1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Khủng Bố Sống Lại
  4. Tập 3:Tiên Đoán Tương Lai (c21-c30)

[Dịch] Khủng Bố Sống Lại

Tập 3:Tiên Đoán Tương Lai (c21-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Tiên Đoán Tương Lai.

Vừa cầm nó vào tay, con mắt nằm ở trên mu bàn tay của hắn bỗng dưng mở ra, tản ra những quầng sáng màu đỏ.

– Nó không phải được làm từ da dê….. Là da người, hơn nữa có cái gì không đúng lắm

Dương Giang cảm thấy có chút rùng mình, một ý nghĩ cứ như vậy hiện ra trong đầu của hắn.

Mở ra tấm da người ra, bên trên tấm da có ghi một hàng chữ.

– Tôi tên là Phương Kính, lúc anh xem được lá thư này thì tôi đã chết, không cần thấy kỳ lạ, tôi chính là anh ở 10 năm sau, hiện tại tôi đang sử dụng một phương pháp đặc thù gửi cho ngươi những thông tin ở tương lai, điều đầu tiên anh cần làm lúc này, là ghi nhớ hết những gì tôi ghi trên này, nhớ là phải nhớ hết đấy.

– Thế giới này đã xuất hiện quỷ, đây không phải là trò đùa đâu, khi anh biết được điều này cũng đã chậm rồi.

– Chậm so với những người điều khiển quỷ khác ít nhất là nửa năm.

– Cẩn thận với Dương Giang, bạn học của anh, tương lai cậu ta rất là đáng sợ……. Chính cậu ta đã giết tôi nên trước hết anh phải giết Dương Giang, nếu không tương lai anh sẽ chết trong tay hắn, nhớ kỹ phải giết chết Dương Giang.

– Vào ngày 20 tháng 6, lớp tự học vào buổi tối, anh sẽ gặp Chu Chính, đây là cảnh sát quốc tế, ông ta sẽ giảng giải cho ngươi một ít kiến thức đặc thù, những tin tức này rất trọng yếu. Chu Chính là một người điều khiển quỷ ở khu vực Châu Á có danh hiệu quỷ anh Chu Chính, dù vậy ông cũng chỉ là một người qua đường mà thôi, không cần để ý nhiều.

– Điều anh cần chú ý chính là quỷ anh chui ra từ thân thể ông ta, con quỷ anh này sẽ lớn lên, qua mấy tháng nó sẽ trở thành….. Anh cần phải tránh xa nó…… mếu không ngươi sẽ chết.

– Phải mau chóng gia nhập tổ chức cảnh sát quốc tế….

– Nhớ kỹ….. Tờ giấy…… Màu vàng.

– Tránh xa……. Trốn.

-…… Quỷ….

Ngay lúc Dương Giang nhìn đến chỗ này lại phát hiện chữ trên tấm da bỗng dưng bị nhoè.

Sau đó hoàn toàn biến mất, giống như nó đang bị một lực lượng gì đó huỷ diệt, trên tấm da hiện tại không còn một chữ nào hết.

Cú như phù chú bỗng dưng biến mất không thấy chút gì nữa.

Dương Giang thậm chí còn không đọc được tin tức nào có tác dụng thì toàn bộ chữ đã biến mất.

– Này là chuyện gì đang xảy ra?

Hắn đứng suy nghĩ một hồi, lật qua lật lại tấm da dê xem sao.

Tuy nhiên, toàn bộ chữ đều biến mất hết, một chút dấu vết đều không có để lại.

Sự việc này khiến cho Dương Giang không khỏi nhớ đến một thứ trên phim hay nhắc đến, khi thay đổi quá khứ một chút thì tương lai cũng sẽ thay đổi theo một chiều hướng khác.

Chẳng lẽ hiện tại mình cướp tấm da dê ghi lại tin tức của Phương Kính nên thứ này mới biến mất?

Nhưng không để Dương Giang suy nghĩ được nhiều, tấm da đã phát sinh biến hoá.

Những chữ viết không ngừng hiện ra trước mắt hắn, giống như có một người đang tàng hình, cầm bút viết vào tấm da dê hắn đang cầm vậy.

– Tên tôi là Dương Giang, lúc anh xem được thư này thì tôi đã chết rồi, ta là người từ tương lai 10 năm sau, đang sử dụng một phương pháp đặc thù để gửi những tin tức này cho anh…..

Dương Giang thấy vậy, cả người chợt ớn lạnh, nhìn vào tấm da dê, tròng mắt liền co lại:

– Đây rốt cuộc là thứ quỷ quái gì đây,……

Cái này không phải là tấm da dê ghi lại tin tức ở tương lai.

Hắn cảm thấy được sự kì dị và tà ác của tấm da dê này, vừa rồi chữ viết bị biến mất cũng không phải là do Phương Kính xoá đi mà do tấm da dê này tự xoá.

Hiện tại nó thay đổi chủ nhân, cho nên phải xoá đi những tin tức của chủ nhân trước, sau đó viết lên tin tức của chủ nhân bây giờ.

– Không thể tin tưởng những gì viết trên đó, không thể tin tưởng nó.

Dương Giang cảm nhận được một sự sợ hãi không tên đang trào lên trong lòng mình.

Hắn nhìn xung quanh, muốn kiếm một cái cống nước để vứt nó đi, cho biến mất vĩnh viễn.

Nhưng những chữ viết xuất hiện liên tục trên tấm da dê:

– Ngàn lần không nên, không nên làm như vậy…… Tôi có thể giúp đỡ cậu……. Không có tôi cậu sẽ chết……. sẽ chết.

Sau đó những chữ kia biến mất, thay vào đó chỉ còn lại:

– Giữ tôi lại, giữ tôi lại.

Ba chữ này không ngừng hiện ra, nằm lung tung trên tấm da dê, có lớn có nhỏ, che kín tấm da dê.

….

Nhìn những chữ này, hắn không khỏi do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định giữ tấm da lại.

Nguyên nhân khá là đơn giản, hắn không muốn giống Chu Chính bị lệ quỷ ăn tươi nuốt sống.

Tuy tấm da này khá kỳ quái, còn rất tà ác nhưng với Dương Giang mà nói, đây cũng là cơ hội, có lẽ nó có thể tiết lộ một chút tin tức quan trọng cho mình biết hoặc tấm da đoán trước được tương lai cũng nên.

Hắn cảm thấy giữ lại tấm da dê này chưa chắc là chuyện xấu….

Tuy nhiên, hiện tại Dương Giang không có cơ hội để lựa chọn đường sống cho mình, dù chọn thế nào cũng vậy, cùng lắm thì chết thôi, như thế so ra vẫn tốt hơn chết mà bị lệ quỷ ăn thịt.

Hơn nữa, nếu hắn cẩn thận đề phòng chưa chắc có kết cuộc xấu.

Dương Giang cắn răng nhét tấm da vào túi.

Sau đó, điện thoại của Trương Vĩ mà hắn đang cầm trong tay đột nhiên rung lên, số hiển thị trên màn hình là Phương Kính.

Dương Giang nhanh chóng lấy lại tinh thần, vừa nhìn thấy tên của Phương Kính hắn mới nhận ra thiếu chút nữa đã quên Phương Kính còn xung quanh.

Suy nghĩ một lúc, Dương Giang lựa chọn bắt máy.

– Ê, Dương Giang, đồ tôi cũng cho cậu rồi, cậu không thể cúp điện thoại được, mau nói tôi biết hiện tại làm thế nào để rời khỏi.

Phương Kính nói, cậu tôi vẫn có chút hoảng sợ, bởi vì hiện tại cậu chỉ có một mình, mấy bạn học cũng không biết đi đâu hết cả rồi.

Tuy thoát được tiếng bước chân nhưng Phương Kính vẫn không quên bản thân còn ở trong Quỷ Vực, chỉ cần chưa đi ra ngoài cậu vẫn chưa an toàn.

Dương Giang trầm ngâm một lát, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Hắn quyết định dùng Phương Kính làm thí nghiệm cho suy luận của mình.

Sau đó, Dương Giang liền lên tiếng:

– Phương Kính, tôi sẽ không dẫn cậu ra khỏi đây nhưng tặng cậu một phương pháp, tôi cũng đã làm theo mới có thể sống sót đến hiện tại.

– Phương pháp gì vậy, mau nói cho tôi biết, mau đi.

Phương Kính hối thúc.

Dương Giang nói:

– Điện thoại di động của cậu có mạng không? Hiện tại tôi gửi cho cậu một đường link, cậu mở diễn đàn lên, kiếm một bài viết của người tên Pháp Vương sấm sét.

Nói xong, hắn mở ra diễn đàn và gửi đường link cho Phương Kính.

Chỉ trong chốc lát đã thu được tin tức của Phương Kính:

– Tôi đã tìm được bài viết của Pháp Vương sấm sét rồi, nó nằm ngay đầu diễn đàn.

Chương 22: Phương Kính.

Chỉ trong chốc lát đã thu được tin tức của Phương Kính:

– Tôi đã tìm được bài viết của Pháp Vương sấm sét rồi, nó nằm ngay đầu diễn đàn.

– Click vào, ẩn comment của người khác rồi kéo xuống phía dưới.

Ngón tay của Phương Kính đổ đầy mồ hôi, cậu ta chạm vào màn hình, mở bài viết kia ra, làm theo lời Dương Giang nói và kéo xuống dưới cùng.

Vừa kéo xuống, cả người Phương kính liền run rẩy không ngừng.

Mở ảnh ra.

Bên trong ảnh chụp một lão già mặc một cái áo dài, thi ban nổi đầy trên người, con mắt lão tro lạnh, trống rỗng, mặt không có một chút khí sắc.

Ông lão này đang đứng bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, cứ như chỉ đi ngang qua mà thôi.

Đúng thế.

Đây chính là ông lão đã đứng gõ cửa ở bên ngoài phòng học.

– Nhìn ảnh chưa, lưu cái ảnh lại đi.

– Được.

Phương Kính nuốt nước miếng, mang theo cảm giác sợ hãi lưu lại cái ảnh này.

Một phút, hai phút, ba phút,…..

Ông lão cũng không xuất hiện, dường như đã rời đi nơi này rồi, không biết đi đâu.

Nhưng Dương Giang lại biết, chỉ cần Quỷ Vực còn tồn tại thì chắc chắn lệ quỷ đó vẫn chưa có rời đi, chỉ là chẳng ở trong tầm nhìn của họ mà thôi.

Dù sao trường học cũng rất lớn, không thể quan sát hết thảy cũng là chuyện bình thường.

– Dương Giang, Dương Giang, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, tôi đã làm theo lời của cậu nhưng mà không có chuyện gì xảy ra cả.

Bên kia điện thoại vang lên âm thanh của Phương Kính.

– Tôi đoán sai sao? Nguyên nhân ông lão kia đến đây cũng không phải là do tôi nhìn ảnh của lão.

Dương Giang nhíu mày.

Trước đó hắn có 3 suy đoán.

Pháp Vương Sấm Sét, người viết bài viết trên diễn đàn ở bệnh viện của tỉnh khác.

Khoảng cách từ đó đến đây cũng phải mấy trăm cây số.

Tỷ lệ gặp quỷ khi nó ở ngoại tỉnh có bao nhiêu phần trăm?

Dương Giang không cần tính cũng biết sẽ rất nhỏ, vô cùng nhỏ, hơn nữa gần như là không thể.

Như vậy, vì sao ông lão kia lại chạy đến đây, trừ khi có cái gì đó dẫn dắt lão đến.

Cần phải có một tín hiệu, điều kiện hoặc một người nào đó.

Cho nên, đầu tiên hắn đoán việc này có liên quan với Chu Chính.

Mục tiêu của ông lão là tìm kiếm Chu Chính, dù sao Chu Chính cũng là người điều khiển quỷ, có ân oán với quỷ.

Nhưng Chu Chính chết rồi, hơn nữa hắn là người đầu tiên nhìn thấy ông lão, cho nên giả thiết này có thể loại trừ.

Người thứ hai là Phương Kính.

Tuy nhiên, từ lúc ông lão xuất hiện đến giờ, Phương Kính vẫn chưa chết nên có thể loại bỏ.

Như vậy chỉ còn một khả năng…. Mục tiêu của ông lão chính là mình.

Nếu đúng là như thế, mối quan hệ của bọn họ chỉ là người nghe chuyện ở trên diễn đàn, hắn nhìn tấm ảnh kia và nghe âm thanh gõ cửa được Pháp Vương Sấm Sét ghi âm lại mà thôi….

– Nếu không phải ảnh, chỉ có thể là tiếng gõ cửa.

Nghĩ là thí nghiệm ngay, Dương Giang tiếp tục nói:

– Phương Kính, cậu kéo xuống phía dưới, có một đoạn âm thanh, hãy mở nó ra, đó là cơ hội để cậu rời khỏi đây.

– Được.

Phương Kính mở đoạn ghi âm kia.

” Cốc, cốc cốc, cốc cốc,……”

Âm thanh nặng nề vang lên, như gõ vào tâm khảm người nghe.

Phương Kính cầm điện thoại soi xung quanh một vòng, sau đó nói:

– Dương Giang, không có chuyện gì xảy ra cả….

Nhưng ở đầu bên kia, tròng mắt Dương Giang co rúm lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Một ông lão mặc một chiếc áo dài, ánh mắt trống rỗng, cả người đều bị thi ban che kín, không biết xuất hiện từ lúc nào, hiện tại đang đứng ở trên lối nhỏ đi vào rừng cây.

Sau đó lão bước từng bước cứng ngắc, đi một cách chậm chạp, huớng dần về phía Phương Kính.

Quả nhiên, đã xuất hiện…..

Hơn nữa, lão cứ như đã đứng đó từ trước.

– Con mẹ nó, tôi đoán không sai chút nào, ông lão kia là tới tìm tôi, bởi vì tôi đã nghe tiếng gõ cửa…..

Cảm giác lạnh lẽo bao phủ toàn bộ Dương Giang.

– Dương Giang, ê, Dương Giang, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.

Phương Kính còn không biết rằng ông lão đang đi về phía mình, vẫn tiếp tục hô lên.

Dương Giang chậm rãi lui về phía sau tránh khỏi tầm mắt của ông lão, rời đi một cách cẩn thận:

– Tiếp tục nghe đoạn ghi âm kia, đừng có ngừng lại.

– Nó có tác dụng sao?

Phương Kính lại mở đoạn ghi âm ra.

”Cốc, cốc cốc, cốc cốc,..”

Điện thoại di động trong tay hắn không ngừng phát ra tiếng gõ cửa.

Tuy nhìn qua không thấy hiệu quả gì nhưng Phương Kính lại phát hiện tiếng bước chân đã biến mất, cách này dù nhìn qua có vẻ vô dụng nhưng không có hiểu nó không hiệu quả.

– Phương pháp này của Dương Giang chắc chắn có tác dụng.

Nghĩ vậy, Phương Kính thở phào một chút, cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nhưng mà cậu ta lại không có biết, phía sau lưng mình, ông lão mặc áo dài màu đen bị thi ban che kín hết cả người vẫn đang bước từng bước lại gần.

Hiện tại, Dương Giang lập tức rời khỏi khu rừng, rời xa ông lão kia, đi về phía sân thể dục.

Đã đi được vài trăm mét, khi không nhìn thấy Phương Kính, hơn nữa còn bị lá cây che chắn xung quanh, Dương Giang mới đột nhiên hỏi:

– Phương Kính, còn sống nữa không vậy?

– Vớ vẩn, đương nhiên là tôi còn sống.

Dương Giang nói:

– Thật sự xin lỗi, xin lỗi cậu, tôi đã lừa cậu.

Phương Kính có chút sửng sốt, khó hiểu hỏi lại:

– Cậu lừa tôi cái gì?

– Trước kia tôi không biết, hiện tại tôi mới biết được, tôi là người làm cho ông lão xuất hiện ở đây, điều kiện làm cho ông lão xuất hiện có liên quan đến đoạn ghi âm, là tiếng gõ cửa mà cậu vừa nghe đấy.

– Cái gì?

Phương Kính bị doạ thót tim, kinh hãi.

Tiếng đập cửa có thể dẫn ông lão kia xuất hiện, như vậy nãy giờ mình mở nhiều lần như vậy có phải là……..

Sợ hãi lan ra toàn bộ cơ thể của hắn, theo bản năng hắn lùi về phía sau mấy bước.

Rầm ~!

Người hắn đụng vào một cái gì đó, lạnh như băng, cứng ngắc.

Quay lại nhìn, ánh mắt lão ta trống rỗng, kẻ cả người đều là thi ban đang nhìn lấy cậu ta.

Cả người Dương Kính….. cứng nhắc.

Một cánh tay già nua, gầy guộc, lạnh giá đang giơ lên một cách chậm rãi, sau đó dần dần bao trùm lấy khuôn mặt của Phương Kính….. mạnh quá, Phương Kính cảm thấy xương mặt đang bị nghiền nát.

– Dương, Dương Giang,….

Đầu bên kia truyền đên tiếng la hét đầy sợ sãi cùng căm hận của Phương Kính.

Dương Giang không chút nao núng, nói:

– Đây là điều cậu đã dạy tôi, làm người đừng có khờ khạo quá.

Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.

….

Buông điện thoại xuống, Dương Giang nhìn về phía rừng cây với ánh mắt vô cùng kiêng kị và sợ hãi.

Ông lão này thật là đáng sợ.

Mặc kệ có tiếp xúc với lão hay không, chỉ cần đứng nhìn từ đằng xa liền có cảm giác sởn tóc gáy, sợ hãi tận cùng.

– Chắc là Phương Kính đã chết?

Dương Giang khẽ đảo ánh mắt:

– Việc cấp bách trước mắt là phải rời khỏi quỷ vực, rời xa lão quỷ này. Nếu bị lão tóm được thì cho dù là mình, Trương Vĩ hay mấy người Vương San San cũng sẽ có kết cục giống nhau, đều phải chết, khó mà thoát được.

Chương 23: Địa Ngục.

Trở thành người điều khiển quỷ thì làm sao?

Không phải Chu Chính cũng chết do sử dụng lực lượng của lệ quỷ quá nhiều, khiến cho lệ quỷ sống lại hút cạn tinh huyết hay sao?

Mà nguyên nhân chết của Chu Chính chắc chắc là do lão quỷ kia quá mạnh.quá đáng sợ, đáng sợ hơn cả con quỷ anh kia nữa.

Quỷ anh không thể áp chế ông lão nên mới buông tha người điều khiển để bỏ chạy.

Một lát sau….

Trương Vĩ thấy Dương Giang trở về cũng có chút an tâm, nhẹ nhàng thở ra:

– Dương Giang, cậu đi đâu vậy, đã tìm được Phương Kính chưa? Trường học đang xảy ra chuyện quỷ quái này cũng chỉ có cậu mới dám đi lại lung tung, nếu là tôi, tôi chẳng dám đi nửa bước.

– Tôi đã gọi điện được cho cậu ta nhưng chắc chắn Phương Kính đã gặp quỷ rồi. Hơn nữa lúc nãy tôi thấy lão quỷ kia đi phía trước, khả năng cao hiện tại không nên tới gần khu vực rừng cây. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nều còn chờ đợi, tôi cũng không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết ở chỗ này.

Nghe Dương Giang nói đến đây.

Mọi người đều trầm ngân không nói gì, trên khuôn mặt còn mang theo vẻ sợ hãi.

Đúng vậy, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ, thế mà lúc đầu toàn bộ hơn 40 người bao gồm cả giáo viên cùng chạy trốn, bấy giờ\ chỉ còn lại mấy người ở đây.

Còn những người khác đều mất tích.

Mà mất tích đồng nghĩa với kết quả thế nào, trong lòng cả bọn đều rõ.

Đây không phải đang mơ, cũng không phải đóng phim mà là sự thật…… người chết không thể sống lại.

– Dương Giang, cảm ơn cậu đã dẫn chúng tôi đi, nếu không có cậu chắc chắn chúng tôi chết hết cả rồi.

– Đúng vậy, cảm ơn cậu, hơn nữa chuyện trước kia cho bọn tôi xin lỗi, lúc Phương Kính đẩy cậu vào WC chúng tôi không ngăn cậu ta lại, sau này mới biết Phương Kính chẳng khác nào ác ma, dọc đường bỏ trốn cậu ta đã dùng Triệu Cường, Vương Cương để cản chân quỷ, ngay cả bạn nữ Phương Kính cũng không buông tha….

– Đúng là súc vật.

Mấy học sinh đứng phía sau đồng loạt lên tiếng, bọn họ mắng Phương Kính, đồng thời biểu thị sự hối lỗi với Dương Giang.

Những người vừa nói là mấy người lúc trước Dương Giang mang ra từ rừng cây, những người đã chạy trốn chung với Phương Kính.

Hắn thấy chỉ có Phương Kính đáng chết, những người khác thì không, đã gặp được bọn họ vậy thuận tay dẫn dẫn theo mà thôi, việc này đối với Dương Giang mà nói chỉ như một cái nhấc tay, đều là bạn học với nhau không cần phải tuyệt tình đến như thế.

– Lời cảm ơn của các cậu có phải là hơi sớm không? Các cậu thấy đó, hiện tại chúng ta vẫn còn ở trong trường, trong phạm vi của Quỷ Vực, có thể sống sót đi ra hay không, đến cả tôi cũng còn không có biết nữa là.

Dương Giang vừa lắc đầu vừa nói:

– Tuy hiện tại các cậu rất mệt nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, tình hình thực tế của quỷ cực tôi không rõ lắm nhưng tôi vẫn muốn thử xem, mọi người hãy đi theo tôi, tôi muốn xem có thể ra khỏi trường học hay không.

Hiện tại Dương Giang là đầu tàu của cả đám, hắn nói xong mọi người đã đứng lên hết.

– Một, hai, ba, bốn,….. Một lớp có hơn 40 người hiện tại chỉ còn có 13 người, tỷ lệ sống sót có 30%, chỉ có trời mới biết tiếp theo còn có người chết nữa hay không. Biết thế hôm nay tôi nên xin nghỉ học, học hành cái gì, người tôi đến trường chỉ phải đóng tiền học là được, còn chúng tôi lại phải nộp cái mạng của mình vào.

Tâm tình của Trương Vĩ lúc này cũng có chút nóng nảy.

Những người khác cũng chỉ nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu không ai lên tiếng hết, cảm xúc mọi người đều bị tụt xuống, tinh thần đều sắp bị vỡ.

Nếu không có nhìn thấy hi vọng, Dương Giang chắc chắn bọn họ sẽ phát điên, có một số bạn nữ đã xám hết cả mặt, bắt đầu lầm bầm một cách khó hiểu.

– Đi thôi.

Dương Giang không quản xem có ai bị điên hay không, cũng không tính tìm cách giải quyết.

Vấn đề hắn quan tâm là có thể sống sót ra khỏi đây hay không mà thôi.

Có hắn dẫn đường, mọi người không sợ bị lạc, hơn nữa phương hướng có vẻ đang ra khỏi quỷ vực.

Khung cảnh xung quanh không còn tối tăm như trước, tuy vẫn tối nhưng có thể nhìn thấy mặt đường, thấy một vài thứ xung quanh.

Rất nhanh, mọi người đã đi đến cổng trường.

Phòng bảo vệ vắng tanh không một bóng người.

Bên ngoài đường lớn cũng yên ắng, yên tĩnh đến khủng khiếp.

Đèn hai bên đường không có sáng, xung quanh cũng không có một chiếc xe nào qua lại hết.

Khung cảnh thật sự quỷ dị, ngoài âm thanh của bọn họ ra thì không còn có một âm thanh nào khác.

Dương Giang nhìn thoáng qua phòng bảo vệ, cửa phòng đang đóng, hắn bắt đầu có chút cảnh giác.

Dương Giang không dám đi tới gần cửa, ai biết sau khi mở cửa ra có cái gì đó lao ra hay không.

Hơn nữa…..

Nhìn thấy ngoài đường vắng tanh, hắn liền biết cho dù có đi ra khỏi trường học cũng chẳng có tác dụng gì mấy.

Chỉ cần bọn họ còn ở trong quỷ vực, có đi đâu cũng như nhau mà thôi

– Bên ngoài sao lại như thế, không có ai cả? Bình thường ngoài cổng trường phải có cha mẹ học sinh đến đón con mình mới đúng chứ.

Miêu Tiểu Thiện tò mò nhìn ra bên ngoài, lời nói mang theo vài phần sợ hãi.

Chính xác mà nói, bình thường bên ngoài cổng của trường này đều là xe và người nhộn nhịp.

Thế nhưng hiện tại lại vắng tanh, trừ bọn họ ra thì xung quanh một bóng người cũng không có.

– Tôi ra ngoài xem sao.

Trương Vĩ tự đứng ra, lách qua hàng ray, đi ra bên ngoài.

Hắn nhìn qua bên trái, bên phải, nhìn gần rồi nhìn xa cũng không có phát hiện thêm được một ai, chỉ nhìn thấy một màn đên bao phủ ở phía xa xa như đi tới địa ngục.

Mà địa ngục cũng bị bóng tối bao phủ, cả khu vục đều bị bao trùm bởi bóng tối.

Dương Giang nói:

– Vô dụng thôi, chỉ bằng cách này không thể đi ra được, chẳng cần tốn sức lực làm gì.

– Như vậy chúng ta sẽ bị nhốt ở đây, bị giam cầm tới chết hay sao? Tôi còn chưa có muốn chết a.

Một nữ sinh như sắp sửa bị điên, cô nàng ngồi sụp xuống đất vừa khóc vừa than vãn.

Tuy mấy nam sinh chưa đến mức như vậy nhưng nếu còn không thoát khỏi đây thì bọn họ không đảm bảo bản thân sẽ trấn tĩnh được bao lâu.

Bên cạnh Dương Giang, Vương San San vừa kéo tay hắn vừa cầu xin.

– Dương Giang, cậu nghĩ xem còn có biện pháp gì có thể thoát ra khỏi đây nữa không, tôi, tôi không muốn gặp lại con quỷ kia.

Dương Giang trầm mặc:

– Để tôi suy nghĩ lại.

Lúc này, Dương Giang không có ý định đi tiếp, hắn chọn lấy một tảng đá rồi ngồi xuống định nghỉ ngơi một lát đã, chạy nãy giờ hắn cũng cảm thấy mệt.

Đột nhiên, hắn cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại của Trương Vĩ đang nằm trong tay mình.

– Trước đó các cậu đã thử gọi điện kêu cứu chưa?

Một người bạn học nói:

– Tôi, tôi đã thử rồi, điện thoại gọi được, nhưng mà…

– Nhưng cái gì?
Chương 24: Lời Nguyền Lệ Quỷ (1).
Phải trầm mặc một lúc Triệu Lỗi mới lên tiếng:

– Không có ai trả lời, đầu bên kia của điện thoại cũng không có lên tiếng, nhưng mà…… đã bắt máy, tôi, tôi không dám gọi lại.

Điện thoại bắt máy nhưng lại không ai nói chuyện.

Việc này khiến Dương Giang hơi rùng mình.

Chuyện xảy ra ở đây đã quá quỷ dị rồi, còn thêm chuyện này cũng kỳ dị không kém, chắc chắn chẳng còn ai dám gọi điện thoại nữa.

Ở một bên, Miêu Tiểu Thiện bỗng nói một câu:

– Thế nhưng lúc đó vừa mới ra khỏi phòng học không có bao lâu, lúc ấy Trương Vĩ bị điện giật nên mới gọi điện để kêu xe cứu thương.

Trương Vĩ gật đầu nói:

– Đúng vậy.

Vừa mới đi ra khỏi phòng học không có bao lâu?.

Lúc đó hẳn là lúc quỷ vực mới xuất hiện, cũng là lúc ngọn đèn ở tầng hai bị tắt khi Dương Giang đang đi tới đó.

– Thật không, vậy để tôi gọi thử.

Bỗng nhiên Dương Giang nhớ đến một số điện thoại, hắn quyết định gọi thử một chút.

Dùng điện thoại của Trương Vĩ lên mạng vào diễn đàn, sau đó lấy điện thoại vệ tinh của Chu Chính đưa cho hắn, bấm số điện thoại.

……….

Đây là số điện thoại trong bài viết của Pháp Vương sấm sét.

Hắn muốn biết Pháp Vương sấm sét có gặp chuyện bất trắc hay không, nếu người này đã chết thì điện thoại chắc chắn nằm trong tay của người điều khiển quỷ.

Dù sao nghề nghiệp của Chu Chính là xử lý những chuyện kỳ quái, chắc chắn cũng có người giống như thầy ấy được cử đi xử lý vụ án này.

Cho nên hắn thử xem sao.

Điện thoại gọi đi được.

Nhưng mà lại xuất hiện tình huống kinh khủng hơn so với tưởng tưởng của bọn hắn.

Reng reng reng, reng reng reng…..

Tiếng chuông điện thoại ở đầu bên kia vang lên nhưng lại truyền đến đây, quanh quẩn xung quanh như thể phá tan khung cảnh yên tĩnh, truyền vào tai mọi người.

Tay kia đang cầm điện thoại của Dương Giang bị cứng lại trong chốc lát.

– Điện thoại của Pháp Vương sấm sét ở trong trường học?

Con ngươi hắn co lại, vội vàng đứng lên, khinh hãi tìm kiếm theo bản năng tiếng chuông đang phát ra.

Đồng thời Dương Giang cũng toát mồ hôi lạnh đầy mặt.

Pháp vương sấm sét là bác sĩ ở tỉnh ngoài cách nơi đây những 100 cây số, lúc người này đang lên mạng ở nhà thì xảy ra chuyện, nếu điện thoại đối phương xuất hiện ở đây, như vậy…… Pháp vương sấm sét đã ở nơi này.

Tút…..

Nhưng mà giờ phút này, đầu bên kia lại tiếp điện thoại nhưng không trả lời.

Cũng ngay tiếng chuông điện thoại cũng biến mất theo.

Dương Giang thấy phía sau hắn, ở cạnh cửa sổ của một phòng học nằm trên lầu ba, có ánh sáng le lói của màn hình điện thoại.

Dựa vào ánh sáng từ màn hình điện thoại hắn mơ hồ có thể thấy được một bóng người đang đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía bên này.

– Con mẹ nó.

Dương Giang vã mồ hôi, vội vàng cúp điện thoại.

….

Ánh mắt những người khác vẫn chăm chú nhìn vào Dương Giang.

Thấy hắn vừa gọi điện thoại liền tiếng chuông vang lên bên trong trường học, mọi người cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, đang chuẩn bị mở miệng hỏi hắn, lại thấy Dương Giang vội vàng cúp điện thoại, bộ dạng cứ như có chyện gì đó kinh khủng vừa xảy ra.

– Dương Giang, có chuyện gì đang xảy ra thế?

Trương Vĩ thấy Dương Giang bị thứ gì đó doạ cho chết khiếp thì cả người cũng run rẩy:

– Cậu đừng làm tôi sợ a, hiện tại cả bọn đều trông cậy vào cậu đấy, cậu cũng đừng có làm cái mặt này, làm ơn tự tin cười lên, làm tôi an tâm một chút đi nào.

Dương Giang vẫn mang vẻ tự tin trên mặt thì mọi người mới tin hắn dẫn họ rời đi được.

Thế nhưng hiện tại hắn biểu lộ vẻ mặt hoảng sợ thế kia, càng khiến đám người còn lại kinh hãi theo.

Sắc mặt Dương Giang không ngừng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi, không đợi hắn mở miệng giải thích, điện thoại vệ tinh của Chu Chính lại vang lên.

Hắn nhìn qua màn hình, tròng mắt bỗng co lại.

Số điện thoại gọi đến lại là 138……..

Là số điện thoại của Pháp Vương sấm sét.

Gã gọi lại.

– Chắc chắn……. đây là một cái bẫy, một cái bẫy rất đáng sợ.

Dương Giang cắn chặt răng, không nói nên lời vì sợ hãi và tức giận

Reng reng reng..

Tiếng di động vẫn vang lên không ngừng nhưng Dương Giang lại không dám tiếp.

Bởi vì hắn biết, người gọi điện không phải người sống, có trời mới biết sau khi nghe sẽ xảy ra chuyện gì.

Cũng may di dộng có giới hạn thời gian gọi, sau khi gọi một lúc mà không ai tiếp sẽ tự động cúp điện thoại, tiếng chuông không còn vang lên nữa.

Hơn nữa cũng không có gọi lại nữa.

Reng reng reng, reng reng reng,…..

“Anh yêu em, yêu em, như chuột yêu gạo…..”

“Đứng dưới trăng, anh nhớ em….”

Nhưng mà những tiếng chuông điện thoại lại liên tiếp vang lên từ những điện thoại của những người xung quanh.

Bon họ lấy ra điện thoại của mình, thì thấy số điện thoại gọi đến đều là 138……

– Dương, Dương Giang, cậu nhìn này

Vương San San, Miêu Tiểu Thiện và cả bọn đồng thời cầm di động đưa ra, sự sợ hãi bắt đầu nhen nhóm lên trong long tất cả.

Dương Giang ngưng trọng nói:

– Đừng có bắt máy.

Những người khác gật đầu, tỏ vẻ hiểu, đều không bắt máy.

Trương Vĩ không nhận điện thoại vì cái của hắn đã đưa cho Dương Giang, giờ nhìn thấy điện thoại của tất cả những người xung quanh, liền run rẩy nói:

– Con mẹ nó, đều từ……. 138… đúng là trâu bò, một lần có thể gọi cho mười mấy số, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Một người bạn tên là Tiễn Vạn Hào bắt máy theo bản năng:

– Điện thoại của tôi không phải số 138… mà là của thầy Vương.

Triệu Lỗi ở bên cạnh bị doạ hết hồn:

– Tiễn Vạn Hào, cậu bị điên hay là không có não vậy, đã nói đừng có bắt máy rồi cậu không nghe sao?

Tiễn Vạn Hào nói:

– Cậu căng thẳng cái gì, đây là số điện thoại của thầy Vương, có thể thầy ấy đang tới cứu chúng tôi đó.

– Mau dập máy.

Tròng mắt Dương Giang co lại, vội vàng vọt qua muốn cướp lấy chiếc điện thoại.

Thầy Vương gọi điện?

Chuyện này lại càng kinh khủng, phải biết thầy giáo Vương là người thứ nhất biến mất ở Quỷ Vực, hiện tại những người kia đều chết, làm sao mà thầy Vương có thể sống sót cho được.

Quả nhiên như thế, đầu bên kia di động của Tiễn Vạn Hào truyền đến âm thanh chi chi mà “thầy Vương” cũng không có nói chuyện.

Tuy nhiên, chuyện sắp xảy ra lại là thứ khiến Dương Giang sợ hãi nhất.

Cốc cốc, cốc cốc….

Tiếng gõ cửa truyền đến từ đầu dây bên kia.

Âm thanh truyền ra cũng giống với âm thanh ở phòng học trước lúc xảy ra chuyện này.

Một cảm giác nặng nề, áp lực khiến người ta không thở được.

Lúc này, Tiễn Vạn Hào mới ý thức được mình gây ra đại hoạ, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tay chân run rẩy, vội vàng vứt điện thoại.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ toe toé nhưng điện thoại vẫn không tắt máy, tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.

‘Cốc cốc, cốc cốc….

Tiếng gõ cửa vẫn truyền ra từ đầu dây bên kia, quỷ dị vô cùng.

Cốc cốc, cốc cốc….

Lúc này Dương Giang mới chạy đến, dùng tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể nhặt chiếc điện thoại lên, tắt nó đi.

– Tiễn Vạn Hào, tên đầu heo này, cậu có muốn chết thì chết một mình, đừng có lôi bọn tôi vào chứ.
Chương 25: Lời Nguyền Lệ Quỷ (2).
Triệu Lỗi tức giận túm lấy cổ áo đối phương rồi quát lớn.

Mặc dù tức giận nhưng vẫn không cách nào lấn át được sự sợ hãi trong mắt hắn.

Tuy không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bắt máy, Triệu Lỗi vẫn đủ nhận thức để khẳng định đó không phải chuyện tốt đẹp gì cả.

– Con mẹ nó, không sợ kẻ địch mạnh như bò, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, những lời này đúng thật đấy. Ở lúc quyết định luôn có đám người thiểu năng, dũng cảm đứng ra dùng tính mạng của mình đi tìm cái chết, chẳng những hại chết bản thân còn kéo người khác chết cùng. Tiễn Vạn Hào, cậu thật sự rất vĩ đại, cậu làm cho tôi cảm động đến mức muốn chính tay bóp chết ngươi.

Trương Vĩ phụ họa:

– Lão quỷ kia là ông nội cậu sao? Cậu yêu mến lão như vậy sao không đi kiếm lão già đó, buông tha cho chúng tôi.

Tiễn Vạn Hào khóc như một đứa bé:

– Tôi, tôi cũng không có cố ý, là thầy gọi đến tôi mới bắt máy, còn người khác tôi chắc chắn sẽ không dám đâu.

– Thầy gọi cậu liền bắt máy? Ổng bảo cậu đi chết, như thế nào cậu lại không chết.

Triệu Lỗi hiện tại có cảm giác muốn đấm cho hắn một trận.

– Đủ rồi, đều yên tĩnh hết đi, hiện tại nói cái này thì có ích gì, là do tôi không đúng, trước đó hẳn phải nhắc các cậu mới đúng.

Dương Giang đi đến và nói:

– Hơn nữa, hiện tại tranh cãi vì chuyện này cũng có thể sống được đâu? Các cậu không nghĩ xem tình cảnh hiện tại ra sao mà lại ngồi chửi nhau.

Tất cả mọi người nghe vậy liền yên tĩnh không có ai nói nữa.

Miêu Tiểu Thiện khẩn trương hỏi:

– Dương Giang, sắp tới sẽ có chuyện gì?

Dương Giang đáp:

– Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, ông nội của Tiễn Vạn Hào sẽ tìm chúng ta nói chuyện nhanh thôi.

– Gì chứ?

Mọi người trợn mắt, hoảng sợ vô cùng.

Như vậy, ông lão kia sẽ đến đây.

Tiếng gõ cửa từ chiếc di dộng lại đáng sợ như thế, có thể dẫn lão già kia đến đây.

Còn kết quả của cuộc nói chuyện như thế nào thì ai cũng biết nhưng chẳng người nào dám nghĩ tới.

Dương Giang nắm chặt điện thoại trong tay, nhớ tới lại bài viết của Pháp Vương sấm sét trên diễn đàn.

– Cạm bẫy, tất cả chuyện này ở trên diễn đàn đều là một cái bẫy, Pháp vương sấm sét ở nhà gặp ông lão gõ cửa, theo như những gì xảy ra lúc trước ở phòng học thì chắc chắn sẽ có người chết…… Hơn nữa nhà của Pháp Vương sấm sét có hai cánh cửa, cái thứ nhất là cửa chính, cái thứ hai là cửa của phòng gã.

– Nói theo cách khác, Pháp Vương sấm sét ở nhà một mình, sau khi cửa chính bị gõ thì gã chết rồi. Những chuyện sau đó chắc chắn không xảy ra, đoạn ghi âm được gửi lên diễn đàn cũng không phải gã gửi lên… làm việc này chỉ có thể là…

– Lệ quỷ ~!

Dương Giang cố hít thở thật chậm, thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Không sai.

Phần trước của bài đăng là Pháp vương sấm sét, người sống viết ra nhưng sau đó gã đã chết rồi, thứ viết tiếp bài đăng chỉ có thể là…. Quỷ.

Để chứng minh suy đoán của mình, hắn lấy điện thoại lên diễn đàn đọc lại phần sau của bài viết.

Quả là đúng như suy đoán của hắn.

Phần sau của bài đăng ở trên diễn đàn có rất nhiều lỗi chính tả, cùng với đoạn phía trước của Pháp Vương sấm sét khác nhau hoàn toàn, hơn nữa khoảng thời gian lại cách nhau hơn 30 phút.

Đây…. là nguyền rủa của Quỷ.

Tất cả những người đã nghe thấy tiếng gõ cửa có lẽ đều bị ông lão này tìm đến.

Như vậy cũng có thể chứng minh được tất cả những chuyện xảy ra lúc trước.

– Những người nghe tiếng gõ cửa từ điện thoại, dù là nghe trên mạng đều giống như bị gắn vào người một cái toạ độ vậy. Nghe được tiếng gõ cửa thì đồng nghĩa với cái chết….. Nhưng vì sao trước đây, lúc ở trong WC tôi cũng mở ra đoạn ghi âm này nhưng lão già lại không có xuất hiện. ?

Hắn vừa suy nghĩ, mồ hôi cũng chảy ồ ạt như thác.

Thử thăm dò quy luật hành động của ông lão, còn có cách thức giết người của lão, tất cả chỉ để sống sót.

Lúc này Dương Giang điên cuồng nghĩ cách đối phó.

Trong lòng hắn hiểu được tiếng gõ cửa lúc nãy nhất định sẽ dẫn lệ quỷ tới đây.

Mà một khi ông lão xuất hiện, kết quả như thế nào ai cũng biết.

Diễn đàn, câu chuyện, đoạn ghi âm,……. ông lão gõ cửa, còn có điện thoại di dộng….

Tất cả các dữ kiện đều xuất hiện đầy ở trong đầu của Dương Giang, loạn thành một đống, hắn thử thăm dò một chút quy luật ở trong đó, nhưng không hề kết nối được bất kỳ tin tức nào hết.

Bời vì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp quỷ, trước kia không có gặp qua lần nào.

Sống sót đến tận lúc này đã ngoài sức tưởng của hắn, Dương Giang không biết trước tất cả mọi chuyện ở tương lai như Phương Kính,.

– Khoan đã, Phương Kính….. tấm da….

Dương Giang đột nhiên nhớ tới một vấn đề mà mình đã bỏ quên:

– Đúng rồi, tấm da.

Hắn liền vội vàng móc từ trong túi mình ra một tấm da màu nâu.

– Dương…Dương Giang, cậu nhìn phía bên kia đi…

Bỗng nhiên, Trương Vĩ chỉ tay về một hướng trong trường học, vừa run rẩy vừa nói.

Dương Giang ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhất thời tay chân cũng lạnh toát.

Cách phía trước mặt bọn họ khoảng mấy trăm mét, một mảnh bóng tối dầy đặc đang lan dần qua đây, những vật ở xung quanh đều đã bị nó bao phủ hết, mặt đất xung quanh bắt đầu bị mục rữa ra, cây cối héo úa, hư thối,….. bức tường cũng bị biến thành từng chỗ loang lổ mốc meo, đèn đường cũng rỉ sét, chuẩn bị gãy.

Một người mặc chiếc áo dài màu đen, cả người bị thi ban che kín, thần sắc giá lạnh, ánh mắt giống như người chết đang từng bước đi về phía này.

Lão bước từng bước, từng bước đều đặn, không nhanh cũng không chậm.

Dương Giang giật mình:

– Con mẹ nó, đến rồi à?

– Dương Giang, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ, làm thế nào đây? Có phải chúng ta sẽ chết ở đây không.

Trương Vĩ cũng rớt nước mắt:

– Tôi không có muốn chết, tuổi tôi còn trẻ như vậy, tôi cònchưa có lấy vợ, lại là trai tân nữa chứ. Dương Giang, cậu mau nghĩ cách a, Phương Kính nói sau này cậu rất trâu bò, cậu nhất định sẽ nghĩ ra cách đúng hay không vậy.

Ở bên cạnh Vương San San cũng trở nên sợ hãi, dùng bàn tay trắng bệch cầm lấy tay hắn:

– Có phải chúng ta sẽ bị nhốt ở đây không?

Triệu Lỗi thấy bóng tối đang lan dần đến trước mặt, hắn doạ run rẩy hết cả người, đang tính bỏ chạy về sau nhưng không ngờ sau khi quay lại cũng thấy phía sau cũng đang bị bóng tối phong toả.

Xung quanh đều bị bóng tối bao trùm, căn bản là không còn đường nào để thoát khỏi đây hết.

Giờ phút này Dương Giang không có thời gian để ý tời bọn họ, hắn nhanh chóng mở tấm da trong tay ra, mong muốn ở phía trên tìm được chút thông tin.
Chương 26: Ăn Mắt.
Bên trên tấm da dê, nổi lên một hàng chữ to:

“5 giờ sáng ngày 22 tháng 6, Quỷ Vực lại xuất hiện trước mắt chúng ta, đúng thế, con quỷ kia lại tới…”

“5 giờ 30 phút sáng ngày 22 tháng 6, tất cả mọi người đều chết hết, không một ai có thể sống sót…”

“…… Tôi là Dương Giang, ngay lúc cậu đọc đến những lòi này, chắc chắn tôi đã chết.”

– Con mẹ ngươi, cậu lại viết là chúng ta đã chết? Nhất định có biện pháp rời khỏi đây, lúc trước tôi bị bắt vào WC ông lão kia cũng không có theo tôi đi vào, tôi muốn biết là vì sao. Nếu hiện tại cậu không có nói cho tôi biết, tôi liền tìm một chỗ chôn ngươi, đời này cậu cũng đừng nghĩ nhìn thấy ánh mặt trời.

Dương Giang nghiến răng nghiến lợi, uy hiếp nói với tấm da dê.

Tấm da dê dường như cũng nghe thấy hắn nói, chữ viết ở bên trên dần dần biến mất, sau đó lại viết lên dòng chữ mới:

“9 giờ tối ngày 21 tháng 6, tôi bị một con quỷ bắt vào WC, tôi không chết, đó là bởi vì trong WC có một con quỷ khác đáng sợ hơn, ở đó là quỷ vực của lệ quỷ khác, dù tôi đã thấy nó rồi nhưng không có biết nó đáng sợ đến như thế.”

“9 giờ 30 phút tối ngày 21 tháng 6, lúc tôi bị lạc ở trong WC, ông lão có đến bên ngoài WC và gõ cửa, tuy nhiên tôi không có nghe thấy tiếng gõ cửa của lão, cho nên tôi mới thoát được một kiếp.”

Nhìn thấy mấy dòng chứ trên Dương Giang cũng cảm thấy rùng mình.

Chẳng lẽ lúc trước lúc mình bị lạc trong WC, ông lão có đến?

Chỉ chốc lát, trên tấm da dê lại hiện lên dòng chữ khác.

”….. Trải qua những chuyện đó, tôi suy đoán Quỷ Vực chính là chìa khoá giúp tôi sống sót, nếu tôi có thể sử dụng Quỷ Vực, chắc chắn không chết, dù sao hiện tại cũng là… người điều khiển quỷ, đúng như Chu Chính nói vậy, chỉ có quỷ mới đối phó với quỷ, có thể ra khỏi quỷ vực chỉ có một cách, là sử dụng quỷ vực của một con quỷ khác.”

“5 giờ 15 phút sáng ngày 22 tháng 6, lão quỷ đã xuất hiện, tôi có ý muốn sử dụng quỷ vực nhưng tôi thất bại, lực lượng của tôi không đủ.”

“5 giờ 30 phút sáng ngày 22 tháng 6, tất cả chúng tôi đều chết…..”

Vừa nhìn thấy những chữ này, con ngươi của Dương Giang bỗng co lại.

Tuy rằng kết cục vẫn phải chết vào lúc 5 giờ 30 phút nhưng hắn vẫn thấy được hi vọng sống sót.

Quỷ vực~!

Đúng thế, ông lão này xuất hiện chỗ nào, chỗ đó sẽ thành Quỷ Vực, hiện tại mình đã là người điều khiển quỷ.

Vì sao mình lại không sử dụng Quỷ Vực chứ?

Nếu Chu Chính biết được ý nghĩ này của hắn chắc chắc sẽ đội mồ dậy để cười, bởi vì không phải người điều khiển nào cũng sử dụng Quỷ Vực được.

Rất ít quỷ có sử dụng được quỷ vực….. nhưng mà con nào sử dụng được quỷ vực đều cực kỳ đáng sợ.

– Phải thử một lần, ngoài cách này ra thì không còn có cách nào khác nữa.

Nắm chặt tấm da dê trong tay, Dương Giang thầm nói:

– Nói cho tôi biết, làm thế nào thì mới sử dụng Quỷ Vực được.

Rất nhanh tấm da dê tiếp tục viết lên thông tin mới.

– Dương Giang, cậu đang nói chuyện với ai vậy? Cậu nhìn xem, có chuyện gì đó đang xảy ra, chúng tôi nên làm cái gì bây giờ.

Trương Vĩ bị doạ sắp khóc, hắn chỉ còn cách trông chờ vào Dương Giang cứu mạng mình, sợ nghe được những tin tức không tốt từ miệng Dương Giang.

– Đừng có ồn ào, tôi đang nghĩ cách, chờ tôi thêm một chút.

Dương Giang có chút gấp gáp, liếc mắt qua nói với hắn.

Ông lão kia hiện tại đang đi về phía bên này, khoảng cách cũng chỉ còn có 100 mét.

Bọn họ gấp gáp, bọn họ sợ hãi nhưng mình cũng giống thế, cũng gấp gáp, cũng sợ hãi.

Dù sao đâu có ai lại muốn chết đâu.

Tấm da dê lại xuất hiện chữ viết:

“5 giờ 20 phút sáng ngày 22 tháng 6, qua việc thử nghiệm sử sụng Quỷ Vực thất bại, tôi suy đoán có thể do con quỷ trong cơ thể mình còn chưa có khôi phục đủ, nếu có thể có nhiều mắt hơn chắc chắn sẽ có tác dụng.”

Số lượng mắt?

Dương Giang không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, từ giờ đến 5 rưỡi chỉ còn có 10 phút, nếu không làm theo những gì tấm da dê viết, chắc chắn hắn sẽ chết ở đây.

Lúc này năm con mắt màu đỏ trên tay hắn đồng loại mở ra.

Mỗi con mắt đều toả ra một vầng sáng màu đỏ.

“5 giờ 20 phút, tôi quyết định tăng số lượng mắt.”

Bên trên tấm da dê lại xuất hiện thông tin.

– Phương pháp, tôi cần phương pháp.

Dương Giang hét lên đối với tấm da dê:

– Tôi mà chết, cậu cũng bị chôn vùi, trước đây cậu không muốn tôi vứt cậu, như vậy hiện tại tôi chết, cậu cảm thấy có khả năng còn có người thấy mà nhặt được cậu sao?

Chữ viết trên tấm da dê liền biến mất, sau đó lại hiện ra:

“5 giờ 24 phút, tôi thử ăn con mắt ở trên tay mình liền thành công mở thêm được một con mắt nữa, có được 6 con mắt tôi thử sử dụng được quỷ vực của chính mình…… Càng ngày tôi càng giống quỷ. 5 giờ 30 phút tôi không mở ra Quỷ Vực được, tất cả chúng tôi đều chết hết….. ”

Ăn mấy con mắt này?

Nhìn về phía mấy con mắt đỏ như máu, cả người hắn có chút ngẩn ngơ.

Nhưng khi đọc đên câu cuối, 5 giờ 30 phút chúng tôi đều chết hết.

Lúc này, hắn liền biết bản thân không còn có cơ hội nào khác, cũng không còn lựa chọn.

Ngay lúc này, bóng tối lan tràn gần đến nơi, xung quanh bắt đầu trở nên mờ mịt, ông lão kia cũng chỉ cách bọn họ có 20 mét.

“Cót két…..”

Ngay khi bị bóng tối bao phủ, cửa phòng bảo vệ ở cách đó không xa liền mở ra, một đôi tay trắng bệch thò ra.

Phía bên ngoài đường lớn, lúc này cũng bị bóng tối bao rùm, mơ hồ có một dáng người chậm rãi tiến tới.

Xung quanh còn truyền đến ánh sáng của đèn di dộng, giống như là mấy người bạn học của bọn hắn cầm điện thoại, bước đến gần.

Dương Giang, Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San, Miêu Tiểu Thiện, Tiễn Vạn Hào….. tất cả bọn họ bị quỷ vây xung quanh.

Không có thời gian suy nghĩ.

Không chỉ mình Dương Giang cảm giác được sự đáng sợ từ bốn phía không ngừng nhích lại gần mà những người khác cũng nghe được tiếng mở cửa của phòng bảo vệ và những tiếng bước chân ở phía sau.

Hơn nữa bọn họ cũng biết, hiện tại toàn trường cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Cho nên Trương Vĩ, Triệu Lỗi, Vương San San cùng mấy người đều hiểu, những tiếng bước chân kia đều là…. quỷ.

Quỷ ở xung quanh đang dần tiến đến.

Giờ phút này, cũng không thể do dự được nữa, Dương Giang cắn răng, quyết tâm đưa tay lên miệng, cố hết sức cắn vào một con mắt.

– AAA! !! !!

Cảm giác đau đớn từ tay truyền đến, sau đó lan ra toàn thân, đau đến run rẩy, nhưng hắn cũng không có buông bỏ.

Máu tươi chảy ra, kèm theo một ít máu thịt lẫn lộn.

Dương Giang cố gắng chịu đau, cắn xong con mắt màu đỏ ở trên cánh tay.

Những người khác nghe được tiếng kêu của hắn, đều đồng loạt quay lại nhìn.

– Dương Giang, cậu……

Chứng kiến được cảnh như thế, ai nấy cũng ngẩn người, sắc mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Chương 27: Tất Cả Đều Chết.
Bọn hắn thấy trên cánh tay của hắn máu thịt có chút lẫn lộn, miệng dính máu, mắt hắn đỏ bừng lên, ngoài ra còn tản ra ánh sáng mờ nhạt.

Hơn nữa da trên người hắn bắt đầu nứt ra, thỉnh thoảng có một ít da rơi xuống, ai nấy đều có cảm giác lạnh sống lưng.

Theo bản năng, tất cả đều cảm thấy sợ hãi.

Không lẽ Dương Giang đã bị quỷ nhập?

Giờ phút này, ánh mắt Dương Giang đang toả ra màu đỏ, sau đó bắt đầu chui phía dưới da hắn, chui xung quanh người, những nơi con mắt đi qua thì da thịt đều bị nứt nẻ, cơ thể hắn như thể bị xé ra từng đường, máu tươi chảy ra, thấm đỏ cả quần áo.

Đây không phải sự đau đớn bình thường nhưng không có đau bằng khi bị quỷ anh cắn.

Lúc trước quỷ anh cắn làm cho số lượng mắt nhiều thêm.

Nhưng hiện tại cũng không phải quỷ anh cắn nữa mà chính hắn tự cắn chính mình.

Con mắt màu đỏ vừa vào trong miệng hắn liền biến mất.

Nhưng vết thương trên cánh tay hắn biến thành một vẹt lõm, hiện tại máu thịt đang ngừng nhúc nhích, chỉ trong chốc lát chỗ đó lại hiện ra một con mắt mới, mang theo chút quỷ dị mà nhìn xung quanh.

Con mắt thứ 6 đã xuất hiện.

Bởi vì con mắt thứ năm bị hắn ăn nên hiện tại đang nằm trong bụng hắn.

Theo sự xuất hiện của con mắt thứ 6, làm da hắn bắt đầu phát ra những luồng sáng màu đỏ, từ những vết nứt lúc nãy.

Một đường, hai đường, ba đường,….

Sau đó ánh sáng màu đỏ bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể.

Mặt đất xung quanh cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.

Ánh sáng màu đỏ giống như loại dịch nhờn gì đó, bắt đầu lan ra trên mặt đất, cùng với bóng tối xung quanh có sự đối lập rõ ràng.

Giờ phút này, trên tấm da dê lại xuất hiện hàng chữ nhưng không có ai chú ý đến:

“5 giờ 30 phút, sau khi tôi nuốt đi một con mắt, thành công mở ra con mắt thứ 6, ánh sáng màu đỏ bắt đầu tản ra từ trên người tôi, tôi cảm thấy ánh sáng này chính là quỷ cực, là quỷ vực của tôi nhưng tôi lại phát hiện con lệ quỷ trong cơ thể tôi đang không ngừng sống lại, có lẽ chút nữa thôi, tôi sẽ bị lệ quỷ chiếm lấy, chính thức trở thành một con quỷ.”

“Khi tôi bắt đầu mở Quỷ Vực, những con quỷ xung quanh cũng bắt đầu…… đến gần, giết những bạn học khác.”

Như chứng minh những gì viết trong tấm da đều đúng là sự thật, một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối đưa ra, đột nhiên túm lấy cổ của một nma sinh.

Lạnh lẽo, cứng rắn, bàn tay mang theo một cỗ lực lượng lớn đến đáng sợ, lôi bạn học này vào trong bóng tối.

– Không, không nên, cứu tôi, cứu tôi với…….

Cậu học sinh kia vùng vẫy, với tay ra giống như muốn nắm lấy cái gì đó để bám trụ lại, nhưng cũng chẳng làm được gì.

Rất nhanh hắn biến mất vào trong bóng tối, tiếng kêu cứu của hắn cũng theo đó biến mất luôn, giống như viên đá nhỏ roi vào dòng nước vậy, có nổi lên một chút gợn sóng nhưng chỉ chốc lát lại khôi phục sự yên lặng.

Nhưng người khác thấy thế cũng bắt đầu run rẩy chân tay, mặt mày tái nhợt.

Sau khi thấy chuyện như vậy, không một ai dám cứu, vì bọn họ không có can đảm lớn đến như thế.

Tiễn Vạn Hào cũng bị doạ đến khóc luôn rồi, hắn đã bắt đầu phát điên, theo bản năng bỏ chạy, mặc kệ là chạy đi đâu, chỉ cần chạy khỏi đây là được.

Thế nhưng hắn vừa quay đầu đã đâm trúng một thi thể cứng ngắc.

Lão quỷ mặc áo dài màu đen, thi ban nổi đầy trên mặt, ánh mắt lạnh như tro đang nhìn hắn, không hề có một tý cảm xúc.

Tiễn Vạn Hào còn muốn tiếp tục chạy nhưng cơ thể hắn bỗng cứng ngắc không thể nào di động được.

Ông lão chậm rãi đưa bàn tay gầy guộc lên, hướng về phía mặt hắn chụp tới……

– A A! !! !

Một tiếng thét chói tai vang lên trước khi chết.

– Đừng tới đây, đừng có tới đây,….. A, đừng có tới, đừng tới gần tôi.

Một bạn nữ ôm lấy cai đầu bù xù của cô ta, ngồi xuống đất, miệng cứ lẩm bẩm, ánh mắt dại ra, đã bị điên do quá sợ hãi.

Giờ phút này, Triệu Lỗi cũng không còn chút sức lực nào để chạy trốn cả, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất như người mất hồn.

Miêu Tiểu Thiện ngồi xổm xuống đất, dùng tay bịt tai lại, úp mặt vào đầu gồi, ngồi khóc, thân thể cũng run rẩy theo.

Hiện tại Vương San San lại nắm chặt tay của Dương Giang, cả người tựa vào ngực của hắn, giống như không có biết sự đáng sợ của Dương Giang hiện tại, chỉ sợ hãi nhìn về phía bóng tối, lo lắng sẽ có quỷ xuất hiện.

Có lẽ vì có mấy người chết, mấy con quỷ xung quanh giống như dừng lại vậy.

Nhưng mà bóng tối vẫn lan dần qua đây, xung quanh bao trùm lên một sự im lặng, im lặng đáng sợ, ngay cả tiếng kêu của những người xung quanh đều không có.

Nhưng mà sự yên lặng này cũng không có giữ được lâu.

Chỉ chốc lát

Cộp, cộp cộp, cộp cộp,…..

Tiếng bước chân lại truyền ra từ trong bóng tối.

Lần này cũng không phải một tiếng bước chân, mà là vài tiếng bước chân.

Phía trước, phía sau, bốn phương tám hướng,…..

Ngay lúc này, từng cánh tay trắng bệch từ trong bóng tối đưa ra, nó túm vào vai của Trương Vĩ, túm lấy tóc của bạn học nữ, túm lấy chân của Miêu Tiểu Thiện,….. tất cả mọi người đều bị quỷ tấn công.

Theo như màn hình điện thoại di động cho thấy hiện tại là 5 giờ 30 phút.

Giông như những gì được viết trên tấm da dê, 5 giờ 30 phút, tất cả mọi người đều sẽ chết.

– Cút ngay.

Ngay lúc này một tiếng thét đầy thống khổ vang lên, mang theo sự dãy dụa của sự sống từ trong chỗ chết.

Bấy giờ Dương Giang mới đứng lên, trên người hắn đầy rẫy những vết nứt, thông qua vết nứt có thể thấy được một con mắt đang nằm bên trong, đồng thời ánh sáng màu đỏ toả ra xung quanh, bao phủ phạm vi 5 mét xung quanh hắn.

Những chỗ bị ánh sáng màu đỏ chiếu qua, bóng tối đều bị đẩy lùi.

Những cánh tay trắng bệch nhanh chóng thu về.

Ông lão mặc áo dài màu đen, trên mặt nổi đầy thi ban cũng lui về sau mấy bước, rời khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng màu đỏ, sau đó dùng ánh mắt của người chết nhìn Dương Giang.

Ông lão dừng lại một lát, sau đó lão lại tiến về phía trước, đi vào vùng bao phủ của ánh sáng màu đỏ.

Ánh sáng màu hồng trên người Dương Giang giống như đèn điện bị hư vậy, nhấp nháy vài cái, rồi sau đó tắt hẳn.

Biến mất cùng với nó là Dương Giang, Vương San San, Trương Vĩ, Triệu Lỗi,…… tất cả 7 người.

Ông lão đi đến nơi, nhưng xung quanh lại trống rỗng, không còn một thứ gì nữa.

Tiếng bước chân ở xung quanh cũng dần dần tiêu tan.

Cửa phòng bảo vệ ở bên cạnh cũng đóng lại một tiếng rầm.

Bóng tối lui lại giống như thuỷ triều rút đi vậy.

Bên trên tấm da dê, lại viết thêm một dong chữ:

“5 giờ 30 phút, tất cả mọi người đều chết hết…….. Điều đó không có khả năng xảy ra. 5 giờ 31 phút, tôi còn sống……… Có 8 người đã rời khỏi trường học…… khà khà.”

Một khuôn mặt đang tươi cười xuất hiện ở trên tấm da dê nhưng lại biến mất rất nhanh.
Chương 28: Thành Công Trốn Thoát.
Phố đi bộ tại thành phố Đại Xương.

Khoảng 5 giờ 30 phút sáng, lúc này trời cũng chưa sáng rõ.

Hiện tại còn quá sớm, bình thường là nơi phồn hoa, náo nhiệt nhưng hiện tại lại vắng tanh không một bóng người, còn chưa tới giờ mở cửa buôn bán, cho nên các cửa hàng còn đang đóng cửa.

Ngọn đèn đường ở ngã tư vẫn chưa tắt, còn đang phát ra ánh sáng màu trắng.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, một loạt đền đường liền chuyển sang màu đỏ tươi, tản mát một loại khí tức quỷ dị, bên trong chụp đèn xuất hiện con mắt màu đỏ, không để ý kỹ chỉ nghĩ đó là hoa văn mà thôi, chỉ có điều, ánh mắt kia có thể chuyển động.

Thế nhưng nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất.

Mấy ngọn đèn ở ngã tư lấp loé một cái, sau đó toàn bộ khôi phục như ban đầu.

Hình dáng con mắt màu đỏ không thấy đâu, ánh đèn khôi phục màu trắng vốn có.

Nhưng kỳ lạ thay, đoạn đường vốn vắng tanh vắng tanh đột nhiên xuất hiện 7 người, trong bảy người có nam, có nữ, tuổi còn rất trẻ, nhìn qua giống như học sinh.

Có điều sắc mặt bọn họ không được bình thường, tái nhợt thiếu sức sống, cả người run rẩy, từ ánh mắt có thể nhìn ra sự sợ hãi trong đó, cứ như vừa gặp phải chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp.

– Chỗ này không phải trường học……. Đây là chỗ nào?

Thân thể bị vỡ ra của Dương Giang bớt đau dần, hắn ngồi bệt xuống đất, tựa vào cửa kính một nhà ven đường mà thở hổn hển.

Vừa rồi thật nguy hiểm, nếu chỉ chậm mất một giây thì tất cả mọi người sẽ chết ở Quỷ Vực.

May mắn trong lúc nguy cấp thì hắn lại mở ra Quỷ Vực của chính mình.

Những người khác cũng chưa có hoàn hồn, bọn họ ngây người nhìn mặt nhau, sau đó lại sợ hãi nhìn xung quanh, lo lắng bị bóng tối bao phủ lần nữa.

Sau khi nhìn thấy ánh sáng của đèn đường, còn có mặt trời dần ló dạng ở phía xa, trong lòng cả đám trào dâng niềm vui sướng khi nhặt được mạng sống từ quỷ môn quan.

Niềm sung sướng này dần dần thay thế được sợ hãi trong lòng, làm cho bọn họ nhanh chóng lấy lại tinh thần.

– Nơi này, hình như là phố đi bộ.

Miêu Tiểu Thiện ngồi xổm trên mặt đất, sau khi ngẩng đầu nhìn ra xung quanh có chút hơi nghi ngờ nói.

– Đây chính là phố đi bộ, tôi lớn lên ở đây từ nhỏ, chắc chắn sẽ không có nhìn lầm, nhà của tôi ở gần đây.

Trương Vĩ vội vàng hỏi:

– Chúng ta vẫn còn sống sót? Chúng ta đã thoát khỏi trường học, các cậu nhìn xem, đèn đường sáng, trời cũng đã sáng rồi, bên kia có chiếc xe tải chạy qua, tôi có thể nghe thấy được tiếng còi xe….

Bộ dạng hắn có chút kích động, đời này hắn chưa gặp chuyện nào có thể khiến hắn kích động đến như vậy.

– Nơi này đúng là phố đi bộ, chúng ta đã rời đi trường học.

Hai tay Triệu Lỗi còn có chút run rẩy, hắn có chút không tin được những gì trước mắt mình.

Một giây trước vẫn còn ở trong trường học, còn bị bóng tối bao phủ, sau đó chỉ trong nháy mắt, như thế nào có thể chạy đến phố đi bộ?

Dương Giang vẫn cảnh giác dò xét xung quanh, một lúc sau hắn có thể khẳng định mình đã rời khỏi trường học, thoát khỏi Quỷ Vực, còn việc vì cái gì không phải xuất hiện ở bên ngoài trường học mà lại xuất hiện ở đây thì hắn không quan tâm.

Tóm lại, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi.

Mấy người ngồi nghỉ ngơi ở ngã tư đường gần hai tiếng đồng hồ, sau đó bọn họ mới bắt đầu hiểu những chuyện gì đã xảy ra, đồng thời cũng loại bỏ được sự sợ hãi trong lòng.

Nhưng theo sắc mặt của bọn họ thì có thể biết được, chuyện lần này sẽ ám ảnh bọn họ suốt đời.

– Thầy Vương, Triệu Cường, Trịnh Phi, Phương Kính…. Tiễn Vạn Hào, bọn họ hẳn đã chết hết cả rồi.

Yên lặng một lúc sau, Trương Vĩ đang ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế mới mở miệng nói.

Những người khác lựa chọn im lặng không có lên tiếng, bọn họ vẫn không thể chấp nhận được việc chỉ trong một đêm, lớp của bọn hắn hơn 40 người giờ chỉ còn lại mấy người bọn hắn.

Không có ai trả lời Trương Vĩ, Vương San San ở một bên nhìn Dương Giang rồi hỏi:

– Dương Giang, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?

Hiện tại Dương Giang là đầu não của cả đám, sau những chuyện vừa qua, hiện tại bọn họ đối với Dương Giang giống như Thiên lôi sai đâu đánh đó.

Dù sao cũng nhờ Dương Giang tất cả mới có thể sống sót.

Dương Giang sờ sờ mấy chỗ bị thương trên cánh tay, hiện tại vết thương đã lành lại, không còn chút dấu vết gì.

Thế nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được phía trong da thịt của mình ẩn chứa một con mắt giấu, lúc nào cũng có thể hiện ra.

Loại cảm giác quái dị này làm cho hắn nhận thức được, những chuyện xảy ra đêm qua cũng không phải mơ, tất cả đều là thật.

– Còn có thể làm cái gì nữa, đương nhiên là về nhà. Dù sao cũng đã sống sót, đã rời khỏi trường học, cũng không có bị thương thì nên về nhà nghỉ ngơi, tránh cho cha mẹ lo lắng.

Triệu Lỗi có chút kích động, đứng lên chất vấn hắn:

– Dương Giang, xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện ma quỷ ở trường học làm cho nhiều người chết như thế, chúng ta vẫn có thể về nhà ngủ được sao?

Dương Giang liếc mắt nhìn hắn:

– Không như thế, cậu nghĩ chúng ta nên làm cái gì? Báo cảnh sát à? Nói cho cảnh sát biết ở trường học có quỷ, có rất nhiều người chết? Cậu đừng có ngây ngô như thế, Chu Chính là cảnh sát quốc tế, thầy ấy chết ở trường chúng ta, chắc chắn chính phủ sẽ phái người đi điều tra, xảy ra chuyện lớn như thế còn cần cậu báo sao? Hơn nữa chúng ta chỉ là học sinh, vất vả lắm mới có thể sống sót, chẳng lẽ các cậu muốn dây dưa vào chuyện này nữa sao? Cùng lắm khi cảnh sát đến điều tra, kể cho họ biết chi tiết một chút là được.

Nhìn thấy ánh mắt của Dương Giang, Triệu Lỗi có cảm giác sợ hãi, hắn liền cúi đầu theo bản năng, không có dám trả lời.

Miêu Tiểu Thiện nói:

– Dương Giang nói rất đúng, việc này chúng ta không có khả năng tham dự, có thể sống sót đã là điều không dễ dàng rồi.

Trương Vĩ có chút ngẩn ngơ:

– Không sai, chúng ta cứ thế đi về ngủ?

Xảy ra chuyện lớn như thế còn có thể ngủ, này chẳng phải có chút vô tâm sao?

Dương Giang nói:

– Không về nhà, không lẽ cậu muốn quay trở lại trường tiếp tục đi học?

Có ai dám trở lại trường ư?

Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh gáy, bọn họ quyết định, cả đời này sẽ không bao giờ trở về ngôi trường đó nữa, hơn nữa cũng không bao giờ tới xung quanh trường.

Thậm chí có người đã có ý định chuyển trường, rời xa thành phố Đại Xương.

Còn tiếp tục đi học để thi vào đại học, tất cả chuyện này đều tránh sang một bên đi, cùng lắm thì cả đời này như một con cá ướp muối thôi.

– Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi về ngủ trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Dương Giang ngáp một cái, hiện tại hắn rất mệt, cả thể xác lẫn tinh thần, hắn cảm thấy dù có nằm dưới đất hắn cũng có thể ngủ được.

– Đúng rồi, còn một việc cần nói cho các ngươi biết, về chuyện này có liên quan đến lão quỷ ở trường học, các cậu tốt nhất là ít lên mạng, cũng đừng có vào mấy cái diễn đàn đọc những chuyện ma quỷ ở trên đó.
Chương 29: Cách Để Bám Đùi Dương Giang.
Hắn lấy di động ra mở bài viết kia lên, sau đó đưa ra cho mọi người cùng xem.

– Thấy đoạn âm thanh này không, nhớ kỹ, đừng bao giờ mở nó, đoạn âm thanh này chính là tiếng gõ cửa, giống với âm thanh lúc trước nghe được từ điện thoại của Tiễn Vạn Hào, ai nghe nó thì lão quỷ sẽ tìm đến người đó.

Nói xong, lướt lên bên trên cho mọi người xem ảnh chụp của ông lão kia.

– Cất, cất mau đi.

Mấy người Trương Vĩ nhìn thấy ảnh của ông lão liền hoảng sợ lùi ra phía sau.

Dương Giang liền nói:

– Nhìn ảnh sẽ không có chuyện gì cả, tôi đã thử qua rồi, đoạn âm thanh mới đáng sợ, hiện tại đến bây giờ bài viết này còn chưa có bị xoá. Chắc chắn cũng có ít nhất mấy vạn người nghe được đoạn âm thanh trong bài viết. Nếu như tôi đoán không sai, mấy ngày kế tiếp, lão quỷ kia sẽ chạy đến các thành phố gõ cửa thăm hỏi từng người một.

– Nói theo cách khác, chuyện xảy ra ở trường học hôm qua sẽ không ngừng lặp lại ở các nơi, chỉ khác một điều là chúng ta cũng không phải diễn viên chính.

Trương Vĩ hoảng sợ nhìn hắn nói:

– Cậu đừng có doạ tôi được không, tôi còn nhỏ lắm.

– Vậy không nói nữa, trả di động cho cậu.

Trương Vĩ vội vàng lắc đầu, sau đó lùi về phía sau vài bước:

– Tôi vứt điện thoại di động đi rồi, cậu cũng nhanh vứt nó đi, lỡ số 138… lại gọi thì phải làm sao bây giờ?

– Đây không phải là điện thoại đời mới, mới sản xuất à. Lúc trước cậu tốn tận chín ngàn mới mua được mà?

– Người anh em ơi, chuyện đã đến mức này, tôi cũng không muốn giấu diếm nữa, kỳ thật thân phận của tôi là một phú nhị đại, cậu có thấy thấy mấy cửa hàng ở trên phố đi bộ đằng kia không, tất cả đều là của nhà tôi cả đây. Tôi, Trương Vĩ cũng không có thiếu chút tiền này, chút nữa tôi bảo cha ta mua cho ngươi một chiếc, không, vẫn là mua điện thoại BB mới an toàn, như thế số điện thoại kia liền không thể gọi cho ngươi được.

Dương Giang nói:

– Nhà cậu có tiền như vậy, sao không mang theo bộ đàm trên người.

– Đây cũng là một ý kiến hay, là tôi sơ suất.

Những người khác nghe Trương Vĩ nhắc đến số điện thoại 138.. cũng cảm thấy có chút sợ hãi, thế là đều lựa chọn vứt hết điện thoại.

Không một ai còn dám cầm điện thoại của mình, tất cả đều tránh ra xa như thể tránh khỏi dịch bệnh vậy.

Dương Giang nói:

– Các ngươi không cần điện thoại nữa, có thể cho tôi mà, không cần phải lãng phí như vậy chứ.

Miêu Tiểu Thiện có chút sợ hãi nhìn hắn:

– Những điện thoại đó cậu còn dám nhặt? Những cái đó đã bị quỷ gọi qua rồi, lỡ như chúng nó tìm đến thì biết phải làm sao.

– Nghèo túng quá nên tôi cũng không có sợ mấy thứ đó, hơn nữa ai nói là tôi sẽ dùng, tôi có thể đem đi bán mà.

Nói xong, cúi đầu nhặt lên mấy cái điện thoại bọn họ vừa vứt, nhặt xong liền hỏi:

– Các cậu thật sự không cần?

Mọi người đồng thanh đáp:

– Không cần.

– Đúng là người có tiền, như thế tôi liền đem toàn bộ di dộng bán đi, tiền bán điện thoại thì các cậu yên tâm….. Ta sẽ không chia cho các cậu đâu, cho dù sau này có họp lớp, các cậu cũng phải mời tôi đấy.

-……..

– Đi thôi.

Hắn cầm lấy bảy tám cái di động, xoay người bước đi.

Vương San San còn có vẻ sợ hãi, cô muốn đi theo Dương Giang.

– Cậu…dẫn tôi theo với.

Dương Giang hỏi:

– Cậu phải về nhà ngủ chứ, không lẽ cậu muốn ngủ chung với tôi à?

Vương San San nói khẽ:

– Tôi cũng không ngại đến ở nhờ nhà cậu vài ngày.

– Hử?

Những người khác ở xung quanh, bao gồm cả Dương Giang đều khinh ngạc nhìn cô.

Mặc dù Vương San San không phải hoa khôi của lớp nhưng cũng không có kém bao nhiêu, hơn nữa bình thường đều tập vũ đạo, dáng người không phải là đẹp bình thường, eo thon, chân dài, ngực bự….

Thế nhưng những cái đó cũng không có quan hệ gì tới Dương Giang hết, bình thường không quen không biết, làm sao mới có qua một đêm liền muốn ở cùng Dương Giang?

Những người khác có lẽ không hiểu nhưng Dương Giang lại hiểu được.

Vương San San không phải là vì thích chính mình mà vì chuyện của quỷ anh.

Trải qua chuyện đó xong, đến giờ cô nàng vẫn sợ hãi, không dám ở một mình.

…..

Sau khi Dương Giang rời khỏi đó, những người còn lại mới có phản ứng.

Miêu Tiểu Thiện nói:

– Đúng rồi, Dương Giang đã cứu mạng chúng ta thế mà chúng ta còn chưa cảm ơn cậu ấy, điều này có chút không được lẽ phép cho lắm?

Triệu Lỗi cũng tiếp lời:

– Nếu không như thế này, hai ngày sau chúng ta tìm một cơ hội mời Dương Giang đi ăn cơm?

Ở bên cạnh, Trương Vĩ bỗng dưng cười ha ha:

– Mời ăn cơm? Thiệt là, cái ý nghĩ này mà các cậu cũng nghĩ ra được. Tôi sẽ mời cậu ấy đi nhà hàng lớn để liên hoan, sau đó dẫn Dương Giang đi quán bar hát hò, tiếp nữa dẫn cậu ấy đi chơi, mua sắm các thứ. Còn nói với cha tôi, thử tìm xem cung quanh có khu nhà nào không mua cho hắn một căn nhà, nghe nói gia đình cậu vẫn ở phòng trọ, điều kiện không được tốt lắm… Tóm lại, cái đùi này, tôi chắc chắn phải ôm lấy thật chặt, ai cũng không được phép tranh đoạt với tôi. Nhất là cậu, Miêu Tiểu Thiện, nghe nói cậu cùng hắn là bạn học từ cấp hai.

Hắn quay đầu nhìn lại nhìn Miêu Tiểu Thiện một lát, sau đó tiếp tục nói:

– Không cho phép dùng mỹ nhân kế với cậu ấy.

Miêu Tiểu Thiện đỏ bừng hết cả mặt, cãi lại:

– Trương Vĩ, cậu nói bậy bạ cái gì thế.

Triệu Lỗi cũng ngạc nhiên:

– Cậu có nói quá lên không vậy.

Trương Vĩ cười gằn, nói:

– Khoa trương? Nếu có thể tôi sẽ hiến dâng hoa cúc của tôi cho cậu ấy.

-…..

Mấy người bên cạnh nghe hắn nói có chút buồn nôn, đều dịch ra xa Trương Vĩ theo bản năng.

Mấy bạn nữ khác cũng kinh ngạc nhìn về phía Trương Vĩ.

Trương Vĩ nói:

– Sao vậy? Các cậu không tin? Vậy tôi hỏi các cậu một câu, muốn dâng hoa cúc lên hay muốn đi đánh nhau với quỷ?

Nghe hắn nói thế bất giác ai cũng nghĩ lại chuyện tối qua, sau đó mặt ai nầy đều thay đổi.

Triệu Lỗi do dự một chút, sau đó nói:

– Vẫn là dâng lên sẽ tốt hơn…..

Không biết vì cái gì, giữa hai sự lựa chọn mà Trương Vĩ đưa ra, cả bọn đều chọn đáp án trước.

Ngay cả mấy bạn nữ cũng tự giác đỏ mặt hết mà nghĩ tời lúc trước, sau khi Dương Giang cứu Vương San San có nhắc tới lấy thân báo đáp cái gì đó.

Hơn nữa, nép trong lòng Dương Giang cũng rất an toàn.

Trương Vĩ còn nói tiếp:

– Cảnh sát quốc tế Chu Chính có nói, sau này chuyện như vậy sẽ xảy ra thường xuyên, đây là tai nạn toàn cầu, như vậy hôm nay gặp quỷ chúng ta có thể sống, nhưng mà sau này gặp quỷ nữa thì sao…. Chúng ta là những người bình thường không thể nào đối phó được với quỷ, có thể đối phó với quỷ chỉ loại người giống như Chu Chính mà Dương Giang chắc hẳn cũng đã trở thành loại người như thế.
Chương 30: Lưu Tiểu Vũ.
– Chúng ta hẳn phải cảm ơn sự may mắn của mình, vì có thể quen biết Dương Giang, sau này người có thể cứu mạng chúng ta thì chỉ có cậu ấy mà thôi.

Nói đến đây hắn cũng không có nói tiếp nữa, vì hắn hiểu Dương Giang là người rất quan trọng đối với bọn họ.

Nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, quả thật rất khủng khiếp, cả đời hắn cũng không bao giờ muốn mình sẽ đụng phải lần thứ hai, nếu như hắn là con gái chắc chắn hắn sẽ quấn quýt lấy Dương Giang.

Về chuyện này, Vương San San làm rất tốt.

Nhìn về phía nhà ga công cộng, Vương San San đang nắm lấy tay Dương Giang, theo hắn về nhà.

Xe buýt công cộng, Dương Giang đang ngồi trên ghế, trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi.

Hắn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy ngã tư đường quen thuộc, dòng người quen thuộc cùng âm thanh ồn ào quen thuộc.

Tuy là nó thực sự rất ồn ào nhưng làm cho con người ta yên tâm.

Ít nhất sẽ không có quỷ.

Vương San San vẫn cứ quấn quýt lấy Dương Giang, không phải là quan hệ của hai người còn chưa đến mức ‘ ấy’.

Nếu không chắc chắn cô ta sẽ đến ở nhà của Dương Giang luôn, dù vậy vẫn xin Dương Giang đưa cô về nhà.

– Dương Giang, sau này còn có gặp chuyện như thế nữa không?

Vương San San vẫn cứ ôm lấy cánh tay Dương Giang không chịu buông ra, quay đầu nhìn hắn rồi hỏi:

Dương Giang nhìn cô một lát, sau đó mới trả lời:

– Không biết nhưng chắc vẫn còn còn có thể xảy ra. Chỉ có thể coi may mắn của chúng ta như thế nào. Dù sao thì trái đất cũng rất là rộng, không hẳn là chỗ nào cũng có chuyện như vậy. Cho nên xác suất chúng ta gặp phải chuyện vừa rồi rất nhỏ, chỉ cần chút may mắn là né được.

Đương nhiên, đây chỉ là đang an ủi cô mà thôi.

Còn có thể gặp hay không hắn cũng không có đoán được, việc này chỉ có thể biết được khi nó xảy ra.

Bỗng dưng, Vương San San nghiên đầu về một bên.

Nhìn về phía đó, Dương Giang thấy được sau ót của cô vẫn còn dấu tay của quỷ anh.

Hiện tại nó giống như hình xăm vậy, không gề biến mất.

– Đây cũng không phải vết bầm do tay của quỷ anh tạo thành….. Nó giống như một cái ký hiệu.

Trong lòng hắn thấy hơi rùng mình, cũng không biết có nên nhắc nhở cô hay là không.

Nhưng hắn sợ nếu nói chuyện này cho cô nghe thì cô sẽ bị điên mất.

Có lẽ nó chỉ là vết sẹo mà thôi, không xảy ra chuyện gì đâu.

Tuy nhiên, Dương Giang vẫn cảm thấy nên dặn dò bạn học của mình vài câu:

– Về sau cậu cẩn thận một chút, nếu như gặp chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

Vương San San ngẩng đầu cảm động nhìn hắn, nói:

– Cảm ơn, cảm ơn cậu.

Reng reng reng, reng reng reng,….

Bỗng dưng, di động trên người Dương Giang reo lên.

– A~! !

Vương San San ở cạnh hắn lập tức bị doạ cho mặt không còn một gọt máu.

Dương Giang vội vàng trấn an:

– Không cần lo lắng, chắc là số bình thường gọi tới mà thôi.

Sau đó, từ trong đống điện thoại hắn lấy ra một cái điện thoại, nó có hình dạng như một bộ đàm.

Nó chính là chiếc điện thoại mà Chu Chính đưa cho hắn lúc tối qua.

Chiếc điện thoại này không kết nối internet được, chỉ có mỗi một chức năng là gọi điện mà thôi.

Giống như điện thoại ‘ cục gạch’ vậy, cũng không biết vì cái gì lại dùng một chiếc điện thoại như vậy.

Suy nghĩ một lát, Dương Giang quyết định nhận điện thoại.

Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói của một cô gái:

– Này Chu Chính, báo cáo tình huống đi.

Dương Giang nói:

– Chu Chính đã chết rồi.

– Đã chết? Chết như thế nào?

– Sinh em bé nên chết.

Đầu dây bên kia cũng có chút sững sờ:

– Sinh em bé?

Dương Giang nói:

– Đúng thế, là sinh em bé, là sinh sản bằng phẩu thuật. Nhưng còn chưa kịp mổ thì đứa bé đã xé bụng chạy ra, có lẽ nó không muốn phải chờ đợi thêm nữa. Chính mắt tôi nhìn thấy nhưng mà tiểu tử kia cũng khá là nghịch ngợm. Có lẽ nó trách tôi vì sao lại không đỡ đẻ, cho nên vừa mới sinh ra đã đuổi theo cắn tôi một phát, thiếu chút nữa bị nó ăn mất.

Ở đầu dây bên kia, điện thoại viên Lưu Tiểu Vũ cũng bắt đầu nổi khùng:

– Nói bậy nói bạ cái gì đấy, cậu rốt cuộc là ai? Điện thoại vệ tinh của Chu Chính là sao lại ở trên tay cậu. Cậu có biết cậu đang tham gia vào một vụ án quốc tế hay không? Tôi là người liên lạc của Chu Chính, Lưu Tiểu Vũ, thuộc cảnh sát quốc tế phân khu Châu Á. Tôi có quyền yêu cầu cậu báo cáo chi tiết về Chu Chính.

Dương Giang liền đáp:

– Tôi nói rồi, Chu Chính đã chết, cô muốn biết tình huống thế nào, chẳng lẽ không có biết phái người đi điều tra sao? Còn muốn tôi nói ra lệ quỷ sống lại và giết chết Chu Chính à, cô có biết nói như thế sẽ khiến cho toàn bộ người ở trên xe buýt lâm vào khủng hoảng hay không vậy? Khi cô đi học, thầy cô không dạy cô thế nào là hiệu ứng đám đông? Khả năng suy luận của cô làm cho tôi có chút nghi ngờ, cô có đủ tư cách giữ chức vị cảnh sát quốc tế?

– Hiện tại tôi sẽ không cùng cô tán gẫu nữa, kiếm một người có chút kinh nghiệm qua nói chuyện điện thoại với tôi.

Lúc này, tại các phòng ban của liên quan của cục cảnh sát Quốc tế khu vực Châu Á.

Lưu Tiểu Vũ đang mặc đồng phục của điện thoại viên, lúc này cô đang tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Cây bút máy 2B vô cùng sắc nhọn, hiện đang bị cô hung hăng cầm quẹt qua quẹt lại trên tờ giấy, xem như tờ giấy là mặt của tiểu tử kiêu ngạo ở đầu dây bên kia vậy.

– Không nên tức giận, không thể tức giận, đường đường là một người đã vào sinh ra tử rồi thì chút chuyện này tính là gì.

Lưu Tiểu Vũ thở thật sâu, lấy lại bình tĩnh, cứ như tất cả đều vì đại cục.

– Vị tiên sinh này, làm phiền cậu phối hợp điều tra cùng chúng tôi, nếu cậu còn cố tình gây sự, tôi sẽ thông báo cho cảnh sát ở địa phương giam giữ cậu 48 tiếng.

Đối phương cự tuyệt nói chuyện, cũng chỉ đáp lại hai tiếng:

– Ha ha.

– Tiên sinh, chuyện của Chu Chính có liên quan đến an qoàn của quốc gia, mong cậu hãy phói hợp.

– Ha ha.

Lưu Tiểu Vũ nói:

– Tiên sinh, tôi biết cậu biết mọi chuyện, nếu hiện tại vị trí của cậu không có phù hợp. Tôi có thể cho cậu 5 phút để xử lý, tìm một chỗ thích hợp để kể lại chi tiết chuyện của Chu Chính.

– Ha ha…..

– Ha ha là cái quỷ gì?

Lưu Tiểu Vũ cũng bắt đầu nổi điên nhưng cô cố chịu đựng, gắng gượng giữ bình tĩnh nói:

– Tiên sinh, nếu như cậu không có tiện nói chuyện, vậy phiền cậu cho ta biết tính danh của cậu? Chút nữa ta sẽ phái nhân viên liên quan đến điều tra.

Dương Giang nói:

– Là muốn điều tôi hay là kiểm tra đồng hồ nước nhà ta? Tôi cũng không sợ nói cho cô biết, lão tử đi không thay tên ngồi không đổi họ, họ Trương tên Vĩ, Trương Vĩ là tôi, có gan thì cứ tới. Không đến chính là đồ con rùa.

Lúc này Lưu Tiểu Vũ đã mất hết bình tĩnh, cũng không còn quan tâm đến quy tắc nữa, lớn tiếng trả lời:

– Được, cậu chờ đó cho lão nương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 5 ngày trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 2 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ