1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 492 [Chương 2456 đến Chương 2460]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 492 [Chương 2456 đến Chương 2460]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2456: Sư đồ kỳ quái 2

Nữ tử trong vải vàng vô cùng đắc ý nói một hơi, nói kỷ nguyên của mình sáng chói và vẻ vang thế nào.

– Được rồi, không cần thiếp vàng lên mặt của mình đâu.

Lý Thất Dạ chen ngang lời nữ tử trong vải vàng, nói ra:

– Kỷ nguyên của các ngươi ta biết rõ, kỷ nguyên này thật khó lường, nhưng huyền cơ được truyền xuống không đại biểu các ngươi mạnh bao nhiêu, đó là bởi vì các ngươi gặp may mắn, các ngươi chỉ đánh bóng lại những gì đã có mà thôi.

Bị Lý Thất Dạ bỡn cợt không đáng một đồng, nữ tử trong vải vàng không phục, nàng hừ lạnh một tiếng, nói ra:

– Ngươi cũng không sống trong kỷ nguyên của ta, ngươi làm sao biết kỷ nguyên của ta sáng chói thế nào. Hừ, nếu như ngươi sống trong kỷ nguyên của ta, nói không ngừng đã sợ hãi ngây ngốc, nói không chừng ngươi chỉ là tiểu nhân vật trong kỷ nguyên đó.

– Nếu như kỷ nguyên của ngươi cường đại như những gì ngươi nói, vậy hẳn phải tồn tại đến bây giờ mới đúng, mà không phải nhạt nhòa trong dòng sông thời gian.

Lý Thất Dạ không có hứng thú, vừa cười vừa nói:

– Kỷ nguyên của các ngươi không có gì khác với các kỷ nguyên đã qua cả, cũng không khác gì kỷ nguyên của chúng ta bây giờ, nếu có khác nhau, chỉ sợ chỉ khác con đường tu luyện mà thôi.

– Hừ, ngươi biết cái gì, kỷ nguyên của ta đứng trên đỉnh phong của dòng sông thời gian, cường giả trong kỷ nguyên của ta cường đại không thể tưởng tượng nổi, tu hành trong kỷ nguyên của ta cũng không phải ngươi có thể biết rõ…

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, nữ tử vải vàng vô cùng bất mãn, lập tức nói khoác về kỷ nguyên của mình.

– Vậy sao?

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:

– Nếu thật sự là như vậy, tại sao kỷ nguyên của các ngươi lại biến mất, vì sao kỷ nguyên của ngươi không lưu lại bất cứ truyền thừa gì, các ngươi tu luyện lợi hại như thế, vì cái gì hiện tại không có chút dấu vết…

– Ngươi —

Thái độ của Lý Thất Dạ đã làm nữ tử trong vải vàng vô cùng khó chịu, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, qua một hồi lâu, nàng hậm hực nói:

– Hừ, ngươi không biết thế đối mặt là cái gì, ngươi không biết thế gian này đi đến cuối cùng đáng sợ ra sao, ngươi không biết tương lai sẽ gặp biến hóa khủng bố thế nào.

– Không, ngươi nói sai.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Ta biết rõ, hơn nữa ta còn biết nhiều hơn cả ngươi, ta biết rõ đối mặt là cái gì, ta cũng biết tận cùng thế gian là cái gì.

– Không nên quên, ta là người còn sống từ tận cùng thế giới quay về đấy.

Lý Thất Dạ nói ra:

– Bởi vì ta biết rõ, cho nên ta mới chiến đến cuối cùng, cho nên ta mới có thể tiếp tục đi thẳng, chấm dứt ở thời đại này.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn nữ tử trong vải vàng, nói:

– Ta đã dám chiến một lần, lại dám đánh tiếp, ta muốn đánh đến tận cùng thế giới. Nhưng ngươi thì sao, nếu ngươi sống lại, ngươi dám lại đánh một trận hay không? Hoặc là nói, thời điểm cho kỷ nguyên của ngươi đối mặt lần nữa, ngươi dám đi đối mặt không?

Lý Thất Dạ nói lời này đã làm nữ tử trong vải vàng trầm mặc, ngay từ đầu nàng chỉ muốn đấu võ mồm với Lý Thất Dạ mà thôi, dù sao nàng vẫn sống trong vải vàng, có người đấu võ mồm là chuyện vô cùng vui sướng.

Nhưng vào thời điểm này, Lý Thất Dạ nhắc đến chủ đề nặng nề kia, nàng bắt đầu trầm mặc không nói.

Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nữ tử trong vải vàng trầm mặc thật lâu, qua thật lâu mới chậm rãi nói:

– Thất bại không chỉ có chúng ta.

– Ta biết rõ!Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!

Lý Thất Dạ lúc này cũng không trêu chọc nữ tử trong vải vàng, hắn nhẹ nhàng gật đầu nói:

– Thất bại không chỉ các ngươi, vẫn có không biết bao nhiêu tiền nhân đã thử qua, không biết có bao nhiêu người cố gắng qua, cũng không biết có bao nhiêu người phấn đấu qua, nhưng cuối cùng chấm dứt trong thất bại.

– Con đường đã phủ kín xương khô, người chết nhiều không đếm nổi.

Nữ tử trong vải vàng chậm rãi nói ra.

– Cho dù không đi thông qua con người này, chẳng lẽ không phải tự tìm đường chết sao?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Từ xưa đến nay người chết chưa đủ nhiều sao? Hoặc là nói nhân sinh mỗi người khác nhau, nhưng kết cục của mỗi người khác nhau, cuối cùng tất cả mọi người đều hóa thành đất vàng mà thôi, cũng chỉ tăng thêm một bộ xương khô trong thiên địa! Đi đến cuối cùng, tất cả mọi người không có gì khác nhau.

– Tiên Đế cũng tốt, vô địch cũng được, mặc kệ ngươi là tồn tại thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết, cho dù ngươi nắm giữ một kỷ nguyên cũng không cách nào thoát khỏi cái chết!

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cảm khái nói ra một câu.

– Nhưng cho dù nhân sinh khó thoát khỏi cái chết thì thế nào, thế gian này vẫn vận hành như xưa.

Lúc này Lý Thất Dạ vẫn tươi cười, hắn vẫn lạnh nhạt và kiên định như vậy, nói:

– Cho dù biết rõ chết vẫn chiến đến cuối cùng, không dám chiến sẽ phụ cuộc đời này, ta sẽ tỏa sáng cả thời đại, cho dù phía trước là con đường không lối về.

– Nhưng ngươi thật sự dùng sức mình chiến đấu đến cuối cùng sao?

Thời điểm Lý Thất Dạ kiên định như vậy, vải lụa vàng trong nữ tử cũng nhịn không được cho Lý Thất Dạ giội nước lã, nói ra:

– Có người dựa vào lực của chính mình đều tan thành mây khói, mà ngươi muốn dựa vào sức của mình thay đổi cả thời đại, ngươi cho rằng ngươi sẽ thành công sao?

– Sẽ!

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Bởi vì ta là Lý Thất Dạ! Cho nên ta sẽ thành công.

– Hừ. Tự đại cuồng.

Nữ tử trong vải vàng hừ lạnh, nói:

– Trong kỷ nguyên của ta cũng có người muốn dùng sức của mình thay đổi cả kỷ nguyên, nhưng cuối cùng không thể thành công. Ngươi cảm thấy dựa vào cái gì ngươi có thể thành công.

– Bằng vào ta là Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ nhàn nhã nói.

Lý Thất Dạ nói câu này làm nữ tử trong vải vàng không thể nói câu nào, lời này không còn dùng ba chữ “Tự đại cuồng” để hình dung nữa rồi.

“Ông” một tiếng, hiện tại Lý Thất Dạ đang đứng trong khu vực không gian và thời gian bị chôn vùi, tất cả đều lõm xuống, chỉ trong nháy mắt này, Lý Thất Dạ không nhìn thấy có thêm bất cứ vật chất nào khác.

Thời điểm Lý Thất Dạ có thể nhìn rõ cảnh vật chung quanh, hắn nhìn thấy có một nơi sinh ra hào quang. Nơi này giống như gian phòng thủy tinh.

Nơi này là khu vực có vách tường đều bằng thủy tinh, trên vách tường là băng tinh trụ đầy băng tinh thể đủ màu sắc, những tinh thụ này cũng là thủy tinh nhiều màu.

Trên thực tế những thứ này cũng không phải thủy tinh. Nó dường như là thứ đồ vật có sinh mạng, dường như có thể hít thở, thủy tinh trên tinh trụ có thể hít thở, còn có bọt nước trên đó chảy ra ngoài.

Những bọt nước này vô cùng óng ánh, nó giống như kim cương, tỏa ra hào quang vô cùng sáng ngời.

Từng bọt nước không ngừng chảy xuống đất, chậm rãi hội tụ, hội tụ thành dòng nước nhỏ, cuối cùng dòng nước nhỏ này tích tụ lại trong một cái vũng nước lớn khác.

Hiện tại Lý Thất Dạ đang đứng trên vũng nước này. Vũng nước trước mặt chính là một cái ao lớn, hơn nữa nước ao này nhìn qua không chân thật, giống như mộng như ảo. Bởi vì nước ao quá mức tinh khiết, óng ánh tới mức làm người ta không cách nào tưởng tượng nổi.

Chương 2457: Tịnh Thì thủy tinh

Trong ao nước nhỏ này có một cái bình ngọc, bình ngọc này có phong cách cổ xưa, ôn nhuận như ngọc, dường như bình ngọc này là bảo ngọc tạo thành, toàn thân của nó hồn nhiên thiên thành, không có chút khiết điểm nào cả.

Nhưng bình ngọc này nằm trên mặt nước, nó hoàn toàn không chìm xuống, càng thêm quỷ dị là nước ao lại bò vào trong bình ngọc. Cuối cùng chậm rãi tiến vào bình ngọc.

Hoặc có thể nói, đây không phải bò lên bình ngọc. Mà là tia nước nhỏ đang chảy vào trong bình ngọc này.

Cảnh tượng này thập phần quỷ dị. Nhưng chuyện này xảy ra rất tự nhiên và vô cùng chân thật.

Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

– Tịnh Thì thủy tinh, thì ra ngươi đến đây không phải lấy bảo vật, mà là tinh lọc bản thân của mình.

– Ngươi cũng biết Tịnh Thì thủy tinh.?

Nữ tử trong vải vàng cảm thấy ngoài ý muốn, giật mình hỏi.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Trên đời này có đồ vật ta không biết cũng không nhiều. Tịnh Thì thủy tinh thứ này có thể nói quá cổ xưa, truyền thuyết loại thủy tinh này là một loại nham thạch vào thời kỳ thiên địa sơ khai, cực kỳ hiếm thấy. Nó chỉ tồn tại trong cực hạn của chủ mạch, thế nhân rất khó tìm kiếm, chớ đừng nói là đào móc nó ra.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn bức tường thủy tinh bốn phía, nói:

– Thạch thất trước mặt hồn nhiên thiên thành, chưa tạo hình, cả thạch thất đeoè do Tịnh Thì thủy tinh trúc cấu mà thành. Quan trọng hơn nó tự thành nhất thể, thoát ly thời gian, sau trong không gian nhị nguyên, độc lập với thời gian cùng không gian bên ngoài, địa phương này gọi là Tịnh Thì không gian cũng không đủ.

Sau đó Lý Thất Dạ nhìn nữ tử trong vải vàng một lát, nhàn nhạt nói:

– Thì ra các ngươi đã từng động tay động chân qua, tuy không cải biến nơi này, nhưng lại tập trung không gian cùng thời gian của nó, hành động này biến nó thành tiết điểm không gian độc lập, cho nên mặc kệ đại thế biến hóa thế nào, bất kể thay đổi bao nhiêu kỷ nguyên, nơi này vẫn tồn tại.

– Hừ, ngươi biết không ít nha.

Nghe Lý Thất Dạ nói ra tất cả huyền bí trong đó, nữ tử trong vải vàng hừ lạnh một tiếng.

– Thì ra đây là bước đầu tiên ngươi tái hiện nhân gian, tuy tai nạn của ngươi đã qua, nhưng muốn chính thức thoát ra khỏi tấm vải vàng này, ngươi cần phải tinh lọc bản thân.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói với nữ tử trong vải vàng.

– Đúng vậy, ta cần thoát ra khỏi tấm vải vàng này không chỉ cần thời gian rất lâu, càng phải tinh lọc bản thân thật thuần túy, chỉ có như vậy mới có thể chính thức chia lìa, tiêu trừ chú trớ.

Nữ tử trong vải vàng lạnh lùng nói.

Lý Thất Dạ cười cười, nhìn vào bình ngọc trong ao nước, nói:

– Cái bình này đúng là cực phẩm, tịnh bình này là tác phẩm của đại sư đỉnh phong trong kỷ nguyên của ngươi rèn luyện thành. Đặt bình ngọc ở đây hấp thu tinh hoa, tẩy tạp chất, có thể đạt được tủy dịch tốt nhất.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn vào ao nước trước mặt, nói:

– Có ghi lại nói, Tịnh Thì thủy tinh một vạn năm mới thấm ra một giọt thủy tinh tủy dịch, hiện tại thủy tinh tủy dịch ở đây biến thành cái oa, sau đó lại trải qua bình ngọc tẩy đi tạp chất, hấp thu tủy dịch thuần túy nhất vào bên trong.

– Đây là đồ tốt, nếu như có thể có được tủy diệt tinh hoa nhất thế gian, đúng là có thể tinh lọc mọi thứ trên thế gian, cho dù là hắc ác hay là lực lượng, nguyền rủa nào cũng không thể ngăn cản tủy dịch này tinh lọc.

Lý Thất Dạ từ từ nói.

– Ta phải tinh lọc chú trớ, như thế ta có thể sớm ngày thoát ly vải vàng, sớm ngày lâm thế, với ngươi mà nói, đây cũng là chuyện tốt.

Nữ tử trong vải vàng nói ra.

– Đúng thế, có thứ này đã giảm đi không ít công sức của ta.

Lý Thất Dạ tươi cười, nói tiếp:

– Nhưng mà, ta rất tò mò, năm đó ngươi trải qua chuyện gì, là người nào hận ngươi như thế, dùng phương pháp này làm ngươi vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

– Theo cách giải thích của ta, ngươi luân lạc đến tình cảnh này, tuyệt đối không phải lão tặc thiên ra tay, lão tặc thiên tuyệt đối sẽ không nhàm chán như thế.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Nếu không phải lão tặc thiên, như vậy chỉ có thể là nhân vật vô cùng nghịch thiên trong thời đại đó hận ngươi rất nhiều mới làm ra hành vi như vậy.

– Hừ, không liên quan đến ngươi.

Nhắc tới chuyện cũ, nữ tử trong vải vàng hừ lạnh.

Nhưng nữ tử trong vải vàng cũng là cường giả vô địch trong kỷ nguyên của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta hạ trớ chú, bị phong ấn trong tấm vải vàng, vĩnh viễn trở thành bức họa trong vải vàng.

Hơn nữa trớ chú này thời gian vô cùng dài, cho dù vải vàng tự tinh lọc vô số năm tháng, nhưng lực lượng tró chú vẫn nhuộm đại địa, cuối cùng còn hủy diệt cả Thiên Phong Thần Tông.

Có thể tưởng tượng người ra tay phong ấn nữ tử vào trong vải vàng đáng sợ cỡ nào, đồng thời cũng có thể nhìn ra người ra tay với nữ tử trong vải vàng này thù hận nàng bao sâu.

– Đúng là không liên quan đến ta.

Lý Thất Dạ không sao cả nhún nhún vai, nói ra:

– Nhưng tất cả đã tan thành mây khói, đều không còn tồn tại, cho dù ngươi năm đó cũng không thể báo đại thù này.

Câu này đã làm nữ tử trong vải vàng lâm vào trầm mặc, điểm này Lý Thất Dạ nói đúng, kỷ nguyên của bọn họ không còn tồn tại, tất cả đều tan thành mây khói, tất cả biến thành quá khứ, nhạt nhòa trong dòng sông thời gian.

Cho dù năm đó có thâm thú đại hận như thế nào, tất cả đã biến mất vào hôm nay, người năm đó đã sớm chết cả rồi, cho dù nàng thật muốn báo thù cũng không có biện pháp.

– Ngươi đặt ta vào trong bình ngọc là được.

Cuối cùng nữ tử trong vải vàng lạnh lùng nói ra.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Như ngươi mong muốn, thật hy vọng ngươi có thể ra sớm, có thể cải tạo thân thể, hàng lâm hậu thế.

– Hừ, sớm ra sức cho ngươi đúng không?

Nữ tử trong vải vàng hừ lạnh nói một câu.

– Ta không phủ nhận.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Ngươi không phải nói thuật tu luyện của kỷ nguyên mình khó lường thế nào sao? Sau khi ngươi cải tạo thân thể, ta muốn mở mang tầm mắt một chút.

Lý Thất Dạ thả lời như vậy, nữ tử trong vải vàng chỉ hừ lạnh mà thôi!

Lý Thất Dạ cũng không thấy trách, đặt vải vàng vào trong bình ngọc, sau đó nhìn vải vàng từ từ tiến vào trong bình ngọc.

Lúc vải vàng tiến vào bình ngọc đã nghe được âm thanh “Xì xì xì” vang lên, giống như có đồ vật gì đó bị mở ra, trên miệng bình ngọc có sương mù bộc phát, giống như sương mù này có độc.

Nhìn thấy từng tia sương mù này bay ra ngoài, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

– Nguyền rủa đáng sợ cỡ nào, trải qua nhiều năm tháng như thế này, trải qua vô số cọ rửa tinh lọc, dư độc vẫn còn đáng sợ như thế.

Năm đó tấm vải vàng này bị phong ấn trong vò gốm tại cổ đảo, trải qua vô số năm tháng phong ấn và tinh lọc vẫn sinh ra lực lượng nguyền rủa đáng sợ như thế, có thể nghĩ nguyền rủa này năm xưa đáng sợ và khủng khiếp cỡ nào.

Chương 2458: Thời cơ chín muồi

Sau khi đặt vải vàng vào trong bình ngọc, Lý Thất Dạ thu hồi bình ngọc, lại nhìn qua thủy tinh tủy dịch, hắn tươi cười, nói ra:

– Tuy chỉ là phế vật, nhưng không thể bỏ qua, có thể lợi dụng.

Mặc dù nói tất cả tinh hoa trong tủy dịch này đã bị bình ngọc hấp thu đi, nhưng phải biết rằng Tịnh Thì thủy tinh chính là tiên phẩm tuyệt thế, thế nhân căn bản không chiếm được loại vật này, càng không cần nói Tịnh Thì thủy tinh một vạn năm mới chảy ra một giọt thủy tinh tủy dịch, từ đó có thể thấy thủy tinh tủy dịch trân quý cỡ nào.

Ao nước đầy trước mắt đã bị hấp thu tinh hoa, nước lưu lại với Lý Thất Dạ chỉ là nước thải, trên thực tế cho dù là “Nước thải” cũng là tiên thủy vô cùng trân quý trong mắt người đời.

– Ta vừa vặn có một vật cần rửa tạp chất, cần tinh lọc một chút.

Lý Thất Dạ tươi cười mở mệnh cung ra, ném một vật vào ao nước.

Nhất Dương Đằng trong mệnh cung Lý Thất Dạ bay ra ngoài, sau khi nó được Lý Thất Dạ thả ra thì hoan hô thật to.

Thời điểm Nhất Dương Đằng tiến vào trong ao nước kia, nó kích động hưng phấn khó nhịn.

“Nước thải” trong mắt Lý Thất Dạ chính là tiên thủy vô cùng trân quý, đặc biệt ở phương diện tinh lọc có công hiệu không gì sánh kịp.

Sau khi Nhất Dương Đằng cắm rễ bên trong, lập tức là điên cuồng mà hấp thu thủy tinh tủy dịch, nó muốn hấp thu toàn bộ ao nước trong thời gian ngắn.

Toàn thân Nhất Dương Đằng vàng óng, mỗi cành mỗi lá như hoàng kim tạo thành, trong người Nhất Dương Đằng có xích quang lưu động, Nhất Dương Đằng sinh ra hỏa diễm cháy hừng hực, dường như hỏa diễm trên người nó có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ trên thế gian.

Nhất Dương Đằng là tiên đằng hi hữu hãn thế, trong người nó uẩn dưỡng tinh diễm đáng sợ, tinh hỏa này gọi là nhất dương thanh hỏa, tinh hỏa này có uy lực vô cùng cường đại.

Nhất Dương Đằng lại kết ra một cái hồ lô, hô lô này đã thành thục, thời điểm này nó chín muồi, nhưng nó vẫn đọng trên Nhất Dương Đằng, vẫn không rơi xuống đất.

Nhất Dương Đằng kết hồ lô này đã thật lâu rồi, nó đã trải qua vô số năm tháng tẩy lễ, cũng chính bởi vì như thế, trong hồ lô này có thể nghe được tiếng lôi đình giằng vũ, bởi vì trong hồ lô có uẩn dưỡng lực lượng cổ xưa.

Mà hồ lô này đã đến thời điểm chín muồi từ rất lâu rồi, nhưng nó vẫn không có rơi xuống đất, bởi vì nó còn chưa đủ hoàn mỹ.

Trên thực tế vì hồ lô này Lý Thất Dạ đã tốn hao không ít tâm tư huyết, từng đổ vào không ít tiên lộ cam thủy, nhưngLý Thất Dạ cũng tốt, Nhất Dương Đằng cũng được, đều ký gửi kỳ vọng thật cao vào hồ lô này, cho nên hồ lô vẫn còn chưa được hoàn mỹ, cho nên vẫn không hái nó xuống.

Tư, tư, tư….

Lúc Nhất Dương Đằng không ngừng hấp thu thủy tinh tủy dịch, trong khoảng thời gian ngắn thủy tinh tủy dịch bị hấp thu không còn sót lại chút nào, lúc này Nhất Dương Đằng mới no bụng ợ một tiếng.

Thời điểm này có tiếng “Bồng” vang lên, cành và lá Nhất Dương Đằng sinh ra khói xanh, toát ra từng sợi hơi nước, trong khoảng thời gian ngắn hơi nước mờ mịt.

Tinh hỏa màu xanh trên Nhất Dương Đằng không ngừng chập chờn, thì ra Nhất Dương Đằng dùng tinh hỏa rèn luyện thủy tinh tủy dịch trong người mình, nó muốn luyện ép ra tinh hoa trong đó.

Cuối cùng nghe được âm thanh “Tư, tư, tư” rất nhỏ, thời điểm nhìn thấy hồ lô hấp thu tinh hoa, trên hồ lô lập tức phủ đầy hơi nước, hơn nữa hơi nước này từ từ xuyên thấu vào trong hồ lô.

Chỉ qua một lúc đã nghe được âm thanh “Cạch, cạch, cạch” vang lên, chỉ thấy có giọt giọt chảy ra khỏi hồ lô.

Những giọt giọt này có màu đỏ, nhìn kỹ càng giống như cặn bã, giống như cặn bã sau khi tinh luyện hoàng kim.

Đây chính là nguyên nhân hồ lô vẫn không hoàn mỹ, bởi vì hồ lô không đủ thuần túy, trong hồ lô sinh ra tạp chất, từ đó ảnh hưởng đến chất lượng của hồ lô.

Mặc dù nói tạp chất trong hồ lô này rất nhỏ, nhưng nó vẫn tạo thành ảnh hưởng lớn đến hồ lô, nếu loại bỏ toàn bộ tạp chất này ra ngoài, đẳng cấp của hồ lô sẽ tăng lên một cấp bậc.

Cuối cùng được thủy tinh tủy dịch tinh lọc, tất cả tạp chất trong hồ lô chảy ra ngoài, sau đó nghe một tiếng “Oanh” vang lên, âm thanh “cách cách” vang lên, thời điểm này chung quanh hồ lô có tia chớp sinh ra, thời điểm tia chớp xuất hiện, hồ lô muốn bay lên, tia chớp hóa thành hai cánh.

“Đông” một tiếng thật lớn, âm thanh giống như tiếng tim đập vang lên, hiện tại hồ lô nghênh đón thời khắc chín muồi hoàn mỹ nhất của mình, nó muốn thoát khỏi Nhất Dương Đằng bay đi thật xa.

Nhưng có Lý Thất Dạ ở đây, hắn không bao giờ đứng nhìn hồ lô bay đi, chỉ trong thời gian ngắn, Lý Thất Dạ nắm hồ lô trong tay.

Hồ lô sinh ra hào quang lập lòe trong tay Lý Thất Dạ, nhìn hồ lô tỏa ra hào quang hoàng kim, hơn nữa phát ra âm thanh như lôi âm vang vọng, lôi âm này vô cùng thanh thúy, thập phần mạnh mẽ hữu lực, dường như trong hồ lô uẩn dưỡng thiên địa hỗn độn, dường như trong hồ lô có một phiến thiên địa sinh ra.

Nhìn thấy hồ lô màu hoàng kim trong tay, cho dù là người không biết hàng cũng biết nó là đồ tốt khó lường.

– Thứ tốt.

Lý Thất Dạ nhìn qua hồ lô hoàng kim trong tay, nói ra:

– Thật sự là khối ngọc thô chưa mài giũa, ta chắc chắn sẽ tạo hình thật tinh tế, tương lai sẽ đại phóng dị sắc.

Đây là một cái hồ lô vô song trên đời, nếu trải qua luyện hóa rèn luyện, nó chắc chắn sẽ trở thành một kiện bảo vật vô cùng đáng sợ.

Bắc Uông Dương vẫn bình tĩnh, nhưng đây chính là thời khắc bình tĩnh trước khi cơn bão tiến đến, hào khí bình tĩnh áp lực này làm người ta hít thở không thông, đặc biệt có một ít đại nhân vật thế hệ trước, bọn họ là thập phần mẫn cảm ngửi được có đại chiến sắp diễn ra.

Sau khi Lý Thất Dạ đánh bay Long Ngạo Thiên, Bắc Uông Dương rất ít người nào dám thảo luận chuyện này, ít nhất không nhiều người dám quang minh chính đại thảo luận chuyện này, đa số người chỉ dám thảo luận bí mật mà thôi.

Mặc dù nói Long Ngạo Thiên bị đệ nhất hung nhân đánh bay, nhưng mọi người đều biết chỉ cần Phi Tiên Giáo vẫn còn, như vậy nó sẽ là tảng đá đè lên đầu của mọi người.

Đặc biệt qua mấy ngày này, Phi Tiên Giáo cho càng ngày càng nhiều đệ tử, càng ngày càng nhiều cường giả đi đến Bắc Uông Dương, nhìn thấy từng chiếc từng chiếc chiến hạm từ trên trời giáng xuống, nhìn thấy từng từng ngọn núi, từng cổ điện xuất hiện trên bầu trời, hào khí cả Bắc Uông Dương trở nên ngưng trọng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Phi Tiên Giáo dường như muốn phái thiên quân vạn mã đến nơi này, bọn họ điều động quân đoàn, hiển nhiên muốn làm lớn một hồi.

Vào lúc nhiều cường giả Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương thời điểm, tất cả mọi người hiểu bão tố chính thức diễn ra.

Nghĩ đến Phi Tiên Giáo là truyền thừa một môn ngũ đế phát động chiến tranh tại Bắc Uông Dương, bất kể là môn phái nào, bất kể là truyền thừa nào cũng phải run rẩy vài lần, một khi chiến hỏa thiêu đốt Bắc Uông Dương, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, nói không chừng Bắc Uông Dương sẽ bị cải biến, có khả năng rất nhiều đại giáo truyền thừa tan thành mây khói trong đại chiến.

Chương 2459: Diệp Cửu Châu mâu thuẫn 1

– Hy vọng đệ nhất hung nhân có thể vô địch, hy vọng chúng ta đặt cược đúng!

Nhìn thấy Phi Tiên Giáo bắt đầu điều động thiên quân vạn mã, không ít lão tổ đại giáo cương quốc âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Mặc dù nói đệ nhất hung nhân cũng không phải kẻ lương thiện, nhưng tất cả mọi người hiểu, loai người như đệ nhất hung nhân sẽ không cảm thấy hứng thú với Bắc Uông Dương này.

Nhưng mà Phi Tiên Giáo thì khác, Phi Tiên Giáo hàng lâm Bắc Uông Dương, bọn họ nhất định phải đăt căn cơ của mình tịa đây, cho nên bọn họ tùy thời có khả năng động binh với Bắc Uông Dương, mà Yêu tộc, quái vật biển chính là vết xe đổ.

Đương nhiên, nhiều người biết rõ Phi Tiên Giáo tùy thời phát động chiến tranh tại Bắc Uông Dương, nhưng không có môn phái hay cương quốc nào đứng ra ngăn cản Phi Tiên Giáo, chống cự Phi Tiên Giáo.

Không ai muốn làm chim đầu đàn, bởi vì kẻ làm chim đầu đàn sẽ bị Phi Tiên Giáo tiêu diệt, cho nên rất nhiều đại giáo cương quốc tại Bắc Uông Dương đều cụp đuôi làm người.

Không ít lão tổ đều mong ngóng đệ nhất hung nhân có thể lật đổ Phi Tiên Giáo, nhưng nội tâm bọn họ không yên, bởi vì khả năng này rất thấp.

Mặc dù nói đệ nhất hung nhân hung tàn rối tinh rối mù, nhưng lật đổ Phi Tiên Giáo, đây là chuyện nói dễ vậy sao, một môn ngũ đế có nội tình vô cùng hùng hậu, nó có thể sừng sững muôn đời, trên thế gian trừ Tiên Đế ra, chỉ sợ không có người nào có thể rung chuyển nó.

Thời điểm Phi Tiên Giáo điều động thiên quân vạn mã hàng lâm Bắc Uông Dương, không ít cường giả Phi Tiên Giáo đã bắt đầu hàng lâm chung quanh Minh Châu Giang Chử, bắt đầu hình thành xu thế vây quanh thành Minh Châu!

Thời điểm Phi Tiên Giáo điều động binh mã hình thành xu thế vây quanh thành Minh Châu, hào khí cả Bắc Uông Dương lập tức khẩn trương hơn.

Thành Minh Châu càng không cần phải nói, vì tránh tai bay vạ gió nên vô số dân chúng rút khỏi thành Minh Châu, các đệ tử và cường giả thành Minh Châu lưu lại thủ hộ thành Minh Châu, cho dù bị Phi Tiên Giáo vây khốn, các đệ tử và cường giả thành Minh Châu đều không rút khỏi thành Minh Châu, đối với bọn họ mà nói, thành Minh Châu là nhà bọn họ.

Nhìn thấy Phi Tiên Giáo bắt đầu vây khốn thành Minh Châu, rất nhiều đại giáo cương quốc trong Bắc Uông Dương âm thầm giật mình, không ít tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này mà không hiểu rõ vì sao.

– Không phải Phi Tiên Giáo liên minh với Trấn Thiên Hải thành sao? Vì cái gì hiện tại Phi Tiên Giáo lại vây khốn thành Minh Châu?

Có một ít vãn bối không biết gì, lập tức hỏi trưởng bối.

Có trưởng bối giải thích nghi hoặc cho hắn:

– Việc này liên quan đến cơ cấu quyền lực của Trấn Thiên Hải thành, thành Minh Châu tuy là một trong những chủ thành nằm dưới sự quản lý của Trấn Thiên Hải thành, nhưng mà thành Minh Châu không bị Trấn Thiên Hải thành trực tiếp điều khiển, nếu như muốn điều khiển thành Minh Châu cần trình tự hết sức phức tạp, có thể nói thành Minh Châu là chủ thành độc lập ra khỏi Trấn Thiên Hải thành.

– Nhưng nó cuối cùng vẫn là một phần của Trấn Thiên Hải thành mà, Trấn Thiên Hải thành không cần thiết cho phép Phi Tiên Giáo đánh người trong nhà của mình chứ?

Vãn bối trẻ tuổi vẫn không rõ, hỏi nghi hoặc của mình.

– Đương nhiên là khác rồi!

Trưởng bối lắc đầu nói ra:

– Nghe nói thành Minh Châu chính là Sơn tổ nhất mạch, Khổng Tước Minh Vương và Diệp Cửu Châu không thể đứng cùng chiến tuyến. Đối với Diệp Cửu Châu mà nói đây là cơ hội tốt mượn đao giết người, hắn mượn Phi Tiên Giáo nắm lấy quyền hành thành Minh Châu. Nếu Phi Tiên Giáo đánh hạ thành Minh Châu, hắn sẽ đòi thành Minh Châu trở về, không phải biến thành công thần sao? Không chỉ nắm giữ thành Minh Châu, đồng thời còn tăng cường địa vị của hắn tại Trấn Thiên Hải thành.

Trên thực tế Phi Tiên Giáo vây khốn thành Minh Châu chỉ với lý do vô cùng đơn giản, Phi Tiên Giáo lên tiếng muốn thành Minh Châu giao tàn binh bại tướng Yêu tộc, quái vật biển ra.

Trước đó không lâu Phi Tiên Giáo vây quét Yêu tộc, quái vật biển, san bằng rãnh biển, giết sạch không ít Yêu tộc, quái vật biển, chỉ có một phần nhỏ Yêu tộc, quái vật biển trốn tới nơi này, trốn vào thành Minh Châu.

Nghe Phi Tiên Giáo yêu cầu, Khổng Tước Minh Vương là thành chủ thành Minh Châu lập tức cự tuyệt, Khổng Tước Minh Vương chính nghĩa nói:

– Thành Minh Châu chính là chủ thành tự do mậu dịch trong Bắc Uông Dương, chỉ cần không vi phạm kết cấu của thành Minh Châu, cho dù là kẻ nào cũng có thể ngừng lại trong thành Minh Châu. Thành Minh Châu tuyệt đối sẽ không vì bất cứ ai, bất cứ môn phái nào giao khách của thành Minh Châu ra ngoài.

Khổng Tước Minh Vương nói lý do rất chính nghĩa, rung động trái tim vô số tu sĩ, làm cho rất nhiều đại giáo cương quốc trong Bắc Uông Dương xấu hổ.

Tại Bắc Uông Dương có ai dám che chở Yêu tộc, quái vật biển chứ? Trừ núi Thanh Thành có ngàn vạn quan hệ với Hải Lân ra! Hiện tại lại nhiều ra một thành Minh Châu.

Mà thành Minh Châu không có quá nhiều quan hệ và liên quan đến Yêu tộc, quái vật biển, Khổng Tước Minh Vương làm thế chẳng qua chỉ muốn bảo vệ tính tự do mậu dịch của thành Minh Châu mà thôi.

Yêu tộc và quái vật biển trong Bắc Uông Dương gần như bị Phi Tiên Giáo tiêu diệt, đổi lại bất cứ môn phái nào trong Bắc Uông Dương cũng không có khả năng vì bảo vệ mấy Yêu tộc, quái vật biển sống sót mà đối địch với Phi Tiên Giáo, thậm chí không tiếc khai chiến, hôm nay thành Minh Châu làm được.

– Bậc cân quắc không thua đáng mày râu!

Có lão tổ xấu hổ nói:

– Cũng không phải ai cũng sợ cường quyền, Khổng Tước Minh Vương có thể làm được điểm này, đã làm vô số nam nhân cảm thấy xấu hổ.

Phi Tiên Giáo vây khốn thành Minh Châu, thành Minh Châu cũng bày trận địa nghênh đón kẻ địch, cả thành Minh Châu đều đóng cửa thành, các đệ tử thành Minh Châu đều thủ vững cương vị, hơn nữa lão tổ Thành Minh Châu cũng tự mình ra trận, cùng bảo hộ thành Minh Châu.

Đại quân hai bên giằng co, hào khí trở nên vô cùng khẩn trương, song phương đều giương cung bạt kiếm, khí tức khắc nghiệt bao phủ cả Minh Châu Giang Chử.

Thời điểm song phương đang giương cung bạt kiếm, thời điểm song phương vô cùng căng thẳng, một người xuất hiện trước trận doanh hai bên.

Đây là một lão nhân khôi ngô, chòm râu bạc giống như ngân châm, hắn khoác lên áo choàng thật dài, áo choàng rất chói mắt. Thời điểm gió lớn thổi qua giống như có đám mây màu máu bồng bềnh.

– Diệp Cửu Châu!

Nhìn thấy lão nhân kia đứng ra, những người đang đứng quan sát ở phía chân trời run lên, hét lớn.

– Minh Vương. Phi Tiên Giáo chính là minh hữu của Trấn Thiên Hải thành, chúng ta đang đứng trên cùng một trận doanh.

Diệp Cửu Châu đứng ở nơi đó, mở miệng nói ra:

– Minh Vương cần gì phải cuốn thành Minh Châu vào trong chiến hỏa chứ?

– Diệp lão tổ.

Lúc này Khổng Tước Minh Vương xuất hiện trên tường thành, thần sắc của nàng trịnh trọng, nói ra:

– Thành Minh Châu là một phần của Trấn Thiên Hải thành, nhưng dựa theo tổ huấn, thành Minh Châu có kết cấu của thành Minh Châu, nếu như người lưu lại trong thành Minh Châu có tội, thành Minh Châu tự nguyện giao ra, nếu như vô tội, thành Minh Châu sẽ không giao bất cứ người nào trong thành Minh Châu ra ngoài, cũng không cho phép thỏa hiệp với bất cứ môn phái nào.

Chương 2460: Diệp Cửu Châu mâu thuẫn 2

Nghe Khổng Tước Minh Vương nói như vậy, rất nhiêu tu sĩ chú ý tình thế biến hóa đều cảm khái một phen, cũng vô cùng xấu hổ, có cường giả thì thào nói:

– Ngay cả thành Minh Châu không có liên quan đến lợi ích của mình cũng dám đứng ra phản kháng Phi Tiên Giáo, nhiều đại giáo cương quốc trong Bắc Uông Dương vì cái gì không dám đứng ra, tại sao phải để Phi Tiên Giáo muốn làm gì thì làm trong Bắc Uông Dương chứ?

Nói ra lời này, rất nhiều chưởng môn, hoàng chủ của đại giáo cương quốc trầm mặc, mặc dù mọi người đều bất mãn với hành vi của Phi Tiên Giáo, nhưng không ai nguyện ý làm chim đầu đàn đối đầu với Phi Tiên Giáo!

– Minh Vương, tạm mở cửa thành, cho ta vào một chút được chứ?

Diệp Cửu Châu nói với Khổng Tước Minh Vương.

– Diệp Cửu Châu, ngươi nguyện ý làm tay sai cho Phi Tiên Giáo, cũng không có nghĩa thành Minh Châu cũng nguyện ý làm tay sai Phi Tiên Giáo!

Lúc này có lão tổ thành Minh Châu không hài lòng, lạnh lùng nói:

– Tay sai như ngươi muốn vào thành Minh Châu, không có cửa đâu!

Một ít lão tổ thành Minh Châu đã sớm bất mãn với cách làm của Diệp Cửu Châu nhất mạch, Diệp Cửu Châu nhất mạch năm lần bảy lượt đoạt quyền, song phương có thể nói nước lửa không dung!

– Nếu là như thế, vậy đắc tội.

Diệp Cửu Châu cũng không tức giận, cất bước tiến lên, đi đến gần cửa thành.

– Chớ có làm càn.

Một đám lão tổ thành Minh Châu quát lớn một tiếng, nhao nhao ra tay, nhưng vào lúc này có một tiếng “Oanh” vang thật lớn, Diệp Cửu Châu hất áo choàng lên, phong bạo đáng sợ cuốn bay những lão tổ này.

Một tiếng “Phanh” xuất hiện, Diệp Cửu Châu ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư thái bá đạo tiến vào thành Minh Châu, sắp đi vào chủ phủ thành Minh Châu.

Bản thân Diệp Cửu Châu hắn la Truyền Kỳ Thần Hoàng, thực lực của hắn mạnh không hợp thói thường, các lão tổ bình thường không phải đối thủ của hắn..

– Diệp lão tổ, dừng lại.

Thời điểm Diệp Cửu Châu muốn bước vào chủ phủ, Khổng Tước Minh Vương xuất hiện bên ngoài chủ phủ, thần sắc của nàng ngưng trọng, chậm rãi nói ra.

– Minh Vương, ta ôm thành ý đến nơi này, muốn bàn việc với Minh Vương.

Diệp Cửu Châu cũng không có ra tay, thập phần thành khẩn nói:

– Ta hy vọng việc này có phương pháp giải quyết thứ hai, thành Minh Châu không cần phải đối địch với Phi Tiên Giáo! Ta cũng không hy vọng châm lửa đốt thành Minh Châu!

– Diệp lão tổ muốn giải quyết cũng không khó.

Khổng Tước Minh Vương chậm rãi nói ra:

– Bảo Phi Tiên Giáo lập tức lui binh, người Yêu tộc, quái vật biển rời khỏi thành Minh Châu, Phi Tiên Giáo muốn làm gì cũng được. Nhưng chỉ cần bọn họ còn ở trong thành Minh Châu, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt buộc thành Minh Châu thỏa hiệp!

Diệp Cửu Châu thành khẩn nói:

– Minh Vương, ngươi đã biết chuyện của Phi Tiên Giáo, không phải do một mình ta có thể làm chủ.

– Ta cũng bất lực.

Khổng Tước Minh Vương lắc đầu, nói ra:

– Phi Tiên Giáo hoặc là lui binh, hoặc là khai chiến, không có gì cần nói nhiều.

Diệp Cửu Châu hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:

– Minh Vương, nếu ta đã tiến vào thành Minh Châu, ta sẽ vạch tội Minh Vương, tạm thời tước quyền lực Minh Vương thành chủ.

– Diệp lão tổ muốn cưỡng ép đoạt quyền sao?

Khổng Tước Minh Vương nhíu mày, lạnh lùng nói một câu.

– Nếu Minh Vương hiểu lầm như thế, ta cũng không cách nào, có đắc tội, kính xin Minh Vương thứ lỗi.

Diệp Cửu Châu thần thái trịnh trọng, tiến vào trong chủ phủ.

Nhưng Diệp Cửu Châu bước vào chủ phủ, hắn lại chậm rãi lui ra, thời điểm này trong chủ phủ có một cô gái đi ra, cô gái này tao nhã tuyệt thế, nàng chính là thành chủ Trấn Thiên Hải thành Tử Thúy Ngưng!

– Thành chủ!

Nhìn thấy Tử Thúy Ngưng, Diệp Cửu Châu khom người, thần sắc không mất đi cung kính.

– Diệp lão, quy tắc chính là quy tắc, kết cấu chính là kết cấu.

Tử Thúy Ngưng chậm rãi nói ra:

– Diệp lão có lẽ nên hiểu, đoạt quyền hành của thành Minh Châu không phải một câu của Diệp lão tổ nói là tính toán.

– Thành chủ, ta cũng vì tốt cho thành Minh Châu mà thôi.

Diệp Cửu Châu khom người thật sâu, không có ý thỏa hiệp.

Tử Thúy Ngưng lắc đầu nói ra:

– Diệp lão, ngươi bây giờ nắm giữ quyền hành Trấn Thiên Hải thành, có thể sửa đổi rất nhiều thứ, nhưng không nên quên tổ huấn, thành Minh Châu là thành Minh Châu, Trấn Thiên Hải thành là Trấn Thiên Hải thành! Diệp lão muốn đoạt quyền hành thành Minh Châu, vậy cầm pháp chỉ đến, có người khắp nơi đồng ý, do ta ký tên. Diệp lão muốn thay người, vậy làm theo trình tự đi.

– Thành chủ, ngươi cũng phải hiểu, không phải ta đang đoạt quyền thành Minh Châu, nhưng việc này Phi Tiên Giáo tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Diệp Cửu Châu trầm ngâm, nói ra:

– Ta chỉ đang làm kế hoãn binh, ta cũng hy vọng thành Minh Châu bình an vô sự.

– Khai chiến Phi Tiên Giáo là hành vi không khôn ngoan.

Cuối cùng, Diệp Cửu Châu bổ sung một câu.

Tử Thúy Ngưng nhìn qua Diệp Cửu Châu, chậm rãi nói ra:

– Diệp lão nhận thức vì cái gì mới là sáng suốt? Dẫn sói vào nhà sao? Trong nội tâm Diệp lão càng rõ ràng, dẫn Phi Tiên Giáo vào Bắc Uông Dương, đây là bắt đầu của tai nạn, một khi Phi Tiên Giáo cắm rễ trong Bắc Uông Dương, chắc chắn sẽ lay động căn cơ Trấn Thiên Hải thành!

Diệp Cửu Châu há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thở dài mà thôi.

– Nếu như Diệp lão thiệt tình muốn bàn, vậy cùng đi, bảo Cố Tôn tự mình đến đây.

Cuối cùng Tử Thúy Ngưng trịnh trọng nói:

– Diệp lão lòng dạ biết rõ, việc này bắt nguồn từ Cố Tôn, cũng nên do Cố Tôn đứng ra dẹp loạn! Ta mặc kệ trong đó có ân oán gì, nhưng, Cố Tôn dẫn Phi Tiên Giáo đến, Cố Tôn nên phụ trách việc này.

Diệp Cửu Châu nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

– Thành chủ, ta cũng không rõ ràng hành tung của sư tôn, lão nhân gia nhàn vân dã hạc, bồng bềnh bất định, ta cũng không cách nào tìm được lão nhân gia ông ta.

– Nếu là như thế, như thế không dễ bàn.

Tử Thúy Ngưng lạnh lùng nói:

– Phi Tiên Giáo sắp tới, nếu bọn chúng phải tới, thành Minh Châu cũng không phải nơi người ta có thể tùy ý làm gì thì làm.

Diệp Cửu Châu trầm ngâm thoáng một phát, sau đó từ từ nói:

– Thành chủ, Phi Tiên Giáo lần này không phải chuyện đùa, Phi Tiên Giáo đến đây gây chiến, hơn nữa không chỉ có nhân vật như Long tổ ra tay, chắc chắn sẽ có người mạnh hơn ra tay. Một khi Phi Tiên Giáo dốc toàn bộ lực lượng, cho dù thành Minh Châu mạnh hơn nữa cũng phải tan thành mây khói.

– Nên đến, cuối cùng vẫn phải đến!

Tử Thúy Ngưng từ từ nói:Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!

– Cho dù có kết cục như thế nào, thành Minh Châu cũng phải đối mặt với vận mệnh của mình.

– Chỉ vì mấy Yêu tộc, quái vật biển, thành chủ lại bồi táng cả thành Minh Châu có đáng giá không? Sẽ dẫn đến sanh linh đồ thán đấy.

Diệp Cửu Châu nói ra.

Tử Thúy Ngưng nhìn chằm chằm vào Diệp Cửu Châu, sau đó lạnh lùng nói:

– Diệp lão, ta và ngươi lòng dạ biết rõ, hoàn toàn không có nhiều quan hệ tới mấy Yêu tộc, quái vật biển kia, chúng chỉ là cái cớ mà thôi. Cho dù không có đám Yêu tộc, quái vật biển này, cũng sẽ có cái cớ khác…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)