Đế Bá Audio Podcast
Tập 692 [Chương 3456 đến Chương 3460]
❮ sautiếp ❯Chương 3456: Nội Tình Của Trường Sinh Cốc (Thượng)
Trường Sinh chân nhân nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ, sau một hồi, nàng nói rằng:
– Vậy ngươi truy tìm cái gì? Chỉ là trở thành thủy tổ thôi sao? Đó là thứ mà ngươi theo đuổi? Lời này, đừng nói là ngươi không tin, mà ngay cả ta cũng không tin.
– Vậy ngươi cho rằng ta truy tìm cái gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Trường Sinh chân nhân nhìn Lý Thất Dạ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, nói rằng:
– Ta cũng không biết, nhưng ít nhất ta biết rằng ngươi không phải muốn trở thành thủy tổ. Trong lòng ta, ngươi đã đứng ở độ cao này rồi. Thứ mà ngươi tìm kiếm, e rằng là thứ mà người khác suy nghĩ cả đời cũng không thể tưởng tượng nổi…
-… Cũng giống như Vạn Thống Giới, ngươi chỉ là đi ngang nơi này mà thôi, chứ không phải sinh ở nơi này, lớn ở nơi này. Vì vậy, đối với ngươi, bất kể là ai, bất kể là đạo thống nào thì cũng không thể làm cho ngươi cảm thấy vướng bận.
Nói tới đây, nàng buông tiếng thở dài.
Có lẽ người khác không biết, thế nhưng Trường Sinh chân nhân lại biết Lý Thất Dạ chỉ là khách qua đường của thế giới này mà thôi. Tất cả mọi thứ ở thế giới này, với hắn chẳng khác gì rơm rác cả. Vì vậy hắn sẽ không quan tâm, vì vậy hắn có thể tiêu diệt bất cứ đạo thống hay truyền thừa nào.
– Nữ nhân thông minh luôn luôn quyến rũ, luôn luôn khiến người ta yêu thích.
Lý Thất Dạ vén mái tóc mềm mại của nàng, cảm khái rằng:
– Thế gian này, nữ nhân thông minh như ngươi cũng không nhiều.
– Nhưng nữ nhân có thông minh mấy thì cũng không mê hoặc nổi nhà ngươi.
Trường Sinh chân nhân mỉm cười, nói rằng:
– Thế gian này không ai có thể mê hoặc ngươi, không ai có thể ràng buộc ngươi. Ngươi chính là ngươi, chỉ có ngươi mới có thể ràng buộc được ngươi.
– Nói như vậy, ta chẳng khác gì là tên thần kinh tự luyến cả.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
– Chẳng phải không phải vậy sao?
Trường Sinh chân nhân cười nhẹ với Lý Thất Dạ, nụ cười này chứa ba phần quyến rũ. Phải biết rằng nàng là một cô gái siêu thoát xuất trần, thế nên ba phần quyến rũ trong nụ cười của nàng rất kinh tâm động phách, rất say đắm lòng người, có thể mê đảo chúng sinh.
Nét đẹp này, chỉ có một mình Lý Thất Dạ được hưởng thụ.
– Có thể coi là ca ngợi không?
Lý Thất Dạ mỉm cười.
Trường Sinh chân nhân mỉm cười, giơ tay ra.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay như ngọc ngà của nàng, còn Trường Sinh chân nhân thì nắm chặt lấy bàn tay rộng lớn của hắn.
Hai người nắm tay nhau, cùng nhau đi tới nơi sâu nhất của Trường Sinh cốc.
Ở nơi sâu nhất Trường Sinh cốc tràn ngập sương mù. Nơi này sương mù bao phủ quanh năm không tan biến. Sương mù trong thiên địa rất nồng nặc, không có cách nào khiến chúng tan biến được hết.
Trên thực tế, khi ngươi quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện nơi này không tràn ngập sương mù, mà là tràn ngập thiên địa nguyên khí, cũng chính là thiên địa tinh hoa.
Nơi này hội tụ tất cả nguyên khí thuần túy nhất, tinh hoa nhất cả cả đạo thống. Thiên địa nguyên khí ở nơi này có thể khiến người khác chỉ cần hít một hơi là cảm thấy cả người thoải mái, cảm giác giống như muốn vũ hóa đăng tiên.
Quan trọng hơn là bên trong thiên địa nguyên khí có một mùi thuốc, mùi thuốc này thẩm thấu vào bên trong thiên địa nguyên khí, trở thành một phần của thiên địa nguyên khí.
Vì vậy, chỉ cần hít một hơi không khí ở nơi này, ngươi không chỉ cảm thấy cả người thoải mái, mà còn có thể giúp ngươi gột rửa thân thể, giúp ngươi mở ra kinh mạch toàn thân.
Mùi thuốc trong không khí tới từ những cây thần dược sinh trưởng trong thâm cốc. Đây không phải là một từ để hình dung, mà chúng nó thật sự là thần dược.
Bên trong thâm cốc, thần dược sinh trưởng ở nơi này, tuổi thọ của mỗi cây thần dược đều có thể hù chết con người ta.
Trong khe đá ở thâm cốc có cỏ tím sinh trưởng, cỏ tím như khói, phiêu diêu trong gió. Khi gió thổi lướt qua thì có tiếng leng keng như kim loại vang lên.
Ở cạnh con suối có hàn trúc mọc lên. Hàn trúc mọc dọc theo bờ suối, hàn trúc như ngọc. Khi giọt sương từ hàn trúc nhỏ xuống, nhỏ vào trong suối thì hóa thành mỹ ngọc, những viên mỹ ngọc này chảy theo dòng suối.
Ở bên dưới dốc đá có linh chi đá sinh trưởng. Bên cạnh linh chi đá có kim loan bầu bạn. Trên linh chi đá nổi lên phù văn, kim loan phun nuốt thần tức, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, phù văn bên trên linh chi đá giống như biến thành một bức tiên đồ.
……………Nguồn truyện audio Podcast
Tử Kim Thần Thảo, Hàn Tiên Ngọc Trúc, Thiên Đạo Phượng Chi… Những cây thần dược mọc bên trong thâm cốc này đều là thần dược hiếm thấy trên thế gian, tùy tiện hái một cây tuồn ra bên ngoài, đừng nói là Vạn Thống Giới, mà ngay cả ở Đế Thống Giới cũng có giá trị không thể đo đếm.
Thần dược sinh trưởng ở nơi này không giống như linh dược đan thảo ở ngoài Trường Sinh cốc. Những linh dược đan thảo đó đều có thể trồng thành ruộng.
Những thần dược sinh trưởng ở nơi này đều là có một không hai. Ngoại trừ một số cây được cấy ghép thì có rất nhiều cây là mọc hoang ở nơi này. Giật mình hơn là, những cây thần dược ở nơi này, đụng một chút là mấy trăm vạn tuổi thuốc, thậm chí còn có mấy ngàn vạn cho tới hơn mấy tỷ tuổi thuốc. Có thể nói, những cây thần dược này đều là vô giá.
Rất hiển nhiên, đây chính là nội tình lớn nhất của Trường Sinh cốc. Trường Sinh cốc nhờ đan đạo nổi tiếng hậu thế, có danh hiệu trường sinh, nếu như không có thần dược tuyệt thế vô song thì Trường Sinh cốc lấy gì để luyện chế Trường Sinh Đan cho Chân Đế, thậm chí là cho thủy tổ? Lấy gì để tục thọ cho những tồn tại vô địch?
Hơn nữa nội tình này không phải là một, hai ngày có thể làm ra, mà là trải qua đời đời kiếp kiếp tích lũy, đời đời kiếp kiếp kinh doanh cùng với quy hoạch lâu dài nên mới có nội tình kinh người như ngày hôm nay.
Nhìn thần dược trong Trường Sinh cốc, Lý Thất Dạ cười nhạt, thoải mái như đang ngắm hoa, đi chậm trong thâm cốc.
Lúc này Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân nắm tay nhau đi trên con đường mòn trong thâm cốc, nước suối chảy róc rách, hoa tơ bông lạc, không khí rất trong lành, rất bình yên, rất xinh đẹp.
Lý Thất Dạ đi chậm thưởng thức, nhìn những cây thần dược như đang nhìn ngắm những đóa hoa xinh đẹp.
Lý Thất Dạ thoải mái như đang ngắm hoa làm cho Trường Sinh chân nhân cảm khái.
Người đi tới nơi này của Trường Sinh cốc, một khi nhìn thấy thần dược trong Trường Sinh cốc thì ngay cả Chân Đế cũng sẽ rung động. Bởi vì thần dược trong cốc này không phải là đạo thống nào cũng có, những thứ này ngay cả Chân Đế cũng muốn có.
Chương 3457: Nội Tình Của Trường Sinh Cốc (Hạ)
Thế nhưng Lý Thất Dạ lại bình tĩnh thoải mái, cho dù có là thần dược quý giá cách mấy thì hắn cũng không hề giật mình. Tiên thảo tuyệt thế vô song cách mấy đi nữa thì trong mắt hắn cũng chỉ là một ngọn cỏ xinh đẹp mà thôi, căn bản không thể nào làm hắn giật mình.
Qua đây có thể tưởng tượng nội tình của Lý Thất Dạ đáng sợ như thế nào. Nội tình của hắn, Chân Đế không thể so sánh được.
Cuối cùng, Trường Sinh chân nhân cùng Lý Thất Dạ đi tới nơi sâu nhất Trường Sinh cốc. Nơi này là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất Trường Sinh cốc, khiến người khác không thể vượt qua lôi trì nửa bước.
Nơi này, đừng nói là người ngoài, mà ngay cả lão tổ có địa vị cao thượng cũng không thể đi vào. Toàn bộ Trường Sinh cốc, người có thể đi vào nơi này ít ỏi không nhiều, năm đầu ngón tay có thể đếm được.
Có thể nói, một nửa người ngoài như Lý Thất Dạ có thể đi vào nơi này là chuyện ngoại lệ.
Nơi này tự nhiên hình thành, bất kể là suối hay là bầu trời hay là ngôi sao trên trời đều được hình thành một cách tự nhiên, như được thiên địa sinh ra, không có dấu vết nhân công.
– Đồn rằng thủy tổ của chúng ta không chạm vào một ngọn cây cọng cỏ nào ở nơi này, chỉ khảm nạm nó ở nơi này chứ không đánh bóng nó, cũng không phát triển nó.
Sau khi đi tới nơi này, Trường Sinh chân nhân nói.
– Nơi này đã là một bảo địa rất lợi hại, tự nhiên sinh thành, cần gì phải đánh bóng chứ. Cho dù thủy tổ ra tay đánh bóng nó thì cũng chỉ là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
Lúc này, Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân đứng trước một gốc cây già. Nói chính xác hơn là một gốc cây già rất nhỏ. Cây già này chỉ cao ba tấc, rất thấp. Thế nhưng chạc cây của nó rất già, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi nữa, khiến cho người ta không thể nhìn ra tuổi tác của nó.
Quan sát kỹ thêm một chút, ngươi sẽ phát hiện cây già này không hoàn chỉnh, giống như bị chặt khỏi một gốc cây nào đó, sau đó tự mình mọc rễ, bắt đầu sinh trưởng.
Lá cây của gốc cây già này không nhiều. Thế nhưng lá cây của nó rất xám bạc, giống như mỗi chiếc lá đều có mấy trăm vạn năm, thậm chí là mấy ngàn vạn năm tuổi. Dù trải qua thời gian dài như vậy, thế nhưng lá của nó lại không hề có vẻ khô vàng.
Cây già nhỏ bé như thế này, mới nhìn thì không ai có thể nhìn thấy thứ gì đặc biệt, thậm chí có thể nói rằng gốc cây già này hết sức bình thường.
Thế nhưng khi ngươi nhìn kỹ, hoặc ngươi có ánh mắt nhạy bén, thì ngươi sẽ phát hiện cây già nhỏ bé này nắm giữ sinh cơ vô tận. Bên trong thân thể già nua của nó giống như có cả một thế giới sinh cơ, sinh cơ mênh mồng cuồn cuộn, vô cùng vô tận.
– Đây chính là Trường Sinh Thảo mà ngươi muốn.
Lúc này, Trường Sinh chân nhân nhìn cây già, nói rằng:
– Hoặc như chúng ta gọi nó là Trường Sinh Thụ. Nó không có tên cụ thể, nó là căn cơ của Trường Sinh cốc. Từ khi thủy tổ thành lập Trường Sinh cốc đến nay, nó vẫn luôn ở nơi này.
– Ta biết, đây chính là thứ ta muốn tìm.
Lý Thất Dạ nhìn cây già, cười nhạt.
Trường Sinh Thảo này đương nhiên không phải là Trường Sinh Thảo trong Cửu Đại Thiên Bảo, nó không hề liên quan gì tới Trường Sinh Thảo trong Cửu Đại Thiên Bảo cả.
– Nếu như ngươi có thể mang nó đi thì nó chính là của ngươi.
Trường Sinh chân nhân nói:
– Cũng không phải chúng ta muốn làm khó ngươi, chỉ là xưa nay chưa có ai có thể mang nó đi cả. Đồn rằng, năm đó thủy tổ của chúng ta gặp nó thì nó đã sinh trưởng ở vùng thế giới này, thủy tổ của chúng ta cũng không có cách mang nó đi, chỉ có thể khảm nạm vùng thế giới này ở nơi đây mà thôi.
– Ta có thể hiểu.
Lý Thất Dạ nhìn cây già, cười nói:
– Nếu như nó không muốn, cho dù có là thủy tổ thì cũng không thể mang nó đi được. Năng lượng đằng sau nó nằm ngoài sức tưởng tượng của các ngươi, ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
– Thế nhưng, chỉ cần ta muốn thì không có thứ gì mà không mang đi được.
Lý Thất Dạ cười nhạt, bàn tay chạm vào cây già.
Khi bàn tay của Lý Thất Dạ chạm vào cây già thì nghe thấy tiếng “sa, sa, sa”, chỉ thấy cây già đong đưa, giống như bị gió thổi lay động chập chùng.
Thấy vậy, Trường Sinh chân nhân giật mình, hai mắt trợn trừng. Bởi vì xưa nay chưa từng có ai có thể khiến Trường Sinh Thụ hưng phấn như vậy. Đừng nói là Chân Đế, ngay cả thủy tổ tới nơi này thì Trường Sinh Thụ cũng không hề phản ứng. Thế nhưng Lý Thất Dạ chỉ chạm nhẹ một cái mà đã khiến Trường Sinh Thụ hưng phấn tới như thế, đúng là quá khó tin.
Thế nhưng, nghĩ cẩn thận thì có chuyện gì mà chưa từng xảy ra với Lý Thất Dạ chứ? Chuyện khó tin mấy xảy ra với Lý Thất Dạ thì cũng rất là bình thường.
– Tới lúc hoàn chỉnh rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười. Lúc này hắn lấy ra một gốc cây già, cây già này lớn hơn Trường Sinh Thụ vô số lần.
Cây già mà Lý Thất Dạ lấy ra chính là Trường Sinh Thụ lấy được ở Cuồng Đình đạo thống. Khi Lý Thất Dạ lấy ra Trường Sinh Thụ thì cây Trường Sinh Thụ này phát sáng, nó cũng rất hưng phấn, đung đưa như gió thổi.
Lúc này, Lý Thất Dạ đặt cây già xuống đất.
Chỉ thấy hai cây Trường Sinh Thụ bắt đầu va vào nhau, bắt đầu hợp thể, nối liền với nhau.
Lúc này, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện cả hai cây Trường Sinh Thụ đều tàn khuyết. Thế nhưng Trường Sinh Thụ của Lý Thất Dạ là cây chính, còn Trường Sinh Thụ của Trường Sinh cốc chỉ là bộ phận bị khiếm khuyết.
“Sa, sa, sa”
Hai cây Trường Sinh Thụ dung hợp với nhau. Lúc này, ngươi mới phát hiện bộ phận khiếm khuyết của chúng lại vừa khớp với nhau.
– Thì ra nó chỉ là một phần khiếm khuyết mà thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trường Sinh chân nhân rung động, ngơ ngác quan sát.
Trước đây rất lâu, thủy tổ Trường Sinh cốc đã từng suy đoán rằng Trường Sinh Thụ mà Trường Sinh cốc có được chỉ là một phần khiếm khuyết của một cây đại thụ nào đó mà thôi.
Thế nhưng thủy tổ Trường Sinh cốc không có cơ hội nhìn thấy cây chính, vì vậy chỉ dừng ở giai đoạn suy đoán, không thể nào chứng thực.
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, Trường Sinh chân nhân biết suy đoán của thủy tổ là chính xác. Tiếc là thủy tổ lại không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Cuối cùng, sau khi hai cây Trường Sinh Thụ dung hợp với nhau thì một cây Trường Sinh Thụ hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân.
Chỉ nghe “vù” một cái, Trường Sinh Thụ không chỉ tỏa ra tiên quang, mà còn buông xuống tiên đạo pháp tắc. Tiên đạo pháp tắc mảnh như sợi tơ, thế nhưng mỗi luồng tiên đạo pháp tắc đều lấp lánh đủ mọi màu sắc. Nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy tiên đạo pháp tắc giống như do những thế giới nhỏ bé nối liền với nhau mà ra.
Chương 3458: Tam Tiên Thụ
Khi Trường Sinh Thụ buông xuống tiên đạo pháp tắc thì chỉ nghe “vù” một cái, một đồ đằng xuất hiện. Nơi đó là một thế giới vô tận, nơi đó vạn vật sinh sôi, thiên địa vô ngần, tràn ngập sinh cơ, thời gian ngàn tỉ năm chỉ là thời gian một thoáng ở trong thế giới này.
Tuy rằng Trường Sinh Thụ không tỏa ra khí thế kinh thiên, thế nhưng cảnh tượng này đã đủ rung động lòng người. Thế gian này, dường như đã không còn thần thụ nào có thể so sánh với nó cả.
– Đây chính là Trường Sinh Thụ thật sự hay sao?
Nhìn Trường Sinh Thụ, Trường Sinh chân nhân rung động, mất một lúc lâu nàng mới hoàn hồn lại, thì thào nói rằng.
– Nó không gọi là Trường Sinh Thụ, tên thật của nó là Tam Tiên Thụ.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Trước đó Lý Thất Dạ cũng từng gọi nó là Trường Sinh Thú. Thế nhưng sau khi hắn thông qua tất cả đại điện của Mê Tiên Điện thì đã biết được ảo diệu của nó, cũng nắm rõ được lai lịch của Tam Tiên Thụ.
Nó không còn được gọi là Trường Sinh Thụ nữa, tên thật của nó là Tam Tiên Thụ.
– Tam Tiên Thụ…
Trường Sinh chân nhân lẩm bẩm cái tên này. Sau đó nàng nhìn đồ đằng trên Tam Tiên Thụ, nơi đó giống như là một đại thế giới. Nàng giật mình nói:
– Lẽ nào đây chính là Tam Tiên Giới sao?
– Không sai, nó chính là Tam Tiên Giới.
Lý Thất Dạ nhìn thế giới xuất hiện bên trên đồ đằng trên Tam Tiên Thụ, ánh mắt thâm thúy, nói rằng:
– Con ếch ngồi dưới đáy giếng có thể thông qua nó quan sát toàn bộ Tam Tiên Giới!
– Nó có quan hệ với Tam Tiên Giới à?
Nhìn thế giới xuất hiện trong đồ đằng trên Tam Tiên Thụ, Trường Sinh chân nhân thì thào.
– Đâu chỉ có quan hệ với Tam Tiên Giới.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Cây Tam Tiên Thụ này không chỉ có liên quan tới trường sinh, mà có thể nói nó là một phần của trường sinh. Quan trọng hơn đó là nó vốn chính là Tam Tiên Giới, ngươi cũng có thể gọi nó là một phần nhỏ bản nguyên của Tam Tiên Giới. Vì vậy nó độc nhất vô nhị, toàn bộ Tam Tiên Giới chỉ có một cây này, tuyên cổ bất diệt.
– Tam Tiên Thụ.
Trường Sinh chân nhân thì thào.
Mặc dù Tam Tiên Thụ đã ở Trường Sinh cốc vô số năm tháng, từ khi Trường Sinh cốc bắt đầu thành lập cho tới hiện tại. Thế nhưng Trường Sinh cốc chưa bao giờ hiểu hết ảo diệu của nó, ngay cả thủy tổ cũng không thể hiểu hết.
Ở một mức độ nào đó, tác dụng lớn nhất của Tam Tiên Thụ chính là hái vài lá cây của nó để luyện đan. Đương nhiên, cho dù chỉ là mấy lá cây thôi thì dược lực cũng lớn tới mức không thể đánh giá.
Lý Thất Dạ giơ tay, chỉ nghe “vù” một cái, Tam Tiên Thụ rời khỏi bùn đất, bay vào lòng bàn tay của Lý Thất Dạ.
Nhìn Lý Thất Dạ nâng Tam Tiên Thụ, ngay cả người không biết hàng cũng nhận ra đây là một cây thần thụ kinh thiên động địa.
– Ngươi định trồng nó ở nơi nào?
Nhìn Tam Tiên Thụ, Trường Sinh chân nhân thì thào.
– Nhìn khắp Tam Tiên Giới, muốn tìm chỗ trồng nó, rất khó.
Lý Thất Dạ nhìn xa, ánh mắt thâm thúy như đang nhìn xuyên thời gian, tinh thần của hắn như bay đến không gian xa xôi.
Lâu sau, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi đi ra ngoài.
Trường Sinh chân nhân đi theo cạnh hắn, hai người bọn họ đi không nhanh, đi chậm trong thâm cốc, hưởng thụ thời gian vô cùng quý hiếm.
Hai người bọn họ đi chậm, không biết đã qua bao lâu, Trường Sinh chân nhân nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
– Ta biết có người có cách đi lên Đế Thống Giới.
Đối với cường giả ở Vạn Thống Giới, đi lên Đế Thống Giới là chuyện rất khó khăn, cần phải là bất hủ, hoặc là Chân Đế.
Chỉ có người có thực lực như vậy thì mới có thể đi lên Đế Thống Giới. Đương nhiên, nếu như ở Đế Thống Giới có người tiếp ứng thì sẽ dễ dàng hơn.
Cũng giống như Mộc Thiếu Thần, hắn có Mộc gia ở Đế Thống Giới tiếp ứng, vì vậy Mộc Thiếu Thần quay về Đế Thống Giới không khó khăn mấy.
Ngoại trừ hai phương pháp này ra thì còn có một phương pháp, đó là một vài đạo thống mạnh mẽ, thủy tổ của bọn họ dùng sức mạnh vô địch qua lại Tam Tiên Giới, vì vậy đã để lại một vài phương pháp.
Cũng chính vì vậy có một số đạo thống vẫn còn giữ lại một vài phương pháp, giúp những đạo thống này có thể đưa người chưa trở thành bất hủ hoặc Chân Đế lên Đế Thống Giới. Đương nhiên tiêu hao rất đáng sợ, nếu không cần thiết thì sẽ không đưa người lên Đế Thống Giới.
Đương nhiên, lấy thực lực của Lý Thất Dạ, hắn miễn cưỡng leo lên Đế Thống Giới cũng không thành vấn đề, chỉ là lãng phí một chút thời gian mà thôi.
Nếu như có cách giúp Lý Thất Dạ đi lên Đế Thống Giới thì tốc độ sẽ nhanh hơn, có thể bỏ qua bước chuẩn bị.
– Vậy thì đi xem thử xem.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không quá quan tâm. Hắn có thể cưỡng chế đi lên Đế Thống Giới, cũng có thể đi cửa sau lên Đế Thống Giới, chuyện này không ảnh hưởng tới hắn quá nhiều.
– Vậy ta đi chào hỏi trước một tiếng.
Trường Sinh chân nhân cười duyên.
Lúc này, Trường Sinh chân nhân có hơi do dự, nàng nắm chặt lấy bàn tay của Lý Thất Dạ, cuối cùng mới từ từ buông ra, quá trình này diễn ra rất chậm, khoảng thời gian này như một thế kỷ đã trôi qua.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cũng rời khỏi Trường Sinh cốc, đám người Phạm Diệu Chân rất không nỡ. Khi sắp chia tay, ba cô nương mắt đỏ hoe, Lý Thất Dạ nói lời tạm biệt với từng người một.
Khi nói lời tạm biệt, Phạm Diệu Chân ngày thường ranh ma xảo quyệt là người thất thố nhất. Nàng ôm chặt Lý Thất Dạ không buông tay.
– Ta sẽ nhớ ngươi.
Phạm Diệu Chân ôm chặt Lý Thất Dạ, hai mắt bất giác ướt đẫm, giọng nói có chút nức nở.
– Nha đầu khờ.
Lý Thất Dạ ôm nàng thật sâu, nói khẽ:
– Tương lai sẽ gặp lại, thiên địa bất diệt, rồi sẽ có cơ hội.
Không nỡ cách mấy thì cuối cùng cũng chia xa. Cuối cùng ý Thất Dạ vẫy tay chào tạm biệt ba tỷ muội Phạm Diệu Chân, khởi hành rời đi.
Ba tỷ muội Phạm Diệu Chân nhìn theo Lý Thất Dạ rời đi, cuối cùng nhìn Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân biến mất, các nàng mới lưu luyến thu mắt lại.
Người có cách mà Trường Sinh chân nhân nói chính là Dương Minh giáo, đạo thống mạnh nhất Vạn Thống Giới, là lãnh tụ của Vạn Thống Giới.
Mặc dù Trường Sinh chân nhân cùng Dương Minh tán nhân hay so tài với nhau, thế nhưng trên thực tế, Dương Minh giáo cùng Trường Sinh cốc có giao tình hết sức tốt, chỉ có điều người ngoài không biết mà thôi.
Khi Lý Thất Dạ đến Dương Minh giáo, hành tung của hắn rất bí mật, không cho người ngoài biết. Dù vậy, Dương Minh tán nhân vẫn tự mình đi đón.
Mặc dù trước đó Lý Thất Dạ cùng Dương Minh tán nhân có nhiều chuyện không được vui cho lắm. Thế nhưng khi Lý Thất Dạ đến, Dương Minh tán nhân vẫn cho Lý Thất Dạ mặt mũi, tự mình đi đón, tiếp đãi chu đáo.
Chương 3459: Viễn Hoang Thánh Nhân (Thượng)
Có thể nói, Dương Minh tán nhân không hề xử bạc Lý Thất Dạ. Đương nhiên, với thân phận địa vị hôm nay của Lý Thất Dạ, hưởng thụ đãi ngộ này là lẽ tất nhiên.
– Tán nhân, hôm nay chúng ta tới nhà bái phỏng là muốn cầu hôn Dương Minh giáo.
Sau khi nhìn thấy Dương Minh tán nhân, Trường Sinh chân nhân nói thản nhiên:
– Tên đồ đệ này của ta có hứng thú với tán nhân. Chỉ biết nói rằng tán nhân xinh đẹp vô biên, quá hấp dẫn người khác, cho nên Trường Sinh cốc muốn liên hôn với Dương Minh giáo, đồ đệ của ta muốn cưới ngươi về nhà.
Có thể nói, ở điểm này Trường Sinh chân nhân rất giống Phạm Diệu Chân. Hai thầy trò nàng đều có tính cách như ma nữ, khó trách Trường Sinh chân nhân lại chọn Phạm Diệu Chân làm đại đệ tử, kế thừa y bát của nàng.
– Ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ hả?
Dương Minh tán nhân chỉ lạnh lùng lườm Trường Sinh chân nhân.
Trên thực tế, bất kể Dương Minh tán nhân hay là Trường Sinh chân nhân, hai người các nàng đều là mỹ nữ tuyệt thế vô song, khuôn mặt của các nàng khiến cho vô số cô gái lu mờ. Thế nhưng lấy địa vị hôm nay của các nàng, điều khiến mọi người quan tâm đã không còn là khuôn mặt xinh đẹp của các nàng nữa.
– Sao hả? Không được sao?
Trường Sinh chân nhân cười trêu tức:
– Lẽ nào đồ đệ của ta không xứng với ngươi? Đồ đệ của ta hiện nay chính là đệ nhất cường giả Vạn Thống Giới, dư sức cưới ngươi. Ngươi làm về làm dâu cho Trường Sinh cốc cũng không oan ức ngươi. Đương nhiên, ta sẽ chiếm chút tiện nghi của ngươi, ngươi phải gọi ta một tiếng sư phụ. Không, phải là ngươi chiếm tiện nghi của ta, ta bị ngươi gọi già mất, ta trẻ tuổi xinh đẹp hơn ngươi mà.
Tính tình của Trường Sinh chân nhân chính là như vậy, đây cũng là một trong những nét quyến rũ của nàng.
Trường Sinh chân nhân nói vậy, Dương Minh tán nhân chỉ lườm nàng. Dương Minh tán nhân vẫn cao thượng xuất trần, nét đẹp của nàng làm cho tâm thần người ta chập chờn, thế nhưng cũng làm người ta không dám mạo phạm, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo.
Lý Thất Dạ không bị ảnh hưởng, chỉ nhìn kỹ Dương Minh tán nhân, cẩn thận thưởng thức, ánh mắt rất tự tại, rất thoải mái. Ánh mắt càn quấy của Lý Thất Dạ giống như muốn nhìn thấu Dương Minh tán nhân từ trong ra ngoài.
– Ngươi xem xem, đồ đệ của ta thích ngươi biết mấy. Từ khi nhìn thấy ngươi thì ánh mắt của hắn không hề di chuyển, bị ngươi mê hoặc thần hồn chập chờn, làm cho người làm sư phụ như ta cũng phải phát ghen.
Khi Lý Thất Dạ cẩn thận thưởng thức Dương Minh tán nhân thì Trường Sinh chân nhân cười khẽ, nháy mắt.
Dương Minh tán nhân bị ánh mắt càn quấy, xâm lược của Lý Thất Dạ làm phát giận, trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ. Dương Minh tán nhân cao thượng xuất trần như người cõi tiên không ăn khói lửa nhân gian, thế nhưng khi nàng giận dữ trừng mắt thì có mấy phần phong thái nữ nhi, khiến người ta thần hồn điên đảo.
Lý Thất Dạ chỉ cười tùy ý, nói rằng:
– Ta trước giờ chưa bao giờ cự tuyệt mỹ nữ cả. Như ngươi, nếu như chịu làm một nha đầu cạnh ta, thì ta có thể cân nhắc.
Lý Thất Dạ nói vậy làm cho Dương Minh tán nhân tức giận, lườm Lý Thất Dạ một cái, trong đôi mắt xinh đẹp có ba phần giận dữ. Vẻ sân si này càng làm cho nàng xinh đẹp tuyệt luân.
Cũng khó trách Dương Minh tán nhân tức giận. Dương Minh giáo chính là đệ nhất đạo thống ở Vạn Thống Giới. Dương Minh tán nhân là người cầm quyền Dương Minh giáo, quyền cao chức trọng, địa vị vô cùng cao quý. Bây giờ Lý Thất Dạ lại muốn nàng làm nha đầu, Dương Minh tán nhân không tức giận làm sao cho được?
– Đừng cáu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhân lúc ngươi còn trẻ thì hãy đi theo ta. Đi theo ta, tương lai ngươi sẽ có cơ hội nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp ở Tiên Thống Giới.
– Ý tưởng này không sai.
Trường Sinh chân nhân cười khẽ, giật dây Dương Minh tán nhân, cười khẽ nói rằng:
– Có ngươi hầu hạ đồ đệ của ta, sư phụ ta đây cũng cảm thấy yên tâm.
Dương Minh tán nhân lườm Trường Sinh chân nhân, lạnh nhạt nói rằng:
– Chú ý thân phận của mình.
Cái lườm mắt của nàng có ba phần quyến rũ, nàng vừa lườm tới, xương cốt người ta bủn rủn cả ra.
– Mỹ nhân, ngươi xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, khiến vô số người thần hồn điên đảo như vậy, mà lại ở nơi này trông coi đèn dầu, thật là đáng tiếc, là phung phí của trời, chi bằng hãy đi theo đồ đệ của ta đi.
Trường Sinh chân nhân ôm vai Dương Minh tán nhân, tận tình khuyên nhủ.
Dương Minh tán nhân tức giận trừng nàng, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt luân, khiến người ta thần hồn điên đảo. Nam nhân vừa nhìn thấy thì xương cốt bủn nhũn.
– Chỉ đùa một chút mà thôi.
Lý Thất Dạ rất tùy ý, nói rằng:
– Có điều, nếu như có cơ hội thì ngươi nên đi Tiên Thống Giới. Thủy tổ của các ngươi xuất thân từ Quang Minh Thánh Viện, có được chân truyền của Quang Minh Thánh Viên, bỏ cũ đổi mới, sáng tạo ra Dương Minh giáo. Nếu như thật sự có ngày đó thì ngươi nên ghé qua Quang Minh Thánh Viện, có lẽ sẽ có không ít lợi ích.
– Ngươi biết không ít nhỉ.
Dương Minh tán nhân nghe vậy, không khỏi nghiêm túc nhìn Lý Thất Dạ.
Thủy tổ Dương Minh giáo Vương Dương Minh rất là lợi hại, có rất nhiều chiến tích, từng để lại uy danh hiển hách.
Đồn rằng Vương Dương Minh tốt nghiệp từ Quang Minh Thánh Viện, có được chân truyền của Quang Minh Thánh Viện. Sau đó hắn thoát khỏi đại đạo của Quang Minh Thánh Viện, khai sáng đạo nguyên, trở thành thủy tổ, dùng [Minh Tâm Kinh] rèn đúc đạo thổ, sáng tạo ra Dương Minh giáo.
– Chuyện thiên hạ, có chuyện gì mà ta không biết chứ.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Tỷ như Quang Minh Thánh Viện rất đáng để ghé qua. Huống chi, thủy tổ của Quang Minh Thánh Viện là một người rất thú vị.
Nói tới đây, hắn cười đậm.
– Viễn Hoang Thánh Nhân…
Ngay cả Trường Sinh chân nhân cũng nảy lòng kính trọng
– Quang Minh Thánh Viện.
Dương Minh tán nhân cũng lẩm bẩm.
Dương Minh tán nhân thật sự từng nghe qua Quang Minh Thánh Viện. Đây là một trong những đạo thống có uy danh lớn nhất Tiên Thống Giới, từng xuất hiện vô số thiên tài, có rất nhiều Chân Đế, thủy tổ xuất thân từ Quang Minh Thánh Viện.
Khiến người ta say sưa nhất chính là thủy tổ của Quang Minh Thánh Viện… Viễn Hoang Thánh Nhân. Đồn rằng ánh sáng của hắn chiếu khắp mọi nơi, phổ độ vạn giới, khiến cho hắc ám không chỗ ẩn náu.
– Đúng, là Viễn Hoang Thánh Nhân.
Lý Thất Dạ cười đậm. Đây là một người rất thú vị, đằng sau người này có một vài chuyện rất thú vị.
– Viễn Hoang Thánh Nhân, quang minh phổ chiếu, soi sáng vạn thế, phổ độ bát phương.
Ngay cả Dương Minh tán nhân cũng nói một cách kính trọng.
Chương 3460: Viễn Hoang Thánh Nhân (Hạ)
Thủy tổ Dương Minh giáo Vương Dương Minh xuất thân từ Quang Minh Thánh Viện, có thể nói là được truyền thừa y bát của Viễn Hoang Thánh Nhân. Viễn Hoang Thánh Nhân có thể coi là thủy tổ của thủy tổ bọn họ, xứng đáng để Dương Minh tán nhân sùng kính.
– Quang Minh phổ chiếu, soi sáng vạn vực, phổ độ bát phương.
Nghe Dương Minh tán nhân nói vậy, Lý Thất Dạ cười đậm.
– Có gì không đúng hả? Viễn Hoang Thánh Nhân chính là thủy tổ được vạn thế tán thành, ánh sáng của hắn từng soi sáng Tam Tiên Giới một quãng thời gian rất dài.
Dương Minh tán nhân rất bất mãn thái độ của Lý Thất Dạ, không khỏi trừng Lý Thất Dạ.
– Quang minh cũng được, hắc ám cũng được, chỉ là đối lập mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Lòng có quang minh thì có thể phổ chiếu vạn thế, lòng có hắc ám thì có thể tàn sát một kỷ nguyên. Không có quang minh thì làm sao có hắc ám. Không có hắc ám thì làm sao có quang minh. Có ai biết rằng, như thế nào mới là quang minh, như thế nào mới là hắc ám. Có lẽ, ngươi không biết, quang minh chính là thuốc bổ của một quả tim hắc ám.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cười đậm. Viễn Hoang Thánh Nhân là một cái tên rất đáng để nhắc tới, là một cái tên rất thú vị. Đương nhiên đây chỉ là tên gọi mà thôi, còn người đứng đằng sau là ai thì càng thú vị hơn.
– Toàn nói hưu nói vượn.
Dương Minh tán nhận tức giận trừng Lý Thất Dạ. Cũng không trách nàng được, dù sao đối với Dương Minh giáo thì Viễn Hoang Thánh Nhân chính là thủy tổ của thủy tổ bọn họ, bọn họ vẫn luôn kính nể Viễn Hoang Thánh Nhân.
– Ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không tranh luận. Dù sao bí ẩn trong dòng chảy thời gian, đẳng cấp như Dương Minh tán nhân không có khả năng tiếp xúc.
– Ta có hứng thú nghe lắm.
Trường Sinh chân nhân cười khẽ, nói rằng:
– Có lẽ Viễn Hoang Thánh Nhân có một số lời đồn không muốn người khác biết. Dù sao, có một vài truyền thuyết cách chúng ta quá xa, nên đã không còn chân thật nữa.
Nói tới đây, nàng nháy mắt.
– Nhiều chuyện.
Dương Minh tán nhân lườm Trường Sinh chân nhân, bất mãn Trường Sinh chân nhân.
Trường Sinh chân nhân không quan tâm, ôm vai Dương Minh tán nhân, cười khẽ:
– Nếu như muội muội thật sự muốn biết thì có thể đi theo đồ đệ của ta, làm ấm giường cho đồ đệ của ta, thổi chút gió bên gối, nói không chừng sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Nói tới đây, nàng ám muội trừng mắt.
Dương Minh tán nhân tức giận trừng Trường Sinh chân nhân, bất giác lại lộ ra phong thái nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta muốn ôm vào lòng ngắt nhéo một phen.
Sau khi Dương Minh tán nhân thu mắt lại thì nhìn Lý Thất Dạ, nói chậm:
– Ngươi đi Đế Thống Giới, là coi nó là bàn đạp, hay là có mục đích nào khác?
Dương Minh tán nhân không hề nghi ngờ thực lực của Lý Thất Dạ. Nàng tin rằng không lâu nữa Lý Thất Dạ sẽ đăng lâm Tiên Thống Giới.
Trên thực tế Dương Minh tán nhân rất chắc chắn chuyện Lý Thất Dạ đăng lâm Tiên Thống Giới. Bởi vì từ xưa tới nay, nhân vật kinh diễm đều sẽ lên Tiên Thống Giới.
Đương nhiên, cho dù nhân vật vô địch cách mấy, muốn một bước đi từ Vạn Thống Giới lên Tiên Thống Giới, là chuyện rất khó khăn. Đừng nói Chân Đế, mà ngay cả thủy tổ cũng rất khó làm được. Vì vậy, rất nhiều lúc, Chân Đế sẽ đi lên Đế Thống Giới trước, coi Đế Thống Giới làm bàn đạp, khi đủ mạnh rồi thì sẽ đi lên Tiên Thống Giới.
Theo Dương Minh tán nhân thấy, Lý Thất Dạ kinh diễm không thua gì người xưa, ngày khác chắc chắn có tư cách đi lên Tiên Thống Giới. Cũng chính vì vậy Dương Minh tán nhân mới hỏi như thế.
– Sao hả, ngươi muốn đi theo ta à?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
– Đương nhiên, lời nói vừa rồi của ta vẫn còn hiệu lực, nếu như ngươi muốn đi theo ta, ta có thể nhận lấy ngươi.
– Bớt nằm mơ.
Dương Minh tán nhân tức giận nghiến răng. Hai thầy trò bọn họ đúng là có ý muốn đối nghịch với nàng mà.
– Ngươi chỉ qua đường thôi sao?
Ngay cả Trường Sinh chân nhân cũng ngạc nhiên. Trường Sinh chân nhân biết Lý Thất Dạ chỉ là khách qua đường của thế giới này mà thôi.
Giống như hắn xuất hiện ở Vạn Thống Giới là vì Tam Tiên Thụ. Bây giờ hắn đi lên Đế Thống Giới, chẳng lẽ chỉ qua đường một chuyến thôi sao? Chỉ lấy đó làm bàn đạp để đi lên Tiên Thống Giới?
– Thuận tiện làm một số chuyện.
Lý Thất Dạ mỉm cười, nói rằng:
– Chỉ tiện tay làm thôi, có một số việc không thể cưỡng cầu được.
Tuy rằng Lý Thất Dạ nói rất hời hợt, không nói rằng mình sẽ làm gì. Thế nhưng, Trường Sinh chân nhân biết Lý Thất Dạ đi Đế Thống Giới tuyệt đối không đơn giản như vậy, tuyệt đối không chỉ là khách qua đường.
– Chúc ngươi thành công.
Trường Sinh chân nhân nắm tay Lý Thất Dạ, nói chân thành.audio coi am
Lý Thất Dạ mỉm cười, nhìn ra đằng xa. Đương nhiên, hắn đi Đế Thống Giới cũng không phải là vì Mộc gia. Nếu như chỉ có Mộc gia thôi thì không có giá trị để hắn đi Đế Thống Giới.
Nhìn Trường Sinh chân nhân cùng Lý Thất Dạ, hai thầy trò không giống thầy trò, Dương Minh tán nhân hiểu, Lý Thất Dạ cùng Dương Minh tán nhân không phải là quan hệ thầy trò.
Tuy rằng Dương Minh tán nhân cùng Trường Sinh chân nhân thường có xung đột nhỏ với nhau, nhưng trên thực tế hai nàng có thể xem như là tri kỉ với nhau, không ai hiểu các nàng hơn bản thân mình.
Vì vậy Dương Minh tán nhân biết, Lý Thất Dạ cùng Trường Sinh chân nhân có lẽ không phải là quan hệ thầy trò.
Ngay lúc này, có đệ tử Dương Minh giáo tới bẩm báo: “Giáo chủ, chư lão đã chuẩn bị kỹ càng.”
Nghe bẩm báo, Dương Minh tán nhân nhìn Lý Thất Dạ.
– Đi thôi, đã tới lúc khởi hành rồi.
Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, mỉm cười.
– Nên khởi hành.
Trường Sinh chân nhân lẩm bẩm, trong lòng thở dài.
Bên trong một thung lũng ở Dương Minh giáo có chư vị lão tổ Dương Minh giáo tọa trấn.
Đây là một thung lũng khá hoang vu. Mặc dù Dương Minh giáo là thiên đường, mọi nơi đều là thắng cảnh, thế nhưng thung lũng này rất là hoang vu.
Chỉ thấy nơi này có rất nhiều nham thạch lớn nhỏ không đồng nhất nằm xen kẽ với nhau. Có rất nhiều nham thạch phơi ra đại địa, bị gió quạt nắng thiêu. Những viên nham thạch này trải qua nghìn vạn năm gió quạt nắng thiêu, trải qua thời gian mài mòn, thế nhưng chúng nó lại không hề thay đổi quá nhiều.
Ở bên trong thung lũng hoang vu này có rất nhiều nham thạch thiên nhiên phơi ra ngoài, có một số khối đá tảng nằm loạn xạ trên đất, có rất nhiều chỗ cỏ dại rậm rạp.
Quan sát cẩn thận thì ngươi sẽ phát hiện nơi đây từng là một mỏ đá rất lớn, thế nhưng sau này bị bỏ hoang.
Bên trong thung lũng này có một thạch trận rất lớn, thạch trận này chiếm hết một góc của thung lũng.