Đế Bá Audio Podcast
Tập 93 [Chương 461 đến Chương 465]
❮ sautiếp ❯Chương 461: Như hổ rình mồi (1)
Đệ tử Thiên Đạo Viện là nền móng của Thiên Đạo Viện. Đệ tử khác với học sinh, đệ tử mới là gốc của Thiên Đạo Viện. Bây giờ Thiên Đạo Viện đưa một đám đệ tử đạo hạnh cạn đi khiến nhiều học sinh trong năm đại viện cảm thấy chuyện nghiêm trọng. Thiên Đạo Viện thật sự gặp tai họa, chuyện này không đùa.
Một tin bom tấn khác nổ Thiên Đạo Viện:
– Nghe nói đại sư huynh cũng sắp đi.
Trong phút chốc giông tố kéo đến, lòng người hoảng hốt nay càng kinh hoàng hơn. Nhạc Nghị là đệ tử trẻ tuổi, có tương lai, tiềm lực nhất Thiên Đạo Viện. Bây giờ Nhạc Nghị bị đưa đi, trong phút chốc mọi người nhận ra tai nạn đến với Thiên Đạo Viện nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
– Chúng ta cũng đi đi, chờ tai nạn qua rồi lại về.
Nhiều học sinh vốn không định đi đều dao động, gói gém hành lý lên đường. Thiên Đạo Viện sẽ mở đạo môn đưa các học sinh muốn đi rời khỏi học viện.
Học sinh năm đại viện rời đi gần hết, nhưng đa số thuộc Đại Thế viện, Nhàn Thế viện. Không bao nhiêu học sinh Đỉnh Thế viện, Thánh Thế viện ra đi.
Một vài học sinh Thánh Thế viện biết nội tình nhỏ giọng nói:
– Nên đến.
Trên đời không có thứ gì không lộ tiếng gió, giấy không gói được lửa. Khi nhiều học sinh xuất thân từ bình dân thuộc Đại Thế viện, Nhàn Thế viện rời đi, có một vài học sinh nghe được tiếng gió.
Một số học sinh xuất sắc của Đỉnh Thế viện trước đó không biết nội tình, nhưng khi bọn họ hỏi thăm được tin tức thì ở lì trong Thiên Đạo Viện.
Vài học sinh Đại Thế viện, Nhàn Thế viện vốn định đi, khỉ hỏi thăm được tin tức bên trong cũng không chịu đi.
Môn hộ trong truyền thuyết, từ vạn cổ đến bây giờ nhiều người đi vào, trong đó nổi nhất là Hạo Hải tiên đế Thiên Đế môn. Truyền thuyết năm xưa Hạo Hải tiên đế cũng là học sinh Thiên Đạo Viện, từng bước vào môn hộ. Có tin đồn Hạo Hải tiên đế được một trong Cửu Đại Thiên Thư trong truyền thuyết.
Chuyện xảy ra sau này thì mọi người đều biết, đời đời truyền tụng. Hạo Hải tiên đế trở thành tiên đế vô địch một thế hệ, chịu tải thiên mệnh, chưởng chấp Càn Khôn! Càng đáng sợ là Hạo Hải tiên đế sáng lập Thiên Đế môn, bốn đời tiên đế đều ra từ Thiên Đế môn, sáng tạo kỳ tích chưa từng có từ vạn cổ đến bây giờ.
Đồn rằng Hạo Hải tiên đế sáng lập Thiên Đế môn có thể vô địch vạn cổ, bốn đời tiên đế đều ra từ Thiên Đế môn có liên quan lớn đến kỳ ngộ trong môn hộ.
Hiện tại môn hộ lại mở ra, các học sinh trước đó không biết nội tình đều tim đập nhanh. Hỏi thế gian có ai không muốn làm Hạo Hải tiên đế thứ hai?
Học sinh Đại Thế viện, Nhàn Thế viện ở lại chỉ vì kỳ ngộ trong môn hộ. Có thể nói học sinh Đỉnh Thế viện đa số ở lại vì môn hộ này.
Còn thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện thì khó nói. Thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện đa số đến từ đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn, bọn họ biết nhiều tin trong hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng ngày qua đi, Thiên Đạo Viện biến dị càng lúc càng mãnh liệt. Mặt đất nứt nẻ, nếu không phải đế cơ dưới lòng Thiên Đạo Viện khóa lại mảnh thiên địa này thì đã bị xé rách ra. Tuy nhiên tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, cứ tiếp tục thế này Thiên Đạo Viện sẽ bị hủy, vỡ vụn ra.
– Chẳng lẽ là dấu hiệu trước khi môn hộ mở ra?
Học sinh không biết tin trong nhìn thiên địa nứt ra thì sợ teo tim. Lực lượng đáng sợ như vậy đủ xé nát tất cả, nếu trong môn hộ có lực lượng đáng sợ đến thế, bọn họ đi vào có được kỳ ngộ không? Chưa biết chừng chết luôn bên trong.
Học sinh biết nội tình thì lại khác, đặc biệt vài học sinh Thánh Thế viện. Bọn họ nhìn từng ngày thiên địa tách ra, dù không lộ ra ngoài mặt nhưng trong lòng cực kỳ hưng phấn.
Học sinh Thánh Thế viện ở trong bóng tối không kiềm được hưng phấn nói:
– Thiên Đạo Viện đời này sắp biến mất, thiên địa tổ mạch rốt cuộc đổi chủ!
Đối với học sinh xuất thân bình thường hoặc khao khát kỳ ngộ, nếu gặp kỳ ngộ giống như Hạo Hải tiên đế không chừng sẽ một bước lên mây, từ nay vấn đỉnh.
Còn những học sinh xuất thân từ truyền thừa cổ xưa, đế thống tiên môn thì khác. Bọn họ có nội tình thâm sâu, có đế thuật, có bảo vật binh khí vô tận, thậm chí có được tiên đế chân khí, thần vật tiên trân. Với bọn họ thì kỳ ngộ trong môn hộ chỉ như dệt hoa trên gấm, với cá nhân hoặc tông thổ giáo phái, thiên địa tổ mạch tuyệt thế vô song dưới lòng đất Thiên Đạo Viện mới là thứ khiến tim bọn họ đập nhanh.
Với một số thiên tài yêu nghiệt vào Thiên Đạo Viện vì có mục đích riêng, kỳ ngộ trong môn hộ chỉ là thứ yếu, giành thiên địa tổ mạch cho tông môn của mình mới là ưu tiên hàng đầu. Huống chi Thiên Đạo Viện tích lũy trăm ngàn vạn năm, có được nội tình, thần vật tiên trân đủ làm vô số môn phái truyền thừa trong thiên hạ thèm nhễu nước miếng, số lượng nhiều tới mức khó thể tưởng tượng.
Thiên địa tách ra càng ngày càng nghiêm trọng, Thiên Đạo Viện cảnh cáo lần cuối:
– Cảnh cáo lần cuối, Thiên Đạo Viện gặp đại nạn, mong các học sinh hãy nhanh chóng rời đi!
Lúc này có người lên tiếng thề thốt muốn chung sức đồng lòng với Thiên Đạo Viện:
– Thiên Đạo Viện có khó khăn, là học sinh Thiên Đạo Viện nên đồng tâm hiệp lực, cùng học viện vượt qua cửa khó. Tuy đạo hạnh của chúng ta mỏng nhưng các lão trong viện hãy tin chúng ta có thể góp một phần sức nhỏ!
Một thanh niên từ trên trời giáng xuống, đại đạo ngân vang, haóng chốc khí thế hùng hồn, duy ngã độc tôn.
Thấy thanh niên duy ngã độc tôn kia, thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện giật mình biến sắc mặt:
– Thần nhân Cơ Không Vô Địch! Rốt cuộc hắn ra khỏi Đế Thế viện!
Thần nhân Cơ Không Vô Địch, phong độ tam thánh, không ai có thể sánh vai. Chỉ có Mai Tố Dao tiên cốt là ngang ngửa với Cơ Không Vô Địch. Có người nói thần nhân Cơ Không Vô Địch là số một trong thế hệ trẻ.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch vừa lên tiếng, vô số thiên tài yêu nghiệt hùa theo:
– Không sai, Cơ Không Vô Địch nói rất đúng. Chúng ta xuất thân từ Thiên Đạo Viện, là học sinh của Thiên Đạo Viện thì nên cùng học viện đồng tâm hiệp lực, vượt qua ải khó!
Nhiều học sinh đồng thanh kêu lên:
– Chúng ta muốn cùng Thiên Đạo Viện cùng sống cùng chết!
Trong số người reo hò có học sinh không biết nội tình, bọn họ thật sự có nhiệt huyết. Cũng có học sinh muốn đục nước béo cò.
Một thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện thừa dịp nêu yêu cầu:
– Các lão nên mở tông thổ Thiên Đạo Viện, để chúng ta cùng các vị sư thúc bá kề vai chiến đấu, vượt qua ải khó!
Thiên Đạo Viện không đáp lại yêu cầu của học sinh ở lại, vẫn đóng chặt tông thổ. Trong năm đại viện còn giữ lại đại nhân vật Thiên Đạo Viện trấn thủ nhưng trừ số ít ra, cường giả Thiên Đạo Viện khác không lộ mặt, dường như bận ứng đối tai nạn.
Thiên Đạo Viện không đáp lại yêu cầu của học sinh năm đại viên nhưng Thần nhân Cơ Không Vô Địch vẫn không đi, thề muốn cùng Thiên Đạo Viện vượt qua khó khăn.
– Dù thế nào, Thiên Đạo Viện gặp khó khăn, là đệ tử trong học viện mỗi người đều có trách nhiệm!
Chương 462: Như hổ rình mồi (2)
Học sinh ở lại Thiên Đạo Viện đều phụ họa đề nghị của Thần nhân Cơ Không Vô Địch. Có thể nói lúc này Thần nhân Cơ Không Vô Địch hô một tiếng là thiên hạ theo, vị vua không ngai trong thế hệ trẻ.
Băng Ngữ Hạ cười bình luận các học sinh hào hiệp ở lại Thiên Đạo Viện là:
– Một đám người có thiên phú diễn kịch thật.
Băng Ngữ Hạ phẩy quạt, cười nói:
– Trời biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.
Tư Không Thâu Thiên cười gian nói:
– Đám học sinh Đại Thế viện chưa thấy cảnh đời thì tràn đầy nhiệt huyết. Nhàn Thế viện thì khó nói. Còn Thánh Thế viện, đám thiên tài yêu nghiệt có lai lịch lớn kia đều biết rõ trong lòng.
Lý Thất Dạ cười thản nhiên nói:
– Có thật lòng muốn cùng Thiên Đạo Viện vượt ải khó hay không rất nhanh sẽ thấy ngay. Ai trung thành với Thiên Đạo Viện, ai có âm mưu xấu xa, mấy ngày nữa sẽ biết.
Tư Không Thâu Thiên cười nói với Lý Thất Dạ:
– Mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn đó đi. Sau khi môn hộ mở ra chúng ta đi vào ngay, chờ công tử ra lệnh một tiếng là được.
– Chúng ta không vội đi vào.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Chờ xem kịch đi.
Tư Không Thâu Thiên vỗ ngực thề thốt:
– Có vào hay không công tử nói một tiếng là được, dù làm gì chỉ cần công tử ra lệnh, ta sẽ vượt lửa qua sông!
Tiểu Nê Thu liếc xéo:
– Ô, bây giờ muốn vuốt mông ngựa thì hơi muộn, bên cạnh công tử nhà ta không thiếu tay sai.
Tư Không Thâu Thiên không thèm quan tâm, gã cười tủm tỉm như thể không nghe thấy lời Tiểu Nê Thu nói.
– Các người cứ từ từ diễn kịch đi.
Băng Ngữ Hạ khép quạt lại, phong độ vô song:
– Ta hẹn cô nương đi dạo ngắm trắng. Ta đi trước đây, khi nào các người quyết định đi vào thì nói một tiếng.
Băng Ngữ Hạ rõ ràng là nữ nhân nhưng tỏ rõ cua nữ hài tử, đám người Tư Không Thâu Thiên không dám bình luận, trong lòng biết rõ nàng mà nổi giận thì không dễ chọc.
– Nha đầu, nàng không thể sửa phong cách sao?
Lý Thất Dạ nhìn Băng Ngữ Hạ:
– Một nữ hài tử cả ngày giả nam, không thấy mệt mỏi sao? Mặc lại đồ nữ, gả cho người đi.
Băng Ngữ Hạ không quan tâm, tiêu sái nói:
– Như thế nào? Ngươi ghen tỵ? Có phải ghen ghét ta được nữ nhân thích? Hay ghen tỵ ta có ba ngàn giai nhân?
Lý Thất Dạ ung dung nhìn Băng Ngữ Hạ:
– Nữ hài tử bên cạnh nàng không tệ, có một ít xứng là quốc sắc thiên hương. Nhưng ta chưa bao giờ thiếu nữ nhân, cần gì ghen tỵ nàng?
– Lớn lối quá!
Băng Ngữ Hạ liếc xéo Lý Thất Dạ:
– Có cần ta giới thiệu một cô nương cho ngươi không? Chưa biết chừng có thể mê hoặc ngươi. Công chúa Thanh Liên tông được không? Nàng khéo léo trang nhã, dịu dàng như nước, nếu ngươi gặp nàng không chừng sẽ rơi vào ôn nhu hương khó thoát ra được.
Băng Ngữ Hạ làm mai cho Lý Thất Dạ, xúi giục hắn tìm nữ nhân.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Băng Ngữ Hạ:
– Cửu Thiên Tiên Nữ cũng khó làm ta say đắm, nàng không cần tốn công. Theo ta thấy nàng ở lại làm nha đầu cho ta sai khiến, không chừng ta sẽ nói cho biết bí ẩn Tiệt Thiên Bi.
Từ vạn cổ đến bây giờ Lý Thất Dạ thấy biết bao nhiêu nữ nhân, năm xưa nữ kiếm thần tuyệt thế vô song theo bên cạnh Lý Thất Dạ chiếu rọi trăm ngàn vạn năm, sắc đẹp, dịu dàng hay thiên phú đều vượt trội.
Băng Ngữ Hạ liếc Lý Thất Dạ, kiêu ngạo nói:
– Xì, dẹp đi. Ta sẽ từ từ lần mò bí ẩn Tiệt Thiên Bi.
Xoẹt một tiếng, Băng Ngữ Hạ mở quạt giấy ra, xoay người đi.
Trường Hà tông hầm hừ nói:
– Hừ hừ! Cô nương này bỏ qua cơ duyên lớn, muốn làm tỳ nữ cho công tử sai khiến từ vạn cổ đến bây giờ . . .
Lý Thất Dạ trừng mắt, Tiểu Nê Thu im miệng ngay, nó suýt quên có mặt Trì Tiểu Điệp, Tư Không Thâu Thiên.
Từng ngày trôi qua, Thiên Đạo Viện không chỉ thiên địa tách ra, chấn động càng lúc càng mãnh liệt hơn. Cùng lúc đó, mặt đất Thiên Đạo Viện tỏa ánh sáng, càng ngày càng sáng rực rỡ. Sau này đến buổi tối có thể thấy trên bầu trời Thiên Đạo Viện lơ lửng từng lũ tiên quang, cực kỳ đồ sộ.
Nhìn kỳ tích đó, học sinh ở lại Thiên Đạo Viện hưng phấn nói:
– Môn hộ sắp mở?
Bọn họ đã quên Thiên Đạo Viện sụp nứt.
Bên ngoài Thiên Đạo Viện có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm từng thay đổi trong Thiên Đạo Viện. Nơi xa xôi, trong một tổ địa Đông Bách Thành, có đôi mắt sâu thẳm theo dõi Thiên Đạo Viện. Trung Đại Vực xa hơn, có đôi mắt đáng sợ nhìn Thiên Đạo Viện. Tây Hoang Dã càng xa không thể với tới cũng có đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn Thiên Đạo Viện chằm chằm.
Thiên Đạo Viện gặp tai họa lớn, đừng nói lão bất tử, lão tổ đại giáo trong Đông Bách Thành, mấy lão bất tử, lão tổ đại giáo khác trong ngũ hoang cũng thức tỉnh khỏi phong ấn. Một số cường giả trong truyền thuyết bao nhiêu năm ngủ say đều tỉnh giấc, các cặp mắt trong bóng tối theo dõi Thiên Đạo Viện, tựa như rắn độc núp trong hắc ám dõi theo con mồi.
Trong thành trấn bên ngoài Thiên Đạo Viện lục tục có môn phái, truyền thừa tập hợp thành đội, cường giả cao thủ trong tông môn tụ tập vị trí cách Thiên Đạo Viện gần nhất.
Lần này đối với đa số đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn không chỉ đến vì kỳ ngộ môn hộ, còn vì bản thân Thiên Đạo Viện. Nội tình Thiên Đạo Viện hay thiên địa tổ mạch đều làm người ta thèm nhỏ dãi.
Trong phút chốc giông tố kéo đến, một số môn phái thực lực yếu trong Đông Bách Thành cảm nhận được không khí khác lạ, các môn phái có tính toán riêng. Có môn phái định đục nước béo cò, có môn phái đóng kín sơn môn tránh xa sóng gió.
– Vạn cổ môn hộ Thiên Đạo Viện sẽ mở ra, Thiên Đạo Viện muốn cùng các phái thiên hạ cùng chưởng môn hộ này. Các tu sĩ thiên hạ đều có phần kỳ ngộ trong môn hộ. Mặc kệ xuất thân, lai lịch gì, khi vạn cổ môn hộ mở ra thì Thiên Đạo Viện nguyện ý mở rộng sơn môn, nghênh tiếp tu sĩ thiên hạ cùng vào môn hộ!
Trong lúc vô số người mưu tính thì Thiên Đạo Viện phát ra tuyến bố, trong một đêm tin tức truyền khắp giáo phái tông môn trong Đông Bách Thành.
Thiên Đạo Viện đột nhiên tuyên cáo thiên hạ khiến nhiều người ngây ngẩn. Đối với một số đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn sâu không lường được đã sớm âm mưu cướp Thiên Đạo Viện khi tai họa đến. Một số đại giáo tin tức nhanh nhạy nghe tiếng gió. Dù là trường hợp nào thì tất cả rục rịch, không chỉ phái thiên tài môn hạ bái vào Thiên Đạo Viện, có người âm thầm tập hợp thực lực núp ở nơi gần Thiên Đạo Viện nhất.
Giờ Thiên Đạo Viện bỗng tuyên bố hưởng chung môn hộ với người trong thiên hạ làm nhiều đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn ngạc nhiên. Vài lão bất tử âm mưu không kịp trở tay. Bọn họ từng vạch ra nhiều cái cớ, bọn họ có thể hùng dũng oai vệ vào Thiên Đạo Viện, hoặc nên nói là cái cớ cho bọn họ tấn công Thiên Đạo Viện bằng lẽ phải.
Nhưng Thiên Đạo Viện đột nhiên tuyên bố hưởng chung môn hộ với người trong thiên hạ, như thể trong một đêm mời hết người trong thiên hạ đến, phá vỡ kế hoạch thầm kín của vài lão bất tử.
Còn môn phái truyền thừa không biết nội tình vừa nghe tin tức này thì xôn xao lên. Trong phút chốc vô số môn phái, vô số tu sĩ kéo tới Thiên Đạo Viện trong một đêm.
Chương 463: Môn hộ trong truyền thuyết
– Môn hộ xa xưa trong truyền thuyết của Thiên Đạo Viện sắp mở ra. Đi mau, Thiên Đạo Viện đã lên tiếng rồi, ai nấy có phần!
Trong phút chốc vô số người chạy hướng Thiên Đạo Viện.
– Môn hộ cổ xưa là cái gì?
Một số tu sĩ không biết môn hộ cổ xưa là gì, đầu óc mơ hồ, nhưng thấy nhiều người kéo hướng Thiên Đạo Viện thì cũng hùa theo giúp vui. Trong phút chốc con đường đi thông Thiên Đạo Viện hình thành dòng nước lũ.
– Không biết môn hộ vạn cổ?
Lão tu sĩ nói:
– Truyền thuyết đó là nơi đi thông thần quốc hoặc tiên cảnh. Có biết Hạo Hải tiên đế không? Năm xưa Hạo Hải tiên đế được kỳ ngộ trong môn hộ vạn cổ, sau này trở thành vô địch, xây dựng Thiên Đế môn kỳ tích đáng sợ nhất từ vạn cổ đến bây giờ.
Có chưởng môn cực kỳ hưng phấn nói:
– Nghe nói trong môn hộ vạn cổ có bí kíp vô địch để lại từ thời đại thần thoại, chỉ cần tu luyện một bộ là sẽ vô địch thiên hạ, chịu tải thiên mệnh, trở thành tiên đế. Hạo Hải tiên đế chính là ví dụ sống!
– Nghe nói trong môn hộ vạn cổ có có ngàn vạn dược vương cổ xưa nhiều còn hơn cỏ dại, từng bụi từng bụi, ngươi nhổ cỡ nào cũng không hết! Tu luyện trong môn hộ vạn cổ một canh giờ mạnh hơn bên ngoài một trăm năm.
– Không chỉ thế, ta nghe nói bên trong có tiên binh trong truyền thuyết. Cầm tiên binh là càn quét bát hoang!
Trong phút chốc tin vỉa hè bay đầy, càng đồn càng quá mức, đến cuối cùng thành bước vào môn hộ vạn cổ sẽ làm tiên đế ngay.
Trong một đêm thiên địa chấn động, Đông Bách Thành náo nhiệt gà bay chó sủa, vô số tu sĩ xông hướng Thiên Đạo Viện. Có người ngự giá thần kiếm bay đi, có người ngồi thần châu đến, có người cưỡi ác điểu, có người đạo hạnh cạn thì đi bộ. Bọn họ liều mạng xông hướng Thiên Đạo Viện.
Trong một đêm tất cả môn phái truyền thừa Đông Bách Thành dốc hết sức kéo tới Thiên Đạo Viện. Đại giáo cổ phái cũng tốt, tiểu môn tiểu phái cũng thế, thậm chí tiểu tu sĩ, tiểu tán tu đều muốn chia một chén canh. Mọi người như nhập ma lao hướng Thiên Đạo Viện.
Trong nước lũ này hiếm hoi có môn phái, tu sĩ giữ bình tĩnh. Ngẫu nhiên có dăm ba môn phái, tu sĩ là còn tỉnh táo, bọn họ hăọc đóng sơn môn hoặc bế quan tu luyện, không muốn bị cuốn vào nước lũ.
Ngẫu nhiên có môn phái bình tĩnh đóng sơn môn nói:
– Môn hộ vạn cổ mở ra, đại giáo trong thiên hạ như hổ rình mồi. Miếng thịt mỡ như vậy làm sao chia cho chúng ta một miếng? Sợ là không ăn được miếng nào lại vời đến tai họa ngập đầu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong một đêm thiên kỵ ngang trời, vạn mã đạp vó. Trong đêm nay Hổ Khiếu tông, Thiên Nhạc thánh địa, Nộ Tiên thánh quốc, các truyền thừa cổ xưa cường đại dựng đạo đài, mở đạo môn đưa thiên quân vạn mã truyền tống đến Thiên Đạo Viện.
Còn binh mã sớm tụ tập tại thành trấn gần Thiên Đạo Viện thì đều dựng cờ xí, quang minh chính đại địa xuất hiện bên ngoài sơn môn Thiên Đạo Viện.
Trong thời gian ngắn ngoài Thiên Đạo Viện tụ tập biển người. Trăm phái ngàn môn, vô số cường giả giá lâm, vương hầu chân nhân, huyết khí như biển ùn ùn. Cổ thánh giá lâm, bễ nghễ bát phương. Có tin đồn thánh tôn thánh hoàng giá lâm nhưng không lộ mặt.
Đột ngột có nhiều môn phái kéo đến, các học sinh trong Thiên Đạo Viện lo sợ bất an. Một số học sinh xuất thân từ bình dân hy vọng vào môn hộ để được kỳ ngộ, bây giờ thiên hạ cùng hưởng môn hộ nghĩa là nhiều kẻ địch hơn, mạo hiểm tăng lớn hơn.
Môn hộ chưa xuất hiện Đông Bách Thành đã dấy lên gió tanh mưa máu. Bao nhiêu là môn phái, tu sĩ xung đột trên đường đến Thiên Đạo Viện, có người đã bị diệt môn!
Tạm thời bên ngoài Thiên Đạo Viện tụ tập nhiều nhất là đại giáo cường quốc, dù sao Trung Đại Vực cách Đông Bách Thành quá xa, khi bọn họ nhận được tin đã qua một đoạn thời gian. Vật khổng lồ biết tin từ trước sẽ không nói cho người khác.
Lý Thất Dạ ở trong Thiên Đạo Viện nhàn nhã tu luyện, Trì Tiểu Điệp đột nhiên báo cáo.
– Phụ hoàng của ta lĩnh đệ tử môn hạ đã đến, ở ngoài sơn môn.
Lý Thất Dạ nhíu mày nói:
– Sư Hống môn các người tham gia vào bãi nước đục này làm gì? Chút thực lực của các người không đủ để người ta nhét răng.
Lý Thất Dạ hiện đang ngồi trên bệ chờ câu cá lớn.
Trì Tiểu Điệp lắc đầu, nói:
– Ta cũng không biết, chỉ mới nhận được tin.
Trì Tiểu Điệp rất lo âu, mọi người đều thấy rõ sắp bắt đầu náo động, sơ sẩy một cái không chừng vời đến tai hạo ngập đều. Trì Tiểu Điệp ở bên cạnh Lý Thất Dạ nên không bị thần khí tiên trân gì đó làm mụ người.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Để ta gặp phụ thân của nàng.
Lý Thất Dạ không muốn xen vào chuyện người, nhưng hắn không hy vọng Trì gia diệt vong. Nghĩ tình Bách Chiến Thần Hoàng, Lý Thất Dạ đành ra mặt.
Trì Tiểu Điệp lập tức sắp xếp cho Lý Thất Dạ ngay,m trong lòng nàng cũng không hy vọng phụ hoàng mang theo Sư Hống môn tham gia vào dòng nước đục này. Sư Hống môn không cách nào so sánh với những vật khổng lồ.
Sư Hống môn đến, có thể nói là kéo hết cả môn tới. Trưởng lão, nguyên lão Sư Hống môn tự mình đến nơi, bọn họ cắm trại trong một sơn cốc cách sơn môn Thiên Đạo Viện năm trăm dặm.
Trì Tiểu Điệp sắp xếp Lý Thất Dạ nhanh chóng gặp hoàng chủ Sư Hống quốc, cũn là phụ thân của Trì Tiểu Điệp.
Thấy Lý Thất Dạ, Sư Hống hoàng chủ không dám vênh mặt tự kiêu.
Cơ Không Vô Địch vội khom lưng hướng Lý Thất Dạ:
– Đoạn thời gian này đa tạ Lý công tử chăm sóc cho tiểu nữ.
Từ khi Trì Tiểu Điệp đi theo Lý Thất Dạ, Sư Hống hoàng chủ là phụ thân của nàng, rất lo nữ nhi chịu thiệt thòi. Giờ gặp Trì Tiểu Điệp, thấy dáng vẻ của nàng thì Sư Hống hoàng chủ yên tâm hơn nhiều.
Trì Tiểu Điệp nói vài chuyện cho phụ thân, đương nhiên chuyện nào không thể nói thì nàng không nhắc một câu. Trì Tiểu Điệp không muốn làm Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới khó chịu. Trì Tiểu Điệp lén nhắc nhở phụ thân là Lý Thất Dạ đáng tin hơn bất cứ ai.
Cho nên khi gặp Lý Thất Dạ, Sư Hống hoàng chủ hết sức khiêm nhường.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, hắn nói thẳng:
– Không biết hoàng chủ tới đây vì việc gì? Chẳng lẽ là vì môn hộ Thiên Đạo Viện? Nếu đúng như thế thì xin hoàng chủ hãy nghe ta khuyên một câu, quay về đi. Hoàng chủ không dự đoán được chỗ này nguy hiểm nhiều cỡ nào, đây không phải kỳ ngộ mà là kiếp nạn lớn, cuối cùng có sống sót rời đi hay không cũng khó nói.
Sư Hống hoàng chủ giật mình, lây lại tinh thần lắc đầu, nói:
– Lý công tử hiểu lầm, lần này Sư Hống quốc chúng ta dốc hết lực lượng đến đây không phải vì kỳ ngộ môn hộ mà muốn giúp đỡ Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ bất ngờ:
– Giúp đỡ Thiên Đạo Viện?
Sư Hống hoàng chủ cười khổ nói:
– Đây là ý của giap hụ. Thiên Đạo Viện giúp đỡ Sư Hống môn chúng ta rất nhiều, khi gia phụ vào Thiên Đạo Viện truy tìm dấu chân tiên tổ từng nhận được ân huệ của Thiên Đạo Viện. Bây giờ Thiên Đạo Viện gặp khó khăn, gia phụ muốn chúng ta góp chút sức nhỏ giúp đỡ Thiên Đạo Viện.
– Sư Hống thánh hoàng xuất quan?
Lý Thất Dạ kinh ngạc hỏi:
– Nếu đúng vậy thì ta nên đi gặp mặt.
Chương 464: Sóng gió cầu hôn nhỏ
Sư Hống hoàng chủ vội trả lời:
– Mấy hôm trước gia phụ vừa xuất quan, hiện ở cổ các. Lý công tử muốn gặp gia phụ thì phải chờ thêm một thời gian, nghe gia phụ nói đang điều chỉnh trạng thái thể chất.
– Phụ thân của hoàng chủ chưa được thể thuật hoàn chỉnh?
Lý Thất Dạ nghe Sư Hống hoàng chủ nói liền hiểu ý. Sư Hống thánh hoàng là hậu nhân của Bá Tiên Sư Vương, tiếc rằng tiên thể chi thuật đã thất truyền. Sư Hống thánh hoàng từng quay về Thiên Đạo Viện tìm dấu chân tổ tiên, tất nhiên đã có thu hoạch.
Sư Hống hoàng chủ cười gượng nói:
– Cái này thì chỉ có gia phụ mới biết. Chờ gia phụ xuất quan, Lý công tử hãy nói chuyện với gia phụ đi.
Sư Hống hoàng chủ cũng đến nhưng ở trong Thừa cổ các, không gặp người ngoài. Đệ tử Sư Hống môn trừ đẳng cấp trưởng lão ra không ai biết lão tổ của bọn họ đã xuất quan.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Nhưng chuyện giúp đỡ Thiên Đạo Viện theo ta thấy thôi đi, các người cứ ngồi xem là được. Nếu tình hình không ổn hãy mau chóng quay về.
Lý Thất Dạ không muốn Sư Hống môn làm hỏng việc lớn của hắn, Lý Thất Dạ đang chờ câu cá.
Sư Hống hoàng chủ nghe Lý Thất Dạ nói, trầm ngâm hỏi:
– Ý của Lý công tử là . . .?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Hoàng chủ không tưởng tượng được nội tình của Thiên Đạo Viện đâu. Các lão tổ Thiên Đạo Viện có một vị không tầm thường, Thiên Đạo Viện sâu không lường được. Đối với Thiên Đạo Viện thì lão tổ đại giáo, lão bất tử phong ấn chẳng là gì. Dù là cường giả trong truyền thuyết cũng không đáng Thiên Đạo Viện lo lắng. Hay đối diện tồn tại bất hủ thì Thiên Đạo Viện dư sức chống đỡ.
– . . . Nói câu khó nghe, dù Sư Hống quốc dốc hết sức cũng như muối bỏ biển đại kiếp nạn. Bị cuốn vào đại kiếp nạn này sẽ là tai họa ngập đầu cho Sư Hống môn. Ta nghĩ Thiên Đạo Viện sẽ khắc ghi kỹ Sư Hống môn nhân nghĩa.
Lý Thất Dạ không mong Sư Hống môn làm hỏng việc của hắn và Thiên Đạo Viện, khi có chuyện hắn không rảnh cứu Sư Hống môn.
Sư Hống hoàng chủ trầm ngâm:
– Cái này . . .
Sư Hống hoàng chủ nói:
– Ta sẽ chuyển lời của lý công tử cho gia phụ. Gia phụ là người trí tuệ, sẽ có kết luận.
Tuy Lý Thất Dạ nói khó nghe nhưng là sự thật, Thiên Đạo Viện rốt cuộc mạnh đến mức nào? Đến bây giờ không ai biết.
Một đệ tử Sư Hống môn vội vàng chạy vào báo cáo:
– Bẩm bệ hạ, các lão Nộ Tiên thánh quốc dẫn theo đệ tử Tư Mã Long Vân đến chơi.
Sư Hống hoàng chủ nghe tin này tim rớt cái bịch, hỏi:
– Có chuyện gì?
Đệ tử do dự nhìn Trì Tiểu Điệp lại ngó Lý Thất Dạ, không nói nên lời.
Sư Hống hoàng chủ ra lệnh:
– Cứ nói thẳng đi, không sợ.
Đệ tử lắp bắp trả lời:
– Sợ . . . Sợ là tới cửa cầu hôn, đoàn người các lão mang theo lễ vật long trọng, đầy đủ.
Lòng Sư Hống hoàng chủ chìm xuống, ngày này rốt cuộc đến, điều gã không mong muốn nhất. Nếu vãn bối yêu nhau thì thôi, liên nhân với Nộ Tiên thánh quốc có thể nói là Sư Hống môn trèo cao. Nhưng làm phụ thân, Sư Hống hoàng chủ biết nữ nhi không hy vọng cuộc hôn nhân này. Sư Hống hoàng chủ không muốn miễn cưỡng nữ nhi, nhưng gã cũng biết chuyện này không đơn giản.
Lý Thất Dạ ngồi trên ghế chủ, cười tủm tỉm:
– Cho bọn họ vào đi.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nộ Tiên thánh quốc thật nhiệt tình, lúc này đến vì mỹ nhân hay vì tuyệt học đây?
Trì Tiểu Điệp im lặng không nói câu nào.
Sư Hống hoàng chủ thầm thở dài, ra lệnh:
– Hãy mời các lão và Tư Mã công tử vào đi.
Rất nhanh, đoàn người Tư Mã Long Vân dược mời vào, bọn họ nâng các rương sính lễ quý giá vào trong. Tư Mã Long Vân đi theo sư phụ đến, các lão sư phụ của gã chính là một vị cổ thánh, hơn nữa còn là đại thánh, huyết khí lâu dài thâm sâu, tuổi thọ còn dài, một nhân vật cường đại. Nếu thánh tôn thánh hoàng không xuất thế, các lão này có thể đứng ở đỉnh võ đài thời đại.
Các rương sính lễ quý giá được nâng vào, các rương báu mở nắp ra, bảo khí ngút trời, thần quang phun ra nuốt vào. Sính lễ quý giá làm người chấn động, thần thiết bảo kim, thánh thạch cổ đồng, linh dược đan thảo . . . có thể nói là cái gì cần có đều có.
Tư Mã Long Vân đi vào khi hắn Lý Thất Dạ cũng có mặt thì sắc mặt âm trầm, hừ lạnh.
Các lão, sư phụ của Tư Mã Long Vân có địa vị rất cao trong Nộ Tiên thánh quốc, mở miệng nói:
– Trì huynh, quý thiên kim và đồ nhi của ta từ nhỏ biết nhau. Tục ngữ nói đúng, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Cả hai đã đến tuổi thành hôn, đồ nhi của ta một lòng chung tình với Trì cô nương, hôm nay các ta đây mặt dày tới cửa cầu hôn.
Sư Hống hoàng chủ nhức đầu. Nộ Tiên thánh quốc muốn cưới nữ nhi của gã, chuyện này không đơn giản. Bên ngoài luôn đồn rằng tiên thể chi thuật của Nộ Tiên thánh quốc không hoàn chỉnh, bọn họ luôn tìm kiếm cách bù đắp đầy đủ. Sư Hống môn là một trong những đối tượng của Nộ Tiên thánh môn.
Sư Hống hoàng chủ bất đắc dĩ nói:
– Chung thân đại sự của nữ nhi nên để nàng lo, phải xem ý của tiểu nữ thế nào.
Các lão vội bảo:
– Trì huynh nói sai rồi. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Phụ nữ đồng ý, nhi nữ làm sao dám không nghe? Hai hài tử từ nhỏ biết nhau, tình đầu ý hợp, chuyện này chỉ cần Trì huynh nói một câu là được. Thánh hoàng chúng ta đã lên tiếng, nếu hôn sự được quyết định thì thánh hoàng, lão tổ sẽ chủ hôn cho, đây là việc cực kỳ vinh hạnh. Không chỉ với hai đứa trẻ, đây cũng là chuyện tốt hiếm có cho Sư Hống môn.
Tư Mã Long Vân đứng ra, chắp tay hướng Sư Hống hoàng chủ:
– Thế bá, tiểu điệt và Tiểu Điệp luôn mối tình thắm thiên, mong thế bá . . .
ư Mã Long Vân nói làm Trì Tiểu Điệp tức giận người run rẩy, mặt đỏ rực, trợn trừng mắt định lao ra nhưng bị Lý Thất Dạ ngăn lại.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Trước khi nói nhảm nên tiểu một bãi soi gương đi, bộ dáng ngươi như thế cũng dám nói?
Tư Mã Long Vân tức giận mặt đỏ rực, các lão sư phụ của gã đôi mắt lạnh lùng, sát ý dâng lên.
Các lão lạnh lùng hỏi:
– Ngươi là ai?
Lý Thất Dạ không thèm nhìn các lão, chậm rãi nói:
– Ta là ai không quan trọng, nhưng ta nói cho ngươi biết, Nộ Tiên thánh quốc các người nếu muốn liên nhân thì không có cửa. Mặc kệ Nộ Tiên thánh môn các người đến vì Tiểu Điệp hay tiên thể thuật, hoặc có ý đồ khác, nhân lúc còn sớm các người hãy từ bỏ đi.
– Tiểu bối không biết trời cao đất rộng!
Các lão hừ lạnh một tiếng:
– Việc lớn của Sư Hống quốc từ khi nào đến lượt tiểu quỷ chưa dứt sữa nhà ngươi quyết định?
Lý Thất Dạ lười nhìn các lão:
– Chuyện của Sư Hống quốc không cần ta quyết định, nhưng người bên cạnh ta thì ta có quyền. Bây giờ Trì nha đầu do ta bảo bọc, là người của ta, Nộ Tiên thánh môn các ngươi đừng xía vào!
Trì Tiểu Điệp bị Tư Mã Long Vân nói quàng xiên chọc tức điên, nghe Lý Thất Dạ nói xong ngây người, mặt đỏ rực, tim đập nhanh như có nai con nhảy. Trì Tiểu Điệp vứt hết cơn tức lên tận mây xanh, lòng nàng mềm nhũn. Đối với Trì Tiểu Điệp thì một câu nói đó đã đáng giá.
Chương 465: Tâm sự của Trì Tiểu Điệp (1)
Mặt Trì Tiểu Điệp đỏ hồng, cúi đầu, tay vò góc áo, nàng không nghe thấy gì khác hơn câu kia.
Lời Lý Thất Dạ nói làm Tư Mã Long Vân, các lão biểu tình cực kỳ khó xem.
Nét mặt các lão sa sầm, lạnh lùng nói:
– Trì huynh, chuyện của quý thiên kim để mặc một tiểu bối chưa dứt sữa nói bậy bạ sao? Chuyện này liên quan danh tiết của quý thiên kim.
Sư Hống hoàng chủ nhức óc, lắc đầu, nói:
– Không giấu gì các lão, việc này ta là phụ thân cũng không quyết định được, do tiểu nữ của ta quyết định.
Sư Hống hoàng chủ nhìn Trì Tiểu Điệp, hỏi:
– Điệp Nhi, có đồng ý hay không, hãy nói đi.
Đám người Tư Mã Long Vân cùng nhìn hướng Trì Tiểu Điệp, nàng chìm đắm trong hạnh phút bỗng chốc tỉnh táo lại. Trì Tiểu Điệp hít sâu, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ bình tĩnh ngồi trên ghế.
Trì Tiểu Điệp ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:
– Ta không gả, ta xin nhận tấm lòng ưu ái của Nộ Tiên thánh môn.
Trì Tiểu Điệp thốt lời làm Tư Mã Long Vân biểu tình cực kỳ khó xem. Tư Mã Long Vân tự cho mình cực cao, xuất thân Nộ Tiên thánh quốc, lại là thiên tài tu luyện, có thành tựu lớn ở cảnh giới vương hầu. Đi đến đâu Tư Mã Long Vân đều được vây quanh, nhưng hôm nay tới cửa cầu hôn bị từ chối.
Tư Mã Long Vân không nuốt trôi cục tức này:
– Chỉ bằng tiểu quỷ này xứng đôi với nàng sao?
Tư Mã Long Vân nhảy ra, lớn tiếng nói:
– Nàng đừng hồ đồ một phút bị tiểu súc sinh lừa! Tiểu Điệp, nàng và ta chính là trời sinh một đôi, địa thiết nhất song, gả vào Nộ Tiên thánh quốc là phong cảnh, môn đương hộ đối . . .
Vẻ mặt Trì Tiểu Điệp khó xem, quát:
– Đủ rồi, mời các người về đi!
Tư Mã Long Vân tức giận người run run, bị cướp đi tình yêu làm gã không nhịn nữa.
Tư Mã Long Vân lao ra chỉ vào Lý Thất Dạ, nói:
– Tiểu súc sinh, ngươi lăn ra đây cho ta! Hôm nay để xem ai mới xứng đôi Tiểu Điệp. Hôm nay ngươi và ta đấu sinh tử, người sống sót mới có tư cách cưới Tiểu Điệp!
Trì Tiểu Điệp nổi giận:
– Muốn chiến cần gì hắn ra tay?
Trì Tiểu Điệp đứng ra, lạnh lùng nói:
– Để ta đấu với ngươi.
Tư Mã Long Vân tức hộc máu, gã chỉ vào Lý Thất Dạ, rống to:
– Tiểu súc sinh, núp sau lưng nữ nhân có gì hay?
Trì Tiểu Điệp định đứng ra nhưng bị Lý Thất Dạ ngăn lại.
Lý Thất Dạ từ từ đứng dậy:
– Tự mình đi ra hay chờ ta đánh ra ngoài?
– Grao!
Tiếng trâu rống vang lên, người Tư Mã Long Vân tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, như có thần ngưu nhập xác, huyết khí dâng trào cuồn cuộn như nước lũ vỡ đê.
Tư Mã Long Vân rống to:
– Tiểu súc sinh, ăn một đấm của ta!
Tư Mã Long Vân bộc lộ thể hoàng kim mãng ngưu, đánh ra một đấm dời núi lấp biển, tiếng ầm ầm không dứt bên tai.
– Cút!
Lý Thất Dạ con ngươi co rút, sức lực hùng dũng, huyết khí trấn ngục, vung tay lên đập bể khung trời đánh vào Tư Mã Long Vân.
Rầm!
trấn ngục thần thể va chạm hoàng kim mãng ngưu thể, kết cuộc không cần nghĩ. Một là tiên thể một là thể tiên thiên, cách biệt một trời một vực. Tư Mã Long Vân bị Lý Thất Dạ đấm bay ra ngoài, đụng thủng vách tường. Tư Mã Long Vân bay xa thật xa.
Các lão thấy đồ đệ của mình bị Lý Thất Dạ đánh bay, biến sắc mặt quát to:
– Tiểu bối . . .!
Lý Thất Dạ lười nhìn các lão, bình tĩnh nói:
– Hôm nay ta nể mặt Trì hoàng chủ, nghĩ tình các người tới cửa là khách nên không giết người. Lần sau còn dám tới khiêu khích ta là đập nát hắn ra!
Lý Thất Dạ nói xong xoay người đi.
Trì Tiểu Điệp im lặng đi theo Lý Thất Dạ.
Sư Hống hoàng chủ than thở, nói với các lão:
– Các lão, người trẻ tuổi có thế giới của họ, chuyện này ta cũng làm chủ không được. Trì ta cảm kích các lão và Nộ Tiên thánh quốc yêu mến, mời các lão quay về.
Các lão biểu tình cực kỳ khó xem, cuối cùng giậm chân mang theo sính lễ, Tư Mã Long Vân bị thương trở về. Các lão cứ nghĩ đích thân gã tới cửa cầu hôn, lại có thánh hoàng Nộ Tiên thánh quốc chống lưng, chư lão ủng hộ, Sư Hống môn muốn từ chối cũng khó. Nhưng không ngờ Sư Hống môn từ chối lời cầu hôn, còn bị Lý Thất Dạ nhục nhã, các lão tức giận run người. Nộ Tiên thánh quốc quyết đòi lại mối nhục này.
Lý Thất Dạ không quay về Thiên Đạo Viện ngay. Trì Tiểu Đao cũng đến, gã nghe nói Lý Thất Dạ tới chơi thì vội vàng chạy đi gặp.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý của Trì Tiểu Đao, cười nói:
– Xem ra đã ôm được mỹ nhân?
Trì Tiểu Đao là người sáng sủa khéo nói nhưng trước đó gã có chút cô tịch, giờ thì khác hẳn, tinh thầnp hơi phới, mặt mày hồng hào, nhìn là biết đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Bị Lý Thất Dạ giễu cợt làm Trì Tiểu Đao xấu hổ cười gượng:
– Không giấu gì Lý huynh, ta cũng muốn ôm mỹ nhân về nhưng Bảo Vân thế gia rất khó qua. Bây giờ Hổ Khiếu tông đang dồn ép gắt gao, Tiểu Vân không muốn, Bảo Vân thế gia thì rất vui vẻ liên nhân với Hổ Khiếu tông.
Trì Tiểu Đao không giấu giếm Lý Thất Dạ, gã theo đuổi được Bảo Vân công chúa cũng nhờ hắn ủng hộ.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Có gì khó? Chỉ cần thích, mang nàng về là được. Bảo Vân thế gia không đồng ý thì ngươi cướp người, trực tiếp vác nàng về.
Trì Tiểu Đao dở khóc dở cười, gã không thể bá khí giống Lý Thất Dạ.
Trì Tiểu Đao cười gượng:
– Ta cũng muốn nhưng ta hy vọng làm theo quy tắc, nếu được Bảo Vân thế gia công nhận, Tiểu Vân vui vẻ gả cho ta vẫn tốt hơn, mọi người đều vui.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu gia gia của ngươi đã xuất quan thì để hắn đi cầu hôn thay ngươi, chỉ cần Bảo Vân công chúa đồng ý cùng ngươi thì mọi chuyện dễ làm. Nếu Bảo Vân thế gia cảm thấy Sư Hống môn các người không đủ sức nặng cũng không sao, hôm nào ta kéo mấy đại nhân vật tới cho ngươi nở mặt, đạp Hổ Khiếu tông xuống, để Bảo Vân thế gia vui vẻ gả công chúa của bọn họ cho ngươi.
Lý Thất Dạ rất hâm mộ Trì Tiểu Đao, hết sức ủng hộ hôn sự của gã. Chỉ cần Bảo Vân công chúa đồng ý gả cho Trì Tiểu Đao thì mọi chuyện dễ giải quyết.
Trì Tiểu Đao vội vàng khom người:
– Đa tạ Lý huynh!
Trì Tiểu Đao cười nói:
– Ta chắc chắn sẽ đi cầu hôn, mặc kệ Bảo Vân thế gia có làm khó dễ thì ta sẽ cố gắng đến khi nào Bảo Vân thế gia vừa lòng thì thôi. Làm như vậy tiểu Vân cũng sẽ vui vẻ, được Bảo Vân thế gia ủng hộ, nàng gả cho ta không còn tiếc nuối.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Cách nghĩ rất tốt.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
Lý Thất Dạ quan tâm:
– Sau khi ôm mỹ nhân về hãy chăm chỉ tu luyện, ngươi đã thành công sửa mệnh, đừng lãng phí thiên phú.
Trì Tiểu Đao cảm kích nói:
– Lý huynh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm Lý huynh thất vọng!
Từ khi quen Lý Thất Dạ đến bây giờ Trì Tiểu Đao luôn được hắn giúp đỡ nhiều, thậm chí thay đổi số phận cho gã, đây là ân đức lớn với gã.
Lý Thất Dạ dặn dò Trì Tiểu Đao:
– Ta tạm ở đây vài ngày chờ gia gia của ngươi đi ra, nếu khi tu luyện có chỗ nào không hiểu cứ đến tìm ta hỏi.
Lý Thất Dạ xoay người đi.