1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
  4. Tập 33 [ chương 161 đến 165 ]

Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast

Tập 33 [ chương 161 đến 165 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 161: Chắc ngươi sẽ không từ chối Tây Môn giáo sư đi

Đinh Hạo mỉm cười nói:

– Mỗi ngày ta chỉ có thể dạy bọn họ một canh giờ, thời gian còn lại do gian thương nhà ngươi phụ trách. Cái tên ăn xương còn muốn hút khô tủy nhà ngươi không phải miễn phí làm chuyện tốt đúng không? Chắc chắn có thu phí từ phụ huynh.

Mặt gian thương lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư ủ rũ.

– Mỗi tháng Thiên Xu lão sư thu mười đồng tiền.

Mặt cô bé Hoan Hoan còn ngấn lệ kéo vạt áo Đinh Hạo, cười vạch áo lão nhân xấu xa cho người xem lưng.

Mười đồng tiền, không nhiều. Lúc trước Đinh Hạo quan sát thấy gian thương lão nhân xấu xa này không qua loa cho xong, rất nghiêm túc huấn luyện bọn nhỏ, tuy rằng cách hơi thô lỗ nhưng dùng được.

Đinh Hạo nhìn lão nhân xấu xa, cười nói:

– Tạm được, lần này xem như gian thương nhà ngươi có lương tâm.

Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư trợn mắt nói:

– Cha nó, lão tử luôn có lương tâm!

Đinh Hạo mặc kệ lão nhân xấu xa phản đối, cười nói:

– Tốt, cứ quyết định vậy đi. Bắt đầu từ ngày mai, một canh giờ trước khi mặt trời mọc ta sẽ đến đây dạy bọn nhỏ, những lúc khá do ngươi phụ trách huấn luyện. Học phí thì…

Đinh Hạo ngẫm nghĩ, nói:

– Mỗi tháng ngươi thu mười đồng tiền đúng không? Ta trả thay, hàng tháng mỗi người hai mươi đồng tiền, ngươi chăm sóc bọn nhỏ thay ta.

Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư gian thương định nói gì nhưng nghe câu sau cùng thì mắt tỏa sáng, cười tủm tỉm nói:

– Hai mươi đồng tiền? Ha ha ha ha ha ha! Tốt, tốt, hoàn toàn không thành vấn đề. Đinh gia yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ chăm sóc bọn họ, đối xử như tôn tử, tôn nữ ruột của mình.

Đinh Hạo gật đầu.

Lúc này, hai mươi đứa nhóc vui sướng không biết nên nói cái gì, nhảy nhót quanh Đinh Hạo, hưng phấn sắp bay lên.

Đinh Hạo ở lại trong sân hàng rào một lúc rồi từ biệt, đám nhóc lưu luyến vẫy tay chào. Đinh Hạo rời khỏi xóm nghèo.

* * *

Khi Đinh Hạo đến võ xá Thanh Sam Đông Viện thì các đệ tử ký danh đã luyện tập buổi sáng xong.

Buổi sáng có một môn thảo dược cơ bản của Tây Môn Thiên Tuyết.

Đinh Hạo đặt mèo con màu trắng tai gập đáng yêu trong nhà mình, định đút cho nó miếng sữa vừa mau ai ngờ con mèo có bệnh công chúa, trông rất đói nhưng không thích sữa có sẵn. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu không chịu uống, Đinh Hạo bất đắc dĩ đặt nó ở trong nhà, hắn vội vã đi học.

Lúc đi học Đinh Hạo phát hiện ngự tỷ Tây Môn giáo sư xinh đẹp phớt lờ hắn, trong lớp học không thèm nhìn hắn cái nào, có vẻ nàng vẫn còn giận.

Đinh Hạo mặc kệ, cùng Đao Tổ thảo luận các tri thức thảo dược đan thuật trong đầu.

người ngoài thì thấy Đinh Hạo lại bắt đầu thẫn thờ.

Chớp mắt đã xong một tiết học.

Tan học rời khỏi võ xá, lúc Tây Môn Thiên Tuyết đi ngang qua Đinh Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lạnh băng rời đi.

Vương Tiểu Thất thập thò tới gần, vẻ mặt tò mò hỏi:

– Này Đinh sư huynh, không lẽ sư huynh làm gì với giáo sư Thiên Tuyết rồi? Hay là sư huynh từ chối giáo sư Thiên Tuyết tỏ tình, sao ta thấy thái độ của giáo sư với ngươi đã thay đổi?

Đinh Hạo cú trán Vương Tiểu Thất nhiều chuyện một cái:

– Từ chối cái đầu ngươi.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện cười to.

Lý Lan ngồi ngoài đám đệ tử ký danh liếc Đinh Hạo, ánh mắt kỳ dị không biết đang nghĩ gì.

Một ngày nhanh chóng trôi qua.

Buổi chiều trong môn thực chiến Đinh Hạo bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong dùng cái cớ vô sỉ ‘ngứa tay mà người khác không chịu nổi một kích’ lôi đi đánh tơi bời.

Đinh Hạo kéo lê thân tàn về nhà, phát hiện mèo con màu trắng tai gập đáng yêu yên lặng nằm trên giường của hắn, cuộn lại thành cục tròn đang ngủ.

Ánh trăng trong trẻo xuyên qua song cửa sổ chiếu trên người mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lấp lánh ánh sáng trắng, bí ẩn mà thánh khiết, khiến căn nhà mát mẻ thoải mái hơn.

Đinh Hạo nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu một lúc rồi quay về phòng khách, xếp bằng trên bồ đoàn bắt đầu bài tập mỗi đêm phải làm

Đầu tiên là vận công trị liệu bầm tím trên người, dùng tâm pháp Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên vạn chuyển huyền khí băng sương phong tuyết ở hạ đan điền, huyệt khiếu tuần hoàn ba mươi sáu chu thiên trong năm huyệt khiếu, không ngừng củng cố cảnh giới đang có, lần lượt chiết xuất ra huyệt khiếu, gột rửa huyệt khiếu.

Chỉ có đường kinh mạch và huyệt khiếu đạt đến trình độ ‘Không bụi bẩn, trong suốt lóng lánh’, đóng nền móng rồi Đinh Hạo mới trùng kích lục khiếu Võ Đồ cảnh.

Đợi khi Đinh Hạo tu luyện xong hàng loạt bài tập quen thuộc thì đã là nửa đêm.

Đinh Hạo xách thanh kiếm rỉ sét đi vào sân bắt đầu tu luyện chiến kỹ, chiêu thức. Đối với võ giả thì tâm pháp, chiêu thức quan trọng như nhau, không thể thiếu một thứ.

Đinh Hạo diễn luyện Long Vương Ly Thủy kiếm pháp một lần, rất nhanh tiến vào trạng thái không minh. Hôm nay trạng thái của Đinh Hạo rất tốt, bất giác hoàn mỹ thi tỉnẻ năm chiêu trong Long Vương Ly Thủy kiếm pháp là Long Vương Hiện Thế, Long Vương Kinh Không, Long Vương Tham Trảo, Long Vương Hấp Thủy, Long Vương Xuất Hải.

– Phù.

Đinh Hạo thu kiếm đứng thẳng, huyền khí trong người cuồn cuộn, lực lượng ngưng mà không phát. Đinh Hạo cảm thấy vui mừng vô cùng.

Lòng Đinh Hạo máy động, cất thanh kiếm rỉ sét vào trữ vật giới chỉ. Đinh Hạo bắt đầu tu luyện Long Vương Ly Thủy kiếm pháp.

Bộ pháp môn khinh thần này Đinh Hạo đã nắm giữ tự quyết yên, đào đến trình độ thân nhanh như khói, nhẹ như giọt nước, như sóng. Tiếp theo là tự quyết mê và ly, Đinh Hạo nắm giữ được hai tự quyết đó sẽ làm được cảnh giới thân pháp như mê huyễn, thân ly thể. Lúc đối chiến Đinh Hạo sẽ không thua.

Chớp mắt hai canh giờ đã qua.

Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đinh Hạo ở dưới ánh trăng như ảo ảnh không thể nắm bắt, vượt qua phạm vi mắt người trông thấy, lúc đông lúc tây, chợt nam chợt bắc. Đinh Hạo để lại một chuỗi cái bóng như câu đố cao thâm, ngươi tuyệt đối không đoán ra đáp án, không thể bắt được chân thân.

Tự quyết mê tiểu thành!

Đinh Hạo đứng lại trong sân, vừa lòng gật gù.

Đinh Hạo vạn công hít thở tại chỗ, mệt mỏi tan mất, Đinh Hạo bày ra đệ tam băng thức, hấp thu thái âm chân khí cực lạnh trong thiên địa, tu luyện đệ tam tầng Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân. Đêm qua trong hang động bí ẩn, Đinh Hạo lấy viêm diễm huyền khí tu luyện xong đệ tam hỏa thức, lúc này là thời gian lạnh nhất trong đêm, thời gian tốt nhất để tu luyện đệ tam băng thức.

Thời gian chậm rãi trôi qua, làn da Đinh Hạo lộ ra ngoài hơi nhấp nhô, từng tia sương bạc cực kỳ lạnh không ngừng ngưng tụ, hòa tan ngoài lớp da, cứ thế lập lại.

Mặt Đinh Hạo dần hiện vẻ thống khổ.

Băng hỏa luyện thể, cái loại thống khổ đó không phải người bình thường có thể chịu được.

Chương 162: Bí ẩn, mèo con phá sản

Lại qua một canh giờ, khí lạnh ngoài người Đinh Hạo dần tán đi. Đinh Hạo chậm rãi mở to mắt, há mồm thở hắt ra. Chỉ thấy một vầng sáng vàng nhạt tràn ngập kim loại xẹt qua cơ bắp Đinh Hạo.

Đinh Hạo vừa lòng gật đầu, nói:

– Đệ tam Chuyển Kim Thân rốt cuộc đại thành!

Đinh Hạo tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân, Yêu Đào Mê Ly thân pháp, Long Vương Ly Thủy kiếm pháp đối với đệ tử bình thường đó toàn là công pháp siêu lợi hại. Mỗi ngày Đinh Hạo tu luyện không ngừng nghỉ, tiến cảnh không tầm thường, thực lực tăng nhanh vùn vụt.

Kế hoạch của Đinh Hạo là tu luyện ba pháp quyết Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân, Yêu Đào Mê Ly thân pháp, Long Vương Ly Thủy kiếm pháp đến viên mãn rồi đi kho vũ khí trong tông môn chọn huyền công chiến kỹ càng lợi hại hơn.

Nền móng võ đạo làp hải từng bước một đi tới, bất cứ võ giả nào đều từ chiêu thức, tâm pháp, chiến kỹ cơ sở học dần, tiến bộ, mãi khi đột phá Tiên Thiên Võ Tông cảnh mới có tư cách tu luyện võ kỹ cao giai hơn. Đi từng bước một mới không ngừng hiểu sâu hơn về nguyên lý, chiêu thức võ đạo, hình thành phong cách chiến đấu của riêng mình.

Muốn tu luyện thần công vô địch ngay từ đầu là không thể nào.

Kiếm Tổ, Đao Tổ chưa từng bàn luận công pháp võ đạo cao thâm trước mặt Đinh Hạo chắc cũng vì nguyên nhân này.

Khoảng ba, bốn canh giờ là trời sáng. Đinh Hạo ngồi khoanh chân dưới tán cây khô vàng, vạn chuyển Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên. Đinh Hạo hít thở, ôn dưỡng thân thể, tinh thần, rất nhanh lại tràn trề sức sống.

Đinh Hạo nghiền ngmẫ kiếm ý.

Trừ xem hình ảnh ký ức cường giả tuyệt thế bí ấn vung kiếm mà Kiếm Tổ lần thứ hai truyền cho, Đinh Hạo cứ rút kiếm, múa kiếm, nắm chắc vận ý chỉ cảm nhận chứ không thể nói ra.

Đinh Hạo vững tin rằng bất cứ cảnh giới võ đạo nào đều có được từ hai cách lĩnh ngộ, tu luyện. Chuyện ngộ đạo trong một phút tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người Đinh Hạo, chỉ có đổ máu, đổ mồ hôi tu luyện, trả giá vất vả mới nắm chắc trạng thái, vận ý huyền diệu khó giải thích.

Trong phút chốc lại ba canh giờ qua đi.

Đinh Hạo múc thùng nước lạnh dưới giếng đổ từ đầu xuống chân. Đinh Hạo tắm nước lạnh mát mẻ xong quay về phòng, thay đồ sạch. Đinh Hạo tính thời gian tới lúc đi xóm nghèo dạy học cho bọn trẻ.

Trong phong ngủ vang tiếng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu đầy sức sống:

– Meo…

– A! Nhóc này cả ngày không ăn gì nhưng sao bỗng có tinh thần như vậy?

Đinh Hạo thầm ngạc nhiên, đi vào buồng trong nhìn xem. Đinh Hạo thấy mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thoải mái nằm trên giường, thè lưỡi hồng liếm vuốt mềm, dáng vẻ ăn uống no nê. Đinh Hạo nhìn bên cạnh mèo con màu trắng tai gập đáng yêu có một cái hộp đen bị mở ra, nắp đặt một bên.

Chết tiệt.

Đinh Hạo có linh cảm xấu.

Đinh Hạo nhìn thật kỹ, hộp đen chính là công cụ chứa bốn viên huyền tinh thạch hắn dùng còn sót lại, hộp bị Đinh Đinh mở ra. Đinh Hạo lại nhìn kỹ nữa, hắn rất muốn khóc, bên trong chỉ có ba huyền tinh thạch, thiếu một viên.

– Vật nhỏ này ăn huyền tinh thạch?

Đinh Hạo thấy thật khó tin, bắt lấy mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nằm ngồi trên giường, quan sát kỹ. Đinh Hạo thấy bên miệng và vuốt lông xù của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu có một ít bột phấn lấp lánh, chính là cặn huyền tinh thạch.

– Không lẽ thật sự bị ngươi ăn? Vật nhỏ, ngươi là mèo con mà có thể cắn nát huyền tinh thạch cứng rắn?

Đinh Hạo rất rung động, thầm nhu rốt cuộc ngươi là quái vật gì? Sữa bình thường không chịu ăn lại ăn huyền tinh thạch, quá phá sản, sao lão tử nuôi nổi ngươi?

– Meo! Meo…

Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhận ra mình làm sai, chạy từ cánh tay Đinh Hạo lên vai hắn. Ngồi trên vai Đinh Hạo yếu ớt kêu, thường thè lưỡi hồng liếm mặt Đinh Hạo.

Đinh Hạo hơi sợ nói:

– Kiếm Tổ, Đao Tổ, hai vị có biết lai lịch của tiểu tử này là gì không?

– Tiểu tử này…

Kiếm Tổ tặc lưỡi, ậm ừ nói:

– Có lai lịch rất bí ẩn, ngươi cứ nuôi đi, rất thú vị.

– Thật là đáng yêu, ta rất muốn ôm vào ngực sờ nhưng tiếc là bây giờ chưa có thân thể.

Đao Tổ bị bề ngoài siêu đáng yêu của mèo con chinh phục, mẫu tính lan tràn không nghe Đinh Hạo hỏi.

Đinh Hạo không bài trừ khả năng Đao Tổ cố ý giả ngu.

Thái độ rõ ràng như vậy khiến Đinh Hạo hiểu hắn sẽ không được tin tức hữu dụng từ hai lão quái vật, đành buồn bực bỏ qua. Đinh Hạo thay đồ, đặt mèo con màu trắng tai gập đáng yêu dính người trên vai, đẩy cửa phòng ra. Trong ánh ban mai mông lung Đinh Hạo lao nhanh hướng óm nghèo.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu hưng phấn kêu lên:

– Meo!

* * *

Khi Đinh Hạo đến xóm nghèo vừa đúng thời gian.

Đinh Hạo bị giật nảy mình.

So với ngày hôm qua, sân nhỏ hàng rào biến dạng. Nhà tranh thành ba gian nhà gỗ mới tinh, diện tích sân mở rộng gấp ba, bốn lần, sửa sang ngay ngắn, xung quanh chất lên tường đất, thật là rực rỡ, trong một đêm đổi thành hình dạng khác.

Trong sân là biển người.

Hôm qua mới có hai mươi thiếu niên hôm nay thành sáu, bảy mươi người. Phụ mẫu của bọn họ đứng đây, ai nấy trông mong chờ đón.

Không biết là ai mắt sắc thấy Đinh Hạo, hét to một tiếng:

– Đến rồi!

Trong phút chốc sân nhỏ hàng rào sôi trào.

Mọi người hưng phấn cười tươi xông ra nghênh đón Đinh Hạo.

Thấy Đinh Hạo, cô bé Hoan Hoan vui sướng hỏi:

– Đinh Hạo ca ca thật sự đến?

Đinh Hạo mỉm cười gật đầu.

– Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, lão tử phát hiện cái tên của ngươi rất hữu dụng tại đây. Mấy người này nghe nói ngươi tự mình dạy đám nhóc này, dưới mười bốn tuổi đều được đưa đến. Bà nội nó, lúc trước lão tử chiêu sinh vất vả biết mấy mới lừa… Phi phi phi, mới chiêu được hai mươi người!

Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư hưng phấn cười to.

– Đinh gia, Ny nhi nhà ta năm nay mới tám tuổi chắc còn có thể luyện võ? Người có nhớ không? Ta là Vương lão Tứ, trước kia chúng ta có quen nhau.

Một nam nhân trung niên gầy gò, thái dương đầy tóc bạc kéo nữ nhân vẻ mặt trẻ con của mình từ trong đám người đi ra, cườin ịnh nọt trông chờ lôi kéo tình cảm với Đinh Hạo, sợ hắn không chịu dạy con mình.

– Lão Vương thúc đừng làm ta giảm thọ, cứ gọi ta là Đinh ca nhi đi.

Đinh Hạo thân thiết vuốt đầu cô bé tên Ny nhi, nói:

– Năm nay Ny nhi mới tám tuổi tất nhiên có thể luyện võ, người yên tâm đi.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đứng trên vai Đinh Hạo cũng kêu lên:

– Meo meo meo!

– Ài, vậy là tốt rồi, tốt rồi. Đinh gia… À không, Đinh ca nhi, Vương lão Tứ ta không có gì giỏi, đáng thương Ny nhi tử nhỏ không có mẫu thân chịu nhiều uất ức. Nếu có thể luyện võ vào Vấn Kiếm tông thì tố quá rồi…

Vương lão Tứ vui sướng nói năng lộn xộn.

Đinh Hạo đúng là ra từ xóm nghèo.

Nhưng Đinh Hạo bây giờ đã trở thành thiên tài đếm trên đầu ngón tay trong các đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông, nghe nói rất được môn phái chú trọng, tương đương với cá chép thành rồng, nhảy lên trời cao. Thân phận, địa vị của Đinh Hạo đã khác, thành thượng đẳng trong thế giới này. Lúc trước nhiều người xóm nghèo rất lo Đinh Hạo thay đổi, bài xích những kẻ đê tiện bẩn thỉu như mình. Bây giờ xem ra mọi người đã lo quá nhiều.

Chương 163: Đan đạo, Tây Môn Thiên Tuyết hối hận

Thái độ của Đinh Hạo đối với Vương lão Tứ cho mọi người viên thuốc an thần.

– Như thế nào? Ta nói đúng không? Đinh ca nhi nhân nghĩa, lần này mọi người đã tin tưởng rồi đúng không?

– Đinh ca nhi, Cẩu Đản cũng chưa đến mười bốn tuổi, ngươi thu hắn đi.

– Vô cùng đa tạ Đinh ca nhi chúng ta sẽ giao học phí hai mươi đồng tiền cho Thiên Xu lão sư, không cần Đinh ca nhi tốn tiền…

– Đúng vậy. Đừng nói là hai mươi, dù là bốn mươi đồng tiền thì chúng ta cũng giao. Chỉ cần Đinh ca nhi bớt chút thời gian dạy bọn nhỏ, cho đám trẻ con xóm nghèo chúng ta có chút hy vọng thì ngươi chính là đại ân nhân của khu bần dân chúng ta.

Các phụ huynh đua nhau nói, có khen Đinh Hạo, biểu hiện ra nhiệt tình. Bọn họ không ngốc, lòng hiểu rõ ràng nhân vật như Đinh Hạo bình thường ngàn kim cũng không mời được, cơ hội như vậy đúng là ngàn năm một thuở.

Lúc này Đinh Hạo mới biết tin hắn dạy bọn nhỏ xóm nghèo truyền ra làm cả xóm lật nóc. Lão nhân xấu xa dụ dỗ một số phụ huynh tự nguyên bỏ công bỏ sức suốt đêm cải tạo lại sân nhỏ hẹp thành phòng học, sân luyện công lớn, chế tạo một ít công cụ tu luyện đơn giản.

Đinh Hạo chiêu đãi xong phụ huynh nhiệt tình đã qua nửa canh giờ.

Các phụ huynh vô vàn cảm ơn rời đi, Đinh Hạo đánh giá sáu mươi sáu đứa trẻ độ tuổi khác nhau.

Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư cười tủm tỉm nói:

– Hì hì, ta làm việc thì ngươi cứ yên tâm, ta đã trắc nghiệm tuổi tác rồi, hoàn toàn phù hợp, căn cốt và thiên phú phù hợp, có tài luyện võ.

Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:

– Ngươi biết trắc nghiệm thiên phú căn cốt?

Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư nhếch môi cười nhe răng vàng không đồng đều, giọng điệu bỉ ổi nói:

– Đó là tất nhiên, Thiên Xu ta mà làm việc thì ngươi yên tâm, tuyệt đối không sai lầm. Phải rồi, ngươi định dạy bọn họ như thế nào?

Đinh Hạo mỉm cười nói:

– Tất nhiên ta có cách của mình.

Cách của Đinh Hạo rất đơn giản, khiến bọn nhỏ đặt nền móng trước, cường thân kiện thể, huyết khí vượng thịnh, tiếp theo mới thử dẫn khí. Vì môn quy nên Đinh Hạo không thể dạy Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, nhưng quyển Dẫn Khí Quyết xem như công pháp huyền khí vỡ lòng cho bọn trẻ, tâm pháp huyền khí Nhất Đao Khởi Trình Quyết do Đao Tổ lần mò ra cũng có thể dạy.

Đinh Hạo móc một tờ danh sách ra khỏi ngực đưa cho Thiên Xu gian thương, nói:

– Làm cơm theo cái này, ta bỏ tiền ngươi, mỗi ngày cho bọn nhỏ ăn thịt mới huyết khí vượng thịnh, cường thân kiện thể.

– Chậc chậc chậc, được rồi, tiểu tử ngươi thật sự bỏ vốn gốc. Lão tử phục ngươi, vì một đám con nít không thân không quen, mỗi tháng ít nhất chi ra trăm lượng vàng, đáng giá không?

Khuôn mặt xấu xa của Thiên Xu gian thương khó được lộ biểu tình nghiêm túc.

Đinh Hạo rất oách nói một câu:

– Chỉ cầu ý niệm thông đạt.

Đây là câu đám nhân vật chính thức ra vẻ oách hay dùng trong tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn kiếp trước Đinh Hạo đọc.

Quả nhiên Thiên Xu gian thương bị chấn động, nghiêm túc gật đầu, nói:

– Tốt, vậy lão già ta sẽ cùng ngươi điên một lần, ta ngược lại muốn xem các ngươi dẫn dắt đám nhóc này đến trình độ nào.

* * *

Không hiểu sao mấy ngày nay Tây Môn Thiên Tuyết cứ thấy lòng buồn chồn, huyết khí cuồn cuộn, khó thể tập trung tinh thần. Thế nên khi luyện đan Tây Môn Thiên Tuyết phân tâm mấy lần suýt nổ lô, lãng phí nhiều nguyên liệu, linh thảo.

Vù vù vù vù vù!

Lòng Tây Môn Thiên Tuyết máy động, thu về đan lô nhỏ chạm rỗng màu đỏ bềnh bồng trước mắt. Tây Môn Thiên Tuyết thở dài, chậm rãi đứng dậy bước ra nhà gỗ nhỏ, đi vào vườn thuốc của mình.

Trong nắng sớm, gió thu se lạnh thổi qua. Vườn thuốc hoa điêu linh bay theo gió.

Dược thảo đã đến lúc gặt, đóa hoa phải bay đi.

Qua hai ngày nữa là có thể hái linh thảo trong vườn thuốc nhỏ này.

Không biết sao lòng Tây Môn Thiên Tuyết nhớ đến một người khiến nàng cực kỳ thất vọng, những chuyện xảy ra trong lớp học.

– Không ngờ ta nhớ đến hắn…

Thiếu nữ xinh đẹp thở dài. Mới đầu Tây Môn Thiên Tuyết chỉ thấy tiếc vì một thiên tài lãng phí thời gian, nếu đã quyết định từ bỏ tại sao nàng vẫn không kiềm được nhớ đến?

– Sư phụ nói trong số mạng của ta đã định có một cửa ải, đạp qua mới một hơi đột phá bình cảnh vào hàng tiên thiên đan dược sư, không lẽ thiếu niên này chính là kiếp nạn của ta sao?

Tây Môn Thiên Tuyết chậm rãi lấy quyển sách nhỏ màu lam ra khỏi trữ vật giới chỉ, tùy tay giở ra xem.

Đây là quyển sách kết tinh tâm đắc của Tây Môn Thiên Tuyết, là tâm huyết của nàng bây giờ bị vẽ lung tung đen tuyền, hoàn toàn vô dụng, quá tiếc. Đây là sách gốc, Tây Môn Thiên Tuyết không sao chép lưu trữ, cho nên hôm đó nàng mới tức giận như vậy, giận dữ đuổi Đinh Hạo đi.

Tính cách Tây Môn Thiên Tuyết lạnh nhạt không thích tranh chấp với người, hơi lạnh lùng, ít khi tức giận.

Nhưng đối diện Đinh Hạo làm Tây Môn Thiên Tuyết liên tục hốt hoảng, chính nàng cũng thấy khó tin.

Bất giác ánh mắt Tây Môn Thiên Tuyết nhìn quyển sách nhỏ trong tay.

Đây là trang thứ mười, giới thiệu Tây Môn Thiên Tuyết nghiên cứu ba loại dược phẩm thuộc tính dương bát phẩm, dược lực, dược lý trong chúng nó diễn hóa tương sinh tương khắc, là một trong những thành quả nghiên cứu đắc ý nhất của Tây Môn Thiên Tuyết. Bây giờ nó bị Đinh Hạo vẽ bậy lung tung, khoanh tròn nhiều chỗ, tự động chú thích bậy bạ.

– A? Không thể nào?

Tây Môn Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn đồ án, chữ nhỏ bị nàng cho rằng là vẽ bậy. Tây Môn Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện thứ khiến nàng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc… Những gì Đinh Hạo viết hình như không hoàn toàn sai.

A, trời ơi, không phải không có sai lầm mà là có chút đạo lý.

Tây Môn Thiên Tuyết chợt nhận ra điều gì.

Tây Môn Thiên Tuyết thở dồn dập.

Tây Môn Thiên Tuyết nghiêm túc xem xét những hàng chữ xiêu vẹo, chữ xấu xen vào. Tây Môn Thiên Tuyết chìm đắm trong đó, đứng ngây như phỗng, bất giác đã qua một canh giờ.

– Không lẽ là như vậy? Phấn hoa Điện Cực Dương Hoa và bột phấn cành Thiên Tinh Thảo có thể dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng vào lô? Cái này hoàn toàn không hợp với lẽ thường, mới đầu…

Tây Môn Thiên Tuyết xoay người vào nhà gỗ, lấy chút bột phấn trắng và đỏ từ hai bình ngọc, xòe tay phải ra. Đan lô màu đỏ chạm rỗng xuất hiện trong lòng bàn tay Tây Môn Thiên Tuyết, đan lô xoay tròn trứ vụt qua tay trái, bỏ hai loại bột phấn vào trong.

Sau đó đan lô quay tròn trong hư không trước mặt Tây Môn Thiên Tuyết.

Tây Môn Thiên Tuyết nín thở tập trung tinh thần, bàn tay thuôn dài không ngừng biến ảo thành cái bóng, thủ ấn huyền ảo chính là thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng.

Theo lý luận của rất nhiều đan dược sư cao giai có quyền uy trong Tuyết Châu đều dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng luyện chế đan dược, dược thảo thuộc tính âm. Nếu dùng thủ pháp Âm Triện Tam Điệp Lãng luyện chế nguyên vật liệu thuộc tính dương rất có thể sẽ khiến đan lô nổ, nguyên vật liệu báo hỏng. Âm dương không thể điều hòa, đây là một trong định luật đan đạo mà các đan đạo quyền uy của Tuyết Châu công nhận.

Tây Môn Thiên Tuyết ôm chút tin tưởng cuối cùng với Đinh Hạo đã thử nghiệm.

Chương 164: Trong rừng, thổ lộ đột ngột

Thời gian trôi qua từng phút giây.

Tây Môn Thiên Tuyết vận chuyển U Hỏa Huyền Khí đặc biệt của mình, từng đốm lửa màu tím nhảy múa trong tay nàng, nướng đan lô. Ngọn lửa biến đổi theo thủ ấn của Tây Môn Thiên Tuyết.

Biểu tình Tây Môn Thiên Tuyết căng thẳng.

Nhưng đan lô không nổ như Tây Môn Thiên Tuyết tưởng tượng.

Trong đan lô dần toát ra mùi thơm thấm ruột gan.

– Thành công?

Tây Môn Thiên Tuyết vừa kinh vfa mừng ngừng thủ ấn.

Lửa màu tím biến mất, đan lô chậm rãi đáp xuống bàn tay tinh xảo như ngọc, nắp lô tự động mở ra. Đáy lô từ từ nhô lên một đoàn bột phấn màu hồng nhỏ cỡ ngón tay tỏa ánh sáng mông lung hấp dẫn người.

– Đây là… Thất phẩm thôi hóa bột phấn? Hai loại nguyên liệu bát phẩm hạ lại luyện chế ra thất phẩm thôi hóa bột phấn?

Tây Môn Thiên Tuyết giật nảy mình, nàng nhận ra có lẽ đã phạm một sai lầm rất lớn.

Tây Môn Thiên Tuyết đã trách lầm Đinh Hạo.

* * *

Trong khi Tây Môn Thiên Tuyết hối hận về sai lầm của mình thì một thiếu nữ khác trực tiếp xuất hiện trước mặt Đinh Hạo, thẳng thắn nói ra lòng mình.

– Đinh Hạo sư huynh, ta thích ngươi.

Trong mùa thu lá cây bay đầy, núi đầy sắc vàng, lá theo gió bay múa như bươm bướm vàng. Nữ đệ tử tam đại Lý Y Nhược đẹp nhất trong năm viện đông, tây, nam, bắc, trung ngăn lại Đinh Hạo đi qua rừng cây đường núi, giọng trong trẻo thổ lộ.

Tia nắng sớm thứ nhất xuyên qua dãy núi và rừng cây chiếu lên mặt mỹ thiếu nữ, vẽ ra khuôn mặt đẹp tuyệt trần.

Đinh Hạo ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng.

Tỏ tình?

Theo đuổi ngược?

Hay… Đang đùa?

Nhưng mọi chuện đến quá đột ngột.

Chẳng phải trước kia hạt tiêu nhỏ rất hận hắn sao? Chẳng phải vỗ ngực bảo sẽ cho hắn một bài học sao? Tại sao nàng đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng nói ra câu khiến trai tơ là hắn tim đập chân run?

Từ hạn sang yêu?

Đinh Hạo cảm thấy hắn không phải thánh nhân.

Cho nên phản ứng đầu tiên của Đinh Hạo là hưng phấn.

Được một mỹ thiếu nữ kiều diễm được vô số đệ tử ký danh thầm mến khiến lòng hư vinh của trai tơ Đinh Hạo được đến thỏa mãn.

Sau đó Đinh Hạo suy nghĩ nên đáp lại như thế nào.

Nói thật là nghe thiếu nữ đẹp như vậy thổ lộ, nói Đinh Hạo không động lòng là giả. Nhân loại bản năng thích có được vật tốt đẹp, trong rèn luyện Đinh Hạo có chút thưởng thức Lý Y Nhược. Đinh Hạo nghiêm túc suy nghĩ khả năng quen nhau với mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược.

Nhưng trong chớp mắt đó đầu óc Đinh Hạo xuất hiện một bóng dáng mỹ thiếu nữ khác cũng xinh đẹp vô cùng, mặc chiến giáp màu đỏ.

Rồi một bóng dáng áo trắng, lông mày tóc tai đều một màu trắng, toàn thân trắng như tuyết chiếm đầy não Đinh Hạo, đó là đối thủ sau ba năm sẽ quyết đấu sinh tử với hắn, thần đồng Mục Thiên Dưỡng.

Lý Y Nhược luôn quan sát biểu tình của Đinh Hạo.

Tính cách Lý Y Nhược hơi ‘cái tôi’ chút, có bệnh công chúa, cho rằng mình là trung tâm. Nhiều khi Lý Y Nhược cố chấp không nói lý, nhưng điều đó không có nghĩa nàng ngốc. Thiên phú võ đạo đáng kiêu ngạo, bề ngoài hoàn mỹ không khuyết điểm, từ ngữ băng tuyết thông minh rất hợp với Lý Y Nhược.

Lý Y Nhược rất hồi hộp.

Lý Y Nhược chưa từng thấy tim mình đập nhanh như vậy.

Nhưng khi Lý Y Nhược nhạy bén bắt giữ biểu tình Đinh Hạo im lặng thì nàng hiểu ra điều gì.

– Không sao. Đinh Hạo sư huynh, ta biết giữa chúng ta có chút hiểu lầm, dù bây giờ ngươi không thích ta thì một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi thật sự thích ta!

Lý Y Nhược cười tươi, biểu tình không hề buồn bã, thất vọng.

Lý Y Nhược vẫn là hạt tiêu nhỏ, dù đối với bất cứ chuyện gì cũng tràn ngập tự tin.

Nói xong Lý Y Nhược kiêu ngạo xoay người, hất mái tóc như thác nước, ngâm nga điệu nhạc vui vẻ đi xa như con nai vô tư. Lý Y Nhược không cho Đinh Hạo thời gian lên tiếng.

Cuối cùng Đinh Hạo vẫn không nói gì.

Đinh Hạo chỉ có ba năm, trong thời gian này đã định sẽ tràn ngập mồ hôi, máu loãng thậm chí là nguy hiểm. Đối diện một thiên tài tuyệt thế đè thiếu niên tài tuấn trong nhân loại, yêu tộc toàn Tuyết Châu nghẹt thở, Đinh Hạo không có thời gian nói chuyện trăng gió. Đinh Hạo chỉ có thể đi trên con đường tu luyện cô đơn.

Hơn nữa…

hắn mới có mười bốn tuổi!

Chuyện ân ân ái ái phải chờ đến tuổi trưởng thành rồi tính.

Trong lòng Đinh Hạo tìm nhiều cái cớ chó mình, mãi nhìn theo bóng lưng Lý Y Nhược biến mất sau hàng cây vàng lá bị gió thổi. Hình ảnh đó khắc trong ký ức của Đinh Hạo.

Bỗng nhiên…

– Ai đó?

Đinh Hạo phát hiện điều gì, chợt quay đầu nhìn ra sau lưng.

Hai người thập thà thập thò đi ra khỏi một thân cây thô to, cười lúng túng, chính là Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương. Không ngờ Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương núp sau thân cây nghe lné.

– Chào, Đinh huynh đệ, thật là ở đâu cũng có tình cờ, không ngờ chúng ta gặp nhau tại đây.

Vì lần trước rèn luyện làm Tiêu Thừa Tuyên bị thương nên để lại một vết sẹo nhạt trên mặt, may là gã luôn hướng về con đường đầy chất nam nhân, ngược lại thích có sẹo như vậy.

Tên này cười gian vẫy tay nói:

– Thời tiết hôm nay thật tốt, gió mát, trời sáng…

Đinh Hạo suýt phun nước miếng.

Lý Tàn Dương thì vẻ mặt lúng túng.

Bây giờ Lý Tàn Dương là viện thủ của Hồng Sam Tây Viện vậy mà bị bằng hữu xấu Tiêu Thừa Tuyên kéo đi nghe lén biểu muội tỏ tình với người ta, nếu bị đồn ra ngoài thì gã không còn đường sống trong Hồng Sam Tây Viện.

Lý Tàn Dương chỉ có thể cắn răng nói:

– À thì… Ta lo cho Y Nhược… Nên mới…

Đinh Hạo có thể nói cái gì?

Đinh Hạo đổi đề tài trò chuyện vài câu với Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương. Đinh Hạo ngạc nhiên chú ý thấy thực lực của Lý Tàn Dương đã đến trung giai tứ khiếu Võ Đồ cảnh, cách đại viên mãn đỉnh cao chỉ một bước. Tiêu Thừa Tuyên cũng ngang ngửa. Còn nhớ lúc Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương tham gia trắc nghiệm nhập môn có thiên phú rất khá, trong một tháng nay hai người không lãng phí thời gian, thực lực tăng vọt.

Xem ra không chỉ có một mình Đinh Hạo tăng nhanh thực lực, đồng bạn xung quanh cũng giành giật từng giây đề cao chính mình.

Đinh Hạo thở dài tận đáy lòng nói:

– Đại tái năm viện lần sau có lẽ hai vị sẽ nhất minh kinh nhân.

Tiêu Thừa Tuyên không chút khiêm tốn đắc ý nói:

– Ha ha ha ha ha ha! Đúng rồi, đúng rồi. Cả tháng nay ta cố gắng xông một hơi, phải cố gắng có thành tựu gì đó trong đại tái năm viện, không thể để mình Đinh huynh ngươi nổi được.

Chương 165: Bàn tán, tin tức lan tràn

So sánh thì Lý Tàn Dương lão luyện, trưởng thành nhiều.

Lý Tàn Dương lắc đầu, mỉm cười nói:

– Hổ thẹn, Đinh huynh người tiến bộ siêu tốc hơn, không uổng có thiên phú thuộc tính thần giai. Đến hôm nay ta không thể nhìn thấu thực lực của Đinh huynh, e rằng tiêu điểm đại tái năm viện lần hai vẫn ở giữa Đinh huynh và lão đại, lão nhị của Thất Nghĩa Minh. Có tin đồn nói Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đã đột phá thất khiếu Võ Đồ cảnh. Còn nữa, Lâm Tín, Nhậm Tiêu Dao của Hoàng Sam Bắc Viện không thể xem thường. Tử Sam Nam Viện thì rơi vào nội loạn, Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch tranh quyền đoạt lợi, tu vi chậm chạp e rằng tuột hậu trong đại tái năm viện.

Đinh Hạo gật đầu, nói:

– Ta có nghe nói mấy tin đồn này. Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết đều là rồng trong cõi người, có đột phá là tất nhiên. Lâm Tín và Nhậm Tiêu Dao cũng là thiên phú dị bẩm, không thể xem thường. Tử Sam Nam Viện sao? Thôi không nhắc nữa, lần này chắc Hồng Sam Tây Viện sẽ được như mong muốn.

Lý Tàn Dương mỉm cười, lộ ra niềm tin và bá khí một thiếu niên nên có.

Lý Tàn Dương siết nắm tay nói:

– Lần này Hồng Sam Tây Viện nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc.

Đinh Hạo cười to, thấy vui cho thành tựu của hai lão bằng hữu.

– A! Phải rồi.

Vẻ mặt Lý Tàn Dương bỗng biến nghiêm túc nói:

– Ngày hôm qua ta nghe nhiều người thảo luận một chuyện, muốn thỉnh giáo Đinh huynh.

Đinh Hạo nói:

– Mời nói.

Lý Tàn Dương ngập ngừng:

– Nhiều đệ tử ký danh sôi nổi nói ba năm sau Đinh huynh sẽ chiến đấu một trận với thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện trên Thiên Hàn Tuyệt phong, chuyện này…

Đinh Hạo mỉm cười nói:

– Có tật.

Rốt cuộc cũng lan tràn trong đệ tử bình thường hạ tầng rồi sao?

Nhanh quá, chắc sau lưng có người trợ giúp, tạo áp lực vô hình cho Đinh Hạo?

Lý Tàn Dương nhìn biểu tình nghiêm túc của Đinh Hạo, biết hắn không nói giỡn.

Lý Tàn Dương vội la lên:

– Không lẽ là vì rèn luyện lần trước nên mới… Nhưng chuyện đó rõ ràng là vì chúng ta gây ra, Đinh huynh…

– Việc đã đến nước này có tranh luận về lý do cũng không ý nghĩa gì.

Đinh Hạo cắt đứt lời Lý Tàn Dương, cười nói:

– Đường võ giả dám nghĩ dám làm, chỉ là một trận chiến có gì đáng sợ? Lý huynh, đừng lo cho ta. Ta cũng mượn chuyện này tạo áp lực cho mình.

Lý Tàn Dương ngầy người, gật đầu, nói:

– Đinh huynh hào khí ngút trời, ta không bằng. Trong ba năm này nếu Đinh huynh có gì cần xin nói thẳng, huynh muội Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược tuyệt đối không chối từ.

Tiêu Thừa Tuyên tức giận, bất mãn nói:

– Còn ta nữa, tính luôn ta, chúng ta là một nhóm, ta cũng tuyệt đối không chối từ.

Lòng Đinh Hạo ấm áp, cười to bảo:

– Tốt, khi nào cần ta sẽ nói thẳng.

* * *

– Này, nghe nói không? Đinh Hạo và thần đồng của Thanh Bình học viện ước chiến?

– Cái gì? Đinh Hạo của Thanh Sam Đông Viện? Với Mục Thiên Dưỡng? Giỡn sao? Hai người đâu có cùng một đẳng cấp?

– Chắc chắn không sai, tin này truyền trong nội môn, nghe nói là vì Lý Y Nhược của Hồng Sam Tây Viện, Đinh Hạo chủ động ước chiến với Mục Thiên Dưỡng. Sau ba năm trên Thiên Hàn Tuyệt phong, quyết sinh tử.

– Đinh Hạo điên sao?

– Đúng vậy. Mục Thiên Dưỡng là kỳ tài ngút trời đánh vỡ vách tường thiên nhân tiến vào tiên thiên, nghe nói nhiều cường giả đẳng cấp Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thế hệ trước đều không phải đối thủ của Mục Thiên Dưỡng. Cách năm đại cảnh giới, hơn bốn mươi tiểu cảnh giới giống như con kiến và cự long thế mà Đinh Hạo chủ động ước chiến?

– Hì hì, ta sớm gai mắt tên Đinh Hạo, chẳng qua may mắn được đại tái năm viện một lần thế mà không biết trời cao đất rộng đến mức này. Hì hì, cứ theo đà này thì nửanăm, một năm sau có khi nào hắn muốn ước chiến với chưởng môn của Vấn Kiếm tông ta không?

– Giọng điệu của ngươi là sao? Đinh Hạo sư huynh làm người như thế nào tất cả có mắt nhìn. Hừ, theo ta thấy chắc chắn trong đó có nguyên nhân chưa biết.

– Đúng vậy, nghe nói Mục Thiên Dưỡng bá đạo, kiêu căng, không phải thứ tốt.

– Ta thấy nguyên nhân rất đơn giản, hồng nhan họa thủy, nữ nhân tên Lý Y Nhược chắc không phải thứ tốt gì, mê hoặc Đinh Hạo làm hai thiên tài đánh nhau. Nam nhân thật đáng thương.

Đám người tới lui đặc biệt hưng phấn bàn luận chuyện cực lớn đột nhiên xảy ra ngày hôm nay.

Buổi sáng hôm nay không biết từ đâu bắt đầu truyền tin Đinh Hạo khiêu chiến Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện, như gió lốc quét khắp Vấn Kiếm tông. Đặc biệt gây sóng gió trong các đệ tử ký danh.

Hầu hết không ai xem trọng Đinh Hạo. Tuy Đinh Hạo là đệ nhất đại tái năm viện nhưng so với Mục Thiên Dưỡng siêu thiên tài danh chấn Tuyết Châu thì kém quá xa, hai người không phải đối thủ cùng đẳng cấp.

Có đủ cách nói về chuyện này.

Đinh Hạo trở về từ xóm nghèo, trên đường đi nghe rất nhiều bàn tán giống như vậy.

Nhiều người thấy Đinh Hạo bản năng nhỏ giọng lại, một số đệ tử ký danh đối địch với hắn như Bạch Sam Trung Viện thì cố ý nói lớn tiếng để cho Đinh Hạo nghe.

Đinh Hạo mỉm cười không quan tâm đám người đệ tử ký danh rảnh rỗi.

Yến tước an tri hồng hộc chi chí. Ba năm sau chờ xem di!

Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cảm giác được tâm tình của Đinh Hạo, nằm trên vai hắn ngọt ngào kêu mấy tiếng như làm nũng:

– Meo! Truyện linh dị dài kỳ Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân kể về những chuyến phiêu lưu của Diệp Thiếu Dương, truyền nhân của phái Mao Sơn, môn phái nổi tiếng bắt ma trừ yêu trong thiên hạ… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu théo quen thè lưỡi hồng mềm ướt liếm gò má Đinh Hạo.

Đinh Hạo thân thiết xoa đầu mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biểu thị cảm ơn.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vui vẻ cọ đầu lông xù qualại trong lòng bàn tay Đinh Hạo, ngọt ngào đáp lại:

– Meo meo meo!

Thân thể mèo con màu trắng tai gập đáng yêu có mùi hương nhạt, rất sạch sẽ như không dính bụi, thông nhân tính, linh khí tứ tán, luôn dính người.

Đương nhiên đối tượng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu dính người chỉ có Đinh Hạo, đối với người khác nó biến lãnh diễm, cao quý, híp mắt dửng dưng. Đa số thời gian mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thích nằm trên vai Đinh Hạo, vừa phơi nắng vừa lười biếng ngủ.

Hôm đó không có lớp học.

Đinh Hạo quay về chỗ ở, không biết thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất đi đâu, không có trong sân.

Đinh Hạo đóng cửa sân lại, tu luyện tiếp.

Thời gian này cực kỳ quý giá với Đinh Hạo, cho nên bọn nhỏ xóm nghèo không biết rằng mỗi ngày hắn rút một canh giờ dạy bọn họ quý giá biết bao.

Thời gian trôi nhanh.

Trong phút chốc mặt trời đã khuất sau núi.

Có tiếng bước chân vang lên, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất như con chồn thành công ăn vụng, hưng phấn từ bên ngoài đi vào.

Lòng Đinh Hạo máy động, vẫy tay nói:

– Tiểu Phàm, Tiểu Thất, hai người các ngươi lại đây

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo