Đế Bá Audio Podcast
Tập 660 [Chương 3296 đến Chương 3300]
❮ sautiếp ❯Chương 3296: Mê Tiên Điện
– Ai ui, các ngươi đừng nói nữa.
Lúc này lại có một tu sĩ tóc trắng xóa đi xuống, lắc đầu nói rằng:
– Các ngươi còn tốt, ít nhất vẫn còn chút tiền dư, ta đây thì hoàn toàn xong đời rồi. Ta mang theo tám ngàn vạn chân tệ tới Kim Tiễn Lạc Địa, ngoại trừ các cược một ít hoang địa ra thì đã vung hết toàn bộ vào Mê Tiên Điện, bây giờ trong túi không có nổi một viên chân tệ, muốn hỏi mượn các ngươi tiền về nhà.
– Ài, Mao huynh đừng nói nữa.
Lão tu sĩ lắc đầu, cười nói:
– Bản tính cờ bạc của ngươi vẫn không thay đổi, sớm muộn gì cũng ăn thiệt thòi. Ngươi bị đuổi ra ngoài bốn lần rồi thế nhưng lại còn chơi tiếp, mỗi lần ra vào là giá cả tăng gấp mười lần, ngươi chơi quá mức điên cuồng rồi.
– Diệp huynh, hãy nghe ta khuyên một câu. Mê Tiên Điện có thể chơi, thế nhưng không thể quá tham lam. Theo cá nhân ta thấy thì tới tòa cung điện thứ ba thì nên thu tay lại.
Lão tu sĩ nói rằng:
– Bằng thực lực của chúng ta, thôi diễn huyền cơ của ba tòa cung điện đầu đã khó khăn lắm rồi. Muốn đi thông tới tòa cung điện thứ 128, chỉ có thể nằm chiêm bao mà thôi. Ta cho rằng, ngay cả thủy tổ cũng chưa chắc có thể đi tới tòa cung điện thứ 128.
– Tiền bối, cũng không thể nói như vậy được. Năm đó có một người thiếu niên đi thông 100 tòa cung điện, cuối cùng trở nên bất phàm.
Có một người trẻ tuổi ở gần đó xen vào.
– Huyền Hiêu… thế gian này có mấy ai có vận may nghịch thiên như Huyền Hiêu chứ, một hơi đi thông 100 tòa cung điện.
Nghe vậy, mấy lão tu sĩ xôn xao.
– Nghe nói năm đó sau khi Huyền Hiêu đi tới tòa cung điện thứ 100 thì nhận được một cỗ tiên quan, tìm thấy một vị nữ tiên nằm trong quan tài, có phải là thật không?
Khi thảo luận về chuyện này, có không ít người cảm thấy hứng thú, không khỏi kết bè với nhau, bắt đầu nghị luận, ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng tham gia vào.
– Thật không? Thế gian thật sự có nữ tiên à? Ta không tin.
Cũng có người trẻ tuổi không tin vào truyền thuyết này.
– Chuyện này là có thật, ít nhất Huyền Hiêu đi thông tới tòa cung điện thứ 100 là có thật.
Tu sĩ thế hệ trước trầm ngâm một lát, nói rằng:
– Còn phần tiên nữ thì khó nói lắm, thế nhưng nghe nói hắn thật sự có được một cỗ tiên quan ở tòa cung điện thứ 100.
– Không, chuyện tiên nữ là có thật, nhưng có đúng là tiên nữ hay không thì rất khó nói. Thế nhưng thật sự có một cô gái nằm trong quan tài, một cô gái vô cùng lợi hại! Nghe nói Huyền Hiêu nhờ có cô gái này mà có thể phi thăng Tiên Thống Giới. Các ngươi nghĩ mà xem, năm đó Huyền Hiêu chỉ là một thiếu niên vô danh mà thôi, thế nhưng hắn lại dùng thời gian rất ngắn để phi thăng Tiên Thống Giới, quá là bất thường.
Một lão tổ đại giáo nói.
– Đúng là vận may tới bất ngờ, à không, phải là vận may vô cùng nghịch thiên. Huyền Hiêu hẳn là người đi vào Mê Tiên Điện sâu nhất, thậm chí có người từng cho rằng hắn đã đi tới tòa cung điện 128. Đổi lại là ta, đừng nói tòa cung điện 128, chỉ cần có thể đi tới tòa cung điện 50 thôi thì đời này không còn gì tiếc nuối nữa.
Có tu sĩ trẻ tuổi mơ mộng.
– Bớt nằm mơ đi.
Trưởng bối của hắn vỗ lên đầu hắn, cười mắng:
– Đừng nói tòa cung điện 50, như có thể đi tới tòa cung điện thứ 10, lấy được bảo vật ở đó, thì cũng giàu to rồi.
Sau khi bàn tán xong, không ít người vội vàng rời đi, cũng không ít người bắt đầu leo lên thềm đá, tiến vào tòa cung điện thứ nhất.
Lý Thất Dạ đứng trên thềm đá, ngẩng đầu nhìn xa, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn y như một bức tượng đá, nhưng cũng giống như là đang ngủ.
– Mê Tiên Điện thật sự khó vào như thế sao?
Sau khi mọi người tản đi hết, Lăng Tịch Mặc say sưa nghe mọi người nói chuyện hoàn hồn, hỏi nhỏ Lý Thất Dạ.
Lâu sau Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, mỉm cười, nói rằng:
– Nếu như chỉ tới tìm vận may thôi thì coi như thôi, còn muốn diễn biến ảo diệu thì phải xem thực lực cá nhân, thực lực càng mạnh thì càng có cơ hội. Đương nhiên cũng có một ít người thật sự tìm được vận may, thế nhưng người may mắn như vậy từ xưa tới nay chỉ có một hoặc hai người mà thôi.
– Nghe bọn họ nói, Huyền Hiêu chính là người may mắn một hơi đi thông hơn một trăm tòa cung điện.
Lăng Tịch Mặc nói nhẹ.
Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, chỉ ngước nhìn tòa cung điện thứ nhất. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại ở tòa cung điện cao nhất.
Mê Tiên Điện tổng cộng có 128 tòa cung điện, tòa cung điện thứ nhất ai cũng có thể vào. Khi tiến vào tòa cung điện thứ nhất, chỉ cần ngươi có đủ tiền thì có thể lấy được chìa khóa.
Nhưng chìa khóa lấy được có tổng cộng 128 chiếc chìa khóa, hơn nữa trong 128 chiếc chìa khóa này chỉ có một chìa là đúng. Nói cách khác, ngươi phải chọn đúng chìa khóa trong 128 chiếc chìa khóa này thì mới có thể đi vào Mê Tiên Điện thứ hai.
Khi đến được Mê Tiên Điện thứ hai thì ngươi sẽ có hai lựa chọn, một là lấy một món đồ ở Mê Tiên Điện, lập tức rời đi. Còn lựa chọn còn lại là tiếp tục vung tiền, lại chọn một chiếc chìa khóa trong 128 chiếc chìa khóa, nếu như chọn đúng thì có thể đi vào Mê Tiên Điện thứ ba… cứ thế lặp đi lặp lại.
Đương nhiên, càng đi sâu vào Mê Tiên Điện thì bảo vật sẽ càng quý giá. Khi đủ cấp độ thì bảo vật sẽ vô cùng nghịch thiên.
Tương truyền, cường giả như Chân Thần muốn đi qua cung điện thứ mười cũng rất khó khăn. Nếu có thể đi qua cung điện thứ ba mươi, thứ năm mươi thì hoặc là thực lực của họ rất nghịch thiên, hoặc là vận may bùng nổ.
Vạn cổ tới nay, thiếu niên Huyền Hiêu chính là người may mắn nhất mà ai ai cũng biết. Tương truyền năm đó Huyền Hiêu chỉ là một tên tiểu bối vô danh, hắn đi vào Mê Tiên Điện, đột nhiên vận may bùng nổ, cuối cùng đi hơn một trăm tòa cung điện, còn cụ thể đi tới tòa cung điện thứ mấy thì không có ghi chép cụ thể. Có đồn đãi cho rằng hắn đi tới tòa cung điện 128, cũng chính là tòa cung điện cuối cùng.
Cũng chính vì vậy, Huyền Hiêu nhận được một cỗ tiên quan ở Mê Tiên Điện, mở ra một vị tiên nữ, sau đó vị tiên nữ này mang theo hắn phi thăng Tiên Thống Giới.
Từ đó Huyền Hiêu trở thành người may mắn trong miệng hậu thế. Thử nghĩ mà xem, có biết bao Chân Thần đau khổ suốt cả cuộc đời mà cũng không thể leo lên Tiên Thống Giới, còn Huyền Hiêu thì lại theo tiên nữ bay lên Tiên Thống Giới, đúng là tốt số biết mấy.
Đương nhiên trăm nghìn vạn năm trở lại đây cũng có một số ít người may mắn, tuy xuất thân bình thường thế nhưng vận may bùng nổ, đi thông mười tòa cung điện, phát tài nhỏ một phen, từ đó đổi đời.
Chương 3297: Chìa Khóa Vàng
Trên thực tế người thực sự may mắn rất ít, những người có thể đi tới cung điện thứ mười hoặc cung điện thứ mấy mươi đều là nhân vật có thực lực mạnh mẽ, dùng sức mạnh của mình để suy đoán biến hóa của Mê Tiên Điện, chọn đúng chìa khóa trong 128 chiếc chìa khóa.
Đương nhiên một ít người trẻ tuổi không cho là vậy, cảm thấy mình chính là người may mắn đó, nhất định có thể gặp may. Vì vậy một vài đệ tử trẻ tuổi mang theo chân tệ tới nơi này, cuối cùng thua rối tinh rối mù, tất cả chân tệ đều thua hết ở Mê Tiên Điện, ngay cả tiền về nhà cũng không còn.
– Chúng ta vào đi thôi.
Cuối cùng Lý Thất Dạ nói ra.
Lăng Tịch Mặc phục hồi tinh thần, nàng vội vàng đi theo sau lưng Lý Thất Dạ, đối với Mê Tiên Điện, nàng cũng không dám nghĩ nhiều, không nói trước nàng không có bản lĩnh đó, có vận khí hay không, chỉ thực tế Mê Tiên Điện đã làm nàng không chịu nổi rồi.
Leo lên bậc thang tiến vào tòa Mê Tiên Điện đầu tiên, sau khi đi vào liền gặp khí tức cổ xưa ập vào mặt giống như nơi này trải qua vô số năm tháng tang thương.
Trên thực tế Mê Tiên Điện cũng không biết đạo trải qua bao nhiêu tang thương, có ghi lại Lạc Địa Kim Tiễn đã tồn tại, mà Lạc Địa Kim Tiễn tồn tại thì Mê Tiên Điện cũng tồn tại.
Mê Tiên Điện rất lớn, có thể dung nhập mấy ngàn người, trong cả Mê Tiên Điện không có trang trí dư thừa nào khác, trừ một cây cột đá và một ít pho tượng không biết tên, ngay cả trên vách tường cũng không có điêu khắc gì, chỉ có những bức họa muộn hình muôn vẻ, có chim bay cá nhảy, cũng có nhật nguyệt tinh thần.
Sau khi đi vào Mê Tiên Điện không phát hiện có bảo tàng gì, nó càng giống như bảo tàng nghệ thuật, pho tượng ở chỗ này tràn ngập khí tức nghệ thuật, dường như là đại sư lưu tác phẩm của mình, bất cứ người nào nhìn thấy cũng sinh ra rung động tâm thần.
Trên thực tế cho dù có một ít người không đụng vận khí cũng muốn vào Mê Tiên Điện nhìn một chút, ít nhất nói rõ mình đã tới nơi này, đồng thời cũng thưởng thức pho tượng và bức họa trong Mê Tiên Điện.
Sau khi Lý Thất Dạ cũng không nóng nảy đụng vận khí, hắn nhìn từng pho tượng và bức họa.
Lý Thất Dạ như ngửi được mùi ngon, Lăng Tịch Mặc đi theo sau lưng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ nhìn những pho tượng và bức họa nhưng nàng không nhìn ra cái gì, tối đa cũng chỉ rất kỳ lạ mà thôi, chim bay cá nhảy trên bức họa là những loài gì nàng chưa gặp qua bao giờ, cũng không thể gọi tên, thậm chí nàng hoài nghi có phải những bức họa này có phải vẽ trong tưởng tượng hay không.
So sánh với Lăng Tịch Mặc nhìn không hiểu gì, Lý Thất Dạ ngắm nhìn pho tượng và bức họa thật lâu.
Trên thực tế những bức họa và pho tượng đều ghi lại đoạn lịch sử không ai biết, những thứ này cực kỳ cổ xưa, cổ xưa đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi, cũng chính bởi vì như thế, từ xưa tới nay không có bao nhiêu người chính thức xem hiểu pho tượng và bức họa trong Mê Tiên Điện
Lý Thất Dạ biết được đoạn lịch sử mà không ai biết, cũng chính bởi vì như thế mới làm Lý Thất Dạ nhìn mê mẫn.
Trên thực tế Mê Tiên Điện không phải là nơi đụng đại vân đơn giản như thế, cũng không phải mọi người suy nghĩ nó giống như sòng bạc lớn, từ rất lâu trước kia, tác dụng của Mê Tiên Điện không phải đụng đại vận.
Rất nhiều tu sĩ cường giả cũng giống Lăng Tịch Mặc, hoàn toàn không hiểu pho tượng và bức họa, rất nhiều người chỉ tìm kiếm đồ vật mà thôi, hoặc nhiều hoặc ít nhìn vài lần, chỉ có những lão tổ mới dụng tâm phỏng đoán những pho tượng và bức họa.
Lý Thất Dạ thưởng thức pho tượng, bức họa, đã có rất nhiều tu sĩ ở nơi này đụng đại vận.
Kỳ thật đụng đại vận rất đơn giản, chỉ cần ngươi tùy tiện chọn một pho tượng hoặc bức họa trong Mê Tiên Điện là được rồi.
Vào lúc này có một lão tổ đứng trước một pho tượng, lúc này từng tiếng tiền rơi “Keng, keng, keng” xuống đất sau đó hòa tan.
Sau đó lại nghe âm thanh “Yết, yết, yết” vang lên, chỉ thấy lồng ngực một pho tượng mở ra, một đồ vật như bảo rương nằm trong ngực pho tượng, nó tản ra những tia hào quang, bên trong là một chìa khóa vàng, mỗi một chìa khóa vàng đều có khắc chữ, trên chìa khóa có hoa văn rậm rạp chằng chịt giống như văn tự cổ xưa.
Lúc này lão ỏổ do dự xòe bàn tay ra, trong bàn tay có pháp tắc quấn quanh, mỗi một đạo pháp tắc hàng lâm một trăm hai mươi tám chìa khóa, sau khi pháp tắc chạm vào chìa khóa, chìa khóa vàng sinh ra hào quang.
Không hề nghi ngờ lão tổ đang suy diễn thanh chìa khóa này, hắn muốn biết chòa khóa vàng có cất dấu ảo dêệu gì trong Mê Tiên Điện.
– Ta có một thanh!
Cuối cùng lão tổ chọn một thanh trong một trăm hai mươi tám thanh sau đó cầm lên.
“Ông”, sau khi lão tổ cầm chìa khóa trong tay, đúng vào lúc này thanh chìa khóa hóa thành bụi vàng sau đó biến mất không thấy gì nữa.
– Móa, chọn sai.
Nhìn thấy chìa khóa vàng hóa thành bụi phấn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lão tổ mắng to một câu.
– Lâm huynh, tính toán, hôm nay chơi ba cục, lần thứ tư lấy được một bảo rương trong Mê Tiên Điện, đây là phát tài đấy, muốn thế nào nữa?
Một lão tu sĩ khuyên:
– Mỗi lần lại chơi một vòng, giá cả lần sau tăng lên mười lần so với lần trước, ngươi tiếp tục chơi cẩn thận thua sạch đó.
– Được rồi, đi.
Lão tổ cười khổ, vỗ vỗ tay, lắc đầu rời đi.
Chỉ cần người có tiền đi vào Mê Tiên Điện, chỉ cần không sợ thất bại thì ngươi tiếp tục chơi, cũng tỷ như nói ngươi lần đầu tiên đi vào tòa Mê Tiên Điện thứ ba sau khi đi ra ngươi chỉ có thể chơi lại từ tòa Mê Tiên Điện thứ nhất thứ hai, chỉ có điều ngươi lại chơi thì lần thứ hai cần số tiền nhiều hơn trước mười lần, về sau lặp lại một lần cũng tăng giá gấp mười lần.
Cũng chính bởi vì như cho nên từng có lão tổ mang theo số lượng tiền khủng khiếp nhưng chơi thua sạch không thừa một đồng.
– Chung ta chọn Thọ Tiên Đồ, nghe nói tỷ lệ của Thọ Tiên Đồ cao hơn chỗ khác.
Vào lúc này có một trưởng bối mang theo đệ tử đi kiến thức một chút.
Chỉ thấy những trưởng bối này nhìn các bức họa chung quanh, hắn nhìn một bức họa lão nhân tóc bạc giống như thọ tiên, phong cách cực kỳ cổ xưa.
Sau khi trưởng bối thả tiền tệ xuống dưới bức họa, nghe âm thanh “Yết, yết, yết” vang lên, bức họa mở ra, bên trong có một trăm hai mươi tám chìa khóa vàng.
Sau khi nhìn thấy một trăm hai mươi tám chìa khóa vàng, trường bối không đi chọn chìa khóa, hắn chỉ vào bức họa và nói:
– Lão thọ tiên, nhờ phúc một chút, chọn giúp ta một cái.
Nói xong lại lại lấy tiền ném trên Thọ Tiên Đồ.
Chương 3298: Tòa Mê Tiên Điện Thứ Hai (Thượng)
Sau khi tiền tệ hòa tan liền nghe được âm thanh “Ông” vang lên, thậm chí một trăm hai mươi tám chìa khóa có một nửa biến thành bụi phấn, lúc này chỉ còn lại sáu mươi bốn thanh chìa khóa vàng nằm đó.
– Như vậy cũng được?
Những tu sĩ lần đầu tiên vào Mê Tiên Điện liền ngạc nhiên khi nhìn thấy việc này.
– Đây là chân tuyển, chỉ cần các ngươi trả giá gấp hai lần là được, nó sẽ có thể giúp ngươi chân tuyển một nửa chìa khóa.
Có lão tu sĩ vừa cười vừa nói.
– Móa, nơi này có tiền thì cái gì cũng có thể, chơi ăn gian như vậy cũng được.
Có tu sĩ lần đầu tới Mê Tiên Điện cảm thấy việc này không bình thường.
Lúc này trưởng bối kia suy tính, hắn lấy một cái trong sáu mươi bốn thanh chìa khóa vàng còn lại, thanh chìa khóa này không biến mất, chỉ nghe âm thanh “Tư, tư, tư” vang lên, chìa khóa vàng khắc vào tay của hắn giống như lưu lại lạc ấn chìa khóa.
– Hắn chọn đúng chìa khóa.
Nhìn thấy chìa khóa vàng khắc vào lòng bàn tay trưởng bối kia, không ít người chung quanh trông xem thế nào.
– Được rồi, các ngươi bắt lấy tay ta, chúng ta sắp đi vào Mê Tiên Điện thứ hai.
Tên trưởng bối lên tiếng.
Sau đó hắn cầm tay những tiểu bối của mình, lúc này lạc ấn chìa khóa trên bàn tay hắn sinh ra hào quang bao phủ hắn và những người chạm vào hắn sau đó biến mất, lúc xuất hiện đã ở Mê Tiên Điện thứ hai.
Mặc dù nói Mê Tiên Điện chỉ có cơ hội đoạt bảo một lần nhưng ngươi chỉ cần đúng chìa khóa là có thể mang người vào.
-Vận khí không tệ, không ngờ chọn lần đầu tiên lại chính xác.
Có người hâm mộ.
– Gặp quỷ rồi, ta chọn ba lần nhưng không trúng chìa khóa.
Đúng vào lúc nàynày có thanh niên mắng chửi:
– Việc này không bình thường, ta tiêu nhiều tiền như vậy nhưng không nhìn thấy cái rắm gì, không chơi.
Nói xong hậm hực rời đi.
Trên thực tế chuyện như vậy không hiếm trong Mê Tiên Điện, rất nhiều người đi vào Mê Tiên Điện tốn số tiền lớn đi vào Mê Tiên Điện thứ hai nhưng không được, đành phải rời khỏi nơi này.
Tiến vào Mê Tiên Điện không dễ dàng, trên thực tế vận khí chỉ chiếm bộ phận rất nhỏ, thường thường dựa vào thực lực quyết định tỷ lệ, chỉ cần ngươi cường đại đến mức có thể suy tính ra huyền diệu trên chìa khóa ngươi mới biết được đâu là chìa khóa mấu chốt tiến vào Mê Tiên Điện thứ hai, hơn nữa càng về sau càng khó suy tính, cho nên nói có người tiến vào Mê Tiên Điện thứ mười đã rất khó lường.
Cho dù mọi người biết rất khó, tỷ lệ cũng rất nhỏ, bởi vì bảo vật trong Mê Tiên Điện quá trân quý, cho nên người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không quản có thua sạch cũng không có gì.
– Chính là nơi này!
Vào lúc này Lý Thất Dạ đứng trước bích họa mặt trời, hắn cười cười sau đó rắc tiền tệ.
Chỉ nghe âm thanh “Ông” vang lên sau đó tiền tệ hòa tan, bích hoạ mở ra sau đó có một trăm hai mươi tám chìa khóa xuất hiện.
Lăng Tịch Mặc nhìn hơn trăm cái chìa khóa vàng cũng ngừng thở, nàng cũng hiểu chuyện chọn một cái trong một trăm hai mươi tám cái là khó cỡ nào.
– Tiểu tử, cẩn thận một chút.
Lúc Lý Thất Dạ chuẩn bị cầm chìa khóa vàng, bên cạnh có lão tu sĩ hảo tâm nhắc nhở:
– Nơi này cũng không phải đụng đại vận, phải xem xét cẩn thận, trên thực tế mỗi một chìa khóa đều khác nhau, ngươi cẩn thận nhìn hoa văn trên chìa khóa đi, mỗi một hoa văn có văn chương, nếu như ngươi có thể đọc hiểu văn chương sẽ biết ảo diệu của chìa khóa, chỉ cần ngươi hiểu ảo diệu của nó, có thể đúng chìa khóa tiến vào Mê Tiên Điện tiếp theo.
Hiển nhiên lão tu sĩ kinh nghêệm phong phú, cũng hảo tâm nhắc nhở Lý Thất Dạ, không muốn Lý Thất Dạ tốn tiền vô ích.
– Giang trưởng lão, muốn đọc hiểu ảo diệu trên chìa khóa, nói dễ vậy sao, từ Mê Tiên Điện đầu tiên đã có một trăm hai mươi tám chìa khóa, ta dám nói không chỉ những tiểu nhân vật như chúng ta, cho dù là các thủy tổ cũng không có ai đọc hiểu, cuhngs quá thâm ảo.
Bạn hữu của lão tu sĩ cười nói.
Nghe lão tu sĩ hảo tâm nhắc nhở, Lý Thất Dạ cười nhạt và nói:
– Đa tạ tôn giá nhắc nhở, tuy ta không hiểu hoa văn nhưng ta ưa thích đụng khí vận.
Nói xong hắn cầm một cây chìa khóa, cũng không nhìn nhiều.
Thời điểm Lý Thất Dạ gỡ chìa khóa xuống, chìa khóa không biến mất mà khảm vào tay Lý Thất Dạ.
– Móa, ngươi đụng vận khí?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ trực tiếp cầm chìa khóa lại chọn đúng, lão tu sĩ vừa nhắc nhở Lý Thất Dạ không dám tin tưởng.
– Oa, xem ra vận khí là thật.
Ngay cả bằng hữu bên cạnh lão tu sĩ cũng nói:
– Những lão đầu chúng ta chỉ cân nhắc suy tính những ảo diệu và hoa văn của chìa khóa, lại diễn biến mỗi hoa văn nhưng như lọt vào sương mù, chỉ có thể nhìn ra một ít thứ, không ngờ người này cầm một cái là trúng.
– Bằng không ngươi cho rằng truyền thuyết Huyền Hiêu là giả? Mọi người đều nói hắn đụng vận khí cực lớn, một hơi đụng vận khí vượt qua hơn trăm cái Mê Tiên Điện! Đạt được một tiên nữ.
Cũng có cường giả cười nói.
– Chúng ta đi.
Lý Thất Dạ nắm tay Lăng Tịch Mặc sau đó kim quang trong lòng bàn tay Lý Thất Dạ bao phủ hắn và Lăng Tịch Mặc, bọn họ biến mất tiến vào Mê Tiên Điện thứ hai.
– Ta cũng muốn đụng vận khí.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cầm được chìa khóa vàng, lúc này có một ít tu sĩ không phục, cho nên bọn họ cũng học theo Lý Thất Dạ, không liếc mắt nhìn mà trực tiếp cầm chìa khóa, lúc này chìa khóa biến thành bụi vàng.
– Vì cái gì ta không đụng vận khí?
Có người thập phần không phục, bọn họ nhìn trời và thét lên không cam lòng.
– Vận khí, không phải ai đều có, bằng không ai cũng có thể biến thành Huyền Hiêu rồi, một người được ghi vào sử sách. Nếu như tất cả mọi người có vận tốt như vậy thì sớm phát tài cả rồi, đều tới Mê Tiên Điện đụng đại vận.
Lão tổ lắc đầu lên tiếng.
Cảnh sắc trước mặt Lý Thất Dạ và Lăng Tịch Mặc biến đổi, thời điểm bọn họ nhìn rõ ràng, trước mặt bọn họ chính là Mê Tiên Điện thứ hai.
Lăng Tịch Mặc nhìn chung quanh, phát hiện cách cục Mê Tiên Điện thứ hai không khác gì Mê Tiên Điện đầu tiên quá nhiều, điểm khác nhau duy nhât chính là bức họa và pho tượng mà thôi, chúng không có lặp lại.
Có một điểm khác biệt chính là, Mê Tiên Điện đầu tiên người ta tấp nập, thậm chí có người chen chúc với nhau, Mê Tiên Điện thứ hai có nhân số quá ít, cả Mê Tiên Điện to như vậy chỉ có mấy trăm người.
Người tiến vào Mê Tiên Điện thứ hai không vội vàng rời đi, có ít người suy nghĩ nên làm thế nào tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba, cũng có người suy nghĩ nên đi lấy bảo rương ở nơi nào, nếu không vất vả tiến vào Mê Tiên Điện thứ hai mà không thưởng thức pho tượng và bức họa ở nơi này thì đáng tiếc, dường như bọn họ vô cùng hướng tới nghệ thuật.
Chương 3299: Tòa Mê Tiên Điện Thứ Hai (Hạ)
– Sư phụ, chúng ta có thể đi vào Mê Tiên Điện thứ ba sao?
Đám người Lý Thất Dạ và Lăng Tịch Mặc nhìn thấy trưởng bối mang theo đám đệ tử lúc trước cũng ở đây.
– Không, không nên quá tham lam, sư phụ có chút đạo hạnh chỉ nhìn ra mánh khóe, đến Mê Tiên Điện thứ hai đã khó lường. Có người nói qua muốn tiếp tục tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba thứ tư và thứ năm cần cảnh giới Chân Thần Cảnh mới nhìn ra đầu mối. Xa hơn nữa cần thực lực rất cao. Thậm chí có người nói không quản Chân Đế mạnh cỡ nào, cùng lắm chỉ đi được vài chục cái Mê TIên Điện mà thôi.
Vị trưởng bối này còn tự hiểu lấy mình.
– Chúng ta chọn bảo vật ở đâu?
Nghe trưởng bối nói không chọn chìa khóa, các đệ tử hưng phấn, đối với bọn họ mà nói có thể nhìn thấy bảo vật mới là đồ tốt.
– Nơi này.
Trưởng bối cũng là người có kinh nghiệm, hắn cân nhắc một lúc lâu mới nhìn thấy một bức họa, hắn ấn lạc ấn chìa khóa trên tay vào bức họa.
Âm thanh “Yết, yết, yết” vang lên, chỉ thấy bức họa xuất hiện bảo rương, bảo rương niêm phong rất chắc chắn, cũng không biết bên trong có đồ vật gì..
– Là bảo vật gì?
Nhìn thấy bảo rương, đệ tử của hắn hưng phấn, muốn xem đồ vật bên trong là cái gì.
Bọn họ nhìn thấy sư phụ cầm bảo rương sau đó thu vao trong mệnh cung, lúc này mới nói:
– Chúng ta đi, sau khi trở về lại xem.
Nói xong mang theo bọn họ rời đi.
Trung ương Mê Tiên Điện thứ hai có đạo đài mà Mê Tiên Điện đầu tiên không có, sau khi tiến vào đạo đài sẽ xuất hiện tại cửa ra vào của Mê Tiên Điện.
Đương nhiên không ít người không muốn rời đi, không quản bảo vật trước mắt, bọn họ muốn đánh cược một lần tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba.
– Chúng ta đoạt bảo vật không?
Có tu sĩ hỏi ng bạn.
– Không, chúng ta lại đánh bạc tiếp, nói không chừng vận khí chúng ta tốt đi vào Mê Tiên Điện thứ ba mươi, ta nghe nói từng có người tại Mê Tiên Điện thứ ba mươi mở bức họa có binh khí Thủy tổ, thật khó lường, mở cổ họa này có thể thu thiên địa, có thể thu chúng thần. Nghe nói cổ họa có trọng bảo đạo thống, quá thần kỳ, nếu như chúng ta tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba mươi, chúng ta nhất định sẽ phát tài, sau khi trở về sẽ lên làm hoàng đế, chưởng chấp đạo thống, tuyệt đối thành đạo tổ.
Thanh niên chí khí trùng thiên.
Lúc này thanh niên chọn trúng pho tượng, chỉ thấy hắn giơ tay lấy một chìa khóa trên pho tượng, chìa khó biến mất, lạc ấn trong tay hắn cũng biến mất.
– Móa! Xong rồi!
Nếu hắn không đánh bạc tiếp, nếu hắn cầm bảo vật tại nơi này rời đi là tốt rồi, hiện tại hắn không có gì, còn thua tiền tệ.
– Ha h, ta trúng!
Đúng lúc này trong góc điện có người cười to, hắn cầm được chìa khóa vàng tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba, lúc này kim quang bao phủ kéo hắn biến mất, tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba.
Trong Mê Tiên Điện này thỉnh thoảng có người cười to, cũng có người mắng to, không hề nghi ngờ cười to là kẻ cầm được chìa khóa, kẻ mắng to là người không trúng, một ít người không tham lam tự hiểu lấy mình, bọn họ dùng lạc ấn chìa khóa lấy bảo vật sau đó rời đi, không hề tham lam tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba.
Lý Thất Dạ tiến vào Mê Tiên Điện thứ hai, không vội làm chuyện khác, hắn nhìn bức họa và pho tượng trong Mê Tiên Điện một lần, dường như hắn không muốn đụng đại vận tại đây, không phải vì bảo vật, thuần túy là chỉ muốn thưởng thức bức họa và pho tượng mà thôi.
Cuối cùng Lý Thất Dạ xem hết pho tượng và bức họa, lúc này hắn giang hai tay ra.
– Chúng ta đi đổi bảo vật hay tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ vươn hai tay ra, Lăng Tịch Mặc hỏi thăm.
– Tiến vào Mê Tiên Điện.
Lý Thất Dạ cười nói, hắn đặt chìa khóa khảm trên tay vào bức họa, bức họa mở ra, bên trong có một trăm hai mươi tám chìa khóa, Lý Thất Dạ không nhìn nhiều, hắn cầm một thanh chìa khóa.
Thanh chìa khóa này khắc vào lòng bàn tay Lý Thất Dạ.
– Đi, đến Mê Tiên Điện thứ ba.
Lý Thất Dạ kéo Lăng Tịch Mặc, chìa khóa trong tay tỏa ra hào quang, hai người bọn họ đồng thời biến mất tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba.
Lúc bọn họ đi vào Mê Tiên Điện thứ ba, người ở đây càng ít.
Lý Thất Dạ tiến vào Mê Tiên Điện thứ ba, hắn cũng không vội làm chuyện khác, hắn vẫn tiếp tục thưởng thức bức họa và pho tượng.
– Các ngươi có nghe nói hay không, dường như tiểu tử giống như con kiến tiến vào Mê Tiên Điện thứ sáu.
Lúc này có một đám người nói chuyện bên tai Lý Thất Dạ, tuy bọn họ không biết tên Lý Thất Dạ nhưng gọi hắn là con kiến.
Cũng có người nghe nói như thế, không biết suy nghĩ gì và nói:
– Chuyện này cũng kỳ quái, tiểu tử kia có tiền, chỉ cần hắn nện tiền liên tục, ta thấy hắn tiến vào Mê Tiên Điện thứ mười cũng không thành vấn đề. Dù sao hắn lấy rất nhiều chân tệ ném cho kiến ăn mà, có lẽ thừa sức đánh bạc trong Mê Tiên Điện rất lâu.
– Tiểu tử con kiến tiến vào Mê Tiên Điện thứ mười.
Quả nhiên người kia đoán đúng, rất nhanh sâu trong Mê Tiên Điện lại có tin tức Lý Thất Dạ truyền ra.
– Mê Tiên Điện thứ mười, đúng là khó lường, đó là nơi phát tài đấy.
Nghe tin tức như thế, không ít người trẻ tuổi hâm mộ chảy nước miếng ròng ròng.
Đối với không ít tu sĩ cường giả mà nói có thể đi vào Mê Tiên Điện sáu tòa thứ bảy đã là khó lường lắm rồi.
– Hắn chơi bao nhiêu lần?
Cũng có người tính thời gian của Lý Thất Dạ, nói ra:
– Chơi lâu như vậy mới tiến vào Mê Tiên Điện thứ mười, hắn phải thất bại bao nhiêu lần mới cót hể đi vào Mê Tiên Điện thứ mười?
Trên thực tế rất nhiều người nói sai về Lý Thất Dạ, mọi người thấy Lý Thất Dạ đi từ Mê Tiên Điện thứ sáu têến vào Mê Tiên Điện thứ mười tốn thời gian lâu như vậy, cho rằng Lý Thất Dạ đã thất bại nhiều lần mới thành công.
Trên thực tế bọn họ cũng không biết, Lý Thất Dạ tiến vào Mê Tiên Điện khác nhau, hắn đều thưởng thức pho tượng và bức họa trong Mê Tiên Điện rất lâu.
Nhìn thấy hành động của Lý Thất Dạ như vậy, Lăng Tịch Mặc kỳ quái, nàng hoài nghi Lý Thất Dạ đến lấy bảo vật hay muốn thưởng thức pho tượng và bức họa trong Mê Tiên Điện.
Dù sao đối với người khác, bọn họ chú ý bảo vật trong Mê Tiên Điện hơn, nhưng Lý Thất Dạ không có chút hứng thú với bảo vật trong Mê Tiên Điện, điểm này nằm ngoài dự kiến của nàng.
Lăng Tịch Mặc cũng học bộ dạng Lý Thất Dạ cân nhắc những bức họa và pho tượng, mặc kệ nàng xem bao lâu cũng không nhìn thấy cái gì, bởi vì nàng không nhận ra hình ảnh trong rất nhiều pho tượng và bức họa, căn bản không biết chúng muốn biểu đạt cái gì.
Chương 3300: Chu Chí Khôn
– Công tử, những pho tượng và bích hoạ này có gì huyền diệu?
Cuối cùng Lăng Tịch Mặc cũng lên tiếng hỏi.
– Ghi lại mà thôi.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm nói:
– Bất cứ thời đại nào, kỷ nguyên ra sao đều có lịch sử của mình. Bất luận là tế tự hay chiến tích, hoặc giả là kỳ văn. Chỉ có điều sách vở ghi lại trên thế gian sẽ bị thời gian ăn mòn, nhưng pho tượng và bức họa lại dễ dàng lưu giữ rất lâu. Những ghi chép cổ xưa còn sót lại trên đời đa số đều là pho tượng và bức họa.
– Những pho tượng và bức họa này ghi lại cái gì?
Lăng Tịch Mặc vẫn hiếu kỳ.
– Lịch sử mà thôi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có chút lịch sử giúp ngươi giải được những bí mật cổ xưa, thậm chí những ghi chép này còn trân quý hơn công pháp hoặc một kiện bảo vật nào đó, đương nhiên phải đạt tới độ cao đó mới được.
Lăng Tịch Mặc nghe được nhưng không hiểu, đối với tu sĩ mà nói, trên thế gian còn có cái gì trân quý hơn công pháp vô địch, bảo vật vô địch chứ? Nếu như nói là lịch sử, trong mắt rất nhiều tu sĩ chúng không đáng một đồng, thậm chí còn có người không quan tâm lịch sử, không có người nguyện ý tốn tâm tư cân nhắc những thứ đã qua.
Lăng Tịch Mặc không hiểu, Lý Thất Dạ không nói nhiều, dù sao độ cao hai người khác nhau, tầm mắt cũng khác nhau.
– Xa xưa tới mức không thể tìm hiểu ngược dòng.
Nhìn thấy rất nhiều bức họa và pho tượng, Lý Thất Dạ từ từ nói:
– Trường sinh đều có căn nguyên của mình. Trong mắt nhiều cường giả đây là thứ đáng hướng tới cỡ nào nhưng lại ẩn chứa đại khủng bố!
Nói đến đây bọn họ thở dài.
– Tiểu tử con kiến tiến vào Mê Tiên Điện thứ mười lăm.
Lúc này có người nhắc tới Lý Thất Dạ.
– Mê Tiên Điện thứ mười lăm, tiểu tử quá trâu, rốt cuộc nện bao nhiêu tiền?
Cũng có người hoài nghi, hỏi:
– Đây là thật hay giả?
– Là thật, Long tTch Chân Thần gặp hắn trong Mê Tiên Điện thứ mười lăm.
Có người tin tức linh thông thăm dò được tin tức.
– Mê Tiên Điện thứ mười lăm nha, thật sự là phát đại tài.
Cũng người trẻ tuổi nghe được tin tức liền nuốt nước bọt.
– Tiểu tử này không nhất định tới vì tiền, hắn dùng nhiều tiền như thế nhưng không nháy mắt cái nào, ta cảm thấy hắn là người không quan tâm tiền tài.
Cũng có người suy đoán.
Cũng có người nói Lý Thất Dạ tiến vào vào Mê Tiên Điện thứ mười lăm sau đó không còn lời đồn. Cho dù từng có người nói gặp Lý Thất Dạ trong Mê Tiên Điện đều là cường giả Chân Thần, những lão tổ này không phải ai cũng có thể gặp được, cho dù gặp được cũng không dễ dàng nói chuyện.
Trên thực tế càng như vậy, tu sĩ trong Mê Tiên Điện càng ngày càng ít, sau khi đi tới Mê Tiên Điện thứ hai mươi, nơi đây không còn bao nhiêu người, càng về sau chỉ còn lại Lăng Tịch Mặc đi theo sau lưng Lý Thất Dạ mà thôi, trong những Mê Tiên Điện phía sau, trừ bọn họ ra không còn người nào khác.
Lý Thất Dạ dễ dàng tiến vào Mê Tiên Điện, từng tòa từng tòa một, Lăng Tịch Mặc triệt để há hốc mồm.
Nàng biết rõ tiến vào Mê Tiên Điện là chuyện vô cùng khó khăn, đặc biệt trong những Mê Tiên Điện phía sau ngay cả Chân Đế, Bất Hủ cũng khó suy tính ra, ảo diệu về sau chỉ có Thủy tổ mới suy tính ra.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không cần suy diễn, liếc mắt nhìn là nhận ra được đâu là chìa khóa tiến vào Mê Tiên Điện phía sau.
Chỉ sợ không ai tin việc này, cho dù Lăng Tịch Mặc tự mình nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, cảm thấy không chân thật.
– Công tử, có đường tắt gì hay không?
Sau khi trôi qua mấy chục cái Mê Tiên Điện, Lăng Tịch Mặc cảm thấy hiếu kỳ, sợ hãi nói.
-Thế gian này không có đường tắt gì đáng nói.
Lý Thất Dạ cười nói.
– Tại sao công tử giống như không cần suy diễn?
Lăng Tịch Mặc nói:
– Công tử chỉ cần nhìn là có thể chọn ra được, làm vậy quá thần kỳ.
– Không phải dùng mắt nhìn.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Dụng tâm nhìn, thế gian đại đạo vô cương, vạn pháp vô tận, làm sao có thể suy diễn tận cùng, cho dù ngươi có thể suy diễn ra đại đạo trên thế cũng cần phí thời gian. Chỉ có đạo tâm mới phá được mê vọng, chỉ cần đạo tâm bất biết sẽ nhìn thấy bổn nguyên. Đạo tâm mới là căn nguyên của tất cả.
– Đạo tâm?
Lăng Tịch Mặc thì thào, nàng không lý giải được, nghe thì quá đơn giản nhưng có đạo tâm cũng không khó khăn gì.
Đương nhiên, nàng không đạt tới cảnh giới này cho nên không hiểu, chỉ có trải qua vô số trắc trở, trải qua vô số gió trăng, trải qua vô số hưng suy… Tất cả đều phải trải qua mới có cơ hội miêu tả đạo tâm bất động.
Lý Thất Dạ mang theo Lăng Tịch Mặc đi sang Mê Tiên Điện khác, các nơi trong Mê Tiên Điện đều náo nhiệt, đặc biệt theo thời gian qua đi, đại nhân vật đi vào Mê Tiên Điện càng nhiều, nhân vật tiếng tăm trong Vạn Thống Giới đều tới.
– Nghe nói Kiếm Tôn đến!
Trong vài ngày ngắn ngủi có các loại tin tức truyền ra ngoài.
– Kiếm Tôn đến, sợ rằng Ma Đao Thái Tử cũng tới.
Có người suy đoán:
– Dù sao nơi này là một đao một kiếm trẻ tuổi trong Vạn Thống Giới, Ma Đao Thái Tử không thể không tới.
– Không chỉ Kiếm Tôn, Bàn Long công tử, Nữ võ thần đều đến, có thể nói nhân vật danh tiếng trong Vạn Thống Giới đều tới, nghe nói Dương Minh giáo cũng tới.
Có tu sĩ tin tức linh thông nói ra.
Đột nhiên có người trẻ tuổi xuất hiện, đạo hạnh của người trẻ tuổi này mơ hồ, không ít người không thể nhìn rõ, hắn được rất nhiều người vây quanh, thậm chí có cường giả thế hệ đang xum xoe hắn.
– Hắn là ai, tại sao bộ dạng vênh váo như vậy.
Có người trẻ tuổi nhìn không thuận mắt, hừ lạnh sau đó hỏi thăm.
– Chu Chí Khôn, là kẻ có danh tiếng cao gần đây.
Có cường giả thế hệ trước nói.
– Rất cường đại sao?
Có người trẻ tuổi không rõ, Chu Chí Khôn cũng không phải thiên tài gì.
– Không, là hắn ôm đùi, hắn chỉ là đệ tử bình thường trong Trường Sinh đạo thống, xuất thân một môn phái nhỏ nhưng hắn ôm nhân vật khó lường trở thành sứ đồ, cho nên cáo mượn oai hùm.
Lão tu sĩ nói ra.
– Chu công tử, Thiếu chủ tốt chứ?
Có người vấn an Chu Chí Khôn, đồng thời cũng hỏi thăm người sau lưng hắn.
– Thiếu chủ rất tốt.Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Chu Chí Khôn cười ngạo nghễ, nói ra:
– Hơn nữa hắn sẽ nhanh chóng tới đây thôi.
– Mộc Thiếu chủ sắp tới!
NGhe Chu Chí Khôn nói thế, không ít lão tổ rùng mình.
– Đúng vậy, Mộc Thiếu chủ sắp tới, hơn nữa hắn muốn gặp lão tổ tất cả đạo thống, đến lúc đó mong rằng các vị lão tổ hãnh diện.
Chu Chí Khôn vừa cười vừa nói.
Hắn nói chuyện vô cùng kiêu căng, thử nghĩ xem, năm đó hắn chi là đệ tử bình thường trong Trường Sinh đạo thống mà thôi, không nói đối mặt với các lão tổ, cho dù gặp các trưởng lão trong tông môn cũng phải quỳ lạy.