1. Home
  2. Truyện Linh Dị
  3. [Dịch] Khủng Bố Sống Lại
  4. Tập 2: Quỷ Luật (c11-c20)

[Dịch] Khủng Bố Sống Lại

Tập 2: Quỷ Luật (c11-c20)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 11: Quỷ Luật (2).

Trịnh Phi nhanh chóng phát hiện ra mình đã lạc đường rồi…Cậu ta không tỉm thấy Dương Giang, muốn quay đầu, quay lại bên cạnh bức tường đứng đợi lúc nãy cũng không tìm thấy bức tường ở sau lưng đâu nữa.

Nơi này dường như không còn là nhà vệ sinh quen thuộc mà là một không gian tối đen bất tận.

Nỗi sợ hãi dần dâng lên trong tâm trí, che lấp hết cả dũng khí còn sót lại.

Hơn nữa, đằng sau cậu còn nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vọng lại.

Tiếng bước chân ấy từ xa tới gần, không ngừng tiến về phía cậu đang đứng…

– Đoàn, Đoàn Bằng, là cậu phải không?

Trình Phi giọng run rẩy thận trọng cất tiếng hỏi.

Chưa kịp nói hết câu.

Đột nhiên, một bàn tay nhợt nhạt từ trong bóng tối thò ra, tóm lấy cổ Trịnh Phi từ phía sau.

Lạnh lẽo, cứng ngắc, không giống như tay của người sống.

– Aaaaa!

Một tiếng hét cuồng loạn vang lên.

Nhưng Dương Giang không hề nghe thấy tiếng hét ấy, bây giờ cậu đang phải đối mặt với một vấn đề khó khăn

Hắn đã lạc trong bóng tối mờ mịt.

– Đây chắc chắn không phải nhà vệ sinh…

Trong lòng hắn nghĩ thầm.

Bóng tối trước mắt không có điểm cuối, quãng đường đi phía trước đã dài hơn rất nhiều so với khoảng rộng của nhà vệ sinh.

Nhìn thời gian hiện trên điện thoại, ước chừng đã hơn 20 phút.

Hai mươi phút vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, thậm chí còn chưa đụng phải bất kỳ bức tường hay bệ toilet nào, cái này không hề hợp với lẽ thường chút nào.

Cách giải thích duy nhất là Dương Giang đã đi tới một nơi mà hắn không hề biết.

– Đáng chết, rốt cuộc quỷ vực là cái gì, lúc trước, Chu Chính giảng bài cũng không nói qua một chút.

Trong lòng Dương Giang rất sốt ruột.

Không có thông tin đầy đủ, cậu chẳng thể phân tích được điều gì, càng chẳng thể nghĩ cách phá giải cái quỷ vực này.

– Tí tách, tí tách

Âm thanh nhỏ giọt chỗ vòi nước lại vang lên.

– Đợi đã, tiếng nước nhỏ giọt…. khi nãy mất một lúc không nghe thấy, sao bây giờ lại xuất hiện rồi.

Tâm trí Dương Giang bừng tỉnh, sau đấy chẳng chút do dự nương theo tiếng nước nhỏ giọt mà tiến tới.

Có tiếng nước rơi từ vòi, như vậy có nghĩa là nhà vệ sinh ở bên cạnh, chỉ cần trở lại nhà vệ sinh quen thuộc kia, có thể tìm thấy cánh cửa, sau đó rời khỏi quỷ vực này.

Đáng chết, khi nãy nghĩ ra điều này thì tốt rồi.

Xác định được phương hướng, trong lòng vực dậy tinh thần, Dương Giang rảo bước đi tiếp.

Nhưng rất mau chóng, cậu nghe thấy tiếng điện thoại báo pin yếu, điều này làm cho cậu hoảng sợ, do dự một lát, chỉ đành cắn răng tắt điện thoại đi.

Cậu sợ con quỷ còn lảng vảng ở nơi này hơn cả bóng tối.

Chỗ pin này phải giữ lại phòng dùng những lúc quan trọng.

Mò mẫm tiến lên phía trước, thật cẩn thận.

Trong bóng tối, chỉ có tiếng nước rơi tí tách tí tách vang lên, ngoài ra chẳng có gì khác.

Không gian yên lặng có chút đáng sợ, nghe rõ cả tiếng thở của mình.

Nhưng chẳng bao lâu sau khi cậu tắt đèn điện thoại.

Bỗng nhiên.

– Bịch, bịch!

Tiếng bước chân liên tiếp vang lên từ phía sau Dương Giang, nặng nề mà rõ ràng.

Tiếng bước chân từ xa vọng lại gần, dần dần tiến lại gần hắn.

Thoắt cái, thân hình Dương Giang cứng đờ, cả người căng thẳng, cậu vội mở điện thoại quay đầu nhìn lại phía sau.

Ánh đèn chiếu sáng khoảng không tầm 1 mét, phía sau trống không, chỉ có bóng tối nồng đậm.

Nhưng tiếng bước chân càng lúc càng gần.

– Chắc chắn không thể là Trịnh Phi hay Đoàn Bằng.

Nét mặt Dương Giang hơi căng thẳng.

Trong bóng tối thế này, người sống không thể nào đi theo hắn chính xác như vậy.

Nếu không phải Trịnh Phi hay Đoàn Bằng, vậy thì tám chín phần chính là con quỷ đang lẩn khuất trong nhà vệ sinh rồi.

– Chạy mau!

Cảm nhận được tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng Dương Giang càng sợ hãi, vội vàng đẩy nhanh tốc độ.

Dương Giang tăng nhanh tốc độ, chạy trong bóng tối rồi tiếp tục tiến về phía trước.

– Cộp, cộp cộp….

Nhưng tiếng bước chân ở phía sau vẫn vang lên liên tục, không một ngừng chút nào, cứ thế bám theo hắn.

Dù Dương Giang có chạy nhanh hay chậm đều không sao bỏ rơi được tiếng bước chân phía sau, hơn nữa thời gian trôi qua càng lâu thì tiếng bước chân vẫn càng ngày càng gần.

Lúc đầu tiếng bước chân vang lên cách hắn khoảng 6,7 mét.

Sau đó chỉ còn khoảng có 3,4 mét.

Thế mà hiện tại, tiếng bước chân lại chỉ còn cách mình có 1 mét mà thôi.

Dương Giang nắm chặt di động, hắn cố gắng giữ cho màn hình vẫn sáng, để lúc nào cũng sẵn sàng mở đoạn ghi âm kia lên.

Nếu con quỷ trong nhà vệ sinh đánh lén hắn, hắn vẫn có hậu chiêu.

Đây cũng là phao cứu sinh cuối cùng Dương Giang có.

Cả người hắn căng thẳng, lúc nào cũng trong tư thế mở đoạn ghi âm lên để doạ nữ quỷ.

Nhưng mà mọi chuyện xảy ra tiếp theo lại không có như hắn suy đoán, tiếng bước chân phía sau luôn cách hắn 1 mét, không tiến thêm bước nào nữa nhưng cũng không rời đi.

Hơn nữa, bất kể hắn chạy nhanh hơn hay chậm lại thì khoảng cách với tiếng bước chân vẫn cứ 1 mét.

– Phải chăng nó đang chờ điện thoại của mình hết pin?

Bất ngờ, sắc mặt của Dương Giang bỗng thay đổi, khi thấy điện thoại chỉ còn có 10% pin, sự bất an trong lòng hắn càng ngày càng lớn.

Nếu thật là vậy, thì chuyện mình chết trong tay con quỷ kia chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Chắc chắn không có khả năng nào để mình sống sót mà ra khỏi đây được.

Nhìn lại màn hình điện thoại, chỉ còn có 7 %.

– Nếu pin dưới 5%, bất kỳ lúc nào điện thoại cũng có thể sập nguồn.

Hiện tại Dương Giang đã có chút hối hận, ước gì hồi chiều hắn không có dùng điện thoại chắc giờ này pin sẽ không ít thế này.

– Thế nhưng, hiện tại không phải lúc suy nghỉ về chuyện vớ vẩn đó, nếu không muốn chết ở đây, mình chạy thoát trước khi máy bị hết pin, nếu không…..

Cắn chặt răng, Dương Giang quyết tâm chạy thật nhanh.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể của mình để chạy về hướng có tiếng nước chảy.

– Cộp, cộp cộp,…

Tiếng bước chân phía sau vẫn cứ tiếp tục bám theo hắn.

Thậm chí Dương Giang còn có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, trong đó có cả mùi hôi thối.

Con quỷ kia vẫn không buông tha hắn, đuổi theo hắn như hình với bóng.

Dương Giang dốc hết sức lực chạy thật nhanh, vì hắn nghe thấy tiếng nước rơi cách mình không còn xa nữa.

Nhưng màn hình điện thoại bỗng sáng lên.

Pin chỉ còn 5%.

Trên màn hình nổi lên thông báo: Để tránh cho di động tự động tắt máy, mong quý khách hãy nhanh chóng sạc pin.

– Con mẹ nó.

Dương Giang thở phì phò, mồ hôi chảy đầy người, thấy bóng tối bao phủ dày đặc ở xung quanh, trong lòng hắn càng ngày càng hoang mang.

Hiện tại, hắn đã mệt muốn chết nhưng hắn không dám dừng.

Dừng, đồng nghĩ với việc, hắn chỉ có thể chờ chết.

Tiếp tục cắn rắng chạy như điên về phía trước.

Đột nhiên, trước mắt hắn hiện ra một luồng ánh sáng yếu ớt.

Luồng sáng màu đỏ này hiện ra trong bóng tối, mặc dù rất nhỏ nhưng do xung quanh toàn bộ bị bóng tối bao phủ nên dễ dàng thấy được nó.

– Đó là…

Mắt hắn sáng lên ánh sáng hi vọng, trong lòng Dương Giang mừng như điên.

Chương 12: Đại Thụ Kỳ Lạ.

Mắt hắn sáng lên ánh sáng hi vọng, trong lòng Dương Giang mừng như điên.

Ngay lúc đó, di động trong tay bất chợt rung lên, màn hình phát sáng với dòng thông báo.

“Tự động tắt máy”

Tuy pin vẫn còn nhưng đây là cơ chết hoạt động của di dộng, vì thế nó vẫn tắt nguồn.

Ngay tại lúc màn hình điện thoại tắt, Dương Giang cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo bao phủ cơ thể hắn, tiếng bước chân nhanh chóng tới gần…

Trước đó nữ quỷ còn cách hắn khoảng 1 mét nhưng chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận sau lưng hắn.

Tuy Dương Giang không thể nhìn thấy trong bóng tối nhưng hắn cảm nhận có một bàn tay lạnh buốt, trắng bệch đang đưa về phía mình.

Bàn tay lướt qua tai của hắn, chộp tới cổ của hắn.

Mặc kệ hắn chạy trốn kiểu gì đều không có thoát được.

– Mình phải chết ở đây thật sao….

Dương Giang cảm giác bàn tay lạnh buốt kia sắp chạm đến da cổ của mình.

Nó như một khối băng, trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo truyền đi khắp toàn bộ thân thể hắn, làm cho hắn nổi da gà.

Sau đó mùi hôi thối của thi thể bao phủ mũi của Dương Giang.

Đã không còn đường thoát.

Ánh sáng màu đỏ trong bóng tối ngày càng rõ rệt.

Bất ngờ, tiếng bước chân vang lên phía sau bỗng dừng lại, sau đó biến mất không còn nữa, còn bàn tay lạnh lẽo kia vừa với chạm đến làn da ở trên cổ của Dương Giang lại đột nhiên bị cứng đờ, không nắm lấy cổ của hắn nữa

Cố lấy can đảm, hắn đi về phía trước mấy bước, Dương Giang cảm giác được khoảng cách giữa mình và con quỷ đang dãn rộng ra.

Hình như con quỷ kia không đuổi theo nữa.

– Vừa rồi, nó bị sao vậy nhỉ…

Tiếp tục chạy thêm một đoạn, lúc chạy không nổi nữa, Dương Giang mới dừng lại thở không ra hơi, cả ngoài toát đầy mồ hôi lạnh, chưa ổn định được tinh thần.

Nhớ lại chuyện kinh hãi vừa rồi.

Hắn có thể khẳng định, hiện tại mình còn sống không phải là do may mắn, mà là con quỷ đó đã buông tha hắn, không đuổi giết hắn nữa nhưng vì sao lại như vậy hắn lại không biết.

Lắng tai nghe xung quanh một chút.

Không còn nghe tiếng bước chân lúc nãy, hiện tại hắn tạm thời được an toàn.

– Kệ đi, con quỷ đó không đuổi theo mình nữa chứng tỏ hiện tại mình tạm thời an toàn, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cứ rời khỏi đây trước rồi nói.

Dương Giang thở gấp, hắn nhìn về phía ánh sáng màu đỏ, sau đó quyết định đi qua đó.

Chỉ chốc lát hắn đã đi đến nơi phát ra ánh sáng.

– Là bóng đèn? Hạt châu này làm bằng thuỷ tinh?

Dương Giang ngây người một lúc, hắn cũng không biết đây là cái gì, vì quá tối.

Hắn lấy tay sò sờ vào vật kia, nó đang phát ra ánh sáng màu đỏ.

– A A A! !! !! !! !! !!

Dương Giang cảm giác một sự đau đớn kịch liêt trong chốc lát, hắn liền nhanh chóng thu tay lại

– Đây, đây không phải là bóng đèn.

Nhưng điều làm cho hắn sợ hãi là luồng sáng màu đỏ kia, hiện tại lại dính trên tay mình, hạt châu màu đỏ nhấp nháy điên cuồng.

Sau đó, nó xé ra một lỗ và chui vào giữa mu bàn tay Dương Giang.

Lạnh lẽo, đau đớn là cảm giác hiện tại bao phủ toàn thân của hắn.

Dương Giang ngã trên mặt đất, hắn run rẩy vì đau đớn, đau như bị lột da rút gân, đau đến nỗi cứ như linh hồn bị nghiền nát.

Nhưng trong lúc giãy dụa vì đau đớn, Dương Giang phát hiện được xung quanh đã thay đổi.

Bóng tối ở xung quanh đã không còn như trước.

Mình đã thấy…

Mình có thể thấy được mọi thứ xung quanh.

Giống như là mình có khả năng nhìn ban đêm vậy.

Đau đớn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Khoảng 3 phút sau, Dương Giang sắp bắt đầu quen với đau đớn thì nó rút lui giống như thuỷ triều vậy.

Hắn mất hết sức lực, nằm run rẩy trên mặt đất vì cơn đau vừa rồi, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

– Chuyện gì đang xảy thế này.

Phải mất một lúc sau, Dương Giang mới khôi phục lại được một chút sức lực sau khi tìm đường sống trong chỗ chết, hắn cố gắng ngồi dậy.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng xung quanh, mắt hắn bỗng co lại vì sợ hãi.

Trước mặt hắn là một thân cây.

Một thân cây trắng xám, nó giống như một bộ xương, cái cây rất là lớn.

Vỏ của thân cây lộ ra bên ngoài, lớp vỏ giống như da người bị rách vậy, hơn nữa trên thân cây còn treo mảnh vải hôi thối, còn có một cái đầu lâu treo trên thân cây và cành cây nhưng nó thật kỳ lạ…. Càng làm cho hắn sợ hãi chính là bên trên thân cây có một người cao khoảng 4 mét.

Không, không phải là người.

Mà đó chỉ là một cái bóng màu đen, nó chỉ là giống với hình dạng của con người, nó giống như được bóng tối ngưng tụ lại với nhau mà thành vậy.

Cái bóng đen không có nhúc nhích, nó vẫn giữ tư thế treo ngược trên thân cây, đầu nó hướng xuống đất.

Nhìn kỹ lại, trên ngực của cái bóng có một cây đinh, cây đinh to bằng cánh tay được làm từ sắt.

Không, đúng ra mà nói, theo cách gọi của dân gian là đinh đóng quan tài.

Cái đinh kia không biết đã đóng trên thân cây này bao nhiêu năm, trên mình nó có những vết loang lổ giống như sắp gãy tới nơi.

“Tí tách, tí tách…!”

Máu chảy ra từ bóng đen kia, máu cũng có màu đen mà chảy từ chỗ bị cây đinh kia đâm.

Trước đó, trên đường chạy tới đây, tiếng nước rơi mà hắn nghe thấy lại chính là máu của cái bóng màu đen này.

Thế nhưng, khi Dương Giang nhìn đến đầu của cái bóng màu đen, lập tức cả cơ thể như rơi vào hầm băng vậy.

Cái đầu của bóng đen kia, không có đầy đủ các bộ phận của một gương mặt bình thường.

Chỉ có một lỗ bị lõm vào, cái lỗ này nằm ở chỗ con mắt của bóng đen, thứ phát ra ánh sáng màu đỏ trước đó giống như là tròng mắt của nó.

Dương Giang nhìn xuống mu bàn tay của mình.

”Uc ục”

Da mu bàn tay bị rách ra một chút, bên trong lộ ra một con mắt màu đỏ, đồng thời, điều kỳ lạ đã xảy ra, hắn giống như có một con mắt mới.

Hắn lại có thể nhìn thấy mặt của chính mình.

Giống như hắn có thể nhìn thấy mọi thứ bằng con mắt nằm trên mu bàn tay vậy.

Đúng là kỳ dị, quái lạ hoặc là một loại năng lực nào đó chăng.

Dương Giang nhìn thấy một cái cây màu trắng bằng xương cốt, vỏ cây lại không khác gì da người, bên trên cây còn có một thi thể bị đinh đóng dính lại.

– Nơi này thật là kỳ lạ, mặc kệ cái cây này là thứ gì đi chăng nữa, tốt nhất vẫn nên rời khỏi trước đã.

Hắn có cảm giác, thi thể bị đinh đóng ở trên thân cây còn đáng sợ hơn lão già lúc trước.

Hơn nữa hắn có cảm giác cái hốc mắt trống rỗng của thi thể màu đen trên thân cây kia đang nhìn mình chăm chú.

Một cảm giác muốn dựng tóc gáy đang trào ra trong lòng hắn.

Nhìn con mắt đang lộ ra ở trên mu bàn tay, một sự lo lắng hiện lên trong lòng hắn, không kìm nén được.

Hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ về cái hốc mắt này.

Hiện tại xung quanh cũng không còn bị bóng tối bao phủ nữa, Dương Giang có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Ở khoảng không màu đen xung quanh, không hề có một cái gì hết, có chăng cũng chỉ là cái cây màu trắng mà thôi.

Giống như đây là một thế giới khác chứ không phải trường học của mình nữa nữa rồi.

Chương 13: Quỷ Anh.

* Quỷ Anh: linh hồn thai nhi không được siêu thoát

Sau đó hắn nhìn lại phía sau, là một cánh cửa, cánh cửa mà lúc trước hắn muốn tìm kiếm, đó là….. cửa của nhà vệ sinh.

Thì ra nó lại cách gần như thế, tại sao trước đây mình không có phát hiện ra nhỉ.

– Con quỷ lúc nãy hiện tại đã không thấy đâu nữa rồi.

Trước mắt Dương Giang cẩn thận đi theo lối cũ để trở về thế nhưng không thấy con quỷ đã đuổi theo mình hồi nãy đâu nữa.

Chuyện nãy có lẽ có thể gọi là đại nạn không chết ắt có hậu phúc đây mà.

Hắn mở cánh cửa ra rồi đi vào, thế nhưng cảnh trước mắt lại làm hắn ngẩn ngơ.

Cái hành lang này thật quá quen thuộc.

Quay đầu nhìn lại phía sau, phía sau hắn là căn phòng mà lúc trước hắn mới trốn.

Mình thế mà trở lại cửa của phòng học ở tầng 5.

– Không thể như thế được, cái cửa này không phải cùng với WC nối liền với nhau hay sao!

Dương Giang không thể tưởng tượng nổi là đang xảy ra chuyện gì nữa.

– Khụ, khụ khụ ~!

Đột nhiên, bên trong phòng học vang lên tiếng ho vừa yếu ớt lại có chút khổ sở.

– Là em, người làm như thế nào mà có thể đi ra từ trong phòng học được cơ chứ.

Một nam tử người gầy guộc, sắc mặt tái nhợt, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác gió.

Hắn tựa người vào hành lang, cảnh giác nhìn Dương Giang, đôi mắt của gã mang theo tơ máu dày đặc.

– Thầy Chu?

Dương Giang có chút sửng sốt kêu lên.

– Em không biết chuyện gì đang xảy ra, trước đó đang lúc em theo mấy người kia rời đi thì bị một con quỷ bắt vào WC, phải vất vả lắm ta mới tìm được đường ra, thế nhưng sau khi mở cửa thì ta liền phát hiện chính mình lại đi đến đây.

Chu Chính khẽ di chuyển ánh mắt:

– Thế nhưng mỗi cái Quỷ Vực chỉ có thể có một lệ quỷ, lão nhân mặc áo dài màu đen kia chính là lệ quỷ nhưng trước đó lão đã rời đi rồi. Con quỷ mà ngươi gặp được trước kia hẳn là quỷ nô.

– Quỷ nô là cái gì?

Dương Giang đi đến bên cạnh, thắc mắc.

Chu Chính giải thích:

– Những người bị giết chết ở bên trong Quỷ Vực sẽ bị một loại nguyền rủa gì đó, bị vu chủ điều khiển, vô điều kiện làm theo những gì mà lệ quỷ sai khiến, giống như nô bộc với địa chủ ở thời xưa nên được gọi là quỷ nô. Thế nhưng chúng nó không mạnh như lệ quỷ, dù là thế, đối với những người bình thường vẫn có sự uy hiếp không hề nhẹ. Đại…… khụ khụ, cái Quỷ Vực này hình thành bao lâu rồi mà có thể xuất hiện quỷ nô, người có thể còn sống mà đi tới đây, ngươi mạng lớn lắm đó.

– Nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nói chuyện này, em xuất hiện ở đây cũng khá đúng lúc.

Hắn lấy ra từ trong túi ra một vật gì đó giống như bộ đàm.

– Đây là điện thoại vệ tinh của cảnh sát quốc tế, em cầm lấy rồi chạy nhanh đi. Nếu em có thể đi ra khỏi nơi này sẽ có người liên lạc với em, lúc đó chỉ cần kể cho họ nghe hết toàn bộ chuyện xảy ra ở trong này là được.

Chu Chính nói, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

– Cảnh sát, vậy còn ngươi thì sao?

Dương Giang hỏi.

Chu Chính nói:

– Lúc nãy đánh nhau với lão nhân kia thầy đã dùng lực lượng quá lớn so với mức mà lệ quỷ cho phép cho nên hiện tại cạn kệt hết sức lực rồi, lệ quỷ kia có thể lập tức sống lại, cho nên em mau đi đi. Những người có thể sử dụng sức mạnh của quỷ đều được gọi là người điều khiển quỷ, thế nhưng cuối cùng đều sẽ bị quỷ khống chế, không còn là người nữa. Cũng giống như thầy, không phải người cũng không phải quỷ, không thể tồn tại ở thế gian. Đây vốn dĩ là một loại tra tấn…. A~!

Còn chưa nói xong hết, ông bỗng nhiên bị té trên mặt đất nằm giãy dụa, kêu lên thật thảm thiết.

Trong lúc còn đang giãy dụa thì cái áo khoác gió của Chu Chính bị bung ra.

Dương Giang cảm thấy hoảng sợ bởi vì phía dưới áo khoác gió, bụng của Chu Chính lồi lên một cục có kích cỡ còn to hơn so với phụ nữ mang thai.

Cái bụng trong suốt, bên trong còn thấy rõ một vật giống như bàn tay của đứa trẻ bốn năm tuổi đung đưa.

Toàn bộ người đứa trẻ kia có màu đen, trên bàn tay còn mọc ra móng tay, nhìn qua rất sắc bén.

Con mắt màu đen nhưng lại không có tròng mắt.

Nó ở bên trong cái bụng lượn lờ như muốn xé bụng để đi ra vậy.

– Đây, đây là cái gì?

– Hình như nó được gọi là quỷ.. quỷ anh!

Chu Chính cố nến sự đau đớn:

– Ban đầu, ở trong bụng thầy, nó chỉ nhỏ bằng móng tay. Thế nhưng cứ mỗi lần thầy sử dụng sức mạnh của quỷ thì nó lại lớn lên một lần. Cho dù không sử dụng nó vẫn sẽ lớn lên, mọi thứ trong bụng của thầy: ruột, nội tạng.. đều bị nó ăn sạch sẽ, mỗi ngày thầy đều phải chịu đựng sự đau đớn khi bị nó gặm nội tạng. Mỗi đêm đều không thể ngủ yên được vì nó gặm đau quá…… Nếu như người bình thường chắc chắn đã muốn tự tử nhưng thầy vẫn chưa thể chết được. Đối với Chu Chính thầy mà nói, chết là một loại giải thoát, sống chỉ làm gia tăng sự đau đớn và thống khổ mà thôi.

– Cầm cái điện thoại di động này và đi đi.

Chu Chính lấy tay ném cái điện thoại ra ngoài:

– Nếu không đi, khi đó có quỷ anh đến, nơi đây sẽ có hai con lệ quỷ. Lúc đó các em muốn thoát cũng khó.

Dương Giang nhặt di động lên, nhìn thấy bộ dáng thống khổ của đối phương liền không khỏi sờ mu bàn tay của chính mình, trước đây hắn cũng chịu nỗi thống khổ như vậy.

Người điều khiển quỷ?

Chẳng lẽ mình cũng biến thành loại người giống như Chu Chính.

– Thật xin lỗi, làm cho các em thất vọng rồi. Cấp độ của lão nhân đó quá cao, ta không phải đối thủ của lão, chỉ có thể tranh thủ cho các ngươi một lúc. Nhân lúc này các ngươi hãy dẫn bạn học của ngươi đi ra ngoài đi, tiếp theo các ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Chu Chính nhìn thấy Dương Giang nhặt di động lên, nụ cười khổ hiện rõ trên khuôn mặt của ông.

Dương Giang nói:

– Thầy biết nhiều như vậy, vì sao lúc đầu tầy lại ở lại. Nếu lúc trước thầy rời khỏi đây, chắc chắn thầy nhất định có thể an toàn ra khỏi đây, không cần thiết phải lưu lại đây chết chung với bọn em.

– Bởi vì thầy là một cảnh sát, cũng là người điều khiển quỷ, cũng chỉ có chúng ta mới có thể đối phó với quỷ. Nếu chúng ta cũng sợ chết, thế giới này chắc chắn là xong rồi…. Ta làm việc này không phải chỉ vì đất nước, vì người dân mà cũng là vì người nhà của ta, cũng vì bản thân ta nữa.

Khoé miệng Chu Chính có chút run run, đau đớn kịch liệt, hắn cảm giác chính mình đã chịu dựng không nổi nữa, đột nhiên quát:

– Còn đứng ở đây làm gì, mau đi đi, đi mau.

Dương Giang trong lòng cảm thấy sợ hãi, bèn nắm chặt điện thoại trong tay lại, sau đó quay đầu bỏ chạy.

– Đúng rồi, em nên cẩn thận với Phương Kính, bạn học cùng lớp với em đó. Lúc trước thầy có gặp cậu, cậu ta có điều gì đó khá là kỳ lạ, không được bình thường….. giống như không phải người, thầy cũng không chắc lắm. Để cho an toàn em cũng nên tránh xa người này một chút, chuyện của cậu ấy thầy đã báo cáo với cảnh sát rồi, chắc sẽ có người đi điều tra. Em cũng đừng tin cậu ta nói những chuyện ma quỷ linh tinh, cái này trước giờ chưa có ai thấy, khoa học cũng không chứng minh được.

Chương 14: Quỷ Anh (2).

Chu Chính giãy dụa trong đau đớn kêu lên một câu.

– Cái gì?

Dương Giang nghe xong kinh ngạc quay đầu lại nhìn một chút.

– A~!

Mới vừa quay đầu lại hắn đã bắt gặp tiếng hét thảm thiết của Chu Chính, cái bụng của thầy Chu lúc bị một bàn tay màu đen vạch ra một lỗ, sau đó cái lỗ càng ngày càng lớn….

Bên trong lò ra cái đầu của quỷ anh, nhìn qua nhìn lại xung quanh, giống như một đứa trẻ mới sinh.

Một bộ dạng tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.

Con mắt đen thui, không có tròng của nó lộ ra vẻ quỷ dị cùng tà dị.

Đi!

Dương Giang sợ hãi trong long, bèn vội vàng bỏ chạy.

– Oa cạc cạc……..

Mới vừa đi xuống cầu thang hắn đã nghe phía sau hành lang tiếng kêu của con quỷ anh kia giống như nó đang tuyên cáo với thế giớ là nó đã xuất hiện.

Quỷ anh chậm rãi đi ra từ người Chu Chính mà cái bụng của thầy ấy cũng từ từ khô quắt lại.

Không có máu chảy ra, cũng không thấy tý nội tạng nào, chỉ còn một ít da màu đen thui.

Giống như thầy ấy nói trước đây, nội tạng đã bị quỷ anh ăn hết không còn một tý gì.

– Con xin lỗi ba, mẹ….

Ánh mắt Chu Chính dần mất đi thần thái mà trở nên ảm đạm, đầu nghiêng về một bên, sự sống biến mất. Thế nhưng ánh mắt vẫn dõi theo quỷ anh đang chậm rãi đi về hương mà Dương Giang vừa rời đi.

Tầng thứ tư, tầng thư ba,…

– May quá, không bị lạc đường.

Hiện tại Dương Giang đang chạy xuống dưới cầu thang, trong lòng có chút mừng.

Bởi vì hắn phát hiện cầu thang không còn bị bóng tối bao phủ, tuy vẫn còn chút u ám nhưng vẫn nhìn được mọi thứ một cách rõ ràng, cũng không thấy những đoạn tường bị quỷ đánh vỡ như trước.

Nếu như không bị bóng đen bao phủ, không có bị lạc đường thì hắn chỉ cần một vài phút là có thể ra khỏi trường học.

Tại thời điểm hắn đi vào tầng hai lại thấy Trương Vĩ, Miêu Tiểu Thiện đang cùng mấy học sinh đi qua đi lại ở hành lang, trên mặt còn mang theo vẻ lo lắng.

Trong tay bọn họ đang cầm điện thoại di động để chiếu sáng, bọn hắn đi dọc hành lang, từ đầu này đến đầu kia rồi lại vòng trở lại.

Bọn hắn đi đi lại lại cũng đã vài lần.

Giống như bị ảo cảnh mê hoặc, vĩnh viễn không đi ra khỏi.

– Không, không đúng, không phải Quỷ vực biến mất, cũng phải bóng đen đã lui đi, mà là ta đã có thể nhìn thấy hết toàn bộ mọi thứ….

Dương Giang biến sắc, nhìn xuống mu bàn tay, bên trên mu bàn tay có một con mắt màu đỏ.

Chẳng lẽ đây là năng lực của người điều khiển quỷ?

Nếu là như vậy, con mắt này cũng là…. một con quỷ.

Hắn nhớ tới lời nói trước kia của Chu Chính, ban đầu bụng của hắn chứa con quỷ anh chỉ nhỏ bằng móng tay, thế nhưng sau đó nó lớn đến như vậy.

Nếu là như thế, con mắt này sau khi lớn lên sẽ có hình dạng như thế nào đây?

Cũng sẽ biến thành một con lệ quỷ, sau đó cắn nuốt hắn?

Nghĩ đến tình trạng trước đây của Chu Chính, Dương Giang chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, có cảm giác không rét mà run, chỉ có hoảng sợ nhìn con mắt nằm trên mu bàn tay.

Trước đó niềm vui nhìn thấu được Quỷ Vực trong nháy mắt đã biến mất sạch sẽ.

– Cho dù bị con mắt này giết chết thì đó cũng là chuyện sau nay, hiện tại vẫn là tìm đường rời khỏi đây trước đã.

Dương Giang cắn chặt răng, cố không để cho mình suy nghĩ miên man, sau đó nhanh chóng đi đến bọn người Trương Vĩ.

Tại trong mắt của mấy người Trương Vĩ, xung quanh toàn bộ đều là bóng đêm.

Ánh đèn từ điện thoại di động chỉ soi sáng được một khu vực phía trước mặt, khảng cách chỉ có một một thước, xa hơn hữa là bóng tối, không thấy rõ được.

– Trương Vĩ, chúng ta cũng đi gần 30 phút rồi vẫn không có đi ra khỏi đây, liệu có thể bị vây ở đây cả đời không?

Miêu Tiểu Thiện ở bên cạnh cũng có chút khẩn trương.

– Chu Chính có nói nơi này là Quỷ Vực. Các cậu có biết Quỷ Vực là cái gì hay không? Có phải là thật sự có quỷ, trước kia có phải là xảy ra chuyện kỳ quái gì đó? Phải chăng vì quỷ giống như Chu Chính nói cho nên đến giờ chúng ta vẫn chưa đi ra khỏi đây.

Bên cạnh cậu ta, có một nam sinh cẩn thận nói.

Trương Vĩ mang theo vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc đáp lời:

– Các ngươi yên tâm, làm gì có chuyện cả đời không đi ra khỏi đây, đó là khả năng không thể xảy ra, các ngươi cứ tin tưởng ở ta, chỉ cần vài ngày là chúng ta chết đói hết ở trong này rồi, làm gì còn chuyện cả đời ở đây.

-………

Phía sau đồng loạt cho hắn một đống ánh mắt khinh bỉ.

Bất chợt.

“Cộp, cộp, cộp cộp~!”

Tiếng bước chân từ trong bóng tối truyền đến.

– Ai, ai ở phía trước vậy?

Trương Vĩ có chút khẩn trương, những người khác cũng đang thần hồn nát thần tính, nghe được tiếng bước chân vang lên, khiến cho ai cũng bị doạ đến run rẩy.

– Không cần khẩn trương, là tôi, Dương Giang đây.

Trong bóng tối truyền đến âm thanh của Dương Giang.

– Đứng lại, cậu đừng có qua đây, cậu nói ngươi là Dương Giang, thế cậu có chứng minh được không? Vạn nhất cậu là quỷ thì sao!

Trương Vĩ hoảng sợ nói.

Dương Giang nói:

– Trương Vĩ từ khi nào cậu trở nên dong dài như vậy? Nơi này rất nguy hiểm, tôi có thể dẫn các ngươi ra ngoài, đi theo hướng dẫn của tôi các cậu sẽ không lạc đường.

Mục đích chủ yếu khi hắn tới đây là muốn cứu mấy người Trương Vĩ, nếu chính mình không cứu thì bọn họ chắc chắn chết ở đây.

Tuy hắn có thù với Phương Kính nhưng mấy người còn lại thì không có.

Hơn nữa hiện tại Quỷ Vực xuất hiện con lệ quỷ thứ hai, sự khủng bố so với trước đó là không thể hình dung.

– Đợi đã, nếu ngươi thật sự là Dương Giang vậy tôi hỏi cậu, tên tiếng anh của tôi là gì? Chỉ trả lời một lần, trả lời sai cậu chắc chắn không phải là người.

Trương Vĩ nói.

– Ward Jill! Rất là Tây…

Dương Giang nói

Trương Vĩ thở phào nhẽ nhõm:

– Xem ra đúng là cậu rồi, không phải quỷ a, làm cho tôi sợ thót tim, may mà tôi đã học xong ám hiệu.

…..

– Nắm tay nhau và đi theo ta, đừng có tách nhau ra, tôi có thể mang mấy người ra khỏi khu nhà này.

– Trương Vĩ, tay cậu như thế nào lại nhiều mồ hôi như vậy?

Dương Giang hỏi.

Trương Vĩ mang theo vẻ mặt nghiêm túc:

– Mồ hôi? tay tôi làm gì có mồ hôi, cậu suy nghĩ quá nhiều đó Dương Giang. Đây rõ ràng là nước tiểu đồng tử mà, cậu không biết nước tiểu đồng tử có tác dụng trừ tà à. Tôi vừa mới đi, nó còn đang nóng đây này, cậu chịu khó một chút đi.

Nói xong, hắn cầm lấy tay Dương Giang vẽ loạn lên không hề kiêng nể gì hết.

– Định mệnh, cậu cũng ghê tởm thật đấy.

Dương Giang nói:

– Đừng có nắm tay ta, cút sang một bên đi.

– Không cần phải như vậy chứ, tôi còn không có chê cậu đâu này, cậu lại dám ghét bỏ tôi? Một chút nước tiểu mà thôi, đâu có gì to tát đâu chứ, cùng lắm tý ra ngoài tôi quay lại cho cậu tiểu lại.

Trương Vĩ có chút mặt dày nói.

– Dương Giang, cậu thật sự có biện pháp dẫn chúng tôi ra khỏi nơi này?

Miêu Tiểu Thiện ở phía sau hỏi.

Chương 15: Huyết Nhãn.

Dương Giang mang theo bọn họ đi xuống dọc theo cầu thang, cũng không thấy một chút dấu hiệu nào cho thấy hắn đang lạc đường, hắn nói:

– Tất nhiên rồi, tôi đã thăm dò được một chút về cái gọi là Quỷ Vực này rồi, trong này bị bóng tối bao phủ làm cho người tôi khi đi vào sẽ dễ bị ảo giác, những vật mà họ nhìn thấy đều là do ảo giác tạo thành. Mọi người đã hiểu chưa, nếu như không có chuyện gì xảy ra, thì rời khỏi đây cũng không phải là việc gì khó khăn…… Dừng lại một chút, phía trước có chuyện xảy ra.

Bất chợt, hắn lập tức ngừng lại và hô to một tiếng.

Ở phía trước, ngay tại cầu thang của tầng một, hắn thấy có một vài bạn học của hắn bị lạc, bọn họ giống như tượng gỗ vậy, đứng ở một chỗ không nhúc nhích, thân thể cứng ngắc.

Là những người trước đó rời đi cùng với Phương Kính.

Thế nhưng ở chỗ này cũng chỉ có một phần, không phải là toàn bộ người đều ở đây.

– Là Triệu Cường?

Dương Giang nhìn xung quanh, sau đó dừng lại trên người của một học sinh nam.

Triệu Cường chính là một trong những hung thủ đã đẩy mình vào Quỷ Vực, mấy người còn lại gồm có Phương Kính, Đoạn Bằng, Trịnh Phi.

– Phương Kính không có ở đây, Chắc có lẽ là hắn đã bị Phương Kính vứt bỏ chăng?

Dương Giang nhíu nhíu chân mày:

– Nếu như vậy đây cũng chỉ là mánh khoé cũ của Phương Kính mà thôi, cậu ta muốn dùng tính mạng của mấy người này để ngăn cản lệ quỷ, nhằm giúp cho cậu ta thoát khỏi nơi đây.

Nếu mọi chuyện đúng là như vậy thì đó cũng chỉ là báo ứng cho việc bọn họ đã đẩy mình vào Quỷ Vực mà thôi.

Dương Giang tính đi đến để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra nên đi lại và vỗ vai của Triệu Cường.

Thế nhưng thân thể cứng ngắc của Triệu Cường vẫn đưa lưng về phía của Dương Giang, không nhúc nhích chút nào hết.

Ấy vậy mà đầu hắn chuyển động một cách kỳ dị nhìn về phía Dương Giang với ánh mắt của người chết, điều đáng sợ nhất là thân thể hắn không có chuyển động, vậy mà đầu lại có thể xoay 180 độ.

Dương Giang bị doạ đến độ phải giật mình, phải lui lại mấy bước.

Chết, đã chết?

Thế nhưng chết rồi làm sao còn có thể động đậy đây?

Chẳng lẽ hắn cũng bị biến thành lệ quỷ?

Dương Giang trong lòng không thể không khẩn trương, mặt đầy cảnh giác nhìn về phía trước.

Nếu lại xuất hiện thêm mấy con lệ quỷ nữa, chắc chắn hắn sẽ xong đời luôn.

Thế nhưng thi thể của Triệu Cường vẫn đứng một chỗ ở đó, không hề có một động tác nào hết.

Chỉ có xoay đầu quay trở lại và tiếp tục như trước kia, vẫn đưa lưng về phía bọn hắn, vẫn không nhúc nhích đứng một chỗ ở đó.

– Không có phản ứng gì sao……….. xem ra tạm thời mấy người này sẽ không có uy hiếp gì đối với mình.

Hắn nhìn một lúc sau, mới thở phào nhẹ nhõm.

– Trương Vĩ, đi hướng bên này, phía trước có một ít vật cản, chúng ta phải luồn lách một chút.

Sau đó hắn mang theo mấy người khác luồn lách qua những thi thể này.

Triệu Cường cũng đã chết rồi vậy thì chuyện trước kia bị mấy người kia đẩy vào Quỷ Vực hắn cũng không tính toán làm gì.

Người đã chết rồi thì ân oán cũng tiêu tan.

Thế nhưng đầu sỏ của chuyện này là Phương Kính thì hắn phải tính toán.

“Oa cạc cạc ~!”

Bất ngờ, phía trên cầu thang vang lên tiếng kêu kỳ quái, âm thanh được truyền ra từ trong bóng tối, nó vang lên quanh quẩn bên tai mọi người, lúc xa lúc gần, bất chấp quy tắc của Quỷ Vực.

– Đây là âm thanh gì vậy? Giống như là tiếng trẻ con khóc nhưng có vẻ không giống lắm.

Có bạn học sinh hoảng sợ, dùng âm thanh run rẩy hỏi.

Trương Vĩ nói:

– Có lẽ là mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm.

– Chỉ có mẹ của cậu mới kêu như vậy a, tôi xem ra chắc chắn là quỷ rồi.

– Đã biết rồi, cậu còn hỏi cái beep?

Trương Vĩ nói:

– Không phải quỷ chẳng lẽ là mỹ nữ tìm cậu hẹn hò? Chúng tôi đang diễn phim kinh dị à. Cậu còn nghĩ rằng chúng tôi vẫn đang đi học à.

Hiện tại Trương Vĩ đang nóng nảy cho nên ai hỏi hắn liền chửi người đó.

– Đừng có lãng phí thời gian nữa, đi mau đi, tiếng kêu lúc nãy là của Quỷ anh, hắn đang đuổi theo chúng ta.

Sắc mặt của Dương Giang có chút trầm xuống.

Đó chính là Quỷ anh từ trong bụng Chu Chính chui ra và đuổi theo đến đây.

Tuy rằng hiện tại không biết mức độ nguy hiểm ra sao nhưng hắn chắc chắn sắp tới rất là nguy hiểm.

– CMN, đến thắt cổ còn phải thở hổn hển vài giây, vậy mà nói đến nó liền đến.

Trương Vĩ bị doạ cả người run bần bật, vội vàng bỏ chạy.

Tất cả mọi người đi theo hướng dẫn của Dương Giang, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi trường học.

Thật vất vả mới đi đến lỗ hổng trên bức tường mà lúc trước bị quỷ đập vỡ, tất cả những người còn lại, ai cũng cảm thấy hi vọng tràn trề.

Nhưng cũng tại giây phút này.

Một bóng dáng màu đen có hình dạng giống với đứa trẻ con đang theo vách tường lao về phía này với một tốc độ khủng bố.

Dùng cặp mắt tối đen theo dõi mọi người, trong ánh mắt không có một chút cảm tình nào mà mang đầy vẻ chết chóc, quỷ dị.

Nó tựa hồ nhận ra Dương Giang ở phía trước, bất chợt kêu lên một tiếng quái dị, sau đó vươn cánh tay chụp về phía Dương Giang.

Một cánh tay trẻ con được kéo dài ra một cách kỳ lạ, len lỏi trong bóng tối nhanh chóng chộp về phía Dương Giang.

Hiện tại Dương Giang đi phía trước, cho nên hắn không có chú ý tới chuyện này.

Bất ngờ!

Dương Giang chợt cảm thấy ở phía sau hắn có một luồn khí âm hàn đang nhanh chóng lao tới, loại cảm giác này hắn cảm thấy…… cùng với cảm giác bị con quỷ đánh lén ở trong Quỷ Vực là hai cảm giác giống nhau như đúc.

Đang muốn quay đầu lại để nhìn thì một cảm giác đau nhói từ phía sau truyền đến, mảnh da phía sau ót bị xé ra một mảnh, một con mắt đỏ như máu chuyển động vài vòng sau đó lộ ra ngoài ót của hắn.

– A~!

Đau đớn làm cho hắn phải dừng lại, dùng tay tựa vào tường, cố làm cho mình không bị ngã.

Một tiếng kêu quái dị, bất chợt vang lên, cánh tay trẻ con ở trong bóng tối thò ra đến cái ót của Dương Giang thì bỗng dưng dừng lại.

Một con mắt màu đỏ xuất hiện ở bên ngoài cái ót của Dương Giang đang liều mạng nhìn chằm chằm vào quỷ anh, ánh mắt phát ra những gợn sóng màu đỏ, giống như nó đang cố ngăn cản con quỷ anh tấn công.

Quỷ anh giống như suy nghĩ một lúc.

Nó dung ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn lấy Dương Giang, sau đó chậm rãi thu hồi cánh tay.

– Dương Giang, cậu dừng lại làm cái gì vậy.

Có người hỏi.

Sau khi bớt đi đau đớn một chút, Dương Giang thở hổn hển:

– Không có việc gì, vừa rồi bị con quỷ anh đánh lén, may mà không xảy ra chuyện gì.

Theo bản năng hắn đưa tay lên sờ ót của mình.

Bất chợt hắn rung mình một cái.

Hắn sờ trúng một con mắt.

Giờ phút này, khi sờ vào con mắt bên trong đầu của hắn truyền đến một hình ảnh, hắn có thể nhìn thấy mọi việc xảy ra ở phía sau.

– Là con mắt này đã cứu mình sao?

Chương 16: Quyết Định.

Dương Giang nhớ tới lời trước kia Chu Chính đã nói, thầm nghĩ trong lòng:

– Con mắt này cũng là một con quỷ, dưới sự kích thích không ngừng, nó đang dần dần sống lại. Tại một thời điểm nào đó, khi nó đạt đến cực hạn, nó sẽ giết mình. Mình cũng sẽ giống với Chu Chính….

Đây là cái gọi là người điều khiển quỷ?

Người khống chế lực lượng của ác quỷ thì cũng sẽ bị ác quỷ khống chế.

Nghĩ đến cái giá phải trả khi điều khiển được lực lượng của ác quỷ.

Trên khoé miệng Dương Giang lộ ra một nét cười khổ, chuyện này còn có thể làm được gì nữa?

Trước mắt vẫn phải sống đã.

Quỷ anh đánh lén Dương Giang thất bại, thế nhưng nó giống như không muốn buông tha, nó nhanh chóng chạy theo cầu thang một đường đi xuống, sau đó nhảy lên lao về phía một bạn nữ với một tốc độ mà người bình thường không có khả năng bắt kịp, dùng hai tay ôm lấy cổ của bạn kia.

Cùng nhau lăn lộn trên mặt đất.

Bạn nữ kia trong phút chốc hoảng sợ, mở to hai mắt, điên cuồng thét lên trong sự sợ hãi vội vàng dùng tay bắt lấy cánh tay của quỷ anh muốn gỡ cánh tay của nó ra khỏi cái cổ của mình.

– Vương San San, cậu…. bị làm sao vậy?

Có học sinh bên cạnh sợ hãi vô cùng, bèn cầm điện thoại soi về phía Vương San San.

Dưới ánh sáng của điện thoại, hiện lên trong mắt mọi người là một cái đầu có chút xiêu xiêu vẹo vẹo của trẻ con, cánh tay của nó hơi mảnh khảnh nhưng mang theo lực lượng kinh khủng.

Nó đang cố định trên cổ của Vương San San, giống như là muốn cắt đứt cổ của cô vậy, hiện tại Vương San San không thể nói chuyện được, cô cố giương cao đâu của mình lên.

Gần như là phải nín thở, mặt mày có chút đỏ vì nghẹn, thập phần thống khổ.

Hơn nữa làm cho người tôi khó có thể tưởng tượng là khi da của con quỷ anh cùng với da của Vương San San chạm vào nhau, chúng dần dần dính vào với nhau.

Hiện ra dưới ánh đèn là một đứa bé màu đen đang nằm sấp trên người của Vương San San.

Lúc này tất cả mọi người đều bị doạ đến sụp đổ vì ánh mắt màu đen đang nhìn chằm chằm vào họ.

– A….

Cả bọ thét lên vì quá sợ hãi, theo bản năng mọi người đều tránh xa Vương San San.

– Quỷ anh đáng chết, đánh lén ta không được, không ngờ lại đi đánh lén những người khác.

Một cảm giác bất lực cứ thế trào lên trong lòng Dương Giang.

Hắn muốn cứu cô ấy, nhưng hắn lại không đủ dũng cảm để đến đó.

Con mắt kia của mình chỉ có năng lực nhìn thấy rõ mọi chuyện bên trong Quỷ Vực mà thôi, lúc nãy, nó bảo vệ mình chỉ là hành động theo bản năng, hắn căn bản không có năng lực để đối phó với con quỷ anh này.

– Đi.

Cắn chặt hàm răng của minh, hắn liền đứng lên bỏ chạy.

– A, khặc khặc, cứu, cứu cứu ta…..

Ngay lúc này, trên mặt Vương San San lộ rõ vẻ thống khổ, hiện tại cô giống như một cá nằm trên thớt bất lực đưa tay về phía Dương Giang, giống như cố gắng bám lấy một tia hi vọng xa vời, không ngừng phát ra tiếng kêu cứu gian nan.

Dương Giang tuy không có quay đầu lại nhưng cảnh tượng xảy ra ở phía sau hắn có thể quan sát được hết.

Thấy bộ dáng cầu cứu trong đau đớn của Vương San San, Dương Giang liền dừng lại theo bản năng của mình.

Khung cảnh hiện tại cùng với lúc Phương Kính đẩy chính mình vào Quỷ Vực không khác nhau là mấy.

Lúc này Vương San San vẫn chưa mất ý thức, tuy trong lòng sợ hãi vô cùng nhưng thời điểm tuyệt vọng, cô vẫn hi vọng có ai đó trợ giúp mình một tay.

– Hiện tại, nếu như ta bỏ đi thì ta cùng với Phương Kính có khác gì nhau đâu, dùng tính mạng của bạn học để giữ chân lệ quỷ, vì mạng sống của chính mình?

Nội tâm của Dương Giang phân vân vô cùng:

– Vương San San, cậu ấy khác với Đoạn Bằng và Trịnh Phi. Hai người kia là chết cũng không hết tội, bởi vì bọn họ vì mạng sống mà ra tay hãm hại mình.

– Hơn nữa hiện tại ta đã là người điều khiển quỷ, có được lực lượng của lệ quỷ, không còn là người bình thường, hơn nữam nếu cứu cậu ấy chưa chắc mình sẽ phải chết.

Chỉ trong nháy mắt mà lòng hắn suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Nhờ con mắt phía sau đầu mà hiện tại Dương Giang vẫn nhìn thấy tình trạng của Vương San San, nhìn thấy cô khổ sở cầu cứu, cánh tay lúc nãy đưa ra hiện giờ cũng dần dần hạ xuống vì đuối sức.

Nếu còn không ra tay, Vương San San nhất định sẽ bị quỷ anh bóp cổ chết.

– Con mẹ nó.

Dương Giang chửi thề một tiếng, sau đó không chút do dự chạy trở về, giơ tay đấm một phát vào đầu của quỷ anh đang bám vào Vương San San.

Nếu chuyện này bị người nào đó quay phim lại và tung lên mạng, chắc chắc hắn sẽ bị các anh hùng bàn phím ném gạch chết tươi vì tội bạo hành trẻ em.

Cái đầu của quỷ anh bị Dương Giang đấm một phát, chỗ bị đấm lõm vào, thế nhưng không có chuyện gì xảy ra, nó không hề bị thương, ngược lại nó còn nhìn về phía Dương Giang với ánh mắt kỳ quái, không hiểu chuyện gì xảy ra.

– Oa, cạc cạc….

Nó kêu một tiếng, giống như bị chọc giận, quỷ anh nhanh chóng buông lỏng Vương San San rồi lao về phía Dương Giang, mở rộng cái miệng to tướng mà cắn một miếng, nuốt mất non nửa cánh tay của kẻ vừa “bạo hành” mình.

Một cảm giác lạnh lẽo, nhớp nháp dinh dính trên cánh tay Dương Giang, cánh tay hắn lúc cứnhư bị hút vào một cái hắc động vậy, không cach nhúc nhích được, chẳng những thế toàn bộ cơ thể còn đang dịch về phía cái miệng kia một cách khá là quỷ dị.

– Khụ, khụ khụ.

Vương San San chỉ có thể ngồi co quắp trên mặt đất, thở hổn hển.

– Nó đang ăn ta?

Dương Giang cảm giác cánh tay mình có dấu hiệu bị hoà tan, giống như máu thịt toàn thân đều chảy vào cái miệng của quỷ anh.

Hắn cảm giác rất nhanh bản thân sẽ bị ăn sạch sẽ.

Nhưng mà, một cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền đến.

Giống như cảm giác da thịt bị xé rách, lại có cảm giác giống như linh hồn đang bị nghiền nát.

Giờ phút này, quỷ anh bỗng nhiêu rú lên một tiếng đầy thống khổ và nhả ra cánh tay của Dương Giang, tiếp đến giống như bị mất hết sức lực mà rơi xuống đất.

Tiếp đến, quỷ anh cứ như sợ hãi điều gì, nó chạy trốn về phía sau, rất nhanh biến mất về hướng tầng trên.

– Con mẹ nó, lại là cảm giác này. A..

Dương Giang đổ mồ hôi lạnh, đau đến run rẩy cả người, nhịn không nổi phải kêu lên thảm thiết.

Cánh tay bị quỷ anh nuốt hiện tại đã phát ra ánh sáng màu đỏ.

Da thịt giống như bị cái gì đó vạch ra một đường, sau đó một con mắt màu đỏ hiện ra.

Ban đầu trên mu bàn tay hắn có một con mắt, sau khi bị quỷ anh đánh lén con mắt thứ 2 mọc ở sau ót.

Thế nhưng hiện tại sau khi bị cắn số lượng mắt lại tăng lên thành bốn.

Số lượng con mắt màu đỏ tăng lên nhanh chóng.

Chắc chỉ có thế mới doạ quỷ anh bỏ chạy được.

– Dương Giang, cậu có bị gì không?

Vương San San tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy vẫn chưa bình tĩnh lại, còn sợ hãi nhưng cô biết vừa rồi là Dương Giang đã cứu mình.

Chương 17: Thoát Hiểm.

Vì thế, khi nhìn thấy Dương Giang đau khổ nằm lăn lộn trên mặt đất, Vương San San vội vàng quan tâm đến hắn, đồng thời đưa tay ra muốn đỡ hắn đứng dậy.

Bất chợt Dương Giang dừng giãy dụa, hắndùng tay nắm lấy tay của Vương San San, khiến người ta sợ hãi chính là khớp xương cánh tay của hắn có thể bẻ ngược lại, chuyện này là chuyện mà không một người bình thường nào có thể làm được.

Năm con mắt ở trên cánh tay hắn, đồng loạt đều nhìn về phía nàng.

– A! !!

Vương San San sợ quá phải thét lên một tiếng đồng thời ngồi bệt xuống đất.

Nhưng mấy con mắt trên cánh tay cũng khép lại rất nhanh.

Phía sau truyền đến tiếng của Dương Giang:

– Tôi không có bị gì hết, quả nhiên làm người tốt không có dễ chút nào, vì cứu cậu mà tý nữa tôi cũng ngỏm luôn rồi, cuối cũng vẫn không học được sự độc ác của Phương Kính.

Đau đớn cũng bớt đi một chút, cả người hắn run rẩy đứng tựa lưng vào tường, sắc mặt có chút tái đi vì đau đớn.

– Bị nó cắn có một miếng mà cảm thấy như thể toàn bộ cơ thể đều bị nó ăn luôn ấy, nó chính là con quỷ anh chui ra từ trong bụng của Chu Chính, lực lượng con quỷ này thật đáng sợ,….. Hơn nữa nó cứ như đang lớn lên vậy.

Dương Giang nhìn cánh tay của hắn một chút, hắn cảm giác được ở bên dưới lớp da tay có một số chỗ đang nhúc nhích, cứ như chớp mắt một cái chúng sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Hắn cảm giác được sự tồn tại của mấy con mắt ngày càng rõ ràng.

Đúng là nó đang khôi phục.

– Thật xin lỗi, là tôi đã làm liên luỵ đến cậu.

Vương San San thấp giọng nói.

– Không liên quan, đó là lựa chọn của chính tôi mà thôi, tôi không muốn trở thành người giống Phương Kính, một người chỉ vì mạng sống của mình mà dùng mọi thủ đoạn. Hơn nữa tôi đã chết từ lúc bị bọn họ đẩy vào Quỷ Vực rồi, hiện tại ta cũng chỉ là dùng lực lượng của quỷ để kéo dài mạng sống của chính mình. Kéo dài thêm được một phút là sống thêm được một phút, cho dù không có cứu ngươi, cũng sống không được bao lâu!

Dương Giang nói.

Đã trải qua tất cả những chuyện vừa rồi, hắn cũng đã hiểu được tình trạng của chính mình hiện giờ.

Nhịn đau đớn, hắn lại nói tiếp:

– Đi thôi, đừng có đứng sừng sững ở đó nữa, nếu nó quay lại thì chúng ta sẽ xong đời ở chỗ này đó.

Vương San San khóc nức nở:

– Hiện tại ta…ta không có chút sức lực nào nữa. Ta đi không nổi.

– Đúng là giống như trên phim, phụ nữ lúc nào cũng là kẻ cản trở, giúp đỡ thủ phạm giết người ở những thời khắc nguy hiểm.

Dương Giang có chút trách móc nhưng sau đó hắn lại thấy phía sau gáy của Vương San San có hai cai bớt hình dấu tay màu đen.

Là do con quỷ anh vừa nãy làm, hiện tại nó đã dính vào da giống như là hình xăm rồi, hơn nữa nó còn không ngừng lan ra xung quanh, giống như là bệnh truyền nhiễm.

Mặc dù trong lòng có chút rùng mình nhưng Dương Giang cũng không nhắc nhở Vương San San.

Bởi vì hiện tại hắn chỉ tạm thời đuổi đi quỷ anh đi, không một ai biết nó còn quay lại hay không.

Nếu nó quay lại, Dương Giang cảm thấy chính mình cũng sẽ nối gót theo Chu Chính, bị lệ quỷ ăn sạch rồi giết chết.

– Ta dìu ngươi, có thể đi được không.

Đỡ Vương San San đứng dậy, hắn cảm thấy cả người cô nàng vẫn còn đang run run.

Đó cũng chỉ là triệu chứng của việc sợ hãi quá mức.

Ngoài miệng có thể nói rằng mình không sao nhưng phản ứng của cơ thể thì thành thật vô cùng

– Có.. có thể đi được.

Vương San San nói.

Theo bản năng cô dựa người vào Dương Giang, thân thể mềm mại của thiếu nữ cọ cọ trong ngực hắn, không một chút ái ngại, ngược lại thêm vài phần thân mật.

Này không phải cô cố ý dụ hoặc Dương Giang, mà là một loại bản năng của phụ nữ.

Khi gặp nguy hiểm, người phụ nữ đều có xu hướng tìm kiếm một người đàn ông mạnh mẽ để bảo hộ mình.

Mà hiện tại Dương Giang lại phù hợp với điều kiện này.

Bên ngoài trường học là sân thể dục.

Sân thể dục rất rộng, đèn xung quanh đều tắt hết, không gian bị bóng tối bao phủ, thế nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với trường học.

Bởi vì bóng tối kia giống như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ, còn ở đây thì khác, dù vẫn còn tối tăm nhưng mà có thể nhìn thấy một số thứ ở xung quanh.

Sau khi chạy đến đây, tất cả mọi người mới bình tĩnh một chút.

Cả người đều tê liệt, ai ai cũng nằm la liệt dưới đất thở phì phò, hầu như không ai còn đứng được.

Nguyên do không phải thể lực của bọn họ yếu mà vì bị nhốt ở bên trong quá lâu khiến tâm lý của họ sinh ra cảm giác sợ hãi, dưới trạng thái tâm lý này phải chạy trốn sẽ rất tốn sức.

– Trời đất, làm tôi sợ muốn chết, chuyện vừa rồi thật là kinh khủng, hơn nữa lúc nãy tôi đứng gần nó quá, gần như nó ở trước mặt tôi luôn. Nó ôm lấy cổ của Vương San San còn quay lại nhìn chằm chằm vào tôi,…. Cũng không biết đứa bé kia là sao có thể chạy tới đó.

Một học sinh nam vẫn còn nói trong sự sợ hãi.

– Chắc chắn là quỷ, đứa bé kia chắc chắn là quỷ, khắp nơi ở đây đều có quỷ, chỗ nào cũng có, chúng ta chắc chắn sẽ chết, chết chắc rồi..

Một bạn nữ với sắc mặt tái mét, giờ phút này vẫn chưa ổn định được tinh thần đang nói loạn xạ.

– Chậm đã, Vương San San bị con quỷ kia bắt được thì không nói nhưng vì cái gì hiện tại cũng không thấy Dương Giang đâu cả.

Đột nhiên, Miêu Tiểu Thiện mở miệng hỏi.

Trước đây cô ngồi cùng bàn với Dương Giang, hơn nữa bắt đầu từ cấp hai đã ngồi cùng bàn với cậu ấy, thế nên vẫn thường hay chú ý đến Dương Giang.

Trương Vĩ nhìn lại xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Dương Giang đâu hết.

Hắn không nhịn nổi lau khoé mắt:

– Tôi thật tự hào về Dương Giang, cái chết của cậu thật vĩ đại, vì cứu chúng tôi mà anh dũng hi sinh, cậu ấy là đứa con của mọi nhà. Tôi sẽ không bao giờ quên Dương Giang, sau này đến ngày lễ tết hay ngày giỗ của cậu ấy, tôi sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho, đóng góp thật nhiều tiền làm tang lễ thật lớn, thật hoành tráng, dù sao khi còn sống cậu ấy cũng là bạn thân của ta.

– Miêu Tiểu Thiện, cậu cũng đừng đau khổ, người chết không thể sống lại, các cậu nghỉ ngơi chỗ này một chút, tôi quay lại nhìn xem Dương Giang đã chết thật hay chưa. Nếu như cậu ta chết rồi, chúng tôi lại nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây.

Sau khi nói xong, Trương Vĩ cắn chặt hàm răng của mình, quyết tâm quay trở lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

– Trương Vĩ, dựa vào câu nói này của cậu, tôi có thể biết được tình bạn của chúng tôi bền chặt giống như cao su vậy. Lần sau nếu có gặp được quỷ, tôi chắc chắn sẽ bỏ mặc cậu, cho cậu tự sinh tự diệt thì hay hơn.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng nói của Dương Giang.

Hắn đang đỡ Vương San San đi về phía này.

– Dương Giang, cậu không có xảy ra chuyện, thật sự tốt quá.

Miêu Tiểu Thiện có chút vui vẻ.

Những người khác đều thấy Vương San San và Dương Giang chưa có chết, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây là tin tốt duy nhất trong ngày.

Chương 18: Chim Trong Lồng.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, bạn học của bọn hắn cũng đã chết rất nhiều.

– May mắn nhặt được mạng mình về.

Dương Giang gật gật cái đầu mà nói.

Trương Vĩ có chút kích động:

– Dương Giang, tôi biết cậu không thể nào xảy ra chuyện gì được mà, vừa rồi tôi giỡn chơi mà thôi, cậu không nên để ở trong lòng nha. Sau này cậu cũng không thể bỏ rơi tôi đâu đấy, mạng của tôi đã trong cậy hết vào cậu rồi.

– Tôi không có hứng thú với con trai, mỹ nữ tôi còn cứu, vì mỹ nữ còn có thể lấy thân báo đáp, nếu không thì về sau cũng có người làm công giúp ta, con trai cứu về để làm gì? đấu thương à?

Dương Giang nói.

Bên cạnh hắn Vương San San nghe nói như thế cũng có chút xấu hổ đến đỏ cả mặt.

– Đừng có tuyệt tình như vậy chứ, tất cả của tôi đều cho cậu được chưa, một chút cũng không giữ lại, mọi người đều là đồng chí thì nên chiếu cố lẫn nhau đúng không, dù sao thì cũng đều đã từng cùng chung hoạn nạn cả mà.

Trương Vĩ nói:

– Khoan đã, có chút không đúng, với tình cảnh như lúc nãy làm thế nào cậu cùng với Vương San San có thể trốn ra được.

Sắc mặt hắn thay đổi có chút đột ngột, nhìn về phía Dương Giang với ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.

– Tất nhiên là đấm cho nó một phát, đánh cho nó văng ra rồi lôi Vương San San chạy ra đến đây. Không như vậy cậu nghĩ tôi có thể làm được gì hơn nữa.

Dương Giang nói.

Trương Vĩ vẫn không có chút trượng nghĩa nào:

– Người anh em, đây là chuyện ma quỷ đấy, Võ Tòng đả hổ tôi còn tin tưởng được một chút, cậu dám đánh ma quỷ à? Thôi dẹp đi, hiện tại tôi hoài nghi cậu không phải là Dương Giang, rất có thể là quỷ biến thành, đang muốn trà trộn vào chúng ta, sau đó giết chết toàn bộ bọn ta, chuyện này trên phim thường xảy ra quá mà.

Vừa nghe vậy.

Vốn còn chưa ổn định tinh thần của mình, tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn về phía Dương Giang.

Cứ như hắn thật sự bị quỷ nhập.

– Lại cái bộ dạng này, đầu óc cậu có thể dùng để suy nghĩ theo hướng bình thường một chút không được à? Lúc nào cũng hoài nghi người này là quỷ, người kia là quỷ. Nếu tôi mà là quỷ lúc này cậu đã sớm chầu ông bà rồi, còn có thể đứng đó nói chuyện được sao?

Dương Giang đáp.

– Đã như thế thì tôi hỏi cậu một chuyện, tên tiếng anh của tôi là gì? Khoan, từ từ, đổi câu hỏi, câu này tôi đã hỏi trong phòng học, ai biết được tai vách mạch rừng, câu trả lời đã bị quỷ nghe được, để tôi hỏi lại, tên tiếng anh của Triệu Lỗi là gì?

Trương Vĩ tỏ ra bộ dạng mình rất khôn ngoan, hắn cảm thấy vô cùng tự hào về sự cẩn thận của mình.

– Tôi không có biết a!

Dương Giang đáp.

– Quả nhiên, cậu có vấn đề, tên tiếng anh của Triệu Lỗi là: Word Sabi, mọi người cách hắn xa xa một chút a.

Trương Vĩ vội vàng lui ra phía sau, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể chạy trốn.

Dương Giang hỏi lại:

– Từ từ, vừa rồi cậu nói cái gì vậy, tôi nghe không có rõ, có thể nói lại không.

– Ha ha, không biết được đúng không, tên tiếng anh của Triệu Lỗi là: Word Sabi.

Trương Vĩ cười khẩy.

– Tôi là cái gì?

Dương Giang đáp vội:

– Word Sabi.

Dương Giang gật gật đầu mình, nói:

– Xem ra cậu vẫn còn biết đánh vần a, không ngu đến độ không thể sửa.

-…..

Trương Vĩ.

Vương San San, Miêu Tiểu Thiện đều là một bộ dạng ái ngại vì sự thiển cận của hắn.

Vừa rồi Trương Vĩ so dũng khí với Dương Giang, điều này rất ngu ngốc, đem hắn so sánh cùng với Dương Giang thì liền giống với đem Đồng Đoàn đi so với Thách Đấu vậy.

Dù sao bọn họ có thể sống là nhờ Dương Giang dẫn đường, đồng thời còn cản con quỷ ở phía sau.

– Con bà nó, tôi không bị thiểu năng.

Trương Vĩ đang quyết liệt phản bác lại ý kiến mọi người.

– Ôi trời ơi, hắn có thể đọc được ý nghĩ của tôi từ ánh mắt kìa.

Có bạn học mở to hai mắt nhìn Trương Vĩ, trong lòng rất kinh ngạc.

– Tôi….

Lúc này Trương Vĩ có cảm giác thật sự muốn khóc.

Thế nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghỉ ngơi.

Dương Giang nói:

– Tôi không đeo đồng hồ, có ai biết hiện tại đã là mấy giờ rồi không?

– Đồng hồ của tôi hình như bị hư rồi, hiện tại nó chỉ bốn giờ sáng.

Miêu Tiểu Thiện nhìn chiếc đồng hồ trên tay có chút kinh ngạc.

– A, di động của tôi cũng là 4 giờ 5 phút sáng, lúc nãy tôi nhìn thì mới có hơn 8 rưỡi à.

– Từ lúc nào mà thời gian trôi nhanh đến vậy.

Mọi người phát hiện thời gian hiện tai có chút gì đó không đúng.

Dương Giang quay đầu nhìn về phòng học ở phía xa xa, hiện không gian đang bị bao trùm trong bóng tối:

– Mấy giờ cũng không có quan trọng, tôi chỉ muốn nói, ở đây xảy ra chuyện lớn như thế mà sao đến tận bây giờ, những người ở bên ngoài đều không làm một cái gì để cứu viện cả?

– Đúng a, từ lúc xảy ra chuyện thì tôi đã báo cảnh sát rồi mà.

– Tôi còn gọi điện thoại cho mẹ của tôi nữa.

– Ở xung quanh quá yên ắng, bên ngoài của trường học vốn dĩ là đường quốc lộ, lúc nào cũng có tiếng xe chạy qua, thế mà hiện tại không nghe được chút tiếng động nào hết, cũng không nhìn thấy ánh đèn của ô tô nào hết.

Dương Giang ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bâu trời bị một tầng u ám bao phủ hết, giống như bị một tầng khói mù bao trùm vậy.

Không có thấy ánh sáng của ánh trăng chiếu tới, chuyện này không phù hợp với bình thường.

– Dương Giang, đây là chuyện gì a.

Trương Vĩ cũng có cảm giác bất an, trong lòng nổi lên sự sợ hãi.

– Còn có thể sao được nữa….. Chắc chắn chúng vẫn còn ở bên trong Quỷ Vực.

Dương Giang trầm trọng nói:

– Hơn nữa chúng tôi trước giờ đều chưa đi ra khỏi Quỷ Vực, phạm vi của nó không chỉ có ở phòng học mà còn bao phủ cả sân thể dục nữa, cũng không biết nó còn có thể lớn hơn nữa không. Lúc trước dãy phòng học kia là khu vực trung tâm của Quỷ Vực, còn ở đây chắc là bên rìa mép mà thôi. Hoặc là… con quỷ kia đang di chuyển, phạm vi của Quỷ Vực tuỳ vào vị trí của lão già kia mà thay đổi theo. Bất quá ở xung quanh chúng tôi cũng không nhìn thấy lão đâu cả, cho nên chắc là bị ảnh hưởng không lớn lắm.

– Nhưng mà tôi cảm giác giống như Quỷ Vực là một cái không gian đặc biệt, nó bị bịt kín rồi, bất kể là khu vực trung tâm hay bên rìa của nó, tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng. Muốn thoát ra ngoài thì mức độ khó khăn đều giống nhau, hơn nữa cũng không phải cách nó càng xa thì càng dễ thoát khỏi Quỷ Vực.

– Nói cách khác, hiện tại chúng ta bị nhốt rồi, giống như chim trong lồng vậy. Bên ngoài lồng sắt di chuyển cho nên con chim di chuyển như thế nào thì cũng không đụng đến vách lồng sắt. Chỉ có thế này chúng ta mới không có phát hiện ra được.

– Vậy, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

Vương San San run rẩy ở bên cạnh, dùng bàn tay nắm chặt lấy cánh tay của Dương Giang, toàn bộ thân thể giống như đang tựa vào người của hắn, xem hắn như là chúa cứu thế của đời mình.

Chương 19: Cậu Không Cần Lừa Tôi.

Đời này nàng không muốn chuyện ở cầu thang xảy ra lần thứ hai.

Những người khác cũng sợ hãi nhìn về phía Dương Giang với ánh mắt hi vọng, mong chờ hắn có thể nghĩ ra cách gì đó có thể thoát khỏi cái địa phương quỷ quái này.

Dương Giang trầm mặc không nói chuyện, sờ sờ lên mấy con mắt ở mu bàn tay của mình.

Nếu muốn rời khỏi nơi này, chỉ còn biện pháp cuối cùng là sử dụng lực lượng của ác quỷ.

Thế nhưng Chu Chính đã nói, dùng lực lượng của lệ quỷ một lần, thì thời gian lệ quỷ sống lại lại ngắn đi một phần. Mình cũng cách cái chết không xa, liền không khác với uống thuốc độc giải khát.

– Không trách được Chu Chính nói người điều khiển quỷ không hẳn là vì người khác mà đó cũng là vì chính bản thân mình nữa. Bởi vì đôi khi không hẳn là để cứu người khác, mà cũng là tự cứu mình khi gặp phải lệ quỷ.

Dương Giang nghĩ thầm ở trong lòng.

– Thế nhưng trước tiên, tôi phải làm cho rõ ràng một chuyện, cũng tiện thể chấm dứt luôn ân oán của mình, nếu không có chết cũng không cam tâm.

Đã quyết định là như thế, Dương Giang liền nói:

– Trong mấy người, ai có số điện thoại của Phương Kính, cho tôi mượn. Nếu tôi đoán không sai thì chắc chắn hắn vẫn còn giống như chúng ta, đều bị nhốt trong này chưa có ra được.

Đúng là Phương Kính vẫn chưa ra khỏi trường học được.

Nhưng hiện tại cậu đang bị mất phương hướng, tuy nhờ Chu Chính trợ giúp mà trốn khỏi phòng học được nhưng không có khả năng thoát khỏi nơi đây, thế nên hiện tại vẫn còn bị nhốt trong Quỷ Vực.

Hơn nữa, vì trốn tránh lão già kia, Phương Kính liền chạy vào rừng cây bên ngoài sân thể dục.

Đây là khu vực trồng cây của trường học nên diện tích của nó cũng không lớn lắm.

Tuy nhiên, sau khi bị bóng tối bao phủ, mặc dù chỗ này chỉ khoảng mấy chục cây mà thôi nhưng hiện tại lại giống như một mảnh rừng rậm nguyên thuỷ rộng vô cùng vô tận, càng khiến Phương Kính và một số ít người còn sót lại bị nhốt bên trong.

Cho dù họ đi đâu, đi về hướng nào thì vẫn luôn luôn ở trong rừng cây, không cách nào ra ngoài được.

– Con bà nó, tóm lại là vì cái gì. Vì cái gì mà lão nhân kia vẫn luôn đi theo ta, không phải lão ta nên đi tìm Dương Giang sao?

Phương Kính giờ phút này cũng có chút sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy đầy trên mặt.

– Chắc chắn Dương Giang đã chết nên lão quỷ này mới lựa chọn mình làm mục tiêu mới, chắc chắn như thế, nhất định là vậy.

– Tương lai đã bị thay đổi, hiện tại mình thay thế Dương Giang trở thành mục tiêu mới của lão quỷ kia.

– Thế nhưng mình lại không phải Dương Giang, sao mình biết được làm cách nào có thể sống sót từ tay của lão quỷ này được chứ?

Hiện tại Phương Kính vô cùng hối hận, nếu biết trước như thế cậu ta nên lừa Dương Giang khiến cho hắn đứng phía trước làm bia đỡ đạn là được, khi đó Phương Kính không cần liều chết, chỉ cần ở phía sau lthôi.

Chính cậu lại vội vàng, quên mất Dương Giang cũng không phải là địch nhân lớn nhất lúc này mà lão già kia mới là kẻ địch mạnh nhất, mới là trùm ở màn này.

– Phương…Phương Kính, ngươi nghe thấy không, lại có tiếng bước chân.

Bỗng nhiên bên cạnh phát ra âm thanh run rẩy của một người.

– Thế nào lại nhanh như vậy? Mỗi người ít ra phải trụ được vài phút mới đúng mà.

Phương Kính ngẩng đầu lên, cắn răng, nhìn về vài người còn lại ở xung quanh.

Mấy người còn lại hiện tại né Phương Kính cứ như né tránh ác quỷ vậy.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, bắt đâu là việc đẩy Dương Giang vào Quỷ Vực, tiếp đến là bỏ rơi Triệu Cường, vứt bỏ Vạn Phong, ngáng đường Hạ Thu Yến,….

Dọc đường đến đây đã có mười mấy người bị hắn bỏ lại, dùng mạng sống của họ để cản chân lệ quỷ.

Sau đó cũng có một số người không chịu được sự an bài của Phương Kính, quyết định chạy trốn nhưng khi họ biến mất trong bóng tối, đến giờ vẫn chưa có ai gặp lại.

Hiện tại cũng chỉ còn lại năm sáu người.

Không phải là bon họ không muốn bỏ trốn mà là không dám bỏ chạy, đi theo Phương Kính còn có thể sống đến hiện tại, những người bỏ chạy trước kia có khi chết hết rồi cũng nên.

Hiện tại Phương Kính lnhờ dựa vào việc mình biết được mốt số thứ mà có thể trở thành người dẫn đầu, cũng trở thành bạo chúa, làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi.

– Mẹ nó, những thằng này cũng học khôn rồi, chắc chắn không ai chịu lưu lại cản phía sau cho mình, nếu lần nữa lại để bọn họ ngăn cản ở phía sau, chắc chắn bọn họ sẽ cùng nhau bỏ trốn.

Cảm nhận được những người khác đang cảnh giác nhìn mình giống như kẻ thù, Phương Kính không khỏi chửi thề một tiếng.

– Đi mau.

Cậu ta cũng không dám mở miệng bắt người khác phải ở lại cản đường mà tiếp tục chọn một phương hướng sau đó chạy trốn.

Nhưng mà chưa có chạy được bao lâu thì điện thoại của Phương Kính đột nhiên vang lên.

Khi nhìn tên bên trên là Trương Vĩ, Phương Kính do dự một chút, vẫn lựa chọn bắt máy.

Đám người Trương Vĩ chạy ra trước, nói không chừng có tiến triển gì đó, cho nên gọi báo cho mình biết.

– Phương Kính, là ta, Dương Giang.

Tiếng của Dương Giang truyền đến ở đầu kia điện thoại.

– AAA! !! !!

Phương Kính bị doạ nhảy dựng, thiếu chút nữa là quăng chiếc điện thoại trong tay của mình.

– Cậu, không phải là cậu đã chết rồi sao? Rốt cục cậu là người hay quỷ?

– Nhờ hồng phúc của cậy nên còn chưa có chết được. ‘

Bên trong điện thoại truyền đến tiếng nói lạnh như băng của Dương Giang.

Sắc mặt Phương Kính thay đổi không ngừng, chính tay cậu đã đẩy Dương Giang vào Quỷ Vực, thế mà hắn còn chưa chết, nếu là người bình thường chắc chắn sống không nổi, hắn làm thế nào mà còn sống đến tận giờ vậy?

– Hiện tại ngươi gọi điện cho ta làm cái gì? ‘

Phương Kính cố gắng trấn an mình một chút, sau đó mở miệng nói.

Dương Giang nói:

– Cậu còn muốn giữ mạng không? Muốn rời khỏi trường học không?

– Cậu có biện pháp?

Phương Kính có chút mừng rỡ hỏi.

– Tôi trở thành người điều khiển quỷ, cậu nói xem tôi có biện pháp hay không?

Dương Giang đáp.

Phương Kính lại nói:

– Thật là tốt quá, cậu mau cứu tôi ra ngoài đi.

– Ha ha

Dương Giang cười mang theo một chút giễu cợt.

– Chuyện trước kia cũng không phải là tôi muốn như thế, tôi làm vậy chỉ vì giữ tính mạng của mình mà thôi, mọi người đều là bạn học với nhau cả, chút hiểu lầm cỏn con không lẽ không bỏ qua được? Chỉ cần cậu dẫn tôi ra khỏi đây, cậu muốn gì cũng được, cùng lắm tôi cho cậu tát một cái.

Phương Kính vội vàng nói.

Dương Giang nói:

– Những lời vô dụng như thế cậu cũng thốt ra được, muốn tôi dẫn ngươi ra ngoài thì cho tôi một lý do làm tôi vừa lòng, nếu không thì chuẩn bị chết ở đây đi.

– Thế, cậu muốn tôi làm như thế nào?

– Trước kia tôi đã gặp qua Chu Chính, thầy ấy nói cậu có chút cổ quái, tôi muốn biết nó là gì, hơn nữa khi còn trong phòng học cậu có nói qua, cậu biết trước tương lai, điều này có phải thật hay không? ‘

Dương Giang nói.

– Đúng, đúng vậy, tôi quả thật biết một ít về tương lai, tôi đọc được những thứ đó từ trên người cậu, trong đó nói hết tất cả những việc xảy ra trong tương lai.

Phương Kính không ngừng giải thích:

– Nếu cậu dẫn tôi ra khỏi đây, tôi sẽ đem tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai nói cho cậu nghe, cậu đã trở thành người điều khiển quỷ, chắc chắn không sống được mấy ngày. Thế nhưng tôi có phương pháp giúp cho cậu sống sót, chỉ cần cậu làm theo phương pháp của tôi chẳng những có thể sống sót mà còn làm chủ được sức mạnh của quỷ.

– Việc điều khiển quỷ là một trong những phương pháp của trung tâm nghiên cứu quốc tế, hiện tại còn đang ở trong giai đoạn thử nghiệm, phải sau ba tháng nữa mới công bố ra ngoài.

– Cậu biết được tin tức này chắc chắn là biết trước một bước so với những người điều khiển quỷ, về sau chắc chắn đạt được thành tựu càng cao.

– Cậu dám lừa tôi, Chu Chính nói không một ai có thể biết trước tương lai, thầy Chu cũng từng nhắc tới một số cở sở nghiên cứu đang thì nghiệm này, cho nên chắc chắc không có chuyện cậu biết trước tương lai.

Chương 20: Lật Lọng.

Lúc này Phương Kính nghe thấy tiếng bước chân phát ra càng ngày càng gần mình liền rùng mình một cái, cố gắng chạy nhanh hơn, cậu ta vừa chạy vừa thở hổn hển:

– Tôi không có khả năng biết trước được tương lai, những tin tức mà tôi biết đều được ghi trong tấm da dê, đó là vật ở tương lai, tôi không biết ai đã dùng cách gì để gửi tới đây, tất cả tin tức tôi biết đều ghi ở trên tấm da dê. Từ nội dung bên trên tôi liền biết được những chuyện sẽ xảy ra vào 10 năm sắp tới, Dương Giang, mau cứu tôi, tôi mà chết thì ngươi cũng sẽ không biết một chút tin tức nào hết.

Nghe tới ấm da dê ghi lại những chuyện ở tương lai, Dương Giang đang gọi điện thoại cũng có chút động tâm.

(DG: bí kíp là đây chứ đâu:)))

Nếu nói không ai biết trước tương lai, cũng chưa chắc.

Nhưng nếu nó thật sự tồn tại thì làm sao đây?

– Cậu phải đưa tấm da dê đó cho tôi.

Dương Giang lập tức nói.

– Không, cái đó là của tôi, không thể cho cậu được. ‘

Phương Kính cự tuyệt một cách kiên quyết.

– Cậu không có lựa chọn nào khác, thứ kia đang đến rất gần, cậu cũng sống không được bao lâu nữa, biết trước được tương lai thì có ích gì? Nếu chết rồi, thì có biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng.

Dương Giang nói.

Nghe được lời đó Phương Kính lại có chút do dự.

Thế nhưng tình huống trước mắt không cho phép cậu ta suy nghĩ được nhiều, bởi vì tiếng bước chân càng ngày càng gần.

– Cho, cho cậu, tôi sẽ đưa cho cậu.

Phương Kính thở hồng hộc, mặc dù đang chạy nhưng giống như đang đứng, giữa cánh rừng tối tăm này, cậu ta chạy kiểu gì cũng chỉ thấy xung quanh đều là cây.

Chạy mãi mà vẫn không thể nào đi ra ngoài được.

Phương Kính không muốn chết nên chỉ có thể thoả hiệp với Dương Giang.

– Thế nhưng, Dương Giang, tôi có thể đưa ra nhưng làm sao tôi biết cậu có khả năng cứu tôi ra ngoài hay không?

Tuy rằng Phương Kính rất sợ chết, vẫn không có ngu lắm.

Dương Giang nói:

– Phía sau cậu có một con quỷ, tôi có thể giúp cậu thoát khỏi nó, bất quá cơ hội của cậu chỉ có một lần thôi, nếu cậu còn giám giở trò tôi sẽ không do dự huỷ bỏ giao dịch nay.

– Được, vậy cậu muốn tôi làm như thế nào đây? ‘

Phương Kính nói.

– Đi về phía bên trái đi.

Dương Giang đáp.

Lúc này, Phương Kính cắn răng, lập tức đổi hướng chạy về phía bên trái.

– Tiếp đến chạy theo hướng bên phải.

Dương Giang tiếp tục nói.

Phương Kính yên lặng chạy theo hướng dẫn nhưng trong lòng lại mừng như điên.

Tiếng chân ở phía sau cũng không nghe thấy nữa, mình đã bỏ rơi con quỷ rồi.

Có tác dụng!

Dương Giang này đúng là có khả năng cứu được mình.

– Đưa vật kia giao ra đây!

Dương Giang nói.

Phương Kính ánh mắt có chút mập mờ nói:

– Hiện tại tôi đưa cho cậu, cậu không cứu tôi nữa thì tppo biết phải làm sao, cậu dẫn tôi ra khỏi đây, chỉ cần ra khỏi trường học, tôi sẽ đưa cho cậu.

– Như thế, giao dịch của chúng ta bị huỷ bỏ ở đây? Cậu hãy cẩn thận một chút, nó sắp đuổi đến rồi đấy.

Dương Giang nói.

“Tút tút…..”

Điện thoại bị dập máy.

Cũng tại lúc này, phía sau lưng của Phương Kính lại vang lên tiếng bước chân khiến cậu ta không thể không run rẩy.

Nhìn lại xung quanh cũng không thấy mấy người bạn học lúc nãy nữa, hiện tại chỉ có mình mình.

….

Phương Kính cũng không ngờ Dương Giang lại quyết đoán đến như vậy, trực tiếp cúp luôn điện thoại, không hề cho cậu ta cơ hội giải thích, dù là một giây.

Phương Kính nghĩ thầm trước tiên hợp tác với Dương Giang cho có lệ, sau khi mình an toàn rời khỏi trường học, lúc đó sẽ trở mặt không đưa tấm da dê cho Dương Giang.

Thế nhưng, sự quyết đoán của Dương Giang làm Phương Kính có chút trở tay không kịp.

Càng chết hơn nữa là tiếng bước chân lại xuất hiện ở sau lưng cậu ta rồi.

Trước kia Dương Giang cũng chỉ là chỉ dẫn cho mình tạm thời bỏ rơi con quỷ ở phía sau mà thôi.

– Làm sao bây giờ đây, làm sao đây? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ, không có Dương Giang chỉ đường, chắc chắn mình không thể ra khỏi đây, như vậy mình sẽ chết trong tay của lệ quỷ. Mình không muốn chết, tương lai của mình mới vừa được nhen nhóm, có được trợ giúp của tấm da dê, chắc chắn tương lai sẽ vô cùng vinh quang, nhất định có thể trở thành người đứng đầu thế giới này, mình không cam lòng a.

– Mình sẽ chết ở đây sao?

Trong lòng Phương Kính dâng lên một nỗi sợ hãi, mồ hôi ứa ra, theo bản năng cậu ta tiếp tục đứng lên và bỏ chạy thật xa, hi vọng có thể cách tiếng bước chân kia xa một chút.

Nhưng mặc cho Phương Kính có làm gì đi nữa, tiếng bước chân vẫn vang lên, hơn nữa càng ngày càng gần.

Xung quanh giống như tối thêm vài phần như muốn nuốt cậu ta vào trong vậy.

– Không, không được, mình không thể chết được, đưa tấm da dê cho Dương Giang, cậu ta nói đúng, chết rồi thì biết nhiều hơn nữa cũng vô dụng, hơn nữa những gì viết trong đó mình cũng đã nhớ được đại khái, tấm da dê cũng không còn quá quý trọng nữa, thôi thì đưa cho cậu ta để đổi mạng vậy.

Dưới sự đe doạ của cái chết, không thứ gì là không thể từ bỏ.

Phương Kính run rẩy cầm lấy điện thoại, bấm số Trương Vĩ và gọi.

Reng, reng…

Đâu bên kia đã bắt máy.

– Tôi cho cậu tấm da dê, tôi sẽ đưa cho cậu, chỉ cần cậu hứa sẽ giúp tôi rời khỏi đây.

Không chờ đối phương mở miệng, Phương Kính đã nói trước.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của Dương Giang:

– Đặt tấm da dê xuống đất, tôi sẽ đến lấy.

Phương Kính giờ phút này cũng không dám giở trò nữa, cậu lấy tấm da dê màu xám từ trong túi và đặt ngay xuống đất không hề có một chút do dự.

– Tôi đã làm theo lời cậu nói, mau giúp tôi, giúp tôi, tôi không muốn chết.

Dương Giang nói:

– Trước tiên tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi con quỷ kia, cậu chạy về bên phải đi.

– Được, cám ơn, cám ơn cậu.

Phương Kính có chút hoảng hốt, vội vàng chạy theo lời của Dương Giang.

– Chạy theo hướng bên phải.

Nghe Dương Giang tiếp tục hướng dẫn, Phương Kính làm theo lập tức liền có tác dụng. Không còn nghe tiếng bước chân phía sau nữa, Phương Kính vừa mừng vừa sợ, cậu biết tạm thời mình đã an toàn.

– Ngu ngốc.

Dương Giang cất di động, trên khoé miệng mang theo một nụ cười mỉa mai, sau đó hắn dừng lại và nhìn về phía Phương Kính đang như con ruồi bay loạn xạ trong rừng cây, hơn nữa còn mang theo bộ dạng vừa mừng vừa sợ làm cho hắn không nhịn được phải bật cười.

Tiếng bước chân đi theo phía sau Phương Kính cũng không phải là ma quỷ gì hết.

Chính là hắn.

Đúng thế, không có ma quỷ gì đi theo Phương Kính hết, chỉ có Dương Giang đi theo phía sau cậu ta mà thôi.

Cậu ta bị quỷ doạ cho sợ chết khiếp rồi, hơn nữa bản thân trong Quỷ Vực nên không thể nào nhìn rõ xung quanh, vì thế Phương Kính không biết được đi theo phía sau mình không phải là quỷ mà là người.

– Đây là tấm da dê có ghi lại những chuyện xảy ra trong tương lai

Dương Giang nhặt từ dưới đất lên và xem.

Nó được làm từ da, có màu nâu, có chút mềm mại lại mang theo một chút lạnh giá, giống như vừa mới lấy ra từ hầm băng, làm cho người cầm cảm thấy có chút khó rõ cùng kì quái.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 6 ngày trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 2 tuần trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 2 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ