Đế Bá Audio Podcast
Tập 92 [Chương 456 đến Chương 460]
❮ sautiếp ❯Chương 456: Diệu Quang Cự Tử
Thấy cảnh tượng kỳ lạ, các học sinh rợn tóc gáy. Tu luyện “Diêu Quang truy tiên” chẳng phải tương đương với khó bị giết sao? Gặp đối thủ muốn giết mà giêt hoài không chết làm người ta sợ hãi.
Lý Thất Dạ lắc người, túm Quỷ Phù Thụ dậy, một tay bóp cổ gã. Quỷ Phù Thụ vừa sống lại còn rất yếu ớt, không phải đối thủ của Lý Thất Dạ.
– Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất.
Viện chủ Thánh Thế viện lên tiếng khuyên:
– Tha cho hắn một mạng thì có sao?
Lý Thất Dạ một tay xách Quỷ Phù Thụ lên, hắn nhìn gã:
– Để ta suy nghĩ.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Vừa rồi có người hỏi ta muốn chết kiểu nào.
– Ngươi . . .!
Đối diện đôi mắt thản nhiên của Lý Thất Dạ làm Quỷ Phù Thụ rùng mình, gã luôn tâm cao khí ngạo lúc này lòng sợ hãi. Quỷ Phù Thụ sợ thật.
Quỷ Phù Thụ la hét hăm dọa:
– N . . . Nếu . . . Nếu ngươi dám giêt ta thì Diêu Quang cổ quốc tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Đối địch với Diêu Quang cổ quốc, toàn Đông Bách Thành không có chỗ cho ngươi sống yên!
Quỷ Phù Thụ sợ chết khiếp, gã vội lấy xuất thân ra đe dọa Lý Thất Dạ.
Quỷ Phù Thụ hăm dọa làm Lý Thất Dạ bật cười:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhìn Quỷ Phù Thụ hùng hổ uy hiếp, nói:
– Diêu Quang cổ quốc?
Lý Thất Dạ nghiêng đầu, nghẫm nghĩ nói:
– Diêu Quang cổ quốc là thứ gì? Hù ta sợ được sao?
Viện chủ Thánh Thế viện thở dài, nhìn bộ dáng của Lý Thất Dạ là lão biết ngay Quỷ Phù Thụ chết chắc, ai khuyên cũng không cứu được. Viện chủ Thánh Thế viện trải đời nhìn bao nhiêu người, làm sao không nhận ra Lý Thất Dạ không sợ đe dọa?
Quỷ Phù Thụ cao giọng quát:
– Chư hiền Diêu Quang cổ quốc ta đều ở đây, dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng chết chắc!
Quỷ Phù Thụ hăm dọa làm Lý Thất Dạ híp mắt, thản nhiên nói:
– Nếu ngươi không hù dọa, ta nghĩ tình ngươi trọng sinh không chừng sẽ tha cho ngươi một mạng, hiện tại ngươi đe dọa làm tay ta run. Đôi tay ta run thì sẽ lỡ bóp chết ngươi.
Lúc này một thanh âm vang lên:
– Ngươi thả hắn ra là tốt nhất.
Thánh quang chiếu khắp trăm vạn dặm, một người đạp không bước tới như trăm thánh mở đường, chư hiền che chở khi y một bước đạp tới tựa như thần tử giáng trần.
Đây là một thanh niên, toàn thân tỏa thần quang. Thanh niên vóc dáng thon dài, tuấn tú vô song, trán khảm một khối bảo ngọc bẩm sinh, cực kỳ hấp dẫn.
Khi thấy thanh niên thần quang rực rỡ, các học sinh biến sắc mặt.
Có học sinh hét thất thanh:truyện đao tu audio
– Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ!
Học sinh đến từ Thánh Thế viện cũng sa sầm nét mặt. Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, đây là một vị thiên tài yêu nghiệt, có tin đồn gã đã lên đến cổ thánh.
Nhìn thanh niên như thần tử xuất hiện, học sinh Đại Thế viện biến sắc mặt nói:
– Diệu Quang Cự Tử đến!
Khí thế của Diệu Quang Cự Tử chấn nhiếp, dù là học sinh Đỉnh Thế viện nhắc tới gã cũng biến sắc mặt.
Tại Đông Bách Thành không bao nhiêu người muốn đối địch với Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, không chỉ vì gã xuất thân từ Diêu Quang cổ quốc, quan trọng hơn bản thân Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ sâu không lường được.
Có học sinh nhỏ giọng nói:
– Một thân kiêm thuật song đế.
Nhìn Diệu Quang Cự Tử làm bọn họ hoảng hốt.
Học sinh Đại Thế viện càng không trêu vào loại thiên tài yêu nghiệt cao cao tại thượng này nổi. Ở trong mắt học sinh Đại Thế viện thì Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ là một ngọn núi lớn cao không thể với tới, cự tử trong thế hệ trẻ, so với Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ tướng cách biệt một trời một vực.
Truyền thuyết Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ kiêm tu vô thượng đế thuật của Diêu Quang tiên đế cùng Phục Ma tiên đế, dung hợp quán thông. Đừng nói là thế hệ trẻ không dám tranh phong, dù là cổ thánh thế hệ trước nhắc đến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ cũng biến sắc mặt.
Trong Đông Bách Thành từng có một câu, nếu thánh tôn không ra e rằng không ai ngăn Diệu Quang Cự Tử được.
Từng có người ham vui xếp hạng tài tuấn thế hệ trẻ trong Đông Bách Thành, nếu nói Tiên nữ Mai Tố Dao xếp hạng nhất thì Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ là hạng hai.
Có học sinh nhìn Diệu Quang Cự Tử như thần tử, lẩm bẩm:
– Một thân thạch thể lại tu luyện thành máu thịt, còn trẻ đã có thành tựu như thế, đúng là lợi hại. Hèn gì chư lão Diêu Quang cổ quốc cho rằng hắn có thể vấn đỉnh thiên mệnh.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ là thạch nhân tộc, từ lâu trước kia gã đã tu luyện thạch thể thành xác thịt, dung nạp thiên địa đại đạo.
Thạch nhân tộc là một trong các đại tộc đương thời. Thuở xa xưa có người xếp thạch nhân tộc vào yêu tộc, nhưng thạch nhân tộc không chịu thừa nhận, tự hình thành một tộc độc lập. Thạch nhân tộc có thiên phú dị bẩm, có được thạch thể siêu cường đại.
Vì vậy từ vạn cổ đến bây giờ thạch nhân tộc không chỉ đoàn kêt mà còn rất cường đại, không giống yêu tộc hỗn tạp nhiều thay đổi, vàng thau lẫn lộn.
Thạch nhân tộc trời sinh thạch thể nhưng nếu muốn chân chính bước lên đỉnh, thậm chí vấn đỉnh thiên mệnh thì bọn họ phải tu luyện thạch thể thành xác thịt. Vì xác thịt là cơ thể tốt nhất thế giới chịu tải dung nạp, luyện hóa tế tự thiên địa tinh khí tối.
Trong thạch nhân tộc giữ ưu thế thạch thể rất lớn, nhưng khi cơ thể tu luyện được xác thịt nghĩa là tăng vọt, tu luyện nhiều vị trí cơ thể có máu thịt ba nhiêu nghĩa là càng cường đại, có tiềm lực tương lai càng lớn.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ là thiên tài ghê gớm, gã không chỉ một thân kiêm thuật song đế, dáng sợ hơn khi gã rất trẻ tuổi tu luyện thạch thể thành xác thịt, chỉ có thạch cốt ngay giữa trán là không thể luyện thành.
Thạch cốt giữa trán Diệu Quang Cự Tử như ngọc, trông giống vật trang sức hơn, tăng nét hấp dẫn cho gã.
Mắt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ sáng như đuốc, thần quang bay vọt, dị tượng lộ ra như thần tử trên trời, làm người ta khâm phục.
– Thả hắn ra, Diêu Quang cổ quốc ta sẽ không truy cứu chuyện này.
Thiên kiêu nào trong thế hệ trẻ trông thấy phong độ như thần của Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ đều cảm thán, xấu hổ không bằng.
Mọi người nín thở nhìn Lý Thất Dạ. Học sinh Đại Thế viện toát mồ hôi lạnh thay Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp chém Hoàng Phủ Phượng, Lý Thất Dạ đánh bại Quỷ Phù Thụ giành sĩ diện cho Đại Thế viện, làm các học sinh Đại Thế viện thấy rất sung sướng, tự hào.
Nhưng bây giờ Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ xuất hiện làm học sinh Đại Thế viện lo cho Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp. Đối địch với Tổ Hoàng Võ, với Diêu Quang cổ quốc thì không có kết cuộc tốt.
Học sinh Đỉnh Thế viện thì người nhạt. Hoàng Phủ Phượng, Quỷ Phù Thụ xuất thân từ Đỉnh Thế viện, hai người thua làm các học sinh Đỉnh Thế viện mất hết mặt mũi, tương đương tát vào mặt Đỉnh Thế viện. Nay Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ ra mặt khiến các học sinh Đỉnh Thế viện cho rằng Lý Thất Dạ chết chắc.
Học sinh Đỉnh Thế viện cười khẩy nói:
– Thứ không biết sống chết, dám trêu vsào Diêu Quang cổ quốc, sợ chết không có chỗ chôn.
Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh thản nhiên liếc Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, một tay giơ Quỷ Phù Thụ lên cao.
Chương 457: Diêu Quang cổ quốc tính cái gì (1)
Lý Thất Dạ hờ hững hỏi:
– Nếu ta không thả thì sao?
– Giết không tha!
Con ngươi Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ co rút, thần qung đáng sợ tuôn ra như ánh ban mai, thần quang như lửa bắn lên cao.
Thấy sư huynh Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ giá lâm, Quỷ Phù Thụ phồng lá gan cao giọng quát:
– Tiểu tạp chủng, mau thả ta! Đến lúc đó sẽ không đơn giản là giết ngươi! Đối địch với Diêu Quang cổ quốc ta, với Diêu Quang cổ quốc bách tộc ta, đạp diệt tông môn của ngươi, đồ sạch cửu tộc nhà ngươi!
Diêu Quang cổ quốc là cường quốc có nhiều chủng tộc nhất Đông Bách Thành. Đệ tử Diêu Quang cổ quốc ít có nhân tộc, có thể nói Diêu Quang cổ quốc là cổ thánh thu nhận nhiều tu sĩ các tộc, con dân nhất Đông Bách Thành.
Diêu Quang cổ quốc được gọi là nước bách tộc cũng có lý. Hai vị tiên đế của Diêu Quang cổ quốc không thuộc nhân tộc, Diêu Quang tiên đế chính là thạch nhân tộc, Phục Ma tiên đế là Thiên Ma tộc, bởi vậy mới bảo Diêu Quang cổ quốc có bách tộc.
Mạng sống của Quỷ Phù Thụ nằm trong tay người khác nhưng gã vẫn kiêu ngạo như vậy, điều này khiến nhiều học sinh khó chịu, nhất là học sinh Đại Thế viện. Nhưng nghĩ đến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ có mặt, nghĩ sau lưng bọn họ có Diêu Quang cổ quốc chống lưng, dù không phục thì các học sinh đành bất đắc dĩ thở dài. Vào phút mấu chốt này hành động sáng suốt nhất là tha mạng cho Quỷ Phù Thụ, dù gì đã đánh bại gã, có mặt mũi rồi. Tha mạng cho Quỷ Phù Thụ, không kết thù sống chết với Diêu Quang cổ quốc là sáng suốt nhất.
Học sinh Đại Thế viện mở miệng nói:
– Lý đạo huynh, hòa thuận vẫn hơn, luận bàn một chút là được.
Học sinh Đại Thế viện đang đưa bậc thang cho Lý Thất Dạ xuống.
Lý Thất Dạ làm Đại Thế viện hãnh diện, các học sinh Đại Thế viện càng nên đoàn kết với nhau vào lúc này. Mọi người thấy rõ Lý Thất Dạ đâm lao phải theo lao, nếu hắn giết Quỷ Phù Thụ sẽ bị Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ vô tình đánh chết, kết thù sinh tử với Diêu Quang cổ quốc.
Vì tọa bạc thang cho Lý Thất Dạ, các học sinh Đại Thế viện lên tiếng khuyên nhủ, hy vọng hắn và Trì Tiểu Điệp an toàn rút ra khỏi bão tố này.
Học sinh Đại Thế viện khác khuyên:
– Đúng vậy! Lý học trưởng, mọi người luận bàn một chút là được, cần gì đánh nhau chết sống?
Bọn họ tìm bậc thang cho Lý Thất Dạ, giữ lại mặt mũi.
Học sinh Đỉnh Thế viện cười khẩy nói:
– Ha ha, một đám nhà quê đê tiện cũng biết đoàn kết, tìm bậc thang.
Học sinh Đỉnh Thế viện nói làm học sinh Đại Thế viện tức điên, nhưng bọn họ cố nhịn, lên tiếng khuyên ngăn Lý Thất Dạ. Đối với học sinh Đại Thế viện thì bảo vệ Lý Thất Dạ, để hắn an toàn rút lui mới là quan trọng nhất.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nhìn xuống Lý Thất Dạ, cao cao tại thượng nói:
– Sự kiên nhẫn của ta có hạn.
Quỷ Phù Thụ nghe học sinh Đại Thế viện khuyên Lý Thất Dạ, dù mạng sống nằm trong tay hắn nhưng gã đã không còn sợ hãi.
Quỷ Phù Thụ cười khẩy nói:
– Ha ha, lúc này mới định tìm bậc thang xuống? Muộn rồi! Tiểu tạp chủng, hiện tại còn kịp xin lỗi nhận sai với ta!
Mạng Quỷ Phù Thụ nằm trong tay Lý Thất Dạ mà gã quá kiêu ngạo, các học sinh Đại Thế viện tức điên.
– Chỉ bằng vào ngươi? Bằng vào Diêu Quang cổ quốc? Có là gì?
Lý Thất Dạ ung dung cười nói:
– Đừng nói là Diệu Quang Cự Tử gì đó, dù lão tổ của các ngươi tự mình đến thì ta vẫn sẽ giết ngươi!
Bùm một tiếng, chín mặt trời bay lên, bỗng chốc thái dương tinh hỏa giăng khắp thiên địa.
Quỷ Phù Thụ bị đốt cháy, gã gào thét:
– Không!!!
Quỷ Phù Thụ không dám tin mọi thứ là sự thật, có sư huynh ủng hộ nhưng Lý Thất Dạ vẫn giết gã!
Tiếng hét văng vẳng, trong phút chốc Quỷ Phù Thụ bị đốt thành tro, bụi bay khỏi tay Lý Thất Dạ, không còn một mẩu xương. Chín mặt trời vô tình đốt cháy, trời còn bị đốt thủng chứ nói gì một thân xác?
Trong khoảnh khắc này mọi người ngây ngẩn. Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ tự mình đến, có Diêu Quang cổ quốc làm chỗ dựa nhưng vẫn không cứu được Quỷ Phù Thụ. Ngay trước mắt bao người, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đốt Quỷ Phù Thụ ra tro.
Hành động quá kiêu ngạo, mới rồi Quỷ Phù Thụ còn ngông cuồng thách thức nhưng so với Lý Thất Dạ thì không đáng một đồng. Ngay trước mắt bao người, Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ khoe ra vũ lực đe dọa, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đốt chết Quỷ Phù Thụ. Lý Thất Dạ hoàn toàn không xem Diệu Quang Cự Tử ra gì, không để Diêu Quang cổ quốc vào mắt. Đây là cái tát vào mặt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, vào Diêu Quang cổ quốc.
Nhiều người ngẩn ngơ, học sinh Đỉnh Thế viện hút ngụm khí lạnh.
– Muốn chết!
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nổi giận, huyết khí ngập trời, thần quang như kiếm. Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ vươn ra một tay, các sợi pháp tắc kêu leng keng, bàn tay to nghiền ép hư không, trấn áp thánh vương!
Ong ong ong ong ong!
Đóng băng vạn dặm, tiên băng như kiếm. Trong khoảnh khắc đó từng cột huyền băng khổng lồ đâm lên mặt đât, mỗi cây huyền băng như thần kiếm kèm theo kiếm khí ngút trời chặn lại bàn tay to của Diệu Quang Cự Tử.
Một thanh âm trong trẻo vang lên:
– Như thế nào? Tổ Hoàng Võ, chỉ cho phép Diêu Quang cổ quốc các ngươi khi dễ người, không cho người ta ăn hiếp lại?
Một thiếu nữ phẩy quạt bước tới, một cô nương nữ giả nam trang, phong độ phiên phiên, trọc thế công tử, làm bao nhiêu thiếu nữ khuynh tâm, trừ Băng Ngữ Hạ ra còn ai?
Băng Ngữ Hạ đột nhiên xuất hiện ngăn Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ lại, cách ăn mặc như thiếu niên làm các học sinh ngơ ngác nhìn nhau.
Băng Ngữ Hạ, truyền nhân Băng Vũ cung. Mặc dù Băng Vũ cung thường điệu thấp nhưng không ai dám khinh thường.
Lý Thất Dạ liếc Băng Ngữ Hạ, bình tĩnh nói:
– Tiểu cô nương, chuyện nơi này không liên quan nàng. Đã có người kiếm ta gây sự thì ta sẽ tự tay bẻ gãy xương người đó.
Băng Ngữ Hạ liếc xéo Lý Thất Dạ, khép quạt bước lên Đoạn Long đài, phong độ hút hồn.
Băng Ngữ Hạ nói:
– Ai bảo ta muốn giúp ngươi? Ta chỉ khiêu chiến Diêu Quang cổ quốc.
– Băng cô nương, hãy suy nghĩ kỹ lại!
Mắt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ bắn ra tia sáng thần uy lăng nhân, khí thôn sơn hà. Dù là đối thủ đều phải công nhân Tổ Hoàng Võ phong độ xuất sắc.
Băng Ngữ Hạ cầm quạt vỗ lòng bàn tay, ung dung nói:
– Tổ Hoàng Võ, ta cần gì suy nghĩ? Mọi người đều nói ngươi một thân tu thuật song đế, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi dung hợp quán thông như thế nào? Nhìn xem đế thuật của ngươi vô địch hay Tiệt Thiên Thủ của ta giỏi hơn!
Băng Ngữ Hạ khiêu chiến Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ làm mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng ngẫm nghĩ thì Đông Bách Thành không chỉ có Tổ Hoàng Võ, Bá Hạ, Hổ Nhạc mới được kiêu ngạo. Đông Bách Thành thời đại bàn về danh vọng thì ba người nổi nhất, khiến người nghe biến sắc mặt. Có người cho rằng tương lai thiên hạ là võ đài của Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, Bá Hạ, Hổ Nhạc.
Sự thật thì Băng Ngữ Hạ truyền nhân Băng Vũ cung có kém gì cho cam?
Chương 458: Diêu Quang cổ quốc tính cái gì (2)
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, Bá Hạ luôn trong mắt không có ai, khiêu chiến nhiều thiên tài, ngạo thị chư hùng. Hôm nay Băng Ngữ Hạ muốn đánh tan nhuệ khí của bọn họ cũng không có gì không được.
Như Băng Ngữ Hạ đã nói, chẳng lẽ Đông Bách Thành chỉ cho Diêu Quang cổ quốc ăn hiếp người, không cho người ta khi dễ lại?
Học sinh Thánh Thế viện cũng im lặng. Tuy Băng Ngữ Hạ vào Nhàn Thế viện nhưng thực lực, phong độ của nàng lấn át nhiều thiên tài yêu nghiệt Thánh Thế viện.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ không sợ khiêu chiến:
– Tốt, ta muốn nhìn xem Tiệt Thiên Thủ Băng Vũ cung vô địch như thế nào!
Mặt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ trầm xuống, huyết khí như chân long phóng lên cao. Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ bước ra một bước, đẩu chuyển tinh di, động đất như có thần thú thức tỉnh. Người Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ phát ra khí thế hùng hồn làm các học sinh run rẩy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời đất lắc lư. Ban đầu mọi người tưởng Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ cường đại đến mức rung động đất đai, nhưng giây sau thiên địa rung động dữ dội hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất nứt ra, Đoạn Long đài cũng bị nứt nẻ. Một khe hở to hiện ra trước mặt mọi người. Chớp mắt trời sụp đất nứt, nhiều học sinh chứng kiến cảnh tượng đáng sợ. Trong Thiên Đạo Viện, nhiều sơn phong nứt ra, từng tòa cổ điện thần lâu sụp đổ.
– Có chuyện gì???
Nhiều học sinh giật mình, bọn họ bay lên cao né khỏi trời sụp đât nứt.
Keng!
Chợt có tiếng ngân vang khắp thiên địa. Lãnh thổ vô tận trong Thiên Đạo Viện bỗng có vô số tiên quang bắn lên cao, trong phút chốc từng đại đạo pháp tắc thô to như ngân hà khóa mặt đất, trấn áp biến dị dưới đất ngăn trời đất quay cuồng.
Ngay giây phút trời sụp đất nước thì vô thượng đạo cơ tổ uẩn bên dưới Thiên Đạo Viện đã trấn áp cuộc biến dị.
– Xảy ra chuyện gì?
Nhiều học sinh biến sắc mặt, đặc biệt là học sinh Đại Thế viện, Nhàn Thế viện đạo hạnh khá yếu cảm giác như tận thế đến.
Có mấy học sinh Thánh Thế viện đôi mắt sâu thẳm, dường như đã hiểu điều gì.
Viện chủ Thánh Thế viện trầm giọng nói:
– Về hết đi, ai về viện nấy, tạm thời đừng đi ra ngoài.
Nhiều học sinh nhìn viện chủ Thánh Thế viện, muốn biết chuyện gì xảy ra. Nhưng viện chủ không chịu nói, ra lệnh các học sinh về viện của mình.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nhìn chằm chằm vào Băng Ngữ Hạ, Lý Thất Dạ, không ra tay nữa, gã xoay người bỏ đi.
Băng Ngữ Hạ nhỏ giọng nói:
– Sắp xảy ra.
Băng Ngữ Hạ dứt khoát rời đi.
Các học sinh cảm thấy không ổn, lục tục rời đi trở về học viện của mình, hy vọng viện chủ có thể nói rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Lý Thất Dạ đang định quay về thì viện chủ Thánh Thế viện bước tới nói:
– Lý công tử, lão tổ muốn gặp công tử.
Lý Thất Dạ nhìn viện chủ Thánh Thế viện, dặn dò Trì Tiểu Điệp:
– Các người về trước, ta đi chút rồi về.
Viện chủ Thánh Thế viện dẫn Lý Thất Dạ vào sâu bên trong Thiên Đạo Viện, chỗ dó vượt qua phạm vi năm đại viện, chỉ đại nhân vật mới được vào.
Trong mtọ tòa cổ điện, Lý Thất Dạ thấy Bành lão đạo sĩ Trường Sinh Viện. Đừng nhìn Bành lão đạo sĩ lôi thôi, lão thuộc đẳng cấp lão tổ Thiên Đạo Viện. Viện chủ Thánh Thế viện dẫn Lý Thất Dạ đến nơi, khom người lặng lẽ rời đi.
Bành lão đạo sĩ nhìn Lý Thất Dạ, lắc đầu, nói ngay:
– Sợ là Vực Thần không được nữa.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Ngươi bảo không được ý chỉ cái gì? Tuổi thọ hao mòn hay cái khác?
Vẻ mặt Bành lão đạo sĩ nghiêm túc nói:
– Không phải cạn kiệt tuổi thọ.
Bành lão đạo sĩ biểu tình nghiêm túc nói:
– Vực Thần có xu hướng nhập ma, mới rồi đột nhiên nôn nóng, các vị sư đệ hợp sức miễn cưỡng trấn an nó.
Vừa rồi Thiên Đạo Viện đột nhiên trời sụp đất nứt là do Vực Thần nóng nảy, nếu nó phát cuồng thì chẳng phải là hủy diệt Thiên Đạo Viện hay thậm chí toàn Đông Bách Thành?
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút nói:
– Môn hộ các người sắp mở, Vực Thần có cảm ứng với Hư Không Môn.
Nếu nói Tiểu Nê Thu đến từ Hư Không Môn chỉ là suy đoán của Vạn Tướng Chân Thần thì Vực Thần đúng là ra từ Hư Không Môn. Tiếc rằng khi Vực Thần ra khỏi Hư Không Môn nó còn rất nhỏ, trừ tổ tiên Thiên Đạo Viện ôm nó ra, bản thân Vực Thần cũng khó nói rõ quan hệ giữa mình và Hư Không Môn.
Bành lão đạo sĩ nói:
– Đúng vậy! Vực Thần có suy tính chắc chắn môn hộ sẽ mở, trước kia cũng có mở. Nhưng những lần trước Vực Thần không nôn nóng như vậy, Vực Thần không kiềm chế được bản thân, Vực Thần chỉ đành phong ấn mình để tránh nhập ma hủy hoại Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Thiên Đạo Viện các người thành cũng Vực Thần, mà thua cũng do Vực Thần.
Lý Thất Dạ trầm ngâm nói:
– Lần này khác với bình thường, có lẽ là cơ hội tìm hiểu môn hộ Thiên Đạo Viện các người.
Bành lão đạo sĩ khẽ thở dài:
– Mấy vị sư đệ đã bàn bạc, khi môn hộ mở ra sẽ đón chào người trong thiên hạ đến, cho phép bất cứ ai vào trong.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Như thế nào? Các người cũng được tin tức?
Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:
– Trên đời không có gì không lọt gió. Một số người mưu đồ Thiên Đạo Viện ta, đây không phải bí mật gì. Nếu đến thì Thiên Đạo Viện ta sẽ mở rộng cửa đón khách.
Lý Thất Dạ sờ cằm nói:
– Chắc Thiên Đạo Viện các người sẽ không lấy vãn bối của bọn họ khai đao đi?
Bành lão đạo sĩ nheo mắt nói:
– Cái này thì khó nói.
Bành lão đạo sĩ cười tủm tỉm:
– Thiên Đạo Viện mở rộng cửa cho thiên hạ là đã đủ, nếu có người chưa thỏa mãn thì đưng trách Thiên Đạo Viện chúng ta giơ đồ đao!
Thiên Đạo Viện không phải thiện nam tín nữ gì, không hiền chút nào. Thiên Đạo Viện sừng sững đến bây giờ, nó trải qua nhiều huyết chiến. Bình thường Thiên Đạo Viện tự xưng là học viện, chiêu nhận đệ tử trong thiên hạ, giảng dạy giải thích thắc mắc. Nhưng khi cần thiết Thiên Đạo Viện sẽ huyết tẩy bát phương!
– Đã có người gom đủ vài đế khí, mời tiên đế chân khí.
Bành lão đạo sĩ cười nói:
– Ha ha, vài người cho rằng Thiên Đạo Viện gặp tai họa đến nơi, tận thế. Miếng thịt mỡ như vậy có biết bao nhiêu người muốn cắn một miếng! Đến khi đó đến dễ nhưng đi thì khó.
Lý Thất Dạ lờ mờ đoán được:
– Các người định làm sao?
Một vài lão già sớm ngửi được không khí khác lạ, tai họa đến, Thiên Đạo Viện chờ chết.
Ánh mắt Bành lão đạo sĩ lạnh lùng nói:
– Theo hiểu biết cá nhân ta thì không hy vọng ngươi vào môn hộ. Nếu những người thèm muốn Thiên Đạo Viện, muốn môn hộ không chịu điều đình thì trong môn hộ là địa ngục Tu La!
Bành lão đạo sĩ nhắc nhở Lý Thất Dạ trước.
Đừng nhìn Bành lão đạo sĩ bất cần đời, lão trải qua bao nhiêu sóng gió to, khi hành động thì tuyệt đối sát phạt dứt khoát, máu lạnh vô tình.
– Các người định đại khai sát giới trong môn hộ?
Lý Thất Dạ đã hiểu ý đồ của Thiên Đạo Viện, đóng cửa đánh chó.
Lý Thất Dạ trầm ngâm một chút, lắc đầu, nói:
– Muốn cởi gút cần người thắt nút, Vực Thần của các người xao động, muốn giải quyết dứt khoát cần tìm trong môn hộ.
Chương 459: Hợp sức
– Đóng cửa đánh chó cũng vì bất đắc dĩ.
Bành lão đạo sĩ lắc đầu, nói:
– Ngươi nói cũng có lý, nhưng bây giờ tuổi thọ của Vực Thần đã tận, rời khỏi thì huyết thạch không tốt cho nó. Nếu Vực Thần vào môn hộ sẽ bị ảnh hưởng càng lớn, nhập ma nóng nảy thì không ai giúp được nó. Ở lại tổ địa, có tiên tổ để lại vô thượng thần chú sẽ áp chế tâm ma của Vực Thần.
– Các người thành cũng Vực Thần, thua cũng do Vực Thần.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Năm xưa nên sớm cho Vực Thần trở về hoặc tọa hóa, luôn tục mệnh diên thọ đến hôm nay chưa chắc là việc tốt.
Bành lão đạo sĩ cười khổ, nhắc nhở Lý Thất Dạ:
– Hãy chuẩn bị đi, không thể tránh khỏi huyết chiến, bị cuốn vào sóng gió này dù là ai cũng khó lành lặn rút lui.
Lý Thất Dạ bật cười, bình tĩnh nói:
– Người không thể lành lặn rút lui sẽ không là ta. Nhưng đúng là không thể tránh khỏi huyết chiến. Thiên Đạo Viện các người định một lưới bắt hết, đồ diệt vạn địch, đẩy ngã vạn quốc.
Lý Thất Dạ nói làm Bành lão đạo sĩ con ngươi co rút:
– Đồ diệt vạn địch, đẩy ngã vạn quốc!
Bành lão đạo sĩ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, cười nói:
– Đùa vui thật, Thiên Đạo Viện ta luôn yêu thích hòa bình, sao có thể làm chuyện như vậy?
– Lão đạo sĩ, đừng giả bộ với ta. Thiên Đạo Viện các người có nội tình thế nào, quá khứ ra sao ta hiểu rõ hơn ngươi. Nếu Thiên Đạo Viện yêu thích hòa bình thì đừng mơ sừng sững đến hôm nay.
Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ:
– Ta không nói nhảm với ngươi nữa, hoặc là vất vả một lần rồi thôi, hoặc chờ Vực Thần cuồng bạo phá hủy Thiên Đạo Viện. Sau đó Thiên Đạo Viện đối diện những cường địch rắp tâm bất lương đi.
– . . . Ta biết Thiên Đạo Viện có vài lão bất tử như ngươi, nhưng ngươi cảm thấy các người sẽ chịu được các đợt cường công sao? Đặc biệt là lúc Vực Thần cuồng bạo nhập ma. Khi đó dù Ma Cô ra tay chưa chắc ổn định được Vực Thần cuồng bạo nhập ma. Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi!
Lý Thất Dạ nói làm tim Bành lão đạo sĩ run lên. Bành lão đạo sĩ là lão bất tử sống rất lâu, đừng bị bề ngoài nhếch nhác của lão đánh lừa, lão có đạo hạnh sâu không lường được. Bành lão đạo sĩ là lão tổ Thiên Đạo Viện. Bị Lý Thất Dạ chọc thủng sự thật, nếu là người khác sẽ bỏ ngoài tai, nhưng Bành lão đạo sĩ nhận ra điều gì.
Bành lão đạo sĩ hít sâu, lão nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm một lúc lâu sau nói:
– Đây không phải chuyện giỡn chơi. Một khi đồ vạn địch, Thiên Đạo Viện sẽ đối địch với thiên hạ.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Thiên Đạo Viện sợ đối địch với thiên hạ sao? Thế cục Thiên Đạo Viện đã như vậy rồi, dù các người không muốn đối địch thì thiên hạ cũng sẽ chống lại các người! Thiên Đạo Viện chiếm mảnh thiên địa này ai cũng thèm thuồng, bây giờ Thiên Đạo Viện gặp tai họa, mỗi người đều muốn chia một chén canh. Khối thịt mỡ này có ai không muốn cắn một miếng? So với chờ tai họa đến mới đồ sát vạn địch chẳng bằng ra tay trước, đồ vạn địch rồi tính.
Bành lão đạo sĩ chậm rãi nói:
– Một ít đế thống cổ quốc không dễ chọc, đặc biệt là tồn tại thủ hộ thần.
Bành lão đạo sĩ đã động tâm.
Lý Thất Dạ cười thản nhiên nói:
– Ngươi có từng thấy mấy thủ hộ thần đi rong khắp thiên hạ chưa? Dù là thủ hộ thần thì sao? Ta biết bây giờ Vực Thần không thể xuất chiến, nhưng đồ vạn địch trước rồi giải quyết vấn đề Vực Thần, chuyện kế tiếp chắc không cần ta nói nhiều?
Bành lão đạo sĩ lặng im.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chuyện này thì ta có thể giúp Thiên Đạo Viện một phen. Một vì ta muốn mượn mấy thứ của Thiên Đạo Viện dùng, hai là ta thu phí bỏ công ra. Vấn đề là ngươi có quyền quyết định trong Thiên Đạo Viện không? Ngươi có tin vào năng lực của ta không? Nếu ngươi không thể tự quyết định thì bỏ đi.
– Làm như thế nào?
Bành lão đạo sĩ trầm giọng hỏi:
– Chỉ cần yêu cầu của ngươi hợp lý thì mọi chuyện có thể bàn lại!
Bành lão đạo sĩ đồng ý cách nói của Lý Thất Dạ, ra tay trước là hơn.
Lý Thất Dạ híp mắt cười tươi rói:
– Vậy mới đúng, cùng ta diễn một vở kịch đi.
Trong ánh nắng, hai hàm răng của Lý Thất Dạ đặc biệt sáng chói.
Bành lão đạo sĩ nhìn hàm răng trắng của Lý Thất Dạ, nhìn nụ cười tươi như ánh nắng, không hiểu sao Bành lão đạo sĩ là lão bất tử sống thật lâu cảm thấy rợn tóc gáy. Bành lão đạo sĩ như trông thấy một con mãnh thú há to mồm máu nuốt người.
Khi Lý Thất Dạ quay về Đại Thế viện, đám tỷ muội của Trì Tiểu Điệp còn ở chơi. Mấy chục thiếu nữ tụ tập lại rất là náo nhiệt. oanh thanh yến ngữ, mềm giọng hờn dỗi. Các thiếu nữ hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi người một vẻ, rất mát mẻ.
Lý Thất Dạ quay về, các cô nương đang cười đùa bỗng chốc im lặng. Lúc nhìn Lý Thất Dạ, các thiếu nữ cứng người, không ai nói chuyện.
Trước đó đám tỷ muội Trì Tiểu Điệp còn trêu chọc Lý Thất Dạ, khi ấy các nàng cảm thấy hắn chỉ là một tiểu quỷ đáng yêu, mồm mép. Các thiếu nữ cứ nghĩ Lý Thất Dạ là đường đệ của Trì Tiểu Điệp, một đám cô nương tụ tập lại ngứa miệng trêu chọc Lý Thất Dạ.
Giờ đây cái nhìn của các nàng đối với Lý Thất Dạ đã thay đổi. Thiếu niên trông nhỏ hơn bọn họ trở nên đáng sợ rất nhiều so với tưởng tượng. Đồ Quỷ Phù Thụ, khiêu khích Tổ Hoàng Võ, bá khí biết mấy, kiêu ngạo biết bao. Các nàng không nhìn ra thiếu niên làm sao có thực lực đáng sợ đến vậy.
Bất giác các cô nương kính sợ thiếu niên trước mắt, không dám trêu ghẹo Lý Thất Dạ như trước nữa. Từ khi trở về các thiếu nữ có hỏi Trì Tiểu Điệp về lai lịch của Lý Thất Dạ, nhưng nàng giữ im lặng về chuyện này.
Thấy Lý Thất Dạ về, các thiếu nữ im lặng.
Cuối cùng công chúa nước láng giềng nói với Trì Tiểu Điệp:
– Tiểu Điệp, chúng ta đi về trước.
Lý Thất Dạ không níu giữ, cười nói:
– Các vị tỷ tỷ đi từ từ, có rảnh đến chơi.
Các thiếu nữ không dám mở miệng trêu ghẹo Lý Thất Dạ nữa, chào hắn rồi đi ngay. Trì Tiểu Điệp tiễn các tỷ muội ra ngoài.
Sau khi các thiếu nữ đi, còn mỗi công chúa nước láng giềng ở lại, nàng là tỷ muội chơi thân với Trì Tiểu Điệp nhất.
– Tiểu Điệp, hãy nói thật với ta đi, hắn có thật không phải vị hôn phu của ngươi không?
Trì Tiểu Điệp dở khóc dở cười, thầm than, lắc đầu, nói:
– Không có chuyện đó.
Công chúa nhỏ giọng nói:
– Lần sau ngươi đến nước ta làm khách, giúp ta mời hắn đến chơi được không?
Nói đến đây mặt công chúa đỏ hồng, có vẻ công chúa phóng khoáng này hơi thích Lý Thất Dạ.
Trì Tiểu Điệp nhìn bộ dáng của công chúa nước láng giềng, thầ thở dài. Trì Tiểu Điệp không muốn đả kích công chúa. Đối với Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp không dám nói hiểu rõ hắn nhưng biết sơ, nàng hiểu mong ước của công chúa sẽ không thành hiện thực. Băng Ngữ Hạ có ghê gớm không? Về thiên phú, xuất thân, sắc đẹp đều hơn xa bọn họ, nhưng Lý Thất Dạ không thèm đặt Băng Ngữ Hạ vào lòng chứ nói gì đến các nàng?
Trì Tiểu Điệp không muốn tàn nhẫn phá vỡ mộng đẹp của công chúa, nhẹ gật đầu, nói:
– Nếu có dịp đến nước các người thì chắc chắn ta sẽ kêu hắn.
Chương 460: Đại tai nạn bắt đầu
Trì Tiểu Điệp tiễn các thiếu nữ đi hết, nàng quay về phòng thấy Lý Thất Dạ nhắm mắt dưỡng thần. Trì Tiểu Điệp ngồi yên một bên cùng Lý Thất Dạ, không lên tiếng.
Một lúc lâu sau Lý Thất Dạ mở mắt ra, chậm rãi nói:
– Sắp bắt đầu hỗn loạn, điều này không tránh khỏi. Nàng quay về hay ở lại?
Trì Tiểu Điệp hít sâu, mắt nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, gật đầu, nói:
– Ta ở lại.
Thái độ Trì Tiểu Điệp kiên quyết, nàng đã đặt quyết tâm.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Bão tố sắp đến, hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, huyết chiến đâm thủng trời!
Trì Tiểu Điệp gật đầu, tuy nàng không biết huyết chiến gì nhưng Lý Thất Dạ trịnh trọng như thế chắc trận chiến này rất trầm trọng.
– Mệt chết mất!
Tiểu Nê Thu đột nhiên xuất hiện như chui ra từ linh vực khác, xuất quỷ nhập thần.
Thấy Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp ngồi chung một chỗ, Tiểu Nê Thu ngó hắn lại nhìn nàng, cười ranh mãnh hỏi:
– Chắc ta không quấy nhiễu các người? Hì hì, nếu ta có quấy rầy thì các người cứ tiếp tục, tiếp tục đi, cứ xem như ta không xuất hiện.
Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu:
– Ngứa da phải không? Mau nói vụ việc cho ta biết.
Trì Tiểu Điệp thì mặt đỏ rực, vội đứng dậy nói:
– Ta đi làm điểm tâm cho ngươi.
Trì Tiểu Điệp vội vàng bỏ đi.
Chờ Trì Tiểu Điệp rời đi, Tiểu Nê Thu cười nham nhở bò lên ghế dựa lớn ngồi chễm chệ, cười nói với Lý Thất Dạ:
– Công tử gia, cô nương này không tệ, theo ta thấy nàng bị công tử dạy dỗ ngày càng ngoan, biết tiến lùi, có chừng mực, giữ nàng lại cũng được.
Lý Thất Dạ liếc Tiểu Nê Thu, thản nhiên nói:
– Chuyện của ta từ khi nào do ngươi quyết định?
Tiểu Nê Thu cười gượng, vội nói:
– Ha ha, ta chỉ đề nghị, chỉ đề nghị. Bẩm công tử gia, có phát hiện lớn!
Lý Thất Dạ phấn chấn tinh thần hỏi:
– Phát hiện lớn gì?
Tiểu Nê Thu lấy ra một thứ đưa cho Lý Thất Dạ, nói:
– Công tử nhìn xem đây là cái gì? Ta dám bảo đảm thứ này chưa từng xuất hiện trong mấy lần môn hộ mở trước đây.
Lý Thất Dạ cầm lây thứ Tiểu Nê Thu đưa, đó là một vật như tia sáng đen, mỏng tựa cây kim tỏa ánh sáng đen, có thể cắn nuốt thời gian, siêu đáng sợ.
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút:
– Thời không loạn mang!
Lý Thất Dạ nhìn vật trong tay mình, chậm rãi nói:
– Chẳng lẽ lần này mở ra môn hộ đi thông động thiên lĩnh vực có vấn đề?
Tiểu Nê Thu lắc đầu, nói:
– Ta không biết, chưa từng thấy qua thứ này. Nhưng có thể tưởng tượng khi môn hộ mở, bên trong có rất nhiều không môn đi tới các thiên địa. Thứ này xuất hiện nghĩa là môn hộ chưa mở đã có không môn bị hỗn loạn, thậm chí tan vỡ. Cái này cần bao nhiêu lực lượng cường đại?
Lý Thất Dạ nheo mắt:
– Ta từng thấy thứ này.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Nó từng xuất hiện một lần tại Thiên Đạo Viện, thật lâu trước kia, lần đó Vực Thần sinh ra, Thế Giới Thụ hiện!
Nghe Lý Thất Dạ nói, Tiểu Nê Thu chấn động, hút ngụm khí lạnh:
– Thế Giới Thụ!?
Tiểu Nê Thu hét thấdt thanh:
– Thế Giới Thụ chẳng phải là truyền thuyết sao!?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Đó không phải truyền thuyết, tiếc rằng lần kia không thể trèo lên, không chuẩn bị đầy đủ.
Tiểu Nê Thu sững sờ tại chỗ thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nói:
– Chắc chắn môn hộ sẽ mở trong đoạn thời gian này, chúng ta phải làm sao?
Lý Thất Dạ híp mắt, bên trong lóe tia sáng đáng sợ:
– Mặc kệ Hư Không Môn có xuất hiện thật không, nếu Thế Giới Thụ hiện ra, dù không có Hư Không Môn cũng chẳng sao. Lần này tuyệt đối không bỏ qua nó!
– Đằng sau Hư Không Môn là cái gì? Thế Giới Thụ đại biểu cho cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Từ vạn cổ đến bây giờ ít ai biết được, trừ phi ngươi đi qua Hư Không Môn, trèo lên Thế Giới Thụ, nếu không thì chẳng ai biết bí mật ẩn sau nó.
Tiểu Nê Thu cảm thán rằng:
– Bà nội nó, Cửu Đại Thiên Bảo, đúng là bí ẩn. Hèn gì từ vạn cổ đến bây giờ tiên đế, chân thần đều muốn tìm hiểu bí mật phía sau nó.
Lý Thất Dạ lấy ra một báu vật ném cho Tiểu Nê Thu:
– Ngươi hãy đeo cái này đi, phối với pháo to của ngươi.
– Linh vực không luân!
Trông thấy thứ trong tay mình, Tiểu Nê Thu giật mình kêu lên:
– Đây là báu vật Phi Dương tiên đế gian lận lừa vào tay, từ sau khi Phi Dương tiên đế mất thì nó cũng mất tích. Lão chủ nhân tìm linh vực không luân rất lâu nhưng không thấy.
– Thứ này còn có tác dụng khác nhưng tạm thời trang bị thành vũ khí cho ngươi.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Đã tới lúc chúng ta đại khai sát giới!
Tiểu Nê Thu hưng phấn:
– Đại khai sát giới?
Tiểu Nê Thu xoa tay nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Ta thích nghe câu này nhất! Đã lâu không làm một vố lớn, đến lúc đó công tử muốn ta làm gì cứ ra lệnh một tiếng!
Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
– Chờ đi, sẽ có lão bất tử thiếu kiên nhẫn.
Mấy ngày trôi qua, Thiên Đạo Viện xảy ra biến dị, mỗi ngày đất đai đều lắc lư. Có lúc nghiêm trọng xuất hiện các khe nứt, mảnh đất thiên địa thoáng chốc trở nên vô cùng yếu ớt.
Trong phút chốc lòng người hoảng sợ, đặc biệt là đám học sinh hai hạ viện Đại Thế viện, Nhàn Thế viện. Đột nhiên xuất hiện tai nạn như vậy làm nhiều học sinh thấp thỏm lo âu, mọi người không biết chuyện gì xảy ra. Thiên Đạo Viện giữ kín kẽ chuyện này, có học sinh hỏi viện chủ nhưng viện chủ không chịu nói nhiều.
Nhìn núi nứt nẻ, từng tòa nhà cao tầng sụp đổ làm các học sinh Thiên Đạo Viện phập phồng lo sợ như tận thế đến.
Phản ứng với đột biến này, học sinh Đại Thế viện, Nhàn Thế viện thấp thỏm lo âu, còn học sinh Đỉnh Thế viện, Thánh Thế viện thì khác.
Bọn họ là thiên tài xuất thân từ đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn, biết chút ít nội tình mà học sinh Nhàn Thế viện, Đại Thế viện không biết. Thiên Đạo Viện đột nhiên gặp tai nạn, các học sinh Đại Thế viện, Nhàn Thế viện hoảng loạn. Đa số học sinh Đỉnh Thế viện, Thánh Thế viện thì đây là một cơ hội, bọn họ chờ đợi cơ hội vạn năm khó gặp này từ lâu.
Mặt đất nứt ra ngày càng dữ dội, rốt cuộc Thiên Đạo Viện tuyên bố cho các học sinh nghỉ học.
Thiên Đạo Viện nói:
– Tai nạn giáng xuống Thiên Đạo Viện, lãnh thổ nguy hiểm. Vì an toàn, bây giờ các học sinh trong trường hãy về nhà tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, chờ tai nạn qua đi lại trở về.
Thiên Đạo Viện phát ra thông báo nhưng không bắt buộc các học sinh đi. Nếu học sinh năm đại viện muốn đi thì Thiên Đạo Viện vui vẻ mở đạo môn đưa về, còn muốn tiếp tục ở lại thì Thiên Đạo Viện không ép.
Nghe Thiên Đạo Viện tuyên bố, nhiều học sinh ngây ngẩn. Đặc biệt là học sinh xuất thân bình dân càng thấy lo âu. Bọn họ khó khăn lắm mới bái vào Thiên Đạo Viện, hy vọng có ngày học thành tài tốt nghiệp, nhưng bây giờ Thiên Đạo Viện xảy ra tai nạn làm các học sinh không kịp trở tay.
Lúc này Thiên Đạo Viện bắt đầu đưa đệ tử đi, trong vòng một ngày Thiên Đạo Viện lần lượt mở ra đạo môn đưa những đệ tử đạo hạnh cạn đi.
– Nghe nói đệ tử dưới vương hầu đều được Thiên Đạo Viện đưa đi hết!
Đột ngột biến dị, tin tức kinh thiên nổ tung trong học sinh Thiên Đạo Viện.