1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 759 [Chương 3791 đến Chương 3795]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 759 [Chương 3791 đến Chương 3795]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3791: Trường Tồn (1)

Phải biết rằng, Đế Thống Giới ngày nay rất khó tìm thấy lão tổ mạnh hơn Hươu Khách Ông, cho dù có thì cũng rải rác không nhiều.

Bất kể là vãn bối của ai thì khi chào hỏi Hươu Khách Ông cũng đều phải cung kính, thế nhưng người thanh niên gọi là Lư Vĩ Quân này lại hết sức tùy tiện.

Nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, mọi người đều sững sờ, không ai biết rõ Lư Vĩ Quân là người phương nào.

– Lư hiền chất khách khí, Bách Nhật tiền bối khỏe chứ.

Lúc này, Hươu Khách Ông chưa từng ló mặt vậy mà lại lên tiếng, bên trong cánh rừng vọng ra tiếng nói già nua của Hươu Khách Ông.

Hươu Khách Ông lên tiếng, tất cả mọi người hít lạnh. Lư Vĩ Quân tự đại, Hươu Khách Ông không chỉ không tức giận, trái lại còn rất khách khí, điều này khiến cho mọi người giật mình.

Phải biết rằng Hươu Khách Ông là tồn tại cao cao tại thượng, phận vãn bối không nằm rạp dưới chân hắn thì đã đáng gờm lắm rồi. Thế nhưng người thanh niên này thất lễ như vậy mà Hươu Khách Ông vẫn vô cùng khách khí.

Xem ra, người thanh niên gọi là Lư Vĩ Quân này có lai lịch rất nghịch thiên.

Thái độ của Hươu Khách Không khiến mọi người giật mình, người có thể khiến Hươu Khách Ông khách khí như vậy, nhìn khắp Đế Thống Giới, nào có mấy ai?

Nhất thời, vô số người vắt hết đầu óc thế nhưng vẫn không nghĩ ra được.

– Hồi tiền bối, lão tổ mạnh khỏe, sau khi xuất quan thì hắn nhàn cư ở nhà, chỉ điểm đám vãn bối chúng ta.

Lư Vĩ Quân cười nói.

Nhắc tới lão tổ tông của mình, thần thái của hắn hết sức kiêu ngạo, lồng ngực ưỡn lên, dáng vẻ không coi ai ra gì.

– Bách Nhật, họ Lư.

Có một vị Chân Thần bất hủ cỗ lão nghĩ ngợi, suy đoán thân phận của Lư Vĩ Quân, cuối cùng hắn hơi nhăn mày lại.

– Chẳng lẽ là Bách Nhật đạo nhân.

Cuối cùng, vị Chân Thần bất hủ cổ lão này nghĩ tới một nhân vật truyền kỳ, không khỏi giật mình.

– Bách Nhật đạo nhân? Là thần thánh phương nào?

Nghe vị Chân Thần bất hủ cổ lão này thất thố như vậy, không ít người kỳ quái. Trên thực tế, rất nhiều người lạ lẫm với cái tên “Bách Nhật đạo nhân” này.

– Bách Nhật đạo nhân là nhân vật của mấy thời đại trước.

Vị Chân Thần bất hủ cổ lão này nghiêm mặt, nói chậm:

– Khi Bách Nhật đạo nhân còn sống, nếu như chọn ra người mạnh nhất Đế Thống Giới thì e rằng không phải Cổ Nhất Phi, mà là Bách Nhật đạo nhân. Trong thời đại đó, Bách Nhật đạo thống vô địch thiên hạ, thậm chí đặt ở hiện tại thì Cổ Nhất Phi cũng không phải là đối thủ của hắn. – Mạnh vậy sao?

Nghe vậy, không ít người giật nảy mình. Nguồn truyện audio Podcast

– Là rất mạnh, khi đó hắn đã là kỷ nguyên bất hủ, từng quét ngang Đế Thống Giới, không ai địch lại.

Nói tới đây, vị Chân Thần bất hủ cỗ lão này có hơi hướng tới, nói chậm:

– Khi đó, từng có mấy vị Chân Đế Cửu Bí đạo thống liên thủ lại với nhau, thế nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Hắn là cường giả thời đại đó, nghĩ tới năm đó, hắn không khỏi cảm khái.

– Cách đây rất lâu đã là kỷ nguyên bất hủ.

Nghe vậy, mọi người không khỏi chấn động. Đối với Chân Thần bất hủ thì kỷ nguyên bất hủ là tồn tại rất khủng bố, toàn bộ Đế Thống Giới cũng không có mấy kỷ nguyên bất hủ, Cổ Nhất Phi uy danh hiển hách là một. – Sau này, nghe nói Bách Nhật đạo nhân thọ nguyên đã cạn, cho nên hắn bế tử quan, muốn đột phá cực hạn, mưu cầu bước lên đỉnh cao. Thế nhưng từ đó về sau thì không còn tin tức, thế nhân đều cho rằng hắn đã khô tọa chết trong tử quan.

Vị Chân Thần bất hủ cổ lão này giật mình, nói:

– Bây giờ hắn xuất quan, chẳng lẽ hắn vẫn còn sống sót tới hôm nay sao.

Nghe Chân Thần bất hủ này nói vậy, mọi người nhìn nhau. Khi một người thọ nguyên đã cạn mà vẫn còn sống ra khỏi tử quan, điều này có ý nghĩa như thế nào. – Thành tựu của Bách Nhật tiền bối, khiến cho chúng ta kính dưỡng.

Lúc này, bên trong Tử Kim Hồ Lô vọng ra tiếng nói xa xôi.

Tử Kim Hồ Lô bất ngờ vọng ra tiếng nói, khiến tất cả mọi người giật mình. Ban đầu mọi người còn tưởng rằng Tử Kim Hồ Lô chỉ là một món bảo vật vô địch, thế nhưng không ngờ rằng lại có người ở bên trong. – Bách Nhật tiền bối thành tựu trường tồn, chúng ta thật sự không thể với tới, đáng tiếc không thể chúc mừng tiền bối.

Bên trong Tử Kim Hồ Lô vọng ra tiếng nói yếu ớt.

– Bảo Vương khách khí, tùy thời hoan nghênh Bảo Vương đến Lư gia làm khách.

Lư Vĩ Quân cười lớn, thần thái hết sức ngạo mạn.

– Cái gì…

Nghe được tiếng nói yếu ớt vọng ra từ Tử Kim Hồ Lô, tất cả mọi người giật mình, bất kể là tu sĩ bình thường hay là Chân Thần bất hủ vô địch thì đều sợ hãi sởn da gà, không ít người khiếp sợ. – Cái gì, trường tồn bất hủ!

Có Chân Thần bất hủ nghe được hai chữ “trường tồn” thì giống như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức nhảy dựng lên, khiếp sợ nói rằng:

– Bách Nhật đạo nhân đột phá tử quan, trở thành trường tồn bất hủ!

– Trường tồn… trường tồn bất hủ…

Nghe vậy, mọi người khiếp sợ, nhất thời, vô số người liếc mắt nhìn nhau, hít lạnh một hơi, hoảng sợ nói rằng:

– Trường tồn bất hủ, đây… đây chính là tồn tại đuổi sát thủy tổ nha!

Nhất thời, rất nhiều người bị tin tức kinh thiên động địa này chấn động. Trường tồn bất hủ, chính là tồn tại giống như thủy tổ, là đỉnh cao của cảnh giới Chân Thần, là đỉnh cao mà mọi Chân Thần khát vọng, cũng giống với mọi Chân Đế muốn trở thành thủy tổ vậy. – Trường tồn, vị trường tồn trước đó của Đế Thống Giới đã là chuyện bao lâu về trước rồi? Khi vị trường tồn trước đó rời khỏi Đế Thống Giới thì sợ là… sợ là chuyện của mấy thời đại trước rồi.

Có lão tổ thất thần, thì thào rằng.

Mặc dù từ trước tới nay Đế Thống Giới có không ít Chân Thần bất hủ thiên tài tuyệt diễm, thế nhưng phần lớn Chân Thần bất hủ sau khi cường đại tới một trình độ nhất định thì sẽ rời khỏi Đế Thống Giới, đi lên Tiên Thống Giới, bởi vì ở trên Tiên Thống Giới dễ trở thành trường tồn hơn.

Chân Thần bất hủ sau khi cường đại tới một trình độ nhất định mà vẫn tiếp tục ở lại thì chính là gánh nặng đối với mình, đối với tông môn của mình. Có thể nói, tồn tại sau khi trở thành trường tồn mà vẫn ở lại rải rác không nhiều, đều là tồn tại hết sức nghịch thiên. – Trường tồn, trường tồn bất hủ chân chính nha.

Có Chân Thần bất hủ vất vả hoàn hồn lại, không khỏi thở dài, nói chậm:

– Vị trí trường tồn của Đế Thống Giới sau khi bị bỏ trống lâu như thế, cuối cùng cũng có một vị trường tồn xuất hiện.

Chương 3792: Trường Tồn (2)

Rất nhanh, tất cả mọi người đều nhận được tin tức này. Lư Vĩ Quân là hậu đại của Bách Nhân đạo nhân, cháu chắt của cháu chắt của cháu chắt, quan trọng nhất là, trong người Lư Vĩ Quân chảy xuôi huyết thống của Bách Nhân đạo nhân, có thể xem là dòng chính của Bách Nhật đạo nhân.

Thử nghĩ mà xem, thân là hậu đại của trường tồn bất hủ, cũng là truyền nhân tương lai của Lư gia, Lư Vĩ Quân có huyết thống cao quý biết mấy? Có địa vị quan trọng biết mấy?

Lúc này, mọi người đã biết vì sao Hươu Khách Ông, Tứ Đại Bảo Vương lại khách khí với một vãn bối vô danh như thế, tất cả đều bởi vì Bách Nhật đạo nhân, có câu nói này nói rất hay, không nhìn mặt tăng thì cũng nhìn mặt phật.

Lư Vĩ Quân có lão tổ như Bách Nhật đạo nhân, không ai muốn đắc tội hắn. Phải biết rằng trường tồn bất hủ chính là tồn tại đỉnh cao của Chân Thần, thực lực cường đại biết mấy, khủng khiếp biết mấy. – Đệ nhất cao thủ Đế Thống Giới đổi chủ, không còn là Cổ Nhất Phi nữa, mà là Bách Nhật đạo nhân.

Có người nói.

Rất hiển nhiên, Bách Nhật đạo nhân sau khi đột phá tử quan, trở thành trường tồn thì hắn nghiễm nhiên trở thành đệ nhất cường giả của Đế Thống Giới, còn phần Cổ Nhất Phi, không thể so sánh.

Không phủ nhận Cổ Nhất Phi rất mạnh, thế nhưng trường tồn cùng bất hủ có một lãnh trời không thể vượt qua. Cho dù Cổ Nhất Phi có mạnh cách mấy đi nữa thì cũng chỉ là bất hủ, còn Bách Nhật đạo nhân chính là trường tồn, thực lực hai bên cách biệt quá xa.

Cùng sự xuất hiện của Lư Vĩ Quân, bên ngoài Minh Lạc thành náo nhiệt khác thường, những người muốn bấu víu quan hệ cũng nhiều hơn, có vô số người muốn đáp quan hệ với Lư Vĩ Quân.

Đương nhiên, Lư Vĩ Quân cũng hết sức kiêu căng, không phải ai hắn cũng để mắt, cho dù có người đưa tới cửa thề trung thành thì hắn cũng chẳng thèm ngó tới.

Mặc dù là vậy, đế thuyền của Lư Vĩ Quân cũng đông như trẩy hội, vẫn có rất nhiều người tới bái phỏng.

Phải biết rằng, bất luận là cường giả hay là môn phái đạo thống, nếu như có thể đáp quan hệ với trường tồn bất hủ, có thể trèo lên bắp đùi của trường tồn bất hủ thì là chuyện hết sức khó lường, ảnh hưởng sâu xa. “Ông”

Ngay khi mọi người muốn đáp quan hệ với Lư Vĩ Quân thì bên trên gò cao nơi Mộc gia đóng quân phun ra đế uy vô song, chỉ thấy hào quang Chân Đế ngút trời, nhất thời, toàn bộ bầu trời bị hào quang chân đế chiếu sáng.

Lúc này, tiếng nổ tung “đùng đùng đùng” vang lên không dứt, toàn bộ doanh địa phun ra sức mạnh mênh mông vô tận, một tôn Chân Đế giá lâm.

– Mộc Kiếm Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế đến rồi!

Cảm nhận đế uy mênh mông vô địch, tất cả mọi người giật mình hét lớn.

Nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía doanh địa Mộc gia. Mặc dù mọi người không thấy Mộc Kiếm Chân Đế đâu cả, thế nhưng mọi người đều biết rằng Mộc Kiếm Chân Đế đã tới. – Mộc Kiếm Chân Đế, cuối cùng cũng có một vị Chân Đế tới rồi.

Cảm nhận khí tức Chân Đế vô địch, có người nói chậm.

Mộc Kiếm Chân Đế, uy danh như rồng, thiên hạ đều biết, là một trong những Chân Đế mạnh nhất Đế Thống Giới ngày nay, đồng thời cũng là thiên tài lợi hại nhất Đế Thống Giới ngày nay. Hắn cuối cùng cũng ra tay, khiến mọi người lập tức chờ mong. – Nếu như Mộc Kiếm Chân Đế với đệ nhất hung nhân đánh với nhau một trận thì ai mạnh ai yếu?

Có người nói nhỏ.

Vừa nghe câu hỏi này, không ít người nhìn nhau. Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là đệ nhất hung nhân, bởi vì trước giờ không ai biết đệ nhất hung nhân mạnh bao nhiêu, không ai phỏng đoán được hắn sâu cạn thế nào.

Thế nhưng Mộc Kiếm Chân Đế uy danh như rồng, cũng không phải là kẻ yếu, mọi người không dám tùy tiện khẳng định.

“Đùng…”

Ngay lúc này, chỉ thấy Tử Kim Hồ Lô phun ra hào quang ngập trời, hào quang màu tím tách đôi bầu trời, Tử Kim Hồ lô giống như muốn trấn áp chư thiên.

– Tứ Đại Bảo Vương cũng muốn ra tay sao?

Cảm nhận được sức mạnh trấn sát tất cả mọi thứ của Tử Kim Hồ Lô, không ít người run lên.

“Mu….”

Có tiếng hươu kêu, ngay lúc này, cánh rừng của Hươu Khách Ông lan tỏa hào quang màu xanh lục, hào quang màu xanh lục giống như biển cả, chỉ nghe một tiếng “đùng”, hào quang màu xanh lục ngập trời phóng lên tận trời, giống như một cơn sóng thần phủ kín thiên địa. – Hươu Khách Ông cũng ra tay.

Nhìn thấy cảnh này, có người giật mình.

“Soạt, soạt”

Lúc này, Văn Trúc Kim Thạch Thụ không ngừng chập chờn, lan tỏa sức mạnh mênh mông, giống như cũng đang hưởng ứng.

– Minh Lạc thành chính là đất của thiên hạ, không ai có thể tự tiện chủ trương, bằng không chính là kẻ thù chung của thiên hạ.

Lúc này, Lư Vĩ Quân tỏ thái độ, tiếng nói của hắn vang vọng khắp trời. Rất hiển nhiên, lời này của hắn là nhắm vào Lý Thất Dạ.

Thân phận của Lư Vĩ Quân không tầm thường, một khi hắn tỏ thái độ thì cũng có nghĩa đại biểu cho Bách Nhật đạo nhân.

Nhất thời, mọi người cùng nhìn Minh Lạc thành, mọi người đang chờ đệ nhất hung nhân xuất hiện.

Nghe Lư Vĩ Quân nói thế, mọi người cùng nhìn về hướng Minh Lạc thành, mọi người muốn xem đệ nhất hung nhân sẽ trả lời như thế nào.

Chỉ luận thực lực cá nhân thì mọi người đều biết Lư Vĩ Quân không phải là đối thủ của đệ nhất hung nhân, thực lực của đệ nhất hung nhân quá mức hung tàn, luận thực lực, thế hệ trẻ tuổi chỉ có tồn tại như Đoạn Ngọc Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế mới có vốn liếng kêu gào với đệ nhất hung nhân.

Còn phần Lư Vĩ Quân, nếu như chỉ xét thực lực thì hắn dám kêu gào với đệ nhất hung nhân thì chính là tự tìm đường chết.

Thế nhưng, khiến người ta kiêng kỵ, khiến người ta sợ hãi không phải là bản thân Lư Vĩ Quân hắn, mà là Bách Nhật đạo nhân đằng sau lưng của hắn, đây mới là tồn tại khiến người ta sợ hãi.

Một tôn trường tồn bất hủ, ở Đế Thống Giới, bất luận trong thời đại nào thì cũng đều là tồn tại khiến người ta kiêng kỵ, ngay cả thời đại lộng lẫy nhất

của Đế Thống Giới thì cũng không có nhiều tồn tại vô địch có thể chống lại trường tồn bất hủ.

Bây giờ Bách Nhật đạo nhân đã rời khỏi sinh tử quan, trở thành trường tồn bất hủ, bất luận nhân vật nào, bất luận đạo thống nào, thì cũng đều phải kiêng kỵ hắn ba phần, ngay cả cự đầu như Lý gia, Mộc gia cũng không ngoại lệ. – Đệ nhất hung nhân dám đối địch với Bách Nhật đạo nhân không?

Có người nói nhỏ.

Mọi người đều biết đệ nhất hung nhân vô pháp vô thiên, giết Thập Đại Kim Cương, đồ Ngũ Đại Thiên Khách, dáng vẻ bễ nghễ thiên hạ, căn bản không coi cường giả thiên giả, các đại đạo thống ra gì.

Chương 3793: Bá Đạo

Bây giờ bỗng dưng xuất hiện trường tồn bất hủ Bách Nhật đạo nhân, không ít người tò mò muốn biết đệ nhất hung nhân có dám đối địch với Bách Nhật đạo nhân hay không. – E là không có gì mà không dám.

Có cường giả thì thầm, nói:

– Từ khi đệ nhất hung nhân xuất hiện cho tới bây giờ thì có từng sợ ai đâu? Đừng nói Tàng Kim Động hay Khách Minh, từ lời nói của hắn thì có thể thấy rằng ngay cả cự đầu như Lý gia, Mộc gia thì hắn cũng không hề quan tâm. E rằng đối với đệ nhất hung nhân thì có thêm một Bách Nhật đạo nhân cũng không nhiều, ít một Bách Nhật đạo nhân cũng không thiếu.

Lời này được không ít người tán thành. Bởi vì sau khi đệ nhất hung nhân xuất hiện thì chính là đại sát tứ phương, không hề kiêng kỵ, không ai địch lại, nếu chỉ dựa vào uy danh của Bách Nhật đạo nhân thôi thì không thể hù dọa đệ nhất hung nhân được.

Nhất thời, tất cả mọi người nhìn hướng Minh Lạc thành, chờ đợi đệ nhất hung nhân lên tiếng.

– Con chó con mèo từ đâu tới mà lại sủa loạn ở ngoại thành như vậy.

Lúc này, bên trong đồng điện vang lên một tiếng nói thản nhiên:

– Bất luận là ai, chỉ cần dám vào thành, giết không tha!

Lời này vừa nói, không ít người cười khổ, những tu sĩ cường giả tới Minh Lạc thành sớm đều đã lĩnh giáo đệ nhất hung nhân bá đạo hung mãnh, cho dù Lư Vĩ Quân có chỗ dựa cứng cựa thì đệ nhất hung nhân cũng không lọt mắt hắn, vừa mở miệng thì chính là “giết không tha”. – Đệ nhất hung nhân chính là bá đạo, chính là hung tàn.

Mọi người đã quen đệ nhất hung nhân bá đạo hung mãnh rồi, nếu như đệ nhất hung nhân bỗng nhiên không bá đạo, không hung mãnh nữa thì mọi người mới không quen.

Bây giờ nghe đệ nhất hung nhân nói thế, mọi người không ai bất ngờ, đây là chuyện nằm trong dự đoán, chỉ bằng Lư Vĩ Quân, chỉ bằng tên tuổi của Bách Nhật đạo nhân, vẫn chưa thể hù được đệ nhất hung nhân. – Đồ không biết sống chết, thế mà dám mạnh miệng khoác lác như thế.

Lúc này Lư Vĩ Quân mất bình tĩnh, lộ ra bộ mặt thật sự, quát lạnh:

– Ngươi cho rằng mình vô địch thiên hạ sao? Thế mà lại dám cuồng vọng càn quấy như thế…

– Đúng, lão tử vô địch thiên hạ đấy.

Lư Vĩ Quân còn chưa nói hết câu thì bên trong đồng điện truyền ra tiếng nói của Lý Thất Dạ, mạnh mẽ cắt lời Lư Vĩ Quân.

Lư Vĩ Quân còn chưa nói hết câu thì đã bị cắt lời, khiến hắn tức giận run người. Lý Thất Dạ đây là trần trụi coi thường hắn, khiến hắn bùng cháy lửa giận.

Lư gia hắn vốn là đại thế gia, uy danh hiển hách, bản thân hắn đại đạo cũng không nông cạn, hơn nữa lại xuất thân tôn quý, có thể nói là rất được người ta kính trọng. Sau khi lão tổ tông của hắn ra khỏi sinh tử quan, đột phá bình cảnh, trở thành Chân Thần bất hủ, lập tức khiến thân phận của Lư gia cùng hắn tăng lên ngàn vạn lần, trong vòng một đêm trở thành tiêu điểm của hàng vạn người.

Sau khi lão tổ tông của hắn trở thành Chân Thần bất hủ, đừng nói thiên tài trẻ tuổi xuất thân đại giáo thế gia, mà ngay cả tồn tại cấp bậc lão tổ cũng phải khách khí với hắn ba phần, thậm chí còn có mấy phần tôn kính.

Ngay cả cự đầu như Mộc gia, chỉ cần hắn tới Mộc gia làm khách thì lão tổ của Mộc gia cũng sẽ nghênh đón ngàn dặm.

Có thể nói, bất luận đi tới đâu, bất luận là người nào thì cũng đều cung kính hắn, đều khách khí hắn, ngay cả tồn tại như Hươu Khách Ông cùng Tứ Đại Bảo Vương cũng là như vậy.

Cho nên, ngày thường nếu như hắn mở miệng nói chuyện thì tất cả mọi người chỉ có thể rửa tai lắng nghe, làm gì có ai dám đánh gãy hắn nửa câu chứ? Làm như vậy là không tôn kính hắn, là coi thường hắn!

Huống chi Lý Thất Dạ không chỉ ngắt lời hắn, mà còn coi thường hắn, cơn tức này, Lư Vĩ Quân làm sao nuốt nổi chứ? Vì vậy lửa giận bùng cháy, hai mắt dữ tợn, lóe lên sát cơ đáng sợ.

Người dám không cung kính hắn, người dám xem thường hắn, hắn đều giết không tha!

– Đồ cái thứ không biết trời cao đất rộng…

Lư Vĩ Quân hai mắt lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

– Chỉ bằng một tên tiểu bối như ngươi mà cũng dám nhận vô địch thiên hạ. Ngươi phải biết Đế Thống Giới tàng long ngọa hổ, vẫn còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi, vẫn còn những nhân vật tuyên cổ vô song… – Được rồi, đừng thổi phồng nữa.

Bên trong đồng điện lại truyền ra tiếng nói thản nhiên của Lý Thất Dạ, lần thứ hai ngắt lời Lư Vĩ Quân, lạnh nhạt nói:

– Ngươi thổi phồng hơn nữa ngay, là muốn thổi phồng lão tổ của ngươi, là cái thứ gì đó gọi là Bách Nhật đạo nhân.

– Không sai, lão tổ tông của ta chính là người mạnh nhất hiện nay, thành tựu trường tồn, Đế Thống Giới không ai địch lại, tên tiểu bối cuồng vọng mình vô địch như ngươi đứng trước mặt hắn chẳng hề có ý nghĩa gì hết, hắn có thể dễ dàng nghiền chết ngươi.

Lư Vĩ Quân không hề che giấu, hắn trực tiếp đưa lão tổ tông của mình ra.

Mặc dù dáng vẻ của Lư Vĩ Quân có hơi khoe khoang, thế nhưng mọi người đều trầm mặc, không ai dám phản đối tiếng nào. Trên thực tế, phần lớn mọi người đều phục, đều đồng ý với Lư Vĩ Quân.

Đế Thống Giới hôm nay, sau khi Bách Nhật đạo nhân trở thành trường tồn bất hủ thì đúng là đệ nhất cường giả, đúng là không ai địch lại.

Cho nên mặc dù Lư Vĩ Quân nói không xuôi tai, thế nhưng lại là nói thật.

– Trăm ngày hay trăm chân gì chứ.

Bên trong đồng điện truyền ra tiếng nói không quan tâm của Lý Thất Dạ:

– Cho dù hắn tự mình tới đây, dám bước vào Minh Lạc thành nửa bước thì ta cũng sẽ chặt bỏ đầu của hắn, treo trên tường thành.

– Ngươi…

Lư Vĩ Quân run rẩy, giận không nói nổi. Nhất thời, hắn cũng ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nghe được lời nói hung ác như vậy.

Người khác khi nhắc tới Bách Nhật đạo nhân thì có ai mà không cung kính chứ? Ngay cả tồn tại như Hươu Khách Ông cũng phải cung kính, cũng phải ngưỡng vọng, có ai dám buông nửa lời bất kính với Bách Nhật đạo nhân chứ? Càng khỏi phải nói tới chuyện chặt đầu Bách Nhật đạo nhân.

Có thể nói, ai mà dám nói như vậy thì chính là treo ngược ông thọ… chán sống!

Người dám nói như vậy, tuyệt đối chính là tự tìm đường chết. Sợ rằng tới khi đó, không cần Bách Nhật đạo nhân ra tay thì cũng sẽ có người đến lấy tính mạng của hắn.

Thế nhưng bây giờ đệ nhất hung nhân lại dám đứng trước mặt người trong

thiên hạ nói như vậy, thẳng thắn tuyên bố muốn chặt đầu Bách Nhật đạo nhân, đúng là bá đạo đến mức không thể hình dung.

– Quá… quá ngông cuồng rồi.

Mặc dù mọi người biết đệ nhân hung nhân hung tàn bá đạo, thế nhưng khi nghe chính miệng đệ nhất hung nhân nói như vậy thì mọi người đều hít lạnh.

Chương 3794: Vào Thành (1)

Mọi người đều biết, nếu là va chạm ngày thường, giữa vãn bối cạnh khóe với nhau trên miệng thì tồn tại chí tôn như Bách Nhật đạo nhân sẽ không so đo.

Thế nhưng bây giờ đệ nhất hung nhân ở ngay trước mặt người trong thiên hạ tuyên bố muốn chặt đầu Bách Nhật đạo nhân thì khác hẳn, đây chính là nhục nhã Bách Nhật đạo nhân, đây chính là thề bất lưỡng lập với Bách Nhật đạo nhân.

Mối thù này một khi kết rồi thì không ai có thể gỡ nổi, e rằng giữa đệ nhất hung nhân cùng Bách Nhật đạo nhân chắc chắn sẽ có một trận chiến.

– Bách Nhân đạo nhân sẽ không nuốt trôi cơn giận này, cho dù hắn không ra tay thì con cháu của hắn cũng sẽ không chịu bỏ qua, bằng không thì mặt mũi của Lư gia biết đặt ở đâu.

Có cường giả nói.

– Đệ nhất hung nhân nói quá độc ác, quá mức bá đạo, không hề chừa đường lui cho mình, dứt khoát biến Bách Nhật đạo nhân trở thành kẻ thù sống còn.

Có lão tổ cười khổ, nói:

– Đây chính là trường tồn bất hủ nha, tồn tại có thể đuổi sát thủy tổ, e rằng đệ nhất hung nhân không phải là đối thủ của hắn.

Đương nhiên, người cao hứng nhất chính là Hươu Khách Ông cùng Tứ Đại Bảo Vương. Lý Thất Dạ nói như vậy, cũng có nghĩa đệ nhất hung nhân cùng Bách Nhật đạo nhân sẽ trở thành kẻ thù sống còn với nhau, bọn họ rất vui vẻ chứng kiến cảnh này.

Lư Vĩ Quân tức giận run người, mặt mày đỏ bừng, nhất thời không nói ra lời.

– Thế gian hỗn loạn, chúng ta tới đây không phải là vì ân oán cừu hận.

Ngay lúc này, trên gò cao truyền tới một tiếng nói hùng hậu:

– Minh Lạc thành chính là nhà của đồ đệ ta, hôm nay hắn trở về là muốn dàn xếp người nhà.

Tiếng nói hùng hậu này rất có vần điệu, tựa như mỗi câu mỗi chữ đều là chân ngôn.

– Mộc Kiếm Chân Đế.

Nghe tiếng nói này, mọi người đều biết người này là ai. Mặc dù còn chưa thấy người, thế nhưng đã nghe được tiếng nói của hắn.

– Không sai, Minh Lạc thành chính là nhà của ta, chẳng lẽ ta về nhà của mình là có tội hay sao? Như vậy có phải là quá bá đạo rồi không.

Lúc này Dương Đình Vũ đứng ra, hừ lạnh nói rằng.

– Không ai có thể tước đoạt quyền lợi muốn về nhà của người khác hết.

Lúc này, bên trong rừng rậm truyền tới tiếng nói của Hươu Khách Ông.

– Nếu ai chiếm quê hương của ngươi thì người đó chính là ác ma vạn ác không tha, người trong thiên hạ chắc chắn sẽ tiêu diệt hắn.

Lúc này, Tứ Đại Bảo Vương cũng lên tiếng ủng hộ Dương Đình Vũ.

Lúc này, Hươu Khách Ông cùng Dương Đình Vũ đều lần lượt lên tiếng ủng hộ Dương Đình Vũ. Rất hiển nhiên, lúc này Khách Minh cùng Tàng Kim Động đã ăn gơ với nhau, lúc này bọn họ đã liên minh với nhau, cùng nhau chống lại Lý Thất Dạ. – Ta nhất định về nhà, không ai có thể ngăn cản quyết tâm muốn về nhà của ta!

Lúc này, Dương Đình Vũ quát lớn.

Dương Đình Vũ bày ra dáng vẻ này là để tranh thủ cơ hội cho mình, gây áp lực với Lý Thất Dạ. Dù sao thì Dương Đình Vũ đúng là người của Minh Lạc thành, hắn sinh ở Minh Lạc thành, lớn ở Minh Lạc thành.

Nếu như Lý Thất Dạ không cho phép hắn trở về Minh Lạc thành thì đúng là rất quá đáng, đúng là rất khinh người. Nếu như để Dương Đình Vũ quay về thì hắn có thể nghênh ngang đón bằng hữu của mình vào nhà làm khách.

Có thể nói lúc này Dương Đình Vũ đang tạo thế cho mình, đưa mình vị trí của người yếu để đổi lấy sự đồng tình của người trong thiên hạ, gây áp lực cho Lý Thất Dạ.

Lúc này, một tiếng “đùng” vang lên. Dương Đình Vũ dẫn ngựa đi đầu, đi ra khỏi doanh địa của Mộc gia quân, phía sau hắn còn có đại đội binh mã của Mộc gia đi theo.

Ngoại trừ đại đội binh mã của Mộc gia ra thì bên người Dương Đình Vũ còn có Lãnh Điện Kiếm Thần Tô Mặc Bạch hộ tống.

– Sắp khai chiến.

Nhìn thấy Dương Đình Vũ dẫn theo đại đội binh mã chạy đến thành trì, bên cạnh có Lãnh Điện Kiếm Thần hộ tống, mọi người liền biết Mộc gia muốn làm gì.

Nhìn thấy Mộc gia muốn vào Minh Lạc thành, tất cả tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành mừng rỡ.

Bây giờ Minh Lạc thành phun ra tiên quang, mọi người đều có thể thấy rằng, tiên thạch của Thạch Vận đạo thống sắp xuất thế rồi. Nếu như Minh Lạc thành vẫn bị Lý Thất Dạ phong tỏa như thế, bọn họ không thể đi vào Minh Lạc thành nửa bước, e rằng không ai có thể đục nước béo cò, không ai có thể đoạt được viên tiên thạch này.

Cho nên khi Mộc gia muốn ra tay thì tất cả mọi người đều mong đợi. Nếu như Mộc gia thật sự có thể đưa đại đội binh mã vào Minh Lạc thành đi phòng ngự của đệ nhất hung nhân sẽ có lỗ hổng, đến khi đó bọn họ muốn lẫn vào Minh Lạc thành đục nước béo cò sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. – Bây giờ Mộc gia có thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Nhìn thấy Dương Đình Vũ dẫn theo đại đội binh mã tiến quân vào Minh Lạc thành, có người nói.

Dương Đình Vũ có đầy đủ lý do đi vào Minh Lạc thành, hơn nữa Mộc gia còn được người trong thiên hạ ủng hộ, về mặt nhân hòa, lúc này, Dương Đình Vũ có thể nói là được trời cao ưu ái. “Đùng…”

Chớp mắt đại đội binh mã của Mộc gia đã dừng bước bên ngoài Minh Lạc thành, im lặng thẳng hàng, khiến người ta không rét mà run. Đây là một đội ngũ kinh nghiệm sa trường, thực lực rất mạnh.

Khi Dương Đình Vũ dẫn theo đại đội binh mã của Mộc gia dừng bên ngoài Minh Lạc thành thì cửa thành của Minh Lạc thành vẫn đóng chặt như cũ. Đương nhiên, nếu như Dương Đình Vũ muốn giết vào thì cửa thành này không thể nào ngăn cản được bọn họ.

Nhất thời, tất cả mọi người nín thở, mọi người cùng nhìn về hướng đồng điện, chờ đệ nhất hung nhân tỏ thái độ.

– Dương Đình Vũ ta sinh ra lớn lên ở Minh Lạc thành, ta sinh ở đây, lớn ở đây, nơi này chính là nhà của ta, cũng là điểm tựa sinh mệnh của ta. Ở trong Minh Lạc thành có huynh đệ tỷ muội của ta, có trưởng bối cha chú đã già. Hôm nay, Dương Đình Vũ ta trở lại là lẽ đương nhiên, không ai có quyền ngăn ta về nhà…

Lúc này, Dương Đình Vũ đứng ngoài Minh Lạc thành, lớn tiếng nói.

Lúc này, Dương Đình Vũ ra vẻ bi tình, hắn nói mình trở thành tiểu nhân vật bị ép không còn nơi nương tựa. Hơn nữa trong miệng hắn Lý Thất Dạ trở

thành ác ma khi nam phách nữ, cưu chiếm tổ thước.

Đương nhiên, tất cả cư dân Minh Lạc thành đều nghe được lời nói của Dương Đình Vũ, bao gồm những đệ tử Lạc phủ. Thế nhưng khi nghe được những lời này của Dương Đình Vũ thì bọn họ đều xem thường, thậm chí có không ít người phỉ nhổ, ngay cả đệ tử Lạc phủ cũng vậy.

Chương 3795: Vào Thành (2)

Trong mắt bình dân bách tính Minh Lạc thành, Lý Thất Dạ mới là thủ hộ thần của Minh Lạc thành, mới là chúa cứu thế của Minh Lạc thành. Khi tai nạn trước mắt, Dương Đình Vũ thân là đệ nhất cường giả Minh Lạc thành đã ở đâu? Cuối cùng còn không phải là người ngoài như Lý Thất Dạ ra tay cứu giúp hay sao?

Huống chi lúc này theo bình dân bách tính Minh Lạc thành thấy thì Minh Lạc thành dưới sự che chở của Lý Thất Dạ hết sức an toàn, bọn họ không có nguy hiểm tính mạng. Còn Dương Đình Vũ thì muốn dẫn người ngoài vào Minh Lạc thành, muốn dẫn sói vào nhà, vì vậy phần lớn mọi người trong Minh Lạc thành rất phản cảm Dương Đình Vũ trở lại, đương nhiên mọi người không dám nói nhiều.

Tất cả tu sĩ bên ngoài Minh Lạc thành đều nín thở nhìn đồng điện. Đương nhiên, tất cả tu sĩ cường giả rất sẵn lòng nhìn thấy Minh Lạc thành có thể thành công đi vào Minh Lạc thành, chỉ có như thế thì bọn họ mới có hy vọng, mới có cơ hội.

Bằng không, nếu như Minh Lạc thành vẫn luôn nằm trong tay Lý Thất Dạ thì bọn họ không thể nào nhúng chàm tiên thạch.

– Được rồi, cho dù ngươi nói mình đáng thương cách mấy đi nữa, thì đã sao.

Lúc này, một tiếng nói thản nhiên vang lên, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Lý Thất Dạ đứng trên tường thành.

Mọi người không thấy rõ Lý Thất Dạ đứng trên tường thành từ lúc nào, cứ như hắn vẫn luôn đứng ở nơi đó vậy.

– Vẫn câu nói đó, người vào thành, giết không tha!

Lý Thất Dạ đứng trên tường thành, hời hợt nhìn Dương Đình Vũ, nói:

– Còn phần ngươi, chẳng qua chỉ là một quân cờ vô nghĩa mà thôi. Muốn vào thành thì cái gọi là Mộc Kiếm Chân Đế, cái gọi là Tứ Đại Bảo Vương, cái gọi là Hươu Khách Không, cái gọi là Văn Trúc đạo thống, hãy lên hết đi, hôm nay ta tiêu diệt các ngươi, mắc công các ngươi ở ngoài dông dài cả ngày.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, tất cả mọi người bên ngoài Minh Lạc thành giật mình. Không ngờ đệ nhất hung nhân vừa xuất hiện thì đã khiêu khích tất cả mọi người, hơn nữa còn thẳng thắn tuyên bố tiêu diệt tất cả bọn họ. – Đệ nhất hung nhân chính là đệ nhất hung nhân, ở Đế Thống Giới chỉ có hắn mới có thể làm nổi bật được hai chữ “đệ nhất” mà thôi.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, mọi người cười khổ, mọi người không thể không thán phục.

– Đạo hữu, nếu như ngươi muốn chiến thì ngày khác có rãnh, Mộc Kiếm ta tùy thời phụng bồi.

Lúc này Mộc Kiếm Chân Đế lên tiếng, tiếng nói của hắn vẫn hùng hậu như trước.

Tiếng nói hùng hậu của Mộc Kiếm Chân Đế chậm rãi truyền tới:

– Hôm nay ta đến đây không phải là để kết thù với đạo hữu, mà là đệ tử của ta nhớ nhà, muốn quay về nhà, cho nên xin đạo hữu hãy mở cửa thành, để đệ tử của ta được trở lại nhà của mình, an ủi nỗi khổ nhớ nhà của hắn. – Cút…

Lý Thất Dạ bình thản nói:

– Thế gian có bao xa thì hãy cút bấy xa.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, mọi người cười khổ. Đệ nhất hung nhân không chỉ bá đạo hung mãnh, mà hành vi cùng cách nói chuyện cũng rất thô bạo, căn bản không cần khách khí với Mộc Kiếm Chân Đế, cũng không cần tỏ ra phong độ, dứt khoát vẽ mặt. – Ngươi… ngươi khinh người quá đáng. Phải biết rằng ngươi là người ngoài, còn ta mới chính là đệ tử Minh Lạc thành, Minh Lạc thành chính là nhà của ta…

Lúc này, Dương Đình Vũ tức giận, quát lớn.

– Được rồi, đừng kêu gào nữa, các ngươi phiền quá.

Lý Thất Dạ khoát tay áo, nói:

– Hôm nay người dông dài ở đây đều phải chết, cái gọi là Mộc Kiếm Chân Đế, cái gọi là Hươu Khách Ông, đều phải chết! Bây giờ bắt đầu từ ngươi.

Lời dứt, Lý Thất Dạ hời hợt ấn ngón tay về hướng Dương Đình Vũ. Đây chỉ là một ngón tay hết sức bình thường, thậm chí còn không hề có một tí sức lực nào cả.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, Dương Đình Vũ khiếp sợ, nhanh chóng lùi lại. Hắn dùng hết sức bú sữa mẹ, bởi vì hắn đã từng giao thủ với Lý Thất Dạ, biết Lý Thất Dạ kinh khủng, hắn biết mình không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ, nếu như không có sư phụ của hắn Mộc Kiếm Chân Đế làm chỗ dựa thì lúc này hắn đã không dám đứng ở đây, không dám đứng trước mặt Lý Thất Dạ khiêu chiến hắn.

Thế nhưng bất luận Dương Đình Vũ cố hết sức bú sữa mẹ như thế nào, bất luận Dương Đình Vũ lùi lại nhanh như thế nào, tránh né như thế nào, thế nhưng ngón tay của Lý Thất Dạ vẫn bắn về hướng của hắn.

Mặc dù ngón tay này của Lý Thất Dạ rất nhẹ, thế nhưng trong mắt Dương Đình Vũ, ngón tay của Lý Thất Dạ còn kinh khủng hơn quỷ đòi mạng.

– Đại sư huynh, cứu ta…audio coi am

Ngay khoảnh khắc sinh tử này, Dương Đình Vũ hét lên.

Trong chớp mắt, kiếm quang lóe lên, Lãnh Điện Kiếm thần ra tay. Tốc độ ra kiếm của hắn quá nhanh, rất nhiều người chỉ thấy ánh kiếm lóe lên chứ không thấy rõ Lãnh Điện Kiếm Thần ra tay như thế nào.

Lúc này, mọi người cảm thấy hoa mắt, khi nhìn thấy rõ thì chỉ thấy kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần đang kiềm giữ ngón tay của Lý Thất Dạ, ngón tay của Lý Thất Dạ nhẹ nhàng chạm lên lưỡi kiếm.

Ngón tay của Lý Thất Dạ chạm lên lưỡi kiếm, hắn nhẹ nhàng bình thản, dường như không hề quan tâm.

“Keng”

Lúc này, tiếng kiếm reo truyền đến tai của mọi người. Có thể thấy tốc độ ra kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần nhanh như thế nào, qua lâu như thế mà lúc này tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ mới truyền đến.

Nhìn thấy ngón tay của Lý Thất Dạ bị kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần ngăn lại, Dương Đình Vũ thở phào, hưng phân nói:

– Đại sư huynh thần võ vô song.

Dương Đình Vũ cho rằng Lãnh Điện Kiếm Thần ngăn cản được ngón tay của Lý Thất Dạ, thế nhưng Lãnh Điện Kiếm lại khổ không nói hết, bởi vì hắn sử dụng tất cả sức mạnh, thi triển tất cả ảo diệu thì mới miễn cưỡng chống lại một ngón tay hời hợt của Lý Thất Dạ. Hơn nữa đây đã là cực hạn của hắn, lúc này, hắn cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa, giống như có ngàn vạn ngọn núi đè nặng trên trường kiếm của hắn, hắn sắp không nâng nổi trường kiếm trong tay nữa rồi. – Họ Lý, nhà ngươi quá ngông cuồng, thiên hạ còn rất nhiều người mạnh hơn ngươi…

Thấy được Lãnh Điện Kiếm Thần ngăn được ngón tay của Lý Thất Dạ, Dương Đình Vũ mừng rỡ như điên, quát lớn.

Thế nhưng, ngay lúc này, ngón tay của Lý Thất Dạ nhấn nhẹ một cái, trường kiếm của Lãnh Điện Kiếm Thần không chống đỡ nổi.

“Ba”

Dương Đình Vũ còn chưa nói hết thì đã bị sức mạnh của ngón tay cách không ép thành sương máu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 1 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin