Đế Bá Audio Podcast
Tập 825 [Chương 4121 đến Chương 4125]
❮ sautiếp ❯Chương 4121: Hư Không Đại Điện (1)
Kim Mãng Chân Đế cũng hoang mang:
– Chắc không phải, lẽ ra chuyện này không thể nào. Ta biết tính Tam Mục Thần Đồng, hắn tâm cao khí ngạo, huênh hoang kiêu ngạo, trong đời không phục ai. Dù là Kim Quang Thượng Sư cũng không làm Tam Mục Thần Đồng cúi đầu.
Mọi người đều biết Tam Mục Thần Đồng cuồng ngạo, cũng thông cảm, gã là Nửa Bước Trường Tồn trẻ tuổi nhất đương thời, có tiềm lực vô cùng. Có người cho rằng tương lai sẽ có ngày Tam Mục Thần Đồng trở thành Viễn Đạo Trường Tồn.
Nếu thật sự thành Viễn Đạo Trường Tồn là tồn tại có thể chiến với Thủy Tổ đẳng cấp Tiên Thống, sợ quái gì Kim Quang Thượng Sư?
Vì Tam Mục Thần Đồng có tiềm lực tuyệt thế vô song như vậy nên gã kiêu căng ngang ngược, cuồng vọng huênh hoang, mọi người thông cảm gã, chấp nhận điều này.
Giờ Tam Mục Thần Đồng chưa ra tay đã vội vàng rời đi làm nhóm Khắc Thạch Chân Đế khó hiểu.
Bảo Nguyên Chân Thần là học sinh Bắc Viện, nói:
– Tam Mục Thần Đồng sẽ không sợ ai. Lúc ta ở Bắc Viện thì Tam Mục Thần Đồng từng luận bàn với Thánh Sương Chân Đế, không biết thắng thua thế nào nhưng hắn vẫn tràn đầy khí diễm, kiêu căng như thường lệ. Chưa từng nghe Tam Mục Thần Đồng sợ ai, có lẽ Kim Quang Thượng Sư, Lan Thư Tài Thánh làm hắn kiêng kỵ nhưng tuyệt đối không thể làm hắn không đánh đã chạy.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế công nhận:
– Nói đúng.
Tam Mục Thần Đồng là Nửa Bước Trường Tồn, thực lực bày ra đó, dù đối diện kẻ địch mạnh đến đâu gã cũng sẽ không chưa đánh đã chạy, hoàn toàn không phải phong cách của gã. Tam Mục Thần Đồng kiêu căng ngạo mạn không thể nào không đánh đã trốn.
Nhớ lại tiếng trống triệu hoán vừa rồi, Kim Mãng Chân Đế trầm ngâm nói:
– Chắc Tam Mục Thần Đồng đúng là có chuyện quan trọng nên đi trước một bước.
Khắc Thạch Chân Đế nhìn Bảo Nguyên Chân Thần, hỏi:
– Bước tiếp theo làm sao?
Bảo Nguyên Chân Thần xúi giục Tam Mục Thần Đồng tới kiếm chuyện với Lý Thất Dạ làm Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn cao gã, Bảo Nguyên Chân Thần có chút tài năng.
Bảo Nguyên Chân Thần nói ngay:
– Chúng ta đi tìm Kim Bồ Chân Đế.
Kim Mãng Chân Đế nhíu mày hỏi:
– Kim Bồ Chân Đế ở đâu?
Từ khi Kim Bồ Chân Đế mở ra Cổ Viên thì không còn lộ mặt nữa, rất bí ẩn.
Bảo Nguyên Chân Thần đáp:
– Ta có bảo nguyên, có thể tìm đến hắn.
Khắc Thạch Chân Đế cười nói:
– Cũng tốt, thử xem đi, làm vậy càng náo nhiệt. Ít có đánh giết làm chuyến đi Thánh sơn quá yên lặng.
Kim Mãng Chân Đế cười nhàn nhã nói:
– Có gì không được.
Đối với hai vị Chân Đế này bọn họ không chỉ muốn có Bình Thế Thước cũng muốn Lý Thất Dạ làm đá mài dao cho mình.
Đại Hắc Ngưu dẫn đường cùng Lý Thất Dạ lướt qua bầu trời. Trên bầu trời Cổ Viên có trời trăng sao lấp ló, ngân hà vòng quanh.
Nơi ấy có tòa cung điện rất cổ xưa, siêu lớn, tựa như một hành tinh lớn chìm nổi trong hư không vô tận. Tòa cung điện đơn giản chất phác, trước cung điện không có tên, không có tấm biển, dường như nơi này chỉ là cung điện vô danh.
Đứng trước cung điện to lớn này sinh linh nào đều trở nên nhỏ bé như hạt bụi.
Cửa cung điện khép kín, hai cánh cửa như bức tường thần chặn trước mặt Lý Thất Dạ, Đại Hắc Ngưu. Dường như dù là ai cũng không thể mở ra hai cánh cửa này.
Đại Hắc Ngưu đứng trước cửa lớn, nói:
– Ở chỗ này. Nguồn truyện audio Podcast
Lý Thất Dạ đánh giá cung điện trước mặt, ánh mắt nghiêm túc bình tĩnh nói:
– Bỏ vốn lớn thật.
Đại Hắc Ngưu nói:
– Viễn Hoang Thánh Nhân đặt đại thần thông ở đây, che lấp mọi thứ chỗ này vì không muốn ai phát hiện ra.
Lý Thất Dạ đánh giá cung điện, chậm rãi nói:
– Hơi thú vị, xem ra đúng là Viễn Hoang Thánh Nhân làm.
Đại Hắc Ngưu cười gian, khom người cung kính nói:
– Đại thánh nhân, mời lão nhân gia người.
Lý Thất Dạ liếc Đại Hắc Ngưu, lạnh nhạt nói:
– Sao? Không đi vào?
Đại Hắc Ngưu lúng túng nói:
– Ta và Viễn Hoang Thánh Nhân không hợp nhau, có vài chỗ ta không tiện đến gần, xin đại thánh nhân thứ lỗi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Đơn giản là bị áp chế, nói cao cả quá làm gì.
Đại Hắc Ngưu lúng túng cười gượng:
– Ha ha, có vài chuyện quá lâu rồi, lâu đến đã thành kết cục định sẵn không thay đổi được.
Lý Thất Dạ lười nói nhiều với Đại Hắc Ngưu, không bắt buộc nó vào theo, hắn đi thẳng tới trước cửa đồng.
Cửa đồng kiên cố không thể phá vỡ, cánh cửa như vậy chắc chắn do Viễn Hoang Thánh Nhân tạo ra.
Cửa đồng bị phong ấn, chỗ phong ấn tràn ngập uy Thủy Tổ chắc là Viễn Hoang Thánh Nhân tự tay gia cố.
Phong ấn có hai mặt, tức là người bên ngoài không vào được, yêu tà trong đại điện cũng không thể ra.
Phong ấn đại điện tuy cực kỳ nghịch thiên, vô cùng tuyệt thế vô song, nhưng không thể làm khó Lý Thất Dạ. Dù sao Lý Thất Dạ đã có pháp tắc của nguyên Quang Minh Thánh Viện, có thể nói pháp tắc hắn có được vượt xa Quang Minh Thánh Viện. Pháp tắc Lý Thất Dạ cướp được có thể giải mở mọi ảo diệu của Quang Minh Thánh Viện, bao gồm phong ấn của tòa điện đồng này.
Lúc này bàn tay Lý Thất Dạ ấn trên cửa đồng.
Ong ong ong ong ong!
Cửa đồng hiện ra các phù văn cổ xưa, khi phù văn xưa tụ lại hình thành một phù bàn lớn. Tất cả pháp tắc không ngừng chuyển động trên phù bàn rất là lộn xộn. Người khác muốn tham ngộ phù văn trên phù bàn này thì khó xong trong một chốc.
Lý Thất Dạ không xem kỹ những phù văn vặn vẹo lộn xộn, bàn tay co lại xoay phù bàn. Phù bàn xoay tít trong tay Lý Thất Dạ.
Ong ong ong ong ong!
Các phù văn nhảy ra, nháy mắt xếp hàng thành thiên chương hoàn chỉnh.
Ong ong ong ong ong!
Thiên chương hoàn chỉnh khắc trên phù bàn, bóc một tiếng phù bàn lại khảm vào cửa đồng, phù văn khuếch tán nguyên cánh cửa.
Két két két két két!
Tiếng mở cửa nặng nề vang lên, cửa đồng bị phong ấn chậm rãi mở ra.
Lý Thất Dạ không xem kỹ tình hình trong cửa đồng, hắn tùy ý bước vào cung điện lớn, rất là ung dung bình thản như không thèm e ngại phiêu lưu trong cung điện này.
Thấy Lý Thất Dạ bước vào cửa đồng, Đại Hắc Ngưu đứng bên ngoài hét to hướng bóng lưng hắn:
– Chúc đại thánh nhân mã đáo thành công, đắc thắng!
Rầm!
Cửa đồng khép lại, Đại Hắc Ngưu giương mắt ngóng nhìn, ước gì nhìn xuyên thấu vào trong được. Đại Hắc Ngưu chỉ muốn góp mặt trong đó, tiếc rằng nó bị nhiều hạn chế không thể vào cung điện.
Đại Hắc Ngưu nhìn cửa đồng, thì thào:
– Ài, không biết thụ yêu già nghĩ sao nữa, mãi không ra tay làm ta vòng vo thế này.
Lý Thất Dạ bước vào đại điện, bên trong một mảnh tối đen xòe tay không thấy năm ngón. Trong đại điện tối om người bình thường không thể thấy rõ ràng.
Chương 4122: Hư Không Đại Điện (2)
Nhưng khi Lý Thất Dạ mở mắt ra, nơi này tựa như ban ngày, mắt hắn chiếu sáng mỗi góc đại điện, không thứ gì qua mắt hắn được.
Đại điện rộng vượt sức tưởng tượng của người ta, dường như có thể dung chứa tất cả, có thể đựng cả thế giới.
Lý Thất Dạ bước chậm, thật ra một bước ngàn dặm.
Trong thời gian ngắn Lý Thất Dạ đi sâu vào đại điện, một ngọn núi cực kỳ cao lớn chặn bước chân hắn.
Không phải núi, nhìn kỹ thì che trước mặt Lý Thất Dạ là một vật khổng lồ khoanh tròn từng tầng chất lên cao tựa ngọn núi.
Bộp!
Vật khổng lồ khoanh tròn chợt mở mắt ra, đầu nó gác lên tầng cao nhất. Lúc nó mở mắt thì như hai vầng mặt trời treo trên cao, ánh sáng chiếu xuống soi rõ nơi này.
Vật khổng lồ khoanh tròn ngẩng cao đầu trên trời khiến người kinh dị, đặc biệt lúc nó nhìn xuống toát ra thần uy vô thượng khiếp hồn người.
Ánh mắt đó không chỉ làm người nhát gan teo tim, người thực lực siêu mạnh cũng chân mềm như bún. Lực lượng của yêu tà này quá mạnh, khi mắt nó nhìn xuống dường như hút mất hồn người.
Nhưng với Lý Thất Dạ thì đôi mắt sáng rực kia không tạo thành ảnh hưởng gì, dường như là chuyện cực kỳ bình thường.
Xào xạc xào xạc!
Vật khổng lồ khoanh người tại chỗ bắt đầu trườn bò, hình như nó phát hiện Lý Thất Dạ không sợ mình, không thèm ngước lên nhìn nó. Nó giãn người ra trườn bò, từng vòng giãn ra như ma pháp, nó dài vượt sức tưởng tượng.
Vật khổng lồ này thân thể vừa lớn vừa dài sắp nhét đầy đại điện.
Xào xạc!
Vật khổng lồ hoàn toàn giãn ra thì chỗ nó bàn cứ có nhiều thứ rơi lộp bộp, nhìn kỹ là xương trắng. Núi xương chất chồng từng đầu lâu, vật khổng lồ đã ôm núi xương đầu bàn cứ tại chỗ.
Khi nó hoàn toàn giãn ra thì núi xương chất đống ngã đổ, nhiều xương sọ rớt xuống đất, có cái lăn đến mũi chân Lý Thất Dạ.
Không biết chủ nhân mấy cái xương sọ này khi còn sống là thần thánh phương nào, trong hốc mắt còn lấp lóe thần tính thì biết hoặc là Chân Đế vô địch tuyệt thế, hoặc là Trường Tồn siêu mạnh.
Grít grít grít!
Có tiếng rắn thè lưỡi, yêu tà bò trong đại điện đến gần Lý Thất Dạ, nó ngó đầu nhìn xuống hắn.
Yêu tà rất to, trông giống rắn, vảy đen như thiết. Nhưng nó không phải rắn, đầu giống cọp, rất kỳ lạ, cái đuôi dài nâng cánh chim lên. Có ba cánh chim rất nhanh nhẹn, chuyển động như nước chảy.
Kỳ lạ nhất là đỉnh đầu yêu tà mọc mào gà, nhìn từ xa như đội hoàng quan.
Yêu tà không cố ý bộc phát ra hơi thở nhưng lúc nó bò toát ra khí lạnh tràn ngập đại điện. Nó thức tỉnh tràn đầy khí lạnh, có tiếng xèo xèo, khí lạnh sắp đóng băng đại điện.
Nhưng dù khí lạnh có thể đóng băng vạn dặm thì Lý Thất Dạ không dao động, thản nhiên đứng tại chỗ nhìn con yêu tà.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Dạ Hoàng Quỷ Phượng! Hơi thú vị, tại sao Viễn Hoang Thánh Nhân giấu tọa kỵ hắc ám như vậy ở đây?
Ít ai biết cái tên Dạ Hoàng Quỷ Phượng, nhưng người từng nghe qua sẽ sợ vỡ mật. Vì Dạ Hoàng Quỷ Phượng là vật đại tà, nó cực mạnh, vô cùng tà ác, lực lượng hắc ám của nó có thể ma hóa hết thảy.
Lẽ ra Viễn Hoang Thánh Nhân là quang minh phổ chiếu, phổ độ chúng sinh, không có lý do gì giấu vật yêu tà ở nơi bí ẩn như vậy.
Ong ong ong ong ong!
Khi Lý Thất Dạ thốt ra tên của nó thì mắt Dạ Hoàng Quỷ Phượng nhìn hắn chằm chằm. Nếu ai có mặt ở đây sẽ cảm giác linh hồn mình lìa khỏi xác, bị Dạ Hoàng Quỷ Phượng hút vào.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng nhìn chằm chằm không chỉ hút hồn phách, trong khoảnh khắc tất cả hắc ám như thủy triều tụ tập trong mắt nó.
Mắt Dạ Hoàng Quỷ Phượng như nuốt hết mọi thứ trên đời, quang minh cũng bị hút vào.
Lúc này Dạ Hoàng Quỷ Phượng đã toát ra lực lượng hắc ám đáng sợ, hắc ám lực lượng như muốn nghiền nát chúng thần, đồ diệt chư đế.
Nhưng Lý Thất Dạ không thèm nhìn Dạ Hoàng Quỷ Phượng, hắn xem đằng trước, mắt lướt qua núi xương nhìn chỗ sâu nhất đại điện.
Viễn Hoang Thánh Nhân là Thủy Tổ mạnh biết bao, mặc dù Dạ Hoàng Quỷ Phượng cường đại nhưng tọa kỵ như vậy không đáng để y vắt hết óc phong ấn tại đây. Nhưng Dạ Hoàng Quỷ Phượng thật sự bị Viễn Hoang Thánh Nhân phong ấn ở nơi này, tức là y muốn nó canh giữ chỗ này hoặc bảo vệ thứ gì đó.
Là cái gì đáng để Viễn Hoang Thánh Nhân chú trọng như vậy? Quan trọng nhất là đời này Viễn Hoang Thánh Nhân là thánh nhân hoàn mỹ vô thượng, lẽ ra dù muốn bảo vệ thứ gì cũng nên để cự thú viễn cổ quang minh thần thánh bảo vệ, không cần Dạ Hoàng Quỷ Phượng tà ác hắc ám làm điều này.
Nhưng Viễn Hoang Thánh Nhân lại chọn Dạ Hoàng Quỷ Phượng bảo vệ đồ vật của mình, vậy thứ ẩn giấu bên trong đáng để nghiền ngẫm.
Một tiếng gầm vang vọng cửu thiên thập địa:
– Grào!
Khi Lý Thất Dạ nhìn sâu trong đại điện thì thân thể khổng lồ của Dạ Hoàng Quỷ Phượng cuộn lại che tầm mắt hắn, dường như nó biết hắn muốn dòm ngó cái gì.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng rống Lý Thất Dạ, sóng âm như bão tố thổi quét tất cả, chấn vỡ vì sao, thổi tắt mặt trời, thổi khô ngân hà, uy lực cường đại tuyệt luân.
Nhưng mặc cho tiếng rống của Dạ Hoàng Quỷ Phượng mạnh mẽ, khủng bố cỡ nào Lý Thất Dạ vẫn hết sức bình tĩnh đứng đó, không bị ảnh hưởng chút nào.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng chặn lại tầm mắt, thè lưỡi như roi dài quất thiên địa, làm người nổi da gà.
Lý Thất Dạ thu lại tầm nhìn chuyển sang nhìn Dạ Hoàng Quỷ Phượng hung dữ, cười cợt hỏi:
– Thế nào? Muốn chắn đường của ta? Vậy thì chém ngươi.
Lý Thất Dạ nói hời hợt như làm chuyện nhỏ bé. Dạ Hoàng Quỷ Phượng từng ăn thịt Trường Tồn, bao nhiêu người nghe tiếng sợ vỡ mật.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng rống to:
– Grào!
Tiếng rống chấn vỡ trời trăng sao.
Bùm!
Dạ Hoàng Quỷ Phượng cuộn người lại quất nát thiên địa, đại điện rung rinh.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Vảy trên người Dạ Hoàng Quỷ Phượng dựng đứng, nó như mặc vào thần giáp vô thượng màu đen, khiến nó rất là uy vũ. Dù vốn là yêu tà hắc ám thì lúc này mang chút thần khí.
Hiển nhiên Dạ Hoàng Quỷ Phượng cảm nhận Lý Thất Dạ cường đại, không dám khinh địch.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cũng tốt, ta dùng kiếm của Viễn Hoang Thánh Nhân chém ngươi.
Đinh!
Lý Thất Dạ chậm rãi rút Tẩy Tội kiếm ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tẩy Tội kiếm ngân vang, rung bần bật không muốn ra khỏi vỏ.
Khi Lý Thất Dạ từ từ rút Tẩy Tội kiếm ra vang tiếng ma sát, kiếm muốn trở vào bao, vùng thoát khỏi tay Lý Thất Dạ.
Tẩy Tội kiếm nhận ra Dạ Hoàng Quỷ Phượng, nó không muốn giết Dạ Hoàng Quỷ Phượng. Vì vậy lúc Lý Thất Dạ rút kiếm ra khỏi vỏ Tẩy Tội kiếm rung bần bật chỉ muốn trở vào.
Chương 4123: Dạ Hoàng Quỷ Phượng
Tẩy Tội kiếm là bội kiếm Viễn Hoang Thánh Nhân đeo cả đời, Dạ Hoàng Quỷ Phượng là tọa kỵ mà y riêng tư để lại. Chúng nó cùng một chủ nhân, có lẽ từng ở chung, tưởng tượng xem Tẩy Tội kiếm sẽ đi giết Dạ Hoàng Quỷ Phượng sao?
Lý Thất Dạ hừ lạnh, tay siết chặt:
– Hừ! Nếu không ra khỏi vỏ thì để ngươi lại làm gì, chẳng bằng dung thành nước thép!
Lý Thất Dạ nói lạnh lùng tuyệt sát, thiên địa trở nên lạnh lẽo, chúng thần ở cửu thiên thập địa, Thủy tổ chí cao vô thượng cũng run rẩy. Lời Lý Thất Dạ nói mới là chí cao vô thượng nhất trần gian.
Nên khi Lý Thất Dạ dứt lời, Tẩy Tội kiếm run rẩy, bàn tay siết lại, kiếm thần phục không dám chống cự, không vùng vẫy đòi vào bao.
Tẩy Tội kiếm là kiếm Thủy Tổ thông thần rồi, nó biết Lý Thất Dạ nói được thì làm được. Nếu trái ý Lý Thất Dạ thì chắc chắn nó sẽ bị hắn dung thành nước thép, sắt vụn. Dù nó là thần kiếm, cường đại không gì sánh được, nhưng khi bị Lý Thất Dạ nắm trong tay thì chẳng là gì hết. Lý Thất Dạ nói muốn hòa tan thành nước thép, nó không thể nào chống lại, cuối cùng nó sẽ là bãi nước thép, sắt vụn, chẳng là gì.
Làm thần kiếm vô địch nếu tan thành nước thép là chuyện đáng sợ nhất, nên Tẩy Tội kiếm chỉ có thể thần phục, đâu dám chống đối hắn.
Đinh!
Cuối cùng Tẩy Tội kiếm ra khỏi vỏ, quang minh tràn ngập, chiếu sáng đại điện, xua tan hắc ám.
Thấy Tẩy Tội kiếm ra khỏi vỏ, Dạ Hoàng Quỷ Phượng gầm lên:
– Grào!
Dạ Hoàng Quỷ Phượng thụt lùi. Làm tọa kỵ riêng của Viễn Hoang Thánh Nhân nên nó biết Tẩy Tội kiếm, đó là bội kiếm Viễn Hoang Thánh Nhân đeo cả đời, siêu mạnh.
Lý Thất Dạ vuốt nhẹ thân kiếm, từ từ nói:
– Tẩy Tội kiếm, tên hay. Tẩy tội, tẩy tội gì? Hôm nay cho nó tẩy tộ hắc ám đi!
Keng!
Kiếm ngân chín tầng trời, Lý Thất Dạ cầm kiếm chỉ xéo vào Dạ Hoàng Quỷ Phượng. Không cần Lý Thất Dạ vận dụng, Tẩy Tội kiếm tự phát ra lực lượng mạnh nhất. Nó biết nếu lúc này không dốc sức, chọc giận Lý Thất Dạ là hắn sẽ hòa tan nó thành nước thép, sắt vụn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng đợt thánh quang như thác nước bắn lên cao, xé rách hết thảy hắc ám, kiếm quang tuôn ra. Mỗi lũ kiếm quang to như ngân hà chặt đứt mọi nguồn cội hắc ám.
Quang minh giết chóc, lúc này dù là ai hễ thấy Tẩy Tội kiếm sẽ ớn lạnh run rẩy. Tẩy Tội kiếm giết chóc, vô tình, diệt tuyệt! Nó đại biểu cho quang minh giết chóc, tất cả đều là nguyên tội, hết thảy đều đáng chết. Nó không còn đại biểu cho phổ độ chúng sinh, nó chỉ đại biểu cho hủy diệt mọi thứ trừ quang minh, những thứ khác vốn không nên tồn tại.
Tẩy Tội kiếm bộc phát ra lực lượng mạnh nhất của mình, khi Lý Thất Dạ cầm kiếm thì hắn là quang minh, phán quyết mọi thứ. Kiếm chém xuống sẽ giết tất cả.
Lực lượng quang minh bùng nổ, quang minh giết chóc không chỗ không ở. Dạ Hoàng Quỷ Phượng thụt lui, nó thấy sợ hãi trước lực lượng quang minh.
Vì quang minh và hắc ám thề không đội trời chung, quan trọng nhất là Tẩy Tội kiếm bộc phát ra quang minh giết chóc mạnh nhất có uy lực mạnh mẽ làm nó sợ hãi.
– Grào!
Dạ Hoàng Quỷ Phượng lùi đến hết chỗ lùi, nó gầm rống, bất chấp tất cả bùng nổ lực lượng hắc ám.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lực lượng hắc ám như thác lũ bắn lên cao vô cùng vô tận. Dạ Hoàng Quỷ Phượng dốc hết sức ra, nếu nó không cố gắng thì sẽ chết dưới Tẩy Tội kiếm.
Bùm!
Tiếng vang nhức óc như thiên địa nát, tất cả lực lượng hắc ám của Dạ Hoàng Quỷ Phượng bắn lên cao, cái đuôi dựng đứng.
Đuôi trông như cánh phượng hoàng dựng thẳng thật cao sau lưng nó, cái đuôi xèo ra giống đuôi chim công.
Ong ong ong ong ong!
Các phù văn hắc ám giãn ra hóa thành đồ án vô cùng xa xưa, dường như là đồ đằng viễn cổ đến không thể ngược dòng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi đồ đằng hiện ra tiếng nổ không ngớt, đồ đằng mở ra thế giới hắc ám. Lực lượng hắc ám cường đại không gì sánh bằng như nước sông vỡ đê chảy xiết hùng dũng ập đến. Lực lượng hắc ám hóa thành đại dương mênh mông vô tận bao bọc toàn thân Dạ Hoàng Quỷ Phượng.
– Hú!
Lực lượng hắc ám nhiều như biển ùa vào người, Dạ Hoàng Quỷ Phượng trở nên mạnh hơn, đôi mắt càng sáng bắn ra ánh sáng hắc ám đáng sợ. Ánh sáng hắc ám này sẽ tỏa sáng trong bóng đêm, rất khó tin.
Nhìn đồ đằng trên đuôi Dạ Hoàng Quỷ Phượng mở ra thế giới hắc ám, con ngươi Lý Thất Dạ co rút nói:
– Quả nhiên là cổ chủng, xem ra Viễn Hoang Thánh Nhân thu ngươi làm tọa kỵ là có lý do.
Dạ Hoàng Quỷ Phượng cuồng rống:
– Grào!
Cái đuôi đập xuống.
Bùm!
Trong khoảnh khắc như có bàn tay hắc ám đập xuống.
Bàn tay hắc ám nháy mắt trấn áp chúng sinh, nghiền nát vạn giới, chư đế chúng thần thật nhỏ bé, sẽ bị bàn tay đập dẹp.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
– Đến hay!
Lý Thất Dạ nhảy vọt lên, Tẩy Tội kiếm chém ra.
Đinh!
Kiếm ngân thiên địa, thánh quang chói lòa, nhát kiếm chém qua để lại vết hằn thiên địa.
Sơn cốc tĩnh lặng, rừng cây tùng rậm rạp, khi gió nhẹ thổi qua nghe tiếng thông reo. Cây tùng đung đưa trong gió rất là đẹp.
Đây là một góc Cổ Viên, rất yên tình, bình hòa. Chỗ này hẻo lánh ít ai biết, hoặc dễ bị bỏ qua.
Trong sơn cốc trong rừng tùng có một nam nhân đang ngồi, mặc áo vàng, đại đạo phù văn xoay quanh người gã không ngừng.
Khi nam nhân ngồi đó như đông lại, hóa thành một pho tượng điêu khắc đúc bằng hoàng kim. Nam nhân ngồi đó như hợp nhất với thiên địa, làm người sinh ra ảo giác rõ ràng gã ngồi đây, khi ngươi nhìn thì thấy nơi đó trống rỗng không có ai ngồi.
Nam nhân này là Kim Bồ Chân Đế, Cổ Viên bị gã mở ra. Sau khi Cổ Viên được mở ít ai thấy Kim Bồ Chân Đế.
Bảo Nguyên Chân Thần, Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế đều đang tìm Kim Bồ Chân Đế. Bảo Nguyên Chân Thần rất có thủ đoạn, khi nhiều người không biết Kim Bồ Chân Đế ở nơi đâu thì gã chính xác tìm ra Kim Bồ Chân Đế.
Nhưng ba người Kim Mãng Chân Đế không dám quấy rầy Kim Bồ Chân Đế, bọn họ đứng trên ngọn núi phía xa ngắm nhìn.
Họ nhìn Kim Bồ Chân Đế ngồi yên tại chỗ dường như tham thiền, tò mò gã đang làm gì.
Kim Bồ Chân Đế ngồi trong hiệp cốc rừng cây không nhúc nhích, dường như thám đạo ngộ đạo, đã nhập định, thần du thái hư.
Kim Mãng Chân Đế không uổng là Chân Đế tam cung, gã vãnh tai nghe loáng thoáng thanh âm:
– Nghe đi, hắn đang nói gì?
Khắc Thạch Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần được Kim Mãng Chân Đế nhắc nhở thì tập trung nhắm mắt lại lắng nghe đại đạo.
Bọn họ nghe thấy tiếng đại đạo, đó không phải thanh âm đại đạo phát ra mà là tiếng Kim Bồ Chân Đế ngâm tụng.
Chương 4124: Tính Toán Của Kim Bồ Chân Đế
Nếu ngươi chỉ nghe bằng tai, nhìn bằng mắt sẽ không thấy gì, nghe gì. Ngươi sẽ chỉ thấy Kim Bồ Chân Đế ngồi không nhích nhích trong rừng cốc như đang tham thiền ngộ đạo.
Nếu ngươi có thực lực đủ mạnh lắng nghe đại đạo sẽ nghe thấy Kim Bồ Chân Đế phát ra tiếng đại đạo.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần đều thấy dị tượng mà mắt thường không thấy.
Sau lưng Kim Bồ Chân Đế mọc một gốc ma bồ thụ, nhánh cây già cứng cáp, dường như đã sinh trưởng trăm ngàn vạn năm, trải qua vô số gió táp mưa sa. Trên gốc ma bồ thụ có dây leo quấn quanh, hình như cùng một thể với gốc ma bồ thụ, hoặc nó vốn là một phần của gốc ma bồ thụ.
Cây và dây leo quấn quanh gốc ma bồ thụ nở ra từng đáo hóa. Những nụ hoa giống bồ công anh, dường như một cơn gió thổi nhẹ là nó sẽ phát tán trong thiên địa.
Hấp dẫn ánh mắt nhất là gốc ma bồ thụ màu hoàng kim, rễ già hay nhánh cây cứng cáp, từng mảnh lá cây, mỗi nụ hao đều là hoàng kim. Gốc ma bồ thụ như đúc bằng kim loại hoàng kim, rực rỡ ánh vàng cực kỳ xinh đẹp, tràn ngập hấp dẫn.
Mma bồ thụ này rất đẹp, rất hấp dẫn, nhưng người biết gốc ma bồ thụ sẽ rùng mình ớn lạnh.
Ma bồ thụ đáng sợ đến nỗi nhắc đến nó làm người biến sắc. Cây ma bồ thụ hoàng kim trước mắt là đế hoàng trong gốc ma bồ thụ, mạnh đến khó tin. Đáng sợ nhất là gốc ma bồ thụ như vậy không cần sử dụng thần thông, công pháp gì cũng có thể hủy diệt một cương quốc, đại giáo, với nó thì dễ như trở bàn tay.
Sau lưng Kim Bồ Chân Đế hiện ra dị tượng người bình thường không thấy được, mắt thường không thể xem, phải có thực lực mạnh mới nhìn thấu chân thật.
Nhìn ma bồ thụ hiện ra sau lưng Kim Bồ Chân Đế, mạnh như Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần biết đó là chân thân của gã.
Kim Bồ Chân Đế xuất thân từ Ma Bồ tộc, một chi nhánh lớn của yêu tộc, thực lực cường đại. Sau đó Kim Bồ Chân Đế bái vào Lan Thư Tài Thánh, thành tựu Chân Đế.
Gốc ma bồ thụ sau lưng Kim Bồ Chân Đế đung đưa cành lá, nhưng không có gió thổi qua, nó tự lay động. Động tác đung đưa cành rất có tiết tấu, phù hợp vạậ luật đại đạo. Khi ma bồ thụ lay động vang lên từng tiếng đại đạo, thanh âm đại đạo nhóm Kim Mãng Chân Đế nghe được phát ra từ ma bồ thụ.
Từng tiếng đại đạo vang lên, phù văn đại đạo hóa thành chân ngôn hòa vào thiên địa này, hay chính xác hơn là nó dung nhập trong sơn cốc, như băng tuyết hóa tan, lặng lẽ thấm nhuần vạn vật.
Khắc Thạch Chân Đế nhìn cảnh này con ngươi co rút lóe tia sáng nhìn lướt qua sơn cốc:
– Đang định làm gì vậy?
Kim Bồ Chân Đế ở nơi này đã lâu, gã làm như vậy tất nhiên không phải rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Nhìn hành động của Kim Bồ Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế nhìn ra chút manh mối, từ từ nói:
– Giảng đạo, tụng kinh giảng đạo, giảng đạo cho ai thì không biết.
Bảo nguyên của Bảo Nguyên Chân Thần rung nhẹ, gã biết ngay:
– Có con cự thú, cực kỳ mạnh, nó ngủ say ở đây, người ta khó phát hiện.
Bảo nguyên của Bảo Nguyên Chân Thần là thứ siêu nghịch thiên, rất nhạy bén phát hiện có điểm khác lạ.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế cảm ứng kỹ thiên địa này thì nhận ra hơi thở thú như có như không:
– Đúng rồi!
Tuy hơi thở thú rất mỏng manh nhưng ẩn chứa lực lượng bàng bạc vô song, một loại lực lượng quang minh cực kỳ tinh khiết, mỗi lũ lực lượng quang minh dồi dào cung ứng không cạn.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế liếc nhau, đã biết Kim Bồ Chân Đế ở đây làm gì:
– Đúng thế, có cự thú viễn cổ siêu mạnh ngủ say tại đây.
Bảo Nguyên Chân Thần nói:
– Hắn muốn hàng phục cự thú viễn cổ.
Kim Mãng Chân Đế nhẹ lắc đầu nói:
– Con thánh thú này quá mạnh, dùng vũ lực hàng phục rất khó, không thể nào. Nên Kim Bồ Chân Đế mới giảng đạo tại đây hòng thuyết phục thánh thú.
Biểu tình Khắc Thạch Chân Đế nghiêm túc nói:
– Nếu Kim Bồ Chân Đế có được một con thánh thú thì rất ghê gớm, còn hơn hổ thêm cánh.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế cảm nhận được thánh thú ngủ say tại đây quá mạnh, thực lực không yếu hơn Kim Bồ Chân Đế, rất có thể nó mạnh hơn Kim Bồ Chân Đế.
Nếu có con tọa kỵ mạnh hơn mình thì sẽ là tình huống nào? Sức chiến đấu của bản thân sẽ lên tầng rất cao.
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ rất muốn xem thánh thú thế nào ngủ say trong rừng cốc.
Đại đạo chân ngôn của Kim Bồ Chân Đế dung nhập vào sơn cốc, nhóm Khắc Thạch Chân Đế nhìn thấy sơn cốc như chậm rãi hòa tan, không gian trong sơn cốc từ từ vặn vẹo.
Nghe thanh âm 33 một lúc lâu sau Bảo Nguyên Chân Thần hút ngụm khí lạnh nói:
– Đây là chân ngôn của Thủy Tổ. – Quá thâm ảo, uy lực quá mạnh!
Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế cũng nghe ra manh mối:
– Đúng rồi, thật sự là chân ngôn Thủy Tổ. Chắc là Lan Thư Tài Thánh sáng tạo chân ngôn, chuyên môn nhằm vào thánh thú. Xem ra Kim Bồ Chân Đế có chuẩn bị mới đến đây.
Ba người Kim Mãng Chân Đế nhìn nhau, qua manh mối này bọn họ cảm thấy Kim Bồ Chân Đế chắc chắn thu phục được thánh thú. Vì chân ngôn Thủy Tổ đó được Lan Thư Tài Thánh tạo ra, y là Thủy Tổ thì mạnh biết bao, nghịch thiên cỡ nào.
Có thể tưởng tượng trước khi đến đây Kim Bồ Chân Đế đã hỏi xin Lan Thư Tài Thánh, nên y mới truyền cho gã chân ngôn.
Xào xạc xào xạc!
Từng tiếng dao động vang lên. Chân ngôn Thủy Tổ của Kim Bồ Chân Đế hòa vào sơn cốc càng lúc càng nhiều, cả tòa sơn cốc bắt đầu biến đổi.
Thấy cảnh đó ba người Kim Mãng Chân Đế kêu lên:
– Sắp ra rồi, sắp ra! Thánh thú sắp thức tỉnh, xuất thế!
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, Bảo Nguyên Chân Thần mở to mắt muốn nhìn con thánh thú trông ra sao. Vì Kim Bồ Chân Đế là Chân Đế bát cung, thánh thú bình thường khó lọt vào mắt gã.
Lốp bốp lụp bụp!
Từng tiếng không gian dao động vang bên tai không ngớt.
Ba người Kim Mãng Chân Đế đã tưởng tượng con thánh thú ngủ say trong sơn cốc, nhưng khi nó thức tỉnh thì không có cảnh nghiêng trời lệch đất, những ngọn núi vỡ nát như bọn họ tưởng tượng.
Thánh thú không tỉnh lại trong lòng đất như mọi người tưởng tượng.
Lóc bóc bụp!
Không gian trong rừng cốc vặn vẹo, lõm vào giống cái phễu, mọi thứ sẽ rơi vào không gian vặn vẹo này.
Bóc!
Một tiếng chấn động, không gian chớp mắt bành trướng, giây trước không gian lõm vào trong giây sau đã phình ra như có vật khổng lồ xâm nhập vào thế giới này, nong nứt thế giới.
Bùm!
Lực lượng siêu mạnh trùng kích, núi non bốn phía bị lực lượng cường đại không gì sánh bằng đánh nát.
Chương 4125: Quang Minh Hoàng Kim Long
Bảo Nguyên Chân Thần, Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế trợn to mắt nhìn:
– Xuất hiện!!!
Rừng cốc biến mất, đứng trước mặt Kim Bồ Chân Đế là một con thánh thú siêu khổng lồ.
Nhìn rừng cốc biến mất ba người Kim Mãng Chân Đế liền biết:
– Nó không ngủ trong lòng đất mà trong không gian!
Thánh thú không ngủ dưới lòng đất, nó ngủ sâu trong không gian.
Khắc Thạch Chân Đế đã hiểu ảo diệu:
– Hèn gì hơi thở thủ như có như không, hóa ra vì nó không ở trong không gian này.
Bảo Nguyên Chân Thần, Kim Mãng Chân Đế nhìn thánh thú, mình hút ngụm khí lạnh:
– Con thánh thú mạnh quá!
Thánh thú đứng trước mặt Kim Bồ Chân Đế tính kích cỡ thì rất to lớn, nhưng so với trong Cổ Viên thì không khổng lồ bao nhiêu. Cự thú viễn cổ trong Cổ Viên nhỏ thì dài ngàn dặm, cao vạn trượng, to thì càng khổng lồ hơn. So với những cự thú đó, con thánh thú này hơi bị nhỏ, bé xíu.
Nhưng ai thấy thánh thú này đều bị rung động, vì đó là một con dị long.
Dị long toàn thân hoàng kim, móng vuốt hay vảy đều ánh vàng, mỗi tấc như đúc bằng kim loại hoàn kim.
Con dị long hai chân chấm đất, chân rồng thô to như hai cây cột hoàng kim. Dị lông có thân hình giống sư tử nhưng đầu rồng, đuôi rất dài, sau đuôi kéo theo cái lôi chùy to trông khá nặng.
Ngoài ra hai bện lưng dị long hoàng kim mọc cánh, không phải cánh bình thường mà là cánh ánh sáng. Khi cánh ánh sáng giương rộng có thể che lấp cả bầu trời, cánh ánh sáng tuôn ra quang minh vô cùng thần thánh.
Khi cánh ánh sáng tuôn ra quang minh thần thánh rũ xuống tựa như những cột thần quang minh, tựa như đồ đằng quang minh, khiến người nhìn trở nên nghiêm nghị.
Nhìn con thánh thú, Bảo Nguyên Chân Thần kêu lên:
– Là dị long.
Kim Mãng Chân Đế thầm giật mình, nói:
– Không phải dị long bình thường, đây là quang minh hoàng kim long, trời sinh có tính quang minh, thánh thú bình thường không thể so sánh với nó.
Khắc Thạch Chân Đế kinh ngạc nói:
– Đúng là quang minh hoàng kim long. Ta có nghe đồn rằng vườn thánh thú có một con quang minh hoàng kim long nhưng chưa ai từng gặp, đến nay mọi người cho rằng chỉ là đồn nhảm, giờ xem ra tin đồn có thật.
Chợt quang minh hoàng kim long hú dài:
– Grừ!!!
Tiếng hú vang vọng thiên địa, lay động bát phương, rồng ngâm văng vẳng bên tai chấn động vạn vực.
Tiếng hú của quang minh hoàng kim long kinh động nguyên vườn thánh thú, tiếng rồng ngâm lên xuống, bao nhiêu thánh thú trong vườn thánh thú chân mềm nhũn quỳ lạy dưới đất như tấn kiến vương giả.
Trong Cổ Viên vang lên một chuỗi tiếng nổ. Những ngọn núi sụp đổ, các dòng sông cuộn trào. Cùng với chuỗi tiếng nổ, các con cự thú viễn cổ tỉnh lại.
Chỗ núi sập có hùng sư cao lớn vạn trượng lắc người rống to, cúi đầu hướng chỗ quang minh hoàng kim long.
Nơi sông đảo ngược, có con giao long dài ngàn dặm cuộn người lại hú dài, bái hướng quang minh hoàng kim long.
Trong Cổ Viên, các con cự thú viễn cổ siêu mạnh lần lượt thức tỉnh. Chúng nó hoặc chào hoặc lạy quang minh hoàng kim long. Hiển nhiên quang minh hoàng kim long là vương giả trong Cổ Viên, nó là hoàng giả trước bầy cự thú viễn hoang siêu mạnh đông đúc.
Dù quang minh hoàng kim long này không phải vương giả mạnh nhất, duy nhất trong Cổ Viên nhưng nó vẫn là một trong những vương giả đứng ở đỉnh cao.
Các học sinh ở trong Cổ Viên bị biến động đột ngột làm hết hồn.
– Chuyện gì xảy ra?
Có học sinh chân run lẩy bẩy. Đặc biệt thấy nhiều cự thú viễn cổ tỉnh lại, hơi thở thủ bàn bạc tàn phá thiên địa làm người rợn tóc gáy.
Sau khi bị kinh động nhiều học sinh phản ứng lại nhìn hướng quang minh hoàng kim long:
– Đó là cái gì?
Lúc này quang minh hoàng kim long đứng trước mặt Kim Bồ Chân Đế, toát ra hơi thở rồng bàng bạc vô cùng, khi nó trợn mắt thì không giận mà uy, bễ nghễ thiên hạ.
Con quang minh hoàng kim long giương hai cánh, quang minh phổ chiếu, phổ độ chúng sinh, vô cùng thần thánh, có khí thế chí cao vô thượng.
Rầm!
Dưới thân quang minh hoàng kim long này đừng nói cường giả tu sĩ bình thường, Chân Thần tầm thường, dù là Chân Đế đứng trước mặt nó cũng bị lực lượng siêu mạnh trấn áp. Lực lượng đó Chân Đế thấp vị không chịu nổi.
Vang tiếng nổ điếc tai, quang minh hoàng kim long bước ra một bước giống như đạp nát cửu thiên thập địa, Cổ Viên rung lắc. Long uy vô thượng, mọi người đều có cùng cảm giác.
Tuy Kim Bồ Chân Đế là Chân Đế bát cung nhưng quang minh hoàng kim long vẫn toát ra vẻ cao cao tại thượng, không chút e dè với gã.
Kim Bồ Chân Đế lấy một quyển tiên cấp, miệng phun chân ngôn, đại đạo hòa cùng:
– Pháp ta sinh, tượng ta tử…
Nhiều người chạy lại, từ xa thấy cảnh đó thì giật mình kêu lên:
– Đó là cái gì?
Lúc này tay Kim Bồ Chân Đế nâng tiên cấp ngâm tụng, vô số kinh văn tràn ngập lực lượng Thủy Tổ lan tràn thiên địa tựa như biển cả. Đáng sợ nhất là quyển tiên cấpn ày toát ra lực lượng Thủy Tổ là cội nguyện, mới tinh, như rượu ngon vừa mở vò, mùi thơm nồng nàn không thất thoát.
Nghĩa là bản tiên cấp này chẳng những do Thủy Tổ viết, nó mới được viết gần đây, quan trọng nhất là được sử dụng lần đầu, uy Thủy Tổ mạnh mẽ hùng hậu không xói mòn.
Cả thiên địa tràn ngập uy Thủy Tổ, dường như có Thủy Tổ chí cao vô thượng đứng trước mặt mọi người, khiến người quỳ lạy.
Kim Mãng Chân Đế nhìn cảnh này liền biết là thứ gì:
– Tiên cấp Lan Thư Tài Thánh viết cho.
Khắc Thạch Chân Đế đã hiểu tại sao lực lượng quang minh phải làm như vậy:
– Bằng vào sức cá nhân Kim Bồ Chân Đế thì không cách nào thuần phục quang minh hoàng kim long, hắn phải dựa vào thủ đoạn của sư tôn Lan Thư Tài Thánh.
Nhiều học sinh chạy tới xem bị uy Thủy Tổ đáng sợ rung động:
– Uy Thủy Tổ mạnh quá! audio coi am
Uy Thủy Tổ mênh mông như biển làm nhiều học sinh khó thể đứng vững, họ quỳ lạy dưới đất, lạy Thủy Tổ chí cao vô thượng.
Ba người Kim Mãng Chân Đế rất mạnh, có hai người là Chân Đế, nhưng uy Thủy Tổ tạo áp lực khó chịu đựng cho họ:
– Mạnh quá, không uổng là Lan Thư Tài Thánh, người duy nhất sánh vai với Kim Quang Thượng Sư đương thời.
Ngẫm lại xem, đây mới chỉ là thủ đoạn của Lan Thư Tài Thánh, nếu y tự mình giá lâm, ra tay thì cảnh tượng khủng bố cỡ nào?
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Từng tiếng ngân vang, khi mọi người bị uy Thủy Tổ của Lan Thư Tài Thánh chấn nhiếp thì kinh văn bám lên lưng quang minh hoàng kim long. Tất cả kinh văn ngưng tụ thành cái yên cố định trên lưng rồng.
Thấy yên rồng đã thành, Kim Bồ Chân Đế hít sâu khép tiên cấp lại, nhìn quang minh hoàng kim long. Là Chân Đế bát cung rồi nhưng Kim Bồ Chân Đế không nén được nở nụ cười.