Đế Bá Audio Podcast
Tập 471 [Chương 2351 đến Chương 2355]
❮ sautiếp ❯Chương 2351: Thôn tiểu hải 1
– Thực hy vọng có một ngày, có thể làm bạn cùng đi với Lý huynh, đi xem phong thái thiên địa.
Ngọa Long Tuyền cười đắng chát, nói ra:
– Nhưng mà, ta biết rõ, tạo hóa bực này, cùng Lý huynh đồng hành, ta chỉ là vướng víu mà thôi, ta chỉ hy vọng, Lý huynh tiến lên phía trước, không quên bản tâm, tương lai nhất định có thể thành truy cầu của mình.
– Sẽ, ta sẽ!
Lý Thất Dạ cũng cảm khái, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
Ngọa Long Tuyền tựa đầu vào ngực của hắn, khuôn mặt dán chặt vào ngực rộng rãi, nghe tiếng tim đập hữu lực, giống như nghe được tiếng chuông ngân.
Lý Thất Dạ thở dài, thò tay ôm quanh eo thon của nàng, không nói lời nào.
Ngọa Long Tuyền cũng yên lặng dựa vào, hắn ôm eo cũng không nói gì, chỉ cười cười mà thôi.
Dường như vào giờ phút này, thiên địa trở nên vô cùng yên tĩnh, gió nhẹ đều đình chỉ thổi qua, thời gian dừng lại.
– Thái Thượng vô tình ——
Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ nói ra, trong nội tâm rất bất đắc dĩ.
Ngọa Long Tuyền ngẩng đầu lên, dịu dàng nói:
– Ngươi không cần hữu tình, bởi vì ngươi chính là Thái Thượng.
Lý Thất Dạ thở dài, đại đạo xa xôi, thế gian có bao nhiêu người lưu lại dấu vết trong tính mạng của hắn, còn có huynh đệ sống chết cùng nhau, có hồng nhan tình sâu như biển, nhưng hắn không thể dừng lại trước bất cứ người nào.
Qua hồi lâu sau, Ngọa Long Tuyền cũng mở tay ra, ôm cổ Lý Thất Dạ, đưa môi thơm lên hôn Lý Thất Dạ, hôn thập phần nóng bỏng, tuy không lưu loát, nhưng mà nàng to gan và không bị trói buộc.
Lý Thất Dạ ôm lấy nàng, hắn hôn lên bờ môi son phấn nộn, đang mút cái lưỡi ướt át thơm ngát của nàng.
Thời gian trôi qua thật lâu, hai bên chậm rãi tách ra, gương mặt Ngọa Long Tuyền đỏ hồng giống như uống say.
– Đi thôi, chỉ có thiên địa to lớn mới có thể chứa hào kiệt như ngươi, chỉ có nơi to lớn như vậy mới là nơi ngươi nên đến.
Cuối cùng, Ngọa Long Tuyền nói một câu, buông tay ra.
– Bảo, bảo trọng.
Lý Thất Dạ vuốt ve mặt nàng, cuối cùng cười cười, xoay người rời đi, hắn đi không chút do dự.
Trên thế gian, hắn sẽ không dừng lại với kẻ nào, cũng không có ngừng chân ở đâu, thế gian này không có ai làm cho hắn dừng lại.
Nhìn bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, Ngọa Long Tuyền lẩm bẩm:
– Gặp lại, người ta yêu, gặp lại, nam nhân tiến vào tâm hồn của ta, chỉ có ngươi mới tiến vào mộng đẹp của ta, chỉ có ngươi mới có thể mở cửa nội tâm của ta.
Thôn Tiểu Hải, đây là thôn nhỏ, ít nhất từ lục địa nhìn là như thế.
Thôn Tiểu Hải nằm ở vùng biển vắng vẻ trong Bắc Uông Dương, nơi này rời xa phồn hoa, rời xa huyên náo, rời xa thế giới tu sĩ bon chen.
Đây là làng chài nhỏ cực kỳ vắng vẻ, mặc dù là như thế, nơi này vẫn nằm dưới sự quản hạt của Trấn Thiên Hải thành.
Một làng chài nhỏ này cũng chẳng có gì đặc biệt cả, hơn nữa làng chài nhỏ này nằm trên đảo nhỏ không có bao nhiêu người.
Đảo nhỏ có thôn Tiểu Hải nằm ở hải vực vắng vẻ, giống như một con thuyền nhỏ trên biển cả, nó cô độc và an tĩnh.
Trong thôn Tiểu Hải này ngư dan dựa vào đánh cá mà sống, làng chài cứ như vậy cách xa thế giới tu sĩ, giống như cách nhau rất nhiều thời đại.
Nhưng mà trên thực tế thực sự không phải là như thế, đó là bởi vì người đời không biết thôn Tiểu Hải mà thôi, thế nhân cũng không biết bí mật của thôn Tiểu Hải, thậm chí ngay cả ngư dân thôn Tiểu Hải cũng không biết bí mật trên hòn đảo của mình.
Lý Thất Dạ rời khỏi Long Chiến chi dã, hắn đi tới thôn Tiểu Hải, bởi vì hắn đến thôn Tiểu Hải còn muốn lấy một kiện đồ vật, chỉ có đồ vật này mới làm “Minh Đế Lục Luân Đồng” nguyên vẹn, chỉ có “Minh Đế Lục Luân Đồng” nguyên vẹn mới phát huy uy lực xứng đáng.
Năm đó hắn chế tạo “Minh Đế Lục Luân Đồng”, bởi vì này kiện bảo vật uy lực quá lớn, hơn nữa nó là một kiện cấm khí, rất dễ dàng sử dụng, vi mục đích an toàn, Lý Thất Dạ lưu lại chuẩn bị ở sau, hắn phân “Minh Đế Lục Luân Đồng” nguyên vẹn thành hai bộ phân, chủ yếu đồng đồng uẩn dưỡng trong địa mạch, mà một phần khác giấu trong thôn Tiểu Hải.
Đương nhiên, thôn Tiểu Hải không chỉ là nơi Lý Thất Dạ giấu đồ đơn giản như vậy, thôn Tiểu Hải đối với Lý Thất Dạ mà nói, thậm chí là đối với Trấn Thiên Hải thành mà nói có ý nghĩa phi phàm.
Đương nhiên bí mật trong đó người ngoài không biết được, đặc biệt là người như Cố Tôn cũng không có quyền biết rõ, Hắc Long Vương cũng sẽ không tin hắn!
Bước vào thôn Tiểu Hải, nội tâm Lý Thất Dạ rất cảm khái, ly biệt nhiều năm như vậy, hắn lại bước vào làng chài nhỏ này lần nữa, làng chài nhỏ thay đổi không ít, bao nhiêu thế hệ mất đi, nhưng mà làng chài này vẫn còn.
Thôn Tiểu Hải không lớn, từ đầu thôn tới cuối thôn chỉ ngàn trượng mà thôi, trên hai bên đường thôn Tiểu Hải có từng ngôi nhà gỗ, những ngôi nhà gỗ này cực kỳ cổ xưa, dường như những nhà gỗ này chịu tải tuế nguyệt lâu dài.
Thời điểm một người xa lạ như Lý Thất Dạ bước vào trong thôn Tiểu Hải, lập tức vang có tiếng chó sủa vang lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong thôn có không ít cư dân đi ra cửa quan sát thế nào, có lão nhân, có phu nhân, cũng có tiểu hài tử… Trong khoảng thời gian ngắn, không ít cửa nhà gỗ có người đi ra nhìn khách không mời mà đến như Lý Thất Dạ.
Đối với thôn Tiểu Hải mà nói, ra ra vào vào đều là người quen, rất ít khách từ ngoài tới đây, hôm nay đột nhiên có người lạ như Lý Thất Dạ bước vào nơi này, cư dân thôn Tiểu Hải lập tức chú ý, lão nhân, phu nhân thậm chí là tiểu hài tử đứng trước cửa nhìn Lý Thất Dạ, trong mắt bọn họ mang theo cảnh giác và bất thiện.
Lý Thất Dạ nhìn thấy những lão nhân, phu nhân này thì tươi cười, nhẹ nhõm tự tại đi trên đường nhỏ trong thôn, con đường nhỏ này nối thẳng từ đường.
Nhưng mà Lý Thất Dạ không có đi bao xa, rốt cục có một người đi tới chào hỏi Lý Thất Dạ, đây là một nam tử trung niên, thân thể thập phần rắn chắc, hắn có đôi mắt uy vũ sáng ngời, ai nhìn cũng biết hắn có tu luyện, không phải là ngư dân bình thường, hắn là tu sĩ.
– Không biết khách nhân từ đâu đến đây, định đi đâu?
Nam tử trung niên chào hỏi Lý Thất Dạ, xem như khách khí.
– Từ nơi xa xôi đi đến nơi này, đi vào nơi ấy.Nguồn truyện audio Podcast
Lý Thất Dạ nói xong, cười cười, chỉ vào từ đường.
Lý Thất Dạ chỉ thẳng vào từ đường, hành động này làm nam tử trung niên biến sắc, trên mặt hắn tuy vãn tươi cười, nhưng mà rõ ràng là cố nặn ra, hắn lắc đầu nói:
– Thật sự xin lỗi, đó là từ đường trong thôn, không mở cho người bên ngoài quan sát.
– Ta biết rõ, nhưng mà, ta cũng không coi là người ngoài.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ta muốn gặp lão nhân trong thôn các ngươi, lão nhân chính thức.
Lý Thất Dạ nói ra lời này, ánh mắt nam tử trung niên chấn động vài lần, hắn vẫn cười nhưng thần thái biến thành ngưng trọng.
– Không biết khách nhân xưng hô như thế nào?
Nam tử trung niên chậm rãi nói ra, lúc này, hắn một đôi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.
– Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói.
Chương 2352: Thôn tiểu hải 2
– Lý Thất Dạ ——
Nghe được cái tên Lý Thất Dạ này, nam tử trung niên cảm thấy ngoài ý muốn, hắn giật mình đánh giá Lý Thất Dạ.
– Xem ra, ngươi có nghe qua tên của ta.
Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, chậm rãi nói ra:
– Ta muốn thấy lão nhân trong thôn các ngươi, lão nhân chính thức.
Lúc này, nam tử trung niên do dự vài lần, há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói thế nào cho tốt?
– Như thế nào, có vấn đề sao?
Lý Thất Dạ nhìn thấy nam nhân trung niên do dự, lập tức hỏi.
– Cái này, cái này, chư lão trong thôn không có mặt.
Cuối cùng nhất, nam tử trung niên do dự bất đắc dĩ nói.
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên, chậm rãi nói ra:
– Tử Thúy Ngưng đâu rồi? Trấn Thiên thần nữ đâu?
– Thần nữ cũng không có mặt!
Nam tử trung niên lắc đầu, nói một câu.
– Cũng sẽ không đi Trấn Thiên Hải thành đấy chứ/
Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, hắn đã ẩn ẩn đoán được phát sinh chuyện gì, chậm rãi nói ra.
– Thật sự bị ngươi nói đúng.
Nam tử trung niên cười khổ một tiếng, đành phải nói ra:
– Thần nữ bọn họ thật là đi hải thành, tạm thời vẫn chưa về.
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi.
– Phát sinh chuyện gì?
Lý Thất Dạ chậm rãi hỏi.
Nam tử trung niên cười khổ nói:
– Ta cũng không biết, nghe nói trong tông môn có chuyện, nghe nói là trong tông môn phát sinh đại sự, cụ thể là chuyện gì thì chư lão không nói.
– Không khôn ngoan.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
– Chỉ bằng một đám lão đầu tử lại muốn đấu với Cố Tôn, Cố Tôn là già thành tinh, hắn đã chuẩn bị bao nhiêu năm tháng, hắn vừa ra tay phải tất thắng. Đám lão đầu tử trong thôn Tiểu Hải này đầu óc không linh hoạt, vậy mà như ong vỡ tổ chạy tới Trấn Thiên Hải thành, chẳng phải là thành toàn Cố Tôn, để hắn một mẻ hốt gọn.
– Nghe lão tổ nói, việc này tất thắng.
Nam tử trung niên nói ra.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Một đám lão đầu tử, thật không biết trưởng bối các ngươi dạy bảo như thế nào, có phải những năm này bị Cố Tôn che mắt, thật cho rằng Cố Tôn dễ khi dễ? So sánh với Cố Tôn, đám lão đầu trong thôn các ngươi còn non lắm, Cố Tôn là lão hồ ly sống ba thế! Đám lão đầu trong thôn các ngươi sao khôn hơn hắn được?
– Ngươi, ngươi, ngươi làm sao biết?
Tên nam tử trung niên chấn động, mở to mắt thật lớn.
– Bấm ngón tay tính toán, có gì mà khó?
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Nam tử trung niên đương nhiên không tin Lý Thất Dạ nói như vậy, nhưng mà trong lòng của hắn đầy lo lắng, bởi vì lão nhân trong thôn đã một đoạn thơi gian không có chút tin tức nào, ngay cả Tử Thúy Ngưng cũng không có tin tức.
– Cũng phải, nếu ngươi biết ta là ai, dẫn ta đi từ đường đi.
Lý Thất Dạ phân phó nam tử trung niên.
Nam tử trung niên do dự vài lần, sau đó hắn xoay người rời đi, sau một lát trong tay hắn cầm chìa khóa, đây chính là chìa khóa mở cửa từ đường.
C-K-Í-T..T…T, C-K-Í-T..T…T, C-K-Í-T..T…T…
Sau khi cửa từ đường mở ra, đẩy cánh cửa gỗ, âm thanh não nề vang lên.
Lý Thất Dạ và nam tử trung niên đi vào từ đường, sau khi bọn họ đi vào từ đường, khí tức hương khói ùa vào người, trong từ đường có lư hương thật lớn, hương khói trong từ đường chưa bao giờ đứt đoạn..
Mặc dù nói thôn Tiểu Hải chỉ là làng chài nhỏ, nhưng mà từ đường lại rất lớn, nếu người không biết rõ tình hình sẽ cho rằng từ đường này là của một đại tộc.
Trong từ đường có một dãy linh bài, linh bài nhiều tới mức vô cùng rung động, bởi vì linh bài nơi này có hơn vạn, chuyện này làm người ta không tin nổi.
Quan trọng hơn là, từ linh bài mới và cũ, linh bài xen lẫn với nhau, mới nhất cũng chỉ hai ba năm trước, linh bài thập phần cổ xưa, nhìn không ra tuế nguyệt bao lâu, mà có linh bài không rõ chữ viết, dường như những linh bài này đã qua thời gian vô cùng xa xưa, vô số năm tháng qua đi đã phai màu.
– Ngươi đi qua Trấn Thiên Hải thành chưa?
Lý Thất Dạ nhìn qua linh bài, qua một hồi lâu, hắn nhìn nam tử trung niên nói:
– Hiện tại Trấn Thiên Hải thành còn có mấy lão đầu cầm quyền/
– Cái này, cái này.
Nam tử trung niên gãi gãi đầu, nói ra:
– Ta, ta nhập môn cũng không lâu, cụ thể ta cũng không rõ ràng, ta, ta chỉ biết là, bây giờ là thần nữ đương gia, Trấn Thiên Hải thành chính là thần nữ nói tính toán.
Nam tử trung niên nói tới thần nữ, đương nhiên là Trấn Thiên thần nữ Tử Thúy Ngưng.
– Đó cũng chỉ là Cố Tôn bố trí mê hồn trận mà thôi, hắn cố ý tê liệt đám lão đầu tử các ngươi mà thôi, thật sự cho rằng mình đang nắm quyền, thật sự cho rằng mình đã nắm giữ thế cục.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Cố Tôn là người nào, lão hồ ly đấy!
Nam tử trung niên nghe Lý Thất Dạ nói thế thì hắn gãi gãi đầu, há miệng muốn nói, cuối cùng vẫn dừng lại, hắn không biết nên nói thế nào cho phải.
Đối với nam tử trung niên mà nói, tuy hắn thường nghe lão nhân trong thôn nhắc tới Cố Tôn, nghe bọn họ bàn về Cố Tôn, nhưng mà hắn biết về Cố Tôn đã ít càng thêm ít, chỉ biết Cố Tôn là nhân vật khó lường trong Trấn Thiên Hải thành, lão nhân trong thôn phòng bị hắn thật lớn.
– Đi thắp hương đi.
Thời điểm nam tử trung niên không biết nên làm cái gì, Lý Thất Dạ phân phó.
Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng chạy đi thắp hương, sau khi đốt hương lại đưa cho Lý Thất Dạ. Sau khi tiếp nén hương, Lý Thất Dạ hai tay nâng hương, hắn bái trước nhiều linh bài kia, nhìn qua những linh bài đang mờ mất chữ, hắn cảm khái thời gian mài mòn tất cả.
Cuối cùng Lý Thất Dạ cắm hương vào trong lư hương, khói xanh bốc lên cao cao, làn khói giống như bức tranh sơn thủy, thập phần mông lung, thập phần mịt mù, dường như miêu tả rất sinh động.
Nhìn thấy khói xanh biến thành một bức tranh sơn thủy, nam tử trung niên nhìn thấy cũng cảm thấy kỳ quái, ngư dân bọn họ mỗi ngày đều tới từ đường lễ bái, hơn nữa bọn họ vẫn lấy hương và cắm hương như Lý Thất Dạ, nhưng mà chưa có người nào thắp hương lại xuất hiện bức tranh sơn thủy.
Nhìn trước bức tranh sơn thủy trước mặt, nam tử trung niên có phần ngẩn người, hắn cảm thấy bức tranh sơn thủy này giống như sống lại, trong tranh dòng suối nước chảy róc rách, nhánh cây chập chờn trong gió, dê bò đang di động chậm rãi… Chỉ trong nháy mắt cảnh sắc trong tranh đã sống lại.
Hô — một tiếng, lúc này Lý Thất Dạ há miệng, hắn thổi sương khói bay đi, lúc này những làn khói xanh bao phủ các linh bài trên cao.
“Ông” một tiếng thật lớn, thời điểm khói xanh bao phủ các linh bài, linh bài đã sáng lên, phù văn xuất hiện, những phù văn này giống như có sinh mệnh, bay ra khỏi linh bài.
Chỉ trong nháy mắt tất cả phù văn trên linh bài tụ tập ở đây, lơ lửng trên không trung. Nhìn những phù văn giống như có sinh mệnh tạo thành một viên cầu lơ lửng trên không trung, nam tử trung niên cảm thấy hết sức kỳ quái.
Hắn từ nhỏ lớn lên tại thôn Tiểu Hải, nhưng mà chưa bao giờ biết rõ trong từ đường lại chứa huyền cơ thế này, cảnh này hắn không thể tưởng tượng nổi.
Chương 2353: Đoạt bảo từ đường
Loong coong — một tiếng, thời điểm tất cả phù văn tụ tập vào trong viên cầu, mệnh cung Lý Thất Dạ mở ra, một đạo pháp tắc bắn ra ngoài như mũi tên, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, đạo pháp tắc này bắn thủng phù văn.
Chỉ nghe tiếng “‘Rầm Ào Ào'” thật lớn, viên cầu bị bắn thủng, tất cả phủ văn rơi vãi ra ngoài như nước.
Nam tử trung niên ngây ngốc, hắn cũng không biết cần gì phải bắn thủng viên cầu chứ.
Thời điểm nam tử trung niên kinh ngạc, lập tức có từng tiếng nước vang lên, một dòng suối màu vàng đột nhiên trào ra từ mặt đất.
Nhìn thấy dòng nước màu vàng này, nam tử trung niên triệt để trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn kỹ mặt đất có cái gì hay không, hắn đang tìm khe hở trong đó.
Trên mặt đất từ đường trải nhiều đá xanh, nhưng mà lúc này mặt đất không có bất kỳ khe hở nào, cứ như vậy, kim tuyền từ dưới đất bắn ra ngoài, giống như nó lăng không xuất hiện tại nơi này.
Thời điểm này dòng nước mang theo một món đồ vật, đó là đồ vật chế tạo bằng cổ đồng, đồ vật này rất lạ, nó có hình dáng cán thương, nó giống như một phần của trường thương, có chuôi nắm, bộ dáng cũng rất quái dị.
Ít nhất nam tử trung niên chưa từng nhìn thấy đồ vật như thế này.
Nhìn thấy đồ vật này, Lý Thất Dạ tươi cười, thò tay cầm vật này vào trong tay.”‘Rầm Ào Ào'” một tiếng thật lớn, thời điểm đồ vật rơi vào trong tay Lý Thất Dạ, kim tuyền rơi xuống đất sau đó biến mất không còn lại cái gì, ngay cả bọt nước cũng không có, nó chẳng khác gì chưa từng xuất hiện bao giờ, chuyện này làm cho nam tử trung niên cảm thấy quá không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này, Lý Thất Dạ lấy Minh Đế Lục Luân Đồng ra, cầm cán thương cấm vào cái rãnh sẵn có, nghe được tiếng “Răng rắc” vang lên, giống như đã bị khóa lại.
Lúc này, Lý Thất Dạ nắm Minh Đế Lục Luân Đồng, cánh tay chậm rãi giơ nó lên, vào thời điểm, Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay Lý Thất Dạ mới thật sự là Minh Đế Lục Luân Đồng nguyên vẹn.
Thời điểm Lý Thất Dạ cầm Minh Đế Lục Luân Đồng, nó chẳng khác gì trường thương, một cây thương thật ngắn, đầu thương rất lớn, hoàn toàn không phù hợp với nhau.
Rắc, rắc, rắc…
Thời điểm này, Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay Lý Thất Dạ vận chuyển các bánh răng, sau khi bánh răng vận động tới trình độ nhất định, sáu bánh răng lớn do các bánh răng nhỏ tạo thành cũng hoạt động, sáu bánh răng vận chuyển sinh ra âm tiết kỳ lạ, hình như có đồ vật gì đó đang vận chuyển, rất kỳ diệu.
– Thuật chế tạo thần kỳ, đây là thuật chế tạo của kỷ nguyên trước.
Lý Thất Dạ nắm Minh Đế Lục Luân Đồng, cảm khái nói một câu.
Minh Đế Lục Luân Đồng được chế tạo từ các vật liệu kinh thiên, quá trình chế tạo cực kỳ đáng sợ, đồng thời thuật chế tạo Minh Đế Lục Luân Đồng cũng không phải thuật chế tạo hiện có trên thế gian này.
Bởi vì thuật chế tạo này chỉ có ở kỷ nguyên trước đó, mà nó lại là thuật chế tạo cao cấp nhất kỷ nguyên trước.
Có thể nói, loại thuật chế tạo này cũng chỉ Lý Thất Dạ tinh thông, Lý Thất Dạ trải qua tích lũy không biết bao nhiêu năm tháng mới học được.
Mà Minh Đế Lục Luân Đồng chính là thành tựu cao nhất của hắn, ít nhất đối với Lý Thất Dạ chỗmà nói là như vậy.
Nghe tiếng bánh răng vang lên, nam tử trung niên ngạc nhiên, nói:
– Đây là bảo vật gì?
– Minh Đế Lục Luân Đồng, bảo vật tuyệt thế vô song.
Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, bao nhiêu năm qua đi, Minh Đế Lục Luân Đồng rốt cục xuất thế.
Nam tử trung niên nằm mơ cũng không ngờ rằng trong từ đường của mình klaij có vật này, hơn nữa đồ vật này dường như đang chờ Lý Thất Dạ tới lấy.
– Vũ khí thần kỳ nhất thế gian, chưa từng có ai nhìn thấy.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vuốt ve Minh Đế Lục Luân Đồng, cảm khái nói.
Lúc này Lý Thất Dạ cũng hứng thú mười phần, thật muốn thử uy lực “Minh Đế Lục Luân Đồng” một lần, đương nhiên, muốn thử uy lực “Minh Đế Lục Luân Đồng” một lần cũng phải có địch nhân đáng giá vận dụng nó mới được.
Dù sao Minh Đế Lục Luân Đồng chỉ có thể đánh ra sáu lần, sau sáu lần Minh Đế Lục Luân Đồng liền trở thành phế phẩm, cho nên không có gặp địch nhân đáng giá ra tay, Lý Thất Dạ sẽ không sử dụng Minh Đế Lục Luân Đồng, nó thật sự là quá trân quý.
– Hy vọng ngày nào đó ta rời đi, trong cửu giới có người đáng cho ta vận dụng nó một lần.
Lý Thất Dạ tươi cười nồng đậm, chậm rãi vuốt Minh Đế Lục Luân Đồng.
Lúc này Lý Thất Dạ thật sự muốn xem tràng cảnh Minh Đế Lục Luân Đồng đánh trúng địch nhân sẽ như thế nào.
Tuy nam tử trung niên không biết Lý Thất Dạ, nhưng mà khi thấy Lý Thất Dạ tươi cười thì hắn sởn hết gai ốc.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ thu hồi Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay, xoay người rời đi.
Nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, đóng kỹ đại môn, vội vàng địa đuổi theo Lý Thất Dạ, nhìn Lý Thất Dạ nói:
– Ngươi, ngươi là bằng hữu của thần nữ sao? Ta, ta nghe thần nữ đã từng nói qua ngươi.
– Đúng!
Lý Thất Dạ gật gật đầu, vừa cười vừa nói.
Nam tử trung niên lúc này chà xát tay, có chút xấu hổ, hắn lại không biết mở miệng như thế nào.
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói:
– Yên tâm đi, tạm thời mà nói, đám lão nhân trong thôn các ngươi không chết đi, Tử Thúy Ngưng cũng không xảy ra đại sự gì, trước khi khống chế tuyệt đối, Cố Tôn sẽ lưu con đường lui cho mình, hắn không chỉ là một lão hồ ly, hắn còn là con hồ ly cẩn thận, sẽ lưu đường lui cho bản thân.
– Ta, ta là muốn đi Trấn Thiên Hải thành nhìn xem, muốn biết lão tổ bọn họ như thế nào, nhưng, nhưng ta lại phải bảo vệ thôn.
Nam tử trung niên đỏ mặt, hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.
Lão tổ trong thôn đi lâu như vậy, cho dù hắn không hiểu chuyện cũng biết đã gặp chuyện không may, nhưng mà, hắn lại không thể rời khỏi thôn, chỉ có thể chờ trong thôn, nội tâm bây giờ rất sốt ruột.
– Ngươi đi cũng vô dụng.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Người như Cố Tôn cũng không phải ai cũng có thể đối phó được. Yên tâm đi, nếu ta đã đến, vậy chuyện này sẽ do ta giải quyết.
Nghe được Lý Thất Dạ cam đoan, nam tử trung niên buông lỏng một hơi, tuy hắn không biết Lý Thất Dạ, nhưng nghe qua thần nữ đề cập qua Lý Thất Dạ, cho nên hắn có phần tin tưởng Lý Thất Dạ.
Sau khi thả lỏng toàn thân, nam tử trung niên tò mò nói ra:
– Cố Tôn cường đại như thế nào?
Nam tử trung niên đã từng nghe lão nhân trong thôn đề cập tới Cố Tôn không chỉ một lần, thời điểm mỗi lần nhắc tới Cố Tôn thì các lão tổ vô cùng cảnh giác với người này, cho nên hắn cũng có ấn tượng rất sâu.
– Đâu chỉ là cường đại.
Lý Thất Dạ tươi cười, nhìn ra xa, vừa cười vừa nói:
– Thiên phú của hắn rất cao, thậm chí có thể nói thiên phú còn hơn cả Hắc Long Vương, thiên phú của hắn ít người sánh bằng. Vào hôm nay, với thiên phú của hắn, rất ít người là đối thủ của hắn.
– Chuyện này không có khả năng ——
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, nam tử trung niên không tin lời Lý Thất Dạ nói.
Chương 2354: Đất bằng dậy sóng
Đối với nam tử trung niên mà nói, Hắc Long Vương là tồn tại chí cao, trong suy nghĩ tất cả người Trấn Thiên Hải thành, địa vị Hắc Long Vương là không ai bằng.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại nói thiên phú Cố Tôn cao hơn Hắc Long Vương, chuyện này làm cho nam tử trung niên không cách nào tiếp nhận được.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Thiên phú cao, không có nghĩa là tất cả, muôn đời đến nay, người có thiên phú tuyệt cao đâu phải ít, thậm chí có người một thân là tiên cốt, cuối cùng thì như thế nào? Cũng không phải nói, thiên phú vô song thì có thành tựu tuyệt thế.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, nói ra:
– Thành tựu cả đời Hắc Long Vương không phải vì hắn thiên phú cao bao nhiêu, mà là đạo tâm của hắn kiên cường bao nhiêu! Chỉ có người đạo tâm kiên định như hắn, sau khi trải qua vô số trắc trở mới có thể theo sống qua thời đại này tới thời đại khác, thành tựu chí cao vô thượng. Hắc Long Vương làm cho người ta kiêu ngạo, không phải thiên phú hắn cao bao nhiêu, mà là tâm truy cầu với đại đạo của hắn rất cao.
Sau khi nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nam tử trung niên cái hiểu cái không, cũng gật đầu.
Thời điểm nam tử trung niên thất thần nghe Lý Thất Dạ nói chuyện cả buổi, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Trở về đi, các lão nhân trong thôn của ngươi sẽ trở về, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nói xong, hắn thân ảnh lóe lên, hắn cũng biến mất.
Thời điểm này nam tử trung niên phục hồi tinh thần lại, đành phải nhẹ nhàng thở dài một hơi, lúc này hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, hy vọng các lão tổ bình an trở về trong thôn
Lý Thất Dạ lóe lên rồi biến mất, hắn vừa rời đi, mặc dù nói hắn rời khỏi thôn Tiểu Hải, nhưng mà hắn vẫn ở trên hòn đảo này.
Giờ này khắc này, Lý Thất Dạ ngồi trên khối đá ngầm, ngồi xếp bằng, hắn ngồi lẳng lặng nhìn qua nước biển vỗ vào đá, tùy ý để bọt nước bắn tung tóe lên người.
Đây là một nơi trên hòn đảo có thôn Tiểu Hải, là khu vực đá ngầm, nhưng mà khu vực đá ngầm nơi đây không phải ai cũng có thể đến.
Ngồi trên đá ngầm, nhìn qua nước biển vỗ mạnh vào vách dá, thỉnh thoảng có đá rơi xuống mặt biển, Lý Thất Dạ xuất thần.
Qua một hồi lâu, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói ra:
– Tiểu Hắc tử nha, ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, thời điểm ta huyết tẩy Trấn Thiên Hải thành, hiện tại cách duy nhất ta có thể làm chính là giảm thương vong xuống thấp nhất, ít nhất sẽ không để Trấn Thiên Hải thành tan thành mây khói trong tay ta, ta chỉ có thể làm được như vậy mà thôi.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ dừng một chút, sau đó cười to, nói ra:
– Trấn Thiên Hải thành, đây là tâm huyết cả đời của ngươi, nhưng nơi đây cũng có tâm huyết của ta, năm đó ngươi xây dựng Trấn Thiên Hải thành, ta đã đánh trụ cột kiên cố cho nó.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn thủy triều lên xuống, qua trong chốc lát, nói ra:
– Cho tới nay, ngươi không đành lòng ra tay, ngươi không thể hạ quyết tâm giam Cố Tôn một đời một thế, càng không có quyết tâm giết Cố Tôn. Ta biết rõ, ngươi đã đáp ứng người khác, ngươi đã đáp ứng người khác phải chiếu cố hắn thật tốt.
– Đáng tiếc, Cố Tôn lại không biết trời cao đất rộng.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Hắn vốn có tiền đồ rất tốt, hắn thậm chí có thể trở thành Tiên Đế, đáng tiếc, hắn quá tham lam!
– Năm đó ta giam hắn vào hải nhãn, niệm ngươi cầu tình, ta tha cho hắn một mạng, để cho hắn sống sót.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Nhưng, hiện tại không giống rồi, nếu như muốn lưu lại Trấn Thiên Hải thành, Tôn nhất định phải chết! Chỉ đơn giản như vậy!
– Ở kiếp này, ngươi có thể sống sót đi ra cũng tốt, không đi ra cũng được, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, Cố Tôn phải chết! Không quản ngươi đã từng hứa hẹn để hắn sống tốt, hắn đều phải chết.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ngươi nên biết, năm đó ta đã tha hắn một mạng, như vậy đã đủ rồi.
Lý Thất Dạ chỉ lẩm bẩm một lúc, dường như hắn đang nói cho chính hắn nghe mà thôi.
Trầm mặc trong chốc lát, Lý Thất Dạ cười to, nói ra:
– Tiểu Hắc tử nha, thành tựu cả đời ngươi đáng kiêu ngạo, đáng tiếc, trong lòng ngươi cuối cùng còn có một đạo khảm, ngươi lại không thể vượt qua, nếu không cho dù trên chín tầng trời sẽ có truyền thuyết của ngươi, có thân ảnh sáng ngời! Hoặc là nói, thành và bại đều vì tính cách này.
– Một ít chuyện tại Trấn Thiên Hải thành cũng nên chấm dứt.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười to, nói ra:
– Chuyện khác ta không cách nào cam đoan với ngươi, nhưng mà duy nhất có thể cam đoan với ngươi là, sau khi Cố Tôn chết, Trấn Thiên Hải thành sẽ có người thích hợp chưởng quản nó, truyền thừa của ngươi sẽ tiếp tục, ít nhất tâm huyết cả đời của ngươi sẽ không biến mất.
Sau khi nói xong, Lý Thất Dạ đứng lên, không có dừng lại, nhưng sau khi xoay người rời đi, trong nháy mắt hắn biến mất trong biển rộng mênh mông.
Bắc Uông Dương, những năm gần đây nơi này rất bình tĩnh, nhưng mà, từ khi Phi Tiên Giáo hàng lâm, cả Bắc Uông Dương đã không thể bình tĩnh được nữa.
Người trên Nhân Hoàng Giới đều biết, năm đó Phi Tiên Giáo bị Lý Thất Dạ lưu đày thì yên lặng rất nhiều năm, cuối cùng Phi Tiên Giáo lại trở về lần nữa, nhưng mà lúc này Phi Tiên Giáo dường như không dám hàng lâm tại trung đại vực, mà là lựa chọn Bắc Uông Dương.
Phi Tiên Giáo hàng lâm tại Bắc Uông Dương, lúc này hào khí cả Bắc Uông Dương trở nên khác biệt, thậm chí có thể nói, vố số đại giáo tại Bắc Uông Dương lâm vào thở gấp.
Thử nghĩ một chút, trên đầu có truyền thế ngũ đế, cho dù là ai, bất kể là môn phái truyền thừa nào, trong nội tâm cũng không thoải mái, nói không chừng sẽ lâm vào tai họa ngập đầu.
Tại Bắc Uông Dương, không biết có bao nhiêu đại giáo truyền thừa trong lòng đều muốn Phi Tiên Giáo rời khỏi, nhưng mà không ai dám nói ra khỏi miệng.
Nhưng mà gần đây Phi Tiên Giáo động tác liên tiếp, đặc biệt là vãng lai gần với Trấn Thiên Hải thành, rất nhiều đại giáo trong Bắc Uông Dương đều hiểu rõ, nhất thời nửa khắc, muốn cho Phi Tiên Giáo rời khỏi Bắc Uông Dương là chuyện không có khả năng.
Thời điểm rất nhiều đại giáo tại Bắc Uông Dương âm thầm nghe ngóng thời điểm Phi Tiên Giáo rời đi, trong lúc đó Bắc Uông Dương truyền ra tin tức kinh thiên.
– Truyền nhân Phi Tiên Giáo Long Ngạo Thiên đang cầu hôn tại Trấn Thiên Hải thành, muốn cưới Trấn Thiên thần nữ!
Tin tức kinh thiên này truyền ra khắp Bắc Uông Dương.
– Cái gì, Long Ngạo Thiên cầu hôn Trấn Thiên Hải thành!
Nghe tin tức như thế, vô số đại giáo truyền thừa tại Bắc Uông Dương lâm vào khiếp sợ.
Vào lúc rất nhiều người còn chưa hoàn hồn trước tin tức này, ngay sau đó tại Bắc Uông Dương truyền ra tin tức kinh thiên:
– Trấn Thiên Hải thành đáp ứng Phi Tiên Giáo cầu hôn, ngày Long Ngạo Thiên cùng Trấn Thiên thần nữ kết hôn chính là thời gian Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành liên minh!
– Đây không phải là thật nha?
Có không biết bao nhiêu lão tổ nghe được tin tức này đều hít khí lạnh, không biết nên ứng phó như thế nào.
Chương 2355: Thành minh châu 1
Đối với người trong thiên hạ mà nói, đây cũng không phải nói truyền nhân Phi Tiên Giáo Long Ngạo Thiên không xứng với Trấn Thiên thần nữ, mà là nói nếu như Long Ngạo Thiên kết hôn với Trấn Thiên thần nữ, vậy ý nghĩa Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành sẽ thành liên minh.
Đây là cường cường liên hợp, cho dù là ai cũng không muốn nhìn thấy, chuyện này không chỉ làm các đại giáo tại Bắc Uông Dương cẩn thận, toàn bộ Nhân Hoàng Giới đều không muốn nhìn thấy Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành kết thành quan hệ thông gia.
Phi Tiên Giáo đã đầy đủ đáng sợ, một môn ngũ đế, có được nội tình thâm hậu, mà Trấn Thiên Hải thành chính là tam thế cộng tôn, vô cùng vinh quang, quan hệ thông gia như vậy có thể nói là vô địch.
Thậm chí có thể nói, đương thời chỉ sợ không có người nào dám ngăn cản đường đi của Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành, bất kể là ai ngăn cản con đường của bọn họ đều bị nghiền diệt, không quản đế thống tiên môn, trước mặt quái vật khổng lồ như Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành đều tan thành mây khói.
– Trong đương thời, còn có ai có thể ngăn cản Phi Tiên Giáo cùng Trấn Thiên Hải thành chứ?
Sau khi nghe được tin tức này, có không ít người cảm khái ngàn vạn.
Thời điểm cảm khái, rất nhiều đại nhân vật thế hệ trước đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một người —— đệ nhất hung nhân!
Những năm gần đây, chỉ có một người trên đời vô địch, khinh thường cửu thiên thập địa, không sợ bất cứ cường địch nào, cho dù là Phi Tiên Giáo cũng giết không tha, người này chính là đệ nhất hung nhân!
– Không biết đệ nhất hung nhân như thế nào, đã nhiều năm như vậy, vậy mà không có tin tức gì, chẳng lẽ đúng như bên ngoài đồn đãi, hắn thật sự rời khỏi Nhân Hoàng Giới sao?
Thời điểm nghĩ đến đệ nhất hung nhân, có đại nhân vật cảm khái nói.
Những năm gần đây Nhân Hoàng Giới đặc biệt yên tĩnh, thế hệ trẻ yên lặng, bởi vì đệ nhất hung nhân có mười ba mệnh cung chắc chắn sẽ vấn đỉnh thiên mệnh, trấn áp các thiên tài.
Nhưng mà nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi đánh xong trận chiến năm đó, đệ nhất hung nhân cũng mai danh ẩn tích, Nhân Hoàng Giới không còn truyền ra tin tức có quan hệ tới đệ nhất hung nhân.
Giống như trong một đêm, đệ nhất hung nhân tan thành mây khói, không có chút tin tức nào của hắn cả.
Trong mấy năm qua, đã từng có người đi Tẩy Nhan Cổ Phái tìm hiểu tin tức đệ nhất hung nhân, nhưng mà Tẩy Nhan Cổ Phái thủ khẩu như bình, không muốn nói hành tung của đệ nhất hung nhân cho ai biết.
Kể từ đó, ngoại giới càng suy đoán hành tung của đệ nhất hung nhân, có suy đoán cho rằng đệ nhất hung nhân đang bế quan tu luyện, hoàn thiện đại đạo vô địch của mình, ngày hắn xuất quan là thời điểm hắn trở thành Tiên Đế.
Cũng có người suy đoán đệ nhất hung nhân rời khỏi Nhân Hoàng Giới, bởi vì đối với đệ nhất hung nhân mà nói, Nhân Hoàng Giới đã không người nào dám là địch với hắn, cho nên hắn cần chiến trường mới, hắn cần đi tới nơi khác, thông qua đồ sát ma luyện chính mình.
Trấn Thiên Hải thành tại Bắc Uông Dương là thế lực rất lớn, lực ảnh hưởng rất mạnh, tại Bắc Uông Dương thậm chí có một câu nói như thế này, Trấn Thiên Hải thành hô một câu, thiên hạ nghe theo.
Nếu nói đây là đệ nhất truyền thừa tại Nhân Hoàng Giới thì còn có tranh luận, nhưng mà nếu như nói, tại Bắc Uông Dương ai là đệ nhất đại giáo, như vậy đáp án dĩ nhiên là Trấn Thiên Hải thành!
Trấn Thiên Hải thành, thời đại Hắc Long Vương vô cùng vinh quang, thậm chí có đồn đãi nói, Trấn Thiên Hải thành đã từng có được Hắc Long quân đoàn, càng quét ngang cửu thiên thập địa, ngay cả Tiên Đế quân đoàn cũng phải nhượng bộ lui binh.
Tuy ở kiếp này, Hắc Long Vương đã không còn, Trấn Thiên Hải thành đổi nhiều đời thành chủ, nhưng mà lực ảnh hưởng của Trấn Thiên Hải thành lực vẫn còn, uy danh Trấn Thiên Hải thành vẫn còn.
Mặc dù nói Hắc Long Vương đã không tồn tại, thời đại đã qua đi, nhưng mà ranh giới Trấn Thiên Hải thành vẫn cực lớn, cả Trấn Thiên Hải thành lớn tới mức khó tính toán.
Tại Bắc Uông Dương, đã từng có một câu như thế này, nói rằng, nếu phân chia Bắc Uông Dương thành sáu phần, như vậy Trấn Thiên Hải thành sẽ độc chiếm một phần.
Trong lãnh thổ to lớn như vậy, Trấn Thiên Hải thành không biết thống soái bao nhiêu đại giáo truyền thừa, không biết quản hạt lấy bao nhiêu cương quốc thánh địa.
Minh Châu Giang Chử, đây là một phần ranh giới của Trấn Thiên Hải thành, hơn nữa Minh Châu Giang Chử không chỉ nằm dưới quản hạt của Trấn Thiên Hải thành, Minh Châu Giang Chử chính là dòng chính của Trấn Thiên Hải thành.
Trong cương thổ to lớn của Trấn Thiên Hải thành, có vô số đại giáo truyền thừa, có vô số cương quốc tông môn, những cương quốc tông môn này không đâu không phải do đệ tử Trấn Thiên Hải thành chế kiến thì chính là hậu đại của Hắc Long quân đoàn xây dựng.
Hơn nữa, tất đại giáo tông môn trong ranh giới Trấn Thiên Hải thành, đều là thuộc sở hữu Trấn Thiên Hải thành.
So với các đại giáo mà nói, Minh Châu Giang Chử có khác biệt, cả Minh Châu Giang Chử không chỉ là một phần của Trấn Thiên Hải thành, hơn nữa nó còn là một phần cực kỳ trọng yếu của Trấn Thiên Hải thành.
Cho tới nay, Minh Châu Giang Chử đều nằm trong tay một mạch trọng yếu do Trấn Thiên Hải thành chưởng quản. Thậm chí có thể nói, Minh Châu Giang Chử có đôi khi không thèm nghe lệnh của Trấn Thiên Hải thành, nó có địa vị cực kỳ đặc thù.
Minh Châu Giang Chử, nó cũng như tên của mình. Nó có thể được xưng tụng là minh châu trong Bắc Uông Dương, ở chỗ này, các hòn đảo sinh ra vô số hiền tài, cả Minh Châu Giang Chử giống như là một nơi tàng long ngọa hổ, phượng tê hoàng cư.
Minh Châu Giang Chử là vùng biển rộng trăm vạn dặm. Ở chỗ này có vô số hòn đảo, tất cả hòn đảo đều dính liền với nhau, tất cả hòn đảo bày ra đại dương mênh mông, từ trên không trung nhìn xuống, cả Minh Châu Giang Chử giống như trận đồ phức tạp, nó phức tạp tới mức khó có thể tưởng tượng, thậm chí làm cho người ta khó suy tính.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy Minh Châu Giag Chử, đều rất khó tin tưởng Minh Châu Giang Chử do tự nhiên hình thành, nếu như là thực. Vậy thật sự là thái quá mức quỷ phủ thần công, nếu như không phải có tồn tại đoạt thiên tạo hóa thành tựu Minh Châu Giang Chử thì khó ai tin.
Lý Thất Dạ rời khỏi thôn Tiểu Hải thì vượt qua lĩnh vực, kéo dài qua hư không, trong nháy mắt hắn đi tới Minh Châu Giang Chử, đối với Lý Thất Dạ mà nói, việc này cực kỳ trọng yếu.
Trên thực tế Lý Thất Dạ đi đến Bắc Uông Dương lần này, có thể không đi Trấn Thiên Hải thành giết Cố Tôn ngay. Bởi vì chuyện này không trọng yếu, chuyện đó đối với Lý Thất Dạ mà nói là chuyện nhỏ, lật tay là làm xong.
Nhưng mà đến Minh Châu Giang Chử thì khác biệt. Việc này cực kỳ trọng yếu. Bởi vì hắn có đồ vật cần lấy, là thứ từ vạn cổ đến nay.
Mặc dù nói đồ vật này của hắn không giấu trong Minh Châu Giang Chử, nhưng mà Minh Châu Giang Chử chính là tiết điểm cực kỳ quan trọng.
Cũng chính bởi vì như thế, Lý Thất Dạ mới có thể đi vào Minh Châu Giang Chử, thông qua tiết điểm trọng yếu mở phong ấn, lấy đồ vật mình cất giấu.