệu Khách, đương nhiên Lôi Mẫu sẽ phát hiện ra.

Bây giờ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả chút tiếng gió cũng không có, Lôi Mẫu quét hình một trận xác nhận không tìm được bất kỳ chỗ nào không đúng.

Sau khi nghe thấy Lôi Mẫu nói vậy, Triệu Khách cũng không dám bình tĩnh lại, hắn biết rõ năng lực của Lôi Mẫu chỉ tương đương với phụ trợ, nếu thật sự ỷ lại hết vào Lôi Mẫu, vậy hắn cũng cách cái chết không xa nữa.

Chờ một lúc xác định bên ngoài thật sự không có bất kỳ tiếng động kỳ lạ gì, Triệu Khách không nhịn được thở sâu dự định nhìn thêm chút nữa, nếu không có vấn đề gì, bây giờ hắn không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng đứng lên, đôi mắt dán vào khe cửa, nhìn vào trong khe cửa, chỉ thấy trong khe cửa cũng có một đôi mắt tương tự đang cách khe cửa nhìn hắn chằm chằm.

Hai đôi mắt đồng thời đối mặt, con mắt trống rỗng khiến Triệu Khách như bị một chậu nước lạnh dội xuống từ trên đầu, máu trong người lập tức đông kết lại.

“Đệt!”

Chỉ ngơ ngác một tích tắc, cơ thể Triệu Khách đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đá một chân vào cửa sắt.

“Ong! Ầm!”

Cánh cửa sắt gì sét như đụng phải thứ gì đó, cảm giác rất mềm nhưng lúc này Triệu Khách cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.

Rắc rắc rắc…

Một cánh tay khô gầy chậm rãi vươn ra từ trong khe cửa, tiếng xương cốt va chạm vào nhau quanh quẩn trong hành lang, khiến người nghe cảm thấy cả người run rẩy.

“Quỷ?”

Chương 160: Ngươi ở đây! (2)..

Triệu Khách chắc chắn đây tuyệt đối không phải quỷ, nếu thật sự là quỷ vậy còn dễ làm, dù không sử dụng Hàng ma phi đao, dựa vào Phệ hồn thuật cũng đủ để diệt trừ đối phương.

Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy không thích hợp là hình như đối phương cũng không đơn giản là quỷ bình thường, bởi vì Hoàng kim đồng của hắn không nhìn thấy khí tức rất vẩn đục ở trên người quỷ.

“Két…”

Không đợi Triệu Khách suy nghĩ nhiều, một tiếng động giống với tiếng thủy tinh vỡ tan khiến trong lòng Triệu Khách căng thẳng, hoảng sợ nói: “Đáng chết! Là tủ lạnh.”

Đúng như dự đoán, không lâu sau Triệu Khách nghe thấy từng tiếng bước chân bộp bộp bộp ở sau lưng, dường như đang đuổi theo hắn.

“Ca ca, bên trái có một ngã rẽ.” Lôi Mẫu mở miệng nhắc nhở.

Triệu Khách nghe vậy mũi chân nhanh chóng xoay vòng trên mặt đất, thay đổi phương hướng chạy sang bên trái.

Lúc trước, vì Quỷ tử muốn thành lập đại bản doanh không thể phá vỡ ở đông bắc, gần như tiêu tốn vô số tài nguyên, nhanh chóng đào thông suốt đỉnh núi này về bốn phía.

Triệu Khách chưa chạy được bao xa đã thấy có hai ngã ba một trái một phải xuất hiện ở trước mặt hắn.

Không biết hai cái ngã ba này đi đến phương hướng nào, thời gian eo hẹp lại gấp rút, hắn không thể sử dụng tròng mắt hư không để dò đường thêm lần nữa.

“Bên phải!”

Chỉ do dự một chút, Triệu Khách quyết đoán lựa chọn chạy sang bên phải.

Trước mắt có từng cánh cửa phòng, Triệu Khách nhìn hình như đây là phòng ngủ của binh lính, hầu như bên trong đều trống không.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Triệu Khách đã dừng bước, vẻ mặt rất xấu.

“Đường cụt!”

Cuối con đường hầm này lại là một đường cụt, vốn có một cái bậc thang thông lên trên, Triệu Khách đoán chắc là thông đến lối ra nào đó, kết quả bị nổ sập.

Nghĩ đến chắc lúc đám Quỷ tử rút lui đã cho nổ hết những cửa ra vào này.

“Ca ca! Bọn họ đuổi tới, ta… Ta sợ, ta muốn tỷ tỷ.”

Giọng Lôi Mẫu đang run rẩy, cảm xúc bắt đầu không ổn định nữa, Triệu Khách thấy thế lập tức cảm thấy hơi nhức đầu, vừa vội vàng trấn an Lôi Mẫu để nàng an tâm, thật sự không chịu được thì đi ngủ trước đi.

Cùng lúc đó, ánh mắt Triệu Khách nhanh chóng đánh giá xung quanh, đợi sau khi nhìn thấy một góc chết không đáng chú ý ở bên kia, Triệu Khách cau mày khẽ cắn môi, nói thầm: “Đánh cược một lần.”

Kích hoạt năng lực đặc thù của Dạ giáp, chạy trong đêm, bóng dáng Triệu Khách dần bị bao trùm một lớp sương đen thật mỏng, cẩn thận áp sát người vào góc tường, sau khi Triệu Khách hít sâu hai cái, bắt đầu để tiết tấu hít thở của mình chậm lại.

Trong bóng tối, nhịp tim của Triệu Khách càng ngày càng chậm, tiếng hít thở gần như nhỏ đến không thể nghe thấy.

Rắc rắc rắc…

Tiếng bước chân quái dị càng ngày càng gần, Triệu Khách cau mày, hơi mở Hoàng kim đồng ra lặng lẽ nhìn chằm chằm thông đạo trước mắt.

Chỉ thấy một hàng bóng đen kéo lê cơ thể của mình, đi từng bước một về phía trước.

Sau khi dừng lại bên cạnh lối đi bị đóng kín, mấy bóng đen không ngừng giãy giụa cơ thể của mình, mỗi lần vặn vẹo Triệu Khách đều có thể thấy khớp xương trên người bọn chúng sai vị trí.

Cẩn thận nhìn lại, thì ra phần lớn bộ phận của bọn chúng đều sai chỗ, điều kỳ quái hơn là chân và tay của bọn chúng hoàn toàn bị điên đảo.

Đây không phải dị dạng mà là Quỷ tử cố ý chặt tay chân xuống, sau đó nối liền lại dùng để làm thí nghiệm y học.

Sau khi mấy bóng dáng vặn vẹo ở xung quanh một lúc lâu cũng không phát hiện Triệu Khách đang trốn ở trong góc chết bên cạnh, bắt đầu giãy giụa cơ thể kỳ quái, từng bước xoay người rời đi.

Thế nhưng Triệu Khách cũng không động đậy, tiếp tục chờ đợi, quả nhiên không lâu sau lại nghe tiếng bước chân “cộc cộc cộc…” vang lên bên tai.

Tiếng động như có như không, nếu không phải lúc này hắn hoàn toàn tĩnh tâm cẩn thận nghe ngóng, căn bản không nghe thấy được.

Tiếng động càng ngày càng gần, dường như ở ngay bên cạnh hắn, Triệu Khách dùng một tay cẩn thận cầm Hàng ma phi đao, híp mắt chờ đợi thứ này.

Lúc này, tiếng động đột nhiên biến mất, Triệu Khách đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng động gì, nói thầm: “Đi rồi hả?”

Nhưng không đợi Triệu Khách có hành động gì, một tiếng cười lạnh bén nhọn vang lên từ trên đỉnh đầu của Triệu Khách: “Ngươi ở đây!”

Triệu Khách đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước có một khuôn mặt quái dị đang áp sát vào mặt hắn.

Phải hình dung như thế nào đây?

Nếu nhìn riêng mỗi một bộ phận ở trên khuôn mặt này thì hoàn toàn không có vấn đề, phối hợp với một cái xác nữ có dáng người hơi tốt, thậm chí có thể được gọi là hoàn mỹ, nhưng vấn đề là những ngũ quan này không cùng một người, mà là sản phẩm sau khi ghép vài khuôn mặt lại với nhau.

Con mắt và cái mũi hoàn toàn bị lệch, lúc nhếch miệng cười với Triệu Khách cũng khiến người ta cảm thấy da đầu run lên.

Một bàn tay khô gầy nhanh chóng túm về phía mặt hắn, tốc độ vừa nhanh vừa độc ác.

“Không tốt!”

Cơ bắp cả người Triệu Khách căng cứng, cứ như kéo căng dây cung thành trăng tròn, hai chân đạp vào vách tường ở sau lưng, cơ thể nhanh chóng nhảy về phía trước.

“Xoẹt…”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix cảm ơn thông báo lỗi ^^
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)