Đế Bá Audio Podcast
Tập 662 [Chương 3306 đến Chương 3310]
❮ sautiếp ❯Chương 3306: Cưu Chiếm Tổ Thước (Hạ)
Hôm nay Miêu Lỗi chạm mặt BÌnh Thành công tử, hắn lại dẫn theo nhiều cao thủ như vậy, vì vậy hắn hơi mất kiềm chế, muốn xuống tay với Bình Thành công tử.
– Hừ, tiểu bối, ngươi quá ngông cuồng rồi!
Miêu Lỗi quát lên:
– Nơi này không phải là Bàn Long đạo thống, sợ rằng thủ đoạn của ngươi có hạn! Hôm nay bọn ta sẽ thay Bàn Long đạo thống trừ hại!
Nói xong thì vẫy tay.
Miêu Lỗi vừa vẫy tay, cường giả Ngũ Thánh quốc đi theo Miêu Lỗi vội vàng bao vây Bình Thành công tử.
Nhìn thấy Miêu Lỗi cùng mấy trăm cường giả muốn xuống tay với Bình Thành công tử, rất nhiều người nín thở, mọi người muốn biết Bình Thành công tử mạnh bao nhiêu.
Uy danh của tam công tử đã lan truyền từ lâu, nhất là Bình Thành công tử càng khiến cho người khác cảm thấy cao thâm khó dò. Thậm chí có lời đồn rằng Bình Thành công tử khi ở trong Bàn Long đạo thống có thủ đoạn khống chế sức mạnh của đạo thống. Đây cũng chính là lý do vì sao Bát Tí vương triều nhiều lần xuống tay với Bình Thành công tử thế nhưng vẫn chưa thành công.
Miêu Lỗi cũng nghĩ như vậy, hắn cũng nghe nói Bình Thành công tử có thể khống chế sức mạnh của Bàn Long đạo thống nên mọi người mới không thể làm gì hắn, không thể ám sát hắn thành công.
Thế nhưng chỗ này là Kim Tiễn Lạc Địa, cách Bàn Long đạo thống rất xa. Cho dù Bình Thành công tử có thủ đoạn đó thì cũng không thể sử dụng được.
– Đại ca, ngươi có muốn tránh sang một bên một chút không. Chờ sau khi ta dọn dẹp bọn họ xong thì chúng ta lại thảo luận chuyện buôn bán thì sao?
Nhìn thấy Miêu Lỗi dẫn theo rất nhiều cường giả bao vây, Bình Thành công tử tươi cười nói với Lý Thất Dạ.
– Cần gì phải tránh.
Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, không hề muốn di dịch chút nào, lười biếng nói rằng:
– Chuyện nhỏ mà thôi.
– Tôn giá là ai? Xin chớ phạm sai, đây là chuyện của Bàn Long đạo thống, xin ngươi mau chóng rời khỏi, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đứng chung với Bình Thành công tử, Miêu Lỗi lập tức quát lớn.
– Một đám gà đất chó kiểng.
Lý Thất Dạ hời hợt nhìn đám người Miêu Lỗi, nói rằng:
– Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng.
Lý Thất Dạ vừa nhìn là biết tuy đám người Miêu Lỗi rất đông thế nhưng lại không phải là đối thủ của Bình Thành công tử. Bình Thành công tử tuy được gọi là tam công tử, thế nhưng thực lực mạnh hơn Hồi Xuân công tử rất nhiều.
– Được lắm, cái thứ không biết sống chết —
Miêu Lỗi giận dữ, quát lên rằng:
– Hôm nay trừ luôn nhà ngươi.Mình trong cõi cửa điện nên mọi vấn đề ở đây là Chính Xác chuẩn chỉnh nhất . Cửa Điện mình đang trông dữ Thầy Ý Ăn Lộc Bói Toán nha! …!
– Miêu hoàng chủ, trừng trị hắn, không cần tới ngươi, để cho bọn ta là được, bọn ta cùng hắn còn có ân oán phải tính sổ, bản quận chúa ăn chắc mạng chó của hắn rồi.
Khi Miêu Lỗi vừa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy một cô gái dẫn theo một đám cao thủ ùn ùn kéo tới. Cô gái này chính là Hạ quận chúa của Kiếm Trủng. Hơn nữa lần này Hạ Tử Huyên mang theo binh mã nhiều gấp đôi lần trước. Hơn nữa bên cạnh nàng còn có mấy ông lão, vừa nhìn là biết bọn họ rất mạnh.
– Người của Kiếm Trủng cũng tới rồi.
Nhìn thấy Hạ quận chúa, không ít người nhỏ giọng nói rằng:
– Nghe nói Kiếm Tôn cũng tới, Hạ quận chúa đã gặp mặt Kiếm Tôn.
Chẳng trách lần này bên cạnh Hạ quận chúa lại có nhiều cường giả như vậy, khẩu khí lại mạnh như vậy, thì ra Kiếm Tôn đã tới rồi.
– Hạ quận chúa —
Nhìn thấy Hạ quận chúa nhúng tay, Miêu Lỗi càng mừng, như vậy bọn họ càng người đông thế mạnh.
– Lăng gia muội muội, là đệ tử Kiếm Trủng, ngươi chớ đứng gần người lạ, bây giờ quay trở lại với bọn ta thì vẫn còn kịp.
Sau khi Hạ quận chúa tới nơi thì nhìn thẳng vào Lăng Tịch Mặc, quát lạnh rằng.
Lăng Tịch Mặc tái mặt, biết Hạ quận chúa tới đây vì mình. Nàng không khỏi nhích lại gần Lý Thất Dạ, ở gần Lý Thất Dạ, nàng mới cảm thấy an toàn.
– Hừ, đừng tưởng rằng tìm được chỗ dựa thì có thể giữ được tính mạng.
Nhìn thấy Lăng Tịch Mặc nhích lại gần lý Thất Dạ, Hạ quận chúa lạnh lùng hừ.
Lý Thất Dạ nhìn Hạ quận chúa, lạnh nhạt nói:
– Ở trên sông đã tha cho các ngươi một mạng, vậy mà không biết tiến thối.
– Họ Lý, mặc kệ ngươi có lai lịch như thế nào, hôm nay Kiếm Trủng nhất định không để yên việc này!
Hạ quận chúa quát lạnh:
– Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây.
Lần trước ở trên sông bọn họ suýt nữa mất mạng trong bão táp, vì vậy Hạ quận chúa hận Lý Thất Dạ tận xương tủy.
– Chỉ bằng các ngươi?
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn bọn họ.
Hạ quận chúa là quận chúa của Kiếm Trủng, nhưng lại bị Lý Thất Dạ xem thường ba lần bốn lượt, sắc mặt khó vô cùng khó coi, lạnh lùng nói rằng:
– Mặc kệ nhà ngươi có bản lĩnh như thế nào thì hôm nay cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của Kiếm Trủng bọn ta. Đại sư huynh của ta càng sẽ không cho phép bất cứ ai khiêu khích quyền uy của Kiếm Trủng.
Nghe Hạ quận chúa nói vậy, không ít người nhìn xung quanh. Mọi người biết, lần này không chỉ Hạ quận chúa tới mà sợ rằng ngay cả Kiếm Tôn cũng tới, thế nhưng vẫn chưa xuất hiện mà thôi.
– Thú vị.
Nhìn Hạ quận chúa cũng dẫn người tới nơi này, Bình Thành công tử vỗ tay, mỉm cười nói với Lý Thất Dạ rằng:
– Đại ca, xem ra hôm nay là một hồi đại chiến, có muốn hai ta hợp tác làm một vố lớn không.
– Thứ nhất, ta không phải là đại ca của ngươi.
Lý Thất Dạ miết Bình Thành công tử, hời hợt nói rằng:
– Thứ hai, chỉ là một đám sâu kiến, sao có thể nói là vố lớn. Một, hai chiêu là đuổi sạch bọn họ.
Lý Thất Dạ nói vậy để mọi người hít lạnh. Miêu Lỗi cùng Hạ quận chúa dẫn theo hơn một nghìn cường giả, không hề có ai yếu, vậy mà Lý Thất Dạ lại dám nói rằng một, hai chiêu là đuổi sạch bọn họ. Câu này, hết sức kiêu ngạo.
– Họ Lý, nhà ngươi quá cuồng vọng.
Ngay khi Lý Thất Dạ vừa dứt lời thì có tiếng quát lạnh vang lên, người này vô cùng hung hăng, quát lớn rằng:
– Hôm nay chắc chắn là ngày chết của ngươi!
Thình lình nghe tiếng quát lớn, không ít người vội vàng nhìn sang. Chỉ thấy một người thanh niên dẫn theo một đám cao thủ đi tới nơi này, hơn nữa trong đám cao thủ này có không ít cường giả thế hệ trước tầm cỡ chưởng môn đại giáo hay trưởng lão thế gia.
– Chu Chí Khôn —
Nhìn thấy người thanh niên dẫn theo một đám cao thủ đi tới, không ít người lén giật mình.
– Vừa rồi hắn chẳng phải vừa bị giáo huấn hay sao?
Nhìn thấy Chu Chí Khôn đi tới nơi này một cách hung hăng, có tu sĩ vừa từ Mê Tiên Điện về nơi này nhỏ giọng nói rằng.
Mới đó không lâu, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Lý Thất Dạ bóp nát xương sườn của Chu Chí Khôn, không ngờ mới đó mà hắn lại nhảy nhót tưng bừng, hơn nữa còn rất hùng hổ dọa người.
Chương 3307: Kẻ Thù Đều Tới Đông Đủ
Mọi người không hiểu, Chu Khí Khôn mới vừa rồi còn sợ bể mật vì sao lại uy phong lẫm lẫm như thế.
– Ngươi không hiểu.
Có lão tu sĩ nhỏ giọng nói rằng:
– Chỗ dựa của Chu Chí Khôn tới rồi.
– Mộc thiếu chủ —
Nghe vậy, có cường giả thất thanh, lòng thấy sợ hãi.
– Không phải.
Lão tu sĩ lắc đầu, nói rằng:
– Là lão bộc bên cạnh Chu Chí Khôn, Phiền lão, cũng là bắp đùi mà Chu Chí Khôn ôm. Trước kia hắn nịnh bợ được Phiền lão nên hiện tại hắn mới có thể trở thành tông đồ.
– Hóa ra là như vậy, chẳng trách vì sao lúc này lại có nhiều cường giả chịu ra mặt vì hắn như vậy.
Nghe vậy, có cường giả nhìn đoàn cường giả ở phía sau Chu Chí Khôn. Trong những cường giả này, có một vài người còn là chưởng môn đại giáo, trưởng lão thế gia.
Vừa rồi khi ở bên ngoài Mê Tiên Điện, tuy rằng Chu Chí Khôn bị Lý Thất Dạ giáo huấn thế nhưng lại không có ai tình nguyện ra mặt giúp hắn. Thế nhưng bây giờ lại khác, Chu Chí Khôn mang theo cường giả hùng hổ tới nơi này. Những cường giả này đều cầm binh khí, có ý ra tay chứ không phải xem trò vui nữa.
Cũng vì bên cạnh có nhiều cường giả đồng ý ra tay nên mới khiến Chu Chí Khôn sợ bể mật trở nên uy phong lẫm liệt. Bởi vì chỗ dựa của hắn đã tới, những chưởng môn trưởng lão này đều vội vàng tình nguyện làm tay chân cho hắn.
– Xem ra ngươi chán sống thật rồi.
Nhìn thấy Chu Chí Khôn hung hăng đến như vậy, Lý Thất Dạ không chỉ không tức giận, trái lại còn cười đậm.
– Lý Thất Dạ, nhà ngươi quá ngông cuồng!
Lúc này, Chi Chi Khốn trốn trong sự bảo vệ chặt chẽ của mấy vị chưởng môn trưởng lão nên sức mạnh tràn trề, quát lạnh rằng:
– Cho dù ngươi có là thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc, thế nhưng chỉ với ngôn từ mà ngươi dùng để xúc phạm Mộc thiếu chủ cũng đủ tội chết rồi.
– Hắn… hắn chính là thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc, người bình định phản loạn của Trường Sinh đạo thống đó sao. Nghe nói hắn có thể điều khiển sức mạnh của Trường Sinh đạo thống, làm nổ banh Vạn Thọ quốc.
Nghe Chu Chí Khôn nói vậy, có cường giả của đại thống lớn kinh ngạc thốt lên.
Về việc có liên quan tới Trường Sinh đạo thống, đã có không ít lão tổ đã biết. Bây giờ nghe tên Lý Thất Dạ, bọn họ đều biết tráng cử tiêu diệt Vạn Thọ quốc của hắn khi ở Trường Sinh đạo thống.
– Xem ra ngươi không chuyển lời giùm ta.
Lý Thất Dạ cười khanh khách:
– Thế nhưng không sao hết, giết ngươi rồi, còn sợ chủ nhân của ngươi không chịu ló mặt nữa sao? Tới lúc đó tiện tay giết luôn hắn là xong.
Câu nói tùy ý của Lý Thất Dạ để mọi người líu lưỡi. Tiểu tử này quá ngông cuồng, lại dám hời hợt nói tiện tay giết Mộc thiếu chủ.
– Câu nói này quá bá đạo rồi.
Có người nhỏ giọng:
– Hiện tại Mộc thiếu chủ như mặt trời ban trưa, ai dám đắc tội?
– Ngươi không biết hắn rồi.
Có lão tổ đạo thống lớn lắc đầu, nói rằng:
– Lý Thất Dạ này là một người rất dữ dằn. Hắn không chỉ là thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh cốc mà còn là người cầm quyền Cuồng Đình đạo thống, nghe nói hắn còn mạnh miệng khiêu chiến toàn bộ Vạn Thống Giới. Câu nói hung hăng như vậy, ngay cả Mộc thiếu chủ cũng chưa chắc dám nói, thế nhưng hắn lại nói không kiêng kỵ.
– Ha.. ha… ha…
Lý Thất Dạ vừa nói xong thì có tiếng cười lạnh:
– Thứ không biết sống chết, thứ phàm phu tục tử như ngươi làm gì có tư cách đụng tới thiếu chủ của ta. Bằng câu nói này của ngươi, ngươi xứng đáng bị bầm thây vạn đoạn!
Lúc này, phía xa xuất hiện một bóng người, là một ông lão mặc áo bào màu tro, khí tức Chân Thần lan tỏa, nhìn thôi cũng đã thấy sợ.
– Phiền lão —
Nhìn thấy ông lão này, có lão tổ đại giáo biến sắc, nhỏ giọng nói rằng:
– Là người hầu bên cạnh Mộc thiếu chủ.
Nghe vậy, không ít người câm miệng. Người hầu của Mộc thiếu chủ… nghe nói là người đi theo Mộc thiếu chủ xuống từ bên trên. Tuy đạo hạnh của hắn không hẳn mạnh mẽ, thế nhưng thân phận lại không đơn giản.
Ngay cả lão tổ đại giáo khi nhìn thấy ông lão được gọi là Phiền lão này thì cũng cảm thấy rùng mình, bởi vì hắn là người hầu của Mộc thiếu chủ.
– Mộc thiếu chủ chính là trời giáng Chân Thần, làm sao có thể để phàm phu tục tử nhà ngươi tiết độc, nên trừng trị.
Cùng lúc đó, một âm thanh lạnh lùng vang lên. Âm thanh này mang theo kiếm ý, y hệt một lưỡi kiếm nhọn hoắc đâm vào đầu của mọi người, khiến mọi người phải rùng mình.
Không ít người nhìn sang, chỉ thấy một phía khác xuất hiện một người thanh niên. Người thanh niên này khoảng ba mươi, vóc người cao dài, ôm ấp trường kiếm, toàn thân áo tím, trên người lan tỏa kiếm ý, khiến người ta nhìn thôi đã rùng mình.
– Kiếm Tôn —
Nhìn thấy người thanh niên này, có người hô nhỏ.
– Kiếm Tôn —
Ngay cả lão tổ đại giáo cũng ngưng mắt nhìn người thanh niên này, thì thào rằng:
– Hắn là chuẩn Chân Đế sao?
Kiếm Tôn là người cầm quyền hiện giờ của Kiếm Trủng, thanh danh rất lớn, không hề thua kém tam công tử.
Có người nói lý do Kiếm Tôn không được xếp vào tam công tử là vì hắn xuất đạo sớm, thế nhưng cũng có người nói là vì hắn cùng Ma Đao thái tử được ca tụng là một đao một kiếm, vì vậy mới không được xếp vào tam công tử.
Vả lại, Kiếm Tôn vào đời lâu hơn tam công tử nên thực lực của hắn cùng Ma Đao thái tử có khi còn mạnh hơn cả tam công tử.
– Hừ, tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Nhìn thấy đại sư huynh của mình xuất hiện, Hạ quận chúa mặt mày tươi rói, giơ cao vầng trán.
– Kiếm Tôn —
Nhìn thấy Kiếm Tôn, Lăng Tịch Mặc tái mét, lùi về sau mấy bước. Nàng xuất thân từ Kiếm Trủng thế nên biết được Kiếm Tôn mạnh mẽ như thế nào.
– Họ Lý, bây giờ ngươi bó tay chịu trói thì vẫn còn kịp!
Nhìn thấy chỗ dựa của mình, Chu Chí Khôn càng có sức lực.
– Cũng được, xử lý hết toàn bộ các ngươi. Giết sạch các ngươi trong một lần, đỡ phải chia cử xử lý.
Lý Thất Dạ cười nhạt, vung vẫy kiếm trúc trong tay.
– Thứ không biết sống chết, chúng ta xông lên, loạn đao phân thây hắn.
Hơn nghìn tên cường giả bên cạnh Chu Chí Khôn gào thét.
– Đúng, loạn đạo phân thây bọn họ.
Hạ quận chúa cũng quát hùa, dẫn theo cường giả của Kiếm Trùng xông lên.
– Há, Bình Thành công tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Miêu Lỗi cũng thừa dịp này mang theo cường giả bao vây tới.
Nhất thời, hơn nghìn cường giả bao vây ba người Lý Thất Dạ kín kẽ không lọt một giọt nước. Lúc này, bầu không khí căng thẳng tột cùng.
– Đúng là náo nhiệt, đại ca, có muốn so đấu với nhau một hiệp không, xem xem ai giết nhiều hơn.
Chương 3308: Một Kiếm Trảm Ngàn Địch (Thượng)
Bình Thành công tử thấy nhiều người bao vây như vậy nhưng không hề sợ hãi, mặt cười tươi rói, nói với Lý Thất Dạ rằng:
– Nếu như ta giết nhiều hơn thì đại ca phải mua một bao kiếm trúc của ta nhé…
– Không có hứng thú.
Lý Thất Dạ không nhiều hứng thú.
– Giết —
Cùng lúc, Chu Chí Khôn quát lạnh. Hắn không xông lên mà hạ lệnh tất cả cường giả xông lên.
– Giết —
Hạ quận chúa cùng Miêu Lỗi cùng vội vàng hạ lệnh để cường giả bên cạnh mình giết về phía Lý Thất Dạ.
– Giết —
Mấy nghìn cường giả gào lớn. “Đùng”, trong nháy mắt, từng món binh khí đánh về phía ba người Lý Thất Dạ, có bảo tháp, có chiến kích, có trường đao… mỗi món binh khí khi đánh tới đều làm núi rung đất chuyển. Bọn họ không hề nương tay, muốn đánh ba người Lý Thất Dạ thành thịt vụn.
– Không ổn —
Nhìn thấy thần quang ngút trời, mấy nghìn cường giả đồng loạt ra tay, hù không ít người tái mét.
– Cứ quyết định như vậy đi, ai giết nhiều hơn thì người đó thắng.
Lúc này, Bình Thành công tử bất chấp Lý Thất Dạ có đồng ý hay không, vô cùng không biết xấu hổ, hơn nữa lại còn ra tay trước, khi Lý Thất Dạ còn chưa ra tay thì hắn đã ném bao tải của mình về phía trước.
“Keng —”
Kiếm vang cửu thiên, trong nháy mắt, chỉ thấy từng thanh kiếm trúc phóng thẳng lên trời, kiếm khí tung hoành, nhất là khi kiếm trúc lan tỏa kiếm mang làm cho bốn phương tám hướng nhuộm màu xanh lạnh, khiến người ta không rét mà run. Lúc này chúng nó không còn là kiếm trúc nữa mà là thần kiếm, kiếm ý rất mạnh, có thể đâm xuyên tất cả.
“Keng, keng, keng”
Tiếng kiếm ngân vang bên tai không dứt. Trong nháy mắt, tất cả kiếm trúc trút xuống như thác trời, đánh về phía kẻ địch.
– A —
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết liên hồi, chỉ thấy máu tươi bắn lên cao, Bình Thành công tử ra tay trí mạng, từng thanh kiếm trúc đâm thủng lồng ngực của kẻ thù, đâm chết tươi bọn họ.
– Miêu hoàng chủ, mạng của ngươi, ta muốn!
Đồng thời, thanh kiếm trúc trong tay Bình Thành công tử cũng xuất chiêu, ánh kiếm so sáng cửu châu, chớp mắt đâm thủng thiên địa, đâm thẳng về phía Miêu Lỗi.
Về việc Bình Thành công tử đoạt tiên cơ, Lý Thất Dạ không có ý kiến, chỉ vung kiếm trúc trong tay mà thôi.
Lý Thất Dạ vung ra một chiêu kiếm, chiêu kiếm này quá nhanh, không ai biết Lý Thất Dạ ra tay như thế nào, thậm chí không ai nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, chỉ có bản thân hắn mới biết chiêu kiếm này vung ra.
Một kiếm vung ra, thiên địa dường như yên tĩnh, thời gian dường như dừng lại, vạn thế dường như đứng im.
Trong khoảnh khắc này, mọi kẻ địch giữ nguyên động tác của mình, có người xông tới, có người nhảy lên, có người vung kiếm đỡ đòn…
Trong khoảnh khắc của chiêu kiếm này, nhân vật như Chân Thần cũng cảm thấy con tim phát lạnh, bản năng mách bảo bọn họ đang gặp nguy hiểm. Thế nhưng tất cả đã muộn, cho dù bản năng nói cho bọn họ biết đang gặp nguy hiểm thế nhưng cũng không hề có tác dụng, bởi vì Lý Thất Dạ đã vung kiếm.
Chiêu kiếm này vừa được vung, càn khôn đã định. Chiêu kiếm này là chiêu kiếm nhanh nhất thế gian, vượt qua tất cả mọi thứ, ngay cả thời gian cũng trở nên chậm chạp.
“Đùng, đùng, đùng…”
Chỉ thấy từng cái đầu lâu lăn xuống đất. Một chiêu kiếm vung ra, tức thì chặt đầu hơn ngàn kẻ địch. Hơn nữa chiêu kiếm quá nhanh, người bị chặt đầu không hề có cảm giác, thân thể vẫn xông tới, hoặc nhảy lên, hoặc vung kiếm đỡ đòn.
Khi đầu lâu của bọn họ rơi lên mặt đất thì bọn họ còn nhìn thấy thân thể của mình xông tới, hoặc nhảy lên, hoặc nhìn thấy bước chân của chính mình…
Chiêu kiếm này không có từ ngữ nào để hình dung, nháy mắt chặt đứt đầu hơn ngàn kẻ địch, thậm chí bọn họ còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Một giây sau đó, khi đầu lâu của bọn họ rơi lên mặt đất thì máu tươi chảy ra khỏi cổ tựa như suối phun. Máu tươi của hơn ngàn người cùng chảy, khiến lòng người chấn động.
– Không —
Lúc này, đầu lâu rớt trên đất muốn gào lớn, thế nhưng miệng của bọn họ tuy há to nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
“Ầm, ầm, ầm…”
Chỉ thấy từng bộ xác không đầu té hết ra đất, máu tươi nhuộm đỏ bùn đất, đọng thành một dòng chảy trên đất.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, thậm chí không ai rõ Lý Thất Dạ xuất kiếm như thế nào. Thế nhưng hắn chỉ cần vung kiếm trúc thì đã chém hơn một ngàn kẻ địch. Những người bị chém có cường giả Kiếm Trủng, có cao thủ Ngũ Thánh quốc, còn có chưởng môn trưởng lão đi theo Chu Chí Khôn.
Bất luận Chân Hoàng hay là Chân Thánh, thậm chí ngay cả Chân Thần thì cũng đều chết bởi một chiêu kiếm của Lý Thất Dạ.
Khủng khiếp hơn đó là, thứ trong tay Lý Thất Dạ không phải binh khí tuyệt thế, cũng không phải tổ khí, nó chỉ là một thanh kiếm trúc mà thôi. Nhưng thanh kiếm trúc này lại nháy mắt chém giết nhiều kẻ địch đến như vậy.
Khi mọi người hoàn hồn lại thì toàn thân phát lạnh, không khỏi rùng mình. Thậm chí có người sau khi hoàn hồn lại thì nôn mửa một hồi, bị mùi máu tanh xộc vào mũi hù hồn bay phách tán, nôn luôn cả mật.
“Ầm —”
Chớp mắt, chỉ thấy sau khi Bình Thành công tử giết chết rất nhiều cường giả Ngũ Thánh quốc thì tiếp tục đánh hoàng đế Ngũ Thánh quốc không có sức chống trả.
“Keng —”
Tiếng kiếm ngân vang không dứt, chỉ thấy lúc này kiếm trúc trong tay Bình Thành công tử phát sáng, hóa thành một thanh thần kiếm dập dờn thần quang, cổ điển đại khí, thần thánh vô thượng, thần uy tận trời.
Đối mặt với chiêu kiếm tuyệt sát này, hoàng đế Ngũ Thánh quốc gào lớn, vung tay đắp tường, muốn ngăn cẳn chiêu kiếm này của Bình Thành công tử, thế nhưng lại không hề có tác dụng.
Chỉ nghe “ầm” thật lớn. Chiêu kiếm của Bình Thành công tử lập tức đâm thủng bức tường khổng lồ, đâm thủng yết hầu của hoàng đế Ngũ Thánh quốc.
Hoàng đế Ngũ Thánh quốc trừng to hai mắt, khi Bình Thành công tử thu kiếm thì máu tươi trào khỏi yết hầu, thân thể của hắn té ngã xuống đất.
– Không hay, ta còn giết ít quá.
Bình Thành công tử quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chiêu kiếm của Lý Thất Dạ giết nhiều kẻ địch như vậy thì líu lưỡi. Hắn lấy ra nhiều kiếm trúc như vậy, thế nhưng lại không giết nhiều bằng Lý Thất Dạ.
– Ta tới đây —
Bình Thành công tử hét dài, chiêu kiếm bay giữa không trung, giết về phía Hạ quận chúa ở đằng xa. Hạ quận chúa tuy hạ lệnh cường giả Kiếm Trủng vây giết ba người Lý Thất Dạ, thế nhưng bản thân nàng lại là người đứng xa chiến trường nhất.
– Rút lui —
Nhìn thấy chiêu kiếm của Bình Thành công tử đánh tới, cao thủ bảo vệ Hạ quận chúa hét lớn, vội vàng ra tay ngăn cản Bình Thành công tử.
Thế nhưng Bình Thành công tử cười lớn, tay còn lại cầm một thanh kiếm trúc, khi kiếm trúc quét tới, giống như có kiếm trời giáng xuống, mỗi một chiêu kiếm đều có uy thế tận trời.
Chương 3309: Một Kiếm Trảm Ngàn Địch (Hạ)
– A, a, a…
Tiếng kêu thảm thiết liên hồi, những cao thủ này căn bản không thể ngăn cản được Bình Thành công tử, chỉ một chiêu kiếm đã đâm thủng yết hầu của bọn họ.
Hạ quận chúa sợ tái mét mặt mày, vội vàng lùi về sau, hét lên rằng:
– Sư huynh, cứu ta —
“Keng —”
Một tiếng kiếm ngân vang lên. Lúc này Kiếm Tôn đứng ở đằng xa ra tay, trường kiếm của hắn vẫn chưa rút khỏi vỏ thế nhưng đã thấy kiếm khí cuồn cuộn hóa thành một ngàn thanh thiên kiếm vượt qua ngàn dặm chém về phía Bình Thành công tử.
– Kiếm Tôn, ta xin lĩnh giáo một, hai.
Nhìn thấy Kiếm Tôn ra tay, Bình Thành công tử cười tươi, vỗ bao tải trên lưng, chỉ nghe từng tiếng kiếm ngân “keng, keng, keng” vang lên, chớp mắt mấy trăm thanh kiếm trúc bay ra ngoài.
– Đại La Kiếm Lãng —
Bình Thành công tử hét dài, chỉ thấy kiếm trúc lập tức tạo thành một vòng kiếm hoàn khổng lồ, kiếm hoàn xoay chuyển che lấp vạn vực, nháy mắt ngăn chặn kiếm khí của Kiếm Tôn. Chỉ nghe “ầm”, kiếm khí bắn ra bốn phía, xung kích tám hướng.
Chỉ nghe một tiếng “xuy —“, máu tươi tung tóe, chiêu kiếm của Bình Thành công tử đâm xuyên lồng ngực của Hạ quận chúa. Nàng trợn trừng hai mắt, không thể tin ngay cả đại sư huynh Kiếm Tôn ra tay mà cũng không thể cứu nổi nàng.
Đừng thấy ngày thường Bình Thành công tử mặt mày tươi cười, nói chuyện thân thiết, bình dị gần dũi. Thế nhưng một khi đã ra tay thì mạnh mẽ quyết đoán, không hề nương tay, nháy mắt chém giết kẻ thù của mình.
– Bình Thành, ngươi quá phận —
Lúc này Kiếm Tôn tức giận quát lạnh. Khi Kiếm Tôn giận dữ, chỉ thấy lửa kiếm tận trời, xua tan mây mù trên bầu trời, như thể có một thanh thần kiếm vô cùng khổng lồ phóng lên trên trời, cắt đứt cửu vực.
Kiếm Tôn tức giận, kiếm ý cuồng bạo tàn phá thiên địa, để tất cả mọi người biến sắc, vội vàng lùi về phía sau, mặt mày ngơ ngác.
– Quá phận thì đã sao —
Bình Thành công tử cười tươi, kiếm trúc chỉ vào Kiếm Tôn, nói chậm:
– Nếu như Kiếm Tôn muốn chiến, vậy thì Bình Thành sẽ tiếp tới cùng, xem xem Kiếm Tôn có phải là hư danh hay không.
Câu nói này của Bình Thành để tất cả mọi người hít lạnh, bởi vì câu nói này quá thô bạo. Thế nhưng cũng có người chờ mong.
Bình Thành công tử ghi tên tâm công tử, còn Kiếm Tôn là đao kiếm song tuyệt. Mọi người muốn biết đao kiếm song tuyệt cùng tam công tử ai mạnh hơn ai.
– Được, thành toàn ngươi —
Kiếm Tôn hét dài, “keng” một tiếng, nháy mắt trường kiếm rời khỏi vỏ. Trường kiếm vừa rời khỏi vỏ thì chiếu sáng mười ba châu, ánh kiếm sáng như tuyết khiến người ta không mở mắt nổi.
– Vậy thì chiến một trận.
Bình Thành công tử cười lớn, nụ cười vẫn xán lạn. Kiếm trúc dồn dập tan rã, tan thành đạo văn. Nháy mắt, thứ mà Bình Thành công tử đang cầm không còn là kiếm trúc nữa, mà là kiếm đạo.
“Ầm —”
Trong nháy mắt, Bình Thành công tử cùng Kiếm Tôn xông lên trời. Chớp mắt đã có một, hai chiêu va mạnh vào nhau, hoa lửa tung lóe, giống như một viên tinh cầu bùng nổ.
Lý Thất Dạ không có hứng thú với trận chiến của Bình Thành công tử cùng Kiếm Tôn. Hắn chỉ thổi một hơi thật nhẹ, thổi giọt máu tươi đọng trên kiếm trúc.
Lúc này, Lý Thất Dạ mỉm cười đi về phía Chu Chí Khôn. Chiêu kiếm của hắn không có lấy mạng Chu Chí Khôn.
Nhìn thấy chiêu kiếm của Lý Thất Dạ giết hơn một nghìn kẻ địch, Chu Chí Khôn sợ hãi, bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, chưa từng nhìn thấy chiêu kiếm khủng khiếp đến như vậy, hắn sợ hãi tới mức suýt nữa đã đái ra quần.
Khi Chu Chí Khôn hoàn hồn lại thì mặt mày tái mét, dáng vẻ mất hồn mất vía, vừa lùi về phía sau, vừa gào rằng:
– Ngươi… ngươi… ngươi…. ngươi muốn làm gì —
Lúc này có không ít tu sĩ nhìn sang bên này, mọi người không khỏi nín thở. Đối với các cao thủ cường giả, chút đạo hạnh của Chu Chí Khôn chẳng ra làm sao cả, thứ khiến bọn họ kiêng kỵ chính là chỗ dựa của hắn.
Mà lúc này chỗ dựa của hắn đang ở gần đó, chính là lão đầy tớ Phiền Quý Hưng của Mộc công tử.
– Không làm gì cả.
Lý Thất Dạ đi về phía Chu Chí Khôn, không nhanh không chậm, cười nhạt rằng:
– Ta đang tính xem có nên lột da của ngươi, để ngươi mở mang thủ đoạn tàn nhẫn của ta hay không mà thôi.
– Ngươi… ngươi…. ngươi…. ngươi… ngươi đừng xông bậy tới đây —
Chu Chí Khôn hét lớn:
– Ta… ta… ta… Phiền lão đang ở đây đấy.
Lúc này Chu Chí Khôn sợ bể mật, vừa lùi về sau, vừa ngoác miệng kêu la.
– Thì đã sao?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
– Ta muốn lột da của ngươi, ai ở đây cũng không có tác dụng.
Chu Chí Khôn sợ thật rồi, xoay người chạy về phía Phiền Quý Hưng. Có thể nói hắn đã dốc hết sức bú sữa mẹ, vừa chạy vừa gào rằng:
– Phiền lão… mau… mau cứu… mau cứu ta… hãy giết tên ác ma này —
Trên thực tế Phiền Quý Hưng vẫn luôn nhìn sang bên này, nhìn thấy Chu Chí Khôn chạy về phía này, hai mắt của hắn phát lạnh, lạnh lùng nhin Lý Thất Dạ.
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn Phiền Quý Hưng. Hắn là lão bộc của Mộc thiếu chủ, quan hệ với Mộc thiếu chủ hơn hẳn tông đồ như Chu Chí Khôn. Hắn là người đi theo Mộc thiếu chủ từ trên xuống đây, là gia nô của Mộc gia, cũng là một vị Chân Thần.
Có thể nói, địa vị của Phiền Quý Hưng cao hơn Chu Chí Khôn rất nhiều, ở một mức độ nào đó thì lời nói của hắn cũng có thể đại biểu cho lời nói của Mộc thiếu chủ.
Người khác có thể âm thầm xem thường cái loại tiểu bối cáo mượn oai hùm Chu Chí Khôn, thế nhưng lại không ai dám thất lễ với Phiền Quý Hưng.
Không chỉ bởi vì hắn là một vị Chân Thần, cũng không phải chỉ vì hắn là lão bộc của Mộc thiếu chủ, mà bởi vì hắn là người của Mộc gia, là người tới từ bên trên, đã ở Mộc gia cả cuộc đời.
Thân phận địa vị như vậy, người hầu cùng tông đồ mà Mộc thiếu chủ mời chào ở Vạn Thống Giới không thể nào so sánh được.
Lúc này mọi người cùng nhìn Phiền Quý Hưng, mọi người muốn biết hắn sẽ làm như thế nào. Dù sao, mọi người đã biết Lý Thất Dạ mạnh mẽ cùng bá đạo như thế nào, hắn là người xem thường người trong thiên hạ.
– Các hạ, bỏ đi —
Phiền Quý Hưng nói:
– Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chớ đuổi cùng giết tuyệt!
– Ngươi là thá gì?
Lý Thất Dạ nói một cách lười biếng, vẫn đuổi theo Chu Chí Khôn, không nhanh không chậm.
Phiền Quý Hưng biến sắc. Từ khi hắn đi theo chủ nhân tới Vạn Thống Giới thì luôn cao cao tại thượng, không ai ở Vạn Thống Giới không nể tình hắn, ai mà dám không nể mặt mũi hắn?chương
Chương 3310: Ta Muốn Giết Người, Ai Có Thể Cản Nổi
Đừng nói ở Vạn Thống Giới, ngay cả khi ở Đế Thống Giới, dựa vào thân phận là thân tín của Mộc gia thì cũng có rất nhiều đại nhân vật cho hắn ba phần tình cảm. Phải biết, Mộc gia bọn họ chính là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, ai mà dám không nể mặt mũi Mộc gia.
Ở Vạn Thống Giới, đừng nói nhân vật cỡ như trưởng lão đại giáo mà ngay cả lão tổ một đạo thống, ngay cả Chân Thần đăng thiên đều phải nể mặt mũi Phiền Quý Hưng hắn. Tuy hắn chỉ là Chân Thần bình thường, vẫn chưa đăng thiên, thế nhưng những lão tổ cấp bậc Chân Thần đăng thiên đều phải gọi hắn là Phiền đạo huynh.
Bây giờ tốt rồi, một tên vãn bối như Lý Thất Dạ mà lại dám hỗn hào như vậy, dám nói ra câu nói như thế ở trước mặt mọi người, đúng là đánh mặt của hắn.
– Ta chính là đệ tử của Mộc gia, đã cống hiến cho Mộc gia mấy ngàn năm.
Phiền Quý Hưng lạnh lùng nói rằng:
– Ta từng hầu hạ lão tổ tông của Mộc gia, từng làm thư đồng cho gia chủ…
Phiền Quý Hưng nói quá thẳng, hắn đang phô trương thân phận cao quý của hắn. Cho dù hắn chỉ là một tên đầy tớ già ở Mộc gia, thế nhưng đã hầu hạ mấy đời, tuyệt đối trung thành, vì vậy Mộc gia cũng cho hắn địa vị tôn quý.
Ở Vạn Thống Giới, bất kể ai nghe Phiền Quý Hưng nói như vậy thì cũng sẽ thấy rùng mình. Hắn không phải là người mà hạng người cáo mượn oai hùm như Chu Chí Khôn có thể so sánh. Hắn là người có địa vị cao quý ở Mộc gia, hắn là người có thể lên tiếng trước mặt gia chủ Mộc gia.
– Mộc gia là cái thá gì.
Lý Thất Dạ nói một cách lười biếng, vẫn rất thoải mái, cầm kiếm trúc, không nhanh không chậm đuổi theo Chu Chí Khôn.
Chu Chí Khôn sợ hãi, vừa chạy trốn vừa quay đầu lại nhìn Lý Thất Dạ, hận không thể cách xa tên ác ma này, cách càng xa càng tốt.
“Mộc gia là cái thá gì”. Nghe câu nói này, nét mặt của Phiền Quý Hưng cực kỳ khó coi, hai mắt phun trào lửa giận.
Mọi người hít lạnh. Cho dù rất nhiều người cảm thấy khó chịu về Mộc thiếu chủ, thế nhưng không ai dám công khai nói “Mộc gia là cái thá gì”. Đây là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, một khi Mộc gia tức giận thì sẽ là một chuyện rất kinh khủng, sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho đạo thống của mình.
– Tiểu bối, chỉ bằng lời này của ngươi, đã đủ tru di cửu tộc nhà ngươi!
Phiền Quý Hưng nói.
– Há, thật hả?
Lý Thất Dạ lười biếng nói rằng:
– Nếu như Mộc gia thức thời thì cút xa ta ra. Bằng không, dám đối địch với ta, ta sẽ tiêu diệt Mộc gia các ngươi!
– Người này… người này… người này ngông cuồng không có điểm cuối —
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm, đều nói không nên lời.
Dám nói sẽ tiêu diệt Mộc gia trước mặt người trong thiên hạ, người này đúng là điên rồi. Cho dù là Chân Đế thì cũng không dám nói sẽ tiêu diệt Mộc gia, dù sao Mộc gia cũng là một trong ba cự đầu ở Đế Thống Giới, nội tình sâu không lường được.
– Tiểu nhi vô tri, tiêu diệt Mộc gia? Chỉ bằng ngươi?
Phiền Quý Hưng cười điên cuồng, nói:
– Tiểu bối, ngươi chết chắc rồi, hơn nữa Mộc gia chắc chắn sẽ tru cửu tộc nhà ngươi.
– Lời này… ta nghe chán rồi.
Lý Thất Dạ cười cợt, ngoáy lỗ tai của mình, nhàn nhã nói rằng:
– Trước đây người rêu rao sẽ diệt cửu tộc của ta, sau này đều bị ta diệt cửu tộc bọn hắn.
Lúc này, tất cả mọi người dừng thở, nhìn Lý Thất Dạ, mọi người đều cảm thấy hắn quá điên cuồng, đúng là một kẻ điên. Thế nhưng, mặc kệ hắn điên hay không điên, chỉ bằng can đảm dám khiêu khích Mộc gia thôi thì cũng đủ khiến mọi người kính phục. Ở Vạn Thống Giới, có ai dám lên tiếng khiêu khích Mộc gia chứ.
– Phiền lão —
Chu Chi Khốn nhìn Phiền Quý Hưng cách mình ngày càng gần, hắn mừng rỡ không dứt, từ xa đã kêu lớn:
– Phiền lão, cứu ta —
Phiền Quý Hưng ngưng mắt, “xuy —“, một thứ được ném ra, ghim trước Lý Thất Dạ không xa.
Bất kể như thế nào, Chu Chí Khôn nương nhờ hắn, làm chân chạy cho hắn, hắn cần phải cứu Chu Chí Khôn.
Thứ mà Phiền Quý Hưng ghim trước Lý Thất Dạ không xa là một lá cờ, trên lá cờ này có thêu chữ “Mộc”, cổ xưa mà khí phách, vừa nhìn là biết lá cờ này không phải tầm thường.
– Lệnh kỳ của Mộc gia —
Nhìn thấy lá cờ này, không ít người rùng mình, nhất là lão tổ đạo thống, họ biết lá cờ này có ý nghĩa như thế nào.
Lá cờ này đại biểu cho quyền uy của Mộc gia, một khi nhìn thấy lá cờ này, bất luận ai cũng phải thoái nhượng, bằng không chính là kẻ thù của Mộc gia, cực kỳ nghiêm trọng.
Phải biết, không phải ai cũng có lá cờ này. Như Phiền Quý Hưng phải hầu hạ Mộc gia mấy đời người thì mới có được lá cờ này, độ quý của nó không hề tầm thường, hơn nữa có quyền uy rất cao.
Thấy kỳ như thấy lệnh, lệnh kỳ này xuất hiện là chuyện lớn như trời, không ai không dám nể mặt, bằng không sẽ là kẻ thù với Mộc gia.
– Dừng lại, bằng không sẽ là kẻ thù của Mộc gia, giết chết không tha.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ đi tới, Phiền Quý Hưng lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Phiền Quý Hưng đã ra tay, hơn nữa Phiền Quý Hưng cách mình ngày càng cần, Chu Chí Khôn mừng rỡ không thôi. Dù sao lệnh kỳ của Mộc gia không đơn giản, không ai dám làm trái.
Thấy mình được cứu, Chu Chí Khôn mừng rỡ như điên, nói rằng:
– Cám ơn ơn cứu mạng của Phiền lão —
Thế nhưng chữ “ơn” vẫn còn ngậm trong miệng thì Chu Chí Khôn đã kêu “ách”, miệng ngoác thật lớn, không cách nào nói được chữ “ơn”.
Lúc này, máu tươi chảy khỏi cổ họng của hắn. Một chiêu kiếm đâm tới từ phía sau, đâm xuyên cổ hắn, nơi yết hầu xuất hiện một lỗ máu.
Một kiếm trí mạng, không ai thấy rõ chiêu kiếm này đến như thế nào nên càng khỏi nói tới việc cứu hắn. Cho dù Phiền Quý Hưng muốn cứu hắn thì cũng không thể nhanh bằng chiêu kiếm này, chiêu kiếm này quá nhanh, nhanh tới mức không cách nào hình dung.
Lúc này, Lý Thất Dạ thổi nhẹ giọt máu tươi trên mũi kiếm, lạnh nhạt nói:
– Quên vậy, lột da quá phiền phức, một kiếm tiễn ngươi về trời vậy.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người nín thở, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt. Giết Chu Chí Khôn ở ngay trước mặt Phiền Quý Hưng, chẳng khác nào đánh mạnh vào mặt Phiền Quý Hưng cả.
Ngay khi tất cả mọi người đang đờ người thì Lý Thất Dạ tùy ý dẫm lệnh kỳ của Mộc gia, nói rằng:
– Lá cờ rách này mà cũng dám lấy ra giương oai nữa.
Cảnh này khiến mọi người hít lạnh. Lý Thất Dạ không chỉ đánh mặt Phiền Quý Hưng mà còn đánh mặt Mộc gia, miệt thị Mộc gia, dẫm lên quyền uy của Mộc gia.
Ngay cả lão tổ đại giáo cũng choáng váng, thì thào rằng.