Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 32 [ chương 156 đến 160 ]
❮ sautiếp ❯Chương 156: Nhiều chuyện, ngươi hãy chú trọng hình tượng một chút đi
– Này này này, coi bộ ngươi không hài lòng? Không lẽ nắm tay của đại gia không hầu hạ ngươi thỏa mãn sao? Muốn thêm vài cú?
Đinh Hạo vội thỏa mãn lòng hư vinh của tiện nhân Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, nói:
– Đa tạ Vương tổng giáo viên chỉ điểm, đệ tử được ích lợi không nhỏ.
Đinh Hạo nói câu này là thật lòng.
Mặc dù Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong hơi lắm mồm, miệng độc chút, cách giảng bài bạo lực nhưng con người không tệ, ít nhất chưa từng khi dễ các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện. Dù là ai sau mỗi lần bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đánh sẽ có thu hoạch.
Cho nên các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện thà bị đánh thành gấu trúc cũng muốn đấu đơn với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong.
Mỗi người nhìn ra được đệ tử ký danh càng chăm chỉ, chịu khổ thì Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong càng ‘chăm sóc’ nhiều hơn.
Đinh Hạo rất là được Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chú ý, bởi vì hắn được ‘chăm sóc’ nhiều nhất, cơ bản mỗi lần có môn thực chiến là hắn sẽ có cặp kiếng đen.
– Ha ha ha ha ha ha! Chẳng qua là tay lão tử ngứa muốn đánh ngươi, có gì mà chỉ điểm, nói giả tạo quá, ha ha ha ha ha ha!
Ngoài miệng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nói vậy nhưng lại cười đắc ý nói:
– Đúng rồi, tiểu tử, nghe nói hôm nay ngươi vì chim nhỏ xinh đẹp đáng yêu thân hình nóng bỏng Tây Môn giáo sư ghen với tình địch Viên Thiên Cương gì đó suýt lật nóc võ xá đúng không? Thật là tạo thành tổn thất lớn cho Thanh Sam Đông Viện. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã phái người đi chỉnh sửa võ xá, lát nữa ngươi trả chi phí là được.
Tranh giành ghen tỵ cái đầu ngươi!
Đinh Hạo biện giải:
– Này, có lầm không vậy? Là Viên Thiên Cương chủ động khiêu khích trước, ta chỉ vì bảo vệ vinh diệu của Thanh Sam Đông Viện mới đứng lên phản kích, ngươi nên tìm Viên Thiên Cương đòi phí sửa chữa…
– Cha nó, Viên Thiên Cương là đệ tử võ sĩ huyết mạch, lão tử không thể trêu vào, lão tử chỉ có thể khi dễ ngươi.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong phất bàn tay to, xấu xa nói:
– Như thế nào, ngươi không phục? Lại đấu thử đi?
Đinh Hạo:
-…
Sợ ngươi rồi.
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh xoay người đi.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lắc người cười tủm tỉm đến bên cạnh Đinh Hạo, vẻ mặt xấu xa hỏi nhỏ:
– Này tiểu tử, hai ta tâm sự chút. Nghe nói Tây Môn giáo sư nhìn ngươi với con mắt khác, liên tục hai lần kêu ngươi đi vườn thuốc của nàng. Tiểu tử, ngươi giỏi thật, có phải các ngươi có gì đó không?
Đinh Hạo suýt té xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Đây là trưởng bối giáo viên quái quỷ gì vậy? Hãy chú ý hình tượng được không? Nhiều chuyện quá đi!
* * *
Sau khi Đinh Hạo quay về chỗ ở, hắn nằm trên giường suy nghĩ về cuộc chiến với Viên Thiên Cương hôm nay.
Đệ tử võ sĩ huyết mạch đúng là rất đáng sợ.
Ba, bốn ngày trước ở khu bậc bảy Viên Thiên Cương không địch nổi một chiêu của Đinh Hạo. Thế nhưng Viên Thiên Cương chỉ kích phát một phần mười lực lượng huyết mạch đã có thể hoàn toàn áp chế Đinh Hạo trong chiến đấu thường quy, biến đổi này hơn người khác khổ tu mấy năm.
Nếu không phải Đinh Hạo đánh bậy đánh bạ sờ được lớp ngoài kiếm ý thì hôm nay sẽ thua dưới đao của Viên Thiên Cương.
Rõ ràng Viên Thiên Cương không phải duy nhất, ngay cả đám người thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng không chịu nổi một kích nếu bọn họ kích phát ra lực lượng huyết mạch thì cũng sẽ tăng vọt thực lực ngay, một hơi bỏ xa đệ tử bình thường.
Võ sĩ huyết mạch đúng là con cưng của ông trời.
Hèn chi tông môn dung túng đám người Viên Thiên Cương, thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi Vương Dũng đến thế, cho bọn họ tu luyện ở khu bậc bảy đầy linh khí, thậm chí khiến các trưởng lão nội môn như Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ hộ giá trong lúc bọn họ rèn luyện. Che chở như hòn ngọc quý trên tay, cũng khiến các võ sĩ huyết mạch vênh váo, kiêu căng vì vậy.
– Phải giành giật từng giây tu luyện, tranh thủ nắm giữ đao ý và kiếm ý mới đối kháng nổi với võ sĩ huyết mạch.
Đinh Hạo siết chặt nắm tay, nói:
Nếu ngay cả thứ như Viên Thiên Cương mà ta cũng không thể làm gì được thì ba năm sau làm sao leo lên Thiên Hàn Tuyệt phong đối kháng với siêu thiên tài ngàn năm hiếm gặp của Thanh Bình học viện, thần đồng Mục Thiên Dưỡng?
Nghĩ đến đây Đinh Hạo bật dậy, bước nhanh đi tới bồ đoàn, khoanh chân tu luyện.
Đinh Hạo chậm rãi vận chuyển huyền khí, luyện thể một phen, tiêu trừ vết bầm và sưng bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đánh. Quầng thâm ở hốc mắt Đinh Hạo dần tan, trở về bình thường.
Đinh Hạo vận chuyển huyền khí băng sương phong tuyết ở hạ đan điền ba mươi sáu chu thiên.
– Ừm! Lực lượng tăng không đến hai mươi cân.
Đinh Hạo đứng dậy hoạt động thân thể, cẩn thận kiểm nghiệm thực lực của mình tăng cao.
– Nhưng gần đây tăng lực lượng cơ thể càng lúc càng chậm. Trước kia mỗi lần bị cái tên xấu bụng kia đánh xong sẽ tăng khoảng một trăm cân lực lượng, nhưng bây giờ…
Đinh Hạo phát hiện dùng cách tu luyện ngoại công bình thường tăng lực lượng đã cực kỳ khó khăn.
– Xem ra phải như người khác dùng cách luyện hóa dược lực kích thích tiềm lực thân thể, lát nữa đi khu thương mại chọn mua vài loại thượng phẩm dược cao luyện thể luyện cốt.
Đinh Hạo tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân đã hoàn thành đệ nhị chuyển kim thân.
Đây là một bộ huyền công tăng cường thân thể, sự co giãn, lực phòng ngự, tăng cao sức mạnh rõ rệt. Cho nên Đinh Hạo muốn tăng mạnh lực lượng cơ thể hơn, khám phá ra tiềm lực của mình thì cần bước trên con đường luyện hóa dược lực ngoài thân như các võ giả khác.
Trong thiên hạ này tu luyện bất cứ bí tịch huyền công nào đều yêu cầu nhất định về độ mạnh của thân thể.
Tâm pháp huyền công cao đẳng nào phẩm chất càng cao thì yêu cầu độ mạnh thân thể cũng cao hơn.
Cho nên võ giả muốn tăng thực lực, tu luyện công pháp cao đẳng thì phải khiến cơ thể, kinh mạch của mình chắc chắn dẻo dai đã.
Muốn làm được điều này pháp môn kim thân, linh dược tôi thể không thể thiếu.
Hầu hết võ giả đều có pháp môn kim thân tu luyện thích hợp với mình, lựa chọn linh dược hợp thuộc tính cơ thể để tôi thể.
Đi đường bằng hai chân có hiệu quả tốt hơn là nhảy một chân.
– Nhưng lúc này chắc số tiền sẽ cao gấp vô số lần, những linh dược, dược cao luyện thể phẩm chất cao có giá không thấp, có thể nói là vàng mềm. Võ giả đúng là chức nghiệp đốt tiền.
Đinh Hạo thầm thở dài, hắn gom lại chút ít kim phiếu không biết có thể chống được bao lâu.
Lúc này trong đầu Đinh Hạo vang lên giọng cười sang sảng của Kiếm Tổ:
– Đần quá, có một núi vàng mà không tự biết lại đi nghĩ mua những dược cao thấp kém. Tiểu Đinh Tử, ngươi ngốc quá.
Đinh Hạo ngây người, nghe hiểu ẩn ý của Kiếm Tổ.
Đinh Hạo khiêm tốn thỉnh giáo:
– A? Tiền bối nói vậy là sao?
Chương 157: Sau núi, Vô địch Huyền Vũ học viện
Không đợi Kiếm Tổ mở miệng Đao Tổ đã sốt ruột nói:
– Tiểu Đinh Tử, ngươi có còn nhớ hang động bí ẩn bí ẩn bên dưới vách núi khu bần dân rác không?
Kiếm Tổ bị cướp lời, khó chịu nói:
– Cha nó, bà điên lại cướp lời của lão tử!
Đao Tổ rất đắc ý:
– Ha ha ha ha ha ha! Tại ngươi phản ứng chậm, trách gì lão nương?
Đinh Hạo không xen vào hai lão già cô đơn nhiều năm đấu khẩu, mắt hắn sáng ngời chợt nhận ra thứ đã luôn bỏ qua. Trong hang động bí ẩn, cái hố đá hình vuông kia, những chất lỏng trắng bí ẩn chưa dùng hết.
Đinh Hạo hưng phấn vỗ đùi nói:
– Ta quên mất cái này!
kiếm quang, thể chất của Đinh Hạo đều nhờ ngâm trong chất lỏng kia mới có được.
Tuy Kiếm Tổ, Đao Tổ luôn sâu không lường được, không muốn nói gì nhiều nhưng Đinh Hạo dám khẳng định chất lỏng trắng kia là thiên tài địa bảo rất hiếm hoi. Có một thời gian Đinh Hạo luôn nghĩ đến hang động bí ẩn, nhưng hắn không có thời gian đi. Bây giờ có trữ vật giới chỉ, Đinh Hạo có thể đi lấy chút chất lỏng màu trắng trở về.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo không chút do dự thay đồ, đi hướng xóm nghèo sau núi.
* * *Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Mặt trời chiều rơi xuống tia sáng cuối cùng dưới mặt đất.
Lá thu điêu linh, đưa mắt nhìn khắp đồi núi là một mảnh vàng kim.
Đây là mùa đẹp nhất trong một năm Tuyết Châu, lại qua hai, ba mươi ngày nữa khi lá vàng rụng hết, mùa đông sẽ đến. Mặt đất sẽ phủ trong tuyết trắng ngần, giá rét và màu trắng thành chủ yếu trong Tuyết Châu.
Xóm nghèo không có gì khác với trước, vẫn tràn ngập sức sống trong hỗn độn, người sống tại đây như cỏ dại trong đống rác, rất là kiên cường.
Vì cần đi hang động bí ẩn, Đinh Hạo không muốn bị người nhận ra thân phận.
Đầu Đinh Hạo đội mũ bằng tre xanh, trường bào vải thô màu đay nương bóng đêm từ từ đi dọc theo đường mòn gập ghềnh trong xóm nghèo. Đinh Hạo nhìn nhà tranh cũ nát, ống khói bốc lên từ nhà bếp, cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng Đinh Hạo. Đinh Hạo như trở lại mấy ngày đầu vừa xuyên việt tới.
Khi Đinh Hạo đi qua đống rác, hắn thấy sân nhỏ hàng rào và nhà tranh từng cư ngụ.
Bây giờ chỗ này đã đổi chủ nhân, khói bếp bay ra từ ống khói, chậu hoa trong sân bị dời đi hết, mặt đất đạp bằng phẳng dựng một số cọc gỗ để luyện công. Ngoài cửa hàng rào treo một miếng gỗ đen, bên trên viết mấy chữ ngoằn nghèo.
Vô địch Huyền Vũ học viện.
Đinh Hạo suýt cười thành tiếng.
Trong khu bần dân thường có vài người hiểu một hay nửa chiêu, vì sống qua ngay mà dựng vài lớp võ đào như trường tư. Có phụ mẫu hy vọng con cái của mình như cá chép vượt long môn rời khỏi xóm nghèo, đưa con trẻ vào lớp võ đạo giá rẻ để đặt nền móng.
Nhưng trước mắt Đinh Hạo là một chỗ xám xưng vô địch sau núi Vấn Kiếm tông, còn gọi là học viện, quá to gan.
Chủ nhân lò võ đạo này nếu không phải lừa gạt hì chính là bệnh thần kinh.
Đinh Hạo liếc sơ rồi tiếp tục đi trong đống rác trpậ trùng như ngọn núi nhỏ.
Đinh Hạo nhìn bốn phía vắng lặng, hắn theo ký ức đi tuyến đường an toàn xuyên qua khí độc, đầm lầy có độc. Đinh Hạo quẹo trái quẹo phải đến bên vách núi Địa Huyệt Thâm Uyên. Bên dưới là từng đoàn khói đen cuồn cuộn bốc mùi hôi, gió rít, cực kỳ đáng sợ.
– Chính là chỗ này.
Lúc trước tại đây Đinh Hạo té xuống vách núi, nhờ đó hắn có kỳ ngộ.
Hôm nay trở lại chốn cũ, Đinh Hạo kiềm không được cảm thán.
Đinh Hạo bây giờ đã là cao thủ ngũ khiếu Võ Đồ cảnh, không cần leo dây thừng. Cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, Đinh Hạo nhắm một hướng nhảy xuống Địa Huyệt Thâm Uyên.
Bên tai Đinh Hạo là gió kêu vù vù.
Rớt xuống khoảng mười thước Đinh Hạo rút thanh kiếm rỉ sét từ trữ vật giới chỉ ra cắm vào vách đá. Tự quyết đào trong Long Vương Ly Thủy kiếm pháp bùng nổ, Đinh Hạo như giọt nước không chút trọng lượng treo lơ lửng trên vách đá. . Ra chương nhanh nhất tại * ТRU MtruyeИ. V Л *
Đinh Hạo hít sâu, cúi đầu nhắm một điểm dừng chân, rút thanh kiếm rỉ sét ra tiếp tục rơi xuống.
Đinh Hạo không dám chậm trễ, vận chuyển huyền khí, toàn thân lấp lóe ánh sáng màu bạc hết sức đối kháng lực hút đáng sợ trong sương mù.
Đinh Hạo phập phồng lên xuống khoảng sáu, bảy trăm thước rốt cuộc đến cửa hang động bí ẩn.
Cửa hang động bí ẩn rất ẩn khuất, có một tầng sáng nhạt che chắn, dù đến gần trong mười thước vẫn khó thể phát hiện. Nếu không nhờ lần trước Đinh Hạo đến một lần, có Kiếm Tổ, Đao Tổ chỉ dẫn thì hắn phải tìm một lúc.
Vù vù vù vù vù!
Đinh Hạo xuyên qua màn sáng vào trong hang động bí ẩn.
Giống như lần trước Đinh Hạo đến, con đường vẫn lạnh lẽo khô ráo, hồn nhiên thiên thành, quanh co hướng sâu vào hang động bí ẩn.
– Bà nọi nó, lại đến đây.
– Nhìn màu vách đá này là lão nương ta muốn ói ra.
Kiếm Tổ, Đao Tổ bị nhốt mấy chục vạn năm trong hang động bí ẩn, bị ám ảnh tấm lý, bây giờ trở về chốn cũ thì tất nhiên không có tâm trạng tốt. Kiếm Tổ, Đao Tổ than thở một câu sao đó im lặng.
Tâm tình Đinh Hạo rất tốt.
Bởi vì khi Đinh Hạo đến trước cái hố đá hình chữ nhật như quan tài nắm giữa hang động bí ẩn, hắn kinh ngạc phát hiện chất lỏng màu trắng bên trong vốn hơi xám đi nhưng bây giờ lại trở về trắng như sữa, trong suốt. Trông chất lỏng màu trắng như được lọc một lần, vẫn hụt lượng nước khoảng một tấc nhưng lạc quan hơn trong tưởng tượng của Đinh Hạo.
– Không biết chất lỏng này có hiệu quả luyện thể như thế nào, nên uống hay thoa ngoài da?
Đinh Hạo ngần ngừ.
Kiếm Tổ ở trong đầu Đinh Hạo lên tiếng nhắc nhở:
– Ngốc, cải thiện thể chất thì uống, rèn luyện cơ thể thì thoa ngoài da.
Đinh Hạo ngộ ra.
Thuộc tính thể chất của Đinh Hạo đã bị cải thiện đến cực độ, lúc này đương nhiên là cần rèn luyện cơ thể.
Đinh Hạo cởi đồ lấy chút chất lỏng màu trắng từ trong hố đá ra thoa toàn thân, giây sau dùng tâm pháp Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân thi triển băng thức thứ ba dẫn động thái dương chân hỏa chi lực trong thiên địa rèn luyện thân mình, dung hợp năng lượng kỳ dị trong chất lỏng màu trắng.
Quả nhiên, ngay sau khi huyết mạch nhập vào người nóng cháy, Đinh Hạo thấy ngoài da lạnh lẽo, tê dại.
Chất lỏng màu trắng đang chậm rãi luyện đến cơ xương.
Bởi vì tu luyện hỏa thức thứ ba, vận dụng đao pháp huyền khí thuộc tính hỏa trong trung đan điền ở ngực có hiệu quả tốt nhất.
Huyền khí nóng cháy của Đinh Hạo vận chuyển trong bốn huyệt khiếu trung cực, đàn trung, ngọc đường, cự quyết ba mươi sáu chu thiên. Ai ngờ qua hai canh giờ, Đinh Hạo cảm thấy viêm diễm huyền khí trong người càng đậm đặc, tinh thuần, có xu hướng trướng lên, đã đến cảnh giới đỉnh đại viên mãn tứ khiếu Võ Đồ cảnh.
Chương 158: Bàn cờ minh văn bí ẩn
– Viêm diễm huyền khí đao pháp thuộc tính hỏa vốn chỉ có trình độ trung giai tứ khiếu Võ Đồ cảnh tại sao bỗng nhiên nhảy lên đại viên mãn? Chẳng lẽ liên quan đến chất lỏng màu trắng? Hiệu quả này quá kinh ngời, bá đạo.
Lòng Đinh Hạo máy động, chuẩn bị đột phá cảnh giới. Đinh Hạo dẫn động viêm diễm huyền khí trùng kích huyệt khiếu thứ năm trong nhâm mạch đứng đầu lục kỳ kinh.
Huyệt khiếu thứ năm này có tên là hoa cái, khó trùng kích hơn bốn huyệt khiếu trước.
Định luật võ đạo là mặc kệ kinh mạch hay huyệt khiếu xếp hạng càng sau thì càng kiên cố, chắc chắn hơn. Muốn trùng kích, luyện hóa nó càng tăng độ khó.
Vốn Đinh Hạo đã chuẩn bị tinh thần sẽ trùng kích lâu dài.
Ai biết viêm diễm huyền khí trướng lên lực xung kích cường đại chưa từng có, không đến nửa canh giờ Đinh Hạo đã cảm thấy hoa cái huyệt khiếu rộng mở. Một luồng sáng đỏ từ vị tí hoa cái huyệt khiếu ngực Đinh Hạo bắn ra.
Viêm diễm huyền khí suôn sẻ xoay tròn trong hoa cái huyệt khiếu tự động vận chuyển chu thiên tuần hoàn.
Vận tốc quay huyền khí bỗng tăng lên đạt đến mỗi giây năm mươi chuyển.
Đây chính là tiêu chí huyệt khiếu thứ năm nhâm mạch đã bị luyện hóa hoàn toàn.
Đột phá!
Đinh Hạo mở mắt ra, mừng quá đỗi:
– Tốt quá, huyền khí đao pháp rốt cuộc cũng vào ngũ khiếu Võ Đồ cảnh, vậy là ta có thể tiếp tục tu luyện kiếm pháp băng tuyết huyền khí tiến tới lục khiếu Võ Đồ cảnh, ha ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười to Đinh Hạo chợt phát hiện ra điều gì.
– A? Hay quá, lực lượng của ta tăng lên đến năm trăm cân. Bây giờ chỉ tính lực lượng cơ thể đã đến chí nngàn cân, tương đương lực lượng đỉnh lục khiếu Võ Đồ cảnh, nếu tính thêm lực lượng viêm diễm huyền khí, huyền khí băng sương phong tuyết thì thực lực hiện tại của ta có thể đấu với đỉnh thất khiếu Võ Đồ cảnh. Cho dù vượt cấp đánh với sơ giai bát khiếu Võ Đồ cảnh cũng không sợ.
Hiệu quả của chất lỏng màu trắng bí ẩn thật là cường đại đến biến thái.
Lần này Đinh Hạo tu luyện chỉ dùng lượng ba, bốn centimet đã sinh ra hiệu quả kinh người. Không chỉ giúp Đinh Hạo đệ tam chuyển Cốt Nhục Kim Thần trong Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân đạt đến cảnh giới tiểu thành còn một hơi luyện hóa huyệt khiếu thứ năm nhâm mạch đứng đầu lục kỳ kinh.
Dược hiệu như vậy không kém hơn đan dược cực phẩm trong truyền thuyết.
– Ha ha ha ha ha ha! Giàu, giàu rồi. Thu thu, thu hết!
Đinh Hạo hưng phấn hoa tay múa chân, cười nhe hàm răng, suýt ngoác đến mang tai. Đinh Hạo dùng trữ vật giới chỉ nhỏ gió cuốn mây tán thu hết chất lỏng màu trắng bí ẩn trong hố đá, không chừa một giọt.
Làm xong tất cả Đinh Hạo mới đắc ý chậm rãi mặc đồ vào ngay ngắn, lục tìm trong hang động bí ẩn.
Tuy lần trước Đinh Hạo có lục lọi rồi nhưng hang động bí ẩn thật sự là vô cùng bí hiểm. Đinh Hạo không chết tâm, hắn hy vọng có phát hiện gì khác. Đinh Hạo thậm chí phóng ra dao động huyền khí, cẩn thận quét mỗi một tấc đất, vách tường trong hang động bí ẩn. Đáng tiếc Đinh Hạo không có thu hoạch gì.
Trong quá trình lạ là Kiếm Tổ, Đao Tổ im miệng không nói.
Đinh Hạo ở trong đầu kêu mấy lần nhưng hai tên nhiều chuyện Kiếm Tổ, Đao Tổ không đáp lại, thật là quái.
Đinh Hạo đi một vòng cuối cùng đến bên bàn và ghế đá trong hang động bí ẩn.
Trên bàn đá hình vuông khắc ngang dọc các vệt dài cái cạn cái sâu, như thiên nhiên hình thành rồi lại tràn ngập huyền ảo khó tả. Còn nhớ lần trước Đinh Hạo nhìn bàn đá hơi lâu chút là choáng váng.
Lần này khi Đinh Hạo lại nhìn chăm chú thì xảy ra chuyện kỳ lạ.
Đinh Hạo cảm thấy trước mắt bỗng xuất hiện một vòng xoáy thời gian đen ngòm, sức hút đáng sợ tuôn ra sắp kéo linh hồn của hắn vào.
Đinh Hạo kinh ngạc, lập tức vận chuyển huyền công, cố gắng chống lại, cắt đứt liên hệ với bàn đá mới miễn cưỡng thoát khỏi. Mặt Đinh Hạo trắng bệch như bị bệnh nặng.
– Đây là… Minh văn, minh văn thần giai. Trời ạ, là minh văn ít nhất thập giai trở lên, tuyệt đối là tác phẩm minh văn sư thần giai để lại!
Đinh Hạo hiểu ra cái gì, rất rung động.
cường giả võ đạo là chủ yếu trong các cường giả trên Vô Tận đại lục. Nhưng đan dược sư cao giai, minh văn sư cường đại không thể bỏ qua. Bởi vì hai chức nghiệp này tu luyện yêu cầu thiên phú, căn cốt rất khắc nghiệt, có thành quả chậm khiến số lượng người theo học không nhiều. Nhưng đan dược sư, minh văn sư cao giai cựck ỳ đáng sợ.
Minh văn sư chia làm mười hai giai.
Minh văn sư trên thập giai được gọi là thần giai.
Minh văn sư thần giai có thể tùy ý khắc minh văn ở bất cứ nơi đâu, bày ra trận pháp có uy lực thay trời đổi đất. Ví dụ đơn giản là Tuyết Châu to lớn có chín tông phái nhân loại, cho dù toàn bộ cường giả, cao thủ tụ tập lại cũng không bằng một minh văn sư thần giai vung tay một cái.
Đinh Hạo không ngờ các đường nét trên bàn đá là tác phẩm của một vị minh văn sư thần giai. Đinh Hạo rất rung động.
Tác phẩm minh văn thần giai đối với bất cứ minh văn sư nào là kho báu ngàn kim khó mua. Nếu được chút lĩnh ngộ, dẫn dắt trong đó đủ khiến minh văn sư bình thường chớp mắt trở thành siêu cấp đại sư chạm tay có thể bỏng.
Nhưng tiếc rằng dù Đinh Hạo đi theo Kiếm Tổ học rèn và minh văn mấy ngày nay thì trình độ vẫn kém quá xa, không thể nghiên cứu minh văn thần giai.
– Không lẽ hang động bí ẩn này là chỗ ở của một vị minh văn sư thần giai? Nhưng tồn tại đẳng cấp chí tôn này quá nghèo, keo kiệt, trừ chất lỏng màu trắng bí ẩn ra không chừa lại thứ gì. Mấy minh văn này đối với ta bây giờ là thiên thư, không thể nghiên cứu, chỉ có thể tạm thời buông bỏ. Chờ sau này thực lực đại thành ta lại đến nghiên cứu, có lẽ sẽ thu hoạch kinh người. Nhưng trong hang động bí ẩn linh khí sung túc là nơi rất thích hợp để bế quan.
Đinh Hạo oán thầm mấy câu, trong lòng làm kế hoạch, xoay người rời đi. Lúc này xảy ra chuyện khó tin.
Đinh Hạo bỗng nghe có tiếng mèo kêu rất yếu.
– Thanh âm gì vậy? Không lẽ chỗ này có một con mèo? Không phải ta đã nghe lầm rồi đi?
Đinh Hạo cực kỳ giật mình. Mới rồi Đinh Hạo cực kỳ cẩn thận tìm kiếm khắp hang động bí ẩn, dù là một con kiến cũng bị tìm ra, sao hắn có thể bỏ qua một con mèo? Nhưng mới rồi thanh âm đó rõ ràng là… Không lẽ Đinh Hạo bị lãng tai?
– Meo…
Trong khi Đinh Hạo sững sờ thì thanh âm nhỏ yếu kia lại vang lên sau lưng hắn.
– Gặp quỷ gặp quỷ gặp quỷ…
Đinh Hạo dựng đứng lông tơ sợ hãi nhìn hướng phát ra thanh âm.
Đinh Hạo ngạc nhiên đến ngây người.
Chương 159: Miêu thần tượng, lão nhân xấu xa
Không biết từ khi nào trên bàn đá không dính hạt bụi có một con mèo ngồi chồm hổm, lông trắng to cỡ bàn tay. Lông mèo xù như bông tuyết không dính bụi bẩn hay màu nào khác, đôi mắt to như thủy tình làm lòng người mềm mại, mũi nhỏ màu hồng như tác phẩm nghệ thuật đại sư điuê khắc. Tai nhỏ tròn tròn cụp xuống, bộ dáng tội nghiệp ướt nước, đôi mắt hòa tan lòng người và đá cứng ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo.
Là một con mèo con màu trắng tai cụp.
Một con mèo tai cụp?
Đinh Hạo sắp điên rồi. Chuyện gì đây?
Một giây trước trên bàn đá không hề có cái gì, hắn mới xoay người đã có một con mèo cụp đuôi màu trắng nếu ở trên địa cầu kiếp trước của Đinh Hạo là con mèo có huyết mạch thuần khiết cực kỳ hiếm thấy. Là thiên sứ đại tỷ đùa với Đinh Hạo sao? Con mèo này chỉ là mèo con cụp tai sao? Con mèo từ đâu chui ra?
Dường như cảm nhận được Đinh Hạo giật mình, mèo con khẽ ngẩng đầu kêu lên:
– Meo…
Tiếng kêu trong trẻo yếu ớt làm tim người đập nhanh, muốn ôm mèo con vào lòng xoa vuốt.
Bộ dáng mèo con ngây thơ vô hại.
Đinh Hạo do dự. Chuyện này rất quái dị, chắc mèo con không phải là yêu thú hung tàn nào đó biến ra đi? Cái miệng nhỏ hồng kia có khi nào há ra sẽ to như bồn máu nuốt trọn hắn vào không?
– Meo meo meo…
Mèo con mềm nhũn làm nũng với Đinh Hạo, nghiêng ngả bò tới, một chân đạp không khí nó té xuống.
Đinh Hạo bản năng vươn tay ra đón lấy mèo con.
Xúc giác mềm mại, ấm nóng truyền đến từ lòng bàn tay, như làn da mềm mại của nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới. Đinh Hạo chỉ do dự không phẩy một giây đã ôm mèo con vào ngực.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu như bông gòn trắng mềm kêu một tiếng:
– Meo…
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thè lưỡi hồng thân thiết liếm lòng bàn tay Đinh Hạo.
– Cha mẹ ơi, chịu không nổi, dễ thương chết mất, nhóc con này đúng là trời sinh vật đáng yêu!
Đinh Hạo cảm thấy trái tim bị hòa tan.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu quá đáng yêu, bất cứ động tác nào đều khiến người yêu thương. Mặc dù không rõ lai lịch nhưng trực giác nói cho Đinh Hạo rằng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu không có chút uy hiếp nào với hắn.
Đinh Hạo cẩn thận tìm kiếp khắp hang động bí ẩn, không thấy mèo mẹ hay thứ gì khác. Cuối cùng với tinh thần không sợ chết, Đinh Hạo giữ lại mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đáng yêu tùy thời bị đói chết.
– Cha nó, không thể trơ mắt nhìn nhóc con bị đói chết trong hang đi?
Đinh Hạo tự tìm lý do cho mình, quyết định nuôi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.
Kiếm Tổ, Đao Tổ trong đầu Đinh Hạo vẫn đang giả chết, có kêu gọi thế nào cũng không được đáp lại. Đinh Hạo đành ngừng tìm tòi hang động bí ẩn, tính thời gian đã qua một đêm, hắn chuẩn bị quay về.
Đinh Hạo đi tới cửa hang động bí ẩn, nhét mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vào ngực. Đinh Hạo vận chuyển công thể nhảy lên, đạp các góc đá nhô ra mượn lực leo lên.
Thực lực của Đinh Hạo tăng nhiều dễ dàng đối kháng gió và lực hút đáng sợ của sương mù.
Đinh Hạo mất gần nửa nén nhang trở về mặt đất.
Lúc này chân trời đã có mặt trời nhô lê, mây trắnglượn lờ ngọn núi, sương mù như tấm màn trắng xinh đẹp quấn quanh dãy núi. Trong thiên địa dào dạt sức sống.
Đinh Hạo thở ra một hơi, nhanh như chớp xẹt qua khí độc, đầm lầy có độc, rất nhanh ra khỏi khu vực đống rác.
Trong ngực Đinh Hạo có tiếng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu làm nũng:
– Meo…
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu mấp máy thò đầu ra, đôi mắt to trong veo như thuy tinh pha lê tò mò đánh giá thế giới.
– Mèo con đáng yêu nhỏ như vậy chắc chỉ có thể uống sửa, cần đi khu bần dân mua một con mèo cái có sữa cho nó.
Đinh Hạo túm mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ra nâng trong lòng bàn tay, cười gian nói:
– Này nhóc con, ngươi là đực hay cái?
– Meo meo meo!
Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nghe hiểu được Đinh Hạo trêu chọc, tức giận meo mấy tiếng, rất nhân tính kẹp chặt chân sau, bộ dáng xấu hổ.
Chết tiệt, ngươi sẽ không là yêu ma biến ra đi? Quá thông nhân tính!
Đinh Hạo tò mò và máu gian ác nổi lên, cố ý vươn tay khều chân sau của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.
Đinh Hạo cười gian nói: . Ngôn Tình Tổng Tài
– Đừng xấu hổ, để chủ nhân ta nhìn xem là đực hay cái.
– Meo!
– Ui da, ngươi là chó sao?
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu phản kích, cắn ngón tay Đinh Hạo không chịu nhả.
Trong khi nói chuyện Đinh Hạo đã đến trước sân hàng rào lúc trước cư ngụ, nghe bên trong có tiếng luyện công hít hà. Đinh Hạo quay đầu nhìn, thấy hai mươi mấy đứa trẻ bảy, tám, chín tuổi xếp thành hàng luyện công trên cọc gỗ trong Vô địch Huyền Vũ học viện.
Đều là con nít xóm nghèo mặc đồ rách rưới, có nam có nữ nhưng biểu tình cực kỳ nghiêm túc đứng trên cọc gỗ đứng trung bình tấn, khuôn mặt nhỏ chảy mồ hôi, vung quyền, la hét.
Một lão nhân mặt mày xấu xa đứng bên cạnh lớn tiếng hét.
– Có phải cảm thấy eo, chân đau không? Có thấy ngực nóng không? Có phải cảm thấy sắp không thể kiên trì được nữa? Có phải muốn từ bỏ không?
Dưới ánh ban mai, lão nhân xấu xa lớn tiếng rống.
– Dù có gặp thống khổ gì thì các ngươi phải kiên trì! Muón giống như thiên tài Đinh Hạo trong Vấn Kiếm tông đi ra khỏi ổ bình dân rác rưởi này thì các ngươi phải cố gắng gấp trăm lần. Nhớ kỹ, các ngươi là người hạ đẳng, rất thấp hèn, các ngươi không có gia thế hùng mạnh. Muốn thay đổi vận mệnh của mình thì các ngươi chỉ có cố gắng, đổ mồ hôi! Hiện tại ta hỏi các ngươi, có thể kiên trì tiếp không?
– Có thể!
– Ta muốn giống Đinh Hạo ca ca trở thành đệ tử Vấn Kiếm tông!
– Ta muốn ra khu bần dân!
– Ta muốn phụ mẫu không vất vả xuống ngày nữa!
Tiếng trẻ con non nớt bay trong gió, dù đôi chân run, dù vẻ mặt bọn nhỏ đau đớn nhưng vẫn cắn răng cố chống. Vài đứa trẻ cắn rách môi, chúng đứng trên cọc gỗ đứng tấn, vừa ra quyền vừa rống to.
Đinh Hạo đứng bên ngoài sân nhỏ hàng rào.
Không hiểu sao Đinh Hạo thấy cảm động.
Có lẽ vì Đinh Hạo bước ra từ xóm nghèo rác thỉa này, có lẽ vì trong ký ức có xót xa mấy năm qua, cho nên Đinh Hạo rất hiểu khát vọng của bọn nhỏ. Từng tiếng hét non nớt làm máu nóng trong lòng Đinh Hạo sục sôi.
Chương 160: Cha nó, giành bát cơm sao
– Ủa? Ngươi là ai? Dám nhìn lén đệ tử của “Vô địch Huyền Vũ học viện” chúng ta luyện võ?
Lão nhân xấu xa phát hiện ra Đinh Hạo.
Đinh Hạo hơi bất ngờ. Tuy Đinh Hạo không cố ý giấu người nhưng thuật khinh thân Yêu Đào Mê Ly thân pháp có tiểu thành sẽ ảnh hưởng cảm giác người thường. Người bình thường rất khó phát hiện ra Đinh Hạo, lão nhân xấu xa như kẻ lừa gạt phát hiện ra Đinh Hạo?
Lão nhân xấu xa nói thẳng thân phận Đinh Hạo:
– Ủa? Mặth ơi quen, tiểu tử ngươi là… Ha ha ha ha ha ha! Ngươi là Đinh Hạo?
Đinh Hạo từ bất ngờ biến thành kinh hoàng.
Lão nhân xấu xa này không phải người quen lúc trước Đinh Hạo nhận ra, chắc gần đây mới đến xóm nghèo vậy mà dễ dàng phát hiện hắn sau khi hóa trang, rốt cuộc lão nhân xấu xa là ai?
Đinh Hạo lấy mũ tre xanh xuống, nhìn kỹ giây lát.
Đinh Hạo kinh ngạc nói:
– A! Là ngươi? Gian thương chào hàng phế phẩm trong chợ đen?
Đinh Hạo đã nhận ra lão nhân xấu xa chính là siêu gian thương bán các loại bí tịch phế phẩm trong chợ đen xóm nghèo, quyển Nhất Đao Khởi Trình Quyết quyển thiếu là mua từ tay lão, khi đó làm Đinh Hạo tốn nhiều tiền.
– Gian thương?
Lão nhân xấu xa tức giận quát:
– Tiểu tử, con mắt nào của ngươi thấy gian thương tốt như ta?
Nói đến đây tòng mắt lão nhân xấu xa xoay tròn, cười to bảo:
– Các tiểu tử, có thấy không? Ta đã nói là có quen Đinh Hạo, tiểu tử ngốc trước mắt chính là thiên tài ra từ khu bần dân, thần tượng của các ngươi, Đinh Hạo!
Bọn nhỏ với ánh mắt khao khát nhìn Đinh Hạo.
Ánh ban mai chiếu rọi, từng đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng.
Có một đoạn thời gian danh tiếng Đinh Hạo truyền khắp xóm nghèo. Trước đó ít có thiếu niên khu nghèo vào được Vấn Kiếm tông chứ đừng nói giành quán quân trong đại tái năm viện. Một chuỗi chiến tích huy hoàng khiến Đinh Hạo trở thành thần tượng của các thiếu niên xóm nghèo.
Trong lòng mỗi một thiếu niên đều có giấc mơ võ hiệp.
Đối với thiếu niên xóm nghèo thì con đường Đinh Hạo đi qua là mộng tưởng bọn họ khao khát thực hiện.
Dù bọn họ xuất thân thấp hèn, không thể tiếp xúc võ học cao thâm nhưng bọn họ cũng có quyền lợi theo đuổi mộng tưởng.
Bọn họ nhìn các thiếu niên, mỉm cười chào hỏi.
Nụ cười thân thiết như gió xuân bỏ đichút dè dặt, do dự cuối cùng trong lòng các thiếu niên, bọn họ khó thể kiềm chế hưng phấn. Các thiếu niên nhảy xuống cọc gỗ, hưng phấn chạy vây quanh Đinh Hạo.
– Đinh Hạo ca ca…
– Đinh Hạo ca ca, bây giờ ca ca lợi hại đến đâu?
– Đinh Hạo ca ca, nghe nói các thiên tài thiếu gia từ chỗ khác đến đều gọi ca ca là sư huynh đúng không?
– Đinh Hạo ca ca còn nhớ ta không? Chúng ta từng cùng nhau đào bảo bối trong đống rác, ta là tiểu Nhị Hắc!
– Đinh Hạo ca ca, ta nhất định sẽ vào Vấn Kiếm tông giống như ca ca!
– Đinh Hạo ca ca và Thiên Xu lão sư ai lợi hại hơn?
– Ngu ngốc, đương nhiên là Đinh Hạo ca ca lợi hại, Thiên Xu lão sư không có tư cách gia nhập Vấn Kiếm tông.
Hai đứa bé cuối cùng đối thoại khiến lão nhân xấu xa nhướng mày, lão chính là Thiên Xu lão sư mà chúng nói. Đám nhóc con thấy nương tử quên mẫu thân, gặp Đinh Hạo đã biếm lão xuống.
Đám thiếu niên không chú ý đến biểu tình của lão nhân xấu xa, như chim sẻ líu ríu bên cạnh Đinh Hạo, tranh nhau cướp lời vì có thể nói một câu với thần tượng trong lòng.
Đinh Hạo mỉm cười, kiên nhẫn đáp lời.
Mấy vấn đề có vẻ ấu trĩ nhưng chất chứa giấc mộng của bọn nhỏ xóm nghèo.
Một cô bé khoảng tám tuổi mặc quần áo vải thô đầy vết bẩn, đi chân trời, mặt mũi rất đẹp, da ngăm đen ngửa đầu, đôi mắt to tràn ngập hy vọng nhìn Đinh Hạo.
– Đinh Hạo ca ca lợi hại như vậy có thể dạy chúng ta không?
Câu hỏi này làm đám nhóc nín thở.
Đúng vậy, nếu Đinh Hạo ca ca có thể dạy chúng ta học võ chắc chắn hơn Thiên Xu lão sư rất nhiều, sau này chúng ta có thể giống như Đinh Hạo ca ca vào Vấn Kiếm tông.
Trong lòng bọn nhỏ tràn ngập mong chờ.
Lão nhân xấu xa Thiên Xu lão sư đứng bên cạnh nhảy dựng lên mắng:
– Một đám khốn kiếp, các ngươi biết cái thá gì? Huyền công, tâm pháp, võ kỹ của Vấn Kiếm tông không được truyền ra ngoài, nếu Đinh Hạo dạy võ kỹ cho các ngươi chắc chắn sẽ bị trục xuất sư môn, các ngươi muốn hại Đinh Hạo sao? Lại nói Đinh Hạo bận rộn tu luyện làm gì có rảnh dạy bọn nhóc các ngươi?
Tia sáng mong chờ trong mắt đám nhóc vụt tắt.
Cô bé thất vọng, mắt ngấn lệ. Cô bé rất hiểu chuyện lắc đầu.
Cô bé ngoan ngoãn nói:
– Ta biết, là Hoan Hoan hư, Hoan Hoan không nên hỏi vấn đề ngốc như vậy. Không sao, chúng ta học với Thiên Xu lão sư cũng rất tốt…
Đinh Hạo thấy đau lòng, đứa trẻ hiểu chuyện biết mấy.
Đinh Hạo nghĩ đến Đinh Hạo cũ từng vì muốn vào Vấn Kiếm tông mà đổ mồ hôi sôi nước mắt, thống khổ, mờ mịt, kiên trì, bị người khinh bỉ, năm tháng bi thảm.
Đinh Hạo không chút do dự vuốt đầu cô bé tên Hoan Hoan, mỉm cười nói:
– Đừng nghe lão già gian thương nói nhảm, ai bảo ta không thể dạy các ngươi? Cô bé đừng khóc, ta hứa sau này mỗi ngày Đinh Hạo ca ca sẽ rút một canh giờ đến đây dạy các ngươi học tập võ kỹ.
Bọn nhỏ ngẩn ngơ.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Cô bé Hoan Hoan ngây người.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, đám nhóc không thể tin.
Qua thật lâu sau, bọn nhóc phản ứng lại hưng phấn nhảy cẫng lên, hét chói tai hoan hô. Có mấy đứa bé mừng đến rơi nước mắt.
Bọn họ xuất thân thấp hèn, không có điều kiện huấn luyện võ đạo chính quy từ nnhỏ, dù có chút thiên phú như từ bước khởi đầu đã thua bạn đồng lứa trong đại gia tộc. Một khi bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim đặt nền móng thì cả đời vô duyên với võ đạo, người có kỳ ngộ nghịch thiên thay đổi vận mệnh như Đinh Hạo là rất hiếm hoi.
Tuy đám nhóc còn nhỏ, không hiểu chuyện nhưng trong thế giới tàn khốc mạnh ăn thịt yếu này, sống trong áp lực và rèn luyện khiến bọn họ hiểu rõ rất nhiều việc.
Giờ phút này, vận mệnh thay đổi.
Ánh sáng hy vọng chiếu sáng tâm hồn bọn họ.
– Cha nó, ngươi đang cướp bát cơm của lão tử!
Lão nhân xấu xa tức giận quát:
– Đinh Hạo, ngươi rất thất đức!