Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập52 [ chương 256 đến 260 ]
❮ sautiếp ❯Chương 256: Thình lình đến bức hôn
Bây giờ thực lực của Đinh Hạo đã đủ, không cần lo bị Huyết Long Trại trả thù, có thể thực hiện kế hoạch lúc trước Đinh Hạo đặt ra.
– Hy vọng ba trại chủ Huyết Long Trại đừng quá yếu, không thì sẽ không đạt được mục tiêu rèn luyện bản thân.
Lần này Đinh Hạo rời khỏi Vấn Kiếm tông trừ bảo vệ Thung Lũng thôn ra còn ôm mục đích sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt rèn luyện bản thân. Chỉ có đi trong sinh tử, lần lượt hấp thu kinh nghiệm chiến đấu mới kích phát tiềm lực của Đinh Hạo, đột phá trói buộc, tôi luyện tâm tình, tăng cường thực lực.
Nên biết thực lực võ giả không chỉ là cảnh giới huyền khí, chiến kỹ, còn có kinh nghiệm.
Mục Thiên Dưỡng được gọi là thần đồng Thanh Bình học viện, xuất đạo nhiều năm, chiến đấu trăm ngàn trận lớn nhỏ. Cao tầng Thanh Bình học viện có tâm kế hao tổn, sắp xếp cho Mục Thiên Dưỡng rèn luyện thậm chí lấy thái tử của Hư Không công tử, Yêu Thần Cung là đối tượng để Mục Thiên Dưỡng rèn luyện. Cho nên kinh nghiệm chiến đấu của Mục Thiên Dưỡng rất phong phú.
Đó là kinh nghiệm tích lũy từ chiến đấu thảm khốc sống còn sinh tử rất đáng sợ.
Đinh Hạo muốn khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng, dù là cảnh giới thực lực, huyền công chiến kỹ, bảo bối huyền khí hay kinh nghiệm chiến đấu đều không thể thua gã.
Cái cách bồi dưỡng đệ tử có hệ thống dần dân của Vấn Kiếm tông không thích hợp với Đinh Hạo cần tăng mạnh thực lực ngay. Vấn Kiếm tông cũng không có ý định bồi dưỡng, nâng đỡ Đinh Hạo, vậy nên hắn phải tự mình làm.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn mặt trời dần lên cao, như bình thường đi cánh đồng tuyết ngoài Thung Lũng thôn tu luyện minh văn.
Chính lúc này…
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Cao Tuyết Nhi phấn điêu ngọc mài khóc lóc xông vào ôm Đinh Hạo, uất ứ gào khóc:
– Hạo ca ca giúp ta, giúp ta với! Tuyết nhi không muốn gả cho người khác, ta không muốn làm tiểu thiếp cho người ta! Ta muốn luyện võ, ta muốn trở thành võ giả như Hạo ca ca, hu hu hu hu!
Gả cho người?
Trở thành tiểu thiếp?
Đinh Hạo mờ mịt hỏi:
– Ai kêu ngươi muội muội đi? Muội muội mới có mười ba tuổi, chuyển gì vậy?
– Hu hu hu hu!
Cao Tuyết Nhi khóc sưng mắt như trái đào, đứt quãng kể chuyện.
Thì ra cách Thung Lũng thôn hơn năm mươi dặm về phía tây nam có một chỗ nhân loại tụ cư gọi là Thanh Giang trấn, nhân khẩu hơn một ngàn người, quy mô lớn hơn Thung Lũng thôn. Thanh Giang trấn nằm trong quyền quản lý của gia tộc Lý thị, thực lực mạnh hơn Thung Lũng thôn gấp vô số lần.
Trưởng trấn Thanh Giang trấn tên là Lý Anh, dưới gối có năm nhi tử. Trưởng tử tên Lý Vân Phi, là võ giả Võ Đồ cảnh, đã cới thê tử ba năm nhưng không có con. Không biết nghe ở đâu nói thôn trưởng Cao Phong Thung Lũng thôn có một nữ sinh trời sinh lệ chất, băng tuyết thông minh. Lý Vân Phi muốn cưới Cao Tuyết Nhi làm thiếp nối dõi, sáng sớm hôm nay phái người đến mai mối.
Không biết thôn trưởng Cao Phong suy nghĩ cái gì thế nhưng đồng ý, hứa gả Cao Tuyết Nhi mười ba tuổi cho Lý Vân Phi làm thiếp.
Cao Tuyết Nhi có chút thiên phú, muốn trở thành võ giả như Đinh Hạo. Đặc biệt là trong thời gian này Đinh Hạo tự mình chỉ dạy, cô bé tiến bộ rất nhanh. Tính theo tốc độ tu luyện hiện nay sau này Cao Tuyết Nhi có hy vọng vào chín môn phái trở thành đệ tử danh môn nên dĩ nhiên không muốn làm tiểu thiếp, chôn vùi hy vọng một đời.
Đinh Hạo an ủi cô bé Cao Tuyết Nhi hoảng loạn:
– Không cần lo, để ta đi xem.
Đinh Hạo ra khỏi lầu đá tìm thôn trưởng Cao Phong.
– Cao thôn trưởng quả nhiên là thức thời, nếu ngươi đồng ý gả nữ nhi cho đại ca của ta thì sau này Thanh Giang trấn chúng ta và Thung Lũng thôn các ngươi trở thành sui gia. Ha ha ha ha ha ha! Yên tâm, sau này chúng ta sẽ chiếu cố các ngươi.
Trong đại sảnh, một thanh niên hai mươi tuổi nghênh ngang nói:
Thanh niên này mặc áo giáp da thú, lưng cõng hai cây rìu to, râu ria cứng như châm, biểu tình kiêu ngạo. Gã là nhị thiếu chủ Thanh Giang trấn, Lý Vân Dương.
Mặt thôn trưởng Cao Phong âm trầm nhưng không nói gì.
– Nhị thiếu chủ, chuyện này có thể cho Thung Lũng thôn ta bàn bạc một lúc được không? Chúng ta vo ocùng hân hạnh được kết thân với Thanh Giang trấn, nhưng năm nay Cao Tuyết Nhi tuổi mụ mới mười ba, chưa đến tuổi thành hôn sinh con.
Trưởng lão trưởng lão Cao Lâm mỉm cười thử điều giải:
– Không dám dấu diếm, Thung Lũng thôn ta còn có mấy nữ nhân có sắc đẹp chờ gả, hay là…
Nói thật là trưởng lão Cao Lâm, thôn trưởng Cao Phong đều không muốn gả Cao Tuyết Nhi đi.
Nếu là trước kia, nữ nhi có thể gả vào Thanh Giang trấn là nơi chốn vững vàng.
Dù sao Thung Lũng thôn bây giờ không như trước, ít người, đến mùa đông tất cả phải chịu đói, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Gần đây Thung Lũng thôn mất đi võ giả thủ hộ Quách Nộ, mùa đông dài dặc, hoàn toàn không thấy tương lai, hy vọng. Cao Tuyết Nhi ở lại trong Thung Lũng thôn nếu không bị chết đói thì sẽ chết dưới vuốt của yêu ma.
Nhưng vấn đề là Đinh Hạo xuất hiện.
Đinh Hạo đến không chỉ cho Thung Lũng thôn hy vọng sống tiếp mà còn cho Cao Tuyết Nhi hy vọng.
Mấy ngày nay Đinh Hạo nói thẳng vài lần là Cao Tuyết Nhi có thiên phú võ đạo rất tốt, tu luyện hơn một năm chắc sẽ vượt qua trắc nghiệm nhập tôn của chín môn phái Tuyết Châu, trở thành đệ tử.
Đinh Hạo là nhân vật thế nào?
Mấy hôm nay Đinh Hạo biểu hiện làm toàn bộ Thung Lũng thôn phục sát đất. Mọi người thầm nhận định thân phận của Đinh Hạo chắc là đệ tử tinh anh đến từ chín môn phái Tuyết Châu, lời hắn nói được người Thung Lũng thôn xem như khuôn vàng thước ngọc.
Vậy nên trưởng lão Cao Lâm, Cao Phong cần suy nghĩ lại.
Nếu Thung Lũng thôn có một đệ tử chín môn phái thì sẽ được môn phái che chở, thế lực như Huyết Long Trại tuyệt đối không dám trêu vào. Nó có ý nghĩa với tương lai cán hân Cao Tuyết Nhi hay Thung Lũng thôn đều hoàn mỹ hơn là đi làm thiếp cho Thanh Giang trấn Lý Vân Phi.
Năm đó Thanh Giang trấn chỉ là bộ lạc nhỏ không bằng Thung Lũng thôn, tại sao có thể không đến ba, bốn năm trở thành thế lực lớn đứng sau Thái Bình thành? Đó là vì đứa con thứ bốn của Trưởng trấn Lý Anh, Lý Vân Phong, đứa con thứ năm Lý Vân Kỳ có tư chất khá lần lượt tham gia vào Trảm Nhật thành, Vấn Kiếm tông, được đại tông môn che chở.
Bây giờ Cao Tuyết Nhi là hy vọng của Thung Lũng thôn.
Đương nhiên đám người thôn trưởng Cao Phong không dám đắc tội Thanh Giang trấn nên cố gắng nói chuện mềm mỏng.
Ai ngờ trưởng lão Cao Lâm chưa nói hết câu Lý Vân Dương đã mất kiên nhẫn lạnh lùng cười:
– Cao lão đầu, đại ca của ta nói trừ Cao Tuyết Nhi ra không muốn người khác. Ha ha, nói khó nghe một chút thì chỉ có Cao Tuyết Nhi là nữ nhi của thôn trưởng mới khiến đại ca của ta đồng ý nạp làm tiểu thiếp. Trừ Cao Tuyết Nhi ra đám nữ nhân đê tiện trong thôn xóm thô bỉ các ngươi xứng sao?
Chương 257: Lý Vân Kỳ Thanh Sam Đông Viện
Trưởng lão Cao Lâm vẫn muốn cố gắng:
– Nhưng mà…
Lý Vân Dương tức giận quát:
– Câm miệng!
Lý Vân Dương đập tay xuống bàn, gỗ vỡ ra.
Lý Vân Dương đứng bật dậy, lạnh lùng cười:
– Lão thất phu, đừng được một tấc tiến một thước. Đại ca của ta nhìn trúng Cao Tuyết Nhi là may mắn của nàng, các ngươi còn không muốn? Ngoan ngoãn nhận sính lễ đi. Ha ha, ngày mai chúng ta đến đón người, nếu các ngươi dám phá rối thì đừng trách chúng ta không khách sáo!
Một thanh niên đứng bên cạnh thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm tức giận hỏi:
– Ngươi… Các ngươi đến cướp hay cưới đây? Quá ngang ngược!
– A?
Lý Vân Dương biến sắc mặt, hừ lạnh một tiếng:
– Ngươi là cái thứ gì dám xen vào, cút!
Tiếng cuối cùng Lý Vân Dương vận dụng lực lượng huyền khí.
Mọi người nghe như có tiếng sấm nổ bên tai.
– A!
Thanh niên mặt trắng bệch, lảo đảo, khóe môi chảy máu.
Thôn trưởng Cao Phong luôn nhường nhịn lộ biểu tình giận dữ:
– Nhị thiếu chủ đừng có khinh người quá đáng!
Lý Vân Dương cười to bảo:
– Khinh người quá đáng? Ha ha, hôm nay bản thiểu chủ khi dễ các ngươi rồi sao?
Biểu tình Lý Vân Dương đầy trào phúng, khinh thường nói:
– Đừng tưởng rằng ta không biết võ giả thủ hộ của Thung Lũng thôn các ngươi, Đại Địa Chi Hùng Quách Nộ đến bây giờ còn chưa trở về, chắc đã chết trong di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch. Ha ha ha ha ha ha! Bây giờ Thung Lũng thôn không chịu nổi một kích, một mình ta đủ quét sạch các ngươi!
Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài sảnh vọng vào:
– Vậy sao?
Thân hình Đinh Hạo cao ráo dắt tay Cao Tuyết Nhi chậm rãi bước vào.
Những thanh niên Thung Lũng thôn bồng bột trong đại sảnh sớm không nhịn được nữa, trông thấy Đinh Hạo đi vào thì mắt sáng rỡ, phấn chấn tinh thần. Có Nhất Đao Khải Trình huynh đệ cao thâm khó dò thì Lý Vân Dương ngang ngược, kiêu ngạo kia sẽ không phải là đối thủ.
Lý Vân Dương nhìn Đinh Hạo, hỏi:
– Ngươi là ai?
Ánh mắt Đinh Hạo nh điện quét đại sảnh, lạnh nhạt nói:
– Ngươi là cái thứ gì xứng đáng hỏi tên ta?
Vênh váo!
Các thanh niên Thung Lũng thôn thấy hết giận.
Lý Vân Dương kiêu ngạo nói năng lỗ mãng, cố ý làm ra vẻ như nhà giàu mới nổi thô lỗ. Nhất Đao Khải Trình kiêu ngạo lại là khí chất tự nhiên, cho người cảm giác Lý Vân Dương đường đường là nhị thiếu chủ Thanh Giang trấn ttất nhiên không xứng biết của hắn.
– Ngươi…
Lý Vân Dương tức điên, gã định nói gì thì con ngươi co rút, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tay Đinh Hạo.
Tay Đinh Hạo nắm tay Cao Tuyết Nhi.
Dám chạm vào nữ nhân của đại ca?
Mặt Lý Vân Dương dữ tợn nói:
– Tiểu tử, nếu ngươi còn muốn sống thì hãy chặt tay ngươi!
Khóe môi Đinh Hạo cong lên nụ cười nghiền ngẫm:
– A? Chặt bàn tay nào?
– Bàn tay bẩn thỉu nào của ngươi đụng Cao Tuyết Nhi thì chặt tay đó!
Lý Vân Dương chậm rãi tới gần, càng dữ tợn nói:
– Chỉ trách ngươi không nên chạm vào nữ nhân đại ca ta chọn, nếu ngươi không muốn thì ta sẽ chém cả hai tay bẩn thỉu kia.
Đinh Hạo thở dài một hơi, chậm rãi vươn tay phải ra.
Đinh Hạo nói:
– Tay của ta ở đây nhưng sợ là ngươi không có bản lĩnh chém xuống.
– Không biết sống chết, vậy ta sẽ chặt móng chó của ngươi!
Lý Vân Dương lắc người, vèo một tiếng rút trường đao bên hông ra khỏi võ. Luồng sáng lạnh như thất luyện hiện ra nhanh như chớp chém cổ tay Đinh Hạo.
Trong đại sảnh vang tiếng kinh kêu.
Chớp mắt đó…
Đinh Hạo không trốn tránh, co tay lại nhẹ búng đao phong sắc bén.
Đinh!
Tay thịt và cương phong đụng vào, mọi người thói quan tưởng tượng máu bắn tung tóe nhưng không có chuyện gì. Tiếng đao ngâm vù vù không dứt quanh quẩn trong đại sảnh.
Một luồng đao quang bay ngược ra xẹt qua thái dương Lý Vân Dương cắm trên nóc đại sảnh.
Tĩnh lặng như chết.
Vốn các võ sĩ Lý Vân Dương ôm tâm tình xem náo nhiệt trợn mắt há hốc mồm.
Lý Vân Dương đứng ngây tại chỗ, trán toát mồ hôi lạnh.
Vài lọn tóc đen rơi trên vai Lý Vân Dương, thái dương cảm giác lạnh lẽo làm tim gã đập nhanh. Lý Vân Dương nhìn trường đao trong tay bị gãy làm đôi từp hần giữa. Ngón tay thuôn dài của thiếu niên nhẹ búng làm gãy đao.
Ngón tay cắt đứt cương đao?
Lý Vân Dương biết đã đạp phải đinh, gặp một cao thủ vô cùng đáng sợ. Lòng Lý Vân Dương run lên, ném đao gãy đi, bản năng thò ra sau lưng cầm đôi cán búa to. Lý Vân Dương muốn nói cái gì.
Đinh Hạo hét to:
– Cút!
Thanh âm này giống như khi Lý Vân Dương quát thanh niên kia, ẩn chứa sóng âm huyền khí công kích.
Nhưng do Đinh Hạo thi triển ra tinh diệu hơn Lý Vân Dương nhiều. Người khác không cảm giác cái gì, Lý Vân Dương nghe vào tai như có trống diệt thế làm gã hoa mắt ù tai, choáng váng, người lảo đảo. Mặt Lý Vân Dương vàng vọt như dán một tầng bạc kim.
– Đi!
Lý Vân Dương giật mình, lòng sợ hãi không còn đấu chí, gã xoay người chạy ra cửa đại sảnh.
Các võ sĩ Thanh Giang trấn đi theo Lý Vân Dương ngây ra, bị ánh mắt Đinh Hạo liếc qua thoáng chốc cảm giác như bị cường cung ngạnh nổ nhắm, người lạnh lẽo. Không biết là võ sĩ Thanh Giang trấn nào bản năng hét một tiếng, mấy chục người như chó cụp đuôi chạy theo sau lưng Lý Vân Dương.
Lý Vân Dương quê quá hét to từ bên ngoài:
– Chuyện này chưa xong, hừ, ngày mai chúng ta sẽ đến nữa. Đệ đệ của ta sẽ tự mình đến đón người!
Trưởng lão Cao Lâm, thôn trưởng Cao Phong nhìn nhau, không ngờ Lý Vân Dương kiêu ngạo, ngang ngược sẽ chạy vắt giò lên cổ.
Vẻ mặt Cao Tuyết Nhi hưng phấn.
Đinh Hạo nhìn thôn trưởng Cao Phong, nói:
– Tuy ta không nên xen vào chuyện nhà của thôn trưởng nhưng bây giờ Tuyết Nhi mới mười ba tuổi, gả cho người hơi sớm và còn gả cho kẻ ba mươi mấy tuổi. Ta thấy người Thanh Giang trấn hành động ngang ngược, kiêu ngạo, mất dạy, sợ là Lý Vân Phi không phải người tốt gì.
– Khải Trình huynh đệ không biết.
Thôn trưởng Cao Phong cười khổ nói:
– Tuyết Nhi là nữ nhi duy nhất của ta, dĩ nhiên ta muốn nàng có nơi chốn tốt đẹp. Nhưng Thung Lũng thôn ta không thể chọc vào Thanh Giang trấn, không nói đến cao thủ trong trấnd nhiều, chỉ tính Lý Vân Phong bái vào Trảm Nhật thành, Lý Vân Kỳ bái vào Vấn Kiếm tông thì dù là người Thái Bình thành cũng phải kinh sợ mấy phần. Đặc biệt là Lý Vân Kỳ thiên phú siêu tuyệt, năm nay mới vào Vấn Kiếm tông, tuy chỉ là đệ tử ký danh nhưng nghe nói hắn biểu hiện xuất sắc đã trở thành một trong các đệ tử tinh anh Thanh Sam Đông Viện, tiền đồ vô lượng.
Chương 258: Ngày mai tự mình đến đón người
Đinh Hạo lộ biểu tình quái dị:
– Đệ tử ký danh? Còn là đệ tử tinh anh của Thanh Sam Đông Viện?
– Đúng vậy.
Thôn trưởng Cao Phong cho rằng Đinh Hạo thấy hơi run, tiếp tục vẻ mặt đau khổ nói
– Hơn nã nghe nói trong đại tái năm viện lần hai của Vấn Kiếm tông Lý Vân Kỳ có thứ hạng không tệ, được thưởng. Hai ngày nay Lý Vân Kỳ trở về Thanh Giang trấn, sợ là ngày mai tiểu thiên tài này sẽ đến Thung Lũng thôn chúng ta đón người.
Nghe thôn trưởng Cao Phong nói xong không khí trong đại sảnh trầm lắng.
Vấn Kiếm tông là tồn tại cao cao tại thượng, đối với người trong phạm vi mấy vạn dặm thì Vấn Kiếm tông như hoàng đế. Dù là một đệ tử ký danh nho nhỏ của Vấn Kiếm tông thì thân pahạn, địa vị cũng khác với người bình thường, giống như hoàng đế phái khâm sai ra. Thung Lũng thôn, thế lực nhỏ bé vùng vẫy để sống không thể đối kháng được.
Nếu ngày mai thật sự là tiểu thiên tài Lý Vân Kỳ Vấn Kiếm tông tự đến đón người thì Thung Lũng thôn đành giao Cao Tuyết Nhi ra, nhân nhượng Thanh Giang trấn.
Trong mắt mọi người thì dù Đinh Hạo có thực lực siêu đến đâu cũng không chống lại được tồn tại siêu đẳng như Vấn Kiếm tông.
Tuy Cao Tuyết Nhi còn nhỏ nhưng nhìn biểu tình người Thung Lũng thôn khién nàng hiểu rằng người tên Lý Vân Kỳ đến, từ đó vận mệnh của nàng sẽ thay đổi. Cô bé Cao Tuyết Nhi khủng hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cao Tuyết Nhi bản năng giật tay áo Đinh Hạo, trông như con vịt nhỏ tội nghiệp sắp đối mặt bão táp.
Đinh Hạo vỗ vai Cao Tuyết Nhi, mỉm cười nói:
– Yên tâm, mọi chuyện đã có ta.
Cách xa Thung Lũng thôn ba, bốn dặm Lý Vân Dương mới dám đứng lại thở.
Các võ sĩ Thanh Giang trấn chạy theo sau lưng Lý Vân Dương cũng thở hồng hộc.
Một tùy tùng không cam lòng hỏi:
– Nhị gia, chúng ta cứ quay về như vậy sao?
Nói thật là từ khi Thanh Giang trấn phất lên, mỗi lần bọn họ đi ra đều là diễu võ dương oai không người dám trêu vào, ai ngờ hôm nay đạp đinh trong Thung Lũng thôn nho nhỏ. Nghĩ đến là thấy tức, nhưng thiếu niên bí ẩn kia quá đáng sợ, bọn họ không dám đối chọi.
– Tên đó là cao thủ.
Lý Vân Dương còn đang hoảng loạn nói:
– Một cao thủ giết nhiều người, chúng ta không phải là đối thủ của hắn. Ta cảm giác được hắn không ngại giết người. Nếu tiếp tục gây sự thì hắn sẽ không chút do dự giết chúng ta.
Có tùy tùng chửi tục:
– Bà mợ nó, không biết Thung Lũng thôn kiếm đâu ra quái vật như vậy?
Có võ sĩ Thanh Giang trấn khó chịu hỏi:
– Không lẽ cứ mặc cho hắn vênh váo như vậy?
Lý Vân Dương nghiến răng cười nói:
– Không đơn giản như vậy. Ha ha, vừa lúc ngũ đệ Lý Vân Kỳ của ta ngày hôm qua về trấn, ngày mai khiến ngũ đệ tự mình đi Thung Lũng thôn đón người, coi hắn có gan ngăn cản không?
– Ha ha ha ha ha ha! Nếu ngũ gia tự mình đi thì không thành vấn đề, Thung Lũng thôn làm sao dám chốngl ại Vấn Kiếm tông?
– Nghe nói ngũ gia nổi bật rất nhiều trong đại tái năm viện lần hai đệ tử ký danh, ngày mai tiểu tử kia tiêu rồi. Khiến ngũ gia giải quyết hắn, dám làm Thanh Giang trấn chúng ta mất mặt, không biết chữ chết viết như thế nào!
– Ha ha ha ha ha ha! Ta sốt ruột muốn nhìn tiểu tử kiêu ngạo đó đau khổ quỳ xin tha trước mặt ngũ gia. Ha ha ha ha ha ha!
Nghĩ đến ngày mai Lý Vân Kỳ là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông tự mình đến, Lý Vân Dương và các tùy tùng hưng phấn lên, hận không thể giục thời gian qua nhanh để bọn họ trở lại Thung Lũng thôn.
Giải quyết chuyện Lý Vân Dương xong Đinh Hạo như bình thường đi ra Thung Lũng thôn, tu luyện minh văn trên cánh đồng tuyết.
Qua mấy ngày nghiền ngẫm khổ tu, lại được đại gia minh văn Kiếm Tổ chỉ điểm, Đinh Hạo tiến bộ nhanh như máy bay. Những văn lộ phức tạp đã khắc sâu trong lòng Đinh Hạo, kết hợp câu thơ chữ hán trên địa cầu kiếp trước, hắn có thể khắc ra minh văn thuộc về mình.
– Như thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu!
Thanh kiếm rỉ sét bay múa, Đinh Hạo một hơi khắc ra câu thơ nổi tiếng trên tuyết.
Nét bút cuối cùng hoàn thành, hơi thở kỳ dị chuyển động, ánh nắng chiếu sáng mười bốn chữ hán trên mặt tuyết có luồng sangs lấp lánh ngưng mà không phát.
– Hay, rốt cuộc Tiểu Đinh Tử có thể khắc ra minh văn hoàn chỉnh của mình, mười bốn đồ án minh văn này xem như minh văn thành hình. Tuy nhiên ngươi đừng quá đắc ý, ngươi lĩnh ngộ văn ý còn rất ít. Trước mắt mười bốn minh văn chỉ miễn cưỡng làm đến ngưng mà không phát, trong đó ẩn chứa lực lượng, ý niệm tạp mà không thuần, uy lực không cao. Đối thủ hơi chú ý đến những minh văn trước là có thể phá hư nó.
Kiếm Tổ bình luận.
Đinh Hạo đã quen đánh giá nghiêm khắc.
Bàn về công lực độc miệng tuy Kiếm Tổ là lão quái vật sống lâu không biết bao nhiêu năm nhưng kém xa Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, Đinh Hạo đã nghe quen tai.
Bản thân Đinh Hạo biết rõ từ khi hắn nhập môn minh văn sư, muốn khắc ra minh văn hoàn chỉnh cần hơn một ăm mới được. Lý do Đinh Hạo tiến bộ nhanh như vậy là nhờ chữ hán.
Kiếp trước trên địa cầu chữ hán phát triển mấy ngàn năm, hệ thống hoàn chỉnh, lấy pháp môn minh văn thúc giục dù khắc bằn minh văn cũng dễ dẫn động lực lượng thế giới này.
Mấy ngày nay Đinh Hạo liên tục thăm dò, hắn kinh ngạc phát hiện chữ hán bình thường hỗn độn xếp chung không có hiệu quả gì, nếu tổ hợp lại thành một câu nói thì có xác suất rất lớn dẫn động lực lượng thiên địa. Nếu là thơ cổ lưu truyền thiên cổ, ai ai cũng thích hoặc thành ngữ bốn chữ thì xác suất dẫn động lực lượng thiên địa càng lớn, uy lực mạnh hơn.
– Không lẽ vì ý cảnh từ thi thơ lưu truyền thiên cổ phù hợp yêu cầu văn ý nên mới có hiệu quả đột xuất như vậy?
Đinh Hạo âm thầm phỏng đoán.
Lòng Đinh Hạo máy động, lấy thần thức kích phát mười bốn chữ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mười bốn tiếng nổ vang lên cùng lúc.
Lần này sinh ra năng lượng tương đương với võ giả ngũ khiếu Võ Đồ cảnh dốc sức đánh ra một kích.
Kiếm Tổ thấy mấy ngày chỉ đạo có thành quả, đắc ý nói:
– Minh văn không đơn giản như thế, sau này ngươi sẽ biết.
Đinh Hạo mặc kệ Kiếm Tổ, tiếp tục khắc minh văn trên tuyết, nghiền ngẫm vạn ý trong đó, thăm dò danh ngôn thơ từ chữ hán phù hợp, cộng minh với minh văn. Nếu đã quyết định đi con đường chữ hán minh văn thì Đinh Hạo phải tìm hiểu rõ bí ẩn bên trong, biết ưu khuyết điểm của nó.
Chương 259: Đưa thanh kiếm rỉ sét cho hắn xem
Chớp mắt đã qua nửa ngày.
Trên tuyết đọng phạm vi hai, ba dặm lại bị Đinh Hạo hoàn chỉnh khắc.
Kiếm Tổ thầm cảm thán:
– Tiểu Đinh Tử có thiên phú thật yêu nghiệt nhưng cố gắng cũng rất khủng bố. Sáu ngày nắm giữ nhất giai minh văn thành lập trên cơ sở hắn hầu như mỗi ngày không ngủ không nghỉ tu luyện. Người ta thấy thực lực của hắn tăng nhanh rất oai nhưng không thấy phía sau Tiểu Đinh Tử trả giá bao nhiêu mồ hôi và nước mắt.
Hiếm khi Đao Tổ không cãi lại Kiếm Tổ:
– Đúng vậy. Tiểu tử này vừa có thiên phú vừa chịu ăn khổ, vận may cũng khá. Tiểu Đinh Tử mà vượt qua ải Mục Thiên Dưỡng sau ba năm thì có thể minh kinh nhân, nhất phi xung thiên. Vấn Kiếm tông, Tuyết Châu nho nhỏ không thể trói buộc thiên tài như vậy.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua hai canh giờ.
Đinh Hạo trong trạng thái ‘tập trung tinh thần’ khắc minh văn chữ hán trên tuyết, tiêu hao rất lớn. Bây giờ người Đinh Hạo ướt đẫm mồ hôi, vì vận động nhiều làm hai tay hắn sưng sắp mất cảm giác.
Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên tuyết, vận chuyển huyền khí liên tục ba mươi sáu đại chu thiên xua tan mệt mỏi.
– Nếu ngươi đã tự sáng tạo ra văn lộ, văn pháp, đi lên con đường minh văn của mình thì ta không dạy ngươi thứ cũ kỹ nữa.
Kiếm Tổ chờ Đinh Hạo lấy lại sức mới chậm rãi nói:
– Nay ngươi chỉ thiếu nắm giữ cô đọng Huyết Long Trại. Ta dạy cho ngươi một bộ Thất Huyền Uẩn Thần quyết, nó là công pháp duyên dùng để cô đọng thần thực. Tu luyện Thất Huyền Uẩn Thần quyết ngày đêm khiến thần thức của ngươi cực mạnh, đối với một minh văn sư thì thần thức cường đại cho ngươi tùy ý giao văn ý inh văn, câu thông năng lượng thiên địa. Có thể thúc giục lực lượng minh văn dễ như tay với chân, ngoài ra có ích cho ngươi tu luyện kiếm ý.
Đinh Hạo hơi tò mò hỏi:
– Thất Huyền Uẩn Thần quyết là gì?
Kiếm Tổ cố ý mập mờ:
– Ha ha ha ha ha ha! Nếu ta nói nó là công pháp thần giai thì ngươi tin không?
Đinh Hạo nghiến răng:
– Quỷ mới tin!
Nói đùa, công pháp thần giai không phải râu cải vỉa hè, đừng nói là Tuyết Châu hay Minh Tâm tông, dù là khắp Vô Tận đại lục cũng cri có vài bộ công pháp thần giai. Tuy lai lịch của Kiếm Tổ bí ẩn nhưng Đinh Hạo không tin lão nắm giữ công pháp thần giai.
Kiếm Tổ cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Không tin là đúng.
Kiếm Tổ dạy khẩu quyết tâm pháp Thất Huyền Uẩn Thần quyết cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo không giỡn nữa, nghiêm túc nghiền ngẫm.
Mãi khi mặt trời xuống núi Đinh Hạo mới nhớ khẩu quyết Thất Huyền Uẩn Thần quyết, nghe Kiếm Tổ giảng dạy, hoàn toàn thấu hiểu nó.
Cánh đồng tuyết ngoài Thung Lũng thôn chứng kiến thời gian thiếu niên khổ luyện, chứng kiến một vị thiên tài bước lên đoạn đường cường đại. Gió tuyết ngày càng lớn, Đinh Hạo quay về Thung Lũng thôn.
Ngày thứ nhất.
Đêm qua Đinh Hạo chỉ ngủ khoảng hai canh giờ, thời gian khác tập trung vào tu luyện. May mắn bản thân tâm pháp huyền công là tĩnh dưỡng thân thể, có Thất Huyền Uẩn Thần quyết ôn nhuận thần thức, hiệu quả rõ rệt. Đinh Hạo vận chuyển một canh giờ tương đương ngủ năm, sáu canh giờ.
Đây là tin tức siêu tốt với Đinh Hạo, có nghĩa là hắn gần như không cần ngủ mà tu luyện suốt.
Sáng sớm lúc ăn điểm tâm, Đinh Hạo thấy rõ trên mặt các thôn dân Thung Lũng thôn chất chứa lo âu.
Cô bé Cao Tuyết Nhi đôi mắt long lanh nhìn Đinh Hạo, hy vọng hắn sẽ thực hiện điều hôm qua nói, cứ vận mệnh của nàng.
Đinh Hạo biết có nói nhiều chỉ dư thừa. Đinh Hạo ăn sáng xong, ngẫm nghĩ, lấy thanh kiếm rỉ sét ra khỏi trữ vật giới chỉ, vẫy tay kêu cô bé Cao Tuyết Nhi đến gần.
Đinh Hạo đưa thanh kiếm rỉ sét, nói:
– Chút nữa đoàn người Thanh Giang trấn đến ngươi hãy đưa thanh kiếm rỉ sét này cho bọn họ nhìn.
Đinh Hạo nói xong đứng dậy rời đi, quay về lầu đá tu luyện.
Người Thung Lũng thôn nhìn nhau rồi quan sát kỹ thanh kiếm rỉ sét như lấy ra từ đống rác nằm trong tay cô bé Cao Tuyết Nhi, bọn họ không thấy nó có gì lạ. Không biết Nhất Đao Khải Trình huynh đệ làm cái trò gì, hôm nay người đến Thung Lũng thôn cướp người chính là tiểu thiên tài Lý Vân Kỳ bái vào Vấn Kiếm tông. Không lẽ một thanh kiếm rỉ sét bình thường tùy thời đều gãy sẽ có tác dụng gì?
Vài người đoán phải chăng Nhất Đao Khải Trình sợ, không dám đối diện Lý Vân Kỳ nên dùng một thanh kiếm rỉ sét lừa người?
Không chừng đám người Lý Vân Kỳ chưa đến Nhất Đao Khải Trình đã bỏ chạy.
Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm cũng lộ biểu tình nghi ngờ. Bọn họ nghĩ nguyên Tuyết Châu không có cao thủ nào dựa vào thanh kiếm rỉ sét nổi danh, càng không có tông phái nào lấy thanh kiếm rỉ sét nổi danh thiên hạ. Tại sao Nhất Đao Khải Trình chắc chắn như vậy? Chẳng phải Đinh Hạo là cao thủ đao pháp sao? Vì sao hắn có thanh kiếm rỉ sét?
Như thế này mọi người càng lo âu hơn.
Chỉ có cô bé Cao Tuyết Nhi cầm thanh kiếm rỉ sét là ánh mắt kiên quyết, tin tưởng Đinh Hạo trăm phần trăm.
Thời gian chậm rãi trôi trong khi người Thung Lũng thôn thấp thỏm nghi ngờ.
Rốt cuộc đến lúc mặt trời lên cao ba sào.
Thanh niên ở trên lầu quan sát kinh hoàng hét to:
– Đến rồi, người Thanh Giang trấn đã đến!
Đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm nhanh chóng leo lên tường thành băng tinh nhìn ra ngoài.
Ngoài Thung Lũng thôn ồn ào, một đội khoảng mấy trăm người từ đường núi phủ tuyết chậm rãi đến. Khua chiêng gõ trống, giăng đèn kết hoa. Mười chiếc ngựa to màu đỏ do một con ngựa to lớn kéo, hơn bốn mươi kỵ sĩ mặc giáp da đỏ tinh thần hăng hái, khí phái phi phàm.
Không uổng là đại thế lực, với trận thế như vậy Thung Lũng thôn có đập nồi bán sắt cũng làm lại.
Chớp mắt đoàn người đã đến dưới thánh.
Cửa thành mở sẵn, đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm không dám chậm trễ, vội vàng ra nghênh đón đoàn người vào Thung Lũng thôn.
Lý Vân Dương ngày hôm qua bị Đinh Hạo hù sợ tè trong quần cũng có mặt, lại biến trở về kiêu căng, sốt ruột quét mắt đám người nhưng không thấy Đinh Hạo đâu.
Thiên Xu đại gia xấu xa lạnh lùng cười:
– Cái tên vênh váo ngày hôm qua đâu? Kêu hắn đi ra, ta muốn nhìn trước mặt ngũ đệ thì tán tu nho nhỏ như hắn còn dám kiêu ngạo như vậy không?
Một thiếu niên lưng đeo trường kiếm, mặc áo xanh đứng bên cạnh Lý Vân Dương.
Thiếu niên khoảng mười bốn, lăm tuổi, khuôn mặt đoan chính, mày kiếm xéo vào thái dương, không quá đẹp trai nhưng anh khí bừng bừng, khí chất rất xuất sắc. Thiếu niên đứng trong đám người giống như hạc trong bầy gà, mặt không biểu tình. Nhìn là biết thiếu niên không phải tán tu vùng núi mà là đệ tử ưu tú đến từ danh môn đại phái.
Chương 260: Thanh kiếm này từ đâu ra?
Thôn trưởng Cao Phong chắp tay cười hỏi:
– Vị này chắc là ngũ gia thiên tài của Vấn Kiếm tông?
Thiếu niên không thèm nhìn thôn trưởng Cao Phong, ánh mắt không có tiêu cự lướt qua Thung Lũng thôn. Thôn trưởng Cao Phong nhíu chặt mày không che giấu biểu tình ghét, mất kiên nhẫn, như hoàng đế cao cao tại thượng đến xóm nghèo hôi thối dơ bẩn, không muốn nói một câu với đám ăn mày.
Thôn trưởng Cao Phong cười lúng túng.
– Họ Cao, lúc này đừng nói mấy câu sáo rỗng. Ha ha, hôm nay ngũ đệ của ta tự mình đến đón người. Thế nào? Nữ nhi của ngươi đâu? Mau kêu nàng trang điểm rồi đi theo chúng ta.
Lý Vân Dương cười to bảo:
– Phải rồi, còn có tiểu tán tu không biết trời cao đất rộng kia, kêu hắn mau lăn ra đây dập đầu xin lỗi nhị gia thì sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm qua.
– Cái này…
Vẻ mặt thôn trưởng Cao Phong lúng túng.
Nét mặt Lý Vân Dương sa sầm, lạnh lùng hỏi:
– Như thế nào? Còn muốn từ chối? Đừng được nước lấn tới.
Thiếu niên anh khí nhíu mày, mất kiên nhãn nói:
– Nhị ca, ta bận.
Lý Vân Dương vội cười gật đầu, nói:
– Lão ngũ yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngươi.
Lý Vân Dương nói xong biến sắc mặt, quay đầu nhìn thôn trưởng Cao Phong.
Lý Vân Dương sắc mặt âm trầm nói:
– Nghe chưa? Họ Cao, đừng dằng dai nữa, không thì đừng trách ta không khách sáo.
Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm nhìn nhau, thầm thở dài, xem ra không thể câu giờ được nữa. Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm định nhận mệnh đồng ý.
Chính lúc này…
Một giọng non nớt từ bên cạnh vang lên:
– Ta có một thứ muốn các ngươi nhìn.
Hai tay cô bé Cao Tuyết Nhi nâng một thanh kiếm rỉ sét chậm rãi đi tới.
Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm nhìn cô bé Cao Tuyết Nhi, tức ói máu, thầm nhủ: Ngươi còn đi ra gây rối? Một thanh kiếm rỉ sét giúp được gì? Có lẽ Nhất Đao Khải Trình chỉ cố ý làm màu. Nhưng sâu trong lòng thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm ôm chút hy vọng cuối cùng và niềm tin mấy ngày nay với Đinh Hạo. Thế là thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm không quát mắng hay ngăn cản cô bé Cao Tuyết Nhi.
– Nhìn cái gì?
Nhất Đao Khải Trình quay đầu liếc cô bé Cao Tuyết Nhi, cười nói:
– A! Đây là tân nương tử của chúng ta. Ha ha, tiểu nha đầu hãy mau tắm rửa chuẩn bị đi, sắp gả đi còn ôm thứ rác rưởi. Lát nữa ngươi thành người của Lý gia ta, kêu đại ca cho ngươi một thanh trường kiếm bách luyện tinh cương chơi.
Cô bé Cao Tuyết Nhi cắn chặt răng nói:
– Ngươi yã nhìn kỹ thanh kiếm này, chủ nhân của kiếm nói khi các ngươi nhìn nó sẽ đổi ý.
Cô bé Cao Tuyết Nhi rất hồi hộp.
Dù sao cô bé Cao Tuyết Nhi chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, đối diện kỵ sĩ Thanh Giang trấn như sói như cọp làm nàng rất sợ, trong đó còn có một đệ tử Vấn Kiếm tông cao cao tại thượng. Giọng cô bé Cao Tuyết Nhi run run, thân hình nhỏ xinh run bần bật.
Cô bé Cao Tuyết Nhi nắm chặt chuôi thanh kiếm rỉ sét, xúc giác hơi lạnh cho nàng nhiều can đảm hơn.
Lý Vân Dương ôm bụng cười to bảo:
– Kiếm? Cái thứ rách nát này là một thanh kiếm? Ha ha ha ha ha ha! Cười chết mất. Các huynh đệ tới nhìn đi. Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi có từng thấy thanh kiếm như vậy chưa?
– Đây là thứ rác rưởi gì cũng dám lấy ra mất mặt?
– Thậm chí không bằng dao chẻ củi trong hậu viện nhà ta mà dám nói nó là một thanh kiếm?
– Ha ha ha ha ha ha! Coi như nó là một thanh kiếm, này, chủ nhân thanh kiếm rách nát này chắc là tên ăn mày nghèo mạt rệp đi? Cũng dám lấy ra khoe khoang, đầu bị lừa đá khùng rồi?
Đám kỵ sĩ Thanh Giang trấn cười chảy nước mắt, quá buồn cười. Một thanh kiếm đồng nát cũng dám lấy ra, kiêu ngạo nói là sẽ khiến bọn họ đổi ý, đồ điên cũng không dám nói như vậy.
Lý Vân Dương mất kiên nhẫn nói:
– Được rồi được rồi, tiểu nha đầu, nhanh chóng trở về thay quần áo, nhị gia ta không có thời gian dây dưa với ngươi. Đại ca đã mở tiệc lớn ở Thanh Giang trấn đang chờ ngươi, ha ha ha ha ha ha!
Trong lòng đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm thầm than. Quả nhiên là Nhất Đao Khải Trình cố ý làm màu, thanh kiếm rỉ sét không thể nói rõ vấn đề gì.
Ai, nhận mệnh đi.
– Không, xin… Xin các ngươi nhìn kỹ lại.
Hốc mắt cô bé Cao Tuyết Nhi ướt nước, trong lòng nàng tuyệt vọng. Nhưng cô bé Cao Tuyết Nhi nghĩ đến buổi tối gió tuyết trong Thái Bình thành, Đinh Hạo mỉm cười và một tô mì nóng, không hiểu sao nàng càng tin tưởng hắn hơn.
Lý Vân Dương không còn kiên nhẫn:
– Nhìn cái gì, tiểu nha đầu, nhị gia không rảnh đùa với ngươi…
Chỉ là tiểu thiếp của đại ca, không phải chính thất, Lý Vân Dương không kiêng dè gì.
Nhưng không ai ngờ chính lúc đó…
Lý Vân Kỳ luôn thả hồn theo gió rốt cuộc nhìn hướng thanh kiếm rỉ sét, phát ra tiếng kêu sửng sốt:
– Ủa?
Thanh âm này hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đám người nhìn mặt Lý Vân Kỳ, thiếu niên Vấn Kiếm tông kiêu ngạo này lộ biểu tình kinh ngạc, rung động không thể tin, thậm chí là một chút kinh khủng.
– Ngươi… Cho ta xem thanh kiếm đó.
Trong các cặp mắt ngạc nhiên, Lý Vân Kỳ tách đám người ra, biểu tình nghiêm túc nhận lấy thanh kiếm rỉ sét từ tay cô bé Cao Tuyết Nhi. Lý Vân Kỳ cung kính cầm thanh kiếm rỉ sét, quan sát kỹ.
Mọi người không hiểu ra sao.
Chỉ là thanh kiếm rỉ sét tùy thời sẽ gãy không lẽ có huyền cơ gì khiến tiểu thiên tài Vấn Kiếm tông chú trọng như vậy?
Lý Vân Dương biến sắc mặt nhưng không quá quan tâm. Lý Vân Dương cảm thấy một cây kiếm đồng nát chẳng lẽ có thể khiến đệ đệ thiên tài ra quyết định kinh người gì sao?
Trưởng lão Cao Lâm, thôn trưởng Cao Phong liếc nhau, thấy rung động trong mắt đối phương. Giây phút này trái tim thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm đập nhanh, suy nghĩ nhiều hơn.
Trong phút chốc…
– Là nó, đúng rồi.Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!
Lý Vân Kỳ nhìn kỹ thật lâu sau, biểu tình càng trầm trọng hơn, thái độ iêu ngạo cao cao tại thượng biến mất ngay.
Lý Vân Kỳ mỉm cười hỏi:
– Tiểu muội muội lấy thanh kiếm này ở đâu ra?
Cô bé Cao Tuyết Nhi lau nước mắtn nơi khóe mắt, trong trẻo nói:
– Là Khải Trình ca ca đưa cho ta.
Biểu tình Lý Vân Kỳ kỳ dị, dừng một chút, cung kính trả thanh kiếm rỉ sét cho cô bé Cao Tuyết Nhi bằng hai tay.
Vẻ mặt Lý Vân Kỳ càng hiền hòa nói:
– Tiểu muội muội, ta có thể gặp Khải Trình ca ca kia được không?
Cô bé Cao Tuyết Nhi ngần ngừ nói:
– Cái này… Ta phải hỏi Khải Trình ca ca đã.
Lý Vân Kỳ thân thiện nói:
– Được, không vội, ta chờ.
Cô bé Cao Tuyết Nhi cầm thanh kiếm rỉ sét xoay người đi hướng lầu đá phía xa.
Lúc này, mọi người đều nhìn ra không thích hợp.