Đế Bá Audio Podcast
Tập 661 [Chương 3301 đến Chương 3305]
❮ sautiếp ❯Chương 3301: Mê Tiên Điện Cuối Cùng
Hiện tại hắn đi theo Mộc Thiếu chủ, thành sứ đồ của hắn liền khác biệt, thời điểm hắn truyền lời thay Mộc Thiếu chủ, không nói những trưởng trưởng tông môn cung kính, cho dù lão tổ đạo thống cũng phải khách khí.
Đối với Chu Chí Khôn trước kia mà nói đây là chuyện không tưởng tượng nổi, cho nên hôm nay đắc thế nên tự tin tăng vọt, hắn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực với người khác.
Thời điểm Kim Tiễn Lạc Địa phi thường náo nhiệt, sâu trong Mê Tiên Điện lại hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí không ít người đang nói chuyện với nhau.
Ông —
Trong Mê Tiên Điện cuối cùng, đây là Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám, đột nhiên nơi này có hào quang xuất hiên, Lý Thất Dạ và Lăng Tịch Mặc đã tới đây.
– Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám!
Xuất hiện trong Mê Tiên Điện, Lăng Tịch Mặc cũng kinh ngạc, đi qua từng cái Mê Tiên Điện, nàng vốn chết lặng nhưng lúc xuất hiện trong Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám vẫn làm nàng khiếp sợ.
Lúc này không có ngôn ngữ gì hình dung ngạc nhiên trong lòng nàng bởi vì tuyên cổ tới nay chưa chắc có người đi tới Mê Tiên Điện cuối cùng, cho dù có người tới cũng là tồn tại cấp Thủy tổ.
Nếu như bằng bản lĩnh của nàng, một tiểu nhân vật không có ý nghĩa như nàng sẽ không có khả năng tới nơi này.
Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám, lúc bước vào Mê Tiên Điện này có khí tức xa xưa ập tới, chỉ trong chớp mắt Lăng Tịch Mặc cảm giác mình đang đứng trong thời đại cổ xưa, khí tức tuyên cổ bao phủ thân nàng.
Lúc này Lăng Tịch Mặc phát hiện Mê Tiên Điện này khác với những cái trước, ngẩng đầu nhìn lên, nơi này không còn mái vòm, mà chỉ còn lại bầu trời vô tận.
Lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy tinh không vô cùng, dường như mỗi ngôi sao không khác gì một cái miếu nhỏ nhưng chúng chỉ là hạt bụi trong tinh không.
Thời điểm nàng ngắm nhìn liền phát hiện Mê Tiên Điện này không có bức họa, cả Mê Tiên Điện chỉ có ba mươi sáu pho tượng cực lớn, ba mươi sáu pho tượng lớn đến không cách nào tưởng tượng.
Mỗi một pho tượng không khác gì ngọn núi, mỗi một pho tượng sừng sững tại nơi này giống như có thể sánh ngang ba ngàn thế giới, thậm chí ba ngàn thế giứi cũng nhỏ bé hơn chúng.
Làm người ta kinh ngạc nhất không phải là pho tượng, mà là khí tức của ba mươi sáu pho tượng. Mặc dù nói ba mươi sáu pho tượng này dùng nham thạch đúc thành, không gia trì lực lượng kinh thiên nào khác nhưng lại phát ra khí tức khủng bố.
Khí tức khủng bố xuyên qua tuyên cổ, chúng còn cổ xưa hơn cả thiên địa, thế gian không còn gì xa xưa hơn chúng, dường như chúng tồn tại trước cả khởi nguyên, không có thứ gì đánh đồng với chúng.
Cuối cùng khí tức Lý Thất Dạ bao phủ Lăng Tịch Mặc, nàng mới có thể thở ra một hơi, khí tức Lý Thất Dạ bảo hộ nàng, nàng mới cảm thấy mình đang ở nơi an toàn nhất.
Thật vất vả Lăng Tịch Mặc mới có khí lực ngẩng đầu nhìn ba mươi sáu pho tượng, nàng không nhận ra ba mươi sáu pho tượng này là thứ gì.
– Đây là cái gì?
Nhìn ba mươi sáu pho tượng, Lăng Tịch Mặc hoàn toàn bị rung động, hoặc có thể nói không biết nên nói cái gì.
– Là tồn tại tuyên cổ vô cùng.
Lý Thất Dạ nhìn ba mươi sáu pho tượng.
– Nếu có thể, có lẽ có thể ngược dòng tìm hiểu trường sinh.
– Trường sinh —
Lăng Tịch Mặc thì thào, nàng chưa từng nghĩ tới việc này, bởi vì cách nàng quá xa xôi, xa xôi đến mức nàng không có tư cách biết.
– Tuyên cổ nha…
Lý Thất Dạ nhìn ba mươi sáu pho tượng trước mắt.
– Ai mới thật sự là độc thủ, ai mới thật sự là khủng bố, ai mới thật sự là khởi nguyên hắc ám!
Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, thâm bất khả trắc, vào lúc này hắn đánh giá ba mươi sáu pho tượng trước mặt.
Lý Thất Dạ nhìn kỹ ba mươi sáu pho tượng, dường như thời gian đông cứng lại, về phần Lăng Tịch Mặc không dám thở mạnh.
Cũng không biết trôi qua bao âu, Lý Thất Dạ cười nhạt và nói:
– Ta sẽ đi một lần và chấm dứt tất cả, bởi vì ta cần đáp án, cũng muốn cho sinh linh một đáp án.
Lý Thất Dạ nói nhưng Lăng Tịch Mặc nghe không hiểu, nàng không biết Lý Thất Dạ chỉ cái gì, càng không biết Lý Thất Dạ cần đáp án gì.
– Đây chính là binh khí tuyên cổ sao? Là vô địch chi binh của Thuỷ tổ sao?
Qua một lúc lâu, Lăng Tịch Mặc hỏi.
Phải biết rằng đi qua mấy chục cái Mê Tiên Điện đều có thể đạt được bảo vật vô song, hiện tại bọn họ đã ở trong Mê Tiên Điện thứ một trăm hai mươi tám, đây chính là Mê Tiên Điện cuối cùng, chỉ sợ đạt được bảo vật cấp bậc Thủy tổ, có lẽ là bảo vật vô địch.
– Vô địch chi binh cấp bậc Thuỷ tổ?
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Chỉ là Thuỷ tổ chi binh, ta cần gì tới nơi này, ngươi cũng quá xem thường nơi đây rồi.
“- Chẳng lẽ còn có bảo vật cường đại hơn tổ khí?
Lăng Tịch Mặc há to miệng, nàng không dám tưởng tượng trên đời này có gì cường đại hơn Thủy tổ, trong suy nghĩ của nàng, đừng noi Thuỷ tổ, cho dù là Chân Đế là vô địch, về phần Thuỷ tổ chính là tồn tại nàng cả đời này không thể chạm tới.
– Nói bảo vật, quá tục.
Lý Thất Dạ lắc đầu, hắn nhìn ba mươi sáu pho tượng và nói:
– Ở chỗ này, ở chỗ này có cơ hội mà thôi, có thể đạt được một cơ hội!”
– Đạt được một cơ hội?
Lăng Tịch Mặc ngây người, nàng không rõ, tốn sức chín trâu hai hổ chỉ đạt được một cơ hội, nàng không tưởng tưởng tượng nổi.
Thời điểm Lăng Tịch Mặc ngẩn người, Lý Thất Dạ đi tới trước một pho tượng, hắn chậm rãi nâng bàn tay có khắc chìa khóa chạm vào.
– Là lúc này!
Lý Thất Dạ vươn tay.
Ông —
Lúc này hào quang hội tụ, từng sợi hào quang bao phủ trong pho tượng sau đó hội tụ vào lòng bàn tay Lý Thất Dạ.
Cuối cùng hào quang tiêu tán, chìa khóa vàng trong tay Lý Thất Dạ cũng biến mất, lúc này hắn cầm một cái lệnh bài.
Lệnh bài cổ xưa không cách nào tìm hiểu ngược dòng, không biết nó là thứ gì đúc thành, chỉ có một chữ “Lệnh”, đương nhiên chữ “Lệnh” dùng văn tự vô cùng cổ xưa viết thành, là văn tự đã sớm thất truyền, người như Lăng Tịch Mặc không thể biết được.
– Cũng tốt.
Lý Thất Dạ nhìn lệnh bài trong tay.
Lăng Tịch Mặc ngẩng người, vào Mê Tiên Điện cuối cùng chỉ lấy được một cái lệnh bài, đây là chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào.
Đây chính là Mê Tiên Điện cuối cùng đấy, bao nhiêu người cả đời cũng không tới được đây, thậm chí Chân Đế và Thuỷ tổ cũng không tới được, hiện tại Lý Thất Dạ đi vào chỉ lấy một cái lệnh bài, đây là chuyện khó tin cỡ nào.
Bất khả tư nghị nhất là, Lý Thất Dạ hết sức hài lòng với lệnh bài, điều này làm nàng không tưởng tượng nổi.
Chương 3302: Bóp Nát
– Cứ, cứ như vậy sao?
Qua một hồi lâu, Lăng Tịch Mặc không khỏi ngơ ngác nói:
– Thuỷ tổ không nhất định tới đây đấy.
– Từ xưa tới nay, chỉ có hai ba người tới được nơi này mà thôi.
Lý Thất Dạ nói.
Vừa nghe được câu này Lăng Tịch Mặc rung động rất mạnh, chỉ có hai ba người tới đây chỉ vì tấm lệnh bài, chuyện này quá mức khó tin.;
– Lệnh, lệnh bài là bảo vật sao?
Lăng Tịch Mặc hoàn toàn ngây người.
– Không, đây là một cơ hội.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Cũng có khả năng là cơ hội làm người ta vạn kiếp bất phục, lựa chọn thế nào phải xem ngươi thôi, đương nhiên trên đời này khó có người thừa nhận được cơ hội thế này.
– Vậy nó còn ý nghĩa gì chứ?
Lăng Tịch Mặc hoàn toàn không hiểu, tốn hao vô số tâm huyết, tốn hao vô số chân tệ đi tới Mê Tiên Điện cuối cùng chỉ vì đạt được một cơ hội, hơn nữa còn là cơ hội làm người ta lâm vào vạn kiếp bất phục, cần nó làm gì?
– Nếu như ngươi muốn biết trường sinh là gì, vậy ngươi nhất định phải biết quá khứ xa xưa xảy ra chuyện gì, khởi nguyên của thế gian là gì.
Lý Thất Dạ nói với Lăng Tịch Mặc:
– Nếu không, tất cả chỉ là lý thuyết suông mà thôi, nếu không, cái gọi là trường sinh chỉ là lời nói vô căn cứ.
Nghe lời này, Lăng Tịch Mặc ngơ ngác một lúc, nàng cười khổ vì nàng không hiểu. Bởi vì nàng không có tư cách đi hiểu, hiện tại nàng chẳng qua chỉ là con kiến hôi cầu trường sinh, bàn trường sinh, nàng chưa đủ tư cách.
Cuối cùng Lý Thất Dạ mang theo Lăng Tịch Mặc rời khỏi Mê Tiên Điện, lúc xuất hiện đã ở cửa ra vào Mê TIên Điện đầu tiên.
So với Mê Tiên Điện tịch mịch lúc nãy, bọn họ đã xuất hiện tại Kim Tiễn Lạc Địa náo nhiệt.
– Ngươi chính là Trường Sinh cốc Lý Thất Dạ —
Lúc Lý Thất Dạ vừa mới xuất hiện tại cửa ra vào Mê Tiên Điện đầu tiên, hắn chưa bước ra khỏi bình đài đã có người nhận ra.
Giọng nói vừa rồi vô cùng lạnh lùng, ai nghe cũng biết rõ lai giả bất thiện, tuyệt đối không phải chào hỏi thiện ý.
– Là Chu sứ đồ.
Nhìn thấy người nói chuyện là ai, đột nhiên có người nói ra.
Chu Chí Khôn xuất thân Trường Sinh Đạo thống, hắn chỉ là đệ tử vô cùng bình thường, sau khi ôm đùi liền phát đạt, thân phận không tầm thường, trở thành sứ đồ.
Nhìn thấy Chu Chí Khôn có bộ dạng hưng sư vấn tội Lý Thất Dạ, không ít người cảm thấy kỳ quái, đặc biệt nghe Lý Thất Dạ cũng là người Trường Sinh cốc liền ngạc nhiên không nhỏ.
Bởi vì còn có rất nhiều người không biết thân phận của Lý Thất Dạ, càng không biết Trường Sinh Đạo thống xảy ra chuyện gì, cho nên rất nhiều người kỳ quái giữa Chu Chí Khôn và Lý Thất Dạ xảy ra ân oán gì.
– Đúng thì thế nào?
Nhìn thấy Chu Chí Khôn khí thế hung hăng, Lý Thất Dạ không sao cả, bình thản lên tiếng.
– Là ngươi giết sư đệ của ta —
Lúc này Chu Chí Khôn đến gần, ánh mắt của hắn hung ác bức người.
– Không biết.
Lý Thất Dạ chẳng thèm nhìn hắn.
– Sư đệ của ta là Ngũ Hiền Kiên, chính là một trong các sứ đồ của Mộc Thiếu chủ!
Chu Chí Khôn quát lớn.
Chu Chí Khôn nói lời này làm không ít người ngạc nhiên, không ít đại nhân vật thế hệ trước biết Chu Chí Khôn đầu nhập vào Mộc Thiếu chủ, sư đệ Ngũ Hiền Kiên của hắn cũng ôm theo.
Hiện tại Chu Chí Khôn nói ra đã làm việc này không tầm thường, mặc kệ Ngũ Hiền Kiên có thật sự là sứ đồ hay không nhưng Chu Chí Khôn nói thế tương đương Lý Thất Dạ giết người của Mộc Thiếu chủ, là địch của Mộc thiếu chủ.
– Không biết.
Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:
– Ta giết người không ngàn vạn cũng trăm vạn, số lượng con kiến hôi nhiều quá không nhớ rõ.
– Khí phách —
Lý Thất Dạ nói thế làm nhiều người dựng ngón cái, bởi vì cũng có nhiều người xem thường Chu Chí Khôn.
Bởi vì Chu Chí Khôn chỉ là đệ tử bình thường trong Trường Sinh Đạo thống mà thôi, từ khi ôm đùi Mộc Thiếu chủ liền khác biệt, hồ uy vũ uy, lên mặt không ai bằng, cho dù gặp mặt lão tổ đại giáo cươn quốc cũng không thèm nhìn, nội tâm rất nhiều người khó chịu với hắn, chẳng qua kiêng kị Mộc Thiếu chủ sau lưng hắn nên mọi người không muốn chắp nhất với hắn mà thôi.
– Họ Lý, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Chu Chí Khôn quát lớn:
– Sát hại sứ đồ, đây là tội lớn, Mộc Thiếu chủ trách tội xuống, đừng nói mạng nhỏ của ngươi khó giữ, cho dù là Trường Sinh Đạo thống cũng không có nơi dừng chân…
– Con kiến hôi ở nơi nào…
Thời điểm Chu Chí Khôn quát lớn, Lý Thất Dạ cắt lời hắn:
– Cái gì Mộc hay không Mộc Thiếu chủ, một đám kiến hôi, không nên giương nanh múa vuốt trước mặt ta, tâm tình ta không tốt còn diệt Mộc gia gì đó. Nhân lúc ta không muốn giết người thì cút đi.
Lúc hắn nói lời này cả Mê Tiên Điện náo nhiệt an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn sang Lý Thất Dạ, không ít người ngơ ngác,
Nếu như nói Chu Chí Khôn là con kiến hôi, chỉ sợ không ít người âm thầm đồng ý, cho dù không nói ra mặt nhưng một ít lão tổ cũng xem Chu Chí Khôn chỉ là con kiến hôi. Cho dù hắn ôm đùi Mộc Thiếu chủ, với đạo hạnh nông cạn như vậy cũng là con kiến hôi mà thôi.
Mộc Thiếu chủ lại khác, không ít người nghe hắn nói vậy liền im lặng, bởi vì những người này hiểu về lão tổ Mộc gia, càng hiểu Mộc gia là tồn tại thế nào, đó là quái vật khổng lồ có được thực lực tuyệt đối, cũng có khả năng làm bất cứ đạo thống nào trong Vạn Thống Giới biến mất.
Hiện tại Lý Thất Dạ không chỉ nói Mộc Thiếu chủ là con kiến hôi, còn khẩu xuất cuồng ngôn đánh mặt Mộc gia, đây là hành động điên cuồng, cả Vạn Thống Giới không ai dám nói như vậy, cho dù thực sự có người trở thành Chân Đế cũng không dám chọc giận Mọc gia.
Hiện tại Lý Thất Dạ hời hợt nói muốn diệt Mộc gia, đây chính là hành vi điên cuồng, không ít lão tổ âm thầm nhìn nhau, gia hỏa này điên rồi sao? Cũng dám ở trước mặt nhiều người nói diệt Mộc gia.
– Làm càn —
Lúc này một ít cường giả bên cạnh Chu Chí Khôn quát lớn:
– Tiểu nhi vô tri, Mộc Thiếu chủ không phải ngươi có thể vọng nghị…
– Không biết sống chết, cũng dám vọng nghị Thiếu chủ, tội đáng chết vạn lần —
Chu Chí Khôn cũng quát lớn.
Phanh —
Chu Chí Khôn chưa nói xong đã đâm thẳng vào vách tường Mê Tiên Điện, hắn như trang giấy dính vào trên đó, thân thể không thể động đậy.
Lúc này Lý Thất Dạ chỉ dùng một ngón tay cũng đủ trấn áp Chu Chí Khôn, Lý Thất Dạ vừa dùng lực hơi lớn một chút, quần áo Chu Chí Khôn đẫm máu.
– Ah —
Chu Chí Khôn hét thảm thiết, lúc này hắn bị dọa hồn phi phách tán.
– Ngươi muốn làm gì —
Chu Chí Khôn bị đánh, các cường giả đi theo hắn quát lớn, lập tức có người rút đao kiếm nhìn Lý Thất Dạ.
Chương 3303: Kiếm Trúc Của Bình Thành Công Tử (Thượng)
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, toàn thân bọn họ lạnh lẽo và run rẩy, không ngừng lùi bước.
Tuy bọn họ muốn cứu Chu Chí Khôn nhưng lúc này không có can đảm như vậy, không biết vì cái gì, bọn họ sợ hãi mềm cả chân.
Dù sao bọn họ không phải người của Mộc Thiếu chủ, chẳng qua muốn trèo giao tình với Chu Chí Khôn mà thôi, bọn họ không đến mức vì giao tình mà góp mạng mình vào.
Rất nhiều người nhìn nhau, mọi người không ngờ Lý Thất Dạ không nói hai lời đã động thủ, hơn nữa không chừa chút tình cảm nào, cũng không kiêng kị thân phận Chu Chí Khôn.
– Đúng là người hung ác–
Nhìn thấy Lý Thất Dạ không quan tâm, muốn động thủ là động thủ, bộ dạng tùy tâm sở dục cho nên không ít người rùng mình, bọn họ chưa gặp qua người hung ác như thế.
– Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?
Thời điểm đối mặt tử vong, Chu Chí Khôn sợ hãi quát lớn.
– Không có làm gì, tùy tiện giết chết một con kiến hôi mà thôi, còn có thể làm gì.
Lý Thất Dạ tùy ý lên tiếng, năm ngón tay của hắn lại dùng sức bóp đầu Chu Chí Khôn, âm thanh “Răng rắc” vang lên, máu nhuộm đỏ quần áo Chu Chí Khôn.
– Ta là sứ đồ của Mộc Thiếu chủ, ngươi, ngươi, ngươi dám động tới cọng tóc của ta, thiên hạ không chỗ cho ngươi dung thân…
Chu Chí Khôn kêu to.
Hắn chưa nói hết câu lại nghe âm thanh “Răng rắc” vang lên bên tai, Chu Chí Khôn bị bóp xương cốt nơi khác, máu tươi như suối, hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
– Còn có chuyện gì không?
Lý Thất Dạ dùng sức bóp nát xương cốt của hắn, Chu Chí Khôn sợ tới mức hồn phi phách tán, biết rõ gặp người hung ác cho nên câm miệng.
– Như vậy mới đúng!
Lý Thất Dạ cười nhạt sau đó nói:
– Lưu cái mạng chó của ngươi, chỉ cần ngươi mang một câu về, cái gì Mộc Thiếu chủ, nói cho hắn biết, từ đâu thì cút về nơi đó, thức thời cho ta, nếu không ta cầm cái đầu chó của hắn treo lên không trung Vạn Thống Giới.
– Này, này, quá bá đạo…
Nhiều người nghe xong ngạc nhiên há hốc mồm.
– Ngươi, ngươi, ngươi…
Chu Chí Khôn vốn không phải cao thủ cường giả gì, bị Lý Thất Dạ bóp nát xương liền dọa phá gan.
– Có thể chuyển lời hay không?
Lý Thất Dạ cười nhạt sau đó lại ra sức bóp nát xương.
– Ah —
Chu Chí Khôn thảm thiết, hắn đau đớn khó nhịn nên hét lớn:
– Nhất định chuyển lời, nhất định làm được.
Lúc này Chu Chí Khôn đã chẳng quan tâm tới mặt mũi nữa, càng chẳng quan tâm tôn nghiêm bản thân, căn bản không có uy phong gì đáng nói, hắn quát to.
– Rất tốt.
Lý Thất Dạ nói:
– Nếu không chuyển lời ta lấy mạng chó của ngươi.
Nói xong hắn buông tay ra.
Lý Thất Dạ vừa buông tay, Chu Chí Khôn rơi xuống đất, xụi lơ trên mặt đất, ngồi đó không động đậy.
Lý Thất Dạ vỗ vỗ tay, chẳng muốn nhìn nhiều liền rời đi.
Lăng Tịch Mặc đứng bên cạnh không dám nói câu nào, thậm chí nội tâm của nàng sợ hãi, dù sao nàng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi, nàng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.
Lúc này nhìn thấy Lý Thất Dạ rời đi liền chạy theo.
– Chu công tử —Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ rời đi, không ít người chạy tới bên cạnh đỡ Chu Chí Khôn, cũng chữa thương cho hắn.
– Giúp ta thông tri Phiền lão!
Chu Chí Khôn khôi phục tinh thần, nói:
– Ta muốn mời Phiền lão ra tay, dám đối địch với Mộc Thiếu chủ, không thể tha thứ.
Nói đến đây hắn căm hận không nhỏ.
– Phiền lão cũng tới?
Nghe nói như thế, không ít người thầm giật mình.
– Lão nhân gia đang ở gần đây, nhanh chóng mời lão nhân gia tới đây.
Chu Chí Khôn lập tức nói ra.
Chu Chí Khôn nghe xong giật mình không nhỏ.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Mê Tiên Điện thì lập tức đi vào vùng sa mạc ở trong Kim Tiễn Lạc Địa.
– Công tử… chúng ta… chúng ta đi đâu đây?
Lăng Tịch Mặc đi theo phía sau Lý Thất Dạ sợ hãi dò hỏi.
– Nếu như có đủ thời gian thì đi tới một nơi, có lẽ có cơ hội giúp ngươi tìm về Kiếm Mộ.
Lý Thất Dạ nói:
– Thế nhưng, nếu ngươi muốn có được nó thì chỉ dựa vào một mình ngươi là không đủ, ngươi nhất định phải có vật có thể thông diễn Kiếm Mộ. Bằng không, cho dù có tìm thấy thì cũng chỉ là hoa trong sương, trăng đáy nước mà thôi.
Lăng Tịch Mặc do dự một lát, cuối cùng lấy ra một hộp cổ. Hộp cổ này màu sắc cổ xưa, nàng đưa hộp cổ này cho Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng nói rằng:
– Đây chính là vật mà lão tổ tông để lại, lão tổ tông nói đây chính là vật then chốt để tìm về Kiếm Mộ. Không biết công tử có dùng được hay không?
Lý Thất Dạ mở hộp cổ, ngay lập tức kiếm khí giăng đầy. Hắn nhìn lướt qua, nói rằng:
– Đúng là kiếm nghĩa, thế nhưng chuyện trên thế gian không có đơn giản như vậy. Nếu ngươi muốn mang Kiếm Mộ quay về thì còn phải xem ngươi có thể chịu đựng nổi hay không.
– Ta… ta sẽ cố gắng hết sức mình.
Lăng Tịch Mặc do dự một lúc, cuối cùng ngước đầu, kiên định nhìn Lý Thất Dạ.
Tuy nàng biết không hề dễ dàng, thế nhưng bất kể phải trả giá như thế nào thì nàng cũng sẽ không từ bỏ.
– Vậy tốt.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Vậy thì ngươi phải chuẩn bị tinh thần, đây sẽ là một chuyến đi gian khổ.
Lăng Tịch Mặc trịnh trọng gật đầu, ánh mắt vô cùng kiên định, nàng không sợ cực khổ.
Lăng Tịch Mặc giao hộp cổ cho Lý Thất Dạ, đối với nàng, đối với Lăng gia của nàng, hộp cổ này rất quan trọng, nó liên quan tới sự tồn vong của Lăng gia, cực kỳ quan trọng. Vật quan trọng như vậy, theo lẽ thường, nàng không nên giao cho bất cứ ai, bởi vì vật này quá quý giá.
Huống chi nàng với Lý Thất Dạ quen biết chưa lâu, quan hệ cũng không sâu sắc. Thế nhưng không biết vì sao hiện tại Lăng Tịch Mặc rất tin tưởng Lý Thất Dạ, tin hưởng hơn bất cứ ai hết. Tuy rằng vật trong hộp cổ rất quý giá, thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng, cho dù nàng có mất mạng thì cũng không giao ra.
Thế nhưng bây giờ nàng lại giao nó cho Lý Thất Dạ, hơn nữa cõi lòng rất nhẹ nhõm, không hề lo lắng Lý Thất Dạ sẽ chiếm đoạt. Trái lại nó nằm ở trong tay Lý Thất Dạ còn yên lòng hơn cả khi nằm ở trong tay của mình.
Về việc Lăng Tịch Mặc giao hộp cổ cho mình, Lý Thất Dạ không hề nói gì, thẳng thắn cất đi.
– Bán kiếm… bán kiếm… một thanh giảm 5 phần trăm, hai thanh giảm 20 phần trăm, mười thanh giảm 40 phần trăm, một trăm thanh thì thương lượng giá tốt…
Thế nhưng, Lý Thất Dạ chưa kịp đi xa thì đã nghe tiếng rao chào hàng quen thuộc.
Lúc này, chỉ thấy ở ghềnh đất trước bến tàu có một người cõng bao tải lớn, vừa chào hàng kiếm trúc, vừa khoe khoang kiếm trúc của mình.
Ở nơi này ngoại trừ Bình Thành công tử ra thì còn có ai lại làm như vậy nữa chứ?
Chương 3304: Kiếm Trúc Của Bình Thành Công Tử (Hạ)
– Tiên tử, cầm kiếm trúc của ta, chắc chắn ngươi sẽ xinh đẹp hơn, chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất mỹ nữ ở môn phái của ngươi…
Lúc này, Bình Thành công tử tóm được một nhóm nữ tu sĩ trẻ tuổi vừa rời thuyền. Ngay lập tức hắn ra sức chào hàng kiếm trúc của minh, mặt mày tươi rói, nụ cười vô cùng mê người, cũng hết sức thuyết phục người khác.
– Ngươi chính là Bình Thành công tử tới từ Bình Thành sao?
Mấy nữ tu sĩ bị Bình Thành công tử giữ lại cũng hé miệng cười khẽ, cũng xinh đẹp mê người.
Bình Thành công tử dù sao cũng là tam công tử, đại danh hiển hách, là thiên tài tuyệt thế. Bất kể là tướng mạo hay là thân phận thì cũng đều hết sức mê người. Huống chi Bình Thành công tử lại là một người rất dễ gần, không hề có vẻ bề trên nên phần lớn nữ tu sĩ trẻ tuổi đều bằng lòng làm bạn với hắn.
– Đúng vậy, tiên tử xinh đẹp như các ngươi nhất định phải ghé thăm Bình Thành chúng ta. Địa phương nhỏ như Bình Thành, nếu như dân chúng ở nơi này có thể nhìn thấy mỹ mạo của tiên tử thì chắc chắn sẽ hoảng hốt, chắc chắn sẽ cảm thấy phúc ba đời.
Bình Thành công tử cười tươi, tuy đang khen quá mấy vị nữ tu sĩ này, thế nhưng lại không hề có vẻ khoa trương.
Không ít tu sĩ đi ngang qua lắc đầu cười khổ, nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy thú vị. Mọi người cũng dần quen thuộc hành vi kỳ lạ của Bình Thành công tử.
– Vậy mỗi người chúng ta sẽ mua một thanh.
Cuối cùng, trước nụ cười tươi rói của Bình Thành công tử, mấy cô gái này bị đánh đổ, ai cũng lấy tiền mua kiếm trúc của hắn.
Trên thực tế kiếm trúc của Bình Thành công tử cũng không đáng giá như vậy, thế nhưng rất nhiều người đều tình nguyện mua kiếm trúc của Bình Thành công tử. Không phải bởi kiếm trúc này có giá trị mà là bởi bọn họ muốn kết giao với Bình Thành công tử.
– Các vị tiên tử đi thong thả, có rãnh thì hãy ghé Bình Thành chơi.
Sau khi bán kiếm trúc xong, Bình Thành công tử vẫn cười tươi rói, vô cùng nhiệt tình.
– Nha, đại ca, chúng ta lại gặp mặt.
Khi Lý Thất Dạ dẫn theo Lăng Tịch Mặc chuẩn bị sang sông thì Bình Thành công tử lập tức xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ, mặt cười tươi, xán lạn mà chân thành.
– Đại ca, mua kiếm trúc nhé.
Vừa nhìn thấy Lý Thất Dạ, Bình Thành công tử lập tức chào bán kiếm trúc của mình.
Bộ dạng này của Bình Thành công tử để Lăng Tịch Mặc ở sau lưng Lý Thất Dạ muốn cười nhưng lại không dám. Nàng không hiểu vì sao người có thân phận địa vị như Bình Thành công tử vốn không cần làm tiểu thương, không cần buôn bán kiếm trúc. Thế nhưng hắn lại cõng một bao tải kiếm trúc chào bán tất cả mọi người. Nàng không biết hành động này có ý nghĩa gì.
– Không mua.
Lý Thất Dạ không có hứng thú, thẳng thắn cự tuyệt.
– Đại ca, lần đầu tiên gặp mặt chính là bằng hữu, lần thứ hai gặp lại chính là anh em. Chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, như vậy chúng ta chính là anh em với nhau.
Bình Thành công tử lập tức nhét một thanh kiếm trúc vào tay Lý Thất Dạ, chân thành nói rằng:
– Như vậy thanh kiếm trúc này coi như là quà gặp mặt ta tặng cho đại ca.
Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, cảm thấy Bình Thành công tử thú vị, giơ kiếm trúc nên quan sát.
Kiếm trúc của Bình Thành công tử không hề xinh đẹp, thuần túy là tước trúc mà ra. Thế nhưng lại rất cẩn thận, các chi tiết nhỏ rất chính xác.
– Mỗi một thanh kiếm trúc đều do chính tay ta tước ra, mỗi một thanh kiếm trúc đều có linh khí riêng của nó, có một không hai, mỗi một thanh kiếm trúc đều không giống nhau.
Bình Thành công tử vội vàng chào hàng Lý Thất Dạ.
– Kiếm không tệ.
Ngón tay của Lý Thất Dạ lướt nhẹ qua lưỡi kiếm, gật đầu, khen một tiếng.
– Đúng không, kiếm không tệ đúng không.
Nghe Lý Thất Dạ khen thưởng, Bình Thành công tử lập tức mỉm cười, nụ cười càng tươi hơn hẳn, cười nói:
– Một kiếm nơi tay, có được thiên hạ; hai kiếm nơi tay, độc nhất vạn thế; ba kiếm nơi tay, kiếm trận phơi đầy đất dọn đường ta đi…
Nghe Binh Thành công tự mèo khen mèo dài đuôi, Lăng Tịch Mặc rất muốn cười, thế nhưng lại không dám cười. Nàng cũng cảm thấy thanh kiếm trúc này không hề đáng giá.
– Đại ca, có muốn mua một cây không? Mua một tặng ba, thấy sao hả?
Bình Thành công tử cười tủm tỉm:
– Kiếm trúc này chế từ tổ trúc của Bình Thành. Phải biết, tổ trúc của Bình Thành chính là căn cơ của Bình Thành, cũng là bảo vật của Bình Thành, đồng thời cũng là bảo vật của Bàn Long đạo thống, nó tượng trưng cho Bàn Long đạo thống, nó từng xâu chuỗi mạch máu của Bàn Long đạo thống…
Bình Thành công tử không ngừng khoe khoang. Nếu như Bình Thành công tử không nhắc tới Bàn Long đạo thống thì có lẽ mọi người đã quên rằng hắn là đệ tử của Bàn Long đạo thống, còn Bình Thành chỉ là một tòa thành cũ kỹ của Bàn Long đạo thống mà thôi.
– Hừ, khẩu khí thật lớn.
Ngay khi Bình Thành công tử mèo khen mèo dài đuôi thì có tiếng hừ lạnh vang lên, người này nói lạnh lùng:
– Bình Thành, nhà ngươi làm gì có tư cách đại biểu Bàn Long đạo thống!
Người này thình lình cắt lời Bình Thành công tử, để không ít tu sĩ đi ngang qua dừng chân quan sát.
Chỉ thấy một ông lão dẫn theo một nhóm tu sĩ xuống thuyền. Hắn không hề nể nang cắt lời Bình Thành công tử.
Ông lão này mặc áo rồng, ôm đao lớn, khí lạnh khiếp người. Trên người hắn lan tỏa khí thế Chân Thần, khí thế khiếp người, nhất là hai mắt của hắn, vô cùng dữ tợn, để người khác không dám nhìn thẳng.
– Là hoàng đế Ngũ Thánh quốc.
Nhìn thấy ông lão này, không ít tu sĩ có mặt ở đây nhận ra hắn, nói nhỏ:
– Ngũ Thánh quốc có nhiều cường giả tới thật.
– Ngũ Thánh quốc Miêu Lỗi, xem ra Bàn Long đạo thống có kịch vui để xem.
Có trưởng lão đại giáo nhìn thấy ông lão này thì bày ra dáng vẻ xem trò vui.
– Ngũ Thánh quốc không phải cương quốc của Bàn Long đạo thống sao? Bình Thành công tử cũng xuất thân Bàn Long đạo thống mà, sao bọn họ giống như kẻ thù vậy.
Có tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy như vậy, nhỏ giọng hỏi trưởng bối của mình.
– Việc này có liên quan tới nguồn gốc của Bàn Long đạo thống.
Có trưởng bối mỉm cười, nói rằng.
– Sao hả, Miêu hoàng chủ, Bình Thành của chúng ta không thể đại biểu cho Bàn Long đạo thống, chẳng lẽ Ngũ Thánh quốc ngươi mới có thể đại biểu cho Bàn Long đạo thống sao?
Đối mặt Miêu Lỗi, Bình Thành công tử vẫn tươi cười.
– Bàn Long đạo thống do Bát Tí vương triều chấp chưởng quyền bính, chỉ có Bát Tí vương triều mới có thể đại biểu cho Bàn Long đạo thống.
Miêu Lỗi nói lạnh lùng.
– Há, ngươi nói Bái Nguyệt giáo đúng không?
Chương 3305: Cưu Chiếm Tổ Thước (Thượng)
Bình Thành công tử cười nói:
– Bái Nguyệt giáo mà cũng dám tự xưng chính thống sao? Chỉ là ký sinh trùng của Bàn Long đạo thống, cưu chiếm tổ thước mà thôi. Ta không đi đòi lại quyền bính là vì lo nghĩ cho phúc lợi của bách tính ở Bàn Long đạo thống.
– Ngươi —
Bình Thành công tử nói vậy làm Miêu Lỗi tái mặt.
Câu nói này để rất nhiều người nhìn nhau. Người biết thì để trong lòng, người không biết thì đầu óc mơ hồ.
– Cuối cùng là chuyện gì?
Có người trẻ tuổi không hiểu. Dường như Bình Thành công tử tuy xuất thân Bàn Long đạo thống thế nhưng lại không hòa thuận với Bàn Long đạo thống.
– Là cuộc chiến chính thống của Bàn Long đạo thống.
Có trưởng bối nói nhỏ:
– Bàn Long đạo thống là do thủy tổ Bàn Long sáng lập, Bát Tí vương triều đang chấp chưởng quyền bính là người đến sau, cũng là Bái Nguyệt giáo trong truyền thuyết.
– Còn Bình Thành công tử?
Có vài người nghe ra đầu mối, dường như Bình Thành công tử không hề coi Bát Tí vương triều ra gì.
– Bình Thành công tử là một câu đố.
Có trưởng bối lắc đầu nói rằng:
– Thế nhưng, đồn rằng Bình Thành chính là nơi Bàn Long sinh ra, nhưng thật giả như thế nào thì không ai biết được.
Trong khoảnh khắc, tiếng bàn tán xì xào không dứt, không ít tu sĩ nhỏ giọng nghị luận với nhau.
Làm hoàng đế Ngũ Thánh quốc, lý do Miêu Lỗi gai mắt Bình Thành công tử, đúng thật là có liên quan tới cuộc chiến tranh giành quyền bính của Bàn Long đạo thống.
Bàn Long đạo thống do Bàn Long sáng lập, trong năm tháng dài dòng, Bàn Long đạo thống vẫn luôn do truyền thừa của Bàn Long cai quản.
Về sau truyền thừa của Bàn Long bắt đầu đi xuống, sức khống chế đạo thống của bọn họ ngày càng yếu. Sau đó Bái Nguyệt giáo đi vào Bàn Long đạo thống.
Thủy tổ Bàn Long của Bàn Long đạo thống xuất thân từ Bát Tí tộc, hơn nữa chúng đệ tử của Bàn Long đạo thống đều xuất thân Bát Tí tộc, mà Bái Nguyệt giáo cũng có rất nhiều đệ tử xuất thân Bát Tí tộc.
Thế nhưng vấn đề ở chỗ Bái Nguyệt giáo không phải là môn phái của Bàn Long đạo thống, nó là một môn phái ngoại lai. Đồn rằng Bái Nguyệt giáo là một truyền thừa lang thang khắp Vạn Thống giới, không ai biết rõ lai lịch cụ thể của nó.
Trước kia Bái Nguyệt giáo có công pháp cùng bí kíp của riêng mình. Thế nhưng sau này không biết bọn họ tìm được công pháp nhập môn của Bàn Long đạo thống bằng cách nào, từ đó về sau Bái Nguyệt giáo bắt đầu vứt bỏ tất cả công pháp tuyệt học của bọn họ, bắt đầu tu luyện công pháp nhập môn của Bàn Long giáo.
Từ đó Bái Nguyệt giáo khổ sở kinh doanh, Bái Nguyệt giáo cũng hoàn toàn vứt bỏ cội nguồn của mình, vứt bỏ xuất thân của mình, trở thành đệ tử của Bàn Long đạo thống.
Về sau Bàn Long đạo thống suy yếu, Bái Nguyệt giáo từ từ mạnh mẽ. Mãi đến khi Bái Nguyệt giáo đánh bại con cháu của thủy tổ Bàn Long thì bắt đầu chấp chưởng quyền bính của Bàn Long đạo thống, thống trị Bàn Long đạo thống. Bọn họ gọi mình là Bát Tí vương triều, muốn tuyên truyền bọn họ có cùng cội nguồn với thủy tổ Bàn Long.
Từ đó về sau, Bàn Long đạo thống đổi chủ, thành công của Bái Nguyệt giáo cũng để cho mọi người biết được cái gì gọi là cưu chiếm tổ thước.
Sau khi truyền thừa của Bàn Long suy sụp thì biến mất khỏi Bàn Long đạo thống, thậm chí có người còn nói con cháu của thủy tổ Bàn Long đã biến mất, đã không còn tồn tại trên thế gian.
Rất lâu về sau, cho tới khi Bình Thành xuất hiện thì cái nhìn này mới bị đánh vỡ. Bình Thành, tương truyền chính là nơi thủy tổ Bàn Long sinh ra, còn thật giả thì không ai rõ.
Ban đầu, khi Bình Thành công tử xuất hiện ở Bình Thành, hắn chỉ là một tiểu tu sĩ lặng lẽ vô danh mà thôi.
Thế nhưng chậm dần, thiên phú của Bình Thành công tử càng ngày càng triển lộ, đạo hạnh của hắn cũng càng ngày càng cao hơn. Sau đó cùng Bàn Long công tử, Hồi Xuân công tử cùng xưng tam công tử.
Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
Khi Bình Thành công tử xuất hiện, ban đầu Bát Tí vương triều không hề quan tâm. Dù sao đạo thống có ngàn tỉ đệ tử, đâu ai chú ý một tên tiểu tu sĩ chứ?
Thế nhưng khi danh tiếng của Bình Thành công tử ngày càng lớn thì trong Bàn Long đạo thống bắt đầu có lời đồn đãi, có người nói Bình Thành công tử là hậu nhân của Bàn Long thủy tổ, chính vì vậy hắn mới xuất hiện ở Bình Thành.
Hơn nữa Bình Thành công tử chưa từng nói xuất thân của mình, cũng không ai biết hắn xuất thân từ môn phái nào, từ đạo thống nào. Thế nhưng hắn lại tu luyện rất nhiều công pháp của Bàn Long đạo thống.
Cũng chính vì vậy trong Bàn Long đạo thống càng ngày càng nhiều người tin rằng Bình Thành công tử chính là con cháu của thủy tổ Bàn Long.
Mà Bình Thành công tử lại không khẳng định hay phủ định lời đồn này, tất cả đều là suy đoán của mọi người.
Chính vì vậy, Bàn Long đạo thống lập tức đứng ngồi không yên. Dù sao Bát Tí vương triều huyết thống bất chính, bọn họ không phải là con cháu của Bàn Long thủy tổ, càng chết người hơn đó là bọn họ là người tới sau, bọn họ là cưu chiếm tổ thước.
Nếu như Bình Thành công tử thật sự là con cháu của thủy tổ Bàn Long thì sự thống trị của bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.
Bát Tí vương triều từng ra tay mấy lần muốn tiêu diệt Bình Thành công tử, thế nhưng chưa thành công, trái lại còn làm danh vọng của Bình Thành công tử ở Bàn Long đạo thống ngày càng cao. Thậm chí đã có không ít đại giáo cương quốc bắt đầu thân cận với Bình Thành công tử.
Mà Ngũ Thánh quốc lại là người ủng hộ trung thành của Bát Tí vương triều nên đương nhiên đứng chung chiến tuyến với Bát Tí vương triều. Cũng chính vì vậy, hoàng đế Ngũ Thánh quốc Miêu Lỗi vừa nhìn thấy Bình Thành công tử thì đã tỏ thái độ đối đầu.
Lúc này, tất cả mọi người vội nhìn Bình Thành công tử cùng Miêu Lỗi, nhất là những tu sĩ thế hệ trước hiểu rõ chuyện này. Mọi người rất tò mò, không biết Bình Thành công tử có phải là con cháu của thủy tổ Bàn Long hay không.
– Khẩu khí thật lớn —
Miêu Lỗi hừ lạnh, lạnh lùng nói rằng:
– Dám ở nơi này yêu ngôn hoặc chúng, chửi bới Bàn Long đạo thống, tội không thể tha. Thứ như ngươi nên chịu cực hình, lấy đó duy trì quyền uy của Bàn Long đạo thống.
– Miêu hoàng chủ, chỉ bằng nhà ngươi thôi sao?
Đối mặt Miêu Lỗi hùng hổ dọa người, Bình Thành công tử cười ấm áp, nói rằng:
– Bản lĩnh của Ngũ Thánh quốc, ta chưa phải chưa từng lĩnh giáo, chỉ là một vài thủ đoạn đánh lén hạ lưu mà thôi. Loại môn phái truyền thừa như vậy tồn tại ở Bàn Long đạo thống mới thực sự là làm nhục uy danh của Bàn Long đạo thống.
Từ lâu Ngũ Thánh quốc đã xung đột với Bình Thành công tử. Nhận ý chí của Bát Tí vương triều, không ít cao thủ của Ngũ Thánh quốc từng lén lút xuống tay với Bình Thành công tử, tiếc là nếu không bị giết chết thì cũng thất bại trở về.