1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 472 [Chương 2356 đến Chương 2360]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 472 [Chương 2356 đến Chương 2360]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2356: Thành minh châu 2

Nói đến đồ vật này, nó với Lý Thất Dạ mà nói, chỉ sợ thế gian không có có thứ gì trân quý hơn nó cả, thế gian không có vật gì sánh ngang giá trị của nó.

Vì đồ vật này, Lý Thất Dạ đã từng trả giá cực kỳ thảm trọng, thậm chí có thể nói đây là cái giá to lớn tới mức vượt qua tất cả trả giá của Lý Thất Dạ trong trăm ngàn năm qua.

Vì đồ vật này, thậm chí là Tiên Đế, Tiên Vương cũng sẽ trả giá tất cả, nhưng mà trả cái giá nào cũng đáng giá, không chỉ đối với Lý Thất Dạ là như vậy, cho dù là đám Tiên Đế cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Thứ này uy lực lớn tới mức không thể tưởng tượng, nó có thể hủy diệt tất cả, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản nổi uy lực của nó.

Đồ vật này cũng không thuộc về cửu giới, không thuộc về bất cứ nơi nào trong cửu thiên thập địa! Vì món đồ này, Lý Thất Dạ tốn hao vô số tâm huyết, có thể nói là cùng thiên tuyệt địa, cuối cùng rốt cuộc hắn đã lấy được mòn đồ này vào tay.

Sau khi đạt được đồ vật này, Lý Thất Dạ mang nó rời đi, vụng trộm vùi vào trong cửu giới, giấu trong nơi không có bất cứ kẻ nào có thể tìm thấy.

Một ít bí mật của Lý Thất Dạ sẽ có người biết, nói thí dụ như Minh Đế Lục Luân Đồng, Hắc Long Vương còn biết nó dấu ở nơi nào, lại nói thí dụ như có một bảo vật, Lý Thất Dạ sẽ nói cho một vị Tiên Đế biết nó nằm tại nơi nào.

Nhưng mà chỉ có đồ vật này chỉ có một mình Lý Thất Dạ biết rõ, là đồ vật bí mật nhất, Lý Thất Dạ vĩnh viễn phong ấn nó tại nơi chỉ hắn biết.

Việc này, Lý Thất Dạ đến Minh Châu Giang Chử chính là vì vật này. Cho tới nay, Lý Thất Dạ vẫn giấu nó tại đây.

Bởi vì trong lòng Lý Thất Dạ rất rõ ràng, đồ vật này không dùng thì thôi, một khi dùng đến có ý nghĩa tất cả mọi thứ sẽ tan thành tro bụi.

Lý Thất Dạ xem ra, thứ này trân quý ở điểm không phải nó hủy diệt tất cả, mà là lực uy hiếp của nó, cho dù là chính Lý Thất Dạ cũng không dám vận dụng nó.

Sau khi đứng trên trời Minh Châu Giang Chử nhìn toàn bộ Minh Châu Giang Chử bên dưới, nhìn thấy núi sông đại địa to lớn, đặc biệt là nhìn thấy tòa tháp cao trong thành Minh Châu, Lý Thất Dạ tươi cười, nhàn nhạt nói:

– Thành Minh Châu, đây là thành trì chắc chắn tới cỡ nào?

Nói xong hắn đã bay xuống đất.

Minh Châu Giang Chử, hòn đảo hơn vạn, nhưng mà trọng yếu nhất vẫn là Minh Châu đảo, tất cả hòn đảo trong Minh Châu Giang Chử đều vờn quanh Minh Châu đảo, có thể nói minh Châu đảo là trung tâm của Minh Châu Giang Chử.

Thành Minh Châu càng không cần phải nói, nó là hạch tâm của Minh Châu dảo, cả thành Minh Châu đều dùng thần thạch xây dựng thành, nhìn thấy tường thành cao nhất, nhìn thấy thành Minh Châu, cũng biết đây là thành trì vô cùng chắc chắn.

Thời điểm Lý Thất Dạ đến thành Minh Châu, ở ngoài thành có không ít người xếp hàng vào thành, Lý Thất Dạ nhìn thấy cảnh này cũng tươi cười, sau khi xảy ra chuyện tại Trấn Thiên Hải thành, thành Minh Châu phòng bị sâm nghiêm.

Sau khi đến phiên Lý Thất Dạ, vệ sĩ thủ thành lập tức ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ, trước sau có hai thủ vệ canh chừng Lý Thất Dạ, dường như sợ Lý Thất Dạ đột nhiên bạo động.

– Từ đâu tới đây, đến thành Minh Châu làm gì?

Sau khi trông chừng Lý Thất Dạ, lập tức có thủ vệ trầm giọng hỏi thăm.

– Tới từ nơi nào, đi nơi nên đi.

Nghe thủ vệ thẩm vấn, Lý Thất Dạ lãnh đạm nói một câu.

Lý Thất Dạ nói câu này làm thủ vệ biến sắc, trong đó có thủ vệ trầm mặc, lạnh lùng nói:

– Chớ có lương lẹo, ngươi tên là gì?

Nhìn qua những thủ vệ này, Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, không có trả lời câu hỏi, mà là cười hỏi:

– Thành Minh Châu các ngươi bây giờ, ai làm đương gia?

– Ngươi là người nào!

Lý Thất Dạ nói câu này làm thủ vệ biến sắc, thần thái bất thiện, thậm chí có thủ vệ đã cầm trường thương chỉa vào Lý Thất Dạ.

Nghe câu nói nào, Lý Thất Dạ vẫn không có tức giận, mỉm cười nói:

– Ta muốn đi gặp đương gia của các ngươi.

– Nói, ngươi là người nào, môn phái gì?

Tên thủ vệ quát Lý Thất Dạ, lúc này hắn đã đưa tay sờ lên chuôi kiếm, chỉ cần Lý Thất Dạ dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ hắn sẽ ra tay chém Lý Thất Dạ.

Nhìn thấy thủ vệ cầm chuôi kiếm, Lý Thất Dạ nhíu mày, tươi cười nồng đậm.

– Không được vô lễ.

Thời điểm song phương sắp giương cung bạt kiếm, một âm thanh vang lên, âm thanh rất thanh thúy, mang theo hàm súc, nhưng mà trong lời nói êm tai này mang theo hương vị uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.

Lúc này một người con gái chậm rãi đi tới, cô gái này ăn mặc váy dài ngũ sắc, váy dài cực kỳ xinh đẹp. Cô gái này lông mày như kiếm, ánh mắt như sao, tuy mặc váy dài, toàn thân tỏa ra khí chất không giận tự uy.

Cô gái này thập phần xinh đẹp, cũng thập phần tôn quý, trên người sinh ra ngũ sắc quang mang, ngũ sắc quang mang chập chờn.

Cô gái trước mặt chẳng khác gì khổng tước đang xòe đuôi, dường như thời điểm nàng xuất hiện có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

– Thành chủ.

Sau khi nhìn thấy cô gái này, tất cả thủ vệ nơi đây vô cùng cung kính.

– Miễn lễ.truyện tà tu audio

Nữ tử nắm nắm tay lại, thập phần cao quý, nhất cử nhất động đều tỏa ra khí chất lãnh đạo.

Đám thủ vệ nhao nhao đứng lên, lúc này ánh mắt cô gái nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt của nàng cực kỳ sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm.

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của thiếu nữ, Lý Thất Dạ vẫn không thèm để ý, ngược lại hắn cũng dò xét nữ tử một phen, ánh mắt của hắn thập phần tùy ý, hoàn toàn không kiêng kỵ, dò xét mỗi tấc da thịt của nữ tử này.

Cử chỉ tùy ý như vậy làm không ít thủ vệ tức giận, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, đối với đệ tử thành Minh Châu mà nói, thành chủ của bọn họ vô cùng tôn quý, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn.

– Ta chính là thành chủ thành Minh Châu, không biết ngươi đến nơi này làm gì?

Nữ tử chậm rãi nói ra, trong giọng nói mang theo uy nghiêm, dường như uy nghiêm không cho phép bất cứ ai xâm phạm.

Lý Thất Dạ tùy ý dò xét nơi này một phen, hắn lắc đầu, nói ra:

– Đáng tiếc, ta không muốn gặp ngươi, nếu như Lỗ Trưởng Tôn vẫn còn, ta sẽ đi gặp.

Lý Thất Dạ nói câu này làm sắc mặt nữ tử biến hóa, nàng chậm rãi nói ra:

– Nếu như tôn giá có chuyện gì, nói với ta cũng không sao.

Nữ tử trước mặt chính là thành chủ thành Minh Châu Khổng Tước Minh Vương, chính là một trong những đệ tử mạnh nhất Trấn Thiên Hải thành, nàng có địa vị hết sức quan trọng trong Trấn Thiên Hải thành.

Lý Thất Dạ chỉ cười cười, lãnh đạm nói:

– Ta hiện tại có thể đi vào không?

Khổng Tước Minh Vương nhìn qua Lý Thất Dạ, sau một lát, chậm rãi nói ra:

– Có thể, cửa lớn thành Minh Châu tùy thời mở rộng với tôn giá, mời tôn giá vào trong.

Lý Thất Dạ chỉ tươi cười, không có nói thêm cái gì, liền đi vào thành Minh Châu, cũng không nhìn nhiều Khổng Tước Minh Vương.

Chương 2357: Tiểu viện

Nhìn thấy bóng lưng Lý Thất Dạ đi xa, ánh mắt Khổng Tước Minh Vương trở nên thâm thúy, nàng nghiêng đầu suy nghĩ.

Mặc dù nói thành Minh Châu thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, nhưng mà thành Minh Châu là nơi cực kỳ phồn hoa, trên đường cái thành Minh Châu người qua lại như thoi đưa, vai kề vai, mồ hôi chảy như mưa, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Dù sao thành Minh Châu chính là thành lớn nhất hải vực, vô số tu sĩ và phàm nhân đều dừng chân tại nơi này, càng có không ít tu sĩ chạy tới nơi này giao dịch, hoặc buôn bán đồ vật của mình, thu mua vật phẩm cần thiết.

Lý Thất Dạ hành tẩu trên đường cái rộng thênh thang, xuyên qua con đường cái này, đây là đường phố quen thuộc, Lý Thất Dạ vẫn dạo chơi nhàn nhã.

Lý Thất Dạ xuyên qua một con đường cái, cuối cùng hắn đi vào một nơi hoang dã vắng vẻ, nơi này có một căn phòng cũ nát, từ phế tích nơi đây có thể nhận ra nơi này từng vô cùng phồn hoa, về sau nơi này bị quên lãng cho nên từ từ hoang tàn, khung cảnh hoang phế, nhưng mà gian phòng cũ nát này lại nằm trong một đám cỏ mọc hoang cao hơn đầu người.

Cuối cùng Lý Thất Dạ đứng trước cửa tiểu viện, cửa tiểu viện này không lớn, nhìn qua đây chỉ là căn phòng nhỏ, cả tiểu viện đã quá cũ nát và cổ xưa.

Ở hai bên cửa ra vào tiểu viện có hai cây tùng, hai cây tùng này tuy không cao lớn nhưng chứng thẳng tắp, thân cây xù xì, nó giống như long lân, dường như hai cây tùng này chẳng khác gì hai cây cầu.

Nhìn qua hai gốc cây tùng này, trong lòng Lý Thất Dạ không ngừng thở dài, năm tháng như thoi đưa, trong nháy mắt đã bao nhiêu năm đi qua, năm đó hắn nhìn thấy hai cây tùng này không tệ, trong nháy mắt chúng từ cây nhỏ đã lớn thế này, hơn nữa đã nhập thánh.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng vỗ vào hai gốc cây tùng, hai cây tùng này sào sạt, nhánh cây chập chờn, dường như đang chào đón Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ tươi cười vui vẻ, mặc dù nói nhân sự đều không như ý, nhưng mà năm rộng tháng dài vẫn có một ít đồ vật lưu lại.

Lý Thất Dạ đi tới cửa, hai cánh cửa gỗ cũ kỹ hiện ra, trên cánh cửa đã sinh ra rất nhiều lỗ thủng, đã bị vô số côn trùng gặm nát.

Lý Thất Dạ đi vào tiểu viện, cửa tiểu viện mở ra rồi đóng lại.

Tiểu viện cũng không lớn, nhưng mà trong nơi này có không ít hoa cỏ, sau khi đi vào trong nơi đây làm người ta cảm giác được linh khí bức người, vô cùng thoải mái.

Vào thời điểm, từng âm thanh “Cát, cát, cát” vang lên, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tiểu viện có một lão nhân đang quét lá khô..

Lão nhân này mặc áo vải, thân ảnh lam lũ, trong tay cầm một cây chổi trúc quét lá rơi, mặc dù nói lão nhân này hữu khí vô lực, bộ dáng như đèn cầy sắp tắt, nhưng mà lúc hắn giơ chổi quét lá, hoàn toàn không có lá cây nào rơi xuống.

Trong tiểu viện có một dòng suối phun, nhưng mà miệng suối không còn nước, chỉ là dòng suối cạn.

Lý Thất Dạ đi qua, hắn đứng trước dòng suối, nhìn suối phun đã khô cạn, nham thạch chung quanh suối phun khô nứt.

Nhìn qua những khối đá tán loạn, Lý Thất Dạ cười cười, ngồi xổm người xuống, hắn bắt đầu xếp đá lại, lúc này Lý Thất Dạ giống như tiểu hài tử ham chơi, hắn tùy ý xếp các khối đá cụi với nhau.

Lý Thất Dạ đang xếp từng khối đá với nhau, lão nhân kia vẫn quét lá rụng, hắn không ngẩng đầu lên nhìn cái nào, hắn chẳng khác gì một người câm điếc, ngay cả Lý Thất Dạ tiến đến hắn cũng không nhìn thấy.

Lý Thất Dạ tiếp tục xếp từng khối đá với nhau, lão nhân tiếp tục quét lá rụng, cả tiểu viện vô cùng an bình, dường như bây giờ thiên địa có to lớn hơn nữa, bất luận bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không cách nào quấy rầy an tĩnh ở nơi đây, dường như tất cả mọi thứ ở bên ngoài không ảnh hưởng nơi đây, cả tiểu viện này chẳng khác gì thoát ly thế giới.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lý Thất Dạ cuối cùng đã sắp xếp tốt đám đá cụi, những khối đá này dường như bị xếp thành một bức tranh, hào quang lăn tăn giống như mặt nũi nhọn nhạo.

Vào lúc này dòng suối khô cạn lại phun nước ra ngoài, thời điểm nước suối phun ra ngoài, lập tức cảm giác ướt át dễ chịu sinh ra, lập tức làm cho người ta cảm giác sinh cơ bừng bừng.

Nhìn thấy nước suối phun ra ngoài, Lý Thất Dạ tươi cười nhàn nhạt, sau một lát, cả con suối đã đầy ấp nước.

Sau khi hồ nước đã đầy, Lý Thất Dạ duỗi hai tay ra bắt đầu rửa tay, Lý Thất Dạ rửa thập phần cẩn thận, dường như muốn rửa sạch mỗi tấc da thịt của mình.

Thời điểm Lý Thất Dạ dùng nước suối rửa tay, nước suối phát sinh biến hóa không thể tưởng tượng nổi, dòng suối bắt đầu biến thành màu vàng, cuối cùng, cả dòng nước biến thành hoàng kim, giống như nước suối phun hoàng kim.

Nhìn thấy cảnh này, bất cứ kẻ nào cũng nghĩ tới một cái tên — địa dũng kim tuyền!

Sau khi nước suối phun kim tuyền ra, thân thể lão nhân đang quét lá rụng hơi cương cứng một chút, hắn thời điểm này mới ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Thất Dạ, đôi mắt lờ mờ đục ngầu của hắn lúc này bắn ra hào quang sáng ngời, nhưng mà hào quang sáng ngời này lóe lên rồi biến mất.

Lúc này lão nhân thả cây chổi trúc trong tay xuống, xoay người rời đi, đi vào trong phòng, sau một lát lão nhân kia đi ra, trong tay cầm một cây chìa khóa.

Lão nhân cầm chìa khóa đi tới bên cạnh, Lý Thất Dạ chỉ cười cười, đuổi theo bộ pháp lão nhân..

Lão nhân đi vào một con hẻm nhỏ trong tiểu viện, cuối hẻm nhỏ này là một căn phòng nhỏ, phòng nhỏ này có một cái khóa sắt gỉ sét, khóa sắt này nhìn sơ qua có thể dùng sắc bóp nát.

Âm thanh răng rắc vang lên, lão nhân dường như phí sức chín trâu hai hổ mới có thể mở khóa, sau khi mở khóa sắt xong, lão nhân đã rời đi, từ đầu đến cuối không nói câu nào với Lý Thất Dạ, cũng không có nhìn Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ cũng không có nói chuyện với lão nhân, sau khi lão nhân rời đi, hắn đẩy cửa gỗ ra, đi vào.

Sau khi đi vào trong căn phòng nhỏ này, bên trong lờ mờ, Lý Thất Dạ trực tiếp đi vào, hắn đi tới trước bức tường, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn không có dừng bước, hắn đụng vào bức tường trước mặt mình.

Nhưng kỳ quái khi Lý Thất Dạ đụng vào bức tường này, hắn thoáng cái xuyên qua bức tường, lúc này trước mặt Lý Thất Dạ không phải là căn phòng nhỏ nữa, mà là một đại điện, đại địa thập phần uy vũ, dường như nó có thể hiệu lệnh cửu thiên thập địa.

Giữa đại điện có một long ỷ cực kỳ uy vũ. dường như long ỷ này chỉ có cửu ngũ chí tôn mới có thể ngồi.

Lý Thất Dạ không chút do dự ngồi lên ghế, thời điểm Lý Thất Dạ chuyển động lan can trên long ỷ, chỉ nghe được “Ông” một tiếng, Lý Thất Dạ biến mất.

Sau một khắc, Lý Thất Dạ xuất hiện tại một vùng núi cực kỳ xa xôi và hoang vu, nơi này là một ngọn núi, Lý Thất Dạ đang đứng trên núi đá.

Trước mắt là cổ mộc dây leo lâu năm, bên tai có thể nghe được tiếng ưng kêu vượn hú, Lý Thất Dạ nhìn cảnh vật nơi này thì cảm khái.

– Một trong những hang ổ sớm nhất, ngủ say ở đây không biết bao nhiêu lần rồi.

Chương 2358: Chư Thiên động

Nói xong hắn mở mệnh cung ra, hiển hiện một cánh cửa, nghe được “Ông” một tiếng, cánh cửa chiếu rọi sườn núi, đón lấy, sau đó âm thanh “Oanh, oanh, oanh” vang lên, tòa cô phong này lại mở ra một nửa, thời điểm nó mở ra một nửa thì một động phủ xuất hiện..

Trước động phủ có ba chữ —— Chư Thiên động!

Chư Thiên động, đây là một trong những sào huyệt xưa và lâu nhất của Lý Thất Dạ, có thể xưng là hang ổ của Lý Thất Dạ thì đó là nơi Lý Thất Dạ đã từng ngủ say không chỉ một lần.

Hơn nữa vị trí Chư Thiên động là bí mật, người biết rõ quá ít, mà Thiên Huyền lão nhân đã từng là một con chuột trong Chư Thiên động, về sau bị Lý Thất Dạ ném ra, thành tinh, tu thành đại đạo.

Chính vì như thế, về sau Thiên Huyền lão nhân cảm thấy hứng thú với sự tích của Lý Thất Dạ, hắn vẫn thăm dò chuyện của Lý Thất Dạ, theo sau Lý Thất Dạ tìm được không ít chỗ tốt.

Lý Thất Dạ đi tới trước động, lúc này “Ông” một tiếng, ba chữ “Chư Thiên động” bắn ra hào quang sáng ngời, từng đạo hào quang lập tức khóa chặt đầu lâu Lý Thất Dạ, hơn nữa cùng lúc đó trong ngọn núi xuất hiện đại trận tuyệt thế, trong đại trận này hiển thị đao quang kiếm ảnh, một kích đánh xuống có thể tiêu diệt Thần Hoàng ngay lập tức.

Vào thời điểm này, mệnh cung của Lý Thất Dạ xuất hiện chân ngữ, chân ngữ vang lên, hào quang khóa chặt đầu lâu Lý Thất Dạ lập tức biến mất, mà đại trận tuyệt thế hiển hiện cũng biến mất, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Trên thực tế tình huống vừa rồi cực kỳ mạo hiểm, ít nhất đối với ngoại nhân mà nói là như thế, nếu như không có chân ngữ giống như Lý Thất Dạ như vậy một khi có động tĩnh cũng sẽ bị đại trận báo vệ nơi này vô số năm tháng đánh tan thành mây khói.

Yết, yết, yết…

Lúc này, cánh cửa nặng nề của Chư Thiên động mở ra, Lý Thất Dạ đi vào, sau khi hắn đi vào, cánh cửa nặng nề chậm rãi đóng lại, đồng thời nửa ngọn núi cũng chậm rãi khép vào nhau, lúc này cả ngọn núi không có chút biến hóa gì, chỉ sợ đứng từ ngọn núi bên ngoài sẽ không nhìn thấy động phủ kinh thiên bên trong.

Chư Thiên động thập phần rộng lớn, cả Chư Thiên động đều bao phủ trong hào quang nhu hòa, đi vào Chư Thiên động, xuyên thấu qua từng đạo hào quang, người ta nhìn thấy từng hàng giá đỡ, mỗi một hàng giá gỗ đều dùng thánh mộc vô cùng trân quý tạo thành, giá gỗ như vậy lại mục nát.

Trên vô số giá gỗ này có rất nhiều rương hòm chứa đựng ngọc sách, những rương hòm này có lớn có nhỏ, có rương đồng, có rương vàng, có hòm gỗ, có khóa lại, có rương hòm không có khóa, một ít rương hòm mặc dù khóa lại cũng tỏa ra hào quang, loại hào quang này không phải bản thân cái rương phát ra, mà là bảo vật bên trong rương phát ra.

Có một ít rương hòm tuy không có tỏa ra hào quang, nhưng mà thời điểm đến gần sẽ cảm nhận được uy hiếp kinh thiên động địa, làm cho người ta rét lạnh thấu xương, cho dù không mở rương ra xem cũng biết rõ đồ vật bên trong là tuyệt thế hung binh.

Không hề nghi ngờ, trong rương đều là trang phục, là bảo vật binh khí, là tiên lục bí bảo…

Trên từng giá gỗ đều có đánh đấu chỉnh tề, trên ngọc sách có hàng chữ mờ ảo như tiêu tán mất, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy hàng chữ “Bí thuật “, “Tuyệt công “, “Thiên pháp”… vài chũ làm người ta kinh hồn táng đảm.

Đối với từng rương bảo vật, một cuốn bí kíp, Lý Thất Dạ không có nhìn nhiều làm gì, những bảo vật và bí kíp nơi này hắn tích góp được, có bí kíp nào thì hắn hiểu hơn bất cứ ai khác.

Hơn nữa đối với Lý Thất Dạ mà nói, hắn không có tính toán vận dụng vật tồn kho trong Chư Thiên động, hắn bây giờ có quá nhiều bảo vật và công pháp rồi.

Trên thực tế Lý Thất Dạ không chỉ không lấy bảo vật nơi này, hắn còn lưu lại vài bảo vật và bí kíp ở nơi đây. Gần đây hắn tiêu diệt Tổ Lục, Hải Loa Hào các truyền thừa, cho nên trong tay của Lý Thất Dạ lại nhiều ra bí kíp và bảo vật, đây chính là đồ vật do Tổ Lục tích lũy qua nhiều thời đại.

Đương nhiên, đối với Lý Thất Dạ mà nói, bảo vật cũng tốt, công pháp cũng được, nhiều hơn nữa cũng không dùng hết, dù sao, bồi dưỡng một vị Tiên Đế cũng không phải chuyện dễ dàng, cần đại lượng vật tư, đặc biệt là lúc kiến tạo quân đoàn, vậy càng không dễ dàng, cần rất nhiều tài nguyên chèo chống.

Nếu như nói, với tư cách âm nha, hắn không có đủ tài nguyên phong phú, cũng không cách nào chế tạo ra thanh long quân đoàn, ngân hồ quân đoàn… Là các quân đoàn quân lâm cửu giới!

Cuối cùng, Lý Thất Dạ đi vào nơi sâu nhất trong Chư Thiên động, ở nơi này có đạo đài, đạo đài này cực kỳ đặc biệt, nó không có cửa, mà là trên đạo đài có vô số phủ văn, những phù văn này ảm đạm vô quang, vẫn đứng bất động tại đó.

Lý Thất Dạ đi đến đạo đài, hai tay dang ra, huyết khí quay cuồng, ngay lập tức Lý Thất Dạ rót huyết khí vào trong đạo đài, vào giờ phút này, huyết khí của Lý Thất Dạ chuyển động thật nhanh, Lý Thất Dạ thao túng huyết khí, hắn cho huyết khí di động quanh đạo đài, hơn nữa huyết khí Lý Thất Dạ chuyển động mang theo quỹ tích thiên địa đại đạo, cũng không phải nói chỉ cần rót huyết khí vào trong đạo đài là đủ.

Chỉ có thông qua đại đạo áo nghĩa mới có thể giác tỉnh đạo đài này, nếu như không cách nào thông thấu đạo đài, vậy vĩnh viễn không cách nào mở đạo đài này ra.

Khi huyết khí của Lý Thất Dạ chuyển động càng lúc càng nhanh, cuối cùng “Oanh” một tiếng vang thật lớn, tất cả huyết khí rót vào đạo đài nhanh chóng nổ tung, chỉ trong thời gian thật ngắn, huyết khí của Lý Thất Dạ nhuộm đỏ tất cả phù văn đang lơ lửng.

Từng âm thanh kim loại kêu leng keng vang lên, lúc này tất cả phù văn cũng sáng ngời, những phù văn nơi đây không ngừng sống lại, các phù văn chìm nổi bất định, nhưng mà chìm nổi này không có lộn xộn, hoàn toàn là di động tùy cơ.

Lúc này hai tay Lý Thất Dạ thôi động, thôi động xếp đặt các loại phù văn, tốc độ xếp đặt của Lý Thất Dạ càng lúc càng nhanh, cuối cùng Lý Thất Dạ cũng hoàn thành việc xếp đặt vị trí các phù văn, hiện tại Lý Thất Dạ xếp các phù văn thành đạo chương.

Mỗi lần xếp dặt xong đạo chương, tiếng “Oanh” to lớn sinh ra, đạo đài phía dưới bộc phát lực lượng bàng bạc, tiếp theo là các tiếng nổ vang lên liên tục, các đạo chương đã sếp đặt tốt đang lơ lửng, cùng lúc đó phù văn trên đạo chương không ngừng rơi xuống.

Nhưng mà thời điểm đạo chương sụp đổ, bóng dáng Lý Thất Dạ lóe lên, thân thể hắn biến mất, lập tức bị truyền tống đi.

Trong hư không không người có một đạo đài phong cách cổ xưa, đột nhiên đạo đài ở nơi này sáng lên, tiếp theo là tiếng nổ “Ông” thật lớn, trên đạo đài lúc này xuất hiện một bóng người, đột nhiên Lý Thất Dạ bị truyền tống tới nơi này.

“Keng” một tiếng, lúc này trong thức hải Lý Thất Dạ xuất hiện một tấm gương sáng, đương nhiên, đây không phải bảo vật gì, đây là linh đài, thời điểm linh đài Lý Thất Dạ chiếu sáng đạo đài, trên đạo đài hiển hiện các loại văn chương, văn chương lập tức phù hợp với văn chương trên linh đài của Lý Thất Dạ.

Chương 2359: Khổng tước minh vương 1

Từng âm thanh “Ông, ông, ông” không ngừng vang lên, lúc này trên đạo đài dường như đang mở một cánh cửa bí mật, một cánh cửa màu vàng xuất hiện, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi thông tới bốn phương tám hướng.

Trong không gian mênh mông này, đưa mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng, một thông đạo màu vàng xuyên qua cửu thiên thập địa, mà thông đạo màu vàng này cũng không phải tồn tại chân thật, nó là một tiết điểm tạo thành, mà vị trí mỗi tiết điểm là một ký tự.

Như vậy thông đạo không gian này có thể đi xuyên qua bất cứ nơi nào, chỉ cần ngươi tìm đúng tiết điểm, ngươi có thể đi thông địa phương ngươi muốn đi.

Mà thật sự đúng vậy, đây là thông đạo bí mật của Lý Thất Dạ, thông đạo bí mật này có thể đi thông khắp cửu thiên thập địa, chỉ cần ngươi có tọa độ, thông đạo bí mật này sẽ đưa ngươi đi.

Mà thông đạo bí mật này Lý Thất Dạ tốn rất nhiều thời đại mới tạo thành, ngay từ đầu Lý Thất Dạ chế tạo thông đạo bí mật này dùng để rút quân, thời điểm năm đó đối kháng Cổ Minh, Lý Thất Dạ tốn vô số tài bảo chế tạo ra thông đạo bí mật, mượn nơi này tránh né Cổ Minh tìm kiếm.

Về sau Cổ Minh bị diệt, Lý Thất Dạ cũng tiến hành hoàn thiện thông đạo này, trước kia thông đạo bí mật chỉ có thể đi thông tới vài nơi an toàn, càng về sau trải qua hoàn thiện, thông đạo bí mật này có thể đi thông tới bất cứ nơi đâu.

Thông đạo bí mật này không chỉ dùng tài nguyên khổng lồ chế tạo mà thành, nó còn có thủ pháp lảng tránh cả cửu giới, không gian bên ngoài được chế tạo từ tọa độ không gian khó lường, ý nghĩa nếu phong ấn thông đạo, người bên trong thông đạo sẽ không bị gì cả, năm đó Lý Thất Dạ mượn nhờ thông đạo như thế tránh né Cổ Minh đuổi giết và tìm kiếm.

Nhưng mà đối với Lý Thất Dạ mà nói, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng vận dụng thông đạo bí mật này, hơn nữa người biết rõ thông đạo bí mật chỉ rải rác không bao nhiêu, cho dù Lý Thất Dạ tín nhiệm nói tọa độ thông đạo bí mật, nhưng cũng chỉ là một phần tiết điểm mà thôi, người chính thức biết rõ tiết điểm chân chính nằm ở đâu cũng chỉ có Lý Thất Dạ mà thôi.

Trong thông đạo bí mật này không chỉ đi thông cửu thiên thập địa đơn giản như thế, trên thực tế trong thông đạo bí mật này ẩn giấu bí mật kinh thiên.

Nhìn thấy thông đạo màu vàng đi thông tới các nơi, Lý Thất Dạ tươi cười nhàn nhạt.

Lúc này Lý Thất Dạ lập tức tập trung một tiết điểm, thôi động tọa độ, nghe “Ông” một tiếng, Lý Thất Dạ biến mất lần nữa, lúc này Lý Thất Dạ bị truyền tống vào cửu giới.

Tại một nơi trong cửu giới, đây là thế giới hoang nguyên, nơi đây là tử địa, đại địa rạn nứt, không gian tịch mịch, hoàn cảnh khô héo, dường như nơi này không có thứ gì khác, không có sinh mạng, không có âm thanh.

Từng âm thanh sa sa sa vang lên Lý Thất Dạ đào bùn đất dưới chân, sau khi hắn đào bùn đất ra, dưới mặt đất có một phù hiệu, mà phù văn này giống như long giác thật lớn, ký hiệu long giác này bao phủ cả vùng đất, bất luận mài mòn thế nào cũng không biến mất.

Nhìn thấy ký hiệu long giác này, Lý Thất Dạ tươi cười nhàn nhạt, lúc này đầu ngón tay Lý Thất Dạ mang theo pháp tắc nho nhỏ, pháp tắc nho nhỏ này như tơ, pháp tắc nhỏ như vậy nhưng lại sinh ra hào quang sáng bóng.

Vào thời điểm này, pháp tắc thật nhỏ như linh xà kia không ngừng du động qua lại trên ký hiệu long giác kia, sau khi pháp tắc này chui vào trong đó lại tỏa ra kim sắc quang mang, chuyện này làm cho pháp tắc nhuộm vàng ký hiệu long giác kia.

Nhìn thấy long giác màu vàng hiện ra, Lý Thất Dạ thỏa mãn gật gật đầu, sau đó hắn nhanh chóng biến mất, thông đạo bí mật nhanh chóng mang hắn đi sang nơi khác.

Sau một khắc Lý Thất Dạ xuất hiện tại một nơi dung nham nóng chảy, ở chỗ này nham thạch nóng chảy đỏ bừng, nhiệt độ cao tới mức đá chung quanh nhanh chóng chảy ra thành dung nham.

Lúc này bàn tay Lý Thất Dạ lại bới dung nham nóng chảy, phía dưới dung nham lại lộ ra một ký hiệu giống như đúc lúc trước, ký hiệu này vẫn là long giác.

Lý Thất Dạ lại cho pháp tắc thật nhỏ chui vào bên trong long giác, ký hiệu trên long giác nhanh chóng sáng ngời.

Lý Thất Dạ một lần lại một lần truyền tống tới các nơi trong thông đạo bí mật, những địa phương này có nằm trong núi sâu, có sâu trong nước, thậm chí Lý Thất Dạ truyền tống tới ngôi sao trong tinh không hư vô.

Mỗi nơi Lý Thất Dạ truyền tống đến đều có phù văn hình long giác, mà những phù văn này được pháp tắc thật nhỏ đánh thức, chúng tỏa ra hào quang sáng ngời.

Nó thể nói ký hiệu hình long giác này trải rộng khắp cửu thiên thập địa, dường như mỗi nơi trong cửu giới đều có được phù văn long giác này.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ thắp sáng tất cả phù văn tại các nơi, Lý Thất Dạ lại một lần nữa trở lại thông đạo bí mật, lúc này chỉ nghe tiếng “Ông” thật lớn, lần này hắn bị truyền tống tới một ngôi sao vô cùng to lớn.

Ngôi sao vô cùng to lớn này giống như bị một con cự long chiếm giữ, lúc này Lý Thất Dạ đang đứng trên đài cao, mà trên đài cao này có treo một cái long giác.

Đây mới thật sự là long giác, cũng không phải là giả, nó là long giác của chân long, mỗi chân long chỉ có một cái, nó chính là bảo vật vô giá, nếu như cầm long giác này đi chế tạo binh khí, như vậy nó trân quý không thua bất cứ Tiên Đế chân khí nào!

Ô ——

Vào thời điểm này, Lý Thất Dạ thổi long giác, tiếng kèn du dương hữu lực, dường như nó có thể vang vọng cửu thiên thập địa, cửu thiên thập địa đều có thể nghe được tiếng kèn này.

Ô —— ô —— ô ——

Khi tiếng kèn trong long giác vang lên, âm thanh của tiếng kèn đối ứng với các tiết điểm, trong khoảng thời gian ngắn dường như có ngàn vạn chân long đang gào thét, tiếng rít gào vang vọng cửu thiên, dưới tiếng long ngâm này, chỉ sợ là Thần Hoàng cũng bị dọa sợ tiểu ra quần.

Thời điểm tiếng kèn không ngừng vang vọng, những ký hiệu hình long giác sáng lên, sau đó các ký hiệu vang lên âm thanh trầm thấp.

Trong khoảng thời gian ngắn, có rất nhiều nơi trong cửu thiên thập địa sinh ra tiếng kèn trầm thấp du dương, tiếng kèn như vậy vang vọng thật lâu, đáng tiếc không ai có thể nghe được tiếng kèn này.

Lý Thất Dạ thổi kèn thật lâu, dường như Lý Thất Dạ muốn tiếng kèn này mãi mãi vang vọng khắp cửu thiên thập địa.

Cuối cùng Lý Thất Dạ buông long giác, hắn nhìn qua thông đạo bí mật, hắn hiện tại thở dài một hơi, chậm rãi nói:

– Hy vọng người đời sau sẽ không tiếp tục dùng thông đạo như thế này.

Thông đạo bí mật này trên thế gian không có bao nhiêu người biết, người biết rõ những thông đạo bí mật này chỉ có người tâm phúc của hắn năm đó, hơn nữa số lượng chỉ rải rác không còn bao nhiêu.

Nếu có một ngày thật sự có người tiếp tục sử dụng thông đạo bí mật này, vậy ý nghĩa tâm phúc hoặc hậu đại của hắn năm đó đã gặp tai nạn hủy diệt, cũng là tai nạn bao phủ cửu giới, bọn họ cần dùng thông đạo bí mật này đào tẩu.

Chương 2360: Khổng tước minh vương 2

Nếu thật có ngày như vậy, có ý nghĩa cửu giới đã bị hắc ám bao phủ, giống như năm đó Cổ Minh thống trị khắp cửu giới.

Cuối cùng Lý Thất Dạ lại quay trở về thành Minh Châu, thời điểm Lý Thất Dạ trở lại tiểu viện, lão nhân không còn tiếp tục quét lá rụng, lúc này hắn nằm trên ghế đại sư hút thuốc, phơi nắng, thân thể lười biếng, có cảm giác thích ý và thoải mái không nói nên lời.

Thời điểm lão nhân này lười biếng nằm phơi nắng, dường như hắn đang cố hưởng thụ hết thời gian không còn nhiều của mình, hưởng thụ nhân sinh đã bước vào thời điểm hoàng hôn.

Nhìn bộ dáng hết sức thoải mái của lão nhân này, trong lòng Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi, hoặc là có một ngày hắn già, không biết còn còn tâm tính tiến mãi không lùi hay không, có thể nằm phơi nắng hưởng thụ thời gian tuổi xế chiều.

Lý Thất Dạ cũng đi quất rầy lão nhân này, hắn rời đi trong vô thanh vô, lúc hắn khép cửa lại, thời điểm hắn rời đi, hắn nhìn qua hai câu tùng năm xưa hắn trồng, cảm khái thở dài.

Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi tiểu viện, hắn cũng không tiếp tục dừng lại tại thành Minh Châu, mà là rời khỏi thành Minh Châu.

Minh Châu Giang Chử có hơn vạn hòn đảo, đa số hòn đảo đều có người ở lại, cũng có một ít hòn đảo không có người nào.

Phía nam Minh Châu Giang Chử có không ít hòn đảo bị hoang phế, lúc này Lý Thất Dạ đi vào một hòn đảo phía nam, hòn đảo này là đảo hoang.

Lý Thất Dạ đứng trên đá ngầm, tùy ý nhìn sóng biển vỗ vào đá ngầm, hiện tại Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn qua phương xa.

Lý Thất Dạ đang chờ, hắn vượt qua thời không, chờ đợi đồ vật kia hàng lâm.

Qua thật lâu, Lý Thất Dạ mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói:

– Đi ra đi, ngươi cũng theo ta thật lâu rồi, từ thành Minh Châu vẫn theo tới tận nơi đây.

Lý Thất Dạ dứt lời, trên đá ngầm cách đó không xa có một người xuất hiện, một bóng người xinh đẹp động lòng người, đây chính là thành chủ thành Minh Châu, Khổng Tước Minh Vương!

Khổng Tước Minh Vương bị nhìn thấu cũng không có kinh hoảng, nàng khom người với Lý Thất Dạ, ưu nhã mà quý khí, lại không mất uy nghiêm, nói ra:

– Ta rất tò mò về tôn giả, không ngăn nổi lòng hiếu kỳ mới đi theo sau tôn giả, muốn xem rốt cuộc tôn giả có mục đích gì, nếu thất lễ, xin tôn giả tha thứ.

Khổng Tước Minh Vương tại Trấn Thiên Hải thành, thậm chí là cả Bắc Uông Dương cũng là người quyền cao chức trọng, tại Bắc Uông Dương, nàng có thể nói là nhân vật phong vân một cõi, nàng nói ra lời này càng khó được.

– Nếu ta nói gở, vào lúc này ngươi không còn sống sót đứng tại đây đâu.

Lý Thất Dạ chỉ nhìn Khổng Tước Minh Vương, cười nhạt một tiếng, nhìn qua biển cả mênh mông.

Sau khi nghe Lý Thất Dạ thốt ra lời này, Khổng Tước Minh Vương cảm thấy rùng mình, nam nhân trước mặt nhìn như rất bình thường, lại không tầm thường chút nào, nhưng mà đến bây giờ mới thôi, nàng vẫn không nhìn thấu nam nhân trước mặt, nam nhân trươc mặt nàng cao thâm mạt trắc, nàng cũng không biết hắn rốt cuộc mạnh bao nhiêu.

– Có một việc ta hết sức tò mò.

Lý Thất Dạ nhìn qua biển lớn mênh mông, vừa cười vừa nói:

– Với tư cách thành chủ thành Minh Châu, ngươi sẽ đứng bên phía Lỗ Trưởng Tôn hay là đứng bên phía Cố Tôn đây? Đương nhiên, ta biết rõ Lỗ Trưởng Tôn không còn tại thế.

Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, lập tức làm nội tâm Khổng Tước Minh Vương rùng mình, ánh mắt của nàng ngưng trọng, trong đôi mắt chớp động kỳ quang, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

– Đương nhiên, ta biết rõ ngươi không phải hậu đại Lỗ Trưởng Tôn, cũng không phải đệ tử Lỗ Trưởng Tôn, bằng không ngươi sẽ không tu luyện môn tuyệt học khác của Trấn Thiên Hải thành.

Lý Thất Dạ vẫn nhìn qua biển lớn, bình tĩnh nói.

Khổng Tước Minh Vương lúc này càng cảnh giác hơn trước, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

– Không biết vì sao công tử đến đây? Đến đây vì thành Minh Châu hay là vì Trấn Thiên Hải thành?

– Cả hai đều có.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:

– Ta đến vì thành Minh Châu, cũng vì Trấn Thiên Hải thành. Nếu như tất yếu, ta sẽ thu hồi thành Minh Châu cùng Trấn Thiên Hải thành!

– Công tử là thần thánh phương nào!

Trong lòng Khổng Tước Minh Vương trầm xuống, nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, trầm giọng nói:

– Là người phương nào phái công tử đến? Phi Tiên Giáo sao?

– Phi Tiên Giáo?

Nghe được Khổng Tước Minh Vương nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, lắc đầu nói ra:

– Phi Tiên Giáo, Phi Tiên Giáo là thứ gì! Phi Tiên Giáo cũng có tư cách ra lệnh cho ta? Cửu thiên thập địa, vẫn chưa có người nào có thể ra lệnh cho ta!

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Khổng Tước Minh Vương đang cảnh giác cũng phải giật mình, trong Nhân Hoàng Giới, lại có ai dám nói nói như vậy? Phi Tiên Giáo là thứ gì? Lời này quá bá đạo, nếu như truyền vào trong tai Phi Tiên Giáo, nói không chừng sẽ đưa tới tai ương diệt môn.

Dường như trong cửu giới không có ai dám nói như vậy, không, hình như là có một người dám xem thường Phi Tiên Giáo, nhưng mà nàng cũng chỉ nghe nói mà thôi, cũng không có gặp qua.

Lý Thất Dạ nhìn qua biển lớn mênh mông, nhàn nhạt vừa cười vừa nói:

– Chúng ta nói chuyện Cố Tôn đi, với tư cách thành chủ thành Minh Châu, ngươi đã gặp Cố Tôn chưa?

Sau khi phục hồi tinh thần, lại nhìn qua Trấn Thiên Hải thành, Khổng Tước Minh Vương vẫn cảnh giác, nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Khổng Tước Minh Vương càng do dự.

– Xem ra, ngươi cũng không phải rất khẳng định.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:truyện Kiếm Hiệp

– Vậy ngươi nói một chút Cố Tôn bây giờ đang có hình dáng gì, là một lão đầu tóc bạc trắng hay là một thiếu niên vô cùng anh tuấn, hay hoặc giả hóa thân thành thần nhân sinh ra hào quang vô thượng?

Khổng Tước Minh Vương do dự một lúc, nàng giữ vững vị trí tâm thần, chậm rãi lắc đầu, nói ra:

– Vị công tử này, đây chính là chuyện Trấn Thiên Hải thành, không thể trả lời.

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng không rõ lai lịch của Lý Thất Dạ, nàng cũng không rõ ý đồ của Lý Thất Dạ, nhưng mà từ lời Lý Thất Dạ nói, hắn tới đây vì thành Minh Châu, lại tới vì Trấn Thiên Hải thành, nhưng mà Khổng Tước Minh Vương không biết nam nhân trước mặt là địch hay là bạn.

– Không nói về Cố Tôn, nói Trấn Thiên thần nữ của các ngươi đi.

Lý Thất Dạ cười cười nói:

– Nàng bây giờ đang ở nơi nào? Bên trong Trấn Thiên Hải thành sao? Hay hoặc giả đã bị Cố Tôn áp giải đến nơi bí mật?

Nghe vấn đền của Lý Thất Dạ hỏi, Khổng Tước Minh Vương biến sắc, nàng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

– Chuyện Trấn Thiên Hải thành không thể nói với người ngoài.

Khổng Tước Minh Vương không nói, Lý Thất Dạ cũng không có hỏi tới, hắn chỉ cười nhìn ra phương xa, ánh mắt nhìn vào biển cả xa xôi, vào giờ phút này, dường như trên đường chân trời có đồ vật gì đó đang hấp dẫn ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm vào chỗ đó nhìn không chuyển mắt.

Khổng Tước Minh Vương cũng nhìn theo ánh mắt Lý Thất Dạ, nàng phát hiện đường chân trời không có vật gì, chỉ thấy ở đường chân trời xa xôi có một đạo hào quang, hào quang này là một vầng sáng, nhìn từ xa chẳng khác gì một mặt trời đang bay thẳng tới nơi này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin