Đế Bá Audio Podcast
Tập 826 [Chương 4126 đến Chương 4130]
❮ sautiếp ❯Chương 4126: Ao Máu
Kim Bồ Chân Đế vuốt đầu quang minh hoàng kim long, nó từ từ nhắm mắt lại mặc cho gã đụng chạm.
Nhìn cảnh đó mọi người rung động, bao gồm ba người Kim Mãng Chân Đế:
– Bị hàng phục, bị Kim Bồ Chân Đế hàng phục!
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần rung động nhìn:
– Một con quang minh hoàng kim long!
Kim Bồ Chân Đế nhảy lên lưng quang minh hoàng kim long ngồi trên yên, quát to:
– Lên!
Vèo!
Con quang minh hoàng kim long đập cánh bay cao.
– Grào!
Quang minh hoàng kim long vừa bay lượn trên trời vừa phát ra tiếng rồng ngâm. Nhiều cự thú viễn hoang trong Cổ Viên hsu dài theo, tiếng thú rống vang vọng cả thiên địa.
***
Xoẹt!
Kiếm chém qua, quang minh vạch qua hắc ám để lại vĩnh hằng.
Nhát kiếm này là tuyên cổ, cắt đứt thời gian, chặt đứt luân hồi, diệt nhân quả, hết thảy trước nhát kiếm này chỉ có cái chết.
Có tiếng gào thảm thiết:
– Hú!
Kiếm vụt qua, Dạ Hoàng Quỷ Phượng gầm rống tràn ngập trong đại điện, cuối cùng cái đầu to nặng nề rớt xuống đất.
Khi đầu bị chém xuống, máu Dạ Hoàng Quỷ Phượng phun ra từ càn cổ như suối phun, đổ mưa máu.
Tuy đã bị giết nhưng máu của Dạ Hoàng Quỷ Phượng có tính ăn mòn rất khủng bố, tiếng xèo xèo vang lên, không gian bị máu nó xuyên thủng, nhìn thật kinh dị.
Ầm ầm ầm ầm ầm! Nguồn truyện audio Podcast
Trong tiếng sụp đổ cơ thể to lớn của Dạ Hoàng Quỷ Phượng ngã xuống như núi vàng cột ngọc ngã đổ.
Một kiếm vô địch, dù Dạ Hoàng Quỷ Phượng mạnh đến đâu, đi theo Viễn Hoang Thánh Nhân tới đâu vô địch đến đó nhưng không thể cản nhát kiếm của Lý Thất Dạ. Khi Hắn chém kiếm ra thì mọi thứ thành kết cục đã định, mạnh như Dạ Hoàng Quỷ Phượng cũng chết thảm.
Lý Thất Dạ cười khẽ, thổi máu dính trên mũi kiếm, hờ hững nói:
– Một kiếm chém luân hồi, dù Viễn Hoang Thánh Nhân bày ra đại trận nghịch thiên cũng không cứ ngươi được!
Đừng nói Viễn Hoang Thánh Nhân bày ra thủ đoạn nghịch thiên trong đại điện, dù y có mặt tại đây nếu Lý Thất Dạ muốn chém thì Dạ Hoàng Quỷ Phượng chết chắc, Viễn Hoang Thánh Nhân cũng không thể cứu nó.
Tẩy Tội kiếm trở vào bao, Lý Thất Dạ cười, kiếm lặng yên. Bây giờ chúa tể vạậ mệnh của nó là Lý Thất Dạ, Tẩy Tội kiếm phải thuận theo.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn xác Dạ Hoàng Quỷ Phượng, hắn bước qua xác nó vào sâu trong đại điện.
Sau khi Dạ Hoàng Quỷ Phượng bị giết cả đại điện trống vắng, càng đi vào trong thì sự yên tĩnh càng khiến người rợn tóc gáy. Nhưng không khí rùng rợn không ảnh hưởng Lý Thất Dạ chút nào, ánh mắt hắn sâu thẳm chậm rãi đi vào chỗ sâu nhất trong đại điện.
Cuối cùng Lý Thất Dạ đặt chân vào nơi sâu nhất đại điện, có cái ao nước, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Không đúng, trên vách đá trước ao nước khắc bức tranh to lớn.
Lý Thất Dạ bước tới gần nhìn ao nước, sau đó con ngươi co rút lộ tia lạnh lẽo.
Ao trong đại điện không lớn, ao chứa đầy chất lỏng. Chất lỏng đen như mực đong đầy ao, nhìn thoáng qua còn tưởng là ao mực nước. Nhưng xem kỹ thì không phải mực nước, ao đen như mực có màu đỏ sậm. Vì màu đỏ quá sậm màu nên thành sắc đen.
Con ngươi Lý Thất Dạ co rút nhìn kỹ chất lỏng đầy ao:
– Máu hắc ám!
Đúng vậy, chất lỏng trong ao không phải mực nước, nó là máu tươi, máu đầy ao, vô số năm tháng trôi qua nó không đông lại.
Mắt thường không nhìn thấu huyền cơ của ao máu tươi, sẽ ngỡ đó là mực nước. Nhưng khi tồn tại thực lực cường đại mở thiên nhãn ra sẽ phát hiện dưới đáy ao máu có hơi thở hắc ám quanh quẩn không tán. Trong máu có pháp tắc hắc ám chuyển động, mỗi pháp tắc hắc ám mỏng manh như tơ. Pháp tắc mỏng manh mà như chứa lực lượng của các thế giới. Vì lực lượng này khiến máu hắc ám đong đầy ao sau trăm ngàn vạn năm vẫn không đông lại, ma lực còn mãi.
Ánh mắt Lý Thất Dạ nghiêm nghị xuyên thấu máu hắc ám đong đầy áo thấy rõ tình huống bên trong, hắn hừ lạnh. Lý Thất Dạ xèo tay ra.
Rào rào rào!
Lý Thất Dạ xòe tay, máu hắc ám đầy áo từ từ dạt sang hai bên trái phải.
Mỗi giọt máu hắc ám có lực lượng cường đại không gì sánh bằng, một giọt máu hắc ám như địa dương. Người bình thường không chịu nổi một giọt máu hắc ám chứ đừng nói là dao động nguyên ao nước.
Nhưng với lực lượng của Lý Thất Dạ thì máu hắc ám rẽ sang hai bên, dù lực lượng hắc ám tuyệt thế vô địch muốn khép lại nhưng không chịu nổi sức mạnh xé rách cực mạnh của hắn.
Khi máu hắc ám cực kỳ tách ra hai bên, đáy hồ hoàn toàn lộ ra trước mắt Lý Thất Dạ. Giương mắt nhìn đáy hồ cắm rễ một khúc rễ già.
Rễ già trơn bóng như ngọc, từng pháp tắc quang minh thần thánh quay quanh nó, mỗi lũ pháp tắc quang minh thần thnáh như đại đạo chí cao vô thượng.
Khúc rễ gài hấp thu lực lượng máu hắc ám, quỷ dị hơn là sau đó nó không bị máu hắc ám vấy bẩn ngược lại lực lượng quang minh thần thánh vô thượng càng mạnh.
Lý Thất Dạ nhìn khúc rễ già, lạnh lùng nói:
– Đạo căn, đạo chủng ma huyết! Thủ đoạn giỏi lắm, Viễn Hoang Thánh Nhân, làm sao ngươi nghĩ ra được, chừa lại hậu chiêu cho mình. Chẳng lẽ ngươi muốn sau khi diệt thế lại cho mình một lần trọng sinh?
Mắt Lý Thất Dạ long lên, hắn ngẩng đầun hìn tranh tường.
Tranh tường cổ xưa hình như không phải Viễn Hoang Thánh Nhân khắc mà cắt ra từn ơi nào đó rồi khảm vào đây.
Tranh tường khắc mấy loại sinh linh, chưa ai từng gặp qua, các sinh linh kỳ lạ. Lý Thất Dạ nhìn liền biết đó là thứ gì, vì hắn từng gặp trong tòa đại điện cuối cùng trong Mê Tiên điện ở Kim Tiền Lạc Địa.
Mấy loại sinh linh này nằm trong ba mươi sáu pho tượng trong tòa đại điện cuối cùng đó.
Lý Thất Dạ nhìn mấy sinh linh trong tranh, cười khẽ lắc đầu nói:
– Viễn Hoang Thánh Nhân, đây là điều ngươi muốn làm?
Lý Thất Dạ nhìn đạo căn trong ao máu, chậm rãi nói:
– Đạo chủng ma huyết! Ngươi nghĩ cái gì? Muốn ma háo hay quy thánh?
Đạo chủng ma huyết, không thể nói nó là thủ đoạn tà ác, nó như thanh kiếm hai lưỡi. Nó vừa có thể hướng tới quang minh vừa thuộc về hắc ám.
Như khúc đạo căn trước mắt hắn, nó hấp thu lực lượng hắc ám nhưng lực lượng quang minh mạnh hơn, dường như lực lượng cúa máu hắc ám không thể vấy bẩn nó. Tuy nhiên nhiều chuyện chỉ cách biệt trong đường tơ kẽ tóc, vượt qua lằn chỉ đó vừa có thể trở thành quang minh, cũng có thể trở thành hắc ám.
Nên không ai biết Viễn Hoang Thánh Nhân rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chắc chắn rằng y để lại hậu chiêu ở đây vì muốn chừa đường lui cho mình. Viễn Hoang Thánh Nhân khảm tranh tường tại đây thật khiến người nghi ngờ.
Lý Thất Dạ nhìn rễ cây, chậm rãi nói:
– Trường Sinh Lão Nhân hướng tới luân hồi, chỉ tham thảo trường sinh. Còn ngươi, Viễn Hoang Thánh Nhân, ngươi thì khó nói trước được, vì ngươi có tiền khoa.
Nếu có mặt người khác cũng nghe không hiểu Lý Thất Dạ đang nói gì.
Chương 4127: Luyện Hóa
Lý Thất Dạ cảm khái nói:
– Đạo chủng ma huyết, thứ này giống ngươi biết bao, hoặc đây chính là ngươi. Đời này ngươi là đạo chủng ma huyết. Hoặc ngươi chỉ muốn cho mình chút an ủi, quang minh chỉ là chút điểm xuyết trong sinh mệnh của ngươi.
Viễn Hoang Thánh Nhân, tồn tại thần thnáh biết bao. Trong mắt người đời sau trong Tam Tiên giới thì Viễn Hoang Thánh Nhân là một trong các Thủy Tổ kinh diễm nhất, là Thủy Tổ giỏi nhất.
Quang minh phổ chiếu Tam Tiên giới, phổ độ chúng sinh, để lại truyền thừa như Quang Minh Thánh Viện, thành tựu ghê gớm biết bao, lòng dạ vĩ đại biết mấy.
Tam Tiên giới từng ra bao nhiêu Thủy Tổ nhưng mấy ai vất vả phổ độ chúng sinh như Viễn Hoang Thánh Nhân?
Nhưng không ai biết sau lưng quang minh sáng soi là hắc ám, Viễn Hoang Thánh Nhân đưa mặt hướng chúng sinh là vô tận quang minh, nhưng nếu xoay người lại có lẽ người đời sẽ thấy vực sâu hắc ám.
Viễn Hoang Thánh Nhân bò lên từ vực sâu hắc ám đến thế giới này, có lẽ y từng muốn làm chuyện khác nhưng cuối cùng chọn quang minh.
Viễn Hoang Thánh Nhân chọn quang minh không phải vì y nhân từ hay hướng tới quang minh, có lẽ y chỉ đang nghĩ sau khi mình thất bại thì thử cái khác. Hoặc Viễn Hoang Thánh Nhân nghĩ để lại chút lương tri trong cõi đời này.
Quang minh của y soi sáng, có lẽ y cảm thấy an ủi một vài anh linh, vài người đã chết cũng chôn vùi chút xíu quang minh cuối cùng trong lòng mình. Hoặc đây mới là Viễn Hoang Thánh Nhân. Trong Tam Tiên giới Viễn Hoang Thánh Nhân quang minh phổ chiếu, phổ độ chúng sinh, không phải vì y là thánh nhân, chỉ vì chút quang minh le lói cuối cùng trong lòng. Có lẽ sau đời này không còn Viễn Hoang Thánh Nhân nữa, chỉ có tồn tại đưa thế giới vào bóng tối vô tận.
Lý Thất Dạ nhìn đạo căn trong ao máu, hắn lắc đầu chậm rãi nói:
– Dù nghĩ gì, thật lòng hướng tới quang minh hay muốn mượn đó viễn chinh hắc ám cũng thế, ta sẽ không để lại tai họa ngầm.
Lý Thất Dạ không có lòng nhân từ, vì hắn là bàn tay đen sau màn.
Lý Thất Dạ cười khẽ, chậm rãi ngồi xuống:
– Ta có thể giết ngươi một lần thì có thể diệt mồi lửa của ngươi lần nữa.
Bùm!
Tay Lý Thất Dạ bùng cháy ánh lửa, đó là vô thượng đạo hỏa của hắn, uy lực vô thượng.
Đại đạo chi hỏa bập bùng cháy trên bàn tay Lý Thất Dạ, không cháy quá dữ dội. Ngọn lửa không quá vượng thịnh nhưng nó vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, nó có thể thiêu hủy hết thảy. Đây không phải từ miêu tả khao trương, nó thật sự có thể thiêu đốt mọi thứ.
Khi đại đạo chi hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ thì máu hắc ám trong ao máu sợ hãi, không cần hắn xé rách, trấn áp thì tự nó dạt sang hai bên như thủy triều.
Dù lực lượng hắc ám của máu hắc ám cường đại đến không gì sánh bằng nhưng đối mặt đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ làm nó sợ.
Khúc đạo căn dưới ao máu cảm nhận nguy hiểm, biết đại đạo chi hỏa đáng sợ. Rễ cắm dưới đáy ao máu thả lỏng tính bỏ chạy.
– Muốn đi? Đã muộn!
Đạo căn này chưa kịp tốn đã bị Lý Thất Dạ trấn áp, lực lượng siêu mạnh của hắn trấn áp hết tất cả, đạo căn cũng không thể bỏ chạy.
Đại đạo chi hỏa bập bùng cháy trong bàn tay Lý Thất Dạ, nó như nước từ từ chyả xuống lan hướng bá khí căn.
Khi đại đạo chi hỏa chảy xuống rất chậm tựa chất lỏng đặc quánh.
Ầm!
Lúc đại đạo chi hỏa nhỏ vào khúc đạo căn thì đạo căn bộc phát ra lực lượng trợn mắt há hốc mồm, lực lượng đó như xuyên qua tuyên cổ, vượt qua vạn cổ, trấn áp chư thiên thần ma, khiến hết thảy sinh linh run rẩy.
Đạo căn tuôn ra quang minh cuồn cuộn không ngướt, tựa như mở ra thế giới quang minh. Lực lượng quang minh vô cùng vô tận tuôn ra, chỉ riêng lực lượng quang minh đó đã có thể xóa tan mọi thứ trên thế giới.
Ức vạn quang minh tuôn ra tựa như có thế giới quang minh xuất hiện trước mắt. Đáng sợ hơn là trong thế giới quang minh đó có bóng người nổi lên, chỉ mới hình thành, dường như sinh mệnh sắp sinh ra trong thế giới quang minh. Bóng người chỉ vừa hình thành nhưng phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa, tựa như vị Thủy Tổ vô thượng.
Sinh linh vừa sinh ra đã có lực lượng Thủy Tổ khủng bố thì đáng sợ biết bao.
Lực lượng siêu mạnh điều khiển quang minh hóa thành thuẫn to hòng chặn lại đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ, không cho nó nhỏ giọt xuống đốt đạo căn.
Nhưng mặc cho lực lượng quang minh này mạnh đến ddâu cũng vô ích. Khi đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ chậm rãi nhỏ xuống thì nghe tiếng đốt cháy xèo xèo, đại đạo chi hỏa xuyên qua quang minh. Dù thế giới quang minh chặn đằng trước cũng không thể ngăn cản đại đạo chi hỏa, lửa xuyên qua thế giới quang minh.
Tiếng gào rú vô cùng thê lương vang lên:
– A!!!!
Khi đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ xuyên qua thế giới quang minh nó nhỏ vào bóng người giấu bên trong, đốt cháy sạch sẽ.
Lý Thất Dạ nhìn bóng người bị đốt sạch, cười khẽ:
– Chân thân còn bị ta giết chứ nói gì mồi lửa này.
Xèo xèo xèo!
Tiếng đốt cháy không ngừng bên tai, đại đạo chi hỏa thiêu hủy khúc đạo căn. Nó như mật ong đặc kẹo nhỏ giọt bao nguyên đạo căn rồi từ từ đốt.
Đạo căn bị đốt, pháp tắc đại đạo, lực lượng đại đạo, ảo diệu đại đạo ẩn chứa bên trong đều bị hủy sạch không chừa dấu vết.
Cuối cùng đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ đốt sạch đạo căn chỉ chừa tinh hoa nhỏ cỡ hạt châu, là tinh hoa đại đạo cực diệu.
Phụp phụp phụp!
Đại đạo chi hỏa hoàn toàn luyện hóa tinh hoa thành của mình, bùm một tiếng nó cháy càng dữ dội hơn, tinh hoa này là vật siêu bổ.
Rào rào!
Máu hắc ám trong ao máu sợ hãi bản năng nó cuộn sóng bỏ chạy.
Vì máu hắc ám ‘thấy’ kết cục của đạo căn là bị đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ luyện hóa, nó biết nguy hiểm sắp ập đến nên muốn bỏ chạy.
Tiếc rằng máu hắc ám muốn chạy đã muộn.
Khi máu hắc ám định chạy thì bàn tay Lý Thất Dạ phủ lên, bùm một tiếng đại đạo chi hỏa đổ ập xuống.
– Chít!
Máu hắc ám hét thảm, nó muốn tốn nhưng bị đại đạo chi hỏa tỏa định đổ ập xuống người, không lửa nhỏ như lúc luyện hóa đạo căn mà cháy phừng phực như được thêm dầu. Trong thời gian ngắn ánh lửa vọt lên cao đốt trọn vẹn máu hắc ám.
Phừng phực phừng phực!
Dù máu hắc ám liều mạng vùng vẫyn hưng bị đại đạo chi hỏa kiềm chặt, nó không trốn thoát được, không thể bỏ chạy.
Chít!
Trong tiếng gào thê lương, đại đạo chi hỏa đốt sạch máu hắc ám không còn một mảnh, thành làn khói tan biến.
Lý Thất Dạ nhìn máu hắc ám vùng vẫy bị luyện hóa thành khói, hắn nhẹ lắc đầu nói:
– Viễn Hoang Thánh Nhân rất có thủ đoạn, chẳng những làm ra máu hắc ám còn có thể hợp mưu. Xem ra đúng là không phải chuyện tốt.
Chương 4128: Ngươi Cô Đơn Sao? (1)
Đạo chủng ma huyết có nghĩa là đạo căn hấp thu máu hắc ám, rèn luyện máu hắc ám thành quang minh, cuối cùng thành chất dinh dưỡng cho đạo căn, đây là một loại luyện hóa triệt để.
Bị luyện hóa như thế mà máu hắc ám không chạy trốn ngược lại cam lòng tẩm bổ khúc đạo căn, điều này có ý nghĩa gì? Khúc đạo căn này vốn luyện hóa lực lượng hắc ám thành quang minh!
Nhưng đối mặt đại đạo chi hỏa của Lý Thất Dạ hoàn toàn luyện hóa thì máu hắc ám sợ hãi định bỏ chạy, không muốn bị luyện hóa.
Tổng hợp lại các manh mối nói lên điều gì? E rằng khi trồng đạo căn thì sự ăn ý hoặc hợp mưu đã đạt thành.
Lý Thất Dạ nhìn quanh, khẽ thở dài:
– Đáng tiếc. Làm thánh nhân nói dễ hơn làm, thánh nhân thật sự đến cuối cùng có ai thèm nhớ? Người đời đều là phàm phu tục tử, bọn họ làm sao thấy độ cao cúa thánh nhân.
Lý Thất Dạ buông tiếng thở dài, búng ngón tay.
Bùm!
Tranh đá khảm trên vách đá bị đập nát.
Lý Thất Dạ xoay người rời khỏi đại điện.
Ngoài đại điện.
Đại Hắc Ngưu nhìn chằm chằm cổng lớn, thầm căng thẳng. Đại Hắc Ngưu đã trải qua vô số sóng gió lâu rồi không căng thẳng thần kinh như vậy.
Cuối cùng tiếng két két nặng nề vang lên, cửa đồng dày nặng từ từ mở ra, trong đại điện một mảnh tối đen.
Nhìn trong đại điện đen ngòm, Đại Hắc Ngưu trầm giọng quát:
– A!
Đại Hắc Ngưu bày ra tư thế tấn công vì sợ yêu tà từ bên trong xông ra.
Trong đại điện truyền ra giọng nhàn nhã, Lý Thất Dạ bước ra từ hắc ám:
– Căng thẳng cái khỉ gì.
Thấy Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người, thở phào nói:
– Cảm tạ trời đất, rốt cuộc đại thánh nhân đi ra.
Lý Thất Dạ lườm nó:
– Không lẽ ngươi sợ ta chết ở bên trong?
Đại Hắc Ngưu vuốt mông ngựa cười nịnh:
– Cái đó thì không, đại thánh nhân vô địch vạn cổ, là tồn tại duy nhất cõi đời, tiểu quái bình thường sao ngăn được đại thánh nhân vô địch.
Lý Thất Dạ liếc nó:
– Thôi, tâm nguyện của ngươi xem như hoàn thành.
Lý Thất Dạ xoay người giơ chưởng đè.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong một chuỗi tiếng nổ đại điện sụp đổ, khi Lý Thất Dạ rút tay về thì đại điện đã bị hắn nghiền thành phấn, tan biến trong không trung.
Nhìn Lý Thất Dạ hủy diệt đại điện, Đại Hắc Ngưu giật mình hỏi:
– Sao đại thánh nhân cẩn thận kỹ thế? Một con yêu tà sao tốn khỏi bàn tay đại thánh nhân.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Dạ Hoàng Quỷ Phượng chỉ là tiểu quái, có một số việc đã làm thì phải triệt để, hoàn toàn xóa sổ nó khỏi thế giới này.
Đại Hắc Ngưu chửi tục:
– Đệt! Viễn Hoang Thánh Nhân đúng là ngụy quân tử, cáo già, quả nhiên để lại hậu chiêu ở bên trong. He he, hắn không phải thánh nhân gì, ta không nói sai thấy chưa? Hắn là ma đầu.
Lý Thất Dạ không đáp lại Đại Hắc Ngưu, không đánh giá.
Đại Hắc Ngưu đầy tò mò hỏi:
– Mà đại thánh nhân này, Viễn Hoang Thánh Nhân để lại cái gì ở bên trong vậy?
Lý Thất Dạ không trả lời, Đại Hắc Ngưu cũng không biết nên nói sao, đành nhún vai bảo:
– Được rồi.
Thật ra Đại Hắc Ngưu luôn gai mắt Viễn Hoang Thánh Nhân, nó cho rằng Viễn Hoang Thánh Nhân là ngụy quân tử, không tin y làm cho quang minh soi sáng. Bởi vậy Đại Hắc Ngưu rất tò mò Viễn Hoang Thánh Nhân để lại hậu chiêu gì trong đại điện, nhưng Lý Thất Dạ đã giữ im lặng nó khó phàn nàn cái gì.
Sau đó Đại Hắc Ngưu hưng phấn kêu lên:
– Ha, được rồi, đến lượt ta ra tay!
Đại Hắc Ngưu lắc người chớp mắt biến lớn khổng lồ, dài ra vô hạn.
Đại Hắc Ngưu biến to quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn nó đã khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng. Không khoa trương khi nói cơ thể Đại Hắc Ngưu lúc này che kín hư không, cứ tiếp tục to ra e rằng sẽ trướng nứt bầu trời.
Không nói cơ thể siêu khổng lồ của Đại Hắc Ngưu, chỉ tính những cọng lông trâu rũ xuống đã to đến không thể tưởng tượng. Mỗi cọng lông trâu như thác đổ từ trên trời rũ xuống. Từ đó có thể tưởng tượng Đại Hắc Ngưu to bự cỡ nào, thân thể che lấp hư không của nó to đến không thể đo lường.
Đại Hắc Ngưu mở đôi mắt ra, mắt nó như hai mặt trời treo cao trên bầu trời, có thể chiếu rọi cửu thiên thập địa.
Đại Hắc Ngưu hú dài:
– Um bò!
Tiếng gầm vang vọng thiên địa, tựa như thiên địa thủy âm, chân ngôn rũ xuống, diễn hóa đại thế giới, ảo diệu tuyệt luân. Đại Hắc Ngưu lúc này gầm một tiếng là có thể khai thiên tích địa, khai sáng một thế giới. Hành động này làm rung động hồn người biết bao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ nặng nề không ngớt bên tai, trong hư không mênh mông hiện ra ánh sáng bàng bạc tựa như trời sao bao la sắp sinh ra trong đó. Các pháp tắc tuôn ra, từng sợi pháp tắc đại đạo cực kỳ cổ xưa, tuyên cổ, dường như nó đến từ thời đại xa xôi, cùng nguồn gốc với Tam Tiên giới.
Trong tiếng nổ inh ỏi xuất hiện một đại dương, đó là một biển đại đạo, pháp tắc vô cùng vô tận, phù văn chìm nổi trong đó.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai như cục đá dấy lên ngàn lớp sóng. Vô số đại đạo dấy lên sóng dữ cao vút, một tòa thần phong dâng lên trong sóng biển, nguy nga sừng sững bị sóng vỗ đập, giống như có thể trấn sóng định biển.
Tòa thần phong hiện ra ở đó, nó như trở thành chúa tể biển cả này, thành trung tâm đại dương. Khi thần phong dâng lên thì biển đại đạo dần bình tĩnh lại, sóng dữ cũng tán đi.
Thần phong vươn lên cao mới khiến người thấy rõ nó không phải từ đất đá chồng chất lên mà là phù văn đại đạo cấu trúc ra, ngọn núi chất chứa ảo diệu vô hạn. Ngọn núi này dường như có thể trấn áp hết thảy, có được trọng lượng không thể đo lường.
Đại Hắc Ngưu hú dài há mồm nuốt trọn ngọn núi:
– Um!
Núi bị Đại Hắc Ngưu nuốt vào bụng.
Lý Thất Dạ yên lặng, không nhúc nhích, không can thiệp những gì Đại Hắc Ngưu làm.
Cuối cùng cơ thể Đại Hắc Ngưu từ từ rút nhỏ lại biến về bộ dạng cũ, trong thời gian ngắn nó từ cơ thể khổng lồ biến về bộ dạng cũ, vẫn là trâu thần vô cùng thần tuấn.
Đại Hắc Ngưu cuồng cười nói:
– Khặc khặc khặc, từ nay Thánh sơn là của ta, rốt cuộc có thể kéo nó đi rồi!
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, cười giội nước lã:
– Phải không? Dù ngươi lấy được dấu ấn này thì sao? Ngươi thật sự dời Thánh sơn đi được không? Ngươi cảm thấy thụ yêu già sẽ để ngươi kéo Thánh sơn đi sao?
Đại Hắc Ngưu á khẩu:
– Cái đó…
Đại Hắc Ngưu ngơ ngác, hình như lúc trước nó không suy nghĩ đến vấn đề này.
Đại Hắc Ngưu chửi um lên:
– Bà nội nó, thụ yêu già dám không để ta kéo đi thì bản đại soái ngưu liều mạng với nó!
Chương 4129: Ngươi Cô Đơn Sao? (2)
Lý Thất Dạ xì cười, chậm rãi nói:
– Theo ta thấy ngươi không đánh lại thụ yêu già, trừ phi ngươi phá vỡ gông xiềng của mình, không thì ngươi chỉ là một con Đại Hắc Ngưu, không hơn.
Lời của Lý Thất Dạ làm Đại Hắc Ngưu xì hơi, gục mặt xuống ủ rũ mắng:
– Bà nội nó, đều tại Viễn Hoang Thánh Nhân khốn nạn! Nếu hắn còn sống bản đại soái ngưu nhất định không tha cho!
Lý Thất Dạ nhìn Đại Hắc Ngưu:
– Ngươi cần gì cố chấp như vậy? Thiên địa cao xa mặc ngươi bay, ngươi cố chấp chỉ là khoảnh đất nhỏ trước sân, ngươi càng cố chấp nó càng trở thành tâm ma của ngươi.
Đại Hắc Ngưu lặng im, lát sau ngẩng đầu lên nhìn Lý Thất Dạ, nghiêm túc hỏi:
– Vậy thì thứ lỗi ta mạo phạm, đại thánh nhân cố chấp cái gì?
Lý Thất Dạ cười cười không trả lời Đại Hắc Ngưu, nhìn phương xa.
Đại Hắc Ngưu hiếm khi nghiêm túc nói:
– Đại thánh nhân nói đúng, bản đại soái ngưu thật sự thiên chấp, cố chấp khoảnh đất trước sân này. Nhưng thiên địa lớn đến đâu cũng không bằng khoảnh đất nhỏ của ta. Khi chúng ta mạnh đến trình độ nhất định nếu trong lòng không còn sự cố chấp, không còn cái gì dựa vào thì chúng ta sẽ biến thành cái gì? Không còn quyến luyến cố hương thì cõi đời này có ý nghĩa chi?
Lý Thất Dạ cảm khái:
– Cố hương…
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không thể quay về mới gọi là cố hương.
Đại Hắc Ngưu nghiêm túc nói:
– Có lẽ vậy, nhưng ít ra trong lòng chúng ta còn có cái dựa vào. Ta biết đại thánh nhân không gì không làm được, có thể vượt qua vạn cổ. Nhưng ta tin trong lòng đại thánh nhân cũng nhớ cố hương. Nếu trên đời không còn thứ khiến đại thánh nhân nhớ, không còn chỗ để nương tựa, ta nghĩ cõi đời này còn ý nghĩa gì với đại thánh nhân?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vạn vật như chó, chỉ là hạt bụi?
Đại Hắc Ngưu vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói:
– Đây là vì sao chúng ta phải cố chấp. Không còn chỗ nương tựa thì ta tin nếu đại thánh nhân muốn hủy diệt thế giới này có khó gì? Sống chết trên cõi đời đáng để đại thánh nhân vấn vương sao? Nếu không vì vậy đại thánh nhân đã không hủy thứ Viễn Hoang Thánh Nhân để lại, nên lòng đại thánh nhân cũng có chỗ nương tựa, trong lòng có cố chấp.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu nói:
– Ngươi nói rất đúng. Thái thượng vô tình, tiên càng vô tình. Không phải tiên thật sự vô tình, chỉ vì thế gian đã không có thứ khiến họ nhớ nhung. Khi đứng đủ cao, lòng không có nương tựa, chúng sinh vạn giới chỉ là hạt bụi.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở nói:
– Ta cảm thấy mình sống rất tốt. Tuy khoảnh đất trước sân này hơi nhỏ nhưng ta đâu cần bầu trời cao rộng, ta không định bay ra bầu trời này. Nơi đây là nhà của ta, nhà sinh ra ta, nên dù đi đến đâu cuối cùng chỗ này vẫn là nhà của ta.
Lý Thất Dạ nghe vậy cảm khái:
– Nhà… đúng vậy, nhà thật tốt đẹp, tồn tại nào đều cần một nơi đặt chân.
Lý Thất Dạ cười cười, mắt nhìn phương xa, ánh mắt sâu thẳm dường như vượt qua tuyên cổ xuyên thấu thời gian xa xôi.
Đại Hắc Ngưu đắc ý cười nói:
– Nên Thánh sơn là chấp niệm của ta, nhà của ta. Ha, tuy không có người nhà nhưng dù gì có hàng xóm như thụ yêu già. Tuy nhiên sau này Thánh sơn do đại soái ngưu ta đây quyết định, thụ yêu già đó cũng phải nhìn sắc mặt của ta mà sống, ha ha ha ha ha ha!
Lý Thất Dạ buồn cười nhìn bộ dạng của Đại Hắc Ngưu, có điều theo đuổi là việc hạnh phúc.
Một lúc lâu sau Đại Hắc Ngưu thu lại vẻ đắc ý, hiếm khi nghiêm túc hỏi Lý Thất Dạ:
– Đại thánh nhân có định dàn xếp chỗ ở không? Hoặc loại người gì mới xem như người nhà của đại thánh nhân? Nơi nào mới tính là nhà của đại thánh nhân?
Lý Thất Dạ nhìn nó, Đại Hắc Ngưu chân thành nhìn lại hắn.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa, thật lâu sau chậm rãi nói:
– Nơi lòng ở thì đó là nhà, nơi duyên ở thì là người nhà.
Đại Hắc Ngưu giật mình, sau đó kinh thán:
– Cảnh giới cao xa như vậy bản đại soái ngưu không làm được. Ài, bởi vậy người là đại thánh nhân, ta là con trâu tục.
Lý Thất Dạ cười cười xoay người đi.
Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ, nhìn hắn chậm rãi đi tới, lát sau hét to:
– Chắc đại thánh nhân rất cô đơn!
Lý Thất Dạ ngừng bước, không nói chuyện.
Chợt ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén nhìn phía xa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phương xa vang một chuỗi tiếng nổ, ánh sáng bắn lên cao.
Ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén vượt không gian:
– Xảy ra chuyện!
Đại Hắc Ngưu nhìn nơi bắn ánh sáng đâm trời, lắc đầu nói:
– Một đám ngu xuẩn, thật là tự tìm đường chết. Ha, tâm tình của đại thánh nhân đang không tốt, sắp đại khai sát giới, máu chảy thành sông.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ không ngớt bên tai, tiếng gầm rú làm nguyên Cổ Viên rung rinh, dường như thiên địa sắp bị đánh nát.
Còn có tiếng cự thú hú dài, hơi thở thú đáng sợ như sóng dữ thổi quét thiên địa, càn quét ngàn vạn dặm làm vô số sinh linh run rẩy.
Tiếng động rầm trời đã kinh động tất cả người trong Cổ Viên. Bao nhiêu học sinh nghe tiếng động này vội vàng chạy tới.
Nguyên Thánh sơn lan truyền ra tin tức kinh người:
– Kim Bồ Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Đế liên hợp với nhau!
Tin tức này làm mọi người ngạc nhiên, nhiều học sinh thấy khó tin.
Vô số học sinh kinh ngạc kêu lên:
– Nhóm Kim Bồ Chân Đế hợp tác? Chuyện… chuyện gì đây? Cường địch cỡ nào đáng để bọn họ liên hợp lại?
Nhóm Kim Bồ Chân Đế đã rất mạnh, trừ tồn tại như Kim Biến Chiến Thần ra trong Quang Minh Thánh Viện không ai địch nổi họ. Bây giờ nhóm Kim Bồ Chân Đế hợp sức với nhau ở trong mắt ai đều thấy rất khó tin.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần, ba người đã rất mạnh, chỉ riêng ba người hợp tác đã đủ càn quét bát hoang, cộng thêm Kim Bồ Chân Đế thì ghê gớm.
Kim Bồ Chân Đế là Chân Đế bát cung, còn là đồ đệ của Lan Thư Tài Thánh. Thử hỏi trên đời này mấy ai muốn đối địch với họ?
Kim Bồ Chân Đế cũng ra tay, còn liên hợp với nhóm Khắc Thạch Chân Đế thì kẻ địch mạnh cỡ nào đáng để bốn người bắt tay nhau?
Có học sinh từ đằng trước truyền tin về:
– Không chỉ là nhóm Kim Bồ Chân Đế liên hợp, bọn họ xua các cự thú viễn cổ công kích, đây đúng là trận đại chiến rầm rộ.
Nghe tin báo về tất cả học sinh tinh thần rung động, kéo nhau tới chỗ xảy ra chuyện.
Chưa đến nơi, nhìn từ xa thấy các con cự thú viễn cổ tỉnh lại đã tập kết dưới tay Kim Bồ Chân Đế.
Các con cư thú viễn cổ tụ tập lại thì cảnh tượng rung động hồn người biết bao. Vượn to đầu đội trời, mãng xà độc dài vạn dặm, tê giác cuồng một chân đạp vô số núi sông.
Chương 4130: Vạn Thú Cùng Rống
Các con cự thú viễn cổ tỉnh lại khiến Cổ Viên như thành thế giới hoang mãng. Những cự thú viễn cổ siêu khổng lồ mới là chúa tể của thế giới này, sinh linh khác chỉ là ruồi bọ bé xíu. Nhiều cự thú viễn cổ tụ tập lại, hơi thở thú đáng sợ như sóng dữ thổi quét thiên địa, mọi người bị hơi thở thú ập đến làm rung động. Có người đạo hạnh cạn bị hơi thở thú như sóng dữ thổi đi.
Nơi cự thú viễn cổ tụ tập thấy bóng Kim Bồ Chân Đế, gã đứng trên lưng quang minh hoàng kim long khống chế toàn cục, bày mưu lập kế.
Nhóm Bảo Nguyên Chân Thần, Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế mỗi người trấn một phương. Có người cưỡi trên lưng cự thú viễn cổ.
Trong bọn họ chói mắt nhất là Kim Bồ Chân Đế, gã ngồi trên lưng quang minh hoàng kim long xua các con cự thú viễn cổ mạnh mẽ tấn công. Đương nhiên người thật sự điều khiển cự thú viễn cổ không phải Kim Bồ Chân Đế mà là quang minh hoàng kim long dưới thân gã.
Trận doanh mạnh mẽ như vậy khiến các học sinh không dám đến gần, chỉ nhìn từ xa.
Dù đứng thật xa vẫn cảm nhận được hơi thở thú bàng bạc mênh mông, đặc biệt nhìn các cự thú viễn cổ to lớn tụ hợp lại. Các học sinh hút ngụm khí lạnh.
Nhìn quang minh hoàng kim long dưới thân Kim Bồ Chân Đế, có học sinh hâm mộ kinh thán:
– Kim Bồ Chân Đế lợi hại thật, con quang minh hoàng kim long đó quá mạnh, so với Kim Bồ Chân Đế chỉ mạnh chứ không yếu hơn. Thánh thú mạnh như vậy mà còn bị Kim Bồ Chân Đế hàng phục, thủ đoạn nghịch thiên biết bao.
Có học sinh chính mắt nhìn quá trình hàng phục giải thích rằng:
– Nói đúng hơn không hoàn toàn là bị Kim Bồ Chân Đế hàng phục, hắn lợi hại thật nhưng con quang minh hoàng kim long này thật ra bị Lan Thư Tài Thánh thu phục. Chỉ có thủ đoạn như Lan Thư Tài Thánh mới hàng phục được hoàng trong thú, chỉ một mình Kim Bồ Chân Đế thì không cách nào hàng phục nó.
Nhiều học sinh nhìn cảnh tượng trước mắt hâm mộ nói:
– Con quang minh hoàng kim long này quá mạnh, là hoàng giả trong cự thú viễn cổ, không thì đã chẳng thể xúi giục nhiều cự thú viễn cổ như vậy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lúc này chiến tranh leo thang, từng tiếng nổ trời sụp đất nứt, nguyên Cổ Viên rung rinh. Cứ đánh tiếp thì mọi người cảm thấy Thánh sơn sẽ sụp đổ.
Nơi nhóm Kim Bồ Chân Đế tấn công là sơn cốc chỗ Thủy Tinh Bàng Giải cư ngụ, cũng là địa bàn của Thủy Tinh Bàng Giải.
Các cự thú tấn công làm sơn cốc Thủy Tinh Bàng Giải rung rinh.
Sơn cốc của Thủy Tinh Bàng Giải dâng lên thánh quang, quang minh bao phủ sơn cốc trông như một cái đại thế tuyệt thế ghép sơn cốc thành một thể.
Nơi này là địa bàn của Thủy Tinh Bàng Giải, nó bày địa thế tại đây phòng ngừa có cường địch xâm phạm lĩnh vực của mình.
Trên bầu trời sơn cốc xuất hiện một con cua khổng lồ, toàn thân lóng lánh, thánh quang sáng rực tựa như võ sĩ mặc thánh giáp quang minh.
Thủy Tinh Bàng Giải siêu khổng lồ, vỏ của nó có thể nâng cả bầu trời. Thủy Tinh Bàng Giải to lớn dùng tám cái càng bảo vệ chặt chẽ sơn cốc dưới thân mình.
Nhìn kỹ thì Thủy Tinh Bàng Giải siêu khổng lồ này không phải chân thân, đó là chân thân hợp với đại thế hình thành. Chân thân của Thủy Tinh Bàng Giải ở trong một đại trận trong sơn cốc, đại trận dung chứa đại thế thiên địa, nó dung hợp với đại thế hóa thành Thủy Tinh Bàng Giải siêu khổng lồ trên bầu trời.
Thủy Tinh Bàng Giải vốn rất mạnh, không khoa trương khi nói nếu một chọi một thì những cự thú viễn hoang đang tấn công không đánh lại nó.
Nhưng lúc này có bốn con cự thú viễn cổ tấn công Thủy Tinh Bàng Giải, chúng nó khóa chặt bốn hướng thành góc sừng, ăn ý cùng tấn công nhiều đợt.
Trong bốn cự thú viễn cổ tấn công Thủy Tinh Bàng Giải có một con cự mãng, dài ngàn dặm, vảy xanh biếc dưới ánh nắng đặc biệt yêu dị. Trên đầu nó mọc một cái sừng thịt. Con mãng xà độc dài ngàn dặm này rất khủng bố, chỉ nghe vèo một tiếng nó phun ra khói độc, lan tràn bao phủ thiên địa, như cơn lũ ập đến.
Khói độc đổ xuống dưới, tiếng xèo xèo vang lên. Không chỉ rừng rậm vô số cây cối bị mục rữa, các ngọn núi cũng bị khói độc đáng sợ hủ hóa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Những ngọn núi bị hủ hóa sụp đổ.
Phương nam là con tê giác cuồng khổng lồ, cao ngàn trượng, bốn chân như núi. Khi nó xông lên thì vang tiếng đùng đùng đạp nát các ngọn núi. Đáng sợ hơn là cái sừng của cuồng tê như thiên đao siêu bén, xoẹt một tiếng chém mặt đất nứt ra cái khe, dường như sừng của nó có thể chém nứt mặt đất.
Công kích từ hướng bắc là con quạ khổng lồ, một loại hỏa anh dị chủng. Hỏa anh giương cánh che lấp bầu trời, lửa cháy trên đôi cánh nó. Hỏa nha dị chủng há mồm phun ra chân hỏa cuồn cuộn không ngừng, khi chân hỏa trút xuống thì cả thế giới thành biển lửa. Hỏa anh dị chủng đập cánh làm chân hỏa cháy càng dữ dội, như đổ thêm dầu vào lửa.
Chân hỏa cháy đì đùng, mảng lớn rừng rậm bị đốt ra tro, các ngọn núi bị đốt hòa tan. Đất đai mênh mông chảy đầy dung nham, nhìn thấy ghê người.
Cự thú viễn hoang cuối cùng là một con vua sư tử, hình thể nhỏ nhất trong bốn con cự thú viễn cổ, bộ lông vàng vô cùng thần võ.
Một tiếng sư tử rống:
– Grào!
Sóng âm với uy lực mạnh mẽ trùng kích nháy mắt hủy diệt hết thảy.
Tiếng vua sư tử gầm không chỉ đánh nát núi rừng, không gian bị sóng âm trùng kích răng rắc tan vỡ. Không gian bị sóng âm đáng sợ chấn nát.
Bốn con cự thú viễn cổ mạnh biết bao, chúng hợp sức lại khiến Thủy Tinh Bàng Giải không chịu nổi.
Lúc này Bình Thế Thước chẳng giúp được gì, vì hai con Bình Thế Thước đang đánh túi bụi với hai con cự thú viễn cổ.
Ban đầu là sáu con cự thú viễn cổ tấn công, sau này bị hai Bình Thế Thước chặn bớt hai con.
Ầm!
Con tê ngưu một sừng từ xa lao tới, nó từ ngàn dặm chạy rầm rập đến, tốc độ siêu mau kèm theo uy lực mạnh nhất đánh tới.
Khi tê ngưu một sừng lao đến thì có tiếng rầm rập kèm theo, bao nhiêu ngọn núi bị đạp nát.
Đinh! audio coi am
Như tiếng thiên đao ra khỏi vỏ, sừng tê giác chém tới theo đà tê ngưu một sừng xông lên.
Sừng tê giác chém như trời giáng thần đao, đao chưa chém xuống mặt đất đã nứt ra các cái khe giao thác, dường như chém nát mặt đất.
Đinh!
Khi sừng tê giác chém tới thì Thủy Tinh Bàng Giải huơ một cái càng to chém ngang, tựa như cự đao chém trời, chém rớt vì sao vũ trụ, xẻ ra khung trời ngân hà. Một cái càng như đao, cực kỳ cương bá.
Đùng!
Càng to và sừng tê giác va chạm, hỏa hoa bắn xuyên thiên địa tựa pháo hoa trong trời đêm.