Đế Bá Audio Podcast
Tập 811 [Chương 4051 đến Chương 4055]
❮ sautiếp ❯Chương 4051: Đổ Mưa
Đỗ Văn Nhụy cho rằng trong nhóm chỉ có Triệu Thu Thực là có khả năng gõ rụng một trái Bạch Hào Lang Gia quả, giờ hai bạn học khác cũng làm được, đây đã là phát huy vượt mức bình thường, thu hoạch rất ghê gớm rồi.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ hét to một tiếng:
– Ha, đã đến giờ!
Thấy tới giờ nhóm Triệu Thu Thực đành leo xuống, biểu tình ngại ngùng.
Triệu Thu Thực bất đắc dĩ nói nhỏ với Lý Thất Dạ:
– Sợ là lần này chúng ta thua chắc.
Học sinh Tẩy Tội viện im lặng, họ đã chuẩn bị tinh thần bị nhục nhã, bò một vòng trong sơn cốc.
Lý Thất Dạ cười cười.
Đỗ Văn Nhụy gật gù khen:
– Các ngươi đã làm rất tốt, lần sau cố gắng lên, tương lai có hy vọng.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ khinh thường cười nhạt:
– Chỉ là ba trái, ta ra tay chắc chắn được năm trái.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:Nguồn truyện audio Podcast
– Vậy lên hái đi.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ cười nhạt nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng hỏi:
– Còn ngươi? Lúc này muốn rút khỏi ván cược là không thể nào, hừ!
Lý Thất Dạ bình tĩnh cười nói:
– Không sao, ngươi lên hái trước, chừo ngươi hái xong ta ra tay cũng không muộn. Ta búng tay một cái là có thể thắng ngươi.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ cười lạnh:
– Được, vậy bắt đầu tính thời gian đi, chờ hết giờ mặc kệ ngươi có lên cây hay không đều tính ngươi thua.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
– Được, một lời đã định, thời gian kết thúc quyết định thắng thua.
– Bắt đầu!
Học sinh Thự Quang Đông Bộ vọt lên Bạch Hào Lang Gia thụ, bắt đầu gõ thánh quả chín.
Lý Thất Dạ ung dung đứng tại chỗ, hoàn toàn không leo cây.
Nhìn Lý Thất Dạ đứng yên tại chỗ, Triệu Thu Thực đẩy nhẹ hắn:
– Sư đệ, thử một lần đi, không thì hết thời gian.
Bọn họ không ôm bao nhiêu hy vọng với Lý Thất Dạ nhưng tốt xấu nên thử một lần, ít ra có một cơ hội, nếu không thử thì không có cơ hội nào.
Lý Thất Dạ đứng yên cười nói:
– Không vội, có nhiều thời gian, nhường hắn trước.
Thấy Lý Thất Dạ hoàn toàn không chịu leo cây, nhóm Triệu Thu Thực sốt ruột cũng vô dụng.
Độp độp độp!
Học sinh Thự Quang Đông Bộ bắt đầu gõ từng trái thánh quả.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả gõ rụng từng trái, nhóm Triệu Thu Thực trái tim treo cao. Khi gã gõ rụng Bạch Hào Lang Gia quả thứ ba thì nhóm Triệu Thu Thực biến sắc mặt. – Thua chắc rồi.
Hy vọng duy nhất trong lòng nhóm Triệu Thu Thực bị dập tắt, bọn họ biết ván cược này thua chắc.
Có bạn học không kiềm được hét hướng Lý Thất Dạ:
– Sư đệ mau lên đi!
Lý Thất Dạ vẫn đứng yên không nhúc nhích, dửng dưng không nóng nảy.
Bạn học khác bối rối:
– Mau!
Thời gian trôi qua từng phút, bọn họ ước gì kéo Lý Thất Dạ lên cây, hắn chỉ cười đứng yên.
Thấy Lý Thất Dạ không nhúc nhích hoàn toàn không định leo cây, học sinh học viện khác lẩm bẩm:
– Hắn muốn làm gì? Không leo cây, chẳng lẽ tính chơi xấu?
Học sinh cười khẩy nói:
– Ha, yên tâm đi, mọi người đều đang nhìn, dù hắn muốn chơi xấu cũng phải hỏi xem mọi người có đồng ý không.
Nếu có cơ hội cho học sinh Tẩy Tội viện xấu mặt thì một số học sinh rất vui vẻ đi làm.
Độp!
Học sinh Thự Quang Đông Bộ gõ rụng Bạch Hào Lang Gia quả thứ năm, sau đó mặc cho gã gõ cỡ nào thì không một trái rụng. Gã biết đây là cực hạn của gã, tuy thời gian chưa đến nhưng gã nhảy xuống cây.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ ôm Bạch Hào Lang Gia quả cười ngạo nghễ:
– Năm trái.
Học sinh nhìn ra đạo hạnh của gã, chúc mừng:
– Ghê gớm, Đinh Dục đã là Đăng Thiên Chân Thần.
Học sinh Thự Quang Đông Bộ tên Trương Đinh Dục cười nói:
– Đâu có, mới lên thôi.
Ngoài miệng khiêm tốn nhưng mặt mày Trương Đinh Dục cao ngạo.
Một số học sinh khen:
– Lợi hại, Đinh Dục huynh là thiên tài.
Trương Đinh Dục cười lạnh ngạo nghễ nhìn nhóm Triệu Thu Thực:
– Năm trái, thắng các ngươi.
Nhìn Trương Đinh Dục hái năm trại Bạch Hào Lang Gia quả làm nhóm Triệu Thu Thực trắng mặt. Bọn họ sớm đoán được lần này mình phải thua, nhưng khi kết quả bày ra trước mắt thì mùi vị không dễ chịu chút nào.
Nhóm Triệu Thu Thực không trách Lý Thất Dạ không chịu leo cây, bọn họ cho rằng hắn có leo lên cũng không thay đổi được gì. Dù Lý Thất Dạ có thể gõ rụng một trái Bạch Hào Lang Gia quả thì vẫn không thể thay đổi kết ụcc.
Huống chi họ có mấy chục người mà chỉ gõ rụng ba trái Bạch Hào Lang Gia quả. Lý Thất Dạ không thể nào gõ rụng một trái không có gì đáng trách, hơn nữa hắn nhập học trễ hơn bọn họ.
Nhóm Triệu Thu Thực đã chuẩn bị bò một vòng trong sơn cốc.
Trong lúc Trương Đinh Dục đắc ý thì Lý Thất Dạ không mặn không nhạt nói:
– Gấp cái gì, ta còn chưa ra tay, lúc này nói thắng thua còn sớm.
Trương Đinh Dục khinh thường liếc Lý Thất Dạ, cười to bảo:
– Bằng vào ngươi? Cái loại người sợ không dám leo cây như ngươi có thể gõ rụng Bạch Hào Lang Gia quả sao?
Trương Đinh Dục cuồng cười:
– Được rồi, còn mười phút, bây giờ ngươi leo cây không chừng có thể gõ rụng một trái Bạch Hào Lang Gia quả, vậy đúng là đạp phân chó ăn may. Mà cho dù ngươi ăn may gõ rụng một trái Bạch Hào Lang Gia quả thì các ngươi vẫn sẽ thua.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Vậy sao?
Trương Đinh Dục cười như điên:
– Không còn nhiều thời gian, mau lên cây đi.Mặc kệ ngươi giãy dụa thế nào đều không thể thay đổi số phận sủa như chó, các ngươi nhận mệnh ngoan ngoãn bò một vòng trong sơn cốc đi, để mọi người nghe tiếng học chó sủa của đám tiện dân Tẩy Tội thành xem có khác biệt không.
Lý Thất Dạ bình tĩnh cười, búng tay:
– Cần gì leo cây.
Độp độp độp!
Bạch Hào Lang Gia thụ trên đỉnh đầu đổ mưa thánh quả, các Bạch Hào Lang Gia quả rụng theo Lý Thất Dạ búng tay.
Cảnh tượng trước mắt rất đồ sộ, mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả rụng như kỳ tích nhỏ.
Mọi người xem ngây ra, há hốc mồm ngơ ngác nhìn.
Nhóm Triệu Thu Thực xoe tròn mắt, bọn họ nhìn Bạch Hào Lang Gia quả như mưa to rụng khỏi cành cây rớt xuống đầu, cảm giác như nằm mơ. Trên bầu trời đổ mưa Bạch Hào Lang Gia quả, chuyện này làm sao có thể xảy ra?
Học sinh khác ngây người nhìn mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả rụng:
– Sao… sao ư sao có thể như vậy?
Trong khi mọi người ngây như phỗng thì Lý Thất Dạ phất tay áo cuốn hết Bạch Hào Lang Gia quả vào, mỉm cười nói:
– Vừa lúc mỗi người một trái.
Lý Thất Dạ tùy tay ném các Bạch Hào Lang Gia quả rơi vào tay nhóm Triệu Thu Thực, bọn họ còn đần mặt ra ngây ngốc nắm trái Bạch Hào Lang Gia quả.
Lý Thất Dạ nhìn Bạch Hào Lang Gia thụ trên đỉnh đầu, thản nhiên nói:
– Thôi, ta nương tay chút chừa vài trái cho các ngươi.
Mọi người ngẩn ngơ sững sờ thật lâu.
Chương 4052: Dám Chơi Không Dám Chịu
Bạch Hào Lang Gia quả bị Lý Thất Dạ búng tay một cái đã rụng như mưa to, nếu không thấy tận mắt thì không tin được.
Bạch Hào Lang Gia quả như mưa to rơi xuống, tựa như truyền thuyết, giống như mộng ảo. Chuyện như vậy chỉ có trong mơ, với nhiều học sinh lúc nằm mơ mới thấy thánh quả trong vườn thánh quả rơi như mưa, vậy thì họ có nằm mơ cũng cười tỉnh.
Nhưng lúc này bọn họ không mơ, mọi việc xảy ra trước mắt rất chân thật, là sự thật chứ không phải ảo giác.
Học sinh cảm thấy mình đang mơ, nói với đồng bạn:
– Ngươi nhéo ta một cái xem có thật không.
Khi bị đồng bạn nhéo mạnh đau nhói, gã biết mình không mơ, đây là sự thật.
Cảnh tượng trùng kích tất cả học sinh, bọn họ há to mồm, không tin được. Chỉ búng tay một cái gõ rụng mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả, chuyện như vậy chưa từng xảy ra, dù là Chân Đế cũng không thể làm được.
Nhóm Triệu Thu Thực ngây ngốc cầm Bạch Hào Lang Gia quả, nếu không phải tay bọn họ cầm Bạch Hào Lang Gia quả rất chân thật thì họ tưởng mình đang mơ.
Trương Đinh Dục ngây như phỗng, há hốc mồm to đến có thể nhét trứng vịt. Trương Đinh Dục bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình suýt rớt cằm.
Trương Đinh Dục thì thào, không thể tin cảnh trước mắt là thật:
– Cái… này không thể là sự thật, không thể nào.
Không chỉ Trương Đinh Dục cảm thấy như mộng như ảo, nhiều học sinh có mặt đều không tin được, không giống thật. Nhưng nó là sự thật, bày ngay trước mắt, mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không thì sự thật là thật, bằng chứng như núi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đáng tiếc đây là thật.
Lý Thất Dạ cắn Bạch Hào Lang Gia quả, nhai vài cái rồi phun ra, ném Bạch Hào Lang Gia quả đi. Bạch Hào Lang Gia quả rơi xuống đất biến mất, quay về với đất đai.
Lý Thất Dạ tùy ý cười nói:
– Trái cây thật khó ăn, đồ vỉa hè.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả no tròn bị cắn một miếng rồi ném, hắn còn ra vẻ ghét bỏ như ăn phải trái cây dở nhất đời. Nhìn hành vi phá của đó một số học sinh muốn bóp chết Lý Thất Dạ.
Thánh quả ngũ phẩm, còn là cực phẩm trong ngũ phẩm, đừng nói học sinh bình thường, dù là học sinh của bốn viện lớn cũng rất quý trọng Bạch Hào Lang Gia quả như vậy.
Vào tay Lý Thất Dạ bị hắn cắn một miếng dường như làm khổ hắn, Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây dở tệ nhất đời, cắn một miếng liền vứt.
Phá của, hoang phí rộng rãi như thế tìm khắp Quang Minh Thánh Viện, Tiên Thống Giới không ra vài người.
Một trái Bạch Hào Lang Gia quả bao người xem nó là trân phẩm, tiên quả, nếu có được sẽ tiêu hóa, nhấm nháp nó. Nếu nói người ăn Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây bình tĩnh đã xa xỉ, phung phí thì tìm khắp Tiên Thống Giới ra vài người.
Lý Thất Dạ thì tốt rồi, hắn không chỉ ăn Bạch Hào Lang Gia quả như trái cây bình thường, hắn nói Bạch Hào Lang Gia quả là trái cây dở tệ không hứng ăn một miếng.
Nhìn Bạch Hào Lang Gia quả bị ném xuống đất biến mất, bao nhiêu học sinh lòng nhỏ máu, vì bọn họ muốn có một trái Bạch Hào Lang Gia quả không dễ dàng, có người muốn cũng không được.
Có học sinh đau lòng hét lên:
– Cho ta cũng tốt, ta không ngại bị người ăn một miếng!
Hành vi phá của phung phí của Lý Thất Dạ khiến người đau ác giận sôi, cũng có bao người ghen tỵ, hâm mộ.
Trong đám người chỉ mình Đỗ Văn Nhụy không ngạc nhiên, Lý Thất Dạ búng tay có thể đánh rụng mấy chục Bạch Hào Lang Gia quả ở trong mắt gã là chuyện bình thường.
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Trương Đinh Dục:
– Ngươi thua.
Trương Đinh Dục bản năng lùi một bước, mặt trắng bệch, mắt trợn to nhìn Lý Thất Dạ:
– Không thể nào!
Trương Đinh Dục không thể chấp nhận sự thật này, gã hái năm trái Bạch Hào Lang Gia quả có thể nói là nắm chắc phần thắng, không ngờ chớp mắt thau thê thảm, thua rất ảo, đảo ngược tình thế khiến gã khó chấp nhận.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Không có gì không thể, thua là thua, bò quanh sơn cốc một vòng, mau sủa như chó.
Trương Đinh Dục liên tục lùi mấy bước:
– Ngươi…!
Mọi người nhìn chằm chằm làm Trương Đinh Dục đỏ mặt. Trước mắt bao người kêu gã bò quanh sơn cốc một vòng, còn sủa như chó thì gã không chịu nổi. Nếu Trương Đinh Dục thật sự làm như vậy thì sau này sao làm người?
Ban đầu Trương Đinh Dục dám cá kiểu đó với nhóm Lý Thất Dạ vì cho rằng mình thắng chắc, nắm chắc phần thắng, cho nên dám cược. Trương Đinh Dục còn ảo tưởng thấy mấy chục học sinh Tẩy Tội viện bò quanh sơn cốc sủa, cảnh tượng đó sẽ rất đồ sộ, gã sẽ nhục nhã học sinh Tẩy Tội viện, thỏa mãn lòng hư vinh, cảm giác thành tựu của gã.
Trương Đinh Dục không ngờ người thua là gã, hiện tại là gã phải sủa như chó bò quanh sơn cốc.
Mặt Trương Đinh Dục đỏ rần khó xử đứng yên, không biết làm sao. Gã sẽ không bò, gã là học sinh Thự Quang Đông Bộ.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Bò đi, dám chơi dám chịu. Bây giờ bò đi, mọi người còn muốn nghe tiếng chó sủa của ngươi.
Mặt Trương Đinh Dục đỏ như gan heo, tức giận người run run:
– Ngươi…!
Trương Đinh Dục quát to:
– Gian lận! Chắc chắn gian lận, có vấn đề! Là ngươi sử dụng yêu pháp!
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– A? Gian lận thế nào? Có yêu pháp nào có thể một hơi gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả? Ngươi nói ta nghe thử trên đời có yêu pháp như vậy không? Ta rửa tai lắng nghe.
Mọi người nhìn nhau. Tuy Lý Thất Dạ búng tay gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả làm mọi người thấy khó tin, nhưng ở trước mắt bao người, bao cặp mắt thấy, hắn không cách nào gian lận. Huống chi nhiều cao thủ cường giả có mặt tại đây, nếu Lý Thất Dạ gian lận sẽ bị nhìn thấu.
Học sinh xuất thân từ học việ lớn không tin có yêu pháp như vậy:
– Sợ là không có yêu pháp gì có thể một hơi gõ rụng mấy chục trái Bạch Hào Lang Gia quả, cùng lắm chỉ có thể nói là may mắn.
Dù sao lúc không hái được thánh quả mọi người đã thử đủ cách, nếu không thể gõ rụng thánh quả mặc cho ngươi dùng cách gì, sử dụng công pháp của Thủy Tổ cũng vô ích. vì mảnh thiên địa này ở trên lực lượng quang minh của Viễn Hoang Thánh Nhân, mọi người có thể mạnh hơn Viễn Hoang Thánh Nhân sao?
Lý Thất Dạ liếc Trương Đinh Dục:
– Thua thì thua, không có gì ghê gớm, đừng ăn vạ.
Mọi người nhìn Trương Đinh Dục, trước mắt bao người Lý Thất Dạ đã thắng cá cược, đây là sự thật thép. Trương Đinh Dục muốn chơi xấu cũng không được.
Chương 4053: Thần Thú Thiên Nhung Quân (1)
Mặt Trương Đinh Dục đỏ như gan heo hét to:
– Người của Tẩy Tội thành các ngươi có chuyện gì không làm được? Hừ, tổ tiên của các ngươi đều là tù phạm kẻ ác, làm đủ chuyện xấu xa, thiên phú âm hiểu, chiêu trò gian xảo gì đều có sử dụng. Hừ, lần này chắc chắn là đám tiện dân các ngươi đã bàn bạc từ trước, dùng thủ đoạn âm hiểm gì đó gian lận lừa gạt hết mọi người…
Đám người nhìn nhau, một số khinh thường nhìn Trương Đinh Dục. Mặc dù nhiều học sinh tận đáy lòng coi khinh học sinh Tẩy Tội viện, nhưng lần này Trương Đinh Dục cược thua mà chơi xấu lưu manh như vậy càng khiến người coi khinh.
Bịch!
Trương Đinh Dục chưa nói hết đã bị đạp té xuống đất.
Trương Đinh Dục rống to:
– Ngươi dám đánh ta!?
Người đạp Trương Đinh Dục không phải Lý Thất Dạ mà là Đỗ Văn Nhụy.
Khi Trương Đinh Dục la lớn Đỗ Văn Nhụy lại nhấc chân đạp xuống lưng gã.
Răng rắc!
Trương Đinh Dục hét thảm hộc ngụm máu.
Đỗ Văn Nhụy giẫm lên Trương Đinh Dục, lạnh nhạt nói:
– Người trẻ tuổi có ân oán của người trẻ tuổi, ta làm trưởng bối không can thiệp, các ngươi thích làm gì là chuyện của thanh niên các ngươi. Ngươi chơi xấu lên đầu Tẩy Tội viện chúng ta thì không được, dám chơi dám chịu, ngươi muốn quỵt thì viện trưởng ta đây đành đòi lại công bằng cho học sinh của ta.
Đỗ Văn Nhụy là viện trưởng mà không qúa nổi bật, nhiều học sinh không kính sợ gã, nhưng gã dù gì là viện trưởng, địa vị được bốn học viện lớn công nhận, nên thân phận của gã hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trương Đinh Dục chơi xấu không chịu thực hiện đánh cuộc, Đỗ Văn Nhụy làm viện trưởng lấy lại công bằng cho học sinh của mình là hợp lý, không phải gã ỷ lớn hiếp nhỏ.
Bây giờ Đỗ Văn Nhụy đứng ra đòi công bằng, học sinh học viện khác không thấy có gì kỳ.
Trương Đinh Dục hét to:
– Ngươi… ngươi… ngươi dám đánh ta? Ta… ta… ta là học sinh Thự Quang Đông Bộ. Nếu… nếu… nếu ngươi dám đụng vào ta thì… thì Thự Quang Đông Bộ chúng ta sẽ không tha cho Tẩy Tội thành!
Đỗ Văn Nhụy không hề sợ, cười nói:
– Thự Quang Đông Bộ phải không? Cũng tốt, ta tìm chút thời gian đi uống trà với Thừa Văn huynh, thảo luận xem Thừa Văn huynh dạy dỗ học sinh thế nào mà thua còn chơi xấu, đây là truyền thừa của Thự Quang Đông Bộ sao?
Một số học sinh lớn tuổi lạnh lùng nhìn Trương Đinh Dục.
– Vô tri!
Đặc biệt học trưởng đến từ Thự Quang Đông Bộ khinh thường liếc Trương Đinh Dục như xem đồ ngốc.
Mặc dù Tẩy Tội viện là học viện nhỏ không tiếng tăm gì, nhưng lịch sử của nó ngang bằng bốn viện lớn, còn là do Thủy Tổ Viễn Hoang Thánh Nhân xây dựng.
Học viện nhỏ như Tẩy Tội viện không giống học viện do hậu nhân hay Chân Thần cường đại nào xây dựng. Nói cách khác hậu nhân cường đại nào đó xây học viện nhỏ là loại trường ngoại lề.
Tẩy Tội viện là học viện thật sự, dù nó nằm trong Tẩy Tội thành, dù học sinh Tẩy Tội viện thường bị người khinh thường, cười nhạo là hậu đại của tù phạm kẻ ác nhưng địa vị, lịch sử của Tẩy Tội viện được bốn viện lớn thừa nhận.
Rõ ràng nhất là viện trưởng Đỗ Văn Nhụy, ngồi ngang hàng với viện trưởng bốn viện lớn. Dù đạo hạnh của Đỗ Văn Nhụy không cao, dù gã hiền hòa gần gũi, trong mắt nhiều người trông không giống viện trưởng.
Nhưng tính địa vị, thân phận thì Đỗ Văn Nhụy ngang hàng với viện trưởng bốn viện lớn. Như Đỗ Văn Nhụy nói Thừa Văn huynh là viện trưởng Thự Quang Đông Bộ, từng cùng ngồi uống trà với gã.
Viện trưởng của những học viện nhỏ, học viện không chính thức không có tư cách ngang hàng với viện trưởng bốn viện lớn.
Nên học sinh là học sinh, viện trưởng là viện trưởng. Mặc kệ Trương Đinh Dục là học sinh ưu tú cỡ nào thì gã chỉ là học sinh. Dù Đỗ Văn Nhụy kém cỏi cỡ nào vẫn là viện trưởng.
Ngẫm lại Thánh Sương Chân Đế Bắc Viện đi, nàng mạnh không? Thân phận cao thượng không? Nhưng là học sinh, nàng tôn trọng gọi Đỗ Văn Nhụy một tiếng viện trưởng.
Giờ Trương Đinh Dục ăn vạ, còn dám lôi Thự Quang Đông Bộ của mình ra, trong mắt nhiều người là cách làm ngu xuẩn. Viện trưởng Đỗ Văn Nhụy mà méc viện trưởng Thự Quang Đông Bộ một tiếng là Trương Đinh Dục sẽ bị đuổi ra học viện.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Ta không ỷ lớn hiếp nhỏ, hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn thực hiện cá cược, hai là ta đạp ngươi thành thịt nát. Yên tâm, bên Thự Quang Đông Bộ thì Tẩy Tội viện chúng ta sẽ cho Thừa Văn huynh lời giải thích.
Đừng nhìn Đỗ Văn Nhụy ngày thường bình dị gần gũi, thân thiện hiền hòa nhưng khi hành động thì không hiền lành gì, cũng là loại người tâm ngoan thủ lạt.
Mọi người nhìn Trương Đinh Dục, bọn họ hiểu viện trưởng Đỗ Văn Nhụy có đạp nát Trương Đinh Dục thì gã chết vô ích, ai đòi lại công bằng cho gã? Là Trương Đinh Dục chơi xấu trước, Đỗ Văn Nhụy làm viện trưởng Tẩy Tội viện đòi lại công bằng cho học sinh của mình là lẽ đương nhiên.
Mặt Trương Đinh Dục lúc xanh lúc trắng, gã đã nhận ra sự việc nghiêm trọng, giờ mà muốn ăn quỵt Tẩy Tội viện là không được.
Trương Đinh Dục trắng mặt biểu tình cực kỳ khó xem cắn răng nói:
– Được, ta… ta… ta bò.
Trương Đinh Dục không có sự lựa chọn, gã phải thực hiện cá cược không thì sẽ bị Đỗ Văn Nhụy đạp nát thật, chết uổng.
Đỗ Văn Nhụy nhấc chân đạp trên người Trương Đinh Dục, cười nói:
– Vậy mới phải, có chút bộ dáng học sinh Thự Quang Đông Bộ.
Mặt Trương Đinh Dục đỏ như gan heo trước mắt bao người, biểu tình cực kỳ khó xem. Bò một vòng trong sơn cốc, còn sủa như chó trước đám đông thì rất nhục, nhưng gã không chịu làm thì không được.
Trương Đinh Dục nhanh chóng bò quanh sơn cốc, sủa vài tiếng rồi lủi đi nhanh. Trương Đinh Dục ước gì mặt đất nứt ra cái khe để gã chui vào, gã không còn mặt mũi nào tiếp tục ở đây.
Lúc sau chạy đi Trương Đinh Dục độc ác trừng nhóm Lý Thất Dạ:
– Chúng ta chưa xong!
Nhìn Trương Đinh Dục chạy trốn, mọi người thu về tầm mắt. Một số người lắc đầu, không ngờ Trương Đinh Dục gặp kết cục như vậy.
Đỗ Văn Nhụy cười nói với nhóm Triệu Thu Thực vẫn đang ngây người:
– Chúng ta đi thôi.
Nhóm Triệu Thu Thực như nằm mơ, ngơ ngác đứng tại chỗ. Bọn họ không ngờ sẽ thắng Trương Đinh Dục, càng giống mơ hơn là mỗi người được một trái Bạch Hào Lang Gia quả. Ba người Triệu Thu Thực tự hái Bạch Hào Lang Gia quả thì tổng cộng được hai trái.
Được một trái đối với nhóm Triệu Thu Thực đã là chuyện không dám mơ, bây giờ mỗi người được một trái thì như trời ban.
Chương 4054: Thần Thú Thiên Nhung Quân (2)
Đám Triệu Thu Thực mơ hồ đi, Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Hãy quý trọng đi, đây là cơ hội hiếm có. Với đạo hạnh của các ngươi không thích hợp một hơi ăn hết Bạch Hào Lang Gia quả, hãy cất kỹ, chờ khi các ngươi mạnh hơn chút thì từ từ tiêu hóa Bạch Hào Lang Gia quả cũng không muộn. Khi đó các ngươi sẽ thu hoạch phong phú hơn.
Nghe Đỗ Văn Nhụy dặn dò, nhóm Triệu Thu Thực gật đầu ngay. Bây giờ bọn họ nhìn Lý Thất Dạ thì rất hoang mang, họ cảm thấy hắn như sương mù không thể nhìn thấu.
Đỗ Văn Nhụy cười cười.
Nhóm Lý Thất Dạ vào sâu bên trong vườn thánh quả, dọc đường gặp một số thánh quả tốt hơn, có lục phẩm, thất phẩm. Nhóm học sinh Triệu Thu Thực hoàn toàn không có hy vọng lấy trái cây phẩm cấp cỡ đó, nhưng bọn họ vẫn thử.
Trong quá trình Lý Thất Dạ không ra tay nữa, Đỗ Văn Nhụy ngẫu nhiên chỉ điểm đôi chút. Đỗ Văn Nhụy không dạy bọn họ công pháp, chỉ dạy họ làm sao ổn đạo tâm, giữ tâm thần, nhóm Triệu Thu Thực được ích lợi không nhỏ.
Nhờ đó bất ngờ là nhóm Triệu Thu Thực gõ rụng một Ngọc Táo Hoàng quả lục phẩm, cực kỳ bất ngờ, thu hoạch rất kinh người.
Khi nhóm Đỗ Văn Nhụy vào sâu bên trong, dãy núi vườn thánh quả càng hiểm ác, núi non hiểm trở, đất đưa thưa thớt.
Khi nhóm người đến một khe núi, chỗ này hiếm có học sinh, dù có học sinh thì cũng tới lui vội vàng tìm thánh quả phẩm cấp cao hơn.
Chợt có tiếng chim hót:
– Chiếp!
Rầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một cự thú từ trên trời giáng xuống trước mặt nhóm Lý Thất Dạ, cản đường đi của bọn họ.
Đó là một con sư thứ, rất lớn, cái đuôi rực lửa cháy, nhìn là biết dị chủng vô cùng quý giá.
Một thanh niên ngồi trên sư thứu, mặc áo giáp, cõng thần kiếm, mắt khép mở bắn ra tia sáng lạnh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi nhóm Triệu Thu Thực chưa phản ứng lại thì một chuỗi tiếng nổ vang lên, hơn mười cự thú trên ngọn núi nhảy xuống bao vây họ lại.
Những dị thú kích cỡ khác nhau, đủ loại hình dạng. Có dị thú như trâu, như hổ báo, như rắn voi.
Hơn mười con cự thú đều là dị chủng, hơi thở thú bàng bạc phun ra nuốt vào như nưcóp sông ập đến. Mỗi con dị thú trợn to mắt nhìn nhóm Lý Thất Dạ chằm chằm, đám học sinh Triệu Thu Thực rợn tóc gáy.
Một tiếng hét chói tai:
– Ngô sư huynh, chính là bọn họ!
Một học sinh nhảy xuống từ dị thú, là Trương Đinh Dục lúc trước chật vật chạy trốn. Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi gã đã mang người về báo thù.
Một số học sinh di ngang qua khe núi nghe thấy động tĩnh thì nghễnh cổ nhìn, thấy học sinh cưỡi đàn dị thú, bọn họ ngạc nhiuên.
– Chuyện gì xảy ra?
– Là thành viên của Thần Thú Thiên Nhung quân.
Học sinh nhỏ tuổi có nghe tiếng quân đoàn này, kinh ngạc hỏi:
– Thần Thú Thiên Nhung quân, là quân đoàn dưới trướng Tử Long Nữ Đế?
Học sinh lớn tuổi biểu tình trầm trọng gật đầu nói:
– Đúng rồi, là quân đoàn dưới trướng Tử Long Nữ Đế.
Những học sinh nghe là quân đoàn dưới trướng Tử Long Nữ Đế thì nín thở, núp sau ngọn núi từ xa nhìn lén.
Học sinh nhìn quanh, nói:
– Xem ra học sinh Tẩy Tội viện đắc tội Thần Thú Thiên Nhung quân.
Học sinh lớn tuổi biết vụ việc:
– Là Trương Đinh Dục, nghe nói hắn là huynh đệ kết nghĩa với Ngô ca của Thần Thú Thiên Nhung quân. Mới rồi Trương Đinh Dục thua Tẩy Tội viện, mất hết mặt mũi nên chạy đi tìm cứu binh muốn rửa nhục.
Học sinh ngồi trên sư thứu nhảy xuống, gã là huynh đệ kết nghĩa với Trương Đinh Dục, thành viên của Thần Thú Thiên Nhung quân.
Đỗ Văn Nhụy nhìn Thần Thú Thiên Nhung quân bao vây bọn họ, hỏi:
– Làm cái gì?
Ngô Kha bước tới hành lễ lớn với Đỗ Văn Nhụy, dáng vẻ cung kính nói:
– Viện trưởng đại nhân, chúng ta không có ý mạo phạm. Trương Đinh Dục huynh đệ của ta thua trong tay bạn học Tẩy Tội viện là dáng tội, cá nhân chúng ta tâm phục khẩu phục.
Đỗ Văn Nhụy không giận, hỏi:
– Vậy các ngươi làm vậy là sao?
Ngô Kha nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm:
– Ta nghe Đinh Dục nói Tẩy Tội viện ngọa hổ tàng long.
Ngô Kha nhìn Lý Thất Dạ chăm chú, hay nói đúng hơn là nhìn Tẩy Tội kiếm trên lưng Lý Thất Dạ.
Ngô Kha nhìn Tẩy Tội kiếm không rời mắt, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, không phật lòng.
Đỗ Văn Nhụy cười nói:
– Tẩy Tội viện chỉ là học viện nhỏ bé rách nát, không có ngọa hổ tàng ông gì, có vài chuyện chỉ là trùng hợp tình cờ.
Ngô Kha cướp lời:
– Viện trưởng đại nhân, để ta luận bàn với vị bạn học này được không?
Ngô Kha khí thế hùng hổ, dù biết rõ Đỗ Văn Nhụy là viện trưởng Tẩy Tội viện.
Nghe giọng điệu Ngô Kha thì mặc kệ Đỗ Văn Nhụy có đồng ý hay không chắc chắn gã sẽ luận bàn với Lý Thất Dạ.
Đỗ Văn Nhụy cười toe toét:
– Các ngươi xác định muốn luận bàn với Lý đồng học của học viện chúng ta?
Ngoài miệng Ngô Kha cung kính nói nhưng vẻ mặt chẳng hề lễ phép:
– Đúng vậy! Hy vọng viện trưởng đại nhân chấp thuận.
Ai đều nhìn ra Ngô Kha đã quyết tâm, mặc kệ Đỗ Văn Nhụy đồng ý hay không thì bọn họ sẽ đánh Lý Thất Dạ.
Không lạ gì khi Ngô Kha vênh váo không thèm để bụng viện trưởng Đỗ Văn Nhụy. Vì Thần Thú Thiên Nhung quân rất mạnh, nhìn khắp Tiên Thống Giới ít ai dám coi khinh Thần Thú Thiên Nhung quân.
Thần Thú Thiên Nhung quân do Tử Long Nữ Đế sáng tạo, Tử Long Nữ Đế là học sinh Thự Quang Đông Bộ, nhưng nàng còn có một thân phận rất kinh khủng, đó là Đình chủ của Chân Long đình.
Nghe nói Chân Long đình là đạo thống duy nhất có được thần thú đương thời, là thần thú thật sự.
Trên đời nhiều người, nhiều đạo thống đại giáo vỗ ngực bảo mình có được thần thú, hoặc có huyết thống thần thú, nhưng đa số chỉ là hàng giả, không phải thần thú thật. Cùng lắm có được huyết thống thần thú, nhưng có lẽ rất mỏng manh.
Chân Long đình là đạo thống duy nhất trong toàn Tam Tiên giới có ghi chép sở hữu thần thú. Nghe đồn Thủy Tổ của Chân Long đình là Long Tổ, bản thân là chân long, có huyết thống thần thú không gì sánh bằng.
Chân Long đình có địa vị vô cùng cao thượng trong Tam Tiên giới, cũng có thực lực siêu mạnh.
Tử Long Nữ Đế vốn có thực lực sâu không lường được, nàng là Trường Tồn Bất Hủ cực mạnh, khi trở thành học sinh Thự Quang Đông Bộ thì nàng đã là Trường Tồn Bất Hủ.
Thần Thú Thiên Nhung quân do một tay Tử Long Nữ Đế sáng lập, tụ tập nhiều cường giả trẻ, có cả cường giả vô địch chứa huyết thống thần thú thành lập ra.
Có thể nói không chỉ trong Quang Minh Thánh Viện, nguyên Tiên Thống Giới thì Thần Thú Thiên Nhung quân có sức ảnh hưởng rất quan trọng.
Chương 4055: Hoài Bích Có Tội
Ngô Kha là thành viên của Thần Thú Thiên Nhung quân, không xem như đặc biệt ưu tú, nhưng nhân duyên rất tốt, kết bái nhiều huynh đệ. Lần này Trương Đinh Dục cầu cứu, Ngô Kha dứt khoát dẫn mười mấy thần thú Thần Thú Thiên Nhung quân đến.
Giọng điệu Ngô Kha hùng hổ, Đỗ Văn Nhụy không phật lòng, gã liếc qua Lý Thất Dạ cười nói:
– Sợ là không được tốt, đao thương không có mắt, lỡ bị thương ai thì mất hòa khí.
Ngô Kha cười nhạt:
– Xin viện trưởng đại nhân yên tâm, đây là ân oán cá nhân, không liên quan học viện, dù có tử thương cũng không liên quan hai học viện.
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu lải nhải:
– Nhưng không tốt lắm, mọi việc nên mười điều nhịn chín điều lành, có chuyện gì không thể từ từ nói.
Ngô Kha ngắt lời:
– Xin viện trưởng đại nhân thành toàn!
Ngô Kha lạnh lùng nói:
– Nếu viện trưởng đại nhân cho rằng chuyện gì đều có thể bàn bạc vậy tại sao đối với Đinh Dục huynh đệ của ta khắc nghiệt, đuổi tận giết tuyệt? Lúc này viện trưởng muốn che chở học sinh của các người đã muộn rồi, hôm nay nếu Tẩy Tội viện không cho chúng ta một lời giải thích thì sẽ không bỏ qua!
Ngô Kha không thèm nể nang gì Đỗ Văn Nhụy nữa, nói thẳng ra, xé rách da mặt. Khó trách Ngô Kha tự tin như vậy, gã mang theo mười mấy huynh đệ đến, nếu Đỗ Văn Nhụy dám ngăn cản thì họ sẽ ngăn gã lại, nếu không phải kiêng dè thân phận viện trưởng thì họ xử luôn gã luôn.
Đám Ngô Kha không giống Trương Đinh Dục, gã là học sinh lớn lên trong Quang Minh Thánh Viện, đám Ngô Kha là đệ tử của đạo thống khác, có thân phận không tầm thường trong đạo thống của mình. Bọn họ bái vào Quang Minh Thánh Viện chỉ để trui rèn, không quan tâm thân phận học sinh ở Quang Minh Thánh Viện.
Một thành viên Thần Thú Thiên Nhung quân đi cùng Ngô Kha mở miệng nói:
– Viện trưởng đại nhân, nên đặt dấu chấm hết việc này. Phải có một người chịu trách nhiệm, thân phận của viện trưởng đại nhân không nhỏ, chúng ta không làm khó dễ, nhưng hắn thì phải đưa ra cách giải quyết!
Thành viên Thần Thú Thiên Nhung quân đoàn này nói thẳng vào mặt, nếu Đỗ Văn Nhụy không phải là viện trưởng Tẩy Tội viện thì bọn họ đã xử luôn gã.
Đỗ Văn Nhụy xòe tay:
– Cái này… nói vậy không thích hợp, chỉ là cá cược thôi, dám chơi dám chịu.
Ngô Kha lạnh lùng cười:
– Dám chơi dám chịu? Dùng yêu thuật đánh rớt Bạch Hào Lang Gia quả rõ ràng là gian lận, không công bằng. Nên bây giờ ta muốn lấy lại công bằng cho Đinh Dục huynh đệ của ta!
Đỗ Văn Nhụy lắc đầu nói:
– Trước mắt công chúng thì yêu thuật gì.
Ngô Kha đã không kiên nhẫn, gã ngắt lời Đỗ Văn Nhụy:
– Viện trưởng đừng nói nhiều nữa. Đồng ý cũng tốt, không chịu cũng thế. Nếu viện trưởng đại nhân không đồng ý thì ta sẽ tính sổ với tất cả học sinh Tẩy Tội viện, làm rõ hoàn toàn chuyện này. Viện trưởng đại nhân có thể che chở bọn họ một lúc nhưng có thể bảo vệ họ suốt đời không?
Ngô Kha rõ rành rành uy hiếp Đỗ Văn Nhụy, gã vì nể thân phận viện trưởng nên mới cho ba phần mặt mũi, không thì bọn họ diệt luôn Đỗ Văn Nhụy.
Các học sinh núp sau núi hóng chuyện, bọn họ nhìn nhau.
Có học sinh lẩm bẩm:
– Tẩy Tội viện chọc vào tổ ong rồi.
Học sinh lớn tuổi nhất e ngại nói:
– Nghe đồn Thần Thú Thiên Nhung quân rất chú trọng nghĩa khí, đoàn kết, là quân đoàn huấn luyện nghiêm chỉnh, chọc vào một người tương đương với dây vào nguyên quân đoàn. Nên thanh thế của Thần Thú Thiên Nhung quân rất lớn trong Quang Minh Thánh Viện.
Có học sinh vui sướng khi người gặp họa nói:
– Lần này Tẩy Tội viện tiêu đời, chọc vào Thần Thú Thiên Nhung quân là bọn họ chết chắc.
Trong khe núi.
Đỗ Văn Nhụy vẫn là bộ dạng yếu đuối, gã xòe tay nói:
– Được rồi, vậy để ta hỏi ý của Lý đồng học.
Đỗ Văn Nhụy quay sang hỏi:
– Lý đồng học thấy sao? Có nhận nhóm Ngô Kha đồng học khiêu khích không? Có đồng ý luận bàn một chút?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Kẻ địch đã tìm đến cửa thì ta làm sao nữa? Cũng không thể làm rùa đen rút đầu, tới thì tới, không có gì ghê gớm.
Đỗ Văn Nhụy hắng giọng:
– Lý đồng học, không thể nói vậy được, nhịn một lúc trời cao biển rộng, lùi một bước gió êm sóng lặng. Có một số việc có thể bàn bạc. Nếu không đánh lại nhóm Ngô Kha đồng học thì có thể xin lỗi, tặng qùa cho họ. Ví dụ tặng Tẩy Tội kiếm cho nhóm Ngô Kha đồng học, xin lỗi bọn họ.
Nghe Đỗ Văn Nhụy nói, nhóm Triệu Thu Thực khác nhiên kêu lên:
– Viện trưởng!
Tẩy Tội kiếm là bảo bối trận viện của Tẩy Tội viện!
Đám Ngô Kha nghe xong mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tẩy Tội kiếm trên lưng Tẩy Tội kiếm, trong mắt lộ tia tham lam.
Tuy nhóm Ngô Kha vỗ ngực bảo là đòi lại công bằng cho Trương Đinh Dục nhưng thật ra là nhằm vào Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ.
Khi Trương Đinh Dục cầu Ngô Kha thì lấy Tẩy Tội kiếm làm mồi dụ, ngẫm lại xem, một thanh tổ khí đặt trên người học sinh Tẩy Tội viện, cường giả như nhóm Ngô Kha sao có thể không tim đập nhanh?
Trương Đinh Dục hét to:
– Giao Tẩy Tội kiếm ra, chúng ta có thể xử lý nhẹ tha mạng cho ngươi!
Lý Thất Dạ vuốt Tẩy Tội kiếm sau lưng, khó xử nói với Đỗ Văn Nhụy:
– Tẩy Tội kiếm, cái này không tốt lắm, dù sao là bội kiếm của Thủy Tổ. Nó có thể đồ tà chém mà, giữ chính vệ đạo, là tổ khí tuyệt thế vô song, sao có thể để người khác có được.
Đỗ Văn Nhụy ra vẻ hết lòng khuyên nhủ:
– Không thể nói vậy, mạng sống quan trọng. Nếu khi cần thiết lấy kiếm đổi mạng cũng đáng giá. Tẩy Tội kiếm đã là của ngươi, ta không tiện can thiệp, ngươi suy nghĩ kỹ đi.
Đỗ Văn Nhụy mang Triệu Thu Thực lùi sang một bên thật xa, bộ dạng bàng quan. Nhóm học sinh Triệu Thu Thực nóng nảy.
Triệu Thu Thực nói nhỏ:
– Viện trưởng, chúng… chúng… chúng ta bỏ lại Lý sư đệ không tốt lắm!
Đỗ Văn Nhụy cười cười lắc đầu, ra hiệu nhóm Triệu Thu Thực cứ bình tĩnh.
Ngô Kha lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, âm trầm nói:audio coi am
– Có nghe lời viện trưởng của các ngươi nói không? Bây giờ giao Tẩy Tội kiếm ra còn được, đây là cơ hội duy nhất của ngươi.
Ngô Kha vừa nói vừa vỗ bội kiếm của mình. Gã thèm muốn Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ, gã vốn là cao thủ dùng kiếm, bội kiếm của gã không tệ nhưng so với bội kiếm của Viễn Hoang Thánh Nhân thì kém xa.
Thừa dịp có lý do Ngô Kha muốn chiếm Tẩy Tội kiếm làm của riêng.
Nhìn ánh mắt tham lam của bọn họ, Lý Thất Dạ bật cười, hắn vỗ nhẹ Tẩy Tội kiếm:
– Nói vậy là các ngươi đến vì Tẩy Tội kiếm của ta.
Nhóm Ngô Kha nhận ra mình thất thố, bọn họ dẫu sao xuất thân từ đại giáo, là học sinh Thự Quang Đông Bộ, nhân vật có uy tín danh dự. Nói thẳng đòi cướp Tẩy Tội kiếm của Lý Thất Dạ thì quá trần trụi, nếu đồn ra ngoài sẽ làm hỏng danh tiếng của họ.