Đế Bá Audio Podcast
Tập 94 [Chương 466 đến Chương 470]
❮ sautiếp ❯Chương 466: Tâm sự của Trì Tiểu Điệp (2)
Lý Thất Dạ đi, Trì Tiểu Điệp không vội theo hắn, nàng muốn nói chuyện với đệ đệ.
Trì Tiểu Đao nháy mắt với tỷ tỷ của mình, cười toe hỏi:
– Tỷ, các người tiến triển sao rồi?
Trì Tiểu Điệp cáu kỉnh nói:
– Tiến triển gì? Đừng nói bậy bạ, làm hỏng danh dự của hắn thì không hay.
Trì Tiểu Đao cười nói:
– Ô, tục ngữ nói khuê nữ gả đi toàn bênh người ngoài, quá đúng. Tỷ chưa gả đi mà đã nói giúp cho Lý huynh, nếu gả rồi còn sao đây? Hì hì, tỷ thế này không giống tỷ trước kia chút nào. Trước kia tỷ là con người rất kiêu ngạo.
– Đừng nói bậy bạ!
Trì Tiểu Điệp vừa xấu hổ vừa tức giận trừng Trì Tiểu Đao:
– Làm gì có chuyện đó?
Trì Tiểu Đao không để bụng, cười tủm tỉm nói:
– Tỷ, ta ủng hộ tỷ. Chắc chắn tỷ sẽ làm được, đệ đệ chờ uống rượu mừng của tỷ.
Trì Tiểu Đao trêu cợt, Trì Tiểu Điệp chỉ im lặng, lòng thầm thở dài.
Trì Tiểu Đao hỏi dồn:
– Tỷ? Sao vậy? Có tâm sự gì hãy nói ra, không chừng ta sẽ giải buồn cho.
Trì Tiểu Điệp lắc đầu, nói:
– Không có gì.
Lòng Trì Tiểu Điệp nặng trĩu.
Trì Tiểu Đao quan tâm hỏi:
– Là vì Lý huynh?
Tình cảm hai tỷ đệ rất tốt, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Trì Tiểu Đao là đệ đệ đương nhiên hy vọng tỷ tỷ có bến cảng hạnh phúc.
Trì Tiểu Điệp lặng im.
Trì Tiểu Đao sốt ruột hỏi:
– Chẳng lẽ Lý huynh không thích tỷ?
Một lúc lâu sau Trì Tiểu Điệp buông tiếng thở dài:
– Sao ta biết?
Trì Tiểu Điệp khẽ nói:
– Dù là thiếu cung chu Băng Vũ cung cũng chỉ được hắn thu làm tỳ nữ.
Khi Lý Thất Dạ nói câu đó với Băng Ngữ Hạ, nàng biết hắn không đùa, hắn nghiêm túc. Băng Ngữ Hạ tuyệt thế vô song, sắc đẹp, thiên phú đều khó có chỗ soi mói, nếu phải xét nét thì chỉ mỗi khuyết điểm thích mặc đồ nam. Lý Thất Dạ chỉ nhận Băng Ngữ Hạ làm tỳ nữ.
Trì Tiểu Đao cũng im lặng, gã từng nghe Lý Thất Dạ nói câu đó. Nếu là người khác sẽ bị cho rằng phát điên, ngông cuồng, vô tri, nhưng Trì Tiểu Đao biết Lý Thất Dạ không nói đùa, cũng không phải ngông cuồng gì. Có thể nói đối với Lý Thất Dạ thì thiên chi kiêu nữ tuyệt thế vô song, mỹ mạo khuynh quốc như Băng Ngữ Hạ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Thiên chi kiêu nữ như Băng Ngữ Hạ đều không lọt vào mắt Lý Thất Dạ nổi, tỷ của gã thì sao? Xuất thân, sắc đẹp, thiên phú đều không sánh bằng Băng Ngữ Hạ.
Trì Tiểu Đao hỏi:
– Tỷ có dự tsnh gì không?
Trì Tiểu Điệp ngước lên nhìn phương xa, hít sâu.
Trì Tiểu Điệp nhẹ giọng nói:
– Ta muốn ở lại bên cạnh hắn!
Mặt Trì Tiểu Điệp nóng ran, nàng thầm siết chặt nắm tay, cổ vũ bản thân.
Đối với Trì Tiểu Điệp thì danh phận không quan trọng, chỉ cần được ở bên Lý Thất Dạ là nàng đã rất mãn nguyện.
Trì Tiểu Đao thầm than, gã biết tỷ tỷ đã rơi vào vực sâu. Trước đây tỷ của gã tâm cao khí ngạo, cho rằng Lý Thất Dạ là kẻ lừa đảo. Cuối cùng Trì Tiểu Điệp không ngăn được sức hấp dẫn tiếu ngạo thiên hạ, nghễ bễ bát phương, bí ẩn khó lường của Lý Thất Dạ, nàng đã chìm đắm vào.
Nếu người khác nghe đoạn đối thoại này sẽ rất khó tin. Dù Trì Tiểu Điệp không phải thiên chi kiêu nữ đỉnh cao nhất thì cũng là kim chi ngọc diệp của Sư Hống quốc, xinh đẹp động lòng người. Bao nhiêu thiếu niên tài tuấn muốn cưới Trì Tiểu Điệp, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn đi theo bên một thiếu niên.
Trì Tiểu Đao cổ vũ cho tỷ tỷ:
– Tỷ, ta tin ty sẽ làm được.Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù(công dã tràng) nếu không có Địa …Tại Sao ư là lòng thăm không đáy? hay do không cúng dường ?…?
Trì Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười nói:
– Ngươi cũng nên sớm lấy Bảo Vân công chúa về đi, sau này bình tâm tu hành. Hy vọng thế hệ này chúng ta sẽ lấy lại vinh diệu tổ tiên, không uổng uy danh của tổ tiên.
Trì Tiểu Điệp càng hiểu biết nhiều về tổ tiên thì càng thấy hãnh diện. Tiên tổ Bách Chiến Thần Hoàng hay ngoại tổ Bá Tiên Sư Vương đều là nhân vật phong vân thiên hạ. Trì Tiểu Điệp là hậu nhân của Trì gia, nàng hy vọng có ngày lấy lại vinh diệu của tổ tiên, phát dương quang đại truyền thừa của tổ tiên.
Trì Tiểu Đao tự khuyến khích mình:
– Tỷ, ta sẽ cố gắng hết sức!
Lý Thất Dạ ở lại, Sư Hống thánh hoàng chưa đi ra nhưng Nhạc Nghị đã đến. Nhạc Nghị đặc biệt tới chỗ Sư Hống môn cắm trại, gã đến trong bí mật, người ngoài không biết. Bên ngoài đồn rằng Nhạc Nghị đã cùng đệ tử rút khỏi Thiên Đạo Viện.
Nhạc Nghị bí mật đến, mang theo một tin tức truyền cho Lý Thất Dạ:
– Lý huynh, lão tổ kêu ta truyền lời là mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
– Lão tổ nhận được tin tức đáng tin cậy, đối phương có bảy món tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí đến đây. Cụ thể do lão tổ đại giáo nào ra tay thì tạm thời còn trong bí mật.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Bảy món tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí, bỏ vốn lớn thật.
Ít nhất có hai đế thống tiên môn mới bỏ vốn lớn như vậy được. Muốn một hơi lấy ra bảy món tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí, nhìn khắp thiên hạ không có mấy đế thống tiên môn lấy ra dược.
Lần này kẻ địch đã lên kế hoạch sẵn, ôm ý định tất thắng tiến đến. Bọn họ muốn một hơi đánh chiếm Thiên Đạo Viện, nếu không đã chẳng mời nhiều tiên đế bảo khí, tiên đế chân khí đến.
Bất cứ ai khi biết bí mật này sẽ sợ hãi tiêu tiểu trong quần. Bảy món tiên đế bảo khí, hai tiên đế chân khí, có thể đánh chìm Đông Bách Thành, sẽ trở thành cuộc chiến đáng sợ như Hắc Long vương, Lăng Không tiên đế đấu với nhau.
Nhạc Nghị âm thầm rời đi, Lý Thất Dạ kêu Tiểu Nê Thu tới.
Lý Thất Dạ nhìn trời đêm đầy sao, chậm rãi nói:
– Đại đồ sát bắt đầu!
Tiểu Nê Thu hưng phấn:
– Ha ha ha ha ha ha!
Tiểu Nê Thu xoa tay nói:
– Đã lâu không đại khai sát giới, ha ha ha ha ha ha! Lần này phải giết đã ghiền!
– Ngươi canh chừng cho ta.
Lý Thất Dạ ra lệnh:
– Lúc nên ra tay thì hãy hành động.
Tiểu Nê Thu hưng phấn nói:
– Tuân lệnh!
Tiểu Nê Thu hưng phấn hơn bất cứ ai, nó dồn nén bao nhiêu năm không ra tay, lúc này nó hận không thể làm nóng người ngay.
Bên ngoài Thiên Đạo Viện đã tụ tập thiên hạ các phái, vô số cường giả cao thủ, đông đúc hào hùng vương hầu. Chân nhân cổ thánh tập trung tại đây, thánh tôn, thánh hoàng trong truyền thuyết tự mình đến nhưng không ra mặt.
Giờ phút này, có tin đồn lão tổ đại giáo đến, lão bất tử cường quốc tọa trấn. Có tin đồn Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông đều có lão bất tử, lão tổ đích thân đến nơi. Nhưng Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông phủ nhận tin đồn.
Trong vòng hai ngày Thiên Đạo Viện cực kỳ náo nhiệt, người đông như mắc cửi. Cùng lúc đó, tiên quang bên dưới lòng đất Thiên Đạo Viện vẫn tuôn trào, thiên địa không ngừng tách rời, càng lúc càng mãnh liệt.
Đế cơ dưới lòng đất Thiên Đạo Viện siêu cường đại, pháp tắc thần liên thô to khổng lồ khóa chặt đất đai nhưng mặt đất vẫn lung lay. Núi sông ngàn vạn dặm Thiên Đạo Viện nứt ra, khe hở càng lúc càng lớn. Mọi người đều nhìn ra cứ tiếp tục thế này Thiên Đạo Viện sắp bị sụp đổ.
Nhìn tình huống của Thiên Đạo Viện càng lúc càng tệ, các cặp mắt sáng quắc trong bóng tối âm thầm theo dõi.
Thanh âm lạnh lùng vang lên:
– Thiên Đạo Viện rất nhanh sẽ trở thành lịch sử!
Chương 467: Ngạo thị quần hùng
Khi vô số môn phái truyền thừa trong Đông Bách Thành tụ tập bên ngoài sơn môn Thiên Đạo Viện, ba ngày sau Thiên Đạo Viện bỗng mở rộng sơn môn. Viện chủ Đại Thế viện tự chủ trì công bố với bên ngoài là môn phái, cá nhân đến vì môn hộ vạn cổ có thể tiến vào trong.
Thiên Đạo Viện là chủ nhà, không chủ trì phân phối tài nguyên báu vật trong môn hộ vạn cổ được. Trước khi bắt đầu môn hộ vạn cổ, chư phái thiên hạ trước tiên bàn bạc thứ tự đi vào môn hộ, quy tắc phân phối này nọ.
Bất cứ môn phái, tu sĩ nào đều có tư cách thảo luận. Trong vòng một ngày Thiên Đạo Viện mở sơn môn, cho phép chư phái thiên hạ đi vào. Đương nhiên tihên quân vạn ãm của các đại phái bị chặn bên ngoài sơn môn Thiên Đạo Viện. Đại giáo cổ phái phải thảo luận xong thứ tự vào môn hộ vạn cổ mới được cho vào Thiên Đạo Viện.
Hành động của Thiên Đạo Viện có lợi cho tán tu, các dại môn phái cũng không phản đối. Chưa biết lộc về tay ai. Đối với đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn thì bọn họ có ưu thế tuyệt đối quyết định thứ tự điều lệ.
Ngày hôm nay vô số cường giả tinh nhuệ của đại giáo cường quốc, tán tu khắp nơi trong thiên hạ vào Thiên Đạo Viện. Thiên Đạo viện chủ trì nhiều nhân mã cắm trạo tại sơn xuyên bằng phẳng trong Thiên Đạo Viện. Trong phút chốc môn phái đầy rẫy, liên minh nổi lên. Tiểu môn tiểu phái ôm nhau kết nhóm liên minh tạm thời. Có tiểu môn tiểu phái phụ thuộc vào đại giáo cường quốc.
Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc, Diêu Quang cổ quốc, Thiên Nhạc thánh địa vân vân, các đại giáo cường quốc, đế thống tiên môn Đông Bách Thành chiếm ưu thế cực lớn. Dù sao đại giáo cường quốc Đông Bách Thành cách Thiên Đạo Viện gần nhất. Đại giáo cường quốc khác trong thiên hạ dù nhận được tin tức cũng không thể giống đại giáo cường quốc Đông Bách Thành trong phút chốc điều động thiên quân vạn mã tụ tập lại ngay.
Khi chư phái thiên hạ cắm trại trong sơn xuyên, Thiên Đạo Viện dẫn đầu cùng nhau bàn bạc trật tự điều lệ vào môn hộ vạn cổ, tránh cho chưa bắt đầu mở môn hộ vạn cổ đã hỗn chiến tàn sát nhau.
Trên nguyên tắc thì ai đều được phát biểu ý kiến, nhưng sự thật là đa số quyền lực nằm trong tay vật khổng lồ như Nộ Tiên thánh quốc, Diêu Quang cổ quốc, bọn họ có ưu thế tuyệt đối.
Sư Hống môn cũng đi vào nhưng rất ít người, chỉ lác đác vài người Sư Hống hoàng chủ đi theo Lý Thất Dạ.
Đại tụ hội bách tộc vạn phái mới bắt đầu đã có người đứng ra nhằm vào Sư Hống môn:
– Trên nguyên tắc mỗi người đều có thể cùng hưởng môn hộ vạn cổ, nhưng một số người chưa chắc có tư cách đó. Ví dụ như Sư Hống môn, nên suy tính kỹ lại.
Người này là truyền nhân của Hổ Khiếu tông, Hổ Nhạc.
Tại đây tụ tập nhiều môn phái nhưng cường giả vật khổng lồ như Hổ Khiếu tông, Nộ Tiên thánh quốc ẩn sau lưng, từ người trẻ tuổi lãnh đạo.
Hổ Nhạc Hổ Khiếu tông bỗng đứng ra châm chích Sư Hống môn làm Sư Hống hoàng chủ biến sắc mặt. Vừa mở màn Hổ Khiếu tông đã đả kích Sư Hống môn, thật là khinh người quá đáng.
Nhiều người nhìn hướng Sư Hống môn. Đại giáo cường quốc trong cuộc họp sẽ không đứng ra bênh Sư Hống môn. Tất cả đại giáo cường quốc khoanh tay đứng nhìn, tiểu môn tiểu phái, tán tu các phương đối với đại giáo cường quốc thì sao chịu để thịt mỡ môn hộ vạn cổ cho người khác ăn chung?
Một số tiểu môn tiểu phái có lòng nói giúp cho Sư Hống môn nhưng đều ngoan ngãn im miệng, lỡ cũng bị xem là mục tiêu mất tư cách vào môn hộ vạn cổ thì tiêu.
Sư Hống môn không có ý định tranh giành kỳ ngộ môn hộ vạn cổ, nhưng bây giờ ngay trước mặt người trong thiên hạ, Hổ Khiếu tông khiêu khích Sư Hống môn, Sư Hống hoàng chủ không nhịn được nữa. Bị khiêu khích trước mặt thiên hạ, nếu Sư Hống môn im lặng thì sau này làm sao đứng trong Đông Bách Thành?
– Hổ Khiếu tông có ý gì?
Hổ Nhạc mắt hổ uy mãnh, đứng dậy thì khí thế đè người, tựa như mãnh thú xuống núi. Khí thế mãnh thú thổi quét toàn trường, Hổ Nhạc còn trẻ thật nhưng gã có khí thế đáng sợ, người thế hệ trước e ngại gã ba phần. Thực lực hiện nay của Hổ Nhạc có tư cách đứng đây.
Hổ Nhạc lạnh lùng nói:
– Không có ý gì, chẳng qua gần đây những gì Sư Hống môn làm khiến người khinh thường. Sư Hống môn các người đâm thọc các phái, nói ra nói vào, khiến các phái Đông Bách Thành bất hòa tàn sát lẫn nhau, có thể nói là bụng dạ khó lường, lòng độc ác!
Hổ Nhạc nói hàng loạt làm các đệ tử Sư Hống môn trợn mắt nhìn nhau, tức giận run người. Hổ Nhạc dang đẩy Sư Hống môn đứng phía đối địch các phái.
Sư Hống hoàng chủ tức giận quát:
– Hổ hiền điệt, có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy! Sư Hống môn ta luôn không tranh với thiên hạ, chung sống hòa bình với các phái, lấy đâu ra đâm thọc các phía, nói ra nói vào?
Hổ Nhạc lạnh lùng nói:
– Có đúng hay không thì tự Sư Hống môn các người rõ ràng.
Các cường giả nhiều môn phái đều có mặt. Người không biết nội tình thầm lấy làm lạ, tại sao Hổ Khiếu tông bỗng nhằm vào Sư Hống môn? Hai phe là môn phái không chung đẳng cấp, có thể nói Sư Hống môn không uy hiếp Hổ Khiếu tông được.
Người biết nội tình thì lờ mờ đoán ra. Mọi người đều biết Hổ Nhạc muốn cưới công chúa của Bảo Vân thế gia, Bảo Vân thế gia cũng vui vẻ kết minh cùng Hổ Khiếu tông. Người duy nhất không hứng thú với cuộc hôn nhân này là Bảo Vân công chúa. Cho nên hai phái cứ kéo dài mãi chưa liên nhân được. Gần đây truyền nhân Sư Hống môn là Trì Tiểu Đao khá thân thiết với Bảo Vân công chúa, có xu hướng tình chàng y thiếp. Hổ Nhạc đang chỉ cây dâu mắng cây hòa, đả kích Sư Hống môn.
Lý Thất Dạ ngồi bên Sư Hống môn mở miệng nói:
– Cái gì là nói ra nói vào? Cái gì là đâm thọc các phái? Toàn nói bậy bạ.
Lý Thất Dạ đang lo không có ai đưa lên cửa khiêu khích, bây giờ có kẻ đi tìm chết thì hắn vui vẻ thành toàn.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cái gọi là đâm thọc các phái chính là công tử Sư Hống môn muốn cưới công chúa của Bảo Vân thế gia. Trai chưa lấy vợ, gái chưa gả chồng, chẳng lẽ chỉ cho phép Hổ Khiếu tông các ngươi tới cửa cầu hôn, không cho phép Sư Hống môn cầu hôn sao? Hổ Khiếu tông chia rẽ quan hệ các phái, lấy công làm việc tư, mượn cơ hội đả kích Sư Hống môn.
Lý Thất Dạ hành động, cũng tiện tay kéo Trì Tiểu Đao một phen, thế thì chuyện gã đi Bảo Vân thế gia cầu hôn trở thành công khai.
Hổ Nhạc trừng mắt hổ, sát ý hừng hực:
– Nhảm nhí! Tiểu quỷ miệng còn hôi sữa nhà ngươi dám nói bậy bạ?
Nhiều cặp mắt nhìn hướng Lý Thất Dạ, có người biết hắn, có người thì không. Người không biết Lý Thất Dạ thầm lấy làm lạ, tiểu quỷ này là ai mà dám lên tiếng khiêu khích thiên tài trẻ tuổi như Hổ Nhạc? Người quen Lý Thất Dạ đều biết cái tên hung dữ này lại sắp ra tay.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Như ngươi đã nói, có đúng hay không trong lòng ngươi tự hiểu.
Một thanh âm trầm ổn vang lên:
– Hôm nay các phái chư hiền tụ tập đầy đủ tại đây là để bàn việc lớn của thiên hạ, không phải nơi giải quyết ân oán cá nhân.
Chương 468: Cười nói chiến quần hùng
Người nói chuyện là Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ Diêu Quang cổ quốc, hôm nay gã ngồi đây đại biểu cho Diêu Quang cổ quốc.
Tổ Hoàng Võ lạnh lùng trừng Lý Thất Dạ, bình tĩnh nói:
– Nhưng chuyện lớn chỗ này không phải nơi cho thứ vô danh tiểu tốt ăn nói bừa bãi, nên cắt bỏ tư cách vào môn hộ vạn cổ của hắn!
Một thanh âm bá khí vang lên:
– Ta đồng ý lời Hoàng Võ huynh nói.
Một thanh niên khác đứng lên, vóc dáng cao to như núi vàng cột ngọc, bá khí ngút trời, khí thế khiếp người hùng hổ làm người kính sợ. Thanh niên này là đại hoàng tử Bá Hạ của Nộ Tiên thánh quốc.
Tổ Hoàng Võ là cự tử của Diêu Quang cổ quốc, Bá Hạ là dại hoàng tử của Nộ Tiên thánh quốc. Sau lưng hai người đại biểu cho vật khổng lồ truyền thừa cường đại, chiếm giang sơn Đông Bách Thành. Tổ Hoàng Võ, Bá Hạ cùng lên tiếng, đứng chung một trận doanh khiến mọi người hút ngụm khí lạnh. Tu sĩ trẻ tuổi hoặc thế hệ trước cùng đập nhanh nhịp tim. Truyền nhân hai đại truyền thừa cùng lên tiếng đại biểu lập trường của hai đại phái.
Tổ Hoàng Võ, cự tử Diêu Quang cổ quốc, một thân kiêm tu đế thuật của hai tiên đế, làm mọi người kính sợ.
Bá Hạ, đại hoàng tử Nộ Tiên thánh quốc, bẩm sinh có thể bá vương, một trong hai mươi bốn hoàng thể. Bá Hạ tu luyện bá hạ tiên thể thuật vốn là thuật trấn quốc của Nộ Tiên thánh quốc, được nhiều người kỳ vọng cao. Có người nói tương lai Bá Hạ có thể tiên thể đại thành, trở thành người thứ hai đại thành tiên thể sau thủy tổ Nộ Tiên thánh quốc.
Vì vậy từ nhỏ Bá Hạ đã đổi tên, lúc mới sinh tên của gã không phải Bá Hạ, nhưng sau này đặt là Bá Hạ, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Gã muốn làm Bá Hạ thứ hai của Nộ Tiên thánh quốc.
Hiện giờ hai thiên tài thế hệ trẻ cùng chèn ép Lý Thất Dạ làm mọi người nhìn hướng hắn. Nhiều người biết, đặc biệt học sinh Thiên Đạo Viện càng hiểu rõ, Lý Thất Dạ chém Quỷ Phù Thụ, có thể nói kết thù lớn sinh tử với Diêu Quang cổ quốc.
Bá Hạ bá đạo nói:
– Môn hộ vạn cổ là di sản vô thượng chư hiền để lại, tiểu bối vô danh có tư cách gì được vào? Lúc này chư đại giáo cường quốc cùng chung là được, những người rảnh rỗi nên đi hết đi.
Bá Hạ nói câu này đắc tội rất nhiều tiểu môn tiểu phái, tán tu có mặt, nhưng gã không quan tâm. Nộ Tiên thánh quốc là truyền thừa cường đại, không để mắt tới tiểu môn tiểu phái, tán tu. Chỉ cần Nộ Tiên thánh quốc và truyền thừa cổ xưa Diêu Quang cổ quốc hợp tác thì tiểu môn tiểu phái không thể lay động bọn họ được.
Một thanh âm khác từ xa vang lên:
– Ta đồng ý.
Một thanh niên toàn thân bao phủ trong khói xanh đứng dậy, cao to bí ẩn, khói xanh quanh quẩn, đôi mắt rực rỡ tựa trời sao.
Thấy thanh niên này, có học sinh Thiên Đạo Viện thầm la lên:
– Thanh Huyền Thiên Tử Thánh Thế viện, người Thanh Huyền cổ quốc cũng đến!
Nhiều cường giả Thanh Huyền cổ quốc ngồi sau lưng Thanh Huyền Thiên Tử, ai nấy huyết khí kinh người. Trước đó Thanh Huyền cổ quốc đã bái vào Thiên Đạo Viện, hôm nay cường giả Thanh Huyền cổ quốc xuất hiện tại đây không có gì lạ.
Lý Thất Dạ liếc Thanh Huyền Thiên Tử, bật cười.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Thì ra là kẻ thua cuộc. Sao? Năm xưa nhặt mạng nhỏ tại Ma Bối lĩnh vẫn chưa nhớ đời? Hôm nay dám chạy đến trước mặt ta vênh váo? Xem ra đại gia ta không đồ sạch Thanh Huyền cổ quốc các ngươi thì cứ nghi ta từ bi nhân từ lắm sao?
Lý Thất Dạ không chút khách sáo với Thanh Huyền cổ quốc, ba vạn năm trước Thánh Thiên giáo muốn đồ diệt, sau lưng nó có bóng dáng của Thanh Huyền cổ quốc.
Lý Thất Dạ thốt lời làm nhiều tu sĩ thế hệ trước, học sinh Thiên Đạo Viện hút ngụm khí lạnh.
Mắt Bá Hạ long lên sòng sọc, bá khí ngút trời:
– Giọng điệu quá cuồng!
Bá Hạ hùng hổ quát:
– Một tiểu quỷ như ngươi dám nói năng bỗ bã kiểu đó?
Bá Hạ không tha cho Lý Thất Dạ, sư đệ Tư Mã Long Vân của gã vốn định cưới Trì Tiểu Điệp ai ngờ Lý Thất Dạ chạy ra phá đám, hủy cuộc liên nhân tốt đẹp. Bá Hạ tha cho Lý Thất Dạ mới lạ.
Mắt Hổ Nhạc lóe tia sáng lạnh:
– Nếu có kẻ tự cho mình siêu phàm ậy trước khi vào môn hộ vạn cổ hãy dọn dẹp một số kẻ rảnh rỗi đi.
Khói xanh bao bọc Thanh Huyền Thiên Tử, gã gật đầu, nói:
– Đúng là nên thanh lý những người không liên quan, đặc biệt một số kẻ không biết sống chết. Hoàng Võ huynh thấy có đúng không?
Đôi mắt Thanh Huyền Thiên Tử sắc bén nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Tổ Hoàng Võ gật đầu, nói:
– Tán tu, tiểu phái nên tán đi. Đằng sau môn hộ vạn cổ che giấu nguy hiểm ngập trời, một khi đi vào không chừng gặp họa ngập đầu, đừng mạo hiểm là hơn.
Thoáng chốc truyền thừa cường đại nhất trong cuộc họp như Thanh Huyền cổ quốc, Diêu Quang cổ quốc, Nộ Tiên thánh quốc, Hổ Khiếu tông đứng chung trận tuyến. Không chừng bọn họ đã bàn bạc từ trước, hôm nay Lý Thất Dạ chỉ là một ngòi nổ.
Có tán tu, có học sinh xuất thân bình dân trong Thiên Đạo Viện không nuốt trôi cục tức, lên tiếng phản bác:
– Quá đáng! Môn hộ vạn cổ không phải của các người, là của Thiên Đạo Viện! Thiên Đạo Viện đã đồng ý cùng hưởng với người trong thiên hạ, các người dựa vào cái gì không cho người khác đi vào?
Nhiều tiểu môn tiểu phái phụ họa:
– Đúng vậy! Môn hộ vạn cổ không phải của các ngươi!
Lúc này không tranh thủ thì không còn cơ hội.
Trong khoảnh khắc tiểu môn tiểu phái, tán tu, thậm chí học sinh Thiên Đạo Viện xuất thân bình dân đều hiểu rằng Sư Hống môn, Lý Thất Dạ chỉ là ngòi nổ. Có lẽ các đại giáo cường quốc sớm bàn bạc, hiệp ước với nhau. Cái gọi là cùng bàn việc lớn chẳng qua để đuổi người khác đi, bài trừ tiểu môn tiểu phái ra ngoài.
– Tiên trân thần vật của Thiên Đạo Viện đương nhiên là người người cùng chung.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ chậm rãi nói:
– Chư hiền các đại môn phái nghĩ cho thiên hạ, lo phúc lợi cho người trong thiên hạ. Vì tránh cho tu sĩ thiên hạ chết thảm trong nguy hiểm sau môn hộ nên các đại phái hợp sức cùng lấy tiên trân thần vật trong môn hộ ra. Sau khi lây ra lại phân chia chung với người trong thiên hạ, mỗi người đều có phần.
Không ai tin lời Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nói. Sói cọp nuốt thịt mỡ vào rồi kêu chúng phun ra còn khó hơn lên trời. Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ nói câu đó chẳng qua vẽ khối bánh cho mọi người.
Chương 469: Thực lực của Băng Ngữ Hạ (1)
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ tỏ rõ muốn giết Lý Thất Dạ ngay tại chỗ, vừa giết gà dọa khỉ vừa trả thù cho Quỷ Phù Thụ.
Lý Thất Dạ liếc Tổ Hoàng Võ:
– Chư hiền trong thiên hạ?
Lý Thất Dạ khinh thường nói:
– Chư hiền trong thiên hạ trong miệng ngươi là thứ gì? Kêu bọn họ lăn ra đây để lão tử nhìn xem đám lão bất tử kia có mặt mũi gì tự xưng là chư hiền trong thiên hạ!
Nhiều tu sĩ tiểu môn tiểu phái, tán tu phụ họa:
– Đúng đúng, đây chỉ là lấy cớ!
Ánh mắt Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ sắc bén, khí thế hùng hồn, trầm giọng nói:
– Chư hiền trong thiên hạ khổ tâm, sao? Các người muốn đối địch với chư hiền trong thiên hạ sao?
Truyền nhân đại giáo cường quốc khác hùa theo:
– Hoàng Võ huynh nói đúng. Sau môn hộ vạn cổ ẩn chứa nguy hiểm ngập trời, nếu mọi người cùng vào trong ai biết bao nhiêu người vô tội chết? Chư hiền trong thiên hạ cùng hợp sức, lấy báu vật ra hưởng chung với thế nhân, đây là tấm lòng vất vả biết mấy.
Có hoàng tử phụ họa:
– Đúng rồi, không làm mà hưởng vẫn chưa chịu? Đừng nghe tiểu bối lòng có ý xấu đâm thọc ly gián.
Đám đại giáo cường quốc, Diêu Quang cổ quốc sớm bắt tay với nhau, cùng một giuộc. Những đại giáo cường quốc muốn bài trừ tiểu môn tiểu phái, tán tu ra ngoài. Trời biết bên trong môn hộ vạn cổ có kỳ ngộ gì, lỡ bị tiểu tán tu nào lấy được thì tổn thất quá lớn.
Thanh Huyền Thiên Tử nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Xem ra nên chém một vài tiểu nhân châm ngòi ly gián!
Thanh Huyền Thiên Tử chậm rãi nói:
– Chất vấn ý chí chư hiền trong thiên hạ, tội không thể tha.
Lý Thất Dạ không quan tâm Thanh Huyền Thiên Tử quạt gió thổi lửa, hắn chỉ vào mũi gã cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Kẻ thua cuộc, tới đây đi, chống mắt xem lão tử có tự tay bẻ gãy xương ngươi ra không!
Lý Thất Dạ đang sợ không có cớ giết người, bây giờ có kẻ tự đưa lên cửa tiếp chết, hắn rất vui.
Lý Thất Dạ bá khí làm nhiều tu sĩ tiểu môn tiểu phái, học sinh Thiên Đạo Viện khen hay. Đương nhiên bọn họ không dám chọc giận tồn tại như Thanh Huyền cổ quốc, chỉ thầm reo hò trong lòng.
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ đứng dậy, trầm giọng nói:
– Thứ không biết sống chết, bọ ngựa đấu xe! Ngươi là tiểu bối vô trí dám chất vất kết luận anh minh của chư hiền trong thiên hạ? Hôm nay không tha cho ngươi được!
Bá Hạ phát ra bá khí ngút trời, hùng hổ nói:
– Tiêu diệt tiểu nhân bụng dạ khó lường đi! Bá ta nguyện giúp Võ Hoàng huynh một tay.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đám hề mà cũng xứng là thiên chi kiêu tử?
Lý Thất Dạ lười nhìn bọn họ, khinh thường cái gọi là thiên tài, thiên chi kiêu tử.
Trong lúc đám người Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, Bá Hạ, Thanh Huyền Thiên Tử định bao vây tiễu trừ Lý Thất Dạ thì một thanh âm như tiên âm vang lên:
– Đạo hữu nói có lý.
Một nữ nhân lướt đến.
Nữ nhân nhẹ nhàng đi tới như tiên giáng trần, không ăn nhân gian khói lửa, tiên tư vô song. Khi nữ nhân xuất hiện thì dị tượng lộ ra, trên trời có hoa sen rơi xuống, dưới đất có suối vàng phun ra, thật giống chân tiên giáng trần.
Tiên nữ Mai Tố Dao! Người nhập thế của Trường Hà tông, xuất thân hay bản thân Mai Tố Dao đều làm người ta kiêng dè, có tư cách lên đỉnh thành tựu truyền thuyết đương thời!
Tiên nữ Mai Tố Dao lướt tới, nói với mọi người:
– Môn hộ vạn cổ vốn thuộc về Thiên Đạo Viện, Thiên Đạo Viện là chủ nhân nguyện ý hưởng chung với người trong thiên hạ, các phái có tư cách, tài đức gì cướp của người? Dù là chư hiền đương thời cũng không có tư cách cướp đồ của ai. Chúng sinh ngang hàng không chia cao thấp, Thiên Đạo Viện đã nguyện ý mở rộng thì kỳ ngộ trong môn hộ vạn cổ nên có phần của mỗi người. Dù là đại giáo cường quốc hay tiểu phái, tán tu đều có tư cách hưởng.
Có tiểu phái, tán tu học sinh bình dân reo hò khen:
– Tiên nữ nói hay quá!
Trong lòng mọi người vốn đồng ý lời Lý Thất Dạ nói, nhưng ít ai lên tiếng khen hắn. Dù sao Lý Thất Dạ thế đơn cực mỏng, mọi người lòng thầm đồng ý nhưng không có sức giúp đỡ.
Tiên nữ Mai Tố Dao thì khác, bản thân nàng cao thâm khó dò, hơn nữa Trường Hà tông sau lng nàng rất đáng sợ. Diêu Quang cổ quốc hay Thanh Huyền cổ quốc so sánh với Trường Hà tông thì kém rất xa.
Mai Tố Dao đứng ra chống lưng cho mọi người, đám người Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ biến sắc mặt. Bọn họ không hy vọng tình huống này, nhưng Mai Tố Dao mạnh hơn họ, Trường Hà tông thì càng khỏi phải nói, Diêu Quang cổ quốc, Thanh Huyền cổ quốc không cách nào so sánh với Trường Hà tông.
Tổ Hoàng Võ trầm giọng nói:
– Tiên nữ nói có lý, nhưng có một số người hiểm độc nên bị trục xuất, không thể để hắn ở lại Đông Bách Thành tiếp tục châm ngòi ly gián!
Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ vừa nói vừa nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Tiếng cười trong trẻo vang lên:
– Từ khi nào Diêu Quang cổ quốc ngươi đại biểu cho toàn Đông Bách Thành?
Băng Ngữ Hạ từ từ bước tới, nàng nữ giả nam trang, trái ôm phải ấp, toàn là giai nhân khuynh thành. Bộ dạng Băng Ngữ Hạ phong lưu như công tử phiên phiên.
Ngay trước mắt bao người Băng Ngữ Hạ vẫn làm theo ý thích, ôm ấp người đẹp chẳng thèm quan tâm ánh mắt ai.
Băng Ngữ Hạ bước tới, cười nói:
– Đông Bách Thành là Đông Bách Thành của nhân tộc, của thiên hạ. Tiên hiền nhân tộc gầy dựng mảnh đất rộng lớn này là vì bất cứ nhân tộc nào cũng có tư cách ở lại Đông Bách Thành. Ai cho Diêu Quang cổ quốc các ngươi có quyền lực trục xuất đệ tử nhân tộc? Diêu Quang cổ quốc cũng tốt, Nộ Tiên thánh quốc cũng vậy, có gì ghê gớm?
– Các người muốn độc chiếm môn hộ vạn cổ thì cứ nói thẳng, đừng lấy cớ nhảm nhí, lấy da cọp giơ cờ làm mất hết mặt mũi tiên đế tổ tiên của các người.
– Các người có thù với Lý Thất Dạ thì cứ trực tiếp đánh giết, giơ chi lá cờ đại nghĩa, cái gì chất vấn quyết định của chư hiền? Chư hiền gì đó của các người sao không lộ mặt ra đây, cho mọi người nhìn xem là nhân tài nào xứng gọi là chư hiền? Là nam nhân mà làm việc nhăn nhó, mặt ngoài thế này sau lưng thế khác, đúng là ngụy quân tử. Tính cách như vậy dám xưng là thiên tài, dám nói tương lai tranh thiên mệnh? Làm người ta cười rụng răng!
So với Tiên nữ Mai Tố Dao khách sáo, trang nhã thì Băng Ngữ Hạ nói năng kiêu ngạo, thô lỗ, nóng tính hơn. Đám học sinh bình dân, tán tu, tiểu phái thầm la quá đã. Bọn họ không dám đắc tội Diêu Quang cổ quốc, Nộ Tiên thánh quốc, nhưng kiềm không được lòng thầm hò hét, cảm thấy Băng Ngữ Hạ mắng rất hay.
Lý Thất Dạ vỗ tay:
– Tiểu muội, nàng nói mấy câu đó rất có phong độ của Băng Vũ tiên đế.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta ngày càng thích nàng.
Băng Ngữ Hạ liếc Lý Thất Dạ, nói:
– Miễn đi, bản cung ta chỉ thích mỹ nữ, không hứng thú với nam nhân.
Băng Ngữ Hạ phóng khoáng khai thật làm nhiều người câm nín. Băng Ngữ Hạ là mỹ nữ tuyệt trần nhưng lại yêu mỹ nhân, đây không phải bí mật trong Đông Bách Thành.
Chương 470: Thực lực của Băng Ngữ Hạ (2)
Đám người Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền cổ quốc, Bá Hạ biểu tình cực kỳ khó xem. Tiên nữ Mai Tố Dao nói chuyện còn hơi khách sáo, Băng Ngữ Hạ mở miệng chửi hết.
Tổ Hoàng Võ chậm rãi nói:
– Chẳng lẽ Băng Vũ cung có thể dại biểu Đông Bách Thành sao?
Thánh quang cuồn cuộn, Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ trang nghiêm dứng thẳng, khí thế siêu phàm. Người Tổ Hoàng Võ phát ra tiếng chư hiền ngâm nga, gã là một cường giả, gã mở miệng khí thế khiếp người, làm người ta kính sợ.
Băng Ngữ Hạ liếc Tổ Hoàng Võ, buông tay ôm mỹ nữ ra, gấp quạt lại.
Băng Ngữ Hạ đứng thẳng người, tiêu sái cười nói:
– Tổ Hoàng Võ, ở trước mặt bản cung ngươi ra oai với ai? Ngươi là thứ gì? Một thân kiêm thuật song đế đúng không? Nào nào, để bản cung lĩnh giáo thuật song đế của ngươi. Thiên tài thì có gì ghê gớm? Đại gia ta trước nay khinh thường thiên tài!
Băng Ngữ Hạ dứt lời thì bùm một tiếng, trên đầu hiện ra chín mệnh cung.
Nhìn chín mệnh cung lơ lửng trên đầu Băng Ngữ Hạ, mọi người giật mình kêu lên:
– Cửu cung cổ thánh, vô thượng thánh!
Trong cuộc họp có bao nhiêu thiên tài. Thanh Huyền cổ quốc, Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ đều là thiên tài. Các học sinh Thánh Thế viện đều là thiên tài yêu nghiệt.
Nhưng khi thấy chín mệnh cung lơ lửng trên đầu Băng Ngữ Hạ thì tất cả thiên tài tịt ngòi. Bây giờ Băng Ngữ Hạ không chỉ đến cổ thánh mà còn có cửu mệnh cung.
Quá đáng sợ, cảnh giới cổ thánh, cửu mệnh cung là cực hạn. Chín thiên mệnh cung đã là vô thượng thánh, hoàn toàn có thể nhìn xuống tất cả cổ thánh trong cảnh giới cổ thánh. Dù thánh tôn xuất thế khi nhìn thiên tài tuyệt trần này cũng sẽ biến sắc.
– Sao . . . Sao có thể?
Các cường giả dù là thiên tài thế hệ trẻ hay cổ thánh thế hệ trước nhìn cửu mệnh cung trên đầu Băng Ngữ Hạ đều biến sắc mặt.
– Thiên tài tính cái gì?
Băng Ngữ Hạ là nữ nhân nhưng thái độ ngang ngược, kiêu ngạo lạnh lùng nói:
– Ta ghét thiên tài nhất!
Băng Ngữ Hạ nói rất bá khí, không ai cho rằng nàng nói cuồng nói bậy. Cửu cung cổ thánh, ở tuổi như Băng Ngữ Hạ dù tại đây cũng dư sức kiêu ngạo.
Lý Thất Dạ nhìn Băng Ngữ Hạ ngang ngược, kiêu ngạo, hắn vỗ tay cảm thán rằng:
– Tiểu muội đúng là giống Băng Vũ tiên đế.
Trong khoảnh khắc này Lý Thất Dạ như nhìn thấy Băng Vũ tiên đế lúc còn là thiếu nữ.
Thanh Huyền Thiên Tử, Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ đều sa sầm nét mặt. Cửu cung cổ thánh đủ vốn liếng để cuồng ngạo. Đối với tu sĩ trong thiên hạ, cửu cung đã là cực hạn, còn về thập cung trong truyền thuyết thì từ vạn cổ đến bây giờ một tay đã đếm hết. Với lứa tuổi như Băng Ngữ Hạ không chừng tương lai sẽ mở ra cung thứ mười.
Trong phút chốc không khí trở nên căng thẳng, Băng Ngữ Hạ kiêu ngạo khiêu chiến Tổ Hoàng Võ, hai truyền thừa giương cung bạt kiếm.
Tiên nữ Mai Tố Dao lên tiếng:
– Lần này mọi người tụ hợp là vì kỳ ngộ môn hộ vạn cổ chứ không phải chém giết lẫn nhau. Thiên Đạo Viện đã đồng ý cho thiên hạ cùng hưởng môn hộ, bất cứ môn phái cũng không có tư cách cướp đi quyền lực của người khác.
Miệng Tiên nữ Mai Tố Dao phun chân ngôn, tiên âm từng đợt. Mai Tố Dao toát ra sức hấp dẫn, khi nàng nói chuyện làm người tâm tình bình tĩnh lại.
Có người từ trên trời giáng xuống nói:
– Ta đồng ý lời của Mai tiên nữ.
Người này từ trên trời giáng xuống, vạn pháp tùy tùng, một bước đại đạo hòa cùng, một bước thiên địa độc tôn. bỗng chốc trời trăng mất sắc, độc hành đi, núi sông lay động. Nơi y đi qua chúng sinh linh run rẩy, y như thần nhân từ cửu thiên giáng xuống.
Thấy thanh niên từ trên trời giáng xuống, không biết là ai hét to một tiếng:
– Thần nhân Cơ Không Vô Địch!
Thần nhân Cơ Không Vô Địch, truyền nhân Lăng Không sơn, lục thế tôn của Lăng Không tiên đế. Bất cứ danh hiệu nào đều kinh diễm đương thời, bao nhiêu thiên tài cũng không thể so sánh với Thần nhân Cơ Không Vô Địch, tất cả mờ nhạt hẳn.
Thần nhân Cơ Không Vô Địch là học sinh duy nhất đương thời của Đế Thế viện. Thần nhân Cơ Không Vô Địch vào Đế Thế viện ngộ đạo, nghe nói có thu hoạch siêu kinh người. Đế Thế viện Thiên Đạo Viện là học viện quy cách cao nhất, từ vạn cổ đến bây giờ học sinh vào Đế Thế viện đếm trên đầu ngón tay, xem như là tổ tiên của Thần nhân Cơ Không Vô Địch, Lăng Không tiên đế lúc còn trẻ cũng chưa vào Đế Thế viện được.
Đời này Thần nhân Cơ Không Vô Địch bái vào Đế Thế viện, trừ tin đồn muốn so sánh cao thấp với Hạo Hải tiên đế lúc trẻ ra, cũng để bù đắp tiếc nuối không thể vào Đế Thế viện của Lăng Không tiên đế.
Nghe nói Tiên nữ Mai Tố Dao cũng có tư cách vào Đế Thế viện, nhưng nàng không vào. Thân phận của Mai Tố Dao rất đặc biệt, nàng ở lại Thiên Đạo Viện, không phải học sinh cũng không là lão sư. Mai Tố Dao thảo luận đại đạo với các viện chủ Thiên Đạo Viện, đương nhiên nàng rất có kiến thức. Mai Tố Dao từng giảng kinh dạy đạo, nàng có năng lực thảo luận đại đạo với các viện chủ Thiên Đạo Viện,
Thần nhân Cơ Không Vô Địch vô địch duy ngã độc tôn mở miệng nói:
– Kỳ ngộ trong môn hộ vạn cổ đều dựa vào duyên phận, nếu các vị tự nhận là tài tuấn đương thời, tiên tiến dẫn đầu thì cần gì sợ ai tranh giành? Kỳ ngộ trong thiên hạ người có duên thì được, các vị cần gì bài xích người khác? Mọi người cùng vào môn hộ, có được kỳ ngộ hay không phải xem thần thông của mỗi người.
Giọng điệu Thần nhân Cơ Không Vô Địch vừa bá khí vừa tràn đầy tự tin, không sợ bị ai tranh giành.
Có tiểu phái tán tu lớn tiếng hùa theo:
– Mai tiên nữ, thần nhân nói hay. Chúng sinh bình đẳng, kỳ ngộ trong môn hộ chỉ người có duyên mới được, mỗi người đều có phần!
– Đúng đúng, đại giáo cường quốc dựa vào cái gì độc chiếm vạn cổ môn hộ? Mai tiên nữ, thần nhân có lòng dạ thật rộng rãi!
Thoáng chốc tiểu phái tán tu, học sinh bình dân hoan hô, vỗ tay khen Mai Tố Dao, Cơ Không Vô Địch.
Bên tai Lý Thất Dạ bỗng vang lên thanh âm:
– Tiểu tử này cướp danh của công tử!
Từ khi nào có một thanh niên da đen ngồi bên Lý Thất Dạ, hắn liếc thanh niên đó, là Tư Không Thâu Thiên.
Lý Thất Dạ không để bụng:
– Danh là thứ gì?Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có người thích thì cứ lấy, ta càng thích giết người hơn.
Lý Thất Dạ liếm môi.
Nhìn hành động của Lý Thất Dạ, Tư Không Thâu Thiên rùng mình. Tư Không Thâu Thiên thấy nhiều sóng gió, gã dám lẻn vào tông thổ tổ địa đại giáo cường quốc, có thể nói không bao nhiêu thứ làm gã sợ. Nhưng khi Lý Thất Dạ liếm môi lại làm Tư Không Thâu Thiên lạnh sống lưng. Lúc này đây Tư Không Thâu Thiên như thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, xác chất cao như núi. Lý Thất Dạ tựa như ác ma khát máu liếm môi nhìn, còn chưa đã thèm. Tư Không Thâu Thiên hoảng hốt, gã loáng thoáng ngửi được mùi máu.
Đám người Diệu Quang Cự Tử Tổ Hoàng Võ, Thanh Huyền Thiên Tử không nói nên lời. Trong tình huống này, vật khổng lồ sau lưng đám Tổ Hoàng Võ có muốn bài trừ người khác cũng không được. Với Diêu Quang cổ quốc, muốn tương lai phát triển tốt thì phải dọn dẹp những người khác cho trống chỗ hoạt động. Nhưng bây giờ Diêu Quang cổ quốc muốn đuổi người khác đi, thanh lý những kẻ muốn chia môn hộ là điều không thể.