[Dịch] Khủng Bố Sống Lại
Tập 4: Đội Trưởng Triệu Kiến Quốc (c31-c40)
❮ sautiếp ❯Chương 31: Đội Trưởng Triệu Kiến Quốc.
Sau khi lớn tiếng xong, Lưu Tiểu Vũ cũng có chút hối hận.Bên trong khu liên lạc, một người trung niên mặc quân phục lập tức đi đến trước mặt cô, gõ lên bàn một cái:
– Lưu Tiểu Vũ, khống chế tốt cảm xúc của mình, hiện tại là thời gian đặc thù, cô đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Đội trưởng, là do người kia, hắn biết hết mọi chuyện nhưng lại không chịu nói…..
Người đội trường này liền đáp lại, không cho phép cô nghi ngờ:
– Xảy ra chuyện đặc biệt như thế, mọi người đều sẽ có vấn đề về tinh thần. Lúc này cô phải thông cảm, tha thứ, thậm chí là phải an ủi bọn họ. Đây cũng là lý do vì sao điện thoại viên toàn bộ đều là nữ, nếu cô không làm được việc này thì có thể từ chức.
Lưu Tiểu Vũ cúi đầu nói:
– Vâng, đội trưởng.
Đội trưởng trung niên hô:
– Tý nữa lại viết bản kiểm điểm. Hiện tại để tôi nói chuyện cùng người này, cô ở một bên cố gắng học tập.
– Xin chào, tôi là đội trưởng của Lưu Tiểu Vũ, người mà cậu vừa nói chuyện, tên tôi là Triệu Kiến Quốc. Chuyện lúc nãy, tôi thay mặt Lưu Tiểu Vũ xin lỗi ngươi, cô mới làm việc còn chưa có kinh nghiệm, tôi đã kiểm điểm cô ấy. Hiện tại, hy vọng tiên sinh có thể phối hợp với tổ chức cảnh sát quốc tế tiến hành điều tra, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện về Chu Chính.
Ngữ khí của Triệu Kiến Quốc rất bình thản, làm cho người ta có cảm giác tin tưởng được.
Đội trưởng à?
Ở trên xe buýt công cộng, Dương Giang đang cầm di dộng trên tay, ánh mắt hắn khẽ suy tư, chắc đây là cấp bậc cao nhất mà hiện tại có thể xuất hiện.
Dương Giang nói:
– Chuyện của Chu Chính tôi sẽ nói toàn bộ cho các người không thiếu một chữ. Nhưng đổi lại các người cũng phải cho tôi biết một số thứ này nọ. Lúc nãy chức vụ Lưu Tiểu Vũ quá thấp, không thể làm chủ được nên tôi mới không nói chuyện với cô ấy.
Từ âm thanh có thể xác định đối diện là một chàng trai trẻ, thủ đoạn khá non nớt nhưng rất thông minh.
Sắc mặt Triệu Kiến Quốc có chút suy tư, hắn cầm lấy bút máy viết xuống giấy.
Tính danh: Trương Vĩ (chưa xác định).
Tuổi: 20 (đoán chừng).
Tính cách: Mặc dù thủ đoạn còn non nớt nhưng so sánh với đám bạn cùng trang lứa vẫn hơn nhiều.
Triệu Kiến Quốc nói:
– Có thể, cậu đã biết chuyện của Chu Chính, như thế cũng biết một số chuyện siêu nhiên khác. Nên tôi có thể cho ngươi biết một số thứ, hiện tại vẫn mong cậu sẽ kể lại chuyện của Chu Chính một lần.
Dương Giang trả lời:
– Giống như lúc nãy đã nói, Chu Chính đã chết. Hắn chết lúc 8 giờ, ở tầng 5 của trường trung học phổ thông số 7. Nguyên nhân là do lệ quỷ sống lại, con quỷ anh trong bụng hắn chui ra.
Lời ít mà ý nhiều, không có lòng vòng quanh co.
Triệu Kiến Quốc im lặng một lúc, tiếp tục hỏi:
– Nói như vậy đêm qua đã xảy ra chuyện kỳ quái ở trừng trung học phổ thông số 7 à?
Người điều khiển quỷ chết do lệ quỷ sống lại khẳng định là do vận lực lượng của lệ quỷ.
Cũng chỉ có một lý do bắt buộc phải vận dụng lực lượng của quỷ là xảy ra chuyện cấp bách đặc thù.
Dương Giang nói:
– Đúng vậy.
Triệu Kiến Quốc nói:
– Có thể nói rõ hơn không?
– Có thể, lúc đó tôi đang cùng bạn học ở phòng tự học……
Dương Giang bắt đầu kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Triệu Kiến Quốc bảo Lưu Tiểu Vũ ở bên cạnh:
– Chuẩn bị lập hồ sơ lệ quỷ mới.
Lưu Tiểu Vũ ở bên cạnh bắt đầu ghi chép, cô không đánh máy tính mà dùng bút ghi.
– Quỷ Vực……. Tiếng gõ cửa có thể giết người, quỷ bên trong WC, tiếng gõ cửa truyền ra từ điện thoại…..
Sau khi chép xong những lời Dương Giang kể, Triệu Kiến Quốc ngưng trọng xem xét lại.
Dương Giang nói:
– Đại khái chính là như thế, vị cảnh sát đại ca này, anh còn có vấn đề gì nữa không?
– Xem ra anh bạn trẻ vẫn không tin tưởng chúng tôi, vẫn còn có giấu diếm a. Thế nhưng như thế rất tốt, người trẻ tuổi nên có sự đề phòng và cảnh giác, tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng ngươi có thể tiếp tục phối hợp với chúng tôi để điều tra.
Triệu Kiến Quốc nói thêm:
– Cậu có thể nói cho tôi biết làm thế nào để thoát khỏi Quỷ Vực không? Dù sao cũng không thể nào tuỳ tiện ra ra vào vào Quỷ Vực được.
– Trước khi trả lời vấn đề này, tôi có thể hỏi một vấn đề không?
Dương Giang nói.
Triệu Kiến Quốc suy nghĩ một chút rồi trả lời:
– Có thể.
– Quỷ rốt cuộc là cái gì?
Triệu Kiến Quốc nói:
– Các phòng thí nghiệm đều đã làm thí nghiệm về vấn đề này, đều cho rằng Quỷ là một loại năng lượng đặc thù, giống như vật chất tối, là một loại hạt đặc thù nào đó, một thứ đặc thù gì đó mà hiện tại khoa học vẫn chưa chứng minh được sự tồn tại của nó.
– Cũng là vì không ai biết nó là gì, không thể phân tích ra cho nên chỉ có thể gọi là Quỷ. Cũng giống như người ngày xưa vậy, thấy gió, mưa, sấm sét thì đều cho trằng đó là thần tiên nhưng thật ra đó chỉ là hiện tượng tự nhiên bình thường mà thôi.
– Được rồi, hãy nói cho tôi biết sự thật.
Dương Giang nói:
– Về ông lão kia tôi còn có một tin tức trọng yếu chưa nói nhưng tôi nghĩ nó đáng giá để tôi trao đổi một chút tình báo.
Triệu Kiến Quốc dùng tôiy gõ lên bàn, trầm ngâm một lúc:
– Trước mắt khoa học còn không thể phân tích được Quỷ là cái gì, tuy nhiên, có một số nhà khoa học đoán nó có liên quan với linh hồn, do có đầy đủ năng lượng nên có thể hiện ra được. Nhưng những ý kiến này toàn bộ đều hướng đến chủ nghĩ duy tâm, lại phản khoa học.
Dương Giang nói:
– Như thế có nghĩa là gì?
Triệu Kiến Quốc nói:
– Quỷ, chính là quỷ, khoa học cũng sắp thất bại rồi, có lẽ thuyết duy vật cũng sắp bị loại.
Sắc mặt Dương Giang lúc này cũng bắt đầu ngưng trọng hẳn, hắn hi vọng ma quỷ chỉ là một loại biến hoá của một loại năng lượng nào đó nhưng mà tiếc là không phải như thế.
Hoá ra quỷ là có thật.
Triệu Kiến Quốc nói:
– Có thể trả lời vấn đề trước kia không?
– Nguyên nhân tôi có thể rời khỏi Quỷ Vực cũng rất đơn giản, tôi trở thành người điều khiển quỷ.
Ánh mắt Triệu Kiến Quốc trở nên chăm chú:
– Quả nhiên, đúng như tôi suy đoán.
Hắn biết Dương Giang có thể rời đi Quỷ Vực cũng đã đoán được, chỉ có người điều khiển quỷ mới có thể từ trong Quỷ Vực đi ra ngoài.
Triệu Kiến Quốc nói:
– Những tin tức liên quan đến ông lão kia có giấu diếm cái gì nữa à?
– Tôi muốn biết càng nhiều tin tức về lệ quỷ.
Triệu Kiến Quốc nói:
– Được, tôi sẽ gửi cho ngươi một trang web đặc thù, cậu có thể ở trên trang web tìm hiểu đến những tin tức liên quan. Trang web được các quốc gia liên hợp xây dựng, mức độ bảo mật rất cao đối với người ngoài. Chỉ có nhân viên đặc thù mới có thể đăng nhập vào nó, cậu có thể sử dụng thân phận của Chu Chính để đăng ký, sau đó tôi sẽ chia sẻ thông tin cho cậu.
– Được.
Chương 32: Quỷ Gõ Cửa.
Dương Giang:
– Nếu đã như thế, tôi cũng không giấu diếm nữa, ông lão kia thông qua việc người khác nghe được tiếng gõ cửa, sau đó định vị vị trí của người đó, cuối cùng đến nhà nạn nhân gõ cửa để giết người. Nguyên nhân là do một bài viết của một người có nickname là Pháp Vương Sấm Sét đăng trên diễn đàn, các ngươi có thể điều tra từ đó nhưng mà tôi phải nhắc nhở các ngươi, hãy cẩn thận với tiếng gõ cữa, đó là một lời nguyền, ai nghe được sẽ bị ông lão kia tìm tới.
Sau đó hắn nói ra tất cả tin tức liên quan đến Pháp Vương Sấm Sét và địa chỉ của diễn đàn nói ra hết.
– Ok, tôi đã ghi chép xong, chuẩn bị phái người đi điều tra.
Triệu Kiến Quốc:
– Điện thoại của Chu Chính còn làm phiền cậu giữ giùm, đó là điện thoại đặc biệt, nó sẽ không bị lực lượng của lệ quỷ phá huỷ hay ăn mòn. Hơn nữa lượng pin có thể duy trì 1 năm, chỉ cần không phải gặp phải chuyện quá đặc biệt, khi gặp mấy chuyện kỳ quái khác vẫn có thể kết nối được với bên ngoài.
Dương Giang nói:
– Như thế thì cảm ơn rồi. Những gì cần nói tôi cũng đã nói cả rồi, tạm thời cứ như thế đã, lúc nào rảnh thì liên lạc sau.
– Được, về sau người liên lạc của cậu sẽ là Lưu Tiểu Vũ, tôi thay cô ấy xin lỗi chuyện lúc trước.
– Không có chuyện gì đâu, lúc đó tính tình tôi cũng hơi nóng.
Nói xong, Dương Giang liền cúp điện thoại.
Ở một bên Lưu Tiểu Vũ hỏi lại:
– Đội trưởng, cần phải thu hồi lại điện thoại của Chu Chính, trong đó có nhiều tin tức quan trọng, hơn nữa theo quy củ thì nó cũng không nên để cho người khác cầm.
Triệu Kiến Quốc gõ bàn và nói:
– Đây là tình huống khác, hắn đã trở thành người điều khiển quỷ, hẳn phải được đối đãi đặc biệt. Tôi thấy hắn rất có tiềm lực, phải mời hắn tham gia vào đội cảnh sát quốc tế, thuộc khu vực Châu Á lại càng tốt. Lưu Tiểu Vũ, nhiệm vụ kế tiếp của cô là cần phải theo sát hắn, hiện tại Chu Chính đã hi sinh nên thành phố Đại Xương không có người bảo vệ. Hơn nữa hắn cũng là người ở thành phố Đại Xương, nếu có thể, cứ để cho hắn phụ trách trị an ở thành phố Đại Xương thì không còn gì tốt hơn.
Lưu Tiểu Vũ kinh hãi nói:
– Hắn vừa mới trở thành người điều khiển quỷ, có thể làm được không? Dương Giang kia còn chưa trải qua huấn luyện.
Triệu Kiến Quốc nói:
– Chuyện này chỉ là tạm thời, nếu không được có thể gửi đi huấn luyện sau. Thế nhưng trước mắt phải an bài một người đi thành phố Đại Xương để duy trì trị an trước. Chuyện này tý nữa tôi sẽ đăng báo, đúng rồi, hồ sơ ghi chép như thế nào?
Lưu Tiểu Vũ nhìn chi chít chữ bên trên bản thảo nói:
– Đã ghi chép xong nhưng cần phải sửa sang lại, nên cho nó danh hiệu là gì?
– Danh hiệu: Quỷ gõ cửa. Mức độ nguy hiểm trực tiếp ghi là A, mức độ thảm hoạ.
Triệu Kiến Quốc lại nói tiếp:
– Khi đưa hồ sơ đi xác minh cứ nói tôi đề nghị như thế.
Lưu Tiểu Vũ có chút kinh hãi:
– Vâng ạ.
Khu vực Châu Á lại nhiều thêm một con lệ quỷ cấp A.
….
Đến trạm dừng xe buýt, Dương Giang đưa Vương San San về nhà trước.
Bởi vì trước đó đã có gọi điện thoại báo tin rồi nên khi hắn và Vương San San đi đến trước cổng của một tiểu khu khá sang trọng liền thấy một người phụ nữ trung niên đứng cau mày, có chút tức giận nhìn sang.
Trên mặt Vương San San lộ rõ sự vui mừng:
– Mẹ
Mẹ của Vương San San, Vương Hải Yến mắng:
– Còn biết đường về nhà à? Đêm hôm qua con đi đâu suốt đêm vậy? Điện thoại cũng không gọi được, con có biết trong nhà có bao nhiêu người lo lắng cho con hay không. Con là con gái, nếu như ở bên ngoài xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nếu như hôm nay con còn không có trở về, mẹ cũng đang định đi báo công an.
Vương San San cúi đầu nói:
– Mẹ, con xin lỗi, trường học xảy ra một số chuyện nên….
Vương Hải Yến nói:
– Được rồi, nguyên nhân thì trở về nhà rồi nói cho cha con nghe, mẹ hỏi con, cậu học sinh nam này là ai? Tại sao cậu ta lại trở về cùng con?
Vương San San nói:
– Cậu ấy là bạn học cùng lớp với con, tên là Dương Giang, trước kia mẹ cũng có gặp qua ở trường học rồi còn gì?
Vương Hải Yến bắt đầu đánh giá Dương Giang:
– Bạn học? Trong lớp con nhiều như vậy làm sao mẹ nhớ rõ được.
Dương Giang nói:
– Cháu chào Dì Vương, nếu như không có việc gì nữa thì cháu xin phép về trước, lần sau rảnh cháu lại đến thăm dì.
Hắn cũng không có muốn ở lâu, đang định quay đầu bước đi.
– Khoan đã.
Vương Hải Yến gọi Dương Giang quay lại:
– Cậu là bạn học của San San? Vậy dì hỏi cậu, đêm qua hai đứa đi đâu? Vì sao San San đến tận giờ mới về, có phải cậu dẫn San San đi lêu lổng ở chỗ nào không?
Dương Giang nói:
– Dì Vương, mọi chyện không giống như dì nghĩ đâu, hôm qua ở phòng tự học xảy ra một chút chuyện đặc biệt, cho nên tất cả mọi người trong lớp đều phải ở lại. Bọn con cũng vừa mới trở về, bởi vì lo lắng Vương San San đi về một mình sẽ không an toàn cho nên con mới đưa về.
– Dì đã gọi điện cho thầy Vương, thầy ấy bảo hôm qua trong trường học không có xảy ra chuyện gì hết.
Dương Giang cười nói:
– Ngày hôm qua, điện thoại của thầy Vương chắc chắn là gọi không được, dì à, người đừng có lừa con chứ.
Vương Hải Yến đương nhiên biết không gọi được điện thoại cho thầy Vương, chỉ là cố ý nói dối một chút mà thôi, thử xem chuyện vừa rồi hai đứa có nói dối hay không.
Sau đó bà liền nói:
– Con có lòng tốt đưa San San về nhà, đáng ra dì phải cảm ơn con. Nhưng San San từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm khắc, trước giờ cũng chưa bao giở lêu lổng ở bên ngoài, chưa từng tiếp xúc với những người không đàng hoàng. Hơn nữa hiện tại đã là cuối cấp ba, là thời kỳ trọng yếu, San San cần phải chú tâm vào việc học, hy vọng sau này con sẽ không có ảnh hưởng đến thành tích học tập của San San.
Ý bà ta muốn nói chính là muốn Dương Giang cách xa Vương San San một chút, đừng có mơ mộng đến con gái nhà bà nữa.
Nói xong, Vương Hải Yến lấy từ trong túi ra 200 đồng*, nhét vào tay Dương Giang:
– Sáng ra đã phải đưa San San về nhà, cũng thật vất vả, hẳn là vị bạn học này còn chưa có ăn sáng a. Dì cho cháu 200 xem như dì mời ngươi ăn sáng, cháu đừng có ghét bỏ, cứ cầm đi.
Nhân dân tệ nhá, không phải VND đâu ^. ^
Nhìn thấy 200 đồng trong tay mình, nụ cười trên mặt của Dương Giang cũng tắt hẳn, bình tĩnh nói:
– Vậy cảm ơn dì.
Nói xong, liền cầm tiền, quay người đi thẳng.
Dương Giang vừa đi, Vương San San cũng bắt đầu chảy nước mắt:
– Mẹ, mẹ làm như thế là quá đáng lắm đó. Bình thường thành tích học tập của Dương Giang không tốt lắm nhưng cậu ấy là người tốt, mẹ lấy tiền đưa cho cậu ấy là có ý gì? Không phải muốn làm nhục cậu ấy sao?
Chương 33: Sỉ Nhục.
Vương Hải Yến nói:
– Con đúng là không có một chút kiêu ngạo nào sao, người như cậu ta tốt nhất đừng gặp. Nhà chúng ta không thể tuỳ tiện như thế được.
– Hu hu…..
Vương San San khóc, tức giận quay đầu bỏ đi vào nhà.
Ngồi trên xe buýt công cộng, nhìn vào tờ 200 đồng trong tay, trong long Dương Giang cũng hiểu được ý tứ trong hành động của mẹ Vương San San.
Là khinh miệt cùng nhục nhã.
Nếu đổi lại là người khác, hắn chắc chắn đã nổi giận rồi.
Nhưng mà Dương Giang vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên, bởi vì hắn biết có giận cũng chẳng để làm gì.
Điều kiện của gia đình Vương San San cũng không tệ mà cô cũng khá xinh đẹp, bình thường lại không có liên quan gì.
Đột nhiên, hôm nay lại mang cô về nhà, cha mẹ cô chắc chắn sẽ xa lánh loại người như mình.
Cho dù có nổi giận cũng chỉ làm mất mặt thêm thôi, không thể vì 200 đồng mà đánh Vương Hải Yến được.
Hơn nữa chuyện này đối với hắn mà nói, hiện tại nó cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Lúc trước cứu Vương San San cũng không có ý đồ gì.
– Làm người tốt đúng là không dễ dàng a, không trách được quỷ có thể xuất hiện.
Dương Giang sờ mu bàn tay của mình, bỏ 200 đồng vào túi.
Sau khi về đến nhà, hắn liền lăn ra ngủ vì hắn quá mệt mỏi.
Mà những học sinh khác cũng bắt đầu về đến nhà, cho dù xảy ra chyện gì thì cảm giác về nhà luôn luôn thấy an tâm.
Hiện tại, Trương Vĩ về tới biệt thự của mình.
Hắn cũng không có nói dối, hắn đúng là một phú nhị đại.
Chỉ là ngày bình thường hắn rất biết điều cùng với điệu thấp mà thôi, hắn không có tính cách phá gia chi tử gì đó.
– Làm sao đến giờ mới về nhà, điện thoại cũng gọi không được, đã đi đâu, làm cái gì cả đêm vậy
Trương Vĩ vừa đi đến cửa, đã thấy cha hắn Trương Hiển Quý từ trong nhà đi ra, mang theo vẻ nghiêm túc nhìn hắn.
Trương Vĩ co cổ lại:
– Trường học……. cùng bạn bè đi ra ngoài chơi.
Hắn muốn nói trường học có ma, chính mình bị sợ chết khiếp.
Nhưng hắn cảm thấy nói chuyện này ra là đang sỉ nhục trí thông minh của cha mình cho nên cũng không có nói ra mà bịa ra một chuyện để nói dối.
– Đi ra ngoài chơi? Lần tới không được phép làm như thế.
Trương Hiển Quý cũng không có trách móc nặng lời, sau đó thuận miệng nói một câu:
– Vào ăn cơm đi, sau đó đi học, đừng có đi muộn.
Đến trường?
Đột nhiên con ngươi của Trương Vĩ co lại, hoảng sợ nói:
– Không con sẽ không đến trường, không đi học nữa.
Trương Hiển Quý nói:
– Không đi học nữa, vậy thì con muốn làm cái gì?
– Làm cái gì cũng được, nhưng con sẽ không đi đến trường.
Còn dám đến trường trung học số 7? Không muốn sống nữa hay sao, chỗ đó đang xảy ra chuyện quỷ quái, trước đó vất vả lắm mới thoát ra được, giờ lại trở về đó không phải là muốn tự sát hay sao?
Không, cho dù có tự sát đi nữa thì cũng không có quay lại trường.
Trương Hiển Quý trừng mắt nhìn hắn:
– Có phải con lại thấy ngứa da hay không, con dám trốn học? Chuẩn bị thi tốt nghiệp rồi, con không muốn thi vào đại học à?
– Không học đại học cũng được, con sẽ không đến trường nữa, cha à, cha cũng đừng có ép con. Hiện tại trong trường còn xảy ra chuyện mà quỷ, đi đến trường bây giờ sẽ chết người đó. Đêm hôm qua ở trường học xảy ra chuyện ma quỷ khiến mấy chục bạn học của con chết hết rồi. Khó khăn lắm con mới trốn ra được, giờ có đánh chết con, con cũng không dám quay lại trường.
– Chuyện ma quỷ? Đầu óc của con có phải bị bệnh không, đi, đi theo cha, cha đưa con đến trường. Nếu có chuyện ma quỷ thì cha cũng muốn nhìn xem một chút, trước giờ cha cũng chưa thấy ma quỷ bao giờ.
Trương Hiển Quý cầm lấy tay của Trương Vĩ nói.
Trương Vĩ nhảy dựng lên, dùng sức gỡ tay ông ra, sợ hãi nói:
– Thảy tay con ra, thả ra, đã nói không đi học là sẽ không có đến trường nữa. Trương Vĩ con dù có chết, cũng phải chết ở bên ngoài, con tự tử cũng được, bị người chỉa súng vào đầu cũng được. Nhưng đời này con sẽ không bước chân vào trường số 7. Con nói được là con làm được, cha không tin thì có thể thử.
Trương Hiển Quý tức giận nói:
– Không đi học cũng được, tiền tiêu vặt của con sau này cha cũng sẽ không cho một xu, tự lo liệu mà nuôi sống bản thân đi.
-…..
Trương Vĩ yên lặng, đi vào trong phòng.
– Có bản lĩnh thì trốn ở trong phòng đi, đừng có đi ra nữa.
Một lúc sau, Trương Vĩ cầm hai quyển sách đi ra:
– Cha, con đi học đây.
Trương Hiển Quý lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Ra khỏi nhà xong Trương Vĩ vừa đi vừa cười khẩy.
Đến trường?
Đời này không thể nào xảy ra chuyện đó được, kiếp sau cũng thế.
Ai nói cầm sách thì sẽ đi học, hắn không thể đi chơi net sao?
Trương Vĩ đi đến trước cửa tiệm nét nói:
– Hôm nay, ta, Trương Vĩ sẽ giết hai mươi con gà.
Nhưng mà hắn ngồi chưa được bao lâu liền có hai cảnh sát đến tìm hắn.
Một người cảnh sát hỏi:
– Là Trương Vĩ, học sinh của trường trung học phổ thông số 7 à?
Trương Vĩ ngạc nhiên một chút, sau đó ngồi tréo chân, ra vẻ thâm trầm nói:
– Đại ca, các người nhận lầm người rồi, em tên là Dương Giang, Trương Vĩ là bạn học cùng lớp của em.
– Chứng minh đăng ký ở bên kia không có sai, đi theo chúng tôi một lát, có một vụ án cần cậu hỗ trợ điều tra.
-….
Trương Vĩ ngơ ngác, chốc lát hắn đã bị cảnh sát mang đi.
….
Ngột ngạt, áp lực, không thể thở nổi.
Giống như bị bóng đè, thực ra ý thức hắn vẫn rất tỉnh táo nhưng cơ thể được lại không thể nào nhúc nhích.
Căn phòng tối giờ đã trở thành một cái lồng tối tăm, lúc này Dương Giang giống như tội phạm bị nhốt trong đó, không thể nhúc nhích, chẳng thể thoát ra, vĩnh viễn bị nhốt ở trong đó.
Bỗng dưng, phía trên trần nhà tối tăm, bóng tối dần dần ngưng tụ thành một thứ giống như một con mắt.
Con mắt rất là lớn, chiếm trọn toàn bộ trần nhà, mặc dù không mở mắt nhưng Dương Giang vẫn có thể cảm giác được nó đang nhìn chằm chằm vào mình, một ánh mắt quỷ dị luôn chăm chú nhìn mình.
Ục ục ục ~!
Dương Giang cảm giác má của mình trở nên lạnh lẽo, sau đó một con mắt màu đỏ từ bên trong thịt chui ra.
Một góc nhìn mới, truyền vào trong đầu hắn theo một cách khá là kỳ dị.
Đồng thời hắn cảm giác được trong cơ thể mình có thứ gì đó chạy qua chạy lại, không hề dừng lại.
Thứ kia chui rúc trong da thịt như muốn xé rách da thịt vậy.
Một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến không khác nào tra tấn.
Thế nhưng cơ thể Dương Giang lại chẳng thể động đậy, dù cho ý thức hắn rất tỉnh táo.
Chả thể làm được gì, chỉ mặc cho nó tự do hoạt động trong thân thể mình.
Hắn muốn thét lên vì đau đớn nhưng lại không thể nào phát ra âm thanh được.
Vì hắn chỉ có thể mấp máy môi chứ không thể nào mở miệng ra được.
Chuyện như thế cũng không phải chỉ xảy ra một lát như trước mà kéo dài hai ba tiếng đồng hồ.
Chương 34: Cấp Bậc Của Lệ Quỷ.
Khoảng 6 giờ tối.
Đau đớn biến mất, thân thể Dương Giang cũng khôi phục lại cảm giác.
Ngay lúc khôi phục được hành động của cơ thể, hắn ngay lập tức ngồi dậy bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi chảy đầy người.
Dương Giang giơ tay lên nhìn xem, cả người vẫn còn đang run rẩy.
– Mình bị sao vậy? Không thể điều khiển được toàn thân, hơn nữa cảm giác vừa rồi giống như cả người bị vỡ ra vậy. Giống như có thứ gì đó chui từ trong chui ra, chẳng lẽ là do con mắt này ảnh hưởng hay sao….
Hắn run rẩy nhìn bàn tay của mình, trầm mặc một hồi lâu.
Bỗng nhiên, lấy một cuộn da màu nâu từ trong túi ra.
Dương Giang nói với tấm da dê:
– Nói cho tôi biết, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Chốc lát, bên trên tấm da dê hiện ra hàng chữ:
“Hôm nay tôi tỉnh lại vì quá đau đớn, tôi có thể cảm nhận được lệ quỷ đang dần sống lại trong cơ thể. Bởi vì khi còn trong trường học đã sử dụng quá nhiều lực lượng của quỷ nên tôi cũng không sống được bao lâu nữa….. Nhưng hiện tại tôi vẫn cố gắng chịu đựng nó tra tấn, bởi vì…… Tôi muốn sống sót.”
Lệ quỷ sống lại?
Quả đúng như thế.
Dương Giang lại yên lặng ngồi suy tư.
Hắn đang đi theo đường mòn của Chu Chính, chịu đựng sự tra tấn từ ác quỷ sống lại, sau đó bị con quỷ trong cơ thể mình giết chết vào một ngày đẹp trời nào đó.
– Tôi có thể sống bao lâu?
Tấm da dê lại hiện ra:
“Nếu như không có nghĩ ra được biện pháp gì, thì tôi chỉ có thể sống không quá ba tháng.”
Ba tháng?
Còn chết nhanh hơn so với việc bị bệnh ung thư, hơn nữa nếu ngày nào cũng chịu tra tấn như vậy thì chẳng khác nào lời Chu Chính nói, chết là một loại giải thoát.
Giờ phút này, trong lòng Dương Giang chẳng thể nào không có cảm giác hoảng sợ cho được.
Hắn còn trẻ, còn đang ăn học, sau này cha mẹ cũng còn cần hắn chăm sóc.
Nếu như hắn chết, cha mẹ phải làm sao bây giờ?
Không.
Hắn không thể chết được, ít ra là không thể chết vào lúc này được.
Dương Giang đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm da dê:
– Cậu đúng là kỳ lạ thật. Những gì cậu viết tôi cũng không thể nào tin tưởng hết được, cậu nói ba tháng sau tôi chết thì ba tháng sau tôi phải chết sao? Trước đó cậu nói tôi sẽ chết trong trường học, kết quả không phải tôi vẫn còn sống đây? Cậu căn bản không có biết được chuyện tương lai, cậu chỉ thông qua tình thế và phán đoán chuyện xảy ra kế tiếp.
– Nhưng mà như thế tôi càng thêm khẳng định, cậu biết rất nhiều thứ, phi thường nhiều.
– Cậu rốt cuộc là thứ quỷ quái gì nhỉ?
Tấm da dê cũng không hề có động tĩnh, nó lựa chọn im lặng, không hiện ra chữ viết nữa.
Dương Giang nói:
– Cậu có nói hay không cũng không sao, sớm muộn tôi cũng biết rõ.
Nghĩ đến lệ quỷ hắn mới nhớ ra một chuyện, nhanh chóng cầm lấy điện thoại vệ tinh của Chu Chính, bên trên chỉ có một tin nhắn ngắn, là địa chỉ của trang web.
– Đây là địa chỉ trang web lúc trước Triệu Kiến Quốc có nhắc tới, mình có thể tìm hiểu một số tin tức từ trang web này.
Dương Giang mở máy tính lên, nhập địa chỉ của trang web.
Một trang web đặc biệt hiện ra trên màn hình, không có cái gì trong đó hết, giống như trang web này không có tồn tại.
Hắn biết, không phải trang web không tồn tại, chỉ là bị ẩn đi mà thôi.
Tiếp đến hắn điền vào ô số hiệu trên trang web số điện thoại di động của Chu Chính vào.
Lập tức trang web liền thay đổi.
Dương Giang nhìn lướt qua một chút, trong đó toàn bộ đều ghi những chuyện xảy ra trên toàn thế giới, yêu cầu người điều khiển quỷ giúp đỡ, còn có tiền thưởng các quốc gia.
Đa số mức thưởng đều là 1 triệu đô nhưng vẫn có một số ít là vài trăm ngàn đô.
Ngoài ra bên trên còn có một khung hình camera trực tuyến.
Ở góc quay của camera, trông giống như cái giáo đường, bên ngoài giáo đường là bức tường phủ đầy rêu xanh, mặt tường loang lổ, trông rất cũ kỹ.
Trước cửa giáo đường, Dương Giang thấy một bóng người khá mơ hồ đang nhưng lại không nhìn rõ tướng mạo.
Tuy nhiên hắn vẫn cảm giác giống con người, giống hình dạng của con người, chỉ là người này lại khiến cho người ta càng nhìn càng thấy quỷ dị.
Rất nhanh, một chiếc máy bay chiến đấu bay qua bên trên giáo đường, sau đó thả xuống một quả đạn đạo.
Ầm Ầm
Âm thanh vang lên, kèm theo đó là một ngọn lửa bao trùm giáo đường.
Hiển nhiên đây là quân đội sử dụng sức mạnh quân sự để đánh trực tiếp.
Dương Giang vẫn chở mong kết quả:
– Có tác dụng không đây?
Nhưng sau khi khói bụi dần lắng xuống, con ngươi hắn lại bắt đầu co rút.
Mặc dù bị bắn phá như thế, giáo đường kia vẫn còn nguyên vẹn nằm trong ánh lửa còn chưa tắt hẳn.
Một phát đạn đạo không thể làm cho nó sứt mẻ một chút một tý nào.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy cái bóng đen thong thả đi ra từ trong giáo đường, sau đó đi đến gần camera.
Bụp………
Màn hình tối đen.
Lại nhìn xuống phía dưới có rất nhiều comment:
– Con mẹ nó, giá treo thưởng của thằng này là 3 triệu đô thôi à? Tổng thống nước Z, sao ông không đi chết đi, số tiền đó lưu lại cho con cháu ông đi mua kẹo mút mà ăn. Mạnh như thế mà thông báo là cấp C? Ông muốn lừa chúng tôi đi chết thay hay sao.
Mặc dù đây là comment của người nước ngoài nhưng mà phía dưới có dịch tự động cho nên nhìn qua là hiểu được nội dung.
– Mặc dù hình ảnh có góc khuất nhưng đoán được nó đã ảnh hưởng đến những vật xung quanh, khoảng cách hình thành Quỷ Vực cũng không còn xa. Ít nhất cũng phải cấp B, nếu cho nó là cấp A cũng không g quá mức. Người dân nước Z hiện tại đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, nếu có những người mới gia nhập chắc chắn sẽ bị lừa vì thiếu kiến thức.
– Dù sao cũng sắp chết rồi, tổ chức tổ đội cày tiền, xin mời mọi người gia nhập.
– Giải thưởng treo trên bảng cũng không thể nào tin tưởng được.
Dương Giang đọc một vài comment, sau đó ngồi trầm ngâm:
– Quỷ còn có phân chia cấp bậc sao? Phân chia như thế nào.
….
Dương Giang tìm kiếm trên web, chỉ chút thời gian liền tìm được cách phân chia cấp bậc lệ quỷ.
Bên trên còn có nhắc nhở:
“Dựa theo mức độ phá hoại của lệ quỷ, các quốc gia phân chia lệ quỷ thành các cấp bậc.
Chú ý: Cấp bậc của lệ quỷ không phải là sức mạnh thật sự của lệ quỷ.
Cấp C: Hạn chế.
Hoạt động cố định ở một khu vực, thiệt hại gây ra dưới 100 người. Có thể bị người điều khiển quỷ khống chế, thu phục. Không có lây lan qua khu vực khác.
Cấp B: Nguy hiểm.
Có khả năng di chuyển, rất nguy hiểm, thiệt hại gây ra dưới 10 ngàn người. Có thể bị người điều khiển quy không chế, không thể thu phục. Lây lan phạm vi nhỏ.
Cấp A: Thảm họa.
Có khả năng di chuyển, cực kỳ nguy hiểm, có thể hủy hoại một thành phố chỉ trong thời gian ngắn. Không thể bị người điều khiển quỷ khống chế, không thể thu phục. Phạm vi lây lan lớn.
Cấp S: hủy diệt
Cực độ nguy hiểm. Nếu như không ngăn chặn kịp thời có thể hủy hoại một quốc gia.”
Chương 35: Cha.
Nhìn qua Dương Giang cũng hiểu được cách phân cấp bậc của lệ quỷ:
– Dựa vào mức độ thiệt hại gây ra mà phân chia cấp bậc lệ quỷ. Nhưng như thế không thể đại diện cho mức độ mạnh yếu của quỷ được.
Mặc kệ là lệ quỷ cấp C hay lệ quỷ cấp A thì mức độ nguy hiểm đều cũng không có khác nhau quá nhiều, chỉ là do lệ quỷ cấp C gây ra thiệt hại chưa đủ lớn nên cấp bậc không cao.
– Cái này cũng chỉ dùng để tham khảo mà thôi, không có tác dụng gì.
Dương Giang lắc đầu, không để trong trong vấn đề cấp bậc này lắm.
Đây chỉ là bảng cấp bậc được các quốc gia phân chia theo mức độ thiệt hại, nếu như thực sự gặp phải quỷ chỉ có chết mà thôi.
Mình chết cùng với một trăm người cùng chết với mình thì có gì khác biệt cơ chứ?
Cả hai cũng đều chết.
Dương Giang tiếp tục xem các tư liệu khác.
Nhưng mà vừa nhìn thấy một bảng xếp hạng lại khiến cho hắn cực kỳ hứng thú.
“Bảng xếp hạng lệ quỷ toàn thế giới.”
– Ai lại rảnh rỗi đến mức đi làm cái bảng này vậy. Sao không làm ra cái bảng xếp hạng nữ quỷ? Để xem nữ quỷ nào đẹp hơn, nữ quỷ nào gợi cảm hơn, nếu như có ảnh bikini nữa thì đúng là không còn gì bằng.
Thể nhưng sau khi nhìn, hắn lại bắt đầu sợ hãi.
“Bảng xếp hạng Lệ Quỷ: Thứ nhất
Danh hiệu: Quỷ Gọi Điện.
Mô tả: Chỉ cần tiếng chuông điện thoại vang lên thì người nghe chắc chắn phải chết. Cho dù người nghe có nhận điện thoại hay không, có nghe thấy tiếng chuông điện thoại hay không đều cùng một kết quả, chết. Giết người trong phạm vi toàn cầu, không có điều tra ra hình dạng cụ thể, khá giống với luật nhân quả. Đang là vấn đề nan giải, mỗi lần gọi điện chỉ giết một người. Phân loại: Cấp B.
Chú ý: một vị tổng thống đã chết vì bị Quỷ Gọi Điện.”
Đọc đến đây Dương Giang cũng phải trợn mắt vì khinh ngạc:
– Như thế cũng được.
Chuyện này đúng là rất khó để giải thích, tiếng chuông điện thoại vang lên chắc chắn chết, giống như bùa đòi mạng vậy.
Hơn nữa, mặc cho anh có cầm điện thoại hay không, có nghe được tiếng chuông hay không, dù bị điếc không nghe được thì vẫn phải chết.
“Bảng xếp hạng Lệ Quỷ: Thứ 2
Danh hiệu: Bóng Đè.
Mô tả: Giết người khi đi ngủ, hiện tại chưa điều tra ra quy luật giết người, phạm vi giết người cũng chưa thể xác định. Chưa xác định được đặc tính hình dạng, đã từng giết 351 người một lần.
Phân loại: Cấp A.
Chú ý: Nếu không đi ngủ sẽ tránh được việc gặp phải Quỷ Bóng Đè.”
“Bảng xếp hạng Lệ Quỷ: Thứ 3
Danh hiệu: Quỷ Ăn Thịt Người.
Mô tả:……..”
Sau khi nhìn lấy bảng xếp hạng lệ quỷ, Dương Giang bắt đầu có cảm giác tuyệt vọng.
Giết người phạm vi toàn cầu.
Điều này làm cho ai ai cũng run rẩy.
Không thể phòng ngự, không thể trốn tránh, không thể biết trước.
Chỉ cần gặp phải, đáp án sẽ là chết.
Dù thân phận anh có là tỷ phú hay ăn mày, dân thường hay tổng thống….. bất cứ ai đều sẽ bị lệ quỷ giết.
Tất cả những người biết được điều này chắc chắn sẽ phải hoảng sợ.
– Thế nhưng toàn thế giới nhiều người như thế, cơ hội gặp được những lệ quỷ nằm trên bảng xếp hạng là rất nhỏ. Nếu gặp được, chỉ trách bản thân xui xẻo thôi.
Khiếp sợ trong chốc lát, Dương Giang đã lấy lại được bình tĩnh.
– Đi vệ sinh chút đã, tý về xem sau.
Dương Giang ngồi xem khoảng 1 tiếng đồng hộ liền đứng dậy đi WC.
Sau khi đi vào phòng khách, thấy bên trong không có bật đèn liền mở miệng nói:
– Cha, đọc báo cũng nên bật đèn chứ? Phải cẩn thận không là hư mắt đó.
Hiện tại, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sopha cầm tờ báo giơ lên trước mặt, giống như hòa mình vào trong bóng tối vậy, cả người đều chăm chú vào tờ báo.
Hắn không phát ra chút tiếng động nào, cũng không có trả lời Dương Giang.
Dương Giang không quan tâm, sau khi đi WC xong liền quay lại tiếp tục tra tư liệu.
Phải dùng thời gian ngắn nhất để hiểu rõ thế giới này đã xảy ra chuyện gì, sau đó mới có phương hướng để nghĩ ra phương pháp để tiếp tục sinh tồn.
Tấm da dê nói hắn sống không quá 3 tháng.
Thế nhưng hắn không tin việc trở thành người điều khiển quỷ thì đồng nghĩa với sắp chết.
Thời điểm ở trường học, Phương Kính có nói hắn có biện pháp để ngăn cản lệ quỷ sống lại.
Mặc dù hiện tại Phương Kính đã chết.
Nội dung trên tấm da dê cũng bị thay đổi nên Dương Giang không biết phương pháp này là gì.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy nhất định sẽ có biện pháp tục sống sót tiếp.
Dương Giang thầm nghĩ trong lòng:
– Mình phải cố gắng tìm kiếm biện pháp để sống sót nhưng đồng thời cũng phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất xảy ra….
“Lực lượng của quỷ có thể phá hủy mọi thứ, nhưng lại không thể phá hủy vàng”
Ký tên: Bruce. Da.
Một bài viết xuất hiện trước mắt hắn.
Dương Giang định mở ra để xem nhưng nghe thấy tiếng điện thoại.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau, là điện thoại vệ tinh của Chu Chính.
– A lô, ai vậy?
Vừa đọc bài viết, Dương Giang vừa nghe điện thoại.
Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng nghiến răng của Lưu Tiểu Vũ:
– Cậu dám lừa tôi, tên của cậu không phải Trương Vĩ mà là Dương Giang. Là người ở Thôn Mai Sơn, Thị trấn Dương, thành phố Đại Xương. Cậu sinh ngày 1 tháng 1, hiện tại 19 tuổi, nếu tính tuổi mụ là 20,….
Dương Giang không không có chút gì gọi là ngoài ý muốn hết, chỉ hỏi lại:
– Nói như vậy, các cô đã điều tra Trương Vĩ? Hiệu suất làm việc cũng bình thường, tôi còn tưởng các cô đã phát hiện ra ở lúc đó luôn rồi. Không phải lỗi của tôi, tôi làm như vậy để tự vệ mà thôi, dù sao cũng không nên tin tưởng người lạ. Nếu như gặp phải lừa đảo thì sao nên tôi nói dối cũng để bảo vệ bản thân tôi mà thôi.
– Bởi vì lời nói dối của cậu mà làm chậm trễ thời gian, tốn bao nhiêu nhân lực cậu biết không?
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, lần sau không thể xảy ra chuyện như thế này nữa. Mỗi ngày chúng tôi xử lý không biết bao nhiêu chuyện, nhiệm vụ rất nặng nề, nếu mỗi người đều nói dối như cậu, chúng tôi cũng khỏi phải làm việc khác?
Dương Giang cũng không quan tâm lắm:
– Thế à, tôi cũng không phải cảnh sát, các cô không quản được tôi.
Lúc này người trung niên ở phòng khách đi vào, ngồi ở trên giường bên cạnh Dương Giang.
Ông cũng không nói gì hết, chỉ cầm lấy tờ báo tiếp tục đọc báo.
Dương Giang hỏi:
– Có chuyện gì vậy cha?
Người đàn ông trung niên không nói gì, nhưng Lưu Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia lại hỏi:
– Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Những chuyện liên quan đến vấn đề này cậu phải giữ bí mật chứ? Không nên nói cho người khác biết, kẻo lại làm cho họ sợ hãi, có lẽ tôi nên giảng cho cậu nghe một số quy tắc giữ bí mật.
Dương Giang đang muốn dập điện thoại:
– Tôi đang nói chuyện với cha tôi, chuyện hôm nay chỉ nói đến đây thôi, lần sau lại nói chuyện tiếp, tôi còn bận nhiều việc lắm.
– Khoan, chờ đã.
Đột nhiên Lưu Tiểu Vũ trở nên cao giọng hẳn, có chút kinh sợ:
– Cha cậu? Chỗ của cậu đã xảy ra chuyện gì, theo hồ sơ chúng tôi điều tra được, tất tần tật từ lúc cậu sinh ra cho đến hiện tại thì cậu mồ côi cha. Cha cậu đã bị tai nạn chết lúc cậu học lớp năm, hiện tại người giám hộ của cậu chính là mẹ của cậu.
Chương 36: Lại Đụng Quỷ.
– Hơn nữa mẹ cậu không có tái hôn.
– Cho nên cậu mồ côi cha từ nhỏ.
Dương Giang nói:
– Cô nói bậy bạ cái gì thế, cha tôi đang ngồi đọc báo cạnh tôi mà.
Nói xong hắn quay đầu lại nhìn.
Người đàn ông bên cạnh hắn vẫn không có nhúc nhích, tay hắn vẫn cầm tờ báo, khuôn mặt đã bị tờ báo che khuất, không nhìn rõ dung mạo như thế nào.
Đèn ở phòng khách cùng phòng ngủ đều không có bật, ngoài ánh sáng từ màn hình máy tính ra, thì xung quanh đều tối mù mịt.
Ở hoàn cảnh tối mù mịt như thế không có khả năng đọc báo được.
Dương Giang muốn lấy tay đẩy tờ báo ra:
– Cha, cha có làm sao không vậy?
Nhưng sau đó hắn lại thấy bên trên tủ có một tấm ảnh đen trắng của một người đàn ông trung niên.
Ngay tức khắc, tay hắn bị cứng lại.
Lưu Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia liên tục thúc giục:
– Dương Giang, chỗ đó của cậu chắc chắn đã xảy ra chuyện, mau, mau rời khỏi chỗ đó.
…
Dương Giang không cách nào nhìn rõ mặt cha mình.
Ông ta vẫn ngồi thẳng tắp, cứng ngắctrên giường, chẳng hề nhúc nhích, tay vẫn cầm tờ báo, cứ như đang chăm chú đọc báo vậy.
Nhìn qua thì tất cả đều rất bình thường, không có tý nào để gọi là cổ quái hết.
Nhưng trong phòng rất tối, căn bản không có thích hợp cho việc đọc báo.
Hơn nữa, ông vẫn giữ tư thế như này từ lúc Dương Giang bắt đầu lên mạng cho đến giờ chưa bao giờ thay đổi.
Nếu là người bình thường chắc chắn không ai làm vậy được.
Điều thay đổi duy nhất ở đây chính là từ ghế sopha ở phòng khách đi vào ngồi ở đầu giường trong phòng ngủ hắn mà thôi.
Thứ thay đổi chỉ có vị trí ngồi.
Từ xa đến gần.
Khoảng cách gần gũi này không làm người ta an tâm còn làm Dương Giang cảm thấy bị uy hiếp, sợ hãi.
Cha mình, vì cái gì lại phải đọc báo ở cạnh mình?
Đây là thói quen của cha sao?
Nhìn thấy ảnh thờ nằm trên tủ lại nghe tiếng hối thúc của Lưu Tiểu Vũ.
Dương Giang cũng bắt đầu ý thức được tình hình hiện tại không có thích hợp.
Nếu như Lưu Tiểu Vũ nói đúng, vậy người này có phải là cha của hắn hay không?
Hình như phải….. nhưng cũng giống không phải.
Cha mình thật sự đã chết do tai nạn?
Trong đầu Dương Giang lại cho rằng người trước mắt là cha mình, mọi việc đều rất tự nhiên, không có một chút giả dối.
– Dù vậy nhưng vẫn có cái gì không thích hợp,…
Lúc này Dương Giang thu tay lại, không có đi lật tờ báo kia.
Sau đó cầm điện thoại, đứng dậy, lui ra sau.
Cố gắng cách xa người đàn ông này càng xa càng tốt.
Rốt cuộc thứ gì đã ảnh hưởng tới trí nhớ của hắn.
Hay là…những thứ trước mắt chỉ là giấc mơ, không phải thật?.
Hoặc có thể trong khu chung cư này cũng có lệ quỷ?
Dương Giang không xác định được vấn đề do mình hay do cha mình, hay hoàn cảnh xung quanh.
– Mặc kệ đó là cái gì, trước mắt cần phải rời khỏi đây đã rồi tính toán xem làm cách nào để biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn cẩn thận lùi lại, từ phòng ngủ lùi ra phòng khách.
Cố gắng không có quấy rầy đến người cha đang đọc báo.
Trong lúc rời đi, hắn vẫn còn tò mò muốn nhìn dung mạo của người này.
Thế nhưng không chờ Dương Giang thấy ra, hắn đã thấy bên trên tờ báo có một góc bị dính cái gì đó.
Nó làm cho tờ báo đỏ tươi, cứ như đang bị máu thấm dần vậy, mức độ đậm đặc đến nỗi lúc nào cũng có thể tụ lại thành giọt để chảy xuống.
Tờ báo dính máu, người bình thường ai lại đi đọc nó?
Con ngươi của Dương Giang co lại, lúc này hắn bắt đầu tin Lưu Tiểu Vũ nói là sự thật.
Cha của mình đã mất lúc mình học lớp 5, hồ sơ cô điều tra là thật nên trước mắt hắn chẳng thể nào có cha, bởi vì người chết không thể nào sống lại.
Mà không có cha, như vậy có nghĩa người đàn ông đang ngồi đọc báo trước mắt hắn chỉ có thể là…… quỷ.
Lúc này hắn cũng bắt đầu sợ.
Khi nào?
Con quỷ này làm thế nào có thể vào nhà hắn, vào khi nào, tại sao trí nhớ của mình lại bị bóp méo?
Hoặc là trước giờ mình vẫn sống cùng với quỷ?
Nếu không có Lưu Tiểu Vũ gọi điện nhắc nhở, có phải làhắn sẽ không bao giờ tỉnh lại hay không?
Lúc này, người kia cũng bắt đầu có động tác, ông đang di chuyển qua đây với một tốc độ rất quỷ dị, lúc này mặt hắn cũng đang hướng về phía Dương Giang.
Dương Giang bị dọa phải lui về sau liên tục.
Người đàn ông này….. Không có mặt, không có các bộ phận trên mặt, chỉ có một lớp da thịt.
Chạy!
Dương Giang gào thét trong lòng mình.
Không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Hiện tại, Dương Giang đã chắc chắn, đối phương là quỷ.
Nhưng mà vừa mới quay đầu thì trước mắt hắn chợt tối sầm lại, cứ như dụng phải thứ gì đó.
Là tờ báo……..
Dinh dính, tanh tưởi, giống như dính phải quá nhiều máu vậy.
Tờ báo dính trên mặt hắn, lúc này nó bắt đầu dính vào mặt Dương Giang.
Theo bản năng hắn muốn xé tờ báo ra nhưng mà nó lại giống như biến thành da mặt của hắn.
Một khi xé sẽ cảm thấy đau đớn và nó cũng không dễ xé.
Lúc này Dương Giang cũng ý thức được một vấn đề:
– Con quỷ này bắt đầu tấn công mình?
Trước kia lúc ở trường học hắn cũng đã bị ác quỷ tấn công hai ba lần rồi.
– Cũng chỉ có quỷ mới đối phó được với quỷ.
Hắn cắn răng, trên mu bàn tay đột nhiên có một con mắt màu đỏ lòi ra, tỏa ra xung quanh những luồng sáng màu đỏ.
Sau khi có con mắt này xuất hiện, việc xé tờ báo cũng dễ dàng hơn.
Nó giống như miếng cao dán vậy, dần dần bị gỡ bỏ khỏi mặt của Dương Giang.
Nhưng mà ngay lúc này…
Dương Giang cảm giác được con quỷ kia đang nhích lại gần hắn, giống như đang ở mặt sau của tờ báo vậy, nó cũng không muốn buông tha mình một cách dễ dàng như vậy.
Một lực lượng kinh khủng truyền đến.
Tờ báo trên mặt hắn bỗng co rúm lại, dán chặt trên mặt, hắn bắt đầu có cảm giác hít thở không thông.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, không cần con quỷ bên trong giết mình, mình cũng đã bị tờ báo giết chết vì ngộp thở.
Dương Giang gầm lên một tiếng như dã thú:
– Mày đã muốn chơi, ông đây sẽ chơi với mày, mày là quỷ nhưng ông đây cũng không phải người bình thường.
Sau đó, ánh mắt hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Những chỗ ánh mắt màu đỏ chiếu đến, vị trí tờ báo ở đó liền phát ra âm thanh xì xì, sau đó bị xé ra.
Dương Giang cắn răng:
– Tiếp tục đi.
Ánh mắt này không thể sử dụng nhiều, bởi vì mỗi khi dùng một lần hắn cách cái chết lại gần thêm một bước.
Nhưng trước mắt lại không thể làm gì khác được, nếu không sử dụng hắn cũng sẽ chết ngay tại đây.
Sau đó trên trán hắn lại mọc ra thêm một con mắt.
– Xì xì~!
Tờ báo dính máu trên trán hắn bị mất đi 1 mảng.
Lúc này độ dính của tờ báo cũng giảm đi, cảm giác hít thở không thông cũng dần dần yếu bớt.
– Phải tiếp tục.
Dương Giang biết mình sử dụng chừng này lực lượng của lệ quỷ là chưa đủ.
Con mắt thứ năm mọc ra ở cổ hắn.
Sau đó mảnh báo ở cổ cũng bị biến mất.
Thế là Dương Giang dùng tay gỡ một cái, tờ báo lúc nãy còn dính chặt trên mặt, giờ lại gỡ ra dễ dàng.
Chương 37: Mảnh Giấy Báo.
Cảm giác hít thở không thông lúc này hoàng toàn biến mất.
Hắn bắt đầu hít thở từng hơi.
Trên mặt Dương Giang lúc này có 4 con mắt đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Hắn nhìn lại xung quanh.
Đằng sau cũng không có ai, chỉ có một tờ báo dính máu bị hắn gỡ ra nằm trên mặt đất.
– Rời khỏi nơi này.
Dương Giang lúc này cũng đã sợ hết hồn, không dám ở lại đây lâu hơn nữa.
Cũng không kịp lấy đồ đạc gì nữa, thẳng về phía cửa bỏ chạy.
Chỉ một lát sau khi hắn bỏ đi.
Ở trong phòng lúc trước hắn đứng bỗng đi ra một người.
Người đàn ông này nhặt tờ báo trên mặt đất lên, sau đó biến nó trở lại nguyên dạng như cũ.
Chỉ chốc lát, tờ báo đã khôi phục, bên trên vẫn dính máu tươi nhưng tờ báo lại nhiều hơn mặt người ở chỗ bị dính máu.
Hình mặt người này giống…… Dương Giang.
Sau khi nhặt tờ báo này lên, người đàn ông này như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục ngồi xuống ghê sopha.
Cầm tờ báo đưa lên ngang mặt, không nhúc nhích, giống như tư thế lúc trước.
Cũng khoảng vài tiếng sau.
Bỗng nhiên, người đàn ông này bắt đầu động đậy.
Chậm rãi hạ cánh tay xuống, trước kia ông ta không có khuôn mặt, không có các bộ phận.
Nhưng hiện tại trên mặt hắn lại hiện ra khuôn mặt giống với Dương Giang.
Nhưng mà trên mặt của “Dương Giang” lại không có mắt, giống như ảnh chụp gương mặt của Dương Giang sau đó cắt đi hai con mắt vậy.
Gương mặt không hoàn hảo……
….
Ở một căn phòng của khu vệ sinh công cộng.
Nước chảy ra ào ào, Dương Giang đang rửa máu tanh đang dính trên mặt hắn.
Cảm nhận sự mát mẻ từ nước máy làm cho hắn cũng bình tĩnh lại được một chút.
– Đúng có vấn đề….. Con quỷ vừa rồi có thể thay đổi trí nhớ của con người, mạnh mẽ nhét vào trong đầu mình thông tin của một người không có tồn tại. Không chỉ làm cho mình không cảm thấy được sự khác thường mà ngay cả con mắt này cũng không có phát hiện ra manh mối gì hết.
– Nếu như không phải là có Lưu Tiểu Vũ nhắc nhở, sau này chắc chắn mình sẽ sống cùng một nhà với nó.
Ngẩng đầu nhìn lại mình trong gương một chút.
Mấy con mắt trên mặt hắn đã biến mất, tạm thời hắn đã khôi phục lại bình thường.
Đột nhiên, chiếc điện thoại vệ tinh nằm cạnh bồn rửa mặt bỗng vang lên tiếng nói:
– Này, Dương Giang, có nghe được không, nghe được thì trả lời, tôi là Lưu Tiểu Vũ.
Lúc trước cuộc gọi vẫn còn chưa có cúp máy.
Dương Giang liền cầm điện thoại lên nói:
– Tôi đây.
Lưu Tiểu Vũ hỏi:
– Ở chỗ cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Cô nói đúng, cha tôi đã bị tai nạn chết từ lúc tôi còn học tiểu học, thứ trong phòng vừa rồi cũng không phải là cha tôi mà là….. quỷ.
– Câu chạy thoát được?
– Đúng thế.
Dương Giang lấy tay xoa xoa mặt mình cho bớt nước nhưng khi nhìn trong gương hắn bất chợt thấy có một mảnh báo nhỏ màu đỏ dính trên mu bàn tay của mình.
Đây là…… của tờ báo lúc nãy bị rách ra?
Lưu Tiểu Vũ hỏi:
– Câu không có việc gì là tốt rồi, nếu vậy cậu có thể kể cho tôi biết là chuyện gì đã xảy ra hay không?
Dương Giang nói:
– Tôi chỉ biết là con quỷ kia có thể bóp méo trí nhớ của con người, quy luật hành động hay phương thức giết người tôi cũng không có rõ lắm. Lúc trước tôi bị nó dùng một tờ báo che kín mặt, thiếu chút nữa là bị chết vì ngạt thở.
– Cảm ơn cậu.
Bên kia Lưu Tiểu Vũ cũng đã ghi chép xong thông tin.
– Nếu cha của tôi là một con quỷ, vậy mẹ của tôi như thế nào, mẹ tôi đâu? Còn có lúc con quỷ xuất hiện, khi đó người của các cô cũng đang đi điều tra ở xung quanh, vậy nhân tiện có thể giúp tôi điều tra mọi chuyện được không.
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Tôi có thể điều tra giúp cậu nhưng đổi lại sau này cậu phải phối hợp với chúng tôi để triển khai các hành động.
Dương Giang hỏi:
– Triển khai hành động gì thế?
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Trước mắt thì chỉ đi thu thập thông tin mà thôi, chỉ cần cậu phát hiện con lệ quỷ nào thì đều phải báo lại cho chúng tôi.
– Như vậy tôi sẽ được những gì?
Lưu Tiểu Vũ nói:
– Chúng tôi sẽ thay mặt cậu bảo đảm an toàn cho người thân của cậu ở một mức độ nào đó, ngoài ra còn có lương. Nhưng hiện tại cậu vẫn chưa phải là cảnh sát, cho nên tạm thời không có lương, đổi lại tôi sẽ tìm cho mẹ cậu một công việc ổn định và an toàn.
Dương Giang cũng có chút không ngờ tới:
– Ngay cả tiền lương cũng không có mà cô đã muốn tôi bán mạng cho cục cảnh sát quốc tế? Tôi thấy trên trang web kia nói, chỉ cần giải quyết lệ quỷ thì thù lao ít nhất cũng là ngàn vạn đô la. Hiện tại tôi cũng đã trở thành người điều khiển quỷ, chẳng sống được bao lâu nữa, nếu như không có chút lợi lộc gì thì cho tôi xin phép được từ chối công việc vừa rồi.
Nghe xong, Lưu Tiểu Vũ có chút tức giận:
– Thù lao ở nước ngoài cao là vì ở nước ngoài người điều khiển quỷ đều hành động giống như các tổ chức lính đánh thuê, chỉ làm việc xong và nhận tiền. Ở nước ngoài chuyện, quỷ quái xảy ra ở rất nhiều nơi, còn trong nước thì sao? Cậu sống ở thành phố Đại Xương thì cậu cũng biết, ngoại trừ cậu ra thì rất ít người biết đến những chuyện này.
– Đây là công lao của những người điều khiển quỷ ở trong quốc nội, vất vả làm việc. Nếu ai ai cũng có ý nghĩ như cậu thì trong nước còn có được yên bình nữa không chứ.
– Hiện tại cũng chưa cần nói về vấn đề này lắm, chỗ của tôi có chút chuyện, tôi cúp máy đây, lần sau nói tiếp.
Dương Giang cũng không có tiếp tục nói chuyện nữa mà quyết định cúp máy.
– Tút, tút tút..
Nghe tiếng cúp máy của điện thoại, Lưu Tiểu Vũ có cảm giác như mình vừa đánh vào không khí vậy.
Dương Giang cúp máy cũng không phải là lấy cớ trốn tránh cuộc nói chuyện mà hắn phải giải quyết mảnh báo dính trên mu bàn tay c.
Gỡ mảnh báo xuống, hắn định vứt nó đi.
Đây là thứ quái quỷ gì mà được con quỷ cầm trong tay.
Nó lộ ra một sự quỷ dị cung ma quái, để nó dính trên người chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nhưng ngay lúc hắn định gỡ tờ báo xuống.
Chỗ bị dính báo lại bị đau nhức dữ dội sau đó bị nứt ra một lỗ và một con mắt chui ra ngay sau đó.
Đồng thời cơ thể hắn bắt đầu có sự khác thường.
Mấy con mắt trong cơ thể bắt đầu không an phận, giống như trước đó hắn sử dụng lực lượng của quỷ đã đánh thức chúng nó từ trong giấc ngủ say vậy.
– Chẳng lẽ…..
Dương Giang nhìn mảnh bảo màu đỏ trong tay, cũng không có vứt đi mà dán lên mu bàn tay của mình, chỗ con mắt mới mọc ra.
Vừa dán mảnh báo màu đỏ vào chỗ đó, con mắt lập tức đóng lại, cảm giác khác thường trong cơ thể cũng theo đó biến mất.
Tất cả mọi thứ lại khôi phục như cũ.
– Đúng là, mảnh báo màu đỏ này có thể áp chế được lực lượng của con mắt, mặc dù nó cũng không có an toàn…. nhưng ít ra có thể làm cho quá trình sống lại của quỷ bị chậm đi.
Phát hiện được chuyện này, Dương Giang cũng có chút vui mừng.
Chương 38: Thử Một Chút.
Phát hiện được chuyện này, Dương Giang cũng có chút vui mừng.
Sau đó hắn lại nghĩ tới một câu nói mà hắn thấy trước đây: “Chỉ có thiên tài mới có thể đối phó được với quỷ.”
Nếu như con mắt trong cơ thể hắn là một con quỷ, như vậy tờ báo này cũng là một con quỷ.
Lực lượng hai con quỷ ở chung với nhau, va chạm vào nhau khiến chúng nó bị áp chế.
Có lẽ đây là mấu chốt giúp mình có thể sống sót.
Không, có chút gì đó sai sai.
Sau đó Dương Giang lại suy nghĩ:
– Nếu như suy đoán lúc nãy là đúng, vậy tại sao lúc ở trong trường học, mình bị con quỷ anh cắn, thì vì cái gì con mắt không bị áp chế mà ngược lại là phát triển mạnh thêm.
Tờ báo màu đỏ….. quỷ anh.
Khác nhau giữa hai thứ này là gì.
Sau một hồi cẩn thận suy nghĩ.
Dương Giang cảm thấy vấn đề này có thể để sau này lại nghiên cứu, hiện tại nếu như tờ báo này có thể áp chế được con mắt trong cơ thể hắn, như vậy nó đáng để cho hắn mạo hiểm để lại nó.
Bởi vì nó chính là cơ hội sống sót của hắn.
– Phải trở lại nhà lần nữa xem sao.
Thở một hơi thật sau, bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, Dương Giang quyết định mạo hiểm, thử trở về nhà lấy lại tờ báo.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh liền bắt gặp bốn năm người thanh niên đi đến, bộ dáng cũng có chút lực lưỡng.
Một người thanh niên vừa nhìn thấy Dương Giang liền ngênh ngang đi qua, lấy tay khoác lên bờ vai của hắn.
Dương Giang nhìn thoáng qua sau đó hỏi:
– Có chuyện gì à?
Một thanh niên tự xưng là A Phi cười nói:
– Cũng không có việc gì, chỉ muốn chào hỏi một chút thôi. Tôi tên là A Phi, không biết tên của người anh em là gì vậy?
– Dương Giang.
A Phi liền cười hì hì:
– Như vậy chúng ta cũng đã là bạn bè rồi, nếu đã là bạn bè thì có thể giúp đỡ bạn bè khi gặp khó khăn phải không nào? Lúc nãy đi nhanh quá, quên mang theo tiền, Dương Giang, bạn có thể có tụi này mượn một ít hay không? Bạn cứ yên tâm, có mượn có trả, ngày mai bạn cứ tới đây chờ, tụi tôi sẽ trả lại bạn, không thiếu một xu.
Dương Giang nghiêng đầu nhìn hắn một lát:
– Mượn tiền? Tôi thấy là mấy người muốn cướp tiền thì có nhưng các người muốn cướp bóc có thể chọn một người bình thường mà ra tay có được không? Gần đây ta có chút không được bình thường, cho nên mấy người nên cách xa tôi ra một chút. Kẻo tôi lại phải ra tay, đến lúc đó tôi sợ không khống chế được chính mình, khiến cho mình trở thành tội phạm.
Một thanh niên ở bên cạnh rút ra một thanh dao găm chỉ vào mặt Dương Giang:
– Tiểu tử cậu cũng ngông cuồng thật đấy, A Phi hỏi vay tiền của cậu là cho cậu mặt mũi, tiểu tử cũng đừng có không biết tốt xấu. Nếu như cậu muốn chết, lão tử liền cho cậu được như ý.
Dương Giang:
– Anh bạn, đừng có manh động như thế chứ, lỡ xảy ra chuyện thì làm sao. Cất nó đi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thấy thế nào?
Người thanh niên cầm dao găm vẫn cười nói:
– Như vậy không tốt cho lắm, hôm nay, nếu như cậu không nôn tiền ra thì đừng có hi vọng sẽ đi ra được khỏi đây.
A Phi ở một bên giả vờ khuyên nhủ:
– Anh bạn à, hiện tại tôi mượn của cậu, lần sau gặp chắc chắn sẽ trả lại, làm bạn bè thì không nên tuyệt tình như thế chứ.
– Nếu anh đã nói như thế cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Tiền ở trong túi quần, anh tự mình lấy đi.
– Tiểu tử cậu cũng biết thức thời đấy.
Người thanh niên cầm dao găm cho chút vui mừng, lấy tay sờ vào túi quần, chuẩn bị móc tiền ra.
Nhưng khi tay hắn thò vào túi quần, lại cảm giác bên trong có cái gì đó giống như quả cầu, lạnh như băng vậy.
Nhưng theo bản năng hắn vẫn tiếp tục sờ soạng.
Sau khi móc ra ngoài thì hắn thấy tay hắn dính đầy máu, trong tay đang cầm một con mắt màu đỏ, con mắt đó còn đang chuyển động nhìn lấy hắn một cách rất là quỷ dị.
– A ~! !! !
Người thanh niên cầm dao găm bị dọa sợ phải thét lên, sau đó liên tục lui về sau, mặt mày tái nhợt.
Nhưng mà lúc hắn quay đầu ra phía sau lại thấy xung quanh bao trùm toàn là màu đỏ.
Nhà, đèn đường, ánh trăng trên trời…. tất cả đều được bao phủ bởi một màu đỏ tươi.
Dương Giang chậm rãi đi ra từ WC:
– Nếu như chúng ta đã là bạn bè thì việc anh thay tôi thí nghiệm Quỷ Vực cũng là việc bình thường thôi nhỉ.
Nhất thời A Phi mở to hai mắt.
Người mà bọn hắn định cướp là ai?
Giờ phút này, hắn không có dám quay đầu lại để xem chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ cảm thấy tay mình đang khoác vào một thứ lạnh lẽo… như một thi thể.
– Quỷ, quỷ a.
A Phi bị dọa mặt mày trắng bệch, xoay người bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh công cộng, những người khác cũng bỏ chạy theo.
Dương Giang nhìn lại mu bàn tay của mình.
Hiện tại, trên chỗ bị mảnh báo dán vào lộ ra một con mắt màu đỏ nhưng sau đó lại bị mảnh báo che đi thì nhắm nhưng không lâu lại lòi ra, giống như là bọn chúng đang giao tranh với nhau.
– Có 6 con mắt thì mình có thể sử dụng Quỷ Vực nhưng trước mắt chỉ có một con mắt bị mảnh báo che lại, còn 5 con mắt vẫn sử dụng được Quỷ Vực, cũng đã ngăn cản được quá trình sống lại của lệ quỷ.
Hắn cảm thấy trên người nứt ra 5 chỗ, rất đau đớn.
Sau đó có 5 tầm nhìn mới truyền vào trong đầu hắn.
Hắn lại có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh mình.
Dương Giang khẽ suy tư, xem như hắn cũng có thể biết được giới hạn của bản thân:
– Giới hạn tối đa mà thân thể mình có thể thừa nhận là 6 con mắt, nếu chỉ có 5 con mắt thì cảm giác tốt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn có tác dụng phụ nhưng không kịch liệt như trước.
– Nếu như lấy được tờ báo kia, sau đó xé ra dán vào sáu con mắt, có phải mình sẽ không chịu tác dụng phụ khi sử dụng lực lượng của lệ quỷ?
Không bao giờ phải lo lắng…. dùng quá nhiều lực lượng của quỷ sẽ làm quỷ sống lại.
– Nhưng trước mắt mình cần nắm giữ thuần thục cách sử dụng Quỷ Vực.
Nhìn về phía mấy người đang chạy trốn, hắn cảm thấy dùng bọn họ để thí nghiệm là tốt nhất.
Quỷ Vực là tiền vốn của mình, giúp hắn đánh nhau với những con lệ quỷ khác, thế nên phải nắm giữ nó thật rõ ràng.
Mỗi khi sử dụng đều phải trúng đích.
…
Chạy.
Nếu còn muốn sống thì phải chạy.
A Phi cùng với mấy tên đồng bọn của hắn chạy trối chết về phía trước, sắc mặt trắng bệch, hiện rõ vẽ sợ hãi, giống như trước đó đã gặp phải chuyện gì đó kinh khủng vậy.
Đúng là bọn họ đã gặp phải một chuyện kinh khủng.
Bọn họ đã gặp phải… quỷ.
Cũng không biết chạy bao lâu, đến khi bọn họ cảm thấy không thể nào chạy nổi nữa thì mới dừng lại thở hổn hển.
Nhớ lại chuyện lúc trước, A Phi cảm thấy tay chân mình có chút run rẩy.
Một người đồng bọn ở bên cạnh hỏi:
– A, A Phi, lúc nãy có chuyện gì xảy ra với người kia vậy?
A Phi liền mắng:
– Còn có thể có chuyện gì nữa, chắc chắn đụng phải quỷ rồi, lát nữa đi vào miếu xin cái bùa trừ tà. Con mẹ nó, hôm nay thật là xui xẻo, nếu biết trước sẽ không có đi đến mấy chỗ vắng người như thế, thật vất vả mới kiếm được con mồi, chuẩn bị trấn lột chút tiền không nghĩ lại gặp phải chuyện như thế này…
Chương 39: Quỷ Vực của Dương Giang.
Nhưng hắn còn chưa có nói xong thì một người bạn của hắn ở bên cạnh đã dùng tay chỉ về phía trước:
– Tụi mày xem phía trước là cái gì?
Mấy người nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, sau đó trên mặt ai cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.
Một phòng vệ sinh công cộng.
Chính là chỗ mà lúc trước bọn hắn đụng phải quỷ.
Ở trước cổng nhà vệ sinh công cộng vẫn có một người đứng đó, cả người hắn bị bao phủ bởi một màu đỏ tươi.
Từ đầu đến cuối không có nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Người này chính là Dương Giang.
Đã chạy lâu như vậy mà cả đám cũng không biết chạy như thế nào mà có thể vòng lại chỗ cũ.
Nhìn thấy hắn đứng ở phía trước, có một người bị dọa sợ ngồi bệt xuống đất.
Bởi vì quá sợ hãi cho nên không còn chút sức lực nào để chạy nữa.
– Chạy mau.
Mặc dù đã quá mệt mỏi nhưng vì sự sợ hãi đối với Dương Giang hiện tại đang đứng ở phía trước WC quá lớn, thế nên A Phi tiếp tục quay đầu bỏ chạy.
Do quá hoảng loạn nên hắn cũng không có quan tâm việc vì sao mình chạy lâu như vậy rồi mà vẫn quay lại chỗ này.
Trước mắt hắn chỉ có một ý nghĩ là phải rời xa người này, cách xa phòng WC ra.
Lúc này Dương Giang cũng đang nhíu mày suy tư:
– Vì sao Quỷ Vực của mình lại khác xa Quỷ Vực của ông lão kia đến thế, Quỷ Vực của ông lão kia có thể khiến toàn bộ người trong phòng học mất phương hướng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến các vật thể, kiến trúc xung quanh. Nhưng của mình chỉ có thể mê hoặc được mỗi con người thôi?
– Không, chắc chắn tính chất của Quỷ Vực đều giống nhau, chỉ là mình chưa có nắm được phương pháp sử dụng mà thôi.
– Quỷ cũng không phải chỉ có một loại.
Dương Giang đi từng bước về phía trước.
Đột nhiên, hắn biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện ở phía trước A Phi, hiện tại đối phương đang bỏ chạy.
Giống như chạy vòng tròn vậy, sau khi hắn đi đến điểm cuối của vòng tròn thì đó cũng là điểm xuất phát lúc trước.
– Thì ra là vậy, ở trong Quỷ Vực của mình, mình có thể xuất hiện bất cứ nơi nào nếu bản thân muốn. Như vậy là có thể giải thích vì sao sau khi nghe tiếng gõ cửa thì ông lão kia có thể xuất hiện ở xung quanh một cách vô thanh vô tức.
– A~! !!
Thấy Dương Giang đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, A Phi đang chạy liền bị dọa té sang một bên nhưng hắn vẫn lật đật đứng dậy, chạy tiếp.
– Nếu có thể thay đổi được vị trí của, vậy việc ảnh hưởng đến các vật xung quanh thì sao đây?
Ánh mắt Dương Giang khẽ lướt qua, hắn nắm lấy một người bị dọa nằm trên mặt đất, sau đó đập vào cửa nhà vệ sinh.
Cứ như tất cả mọi thứ bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ, thì đều bị hắn kiểm soát.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau đó đầu của người kia đâm vào cửa của nhà vệ sinh, tạo thành một lỗ.
Cái lỗ này cũng khá nhỏ, không thể nào thò đầu lọt qua cái lỗ này được.
Nhưng mà Dương Giang lại có thể làm được điều này, hắn túm lấy đầu của kẻ xấu số và nhét nó thông qua cái lỗ.
– Thì ra là như thế….
Dương Giang cũng đã hiểu ra được một số bị mất của Quỷ Vực.
Ở trong Quỷ Vực, không gian sẽ bị vặn vẹo, nếu như mọi vật thay đổi thì cảnh tượng hiện ra trước mắt cũng sẽ thay đổi….. Tất cả mọi thứ đều là giả cũng là thật, đồng thời có thể ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Bên trong Quỷ Vực là một thế giới xoay quanh lệ quỷ.
Vì quỷ mà sinh ra, cũng vì quỷ mà biến hóa.
Dương Giang bắt đầu nếm thử những cách sử dụng khác nhau của Quỷ Vực, hắn dùng những tên côn đồ này để thí nghiệm, dần dần hắn cũng có thể hiểu ra được bản chất của lực lượng của quỷ là cái gì.
Nan giải.
Đúng thế nó rất khó để giải thích.
Đối với nhân loại mà nói, lực lượng có thể biến hóa đa dạng như này thật khó để giải thích, không trách sao bom cũng không thể nào nổ nát được Quỷ Vực.
Bởi vì bên trong Quỷ Vực cũng không giống thực tế, không giống những gì mà loài người biết đến.
Bom có thể phá hủy hết tất cả mọi thứ, làm sao có thể hủy diệt Quỷ Vực, khi Quỷ Vực là một thế giới mơ hồ, khi thì tồn tại thật sự, lúc thì chỉ là ảo ảnh.
– Nếu thu hẹp khoảng cách bên trong của Quỷ Vực lại, chỉ bao phủ xung quanh bản thân, như thế có phải là bản thân mình cũng chả khác gì Quỷ Vực, lúc thì tồn tại, lúc lại là ảo ảnh……
Dương Giang co rút lực lượng của Quỷ Vực lại.
Ánh sáng màu đỏ ở xung quang nhanh chóng biến mất.
Đèn đường cũng khôi phục lại nguyên dạng, ánh đèn nê ông cũng từ tòa nhà đằng xa chiếu tới, xung quanh cũng vang lên những tiếng ồn ào của xe cộ qua lại.
Nhưng trên người Dương Giang vẫn bị ánh sáng màu đỏ bao phủ.
Giữ nguyên như thế, hắn bước từng bước về phía trước.
Cơ thể hắn có thể đi xuyên qua tường nhà, đi vào trong một ngôi nhà bên cạnh.
Bên trong phòng vẫn còn bật đèn, có một cặp vợ chồng đang…
Dương Giang nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Dương Giang.
Hai vợ chồng này bỗng trong nhà mình đột nhiên xuất hiện ra một người, mà trên người này còn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nhất thời trợn mắt nhìn chằm chằm vào Dương Giang, một cảm giác sợ hãi tột độ bắt đầu trào dâng trong long hai người.
– A, thật xin lỗi vì đã quấy rầy, hai người cứ tiếp tục đi không sao cả.
Sau đó Dương Giang xoay người lại, biến mất bên trong vách tường.
– A, có quỷ~! !! !! !
Hai vợ chồng hét toáng lên.
Quỷ?
Dương Giang nhìn lại trạng thái hiện tại của bản thân.
Nếu không phải còn giữ ý thức của hắn thì đúng là hắn càng ngày càng giống quỷ.
Người điều khiển quỷ, quả nhiên không phải người bình thường.
Dương Giang bắt đầu cảm giác được lực lượng của quỷ trong cơ thể mình bắt đầu biến động, mảnh báo che được một con mắt nhưng khi sử dụng lực lượng của quỷ quá dài, cơ thể hắn cũng bắt đầu cảm nhận được gánh nặng, Dương Giang cảm giác mấy con mắt trong cơ thể mình lại bắt đầu bất ổn.
Dương Giang nhìn thời gian trên điện thoại di động, nhớ kỹ khoảng thời gian này.
– Thời gian duy trì của Quỷ Vực là 5 phút, 5 phút đồng hồ đã là cực hạn của mình.
Sau đó hắn liền hủy bỏ Quỷ Vực.
Cuộc thử nghiệm ngày hôm nay đúng thật rất quan trọng.
Hắn nhìn xung quanh.
Phía bên kia, A Phi cùng với mấy người đồng bọn bị dọa sợ hãi phải trốn tránh trong thùng rác, có lẽ đã bị dọa cho điên mất rồi.
– Năng lực chịu đựng thật là kém cỏi, thế mà dám đi ăn cướp?
Dương Giang vỗ vỗ vào vai của A Phi:
– Anh bạn, sao lại run rẩy như thế? Chúng ta đều là bạn bè của nhau, bạn bè gặp khó khăn thì cũng nên giúp đỡ có phải hay không? Vừa lúc hiện tại mình cũng có chút gọi là thiếu thốn, bạn có thể cho mượn chút tiền không?
Mượn tiền?
Hiện tại trong túi mình cũng chỉ còn có hơn 200 đồng, mình cũng không thể về nhà nữa, cho nên phải kiếm thêm chút để còn có cái mà dùng.
– Cho, cho ngài hết, ngài đừng tìm tôi nữa, không tìm tôi nữa tôi sẽ thắp hương cho ngài, ngài đi tìm người khác đi…
Chương 40: Bất Thường.
A Phi bị dọa sắp khóc, hắn run rẩy móc toàn bộ tiền từ trong túi ra.
Toàn bộ cũng chỉ có 100 đồng mà thôi.
Cầm tiền xong, Dương Giang liền cười nói:
– Coi như là anh cho tôi mượn, lần sau gặp tôi sẽ trả.
A Phi run rẩy hết cả người, không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Giang.
– Không, không cần như vậy đâu, đây là tiền tiểu đệ hiếu kính ngài đấy, đại ca.
Cũng chỉ có trăm đồng thôi mà, trả, trả con mẹ mày ấy?
Trong lòng hắn chỉ cầu trời khấn phật làm cách gì có thể khiến cho con quỷ này rời đi càng nhanh càng tôt.
Chỉ cần sau này không có dây dưa với hắn, yêu cầu gì hắn cũng đều đáp ứng.
Dương Giang đứng lên, âm thanh hắn có chút quỷ dị:
– Sau này nhớ mang theo nhiều tiền chút, như vậy tôi có trấn lột anh cũng cảm thấy thoải mái.
– Hu hu hu…
A Phi cũng phải khóc vì sợ hãi.
Tôi còn nhỏ mà, sao lại đối xử với tôi như thế cơ chứ?
Hắn thề, đời này hắn sẽ không bao giờ đi ăn cướp nữa.
Hắn sẽ làm một người tốt.
Ngày mai nhất định hắn phải giúp đỡ bà già đi qua đường.
Dương Giang lại vỗ vai lần lượt từng người một, moi móc được mấy trăm đồng từ bọn họ.
Hắn chắc chắn sau chuyện hôm nay, có cho tiền bọn họ cũng sẽ không dám đi ức hiếp người khác nữa, ai biết lại trấn lột đúng người hay lại là quỷ đây.
Dương Giang nhìn qua cả đám.
– Không đùa nữa, chính sự quan trọng hơn.
Lúc hắn nhìn thấy tên bị hắn nhét đầu vào cửa nhà vệ sinh, đang tìm cách để rút đầu mình ra cũng có chút buồn cười.
Chỉ có cách đập vỡ cửa đi thì tên kia mới rút đầu ra được.
Cho chừa, lại dám cầm dao găm đi dọa người khác.
Các anh thật may mắn khi không đụng phải quỷ thật sự.
Nhưng lúc Dương Giang trở lại nhà của mình, lại thấy cửa phòng mở ra.
Bên trong căn phòng tối tăm không có lấy một bóng người.
Tờ báo lúc trước hắn xé ra và vứt trên mặt đất đã biến mất.
Con quỷ kia cũng… không thấy nữa.
Dương Giang có chút kinh sợ:
– Con quỷ kia bỏ đi rồi?
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ để đánh nhau một trận với con quỷ nhưng không nghĩ tới nó bỏ đi rồi.
Chẳng lẽ nó sợ mình nên đã bỏ đi?
Hoặc nó đã đi tìm mục tiêu khác rồi?
Dương Giang quyết định:
– Phải tìm cho ra con quỷ kia.
….
Trong nhà đã có quỷ xuất hiện, dù người có gan dạ đến đâu cũng không thể nào tiếp tục ở lại.
Nhưng vì để lấy được tờ báo màu đỏ kia, Dương Giang không thể không mạo hiểm, đây là cơ hội của hắn, có tờ báo, nó có thể giúp hắn chống lại được sự sống lại của lệ quỷ.
– Ở chỗ này chờ nó, thử xem nó còn có trở về đây nữa hay không.
Sau khi do dự một lúc, cuối cùng Dương Giang cắn răng quyêt định ở lại chờ con quỷ kia về.
Biết rõ là trong nhà có quỷ mà vẫn dám ở lại.
Để làm được chuyện này cần có can đảm, hơn nữa phải là can đảm rất lớn.
Nhưng mà Dương Giang ở lại cũng không phải là dũng cảm, mà hắn ở lại với ý nghĩ nếu không ở lại thì mình sẽ chết.
Nếu hiện tại mà còn tham sống sợ chết, cũng là tự sát mãn tính* mà thôi. Không thể chờ đến lúc con quỷ trong cơ thể hắn sống lại và ăn thịt cả hắn.
* DG: hiểu nôm na là tự sát một cách từ từ đó.
Ngay tại lúc hắn đang ở nhà mình chờ con quỷ.
Ở một tiểu khu xa hoa tại thành phố Đại Xương.
Chỗ này là nhà của Vương San San.
Từ lúc trường học xảy ra chuyện, mấy ngày này cô đều không bước ra khỏi cửa mà trốn ở trong nhà, bởi vì cô bắt đầu phát hiện ra bản thân có cái gì đó không thích hợp.
Ở bên trong phòng tắm.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống người cô, chảy qua cơ thể mềm mại, nõn nà.
Nhưng hiện tại Vương San San có một chút điên cuồng cùng sợ hãi, cô cầm lấy bàn chải bồn cầu, chà trên cổ mình một cách điên cuồng.
Làn da mềm mại của cô đỏ bừng lên vì bị chà xát quá mức.
Bình thường sẽ không có một ai chịu đựng được loại đau đớn này.
Nhưng mà Vương San San lại giống như là không có cảm giác gì hết, trái lại lại càng dùng sức chà.
Trong mắt cô hiện ra sự hoảng sợ càng ngày càng đậm.
Rất nhanh, làn da bên cạnh cổ của cô bị rách mà máu chảy.
Máu tươi cùng vời nước đọng lại ở trong phòng tắm hòa vào nhau, nhuộm đỏ sàn phòng tắm.
Nhưng mặc kệ cô có chà như thế nào đi nữa, máu chảy nhiều hay ít thì bên trên làn da, chỗ bị máu nhuộm đỏ vẫn còn thấy rõ ràng cái ký hiệu hình hai bàn tay trẻ con, nó như đã ăn sâu vào trong da thịt, như là cái bớt có sẵn từ lúc sinh ra. Căn bản làm thế nào cũng không thể rửa sạch nó được.
Lúc này…
Mẹ của Vương San San là Vương Hải Yến đang ngồi trên ghế sopha ở trong phòng khách, nhìn đồng hồ, trên mặt hiện lên sự lo lắng.
– Con bé đã ở trong phòng tắm hơn hai giờ đồng hồ rồi, buổi sáng đã tắm một lần… sẽ không bị bệnh gì chứ, sao lại tắm nhiều thế!
Cha Vương San San ở một bên cũng lộ rõ vẻ lo lắng:
– Sáng hôm qua từ trường về nhà, nó có chút gì đó không bình thường rồi. Ăn cũng rất ít, suốt ngày ở trong phòng,…. Rõ ràng là ban ngày thế mà nó còn mở tất cả các đèn lên, rất sợ bóng đêm. Đến hôm nay lại tắm suốt ngày, nếu còn như vậy thì mai phải đưa nó đi bệnh viện xem sao.
Vương Hải Yến nói:
– Ông xã, anh có hỏi được tối hôm trước ở trường học đã xảy ra chuyện gì không? Em đã gọi điện cho mấy thầy cô rồi mà có gọi được.
– Hôm qua, anh đã đi qua trường học một lần, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra mà toàn bộ trường học đều bị phong tỏa rồi. Toàn bộ học sinh đều bắt phải nghỉ học, còn khi nào đi học trở lại thì phải chờ trường thông báo…. Hơn nữa lúc đó anh cũng gặp không ít cha mẹ của học sinh.
Vương Bân rít một hơi thuốc, nhíu mày, trên mặt có chút ngưng trọng.
– Mấy cha mẹ của học sinh kia bảo tối hôm đó con của họ cũng ở phòng tự học nhưng hiện tại chưa có về nhà, đã mất tích, điện thoại cũng gọi không được, người cũng tìm không thấy mà số lượng học sinh mất tích rất nhiều.
Vương Hải Yến giật mình:
– Sao chuyện đó có thể xảy ra được?
– Trong trường học chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là chúng ta không có biết mà thôi. Vốn dĩ anh muốn hỏi San San nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nó, anh lại không dám hỏi, sợ gây áp lực tâm lý cho con.
Vương Bân cầm điếu thuốc dí vào trong cái gạt tàn, sau đó nói tiếp:
– Bộ dạng hiện tại của San San, chắc chắn là bị cái gì đó dọa rồi.
Vương Hải Yến đoán:
– Ông xã, có phải là con bé gặp phải người xấu hay không? Bị ăn hiếp? Trước đây, em cũng có đọc qua một bài báo nói đến một học sinh nữ bị một đám con trai lôi vào trong WC ức hiếp, sau đó khi về nhà thì thần trí của cô ấy không có được bình thường, vẫn cứ cho là mình bẩn, sau đó điên cuồng tắm rửa…. cuối cùng là tự sát.