Đế Bá Audio Podcast
Tập 78 [Chương 386 đến Chương 390]
❮ sautiếp ❯Chương 386: Chín chín tám mươi mốt biến
Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ ngẩn người, tức giận nói:
– Còn chờ cái gì nữa, không phải là chưa từng thấy cổ thành khổng lồ phồn vinh như vậy đi! Ngươi không phải là khoác lác đến tận trời sao, chẳng lẽ hiện tại lại luống cuống rồi?
Lý Thất Dạ vốn chính là tâm tình không tốt, nghe Trì Tiểu Điệp nói như vậy, hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, chậm rãi nói:
– Ngươi không nói lời nào cũng không ai xem ngươi bị câm đâu, nữ hài tử, hiền hòa ôn nhu chung quy là không sai đấy!
Lý Thất Dạ đột nhiên giận dữ mắng như thế, có uy nghiêm không nói ra lời, để cho Trì Tiểu Điệp ngây ngốc một chút, nàng phục hồi tinh thần lại, lại là xấu hổ, tú mục trợn lên nhìn Lý Thất Dạ một cái, muốn nổi đóa nói:
– Ngươi!
– Chúng ta đi nhanh đi, vào thành, đứng ở chỗ này không có gì đẹp mắt!
Thấy hai người bọn họ muốn tranh cãi, Trì Tiểu Đao vội vàng giảng hòa, dời đi thoại đề của bọn họ.
Trì Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lý Thất Dạ, xoay người liền vào thành, Lý Thất Dạ tâm tình không tốt, cũng lười để ý nàng.
Sau khi tiến vào Đông Lâm thành, bất luận kẻ nào đều sẽ bị không khí phồn hoa náo nhiệt này nhuộm lấy, ở cả Đông Lâm thành, có thể nói là mồ hôi đổ như mưa, vai tiếp vai, người đi tấp nập, bất luận là bay trên bầu trời hay di trên mặt đất, thậm chí là du ngoạn trong nước đều có thể nhìn thấy được.
Ở Đông Lâm thành, bất luận là tu sĩ chủng tộc gì đều có thể nhìn ra được, nhân tộc cũng không cần nói, với tư cách là nơi khởi nguyên của Nhân tộc, ở bên trong Đông Lâm thành, ngay cả phàm nhân đều không đếm được hết chứ đừng nói là tu sĩ.
Cho dù là yêu tộc, ở Đông Lâm thành cũng có thể tùy ý thấy được, cho dù là yêu tộc còn chưa hoàn toàn thoát khỏi da thú cũng là đếm không hết, cho dù là người phàm của Đông Lâm thành, đối với nhân thân xà đầu, điểu đầu xà thân, hổ thân nhân đầu… vân vân đều là nhìn không thấy cuối.
Coi như là Quỷ Tiên tộc, Thiên Ma, thạch nhân, huyết tộc ở những địa phương khác rất ít thấy cũng có thể nhìn thấy ở Đông Lâm thành này.
Ở Đông Bách thành mà nói, nếu như ngươi muốn mua bảo vật gì, mua dược liệu gì, hay hoặc là ngươi muốn đem bảo vật của mình bán đi, Đông Lâm thành là lựa chọn tốt nhất, là một trong những nơi phát nguyên của Nhân tộc, Đông Lâm thành có cửa hàng to lớn, vô số đại giáo cương quốc ở Đông Lâm thành đều có sản nghiệp, cho nên ở Đông Bách thành có một câu nói: Đông Lâm thành, không có đồ không mua được, chỉ có ngươi không có tiền.
Song, đám người Lý Thất Dạ liên tục đi mấy cửa hàng linh dược tiên đan lớn nhấ Đông Lâm thành cũng không mua được Hủ Minh Đậu mà bọn họ muốn.
– Hủ Minh Đậu này là vật gì, cư nhiên khó mua như vậy!
Liên tục chạy tới mấy cửa hàng lớn nhất đều không có, Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ hỏi.
Lúc này tâm tình của Lý Thất Dạ đã khá hơn, mới chậm rãi nói:
– Hủ Minh Đậu khó mua như vậy cũng chẳng có gì lạ, sau khi nó sinh trưởng thành thục cũng không trân quý, nó phải cùng người chết chôn cùng một chỗ, thời gian lâu dài thì mới trân quý, mới có thể có dược tính không thể tưởng tượng.
Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
đám người Lý Thất Dạ lại liên tục chạy tới mấy nhà, đều không có mua được Hủ Minh Đậu ở thời điểm bọn hắn tiếp tục tìm iếm những quán khác, chỗ rẽ của một con đường lớn vừa lúc gặp phải một người bán hàng rong đang hướng người đi đường chào hàng bảo vật của mình.
– Hì, tiên gia, ngươi xem một chút, đây là một tờ chân kính từ Phi Tiên giáo lưu truyền ra, cử thế vô song, đổi cho ngươi một đại điền bảo khí thì như thế nào?
Người bán hàng rong một bộ dáng ra vẻ đạo mạo, làm cho người ta vừa nhìn liền cho là hắn xuất thân từ đại giáo cổ phái.
Ở Đông Lâm thành người bán hàng rong nhiều vô số kể, một người bán hàng rong hướng người đi đường chào hàng bảo vật của mình, đó một chút cũng không thấy quái lạ.
Song, Trì Tiểu Đao đi một chỗ với Lý Thất Dạ liền kích động rồi, vừa thấy được người bán hàng rong này, hắn lập tức nhảy lên, lớn tiếng hét lên:
– Tiểu tặc, mau trả lại dược liệu cho ta!
Người bán hàng rong vốn là đang chào hàng với người đi đường bảo vật của mình, vừa thấy được Trì Tiểu Đao giống như là chuột thấy mèo, nhanh chân bỏ chạy, thoáng cái xông vào dòng người như nước.
Thoáng cái người bán hàng rong này liền biến mất, Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp tỷ đệ hai người muốn đuổi theo người bán hàng rong này cũng đã không tìm được bóng dáng của hắn nữa rồi.
– Đi theo ta!
Vừa lúc đó, hai mắt của Lý Thất Dạ ngưng tụ, quát nhẹ môt tiếng, trong nháy mắt bước vào trong một đám người, hướng một vị trung niên hán tử mập mạp chộp tới, trầm giọng nói:
– Bản thân ta muốn xem ngươi có thể biến thân mấy lần!
Trung niên hán tử này thoạt nhìn tầm thường đi ở trong đám người, cùng người bán hàng rong vừa rồi hoàn toàn là khác biệt trời vực, nhưng mà thời điểm bàn tay của Lý Thất Dạ chụp tới, trung niên hán tử này mặt liền biến sắc, trong nháy mắt lui về phía sau, thoáng cái lại chui vào trong dòng người đi đường, thoáng cái lại biến mất rồi, căn bản đều không có bóng dáng giống như hán tử mập mới vừa rồi.
– Ngươi tiếp tục trốn!
Song, Lý Thất Dạ thoáng cái đuổi theo vào trong dòng người, bàn tay hướng một lão thái bà thân thể còng xuống chụp tới! Lão thái bà này sắc mặt đại biến, trong nháy mắt lệch vị trí, xông vào trong đám người của một con đường khác, lại là thoáng cái biến mất không thấy gì nữa, mà Lý Thất Dạ lại dduori sát không buông.
Điều này khiến cho Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp theo ở phía sau Lý Thất Dạ đều trợn tròn mắt, bnj họ đi theo phía sau cũng thấy đến hoa cả mắt, bởi vì người bán hàng rong chạy trốn một lần lại một lần biến thân, nhất thời biến thành nữ oa oa phấn điêu ngọc tráng, nhất thời biến thành một người bệnh đi ba bước đã ho khan một tiếng, nhất thời lại biến thành hán tử hùng tráng…
Người bán hàng rong này mỗi một lần biến thân đều thoáng cái dung nhập vào trong dòng người, tự nhiên vô cùng, không có bất kỳ sơ hở nào, người mà hắn mỗi lần biến thành đều không thể liên hệ với người bán hàng rong trước kia.
Mỗi một lần người bán hàng rong này biến thân cho dù là đi ở trước mắt Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp, chỉ sợ hai tỷ đệ bọn họ cũng không thể nào biết được gia hỏa này chính là tiểu tặc lừa gạt dược liệu của Trì Tiểu Đao!
Nhưng mà bất luận người bán hàng rong này biến thân như thế nào, bất luận hắn biến thành người như thế nào, cho dù hắn dung nhập vào dòng người như thế nào, cho dù hắn biến thành một người khác không chút sơ hở nào, Lý Thất Dạ cũng thoáng cái có thể tìm tới hắn, cũng có thể thoáng cái phân biệt ra hắn.
Điểm này để cho Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp một đường theo ở phía sau Lý Thất Dạ đều cảm thấy không thể tin được, thật giống như tiểu tặc này bất luận biến hóa như thế nào, ở trong mắt Lý Thất Dạ đều không thể che giấu được!
Chương 387: Tư Không Thâu Thiên (1)
Bốn người bọn họ một chạy một đuổi, đã đi qua một con đường lại một con đường lớn, về phần người đi đường đối với chuyện như vậy đã thấy nhưng không quái dị rồi, loại chuyện này mỗi ngày đều không biết sẽ trình diễn bao nhiêu lần!
Cuối cùng người bán hàng rong vô luận biến hóa như thế nào cũng không chạy thoát khỏi pháp nhãn của Lý Thất Dạ, sau khi hắn trốn vào một cái hẻm nhỏ, hắn lại không biến hóa nữa, hắn đứng lại, cũng lại không đào tẩu nữa.
– Điều này sao có thể!
Tiểu tặc không thể tin được nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, sắc mặt trở nên trắng bệch, nói:
– Chuyện này không thể nào, chín chín tám mươi mốt biến của ta chưa từng thất thủ qua, coi như là lão bất tử cũng không cách nào khám phá chín chín tám mươi mốt biến của ta, ngươi, ngươi đây là như thế nào mà làm được!
Đây đối với tiểu tặc mà nói, chín chín tám mươi mốt biến của hắn thần kỳ vô cùng, chưa từng có người nào có thể đoán ra được biến hóa của hắn, hắn từ một người biến thành một người khác, không người nào có thể liên hệ với hai người này, coi như là mở pháp nhãn ra cũng nhìn không ra sơ hở, thoạt nhìn giống như là người thật!
Nhưng mà hắn chín chín tám mươi mốt biến một mực không sai của hắn hôm nay dĩ nhiên là gặp phải khắc tinh, bất luận hắn biến thành cái gì, Lý Thất Dạ cũng có thể nhìn một cái liền biết được, đây quả thực là khó tin rồi!
Cho nên tiêu tiểu tặc này rung động nhìn Lý Thất Dạ đến ngẩn người, tính toán không chạy trốn nữa.
Rung động không chỉ là tiểu tặc, ngay cả Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp hai tỷ đệ đều rung động rồi, bọn họ dùng pháp nhãn tới xem cũng hoàn toàn không nhìn ra sơ hở của tiểu tặc, từ một người biến thành một người khác, ở bọn họ xem ra, hai người này căn bản không có bất kỳ liên lạc nào! Hơn nữa tốc độ biến thân cực nhanh, trong nháy mắt mà thành, bọn họ cũng hoàn toàn không cách nào phân biệt thật giả.
Nhưng mà cái thuật biến hóa này có thần kỳ đi chăng nữa ở trong mắt Lý Thất Dạ lại không chịu nổi một kích, đây quả thực là khó thể tin vô cùng rồi.
– Chín chín tám mươi mốt biến, ngươi biết lai lịch chân chính của nó không?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, phong khinh vân đạm nói.
Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, tiểu tặc ngây ngốc một chút, hắn nhận được chín chín tám mươi mốt biến này có thể nói là một cái ngoài ý muốn, một cái trùng hợp, sau khi hắn tu luyện môn kỳ thuật này một mực phát huy ra chỗ dùng rất lớn, thường là để cho hắn gặp phải rất nhiều nguy hiểm đều có thể toàn thân trở lui, nhưng mà về phần lai lịch chân chính của chín chín tám mươi mốt biến hắn có thể nói là không biết gì cả.
– Chẳng lẽ ngươi biết lai lịch chân chính của nó?
Tiểu tặc ngẩn ngơ, sau đó hỏi ngược lại.
Lý Thất Dạ nhìn tiểu tặc một cái, nhàn nhạt nói:
– Ta so với ngươi càng biết rõ lai lịch của nó hơn!
Hắn làm sao có thể không biết lai lịch của Chín chín tám mươi mốt biến? Chín chín tám mươi mốt biến chính là hắn chế tạo nên, ở thời địa hoang mãng, thời điểm hắn còn chưa đủ cường đại, hắn với tư cách là Âm Nha từng dùng loại kỳ thuật này tránh được một lần lại một lần đuổi bắt!
Sau đó khi hắn chân chính cường đại, môn kỳ thuật này hắn đã rất ít khi dùng qua, tiện tai truyền cho một cái tiểu bối bên cạnh.
Thật này do đích thân hắn sáng chế, dùng để bỏ chạy vô số lần, thế gian còn có người hiểu rõ kỳ thuật này hơn so với hắn sao? Ưu điểm, khuyết điểm của môn kỳ thuật này hắn đều là rõ ràng trong đầu! Tiểu tặc ở trước mặt hắn sử dụng Chín chín tám mươi mốt biến, đó quả thật chính là múa rìu qua mắt thọ, tự tìm đường chết.
Chỉ bất quá tiểu tặc nằm mơ cũng không nghĩ tới người sáng tạo ra Chín chín tám mươi mốt biến đang đứng ở trước mắt, nếu như hắn biết mà nói, hắn cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn như vậy rồi.
– Đem chân thân của ngươi lộ ra đi, đừng ở trước mặt ta đùa bỡn thủ đoạn!
Lý Thất Dạ thong dong tự tại nói.
Tiểu tặc nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ không nói lời nào, phải biết rằng hắn ở trước mặt ngoại nhân sẽ không dễ dàng lộ ra chân thân, cừu gia của hắn cũng không nhỏ, một khi bị người ta nhìn chằm chằm vào chân thân, vậy thì thảm rồi, nhất định sẽ bị khắp thiên hạ đuổi giết.
Lý Thất Dạ thấy tiểu tặc đang do dự, ung dung nói:
– Là chính ngươi tự lộ ra chân thân, hay là ta đích thân làm ngươi lộ ra, ngươi phải tin tưởng, ta tự mình xuất thủ, không quan tâm ngươi là ai, chỉ sợ đến lúc đó ngươi gục xuống liền vĩnh viễn không đứng dậy nổi!
Lời nói bình đạm mà thong dong của Lý Thất Dạ, ngữ khí là một điểm uy hiếp cũng không có, nhưng mà lúc nghe được lời này, hai tỷ đệ Trì Tiểu Đao cũng tốt, tiểu tặc cũng được, đều không khỏi trong lòng run lên, vào giờ khắc này bọn họ đều không nghi ngờ quyết tâm của Lý Thất Dạ.
Tiểu tặc hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng thân thể lóe lên một cái, nhất thời lộ ra một người khác, lộ ra chân thân của chính mình! Ở trước mặt người ngoài hắn sẽ không dễ dàng lộ ra chân thân, nhưng mà vào lúc này trực giác nói cho hắn biết, thiếu niên thoạt nhiên tuổi không lớn ở trước mắt này tuyệt đối còn phải nguy hiểm hơn trong tưởng tượng của hắn, chỉ sợ đúng như theo lời của thiếu niên này, nếu như chính mình không lộ ra chân thân, nói không chừng thật sự là phiền toái lớn rồi.
Thời điểm khi tiểu tặc lộ ra chân thân, hai tỷ đệ Trì Tiểu Điệp cùng Trì Tiểu Đao đều ngây ngốc một chút, ở trong ấn tượng của bọn họ, tiểu tặc này là một tên lường gạt thì hẳn là lớn lên có bộ dạng hèn mọn xảo trá, song trên thực tế, tiểu tặc trước mắt dĩ nhiên là dáng vẻ đường đường, tướng mạo tuấn lãng, vừa nhìn thấy tướng mạo như vậy của hắn làm cho người ta rất khó liên hệ hắn với tên lừa gạt.
Sau khi tiểu tặc lộ ra chân thân, hướng Lý Thất Dạ bái một cái, nói:
– Huynh đài thật sự khó lường, Chín chín tám mươi mốt biến của ta chưa từng thất thủ qua, trong nháy mắt chuyển đổi thành một người khác, căn bản là người khác nhìn không ra, huynh đệ lại nhìn một cái liền thấy được, điều này làm cho ta trăm mối vẫn không có cách giải.
– Bởi vì đó chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi!
Lý Thất Dạ nói, sau đó nhìn tiểu tặc, hai mắt ngưng tụ nói:
– Ngươi là như thế nào nhận được Chín chín tám mươi mốt biến, cái này ta không đi quản, nhưng mà từ hôm nay trở đi, ngươi nhớ kỹ hai chuyện cho ta, một là ở trước mặt ta phải biết điều một chút, là long thì cuộn lại, là hổ thì ngươi phải nằm úp xuống! Chớ đùa bỡn thủ đoạn với ta! Thứ hai, ta bất kể ngươi almf chuyện gì, làm chuyện tốt cũng được, chuyện xấu cũng xong, giả danh lừa bịp ta đều không hỏi, nhưng mọi sự lưu lại cho ta một điểm mấu chốt, không được vượt qua điểm mấu chốt này…
– … Nếu như ngươi không làm được hai điểm này, liền từ đây trở đi không nên dùng Chín chín tám mươi mốt biến! Nếu như ngươi còn muốn dùng Chín chín tám mươi mốt biến liền phải tuân thủ hai điểm này cho ta, nếu không ta đích thân đem từng khúc xương của ngươi gỡ xuống, hiểu chưa!
Chương 388: Tư Không Thâu Thiên (2)
Lý Thất Dạ nói ra lời này, ngữ khí bình thản, nhưng mà ở trong nháy mắt này cả người Lý Thất Dạ tựa như thay đổi, ngồi ở cửu thiên, chấp chưởng càn khôn, mắt nhìn xuống cửu giới! Vào giờ khắc này cho dù là chư thiên ma thần cũng bị khí thế kia của hắn chấn nhiếp.
Nhất thời không chỉ là tiểu tặc, chính là Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp đều bị khí thế của Lý Thất Dạ chấn nhiếp, trong lòng nhất thời run lên, có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc! Một loại bản năng sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm, vào giờ khắc này bất luận là tỷ đệ Trì Tiểu Điệp hay là tiểu tặc đều tin tưởng Lý Thất Dạ nói được là làm được, thậm chí có thể tưởng tượng được Lý Thất Dạ đích thân tháo ra từng khúc xương của tiểu tặc, để cho bọn họ đều không khỏi nổi da gà, toàn thân phát rét.
Đặc biệt là tiểu tặc, lai lịch của hắn bất phàm, so sánh với tỷ đệ Trì Tiểu Điệp thì càng gặp qua nhiều sóng gió hơn, so sánh với tỷ đệ Trì Tiểu Điệp thì càng thêm trưởng thành, nhưng mà vào lúc này trong lòng của hắn không khỏi rùng mình một trận, vào giờ khắc này hắn cảm nhận được chính mình gặp được một người sâu không lường được, thiếu niên ở trước mắt so với mình thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn, nhưng mà tuyệt đối là đáng sợ vô cùng! Hắn tin tưởng, nếu như chọc phải vị thiếu niên trước mắt này tuyệt đối là chết không có chỗ chôn, nghĩ tới đây, hắn tự nhận là to gan lớn mất cũng không khỏi giật mình!
Trì Tiểu Điệp cũng ngây ngốc một chút, khí thế kia của Lý Thất Dạ bất luận nhìn như thế nào cũng không giống như là người đang lừa gạt dược liệu của đệ đệ nàng, khí thế như vậy của hắn, đúng như theo lời của hắn, có lẽ là bảo vật của Sư Hống môn, hắn còn không thèm quan tâm!
Tiểu tặc cũng tốt, tỷ đệ Trì Tiểu Điệp cũng được, ba người bọn họ đều chị chấn động rồi, nếu như nói Chín chín tám mươi mốt biến của tiểu tặc có thể từ một người biến thành một người khác, thậm chí có thể làm cho người ta thoáng cái không nhận ra, nhưng mà khí thế giống như Lý Thất Dạ, loại thần uy cao cao tại thượng ngồi trên cửu thiên này, đây không phải là có thể giả bộ được, cho dù Chín chín tám mươi mốt biến của tiểu tặc cũng là không biến ra được đấy!
– Huynh đài phân phó như thế, ta tất nhớ kỹ trong lòng!
Tiểu tặc trở nên cẩn thận, không dám càn rỡ, bái Lý Thất Dạ một cái, theo ánh mắt của hắn, nếu thật sự chọc phải thiếu niên ở trước mắt này tuyệt đối là chết không có chỗ chôn!
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nói:
– Ngươi tên là gì?
Vào lúc này khí thế uy nhiếp cửu thiên mới vừa ròi của hắn tiêu tán không còn chút gì, lại khôi phục lại bộ dáng thiếu niên bình thường mới vừa rồi.
– Người gọi ta là Tư Không Thâu Thiên!
Sau khi Lý Thất Dạ tán hết khí thế, lúc này tiểu tặc mới thở phào nhẹ nhõm, thần thái mới vừa rồi của Lý Thất Dạ thật sự là đáng sợ, hắn tình nguyện đi đối mặt với những lão bất tử của đại giáo cương quốc kia, lại cũng không muốn đi đối mặt với một mặt uy nhiếp cửu thiên này của Lý Thất Dạ, đây thật là đáng sợ, hắn tin tưởng đêm hôm nay ngủ đều sẽ gặp ác mộng!
Nghe được cái tên “Tư Không Thâu Thiên” này, Trì Tiểu Điệp nhìn chằm chằm vào tiểu tặc trước mắt, nói:
– Ngươi chính là Tư Không Thâu Thiên bị người người hô đánh ở Đông Bách thành! Bị vạn người mắng là bách biến gian thương, trộm mộ, kẻ cướp cuồng, tiểu thâu vô sỉ hạ lưu…
– Cô nương, tin đồn phía ngoài không thể tin, không thể tin!
Tư Không Thâu Thiên bị Trì Tiểu Điệp đọc lên một đống biệt danh như vậy, hết sức khó xử, nói:
– Ta chỉ là một tên bán hàng rong mà thôi, thuận tiện ở trên mặt đất nhặt một chút đồ bỏ đi mà người khác không cần, chưa nói tới là gian thương, càng không phải là tiểu thâu gì.
– Thúi lắm, vậy ngươi lừa gạt dược liệu của ta thì sao! Còn nói không phải là gian thương tiểu thâu, rõ ràng là lừa một đống lớn dược liệu! Tiểu tặc, ngươi là hại ta thảm rồi, hôm nay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bị Trì Tiểu Đao mắng như vậy, Tư Không Thâu Thiên hết sức khó xử, hắn cười khan nói:
– Trì huynh đệ, a, a, a, cái kia, cái kia, kỳ thật ta cũng không phải thật tâm muốn lừa ngươi. A, a, kỳ thật thì là như vậy, lúc ấy nha, thật sự là ta muốn trị lành vấn đề của ngươi, thời điểm vừa mới bắt đầu ta còn tưởng rằng thể chất khí huyết của ngươi bá đạo khó chế ngự, cho nên ta lúc ấy là tính toán điều hòa khí huyết của ngươi một chút…
– … Nhưng mà lúc ta thật sự trị liệu cho ngươi, ta mới phát hiện kỳ thật không phải là như vậy, ở lúc đó ta mới hiểu được ngươi đây không phải là thể chất huyết khí bá đạo đơn giản, mà là một loại bệnh trạng sư giảo quy cực kỳ hiếm thấy, a, a, a, thật ra mà nói, ta còn thật sự là tâm có thừa nhưng mà lực chưa đủ, loại bệnh trạng này của ngươi nhất định phải cải mệnh, cái này rất khó khăn, ngươi cũng biết, chuyện cải mệnh này so với lên trời còn khó hơn, cần có vô thượng đan phương thích hợp, còn caanfa có dược đạo chi công vô thượng…
Tư Không Thâu Thiên hết sức khó xử, biện giải cho mình mà nói.
Lời nói của Tư Không Thâu Thiên để cho tỷ đệ Trì Tiểu Đao cùng Trì Tiểu Điệp ngây ngốc một chút, đặc biệt là Trì Tiểu Điệp, phương tâm chấn động, theo lời nói của Tư Không Thâu Thiên chính là giống nhau như đúc với Lý Thất Dạ đấy!
– Nhưng mà đây cũng không phải là cái cớ để ngươi lừa gạt dược liệu của ta!
Lúc này tức giận của Trì Tiểu Đao tiêu tan không ít, nhưng mà vẫn hết sức khó chịu nói.
Tư Không Thâu Thiên cười khan một tiếng, nói:
– Trì huynh đệ, ở lúc ấy ta không phải là thuần tâm lừa gạt dược liệu của ngươi, ta cũng nghĩ đến trị lành vấn đề của ngươi, thuận tiện kiếm chút ít lời lão, ta ít nhiều gì cũng phải kiếm được một chút dược liệu, ngươi nói có đúng hay không? Nhưng mà thời điểm bắt đầu trị liệu cho ngươi, ngươi vốn cũng không phải là loại bệnh này, đó căn bản là trị không hết, a, a, a, thật không dối gạt Trì huynh đệ, lúc ấy ta, ta là khoe khoang khoác lác, ở lúc đó ta không muốn mất mặt, cho nên trước tiên chạy đi, ta thật lòng không phải là muốn lừa gạt dược liệu của ngươi đấy!
– Ta bất kể ngươi có phải cố tình lừa gạt ta hay không, đem toàn bộ dược liệu trả lại cho ta!
Trì Tiểu Đao hết sức khó chịu nói.
Bị người bắt được, Tư Không Thâu Thiên cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, cười gượng nói:
– Tốt, chờ ta đem dược liệu của Trì huynh đệ đều gom đủ, ta sẽ đưa đến Sư Hống môn cho ngươi!
– Ta mới không tin chuyện ma quỷ như vậy của ngươi!
Trì Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ngươi tốt nhất là bây giờ đưa cho đệ đệ của ta!
– Cái này, cái này thật là có chút khó khăn, hiện tại ta không có nhiều dược liệu như vậy!
Tư Không Thâu Thiên lúng túng cười khan nói.
Lý Thất Dạ cắt đứt lời nói của hắn, nhìn Tư Không Thâu Thiên, nói:
– Ngươi biết trộm mộ?
– Huynh đài nói đùa, chút ít bản lĩnh của ta đây nào dám nói trộm mộ, chỉ là ở nghĩa địa nhặt được một ít đồ bỏ đi mà người ta ném mà thôi. Tư Không Thâu Thiên vội vàng phủ nhận, hắn còn thật sự có chút sợ Lý Thất Dạ.
Chương 389: Tư Mã Long Vân (1)
Lý Thất Dạ không quản chuyện như vậy, nói:
– Ngươi đã biết trộm mộ, như vậy ngươi biết ở trong Đông Lâm thành này có chỗ nào bán Hủ Minh Đậu không?
– Hủ Minh Đậu?
Nghe được lời nói của Lý Thất Dạ, Tư Không Thâu Thiên ngây ngốc một chút, sau đó trầm ngâm nói:
– Vật này rất ít khi xuất hiện, trước kia nghe nói có một khối Hủ Minh Đậu, bất quá hình như là bị Trường Hà tông một hơi mua xuống, đồ chơi này có chỗ dùng rất lớn, cách dùng rất rộng, khó đoạt tới.
– Biết nơi nào còn có nữa không?
Lý Thất Dạ nhìn Tư Không Thâu Thiên hỏi.
Tư Không Thâu Thiên không khỏi gãi gãi đầu, nghĩ một hồi, qua một lúc lâu sâu hắn vỗ tay một cái nói:
– Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi. Hôm nay ở Lạc hoang giao ngoài thành hình như có một tràng mộ phách, từ tin tức của Thừa Cổ các phóng xuất ra đến xem, mộ chủ này khi còn sống hẳn là một vị dược sư khó lường, có thể có rất nhiêu cổ dược chôn theo, mộ phách liền ở không lâu sau đó cử hành, không ít người đều đi tới, các ngươi cũng có thể đi xem một cái, nói không chừng có thể gặp được Hủ Minh Đậu.
– Mộ phách?
Lý Thất Dạ híp mắt một cái, sau đó gật đầu nói:
– Đi thôi, mang ta đi xem một chút!
Ở trong lòng Tư Không Thâu Thiên cũng không phải là hết sức nguyện ý, hắn là hi vọng cách vị sát thần ở trước mắt này càng xa càng tốt, nhưng mà một khi bị đôi mắt của Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, trong lòng của hắn sợ hãi, đều không dám nói thêm cái gì, liền đi dẫn đường cho đám người Lý Thất Dạ.
– Lại là mộ phách? Không biết có thứ tốt hay không, mộ phách có lúc quá khó đoạt rồi!
Ở thời điểm Tư Không Thâu Thiên dẫn đường, Trì Tiểu Đao cũng không khỏi lẩm bẩm nói.
Mộ phách, ở Đông Bách thành là một loại đấu giá rất lưu hành, trên thực tế ở các nơi trong Nhân Hoàng giới đều có cử hành mua bán mộ phách như vậy, chỉ bất quá xa xa không được lưu hành như Đông Bách thành.
Nguyên nhân mộ phách lưu hành ở Đông Bách thành rất đơn giản, Đông Bách thành với tư cách là căn cứ của Nhân tộc, có thể ngược dòng lại thời gian xa xưa, ở dưới đất của Đông Bách thành có rất nhiều cổ mộ, người nào cũng không biết ở dưới đất của Đông Bách thành mai táng bao nhiêu hạng người vô địch.
Mộ phách kỳ thật chính là một tràng đấu giá, phòng đấu giá hướng chủ nhân của mỗi cái đỉnh núi hoặc sơn lĩnh mua thổ địa vùng này, tìm được có mộ địa liền thuộc về phòng đấu giá, hợ claf hướng về đời sau của chủ nhân phần mộ mua phần mộ đó.
Sau khi phòng đấu giá mua phần mộ, có hai cách thực hiện. Một là tiến hành đấu gái cả phần mộ cho người ngoài, hai là mở ra mộ phần, từ trong mộ phần lấy ra đồ vật, tiến hành đấu giá ngay hiện trường. Sau khi đấu giá chấm dứt, hài cốt không có giá trị thần tính trả lại cho người chủ mộ.
Loại đấu giá này được gọi là mộ phách, loại đấu giá này ở Đông Bách thành còn là rất lưu hành, cái này trừ có thể thỏa mãn người mua tìm kiếm vật lạ ra, còn có thể hấp dẫn những người mua ôm tâm tư kiếm được tiện nghi mà đến.
Dĩ nhiên mộ phách có đôi khi cùng trộm mộ là chỉ kém một đường, nếu như là phần mộ vô chủ, cũng có người sẽ mở mộ đoạt bảo, sau đó tiến hành đấu giá.
Trên thực tế, đối với phòng đấu giá làm mộ phách thì cần phải có thực lực đủ cường đại, dù sao mộ địa có giá trị, đặc biệt là mộ địa của những nhân vật vô địch sau khi chết, mộ địa của bọn họ tuyệt đối là sát cơ nặng nề, thậm chí là căn bản không tấn công vào được, căn bản là không cách nào mở được mộ phần! Cho nên, phòng đấu giá dám làm mộ phách đều là có thực lực cực kỳ hùng hậu.
Không nghi ngờ chút nào, Thừa Cổ các là phòng đấu giá có thực lực cực kỳ hùng hậu, nó không chỉ là thực lực hùng hậu, thậm chí là cổ xưa vô cùng, uyên nguyên của nó thậm chí có thể ngược dòng đến thời đại khai hoang, thậm chí càng xa xưa.
Thực lực của Thừa Cổ các là tuyệt đối không thể nghi ngờ, truyền thuyết, lúc bọn họ cường thịnh nhất, phòng đấu gái của bọn họ đều có ở cửu giới. Hôm nay Thừa Cổ các ở cả Đông Lâm thành cho tới cả Đông Bách thành đều là đệ nhất.
Lạc Hoang Giao theo lời Tư Không Thâu Thiên mặc dù nói là ở bên gnoiaf Đông Lâm thành, trên thực tế cách Đông Lâm thành gần vạn dặm! Đó là một phiến hoang vu rộng lớn, cây khô cỏ dại tùy ý có thể thấy được, khó nhìn thấy dấu chân người.
Song, địa phương mà hôm nay Thừa Cổ các cử hành mộ phách là một tiểu cốc lục ý dạt dào, hoàn toàn bất đồng so với phiến hoang vu này.
Cho nên thời điểm khi rất nhiều người bước vào tiểu cốc này, đầu tiên cảm thụ được loại lục ý dạt dào này đều không khỏi rối rít gật đầu nói:
– Xem ra chỗ này có chút bất phàm! Nói nơi này chôn cất một cái dược sư, đây đích xác là có thể nói được. Dược sư cường đại chân chính đích xác là phổ chiếu vạn vật, cho dù là sau khi chết đều là cổ đằng lão dược làm bạn.
Trên thực tế, sau khi nhận được lời mời của Thừa Cổ các, rất nhiều tu sĩ đều từ vạn dặm chạy tới, thậm chí là bao gồm cả hào hùng vương hầu của đại giáo cương quốc.
Đối với mộ phách, rất nhiều tu sĩ đều là hứng thú mười phần, bởi vì rất nhiều người đều ôm tâm thái nhặt tiện nghi. Nếu như đấu giá ở phòng đấu giá bình thường, đó là trải qua chọn lọc nặng nề, cơ hội nhặt được tiện nghi cơ hồ đừng nghĩ đến.
Nhưng mà mộ phách bất đồng, hiện trường mở ra, hiện trường đấu giá, cho dù là ánh mắt của giám bảo sư của phòng đấu giá có sắc bén đi nữa, lại cũng có thời điểm nhìn nhầm, dù sao, thời điểm đi chợ chắc chắn sẽ có lúc sai lầm.
Đấu giá còn chưa bắt đầu, trong tiểu cốc đã đứng đầy người, bất luận là tán tu, còn là cường giả của đại giáo cương quốc đều liên tục chạy tới, coi như là đối với tán tu mà nói, cho dù không có tài lực đi đấu giá, nhìn xem náo nhiệt cũng tốt, được thêm kiến thức.
– Nghe nói chủ mộ phần này khi còn sống là một vị truyền kỳ dược sư, dược cốc này đã từng là một cái sản nghiệp của dược đạo thế gia, đáng tiếc đã hoàn toàn xuống dốc rồi, hậu nhân của thế gia này cũng đã không thể nào tu đạo nữa, cho nên mới bị Thừa Cổ các lấy ra giá tiền tương đối thấp mua được.
Ở trước khi bắt đầu đấu giá, đã có không ít người đang thảo luận chuyện này rồi.
– Mộ phần này không chắc có thể khai quật được bảo vật kinh thế gì, đánh cược lớn nhất chính là có thể hay không gặp được cổ dược trong đó, dù sao hiện tại cổ dược cũng không dễ tìm.
Cũng có tu sĩ có một chút thân phận đang thảo luận chuyện này.
Có tu sĩ cũng mở miệng nói:
– Lần này nghe nói Thừa Cổ các ngay cả chưởng môn hoàng chủ của đại giáo cương quốc đều không muốn mời, cái này giải thích, giá trị của mộ phần này còn là có hạn.
– Hiện tại mộ phần tốt ở Đông Bách thành thật sự khó tìm rồi, coi như là thật sự có mộ phần tốt cũng không mở được, quá cường đại, năm ngoái Thừa Cổ các không phải là mua một tòa mộ phần so?
Chương 390: Tư Mã Long Vân (2)
– Bọn hắn tấn công trọn vẹn chín tháng cũng không đánh hạ được, nghe nói bị chết không ít cường giả, có vào mà không có ra, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem mộ phần trả lại cho nhân gia, lần đó, Thừa Cổ các là tiền mất tật mang.
Cũng có một ít lão tu sĩ cảm khái nói.
– Dược mộ phần này giá trị bình thường, không có địa nhân vật nào đến đây đi!
Trong cốc, rất nhiều tu sĩ là tụm năm tụm ba lại thành một đoàn, còn chưa đến thời điểm khai mạc, tất cả mọi người đang thảo luận.
– Tư Mã Long Vân của Nộ Tiên thánh quốc đến rồi!
Có tu sĩ ngẩng đầu lên, đối với người bên cạnh chỉ tới một cường giả còn trẻ tuổi ở nơi xa.
Đó là một thiếu niên thần tuấn, hắn mặc một thân hoàng kim khôi giáp, cả người chiến ý áp xuống, khí thế kia tựa như là một đầu man ngưu có thể đạp phá sơn hà, cả người hắn khí phách đằng đằng, hơn nữa một thân hoàng kim khôi giáp thoạt nhìn thật giống như là thần tử!
Tư Mã hiền đồ của Nộ Tiên thánh quốc!
Thấy thanh niên này, coi như là tu sĩ thế hệ trước ở trong lòng cũng run lên một chút. LÚc này không ít tu sĩ ở trong cốc cho tới vương hầu của đại giáo cương quốc đều liên tục chào hỏi với thanh niên này.
Thanh niên này xuân phong đắc ý, cả người tựa như đang tắm ở dưới ánh mặt trời, bộ dáng phong độ ngời ngời, vừa nhìn liền là nhân trung chi long ở trong miệng người khác!
Nhắc tới Nộ Tiên thánh quốc, trong lòng rất nhiều người đều rùng mình, Nộ Tiên thánh quốc ở Đông Bách thành tuyệt đối là thuộc về đại quốc, truyền thừa rất xa xưa. Mặc dù nói Nộ Tiên thánh quốc không có xuất ra Tiên Đế, nhưng mà thủy tổ của Nộ Tiên thánh quốc là một vị tiên thể đại thành, từng vô địch cửu thiên thập địa, có thể nói là sánh bằng Tiên Đế.
Nộ Tiên thánh quốc ở Đông Bách thành cho tới cả Nhân Hoàng giới là một trong số ít cương quốc truyền thừa có tiên thể thuật. Năm đó thủy tổ của Nộ Tiên thánh quốc chính là Nộ Tiên phách thể đại thành trong thập nhị tiên thể! Sáng tạo ra vô thượng tiên thể thuật Nộ Tiên phách thể, môn vô thượng tiên thể thuật này được gọi là Phách Hạ tiên thể thuật!
Chính là một môn Phách Hạ tiên thể thuật này vì Nộ Tiên thánh quốc sáng tạo ra cơ sở đứng vững không ngã đến nay.
– Không nghĩ tới tràng mộ phách tầm thường này cũng đưa tới Tư Mã hiền chất!
Nhìn thấy Tư Mã Long Vân, cũng có rất nhiều tu sĩ chào hỏi với hắn, coi như là lão tu sĩ cũng là như thế, cho dù là vương hầu đại giáo cũng đồng dạng vui lòng kết giao với hắn.
Ở chỗ này, Tư Mã Long Vân có thể nói là như cá gặp nước, vô cùng được hoan nghênh, hắn cũng là xuân phong đắc ý, người khác vừa hỏi như vậy, hắn liền cười nói:
– Nghe nói chủ nhân của tòa mộ phần này là một vị dược sư khó lường, ta là hi vọng trong mộ phần của hắn có chôn cất cổ dược. Hoàng Kim Man Ngưu thể của ta đã thành, sư trưởng bọn họ tìm được cho ta cổ phương, lấy chế thể cao, chính là đang cần mấy vị cổ dược, cho nên nhìn xem nơi này có tìm được cổ dược mà ta cần hay không. Nếu là có thể thành, trong tương lai không lâu, trùng kích vào Phách thánh thể không phải là vấn đề.
Lời này của Tư Mã Long Vân bất luận kẻ nào vừa nghe cũng biết là khoe khoang! Nhưng mà không có biện pháp, nhân gia đích xác là có tư bản để khoe khoang, cho nên nghe được lời này của Tư Mã Long Vân, coi như là vương hầu của thế hệ trước cũng theo đó rùng mình trong lòng, vội vàng chúc mừng, mà Tư Mã Long Vân cũng là hết sức hưởng thụ loại hư vinh chúng tinh phủng nguyệt này.
Mặc dù nói Tư Mã Long Vân là đang khoe khoang, nhưng mà hắn cũng đích xác là người có thực lực. Hắn xuất thân từ Nộ Tiên thánh quốc, trời sinh Hoàng Kim Man Ngưu thể.
Phải biết rằng Hoàng Kim Man Ngưu thể chính là tiên thiên chi thể trong một loạt thể chất của Nộ Tiên phách thể! Cũng là một trong bốn mươi tám tiên thiên thể!
Càng trọng yếu hơn là Nộ Tiên thánh quốc có vô thượng tiên thể thuật của Nộ Tiên phách thể, mà dạng điều kiện như Tư Mã Long Vân nói không chừng trong tương lai có thể được chư lão của Nộ Tiên thánh quốc coi trọng, tu luyện vô thượng tiên thể, cho nên nói Tư Mã Long Vân được xưng tụng là có tiền đồ vô lượng!
– Lần này nếu như có cổ dược thích hợp với cổ đan phương, bất luận là giá bao nhiêu, đó là không thuộc về ta thì không thể!
Tư Mã Long Vân ở trước mặt rất nhiều người liền phóng ra phong thanh như vậy, đây không chỉ là cảnh cáo một số người khác cùng hắn tranh giành cổ dược trong đó, cũng là có ý tứ khoe khoang, nói trắng ra một chút, đại gia ta xuất thân Nộ Tiên thánh quốc, chính là thiên tài vương hầu của Nộ Tiên thánh quốc, cho tới bây giờ đều không thiếu tiền, người thức thời cũng đừng tranh giành với ta!
– Tư Mã huynh chính là lương đống chi tài của Nộ Tiên thánh quốc, nếu như bên trong cổ mộ phần này thật sự có cổ dược mà Tư Mã huynh cần, ta tin tưởng tất cả mọi người đều muốn để lại cho Tư Mã huynh. Lại có người nào sẽ không thức thời mà tranh giành với Tư Mã huynh chứ? Đây không phải là nói rõ không coi Nộ Tiên thánh quốc vào đâu sao?
Một ít đệ tử môn phái khác ở bên cạnh Tư Mã Long Vân là đang vuốt mông ngựa với Tư Mã Long Vân.
Đối với thái độ kiêu ngạo như vậy của Tư Mã Long Vân, trên thực tế trong lòng không ít người khó chịu, nhưng mà khó chịu cũng không có biện pháp, nhân giá đích xác là có tiền vốn lớn lối, mà Nộ Tiên thánh quốc càng là không người nào có thể dây vào được!
Thời điểm khi đám người Lý Thất Dạ chạy tới tiểu cốc, mộ phách còn chưa bắt đầu, bất quá Thừa Cổ các đào mộ phần đã tiến vào giai đoạn cuối, vào lúc này đã lộ ra một góc lăng mộ chôn sâu ở dưới đất rồi.
Đám người Lý Thất Dạ chạy tới hiện trường mộ phách, thấy một góc trong cốc bọ đào ra rồi, Tư Không Thâu Thiên liền nói với Lý Thất Dạ:
Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– Mộ phần này xem ra không lớn nha, hẳn không phải là cổ mộ phần cấp bậc dược đế rồi, tối đa cũng chỉ là cổ mộ phần cấp bậc truyền kỳ dược sư.
Lúc này Tư Không Thâu Thiên đã biến thành một thanh niên có bộ dáng bình thường, bất luận kẻ nào nhìn đến hắn, đảo mắt là có thể quên hắn đi.
Bất quá tiểu tử này ở địa phương có nhiều người như vậy cũng không dám lộ ra chân thân, giống như Trì Tiểu Điệp nói, chuyện tình hạ lưu gia hỏa này làm được nhiều lắm, cừu gia trải rộng khắp Đông Bách thành!
Lý Thất Dạ không có lên tiếng, híp mắt đánh giá cái chỗ này, cũng không người nào biết hắn đang suy nghĩ gì. Lý Thất Dạ không nói câu nào, Tư Không Thâu Thiên càng là không dám nói loạn cái gì rồi.
Mặc dù bản thân Tư Không Thâu Thiên hắn có lai lịch kinh người, nhưng mà hắn luôn luôn to gan lớn mật, nhưng ở trong lòng lại vô cùng kiêng kỵ thiếu niên còn nhỏ tuổi hơn mình ở trước mắt này.
Tư Không Thâu Thiên xuất đạo đến heienj tại, cái tai họa gì mà hắn còn chưa có xông qua? Ngay cả tổ địa của đại giáo cương quốc hắn cũng dám tiến vào, thậm chí còn dám đi đào mộ phần của tổ sư bọn họ!