Đế Bá Audio Podcast
Tập 812 [Chương 4056 đến Chương 4060]
❮ sautiếp ❯Chương 4056: Vô Sỉ
Ngô Kha hắng giọng, lạnh lùng nói:
– Chúng ta đang đòi lẽ công bằng cho Đinh Dục huynh đệ. Trong cá cược ngươi sử dụng yêu pháp gian lận, không chỉ tổn thương Đinh Dục huynh đệ, cũng làm hỏng danh dự của Quang Minh Thánh Viện chúng ta, nên phải truy cứu việc này.
Ngô Kha nói đàng hoàng như thể họ đến không phải vì Tẩy Tội kiếm mà là chủ trì công bằng.
Dù sao bọn họ đã bao vây Lý Thất Dạ, hắn chắp cánh cũng không bay được, hắn đã là cá nằm trên thớt thịt. Nên lúc này bọn họ phải làm bộ làm tịch, lấy cớ để làm việc, đứng về phía chính nghĩa chứ không phải kẻ gian manh.
Lý Thất Dạ xì cười:
– Trước mắt công chúng mọi người đều nhìn thấy, gian lận chỗ nào?
Ngô Kha hừ lạnh một tiếng:
– Lời nói một phía, chắc ngươi dùng yêu thuật gì che mắt mọi người. Ai có thể gõ một cái đánh rơi mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả? Chuyện đó không thể xảy ra, Chân Đế cũng không làm được, bằng vào ngươi?
Ngô Kha nhìn Lý Thất Dạ từ trên xuống dưới, lời ngầm là thực lực như hắn không thể nào một hơi đánh rơi nhiều Bạch Hào Lang Gia quả như thế.
Trương Đinh Dục hét to:
– Đúng vậy! Chắc chắn gian lận! Đời ta hận nhất kẻ gian lận, phải điều tra rõ manh mối, không thì Thự Quang Đông Bộ, Thần Thú Thiên Nhung quân chúng ta tuyệt đối không bỏ qua!
Trương Đinh Dục không chỉ dọn ra Thự Quang Đông Bộ, còn lôi cả Thần Thú Thiên Nhung quân xem như núi dựa cho mình, khiến gã tràn đầy tự tin.
Trương Đinh Dục cảm thấy dù gã không thể lấy Tẩy Tội kiếm cũng phải trút giận.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thua thì thua, lấy cớ cái gì.
Ngô Kha lạnh lùng nói:
– Nơi này không do ngươi quyết định! Việc này phải điều tra ra manh mối, phải có lời giải thích, không thì không chỉ có ta, nguyên Thần Thú Thiên Nhung quân chúng ta sẽ không bỏ qua!
Lý Thất Dạ cười tươi hỏi:
– Vậy các ngươi muốn thế nào?
Thấy Lý Thất Dạ có ý xuôi theo, nhóm Ngô Kha liếc nhau.
Ngô Kha hừ lạnh một tiếng:Nguồn truyện audio Podcast
– Mọi người cùng là học sinh Quang Minh Thánh Viện thì chúng ta cũng không khắt khe, không đuổi tận giết tuyệt, cho ngươi một đường lui.
Lý Thất Dạ cười càng tươi:
– Ta rửa tai lắng nghe.
Nếu người hiểu Lý Thất Dạ sẽ biết khi hắn cười càng rạng rỡ thì chắc chắn có kẻ phải chết, không phải một người chết mà là một đống người chết.
Ngô Kha liếc qua Trương Đinh Dục:
– Một, ngươi phải thừa nhận mình gian lận, hai, nhận sai với Đinh Dục huynh đệ.
Trương Đinh Dục quát to:
– Bắt hắn bò tại đây mười vòng, sủa như chó!
Mắt Trương Đinh Dục hung tợn, mặt vặn vẹo sung sướng vì báo thù.
Nhóm Triệu Thu Thực tức giận trừng Trương Đinh Dục, nếu bọn họ đánh thắng được gã thì đã xông lên vả sưng miệng gã rồi.
Ngô Kha tằng hắng:
– Khụ! Chuyện này có thể bỏ qua, chúng ta là người nhã nhặn đúng không? Ta tự quyết định ngươi quỳ xuống dập đầu với Đinh Dục huynh đệ là được.
Không phải Ngô Kha tốt bụng gì, gã sợ dồn ép Lý Thất Dạ quá. Gã bắt Lý Thất Dạ nhận sai để bọn họ có cơ, danh chính ngôn thuận chiếm Tẩy Tội kiếm làm của riêng. Nếu dồn ép Lý Thất Dạ quá mức khiến hắn liều cá chết lưới rách thì làm hỏng hết kế hoạch.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Trừ điều này ra còn gì nữa?
– Thứ ba thì…
Ngô Kha tạm dừng, đầy ẩn ý nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ:
– Ngươi nên biết trước mặt người trong thiên hạ các ngươi bắt Đinh Dục huynh đệ học chó sủa là nhục nhã lớn thế nào. Làm tổn hại lớn đến danh tiếng cá nhân của Đinh Dục huynh đệ, danh dự của Thự Quang Đông Bộ chúng ta. Nên ngươi phải bồi thường.
Ngô Kha ra vẻ lương thiện nói:
– Chúng ta không phải người không hiểu lý lẽ, không bắt ngươi quỳ xuống xin lỗi Đinh Dục huynh đệ trước mặt người trong thiên hạ, chỉ cho ngươi âm thầm nhận sai. Nên ngươi phải làm ra bồi thường, mới cứu vãn danh dự của Thự Quang Đông Bộ chúng ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười hỏi:
– Các ngươi muốn bồi thường gì?
Trương Đinh Dục quát to:
– Tẩy Tội kiếm! Giao Tẩy Tội kiếm ra chúng ta tha cho ngươi khỏi chết, không thì ngươi sẽ chết khó coi!
Ngô Kha hắng giọng:
– Ngươi cũng nghe Đinh Dục huynh đệ nói rồi, Đinh Dục huynh đệ là người bị hại chịu khổ, chúng ta không dám tự tiện làm chủ thay. Nếu Đinh Dục huynh đệ đòi Tẩy Tội kiếm làm bồi thường vậy thì quyết định như thế đi.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
– Nói hơn nữa ngày cuối cùng các ngươi vẫn nhằm vào Tẩy Tội kiếm. Gian lận, lấy lại công bằng gì đều không nặng bằng tổ khí. Các ngươi trực tiếp thừa nhận mình bị tổ khí dụ dỗ là được.
Lý Thất Dạ nhìn bọn họ, cười lắc đầu nói:
– Các ngươi bái vào Quang Minh Thánh Viện làm Quang Minh Thánh Viện mất hết mặt mũi, sau này ra ngoài đừng nói mình là học sinh của Quang Minh Thánh Viện, ít nhất Viễn Hoang Thánh Nhân không có hậu nhân giả tạo như các ngươi.
Thấy Lý Thất Dạ không định nhận sai, Ngô Kha sầm mặt xuống quát to:
– Ngươi đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn bọn họ:
– Muốn nghe ý kiến của ta không? Bây giờ ta cho các ngươi một lời khuyên, quỳ xuống xin lỗi ta ngay bây giờ, có lẽ ta sẽ mềm lòng nhân từ tha mạng, nếu không…
Lý Thất Dạ cười tươi như hoa.
Trương Đinh Dục hét chói tai:
– Thứ không biết sống chết! Ngươi có biết mình đối diện với ai không? Ngô Kha huynh là người của Thần Thú Thiên Nhung quân! Thần Thú Thiên Nhung quân là quân đoàn vô địch dưới trướng của Tử Long Nữ Đế, càn quét cửu thiên thập địa, ngươi biết điều thì ngoan ngoãn giao Tẩy Tội kiếm ra đây, không thì cho ngươi sống không bằng chết…!
Lý Thất Dạ lắc đầu cười:
– Thần Thú Thiên Nhung quân, Tử Long Nữ Đế gì, một đám gà đất chó nhà. Thừa dịp bây giờ dập đầu xin lỗi ta sẽ tha mạng, không thì Thần Thú Thiên Nhung quân, Tử Long Nữ Đế gì đó dám chọc vào ta là ta đồ sạch!
Một số học sinh sau núi nghe câu nói huênh hoang của Lý Thất Dạ thì ngó nhau:
– Hắn bị điên sao? Tưởng mình là ai? Nghĩ thật ra là thứ gì? Dám nói đồ sát Thần Thú Thiên Nhung quân, còn đòi giết Tử Long Nữ Đế, chán sống rồi.
Trước không nói Thần Thú Thiên Nhung quân thế nào, một mình Tử Long Nữ Đế đã khiến nhiều người vô cùng kính sợ, một mình nàng có thể càn quét thiên quân vạn mã.
Lý Thất Dạ tuyên bố đồ Thần Thú Thiên Nhung quân, chém Tử Long Nữ Đế, câu này nếu truyền ra ngoài người ta tưởng hắn bị điên.
Ngô Kha biến sắc mặt, ánh mắt sắc bén lộ ra sát khí, rống to:
– Láo lếu! Buông lời nục mạ Nữ Đế, tội đáng muôn chết, đủ để bị tru cửu tộc!
Keng!
Chương 4057: Kiếm Có Linh (1)
Ngô Kha rút kiếm ra chỉ hướng Lý Thất Dạ, đầy sát khí lạnh lùng nói:
– Trên trời có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào. Ta vốn có đức hảo sinh, lương thiện muốn tha cho ngươi một mạng. Bất đắc dĩ ngươi nhục mạ Nữ Đế, hôm nay ngươi phải chết, không ai có thể cứu ngươi!
Lý Thất Dạ đã nhục nhã Tử Long Nữ Đế, Ngô Kha khỏi phải lấy cớ, gã chém Lý Thất Dạ hoàn toàn là lẽ thẳng khí hùng, giết Lý Thất Dạ rồi Tẩy Tội kiếm thành vật trong túi của gã.
Lý Thất Dạ nhìn trường kiếm chỉ vào mình, mỉm cười hỏi:
– Như thế nào? Muốn luận bàn với ta một chút?
Mắt Ngô Kha đầy sát khí âm trầm nói:
– Sẽ chém ngươi trong ba chiêu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ba chiêu? Bỏ đi, một chiêu được rồi, tất cả cùng lên đi, ta một kiếm đồ các ngươi.
Đám người Ngô Kha trợn to mắt tưởng mình nghe lầm.
Học sinh đứng xa xem không tin được, trợn to mắt nói:
– Tiểu tử này bị điên?
Trương Đinh Dục cười phá lên chỉ vào Lý Thất Dạ:
– Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi bị bệnh điên? Ngươi có biết thực lực của Ngô Kha huynh thế nào không? Là Đăng Thiên Chân Thần ngũ trọng thiên, huynh đệ khác cũng không yếu. Ha, ngươi dám nói một kiếm chém bọn họ, thứ không biết sống chết! Bọn họ một kiếm chém ngươi mới đúng.
Nhóm Triệu Thu Thực hết hồn, Lý Thất Dạ tuyên bố một kiếm chém hết nhóm Lý Thất Dạ thì quá cuồng.
Lý Thất Dạ hờ hững cười nói:
– Một đám gà đất chó nhà, một kiếm chém các ngươi không cần ta ra tay, Tẩy Tội kiếm là đủ rồi.
Lý Thất Dạ chậm rãi rút Tẩy Tội kiếm ra.
Keng!
Tẩy Tội kiếm phun ra nuốt vào thánh quang, mỗi lũ thánh quang thánh khiết vô thượng, dường như kiếm chém ra có thể siêu độ hết thảy.
Tẩy Tội kiếm không cần Lý Thất Dạ cầm, nó tự động bay lên lơ lửng cạnh hắn. Tẩy Tội kiếm như có linh tính, không cần Lý Thất Dạ khống chế.
Ong ong ong ong ong!
Tẩy Tội kiếm không còn là thanh kiếm bình thường, nó phun ra nuốt vào ánh sáng chói lòa, thánh thần vô thượng, dường như ánh sáng nó phát ra có thể tịnh hóa hết thảy hắc ám, tẩy rửa mọi tội ác.
Nhìn Tẩy Tội kiếm phát ra ánh sáng thần thánh vô thượng, Ngô Kha hay Trương Đinh Dục đều thầm run lên. Thánh quang của Tẩy Tội kiếm bắn tối như chiếu vào lòng bọn họ, quang minh thần thánh thẩy đi ác niệm trong lòng bọn họ, khiến họ thần phục.
Đám người Ngô Kha lập tức giữ vững tâm thần, tránh cho bị quang minh đáng sợ ảnh hưởng tâm trí.
Sau khi gĩư vững tâm thần, Ngô Kha không kiềm được khen, mắt nhìn chằm chằm Tẩy Tội kiếm:
– Kiếm tốt!
Ngô Kha là cao thủ kiếm đạo, tuy không phải cao thủ đỉnh cao nhất nhưng gã hiểu biết sâu sắc về kiếm. Nên khi Tẩy Tội kiếm chậm rãi lơ lửng gã liền biết nó đã thông linh, kiếm chính là thần linh.
Một thanh kiếm thông linh không dễ chút nào, nếu kiếm có thể thông linh, kiếm tức là thần linh nghĩa là thanh kiếm này là thần kiếm tuyệt thế vô song. Tóm lại chỉ có phối kiếm của Thủy Tổ, trải qua vô số tâm huyết đại đạo của Thủy Tổ uẩn dưỡng mới có linh tính. Không thì phối kiếm bình thường của Thủy Tổ không có linh tính như thế.
Ngô Kha nhìn Tẩy Tội kiếm chằm chằm, ánh mắt nóng cháy, lòng càng tham lam. Ngô Kha quyết tâm cướp được Tẩy Tội kiếm, nếu có nó thì gã như hổ thêm cánh, sẽ có uy lực càng mạnh về kiếm đạo.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đương nhiên là kiếm tốt. Tẩy Tội kiếm là bội kiếm Thủy Tổ để lại, được đại đạo cả đời Thủy Tổ uẩn dưỡng, quang minh vô thượng. Nó có thể chiếu sáng chúng sinh, tịnh hóa hắc ám, xua tan tà niệm. Kiếm này gặp ác niệm không cần khống chế sẽ tự động chém giết bất cứ sinh linh có tà ý ác niệm.
Nghe Lý Thất Dạ nói mắt Ngô Kha càng sáng rực, cực kỳ tham lam, ước gì sở hữu bội kiếm này ngay:
– Đúng là thông linh, không uổng là bội kiếm của Thủy Tổ.
Trương Đinh Dục quát to:
– Đúng là nó! Ngươi biết điều thì mau dâng lên!
Tổ khí như vậy ai không muốn có? Dù không phải cường giả kiếm đạo cũng muốn có tổ khí, vì khi có được nó nghĩa là thực lực của mình sẽ tăng lên mấy bậc.
Một số học sinh ở sau núi bàng quan nghe lời Lý Thất Dạ nói thì thầm giật mình.
Có học sinh không tin được nhỏ giọng nói:
– Sao… sao có thể? Tại sao Tẩy Tội viện có kiếm của Thủy Tổ?
Học sinh lớn tuổi lắc đầu nói:
– đó là vì ngươi không biết rõ Tẩy Tội viện. Tuy danh tiếng Tẩy Tội viện không được tốt, thực lực yếu, chưa từng ra học sinh ghê gớm gì. Nhưng lịch sử của Tẩy Tội viện lâu ngang bằng bốn viện lớn, có người nói nó lâu xa còn hơn Bắc Viện. Nó là học viện Thủy Tổ tự tay thành lập, có nội tình kinh người cũng không lạ, chẳng qua hậu nhân yếu ớt không ra học sinh ghê gớm gì.
Học sinh khác càng lớn tuổi chậm rãi nói:
– Ta biết Tẩy Tội kiếm này, là Thủy Tổ tự tay để lại Tẩy Tội viện. Tẩy Tội kiếm là bảo bối trấn viện của Tẩy Tội viện, trăm ngàn vạn năm nay ít ai cầm lên thanh kiếm này được, càng đừng nói mang nó đi. Đương thời theo ta biết người duy nhất cầm được Tẩy Tội kiếm là Thánh Sương Chân Đế của Bắc Viện.
Học sinh khác ngạc nhiên không tin được:
– Chỉ có Thánh Sương Chân Đế cầm được Tẩy Tội kiếm này? Đúng là chỉ có Thánh Sương Chân Đế mới cầm được Tẩy Tội kiếm vậy tại sao học sinh Tẩy Tội viện này cầm nó, còn mang ra Tẩy Tội viện được? Không lẽ hắn mạnh hơn Thánh Sương Chân Đế?
Học sinh lớn tuổi lắc đầu nói:
– Không, học sinh Tẩy Tội viện sao mạnh hơn Thánh Sương Chân Đế được. Có lẽ đây là duyên, hắn được Tẩy Tội kiếm công nhận nên sở hữu nó. Chỉ có thể nói hắn rất may mắn, nhân duyên là thứ hư vô mờ mịt, không ai nói chính xác được. – Kiếm của Thủy Tổ.
Nói là vì nhân duyên nhưng vẫn làm các học sinh hâm mộ ghen tỵ, vì không phải ai cũng có được kiếm của Thủy Tổ. Người có bảo kiếm như vậy tóm lại là người xuất sắc nhất, thiên phú cao nhất đương thời.
Nhìn nhóm Ngô Kha biểu tình tham lam, Lý Thất Dạ cười tươi như hoa:
– Thanh kiếm này quang minh phổ chiếu, xua tan hắc ám, chặt đứt ác niệm. Các ngươi dám nói với thanh kiếm này trong lòng các ngươi không có ác niệm, hạo nhiên chính khí không?
Ngô Kha hừ lạnh, không tin nói:
– Dám nói thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chúng ta cá đi, nếu các ngươi dám đối diện Tẩy Tội kiếm mà không bị Tẩy Tội kiếm chém chứng minh trong lòng các ngươi hạo nhiên chính khí, không có ác niệm, vậy thì các ngươi thắng. Đương nhiên trong lòng các ngươi có ác niệm cũng không sao, ngăn được một nhát kiếm vẫn tính các ngươi thắng.
Trương Đinh Dục sốt ruột quát:
– Nếu chúng ta thắng thì sao?
Chương 4058: Kiếm Có Linh (2)
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Rất đơn giản, nếu các ngươi thắng thì thanh kiếm này thuộc về các ngươi. Nếu các ngươi thua thì không liên quan tới ta, vì lòng có ác niệm nên Tẩy Tội kiếm chém các ngươi, tịnh hóa ác niệm trong lòng các ngươi, chỉ có thể nói các ngươi chết trước phán quyết của Thủy Tổ.
Mắt Ngô Kha sáng rực hỏi:
– Nói thật không?
Gã gây sự với Lý Thất Dạ thì cái gì? Đương nhiên là vì Tẩy Tội kiếm chứ không phải tìm lại công bằng gì đó cho Trương Đinh Dục.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thật còn hơn trân châu. Đánh cuộc không? Nếu các ngươi thắng thì Tẩy Tội kiếm là của các ngươi, đây là tổ khí, tin tưởng tông môn của các ngươi không có tổ khí như vậy.
Đám Ngô Kha nghe Lý Thất Dạ nói thì nghẹt thở, đúng là tông môn của họ không có tổ khí. Nếu bọn họ thắng tổ khí cho tông môn thì sẽ ra sao? Bọn họ không dám tưởng tượng tiếp, họ sẽ được nhận trách nhiệm lớn của tông môn, thành tông chủ hoặc tộc trưởng.
Ngô Kha và các thành viên Thần Thú Thiên Nhung quân nhìn nhau, gật mạnh đầu.
Ngô Kha hét to:
– Cược, sao không cược được!
Lý Thất Dạ cười tươi rói:
– Tốt, vậy chúng ta bắt đầu đi.
Ngô Kha xác định lại:
– Khoan, nếu chúng ta ngăn lại một kiếm tính là chúng ta thắng phải không? Tất cả chúng ta hợp sức ngăn nhát kiếm đó cũng tính?
Lý Thất Dạ cười tươi:
– Đúng, đúng là vậy. Dù trong lòng các ngươi có ác niệm nhưng chỉ cần ngươi có thể ngăn nhát kiếm của Tẩy Tội kiếm thì tính là các ngươi thắng.
Đám người Ngô Kha liếc nhau, nghiêm túc nói:
– Được, một lời đã định. Không thể chặn nhát kiếm này coi như chúng ta học nghệ không tinh.
Mặc dù Tẩy Tội kiếm là tổ khí nhưng bọn họ không tin bằng vào học sinh Tẩy Tội viện đạo hạnh mỏng manh như Lý Thất Dạ có thể phát huy ra vài phần uy lực của Tẩy Tội kiếm? Sợ là mười phần trăm cũng không đến. Nhóm Ngô Kha tràn đầy tự tin, bọn họ mà hợp sức lại thì tin tưởng sẽ đỡ được nhất kiếm này.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
Nhóm Ngô Kha liếc nhau, hét to một tiếng:
– Được, chúng ta tổ trận!
Bọn họ nhảy lên tọa kỵ dị thú của mình.
Nhóm Ngô Kha bày ra trận thế, động tác cực nhanh, dứt khoát gọn gàng. Khoảnh khắc bọn họ thành trận thì hơi thở sát phạt tràn ngập, khiến người rợn tóc gáy.
Nhìn là biết bọn họ kinh nghiệm sa trường đã lâu chứ không phải đóa hoa trong nhà kính, càng không là học sinh chưa đi chiến trường.
Vì nhóm Ngô Kha trước khi bái vào Quang Minh Thánh Viện đều đến từ truyền thừa các môn phái lớn, trải qua huấn luyện trui rèn. Có thể nói trước khi bọn họ thành học sinh Quang Minh Thánh Viện thì là đệ tử ưu tú mạnh mã trong tông môn của mình.
Leng keng keng!
Đám người Ngô Kha, bao gồm tọa kỵ dị thú dưới thân đều khoác áo giáp, các miếng vảy kim loại lắp ráp lại, chớp mắt áo giáp cứng rắn khoác lên người bọn họ. – Grào!
Bọn họ rống to, tọa kỵ dị thú dưới thân cũng gầm lên. Trận quang phun ra nuốt vào, bọn họ giữ các vị trí hình thành đại trận.
– Grào!
Nhóm Ngô Kha biến mất, xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ là một con báo sắt siêu to.
Báo sắt rất khổng lồ, đứng trước mặt Lý Thất Dạ như ngọn núi, toàn thân nó như đúc bằng tinh thiết, cái đuôi dài như roi sắt.
Răng, móng vuốt của nó như các thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén có thể cắt vụn tất cả sinh linh thành từng mảnh, có thể xé rách đất đai.
Khiến người không rét mà run là báo sắt to lớn này không chỉ toát ra sát ý sắc lạnh còn có hơi thở thú hung mãnh tàn bạo, khiến người cảm nhận hơi thở đó thì lạnh run.
Đặc biệt đôi mắt báo sắt nhìn chằm chằm lóe tia sáng tàn nhẫn làm người rét run.
Một con báo sắt thân cao như núi, nó nhấc chân liền phát ra tiếng ầm ầm, thân hình to lớn có thể đẩy ngã nhiều thế núi. Báo sắt nhấc chân chợt vang tiếng tiếng gãy đổ, cây cối đá dưới chân bị nó đạp nát. Khi báo sắt vung đuôi thì bộp bộp, đuôi như roi sắt đập nát đá, nứt đất.
Nhìn cảnh đó, học sinh ở xa xem rất ngạc nhiên, bọn họ thụt lùi tránh cho bị văng miểng.
Nhìn báo sắt to lớn, có học sinh kinh kêu:
– Thiết Báo trận!
Học sinh đó hoảng sợ hét to:
– Đây là Thiết Báo trận do Tử Long Nữ Đế sáng tạo ra!
Một học sinh Thự Quang Đông Bộ biểu tình nghiêm túc nói:
– Thiết Báo trận này còn trong đẳng cấp nhập môn, nghe nói Tử Long Nữ Đế từng sáng chế ra Thần Thú trận, uy lực vô cùng, như thần thú thật sự giáng trần, có người nói trận này có thể đồ Chân Đế.
Nhìn báo sắt to lớn trước mắt, dù là học sinh thực lực cường đại cũng thầm sợ hãi:
– Tử Long Nữ Đế ghê gớm thật, hèn gì nàng tổ kiến Thần Thú Thiên Nhung quân, chiêu lãm nhiều cường giả tu sĩ không thuộc Chân Long đình. Tử Long Nữ Đế có hùng tâm kiếm chỉ thiên hạ đây.
Tử Long Nữ Đế tùy tiện sáng tạo một đại trận đã có uy lực mạnh như vậy, thử nghĩ xem nếu nàng tự mình ra tay thì đáng sợ cỡ nào?
Một học sinh giỏi trận pháp biểu tình nghiêm túc nói:
– Thiết Báo trận không chỉ là đại trận, cũng là thú trận. Trận này không chỉ dung hợp lực lượng của nhóm Ngô Kha còn có lực lượng tọa kỵ dị thú, có thể nói là dung hợp hoàn mỹ lực lượng người và thú, phát huy ra uy lực cực lớn. Theo ta thấy Thiết Báo trận này khiêu chiến Đăng Thiên Chân Thần cửu trọng thiên cũng không thành vấn đề.
Có học đệ nín thở nín báo sắt vô cùng cao lớn trước mắt:
– Có thể đỡ nổi một kiếm của Tẩy Tội kiếm không?
Học sinh đạo hạnh mạnh nhìn báo sắt, biểu tình nghiêm túc nói:
– Khó nói, bằng vào một học sinh Tẩy Tội viện sợ là khó phát huy ra uy lực của tổ khí, hắn không thể điều khiển tổ khí được.
Mặc dù tổ khí siêu mạnh nhưng không phải ai cũng có thể điều khiển nó, không có đủ thực lực thì không cách nào điều khiển, vận dụng tổ khí chứ đừng nói phát huy ra uy lực vô địch của tổ khí.
Các học sinh cho rằng học sinh Tẩy Tội viện như Lý Thất Dạ dù ưu tú đến đâu đạo hạnh có hạn, không thể nào vận dụng kiếm cúa Thủy Tổ.
Học sinh lớn tuổi khác nhìn Tẩy Tội kiếm, hâm mộ nói:
– Phải xem Tẩy Tội kiếm thông linh đến mức nào, nếu nó thật sự thông linh thì không cần điều khiển, khống chế, bản thân nó có thể phát huy ra uy lực cường đại, một kiếm có thể chém ra uy bcủa Thủy Tổ.
Dù sao một thanh tổ khí thông linh quý giá còn hơn tổ khí bình thường, cũng càng mạnh hơn.
Học sinh thực lực cường đại thấy có lý:
– Cũng đúng, nếu Tẩy Tội kiếm đó hoàn toàn thông linh nó sẽ hộ chủ, đối kháng lại kẻ địch mạnh, binh khí rất mạnh.
Chương 4059: Thiết Báo Trận
Mặc kệ ai thắng ai thua, những học sinh đứng xem trợn to mắt sợ bỏ qua chi tiết nào:
– Trò hay sắp bắt đầu. Với họ thì được thấy uy lực của tổ khí làm người ta mở rộng tầm mắt.
Trương Đinh Dục ở bên cạnh hét to:
– Ngô huynh có lên, chặn lại nhát kiếm này là Tẩy Tội kiếm thuộc về huynh!
Ngô Kha hay Trương Đinh Dục đều biết lòng mình không thể nào quang minh đường hoàng. Thử hỏi trong lòng ai không có ác niệm? Trừ phi là thánh nhân thật sự.
Nên bọn họ đành trông nhờ vào thực lực của mình có thể đỡ nhát chém của Tẩy Tội kiếm.
Báo sắt mở miệng nói, giọng như hai cục đá ma sát rất chát tai:
– Bắt đầu đi!!!
Làm người nghe nổi da gà, thanh âm khó nghe tràn ngập sát phạt.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Được rồi, bắt đầu, đã đến lúc cho các ngươi đối diện quang minh. Để quang minh phổ chiếu đi, xua tan tà ác, tịnh hóa hắc ám.
Ong ong ong ong ong!
Lý Thất Dạ vừa dứt lời Tẩy Tội kiếm liền tuôn ra ánh sáng cuồn cuộn không dứt, mỗi lũ kiếm quang như thánh quang, quang minh thần thánh, chí cao vô thượng.
Hơn nữa khi Tẩy Tội kiếm tuôn ra quang minh không có cuối, vô cùng vô tận. Ánh sáng thần thánh tuôn ra như sóng dữ hóa thành đại dương quang minh, lực lượng quang minh thần thánh cường đại dao động kinh động nhiều người ở nơi xa hơn. Nhiều người nhìn hướng này.
Học sinh cách thật xa vẫn cảm nhận được lực lượng quang minh mênh mông biển cả:
– Lực lượng thật bàng bạc!
Ở hiện trường thì càng khỏi phải nói, những học sinh đứng xem sợ hết hồn. Lực lượng quang minh bàng bạc mênh mông không chỗ không ở, bọn họ bị bao bọc, trong đại dương quang minh họ chỉ là chiếc thuyền con không đáng kể.
Nhiều học sinh rùng mình, có học sinh nằm sát dưới đất vì không chịu nổi lực lượng quang minh bàng bạc.
– Là Thủy Tổ giá lâm?
Đinh!
Một tiếng kiếm ngân vang chín tầng trời. Trong khi mọi người giật mình vì lực lượng quang minh bao la vô biên, trong khoảnh khắc đó dường như tất cả lực lượng quang minh rút về tụ lại trên Tẩy Tội kiếm, nó nuốt hết ánh sáng sau đó tỏa ra từng lũ kiếm quang.
Khi từng lũ kiếm quang phát tán như những sợi tơ vàng, mỗi lũ kiếm quang ngưng tụ lực lượng quang minh vô biên.
Nhìn từng lũ kiếm quang phun ra nuốt vào, mọi người trong lòng thàm run. Mặc dù các lũ kiếm quang không toát ra kiếm khí ngập trời, không có hơi thở tàn sát vô tình nhưng khiến người run rẩy. Vì dưới lũ kiếm quang này mặc kệ ngươi mạnh cỡ nào cũng sẽ bị kiếm quang đinh chết.
Ong ong ong ong ong!
Một lũ kiếm quang nháy mắt bắn hướng Trương Đinh Dục.
Trương Đinh Dục thấy kiếm quang bắn tới thì giật mình kêu lên:
– Liên quan gì ta!
Trương Đinh Dục xoay người chạy trốn, hét to:
– Ta… ta không nói muốn chứng quang minh!
Trương Đinh Dục đã dốc hết sức, chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng không thể trốn khỏi lũ kiếm quang. Trương Đinh Dục mau thật nhưng kiếm quang càng nhanh.
Trương Đinh Dục hoảng sợ, lập tức dùng báu vật hộ thể:
– Không!!!
Nhưng trước kiếm quang này mặc kệ là báu vật hộ thể cũng vô dụng, kiếm quang đâm xuyên qua báu vật như cắt đậu hủ, chớp mắt bắn vào người Trương Đinh Dục.
Ong ong ong ong ong!
Trong người Trương Đinh Dục chui ra từng lũ thánh quang, khi các thánh quang nở rộ từ người gã như trướng nứt gã ra.
Trương Đinh Dục cất tiếng hét cuối cùng:
– A!!!
Bụp!
Trương Đinh Dục nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, vô số hạt ánh sáng phát tán rắc xuống mặt đất, không để lại chút dấu vết, tựa như gã chưa từng đến cõi đời này.
Nhìn Trương Đinh Dục hóa thành hạt ánh sáng tán đi không để lại dấu vết gì, có học sinh rợn tóc gáy:
– Đây là tịnh hóa sao?
Báo sắt hét chói tai:
– Giết!
Đinh!
Báo sắt lộ ra móng vuốt cực bén như những thanh thần kiếm, ánh sáng lạnh lấp lóe khiếp hồn người.
Rầm!
Báo sắt vỗ vào Lý Thất Dạ, nó xuống tay trước muốn đập chết hắn, vậy thì Tẩy Tội kiếm thành vật vô chủ, thuộc về họ.
Rầm!
Thiết chưởng chụp xuống uy lực to lớn, một chưởng có thể đập nát các ngọn núi cao.
Lý Thất Dạ không nhúc nhích, Tẩy Tội kiếm phát ra tiếng kiếm ngân, chẳng cần hắn điều khiển nó tự chém xuống.
Tẩy Tội kiếm chém xuống kéo đuôi quang minh cực dài, rất đồ sộ, đuôi quang minh chiếu sáng thiên địa, giống như đốt cháy bầu trời, để lại vệt trời không thể xóa nhòa.
Đinh!
Hỏa hoa tung tóe, Tẩy Tội kiếm chém xuống, không có gì bất ngờ, một kiếm này không chỉ chém xuống thiết chưởng cũng xẻ đôi báo sắt.
– A! A! A!
Từng tiếng hét thảm vang lên, trong khoảnh khắc tất cả thành viên Thần Thú Thiên Nhung quân bị Tẩy Tội kiếm chém trúng, từng lũ ánh sáng chui vào cơ thể bọn họ.
Bùm!
Người bọn họ nổ tung, vô số hạt ánh sáng phát tán trên bầu trời như bụi sao dưới trời sao, rất đẹp, tựa mộng ảo.
Nhìn vô số hạt ánh sáng tán đi, bao người rung động, lần đầu tiên trông thấy kiểu chết như vậy, không có máu, không có tay chân cụt. Khi bị chém chết đì hóa thành hạt ánh sáng, khi tất cả hạt ánh sáng tán đi không để lại bất cứ dấu vết gì, dường như người này chưa từng xuất hiện trên cõi đời.
Có học sinh ngơ ngác nhìn hạt ánh sáng tán đi, rùng mình thì thào:
– Khủng bố quá, đây chính là tịnh hóa sao?
Hạt ánh sáng tán đi như mộng như ảo,, trông như bụi sao dưới trời đêm, rất đẹp, động lòng người. Nhưng ngẫm lại hạt ánh sáng từ mười mấy người, dị thú biến thành thì khiến người rét run.
Mặc dù đây là tịnh hóa, nhưng chớp mắt tịnh hóa từng người, từng con dị thú thành hạt ánh sáng, dù việc này thần thánh biết bao, quang minh biết mấy, xinh đẹp cỡ nào cũng làm người nổi da gà.
Khi hạt ánh sáng tán đi mọi người mới phát hiện có người còn sống, đó là Ngô Kha.
Ngô Kha đã ngã trên mặt đất, chính xác hơn là bị đóng đinh, Tẩy Tội kiếm đóng đinh gã dưới đất không thể động đậy.
Ngô Kha bị đón đinh dưới đất trợn to mắt, gã chưa chết nhưng thân thể cảm nhận cái chết làm gã hãi hùng.
Ngô Kha rõ ràng cảm nhận từng lũ kiếm quang chui vào bên trong thân thể, kiếm quang như thánh quang chui vào người không khiến gã thấy đau. Khi Tẩy Tội kiếm đóng đinh người gã thì vết thương trước ngực không chảy ra giọt máu nào.
Cơ thể Ngô Kha dường như chỉ có quang minh và hắc ám, không có máu thịt. Từng lũ thánh quang vào trong người, gã cảm giác mỗi tấc da, tấc thịt hóa thành thánh quang, thành từng hạt ánh sáng, gã sắp thành hạt.
Ác niệm trong lòng, hắc ám trong thân thể Ngô Kha bị thánh quang từng tấc tịnh hóa.
Ngô Kha vẫn còn cảm giác nhưng gã cảm giác thân thể mình không phải xác thịt nữa mà đã thành thân thánh quang, tràn ngập lực lượng thần thánh.
Lực lượng thần thánh đó không khiến Ngô Kha hưng phấn, vì gã biết một lát sau cơ thể sẽ thành hạt ánh sáng như nhóm Trương Đinh Dục, sẽ tan biến đi.
Chương 4060: Khắc Thạch Chân Đế
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Kha bị đóng đinh dưới đất, cười nói:
– Ngươi thua, đáng tiếc, vậy xem ra ngươi không có duyên phận với Tẩy Tội kiếm.
Ngô Kha sợ teo tim hét to:
– Ngươi… ngươi… ngươi không thể giết ta! Ta… ta… ta là thành viên của Thần Thú Thiên Nhung quân, nếu ngươi giết ta thì Thần Thú Thiên Nhung quân sẽ tìm ngươi báo thù! Tử Long Nữ Đế sẽ không tha cho ngươi!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
– Ngươi nói với ta vô dụng, ngươi nên nói với Tẩy Tội kiếm. Nếu Tẩy Tội kiếm cho rằng trong lòng ngươi không có ác niệm thì nó sẽ tha ngươi.
Ngô Kha sợ đến hồn vía lên mây đã mất lý trí, hét rầm lên:
– Ngươi… ngươi… ngươi mau lấy thanh kiếm này xuống!
Mọi người nín thở nhìn cảnh tượng trước mắt, nhìn Tẩy Tội kiếm đóng đinh Ngô Kha. Bọn họ hiểu đây là thanh thần kiếm tuyệt thế vô song, vũ khí của Thủy Tổ, khiến người thèm nhỏ dãi.
Thử nghĩ đệ tử bình thường crúa Tẩy Tội viện như Lý Thất Dạ, hắn không cần khống chế Tẩy Tội kiếm, tự nó có thể phát huy lực lượng cường đại không gì sánh bằng, chém giết Đăng Thiên Chân Thần mạnh như nhóm Ngô Kha. Ngẫm lại nếu Lý Thất Dạ có thực lực phát huy uy lực thật sự của thanh kiếm này thì còn đáng sợ đến cỡ nào.
Mọi người cho rằng Ngô Kha chết chắc, bỗng một thanh âm trầm ổn vang lên:
– Lực lượng thật mạnh.
Một học sinh cực mạnh bị Tẩy Tội kiếm bộc phát ra lực lượng hấp dẫn đạp không đến.
Chưa gặp người đã nghe tiếng trước, người đó chưa đến thanh thế đã ập tới, hơi thở Chân Đế như cuồng triều trùng kích thiên địa, tẩy rửa sơn hà.
Trong khoảnh khắc nhiều người cảm nhận hơi thở Chân Đế như sóng dữ đập vào ngực mình, cảm giác như sắp bị đánh bay, nghẹt thở.
Khi nhiều học sinh bàng quan bỗng chốc nín thở, một bóng người từ trên trời giáng xuống. Khi người đó giá lâm đạo văn tràn ngập, giống như hóa thành biển đạo.
Đây là một Chân Đế, một Chân Đế rất trẻ. Lúc gã giá lâm các pháp tắc Chân Đế từ trên trời giáng xuống tựa thác đổ, cực kỳ đồ sộ.
Chưa thấy rõ người đến trong lòng các học sinh đã rung động:
– Chân Đế!
Hơi thở Chân Đế khiến người muốn bái lạy.
Mọi người nhìn kỹ thấy một thanh niên đứng đó, trông rất trẻ, mắt khép mở cảm giác như đại đạo dài dặc, lúc này ngươi sẽ không cảm giác gã trẻ tuổi.
Thanh niên không phải thân xác thịt, người tỏa ánh sáng, cơ thể bằng đá bóng loáng tựa bảo ngọc đá cứng, không chỉ siêu cứng còn bóng loáng như lưu ly.
Trên thân thể bóng loáng cứng rắn khắc các phù văn, phù văn như khắc đá, dường như khi gã sinh ra đã được trời khắc lên.
Nhìn Chân Đế trẻ tuổi đó có người giật mình kêu lên:
– Khắc Thạch Chân Đế! Khắc Thạch Chân Đế cũng đến!
Học sinh tin tức nhanh nhạy nói:
– Nghe nói Kim Mãng Chân Đế còn đến thì Khắc Thạch Chân Đế tới có gì lạ.
Học sinh lớn lên ở Quang Minh Thánh Viện khi thấy Khắc Thạch Chân Đế thì kiêu hãnh nói:
– Khắc Thạch Chân Đế tuy không bằng Thánh Sương Nữ Đế nhưng cũng làn iềm kiêu hãnh giới trẻ Quang Minh Thánh Viện chúng ta, là thiên tài lợi hại.
Tất cả học sinh nhìn Khắc Thạch Chân Đế, hơi thở Chân Đế của gã không trấn áp ai nhưng vẫn làm nhiều học sinh ngước đầu nhìn. Có người khó đứng vững, chỉ có thể lạy dài.
Khắc Thạch Chân Đế, học sinh cúa Thánh Đà Tây Bộ, còn trẻ đã thành Chân Đế. Quan trọng nhất nằm ở Khắc Thạch Chân Đế là học sinh lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện, giống như Thánh Sương Chân Đế, cho đến nay khiến học sinh bản xứ của Quang Minh Thánh Viện lấy làm tự hào.
Toàn thân Khắc Thạch Chân Đế như đá hao cương vì gã xuất thân từ Thông Thiên Thạch tộc. Người Thông Thiên Thạch tộc lúc mới sinh ra một nửa là xác thịt một nửa là thân thể đá.
Nếu Thông Thiên Thạch tộc tu luyện đại đạo thì tu luyện ngày càng mạnh chỉ có hai con đường để đi, hoặc tu luyện cơ thể mình thành xác thịt hoàn chỉnh, hoặc tu luyện thành đá hoa cương giống Khắc Thạch Chân Đế.
Nghe đồn lúc Khắc Thạch Chân Đế sinh ra trong người có cổ văn khắc đá, với Thông Thiên Thạch tộc là dấu hiệu đại cát, là Thủy Tổ ban ơn cho Thông Thiên Thạch tộc bọn họ. Bởi vậy Khắc Thạch Chân Đế mới sinh ra đã được Thánh Đà Tây Bộ thu làm đệ tử, gã không phụ thiên phú tuyệt thế của mình, còn trẻ đã tu đạo chứng đế, hôm nay gã là một vị Chân Đế Nhị Cung.
Khắc Thạch Chân Đế cũng đến Thánh sơn, khi gã vào vườn thánh quả liền bị lực lượng quang minh bàng bạc hấp dẫn liền chạy đến đây.
Khắc Thạch Chân Đế đáp xuống đất liền nhìn Tẩy Tội kiếm, rất ngạc nhiên:
– Tẩy Tội kiếm!
Khắc Thạch Chân Đế là người lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện đương nhiên biết Tẩy Tội kiếm, gã biết lai lịch của Tẩy Tội kiếm, vì vậy gã ngước đầu quét mắt qua.
Khắc Thạch Chân Đế nhìn Đỗ Văn Nhụy, vì trong mắt gã tất cả học sinh Tẩy Tội viện, bao gồm Lý Thất Dạ chỉ là tư chất bình thường. Người duy nhất có thể mang Tẩy Tội kiếm đến là viện trưởng Tẩy Tội viện, Đỗ Văn Nhụy.
Làm Chân Đế nhưng Khắc Thạch Chân Đế không mất lễ độ, mặc kệ Tẩy Tội viện nhỏ bé, Đỗ Văn Nhụy đạo hạnh thế nào thì là người ngang hàng với viện trưởng Thánh Đà Tây Bộ, nên làm học sinh, Khắc Thạch Chân Đế lễ phép chào: – Đỗ viện trưởng.
Đỗ Văn Nhụy cười lắc đầu chỉ vào Lý Thất Dạ:
– Đừng nhìn ta, đây không phải kiếm của ta, là kiếm của học sinh chúng ta.
Khắc Thạch Chân Đế nhìn Lý Thất Dạ, kinh ngạc nói:
– Nếu đúng thật thì… kỳ.
Khắc Thạch Chân Đế biết không phải ai cũng có thể cầm lên Tẩy Tội kiếm, năm đó chỉ một mình Thánh Sương Chân Đế cầm Tẩy Tội kiếm được nhưng sau đó thả lại chỗ cũ. Bây giờ Tẩy Tội kiếm nhận một học sinh vô danh bình phàm đúng là chuyện bí ẩn.
Thấy Khắc Thạch Chân Đế thì Ngô Kha mừng rỡ như trông thấy hy vọng, hét to:
– Bệ hạ mau cứu ta!
Khắc Thạch Chân Đế nhìn Ngô Kha, gã không có ấn tượng với Ngô Kha. Mặc dù Ngô Kha là Đăng Thiên Chân Thần, nhưng Khắc Thạch Chân Đế là Chân Đế đã thấy rất nhiều Chân Thần, không nhớ được Ngô Kha.
Ngô Kha vội la lên:
– Bệ hạ, tiểu nhân là Ngô Kha của Thần Thú Thiên Nhung quân! Lần trước đại yến của Nữ Đế là tiểu nhân đi theo làm tùy tùng cống hiến sức lực cho bệ hạ!
Nghe Ngô Kha nhắc Khắc Thạch Chân Đế có chút ấn tượng:
– À, thì ra là Ngô huynh đệ.audio coi am
Ngô Kha vì sống sót nên cầu cứu Khắc Thạch Chân Đế, tôn nghiêm gì đó không quan trọng:
– Xin bệ hạ đại phát từ bi cứu giúp tiểu nhân!
Khắc Thạch Chân Đế con ngươi co rút nhìn Lý Thất Dạ, chắp tay hướng hắn:
– Vị học đệ này, oan gia nên gỡ không nên kết, đừng dồn người vào chỗ chết.