Đế Bá Audio Podcast
Tập 470 [Chương 2346 đến Chương 2350]
❮ sautiếp ❯Chương 2346: Ban thưởng
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả chưởng giáo môn chủ đều ngây ngốc, không biết có bao nhiêu người hâm mộ Văn Nhân Hoài Ngọc, đối với bọn họ mà nói, kỳ ngộ này chẳng khác gì cá chép vượt long môn cả, đối với các chưởng môn hoàng chủ ở nơi này, nếu như đệ tử bọn họ có thể bái nhập Ngọa Long Nhai đã là một việc đáng mừng, nếu bị Trung Thiên Long Hoàng thu làm đệ tử, như vậy cả đời này sẽ vinh quang vô thượng.
– Đông Phương Thông, tiến lên đi.
Lúc này Lý Thất Dạ uống một ngụm tiên trà rồi nói một câu.
Đông Phương Thông không dám chậm trễ chút nào, tiến lên sau đó quỳ xuống, không dám nói cái gì.
– Phong ba này ngươi ăn thiệt thòi lớn, nhưng ta thưởng thức lòng dạ của ngươi, là nhân tài.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Mà nha đầu Hoài Ngọc có duyên với ta, trong chuyện này ta đền bù tổn thất cho ngươi, vì vậy ta ban thưởng một môn thiên mệnh bí thuật của Thanh Huyền cổ quốc.
Đông Phương Thông nghe xong liền ngây ngốc, hắn mở to mắt, hoàn toàn không dám tin vào lỗ tai của mình, ngay cả người Đông Phương thế gia cũng ngây ngốc.
Thiên mệnh bí thuật, đây là chuyện bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hiện tại chuyện tốt này rơi xuống đầu bọn họ.
– Ta, ta, ta…
Đông Phương Thông cà lăm, không nói nên lời.
– Còn không tạ ơn Lý công tử.
Đông Phương Thông cà lăm nói không ra lời, Ngọa Long Tuyền mở miệng nói một câu.
– Đa tạ công tử.
Đông Phương Thông phục hồi tinh thần lại, dập đầu thật mạnh, cung kính cảm tạ.
Lý Thất Dạ ban thưởng thiên mệnh bí thuật xong, nói ra:
– Văn Nhân Kiên Thạch, lên đây đi.
Văn Nhân Kiên Thạch nghe nói như thế, tiến lên, quỳ ở nơi đó, không dám nói gì, mà Lý Thất Dạ nhìn hắn lại tươi cười.
Bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Văn Nhân Kiên Thạch sợ hãi, không biết là họa hay phúc, hắn bị dọa hãi hùng khiếp vía.
– Ngươi biết chính mình không?
Lý Thất Dạ cười nhìn Văn Nhân Kiên Thạch nói ra.
– Ta, ta, ta…
Văn Nhân Kiên Thạch lúc này bị dọa sợ nói không nên lời.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Tuy ngươi có chút không khôn ngoan, nhưng cũng là người biết tiến thoái, cũng là người biết lý lẽ, hôm nay Văn Nhân thế gia có thể may mắn còn sống sót đó là bởi vì ngươi. Cũng phải, vậy cũng là duyên phận, ta ban cho ngươi một cuốn đế thuật của Thanh Huyền cổ quốc.
Lời này vừa ra, Văn Nhân Kiên Thạch ngây người, tất cả người Văn Nhân thế gia cũng ngây người, mất đi năng lực suy nghĩ.
Đế thuật, đối với bọn họ mà nói, đây là thứ nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại Lý Thất Dạ lại ban thưởng bọn họ đế thuật.
– Đa tạ công tử —
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Văn Nhân Kiên Thạch vội vàng dập đầu, vô cùng cảm kích.
Lý Thất Dạ ban thưởng đế thuật, nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:
– Đều đi xuống đi, chuyện hôm nay dừng ở đây, tản đi.
Lúc này không có ai dám lên tiếng nữa, sau đó Ngọa Long Tuyền nhẹ nhàng khoát tay, tất cả người ở đây lui ra, ngay cả hai lão giả bên cạnh Ngọa Long Tuyền cũng rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả Long Chiến chi dã chỉ còn lại có Lý Thất Dạ cùng Ngọa Long Tuyền.
– Lý huynh, nếu ngươi đã ban thưởng, vậy có nên ban thưởng cho ta vài bảo vật hay không?
Sau khi tất cả mọi người tản đi, Ngọa Long Tuyền yêu kiều cười rộ lên, nàng vốn cao cao tại thượng, lúc này có vài phần dí dỏm.
– Tuyền tiểu mỹ nhân, bảo vật cũng tốt, công pháp cũng được, dùng khởi nguyên Ngọa Long Nhai các ngươi không thiếu thứ này.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
– Lại nói ta đã tặng cho ngươi một phần hậu lễ, ta không bảo ngươi báo đáp đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Ngọa Long Tuyền ngẩn ngơ một lát, phục hồi tinh thần lại, nói ra:
– Ngươi nói là đứa bé kia?
Nàng cũng không phải là một người ngu, hiện tại Lý Thất Dạ điểm tỉnh thì nghĩ tới cái gì đó.
– Đúng vậy.
Lý Thất Dạ tươi cười đáp lời:
– Đứa bé Hoài Ngọc này tương lai sẽ có lợi lớn cho Ngọa Long Nhai các ngươi, nói không chừng có thể chế tạo huy hoàng cho Ngọa Long Nhai đấy.
– Ta không phải rất rõ ràng.
Ngọa Long Tuyền nói ra:
– Tư chất đứa bé này tạm được, nhưng tư chất như thế tại Ngọa Long Nhai chúng ta lại không ít.
– Tiểu mỹ nhân, lúc này đạo hạnh của ngươi còn chưa sâu, ở phương diện huyết thống lại có tạo nghệ rất sâu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, nếu như ngươi muốn huyết thống thâm hải di dân chính thức đạt tới đỉnh phong thì còn có một đạo khảm.
– Ngươi ý tứ, huyết thống đứa bé này…
Ngọa Long Tuyền suy một ra ba, lập tức kịp phản ứng, nói ra.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
– Không, nàng không có huyết thống thâm hải di dân. Phụ thân nàng xuất thân từ chi nhánh giao ngư nhất tộc, trên người nàng chảy huyết thống giao ngư nhất tộc.
– Giao ngư nhát tộc.
Ngọa Long Tuyền giật mình vài lần, chủng tộc này trong Bắc Uông Dương cũng không tính là đại tộc kinh thiên gì đó, nàng nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:
– Lý huynh, ngươi dứt khoát chỉ con đường sáng cho ta đi, không nên câu giờ nữa.
Lúc này nàng có bộ dáng làm nũng, nàng có bộ dáng cao cao tại thượng nhưng mang theo ba phần làm nũng, phong độ tư thái thập phần mê người, bất cứ kẻ nào nhìn thấy bộ dạng hiện tại đều chảy nước miếng.
– Với ngươi mà nói, huyết thống giao ngư nhất tộc không tính là cái gì.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà ngươi không biết, tộc này của bọn họ tới từ biển sâu, khởi nguyên thủy tổ bọn họ có sâu xa với nguồn gốc của các ngươi. Quan trọng hơn là, huyết thống của đứa bé Hoài Ngọc này có dấu hiệu phản tổ.
– Phản tổ?
Ngọa Long Tuyền không kinh ngạc, nhưng mà nàng không nhìn ra.
– Đương nhiên, ngươi không nhìn ra là bình thường, bởi vì nàng còn nhỏ, hơn nũa còn chưa tu luyện, huyết khí của nàng còn quá yếu, hoàn toàn nhìn không ra dấu hiệu phản tổ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, về sau ngươi có thể nhìn thấy, từ góc độ huyết thống mà nói, huyết thống đứa bé Hoài Ngọc này không thể trân quý như huyết thống của ngươi, nhưng mà không gian để huyết thống nàng lột xác rất lớn, mà huyết thống của ngươi muốn lột xác thì quá khó khăn.
-… Cho nên, khi nàng tu luyện càng ngày càng mạnh, huyết thống của nàng lột xác càng nhanh. Hơn nữa, huyết thống nàng lột xác sẽ có ý nghĩa phi phàm với ngươi, tương lai ngươi muốn đứng trên huyết thống thâm hải di dân đỉnh phong, huyết thống Hoài Ngọc lột xác sẽ chỉ dẫn con đường sáng cho ngươi.
– Thật sự như vậy sao? Nguồn truyện audio Podcast
Nghe Lý Thất Dạ nói cả buổi, Ngọa Long Tuyền thập phần rung động, chấn động nói.
– Ta lừa ngươi làm cái gì?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Đứa nhỏ này đáng giá ngươi bồi dưỡng, hảo hảo bồi dưỡng đi, huyết thống nàng lột xác sẽ vạch ra con đường sáng cho huyết thống của ngươi, quan trọng hơn là, nếu như ngươi có thể bồi dưỡng nàng cho tốt, tới ngày đó nàng đạt tới đỉnh phong, nói không chừng huyết thống có cơ hội lột xác thành huyết thống chân long, dù sao, không nên quên, huyết thống giao ngư cũng là một chi trong huyết thống chân long, không quản huyết thống này mỏng manh tới mức không đáng kể, nhưng mà khởi nguyên của chúng có quan hệ lớn với long tộc.
Chương 2347: Gió mát thổi đến 1
– Thì ra là như thế —
Ngọa Long Tuyền thất thần một lát, thì thào nói. Ngay từ đầu nàng thu Văn Nhân Hoài Ngọc làm đồ đệ, thật sự là vì tình cảm với Lý Thất Dạ, dù sao dùng tư chất của Văn Nhân Hoài Ngọc, bái nhập Ngọa Long Nhai còn có chút miễn cưỡng, không nói tới làm đồ đệ của nàng.
Hiện tại bởi vì Lý Thất Dạ chỉ điểm con đường sáng đã có khác biệt hoàn toàn.
Lý Thất Dạ ngồi trên hoàng tọa, nhìn qua biển cả, hắn tươi cười hưởng thụ gió biển thổi qua, đối với hắn mà nói, đây là một loại hưởng thụ.
Ngọa Long Tuyền ngồi làm bạn bên cạnh, nàng cũng cẩn thận quan sát nam nhân trước mặt này, từ khi từ biệt tại táng phật cao nguyên cho đến khi Lý Thất Dạ uy hiếp toàn bộ Nhân Hoàng Giới, không quản hắn yên lặng thật lâu, uy danh của hắn cũng làm nhiều người kinh hồn táng đảm.
Ngọa Long Tuyền cẩn thận quan sát Lý Thất Dạ, nhiều năm không gặp, nam nhân trước mặt không có chút thay đổi nào cả, hắn vẫn phản phác quy chân, vẫn thong dong bình tĩnh, dường như hắn vượt qua tuyên cổ, hắn hoàn toàn không có thay đổi gì cả, dường như thời gian không thể lưu lại dấu vết trên người hắn.
Chính loại khí chất bình thường không có gì lạ này, Ngọa Long Tuyền nghĩ tới một câu nói: thiên địa bất nhân, vạn vật vi sô cẩu!
Hoặc là nói, Lý Thất Dạ bình thường tới mức không thể bình thường hơn lại giống như thiên địa, dưới nét bình thường của hắn là cả thế gian giống như sô cẩu.
– Tuyền tiểu mỹ nhân, đã nhìn đủ chưa?
Thời điểm Ngọa Long Tuyền cẩn thận quan sát hắn, Lý Thất Dạ vẫn thu hồi ánh mắt ra khỏi biển cả, vừa cười vừa nói:
– Ta biết ta đẹp trai tới mức người người đều mê, nhưng mà ngươi cũng đừng mê luyến ta như vậy.
Nghe những lời tự kỷ của Lý Thất Dạ, Ngọa Long Tuyền lườm hắn một cái, cử chỉ mang theo phong tình vô tận khiến nam nhân mê mệt.
– Đã trôi qua nhiều năm, Lý huynh vẫn không có biến hóa.
Ngọa Long Tuyền cảm khái nói:
– Mà chúng ta lại biến hóa quá nhiều, mặc kệ chúng ta kinh diễm ra sao, tất cả đều không thể ngăn cản thời gian mài mòn.
– Ngươi đúng là có biến hóa.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ngươi trở nên càng cường đại hơn, trở nên cơ trí hơn, càng có cao kiến, tuế nguyệt đã cho ngươi một bảo tàng.
Nghe Lý Thất Dạ khen ngợi như vậy, Ngọa Long Tuyền cười một tiếng, lời nói này làm nội tâm của nàng ngọt ngào vô hạn. Nàng tươi cười, nói:
– Lý huynh yên lặng lâu như thế, đột nhiên xuất hiện tại Bắc Uông Dương, điểm này đã làm tiểu muội kinh diễm, thật sự là thụ sủng nhược khinh.
– Thụ sủng nhược kinh, đây là chuyện tốt cỡ nào.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Ngươi vừa nói như vậy, có lẽ ta càng phải sủng ái ngươi.
Nói xong, hắn thò tay đi vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Ngọa Long Tuyền.
Ngọa Long Tuyền biết rõ Lý Thất Dạ đang cố ý đùa giỡn mình, nàng lườm hắn một cái, phong thái không mất vũ mị.
– Những năm gần đây, Lý huynh yên lặng thật lâu, rất nhiều người đang nghe ngóng tin tức của Lý huynh đấy.
Ngọa Long Tuyền tùy ý để Lý Thất Dạ vuốt ve gương mặt của mình, đôi mắt như nước hồ thu của nàng sinh ra vài gợn sóng.
– Tuyền mỹ nhân, không cần gào trước đón sau đâu.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói:
– Ta thật sự không ở Nhân Hoàng Giới, ta đã đi Thiên Linh Giới, chấm dứt một ít tục sự mà thôi.
– Tiểu muội cũng không cố ý nghe ngóng đâu, là Lý huynh tự nói cho ta biết.
Ngọa Long Tuyền nháy mắt vài cái, dí dỏm cười cười.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, thu hồi bàn tay, lại tựa vào hoàng tọa, nói:
– Tuyền mỹ nhân nha, sau biến hóa lần trước, ngươi biến hóa cũng thật nhiều, không chỉ đạo hạnh sâu hơn, còn cao kiến hơn trước kia.
– Quan trọng hơn là, tâm tính của ngươi đã trở nên rộng rãi hơn trước, ngươi đã buông những gánh nặng trong lòng, ta ngồi bên cạnh ngươi cũng cảm nhận được khí tức thoải mái đang tỏa ra, điều này nói rõ trong lòng ngươi không có áp lực.
Nói đến đây, hắn cười nhạt.
Nghe Lý Thất Dạ nói như thế, Ngọa Long Tuyền cũng lắc eo, nàng duỗi người ra phía sau, phong thái cực kỳ mê người, nàng cũng chỉ lộ ra bộ dáng lười biếng trước mặt Lý Thất Dạ mà thôi.
Thần thái Ngọa Long Tuyền tự nhiên, thập phần thích ý, nàng tựa vào vai Lý Thất Dạ, có cảm giác nhẹ nhõm không nói nên lời.
– Lại nói tiếp, ta phải đa tạ Lý huynh, rất cảm kích đấy.
– Lời này quá trịnh trọng rồi, mặc dù nói ta chỉ điểm ngươi ở phương diện huyết thống, nhưng còn chưa tới mức long trọng như thế đâu.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra.
Ngọa Long Tuyền yên lặng cười cười, nói ra:
– Ta không phải nói chuyện này, ta nói chính là vì sự tồn tại của Lý huynh đã trút đi gánh nặng của ta. Vào năm đó, Lý huynh ngươi ra tay, ta liền biết rõ ta cả đời này sẽ không có cơ hội trở thành Tiên Đế, ở kiếp này không ai có thể tranh với Lý huynh, mười ba mệnh cung vừa ra, thiên tài trên thế gian chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Nói đến đây, Ngọa Long Tuyền dừng một chút, nói ra:
– Ta biết rõ, cả đời này ta không bao giờ đuổi kịp Lý huynh. Trước kia trong lòng của ta có khát vọng, tuy trên đời này có vô số thiên tài kinh tài tuyệt diễm, nhưng cho dù là thành công hay thất bại, ta đều tự nhận là có năng lực đánh một trận, ta tự nhận mình sẽ có cơ hội tranh thiên mệnh…
Nói đến đây, Ngọa Long Tuyền cảm khái thở dài một hơi, nói:
– Nhưng mà Lý huynh ra tay, thế gian tất cả đã thành định số, thế gian không còn có người nào vượt qua Lý huynh, cho nên ta cũng buông bỏ, bởi vì dù ta mạnh cỡ nào, ta tuyệt thế vô song ra sao cũng không thể sánh bằng Lý huynh.
-… Cho nên, đối với ta mà nói, tu đạo chẳng qua là chuyện của mình, ta không phải đi tranh giành, ta cũng không tranh thiên mệnh với ai, ta chỉ đi con đường của mình mà thôi, ta cạnh tranh với mình. Đối với ta mà nói, tu đạo chỉ là quá trình, ta hưởng thụ quá trình này, cho nên, trong nội tâm không có gánh nặng, không có áp lực, toàn thân buông lỏng, cũng đã nhìn ra.
Nói đến đây, nàng dựa vào vai Lý Thất Dạ, nàng tươi cười mê người.
– Nhìn ra là chuyện tốt.
Lý Thất Dạ cảm khái nói:
– Có thể nhìn ra, chính là rộng rãi, tất cả đều là phong khinh vân đạm, nhân sinh chỉ là khách qua đường mà thôi. Đáng tiếc, ta không nhìn ra, cho nên, ta chỉ có thể bắt buộc chính mình đi tiếp, trừ khi ta chết đi, bằng không ta sẽ đi tiếp, cho dù mệt mỏi cỡ nào cũng phải đi tiếp.
– Lý huynh, nếu như ngươi buông tha, còn có thiên lý sao?
Ngọa Long Tuyền mở ra tú mục, cười nhẹ nhàng mà lung lay trán, nói ra:
– Ngươi khác với chúng ta, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, mà Lý huynh chính là chân long trên trời nếu như ngươi cũng buông tha, ngươi sẽ không thể vượt qua chính mình, thế gian ảm đạm vô quang.
– Người như ngươi có thể mở ra một con đường thịnh thế, có lẽ sẽ khai sáng thời đại huy hoàng. Mặc kệ chuyện này có phải là sứ mạng của ngươi hay không, nhưng chỉ cần con đường ngươi đi qua, bởi vì ngươi có tư cách này, ngươi có được lực lượng như vậy, cho nên nếu như ngươi không đi tiếp, còn có thể kiên trì đi tiếp.
Chương 2348: Gió mát thổi đến 2
Nói đến đây, Ngọa Long Tuyền dịu dàng nhìn Lý Thất Dạ.
Ngọa Long Tuyền vừa nói như vậy, Lý Thất Dạ nhìn qua biển cả, trong nội tâm cảm khái, cuối cùng hắn đành phải vừa cười vừa nói:
– Hoặc là nói, phàm nhân có khoái hoạt của phàm nhân, tiên nhân có thống khổ của tiên nhân, từ xưa tới nay có bao nhiêu người muốn thành tiên nhân, nhưng cho dù sau này thật sự trở thành tiên nhân, nó có thể khoái hoạt sao? Có thể không buồn không lo sao?
– Ai biết được chứ?
Ngọa Long Tuyền cười rộ lên, nói ra:
– Ít nhất ta không biết, ở kiếp này ta không có tư cách trở thành tiên nhân, ta chỉ là người bình thường, tu sĩ bình thường mà thôi.
– Ngươi rất bình thường, bình thường không có gì lạ.
Lý Thất Dạ dùng ngón tay vuốt tóc của nàng.
– So sánh với Lý huynh, ta thật sự chỉ là người bình thường.
Ngọa Long Tuyền cười cười, nàng lúc này hoàn toàn không giống một hoàng giả.
Lý Thất Dạ chỉ cười, hắn đang hưởng thụ gió biển ấm áp đảo qua người.
– Lý huynh rời khỏi nhiều năm qua, có rất nhiều người tìm hiểu tin tức Lý huynh đấy.
Tựa vào bờ vai Lý Thất Dạ, Ngọa Long Tuyền nói ra:
– Muốn biết động tĩnh Lý huynh nhất, không phải Phi Tiên Giáo không có ai hơn.
– Phi Tiên Giáo.
Lý Thất Dạ cười cười, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, tuy năm đó hắn lưu đày thông đạo của Phi Tiên Giáo, nhưng mà,đã nhiều năm như vậy, Phi Tiên Giáo có thể quay về Nhân Hoàng Giới cũng không có gì lạ cả, dù sao, Phi Tiên Giáo có thực lực như vậy.
– Phi Tiên Giáo không nuốt trôi cục tức năm xưa.
Ngọa Long Tuyền nhẹ nhàng nói ra.
– Chuyện bình thường, nếu như bọn chúng nuốt được cục tức này mới thật sự là cơ trí.
Lý Thất Dạ cười cười nói.
Trên thực tế đây là chuyện bình thường, thử nghĩ một chút, Phi Tiên Giáo có thần uy bực nào? Một môn năm đế, bọn họ có đủ nội tình khinh thường cửu giới, bọn họ có được vô số truyền thừa và thủ đoạn ai ai cũng sợ, hơn nữa Phi Tiên Giáo có vô số cường giả, Thần Hoàng đông đảo.
Có thực lực như vậy, Phi Tiên Giáo cho tới nay vẫn khinh thường cửu thiên thập địa, đối với tại bọn họ mà nói, bọn họ là hoàng đế không ngai, bọn họ đã bị khinh thường như vậy bao giờ? Bị người đồ sát nhiều đệ tử như vậy, cuối cùng còn bỏ qua thông đạo, nếu như Phi Tiên Giáo có thể nuốt được cục tức này thì không phải là Phi Tiên Giáo nữa rồi.
– Không chỉ Phi Tiên Giáo lâm thế Nhân Hoàng Giới, hơn nữa truyền nhân cũng đã tới Nhân Hoàng Giới.
Ngọa Long Tuyền nói ra:
– Nghe nói truyền nhân Phi Tiên Giáo được xưng đương thời vô địch, đã là Phi Tiên thể đại thành.
– Tiên thể đại thành?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, cũng không kinh ngạc, nói ra:
– Chuyện tốt nha, sau khi đồ sát tiên thể đại thành, ta tin tưởng thế nhân mới run rẩy, Phi Tiên Giáo muốn tới tìm ta, đây là chuyện vui cỡ nào.
Nghe được Lý Thất Dạ nói vậy, Ngọa Long Tuyền không cảm thấy ngoài ý muốn, nhớ tới lần khiêu chiến tại táng phật cao nguyên, nam nhân này đã lưu đày Phi Tiên Giáo, hắn là nam nhân duy nhất có được mười ba mệnh cung, cho dù là tiên thể đại thành cũng không dọa hắn được.
– Lý huynh có cơ hội, Phi Tiên Giáo không chỉ lâm thế Nhân Hoàng Giới, hơn nữa cửa vào của bọn họ mở ra tại Bắc Uông Dương.
Ngọa Long Tuyền nói ra.
– Bắc Uông Dương?
Ánh mắt Lý Thất Dạ hơi chấn động, chậm rãi nói ra:
– Phi Tiên Giáo đi tìm Trấn Thiên Hải thành?
– Lý huynh trí tuệ như biển.
Ngọa Long Tuyền nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:
– Nghe nói Phi Tiên Giáo có một nhân vật kinh thiên xuất thế, hắn cực kỳ cực kỳ đáng sợ, truyền thuyết người này đi tới Trấn Thiên Hải thành, lão tổ vô địch của Trấn Thiên Hải thành là Cố Tôn tự mình đón chào!
Nói đến đây, Ngọa Long Tuyền cảm khái nói:
– Có đồn đãi nói, Phi Tiên Giáo và Trấn Thiên Hải thành liên minh, là thật là giả, ngoại nhân không dám kết luận. Nhưng mà chuyện này làm cho cả Bắc Uông Dương thậm chí là Chỉnh Nhân Hoàng Giới đang lo lắng.
Phi Tiên Giáo và Trấn Thiên Hải thành liên minh, nếu sự việc này là thật, chỉ sợ khiếp sợ cả Nhân Hoàng Giới, thậm chí là khiếp sợ cửu giới!
Phi Tiên Giáo, một môn năm đế, nó cường đại không cần nhiều lời. Trấn Thiên Hải thành, tam thế cộng tôn, quân lâm thiên hạ, cường giả vô số, như đầm rồng hang hổ, đặc biệt là thời điểm Hắc Long Vương tại thế, cả cửu giới đều run rẩy.
Nếu như nói Phi Tiên Giáo và Trấn Thiên Hải thành liên minh với nhua, đâu chỉ Nhân Hoàng Giới run rẩy, ngay cả cửu giới cũng run rẩy, đây là liên minh vô địch, thử hỏi cửu thiên thập địa, người phương nào có thể địch?
– Cố Tôn?
Lý Thất Dạ cười nhạt, người khác không biết Cố Tôn muốn làm gì, nhưng mà hắn biết rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc Cố Tôn đã thiếu kiên nhẫn, rốt cục lộ răng nanh ra rồi.
Ngọa Long Tuyền lẳng lặng dựa vào vai Lý Thất Dạ, cũng không có nói chuyện sau đó, không hề nghi ngờ, chuyện này Lý Thất Dạ đã tính trước, cũng không cần nàng nói thêm cái gì.
– Lý huynh, ngươi tới Bắc Uông Dương là vì cái gì?
Qua một hồi lâu, Ngọa Long Tuyền mở mắt nhìn qua Lý Thất Dạ hỏi thăm.
– Đi dạo khôn được sao?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Ta không nhất định la người vô sự không lên điện tam bảo.
– Ngươi là người như thế.
Ngọa Long Tuyền vừa cười vừa nói:
– Lý huynh còn không đến mức rỗi rãnh tùy ý đi loạn đâu. Đây là nơi nào? Chỉ là hòn đảo hoang mà thôi, Lý huynh chọn nơi nào không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn nơi đây, ta cũng không tin Lý huynh không có nguyên nhân.
– Tuyền mỹ nhân cơ linh.
Lý Thất Dạ bóp mũi Ngọa Long Tuyền, vừa cười vừa nói:
– Nhưng mà, ngươi nói đúng, ta tới đây có mục đích cần phải hoàn thành.
– Hòn đảo này có gì đặc biệt?
Ngọa Long Tuyền lúc này cũng ngồi thẳng người, nhìn quanh một phen, nói ra.
Trên thực tế, Ngọa Long Tuyền không thấy hòn đảo này có gì đặc biệt, sau khi đến nơi này, nàng đã lưu ý hòn đảo này, bởi vì nàng hiểu Lý Thất Dạ sẽ không vô duyên vô cớ lựa chọn hòn đảo như vậy.
– Không phải hòn đảo này đặc biệt, mà là nói, ngọa long sơn mạch đặc biệt.
Lý Thất Dạ đứng lên, vừa cười vừa nói.
– Ngọa long sơn mạch?
Ngọa Long Tuyền nghe nói như vậy, lập tức chấn động, nói ra:
– Ngươi nói là ngọa long sơn mạch trên Ngọa Long đại lục sao?
Ngọa long sơn mạch, đây chính là rặng núi lớn nhất cả Ngọa Long đại lục, nó kéo dài qua cả Ngọa Long đại lục, cả đầu sơn mạch kéo dài trăm vạn dặm, có thể nói ngọa long sơn mạch chính là chủ mạch của Ngọa Long đại lục!
– Đúng.
Lý Thất Dạ gật gật đầu, lúc này Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, mệnh cung mở ra, chỉ nghe âm thanh “Keng, keng, keng” vang lên, từng đạo pháp tắc xuất hiện.
Keng, keng, keng…
Từng tiếng đinh đang vang lên, vào thời điểm này mệnh cung Lý Thất Dạ sinh ra dây xích hoàng kim đâm sâu vào trong bùn đất.
Ông —— một tiếng thật lớn, thời điểm này trên mặt đất xuất hiện ấn ký, ấn ký này sinh ra vô số phù văn phức tạp huyền ảo, ấn ký này là một án văn chương, nó bay tới trước mặt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ duỗi tay ra cầm lấy văn chương, bàn tay Lý Thất Dạ cầm lấy văn chương, dường như mỗi một phù văn đều có áo nghĩa khác biệt.
Chương 2349: Minh đế lục luân đồng
“Ông, ông, ông…” Từng tiếng vang nhỏ sinh ra, vào thời điểm này, trên mặt đất xuất hiện cánh cửa, cánh cửa không lớn, chỉ bằng cửa sổ mà thôi.
Trong cửa sổ nhỏ này có thiên địa linh khí bộc phát ra ngoài, linh khí nồng đậm tới cực điểm.
Cánh cửa này mở ra, thiên địa tinh khí nồng đậm giống như bao phủ cả trời đất, chúng từ sâu trong mặt đất bắn thẳng lên bầu trời.
– Đây là, đây là thiên địa tinh khí của ngọa long sơn mạch!
Ngọa Long Tuyền từ nhỏ tu luyện trong Ngọa Long Nhai, mà Ngọa Long Nhai khống chế địa mạch Ngọa Long đại lục, hiện tại thiên địa tinh khí phun ra ngoài, Ngọa Long Tuyền hết sức quen thuộc loại cảm giác này.
Ngọa Long Tuyền chấn động mạnh, hoảng sợ nói:
– Ngươi, ngươi mở ra một lỗ hỏng trên địa mạch!
Phải biết rằng, Ngọa Long Nhai thành lập tổ địa trên địa mạch, theo đạo lý mà nói, chỉ có Ngọa Long Nhai mới có thể chính thức khống chế thiên địa tinh khí của địa mạch, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy.
– Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, hắn vươn tay vào trong cánh cửa nhỏ, lúc cánh tay Lý Thất Dạ tiến vào trong cánh cửa nhỏ này, cho người ta ảo giác, dường như bàn tay Lý Thất Dạ lúc này cắm thẳng vào mặt đất, nối thẳng nơi sâu nhất của mặt đất, dường như dưới bàn tay Lý Thất Dạ, tất cả ảo diệu trên đời này đang bao phủ trong đó.
Oanh —— oanh —— oanh ——
Thời điểm này tiếng oanh minh không ngừng vang lên, Ngọa Long đại lục lay động, tất cả tu sĩ trên Ngọa Long đại lục hoảng sợ kêu lên một tiếng, cho dù là Ngọa Long Nhai cũng không ngoại lệ, mọi người cũng không biết phát sinh chuyện gì.
Vào giờ phút này, Ngọa Long Tuyền đứng bên cạnh Lý Thất Dạ cảm giác được có thứ gì đó sâu trong lòng đất bị Lý Thất Dạ kéo ra ngoài.
Cuối cùng, “Phanh” một tiếng thật lớn, Lý Thất Dạ kéo đồ vật ra khỏi cánh cửa nhỏ, đồ vật bị lấy ra có khí tức hỗn độn quấn quanh, thật lâu không tiêu tan, dường như món đồ vật này sinh ra từ trong hỗn độn.
Khi Lý Thất Dạ lấy đồ vật ra ngoài, cánh cửa trên mặt đất cũng biến mất theo, thiên địa tinh khí cũng tiêu khắp trong thiên địa, thời điểm này giống như chưa xảy ra chuyện gì, trừ trong tay Lý Thất Dạ có một món đồ.
– Ngươi, ngươi lấy đồ vật trong ngọa long sơn mạch chúng ta!
Ngọa Long Tuyền chấn động, nói ra.
– Nói chính xác ra, là ta thu hồi đồ vật trong ngọa long sơn mạch.
Lý Thất Dạ thu đồ vật lại, cười nói.
– Giấu bảo vật trong địa mạch ngọa long sơn mạch, mượn địa mạch uẩn dưỡng bảo vật!
Ngọa Long Tuyền hiểu đã xảy ra chuyện gì, đó cũng không phải Lý Thất Dạ lấy đồ vật sinh trưởng trong địa mạch ra, mà là có người mang đồ vật giấu trong địa mạch ngọa long sơn mạch, uẩn dưỡng bảo vật này, nay bị Lý Thất Dạ lấy đi.
Điểm này làm Ngọa Long Tuyền giật mình, Ngọa Long Nhai chi phối lấy cả Ngọa Long đại lục, có thể nói bọn họ cực kỳ hiểu ngọa long sơn mạch, nhưng mà hiện tại có người giấu đồ trong địa mạch của mình, mà Ngọa Long Nhai bọn họ không biết gì cả, điểm này mới làm nàng giật mình.
– Không cần kinh ngạc, thế gian có rất nhiều thứ ngươi không biết.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
– Địa mạch này rất đặc sắc, hơn nữa trước kia địa mạch này không thuộc về Ngọa Long Nhai các ngươi. Cho nên, dùng địa mạch uẩn dưỡng bảo vật cũng không có gì lạ.
Thật vất vả, Ngọa Long Tuyền ổn định cảm xúc, hít sâu một hơi, có thể giấu bảo vật dưới địa mạch mà Ngọa Long Nhai nhiều thế hệ không thể phát hiện, nói rõ người này cực kỳ đáng sợ.
– Đây là vật gì?
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Ngọa Long Tuyền cũng cẩn thận nhìn vật trong tay Lý Thất Dạ, tò mò nói ra.
Lúc này đồ hỗn độn khí quanh bảo vật trên tay Lý Thất Dạ từ từ tiêu tán đi, nó đã hiển lộ chân dung của mình.
Đây là một đồng đồng, đồng đồng không phải rất dài, đồng đồng dài ba xích, nhưng nó rất thô to, ước chừng to như cái bát.
Đồng đồng này sinh ra hào quang nhấp nháy, nhưng mà đồng đồng cũng không phải do kim loại đúc thành, cả đồng đồng dùng cấu trúc bánh răng nghiêm ngặt cấu thành, thời điểm nhìn kỹ sẽ phát hiện có sáu bánh răng lớn, sáu bánh răng này khảm vào nhau, tạo nên cấu trúc của đồng đồng.
– Đây là bảo vật gì?
Nhìn qua như vậy kỳ quái đồng đồng, Ngọa Long Tuyền đều cảm thấy hết sức kỳ quái, như vậy thứ đồ vật cùng hắn nói là một kiện bảo vật, không bằng nói là một kiện phức tạp vô cùng hàng mỹ nghệ, loại vật này thật sự là rất cổ quái.
– Minh Đế Lục Luân Đồng.
Lý Thất Dạ vuốt đồng đồng này, hết sức hài lòng, vì chế tạo kiện binh khí này hắn hao hết vô số tài nguyên, dùng vô số tài nguyên mới chế tạo ra nó, cuối cùng giấu vào trong địa mạch, dùng địa mạch thiên địa tinh khí uẩn dưỡn thật lâu, hiện tại binh khí tới ngày xuất thế.
– Minh Đế Lục Luân Đồng?
Cái tên này với Ngọa Long Tuyền mà nói thập phần lạ lẫm, nàng chưa từng nghe qua cái tên này bao giờ, cũng không có nghe nói qua bảo vật như vậy.
– Không cần nghĩ nhiều, thế gian chưa từng xuất hiện binh khí này đâu.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Binh khí này khi vừa tạo ra, nó chưa từng xuất thế đã bị giấu vào trong địa mạch.
– Thứ này dùng làm gì?
Ngọa Long Tuyền tò mò hỏi.
– Đồ thần diệt ma.
Lý Thất Dạ vỗ nhẹ đồng đồng, vừa cười vừa nói:
– Một kích của nó có thể làm cho Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, lập tức đánh chìm toàn bộ Ngọa Long đại lục!
Nói như vậy, trong lòng Ngọa Long Tuyền chấn động, đánh chìm Ngọa Long đại lục, dưới một kích này, có thể đánh Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, đây là một kích kinh khủng bực nào.
Phải biết rằng, Ngọa Long đại lục không chỉ một tòa đại lục đơn giản như vậy, Ngọa Long Nhai kinh doanh đại lục này nhiều đời, bọn họ Ngọa Long Nhai tốn hao bao nhiêu tâm huyết trên Ngọa Long đại lục, đặc biệt là bản thân Ngọa Long Nhai, đó là tiên hiền nhiều đời gia trì.
Đối với Ngọa Long Nhai mà nói, bọn họ không chỉ có Ngọa Long đại lục, nơi này là tổ địa của Ngọa Long Nhai, có thể thừa nhận một kích của Tiên Đế vô địch.
Hiện tại Lý Thất Dạ lại nói “Minh Đế Lục Luân Đồng” có thể mộc kích đánh Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, uy lực này khiến người ta không rét mà run.
Ngọa Long Tuyền biết rõ, Lý Thất Dạ tuyệt đối không có khuyếch đại suy đoán, hắn đã nói một kích đánh Ngọa Long đại lục tan thành mây khói, như vậy Ngọa Long đại lục nhất định tan thành mây khói.
Ngọa Long Tuyền hiểu Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ hoàn toàn không cần khuếch đại như vậy, hơn nữa với thực lực cường đại của Lý Thất Dạ cũng không cần khuếch đại làm cái gì..
– Cái này, cái này, đây là binh khí gì?
Ngọa Long Tuyền hít một hơi thật sâu, nhìn qua Minh Đế Lục Luân Đồng trong tay Lý Thất Dạ.
– Minh Đế Lục Luân Đồng.
Lý Thất Dạ cười khẽ vuốt trong tay đồng đồng, nói ra:
– Từ ý nào đó mà nói, nó không phải binh khí thông thường, nói đúng hơn nó không phải bảo khí hay bảo binh, nó cũng xem như cấm khí.
– Cấm khí?
Ngọa Long Tuyền nói ra:
– Chỉ có uy lực cấm khí sao?
Chương 2350: Vẫn biệt
Đương nhiên nàng biết cấm khí là cái gì, trình độ rất lớn, cấm khí là thứ dùng một lần, rất nhiều cấm khí sau khi sử dụng biến thành phế vật, hoặc là nát bấy, cũng có một ít cấm khí có thể sử dụng mấy lần, nhưng chỉ hạn chế trong mấy lần mà thôi.
Tuy cấm khí số lần sử dụng hạn chế, nhưng mà uy lực của nó lớn hơn binh khí bình thường, hơn nữa sử dụng lại càng dễ, nói thí dụ như Tiên Đế chân khí, muốn nó phát huy uy lực cường đại, phải dùng huyết khí cường đại chèo chống, cần hao tổn rất nhiều huyết khí, không có thực lực cường đại, có thể đánh ra một kích Tiên Đế chân khí vô địch.
Nhưng mà cấm khí thì không giống, cũng tỷ như nói Tiên Đế cấm khí, mặc kệ ngươi là Thần Hoàng cường đại cỡ nào, còn phàm nhân đều có thể sử dụng cấm khí, chỉ cần vận dụng cấm khí sẽ bộc phát uy lực cường đại.
– Minh Đế Lục Luân Đồng không phải cấm khí sử dụng một lần.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Nó có thể sử dụng sáu lần, hơn nữa một lần lại có uy lực cường đại hơn một lần, uy lực càng tăng vọt mấy lần, lần thứ hai uy lực tăng hơn lần trước mấy chục lần.
Nghe nói như thế, nội tâm Ngọa Long Tuyền chấn động, trước đó, Lý Thất Dạ đều từng nói qua, Minh Đế Lục Luân Đồng có thể một kích nổ nát Ngọa Long đại lục, nếu như nói “Minh Đế Lục Luân Đồng” trước mắt một kích mạnh hơn một kích, hơn nữa uy lực thì tăng vọt, như vậy, thử nghĩ một chút, uy lực của nó đáng sợ cỡ nào.
– Minh Đế Lục Luân Đồng một kích cường đại hơn một kích, như vậy uy lực kích thứ sáu sẽ như thế nào?
Ngọa Long Tuyền nhịn không được nói ra.
– Không biết.
Lý Thất Dạ tươi cười, nhàn nhã nói:
– Ta không có thử qua, ta cũng hy vong có thể gặp được Tiên Đế, thử uy lực của nó một lần, bằng không người bình thường không đáng ta vận dụng tới nó, không chỉ nói là người bình thường, cho dù là Thần Hoàng ta cũng cảm thấy lãng phí đấy.
– Tiên Đế ——
Ngọa Long Tuyền có cảm giác hít thở không thông, nhịn không được nói ra:
– Ý của ngươi nói, nó dùng để khiêu chiến Tiên Đế?
– Không, ngươi hiểu lầm ý của ta.
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
– Khiêu chiến Tiên Đế, ta không trông cậy vào nó chém giết Tiên Đế, dù sao, một món đồ như ’ Minh Đế Lục Luân Đồng ’ là duy nhất trên đời, chế tạo ra một bảo vật như vậy, không dễ dàng nha.
Nói xong vỗ vỗ Minh Đế Lục Luân Đồng.
Minh Đế Lục Luân Đồng, đây chính là dùng tử huyết đáng sợ nhất thế gian, vô số tánh mạng, vô số thi thể thậm chí là thiên mệnh chế tạo ra, nó lại trải qua địa mạch uẩn dưỡng mấy ngàn vạn năm, uy lực to lớn không cách nào tưởng tượng.
Trên thực tế, đối với uy lực của “Minh Đế Lục Luân Đồng”, Lý Thất Dạ cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, còn không có có chính thức thử uy lực của nó.
– Giết chết Tiên Đế!
Thật vất vả mới khôi phục tinh thần lại, Ngọa Long Tuyền hít khí lạnh, nói ra:
– Thực có thể chứ?
Ngọa Long Tuyền xem ra đây là chuyện không có khả năng, trên thực tế có suy nghĩ này cũng không chỉ có Ngọa Long Tuyền, chỉ sợ với kẻ nào mà nói, chuyện này quá khó tin.
Tiên Đế, đây là tồn tại bực nào, vô địch trên đời, là địch với Tiên Đế cũng khó khăn, chớ nói chi là muốn giết chết Tiên Đế, trăm ngàn năm qua, vô số tu sĩ cường giả xem ra, giết chết Tiên Đế là chuyện đầm rồng hang hổ, đây quả thực là chuyện hoang đường viễn vông.
Hỏi thế gian, ai có thể địch với Tiên Đế? Hỏi thế gian, có bảo vật gì có thể giết chết Tiên Đế? Không có, đây là đáp án của vô số tu sĩ.
Bây giờ nói, “Minh Đế Lục Luân Đồng” có thể giết chết Tiên Đế, hoặc là có khả năng, quản chi là có khả năng, đây là chuyện cực kỳ kinh người.
– Thế gian không có gì không thể.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
– Người khác không thể, không có nghĩa là ta không thể, thế gian quá nhiều kỳ tích, cũng phải cần người đến sáng tạo, thế gian quá nhiều thường thức, cũng cần có người đánh vỡ.
Đối với câu nói này, Ngọa Long Tuyền trầm mặc, người khác không có tư cách nói như vậy, nhưng mà Lý Thất Dạ có! Cũng chỉ hắn có tư cách này mà thôi.
Nếu như nói giết chết Tiên Đế, người nào khác nói ra câu này Ngọa Long Tuyền tuyệt đối không tin tưởng, không nói bản thân nàng, mọi người đều cho rằng Tiên Đế là vô địch! Nhưng mà thời điểm lời này do Lý Thất Dạ nói ra, trong lòng Ngọa Long Tuyền sinh ra cảm giác dao động.
Chẳng lẽ nói, bảo vật này thật sự có thể chém giết Tiên Đế? Đây quả thật là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Dù sao thế gian không có bao nhiêu người như Hắc Long Vương, Hắc Long Vương là cự đầu tam thế cộng tôn, đây không phải người thường có khả năng so sánh.
– Minh Đế Lục Luân Đồng là ai chế tạo ra?
Ngọa Long Tuyền cũng hết sức kỳ quái, nếu quả thật nói “Minh Đế Lục Luân Đồng” có thể giết chết Tiên Đế, như vậy người tạo ra “Minh Đế Lục Luân Đồng” là thần thánh phương nào?
– Một tồn tại rất cổ xưa, một người không muốn người ta biết.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Ngọa Long Tuyền cũng không biết người chế tạo “Minh Đế Lục Luân Đồng” đang ở trước mặt, đương nhiên Lý Thất Dạ cũng không nói chân tướng cho nàng, dù sao chuyện này không phải nói ra là có người tin.
Ngọa Long Tuyền thở dài một hơi, Lý Thất Dạ không muốn nói, nàng cũng không đi hỏi sâu hơn. Sau một lát, Ngọa Long Tuyền phục hồi tinh thần lại, cười nói với Lý Thất Dạ:
– Nếu Lý huynh đã hoàn thành tâm nguyện, Lý huynh đến Ngọa Long Nhai ta làm khách chứ?
– Đáng tiếc, ta còn có chuyện khác.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Ta còn muốn đi địa phương khác, sau khi chấm dứt chuyện này, ta sẽ đến làm khách.
– Từ biệt lần này, chỉ sợ thiên nhân vĩnh vách.
Ngọa Long Tuyền buồn vô cớ thở dài một hơi, nói ra.
– Tuyền tiểu mỹ nhân, không nên bi quan như thế, cũng không phải sinh tử biệt ly.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Ngọa Long Tuyền nghiêm túc nhìn qua Lý Thất Dạ, sau đó nhẹ nhàng mà nói ra:
– Ta biết rõ, ta biết rõ đây không phải sinh tử biệt ly, nhưng cũng không khác gì thiên nhân vĩnh cách.
Ngọa Long Tuyền nói ra lời này, Lý Thất Dạ bắt đầu trầm mặc.audio coi am
Ngọa Long Tuyền nắm tay Lý Thất Dạ, mười ngón tay đan vào tay Lý Thất Dạ, nhìn qua hai mắt Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng nói:
– Ta không biết Lý huynh ngươi truy cầu là cái gì, ta cũng không biết Lý huynh nhân sinh có hùng tâm tráng chí gì, nhưng, ta biết rõ, Lý huynh thực sự không phải là người có thể bồi ta. Trong mắt của ta, Lý huynh một ngày nào đó sẽ rời đi, ít thì ba năm năm, nhiều thì mười năm tám năm…
-… Ta tin tưởng, Lý huynh hẳn sẽ bay lên chín tầng trời, sẽ biến mất khỏi tầm mắt phàm phu tục tử chúng ta, ta tin tưởng, thời điểm Lý huynh bay lên, cửu giới không hề đáng giá Lý huynh đquyến luyến, lần này từ biệt Lý huynh, chỉ sợ rốt cuộc không cách nào gặp lại Lý huynh nữa, từ nay về sau sẽ là thiên nhân vĩnh cách.
Nói đến đây, nàng thở dài một hơi.
– Đại đạo xa xôi, ngươi nói đúng, một ngày nào đó ta sẽ rời đi.
Lý Thất Dạ yên lặng gật đầu.