Đế Bá Audio Podcast
Tập 573 [Chương 2861 đến Chương 2865]
❮ sautiếp ❯Chương 2861: Uy hiếp thiên hạ
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ liên miên bên tai.
Bùm!
Vang tiếng nổ lớn, đạo thân Tiêu Tiễn Ma Đế có hoành kích chư thiên, diễn biến thiên địa vạn pháp nhưng vẫn ngăn không nổi bàn tay to trấn áp chư thiên, bị bó pnát.
Một kích kia uy hiếp sinh linh thiên địa vạn giới, rung động tâm hồn vô số người. Một đạo thân Đại Đế có năm Thiên Mệnh thì mạnh biết bao, tuy chỉ phát huy hai phần mười thực lực nhưng vẫn rất khủng bố, vậy mà bị bàn tay từ sâu trong Viễn Hoang vươn ra bóp nát, đòn này siêu khủng.
Bàn tay to bóp nát đạo thân Tiêu Tiễn Ma Đế rồi chỗ sâu nhất Viễn Hoang vang thanh âm nhàn nhã:
– Mới có đạo thân hai mười phần mà dám la hét với ta? Để chân thân của ngươi đến đi.
Sâu nhất Viễn Hoang tuôn ra tiên quang vô cùng vô tận, chốn đó như hóa thành một góc tiên cảnh, khấp nơi là cõi yên vui, vô số tiên đạo pháp tắc hiển hiện, khiến người xem xong bị hấp dẫn. Như là cánh cửa đi thông tiên cảnh, làm người ta rất muốn bay tới gần.
Lý Thất Dạ đứng trong tiên quang vô cùng tận, toàn thân tuôn ra tiên diễm. Khoảnh khắc này Lý Thất Dạ vốn bình thường bỗng chốc không còn bình phàm, hắn như hóa thành trích tiên.
Lý Thất Dạ đứng trong tiên quang vô cùng tận, tiên diễm bao tùm cả người như thể hắn là tiên đạo chảy xuôi. Lý Thất Dạ đứng im không nhúc nhích vẫn khiến người cảm thấy hắn đã chảy qua sông dài thời gian. Hắn vượt qua quá khứ hoặc tương lai, thời gian không còn là khoảng cách.
Lý Thất Dạ bình tĩnh đứng đó, tất cả hóa thành bụi trần, mọi chuyện trên đời không quan trọng, ba ngàn thế giới sinh ra và lụi tàn chỉ trong một ý nghĩ của hắn.
Lý Thất Dạ cất bước là một đại thế sinh, dừng bước là một kỷ nguyên diệt. Lý Thất Dạ đứng đó chưởng chấp hết thảy, không chỉ Càn Khôn, thời gian chỉ là hạt cát chảy qua kẽ tay Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ đứng đó, hóa thành tuyên cổ, hóa thành vĩnh hằng, hình như Đại Đế Tiên Vương ở trước mặt hắn sẽ chậm rãi trôi đi. Giữa Đại Đế Tiên Vương và Lý Thất Dạ có một lạch trời không thể vượt qua.
Nhìn Lý Thất Dạ ở sâu trong Viễn Hoang toàn thân bao phủ tiên quang, mọi người xoe tròn mắt, không rõ điều mình trông thấy là thật hay giả. Có người nghi ngờ có phải hắn đã háo thành tiên nhân.
– Sao thế này? Sắp hóa tiên sao?
Từ vạn cổ tới nay người đời biết cõi đời không có tiên, không có thể trở thành tiên nhân, nhưng hiện tại trông thấy bộ dạng của Lý Thất Dạ làm nhiều người cảm thấy trên đời nên có tiên nhân.
Nhiều người bị rung động không gì sánh bằng, há hốc mồm. Thượng Thần xem thẫn thờ. Bởi vì Lý Thất Dạ một bàn tay to đã bóp nát Tiêu Tiễn Ma Đế, cảnh tượng khủng bố như thế cả đời bọn họ lần đầu tiên trông thấy.
Tiêu Tiễn Ma Đế là Đại Đế có năm Thiên Mệnh, dù đạo thân của gã thực lực chỉ bằng hai phần mười nhưng vẫn vô cùng khủng bố, cường đại tuyệt luân. Hiện tại Lý Thất Dạ nói diệt liền diệt, nói đồ liền đồ, giơ tay nghiền nát đạo thân của Tiêu Tiễn Ma Đế không chừa một mảnh, thực lực khủng bố biết bao.
Thượng Thần ngây ngốc:
– Đây rốt cuộc là loại lực lượng như thế nào?
Trên người Lý Thất Dạ không có hơi thở Thiên Mệnh, không có lực lượng Hỗn Độn chi khí cực hạn. Nhưng Lý Thất Dạ đứng đó tựa như hóa tiên, ngón tay nghiền đạo thân Đại Đế. Khủng khiếp khiến người không kiềm được quỳ xuống, khiến người bản năng sợ hãi thần phục.
Thượng Thần biêt hàng hơn cường giả khác, xem trạng thái của Lý Thất Dạ thì run sợ nói:
– Sắp nghịch thiên rồi, chẳng lẽ trên đời này thật sự có loại tồn tại như thế? Chỉ Đại Đế Tiên Vương mười hai Thiên Mệnh mới khiêu khích được hắn.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, trong khi mọi người hãi hùng đột nhiên hư không tan vỡ như bị ai đập nát hư không toàn Viễn Hoang. Có người từ thứ nguyên xa xăm cất bước đến, hư không Viễn Hoang chỉ là cánh cửa mỏng như tờ giấy, người đó tùy ý giơ chân là có thể đạp nát bấy.
Trong khoảnh khắc đó bốn thân hình vĩ ngạn vô thượng xuất hiện trước mắt mọi người. Bọn họ đến quá nhanh, không ai thấy rõ bọn họ làm sao đến Viễn Hoang, khi trước mắt rõ ràng thì bốn người đã đứng ở Viễn Hoang.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, hoảnh khắc này uy Đại Đế Tiên Vương vô cùng vô tận tứ giăng trong cửu thiên thập địa. Thiên Mệnh chưa xuất hiện nhưng lực lượng đã điên cuồng càn quét toàn thế giới. Lực lượng Thiên Mệnh như bão tố ập đến, tất cả sinh linh run rẩy trước lực lượng đó.
Bốn chân thân Đại Đế Tiên Vương tự đến, uy Đại Đế trấn áp mọi người, lửa Đại Đế lấp đầy thế giới, ánh sáng Đại Đế rực rỡ khiến người không thể mở mắt ra, như có ức vạn mặt trời dâng lên, thiên nhãn cũng khó mở.
Bốn Đại Đế Tiên Vương đều khoác chiến giáp, như vị chiến tướng vô địch có thể chiến vói trời, bọn họ có thể quét sạch mị si võng lượng trên đời. Không ai ngăn được uy Đại Đế của họ, không người có thể đối kháng ý chí Đại Đế.
Khi bốn Đại Đế Tiên Vương đích thân giá lâm, không biết có bao nhiêu người quỳ rạp xuống đất, buộc phải lớn tiếng hô to, thần phục dưới uy lực vô địch của Đại Đế Tiên Vương.
– Bệ hạ!
Nhìn bốn vị Đại Đế tự mình đến, dù là Thượng Thần cũng né ra xa nhường bước, không dám xen vào.
– Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn!
Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn, trừ Cuồng Thiểu Thiên Đế bị giết ra còn lại bốn vị Đại Đế Tiên Vương đều tại đây.
Trong phút chốc thiên địa yên tĩnh, mọi âm thanh mất tiếng. Mọi người nín thở, hiểu rằng Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn muốn báo thù cho Cuồng Thiểu Thiên Đế đã chết.
Lúc bọn họ kết nghĩa huynh đệ từng hứa cùng nhau tiến lùi. Làm Đại Đế Tiên Vương, lời hứa của họ không phải một câu lời nói suông, cũng không phải lừa gạt, bọn họ nói là làm, lời nói là pháp chỉ. Mặc kệ kẻ địch là thần thánh phương nào, Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn nhất định sẽ báo thù cho Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn.
Vì thế mà Cuồng Thiểu Thiên Đế luôn ngang ngược nhưng không ai muốn dây vào gã, giết Cuồng Thiểu Thiên Đế thì dễ nhưng chọc phải Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn thì khó.
Nam nhân trung niên toát ra uy Đại Đế mạnh nhất ỏng bốn vị Đại Đế Tiên Vương đứng ra:
– Ngươi là Lý Thất Dạ!
Mắt nam nhân trung niên màu vàng, như mắt luân hồi, đôi mắt của gã có thể luân hồi từng vương triều, có thể nghiền diệt từng thời đại. Nhiều người bị nam nhân trung niên liếc qua như bị hút mất hồn phách chứ đừng nói đối kháng lại gã.
Vị Đại Đế này là Tiêu Tiễn Ma Đế, người sáng lập Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn, cũng là Đại Đế mạnh nhất trong đội. Vì xuất thân từ Ma tộc nên đôi mắt của Tiêu Tiễn Ma Đế có ma lực không gì sánh bằng.
Nghe nói Tiêu Tiễn Ma Đế xuất thân thấp kém, là tiện dân, một dứa bé thổi tiêu cho phú hộ. Sau này Tiêu Tiễn Ma Đế lấy được quyển inh cổ, từ đó bước lên con đường tu luyện, cuối cùng trở thành một thế hệ Đại Đế.
Có thể nói xuất thân thấp kém như Tiêu Tiễn Ma Đế mà được thành tựu như vậy không dễ.
– Đúng vậy!
Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng trong tiên quang, tiên diễm bao phủ toàn thân, hắn tựa như tiên nhân, tuyên cổ bất diệt. Lý Thất Dạ tùy ý nói một câu đều hóa thành chân ngôn.
Chương 2862: Ngự Long Thượng Thần (1)
Ánh mắt Tiêu Tiễn Ma Đế sâu thẳm nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, giây lát sau gã bình tĩnh hỏi:
– Không biết gốc gác đến từ đâu?
Tiêu Tiễn Ma Đế có năm Thiên Mệnh nhưng vẫn không nhìn thấu Lý Thất Dạ được. Tiêu Tiễn Ma Đế cảm thấy Lý Thất Dạ không có Thiên Mệnh nhưng đáng sợ hơn Đại Đế Tiên Vương thấp vị như bọn họ.
Tiêu Tiễn Ma Đế là người trải qua vô số sóng gió, gã không ngông cuồng như Cuồng Thiểu Thiên Đế. Cuộc đời Cuồng Thiểu Thiên Đế suôn sẻ, nhìn ai đều mắt cao hơn đầu, Tiêu Tiễn Ma Đế làm việc cẩn thận nhiều.
– Gốc gác gì có quan trọng không?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
– Các ngươi muốn chiến thì chiến đi.
Lý Thất Dạ thẳng thắn làm Tiêu Tiễn Ma Đế và ba vị Đại Đế Tiên Vương giật mình. Bốn Đại Đế có mặt mà Lý Thất Dạ vẫn coi thường, dám tuyên chiến với bọn họ, quá bá khí.
– Đạo hữu, năm huynh đệ Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn chúng ta từng kết bái sinh tử, cùng nhau tiến lùi.
Tiêu Tiễn Ma Đế nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, mắt hấp háy:
– Đạo hữu giết huynh đệ Cuồng Thiểu của chúng ta, không thể bỏ qua thù này.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ bình tĩnh ung dung hỏi:
– Các người muốn sao?
Lý Thất Dạ hoàn toàn không có ý hòa giải, đám người Tiêu Tiễn Ma Đế liếc nhau.
Vẫn là Tiêu Tiễn Ma Đế ra mặt, gã trầm giọng nói:
– Đạo hữu giết huynh đệ của ta, yêu cầu của chúng ta không quá mức, chỉ cần đạo hữu cúi đầu nhận sai trước y quan trủng của huynh đệ chúng ta để tế linh hồn huynh đệ trên đời, ta nghĩ chúng ta có thể bỏ qua ân oán này.
Đám người kinh ngạc, ban đầu mọi người biết Tiêu Tiễn Ma Đế đòi đánh với Lý Thất Dạ, chỉ trong thời gian ngắn gã thay đổi thái độ, có thể nói là chịu thua, khiến người khó tin.
Tiêu Tiễn Ma Đế không hiền gì, gã sống ngàn vạn năm không uổng phí. Dù không biết gốc gác của Lý Thất Dạ nhưng Tiêu Tiễn Ma Đế nhìn ra hắn sâu không lường được.
Nói thật lòng đấu tới cùng với kẻ địch mạnh không thể phỏng đoán chỉ vì Cuồng Thiểu Thiên Đế là hành động không lý trí. Đám người Tiêu Tiễn Ma Đế biết bản tính của Cuồng Thiểu Thiên Đế, bọn họ không ngạc nhiên khi gã bị giết.
Nhưng lúc trước bọn họ đã thề, dù thế nào cũng phải giữ lời. Dù không thể trả nợ máu cho Cuồng Thiểu Thiên Đế cũng cần trấn an linh hồn gã.
Trong phút chốc mọi người đều ngừng thở xem Lý Thất Dạ, mối thù lớn như thế mà đám người Tiêu Tiễn Ma Đế đồng ý nhẹ nhàng hóa giải, hắn sẽ lựa chọn thế nào? Người có chút lý trí đều hiểu rằng nên xóa bỏ mối thù này.
– Ngươi biết không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đối địch với ta chỉ có hai lựa chọn, một là kẹp đuôi làm người, dù ta đấm bể hàm răng thì ngươi phải nuốt ngược vào bụng, thấy ta thì trốn đi thật xa trong thế giới này, ngoan ngoãn sống tạm trên đời, mặc kệ ngươi từng mạnh cỡ nào, uy phong bao nhiêu, rồng đều phải khoanh lại, cọp phải nằm sấp xuống cho ta!
– Hai, nếu các ngươi nuốt không trôi cơn giận này thì lên đi, dùng nắm đấm, dùng thực lực để thực tiễn ý tưởng của mình, đấm mạnh vào ta.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhưng người ra lựa chọn này chỉ có con đường chết.
Lý Thất Dạ thốt lời khiến mọi người đều hút ngụm khí lạnh, rất nhiều người trong lòng rung động. Trong phút chốc đám người xoe tròn mắt.
Nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế biến sắc mặt, bọn họ là Đại Đế Tiên Vương nên không nổi khùng ngay.
Cường giả tu sĩ trợn tròn mắt nhìn. Với bất cứ ai thì chỉ việc cúi đầu trước y quan trủng của Cuồng Thiểu Thiên Đế chẳng đáng gì.
Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn chịu dùng cách này xóa bỏ thù hận ân oán với nhau đã là yêu cầu thấp nhất, cách này hoàn toàn không khó khăn. Từ mặt nào đó Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn không muốn đào sâu hơn cái chết của Cuồng Thiểu Thiên Đế, bọn họ chỉ muốn lấy lại mặt mũi.
Yêu cầu nhỏ bé đó thậm chí bị Lý Thất Dạ từ chối, đám người cho rằng hắn điên rồi, chỉ kẻ điên mới làm được chuyện như vậy.
Cố tình Lý Thất Dạ thật sự làm như vậy, nói ra lời hùng hổ như thế trước người trong thiên hạ. Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn vốn muốn nhẹ nhàng xóa bỏ thù hận với nhau nhưng Lý Thất Dạ tuyên bố hùng dũng trước công chúng chẳng khác nào tát tai Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn.
Cơn tức này đừng nói Đại Đế Tiên Vương, dù là cường giả bình thường cũng khó thể nín nhịn.
Tiêu Tiễn Ma Đế và ba vị Đại Đế Tiên Vương khác nhìn nhau.
Tiêu Tiễn Ma Đế chậm rãi nói:
– Đạo hữu, chúng ta nguyện giải quyết ân oán trong hòa bình nhưng đạo hữu lại hung hăng như thế, làm mất phong độ Đại Đế. Đạo hữu hãy suy nghĩ kỹ, người thành đạo không dễ dàng.
Tiêu Tiễn Ma Đế nói câu này rất hay, không làm mất thân phận Đại Đế.
Lý Thất Dạ bật cười:
– Ta vốn chẳng có phong phạm gì thì lấy đâu ra mất phong độ Đại Đế?
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
– Các ngươi cút ngay bây giờ còn kịp, không thì khi các ngươi muốn đi cũng không có cơ hội. Ta đã có lòng tốt nhắc nhở các ngươi, ai kêu ta nhân từ làm chi.
Đám người câm nín trước câu đó. Trên đời này có mấy người dám kêu Đại Đế Tiên Vương cút trước mặt người trong thiên hạ? Quá kiêu ngạo, rất bá đạo, trong mắt không người. E rằng Đại Đế Tiên Vương nào cũng khó thể nuốt trôi cục tức.
Tiêu Tiễn Ma Đế nét mặt sa sầm hỏi:
– Đạo hữu thật sự muốn chiến sao?
Ba Đại Đế Tiên Vương khác sầm mặt. Tượng đất còn có ba phần tính tôi chứ nói gì bọn họ là Đại Đế Tiên Vương.
– Muốn nghe lời thật lòng không?
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói:
– Nếu các ngươi không biết sống chết thì ta ước gì các ngươi đến chiến một trận, vừa lúc cho ta đồ sát Đại Đế Tiên Vương. Đồ ba năm Đại Đế Tiên Vương cho ta làm nóng người. Nếu ngươi muố nghe khách sáo thì ta sẽ nhân từ khuyên các ngươi nhanh chóng rời đi, đừng tự lầm, nếu không các ngươi chết không có chỗ chôn!
Mọi người cười khổ, cái này mà khuyên bảo gì? Có ý tốt kiểu gì? Câu này cực kỳ chói tai. Đám người lắc đầu, nói câu đó chẳng những không giảm bớt lửa giận trong lòng người ta ngược lại lửa cháy đổ thêm dầu.
Lý Thất Dạ thốt lời, Tiêu Tiễn Ma Đế và ba Đại Đế Tiên Vương khác mắt long lên, uy Đại Đế tuôn ra. Trước uy Đại Đế của bọn họ thì thiên địa run rẩy, vô số sinh linh nơm nớp lo sợ.
Có Đại Đế Tiên Vương nào sợ đánh nhau không? Nhưng nhiều Đại Đế Tiên Vương sẽ suy xét thật kỹ trước khi chiến, đánh giá mạnh yếu thế nào. Nếu đụng phải chuyện lớn thì không bao nhiêu Đại Đế Tiên Vương chịu lùi bước.
Đám người Tiêu Tiễn Ma Đế cũng vậy, tuy Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn không bằng vật khổng lồ như Thiên Quyền nhưng không có nghĩa là Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn dễ ăn hiếp.
Tồn tại như Đại Đế Tiên Vương đa số không có việc gì sẽ không gây sự, chuyện tới trước mắt không hoảng loạn, đây chính là tư thái, vô địch của Đại Đế Tiên Vương.
Đám người Tiêu Tiễn Ma Đế không thể nhận định Lý Thất Dạ mạnh yếu thế nào, đối với loại địch thủ cao sâu khó dò bọn họ sẽ suy nghĩ nghĩ trước khi chiến. Nếu không đánh mà có thể xóa bỏ ân oán là tốt nhất, nếu không có lựa chọn thì đám người Tiêu Tiễn Ma Đế không sợ, sẽ chiến đến cùng.
Chương 2863: Ngự Long Thượng Thần (2)
Chợt một thanh âm lạnh lùng âm u vang lên:
– To mồm lắm.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, chiếc xe chạy chậm nhưng tốc độ nhanh tới mức không ai tưởng tượng được, chớp mắt từ chân trời lao vào Viễn Hoang, vượt qua khoảng cách xa xôi chỉ trong chớp mắt.
Nói chính xác hơn đây là xe rồng. Chín con giao long kéo chiếc xe, thân hình thô to, người đen nhánh, vảy lóe tia sáng đen như làm bằng sắt.
Chín con giao long không giống rồng bình thường, trên đầu mọc một cái sừng, sừng rẽ nhánh như sừng hưu.
Chín con giao long tỏa ánh sáng mờ tối, bay lặng lẽ không thanh âm làm người ta không phát hiện ra, chúng lặng lẽ kéo xe chớp mắt vượt qua ức vạn dặm giây lát đến Viễn Hoang.
Một lão nhân ngồi trên xe ngựa, lão nhân mặc áo gấm, người không phát ra khí thế động trời nhưng khuôn mặt như đao tước, lạnh băng vô tình. Nhìn đường nét khuôn mặt lão nhân khiến đám người rùng mình, lòng lạnh lẽo, bất giác sinh ra sợ hãi.
Lão nhân không toát ra khí thế động trời nhưng khi lão mở mắt ra thì thế giới như tượng băng, mọi thứ thành tro. Cả thế gian bị hủy diệt trong mắt lão nhân, đôi mắt lão sắp diệt thế.
Cho nên khi lão nhân vừa mở hai mắt thì vang một chuỗi tiếng bụp bụ, nhiều người bị ánh mắt lão liếc qua nổ thành bãi máu, không kịp hét thảm.
Lão nhân không giấu đi hủy diệt trong đôi mắt, hễ ánh mắt liếc qua là nhiều cường giả tu sĩ tan vỡ thành thịt nát, đừng nói chống cự, thậm chí không có cơ hội hét thảm.
Lão nhân tùy ý đánh nát từng cường giả tu sĩ, cực kỳ tùy ý, cực kỳ bá đạo, cũng cực kỳ tàn nhẫn. Lão nhân không thèm quan tâm mạng sống của các cường giả tu sĩ.
Nên khi thấy lão nhân mở mắt làm các cường giả tu sĩ nổ nát thì đám cường giả tu sĩ sợ hãi trốn ra xa, không dám ở lại. Thượng Thần cường đại cũng trốn xa.
Có tám người đi sau lưng lão nhân, có già có trẻ. Già thì tóc bạc phơ, trông già còn hơn lão nhân. Trẻ thì mặt như quan ngọc khoảng hai mươi mấy tuổi.
Tám người mặc áo giáp cùng kiểu, áo giáp đen như mực tỏa ánh sáng đen âm u. Bọn họ cưỡi chiến mã đến, lặng lẽ như u linh. Tám người hành động rất ăn ý, đồng loạt, tám người như một.
Khi tám người đi theo sau xe ngựa của lão nhân cho cảm giác không gì chen lọt được, tám người như rắn độc trong bóng tối sẽ cho người một kích trí mạng.
Nếu bị tám người theo dõi sẽ làm người ta rợn tóc gáy. Nếu bị theo dõi, dù là lúc nào ngươi đều không thể trốn thoát, bọn họ sẽ chờ đợi thời cơ, khi ngươi yếu nhất thì cho một kích trí mạng đi bán muối.
Thấy lão nhân và tám người theo sau, có người hét to một tiếng:
– Ngự Long kỵ!
Nghe cái tên, bao nhiêu cường giả sợ hãi mặt trắng bệch.
– Ngự Long kỵ!
Một số Thượng Thần xuất thân cường đại từ xa thấy Ngự Long kỵ cũng né tranh.
Ngự Long kỵ!
Cái tên này làm bao người run rẩy hút ngụm khí lạnh.
Nếu nói kính sợ Đại Đế Tiên Vương vì lòng tôn kính thì với Ngự Long kỵ là nỗi sợ hãi.
Ngự Long kỵ là đội Thượng Thần khiến người sợ nhất Thanh Châu, do Ngự Long Thượng Thần sáng tạo, tổng cộng có chín Thượng Thần.
Ngự Long kỵ có thực lực khiến người sợ, làm người ta hãi nhất là phong cách làm việc của Ngự Long kỵ. Nói thẳng ra là Ngự Long kỵ đội cướp bóc có thực lực Thượng Thần.
Đội như vậy chuyện gì cũng làm được, vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, có thể nói là không chuyện ác nào không làm.
Hơn nữa Ngự Long kỵ còn có một điểm đặc biệt là không bao giờ nói tới đạo nghĩa giang hồ. Hoặc nên nói là không có phong độ Thượng Thần nên có.
Gia tộc của ngươi hay bản thân ngươi bị Ngự Long kỵ theo dõi, miễn ngươi hoặc gia tộc có thứ Ngự Long kỵ muốn thì Ngự Long kỵ thường chẳng thèm báo trước, lập tức đánh lén ngươi. Dù ngươi chỉ là vãn brối thì Ngự Long kỵ có thể ba nđêm đột nhiên xuất hiện, chớp mắt đánh lén giết ngươi, diệt cả nhà ngươi cướp đi thứ bọn họ muốn.
Nhều Thượng Thần, thậm chí Đại Đế Tiên Vương từng làm kẻ cướp. Nhưng Thượng Thần hay Đại Đế Tiên Vương ít ra còn có phong độ, có quy tắc, bọn họ cướp quang minh chính đại, không sợ ngươi tìm tới báo thù.
Ngự Long kỵ lại khác, bọn họ như ăn cướp núp trong bóng tối nháy mắt tập kích ngươi, cho một kích trí mạng, giết người diệt khẩu, già trẻ không tha, hủy thi diệt tích. Ngự Long kỵ có thể tiêu diệt toàn gia tộc ngươi mà không để lại dấu vết gì, như thể gia tộc các ngươi bốc hơi khỏi thế giới này.
Ngự Long kỵ rất độc ác, bọn họ còn cướp bóc một số đế thống tiên môn. Ngự Long kỵ từng làm nhiều người, nhiều đại giáo cương quốc, ngay cả đế thống tiên môn cũng hận thấu xương. Dĩ nhiên nhiều người vừa hận vừa sợ Ngự Long kỵ.
Trong Thanh Châu không biết có bao nhiêu người khát vọng có người tiêu diệt Ngự Long kỵ.
Tuy Ngự Long kỵ cực kỳ độc ác, dám cướp bcó đế thống tiên môn nhưng bọn họ biết chọn mục tiêu. Ví dụ đế thống tiên môn chỉ có một Đại Đế, hoặc đế thống tiên môn không còn Đại Đế Tiên Vương sống trên đời.
Ngự Long kỵ không dám chọc vào đế thống tiên môn như Chiến Vương thế gia, Long thành, bọn họ sẽ tránh xa loại đế thống tiên môn này.
Vì thế nên Ngự Long kỵ làm nhiều chuyện tội ác tày trời mà vẫn may mắn tồn tại đến bây giờ.
Nhìn lão nhân trên xưa ngực, Thượng Thần lòng sợ hãi hút ngụm khí lạnh thì thào:
– Ngự Long Thượng Thần
Có Thượng Thần thấp vị hâm mộ nói:
– U Địa Long trong truyền thuyết, dùng loại Địa Long có huyết thống chân long éo xe, còn chín con, thực lực như thế, phô trương như vậy không thua gì đế thống Tiên Vương.
Ngự Long Thượng Thần là Thượng Thần mười một đồ đằng, được gọi là Thượng Thần mạnh nhất thời đại trước. Có người nói dưới Cổ Thần hiếm Thượng Thần nào có thể tranh phong cùng Ngự Long Thượng Thần.
Xem Ngự Long Thượng Thần, có người hâm mộ, có người sợ hãi, cũng có người đố kỵ. Ngự Long Thượng Thần xuất thân thổ phỉ, làm nhiều chuyện xấu xa nhưng thực lực của lão rõ rành rành, có mười một đồ đằng, dư sức tung hoành thiên hạ.
Làm phàm nhân xuất thân là ăn cướp, Ngự Long Thượng Thần có thành tựu như hôm nay đã là siêu ghê gớm. Có nhiều tin đồn Ngự Long Thượng Thần nhờ vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa tích lũy đống tài phú và tài nguyên.
Tin đồn cũng có lý. Vì khi Ngự Long Thượng Thần có thành tựu đại đạo thì mộtđoạn thời gian điên cuồng vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa, cướp vật tư của người ta.
Mạnh ăn thịt yếu là chuyện bình thường hay gặp trong giới tu sĩ, nhưng làm trần trụi kiểu như Ngự Long Thượng Thần thì không vài Thượng Thần làm được.
Người có thể trở thành Thượng Thần đều có phong độ khác biệt, ít nhiều gì sẽ khoe khoang thân phận, hoặc làm việc có chút nguyên tắc.
Như một gia tộc từng hưng thịnh sau này xuống dốc nhưng vẫn còn nội tình, Thượng Thần không thể vì nhìn trúng gia tộc này, giơ tay diệt toàn tộc rồi cuốn sạch báu vật nhà người ta.
Nói chung, không kết thù, không thành kẻ địch, Thượng Thần ít khi nào diệt truyền thừa một môn phái.
Ngự Long Thượng Thần lại khác, hễ vào mắt lão thì mặc kệ có kết thù không, có ân oán gì không. Người từng là bằng hữu với Ngự Long Thượng Thần, người hoặc môn phái gia tộc từng có ơn với lão, hễ bị lão nhìn trúng tài phú hay báu vật là Ngự Long Thượng Thần sẽ một hơi tiêu diệt gia tộc, hủy thi diệt tích, khiến một gia tộc lặng lẽ tan biến.
Chương 2864: Vả miệng
Có thể nói Ngự Long Thượng Thần làm rất nhiều chuyện như vậy, từ khi lão vớt được món tài phú đầu tiên trong đời thì không ngừng lại. Bao nhiêu người, bao nhiêu gia tộc, môn phái chết trong tay Ngự Long Thượng Thần không còn dấu vết. Người từng có ân tình với Ngự Long Thượng Thần cũng bị lão tiêu diệt, âm thầm cuỗm hết tài phú.
Biết bao người hận Ngự Long Thượng Thần thấu xương nhưng không làm gì được lão. Hiện tại Ngự Long Thượng Thần quá cường đại, có được mười một đồ đằng để ngạo thị rất nhiều Thượng Thần, Đại Đế Tiên Vương bình thường cũng không đánh lại lão được.
Huống chi Ngự Long Thượng Thần có một đội Ngự Long kỵ gồm chín Thượng Thần, nếu là đại giáo cương quốc bình thường đè ép nhiều đế thống tiên môn ngộp thở.
May mắn mấy năm nay Ngự Long Thượng Thần hiểu đạo lý cây to đón gió, bọn họ ít hành động, ít khi lộ mặt, tùy tiểu phái môn hạ làm ầm ĩ. Bởi vì Ngự Long Thượng Thần và Ngự Long kỵ sợ đế thống tiên môn khác liên hợp lại. Nếu các Đại Đế Tiên Vương hợp tác thì sớm muộn gì cũng diệt được Ngự Long kỵ bọn họ.
Xe ngựa chậm rãi ngừng, Ngự Long Thượng Thần ngồi trong xe chắp tay từ xa với Tiêu Tiễn Ma Đế:
– Tiêu Tiễn đạo hữu, đã lâu không gặp.
Tiêu Tiễn Ma Đế lạnh lùng liếc Ngự Long Thượng Thần, chỉ gật đầu chào, không nồng nhiệt. Tiêu Tiễn Ma Đế không thích Ngự Long Thượng Thần và Ngự Long kỵ.
Người người đều sợ Ngự Long Thượng Thần và Ngự Long kỵ nhưng Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn cũng không phải ăn chay. Ngự Long kỵ dám đối địch với Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn cũng phải suy xét cho kỹ.
– Thời nay tiểu nhân đắc đạo, một tiểu bối mà ương oai diệu võ, coi thường vạn giới, chém giết Đại Đế, không chuyện ác nào không làm, làm xằng làm bậy.
Ngự Long Thượng Thần chậm rãi nói:
– Thật sự không nhịn được, nguyện trợ Tiêu Tiễn đạo hữu giúp một tay diệt tiểu tử này, trừ hại cho Thanh Châu, trả lại một mảnh trời xanh.
Ngự Long Thượng Thần nói câu trừ hại cho Thanh Châu làm đám người ngó nhau, bao nhiêu người thầm khịt mũi nhưng không dám tỏ ra mặt.
Nếu hỏi ai là con sâu của Thanh Châu thì chắc chắn là Ngự Long kỵ.
Ngay trước mặt người trong thiên hạ Ngự Long Thượng Thần ngang nhiên nói trừ hại cho Thanh Châu, làm người ta cười rụng răng. Một số Thượng Thần khinh thường, không ai mặt dày như Ngự Long Thượng Thần. Nghe đã buồn nôn.
Lý Thất Dạ ở sâu trong Viễn Hoang giương mắt chiếu sáng thiên địa, mắng Ngự Long Thượng Thần:
– Mồm mép!
– Tiểu nhi vô tri, Thanh Châu ngọa hổ tàng long, ai cho ngươi càn rỡ!
Bị Lý Thất Dạ mắng trước mắt bao người, Ngự Long Thượng Thần đứng bật dậy trầm giọng quát:
– Đại Đế Tiên Vương Thanh Châu nhiều như mây, sống lưng bọn họ có thể chống lên bầu trời vạn giới, có thể chưởng chấp vạn cổ đại thế, ai cho phép tên hề nhà ngươi càn rỡ? Hôm nay bổn tọa nguyện trừ hại cho Thanh Châu, nguyện tiên phong vì chư đế chém ngươi bố cáo thiên hạ . . . !
Một tên cướp không có điều ác nào không làm, một tên thổ phỉ vào nhà cướp của, một ác ma giết người phóng hỏa lại buông lời chính nghĩa đường hoàng. Mọi người xoe tròn mắt, không tin nổi.
Như thể Ngự Long Thượng Thần cải tà quy chính, buông đồ đao lập địa thành phật, suýt có người tin.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
– Miệng tiện, vả miệng!
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một bàn tay to từ sâu trong Viễn Hoang bay ra tát mạnh vào mặt Ngự Long Thượng Thần.
Ngự Long Thượng Thần hét to:
– Càn rỡ!
Ong ong ong ong ong!
Ngự Long Thượng Thần lấy ra cự thuẫn do ngân hà luyện chế chặn bàn tay ập đến.
Rầm!
Cự thuẫn ngân hà nháy mắt tan vỡ, bàn tay to tát mặt Ngự Long Thượng Thần. Lão hoàn toàn biến sắc mặt, muốn né nhưng khi bàn tay áp sát, ngươi ở trong tọa độ nào cũng không thể trốn khỏi. Nó nháy mắt vượt qua trăm ngàn vạn năm, tốc độ không cách nào tránh thoát.
Bốp!
Bạt tai tát mạnh mặt Ngự Long Thượng Thần, thân thể lão có làm bằng sắt đúc đồng cũng bị tát chảy máu miệng.
Mặt Ngự Long Thượng Thần cứng thật, bàn tay bá đạo không gì sánh được nhưng không tát bể răng lão. Đổi lại Thượng Thần khác bị tát bạt tai chắc đã nát đầu.
Khoảnh khắc này thời gian tĩnh lặng, một vị Thượng Thần đường đường có được mười một đồ đằng, bị tát tai trước mắt người trong thiên hạ, quá rung động hồn người.
Đám người có mặt, bao gồm Thượng Thần đều hút ngụm khí lạnh. Thượng Thần mười một đồ đằng nói bị vả miệng liền bị vả, bá đạo đến mức không bút mực nào tả xiết. Có người thầm nhủ bàn về bá đạo thì bọn họ chỉ phục đệ nhất hung nhân, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Bá đạo đáng để người tôn sùng.
Nhiều người thầm sướng, thấy hãnh diện. Bao nhiêu người xem Ngự Long Thượng Thần không vừa mắt, bao nhiêu người hận lão thấu xương. Một số người có thù diệt nhà với Ngự Long Thượng Thần, nhưng lão quá mạnh, bọn họ không có cách nào báo thù.
Giờ Ngự Long Thượng Thần đạp phải đinh, bị người tát mạnh. Nhiều người thầm la hay, đều cảm thấy hết giận.
Bị Lý Thất Dạ tát tai trước công chúng khiến Ngự Long Thượng Thần biểu tình cực kỳ khó xem, lão nhanh chóng lau máu bên môi, tư thái ung dung bình tĩnh.
Ngự Long Thượng Thần nói với Tiêu Tiễn Ma Đế:
– Tiêu Tiễn đạo hữu, tiểu tử này hung dữ, Tiêu Tiễn đạo hữu và ta một mình ra tay chỉ e không bắt được hắn. Hay hai ta hợp sức, Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn và Ngự Long kỵ liên hợp chắc chắn có thể chém tiểu tử này!
Bị Lý Thất Dạ tát tai có phần nào Ngự Long Thượng Thần sơ sẩy, điều này cảnh tỉnh lão, khiến lão hiểu rằng kẻ địch rất mạnh, nên lão mới tung cành ô liu với Tiêu Tiễn Ma Đế hòng khiến Ngự Long kỵ và Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn hợp tác.
Nghe Ngự Long Thượng Thần nói, đám người lạnh lùng, hút ngụm khí lạnh. Một mình Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn, Ngự Long kỵ đã khiến người đau đầu, nếu bọn họ lhợp tác thì rất khủng bố.
Bốn vị Đại Đế Tiên Vương, chín Thượng Thần, trận thế xa hoa biết mấy, cường đại biết bao. Một đội có thể càn quét cửu thiên thập địa, một độ khiến người xem rợn tóc gáy.
Tiêu Tiễn Ma Đế m lặng, vì bọn họ không thích Ngự Long kỵ. Coi thường Ngự Long kỵ. Nhưng Lý Thất Dạ mới ra tay khiến người biết hắn đáng sợ nhường nào, nếu tác chiến đơn độc thì Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn hay Ngự Long kỵ chưa chắc có hy vọng.
Nếu bọn họ liên hợp lại, bốn vị Đại Đế, chín Thượng Thần. Đội hào hoa, trận thế khổng lồ có cơ hội trấn sát Lý Thất Dạ.
Trong khi Tiêu Tiễn Ma Đế do dự, Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
– Muốn lên thì cùng lên, đỡ ta khỏi phải xử riêng từng người làm mất thời gian.
Vào phút then chốt Lý Thất Dạ nói câu này. Mọi người cười khổ, bọn họ thấy Tiêu Tiễn Ma Đế đang do dự, ai có lý trí đều không muốn cùng lúc đối địch với Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn và Ngự Long kỵ.
Lý Thất Dạ nói như thế chẳng phải là kích thích Tiêu Tiễn Ma Đế sao?
Tiêu Tiễn Ma Đế và ba Đại Đế Tiên Vương nhìn nhau, dứt khoát nhận cành ô liu Ngự Long Thượng Thần đưa qua:
– Được, vậy thì chúng ta cùng bắt hắn.
Chớp mắt liên minh Ngự Long kỵ, Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn hoàn thành, đội xa hoa tổ thành trong thời gian ngắn.
Chương 2865: Ngạo thị quần hùng
Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn và Ngự Long kỵ chính thức liên minh, trận thế xa hoa khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người. Đám người lòng sợ hãi, hơi nghẹt thở.
Ánh mắt Tiêu Tiễn Ma Đế sắc bén, người tỏa sáng, đại đạo hùng hồn:
– Nếu muốn chiến thì chúng ta chiều tới cùng!
Đại Đế một thế hệ không cho phép người giỡn mặt.
Nói sao thì ít Đại Đế Tiên Vương nào hèn, nếu rắc rối ập đến, bọn họ không rụt cổ, sẽ chiến đến cùng.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, Lý Thất Dạ phất tay, một đại đạo từ sâu trong Viễn Hoang duỗi ra nháy mắt tới trước mặt nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế.
– Muốn chiến thì lại đây, ta tùy thời chiều ý.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng con người ta khá nhân từ, bây giờ cảnh báo cho các ngươi trước. Trốn ngay còn kịp, muốn mạng thì từ hôm nay trở đi ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, không thì các ngươi chỉ là tế phẩm của ta!
Lý Thất Dạ nói rất khó nghe, dù hắn lương thiện hay cố ý thì lời này khá chói tai. Đừng nói Đại Đế Tiên Vương nghe xong không nuốt trôi cơn tức, cường giả bình thường cũng khó dằn lòng được.
Nhưng thấy đại đạo từ sâu trong Viễn Hoang vươn ra làm Tiêu Tiễn Ma Đế do dự, ở nơi đó bọn họ là khách, tràng thế không có lợi cho họ, không chừng Lý Thất Dạ đã gài sẵn bẫy ngồi chờ.
– Ha, bây giờ muốn đổi ý cũng không kịp.
Ngự Long Thượng Thần lạnh lùng cười:
– Coi rẻ chư đế, giết huynh đệ kết nghĩa của Đại Đế, làm xằng làm bậy, cái nào cũng là tội lớn, chết vạn lần cũng không chuộc tội được. Hôm nay Ngự Long kỵ chúng ta và Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn sẽ trừ hại cho Thanh Châu, không chém đầu ngươi thề không lùi. Không có Đại Đế Tiên Vương nào hèn nhát, Thượng Thần chúng ta sẽ không lùi bước, nhất định sóng vai bên Đại Đế Tiên Vương chiến tới cùng!
Ngự Long Thượng Thần nói một câu trói chặt Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn và Ngự Long kỵ. Với Ngự Long kỵ thì Lý Thất Dạ giết nhiều tử tôn của họ, Ngự Long kỵ vốn dữ dằn, tuyệt đối không nhẫn nhịn, không giết Lý Thất Dạ thì khó thỏa mối hận trong lòng. Giờ cột Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn chung chién xa với họ là thời cơ tốt nhất, có minh hữu mạnh mẽ nhất.
Nghe Ngự Long Thượng Thần nói, Lý Thất Dạ phất tay thản nhiên nói:
– Đám kẻ cướp các ngươi đừng nói lời chính nghĩa kiểu đó, nói thẳng ra cho rồi. Đám cướp các ngươi đến Viễn Hoang thì đừng mơ sống rời khỏi, trong tay ta đang thiếu chút tài liệu, vừa lúc lấy các ngươi tế một phen.
Nhiều người nghe cười khổ, đệ nhất hung nhân hung mãnh và bá đạo làm người ta nghẹn lời, đã thói quen. Nếu có ngày nào đệ nhất hung nhân không bá đạo nữa thì khiến người không quen.
Ngự Long Thượng Thần sầm mặt xuống, giơ hai ngón tay, vì sao tắt, vạn đạo tối tăm. Ngự Long Thượng Thần khí thế kinh người, hơi thở âm u bao trùm toàn thân, tựa như có thể hủy diệt chư thiên, khiến người xem rợn tóc gáy.
– Tiểu bối đừng vội cuồng, chờ chúng ta chém ngươi!
Ngự Long Thượng Thần sắc bén vô song chắp tay hướng Tiêu Tiễn Ma Đế:
– Tiêu Tiễn huynh, huynh đệ chúng ta đi trước một bước. Thượng Thần chúng ta tuyệt đối không có kẻ nhát gan, không cho phép một tiểu bối đi trên đầu mình được! Dù có rơi đầu xuống đất cũng phải giành một hơi nhiệt huyết.
Ngự Long Thượng Thần nói xong vụt xoay người cùng tám vị Thượng Thần bước lên đại đạo của Lý Thất Dạ đi vào sâu trong Viễn Hoang.
Ngự Long Thượng Thần nói câu sau phần nhiều là kích tướng, đây là điểm thông minh của lão, giành tiên cơ làm nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế không có bậc thang leo xuống.
Khi chín Thượng Thần Ngự Long kỵ bước chân vào sâu trong Viễn Hoang, mọi người nhìn Tiêu Tiễn Ma Đế. Lúc trước có chiến hay không tùy vào suy nghĩ của nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế.
Tiêu Tiễn Ma Đế nhìn ba vị Đại Đế Tiên Vương khác.
Tiên Vương trầm giọng nói:
– Đại đạo khó khăn, sợ gì đánh nhau? Cùng lắm rơi đầu xuống đất.
Hai Đại Đế Tiên Vương khác gật đầu đồng ý.
Tiêu Tiễn Ma Đế trầm giọng quát:
– Được rồi, Lý đạo hữu, chúng ta không chết không ngừng!
Mắt Tiêu Tiễn Ma Đế sáng rực tựa như diễn biến một thế giới, gã toát ra đế uy mênh mông vô cương, dứt khoát bước lên đại đạo.
Tiêu Tiễn Ma Đế bước lên đại đạo, ba Đại Đế Tiên Vương khác đi theo sau cùng lên đại đạo tiến vào sâu trong Viễn Hoang.
Trông thấy Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn cũng tham gia, có người thì thào:
– Rốt cuộc đến.Nhất Tâm – Nhị Vấn : Mọi chuyện hay vấn đều nào đó ở thư mục này đều trước Thấy Bản Tâm Sau đó Vấn Tâm cuối cùng mình mới viết nhé. …!
Cuối cùng Tiêu Tiễn Ma Đế không lùi bước, mọi người không bất ngờ. Đại Đế Tiên Vương không dễ nhận thua, Lý Thất Dạ nói chuyện khó nghe, làm nhục người quá đáng.
Nếu bây giờ Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn rút ra. Cúi đầu trước Lý Thất Dạ thì như hắn nói, sau này Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn nên ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, là rồng thì khoanh lại, cọp thì nằm xuống, nghĩa là Đại Đế không còn uy tín gì nữa.
Nên dù không báo thù vì Cuồng Thiểu Thiên Đế thì lúc này Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn chẳng còn sự lựa chọn, phải huyết chiến tới cùng với Lý Thất Dạ.
Có thể nói khin hóm Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn bước vào Viễn Hoang muốn báo thù cho Cuồng Thiểu Thiên Đế thì số phận đã định trước, bọn họ không có lựa chọn, không đường lui. Bọn họ là Đại Đế Tiên Vương, không thể hèn nhát.
Trong sâu trong Viễn Hoang, tiên quang của Lý Thất Dạ chiếu sáng, hắn dùng vô lượng tiên quang mở ra sương mù thế giới này, quét hết sương xám, khiến người xem rõ bên trong, nhìn khắp chiến trường rõ ràng. Đặc biệt có tiên quang soi sáng cảnh vật càng rõ ràng.
Khi bước chân vào sâu trong Viễn Hoang, bốn Đại Đế Tiên Vương của Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn, chín Thượng Thần của Ngự Long kỵ đứng ở vị trí ưu thế tuyệt đối bao vây Lý Thất Dạ, bọn họ dùng tư thái ưu thế nhất muốn cho hắn một kích trí mạng.
Tính ra bốn Đại Đế Tiên Vương của Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn, chín Thượng Thần của Ngự Long kỵ đều có kinh nghiệm dày dạn, bọn họ là Đại Đế, Thượng Thần đầy đủ thực lực. Nên khi bọn họ tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ chiếm địa thế có lợi nhất, bọn họ không cần ngôn ngữ cũng có ăn ý trong chuyện này, cường giả tu sĩ bình thường không thể có sự ăn ý thực lực kiểu này.
Trong phút chốc mọi người nín thở nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trận chiến này sẽ thành cuộc chiến đáng giá bàn luận. Đã lâu Thập Tam Châu không có chiến tranh hạng nặng kiểu này.
Bốn Đại Đế Tiên Vương nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn chiếm địa thế tốt, sau đó căng thẳng nhìn quanh. Bọn họ cảm giác được nơi này có đại thế, nhưng họ không xem rõ được ngay, rất khó hiểu.
Nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế chắc chắn rằng đại tế trước mắt không anh ừm vào bọn họ, đại thế không sát hạt họ, không trấn áp họ. Tóm lại chắc chắn có đại thế nhưng không nhằm vào bọn họ, nhóm Tiêu Tiễn Ma Đế thầm thấy lạ.
Mắt Ngự Long Thượng Thần lấp lóe tia sáng lạnh, hết sức cẩn thận đánh giá đại thế nơi này. Nhưng trong thời gian ngắn Ngự Long Thượng Thần không thể nhìn thấu huyền cơ trong đó, vì rõ ràng là đại thế không hướng về bọn họ, lão làm Thượng Thần mười một đồ đằng dám chắc điều đó.
Trong khi Tiểu Hưởng Tiêu Binh đoàn, Ngự Long kỵ cẩn thận đánh giá đại thế trước mắt thì Lý Thất Dạ bình tĩnh như không. Lý Thất Dạ ung dung ngồi nhàn nhã.