1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 610 [Chương 3046 đến Chương 3050]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 610 [Chương 3046 đến Chương 3050]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3046: Kinh hoàng thật sự

– Ngươi tìm kiếm thế giới đó, không chỉ vì muốn hiểu biết nó.

Tiểu nha đầu nói:

– Ngươi khẳng định muốn tới đó! Vạn thế tới nay, không phải chỉ có một mình ngươi muốn tới nơi đó! Thế nhưng bọn họ không làm được, dù cho mạnh mẽ cách mấy thì cũng không thành công!

– Không sai, ta thật sự muốn tới đó.

Lý Thất Dạ nói:

– Nhưng một lời đồn không đáng để ta tìm hiểu, không đáng để ta đào móc.

– Vậy ngươi tới đó để làm gì? Bảo vật? Chạy trốn? Hay có ý đồ khác!

Tiểu nha đầu nhìn kỹ Lý Thất Dạ, nói:

– Thế nhưng, ngươi không giống như một kẻ muốn chạy trốn. Nếu như ngươi muốn sống sót thì tuyệt đối sẽ không chờ tới ngày hôm nay. Ngươi tới đó không phải để chạy trốn, vậy thì chắc chắn có ý đồ khác!

– Vậy phụ thân của ngươi muốn gì?

Lý Thất Dạ nhìn tiểu nha đầu, cười nói:

– Phụ thân của ngươi cũng không phải muốn chạy trốn. Thế nhưng không chạy trốn thì đi tới thế giới đó để làm gì. Phải biết, đi tới thế giới đó là một chuyện rất khó khăn. Mạnh mẽ như phụ thân của ngươi cũng phải trả giá đắt. Vạn cổ tới nay, số người có thể đi tới thế giới đó, quá ít! Giống như kỷ nguyên của chúng ta, ngay cả hắc ám bá chủ cũng không làm được!

Nơi đó là một thế giới không tồn tại. Mỗi kỷ nguyên, số người biết tới thế giới này rải rác không nhiều, còn người có thể đi tới thế giới đó thì càng ít ỏi hơn!

Tiểu nha đầu trầm mặc một lát, cuối cùng nói khẽ:

– Tuy ta không biết suy tính của phụ thân, thế nhưng hắn đã trở lại. Vì vậy nguyên nhân rất có thể là ngàn tỉ sinh linh, nếu không thì hắn không cần thiết phải quay lại.

– Có lý.

Lý Thất Dạ gật đầu:

– Nếu là người có tư tâm thì chắc chắn sẽ không trở lại, trở lại chỉ có đường chết!

– Nếu như lý do của ngươi là vì cứu vớt kỷ nguyên thì ngươi phải thất vọng rồi. Nơi đó không giống như ngươi tưởng tượng, sợ rằng ở đó không có thứ mà ngươi muốn tìm.

Tiểu nha đầu nói:

– Nếu như có thì phụ thân của ta sẽ không quay về tay không, thế giới của ta sẽ không biến mất!

– Đó là phụ thân ngươi, không phải ta. Phụ thân ngươi là phụ thân ngươi, ta là ta.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói:

– Nói trở lại, ai nói ta vì cứu vớt thế giới của ta? Ai nói ta vì nghìn tỉ sinh linh?

– Vậy ngươi muốn gì?

Tiểu nha đầu nhìn Lý Thất Dạ. Nàng không tin Lý Thất Dạ muốn chạy trốn. Nếu như Lý Thất Dạ thật sự muốn chạy trốn thì chắc chắn sẽ không chọn cách làm này bởi vì hắn còn nhiều cách để chọn lắm.

– Vì chính ta. Nguồn truyện audio Podcast

Lý Thất Dạ nhìn xa xôi, nói chậm:

– Ta chỉ là một con người trần tục, một con người bình thường mà thôi! Không có hoài bão lớn, chỉ vì chính bản thân ta! Ta muốn chiến đấu vì ta! Bởi vì ta chính là ta! Không phải ác ma, cũng không phải đấng cứu thế. Ta luôn chiến đấu vì bản thân ta! Vì tìm kiếm đáp án trong lòng của ta!

– Đáp án ngươi muốn là gì?

Tiểu nha đầu nhìn Lý Thất Dạ, hỏi chậm.

Lý Thất Dạ chỉ cười, không trả lời vấn đề của nàng mà nhìn ra xa xôi.

– Nếu như ngươi muốn trường sinh thì… hừ… ta khuyên ngươi nên từ bỏ suy nghĩ này đi.

Tiểu nha đầu không nhìn thấu Lý Thất Dạ, chỉ có thể suy đoán.

– Trường sinh?

Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói:

– Tuy ta không phải là người can đảm nhất thế gian. Thế nhưng, chết không có gì đáng sợ, thế gian còn nhiều chuyện đáng sợ hơn cái chết.

Nói tới đây, hắn thở dài một tiếng. Cuối cùng, hắn mới nói:

– Một ngày nào đó ta sẽ chọc thủng bầu trời này, ta sẽ chiến đấu tới cùng, không cần đắn đo, không cần quan tâm nữa!

– Chỉ sợ phần cuối thế giới còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng.

Tiểu nha đầu nói một cách lạnh lùng. Bởi vì phụ thân của nàng là người đứng đầu kỷ nguyên nên nàng biết được rất nhiều chuyện.

– Ta từng nếm trải rất nhiều chuyện đáng sợ trên thế gian rồi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

– Đáng sợ thêm mấy cũng không đặc biệt lắm.

– Vậy ngươi cảm thấy cái gì mới thật sự đáng sợ? Trận chiến cuối cùng? hay Cổ Minh?

Tiểu nha đầu hỏi.

– Ngươi hỏi thú vị thật.

Lý Thất Dạ không khỏi cười, nói:

– Ở kỷ nguyên của ngươi chưa chắc đã có Cổ Minh, thế nhưng ngươi lại biết Cổ Minh, đúng là thú vị. Hơn nữa ngươi còn hỏi chắc nịch như vậy nữa, đúng là quá thú vị.

– Đừng quên, ta biết lai lịch của Cổ Minh.

Tiểu nha đầu lạnh giọng.

– Nhưng ngươi chưa chắc đã gặp Cổ Minh, ít nhất ngươi chưa chắc gặp Cổ Minh ở thời đại của ngươi. Sau này ngươi bị phong ấn trong lụa vàng thì càng khỏi nói.

Lý Thất Dạ nói.

– Ngươi nói đúng. Tuy nhiên, dù chưa từng gặp nhưng ta biết lai lịch của Cổ Minh.

Tiểu nha đầu nói:

– Những chuyện đó, không phải Cổ Minh nói cho ta biết.

– Phu thân của ngươi sao?

Lý Thất Dạ nhìn tiểu nha đầu, nói:

– Hay là ai đó nương nhờ vào trong hắc ám nói với ngươi. Luôn có một vài người biết một vài chuyện.

Tiểu nha đầu trầm mặc không nói, nàng không muốn nói về chuyện này.

– Xem ra, trong chuyện này có khúc chiết.

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:

– Xem ra không chỉ có người phản bội ngươi, phản bội phụ thân ngươi mà còn thuyết phục ngươi, khuyên ngươi nương nhờ vào hắc ám chung với hắn. Hắn còn nói cho ngươi biết một vài chuyện kinh khủng. Hoặc nói với ngươi là, phụ thân của ngươi ẩn giấu một vài chuyện, có tin tức động trời nhưng không nói cho ngươi biết. Hắn muốn dao động lòng ngươi, thế nhưng ngươi không lay động.

Dù tiểu nha đầu không muốn nói thế nhưng Lý Thất Dạ cũng đoán được tám chín phần mười.

– Nếu như ngươi cho rằng Cổ Minh rất đáng sợ thì ngươi sai rồi. Cổ Minh chỉ là mở đầu của câu chuyện kinh khủng đó mà thôi.

Tiểu nha đầu lạnh giọng:

– Cổ Minh cũng được, hắc ám cũng được, ngay cả thương thiên cũng không đáng sợ nhất. Đằng sau câu chuyện còn có thứ đáng sợ hơn thế!

– Ta biết.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

– Ta lần theo khởi nguyên, mặc dù mất một ít thời gian thế nhưng cuối cùng ta cũng hiểu. Cũng chính vì vậy nên ta mới muốn đi tới thế giới kia một chuyến, ta cần một tham chiếu.

– Vậy thì sao?

Tiểu nha đầu nói:

– Cho dù người có thể chiến đấu tới phút cuối, cho dù ngươi đánh thắng thì chưa chắc ngươi đã có được thứ mà ngươi muốn. Khi ngươi cho rằng ngươi khống chế tất cả mọi thứ thì kinh hoàng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Cổ Minh chỉ là một góc nhỏ xíu trong sương mù mà thôi, không đáng nhắc tới.

– Ngươi chỉ nghe nói mà thôi

Lý Thất Dạ cười nói:

– Trên thực tế, ngươi cũng không biết kinh hoàng thật sự là gì. Ngươi chỉ suy đoán mà thôi, chỉ là một đường viền, một ý nghĩ mà thôi.

– Vậy thì sao?

Tiểu nha đầu nói:

– Phụ thân ta còn thấy xa hơn, thế nhưng hắn không muốn nói với người trong thế gian thôi.

Lý Thất Dạ đoán đúng, tiểu nha đầu không biết kinh hoàng thật sự là gì. Thế nhưng nàng cũng đoán được một chút, bởi vì sau khi nàng bị người ta thuyết phục thì có đi chất vấn phụ thân.

– Vì vậy, ngươi vẫn chưa biết kinh hoàng thật sự là gì.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười, nói chậm:

– Ta có thể nói với ngươi, kinh hoàng thật sự không phải Cổ Minh, cũng không phải lão tặc thiên, cũng không phải kinh hoàng mà ngươi tưởng tượng. Kinh hoàng thật sự là lòng người! Không có gì đáng sợ bằng lòng người. Nếu như lòng người không đáng sợ thì thiên hạ không có kinh hoàng! Đây chính là nguyên nhân tạo thành tất cả, là khởi nguồn của mọi chuyện.

Lý Thất Dạ nói vậy làm tiểu nha đầu rung động. Có lẽ thế gian đúng là có cái gọi là kinh hoàng thật sự, thế nhưng so với lòng người thì kinh hoàng thật sự chẳng là gì cả! Quá khứ của nàng chính là ví dụ tốt nhất!

– Kinh hoàng có đáng sợ cách mấy thì cũng bắt nguồn từ lòng người.

Lý Thất Dạ nói:

– Bất kể trận chiến đó có kết quả hay không thì ta cũng chiến tới cùng, dũng cảm tiến tới. Bất kể đánh tới đâu, ta cũng tiếp tục đánh. Cho dù thế gian không có phần cuối thì ta cũng ráng đánh cho ra phần cuối!

Nói tới đây, hai mắt của hắn trở nên lạnh lùng

– Thế nhưng… ngươi cho rằng ngươi thắng nổi không?

Trầm mặc hồi lâu, tiểu nha đầu mới nói.

– Kinh hoàng bắt nguồn từ lòng người, can đảm cũng bắt nguồn từ lòng người. Chỉ cần tim ta vẫn còn, ta nhất định sẽ cười tới cuối cùng.

Lý Thất Dạ nói cho tiểu nha đầu đáp án tốt nhất.

– Có lẽ ngươi nói đúng.

Tiểu nha đầu than nhẹ:

– Thế nhưng, phụ thân ta từng nói, coi như thương thiên không phán xét thì cũng có người khác phán xét. Thương thiên phán xét không đáng sợ, còn có thứ đáng sợ hơn thế nữa.

– Vì vậy, lòng của phụ thân ngươi dao động.

Lý Thất Dạ bình tĩnh, nói.

– Phụ thân ta không phải hạng người đó!

Tiểu nha đầu quát lớn, nét mặt hơi kích động.

– Nha đầu, ngươi hiểu sai ý của ta rồi.

Lý Thất Dạ nói:

– Ta không nói phụ thân của ngươi hoài nghi tín ngưỡng của hắn mà là hoài nghi chính bản thân hắn. Hắn cho rằng dù hắn có thể chiến tới cuối cùng thì cũng không thể giữ được thế giới của mình. Giống như ngươi vừa nói, phán xét chưa phán xét chưa phải đáng sợ nhất mà còn có chuyện đáng sợ hơn thế nữa. Vì vậy phụ thân của ngươi mới không nói bí mật thật sự với ngươi.

Bị Lý Thất Dạ nói như vậy, tiểu nha đầu trầm mặc. Cuối cùng nàng thở dài một tiếng, nói khẽ:

– Ngươi nói không sai, vì vậy phụ thân của ta mới muốn ta trốn, muốn đưa tiễn ta!

– Cũng chưa chắc có tác dụng.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói.

– Nhưng ít nhất vẫn còn hy vọng.

Tiểu nha đầu nói khẽ:

– Hắn biết, có một số chuyện còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng.

– Vì vậy, hắn từ bỏ.

Lý Thất Dạ nói:

– Bởi vì hắn biết cho dù đánh tiếp thì cũng chưa chắc có thể thay đổi được gì cả. Chính là chuyện càng kinh khủng hơn mà ngươi nói, hoặc phụ thân của ngươi nói! Đây cũng là lý do người thân mật nhất của ngươi đầu quân hắc ám!

Chương 3047: Thế gian có tên chăng

Cổ Thế Giới trở nên vắng vẻ, toàn bộ thế giới vô cùng yên ắng. Thế nhưng sự yên ắng này không phải cảm giác ngột ngạt trước chiến tranh mà rất yên ổn, giống như tất cả mọi thứ đều đang ngủ say.

Lúc này, Thiên Thần thư viện vô cùng yên bình, trong vẻ yên bình có sự an tường, giống như một thôn làng lúc nửa đêm, mọi người đều đang say giấc nồng.

Chỉ có một tiếng động duy nhất là Thiên Tru trên trời rơi xuống. Thiên Tru rơi “bùm bùm” bổ vào tuyệt bích, tưới nhuần từng viền đạo văn.

Ngày thường, Thiên Tru là thứ vô cùng kinh khủng, nhất là với Đại Đế Tiên Vương, vừa nghe đã tái mét.

Tuy nhiên lúc này Thiên Tru rơi xuống nhưng tất cả mọi người ở Thiên Thần thư viện đều ngủ ngon, dường như Thiên Tru trở thành một dòng thác chảy trong Thiên Thần thư viện nên tất cả mọi người vẫn cứ ngủ ngon, cứ ngủ thẳng cẳng.

Đông đảo cự thú ác điểu ở Cổ Thế Giới mới là chúa tể của thế giới này, mới là chủ nhân của thế giới này. Thế nhưng lúc này tất cả cự thú ác điểu đều biến mất không còn bóng dáng, chúng nó đều trốn vào chỗ sâu nhất trong sào huyệt của mình.

Hiện tại đừng nói chúng nó dám chủ động công kích Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện không săn giết chúng nó là đã may phước lắm rồi.

Thiên Thần thư viện rất điềm tĩnh. Có thể nói lúc này không còn ai dám có ý đồ với nó. Sau trận chiến này, Thiên Thần thư viện đã đặt chắc cơ sở trở thành chính thống của bách tộc.

Sau trận chiến này, Cổ Thế Giới bị tàn phá nặng nề, đất đai rạn nứt, núi non vỡ nát. Thế nhưng Cổ Thế Giới có một sức mạnh vừa thần bí vừa mạnh mẽ, mặc dù đất đai rạn nứt, núi non vỡ nát thì nó cũng có thể chữa trị dần. Một ngày nào đó, Cổ Thế Giới sẽ hồi phục lại trạng thái ban đầu.

Khi toàn bộ Cổ Thế Giới yên tĩnh, Lý Thất Da dẫn Hoàng Long, Bá Hổ đi sâu vào trong Cổ Thế Giới.

Tốc độ của bọn họ có thể xuyên qua thiên địa, thế nhưng bọn họ không vội. Bọn họ cứ đi từ từ, tham quan phong cảnh.

Khi bọn họ chèo đèo vượt suối, từng nhìn thấy vô số cự thú ác điểu. Từng thấy một con Kim Cương Viên lớn như núi. Thế nhưng khi Kim Cương Viên nhìn thấy Lý Thất Dạ thì chui ngay vào động của mình, không dám ra ngoài.

Bọn họ cũng từng thấy một con cự mãng lớn như một khúc sông. Nó nằm xoải trên đại địa, nuốt mây nhả khói, chim thú không dám tới gần. Thế nhưng ngay cả cự mãng mạnh mẽ dường ấy khi nhìn thấy Lý Thất Dạ cũng lặng lẽ chui vào biển rộng, không dám ló mặt.

Bọn họ cũng từng thấy một con hùng ưng vô cùng to lớn. Khi con hùng ưng này giang cánh thì có thể che kín bầu trời, khi nó mở miệng thì có thể nuốt sơn hà, cực kì đáng sợ. Thế nhưng, khi Lý Thất Dạ tới, con hùng ưng cực kì đáng sợ này không dám rên tiếng nào, lập tức vỗ cánh, bay vào bầu trời, tháo chạy.

………..

Cự thú hung cầm ở Cổ Thế Giới rất khủng bố, rất nhiều người gặp phải sẽ đều sợ run rẩy. Thế nhưng khủng bố nhất không phải cự thú hung cầm chúng nó mà là Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ đi qua chỗ nào, dù cự thú hung cầm mạnh mẽ tới mấy cũng tháo chạy, chui trốn vào sào huyệt, hoặc nằm sấp mặt ra đất run rẩy lo sợ. Dù cho Lý Thất Dạ đã đi xa thì chúng nó cũng không dám bò dậy.

Lý Thất Dạ mới là khủng bố nhất. Hắn cất bước trong Cổ Thế Giới, hắn chúa tể toàn bộ Cổ Thế Giới, bất kỳ sinh linh mạnh mẽ nào cũng quỳ phục dưới chân của hắn. Hắn là chí tôn vô thượng, hắn là hoàng giả chí cao vô thượng!

Bản năng của cự thú hung cầm nhạy bén hơn tu sĩ. Khi Lý Thất Dạ đi tới, tất cả cự thú hung cầm đều biết ai mới là hoàng giả chí cao vô thượng.

– Đệ nhất hung nhân, có tiếng có miếng. Hung thú ác điểu, ác nhân cự ma đều không đáng nhắc tới.

Nhìn thấy hung cầm cự thú đều quỳ phục, Bá Hổ không khỏi cảm thán.

Mặc dù câu nói của Bá Hổ hết bảy phần là trêu ghẹo, thế nhưng cũng nói thật. So với đệ nhất hung nhân thì hung thú ác điểu quá yếu. Ai là hoàng giả chí cao vô thượng, Âm Nha chính là hoàng giả chí cao vô thượng!

– Bách thú coi ta là hoàng, bởi vì ta là Âm Nha. Vạn tộc tôn ta làm đầu, bởi vì ta là Thánh Sư!

Lý Thất Dạ cười nói. Mặc dù tự trêu ghẹo mình, thế nhưng cũng rất khí phách. Khắp thế gian này chỉ có hắn mới có tư cách nói ra câu nói khí phách như vậy.

Nghe vậy, Hoàng Long không khỏi cảm khái. Kỷ nguyên này đã không còn ai có thể cản được bước tiến của Lý Thất Dạ, ngay cả hắc ám bá chủ cũng như vậy!

“Rột rột, rột rột, rột rột…”

Khi bọn họ đang lên đường, Cổ Thế Giới truyền tới tiếng đá lăn. Cổ Thế Giới đang tự chữa trị.

– Thế giới này thật thần kỳ.

Nhìn thấy Cổ Thế Giới chữa trị núi non đổ nát, Hoàng Long không khỏi cảm khái:

– Bị thương nặng như thế mà cũng có thể tự chữa lành.

– Đây là hạt nhân của một kỷ nguyên, giống Viễn Hoang vậy.

Lý Thất Dạ cười cợt, nói:

– Ở thời đại của nó, Cổ Thế Giới rộng lớn hơn hiện tại không biết bao nhiêu lần. Thậm chí còn lớn hơn mười ba châu với Cửu Giới gộp lại. Thế giới này chỉ là tàn dư. Thế nhưng tàn dư của thế giới đó ở kỷ nguyên của chúng ta là tiên thổ diệu địa, là đất lành.

-… Vì vậy đất lành có thể tự chữa lành cũng không phải chuyện lạ.

Lý Thất Dạ nhìn ra đằng xa, cười nói:

– Bằng không, năm đó Phi Tiên Đế cùng Chung Nam Thần Đế cũng không xây Thiên Thần thư viện ở chỗ này.

Hoàng Long cùng Bá Hổ gật đầu. Nhân vật như Phi Tiên Đế cùng Chung Nam Thần Đế có tầm nhìn xa hơn bọn họ.

– Vì sao Cổ Thế Giới nằm ở Tham Tác chi địa nhưng vẫn bừng bừng sức sống mà không bị hủy diệt?

Bá Hổ không hiểu. Cổ Thế Giới hiển nhiên không thuộc thời đại của bọn họ, thế nhưng tạu sao nó không trở thành tử địa như Viễn Hoang.

– Đây là một bí ẩn, một câu đố chưa có lời giải, ẩn chứa độ cao mà người trong thế gian không thể nào tưởng tượng nổi, chẳng hạn như tiên.

Lý Thất Dạ cười nhạt.

– Thế gian có tiên thật sao?

Hoàng Long cùng Bá Hổ rung động, hai người không khỏi nhìn nhau.

Hai người bọn họ đều là người từng trải, là cường giả từng trải qua vô số đại sự. Thế nhưng khi nói tới tiên, bọn họ chưa từng nhìn thấy tiên, Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh không phải là tiên.

– Tiên…

Ánh mắt Lý Thất Dạ trở nên thâm thúy, nhìn ra đằng xa, nói chậm:

– Thế gian này, không có tiên. Thế nhưng không có nghĩa thế giới khác không có tiên. Nếu như thật sự có tiên thì cũng không thuộc về thế giới của chúng ta.

– Tiên, nó ra sao?

Hoàng Long cùng Bá Hổ không khỏi căng thẳng, đề tài này dính dáng tới bí ẩn vạn cổ.

Thế gian liệu có tiên chăng… đây là đề tài rất nhiều người thảo luận nghìn vạn năm qua, thậm chí ngay cả Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh cũng khổ sở tìm kiếm.

– Tiên ra sao hả?

Lý Thất Dạ mỉm cười, nói:

– Cũng giống chúng ta thôi, có thất tình lục dục. Trên thế gian, không ai có thể thoát khỏi chính bản thân mình.

– Tiên mạnh như thế nào?

Mặc dù hiếu thắng thô bạo, thế nhưng khi nhắc tới tiên thì cũng trở nên cẩn thận, không dám càn quấy.

Thế gian này, mười hai thiên mệnh rất mạnh, hắc ám bá chủ cũng rất mạnh, thế nhưng những người này đều trở nên nhỏ yếu trước tiên.

– Có lẽ các ngươi không có ngày nhìn thấy tiên mạnh như thế nào.

Hai mắt Lý Thất Dạ thâm thúy, nhìn đằng xa, nói:

– Thế nhưng, nếu như thật sự muốn hiểu về tiên, vậy thì lấy mười hai thiên mệnh làm điểm xuất phát, mười hai thiên mệnh là ngưỡng cửa!

– Như vậy… thế gian thật sự có tiên?

Nghe vậy, trái tim của Hoàng Long cùng Bá Hổ đập thình thịch. Bởi vì xưa nay chưa từng có ai kết luận rằng liệu tiên có tồn tại hay không, ngay cả Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh cũng không dám kết luận.

– Thế gian không có tiên.

Lý Thất Dạ bình thản kết luận, nói:

– Ít nhất thế gian của chúng ta không có. Thế nhưng, như vậy không có nghĩa là không có một vài sự vật, một vài sự việc mà chúng ta không hiểu được, cũng không tưởng tượng được.

– Sau mười hai thiên mệnh, có tồn tại cao hơn không?

Hoàng Long dè dặt, bắt trúng ảo diệu trong lời nói của Lý Thất Dạ:

– Ví dụ như hắc ám bá chủ!

Hắc ám bá chủ quá mạnh, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy. Chính vì vậy nên Hoàng Long mới thắc mắc như thế.

– Nhớ kĩ, Tiên Đế cũng được, Tiên Vương cũng được, hoặc Đại Đế cũng được…

Lý Thất Dạ nói:

– Bọn họ là mạnh nhất!

– Thế nhưng cũng chỉ là ngưỡng cửa!

Bá Hổ không khỏi nghĩ ngợi lung tung. Giống như ở Cửu Giới, Tiên Đế là tồn tại cao nhất, là tồn tại cực hạn nhất.

Đến thập giới thì Tiên Đế không phải duy nhất. Thế nhưng không đại biểu Tiên Đế không mạnh. Trên thực tế, Tiên Đế cũng được, Đại Đế cũng được, đều là tồn tại mạnh mẽ nhất.

Chỉ có điều, tiên đế là một ngưỡng cửa, nếu như không trở thành Tiên Đế thì không có cách nào đi tới đỉnh cao. Ngay cả khi ngươi trở thành Cổ Thần thì cũng còn thiếu sót.

– Đúng, là một ngưỡng cửa. Ngươi có thể coi nó giống như một tấm vé vào cửa, một tấm vé cho phép đi vào một thế giới mới. Tấm vé này, Cổ Thần không có, chỉ có Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh mới có!

Lý Thất Dạ nói.

– Chẳng lẽ trên mười hai thiên mệnh còn có cảnh giới cao hơn sao?

Bá Hổ không khỏi hỏi:

– Thế nhưng chưa từng nghe nói có ai tu hành hơn mười hai thiên mệnh!

– Trước kia ngươi cũng chưa nghe qua mười ba mệnh cung, ít nhất trước khi gặp ta.

Lý Thất Dạ nói.

Chương 3048: Cấp độ cao nhất

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy thì rít lạnh. Quả thật, trước Lý Thất Dạ, Hoàng Long cùng Bá Hổ chưa từng nhìn thấy mười ba mệnh cung.

Có thể nói tất cả mọi người đều cho rằng mười hai mệnh cung là cực hạn, mười hai mệnh cung là nhiều nhất, đây là thường thức và chỉ có mỗi một mình Lý Thất Dạ phá vỡ thường thức này!Giờ phút này, Hoàng Long cùng Bá Hổ bắt đầu nghi ngờ cảnh giới tu luyện ở mười ba châu. Bởi vì hắc ám bá chủ là ví dụ tốt nhất. Chẳng lẽ đằng sau mười hai thiên mệnh còn có cảnh giới cao hơn?

– Nhớ này, mười hai thiên mệnh là một ngưỡng cửa, nếu như không có mười hai thiên mệnh thì sẽ có một vài thứ mà ngươi sẽ không bao giờ chạm tới được. Sau khi ngươi nắm giữ mười hai thiên mệnh, vài thứ đó xứng đáng để ngươi theo đuổi. Cũng giống như tại sao Minh Nhân Tiên Đế, Chung Nam Thần Đế lại đi chung cực chinh chiến!

Ngay khi Hoàng Long cùng Bá Hổ đờ người thì Lý Thất Dạ lên tiếng.

– Sau mười hai thiên mệnh thì tu hành như thế nào? Con đường đó đi như thế nào? Tại sao xưa nay chưa nghe ai nhắc qua?

Hoàng Long cực kì tò mò.

– Có vài thứ, nó có tồn tại, thế nhưng lại bị người khác giấu kín, để thế nhân không biết.

Lý Thất Dạ nói:

– Giống như chung cực chinh chiến lần thứ nhất, các ngươi hiểu được bao nhiêu?

Lý Thất Dạ nói vậy làm Hoàng Long cùng Bá Hổ kinh ngạc hớt hải. Vạn cổ tới nay, tổng cộng xảy ra sáu lần chung cực chinh chiến. Lần thứ hai là do Hỗn Nguyên Tiên Đế khởi xướng. Lần thứ ba là do Chung Nam Tiên Đế cùng Phi Tiên Đế khởi xướng. Lần thứ tư là do Cổ Thuần Tiên Đế khởi xướng. Lần thứ năm là do Minh Nhân Tiên Đế khởi xướng. Lần thứ sáu là do Khải Chân Tiên Đế khởi xướng…

Thế nhưng chỉ có chung cực chinh chiến lần thứ nhất là không có ghi chép. Không ai biết chung cực chinh chiến lần thứ nhất do ai khởi xướng hay những ai tham gia. Có thể nói, chung cực chinh chiến lần thứ nhất đến nay vẫn là một bí ẩn, không có bất cứ ghi chép nào liên quan tới nó.

Nếu như không có chung cực chinh chiến lần thứ nhất thì chung chực chinh chiến do Hỗn Nguyên Thượng Đế phát động không được tính là lần thứ hai. Nhưng nếu như có chung cực chinh chiến lần thứ nhất, vậy thì tại sao lại không có bất kỳ ghi chép nào về nó?

Là ai phát động chung cực chinh chiến lần thứ nhất, tại sao lại muốn che đậy chân tướng, là ai che đậy chân tướng, rốt cuộc nó có bí mật gì?

Là ai phát động chung cực chinh chiến lần thứ nhất, là ai che đậy chân tướng? Mọi thắc mắc đều chìm vào sương mù.

– Thế gian có tiên, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Ngay khi Hoàng Long cùng Bá Hổ kinh ngạc thì Lý Thất Dạ đi ở đằng trước hờ hững nói.

Lý Thất Dạ nói vậy lại khiến Hoàng Long cùng Bá Hổ chấn động. Tiên là tồn tại mà rất nhiều ngươi mơ ước, là mục tiêu của rất nhiều người, rất nhiều người ôm ấp ảo tưởng tươi đẹp về tiên, rất nhiều người tơ tưởng về tiên, thế nhưng câu nói này của Lý Thất Dạ lại đánh nát mộng đẹp của rất nhiều người.

Lý Thất Dạ đi tiếp, cuối cùng xâm nhập vào sâu trong Cổ Thế Giới. Thế nhưng, khác với vẻ sức sống bừng bừng bên ngoài, sâu trong Cổ Thế Giới lại lặng ngắt như tờ.

– Đây là —

Khi nhìn thấy mảnh đất lặng ngắt này, Bá Hổ cùng Hoàng Long đều rít lạnh.

Trước mắt họ là một thế giới tàn phá. Trong thế giới màu xám này có một cây khô vắt ngang bầu trời, bắt từ bên này sang bên kia xa xôi, giống như thang trời dẫn về phía chân trời. Bên dưới bùn đất còn có cây già chọc thủng bầu trời, mặc dù cành cây đã già đã mục thế nhưng vẫn đâm chọc trời. Cũng có những cây héo úa ngã sấp ra đất, nhìn giống như những dãy núi dìm trong bùn đất.

– Đây là thần thụ, ít nhất thời đại của chúng ta gọi chúng nó là thần thụ.

Hoàng Long bóc vỏ một cây khô, đặt lên mũi ngửi, rồi nhai, cuối cùng rúng động nói:

– Cây khô này rất giống với Cân Kim Thần Thụ ở thế giới của chúng ta. Ta có biết một đế thống Thiên tộc trồng thần thụ này, mặc dù chỉ cao tám thước nhưng cũng cực kì quý giá.

Nói tới đây, hắn nhìn cây khô chọc trời vạn dặm này. Cân Kim Thần Thụ khổng lồ như thế này chính là bảo vật vô giá.

– Không sai, đều là cây chết cấp độ thần thụ.

Lý Thất Dạ rất bình thản:

– Có thể nói, nơi đây từng sinh trưởng thần thụ quý giá nhất kỷ nguyên, là thiên đường thần thụ. Thần thụ từng sinh trưởng ở nơi đây, thế nhân không sao tưởng tượng nổi.

Hoàng Long cùng Bá Hổ nhìn thế giới hủ bại trước mắt. Bọn họ không biết nên hình dung tâm trạng lúc này bằng ngôn từ nào. Thiên đường thần thụ khổng lồ như thế này, cuối cùng đã sinh trưởng thần thụ vô giá dường nào. Nếu như thế gian hiện này còn thiên đường như thế này thì nhất định khiến sẽ khiến mọi người phát điên.

– Thiên đường thần thụ!

Nghe Lý Thất Dạ nói, Hoàng Long cùng Bá Hổ không khỏi mừng rỡ. Bọn họ đều đoán được cái gì đó, đều lên tiếng:

– Nói như vậy…

– Không sai, thứ các ngươi muốn ở ngay đây.

Lý Thất Dạ gật đầu, đi trước dẫn đường.

Hoàng Long cùng Bá Hổ tỉnh táo lại, đuổi theo. Bọn họ rất kích động, bởi vì bọn họ đã mất rất nhiều thời gian cùng tâm huyết nhưng cũng không tìm được nó. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện tâm nguyện nên không hứng phấn sao mà được.

Bọn họ càng vào sâu thì cành khô càng nhiều. Từng cành khô đâm khỏi bùn đất, chọc thẳng vòm trời. Mỗi cành khô đều dài ngàn dặm. Khi những cành khô đó đan xen với nhau, mặt đất trở thành thế giới bụi gai chật kín, làm người khác khó lòng di chuyển.

Nhìn vô số cành khô đan chặt dưới chân, Hoàng Long cùng Bá Hổ không khỏi tiếc nuối. Bởi vì những cành khô này đều mất thần tính, nếu không, dù chỉ là cành khô thì cũng là vô thượng trân bảo.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ dẫn Hoàng Long cùng Bá Hổ tới một vách núi. Vách núi này do vô số cành khô đan thành, nhìn từ xa giống như một cái ổ lớn. Lúc này bọn họ đang đứng ở mép ổ, đưa mắt nhìn xa.

– Thứ các ngươi muốn ở dưới đó, có cơ duyên hay không, có lấy được hay không, phải xem tạo hóa của các ngươi.

Đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy phía trước là sương mù dập dờn. Bên trong sương mù dường như cất chứa một thế giới cực kì rộng lớn. Thế giới đó, dường như vô cùng vô tận.

Mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều chạc cây, dường như nơi đó là thế giới cây khô.

– Đúng là có hơi thở của nó —

Lúc này, Hoàng Long hít sâu một hơi, hai mắt xuất hiện tinh quang, thần thái bức người.

– Đúng vậy, ta chưa bao giờ quên mùi vị của nó.

Bá Hổ cũng ưỡn thẳng lưng, dường như trẻ ra mấy ngàn tuổi, long tinh hổ mãnh.

– Dẫn các ngươi tới đây cũng coi như hoàn thành hứa hẹn của ta. Tiếp theo phải dựa vào bản thân các ngươi.

Lý Thất Dạ nói.

Hoàng Long cùng Bá Hổ hít sâu một hơi, khom người vái Lý Thất Dạ:

– Đại nhân là ân nhân của hai tộc bọn ta, ngày sau nhất định lập trường sinh vị cho đại nhân.

– Đi thôi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, sau đó xoay người rời khỏi.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, Hoàng Long cùng Bá Hổ nhìn nhau một lát, sau đó Bá Hổ nói:

– Long lão đầu, ngươi chuẩn bị xong chưa.

– Tìm kiếm nghìn vạn năm, chỉ chờ ngày hôm nay.

Hoàng Long ngày thường nho nhã bỗng trở nên thô bạo, hét dài một tiếng, long tiềm tại uyên, chớp mắt lao xuống như một con cự long.

– Ta cũng tới —

Bá Hổ không cam lòng yếu thế, cũng hét dài một tiếng, lộ ra chân thân, mình hổ to lớn đập tan sương mù, nhảy vào thế giới phía dưới với Hoàng Long.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi thì rẽ sang hướng khác trong thế giới tàn lụi, đi tới chỗ sâu hơn.

Cuối cùng Lý Thất Dạ trèo lên thiên vũ, đi tới một hành tinh khổng lồ. Ở đó không có bất kỳ thứ gì, chỉ có lạnh lẽo, không một sinh linh nào có thể sinh tồn ở hành tinh này.

– Mở —

Sau khi Lý Thất Dạ quan sát hành tinh này một hồi thì quát lên, thôi diễn đại đạo, biến toán vạn pháp. Sau cùng, chỉ nghe “cót két”, đại tinh từ từ nứt ra, Lý Thất Dạ nhanh chân bước vào, đi sâu vào bên trong đại tinh.

Ngôi sao này từng được người khác gia trì, không gì phá nổi, hơn nữa người gia trì nó là người đứng đầu một kỷ nguyên.

Sâu trong đại tinh có một ngọc trì, nước suối trong ngọc trì chảy cuồn cuộn. Nước suối này khác nước suối bình thường, nó có màu xanh pha vàng, giống như ngọc dịch, trong ngọc nạm vàng, vô cùng huyền diệu.

– Hóa đại thế, dẫn quy phách, tố nhục thân.

Nhìn nước suối trong ao cuồn cuộn không dứt, Lý Thất Dạ lên tiếng.

Ngay lúc này, Lý Thất Dạ lấy lụa vàng ra, lụa vàng đã ngưng đọng sẵn bóng người của tiểu nha đầu.

– Xem ra năm đó phụ thân của ngươi cũng đoán được ngươi sẽ rơi vào kết cục như thế nào cho nên hắn mới để lại hậu chiêu như thế này.

Lý Thất Dạ nói vậy, tiểu nha đầu trầm mặc, mãi lâu sau mới nói:

– Bỏ ta vô ngọc trì là được.

Lý Thất Dạ cười cợt, bỏ lụa vàng vào trong ao. Khi lụa vàng bị nước suối trong ngọc trì thấm ướt thì bốc lên sương mù, giống như muốn tách linh hồn của tiểu nha đầu ra khỏi lụa vàng.

Khi sương mù ngâm vào trong ao nước thì bóng người của tiểu nha đầu trên lụa vàng ngày càng nhạt, ngày càng nhỏ.

Chương 3049: Nói chuyện trước lúc chia tay

Chiếc bóng của tiểu nha đầu trên lụa vàng nhạt dần, sương mù như tơ như sợi, như muốn chui vào trong ao nước, tan dần trong ao nước. Mới đó, nó đã hòa tan làm một thể với ao nước, hoặc nói đang từ từ hòa tan làm một thể với hành tinh này.

– Ta cần rất nhiều thời gian để tái tạo thân thể.

Giọng nói của tiểu nha đầu vang lên từ trong ao nước.

– Nếu như vậy thì ta cũng nên rời khỏi.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

– Ta đã thực hiện hứa hẹn, tương lai ngươi nên tuân thủ hứa hẹn của ngươi.

– Hừ, ta sẽ! Ta nói được là làm được.

Tiểu nha đầu hừ nhẹ. Giọng nói của nàng vang vọng khắp ao hồ, dường như muốn nhấn mạnh nàng rất không hài lòng về Lý Thất Dạ.

– Vậy thì tốt.

Lý Thất Dạ gật đầu, xoay người rời khỏi.

– Ta tên Long Tiểu.

Khi Lý Thất Dạ rời khỏi, đằng sau vang tới giọng của tiểu nha đầu.

– Sau này gọi ta là Long Tiểu, đừng gọi tiểu nha đầu, ngươi phải nhớ kỹ!

– Ta tên Lý Thất Dạ, tin rằng ngươi sẽ không quên!

Lý Thất Dạ không khỏi mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, lụa vàng cũng từ từ chìm vào trong hồ, chiếc bóng trên lụa vàng cũng nhạt dần, cuối cùng biến mất không còn tăm tích, tiểu nha đầu cũng tan biến theo. Tương lai khi nào có thể nghênh đón tân sinh, e rằng không ai biết được.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi đại tinh thì không chờ Hoàng Long cùng Bá Hổ mà quay về Thiên Thần thư viện. Hoàng Long cùng Bá Hổ không cần Lý Thất Dạ chờ, bởi vì chuyện này liên quan tới khởi nguyên của hai tộc bọn họ nên Lý Thất Dạ không thể giúp đỡ được mà phải dựa vào chính bản thân bọn họ. Vì vậy, Lý Thất Dạ chỉ đường cho bọn họ cũng coi như hoàn thành hứa hẹn.

Sau khi Lý Thất Dạ quay trở lại Thiên Thần thư viện thì cho người gọi Đào Đình. Hắn sắp sửa rời khỏi nhưng có chút không nỡ Đào Đình, nha đầu này có duyên với hắn.

Sau khi Đào Đình nhìn thấy Lý Thất Dạ thì rất gò bó, không biết nên đặt tay ở đâu, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng Lý Thất Dạ.

Trên thực tế cũng không thể trách Đào Đình, lúc này ở Thiên Thần thư viện có mấy người gặp Lý Thất Dạ mà không gò bó chứ? Bây giờ Đào Đình biết Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, ngự trị trên tất cả, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng phải cung kính với hắn thì huống gì là nàng.

Đào Đình giống như đang nằm mơ. Bởi vì tiểu nhân vật như nàng, đừng nói tiếp cận Đại Đế Tiên Vương, ngay cả gặp mặt lão tổ Thiên Thần thư viện thì cũng không đủ tư cách chứ đừng nói chi tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ.

Thử nghĩ mà xem, trước đây nàng còn gọi Lý Thất Dạ là “đạo huynh”. Giờ nghĩ lại, Đào Đình không khỏi đổ mồ hôi lạnh. May mà Lý Thất Dạ là đại nhân nên có đại lượng, không tính toán với nàng.

Nhìn dáng vẻ gò bó của Đào Đình, Lý Thất Dạ không khỏi cười nhẹ. Nhìn dung nhan của Đào Đình, hắn không khỏi nhớ nới một người bạn cũ, một người bạn cũ đã biến mất.

– Ngồi đi.

Lý Thất Dạ khoát tay thật nhẹ.

Đào Đình không dám nói gì, chỉ yên lặng ngồi sang một bên. Trước mặt tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ, có thể ngồi ghế cũng là một điều hãnh diện.

– Sau khi tốt nghiệp thì ngươi tính đi đâu?

Khi Đào Đình cúi thấp trán thì Lý Thất Dạ hỏi rằng.

Đào Đình kinh ngạc một lát, nàng không ngờ Lý Thất Dạ lại hỏi như thế. Trước khi tới đây nàng đã suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng hiện tại không thể dùng tới.

– Ta, ta…

Đào Đình nhìn Lý Thất Dạ một lát, trong nhất thời không thể trả lời được. Mặc dù chỉ còn vài năm nữa là nàng tốt nghiệp, thế nhưng hỏi nàng sau khi tốt nghiệp sẽ đi đâu thì nàng có phần mờ mịt.

– Ta… ta sẽ về làng.

Đào Đình kinh ngạc một hồi, cuối cùng chỉ có thể trả lời như thế.

Trên thực tế, ngoại trừ về thôn thì Đào Đình cũng không biết sẽ đi đâu. Đào Đình không giống như những học sinh tới từ đại giáo cường quốc, những học sinh đó đến thư viện với mục tiêu rõ ràng, hơn nữa những học sinh đó sau khi tốt nghiệp đều quay trở lại tông môn hay vương triều của bọn họ.

Có thể nói, Đào Đình bước vào con đường tu hành rất ngẫu nhiên. Nàng không có theo đuổi rõ ràng trong tương lai. Cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có thể quay trở lại Đào thôn.

Mặc dù học sinh tốt nghiệp Thiên Thần thư viện rất có giá trị, nhất là học sinh có thành tích không tệ như Đào Đình sẽ được rất nhiều đại giáo cường quốc nhận làm đệ tử. Bởi vì học sinh xuất thân rể cỏ như thế này thường có tiềm lực rất mạnh, tương lai rất triển vọng. Cũng bởi như vậy nên rất nhiều đại giáo cường quốc đều muốn cướp đoạt học sinh xuất thân rể cỏ nhưng có thành tích tốt, ngay cả đế thống tiên môn cũng đồng ý nhận học sinh như vậy.

Thế nhưng Đào Đình không có dã tâm lớn, chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi tốt nghiệp sẽ đi vào đại giáo cương quốc, bay lên thiên địa cao xa hơn.

Vì vậy, Đào Đình nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn muốn về Đào thôn. Bởi vì nơi đó mới là nhà của nàng, mặc dù nơi đó chỉ là một thôn làng nhỏ, không thể so sánh với bất kỳ môn phái nào, thậm chí không sánh nổi với một môn phái bé nhỏ. Thế nhưng, Đào thôn là nhà của nàng, trở lại Đào thôn, nàng cảm thấy ấm áp, cảm nhận được cảm giác trở về nhà.

– Về nhà cũng tốt, thế gian có chỗ nào tốt hơn nhà mình chứ.

Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng, nói:

– Nhà, tốt hơn tất cả, đáng để lưu luyến.

Đào Đình muốn nói gì đó, thế nhưng nàng không biết nên nói như thế nào mới phải.

Lý Thất Dạ lấy ra một món đồ, đưa tới trước mặt Đào Đình, nói:

– Ngươi có duyên với ta, sắp chia tay ta không có thứ gì đưa ngươi, sáo trang này coi như quà chia tay của ta.

Sáo trang Lý Thất Dạ đưa cho Đào Đình không phải thứ gì khác mà chính là Bạch sáo trang gồm tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám đạo phôi lấy được từ Cuồng Thần hung địa.

– Cái này —

Nhìn đống đạo phôi lít nha lít nhít, Đào Đình không khỏi hít lạnh. Bạch sáo trang mấy vạn đạo phôi, cả đời nàng chưa từng thấy, nhưng dù chưa từng thấy thì nàng cũng biết thứ này là bảo vật vô giá.

– Ta, ta, ta…

Sáo trang quý giá như vậy, Đào Đình choáng váng, không dám nhận. Sáo trang này quá quý, cho dù nàng cố gắng cả đời cũng chưa chắc có được bảo vật như vậy.

– Nhận đi.

Lý Thất Dạ nói chậm:

– Thứ này cũng là duyên phận, cũng là tạo hóa.

Nói tới đây, hắn than thầm một tiếng.

Đào Đình không nói gì nữa, tồn tại chí cao vô thượng như Lý Thất Dạ một khi đã lấy bảo vật này ra thì sẽ không thu hồi lại.

Sau khi Đào Đình nhận Bạch sáo trang, nàng hít sâu một hơi, vái lạy Lý Thất Dạ.

– Đi đi, nỗ lực vào, tương lai còn có rất nhiều thư có thể học tập.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng xua tay, nói.

Đào Đình muốn nói gì, thế nhưng dù nàng có ngàn câu vạn chữ muốn thì cũng không thể nào nói ra thành lời, cũng không biết nên nói gì mới phải, dù sao thì thân phận của bọn họ cách nhau quá xa. Lúc này Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, còn nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé lặng lẽ vô danh mà thôi.

Khi Đào Đình lui ra ngoài, Lý Thất Dạ trầm mặt một lát thì gọi Đào Đình, nói chậm:

– Tương lai không yên bình, thế đạo nhiều gian khó. Nếu như có ngày tai nạn tới thì miếu nhỏ trong thôn các ngươi có thể giúp các ngươi một hai. Tương lai nên đi đâu, hãy hỏi đạo tâm của mình.

Lý Thất Dạ nói vậy làm Đào Đình rung động. Cuối cùng nàng vái lạy, nói nhẹ:

– Cám ơn lão sư.

Sau đó mới từ từ lui ra.

Nhìn Đào Đình rời khỏi, Lý Thất Dạ thở dài, cuối cùng mới thu hồi cảm giác đa sầu đa cảm.

Sau khi Đào Đình rời khỏi, Lý Thất Dạ cũng gọi ba học sinh tới thư phòng, cũng chính là Dạ Hân Tuyết, Kim Hoàn Thiết Tí, còn có Cửu U Cuồng Ngao Lưu Kim Thắng.

Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, ba người bọn họ cùng vái, cùng gọi “lão sư”.

Dạ Hân Tuyết cùng Kim Hoàn Thiết Tí đều có vẻ câu nệ, không biết nên nói gì mới phải. Lưu Kim Thắng thì lạnh nhạt, có vẻ tự nhiên hơn. Dù sao thì Lưu Kim Thắng đã sớm biết Lý Thất Dạ rất đáng sợ.

– Lão sư ta đây muốn bỏ ngang, sau này học viện sẽ sắp xếp giáo viên tới dạy các ngươi.

Lý Thất Dạ cười nói.

Mặc dù hắn làm lão sư có chút ngẫu nhiên, thế nhưng đám người Dạ Hân Tuyết coi như có duyên với hắn.

– Kim Thắng, ngươi có tính toán gì không?

Nhìn Lưu Kim Thắng, Lý Thất Dạ cười hỏi.

Cửu U Cuồng Ngao Lưu Kim Thắng là Cổ Thần mười một đồ đằng, có thể chém giết Thượng Thần mạnh mẽ như Cửu Kiếm Thượng Thần, hắn đã không cần thiết ở lại Thiên Thần thư viện làm học sinh. Ngày đó hắn trở lại làm học sinh Thiên Thần thư viện chỉ vì che giấu tai mắt, hắn quay lại Thiên Thần thư viện chỉ vì chữa thương mà thôi.

– Ta muốn ở lại Thiên Thần thư viện dạy học, trồng cây…

Lưu Kim Thắng nở nụ cười vô cùng hiếm thấy.

Quyết định này không phải nhất thời. Hắn có quyết định này từ lâu rồi.

– Dạy học ở Thiên Thần thư viện cũng là lựa chọn không tệ.

Lý Thất Dạ gật đầu, tán thành lựa chọn của Lưu Kim Thắng.

Lưu Kim Thắng cảm khái:

– Ta thu hoạch rất nhiều thứ ở Thiên Thần thư viện, không có Thiên Thần thư viện thì sẽ không có Cửu U Cuồng Ngao mà chỉ có Lưu Kim Thắng. Chỉ là năm đó tuổi trẻ khí thịnh, không muốn thừa nhận, tự cho rằng bản thân thiên phú vô song, đi tới chỗ nào thì tỏa sáng hào quang chỗ nấy…

-… Ta từng học tập ở Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện cũng cứu mạng già của ta. Cũng tới lúc ta đền đáp Thiên Thần thư viện, để lại một chút tài sản cho hậu nhân.

Nói tới đây, hắn không khỏi mỉm cười.

Lần này Thiên Thần thư viện gặp gỡ tai nạn lớn làm Lưu Kim Thắng có rất nhiều cảm xúc. Khi Thiên Thần thư viện gặp nạn, có rất nhiều Thượng Thần Tiên Vương cắt đầu uống máu chỉ vì đền đáp Thiên Thần thư viện.

Hắn đọc sách ở Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện chưa từng yêu cầu hắn đền đáp. Hôm nay hắn đã bước lên đỉnh cao, cũng đã tới lúc hắn đền đáp Thiên Thần thư viện.

Chương 3050: Chuẩn bị lên đường

Chính cảm xúc đó đã thôi thúc Lưu Kim Thắng quyết định ở lại Thiên Thần thư viện dạy học. Hắn đã là Thượng Thần mười một đồ đằng và chỉ kém Cổ Thần một bước mà thôi, tương lai rất rộng mở. Nhưng dù vậy thì hắn vẫn đồng ý ở lại Thiên Thần thư viện.

Cũng như lời hắn nói, đã tới lúc hắn đền đáp Thiên Thần thư viện.

Lý Thất Dạ tán thành quyết định của Lưu Kim Thắng, hắn cười nói:

– Ai chưa từng một thời tuổi trẻ ngông cuồng, ai cũng từng cuồng một lần trong đời. Thiên Thần thư viện cũng xứng đáng cho ngươi bảo hộ. Tương lai nhiều gian khó, Thiên Thần thư viện có thêm một vị đại tướng như ngươi, âu cũng là chuyện đáng mừng.

Lưu Kim Thắng mỉm cười. Ở lại Thiên Thần thư viện dạy học cũng vì tháo gở khúc mắc trong lòng của hắn. Năm xưa hắn còn trẻ háo thắng, đả thương lão sư Thiên Thần thư viện, nói năng hung hãn, rời khỏi thiên thần thư viện.

Khi hắn về già thì quay trở lại Thiên Thần thư viện, hồi tưởng vẻ ngông cuồng năm đó, không khỏi mỉm cười. Ở lại Thiên Thần thư viện dạy học cũng như về nhà, cũng như số mệnh an bài đã an bài như thế.

– Còn ngươi —

Lý Thiết Dạ nhìn Kim Hoàn Thiết Tí, nói.

Kim Hoàn Thiết Tí vò đầu, cười gượng, nói:

– Có Lưu lão gia tử làm chỗ dựa nên ta rất muốn ở lại Thiên Thần thư viện. Thế nhưng ta có gia đình chờ ta nuôi sống, vì vậy ta phải về nhà.

Kim Hoàn Thiết Tí không như Lưu Kim Thắng, hắn phải gánh vác trọng trách chấn hưng Vương gia. Hắn đến Thiên Thần thư viện là vì tìm kiếm bí kíp đã bị mất của tổ tiên Vương gia. Bây giờ hắn đã tìm được bí kíp, cũng tới lúc nên về, Vương gia sau này cần hắn cố gắng, cần hắn vực dậy.

– Đi đi, con cháu Vương gia nên quay về Vương gia.

Lý Thất Dạ tặng cho Kim Hoàn Thiết Tí vài món bảo vật, nói.

Nhận lấy bảo vật của Lý Thất Dạ, Kim Hoàn Thiết Tí quỳ xuống vái lạy, nói:

– Cám ơn lão sư ban ân —

Vương gia suy sụp, hắn muốn chấn hưng Vương gia thì cần phải bước lên một con đường dài đầy chông gai. Lý Thất Dạ tặng cho hắn mấy món bảo vật, có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hết sức quan trọng đối với hắn cùng Vương gia.

– Con cháu Vương gia đừng khiến ta phải thất vọng.

Lý Thất Dạ gật đầu, thản nhiên đón nhận Kim Hoàn Thiết Tí vái lạy.

Sau khi Kim Hoàn Thiết Tí ba quỳ chín lạy thì bò dậy, hớn hở lui sang một bên. Nhiêu đó đã khiến hắn thỏa mãn rồi.

– Hân Tuyết có dự định gì không?

Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn Dạ Hân Tuyết. Hắn rất thưởng thức cùng yêu thích tiểu cô nương này, trên người nàng, hắn nhìn thấy hình bóng của ai kia.

– Ta —

Dạ Hân Tuyết ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, sau đó lại nhìn Lưu Kim Thắng cùng Kim Hoàn Thiết Tí, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Nàng khác với Lưu Kim Thắng cùng Kim Hoàn Thiết Tí. Bọn họ vào Thiên Thần thư viện với mục đích riêng. So ra, mục đích của nàng thuần túy hơn. Nàng chỉ muốn đọc sách, chỉ muốn làm một học sinh bình thường mà thôi.

Bây giờ Lưu Kim Thắng ở lại Thiên Thần thư viện dạy học, còn Kim Hoàn Thiết Tí thì chấn hưng gia tộc. Nàng chỉ là một học sinh nhỏ bé nên chợt thấy hoang mang. Nếu Lưu Kim Thắng cùng Kim Hoàn Thiết Tí rời khỏi thì Thư Trai chỉ còn lại một mình nàng.

– Ta… ta… ta không biết.

Dạ Hân Tuyết hơi sợ sệt, cũng hơi mơ màng. Cuối cùng nói thêm một câu:

– Ta… ta chỉ muốn đọc sách.

Câu nói này của Dạ Hân Tuyết còn chứa một tầng ý nghĩa khác. Mặc dù Dạ Hân Tuyết xuất thân thế gia, còn là trưởng nữ thế gia thế nhưng nàng không thích hợp ở lại trong nhà, nàng muốn ở lại Thiên Thần thư viện dìm người vào trong biển sách mênh mông.

Cho dù tới ngày tốt nghiệp thì nàng cũng sẽ đồng ý ở lại Thiên Thần thư viện. Bởi vì ở trong Thư Trai mênh mông này, nàng có thể xa lánh tất cả buồn phiền, không phải đối mặt với các mối quan hệ phức tạp trong gia tộc.

– Cũng được.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

– Ta sẽ nói chuyện với trường học. Sau khi ngươi tốt nghiệp, ngươi vẫn có thể ở lại Thư Trai.

– Thật không —

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Dạ Hân Tuyết không khỏi hoan hỉ. Trong nhất thời nàng không dám tin đây là sự thật, dù sao thì nàng chỉ là một học sinh rất bình thường, muốn ở lại Thiên Thần thư viện là chuyện rất khó, chỉ có học sinh ưu tú mới được ở lại Thiên Thần thư viện.

Nếu như nàng vẫn có thể ở lại Thiên Thần thư viện thì vui chẳng kém gì niềm vui chiến thắng.

– Ha, nha đầu, chúc mừng ngươi, cuối cùng giấc mơ của ngươi cũng trở thành sự thật.

Kim Hoàn Thiết Tí không khỏi cười lớn, chúc mừng Dạ Hân Tuyết.

Dạ Hân Tuyết cũng rất hưng phấn, cho Kim Hoàn Thiết Tí cùng Lưu Kim Thắng một cái ôm. Ngay cả Lưu Kim Thắng cũng mỉm cười. Dù sao thì hắn cũng nhìn Dạ Hân Tuyết trưởng thành, nàng giống như vãn bối của hắn vậy.

Dạ Hân Tuyết hưng phấn muốn ôm Lý Thất Dạ, thế dưng lập tức ghìm người lại. Nàng quá hưng phấn nên suýt nữa đã quên thân phận của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, ôm nhẹ Dạ Hân Tuyết, cười nói:

– Cố lên, nha đầu, ta tin ngươi có thể mở ra một thiên địa mới ở lĩnh vực này.

Dạ Hân Tuyết hưng phấn tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liều mạng gật đầu. Lúc này, không lời nói nào có thể miêu tả tâm trạng hiện tại của nàng.

Cuối cùng, ba người Dạ Hân Tuyết đều rời khỏi. Còn Lý Thất Dạ thì đi gặp Phi Tiên Đế Tử.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Phi Tiên Đế Tử ôm tay cúi đầu, nói:

– Cám ơn đại nhân đã ra tay cứu giúp Thiên Thần thư viện.

– Không cần cám ơn ta.

Lý Thất Dạ mỉm cười, lắc đầu nói:

– Ván cờ này đã bày lâu rồi, chỉ không ngờ thật sự dùng tới. Chỉ có thể nói tiền tài mua chuộc lòng người, trước cám dỗ, ngay cả Đại Đế Tiên Vương cũng không cầm lòng được.

Nghe vậy, Phi Tiên Đế Tử không khỏi thở dài, cảm khái không lời nói nào nói hết. Rất nhiều Thượng Thần Tiên Vương tốt nghiệp từ Thiên Thần thư viện, Thiên Thần thư viện có ân dạy dỗ bọn họ, thế nhưng khi đối mặt với cám dỗ thì bọn họ lại ra tay tiêu diệt Thiên Thần thư viện mà không một chút do dự.

– Trải qua trận chiến này, mười ba châu cũng nên yên tĩnh.

Phi Tiên Đế Tử nói chậm. Sau trận chiến này cũng không ai dám động chạm vào Thiên Thần thư viện, dù sao thì mọi người cũng đã biết gốc gác của Thiên Thần thư viện.

– Đúng là yên tĩnh.

Lý Thất Dạ nói chậm:audio coi am

– Thế nhưng là yên tĩnh trước khi bão tới, chỉ là khúc dạo đầu trước khi hắc ám giáng lâm mà thôi.

– Nhanh như vậy sao?

Phi Tiên Đế Tử không khỏi rùng mình, hắn hiểu rất rõ hắc ám đáng sợ như thế nào.

Lý Thất Dạ gật đầu nhẹ, nói:

– Cũng không còn lâu lắm, sắp sửa rồi. Hắc ám bá chủ im lặng lâu lắm rồi, tới tận hôm nay vẫn không ai biết sự tồn tại của bọn họ. Nếu bọn họ cứ rụt cổ lại không hiện thân thì có bao nhiêu người biết tới sự tồn tại của bọn họ? Vì sao lúc này hắc ám bá chủ lại không núp nữa. Ngoại trừ việc bọn họ mất bình tĩnh thì bọn họ cũng biết thời gian không còn nhiều lắm. Vì vậy hắc ám bá chủ mới muốn nuốt riêng đạo tâm của ta, chuẩn bị cho mùa đông sắp tới!

– Cũng đúng.

Phi Tiên Đế Tử gật đầu, nói:

– Trong thời đại quá khứ, có mấy ai biết tới bọn họ. Bọn họ xóa mất dấu vết của mình, bọn họ không muốn để mọi người biết có bá chủ đang ẩn náu trong bóng tối theo dõi mười ba châu.

Cho tới nay, thế gian rất ít người biết tới sự tồn tại của hắc ám bá chủ. Đừng nói tu sĩ bình thường mà ngay cả Đại Đế Tiên Vương cấp thấp cũng không biết. Sau này lên Đại Đế Tiên Vương cấp cao thì mới nghe qua một số truyền thuyết. Người thật sự phát hiện có bá chủ chiếm cứ trong bóng tối chính là Đại Đế Tiên Vương mười hai thiên mệnh giống như Thế Đế.

Tuy những người như Thế Đế phát hiện có bá chủ chiếm cứ trong bóng tối nhưng có một số chuyện bọn họ không dám nói cho người ngoài.

– Ngày sau nhất định phải đánh với nhau một trận, không thể tránh khỏi.

Lý Thất Dạ nói chậm:

– Hi vọng ngọn đèn Thiên Thần thư viện không tắt. Chỉ cần ngọn đèn Thiên Thần thư viện vẫn còn chiếu sáng bách tộc, cho dù chập chờn như nến tàn trong gió thì bách tộc vẫn có hi vọng quật khởi. Một ngày nào đó, Thiên Thần thư viện sẽ như ngọn đèn trong đêm tối, dẫn dắt con dân bách tộc tiến lên trong bóng tối.

– Hi vọng như vậy.

Phi Tiên Đế Tử thở dài, nói:

– Chúng ta sẽ cố gắng hết sức! Chúng ta cũng hy vọng tương lai đại nhân cũng như một ngọn đèn dẫn đường chúng ta đi.

– Ta phải rời khỏi.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Tương lai ta sẽ biến mất khỏi tầm mắt của các ngươi. Ta phải làm một chuyện quan trọng hơn.

– Đại nhân muốn đi đâu?

Phi Tiên Đế Tử không hề bất ngờ. Hắn biết ngày này sẽ tới, giống như phụ thân cùng ông ngoại của hắn vậy.

– Tạm thời ta chưa muốn tới phần cuối thế giới để chiến đấu, trận chiến đó khó khăn hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều. Ta muốn đi một nơi, ta cần tìm hiểu. Tương lai ta muốn đi xa hơn thì nhất định phải tạo bước ngoặc trong kỷ nguyên này, nếu không, tương lai rất khó tưởng tượng…

Lý Thất Dạ nói chậm:

-… Ta muốn đi tới một nơi thật xa, một thể giới không thể chạm tới! Đây cũng là một cánh cửa đột phá mà ông ngoại cùng phụ thân của ngươi từng cân nhắc qua.

Nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn xa, rất xa.

– Là thế giới không thể tồn tại trong truyền thuyết?

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Phi Tiên Đế Tử không khỏi hỏi.

Hắn là con trai của Phi Tiên Đế, là cháu trai của Chung Nam Thần Đế, vì vậy hắn biết rất nhiều thứ. Trên thực tế, năm đó phụ thân cùng ông ngoại của hắn đều từng tìm hiểu về nó. Cuối cùng bởi vì không đủ cơ duyên nên không thể thành công. Cũng chính vì vậy, Phi Tiên Đế cùng Chung Nam Thần Đế đều từ bỏ. Cuối cùng bọn họ vẫn bước vào chung cực chinh chiến.

– Đúng, chính là thế giới đó. Năm đó phụ thân cùng ông ngoại của ngươi không đủ cơ duyên nên mới không chạm được thế giới đó. Thế nhưng, ta nghĩ ta đủ cơ duyên để tới thế giới đó. Đã tới lúc ta phải đi tới đó một chuyến.

Lý Thất Dạ nói.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 1 ngày trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 4 ngày trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá
https://audiosite.net
Tài 4 ngày trước
K sửa lỗi loạn câu nghe đau đầu quá 🥲 mong b sửa để còn nghe tiếp vs ạ 😞
https://audiosite.net
Lê Tài 5 ngày trước
chỉnh lại lỗi loạn câu đi 🥲 Chương nào củng loạn đoạn trc lại về sau đoạn sau lại ở giữa đoạn giữa lại ở đầu rồi đoạn đầu lại ở chỗ nào k hay. Lú thật sự 😑
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Sao nghe chương nào củng bị loạn câu trước câu sau vậy 😑
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi mình nhà mình có chút chuyện riêng hôm qua không zô up bài cho mọi người ^^!Rất mong mọi người thông cảm :)
https://audiosite.net
Ủa ở phần thông tin tụn mình có nói rõ mà nhỉ?? !!Truyện cập nhật 24h mỗi ngày - Hiện tại đang phát audio ở chương 3124 ( mới nhất lúc 16h~3/3/2025 )Mỗi ngày 2 chap = 2 tập mỗi ngày :)Mình cũng để thông báo gần ở chỗ play audio đó các đạo hữu... nhớ f5 hoặc load lại bộ truyện là ra tập audio mới ^^!^.^
https://audiosite.net
Thay vì nghe 6 đến 9. Bạn cũng thể vừa nghe audio vừa tab khác đọc truyện...! 1 tập = 10 chương tương tự như audio đó bạn ^^.!Đôi khi tai nghe không bằng mắt thấy mà bạn ^^! Đoạn gay cấn đó bạn tự nhìn đọc mình nghĩ sẽ tuyệt vời..!Ngoài ra 50 truyện chuẩn bị lên sàn nhé ^^!Bạn và chư vị thích chuẩn bị khăn giấy ( ấy nhầm giấy bút để ghi lại kiến thức )^^>^^
https://audiosite.net
Khụ khụ ca này pó tay rồi bạn mình thử khá nhiều cách rồi...!Bạn biết đấy Ngay tên truyện cũng đề lộ rùi mà.. Âm Dương Giao Thái - Bách Hợp Kỳ Xã...!À Đình Huy đã bổ sung 15 tập truyện chap đọc truyện đó bạn, bạn có thể thử xem :)
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Đang nghe tập 7 8 9 đều loank chương đã đổi qua sever 2 r hxhx
https://audiosite.net
Tru 2 tuần trước
Tạp 6 7 loạn chương hêt r ad ơi