Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 34 [ chương 166 đến 170 ]
❮ sautiếp ❯Chương 166: Yếu tố, tài lữ pháp địa
– Đinh sư huynh về rồi!
– Đinh sư huynh có nhà sao? Bên ngoài đồn ồn ào, sư huynh thật sự quyết đấu với Mục Thiên Dưỡng vì Lý Y Nhược?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất đến trước mặt Đinh Hạo, nói tới chuyện này thì vẻ mặt đều lộ quan tâm. Hôm nay thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất mới biết thì ra Đinh Hạo gặp nhiều chuyện như vậy trong đợt rèn luyện.
Đinh Hạo lắc đầu, mỉm cười nói:
– Chuyện này là thật sự, đừng nhắc đến nữa. Ta tấy hai người có vẻ rất vui, có phải là có chuyện gì không?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất liếc nhau.
Vương Tiểu Thất cười nói:
– Đang định nói với Đinh sư huynh đây. Hôm nay ta và Tiểu Phàm làm một vụ mua bán nhỏ, mua một tòa lầu trong khu thương mại khu bạc bậc ba…
Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:
– Một tòa lâu?
Vương Tiểu Thất cười nói:
– Đúng vậy. Chính là Thiên Lý Lâu. Từ lần trước Đinh sư huynh đại hiển thần uy, giải quyết đám đệ tử ngoại môn chó chết lấy Đoạn Thiên Lý dẫn đùa rồi tình hình Thiên Lý Lâu ngày càng xuống dốc, mấy ngày nay không chống được nữa nên bán đi. Ta và tiểu Phàm bàn bạc, mua nó.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm gãi ót nói thật:
– Thật ra ta không hiểu gì, Tiểu Thất cảm thấy không sai, cũng là hắn bỏ ra tiền, một trăm vạn kim. Tiểu Thất nói sau này quyền kinh doanh mọi người đều có phần.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chỉ theo bên cạnh Vương Tiểu Thất làm nền.
Đinh Hạo cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội.
Đường cường giả trừ thiên phú ra chú trọng bốn chữ… Tài, lữ, pháp, địa.
Tài là tiền tài lót đường, khiến ngươi có được các loại tài nguyên tu luyện như đan dược, huyền khí, đi trước người khác.
Lữ ý chỉ đồng bạn đồng nghiệp, là cột chống lớn nhất trên đường tu luyện của ngươi, cho ngươi niềm tin và lực lượng.
Pháp là tu luyện công quyết tâm pháp, ở mỗi giai đoạn cảnh giới võ đạo có được tâm pháp tốt nhất, thích hợp nhất. Công quyết chính là cơ sở võ đạo vững chắc cho ngươi.
Địa là thân phận, địa vị. Bình thường những đệ tử đại thế gia, đại tông môn càng tu luyện thuận lợi, vì có lực lượng cường đại chống đỡ sau lưng ngươi. Còn người nghèo khó cơm ăn không đủ nó chứ đừng nói là tu luyện.
Bây giờ Đinh Hạo là đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông, tu luyện tâm pháp Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên, có chiến kỹ nhân giai đỉnh cấp, về pháp và địa đã đầy đủ. Đinh Hạo xuất thân xóm nghèo, tài là khuyết điểm. Thử nghĩ nếu Đinh Hạo giàu đến nỗi luôn dùng huyền tinh thạch tu luyện thì lực lượng huyền khí tăng cao, tất nhiên là một ngày ngàn dặm.
Cho nên Đinh Hạo phải tìm cách bù đắp khuyết điểm của mình.
Có lẽ làm ăn là cách không tệ.
Dù sao sau lưng Đinh Hạo có hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ chống đỡ, tri thức đan dược, rèn khí khổng lồ. Nếu vận dụng đúng chúng sẽ đem lại của cải ào ào cho Đinh Hạo.
Vương Tiểu Thất thyấ mặt Đinh Hạo không biểu tình, vội nói:
– Vốn muốn bàn bạc với Đinh sư huynh nhưng ta và Tiểu Phàm không tìm thấy sư huynh lại lo Thiên Lý Lâu sẽ bị người ta nhanh chân đoạt trước nên mới… Đinh sư huynh cũng biết ta không mấy hứng thú với luyện võ, tham gia Vấn Kiếm tông cũng là vì bị phụ thân ép buộc. Ta thích làm ăn hơn, hì hì.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Là ngươi bỏ tiền mau tại sao cần hỏi ý ta? Ta không có vốn hùng hậu cùng ngươi thu mua.
Nói đến đây Đinh Hạo phất tay ngăn lời Vương Tiểu Thất, nói:
– Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng không có công không dám nhận. Ta sẽ không tham gia vào việc quản lý Thiên Lý Lâu, nhưng ta muốn gửi bán vài thứ ở chỗ ngươi.
Vương Tiểu Thất thấy thái độ Đinh Hạo kiên quyết biết là trong một lúc khó thể thuyết phục hắn, đành từ từ tính, nhưng hợp tác với Đinh Hạo cũng không tệ.
Vương Tiểu Thất tò mò hỏi:
– Gửi đồ bán? Là cái gì?
Đinh Hạo bí hiểm cười cười, làm ngươi tò mò nói:
– Sau này ngươi sẽ biết.
Vương Tiểu Thất không hỏi nữa, trầm ngâm nói:
– Cái tên Thiên Lý Lâu chẳng những khó nghe mà danh tiếng cũng hôi, hay Đinh sư huynh đặt tên mới cho nó đi.
Đinh Hạo hỏi ngược lại:
– Ngươi muốn buôn bán cái gì?
Vương Tiểu Thất kể ra kỹ càng:
– Đao kiếm, đan dược, linh thảo, da lông yêu thú… Chắc là rất phức tạp, cơ bản cái gì đều liên quan đến võ giả, dù sao nơi này là Vấn Kiếm tông.
Vương Tiểu Thất rất có lòng tin, xem ra không phải gã nổi hứng trong phút chốc mà nghiêm túc đắn đo.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, biểu tình hơi kỳ lạ nói:
– Gọi là Thiên Thượng Nhân Gian đi.
– Thiên Thượng Nhân Gian?
Vương Tiểu Thất lầm bầm lặp lại mấy lần, giây lát sau cười to vỗ tay nói:
– Không sai, vậy thì Thiên Thượng Nhân Gian, ha ha ha ha ha ha! Chỗ chúng ta mua bán chỉ trên trời mới có, nhân gian hiếm thấy, ha ha ha ha ha ha! Tên này hay!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm đứng một bên vui vẻ nghe Vương Tiểu Thất, Đinh Hạo đối thoại.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm chợt nhớ một chuyện, nói:
– Phải rồi, ngày mai là ngày cuối tháng, nghe nói tông môn sẽ trắc nghiệm một lần, kiểm tra tiến độ tu luyện trong một tháng của các đệ tử ký danh. Chúng ta nên chuẩn bị đi.
Vương Tiểu Thất cười tủm tỉm nói:
– Hì hì, ngày hôm qua ta vừa mới đột phá nhị khiếu Võ Đồ cảnh, ta hỏi thăm rồi, thành tích này chắc chắn hợp cách, không cần lo.
Đinh Hạo không lo cho hàng này, Vương Tiểu Thất có thiên phú không tệ, khi bái vào sơn môn đã là nửa bước nhất khiếu Võ Đồ cảnh. Trong một tháng Vương Tiểu Thất tăng một rưỡi tiểu cảnh giới chỉ tính bình thường nhưng gã không có chí luyện võ nên không có gì đáng trách.
Ánh mắt Đinh Hạo nhì nhướng thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm hơi lo lắng, gãi đầu, đỏ mặt nói:
– Ta… Ta mới lấp đầy chải vuốt hạt giống huyền khí, chưa kịp trùng kích thủ thiếu âm đệ nhất kinh, càng đừng nói tới mở huyệt khiếu, không biết ngày mai có bị đào thải không?
Cảnh giới hạt giống huyền khí tràn đầy?
Thực lực như vậy sợ là xếp chót trong hai trăm đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện.
Nhưng nghĩ đến tư chất kinh mạch, thiên phú thuộc tính thân thể của thiếu niên thợ săn Trương Phàm thật sự rất kém, tiến bộ như vậy đã là khá, cộng với thuật thần xạ, lực lượng cơ thể của gã chắc ngang ngửa với đệ tử nhất khiếu Võ Đồ cảnh.
Đinh Hạo an ủi:
– Yên tâm đi, ngày mai chỉ là trắc nghiệm, sẽ không đào thải. Cố gắng tu luyện đi, sau một năm ta tin tưởng ngươi có thể nhất minh kinh nhân.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiên quyết gật đầu, nói:
– Ừm! Ta sẽ cố gắng gấp đôi, vì phụ mẫu, gia gia, nãi nãi, đệ đệ và toàn thôn thợ săn, dù có phải trả bất cứ cái giá nào ta quyết ở lại Vấn Kiếm tông!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói câu này chém đinh chặt sắt, không gì có thể dao động.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Đinh Hạo nói chuyện một lúc, hẹn nhau đi ăn cơm tối rồi tự về phòng tu luyện.
Một đêm trôi qua.
Chương 167: Trắc nghiệm, khiêu khích trong trắc nghiệm võ đạo
Ngày hôm sau.
Điểm trắc nghiệm ở võ xá Thanh Sam Đông Viện.
– Trác Nhất Phong, tam khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện ất gia. Hưm, chỉ tính bình thường, thiếu niên, ngươi đang uổng phí sinh mạng.
– Lý Thừa, trung giai nhị khiếu Võ Đồ cảnh, tiến độ tu luyện ất giảm. Hưm, tuy tiến bộ bình thường nhưng tính đến thiên phú đáng thương của ngươi thì không xem như xếp chót.
– Phương Thiên Dực, tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện giáp gia. Đừng quá đắc ý, ta chỉ có thể nói tiểu tử ngươi không lãng phí thiên phú của mình.
– Vương Tiểu Thất, độ tiến bộ bính giảm. Tiểu tử tham lam, nếu tiến độ tu luyện của ngươi theo kịp thể trọng của ngươi tăng trưởng thì ngươi không nên chỉ có trình độ như vậy. Cha nó, sau khi kiểm tra xong đi khu diễn võ chạy hai mươi vòng cho lão tử!
Trong võ xá không ngừng vang lên tiếng của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, khi ra thành tích sẽ thuận tiện thêm câu bình phẩm cực đoan kéo thù hận. Cơ bản không aiđược Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong khen.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện lần lượt lên đài nhận các giáo viên trắc nghiệm.
Công cụ trắc nghiệm rất đơn giản, là một cột ngọc đá loại nhỏ có thể kiểm tra đẳng cấp thiên phú thuộc tính thân thể. Các thiếu niên được hai giáo viên kiểm tra xong tay đặt lên cây cột, hết sức vận chuyển huyền khí. Cột có các vạch sẽ từ từ thăng lên, mỗi vạch có con số phản ánh tiến độ tu luyện của các thiếu niên.
Hai, ba nén nhang qua đi, có hơn một trăm đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trắc nghiệm xong.
Có người vui có người buồn.
Trong đó biểu hiện kinh người nhất là thiếu niên mặt trắng Phương Thiên Dực xem kiếm như mạng, một hơi đột phá tứ khiếu Võ Đồ cảnh, vượt ba tiểu cảnh giới. Phương Thiên Dực có thực lực cao nhất trong các đệ tử ký danh nhận trắc nghiệm, người duy nhất được đánh giá giáp gia.
Không ngừng có tiếng kinh kêu trong võ xá.
Ngày càng nhiều thiếu niên lộ ra tiến bộ kinh người.
Một số thiếu niên mới đầu biểu hiện không bắt mắt lúc này nhận trắc nghiệm tỏa sáng kinh người.
Rốt cuộc kỷ lục của Phương Thiên Dực bị đánh vỡ. Đó là một thiếu niên tên Lư Bằng Phi, ngày thường biểu hiện rất điệu thấp, thấy ai đều khách sáo chào hỏi. Lúc Lư Bằng Phi mới tham gia vào Vấn Kiếm tông chỉ là tay mơ dẫn khí kỳ, ngày thường mỗi khi ăn cơm sẽ ở bên cạnh Đinh Hạo, rất khiêm tốn thỉnh giáo các vấn đề tu luyện.
Lúc Lư Bằng Phi lên đài đa số người không mấy để ý.
Nhưng khi vệt đỏ trên cột đá ngọc chậm rãi vượt qua số bốn thì các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện kinh ngạc nhìn Lư Bằng Phi, khó tin há hốc mồm.
Tứ khiếu Võ Đồ cảnh?
Trong một tháng tiểu tử dẫn khí kỳ bay vọt lên tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai?
Tiếng kinh kêu, hút ngụm khí lạnh vang lên trong võ xá.
Bọn họ không bị hao mắt đi?
– Lư Bằng Phi, tứ khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện… Siêu đẳng giáp!
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhìn Lư Bằng Phi kiềm không được vui mừng, gã hừ một tiếng, nhẹ gật đầu, lần đầu tiên không phun nọc độc.
Lư Bằng Phi mừng vui hớn hở bước xuống đài.
Lư Bằng Phi ngẩng cao đầu như con gà trống kiêu ngạo, không chút che giấu vẻ đắc ý của mình. Càng khiến người kinh ngạc là mấy bằng hữu khá thân với Lư Bằng Phi chào hỏi nhưng gã ngẩng đầu như không nhìn thấy họ.
Mọi người nhìn chằm chằm Lư Bằng Phi đi thẳng tới trước mặt Đinh Hạo, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Không biết Đinh Hạo sư huynh chút nữa có được đánh giá tu luyện tiến độ siêu đẳng giáp không.
Trong lời nói của Lư Bằng Phi tràn ngập khiêu khích, đồ ngốc cũng nghe ra được.
Đám người Vương Tiểu Thất, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực biến sắc mặt.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ghét nhất người nào bất kính với Đinh Hạo, biểu tình giận dữ đứng bật dậy.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm quát:
– Lư Bằng Phi, ngươi có ý gì? Không lẽ ngươi muốn khiêu khích Đinh sư huynh sao?
Lư Bằng Phi hừ mũi, lạnh lùng cười:
– Trương Phàm, ngươi là cái thứ gì? Có tư cách gì hỏi ta? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi có thiên phú kém cỏi như vậy nếu không phải lúc trước dựa vào Đinh Hạo ban ân trong thi nghị lực thì ngươi không thể vào Vấn Kiếm tông được. Ta đoán bây giờ ngươi còn chưa đến nhất khiếu Võ Đồ cảnh, muốn xen vào chuyện bất bình? Còn kém quá xa!
– Ngươi…
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm không giỏi ăn nói, tức giận người run rẩy, không biết nên nói cái gì.
Phương Thiên Dực đứng một bên không nhìn được, đứng lên trợn to mắt nói:
– Lư Bằng Phi, mới có chút tiến bộ đã sốt ruột lên mặt? Đừng quên một tháng qua là ai mỗi ngày da mặt dày kêu Đinh sư huynh, thỉnh giáo các loại vấn đề kém cỏi!
Lư Bằng Phi khinh thường liếc Phương Thiên Dực, trào phúng nói:
– A? Phương Thiên Dực, ngươi nói vậy là ghen tỵ ta đánh vỡ kỷ lục tiến bộ tu luyện chưa đến nửa canh giờ của ngươi đúng không?
Keng!
Phương Thiên Dực không phải người thành thật như thiếu niên thợ săn Trương Phàm, rút trường kiếm ra, lạnh lùng cười:
– Họ Lư, ngươi có gan nói thêm một câu nữa!
Lư Bằng Phi biến sắc mặt.
Dù sao Phương Thiên Dực là tứ khiếu Võ Đồ cảnh, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, Lư Bằng Phi hơi e dè.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong ở trên lôi đài không xen vào cuộc cải vã, hai giáo viên khác nhìn kịch vui, rõ ràng là không muốn nhúng tay.
Trong đám người dưới lôi đài, Lý Lan là viện thủ Thanh Sam Đông Viện nhưng không có vẻ muốn đứng ra, chỉ cười nhạt nhìn Lư Bằng Phi.
Trong lòng Lý Lan biết không cần gã tham gia với thân phận viện thủ.
Bởi vì không cần thiết.
Đinh Hạo là nhân vật như thế nào?
Lư Bằng Phi có chút tâm cơ, mấy ngày trước biểu hiện điệu thấp, biến người khác thành công cụ cho mình nhưng đó chỉ xem như khôn vặt. Bởi vì Lư Bằng Phi rất thiếu kiên nhẫn, mới có chút thành tích đã sốt ruột muốn khiêu khích Đinh Hạo, còn kém quá xa.
Quả niên Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy trong ánh mắt mọi người nhìn chăm chú.
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, ánh mắt nghiêm túc xem xét lại một con người.
Không hiểu sao vốn Lư Bằng Phi tràn đầy tự tin khi đối diện ánh mắt bình tĩnh nhưng thấu suốt của Đinh Hạo thì thấy lo, không dám đối diện, quay đầu đi.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên khinh thường.
Đinh Hạo hiểu ra điều gì. Chết tiệt, tại sao như vậy? Rõ ràng là Lư Bằng Phi muốn khiêu chiến Đinh Hạo nhưng trong lúc này gã không có cả can đảm đối diện, tại sao?
Lư Bằng Phi lập tức quay đều, buộc mình ngẩng lên hung dữ trừng Đinh Hạo hòng biểu hiện ra mình bình tĩnh, can đảm.
Chương 168: Hung tợn tát mặt
Nhưng Lư Bằng Phi chỉ giữ được giây lát.
Khi Lư Bằng Phi đối diện ánh mắt của Đinh Hạo, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, ma xúi quỷ khiến bản năng cúi đầu xuống.
Lý Lan ở phía xa thấy vậy mất hứng thú quan sát tiếp.
Vốn Lư Bằng Phi có chút thiên phú, một ít tâm kế, tiến độ tu luyện nhanh coi như có chút giá trị. Tiếc rằng Lư Bằng Phi đứng trước mặt Đinh Hạo liên tục lộ ra nhát gan khó che giấu khiến Lý Lan khẳng định trăm phần trăm gã không đáng dùng.
Thấy hình ảnh này trong đám người có đệ tử ký danh cười lạnh.
Lư Bằng Phi bị tiếng cười nhạt kích thích.
Trong lòng Lư Bằng Phi thầm hét to khích lệ chính mình, không cần sợ, không cần sợ, bây giờ ta là tứ khiếu Võ Đồ cảnh. Thực lực của ta tuyệt đối không thấp hơn Đinh Hạo, tại sao ta phải sợ hắn? Ta nhẫn nhịn một tháng chẳng phải vì ngày hôm nay sao? Hôm nay là lúc đánh vỡ thần thoại của Đinh Hạo trong Thanh Sam Đông Viện. Hãy đối diện, hãy đối diện, ngươi sẽ thắng.
Lư Bằng Phi nổi lên can đảm lại ngẩng đầu nhìn thẳng mắt Đinh Hạo.
Nhưng Lư Bằng Phi đã không còn cơ hội.
Bởi vì Đinh Hạo thất vọng lắc đầu, không nhìn Lư Bằng Phi cái nào. Đinh Hạo nhẹ nhàng ung dung bước lên lôi đài, đi hướng cột đá ngọc.
Lư Bằng Phi chết đứng.
Khó chịu như đấm vào không khí, Lư Bằng Phi suýt hộc máu.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện khác thì hưng phấn.
Rốt cuộc Đinh Hạo sư huynh trắc nghiệm.
Đệ nhất cường giả Thanh Sam Đông Viện bây giờ đến cảnh giới nào rồi?
Lư Bằng Phi một mình đứng nguyên tại chỗ.
Lư Bằng Phi cắn răng nhìn Đinh Hạo, hắn phớt lờ làm gã thấy tức giận, nhục nhã. Lư Bằng Phi không để ý đến ánh mắt ghét, khinh thường xung quanh, gã nhìn bóng lưng Đinh Hạo.
Lư Bằng Phi quê quá tức giận quát:
– Đinh sư huynh có thiên phú siêu tuyệt, kém nhất cũng được đánh giá tiến độ siêu đẳng gáip đi? Nếu không bằng ta thì quá mất mặt.
Đinh Hạo đứng trước cột đá ngọc, quay lại liếc Lư Bằng Phi sau đó xoay người, một bàn tay đặt lên cột đá.
Trên cái bệ đá trắng như ngọc một vệt bạc mông lung chậm rãi kéo lên, chớp mắt vượt qua vạch một, hai, ba… Cột bạc lên chậm dần, chậm dần, gian nan đến gần vạch bốn.
Mọi người nín thở nhìn cột bạc từng chút một vượt qua vạch bốn chậm rãi ngừng.
Mắt Lư Bằng Phi sáng lên, vẻ mặt kích động đỏ ửng.
– Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Vạch bốn, tứ khiếu Võ Đồ cảnh. Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, ngươi chỉ mới có tứ khiếu Võ Đồ cảnh! Ha ha ha ha ha ha! Ta còn nhớ lúc trong đại tái năm viện được đệ nhất thì thực lực của ngươi đã là nhị khiếu Võ Đồ cảnh, một tháng qua đi ngươi mới chỉ được tứ khiếu Võ Đồ cảnh? Quá chậm, thật sự là quá chậm, chắc không đạt tới cả đánh giá tiến độ tu luyện ất gia. Ha ha ha ha ha ha!
Lư Bằng Phi cuồng cười, tất cả sợ hãi, phập phồng trong lòng không còn.
Nhưng chính lúc này…
Lư Bằng Phi thấy khóe môi Đinh Hạo cong lên trào phúng.
Lư Bằng Phi giật mình, chưa kịp nói gì…
Chỉ thấy bàn tay Đinh Hạo đặt trên cột đá ngọc chớp một đoàn sáng bạc, cột bạc nhạt tượng trưng cảnh giới cao thấp như hăng tiết gà tăng nhanh vùn vụt, xông qua vạch năm rồi thế như chẻ tre đột phá vạch sáu.
Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện reo hò.
Nụ cười đắc ý đông trên mặt Lư Bằng Phi, gã rất lúng túng, thấy rát mặt như bị ăn tát. Tuy nhiên ngay sau đó Lư Bằng Phi nhận ra điều gì, mắt sáng lên.
Cho dù qua vạch sáu thì sao? Tiến độ tu luyện chỉ vượt bốn tiểu cảnh giới, giống như gã.
Lư Bằng Phi hưng phấn ngẩng đầu, muốn tranh luận cái gì:
– Đây cũng là gì, mới…
Nhưng lúc này cột bạc nhạt chính giữa cột đá ngọc không dừng lại, nhìn như chậm rãi qua vạch sáu vẫn chưa hết hơi, như ngựa hoang thoát cương điên cuồng dâng lên vượt vạch bảy rồi khựng lại.
Không sai, là bỗng nhiên ngừng lại chứ không phải chậm rãi ngừng..
Cái này nói lên Đinh Hạo còn có sức chứ chưa đến cực hạn.
Đinh Hạo bình tĩnh nhìn Lư Bằng Phi, lạnh nhạt nói:
– Có muốn ta lại lên trên chút nữa không?
Lư Bằng Phi khẽ run, không biết nên nói cái gì.
Nếu lúc này Đinh Hạo trào phúng châm chọc thì có lẽ trong lòng Lư Bằng Phi bình tĩnh chút, cho rằng Đinh Hạo chỉ là tiểu nhân đắc chí liền càn rỡ. Nhưng Đinh Hạo không mắng chửi người ngược lại lạnh nhạt, phớt lờ khiến Lư Bằng Phi thấy mình thật buồn cười.
Thì ra đối phương từ đầu đến cuối không để Lư Bằng Phi vào mắt.
– Thất khiếu Võ Đồ cảnh sơ giai, tiến độ tu luyện thần giai.
Biểu tình Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, bộ dáng muốn độc miệng nhưng không thấy có điểm nào để rủa.
Cuối cùng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mắng một câu:
– Bà mợ nó, đúng là quái vật.
Đinh Hạo nhe răng cười với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, xoay người xuống đài, lướt qua Lư Bằng Phi, hắn không có biểu thị gì tiêu sái ra khỏi võ xá.
Nếu đã trắc nghiệm xong thì Đinh Hạo không cần ở lại đây phí thời gian.
Lư Bằng Phi đông cứng đứng tại chỗ, người lạnh băng.
– Phi, thứ gì cũng dám khiêu khích Đinh Hạo sư huynh?
– Tiểu nhân đắc chí!
– Thật là mù mắt rồi, trước kia ta còn xem hắn là bằng hữu.
– Thứ lấy oán trả ơn. Mấy ngày nay nếu không có Đinh Hạo sư huynh chẳng ngại phiền dốc lòng chỉ điểm thì Lư Bằng Phi sao có thành tích như hôm nay được? Nếu không phải Đinh Hạo sư huynh thắng được quyền tài nguyên tu luyện thứ hai cho Thanh Sam Đông Viện chúng ta trong đại tái năm viện lần đầu thì Lư Bằng Phi có thể tiến bô ạnhnh như vậy không?
– Sau này nhớ cách xa loại tiểu nhân này, bà nội nó, thấy hắn là xui rồi.
Các sư huynh đệ xung quanh Lư Bằng Phi không chút khách sáo lên tiếng, từng câu chui vào tai gã.
Lư Bằng Phi mờ mịt ngẩng đầu, thấy từng đôi mắt ngày thường thân thiết giờ đầy khinh thường, coi rẻ nhìn gã. Bọn họ đều bỏ đi xa.
– Tại sao sẽ như vậy? Những tên kia đều hướng về Đinh Hạo? Hừ, ta biết rồi, chắc là vì thực lực của ta không đủ mạnh, chờ khi ta vượt qua Đinh Hạo sẽ khiến những kẻ khinh thường, sỉ nhục ta quỳ xuống khóc trước mặt ta!
Chương 169: Gặp lại cô bé Đinh Đinh
Mắt Lư Bằng Phi lóe tia độc ác, hừ lạnh, xoay người đi ra võ xá.
Không ai quan tâm Lư Bằng Phi.
Lúc này, sau lưng vang lên giọng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đánh giá đệ tử ký danh khác trắc nghiệm.
– Trương Phàm, hạt giống huyền khí tràn đầy, nửa bước nhất khiếu Võ Đồ cảnh, tiến độ tu luyện ất gia. Hưm, tuy rằng thực lực thấp đến đáng thương nhưng với điều kiện thiên phú không bằng chó ị của ngươi thành công dẫn khí đủ khiến người bất ngờ. Rất tốt, thiếu niên, tiếp tục cố gắng đi!
Dưới đài rộ lên tiếng hò reo, chúc mừng.
Lư Bằng Phi ngừng bước.
Lư Bằng Phi không ngờ người thứ nhất được Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong chết tiệt khích lệ lại chính là kẻ đáng thương thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Chết tiệt, thợ săn nhỏ đó chỉ là cái đuôi của Đinh Hạo, ngu như heo, chỉ mới kích phát hạt giống huyền khí không lẽ quan trọng hơn đệ tử tứ khiếu Võ Đồ cảnh như mình sao?
Hơn nữa cái tên này được yêu thích như vậy, được người ta chúc mừng!
Lư Bằng Phi ở trong lòng oán hận nguyền rủa.
Có gì ghê gớm? Dù sao ta đã vào tứ khiếu Võ Đồ cảnh, là cao thủ thứ hai đứng sau Đinh Hạo. Một ngày nào đó ta sẽ đứng sau Đinh Hạo, vượt qua mọi người!
Nghĩ vậy trong lòng Lư Bằng Phi cân bằng hơn.
Nhưng lúc này giọng Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lại vang lên sau lưng Lư Bằng Phi.
– Lý Lan, thất khiếu Võ Đồ cảnh trung giai, tiến độ tu luyện… Thần giai!
Lư Bằng Phi lảo đảo suýt trượt té ngay cửa võ xá.
Lư Bằng Phi cảm giác bị chậu nước lạnh tạt từ đầu xuống chân, trong một thoáng người lạnh lẽo. Lý Lan? Viện thủ ẻo lả đó được thất khiếu Võ Đồ cảnh? Cao hơn ta nhiều như vậy? Cũng là thần giai…
Tại sao lại thế này?
Tất cả tự tin của Lư Bằng Phi hóa thành mây đen tan tác.
* * *
– Phù, không ngờ cột đá trắc nghiệm không chỉ kiểm tra cảnh giới huyền khí còn có sức chiến đấu thật sự. Hưm, may quá, may quá, nếu không nhờ nó thì không nay không thể hù sợ Lư Bằng Phi ăn cháo đá bát.
Đinh Hạo đi trên con đường quay về chỗ ở.
Đinh Hạo không để chuyện này trong lòng, hắn suy nghĩ đến mấy ngày nay nên bớt thời gian đi dược phố, Chú Kiếm Đường của môn phái nhìn xem. Dù sao Đinh Hạo đã theo hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ học tri thức lý luận thời gian dài như vậy, là lúc bắt đầu rèn luyện thức tế.
Dù sao chưởng môn Lý Kiếm Ý đã hứa là dược phố, Chú Kiếm Đường sẽ mở cửa cho Đinh Hạo.
Cơ hội tốt như vậy không lợi dụng mới là đồ ngu.
– Meo!
Hình như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tỉnh ngủ, nó bò ra khỏi ngực Đinh Hạo, thói quen ngồi trên vai hắn làm nũng duỗi eo.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu bên tai Đinh Hạo:
– Meo, meo meo, meo!
Đinh Hạo hiểu là tiểu tổ tông lại đói.
Nhưng tiểu tổ tông mở miệng chỉ ăn huyền tinh thạch làm sao nuôi nổi?
Đinh Hạo nhức đầu, bản thân hắn tu luyện chưa xa xỉ đến mức sử dụng huyền tinh thạch.
– Meo meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cọ đầu nhỏ lông xù nóng hổi vào gò má Đinh Hạo, liên tục làm nũng lăn lộn.
Đinh Hạo thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ lấy một viên huyền tinh thạch từ trữ vật giới chỉ ra, dùng thanh kiếm rỉ sét cắt miếng nhỏ ném cho mèo con màu trắng tai gập đáng yêu. Lòng Đinh Hạo nhỏ máu, quá xa xỉ, quá phá sản, có ai thấy dùng huyền tinh thạch nuôi vật cưng chưa?
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu phát ra tiếng kêu vui vẻ:
– Meo!
Răng sữa nhọn nhọn nho nhỏ phát ra lực lượng khó tin nhai mảnh nhỏ huyền tinh thạch cứng rắn như đang ăn đường, mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhai nát rôm rốp rồi nuốt.
May mắn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu khá hiểu chuyện.
Dường như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biết chủ nhân của mình nghèo, ăn nửa khối tuy không no nhưng nó không quậy thôi, thè lưỡi hồng chải lông bàn chân và mặt. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vừa lòng meo mấy tiếng, thân thiết dụi mặt Đinh Hạo, thoải mái nằm trên vai hắn ngủ khò khò.
Đinh Hạo kiềm không được bật cười.
Vật nhỏ này lai lịch bí ẩn, hình như Kiếm Tổ, Đao Tổ biết gì đó nhưng kín miệng không muốn nói nhiều.
Đinh Hạo rất tò mò, sau khi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lớn lên sẽ biến thành hình dạng gì? Mèo ăn trắc nghiệm chắc sau này sẽ biến cực kỳ lợi hại, khi đó Đinh Hạo sẽ được trợ thủ đắc lực.
Trên đường đi có rất nhiều đệ tử ký danh của viện khác khi tấy Đinh Hạo tự động dạt ra xa như né ôn dịch.
Thật ra từ mấy ngày trước truyền ra chuyện Đinh Hạo và Mục Thiên Dưỡng ước chiến thì nhiều đệ tử Vấn Kiếm tông, dù là đệ tử ký danh hay đệ tử ngoại môn, thậm chí một số đệ tử nội môn đều tránh xa Đinh Hạo.
Mọi người cảm thấy Đinh Hạo không có chút phần thắng.
Lại nói Mục Thiên Dưỡng là nhân vật thiên tài ngút trời cỡ nào, Đinh Hạo giết ca ca ruột của gã kết thù không đội trời chung. Tuy nhờ có ước hẹn ba năm nên Đinh Hạo tạm thời bình an, nhưng sau ba năm hắn chết chắc. Nhiều người không muốn kết thân với Đinh Hạo, tránh cho bị ai đồn là bằng hữu của hắn.
Nghe nói Mục Thiên Dưỡng đã tuyên bố sau ba năm chẳng những chém nát Đinh Hạo còn khiến những ai gần gũi với hắn ơhải trả giá đắt.
Vậy là sau này Đinh Hạo quyết đấu chết là xong, một khi Mục Thiên Dưỡng truy cứu thì bằng hữu của hắn sẽ gặp vạ.
Đinh Hạo thấy vậy nhẹ lắc đầu, không có vẻ gì thất vọng.
Trong thế giới mạnh ăn thịt yếu này thế thái nhân tình càng rõ rệt. Tránh hại gần lợi là phép tắc của mỗi người nhưng sẽ có một ngày bọn họ phải hối hận.
– Meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhe răng với người vô đường, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, không thèm quan tâm.
Chính lúc này…
Một thanh âm non nớt phát ra từ bên phải Đinh Hạo.
– Oa, mèo con đáng yêu quá!
Giọng này rất quen thuộc với Đinh Hạo.
Đinh Hạo quay đầu nhìn, quả nhiên là cô bé Đinh Đinh cột hai sừng, trưởng thành sớm. Đinh Đinh mặc váy đỏ rực, khuôn mặtp hấn điêu ngọc mài, cầm hồ lô đường đỏ rực, biểu tình hâm mộ nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.
Đinh Đinh nhận ra Đinh Hạo ngay, chân nhỏ chạy tới, vẻ mặt vui sướng nhào vào người hắn.
– A? Là Hạo ca ca!
– Ui, chậm một chút, cô bé này, coi chừng té!
Đinh Hạo mỉm cười ngồi xuống ôm bé quậy, cười hỏi:
– Sao ngươi ở đây đi lung tung, tỷ tỷ đâu?
Đinh Đinh chu môi đỏ, hầm hừ nói:
– Hừ! Ta biết ngay ca ca chỉ nhớ mỹ nữ tỷ tỷ của ta, không nhớ người ta chút nào. Đinh Đinh mặc kệ ca ca!
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh, lời cái gì vậy.
Con nít đừng trưởng thành quá sớm.
– Hạo ca ca, con mèo con bông này là ca ca nuôi?
Cô bé Đinh Đinh rất nhanh dời sự chú ý, mắt to ngập nước nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.
Đinh Đinh cười nói:
– Thật đáng yêu, cho ta mượn chơi vài ngày được không?
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tự mình từ chối:
– Meo meo meo!
Chương 170: Tiểu ma vương Đinh Đinh
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tai cụp biểu tình căng thẳng, lông trắng trên lưng dựng đứng, duôi cong lên, miệng phát ra tiếng kêu thị uy, có vẻ rất sợ Đinh Đinh.
Đinh Đinh nói:
– Hì hì, nhóc con thật nhát gan, cho ta sờ!
Đinh Đinh vươn bàn tay mập mạp ra.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu hét to một tiếng:
– Meo meo meo!
Hình như mèo con màu trắng tai gập đáng yêu sợ hãi, thò ra vuốt nhọn sắc bén giấu dưới thịt móng để lại ba vệt máu trên mu bàn tay Đinh Đinh.
Đinh Hạo giật nảy mình.
Bởi vì biểu hiện của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu khiến Đinh Hạo cực kỳ ngoài ý muốn. Đối với cô bé Đinh Đinh nhỏ xíu vô hại này thế nhưng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tỏ ra rất sợ.
Chuyện càng khiến Đinh Hạo thấy lạ hơn chớp mắt xảy ra.
Ba vết cào trên mu bàn tay Đinh Đinh nhanh như chớp khép lại, không có một vết sẹo, vẫn mũm mĩm mềm mại. Dường như Đinh Đinh không biết đau, vươn tay bắt lấy mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cố sức vùng vẫy.
– Meo meo meo meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu bị bắt giữ nh cô dâu nhỏ chịu khi dễ, hét chói tai vùng vẫy nhưng không dám cào lung tung, mặc cho Đinh Đinh ôm vào lòng xoa vuốt.
Chuyện sẽ như vậy?
Đinh Hạo cực kỳ ngạc nhiên.
Nên biết rằng trông mèo con màu trắng tai gập đáng yêu bé xíu vô hại nhưng lai lịch bí ẩn, một vuốt có thể đập nát trắc nghiệm, rắn nhai trắc nghiệm, sánh bằng thần binh lợi khí. Bình thường mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cao quý lãnh diễm, trừ Đinh Hạo ra nó không quan tâm ai, con vật nhỏ rất là kinh khủng.
Bây giờ mèo con màu trắng tai gập đáng yêu không được tự nhiên thích ra vẻ đáng yêu bị một cô bé ba, bốn tuổi hù sợ ngoan ngoãn.
Hơn nữa vết sẹo trên tay Đinh Đinh tự động khép lại.
Mọi chuyện quá kỳ lạ.
Rốt cuộc trên người hai vật đáng yêu này ẩn giấu bí mật gì?
Đinh Hạo tò mò tới gần.
– Hạo ca ca, mèo con thật đáng yêu, cho ta mượn chơi một lúc được không?
Cô bé lắc tay Đinh Hạo, hôn gò má hắn.
Đinh Đinh cười nói:
– Lần này được rồi đi? Nếu không thì ta giúp ngươi theo đuổi tỷ tỷ của ta được không? Hì hì, ngươi nên biết rằng tỷ tỷ của ta là siêu mỹ nữ.
Đinh Hạo dở khóc dở cười, đầu hàng tiểu ma vương trưởng thành sớm.
Đinh Hạo cười đồng ý:
– Được, cho ngươi mượn chơi một lúc, nhớ trời tối nhớ trả cho ta.
Đinh Hạo rất muốn xem giữa hai vật nhỏ đáng yêu này sẽ xảy ra chuyện gì.
– Đa tạ Hạo ca ca, Hạo ca ca tốt nhất.
Đinh Đinh lại hôn Đinh Hạo một cái rồi nhảy xuống, ôm mèo con màu trắng tai gập đáng yêu liếm mứt quả chạy đi chơi.
Đinh Đinh chạy mấy bước quay đầu lại, nháy mắt nghịch ngợm cười nói:
– Hạo ca ca, Đinh Đinh nói giữ lợi, nhất định sẽ giúp ngươi theo đuổi Giải Ngữ tỷ tỷ, hì hì.
Đinh Hạo buồn cười.
Đinh Đinh trưởng thành sớm, năng lực khép miệng vết thương càng biến thái hơn không giống nhân loại. Đinh Hạo chợt nhận ra có lẽ Tạ Giải Ngữ ẩn giấu bí mật gì đó.
Đinh Hạo nhìn theo cô bé Đinh Đinh biến mất phía xa, xoay người đi hướng chỗ ở của mình.
Phía xa, mấy đệ tử nội môn biểu tình kinh ngạc chỉ trỏ bóng lưng Đinh Hạo.
– Đây chính là Đinh Hạo kia? Có thể chơi với tiểu ma vương, siêu thật.
– Giờ thì tốt rồi, tiểu ma vương tìm được đồ chơi chắc sẽ không gây sự với chúng ta nữa. Mau khiến con bé lừa gạt này cút đi, nếu không phải Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ bảo vệ nó thì ta thật muốn bán cho rồi, đáng sợ quá…
– Một cô bé ba, bốn tuổi suýt thành ác mộng cho các đệ tử Vấn Kiếm tông.
– Ta rất nghi ngờ cô bé đó thật ra là yêu ma khoác da người.
Đinh Hạo không lén đi theo Đinh Đinh, cũng không lo lắng cho cô bé trưởng thành sớm này. Với địa vị, tâm kế của Tạ Giải Ngữ nếu đã yên lòng để Đinh Đinh một mình đi trong sơn môn chứng minh nàng không lo cô bé sẽ đi lạc.
Đinh Hạo về chỗ ở vẫn tĩnh tâm tu luyện.
Trong thời gian này Đinh Hạo tích lũy đầy đủ, các loại võ kỹ, công pháp khinh thần đều có đột phá giai đoạn. Qua sáu, bảy ngày nữa là tới đại tái năm viện lần hai, trong lòng Đinh Hạo có dã tâm. Đinh Hạo muốn giữ hạng nhất này cho nên càng phải chăm chỉ khổ luyện hơn.
Lần này Đinh Hạo quyết dùng lực lượng thật sự đường đường chính chính đánh bại đám cường giả Lý Mục Vân.
Mấy hôm nay trở về Vấn Kiếm tông, Đinh Hạo từng hỏi thăm ý nghĩa câu thơ phong tuyết vấn kiếm đoạn trường thiên, bạch hạc lãnh dạ trứ thanh sam, người đại biểu cho nó là ai. Tiếc rằng câu thơ đó là cấm kỵ của Vấn Kiếm tông, đệ tử cấp thấp không biết, người có địa vị cao hơn khi nhắc đến câu thơ đó liền biến sắc mặt không muốn nói chuyện. Dù là Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cũng cắn chặt răng không nói.
Đinh Hạo tìm hiểu nhiều mặt không được đành thôi.
Quái Khách Áo Xanh truyền dạy vô danh kiếm thức cho Đinh Hạo không xuất hiện nữa.
Chớp mắt ba ngày trôi qua.
Cô bé Đinh Đinh có mang trả mèo con màu trắng tai gập đáng yêu một lần. Không biết cô bé Đinh Đinh ra bản lĩnh gì mà đôi vật nhỏ đáng yêu thế như nước với lửa bỗng thành hồ bằng cẩu hữu, mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vẻ mặt kiêu kỳ chiêu vào ngực Đinh Hạo làm nũng.
Khiến Đinh Hạo yên lòng là cô bé Đinh Đinh giàu hơn hắn tưởng nhiều, đút cho mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ăn huyền tinh thạch như đút kẹo.
– Thiếu niên, diễm phúc quá, tỷ tỷ của ta cũng nhớ ngươi.
Cô bé Đinh Đinh cười trêu Đinh Hạo:
– Nhưng mấy hôm nay tỷ tỷ đang kích phát lực lượng huyết mạch trong người đến phút mấu chốt không thể ra gặp mặt được, thiếu niên, cua gái tuyệt đối không thể sốt ruột.
Đinh Đinh nói xong cô bé trưởng thành sớm cười toe mang theo mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vẻ mặt kiêu kỳ đi chơi.
Đinh Hạo lắc đầu, cười cười.
Rốt cuộc Tạ Giải Ngữ sắp kích phát ra lực lượng huyết mạch của mình rồi?
Không biết lần sau gặp mặt mỹ thiếu nữ mặc giáo nhẹ màu đỏ sẽ tăng thực lực đến trình độ nào?
Thời gian tiếp theo mỗi ngày Đinh Hạo sắp xếp thời gian chặt chẽ.
Trừ đi học ra Đinh Hạo tu luyện ngày đến đêm.
Mỗi ngày Đinh Hạo phải rút thời gian ra dạy đám nhóc xóm nghèo.
Thiên Xu gian thương lai lịch bí ẩn có trách nhiệm, tuy thói quen cắt xén một, hai đồng tiền nhưng đối xử khá tốt với bọn nhỏ. Thiên Xu gian thương nhận tiền chỗ Đinh Hạo xong xây dựng lại Vô địch Huyền Vũ học viện, chuẩn bị đủ vũ khí đơn giản, sắp xếp thức ăn hợp lý cho bọn nhỏ.
Mỗi ngày có thịt ăn, đám nhóc thân thể suy dinh dưỡng dần mập mạp cao lớn hơn, khuôn mặt có thịt.
Như vậy thì dù sau này bọn họ không thể trở thành võ giả nhưng thân thể khỏe mạnh, học được một chiêu nửa thức để tự vệ là dư dả.