[Dịch] Người Đưa Thư Khủng Bố
Tập 15: Quái vật (c141-c150)
❮ sautiếp ❯Chương 141: Quái vật (2)..
Nhìn kỹ sẽ thấy nó đi đường khập khiễng, nhìn dáng vẻ là đã bị trọng thương, đang chuẩn bị chó cùng rứt giậu.
“Bên này!”
Tiếng động khác lạ bên này đã hấp dẫn sự chú ý của đội tuần tra và Phùng Ba, dẫn người nhanh chóng chạy về phía này.
Đợi nghe được tiếng động xung quanh, hai người đưa thư này thay đổi sắc mặt, không ngờ động tác của đội tuần tra và Phùng Ba lại nhanh như vậy.
Trên thực tế, không chỉ có Phùng Ba, lúc này còn có một người đi theo đội tuần tra, đó là một nam nhân để đầu đinh, vết sẹo như mạng nhện bao trùm nửa bên mặt hắn ta.
Người đó là Khâu Binh đi theo bên cạnh Trương Hải Dương, chỉ thấy trên bả vai hắn ta còn có vết máu, một tay cầm súng lục dẫn người chạy nhanh về phía này.
Những thanh niên trong đội tuần tra đi theo sau lưng vốn đã bị bóng đen dọa sợ, trước đó bóng đen đột nhiên xuất hiện muốn đánh lén đội tuần tra, là Khâu Binh ra tay bắn một phát mù một bên mắt của bóng đen.
Nhưng chính vì thấy được thân thủ và kỹ thuật bắn chính xác của Khâu Binh, những thanh niên trong đội tuần tra này bắt đầu trở nên to gan hơn, đi theo sau lưng Khâu Binh, vội vã chạy về phía này.
“Mẹ nó!”
Thấy đã không kịp rút lui nữa, hai người đưa thư âm thầm chửi mắng trong lòng một trận, chỉ có thể lấy mặt nạ xuống để lộ ra khuôn mặt ban đầu, đồng thời giả vờ sợ hãi gọi đám người Khâu Binh ở đằng xa: “Người đâu nhanh tới, cứu mạng!”
“Ở đây! Là Vương thúc và Tôn thúc!”
Đám người đội tuần tra chạy đến, sau khi thấy hai người đưa thư kia đều tỏ ra ngạc nhiên, không biết vì sao bọn họ lại ở chỗ này, nhưng hiện tại cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Bởi vì hiện tại còn có một thứ khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên hơn, một con dơi hình thể to lớn lại đang đứng trước mặt bọn họ.
“Trời ạ, đây là thứ gì??”
Mượn ánh sáng bó đuốc chiếu sáng phía trước mặt, tình cảnh trước mặt khiến mọi người không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, mặc dù lớn lên trên núi không thiếu điều lạ, gấu mù, lũ sói con, lão hổ gì đó.
Nhưng không ai từng thấy con dơi khổng lồ như vậy, chẳng lẽ đã thành tinh rồi?
“Hôm trước, hài tử Trương Hổ Đầu nhà Trương Văn Thành đột nhiên trúng tà, biết đâu có liên quan đến thứ đồ chơi này.”
“Đúng vậy, Vương Mẫn Tài và Bạch Nhị Nha đều là nó giết, đánh chết nó.”
Các thôn dây bao vây súc sinh kia vào giữa dùng bó đuốc chiếu sáng cũng không sợ nó chạy, dù sao cánh đã rách rưới không bay lên được, còn có hai vị cao thủ là Phùng Ba và Khâu Binh ở đây, lá gan đám thôn dân cũng to hơn.
“Kỳ quái!”
Phùng Ba đứng trong đám đông vẫn không mở miệng, chỉ cau mày, trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, nói thầm: “Tại sao trên núi lại có thứ này?”
Ở chỗ khác thì Phùng Ba không rõ, nhưng nơi này là địa bàn Hồ gia, có Hồ Linh Nhi tọa trấn, sao lại có thứ như vậy?
Lúc này Triệu Khách đi ra từ trong bóng tối, trốn trong đám người, trên tay vụng trộm nắm chặt một thanh Bạo liệt phi đao, trong mắt lóe lên sát ý.
Không thể nghi ngờ, ai đánh chết quái vật này, đến lúc đó sẽ nhận được càng nhiều điểm bưu điện hơn, chỉ có điều trong ánh mắt của bao người, không ai dám ra tay trước mà thôi.
“Các ngươi nhìn đằng sau!”
Lúc này không biết ai hô lên một câu, mọi người ngẩng đầu thấy có một xác chết ngã trên mặt đất ở trong phòng, là dáng vẻ một tiểu nữ hài, khuôn mặt đã biến thành màu nâu xanh, trên cổ họng thi thể bị cắn ra một lỗ thủng.
Hiển nhiên là chuyện tốt do súc sinh này làm ra.
“Súc sinh! Giết nó!”
Thấy thế, đôi mắt thôn dân lập tức đỏ lên, cũng không biết ai hô lên một câu, đã có người nắm lấy cái cuốc trong tay, xông lên.
“Cơ hội!”
Trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng lạnh, không chỉ Triệu Khách, những người đưa thư khác trốn trong đám đông cũng rối rít nắm bắt cơ hội ra tay.
Nhưng đúng lúc này Phùng Ba đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đưa tay sờ tấm bùa chú ở trong ngực mình, không nhịn được thay đổi sắc mặt, hét to: “Đừng đi qua!”
Tem đặc thù: Dạ giáp
Thu thập con tem này, đến đêm phòng ngự nhục thể sẽ tăng lên 20%
Hiệu quả đặc biệt: Chạy trong đêm
Tiêu hao 1 điểm bưu điện khiến tốc độ di chuyển của bản thân tăng lên gấp đôi, đồng thời thu hoạch được hiệu quả sương mù quanh người.
(Chú thích: Năng lực con tem này giới hạn sử dụng vào buổi đêm hoặc ở trong bóng tối.)
Nhưng lúc Phùng Ba quát câu này thì đã quá muộn.
Khuôn mặt quái vật đã bắt đầu vặn vẹo, sâu trong con mắt đỏ hồng lóe lên vòng sáng màu tím, lập tức nghe “ầm” một tiếng, một tia sáng màu tím nổ tung trên đầu quái vật.
Trong chớp nhoáng này, dường như toàn bộ thời gian đều đông cứng lại, một màu tím như một lớp mỡ đông thật dày lơ lửng ở trên mặt nước, bao trùm cả đám người.
“Không… Cần…”
Trong chốc lát, từng khuôn mặt người ở trước mặt Triệu Khách bắt đầu vặn vẹo, từ trời cho đến toàn bộ thế giới đều bắt đầu vặn vẹo trong màu tím này.
Tiếng động xung quanh trở nên rất chậm chạp, ý thức, năm giác quan của con người đều bị tước đoạt từng tầng trong màu tím này.
Nếu thật sự phải hình dung, cũng như băng nhạc tạm dừng, cảm giác một âm tiết lặp lại vô hạn kia đủ khiến người ta nổi điên.
Chương 142: Cạm bẫy..
Quá trình này như thế kéo dài một giây thành vô hạn, kéo dài đến một thời gian mà ngươi không tưởng tượng nổi, đủ khiến người ta điên cuồng.
Trong màu tím, sắc mặt Triệu Khách trở nên trắng bệch, thần thái trong mắt dần ảm đạm.
Thời gian kéo dài dằng dặc, một giây? Một ngày? Một năm? Cảm giác tư duy và năm giác quan bị tước đoạt thật sự còn tra tấn dã man hơn cái chết, khiến Triệu Khách có một suy nghĩ muốn tự sát.
Cũng may cảm giác này không kéo dài quá lâu, một luồng khí nóng chậm rãi trào ra từ trong ngực hắn, như một làn sóng trong veo khiến tư duy trì độn của Triệu Khách nhận được chút mát mẻ.
Ánh sáng vàng lóe lên trước ngực Triệu Khách.
“Tra!”
Đột nhiên một tiếng kêu giận dữ nổ tung trong đầu Triệu Khách, đồng tử Triệu Khách co rụt lại.
“Hít!”
Sau khi khôi phục ý thức, Triệu Khách hít một hơi thật sâu, như người chết đuối đang giãy giụa, cuối cùng đã được hít thở một hơi, cơ thể mềm nhũn suýt ngã quỵ xuống đất.
“Phù phù phù…”
Giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống theo trán Triệu Khách, sắc mặt Triệu Khách trắng bệch đáng sợ, quỳ một chân trên mặt đất, cơ bắp không chịu không chế mà run rẩy.
Cơ thể lạnh băng như xác chết, vừa lạnh vừa cứng đờ.
Hắn cố hết sức nâng cánh tay lên, mỗi một khớp xương trên người như đã rỉ sét, hành động khó khăn.
Vừa sờ vào ngực đã thấy túm tro màu đen rơi xuống từ trong lồng ngực của hắn, đây là tấm phù chú mà Linh cô nãi nãi đã cho hắn và Phùng Ba trước đó.
Lúc đó cho hắn, cũng nói phải mang theo bên người.
Lúc ấy Triệu Khách cũng không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ đến, cũng may hắn không ném tấm phù chú này vào trong sách tem.
Nếu không, cũng không biết hắn phải chịu đựng sự tra tấn này bao lâu.
“Lôi Mẫu, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Là ảo giác à?”
“Không phải, ta cũng không biết, nhưng trong nháy mắt vừa rồi tất cả thần kinh đại não của ngươi nhanh chóng dập tắt, cứ như bị cắt điện trong phạm vi rộng vậy, toàn bộ tế bào thần kinh đại não cũng bắt đầu đình trệ, ta không thể ngăn cản được.
Lôi Mẫu giải thích tất cả những điều vừa xảy ra trong đại não cho Triệu Khách biết.
Thì ra trong nháy mắt vừa, khu vực năm giác quan trong đại não Triệu Khách lập tức rơi vào một loại trạng thái đình trệ bãi công toàn bộ nào đó, cho nên lúc đó hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn tưng bừng.
Loại bãi công quy mô lớn này khiến Lôi Mẫu cũng không thể khống chế, nếu không phải có tấm phù chú hộ thân kia, có lẽ lúc này Triệu Khách vẫn chưa tỉnh lại.
“Tứ Hỉ thúc!”
Triệu Khách mơ hồ bắt đầu nghe được tiếng động, lúc mới đầu phát ra từng tiếng ong ong như con ruồi vỗ cánh, một lát sau mới dần rõ ràng bên tai Triệu Khách.
Ngẩng đầu lên thấy người gọi mình là Phùng Ba, nhưng nhìn dáng vẻ Phùng Ba cũng không tốt hơn là bao, mặt tái xanh, gân xanh trên trán kéo căng, dùng sức chỉ vào quái vật ở trước mặt.
“Bắn, vỡ, đầu, nó!”
Triệu Khách nghe thấy năm chữ này, giọng nói như đang tung bay trên mặt nước, nặng nề khiến người ta ngạt thở.
Rõ ràng là một câu, nhưng nghe vào trong tai lại biến thành từng chữ từng chữ truyền vào lỗ tai ngươi.
Triệu Khách nghe vậy đưa tay muốn cầm lấy cán súng săn trong tay, nhưng lúc này Triệu Khách mới nhớ tới súng săn này là súng hai nòng chỉ bắn được hai phát, bắt xong lại phải nhét thuốc nổ vào, lắp đặt hạt sắt.
Sau khi bắn hai phát vừa nãy, hắn vẫn chưa lắp đặt hạt sắt vào bên trong, hiện tại chỉ như que lửa không có tác dụng quái gì.
Lúc này, Triệu Khách có thể cảm giác được, màu tím trước mặt bắt đầu càng ngày càng mạnh, có lẽ không lâu nữa hiệu lực phù chú trên người bọn họ sẽ bắt đầu biến mất.
Thấy thế, Triệu Khách cũng không quan tâm nhiều như vậy, nghiến răng lấy ra một thanh Bạo liệt phi đao từ trong sách tem, nhắm chuẩn vào đầu quái vật, vung tay ném đi.
Dù năm giác quan chịu đả kích nặng nề nhưng càng ngày Triệu Khách càng phát hiện được lợi ích của tem “Khôi lỗi sư”.
Bản thân Phi đao thuật đã không tiêu hao điểm bưu điện, nhưng khúc xạ lại cần tiêu hao, hơn nữa tiêu hao hẳn 2 điểm bưu điện, còn cao hơn 1 điểm lúc thi triển Phệ hồn thuật.
Nhưng có con tem “Khôi lỗi sư” này gia trì cho mình, khiến năng lực khống chế rất chuẩn xác.
Cho dù là Phi đao thuật phổ thông, Triệu Khách cũng có được lực khống chế cực mạnh.
Dù không đạt được trình độ khúc xạ, nhưng vẽ ra một đường cong quỹ tích trên không trung, đồng thời tránh né những chướng ngại vật kia hoàn toàn không phải vấn đề.
“Phốc!”
Tia sáng lạnh lóe lên, phi đao cắm thẳng vào trên đầu quái vật, Triệu Khách tâm niệm vừa động: “Nổ!”
Trước mắt lóe lên ánh sáng mạnh, một tiếng động ầm ầm vang lên, vốn đã có hai thôn dân xông lên phía trước, lại bay ra ngoài như đạn pháo trong ánh sáng mạnh này.
Thật ra phạm vi nổ tung không lớn nhưng uy lực lại rất tập trung, Triệu Khách còn tốt, bởi vì ngay từ đầu đã núp ở phía sau, nhưng những người khác lại không may mắn như vậy.
Trước mặt có mấy cục thịt vụn bị nổ nát rơi lộp bộp, ruột gì gì đó đập vào mặt, trong bầu không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, khiến Triệu Khách vừa ngửi được một chút lập tức cảm thấy dạ dày quay cuồng, thật sự buồn nôn.
Mùi hương này cứ như rơi vào trong một thùng cá chết hôi thối.
Chương 143: Cạm bẫy (2)..
Vụ nổ mạnh khiến xác quái vật bị nổ thành thịt nát, đám người vừa thoát ra khỏi ánh sáng màu tím đã chịu sóng xung kích từ vụ nổ, dù không lớn nhưng điều này cũng rất khó chịu với người bình thường.
Hơn nữa di chứng của màu tím vẫn đang tiếp tục, cần một khoảng thời gian nhất định mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Triệu Khách vẫn thấy rất may mắn, may mắn có di chứng một thời gian dài để tất cả mọi người phải tốn thời gian thích ứng, trước lúc đó sẽ không ai phát hiện nguyên nhân vụ nổ là cái gì.
[Nhiệm vụ chi nhánh 1: Tham gia đội tuần tra, nhiệm vụ thất bại.]
Nhưng vào lúc này Triệu Khách lại nhận được nhắc nhở nhiệm vụ thất bại.
“Sao lại thất bại??”
Rõ ràng đã đánh giết quái vật trước mặt, sao nhiệm vụ lại thất bại??
Triệu Khách ngẩn ngơ một lúc lâu, sau khi cẩn thận nhớ lại nhiệm vụ này, sắc mặt lập tức nặng nề, nói thầm: “Đáng chết, bị lừa rồi!”
Nhiệm vụ chi nhánh này nói rất rõ ràng, trọng điểm bảo vệ là một đám người Trương Hải Dương.
Nhưng tất cả mọi người, bao gồm cả hắn đều vì nhiệm vụ chi nhánh 2, cho rằng chỉ cần tìm được hung thủ giết chết Vương Mẫn Tài là có thể hoàn thành nhiệm vụ này, lại không để ý đến một nhắc nhở trọng điểm này.
Thật ra trong nhắc nhở nhiệm vụ đã ám chỉ đám người Trương Hải Dương mới là trọng điểm nhiệm vụ, nhưng hắn một lòng để ý đến nhiệm vụ 2, tưởng đánh chết quái vật này là có thể tìm ra hung thủ, cũng có thể bảo vệ một đoàn người Trương Hải Dương.
Điều này hoàn toàn là một nhầm lẫn.
Quái vật trước mặt hoàn toàn là mồi nhử để điệu hồ ly sơn, tất cả mọi người đã bị lừa.
Nếu đoán không nhầm, vậy chắc chắn bây giờ bên Trương Hải Dương đã xảy ra chuyện rồi.
“Đáng chết!”
Vừa nghĩ đến hắn lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, Triệu Khách cảm giác buồn nôn như ăn con ruồi vậy.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên chú ý đến vẻ mặt của Phùng Ba bên cạnh hơi không đúng.
Lúc này vẻ mặt Phùng Ba ngây ngốc như đã mất hồn, ngồi bệt dưới đất lẩm bẩm: “Không! Không thể nào! Không thể nào.”
Triệu Khách cau mày, tiến lên vỗ mặt Phùng Ba, nói: “Cái gì không thể nào? Vì sao cô nãi nãi lừa ta! Nói chuyện đi.”
Trước đó vị Linh cô nãi nãi kia đã lấy ra hai tấm phù chú cho hắn và Phùng Ba, vậy hiển nhiên nàng biết quái vật này sẽ có năng lực như thế, nhưng trước đó không nói cho hắn biết bất cứ tin tức gì liên quan đến quái vật.
Hơn nữa, điều này hoàn toàn khác với kế hoạch mà bọn họ đã giao hẹn, vốn kế hoạch đã đặt ra với đám người thôn trưởng là, sau khi hắn và Phùng Ba nghĩ cách ngăn chặn quái vật, Linh cô nãi nãi sẽ lập tức chạy đến giúp đỡ.
Nhưng bây giờ… Căn bản không thấy bóng dáng nàng, Triệu Khách càng nghĩ càng thấy không thích hợp, dường như hắn đã biến thành một quân cờ, bị đùa bỡn xoay quanh, sau khi phát huy chút lợi ích cuối cùng sẽ bị vứt bỏ.
Thấy Phùng Ba vẫn tỏ ra ngây ngốc, ánh mắt Triệu Khách nặng nề, tát một cái “bốp”, một tát này khiến nửa bên mặt Phùng Ba bắt đầu sưng lên, đầu óc càng choáng váng.
Nhưng lúc này chỉ thấy Triệu Khách một phát túm lấy cổ áo Phùng Ba, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhìn thẳng vào mắt Phùng Ba.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”
Nếu là lúc bình thường, Triệu Khách biết hắn sử dụng Quỷ hoặc với Phùng Ba còn chưa đủ 10% khả năng thành công, nhưng lúc này ý thức của Phùng Ba đã sụp đổ, lại bị Triệu Khách đánh phủ đầu, tất nhiên sẽ bị Triệu Khách khống chế.
Ánh mắt Phùng Ba lóe lên như đang giãy giụa trong sự khống chế của Triệu Khách, nhưng vẫn nói ra ba chữ với Triệu Khách: “Thăng Linh đồ!”
“Thứ gì??”
Triệu Khách không hiểu Phùng Ba nói vậy là có ý gì, chuyện này có liên quan gì đến Thăng Linh đồ.
Phùng Ba há hốc mồm muốn nói ra sự thật, nhưng sau khi há mồm cũng chỉ nhả ra mấy chữ lại không nói ra lời nữa, dường như Phùng Ba còn đang cố gắng chống cự năng lực Quỷ hoặc.
“Cút mẹ ngươi đi!”
Vì đề phòng Phùng Ba tỉnh táo lại từ trong Quỷ hoặc, Triệu Khách dứt khoát đấm một cái vào mặt Phùng Ba, một đấm này không quá mạnh nhưng lại trực tiếp đập Phùng Ba hôn mê bất tỉnh.
“Chỉ sợ vấn đề nằm ở chỗ cô nãi nãi này!”
Triệu Khách híp mắt, dự định đến nhà vị Linh cô nãi nãi này điều tra một chút, xem có thể tìm được manh mối khác hay không.
Triệu Khách đứng lên, da thịt co quắp mất tự nhiên.
Mỗi một khớp xương trên người đều như bị rỉ sét, ngay cả eo cũng không ưỡn thẳng được, mỗi một bước đi đều cảm thấy khó khăn.
Triệu Khách còn như vậy, những người xung quanh cũng không tốt hơn là bao, mặc kệ có phải là người đưa thư hay không, tất cả mọi người đều bị tước đoạt năm giác quan trong tia sáng màu tím vừa rồi, không có phù chú bảo vệ, bọn họ phải chịu nhiều tổn thương hơn Triệu Khách và Phùng Ba.
Cộng thêm sự tác động từ vụ nổ Bạo liệt phi đao, chắc chắn đây là tai họa bất ngờ.
Một vài thôn dân ngã trên mặt đất, có người không ngừng nôn ra máu, có người ngất xỉu, có người trông như đã tỉnh dậy, nhưng trên thực tế còn chưa khôi phục lại từ di chứng của ánh sáng màu tím, nằm trên mặt đất không ốm mà rên.
“Bên này nhanh nhanh nhanh…”
Chương 144: Da hồ ly..
Tiếng động lớn như vậy, thôn dân đều lần lượt chạy tới, thôn trưởng dẫn người đi ở phía trước, thấy thế không khỏi thay đổi sắc mặt, vội vàng gọi người tiến lên giúp đỡ.
Đội tuần tra đều là người trẻ tuổi trong thôn, lớn thì khoảng hai mươi, nhỏ cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, thấy hài tử nhà mình ngã trên mặt đất, giãy giụa nôn ra máu, những thôn dân đang chạy đến đều đỏ cả mắt.
Trong chốc lát tiếng khóc, tiếng kêu to rối loạn, khiến trong lòng Triệu Khách cảm thấy bực bội.
“Tứ Hỉ! Sao lại thành thế này?”
Thôn trưởng tiến lên kéo tay Triệu Khách dò hỏi, Triệu Khách lắc đầu không quan tâm lời nói nhảm của thôn trưởng, liếc mắt đánh giá Khâu Binh hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Triệu Khách chậm rãi ngồi trên đống cỏ khô, giữ chặt cánh tay thôn trưởng, kề sát lỗ tai nói: “Nhanh dẫn một vài người đi xem bên đội khảo sát, có lẽ xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện rồi!”
Thôn trưởng trợn mắt, hắn ta cũng là lão nhân đã trải sự đời, nhìn ánh mắt Triệu Khách lập tức hiểu ý của Triệu Khách.
Không thể để lộ việc này ra ngoài, nếu xảy ra chuyện sẽ không có cơ hội cứu vãn, mặc kệ bên kia xảy ra chuyện gì, phải dẫn người đến khống chế hiện trường trước rồi lại nói.
Lúc này nhẹ gật đầu, gọi hai, ba người lặng lẽ chạy đến bên đội khảo sát.
Hiện tại Triệu Khách cũng không quan tâm bên đội khảo sát xảy ra chuyện gì, ánh mắt nhìn lướt qua hai người đưa thư Tôn, Lý đã bị bại lộ cách đó không xa, giống với những người có mặt ở đây, hai người này đều bị màu tím chiếu xạ và vụ nổ tác động đến.
Có lẽ sẽ không liên hệ việc quái vật nổ tung với mình, nhưng khó đảm bảo xung quanh không có người đưa thư khác đang trốn trong bóng tối.
Ít nhất lúc này trong lòng Triệu Khách đã chuẩn bị sẵn cho dự tính xấu nhất, để Lôi Mẫu cẩn thận chú ý bất kỳ động tĩnh gì xung quanh hắn, đặc biệt là những người muốn tiếp cận hắn.
Dù sao trước đó đã có người đưa thư bị chú sát, nghe ý của Linh cô nãi nãi, hình như chú sát cần một loại môi giới nào đó, hiện tại Triệu Khách cũng không muốn đi vào vết xe đổ của người khác.
Thôn dân lần lượt chạy tới, bắt đầu đỡ người nhà mình về nhà nghỉ ngơi, chuyện này đã ồn ào đến mức mất kiểm soát, Triệu Khách đoán ngày mai trong thôn lại càng ầm ĩ hơn.
“Nếu không, đêm nay ngươi cứ nghỉ ngơi ở chỗ ta trước, cũng tiện có người chăm sóc.”
Có người thấy Triệu Khách ngồi ở bên cạnh, bước tới quan tâm nói, dù sao mọi người đều biết Trần Tứ Hỉ là thợ săn giỏi nhất trong thôn, nhưng cũng là lão độc thân.
Trở về thế này sẽ khiến người ta không yên tâm.
“Không sao! Các ngươi tự về trước đi, ta nghỉ chút là được.”
Triệu Khách lắc đầu từ chối lời mời của những thôn dân khác, lấy tẩu thuốc sau lưng ra, lấy một túm thuốc thả vào trong miệng tẩu hút hai hơi.
Lần này Triệu Khách không để Lôi Mẫu thay thế vị giác và khứu giác của mình để giả vờ có dáng có vẻ, mà thật sự hút mạnh hai hơi thuốc phiện.
Mượn khói thuốc, sau khi Triệu Khách ngồi xổm tại chỗ nghỉ ngơi một chút, mới chậm rãi bình tĩnh lại từ di chứng, đứng dậy vịn tường quay về.
Về phần đám người Phùng Ba và Khâu Binh, tạm thời Triệu Khách không muốn quan tâm bọn họ, trời sắp sáng rồi, hắn quan tâm đến nhiệm vụ chi nhánh 2 hơn.
Nhìn ý của Phùng Ba, hình như chuyện lần này còn lâu mới đơn giản như bọn họ đã nghĩ, rốt cuộc Thăng Linh đồ mà hắn ta nói là cái gì?
Nghĩ đến đây, Triệu Khách thở sâu, ánh mắt nhìn lướt qua sau lưng, nhanh chóng thay đổi phương hướng. Hắn nhanh chân đi về phía một đầu thôn khác, hắn phải nhân lúc Phùng Ba còn chưa trở về, chạy tới chỗ Tam Linh cô nãi nãi hỏi rõ ngọn nguồn.
Hiện tại sự chú ý của mọi người đã dồn hết vào hai phương hướng là đội khảo sát và đội tuần tra, không ai chú ý đến bên Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách xe nhẹ đường quen lần mò đến nhà Linh cô nãi nãi.
Không biết vì sao nhìn khu nhà cũ ở trước mặt, Triệu Khách luôn cảm thấy hơi âm trầm, lần này Triệu Khách không dám trực tiếp đi vào, sau khi đẩy cánh cửa ra một khe nhỏ, Triệu Khách nhìn vào bên trong qua khe hở, chỉ thấy trong phòng đen sì không nhìn rõ cái gì hết.
“Chẳng lẽ đúng là nàng!”
Vốn đã giao hẹn cẩn thận, chỉ cần đêm nay xuất hiện biến cố, Linh cô nãi nãi chắc chắn sẽ đến giúp đỡ, bây giờ trong phòng tối đen như hoàn toàn không có hành động, điều này càng khiến Triệu Khách nghi ngờ ngay từ đầu vị cô nãi nãi này đã không có ý tốt.
“Ong…”
Đẩy cửa ra một khe nhỏ, đầu tiên Triệu Khách đánh giá từ trên xuống dưới, sau khi xác định không thấy cặp mắt kia, lúc này mới cẩn thận bước vào viện tử.
Cánh cửa phòng chính nửa mở ra, Triệu Khách đang muốn đẩy ra, nhưng đưa tay được một nửa đột nhiên khựng lại giữa không trung, Hoàng kim đồng trên mắt trái đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Một tia sáng xanh quỷ dị lúc ẩn lúc hiện trong giữa hai khe cửa, Triệu Khách nhìn kỹ một chút cũng không nhìn ra đó là cái gì, nhưng luôn cảm thấy hình như không phải thứ gì tốt đẹp.
Suy nghĩ một lúc, Triệu Khách lấy ra một cây trường côn đen nhánh ở trong sách tem, cây trường côn này là cây côn đa dụng trên tay Lý lão hán trong không gian khủng bố lần trước.
Chương 145: Da hồ ly (2)..
Triệu Khách xoay phần đuôi cây côn theo hướng kim đồng hồ, chỉ thấy trường côn trong tay hắn lại bắt đầu kéo dài về phía trước từng chút một.
“Ong…”
Theo tiếng động nặng nề bén nhọn của cửa phòng, tình hình bên trong căn phòng dần lộ ra trước mặt Triệu Khách, ngay lúc này Triệu Khách đột nhiên cảm giác cửa phòng hẫng một cái, một tiếng đứt đoạn giòn tan vang lên.
“Không tốt!”
Một dự cảm không tốt khiến Triệu Khách cau chặt lông mày, không rảnh quan tâm cây gậy trên tay, cơ thể nhanh chóng lùi lại.
“Oanh!”
Triệu Khách vừa mới lùi lại, giữa hai cánh cửa phòng lóe lên một tia sáng xanh, chỉ thấy một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy ở giữa hai cánh cửa phòng.
Ngọn lửa này cũng không có bất kỳ nhiệt độ gì, ngược lại trong nháy mắt bốc cháy khiến Triệu Khách cảm thấy da thịt trên người mình rét run, sau khi không nhịn được lạnh run, cả người đều nổi da gà.
Ngọn lửa xanh mơn mởn đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa, Triệu Khách nhếch mũi khẽ ngửi, cũng không ngửi được mùi khét lẹt nào ở trong không khí.
Nhưng lại thấy hai cánh cửa phòng trước mặt đã biến thành một túm tro bụi đen xám rơi trên mặt đất.
“Thật ác độc!”
Thấy cảnh tượng trước mặt, trái tim Triệu Khách lạnh lẽo, nếu không phải có Hoàng kim đồng, hắn cứ nhanh chân đi vào thế này, có lẽ bây giờ không chết cũng bị lột da.
“Ồ!”
Triệu Khách nhặt cây côn đa dụng ở dưới đất lên, cẩn thận đánh giá lại phát hiện cây côn này hoàn toàn không có bất kỳ biến hóa gì, cảm xúc vẫn lạnh băng như trước đó.
“Dù sao cũng là đồ đến từ bưu cục!”
Tuy không biết rốt cuộc Lý lão hán mời ai đến chế tác cây côn này, nhưng tài liệu khắc thái kim đến từ bưu cục.
Nhắc đến Lý lão hán, lão gia hỏa này cũng tài ba, trông số con tem trong sách tem đều lộn xộn, nhưng vào tay hắn ta lại hóa mục nát thành thần kỳ.
Nếu không phải cuối cùng hai người Lý lão hán và Phi Mã đối mặt với chuột âm phủ, đã tiêu hao quá nhiều điểm bưu điện, có lẽ hắn muốn đối phó với bọn họ, chỉ sợ cần tốn rất nhiều công sức.
Cầm cây gậy trên tay, nhẹ nhàng xoay phần đuôi côn đa dụng ngược chiều kim đồng hồ, chỉ thấy cây gậy trước mắt bắt đầu nhanh chóng biến nhỏ, thu ngắn, cuối cùng co vào gần như một cây gậy trúc, bị Triệu Khách cầm trên tay coi như cây gậy dò được.
Mỗi khi đi hai bước đều cầm cây gậy gõ xung quanh một cái, hoặc là quét quanh một vòng, lúc này mới tiếp tục đi vào bên trong.
“Không ở đây!”
Thấy căn phòng trống rỗng, Triệu Khách không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy chắc chắn vị lão thái này có vấn đề.
“Ong…”
Triệu Khách đi đến chiếc ghế mà trước đó lão thái đã ngồi xếp bằng, trên ghế còn đặt một cái bồ đoàn, Triệu Khách cầm cây côn đa dụng nhẹ nhàng đẩy bồ đoàn ra cẩn thận kiểm tra, sợ bỏ sót chỗ nào đó.
Nhớ đến trước đó lão thái lấy ra hai tấm phù chú cho mình và Phùng Ba từ cái tủ trước mặt, Triệu Khách cẩn thận mở tủ ra nhìn, bên trong lại trống rỗng!
“Dọn dẹp sạch sẽ thật.”
Triệu Khách chửi thầm một câu, sau khi tìm kiếm trong phòng một lượt, lại không tìm được manh mối hữu dụng gì.
Nghĩ đến đêm nay bị đùa bỡn xoay quanh, trong lòng Triệu Khách hơi bực bội, ngẩng đầu nhìn bàn thờ treo cao trên tường, bên trong thờ phụng một con hồ ly nửa người nửa cáo, càng nhìn càng thấy đáng ghét.
Thấy thế, Triệu Khách vung tay quất cây côn đa dụng đến, chỉ nghe “rầm” một tiếng, thần vị hồ ly ở bên trên bị Triệu Khách đánh một gậy bay ra ngoài, đập vào tường vỡ nát.
Nhưng trong mảnh vỡ vụn có một tia sáng kỳ lạ, chiếu xạ trong Hoàng kim đồng.
Ánh sáng rất kỳ lạ không chói mắt như tia sáng xanh trước đó, ngược lại vòng sáng màu vàng hơi đỏ cho người ta cảm giác rất nhu hòa.
Ánh mắt Triệu Khách sáng ngời, dùng côn đa dụng đẩy mảnh vỡ ra, chỉ thấy hình như dưới mảnh vỡ có một tấm da hồ ly.
“Da hồ ly?”
Triệu Khách cẩn thận cầm da thú lên, quan sát thật kỹ, vẫn là lông hồ ly trắng nhưng trong Hoàng kim đồng lại lóe ra ánh sáng màu vàng phớt đỏ.
Triệu Khách mở da thú ra, chỉ thấy mặt còn lại của tấm da thú còn vẽ một bức tranh, trên bức tranh vẽ một tòa cung điện to lớn đứng thẳng trên ngọn núi cao hùng vĩ.
Điều quỷ dị là, phía dưới cung điện lại có một chiếc quan tài đứng thẳng.
Màu sắc quan tài trên da thú còn cố ý miêu tả thành màu đỏ chót, phía trên quan tài treo một viên bảo châu, một con rắn, một con hồ ly, một con chồn, một con chuột và một con nhím.
Năm con thú quay xung quanh bảo châu, thành kính quỳ xuống đất quỳ bái, điều thú vị là bóng dáng sau lưng chúng nó lại là hình người.
Phía bên kia da thú xuất hiện rất nhiều chữ viết kỳ quái, không phải thể chữ Lệ, cũng không phải thể Tống, cảm giác có điểm giống với thể chữ chung đỉnh văn, Triệu Khách nhìn một lúc cũng không nhận ra rốt cuộc đây là thứ gì.
Lúc đang định cất đi, tâm thần khẽ động lựa chọn chuyển hóa, bên tai lại vang lên một tiếng nhắc nhở.
“Quyền hạn của ngươi không đủ, không thể chuyển hóa đồ vật.”
Triệu Khách: “???”
Chương 146: Không phải Phùng Ba..
Chỉ là một tấm da thú mà thôi, lại không thể chuyển hóa vào trong sách tem? Nếu trước đó Triệu Khách chỉ cảm thấy cuộn da thú này hơi kỳ quái, vậy bây giờ Triệu Khách có thể chắc chắn, tấm da thú này không hề đơn giản như hắn đã nghĩ.
Cất kỹ da thú vào người, nơi này đã không còn thứ gì có giá trị, chẳng thà đến bên đội khảo sát xem thử.
Triệu Khách nghĩ đến đây sải bước đi ra ngoài cửa, vừa đi ra cửa phòng đã thấy một con mèo đen đứng trên đầu tường, con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong con mắt mèo đen chiếu rọi hình dáng bóng người của Triệu Khách, nhưng đúng lúc này cuộn da thú ở ngực Triệu Khách lóe lên, chỉ thấy một đôi mắt hồ ly xuất hiện ở trước mặt Triệu Khách.
Từ ảnh chiếu trong mắt mèo đen, chỉ thấy bóng dáng sau lưng Triệu Khách nhanh chóng kéo dài, biến thành dáng vẻ một con hồ ly, đôi mắt lóe ra tia sáng xanh, ánh mắt nhìn về phía mèo đen trên nóc nhà.
“Meo!”
Mèo đen kêu lên một tiếng quái dị như đã chịu kích thích gì đó, cái đuôi dựng đứng lên, lông tóc cả người chỉ hận không thể dựng lên, nhảy ra ngoài từ trên đầu tường, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
“Kỳ quái?”
Triệu Khách ngoảnh lại nhìn sau lưng, sau khi xác định sau lưng không có gì không nhịn được nhún vai, cũng không đặt chuyện này ở trong lòng.
Sau khi đi ra cửa viện, xoay người đi thẳng đến căn nhà của một đoàn người đội khảo sát.
Ngay sau khi Triệu Khách rời đi một khoảng thời gian ngắn, trong căn phòng âm u lạnh lẽo đột nhiên vang lên một tiếng “ong”.
Cánh cửa tủ bát bên trái chậm rãi mở ra, một cái tay nhẹ nhàng vươn ra từ trong bóng tối tủ bát.
Ngay sau đó đã thấy một bóng đen bị bao phủ một lớp khói đen đặc biệt rón rén đi ra từ trong tủ bát, nhìn tượng hồ linh ngã nhào trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời khỏi căn phòng.
Người kia vỗ tay một cái đã thấy mèo đen đã đi xa lại quay trở về.
“Phế vật đáng chết!”
Không biết bóng người kia lấy ra một viên thuốc từ chỗ nào, nhẹ nhàng kẹp giữa ngón tay rồi chà xát, viên thuốc nhanh chóng biến thành một ngọn lửa, trong nháy mắt đã đánh thẳng vào người mèo đen.
“Meo!”
Mèo đen chỉ kịp kêu thảm một tiếng, trong chớp mắt đã bị ngọn lửa thiêu đốt, nhảy xuống từ đầu tường như phát điên.
“Đi vào!”
Bóng người chỉ căn phòng sau lưng, chỉ thấy mèo đen, à không, phải nói là mèo lửa thật sự quay đầu lại, chui vào trong căn phòng sau lưng, chỉ thấy ngọn lửa càng lúc càng lớn, chỉ chớp mắt đã thiêu đốt cả căn nhà.
“Hả?”
Triệu Khách đã đi được nửa đường, từ xa ngửi được mùi khét lét này, vừa ngoảnh lại đã thấy căn phòng bị châm lửa.
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, tia sáng lạnh lóe lên, không quan tâm đến ánh lửa này mà xoay người nhanh chóng rời đi, đi thẳng đến căn nhà mà một đoàn người đội khảo sát ở lại.
“Tại sao lại có lửa cháy?”
Nếu phải nói người nào cảm thấy khó chịu nhất đêm nay, vậy chắc chắn là vị thôn trưởng này, chỉ một đêm mà cả người như già đi sáu bảy tuổi, tiều tụy không tưởng tượng nổi.
Đầu tiên là đội tuần tra xảy ra chuyện, tiếp theo bên đội khảo sát cũng xảy ra chuyện lớn, đầu óc vẫn đang choáng váng.
Chỉ hai chuyện này, không có một chuyện nào có thể khiến hắn ta ngủ yên đêm nay, khỏi phải nhắc đến sáng sớm ngày mai các thôn dân thấy hài tử nhà mình bị thương, chắc chắn sẽ làm loạn.
Còn việc ở đội khảo sát, thôn trưởng cảm thấy phải báo chuyện này lên cấp trên, nhưng báo thế nào cũng là một vấn đề.
Cộng thêm trong thôn đã xảy ra hai vụ án chết người, lúc quái vật chạy trốn đã giết chết cả một gia đình.
Tùy tiện kéo một việc trong số mấy việc này ra cũng khiến tên thôn trưởng là hắn ta khó giải quyết, chứ đừng nói đến còn xảy ra chuyện như vậy, làm không tốt, hắn ta còn bị bắt lại thẩm vấn.
Thấy phía bên kia hiện ra ánh lửa, thôn trưởng ngồi trên ghế, cả người đều lạnh ngắt, dường như tất cả những chuyện xui xẻo trong những năm qua đã xảy ra hết trong hai ngày này.
Vẫy cái tay đã chết lặng ra hiệu người xung quanh nhanh đi cứu hỏa, hắn ta ngồi yên trên thềm đá, im lặng một lúc lâu mới há to miệng định chửi đổng, nhưng không biết phải chửi cái gì, đành phải ngây ngốc ngồi đó cau có.
Lúc này, Triệu Khách đi vào từ bên ngoài thấy thôn trưởng ngơ ngác ngồi trên thềm đá, không nhịn được cau mày bước tới nói: “Sao thế? Sao lại biến thành dáng vẻ này rồi? Tình hình bên trong thế nào?”
Thôn trưởng ngẩng đầu nhìn Triệu Khách, trên mặt không nhịn được nở nụ cười khổ: “Trương Hải Dương biến mất.”
“Biến mất?”
Triệu Khách cau mày, cũng không cảm thấy bất ngờ với đáp án này.
Bởi vì lúc trước nhận được tin tức nhiệm vụ thất bại, hắn đã biết đám người Trương Hải Dương xảy ra chuyện.
Lúc này hơi giả vờ một chút, không hỏi thôn trưởng đã xảy ra chuyện gì, mà nhấn mạnh lặp lại ba chữ cuối cùng của thôn trưởng.
“Ừ, sống không thấy người, chết không thấy xác, ta đã cho người tìm cả trong nhà xí, cũng không thấy một sợi lông nào.”
“Vậy những người mà hắn dẫn theo đâu?”
Chương 147: Không phải Phùng Ba (2)..
“Cậu học sinh tên Trương Vĩ kia là nhi tử của Trương Hải Dương, hiện tại không biết làm sao, nằm ở trên giường gọi thế nào cũng không tỉnh. Trạng thái tinh thần của nữ hài kia không tệ lắm, nhưng hỏi gì cũng không biết, ôi chao, Tứ Hỉ, ta lo chết mất.”
Thôn trưởng nói xong lại gãi mái tóc chẳng còn bao nhiêu sợi của mình, cảm thấy vận đen cả tám kiếp đã tập trung hết vào ngày hôm nay, thật sự quá xui xẻo.
“Phùng Ba đâu?”
Lúc này Triệu Khách mới nhớ đến Phùng Ba bị mình đấm ngất, sau khi hắn rời đi, căn nhà kia đã bắt lửa, Triệu Khách nghi ngờ là Phùng Ba làm.
Nhưng điều bất ngờ là lại thấy thôn trưởng đưa tay chỉ vào căn nhà sau lưng, nói: “Phùng Ba cũng ở bên trong, vẫn đang hôn mê.”
“Ở bên trong!”
Nghe được câu nói này, trong lòng Triệu Khách hơi căng thẳng, trong nháy mắt đã cảm thấy da đầu tê dại một lúc, nói thầm: “Không phải Phùng Ba, vậy là ai?”
Hắn có năng lực Hoàng kim đồng, vì vậy lúc vào nhà không cần châm nến, về phần cạm bẫy ở trên cửa phòng cũng chỉ thiêu đốt hai cánh cửa mà thôi, sao có thể đốt cả căn nhà được.
Hiện tại căn nhà bị thiêu cháy, Phùng Ba còn nằm ở bên trong, tuyệt đối không phải là hắn ta làm, vậy là ai chứ?
“Tứ Hỉ, lần này ta xong đời rồi, có lẽ nộp báo cáo lên trên xong, sẽ nhanh chóng bị phía trên hỏi tội, ta không gánh nổi trách nhiệm.”
Thôn trưởng nói xong, trong mắt cũng đỏ hoe, hắn ta đã sáu, bảy mươi tuổi rồi, theo lý đã đến lúc biết rõ số trời, nhưng hắn ta không cam tâm, hắn ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
“Khóc cái gì, đừng khóc.”
Triệu Khách thấy thế ngồi xổm bên cạnh thôn trưởng, sau khi lấy ra tẩu thuốc hút hai hơi, khoác cánh tay lên vai thôn trưởng nói nhỏ: “Ngươi cứ viết trong báo cáo thế này…”
Theo từng câu mà Triệu Khách nói ra, ánh mắt thôn trưởng dần lấy lại tinh thần, lúc vỗ đùi định hô quá tốt, vẻ mặt lại hơi do dự, quay sang nhìn Triệu Khách nói: “Làm vậy được à?”
Thấy vẻ mặt không quyết đoán của thôn trưởng, trong lòng Triệu Khách cũng thấy hơi thất vọng, lạnh lùng khẽ nói: “Dù sao ta chỉ có một ý kiến này, ngươi không báo cáo như thế, nếu xảy ra chuyện, ngươi đừng kéo ta ra cùng gánh trách nhiệm, ta chỉ có nghĩa vụ giúp đỡ chứ không phải cán bộ thôn gì đó, cùng lắm thì tìm vùng núi sâu trốn một chút, sẽ không có chuyện gì hết.”
“Ngươi… Ngươi thế này…”
Thôn trưởng chỉ vào Triệu Khách nhưng lại không biết nên nói thế nào, hơn nữa không thể báo cáo chi tiết chuyện này lên trên, nếu không phải nói cái gì? Có quái vật đánh người bị thương? Có yêu quái bắt đồng chí Trương đi?
Đây không phải kể chuyện cười à, hơn nữa hắn ta còn bị chụp cái mũ mê tín phong kiến.
Sau khi im lặng một lát, thôn trưởng khẽ cắn môi hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, cứ xử lý theo lời ngươi đi!”
Sau khi Triệu Khách và thôn trưởng ngồi xổm trên thềm đá bàn bạc một lúc, trước tiên khống chế đội khảo sát và Phùng Ba lại.
Cho dù Phùng Ba không biết rõ tình hình chuyện này, nhưng chắc chắn cũng có liên quan đến hắn ta.
Chờ hắn ta tỉnh lại, Triệu Khách sẽ nghĩ cách hỏi hắn ta.
Hiện tại nhất định phải tìm ra mục đích khi đám người Trương Hải Dương đến đây.
Về phần báo cáo thế nào, thật ra ý của Triệu Khách rất đơn giản, ở bên đội tuần tra thì cứ nói là gấu mù vào thôn, tất cả thương vong đổ hết lên đầu gấu mù.
Tạm thời không báo việc Trương Hải Dương mất tích.
Cuối năm đền bù cho mỗi thôn dân bị thương hai tấm phiếu lương thực và công điểm, coi như phí bịt miệng.
Chờ mấy ngày nữa hắn sẽ vào núi xem có thể tìm được một con để giết không, đến lúc đó đẩy hết mọi chuyện lên đầu gấu mù, biết đâu còn nhận được phần thưởng.
Thật ra ở trong vùng núi hoang vu này, không báo chết chỉ báo bị thương, bên trên sẽ không tốn sức chạy tới kiểm tra, dù sao bây giờ giao thông không thuận lợi, không có điện thoại di động. Điện thoại bàn cũng là vật hiếm có, trong thôn chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại bỏ không ở trong văn phòng của thôn trưởng.
Nếu là lúc bình thường chưa chắc thôn trưởng đã có lá gan đó, nhưng bây giờ liên tiếp mấy sự cố tập trung vào một chỗ, nếu thật sự báo lên trên, có lẽ hắn ta sẽ phải đi ăn cơm tù.
Chịu nghe theo Triệu Khách cũng vì bị ép không còn cách nào.
Sau khi bàn bạc với thôn trưởng một lúc, Triệu Khách xoay người đi vào đại viện sau lưng, mở cửa phòng ra đã thấy một nữ hài ngồi trong phòng, đây là nữ hài đi theo bên cạnh Trương Hải Dương.
Mái tóc đen chải thành bím tóc dài, nàng ngồi đó trông rất dịu dàng nhưng trong mắt đầy lo lắng, hai cánh tay đan vào nhau không ngừng vò góc áo của mình.
Sau khi thấy Triệu Khách đi vào, nữ hài đứng bật dậy từ trên ghế, không kịp chờ đợi dò hỏi: “Sao thế, đã tìm ra Trương giáo sư rồi sao?”
Triệu Khách xua tay ra hiệu nàng đừng vội, ngồi xuống nói: “Trước tiên ngươi nói cho ta nghe xem đồng chí Trương Hải Dương mất tích thế nào?”
“Không biết, vốn tối nay còn rất tốt, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng động gì đó, sau đó lại nghe thấy một tràng tiếng súng, ta mới tỉnh lại. Lúc đó Khâu Binh đuổi theo, ta và Trương giáo sư ngồi trong phòng chờ hắn, nhưng không biết ta ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại đã thấy Trương giáo sư mất tích.”
Chương 148: Sự thật..
Triệu Khách gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đôi mắt nhìn lướt qua yên lặng phát động Quỷ hoặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nữ hài, ánh sáng âm u lạnh lẽo khiến vẻ mặt nữ hài dần ngây dại.
“Nói cho ta biết, mục đích các ngươi đến đây là gì?”
“Ba tháng trước giáo sư nhận được một tin tức, trong thư nhắc đến một Quỷ quốc đã biến mất, nói có lẽ ở đây có manh mối.”
“Quỷ quốc?”
Triệu Khách không giỏi lịch sử lắm, cũng không hiểu rõ mấy cái này, tiếp tục hỏi: “Ai đưa thư cho các ngươi?”
“Nghe nói người gửi thư là một học sinh của giáo sư, tên là Vương Mẫn Tài.”
Triệu Khách cau mày, nói thầm: “Chẳng lẽ trong đêm hôm trước, bóng đen kia không muốn giết mình, mục tiêu là Vương Mẫn Tài?”
“Thư gửi cho các ngươi đâu? Ta muốn xem một chút!”
“Thư nằm trong tay giáo sư, Vương Mẫn Tài nói trên tay hắn có toàn bộ tài liệu đã được giải mã, nhưng chúng ta chưa gặp được Vương Mẫn Tài, hắn đã chết rồi.”
Sau khi nghe được câu này, Triệu Khách không nhịn được cau mày, lập tức đánh giá nữ hài trước mặt một chút, nghi ngờ nói: “Nếu là khảo sát, vì sao ngươi có thể đi theo, hình như nơi này không giống nơi một nữ hài có thể đến.”
“Ta là thê tử giáo sư cũng là học sinh của giáo sư, có cơ sở lý luận rất tốt trên khảo cổ học.”
“Thê tử?”
Triệu Khách từng gặp Trương Hải Dương, đáp án này khiến Triệu Khách hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ thấy bất ngờ mà thôi.
Ở trong hiện thực, những ví dụ kiểu này không phải là tin tức gì mới, đừng nói đến nữ nhân bình thường, có một vài minh tinh muốn gả vào hào môn, cho dù gả cho một lão già cũng không cảm thấy có gánh nặng gì.
Nhưng Triệu Khách lại rất tò mò, trong mắt toát ra chút hứng thú xấu xa dò hỏi: “Trương Hải Dương có thể cái kia với ngươi không?”
Trên vẻ mặt đờ đẫn của nữ nhân hiện ra chút xấu hổ lắc đầu, nhưng sau đó nàng lại nhìn về phía Trương Vĩ còn đang ngất xỉu ở trên giường.
Ý tứ này đã quá rõ ràng, trong lòng Triệu Khách nghẹn lại một hơi, trong đầu vô thức nhớ lại những cốt truyện không thể miêu tả trong bộ phim hành động của Nhật Bản.
Sau đó Triệu Khách hỏi nữ nhân thêm mấy câu rồi để nàng ngủ thiếp đi.
Sau khi đi ra từ trong phòng, Triệu Khách lấy ra tẩu thuốc ngồi ở trong sân hút, có lẽ mùi khói đắng chát đã khiến Triệu Khách hơi nghiện, hắn hút hai hơi, đồng thời trong đầu dần liên hệ những việc cần thiết vào với nhau.
Vương Mẫn Tài là học sinh của Trương Hải Dương, hắn ta nhậm chức bí thư chi bộ thôn ở chỗ này, lại bất ngờ phát hiện một việc bí mật.
Hắn ta gửi thư cho Trương Hải Dương, mới có việc đội khảo sát đến đây.
Nguyên nhân hắn ta bị giết, chắc chắn cũng vì bí mật này.
Hiện tại Trương Hải Dương đã biến mất, sống hay chết còn là ẩn số.
Liên hệ với hành động của vị Linh cô nãi nãi kia, Triệu Khách nghi ngờ có lẽ Trương Hải Dương đã bị vị Linh cô nãi nãi này bắt đi.
Quái vật kia hoàn toàn là một con rối, cái chết của Vương Mẫn Tài đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, ngược lại tiện cho nàng hành động.
Hiện tại, tất cả manh mối đều tập trung vào vị Linh cô nãi nãi kia, điều duy nhất khiến Triệu Khách thấy khó hiểu là tại sao phải bắt Trương Hải Dương.
Nếu muốn giữ bí mật cứ trực tiếp giết hắn ta là được, với thực lực của vị Linh cô nãi nãi kia, Triệu Khách tin tưởng nếu nàng muốn giết Trương Hải Dương, hoàn toàn có thể làm đến mức thần không biết quỷ không hay, cần gì phải gây ra ồn ào lớn như vậy.
Triệu Khách thử dùng cách suy luận ngược, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nói thầm: “Nếu là mình, trong tình huống này chỉ có một lời giải thích, chắc chắn Trương Hải Dương còn có giá trị lợi dụng khác.”
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, bầu trời đã dần sáng, đã sắp đến khoảng thời gian yêu cầu của nhiệm vụ chi nhánh 2, Triệu Khách cũng không biết với những tin tức hiện tại của hắn, có được tính là hoàn thành nhiệm vụ hay không.
“Phùng Ba biến mất rồi!”
Lúc này, có người đi ra từ phòng bên hô to về phía mọi người.
Triệu Khách ngạc nhiên bước nhanh vào phòng xem xét, quả nhiên không thấy bóng dáng Phùng Ba đâu, nhìn vách tường xung quanh, nơi có thể đi ra ngoài là một lỗ thông hơi rất nhỏ ở trên nóc nhà, đừng nói một người trưởng thành như Phùng Ba, ngay cả trẻ con cũng không ra được.
Nhưng Phùng Ba lại mất tích trong ánh mắt nhìn chằm chằm của một đám người như vậy.
“Đáng chết! Sơ suất rồi.”
Triệu Khách siết chặt nắm đấm, chuyện này là hắn sơ suất, loại người Phùng Ba này, lồng giam bình thường chưa chắc đã nhốt được hắn ta, chứ đừng nói đến căn phòng kiểu này.
Triệu Khách chỉ có thể tập trung manh mối vào một người khác, Vương Mẫn Tài.
Nếu thê tử Trương Hải Dương nói thật, vậy trên tay Vương Mẫn Tài vẫn còn giữ lại những tài liệu kia, tìm ra tài liệu, tin tưởng sự thật sẽ rõ ràng.
[Nhiệm vụ chi nhánh 2: Điều tra chân tướng, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 87%]
Lúc này, Triệu Khách nhận được nhắc nhở của nhiệm vụ chi nhánh 2, không trực tiếp nói cho hắn biết là thất bại hay hoàn thành, chỉ cho hắn một tỉ lệ hoàn thành.
Tỉ lệ hoàn thành 87%, trong lòng Triệu Khách rất vui vẻ, ít nhất từ khía cạnh nào đó đã xác nhận tất cả suy đoán trước đó của hắn.
Chương 149: Nhiệm vụ chính tuyến..
Cho người trông coi Khâu Binh và thê tử Trương Hải Dương, Triệu Khách sải bước rời khỏi tiểu viện, lăn lộn cả ngày đôi mắt hắn đã đỏ bừng.
Bây giờ Triệu Khách chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, chờ đến buổi tối lại lẻn vào nhà Vương Mẫn Tài tìm kiếm một chút, xem có thể tìm được những tài liệu kia ở trong nhà Vương Mẫn Tài hay không.
Quay về nhà mình, Triệu Khách lấy ra đồ ăn nước uống từ trong sách tem, sau khi ăn uống no đủ lại nằm lên giường, trong lòng nhớ đến bộ quan tài kia của mình.
Đồng thời cũng hơi nhớ cái tên Lôi Khoa kia, nói thầm: “Nếu có tên Lôi Khoa kia ở đây thì tốt, những việc phá án trinh sát này là thế mạnh của hắn, không biết bây giờ tên kia thế nào.”
Triệu Khách hiểu rất rõ thủ đoạn của Lôi Khoa, thứ nhất hắn ta không có bối cảnh, thứ hai không có chỗ dựa, nhưng lại thăng lên chức Trung đội trưởng trong vòng ba năm ngắn ngủi, tất cả đều dựa vào năng lực phá án vượt trội, nếu hắn ta ở bên cạnh hắn, có lẽ kết quả đêm nay sẽ không như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Khách nằm ở trên giường, không lâu sau đã ngủ mất.
Có lẽ đêm qua lăn lộn quá mệt mỏi, sau khi Triệu Khách ngủ hoàn toàn không chú ý đến phía trên tấm da hồ ly mà hắn giấu trong ngực lóe lên một đôi mắt xanh, một sợi tia sáng xanh như khói bụi bò dọc theo ngực Triệu Khách, bị Triệu Khách hít vào trong mùi.
“Vù vù vù…”
Tiếng gió bên tai càng lúc càng lớn, tuyết lớn đầy trời, toàn bộ thế giới biến thành một sắc thái, Triệu Khách ngơ ngác đứng trong đống tuyết không biết vì sao hắn lại ở đây.
Ngay lúc này, Triệu Khách đột nhiên thấy trước mặt hắn có một chiếc quan tài to lớn, điều khác biệt với quan tài bình thường là chiếc quan tài này đỏ như máu.
Ngước mắt nhìn tuyết trắng đầy trời làm nổi bật chiếc quan tài đỏ, trông có vẻ vô cùng chói mắt, Triệu Khách sải bước đi lên trước, lúc nhìn chiếc quan tài này lại không nhịn được muốn đưa tay sờ quan tài.
Lúc này Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy quan tài bị Triệu Khách đẩy ra một cái khe, Triệu Khách thò đầu nhìn vào trong quan tài lập tức ngẩn ngơ, chỉ thấy người đang nằm trong quan tài không phải ai khác mà chính hắn!
“Rầm rầm!”
Hai tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến Triệu Khách mở choàng hai mắt ra, giật mình tỉnh lại từ trong mơ, đầu tiên cả người đều lạnh lẽo, kích động đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Vừa nghĩ đến mình nằm trong quan tài đỏ thẫm ở trong mơ, khóe miệng còn nở một nụ cười quỷ dị, Triệu Khách không nhịn được lại thấy da đầu tê dại một hồi.
Cũng may đây chỉ là một giấc mơ, Triệu Khách chậm rãi vỗ vị trí trái tim mình, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ trong khoảng thời gian gần đây ta quá muốn ngủ quan tài, nghĩ quá nhiều rồi hả?”
“Rầm rầm rầm…”
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng gấp gáp, Triệu Khách cau mày ngồi dậy từ trên giường, sắc mặt lập tức trở nên hung ác nham hiểm, còn có một nguyên nhân khiến hắn thích ngủ trong quan tài, đó là trong lúc hắn ngủ rất ghét bị người khác làm phiền.
Sửa sang lại quần áo, Triệu Khách sải bước đi ra ngoài mở cửa ra, chỉ thấy một tên thôn dân đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt trông rất lo lắng, sau khi thấy Triệu Khách lập tức nói: “Tứ Hỉ, vừa rồi gia hỏa tên là Khâu Binh đã bỏ chạy, đánh người bị thương còn cướp cả súng, bây giờ thôn trưởng gọi ngươi…”
“Cút!”
Thôn dân còn chưa nói hết câu, Triệu Khách lạnh lùng cố kìm nén sự mất kiên nhân trong lòng, đóng sầm cửa lại, sải bước đi vào trong phòng.
Chỉ là lần này Triệu Khách còn chưa đi được mấy bước, sau lưng lại vang lên tiếng gõ cửa khiến người ta buồn bực.
“Rầm rầm rầm! Tứ Hỉ, ngươi mở cửa đi, giả vờ ghê gớm cái gì, thôn trưởng gọi ngươi đến đó, ngươi dám không đi sao? Ngươi mở cửa!”
Triệu Khách dừng bước không nhịn được thở sâu, hai tay siết chặt lại vang lên tiếng lách cách, đột nhiên xoay người, lạnh lùng đi ngược về.
“Ong!”
Thấy cửa sân bị mở ra, trên mặt thôn dân kia hiện ra vẻ vui mừng, đang muốn tiếp tục nói chuyện chỉ thấy có một bàn tay duỗi ra từ trong khe cửa, túm lấy cổ áo hắn ta.
Không đợi hắn ta tỉnh táo lại, cả người đã bị kéo vào bên trong cửa sân.
Chỉ nghe tiếng “cạch” như xương cốt đứt gãy, khiến Triệu Khách cảm giác toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.
Sau khi thở dài một hơi, Triệu Khách chậm rãi mở ra đôi mắt đang khép hờ, đôi mắt lạnh lùng nhìn xác chết trên mặt đất, cau mày: “Ra đi!”
Sau một đống lộn xộn ở góc tường, một bóng người chậm rãi bước ra ngoài, trên tay còn cầm khẩu súng lục vẫn chĩa thẳng vào người Triệu Khách.
Đây không phải ai khác, chính là Khâu Binh trong miệng thôn dân.
Chỉ có điều, lúc này đôi mắt Khâu Binh nhìn chằm chằm Triệu Khách, trên trán ứa ra một giọt mồ hôi lạnh chảy sượt qua khóe mắt.
Lúc đầu tưởng đây là một lão thợ săn đã lớn tuổi, chỉ là một con cừu trong mắt hắn ta mà thôi, nhưng vừa rồi thấy thủ đoạn giết người dễ như trở bàn tay của hắn.
Khâu Binh đột nhiên hối hận, cái tên này đâu phải cừu non gì, đây cũng là một con sư tử đang ẩn nấp, vô cùng nguy hiểm.
Khâu Binh cảm giác việc hắn ta chạy đến đây đúng là tự đi tìm đường chết.
“Ngươi tìm đến ta, không phải muốn chĩa súng vào người ta chứ.”
Chương 150: Nhiệm vụ chính tuyến (2)..
Triệu Khách không mặn không nhạt dò hỏi, đồng thời ánh mắt liếc qua đánh giá khẩu súng trên tay Khâu Binh, chốt bảo hiểm bên trên đã được mở ra.
“Vốn là không, bây giờ… Ta hơi lo lắng.”
Khâu Binh nhìn xác chết dưới chân Triệu Khách, thật ra giết người cũng không khó, điều khó khăn là có thể xử lý một người gọn gàng cứ như giết gà.
Đây không chỉ có tố chất tâm lý mạnh mẽ, còn cần cả kinh nghiệm.
Trong lòng Khâu Binh thừa nhận, hắn ta đã coi thường thợ săn già trong thôn.
Triệu Khách gật đầu có thể hiểu được ý của Khâu Binh, chậm rãi giơ nắm tay lên ra hiệu trên tay mình không có vũ khí, nói: “Ta nghĩ từ lúc ngươi tỉnh lại đến bây giờ cũng đã đói rồi, có yêu cầu gì cứ vào nhà nói chuyện.”
Khâu Binh cẩn thận đánh giá của phòng khép hờ, sau khi xác định trong phòng không có mai phục, gật đầu nói: “Ngươi đi trước, đối mặt với ta đi vào.”
Hai người vào phòng, Khâu Binh cẩn thận đóng cửa phòng lại, nhưng không đóng quá kỹ mà còn để lại một khe hở.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Khâu Binh, Triệu Khách lại bình tĩnh hơn, đưa tay ra hiệu Khâu Binh ngồi xuống: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tìm đến ta là muốn làm gì?”
“Cứu người, ta biết Trương giáo sư đang ở đâu, nhưng ta không quen thuộc đường núi nơi này.”
Vẻ mặt Triệu Khách không hề thay đổi, nhưng sau khi nghe Khâu Binh nói xong nhịp tim lập tức nhanh hơn, bởi vì Khâu Binh vừa nói xong.
Triệu Khách chú ý đến vệt nước mà hắn để lại trên bàn bắt đầu uốn éo, dần xuất hiện một hàng chữ ở trước mặt mình.
[Nhiệm vụ chính tuyến 1: Cứu Trương Hải Dương]
[Nhắc nhở nhiệm vụ: Trương Hải Dương còn sống, tìm ra hắn ta, cứu hắn ta từ trên tay đệ tử xuất mã.]
Sau khi thấy nhiệm vụ chính tuyến, Triệu Khách gõ ngón tay lên bàn, nói thầm: “Đúng là có liên quan đến Trương Hải Dương.”
Thật ra kết hợp tình báo mà hắn thu thập được trong nhiệm vụ chi nhánh 2, nhiệm vụ này có hai điểm mấu chốt, thứ nhất là Trương Hải Dương, thứ hai là Vương Mẫn Tài.
Trong lòng Triệu Khách đã sớm đoán được nhiệm vụ chính tuyến là Trương Hải Dương, nhưng Triệu Khách không ngờ điểm phát động lại nằm trên người Khâu Binh này.
“Tại sao ta phải giúp ngươi, có thù lao gì.” Triệu Khách liếc nhìn Khâu Binh, dường như không quan tâm khẩu súng trên tay hắn ta.
“Giữ bí mật!”
Khâu Binh chỉ xác chết trên mặt đất bên ngoài, tiếp tục nói: “Nếu ngươi giúp ta tìm được Trương giáo sư, ta có thể coi như không thấy được cái gì, tuyệt đối không có người thứ ba biết chuyện này, thế nào.”
“Không được tốt lắm, đi ra ngoài rẽ trái, đi thong thả không tiễn.”
Trên khuôn mặt tang thương lộ ra vẻ như cười mà không phải cười, Triệu Khách tỏ vẻ không quan trọng lấy tẩu thuốc ra, không nhanh không chậm hút thuốc.
“Ngươi! Ngươi không sợ bây giờ ta gọi người đến sao?”
“Gọi đi, xem những thôn dân kia tin tưởng ta, hay tin tưởng ngươi, ta nghe được lúc ngươi chạy đi còn thuận tiện đánh người bị thương.”
Triệu Khách nói đến đây chậm rãi ngẩng đầu, trong con mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng lạnh xảo trá hung ác nham hiểm như một con sói già cô độc, nhìn chằm chằm vào mắt Khâu Binh
“Ngươi và ta đều biết, đầu năm nay mạng người không đáng giá mấy đồng tiền, muốn ta giúp ngươi, lấy vàng ròng bạc trắng ra đi!”
Khâu Binh nghẹn một hơi ở ngực, ánh mắt nhìn thợ săn già trước mắt, cảm giác hắn không giống con người, càng giống một con sói tham lam, một khi ngửi được mùi máu tươi sẽ không quan tâm gì hết, tiến lên cắn một cái mới bỏ qua.
Loại người mềm không được cứng chẳng xong này thường khiến người ta cảm thấy đau đầu nhất, Khâu Binh càng ngày càng cảm thấy tên này khiến người ta chán ghét.
“Ngươi muốn bao nhiêu.”
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Khâu Binh đã nói.
Hiển nhiên đáp án của hắn ta không phải thứ mà Triệu Khách cần.
Triệu Khách cũng nhận ra Khâu Binh này không phải một người am hiểu giao tiếp, cũng không nói vòng vèo với hắn ta nữa.
“Ta không cần tiền giấy, vàng bạc, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc trên núi đang cất giấu thứ gì.”
“Ta…”
“Đừng nói ngươi không biết, ta không có kiên nhẫn chơi với ngươi.”
Phong cách đàm phán của Triệu Khách vẫn sắc bén như trước, căn bản không cho Khâu Binh bất kỳ cơ hội quanh co nào.
Chỉ thấy Khâu Binh ngồi ở đó, một tay cầm súng một tay siết chặt lại, cuối cùng hắn ta vẫn thỏa hiệp, lấy ra một túi giấy từ cái túi nhỏ ở bên hông, vung tay ném cho Triệu Khách.
Sau khi Triệu Khách mở ra, ánh mắt sáng ngời, đây là một cái túi hồ sơ, hắn tiếp tục mở ra, bên trong đều là tài liệu mà Trương Hải Dương đã sắp xếp tốt.
Bên trong có một vài ảnh chụp rất quý giá, đây là ảnh chụp mà một phóng viên vô tình chụp lại sau khi Nhật Bản chiếm lĩnh đông bắc, trong bức ảnh này là một bức tranh rất kỳ quái, bên trên còn có chữ viết không hoàn chỉnh.
Sau khi Trương Hải Dương so sánh đã phát hiện những chữ này là chữ Nữ Chân nguyên thủy nhất, bên trong ghi chép một câu chuyện của Tát Mãn Nữ Chân.
Đương nhiên vì lúc ấy đang chiến loạn, rất nhiều bức tranh đã bị hủy hoại, rất nhiều kiểu chữ đã mơ hồ không rõ, thậm chí bây giờ còn không điều tra được nguồn gốc của bức tranh.