1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 758 [Chương 3786 đến Chương 3790]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 758 [Chương 3786 đến Chương 3790]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3786: Tử Kim Hồ Lô (2)

Có cường giả nói:

– Năm đó Thái Thanh Hoàng bá đạo chứ, tam thế xưng hoàng, ngươi thấy cả đời Thái Thanh Hoàng có từng để ý ai không? Năm đó khi hắn đi tới Mộc gia thì chẳng thèm đoái ngoài gì tới gia chủ Mộc gia, phải đòi lão tổ mạnh nhất Mộc gia tới đón, cuồng bá biết mấy. Thế nhưng hắn còn không phải hết sức tôn trọng Cổ Nhất Phi hay sao, khi nhắc tới Cổ Nhất Phi, hắn còn không phải kính trọng gọi một tiếng huynh trưởng hay sao.

Lời này nhận được sự tán thành của không ít người. Cuộc đời của Thái Thanh Hoàng chính là truyền kỳ, người trong thiên hạ không ai không biết tới Thái Thanh Hoàng, có thể nói cuộc đời của hắn rất là bá đạo.

Bất luận cường giả nào, bất luận Chân Thần bất hủ lợi hại cỡ nào, bất luận lão tổ hoành hành bá đạo cỡ nào, khi nhìn thấy Thái Thanh Hoàng còn không phải thu liễm tư thái cao ngạo của mình. Hết cách rồi, có chuyện gì mà Thái Thanh Hoàng không làm được chứ? Có chuyện gì mà hắn không dám làm chứ?

Thế nhưng, mạnh như Thái Thanh Hoàng mà cũng phải tôn kính Cổ Nhất Phi, cho nên có thể thấy Cổ Nhất Phi mạnh như thế nào rồi.

– Mộc gia tới, Văn Trúc đạo thống tới, bây giờ ngay cả Tứ Đại Bảo Vương của Tàng Kim Động cũng tới.

Nhìn thấy cảnh này, có người nói nhỏ:

– Cuồng phong vũ bão sắp tới, cũng không biết Thạch Vận đạo thống có chịu đựng nổi trận cuồng phong vũ bão này hay không. Nếu như không chịu nổi thì đạo thống này xong đời rồi.

Mọi người đều biết, một trận đại chiến chấn động thế gian sắp sửa tới rồi, hơn nữa Thạch Vận đạo thống sẽ trở thành chiến trường, làm không khéo thì Thạch Vận đạo thống sẽ bị đánh thủng, hoặc sẽ bị đánh thành tro bụi. – Trước kia Thạch Vận đạo thống chính là thịt cá nằm trên thớt, bây giờ xem ra đệ nhất hung nhân đứng về phía của Thạch Vận đạo thống, mọi người muốn làm ẩu ở Thạch Vận đạo thống thì cũng phải xem đệ nhất hung nhân có đồng ý hay không.

Từ sau khi đệ nhất hung nhân ra tay cứu bình dân bách tính của Minh Lạc thành thì tất cả mọi người đều hiểu, đệ nhất hung nhân đứng về phía của Thạch Vận đạo thống.

Cho nên ai mà còn nghĩ Thạch Vận đạo thống đã suy sụp, không có chỗ dựa, muốn làm gì thì làm thì chính là tự tìm đường chết.

– Đệ nhất hung nhân cường đại cách mấy thì cũng hảo hán hai quyền khó địch lại tứ thủ. Mộc gia, Tàng Kim Động, Văn Trúc đạo thống đều đã tới, Lý gia còn xa sao? Đệ nhất hung nhân cường đại cách mấy đi nữa thì có thể chống lại tất cả mọi người sao? Nói không chừng, tới khi đó đệ nhất hung nhân sẽ liên lụy chính bản thân mình, sẽ vẫn lạc ở ngay nơi này.

Có lão tổ lắc đầu, không quá coi trọng đệ nhất hung nhân.

Theo mọi người thấy, không thể phủ nhận đệ nhất hung nhân rất mạnh, thế nhưng nếu như đệ nhất hung nhân muốn chống lại thiên hạ thì cơ hội hắn còn sống rời khỏi Thạch Vận đạo thống là rất thấp.

Mặc dù Mộc gia tới, Văn Trúc đạo thống tới, Tàng Kim Động cũng tới, thế nhưng Minh Lạc thành vẫn rất yên tĩnh. Bình dân bách tính ở trong Minh Lạc thành không biết bọn họ cường đại như thế nào, nhưng trong mắt bọn họ Lý Thất Dạ mạnh mẽ vô địch. Cho nên, bên ngoài có nhiều người tới cách mấy đi nữa thì bình dân bách tính của Minh Lạc thành vẫn sinh hoạt như thường, không hề kinh hoảng.

Trái lại cường giả thế hệ trước như Ngô Hữu Chính biết Mộc gia, Tàng Kim Động, Văn Trúc đạo thống đáng sợ như thế nào. Cho nên, khi nhìn thấy nhiều đạo thống cường đại vây quanh bên ngoài Minh Lạc thành như vậy, hắn không khỏi sốt sắng.

Dù sao, bây giờ toàn bộ hy vọng của Thạch Vận đạo thống đều gửi gắm hết lên người Lý Thất Dạ, nếu như Lý Thất Dạ không địch lại bọn họ thì e rằng Thạch Vận đạo thống sẽ tan thành tro bụi.

Đêm đó, Minh Lạc thành vô cùng an lành, đây vốn dĩ là một buổi tối hết sức bình tĩnh.

“Ông ông ông…”

Thanh âm đột ngột này lập tức phá hoại sự bình tĩnh của Minh Lạc thành, lúc này, Minh Lạc thành lan tỏa từng luồng tiên quang, những luồng tiên quang này chui ra từ bên dưới mặt đất Minh Lạc thành.

Lúc này, mỗi tấc bùn đất của Minh Lạc thành đều tỏa ra thần tính, mỗi một tấc bùn đất đều có tiên quang chui ra.

Những luồng tiên quang này không quá chói mắt, thế nhưng trong buổi tối như thế này thì lại hết sức rõ ràng. Sau khi Minh Lạc thành lan tỏa tiên quang thì tất cả mọi người bị đánh thức, tất cả mọi người vội vàng bò dậy, nhìn về phía Minh Lạc thành. – Tiên thạch sắp xuất thế sao?

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người vừa hưng phấn vừa giật mình.

Lúc này, Mộc gia, Văn Trúc đạo thống cùng tất cả các lão tổ đều bị kinh động, đều nhìn về phía Minh Lạc thành.

– Có nên giết vào đó không?

Nhìn thấy tiên quang phun ra, có một ít người không nhịn nổi nữa, nói nhỏ.

– Không, trừ phi ngươi không muốn sống.

Có lão tổ trừng mắt, nói:

– Ngươi đã quên đệ nhất hung nhân nói gì rồi sao?

Nhớ tới cảnh cáo của Lý Thất Dạ, không ít người rùng mình. Đệ nhất hung nhân dám giết Thập Đại Kim Cương cùng Ngũ Đại Thiên Khách, nếu như bọn họ thật sự đi vào Minh Lạc thành thì đệ nhất hung nhân cũng sẽ bóp bọn họ thành sương máu. – Chờ thôi, chờ Mộc gia ra tay trước, sợ rằng Mộc gia sẽ không giữ được bình tĩnh.

Có lão tổ gian xảo.

Quả nhiên, lúc này, chỉ thấy doanh trại Mộc gia đóng trên gò cao vang lên tiếng “ông…”, lúc này, doanh trại Mộc gia lan tỏa Chân Đế oai.

Trong tiếng “ông”, gò cao nổi lên đạo văn, đạo văn lan tỏa, dập dờn giống như sóng nước, Chân Đế oai ngập tràn, giống như có một tôn Chân Đế vừa sải bước, giống như có một tôn Chân Đế quân lâm thiên hạ, chinh chiến bát phương.

Cảm nhận thấy trên gò cao tràn ngập Chân Đế oai, rất nhiều người ngoài Minh Lạc thành bị thu hút.

– Mộc gia muốn ra tay sao?

Nhìn thấy gò cao tràn ngập Chân Đế đạo văn, có người nói nhỏ.

– Không nhanh như vậy đâu.

Nhìn gò cao, có cường giả lắc đầu, nói:

– Mộc Kiếm Chân Đế vẫn chưa tới, đại đội binh mã của Mộc gia lấy gì

chống lại đệ nhất hung nhân chứ. Chỉ bằng Lãnh Điện Kiếm Thần cùng nhánh binh mã này của Mộc gia thì không đủ cho đệ nhất hung nhân nhét kẽ răng nữa là.

– Đúng vậy, nếu như Mộc Kiếm Chân Đế chưa tới, lão tổ Mộc gia vẫn chưa giá lâm thì Mộc gia sẽ không hành động. Chỉ dựa vào Lãnh Điện Kiếm Thần thì không thể nào đấu lại đệ nhất hung nhân, sợ rằng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Có lão tổ gật đầu.

Mọi người đều từng chứng kiến đệ nhất hung nhân cường đại, giết Chân Thấn bất hủ như giết heo chó, dưới Chân Thần bất hủ thì càng không phải là đối thủ của hắn.

Chương 3787: Một Chưởng Vỗ Nát

Lãnh Điện Kiếm Thần đúng là rất mạnh, thế nhưng chỉ giới hạn trong giới trẻ mà thôi. Ở trước mặt đệ nhất hung nhân thì hắn chẳng là gì hết, trừ phi sư phụ của hắn Mộc Kiếm Chân Đế giá lâm thì mới đáng quan tâm. – Mộc Kiếm Chân Đế sớm muộn gì cũng sẽ đến mà thôi.

Có cường giả nhìn chỗ đệ tử Mộc gia đóng quân, nói chậm:

– Mộc gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ cơ hội duy nhất này.

Mặc dù Mộc gia không có hành động, thế nhưng khi Chân Đế oai tràn ngập thì mọi người đều biết rằng Mộc gia tuyệt đối sẽ không dừng tay, bọn họ tuyệt đối sẽ ra tay với Minh Lạc thành, tuyệt đối sẽ đưa đại đội binh mã vào Minh Lạc thành, nhưng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. – Lý đạo hữu, chúng ta muốn vào Minh Lạc thành.

Ngày thứ hai kể từ khi Minh Lạc thành lan tỏa tiên quang thì Lãnh Điện Kiếm Thần cuối cùng cũng tỏ thái độ. Hắn ôm kiếm mà đứng, vẫn lạnh lùng kiệm lời như trước. – Bắt đầu rồi.

Khi Lãnh Điện Kiếm Thần đứng lên tỏ thái độ thì tất cả tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành đều bị thu hút, tất cả mọi người vội vàng quan sát.

– Ngay cả Mộc gia cũng phải nể mặt mũi đệ nhất hung nhân nha, tiên lễ hậu binh.

Nhìn thấy Lãnh Điện Kiếm Thần đứng ra, có một số người bất ngờ.

Mộc gia là tồn tại gì, chính là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, hơn nữa gia chủ Mộc gia còn là một tôn Chân Đế khó lường. Có thể nói, hiện thời Mộc gia danh tiếng vô hạn, đạo thống có thể cùng tranh tài rải rác không nhiều.

Ở Đế Thống Giới, có đạo thống nào, có tu sĩ nào mà không cho Mộc gia mặt mũi chứ. Nếu như đổi lại là ngày thường, đổi lại là người khác, thân là đại đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, nếu như Lãnh Điện Kiếm Thần nói rằng muốn vào thành thì vô số người sẽ coi đây là vinh hạnh, hoan nghênh còn không kịp nữa là. – Cút…

Lý Thất Dạ chỉ nói một chữ, đơn giản mà thẳng thắng, hết sức thô bạo, căn bản không coi Lãnh Điện Kiếm Thần là ai, cũng không quan tâm Lãnh Điện Kiếm Thần có thân phận gì.

Nghe chữ “cút” này, tất cả tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành không khỏi nhìn nhau. Nghe đệ nhất hung nhân dám kêu Lãnh Điện Kiếm Thần “cút”, tất cả mọi người cười khổ. Mọi người ngoại trừ cười khổ ra thì còn biết làm gì nữa bây giờ?

Đệ nhất hung nhân đúng là đệ nhất hung nhân, luôn luôn bá đạo như thế, luôn luôn hung mãnh như thế, phong cách làm việc hết sức thô bạo.

Lúc này, theo tất cả tu sĩ cường giả thấy, ở Đế Thống Giới không có đạo thống nào mà đệ nhất hung nhân không dám đắc tội. Hắn dường như không quan tâm mình đắc tội ai hết, thậm chí cho dù đối đầu với tất cả mọi người trong thiên hạ thì hắn cũng không quan trọng. – Đệ nhất hung nhân đúng là hung mãnh.

Ngay cả tu sĩ cường giả không ưa Lý Thất Dạ cũng cười khổ, không thể không phục, nói rằng:

– Đầu tiên là đối đầu với Tàng Kim Động, sau lại đối đầu với Khách Minh, bây giờ lại muốn đối đầu với Mộc gia, đúng là muốn đắc tội hết tất cả đạo thống, cường giả có thực lực ở Đế Thống Giới mà. Người dám đối đầu với cả thiên hạ, sợ rằng chỉ có mỗi mình đệ nhất hung nhân mà thôi.

Mọi người nghe được chữ “cút” bá đạo vô song của Lý Thất Dạ, đều phải thán phục.

Mặc dù tu sĩ cường giả không phải không có kẻ thù, thế nhưng tác phong hận không thể đắc tội với tất cả mọi người trong thiên hạ như Lý Thất Dạ, đúng là chỉ có mỗi mình hắn mà thôi. Coi thường thiên hạ, dáng vẻ bá đạo như thế, không thể không khiến người ta thán phục.

Nghe chữ “cút” của Lý Thất Dạ, Lãnh Điện Kiếm Thần không hề tức giận, cũng không cáu gắt tím mặt. Hắn chỉ ôm kiếm mà đứng, trầm mặc như thường.

– Họ Lý, ngươi quá quắc lắm rồi.

So với Lãnh Điện Kiếm Thần trầm mặc thì Dương Đình Vũ hết sức phẫn nộ.

Dương Đình Vũ ló mặt, quát lạnh:

– Ta chính là đệ tử của Thạch Vận đạo thống, Lạc phủ của ta chính là đệ nhất môn phái ở Thạch Vận đạo thống, ta chính là chủ nhân của Lạc phủ, ta có quyền quyết định Thạch Vận đạo thống. Minh Lạc thành chính là thành trì của Thạch Vận đạo thống, ngươi chẳng qua chỉ là cưu chiếm tổ thước mà thôi… – Người đi vào, giết không tha!

Lý Thất Dạ không quan tâm hắn, chỉ trả lời đơn giản.

Sáu chữ đơn giản của Lý Thất Dạ lập tức ngăn chặn bài văn dài thườn thượt của Dương Đình Vũ.

Dương Đình Vũ nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn chứng minh hắn là đệ tử Thạch Vận đạo thống, là chủ nhân của Minh Lạc thành, hắn có quyền quản lý Minh Lạc thành, còn Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ là khách bên ngoài mà thôi, không có quyền quyết định vận mệnh của Minh Lạc thành.

Thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì lại bị mấy chữ rải rác của Lý Thất Dạ ngăn chặn.

Trong bụng hắn có rất nhiều lời để nói, thế nhưng lúc này không á khẩu, mở miệng muốn nói thế nhưng hơn nửa ngày vẫn không nói nên lời.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Dương Đình Vũ mở miệng muốn nói, thế nhưng hơn nửa ngày vẫn không nói ra lời.

– Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi chớ khinh người quá đáng.

Cuối cùng Dương Đình Vũ hổn hển nói rằng:

– Một ngày nào đó ngươi sẽ bị người ta đóng trên cột sỉ nhục, để người trong thiên hạ biết bộ mặt cướp đoạt đạo thống của người khác nhà ngươi.

Thế nhưng Lý Thất Dạ chẳng buồn trả lời hắn.Nguồn truyện audio Podcast

Mặc dù từ đầu tới cuối Lý Thất Dạ chỉ nói rải rác mấy chữ, thế nhưng lúc này Mộc gia đã vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Mặc kệ Mộc gia mạnh như thế nào, mặc kệ Lãnh Điện Kiếm Thần tự tin như thế nào thì bọn họ không thể không cẩn thận đối đãi Lý Thất Dạ, lời mà đệ nhất hung nhân nói ra, không hề nhẹ chút nào, cho dù chỉ là mấy chữ rải rác thì cũng nặng tựa nghìn cân, một khi dám bước vào Minh Lạc thành thì hắn chắc chắn giết không tha. – Hừ, làm việc bá đạo quá rổi!

Ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên. Khi tiếng hừ lạnh này vang lên thì bầu trời như nổi sấm, trong nháy mắt, bầu trời ầm ầm tiếng sấm, chỉ thấy đỉnh ngọn Văn Trúc Kim Thạch Thụ bùng nổ ra thần uy vô song.

Trong nháy mắt, thần uy cuồn cuộn trút xuống như hồng thủy, nháy mắt quét sạch thiên địa.

– Là Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành.

Cảm nhận được thần uy cuồn cuộn, có người nói nhỏ.

Rất hiển nhiên, lúc này, người cầm quyền Văn Trúc đạo thống, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đứng ra tỏ thái độ, đứng về phía của Mộc gia, ủng hộ Lãnh Điện Kiếm Thần.

Đương nhiên, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành ủng hộ Mộc gia cũng không phải là chuyện bất ngờ, dù sao thì Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành với Mộc Kiếm Chân Đế chính là huynh đệ kết bái.

Chương 3788: Im Ắng (1)

– Thiên hạ tàng long ngọa hổ, hạng người vô địch nhiều vô số kể, đừng cho rằng mình vô địch, bằng không thì chết không có chỗ chôn!

Lúc này, đỉnh ngọn Văn Trúc Kim Thạch Thụ phun ra thần uy cuồn cuộn, khí tức bất hủ tràn ngập thiên địa, hết sức cường đại.

Rất hiển nhiên, lời này của Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành chính là đang cảnh cáo Lý Thất Dạ, đồng thời cũng là đang uy hiếp Lý Thất Dạ.

– Văn Trúc Thiên Vương muốn ra tay sao?

Cảm nhận được thần uy cuồn cuộn không dứt của Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành, có người nói nhỏ.

“Đùng…”

Trong nháy mắt, bên trong phế tích trong Minh Lạc thành, bên trong đồng điện, thình lình có một chưởng đánh ra ngoài.

Một chưởng này chưởng cách không, hết sức tùy ý, giống như đang đập một con ruồi trên trời vậy.

Thế nhưng khi một chưởng tùy ý này chưởng ra thì nháy mắt vượt qua thiên địa, một chưởng đánh nát hư không, nháy mắt đánh lên Văn Trúc Kim Thạch Thụ.

“Đùng…”

Một chưởng cách không, đánh lên Văn Trúc Kim Thạch Thụ.

Trong tiếng nổ “đùng, đùng, đùng”, trong nháy mắt, Văn Trúc Kim Thạch Thụ tuôn ra hào quang màu xanh lục, sinh cơ dồi dào, đại đạo pháp tắc buông xuống, sức mạnh mênh mông. Lúc này Văn Trúc Kim Thạch Thụ tự động phòng thủ, muốn ngăn cản một chưởng cách không của Lý Thất Dạ.

Từng tiêng vỡ nát “phanh phanh phanh” vang lên, bên dưới chưởng này, mọi phòng thủ đều vô dụng. Trong tiếng vỡ nát “phanh phanh phanh”, chỉ thấy đại đạo pháp tắc vỡ nát.

Ngay sau đó chỉ nghe “răng rắc”, sau đó là một trận nổ vang “đùng, đùng, đùng”.

– Không hay…

Nhất thời, Văn Trúc Kim Thạch Thụ gà bay chó chạy, ngựa sa người ngã, lá bay cuồn cuộn, cành gãy đầy trời, tiếng hét chói tai không ngừng nghỉ.

Một chưởng của Lý Thất Dạ vỗ tới, chỉ thấy vô số cành cây to lớn của Văn Trúc Kim Thạch Thụ vỡ nát, sau đó từng tòa lầu cao, cổ điện rớt khỏi Văn Trúc Kim Thạch Thụ… không ít đệ tử Văn Trúc đạo thống từ trên không trung rớt xuống.

Nhất thời, Văn Trúc Kim Thạch Thụ một mảnh lộn xộn, vô số cành cây to lớn bị đánh gãy, từng tòa lầu cao cổ điện sụp đổ, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.

Giống như một trận mưa bão đi qua, chỉ thấy Văn Trúc Kim Thạch Thụ gãy cành đứt nhánh, không còn chỗ nào hoàn chỉnh, chỉ suýt chút nữa thôi thì Văn Trúc Kim Thạch Thụ đã bị đánh gãy.

Sau một chưởng, Văn Trúc Kim Thạch Thụ vô cùng bừa bộn, Văn Trúc đạo thống tổn thất thảm trọng. Dù sao, lầu cao, cổ điện treo trên Văn Trúc Kim Thạch Thụ đã bị vỡ nát hết bảy tám phần, không ít lầu cao rớt khỏi không trung, đập mạnh xuống đất, vỡ nát tan tành.

Cho dù đệ tử Văn Trúc đạo thống không thương vong nặng nề lắm, thế nhưng những đệ tử Văn Trúc đạo thống thoát được một kiếp trở thành người mất nhà, không ít đệ tử Văn Trúc đạo thống nhìn Văn Trúc Kim Thạch Thụ trụi lủi, lập tức sững sờ, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, bởi vì bọn họ đã không còn chỗ nào náu thân nữa rồi.

Một chưởng cách không đã suýt chút nữa đánh gãy Văn Trúc Kim Thạch Thụ, khiến cho đỉnh ngọn Văn Trúc Kim Thạch Thụ yên ắng, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành vừa rồi còn thần uy cuồn cuộn, khí thế hùng hổ dọa người lập tức im lặng. – Hạng người vô địch gì chứ, chẳng qua chỉ là một bầy sâu kiến mà thôi.

Bên trong đồng điện truyền ra tiếng nói thản nhiên của Lý Thất Dạ:

– Đây chỉ là cảnh cáo, không phục thì phóng ngựa tới đây.

Lời này rất bá đạo, thẳng thắng khiêu khích tất cả mọi người. Lời này không chỉ khiêu khích Văn Trúc đạo thống, mà lời này còn coi thường người trong thiên hạ.

Lời này phách lối rối tinh rối mù, thế nhưng lúc này đỉnh ngọn Văn Trúc Kim Thạch Thụ yên tĩnh, không có thần uy cuồn cuộn bất tuyệt, cũng không có thanh âm hùng hổ dọa người. Trong nháy mắt, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành trầm mặc lại, ngậm miệng lại.

Nhìn thấy Văn Trúc Kim Thạch Thụ suýt chút nữa vỡ nát, không ít người chấn động, không ít người rùng mình, thực lực của đệ nhất hung nhân như một cái động không đáy, để người ta mãi mãi không thể phỏng đoán được hắn mạnh như thế nào.

Nhìn thấy Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành im lặng, mọi người nhìn nhau.

– Văn Trúc Thiên Vương chưa từng nhìn thấy đệ nhất hung nhân ra tay, nếu không thì sẽ không phạm phải sai lầm như thế. Thực lực của hắn không bằng Ngũ Đại Thiên Khách, chọc Lý Thất Dạ vào lúc này thì chính là tự rước lấy nhục.

Có cường giả thế hệ trước lắc đầu.

Mặc dù đối với người trong thiên hạ thì Cát Vũ Thành rất là lợi hại, mặc dù tuổi tác của hắn lớn hơn Mộc Kiếm Chân Đế một chút, thế nhưng vẫn là thiên tài hết sức bất phàm, cũng là cường giả trẻ tuổi duy nhất trở thành Chân Thần bất hủ, tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng thực lực của Văn Trúc Thiên Vương lại không thể nào sánh với Chân Thần bất hủ thế hệ trước, nhất là so với tồn tại từng uy hiếp một thời đại như Ngũ Đại Thiên Khách.

Ngay cả Ngũ Đại Thiên Khách cũng chết thảm trong tay Lý Thất Dạ, nên Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành càng không phải là đối thủ của đệ nhất hung nhân.

Vừa rồi Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đùa nghịch thần uy với đệ nhất hung nhân, chính là tự rước lấy nhục. Đệ nhất hung nhân chưởng ra một chưởng thì đã phá hủy Văn Trúc Kim Thạch Thụ, dọa Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành cũng coi như là một tồn tại cường đại ở Đế Thống Giới, huống chi sau lưng hắn còn có Văn Trúc đạo thống nội tình thâm hậu.

Cho dù gặp phải người mạnh hơn mình thì Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành vẫn có lòng tin, cho dù hắn không phải là đối thủ của người này thì sau lưng hắn còn có Văn Trúc đạo thống, còn có lão tổ cường đại hơn, có thể nói, Văn Trúc đạo thống chưa từng sợ hãi ai cả.

Nếu như thật sự chọi cứng, thật sự liều mạng thì ở Đế Thống Giới, ngoại trừ ba cự đầu ra thì Văn Trúc đạo thống nào sợ ai chứ?

Thế nhưng hôm nay Lý Thất Dạ một chưởng phá hủy Văn Trúc Kim Thạch Thụ, khiến Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành muốn đùa nghịch thần uy phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lúc này, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành biết mình đá trúng thiết bản, hắn cũng biết, chỉ với thực lực đang bố trí ở đây thì không thể nào đấu lại đệ nhất hung nhân được.

Cho nên, cách làm sáng suốt nhất lúc này chính là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bằng không thì một kích sau không chỉ Văn Trúc Kim Thạch Thụ trọng thương, mà đệ tử của Văn Trúc đạo thống sẽ chết thảm trong tay đệ nhất hung nhân. – Quá bá đạo!

Nhìn thấy ngay cả nhân vật như Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không ít người cười khổ, cảm khái rằng.

– Đệ nhất hung nhân quá kéo thù hận.

Chương 3789: Im Ắng (2)

Cũng có lão tổ thì thào:

– Chẳng lẽ hắn thật sự chuẩn bị khai chiến với mọi người trong thiên hạ ở Minh Lạc thành hay sao?

– Hoặc có lẽ hắn muốn nuốt riêng tiên thạch.

Cũng có lão tổ đại giáo hai mắt lóe sáng, ánh mắt toát lên vẻ tham lam.

Trên thực tế, tất cả tu sĩ cường giả đi đến Minh Lạc thành đều là vì tiên thạch. Thế nhưng bây giờ Lý Thất Dạ một mình chiếm lấy Minh Lạc thành, không ai làm gì được.

Lúc này, không ít tu sĩ cường giả hy vọng Mộc gia có thể ra tay sớm hơn, sớm ngày đánh vào Minh Lạc thành. Chỉ khi nào đại loạn thì bọn họ mới có cơ hội đục nước béo cò, chỉ có như vậy thì mới có thể thừa dịp rối loạn cướp đoạt tiên thạch.

Lý Thất Dạ một chưởng phá hủy Văn Trúc Kim Thạch Thụ, khiến cho đệ tử Mộc gia sợ hãi.

Đại đội binh mã Mộc gia chỉ biết trầm mặc, lúc này, Dương Đình Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, sư phụ của hắn Mộc Kiếm Chân Đế chưa tới, nên không thể làm gì được cả.

Lúc này, Mộc gia, Văn Trúc đạo thống đều trầm mặc, còn Tử Kim Hồ Lô rơi trên bình nguyên thì không có động tĩnh, dường như nó không vội đánh vào Minh Lạc thành.

Ngay lúc này, chỉ nghe có tiếng hươu kêu “mu”, trên bầu trời xuất hiện bóng hươu, bóng hươu này chỉ vút qua mà thôi, thế nhưng bầu trời lại như lưu lại vết chân của nó, từng đóa mây trắng nở rộ. – Sao thế?

Nhìn thấy trên bầu trời đột nhiên nở rộ từng đóa mây trắng, rất nhiều người giật mình.

– Hươu Khách Ông…

Có lão tổ nhìn thấy cảnh này, mặt mày nghiêm lại.

“Ông…”

Lúc này, bên ngoài tầng trời đột nhiên có một cây mộc trượng bay tới, cây mộc trượng này rơi xuống cánh rừng bên ngoài Minh Lạc thành.

“Soạt, soạt, soạt”

Khi cây mộc trượng này rơi vào cánh rừng thì chỉ thấy cây cối bên trong cánh rừng này sinh trưởng với tốc độ khó mà tin nổi, chỉ trong thời gian ngắn, cánh rừng này sinh trưởng thành một cánh rừng đại thụ che trời.

Thần kỳ hơn là, bên trong cánh rừng này, những cây đại thụ che trời đan lại với nhau, đan thành từng tòa nhà ở, điện đường. Trong thời gian ngắn, nơi này tựa như là thành thị rừng rầm dạt dào sinh cơ. Những tòa nhà gỗ, điện đường mọc lên trật tự, giống như những kiện tác phẩm nghệ thuật vậy. “Mu… mu… mu…”

Tiếng hươu kêu vang lên, lúc này, bên trong rừng rậm bừng bừng sinh cơ, suối chảy róc rách, chỉ thấy có từng bầy tiên hươu xuất hiện bên trong cánh rừng này.

Chỉ thấy bầy tiên hươu này có dạo bước bên bờ sông, có cúi đầu uống nước, có chạy nhảy trong rừng, cũng có dừng chân nghỉ ngơi…

Nhất thời, cánh rừng này hóa thành một cõi yên vui, giống như muốn hóa thành tiên cảnh, tiên khí ngập tràn, còn tiên hươu chính là tinh linh của khu rừng này. – Hươu Khách Ông tới rồi.

Nhìn thấy cánh rừng hóa thành cõi yên vui, có lão tổ đại giáo nghiêm mặt, nói chậm:

– Hươu Khách Ông? Ở đâu?

Nghe lão tổ nói vậy, không ít vãn bối vội vàng nhìn quanh, nhìn bốn phía trên trời, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Hươu Khách Ông đau hết.

– Hắn đã đến rồi.

Vị lão tổ đại giáo này nhìn cánh rừng hóa thành cõi yên vui, nói chậm:

– Hắn đã ở trong kia, Hươu Khách Ông ở đâu thì nơi đó sẽ hóa thành cõi yên vui, hươu như tinh linh, cho nên hắn mới được gọi là Hươu Khách Ông.

Không ít vãn bối nhìn cánh rừng hóa thành cõi yên vui, nhìn tiên hươu vui vẻ chạy nhanh trong rừng rậm, lúc này, có đệ tử nói thầm:

– Hắn thật sự là Hươu Khách Ông sao? Đúng là quá sức tưởng tượng, một người có phẩm vị như thế, phong cách như tiên ông như thế, vậy mà lại huyết tế trăm vạn sinh mệnh. Người mặt mũi hiền lành như thế, không ngờ lại làm ra chuyện ác ma như vậy.

Rất hiển nhiên, người đệ tử trẻ tuổi này rất không hài lòng chuyện Khách Minh dùng mấy trăm vạn sinh mệnh để tế luyện cấm khí.

– Câm miệng…

Nghe đệ tử của mình nói vậy, trưởng bối sợ hãi nhảy dựng lên, lập tức quát đệ tử của mình, trợn mắt nhìn hắn.

Người đệ tử này sợ hãi rụt đầu, không dám nhiều lời.

Hươu Khách Ông tới, lập tức khiến vô số người quan tâm. Hươu Khách Ông không chỉ là minh chủ Khách Minh, đồn rằng hắn còn là người sống lâu nhất ở Đế Thống Giới, ít nhất trong số những Chân Thần bất hủ mà mọi người biết thì đúng là như vậy.

Đạo hạnh của Hươu Khách Ông cực cao, có người nói rằng hắn có thể sóng vai với Cổ Nhất Phi, cũng có người nói rằng bây giờ hắn đã già, nên yếu hơn Cổ Nhất Phi một chút.

Thế nhưng, bất kể như thế nào, nếu như Đế Thống Giới xếp hạng ba cường giả mạnh nhất thì Hươu Khách Ông tuyệt đối có thể lọt vào danh sách này.

Huống chi Hươu Khách Ông còn tự tay thành lập Khách Minh, đức cao vọng trọng, chỉ cần hắn ra lệnh thì sẽ có vô số Chân Thần bất hủ, vô số đạo thống làm việc cho hắn.

Cho nên, cho dù Hươu Khách Ông tới đây lẻ loi một mình thì cũng đã đại biểu cho sức mạnh vô cùng to lớn.

Nhìn thấy Hươu Khách Ông tới, không ít người không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức trở nên cẩn thận.

Hươu Khách Ông đến, thoáng cái khiến không ít người bên ngoài Minh Lạc thành hưng phấn, thậm chí là xoa xoa lòng bàn tay.

Lúc này, có vô số người âm thầm chờ Hươu Khách Ông đánh vào Minh Lạc thành, đánh bại đệ nhất hung nhân, như vậy bọn họ mới có thể đục nước béo cò.

Trước đó Lý Thất Dạ ra tay đánh hủy Văn Trúc Kim Thạch Thụ, khiến rất nhiều người câm như hến, không ai dám bước vào Minh Lạc thành nửa bước, vì vậy đục nước béo cò chỉ là chuyện viễn vông mà thôi.

Khi đó, theo mọi người thấy, chỉ dựa vào Lãnh Điện Kiếm Thần cùng Văn Trúc Thiên Vương thì căn bản không thể nào đánh vào Minh Lạc thành.

Đệ nhất hung nhân tiêu diệt năm vị phó minh chủ của Khách Minh, thân là minh chủ Hươu Khách Ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn đánh vào Minh Lạc thành chỉ là chuyện sớm muộn.

Bởi vì có suy đoán này nên không ít tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành xoa xoa lòng bàn tay, hy vọng Hươu Khách Ông lập tức dẫn theo thiên quân vạn mã giết vào Minh Lạc thành, đánh bại đệ nhất hung nhân.

Trên thực tế, rất nhiều tu sĩ cường giả bên ngoài Minh Lạc thành không hề có thù oán với Lý Thất Dạ, thậm chí còn có tu sĩ cường giả kính nể hành vi của đệ nhất hung nhân.

Thế nhưng ai kêu bảo vật lung lay lòng người chứ. Bây giờ Minh Lạc thành lan tỏa kim quang, mọi người đều có thể thấy rằng, tiên thạch chắc chắn xuất thế, nếu như bỏ lỡ thời cơ này thì tiên thạch sẽ rơi vào tay đệ nhất hung nhân.

Cho nên những tu sĩ cường giả muốn đục nước béo cò hận không thể khiến Hươu Khách Ông lập tức dẫn theo thiên quân vạn mã giết vào Minh Lạc thành.

Chương 3790: Thiếu Niên Thần Bí

Mặc dù từ đầu tới cuối Hươu Khách ông không hề xuất hiện, thế nhưng không ai dám tùy tiện đi vào cánh rừng quấy rầy Hươu Khách Ông. Dù sao thì Hươu Khách Ông uy danh lan xa, lỡ như chọc giận hắn thì chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? “Thùng, thùng, thùng”

Ngay khi Hươu Khách Ông tới không được bao lâu thì đột nhiên từng đợt trống trận vang lên.

– Khai chiến sao?

Nghe thấy tiếng trống, mọi người còn tưởng rằng có người muốn đánh Minh Lạc thành.

Thế nhưng khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì không phải có người đánh vào Minh Lạc thành, mà là trên trời có một chiếc đế thuyền chậm rãi lái tới.

Trên đế thuyền, tiếng trống trận “thùng, thùng, thùng” không dứt. Chỉ thấy đế thuyền bày biện một cái đế trống, một hán tử trung niên đang ra sức gõ đế trống.

Tiếng trống trận này vang vọng đất trời, hết sức bá khí.

Chiếc đế thuyền này hết sức xa hoa, mà có lẽ hai chữ “xa hoa” đã không đủ để hình dung nó nữa rồi, mà là xa xỉ.

Chiếc thuyền này được đóng bởi tiên mộc trân quý, trên thuyền treo đủ loại cổ vật như phương thạch, cổ ngõa, bách thú đồ… những món cổ vật này nếu không lan tỏa Chân Đế oai thì cũng cuồn cuộn khí tức bất hủ.

Những món cổ vật này đều là đồ vật của Chân Đế vô địch hoặc Chân Thần bất hủ vô song, thế nhưng lại chỉ được dùng làm vật bày biện mà thôi.

Trên đế thuyền có treo một tấm đế kỳ, thông thường, chỉ có người trở thành Chân Đế thì mới có thể treo đế kỳ.

– Là Mộc Kiếm Chân Đế sao?

Nhìn thấy chiếc đế thuyền này, có người vô thức kêu lên. Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên tấm đế kỳ treo trên chiếc đế thuyền này có một chữ “Lư”.

Theo mọi người biết, Đế Thống Giới có Đoạn Ngọc Chân Đế, có Mộc Kiếm Chân Đế, nhưng không có vị Chân Đế nào họ Lư cả.

– Đây là Chân Đế nào thế, vậy mà lại có lực lượng kinh khủng như vậy, sợ rằng còn hơn cả Đoạn Ngọc Chân Đế cùng Mộc Kiếm Chân Đế.

Nhìn thấy lực lượng gia trì trên đế thuyền, tất cả mọi người giật mình.

Lúc này, mọi người nhìn qua, chỉ thấy trên đế thuyền có một chiếc đế tọa, đế tọa được đặt trên cao, giống như bao trùm bên trên đám mây.

Lẽ thường, người dám dựng đế tọa chắc chắn phải là nhân vật không tầm thường, chắc chắn phải là một tôn Chân Đế.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên đế tọa là một người thanh niên. Người thanh niên này mặc áo gấm, thần thái ngạo mạn, dáng vẻ cao cao tại thượng, thậm chí hắn còn khinh thường nhìn thoáng qua chúng sinh, tròng mắt treo cao trên trời, giống như là hoàng đế trên chín tầng trời vậy.

Người thanh niên này vô cùng ngạo mạn, từ cử chỉ của hắn thì có thể thấy hắn hết sức huênh hoang, cũng rất bá đạo phách lối.

Sau lưng người thanh niên này có bốn, năm ông lão, nhìn kỹ thì đều là Chân Thần bất hủ, hơn nữa còn đều là tồn tại hết sức mạnh mẽ. Tuy nhiên những Chân Thần bất hủ này lại đứng sau lưng thanh niên, coi mình là người dưới.

Thông thường, người có thể phô trương như vậy, dám ngồi đế tọa, lại dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn là tồn tại hết sức nghịch thiên, hết sức phi phàm, không ai sánh bằng.

Dù sao, luận phô trương thì ngay cả tồn tại như Đoạn Ngọc Chân Đế, Mộc Kiếm Chân Đế cũng không dám dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu.

Dù sao, mỗi Chân Thần bất hủ đều có địa vị vô cùng quan trọng, tồn tại như bọn họ, đừng nói là người bình thường, mà ngay cả Chân Đế cũng không dám bắt bọn họ làm người hầu.

Nếu như thật sự có người dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn phải là thủy tổ.

Thế nhưng theo mọi người thấy thì người thanh niên này không phải Chân Đế vô địch, mặc dù trên người hắn tỏa ra khí thế rất mạnh, thế nhưng lại không mạnh bằng những Chân Thần bất hủ đằng sau hắn.

Nhìn thấy màn này, tất cả mọi người sững sờ, một người thanh niên không mạnh bằng Chân Thần bất hủ, thế mà lại dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu.

– Bộ Đế Thống Giới có Lư gia nghịch thiên vô địch à?

Nhất thời, tất cả mọi người nghi ngờ.

Mọi người vắt hết óc, thế nhưng càng nghĩ thì càng không nghĩ ra có Lư gia nào nghịch thiên vô địch cả.

– Người thanh niên đó là ai vậy?

Nhìn thấy người thanh niên này, tất cả mọi người sững sờ. Một người có thể dùng Chân Thần bất hủ làm người hầu thì chắc chắn phải có địa vị kinh thiên mới phải. Thế nhưng mọi người lại không nhận ra người thanh niên này, không ai biết lai lịch của người thanh niên này. “Đùng…”

Cuối cùng, đế thuyền dừng trên phế tích bên ngoài Minh Lạc thành.

– Tô Mặc Bạch, Cát Vũ Thành, đã tới rồi thì hãy tới đây uống một chén.

Khi đế thuyền bay vào phế tích thì người thanh niên này mở miệng nói chuyện, cử chỉ hết sức cuồng vọng.

Lãnh Điện Kiếm Thần Tô Mặc Bạch chính là đại đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế, trong thế hệ trẻ có danh vọng rất cao. Còn Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành thì không cần phải nói, hắn với Mộc Kiếm Chân Đế ngồi ngang hàng với nhau, từng kết bái huynh đệ với Mộc Kiếm Chân Đế, rất nhiều người ở Đế Thống Giới phải hành lễ vãn bối với hắn.

Thế nhưng bây giờ người thanh niên này lại gọi thẳng tên của Lãnh Điện Kiếm Thần cùng Văn Trúc Thiên Vương, giọng điệu rất coi thường, cứ như hắn có địa vị cao hơn Lãnh Điện Kiếm Thần cùng Văn Trúc Thiên Vương rất nhiều. – Lư huynh giá lâm, thất nghênh, thất nghênh.

Lúc này, bên trên Văn Trúc Kim Thạch Thụ vang lên tiếng nói uy vũ, chỉ thấy một đoàn hào quang bay xuống, chỉ thấy Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đáp lên đế thuyền, toàn thân hắn lan tỏa hào quang, bất hủ oai tràn ngập, như thể mọc ra hai cái cánh ánh sáng, khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn. – Mặc Bạch may mắn được gặp lại Lư huynh, ngày đó ở Mộc gia vội vàng từ biệt, thật là đáng tiếc.

Lãnh Điện Kiếm Thần Tô Mặc Bạch cũng bay lên đế thuyền, ôm quyền, cử chỉ đúng mực.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hít lạnh, nhất thời, tất cả mọi người nhìn nhau, mọi người giật mình, rốt cuộc người trẻ tuổi này có lai lịch như thế nào.

Văn Trúc Thiên Vương cùng Lãnh Điện Kiếm Thần bị gọi thẳng tên nhưng không hề tức giận, hơn nữa lại còn khách khí với người thanh niên này như thế nữa.

– Tốt, vậy thì hôm nay chúng ta hãy uống thật sảng khoái, ta đã chuẩn bị rượu ngon rồi.

Người thanh niên này mặt mày kiêu ngạo.audio coi am

Nói xong, người thanh niên này đảo mắt nhìn cánh rừng của Hươu Khách Ông cùng Tử Kim Hồ Lô của Tứ Đại Bảo Vương, ôm quyền nói:

– Hươu Khách Ông tiền bối, Tứ Đại Bảo Vương, đã lâu không gặp, Lư Vĩ Quân có lời chào hỏi.

Mặc dù người thanh niên này chào hỏi Hươu Khách Ông với Tứ Đại Bảo Vương, thế nhưng cử chỉ của hắn lại không hề kính trọng Hươu Khách Ông cùng Tứ Đại Bảo Vương.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 1 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 1 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 3 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^