1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
  4. Tập 2 [ chương 6 đến 10 ]

Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast

Tập 2 [ chương 6 đến 10 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 6: Tạo hóa, động phủ bí ẩn

– A! Đau quá, đau chết mất. Ủa? Không lẽ…, ta còn sống? Đây là… Đâu?

Không biết qua bao lâu, đau đớn như lửa đốt người, vạn con kiến cắn qua đi, Đinh Hạo tỉnh táo lại. Đinh Hạo muốn nhúc nhích nhưng thân thể cứng ngắc như làm bằng sắt, không thể cử động. Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là một mảnh ánh lửa trắng toát, không thấy rõ thứ gì.

Dường như có chất lỏng mềm mại bao bọc Đinh Hạo.

Loại cảm giác này giống trẻ sơ sinh còn trong bụng mẹ được nước ối bao bọc.

Nhưng khắp người đau đớn khiến Đinh Hạo nửa hôn me,e tinh thần mơ hồ.

Mi mắt Đinh Hạo như bị khâu lại, muốn hé ra một chút phải ốc gắng rất nhiều. Đinh Hạo mơ hồ thấy chất lỏng mềm trắng dính đặc bao bọc hắn.

– Chết tiệt, chất lỏng trắng… Chắc không phải lão tử ngâm trong tinh dịch đi?

Đinh Hạo đau muốn chết còn rảnh nghĩ lung tung.

Lúc này chợt có chuyện kỳ lạ xảy ra.

Không biết tại sao trong trạng thái cực kỳ mơ hồ nhưng Đinh Hạo thấy rõ có một cái bóng tạo hình đao kiếm cổ xưa, như một đôi rồng bơi trong chất lỏng trắng bên cạnh mình.

Quái dị nhất là rõ ràng đao kiếm đó là ảo ảnh, thậm chí không có hình thể nhưng như có sự sống. Mờ ảo và chân thật, như xa như gần vòng quanh thân hình Đinh Hạo, giống hai khách hàng khó tính lựa chọn, đánh giá.

Trong lòng Đinh Hạo rung động.

– Thần tiên? Yêu quái?

Lúc này, đôi ảo ảnh đao kiếm kiếm dường như đạt thành quyết định gì.

Đao kiếm phát ra thanh âm như rồng ngâm vang lên.

Hai bóng ảo ảnh đao kiếm bay tới, giống con rồng bị tói trên bờ cát ngàn vạn năm nay chui vào biển hát vang, vui vẻ hú. Hai bóng ảo ảnh đao kiếm nhanh chóng nhập vào người Đinh Hạo hóa thành hai luồng khí nóng nhanh chóng biến mất.

Tiếp theo Đinh Hạo có ảo giác.

Bên tai Đinh Hạo đột ngột có tiếng hai người khắc khẩu.

Tiếng khắc khẩu không dứt, xì xào nhốn nháo, thanh âm xa xưa tang thương, gần rồi lại như xa, cảm giác huyền diệu khó giải thích. Đinh Hạo khẳng định hai người đang cãi lộn nhưng không nghe rõ là vì đề tài gì, từ đầu đến cuối hắn không thể nghe rõ một từ hoàn chỉnh.

Rất nhanh, từng đợt đau đớn khó tả lại truyền khắp người Đinh Hạo.

Đinh Hạo cảm thấy như bị ngâm trong dung dịch a- Xit, quả thực là sống không bằng chết. Chất lỏng trắng tinh bao bọc thân thể Đinh Hạo biến thành chất lỏng có sự ăn mòn mạnh nhất trên đời, hòa tan người hắn từng chút một.

Quá trình này chậm rãi, đau đớn thấu óc, không ai chịu nổi.

– Ta… Không thể chết. Ta phải tìm Khả Nhi, tìm muội muội trở về… Nhất định… Phải tìm ra muội muội!

Dục vọng cầu sinh mãnh liệt và khuôn mặt cười thơ ngây của muội muội Đinh Khả Nhi như ngọn đèn sáng vĩnh viễn không tắt trong hắc ám vô biên. Ngọn đèn tỏa ánh sáng yếu ớt khiến Đinh Hạo kỳ tích chống đỡ qua đi.

Đinh Hạo không xỉu, hắn cắn răng chịu đựng thủy triều thống khổ vô biên đánh vào người.

Thời gian trôi qua chậm như ốc sên lún trong đầm lầy từ từ bỏ.

Không biết đã qua bao lâu.

Thống khổ đến cực độ rốt cuộc sản sinh biến hóa mới.

Trong khoảnh khắc đột ngột, Đinh Hạo bỗng thấy đau đớn tan mất, trong người sinh ra năng lượng mới kỳ diệu tràn ngập tay chân, mỗi tế bào, ấm áp lâng lâng thoải mái muốn bay lên trời.

Nửa canh giờ sau, quyền khống chế không chút báo trước trở lại trong tay Đinh Hạo.

– Có thể… Nhúc nhích?

Đinh Hạo chợt mở mắt ra, hai tay chống đất đứng dậy.

Đinh Hạo làm tư thế cảnh igác đánh giá bốn phía, rất nhanh thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.

Dường như là một hang động rất cổ xưa.

Vách đá bốn phía long lỏ màu xanh xám, vằn đá thiên nhiên, khô ráo mà thô ráp không có chút dấu vết nhân công. Nhưng giữa hang đá có một cái bàn đá đơn giản cổ xưa, hai cái ghế đá bên cạnh. Bàn và ghế tràn đầy tro bụi, hiển nhiên đã mấy trăm năm không có người sử dụng.

Trên bàn đá có từng hoa văn giao thác nhau không phải thiên nhiên mà sau này bị điêu khắc ra.

Nhưng các vết rách quái dị rồi lại sâu sắc đầy ẩn ý, trông như tùy ý vạch. Đinh Hạo nhìn một lúc sau chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết hoa văn này dùng làm gì, có vẻ không tầm thường.

Đinh Hạo suy đoán thật lâu trước kia từng có người ở nơi đây.

Nhưng hang động đã bị vứt bỏ ít nhất trên trăm năm.

Hang động trống trải, một con đường sâu mười thước đi thông ra ngoài.

Cửa hang truyền đến tiếng gió rít gào, khói đen cuồn cuộn. Tuy nhiên chúng bị lực lượng kỳ dị ngăn chặn, khói đen tanh hôi không thể chui vào hang động.

Nơi Đinh Hạo đứng là hình vuông ba thước, sâu khoảng một thước.

Nhìn thoáng qua chỗ lõm hình vuông này giống ngôi mộ đào ra, vết cắt ngay ngắn, bóng loáng, hình dạng rất có quy tắc. Nếu không phải Đinh Hạo không thấy có dấu vết nhân tạo thì thật khó để người tin chỗ lõm sẽ là thiên nhiên hình thành.

Thứ màu trắng ban đầu bao bọc Đinh Hạo đổ đầy trong chỗ lõm.

Nhưng màu chất lỏng từ trắng biến thành đen nhạt, vẫn tòa mùi hương kỳ lạ. Lượng chất lỏng thiếu nhiều, lúc trước có thể bao nguyên người Đinh Hạo bây giờ chỉ đến mắt cá chân hắn.

Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đinh Hạo nhẹ nhảy lên, thoát khỏi cái hố.

– Chuyện này là sao? Hai bóng ảo ảnh đao kiếm cổ kính, chất lỏng từ trắng biến đen nhạt. Thân thể của ta lúc trước té xuống vực bị va chạm tạo thành vết thương trí mạng đều lành hết? Hình như… Có biến đổi nữa?

Đinh Hạo vung vẩy nắm tay, cảm giác lực lượng đã lâu không thấy tràn ngập toàn thân.

– Không chỉ trọng thương lành lặn mà lực lượng thân thể mạnh hơn trước gấp mấy lần, thân thể thay đổi không hiểu ra sao…

Đinh Hạo cảm thấy cơ thể hắn chắc chắn có thay đổi gì đó.

Lúc trước hôn mê rõ ràng Đinh Hạo trông thấy hai bóng ảo ảnh đao kiếm cổ kính hùng hồn nhập vào người, nhưng bây giờ không điều tra ra có gì lạ. Thật là kỳ lạ quá.

Quần áo Đinh Hạo đã rách rưới, nhưng thiết kiếm loang lổ chưa mất, vẫn còn treo sau lưng.

Bộ dạng Đinh Hạo lúc này có thể nói là cực kỳ chật vật.

Đinh Hạo bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn bắt đầu cẩn thận quan sát, tìm tòi hang núi này.

Chương 7: Linh dược vào tay

Đinh Hạo còn nhớ định luật võ hiệp hắn đọc rất nhiều lần cóm ột điều khoản là nhân vật chính mà té xuống núi là chắc chắn có kỳ ngộ. Đinh Hạo cảm thấy hắn luôn may mắn, hôm nay gặp gỡ hợp nửa phần đầu định luật võ hiệp, nếu có thể tìm được thần binh lợi khí, bí tịch võ công gì đó trong hang núi mới là không uổng chuyến đi này.

Ai ngờ trong hang núi trừ bàn, ghế đá ra không có chỗ đặc biệt gì.

Đinh Hạo hận không thể đào sâu ba tấc đất cũng không phát hiện ra cái gì.

Đinh Hạo khẽ thở dài:

– Làm người phải nhân hậu, không thể quá tham lam, đại nạn không chết đã tốt lắm rồi. Không chừng chất lỏng đen nhạt trong hố đá này là bảo bối gì rất ghê gớm, ít nhất cứu mạng ta. Tiếc rằng hiện tại không có cách nào đem theo chất lỏng.

Đinh Hạo thất vọng ngừng tìm tòi.

Trong hang núi không nước, không thức ăn, nên tìm cách trở về.

Đinh Hạo dọc theo con đường đi ra cửa hang núi.

Bên dưới là vực sâu vạn trượng.

Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn bốn phương tám hướng, chỉ tấy khói đen cuồn cuộn, từng đợt gió rít gào.

Nhưng nhìn lên trên, xuyên qua khói đen mơ hồ thấy từng ngôi sao nhấp nháy ánh sáng. Có vẻ như Đinh Hạo không hôn mê quá lâu, ít nhất bầu trời chưa sáng.

Có thấy thấy ánh sao chứng minh hang núi cách mặt đất không qua xa, Đinh Hạo có hy vọng leo lên.

– Lạ quá, ta té xuống vực rốt cuộc làm sao đi vào hang núi, còn ngâm trong chất lỏng hố đá?

Đinh Hạo không thể hiểu nổi.

Đinh Hạo tập thể dục nhi đồng bài thứ tám hai lần trong cửa hang núi, giãn cá cơ, gân. Đinh Hạo cắm kiếm rỉ sét sau lưng, bấu mấy khối đá nhô ra ở cửa hang núi, cẩn thận bò lên trên.

May mắn kiếp trước có một thời gian Đinh Hạo rất hứng thú với leo núi, từng tham gia vài hoạt động leo núi, biết chút kỹ xảo nên không tới mức luống cuống tay chân.

Đinh Hạo giống con thằn lằn giãn tứ chi dán chặt vách đá, chậm rãi leo lên trên.

Sau lưng Đinh Hạo là gió rít gào, lực hút đáng sợ trong khói đen tùy thời hút đi hắn.

Quá trình này vô cùng nguy hiểm.

Sơ sẩy một chút là sẽ bị gió cuốn đi rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.

Hơn nữa chỗ này có sức hút lớn kinh người, hơn bình thường, từng bước kinh tâm.

Đinh Hạo leo lên chừng hai mươi thước thì thấy tứ chi cực kỳ đau nhức, kiệt sức. Đinh Hạo cắn răng kiên trì tiếp tục leo lên, năm ngón bấu chặt đá nhô ra, mũi chân đứng vững vài chỗ chịu lực.

Mồ hôi Đinh Hạo tuôn như tắm.

Người Đinh Hạo ước nhẹp mồ hôi, hắn thở hào hển, không dám thả lỏng.

Đinh Hạo lại leo lên hai mươi mấy thước, hắn hoàn toàn kiệt sức, toàn thân cơ bắp đau xót như bị dao cắt, cánh tay sắp mất cảm giác.

Nhưng lúc này đột nhiên có chuyện không ngờ xảy ra…

Khí lưu nóng kỳ lạ từng giọt không dứt chảy xuôi khắp người Đinh Hạo, như bàn tay tình nhân dịu dàng vuốt ve mỗi tấc cơ thể hắn.

Tiếp theo cơ thể Đinh Hạo đau nhức, mệt mỏi không còn.

Đinh Hạo cảm thấy như được tái sinh, có sức khẻo gấp trăm lần.

Lực lượng thân thể không chút báo trước tăng vọt gấp đôi.

Nếu nói lúc trước có lực lượng bốn trăm lần thì bây giờ Đinh Hạo sở hữu lực lượng hơn ngàn cân.

Tốc độ Đinh Hạo leo lên nhanh hơn nhiều.

Đinh Hạo lại leo bốn mươi mấy thước thì lần thứ hai kiệt sức, chuyện trước kia lại xảy ra.

Trong đan điền đột nhiên sinh ra khí nóng chảy toàn thân.

Lực lượng mới sinh ra thổi quét hết thảy mỏi mệt thống khổ.

Cứ thế lặp lại, biến dị giống nhau xảy ra sáu lần, Đinh Hạo cách mặt đất chưa đến trăm thước.

Lúc này cách Đinh Hạo không xa, chỗ vách đá nhô ra có vài luồng sáng đỏ chớp lóe.

– Ủa? Mấy luồng sáng đỏ… Đó là… Ta bò đến bên cạnh chỗ sinh ra Long Tâm Huyền Thảo! Nam nhân trung niên đây thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.

Đinh Hạo nhìn thấy luồng sáng đỏ gần người thì mừng như điên.

Đinh Hạo không chút do dự cẩn thận dịch chuyển qua, hái xuống sáu gốc Long Tâm Huyền Thảo đỏ thẫm tỏa ánh sáng đỏ, hình dạng giống nhân sâm. Đinh Hạo cẩn thận bỏ vào y phục rách rưới.

Nói đến cũng kỳ, chỗ đá nhô ra chỉ to cỡ bàn tay, không chút bắt mắt. Bên trên đá chỉ có tầng đất đen rộng ba ngón tay thế nhưng mọc sáu gốc linh thảo, thật là đại thế giới không gì không có.

Linh thảo vào tay, lòng Đinh Hạo vô cùng hưng phấn.

Đinh Hạo nghỉ ngơi một lúc, một hơi thuận lợi bò lên đỉnh vách đá, trở về mặt đất.

– Phù, má ơi, rốt cuộc bò lên. Nhảy điệu nóng bỏng với tử thần xong, sau này thề sẽ không lỗ mãng như vậy nữa!

Đinh Hạo nằm dưới đất thở phì phì như trâu. Đinh Hạo cảm thấy lần này hắn hơi mạo hiểm, bây giờ nghĩ lại còn run, sau này hắn phải cẩn thận hơn.

Nhưng mới rồi Đinh Hạo leo vách đá vực sâu năm, sáu trăm thước làm thân thể sinh ra biến đổi cực kỳ lạ lùng. Không chỉ lực lượng cơ thể tăng vọt, khi hắn toát mồ hôi như mưa thì vài chất bẩn đầy mỡ đen thui chui ra từ lỗ chân lông, khô cạn thành một tầng vỏ đen mỏng trên người Đinh Hạo.

Loại tình huống này cực kỳ giống với thoát thai hoán cốt, phạt mao tẩy tủy trong truyền thuyết.

Đinh Hạo nhúc nhích, vỏ đen rớt xuống lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết rồi lại cực kỳ cứng cỏi, đầy co giãn.

Khí chất của Đinh Hạo thay đổi hoàn toàn, như thần tiên lạc giữa nhân gian. Đinh Hạo đứng bên vách núi toát ra khí chất xuất trần. Góc chân trời đã toát ra ánh bình minh.

Một ngày mới sắp bắt đầu.

Thần phong thổi đến, đũng quần Đinh Hạo cảm thấy mát.

Đinh Hạo cúi đầu nhìn, dở khóc dở cười. Bộ đồ Đinh Hạo mặc rách tung tóe, đáy quần rách một lỗ hổng, cậu nhỏ uy phong lắc lư trong thần phong.

May mắn không thiếu một gốc Long Tâm Huyền Thảo nào, nằm gọn trong quần áo Đinh Hạo.

Đinh Hạo sửa sang lại y phục, che đi chỗ hiểm, nhắm một hướng dọc theo tuyến đường an toàn không có khói độc, đầm lầy, tới mép rừng đá rác. Đinh Hạo cất bước chạy nhanh trên đường nhỏ hướng tới nhà mình.

– Ủa? Sao ta bỗng nhiên chạy nhanh như vậy?

Đinh Hạo đạp ra một bước, giật nảy mình.

Thân thể tràn ngập lực lượng, sải một bước dài ba, bốn thước. Thân thể nhẹ như liễu không bị trọng lực trói buộc, toàn thân nhẹ nhàng giống như Đinh Hạo học khinh công trong truyền thuyết.

Chớp mắt Đinh Hạo đi tới bên ngoài hàng rào sân nhỏ.

Mặt trời ban mai chiếu xuống, sân nhỏ yên bình xinh đẹp.

Đinh Hạo nhíu mày.

Đinh Hạo ngửi được mùi nguy hiểm.

Chương 8: Thập Tự Khoái Kiếm

Đinh Hạo đẩy cửa ra, từng bước một chậm rãi đi vào.

Chính lúc này!

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Hai bóng đen một trái một phải kèm theo gió rít không chút báo trước xuất hiện hai bên đằng sau cửa gỗ đập mạnh vào gáy Đinh Hạo.

Đó là hai cây gậy gỗ đen.

Đầu kia gậy dài là hai thiếu niên nhe răng cười.

Chính là đám thiếu niên du côn nhóm Triệu Tinh Thành đêm hôm qua.

Gậy gỗ đen dài cứng như gan đập mạnh vào gáy Đinh Hạo, muốn lấy mạng hắn.

Trong giây phút sinh tử, Đinh Hạo thậm chí thấy người đứng cửa nhà tranh đối diện chính là Triệu Tinh Thành. Triệu Tinh Thành biểu tình độc ác nhe răng cười với Đinh Hạo.

Thế là Đinh Hạo thân xác cũng cười.

Trong khoảnh khắc khuôn mặt cười của Triệu Tinh Thành biến thành nghi hoặc, sửng sốt, ngơ ngẩn cuối cùng là… Rung động.

Triệu Tinh Thành trố mắt, líu lưỡi thấy gã tốn công sắp đặt tập kích, chẳng những không có hiệu quả ngược lại bị Đinh Hạo nhẹ nhàng phá giải với tư thế không thể tưởng tượng. Rõ ràng hai thiếu niên du côn đánh lén trước nhưng trong chớp mắt nắm đấm của Đinh Hạo nhanh như chớp một trái một phải, đến sau mà tới trước đập mạnh vào mặt hai thiếu niên.

– A!

– Phụt.

Hai tiếng hét thảm vang lên.

Máu đỏ thắm phun tung tóe, răng trắng cắn môi. Hai thiếu niên tập kích chưa kịp đổi biểu tình từ nhe răng cười thành kinh khủng thì mặt đã nhăn nhúm biến hình.

Tiếp theo hai thân thể thiếu niên giống búp bê vải bị búa sắt đập trúng bay ngược ra xa mười mấy thước đụng gãy tường hàng rào.

Đinh Hạo cực oách thổi giọt máu dính trên nắm tay, sải bước vào trong sân.

Mấy thiếu niên mai phục vài chỗ trong sân bị hù ngu ngốc, đứng im không nhúc nhích.

Đầu sỏ Triệu Tinh Thành đối diện Đinh Hạo đằng đằng sát khí như thấy cự thú viễn cổ đáng sợ, mất hết can đảm. Triệu Tinh Thành phản xạ lùi lại vài bước suýt vấp té.

Triệu Tinh Thành đã bị hù vỡ tim, xoay người vừa bò vừa chạy. Triệu Tinh Thành đẩy cửa ra lao nhanh vào nhà tranh.

Triệu Tinh Thành kinh khủng hét chói tai:

– Tống sư huynh, hắn đến rồi, Tống sư huynh…

Trong nhà tranh, ánh nắng vàng từ khung cửa chiếu vào trong. Một thiếu niên mặt chữ điền mặc trường bào màu lam nhắm mắt, khoanh chân ngồi, hơi thở bình tĩnh. Một thanh trường kiếm tinh cương nằm trong vỏ, tạo hình cực kỳ hoa lệ đặt ngang trên đầu gối thiếu niên.

Thiếu niên mặt chữ điền chậm rãi mở to mắt.

– Hoảng cái gì!

Triệu Tinh Thành lắp bắp nói:

– Tống Kiếm Nam sư huynh, hắn… Hắn… Triệu Tinh Thành hắn đến rồi, hắn…

Triệu Tinh Thành đã bị hai đấm của Đinh Hạo hù đến rối loạn thần kinh.

Lúc này Đinh Hạo bước tới cửa nhà tranh.

Ánh nắng vàng từ đằng sau chiếu đến làm người ta không nhìn rõ khuôn mặt Đinh Hạo, mặt chìm trong bóng tối tạo cảm giác hắn tức giận. Đinh Hạo như tử thần đi trong bóng đêm, tràn ngập khí thế khó tả.

Thiếu niên mặt chữ điền Tống Kiếm Nam chậm rãi đứng lên, ôm trường kiếm hỏi:

– Ngươi chính là tiểu tử vênh váo ngang ngược mà Triệu Tinh Thành nói sao?

Chân Tống Kiếm Nam đạp áo bông nhỏ màu đỏ vốn nên treo trên vách tường.

Đây là kỷ niệm duy nhất muội muội để lại, áo bông Đinh Hạo trân trọng như sinh mạng thế nhưng bị thiếu niên mặt chữ điền áo lam không mời mà đến xem như tấm đệm trải dưới đất, đặt mông ngồi lên giờ thì đạp dưới chân.

Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào áo bông đỏ nhỏ.

– Tiểu tử có biết ta là ai không? Ta là đệ tử ngoại môn của Vấn Kiếm tông, Tống Kiếm Nam. Triệu Tinh Thành là bằng hữu của ta, ngươi chọc hắn tức là chọc vào ta, nhưng nghe nói kiếm thuật của ngươi tạm được, mặc dù hơi vênh váo chút, còn đánh bị thương người của ta nhưng nếu ngươi đầu vào ta thì ta sẽ bất kể hiềm khích lúc trước…

Tống Kiếm Nam như chim công cao cao tại thượng, biểu kình kiêu ngạo, ánh mắt nhìn xuống Đinh Hạo, tự kỷ nói.

Đinh Hạo lên tiếng:

– Con khỉ mốc!

Tống Kiếm Nam ngẩn ra, không kịp phản ứng:

– Cái gì? Ngươi đang nói cái gì?

Đinh Hạo gằn mấy chữ cuối qua kẽ răng:

– Ta nói là đồ ngu nhà ngươi tự kỷ nghĩ mình giỏi lắm, cái- Con- Khỉ- Mốc!

Nói xong Đinh Hạo tung cú đấm.

Đây là một đấm với lực lượng mạnh nhât sau khi Đinh Hạo gặp kỳ ngộ trong hang núi.

Nhanh như tia chớp.

Thế như bôn lôi.

Không khí bị đánh nát kêu ầm ầm.

Tống Kiếm Nam thấy hoa mắt, kình phong ập đến. Tống Kiếm Nam không kịp phản ứng, khó khăn giơ ngang trường kiếm trước ngực chặn nắm đấm có thể đánh nát một tòa núi cổ.

Keng!

Trường kiếm rền rĩ.

Mặt Tống Kiếm Nam đỏ rực, không đỡ được một giây đã bị đánh bay.

Tống Kiếm Nam trượt ra sau đập vào vách tường. Trong tiếng gỗ đá răng rắc vỡ, đất bụi bốc lên, cọng cỏ bay tứ tung. Vách tường bị đụng vỡ cái lỗ to hình người, Tống Kiếm Nam văng ra khỏi phòng.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Triệu Tinh Thành đứng một bên đã bay mất ba hồn bảy vía. Triệu Tinh Thành cảm giác ớn lạnh chạy từ sống lưng lên não, hai hàm răng lốp cốp va nhau. Sợ hãi chưa từng có phủ trùm Triệu Tinh Thành, gã run bần bật.

Bốp!

Đinh Hạo không thèm nhìn Triệu Tinh Thành, tát một cái như phủi ruồi.

Triệu Tinh Thành giống búp bê rách bị hất bay ngược ra ngoài cửa, mặt biến hình sưng lên giống quả đào, máu văng khắp nơi, nửa bên hàm vỡ hết răng.

Biểu tình Đinh Hạo đau lòng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt áo lông đỏ nhỏ từ dưới đất lên, phủi dấu chân đất.

– Tiểu tạp chủng, đi ra, ngươi lăn ra đây cho ta, ta phải làm thịt ngươi!

Trong sân vang tiếng gầm giận dữ như dã thú bị thương điên cuồng của Tống Kiếm Nam.

Đệ tử ngoại môn Vấn Kiếm tông Tống Kiếm Nam bình thường kiêu ngạo như con công xòe đuổi bị cú đấm vừa rồi của Đinh Hạo hù sợ.

Tống Kiếm Nam là võ giả nhất khiếu Võ Đồ cảnh, có lực lượng hơn bốn trăm cân, tốc độ phản ứng vượt xa người bình thường. Tuy nhiên Tống Kiếm Nam bị Đinh Hạo dễ dàng đánh bay, trong phút chốc gã không có can đảm đi vào trả thù. Tống Kiếm Nam đứng ngoài sân chửi đổng khiêu khích.

Đinh Hạo nhẹ nhàng xếp áo bông đỏ lại đặt trên giường.

Đinh Hạo xoay người đi ra ngoài.

Trong sân, mặt Tống Kiếm Nam không còn vẻ bình tĩnh, thản nhiên như trước, thay thế là giận tột đỉnh cùng nhục nhã. Khuôn mặt Tống Kiếm Nam biến dữ tợn, điên cuồng.

Người Tống Kiếm Nam dính cọng cỏ, tóc hơi rối nhưng không bị thương.

Tất nhiên quan trọng nhất là Tống Kiếm Nam chậm rãi rút trường kiếm ra.

Thân kiếm lóe ánh bạc như trăng phản chiếu ánh mặt trời đâm mắt người.

Đây là một thanh trường kiếm tinh cương bách luyện tính chất rất tốt.

Một luồng sáng đỏ nhạt tuôn ra từ thân thể Tống Kiếm Nam, lúc ẩn lúc hiện.

Chương 9: Chẳng lẽ hắn là yêu nghiệt sao?

Chân mày Đinh Hạo giật giật.

Trong khoảnh khắc này cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng Đinh Hạo.

– A? Ánh sáng đỏ nhạt đó chính là huyền khí sao?

– Theo ký ức dung hợp thì võ giả nhân loại trong thế giới này đều nắm giữ lực lượng siêu tự nhiên gọi là huyền khí. Lấy huyền khí cô đọng mười hai kinh mạch, một trăm lẻ tám huyệt khiếu trong người để tu luyện…

– Người thằng nhãi này mới lóe ánh sáng đỏ nhạt chắc là thể hiện huyền lực. Nhưng thực lực Tống Kiếm Nam bình thường, chắc chưa đạt tới nhất khiếu Võ Đồ cảnh. Ánh sáng đỏ chỉ có thể kéo dài một chớp mắt, không đáng lo.

Trong lòng Đinh Hạo nhanh chóng suy nghĩ hàng loạt phán đoán thực lực hai bên.

Mắt Tống Kiếm Nam tràn ngập sát khí nói:

– Tiểu tạp chủng, hôm nay, ta muốn ngươi chết!

Tống Kiếm Nam như hoàng đế cao cao tại thượng giá lâm, không ngờ trong đám bình dân ẩn giấu quái thai đáng sợ. Rõ ràng Đinh Hạo không hề tu luyện huyền lực gì, thậm chí không có hạt mầm kích phát huyền khí, chỉ dựa vào lực lượng đã một đấm đánh bay Tống Kiếm Nam nhất khiếu Võ Đồ cảnh.

Đúng là sỉ nhục to lớn.

Không thể tha thứ!

Tống Kiếm Nam cười âm trầm, sát khí ngùn ngụt:

– Tiểu tạp chủng! Ta cho ngươi chết dưới kiếm pháp thật sự!

Tống Kiếm Nam chưa dứt lời đã vung trường kiếm bấm kiếm quyết ra thế mở đầu.

Trong khoảnh khắc này khí thế Tống Kiếm Nam biến đổi cực lớn, khí thế khó tả chậm rãi lan tràn quanh người gã, làm người ta kiềm không được thấy áp lực.

Đinh Hạo hơi nhíu mày sau đó cười nói:

– A? Đây là… Tốt, thú vị.

Lòng Đinh Hạo máy động, bàn tay nắm chuôi kiếm rỉ sét. Đinh Hạo bắt chước chiêu thức của Tống Kiếm Nam, vung trường kiếm làm động tác tương tự.

Khí thế khó tả cũng chậm rãi phát ra từ người Đinh Hạo, tràn ngập trên không trung.

Rõ ràng Đinh Hạo đang bắt chước Tống Kiếm Nam nhưng cho người cảm giác dù là chiêu thức, kiếm quyết hay khí thế, khí độ thì hắn cao hơn Tống Kiếm Nam gấp vô số lần. Dường như Đinh Hạo đã tập luyện chiêu khởi đầu này mấy chục năm, thể hiện tinh túy, thần vận của chiêu thức đến tột độ.

– Ngu ngốc, ngươi cho rằng trông mèo vẽ hổ có thể học được kiếm pháp sao? Ha ha ha ha ha ha! Si tâm vọng tưởng, tiểu tạp chủng, chết cho ta!

Vù vù vù vù vù!

Trường kiếm rung lên, ánh sáng lạnh chói lòa, Tống Kiếm Nam bỗng nhiên xuất chiêu.

Bộ kiếm pháp của Tống Kiếm Nam có tên là Thập Tự Khoái Kiếm, thuộc kiếm thuật cấp thấp hạ phẩm nhân giai.

Kiếm pháp thi triển ra gió giật mưa sa, nhanh như chớp. Nghe nói khi luyện đến cảnh giới đại thành một lần vung kiếm chém đống lá rơi chỉnh tề, một giọt nước không lọt được.

– Đến đúng lúc!

Mắt Đinh Hạo càng sáng hơn.

Kiếm rỉ sét trong tay Đinh Hạo rung lên đột nhiên đâm ra, chiêu thức giống hệt của Tống Kiếm Nam.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Hỏa hoa bắn tung tóe.

Trường kiếm và kiếm rỉ sét cuồng loạn va chạm nhau.

Mỗi khi Tống Kiếm Nam ra một chiêu là chớp mắt Đinh Hạo thân xác cũng sử dụng chiêu tương tự.

Tình hình này vô cùng quái dị, giống như một người luyện kiếm trước gương. Hai bóng người vẽ đường kiếm thuật không sai một ly, giống y như đúc.

Đinh Hạo gặp kỳ ngộ trong hang núi, lực lượng thân thể mạnh đến biến thái giúp kiếm rỉ sét va chạm với trường kiếm của Tống Kiếm Nam được lực lượng huyền khí gia thành mà không rơi vào thế yếu.

Trong phút chốc Đinh Hạo, Tống Kiếm Nam đã trao đổi mấy chục chiêu.

Trong sân nhỏ kiếm khí tung hoành, kiếm quang sinh rồi diệt, kim loại ngân vang.

Mười mấy phút sau.

Sắc mặt Tống Kiếm Nam thay đổi.

– Không thể nào! Rốt cuộc là sao? Tại sao tiểu tạp chủng cũng biết dùng Thập Tự Khoái Kiếm? Đây là kiếm thuật chỉ đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông tư cách học. Hơn nữa Đinh Hạo là sơ học hay sao? Vì sao tạo nghệ kiếm pháp uyên thuộc hơn cả… Ta?

Tống Kiếm Nam giống như ăn chuột chết, càng đánh càng run sợ.

Theo thời gian trôi qua, Đinh Hạo nắm giữ Thập Tự Khoái Kiếm càng lúc càng uyên thuộc.

Nếu nói lúc đầu Tống Kiếm Nam và Đinh Hạo ngang ngửa nhau thì khi hai người lần thứ hai thi triển Thập Tự Khoái Kiếm, độ uyên thuộc, khống chế ý cảnh kiếm pháp, Đinh Hạo bỏ xa Tống Kiếm Nam cỡ gấp đôi. Kiếm quang càng lúc càng nhanh, kiếm thế càng lúc càng gắt, Tống Kiếm Nam dần không theo kịp.

Rốt cuộc!

Keng!

Một tiếng giòn vang.

Song kiếm giao nhau. Tống Kiếm Nam cảm giác lòng bàn tay rung mạnh, cổ tay tê rần, không thể cầm vững kiếm. Kiếm bay rời tay Tống Kiếm Nam.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đinh Hạo không ngừng, trở tay đâm một kiếm.

Kiếm sắt vạch đường cng liên tục đâm ba đần trước khi Tống Kiếm Nam phản ứng lại, thân kiếm quất mạnh vào mặt gã.

– Phụt.

Đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông, Tống Kiếm Nam kiêu ngạo hộc máu, giống bao rách bay ra ngoài.

Đám người Triệu Tinh Thành chứng kiến cuộc chiến kinh người đều hồn vía lên mây, như gặp sét đánh, người rét run.

Tống Kiếm Nam cực kỳ chật vật té cái bịch xuống đất, mặt đỏ rực lại phun ra búng máu. Tống Kiếm Nam quê quá hóa khùng bò dậy nói vài câu lấy sĩ diện.

– Phụt. Ngươi dám…

Nhưng khi Tống Kiếm Nam thấy Đinh Hạo không ngừng kiếm thế lại vung một kiếm, kiếm như có thể chớp mắt cắt đống lá rơi thành vài mảnh bằng nhau thì Tống Kiếm Nam như bị ai bóp cổ, lòng dâng lên sợ hãi không dám nói thêm.

Đinh Hạo không ngừng tay.

Đinh Hạo chìm trong thế giới kiếm, tiếp tục diễn biến kiếm thế.

Rất nhanh, Đinh Hạo chìm trong trạng thái ngộ kiếm huyền diệu khó tả.

Kiếm rỉ sét biến ảo iên tục trong tay Đinh Hạo như đoàn sáng đỏ thẫm vòng quanh người hắn, sinh rồi diệt, kiếm phong gào thét, cắt đứt không khí, rất là kinh người.

Đây là lần thứ ba Đinh Hạo thi triển Thập Tự Khoái Kiếm.

Kiếm đã biến thành mắt thường khó thấy, một đoàn đỏ mờ mịt mông lung bao toàn thân Đinh Hạo. Cuối cùng đã không thể nghe thấy tiếng mũi kiếm xé gió chỉ còn lại kiếm mông lung mê ly.

Đây chính là cảnh giới cao nhất của Thập Tự Khoái Kiếm, chém lá cây thành mười, một giọt nước không lọt.

Hình ảnh này khiến Tống Kiếm Nam mất hồn mất vai như gặp quỷ.

Thập Tự Khoái Kiếm vốn là kiếm pháp Tống Kiếm Nam đắc ý nhất.

Từ sau khi Tống Kiếm Nam vào Vấn Kiếm tông, khổ tâm tu luyện hơn một năm, tu vi huyền khí không tiến bộ nhiều nhưng bộ kiếm pháp kia đã đến cảnh giới thâm sâu. Tống Kiếm Nam định dựa vào bộ kiếm pháp này lên mặt, trong kiểm tra trong năm bỏ đi hai chữ ‘ký danh’ trên đầu, trở thành đệ tử ngoại môn chính thức.

Ai biết thiếu niên trước mắt lôi thôi như ăn xin chỉ dùng Thập Tự Khoái Kiếm lần thứ ba đã đến cảnh giới đại thành, không lẽ Đinh Hạo là yêu nghiệt?

Đả kích lớn làm Tống Kiếm Nam giận dữ phát cuồng.

Vù vù vù vù vù!

Kiếm quang đỏ thu lại, Đinh Hạo thu kiếm đứng thẳng.

Người Đinh Hạo bốc hơi nước trắng nóng hổi, đứng thẳng như cây thương. Tuy Đinh Hạo mặc y phục rách bươm nhưng hắn phát ra ánh sáng làm người ta không dám nhìn gần.

Chương 10: Thập Tự Khoái Kiếm

Chính lúc này, một tia nắng xuyên qua dãy núi phương xa và sương chiều rơi vào người Đinh Hạo, chiếu đường cong cơ bắp, thân hình thẳng tắp, anh khí bừng bừng. Khuôn mặt điển trai góc cạnh rõ ràng, Đinh Hạo giống như tác phẩm hoàn mỹ do tông sư điêu khắc ưu tú nhất tạo ra.

Đinh Hạo phun ra một hơi:

– Phù…

Đinh Hạo cảm thấy người thật toải mái.

Đinh Hạo không ngờ mức lĩnh ngộ của hắn biến thái đến mức này, mới nhìn sơ kiếm pháp Tống Kiếm Nam thi triển giây lát đã bắt chước được. Sau ba lần, Đinh Hạo có thể nắm giữ thần vận, tinh túy bộ kiếm pháp Thập Tự Khoái Kiếm.

Đinh Hạo suy đoán trừ gặp kỳ ngộ trong hang núi dưới Địa Huyệt Thâm Uyên làm thân thể hắn sinh ra biến đổi kỳ dị ra còn vì thực lực của Tống Kiếm Nam quá thấp, kiếm pháp không cao nên mới bị Đinh Hạo bắt chước.

Sau này nếu gặp phải cao thủ thật sự thì Đinh Hạo không dễ bắt chước học trộm như vậy.

Khiến Đinh Hạo vui sướng là trừ bộ kiếm pháp cơ bản thấp kém ra rốt cuộc hắn biết một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh. Đinh Hạo càng ó tự tin tham gia kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông nửa tháng sau.

Đám người Triệu Tinh Thành bị hù ngơ ngẩn.

Mặt nhóm Triệu Tinh Thành trắng bệch, biết ràng xui rồi. Đám Triệu Tinh Thành liếc nhau, mặc kệ Tống Kiếm Nam nằm sấp dưới đất như chó chết, xoay người rón ra rón rén định trốn.

Đinh Hạo lạnh lùng cười:

– Bây giờ muốn chạy? Không kịp!

Trước kia Đinh Hạo thân xác cũ gặp khi dễ, ăn hiếp hôm nay Đinh Hạo quyết định lấy lại cả vốn lẫn lời.

Triệu Tinh Thành nghe như sét đánh ngang mày, người đóng đinh tại chỗ.

Triệu Tinh Thành chậm rãi xoay người, quỳ xuống đất, mặt như đưa đám, nịnh nọt cầu xin nói:

– Đinh… Đinh… Đinh Hạo, Đinh ca… Đinh gia… Ta… Ta sai rồi… Ta không phải con người… Ta… Hãy tha cho ta!

– Ngươi đúng là không phải con người.

Đinh Hạo tát Triệu Tinh Thành một bạt tai.

Triệu Tinh Thành không dám tránh né cũng không kịp tốn. Triệu Tinh Thành cảm giác như bị búa sắt đánh trúng, hét thảm, giống khúc gỗ bay ra ngoài. Nửa bên mặt còn lại cũng đỏ rần, nửa hàm răng khác bay ra ngoài, máu chảy ròng ròng, Triệu Tinh Thành ngất xỉu.

Đám thiếu niên chó săn khác thấy tình hình không hay đều quỳ dưới đất khóc ròng ròng xin tha:

– Đinh Hạo, Đinh gia gia, xin tha chúng ta…

– Đừng, chúng ta không dám nữa, về sau chúng ta đi theo ngươi, ngươi là địa ca!

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Đinh Hạo không mủi lòng, chẳng chút nương tay tát liên tục mười mấy cái. Đinh Hạo tát bay đám thiếu niên ra khỏi hàng rào.

Mắt Tống Kiếm Nam chớp lóe tia độc ác, không cam lòng hỏi:

– Rốt… Rốt cuộc ngươi học Thập Tự Khoái Kiếm ở đâu?

Đinh Hạo trả lời thẳng thừng:

– Mắc mớ gì tới ngươi.

Đinh Hạo lại tát một bạt tai, không e ngại thân phận của Tống Kiếm Nam. Đinh Hạo tát bay Tống Kiếm Nam mới bò dậy.

Lực lượng của Đinh Hạo nhờ kỳ ngộ trong hang núi và leo vách núi rèn luyện đã biến cực mạnh, đám người Triệu Tinh Thành ăn tát như bị búa sắt đánh trúng không hừ một tiếng đã xỉu.

Đinh Hạo đứng trong sân ngẫm nghĩ, hắn xách kiếm rỉ sét đi ra ngoài lục lọi người mấy tên xui xẻo ngất xỉu.

Đinh Hạo tìm được mấy trăm lượng bạc trên người đám thiếu niên Triệu Tinh Thành. Đinh Hạo cầm ngân phiếu, kim phiếu giá trị lớn, hắn ngẫm nghĩ, chỉ lấy chút bạc vụn, vàng lá trên người Tống Kiếm Nam chứ không trấn lột ngân phiếu, kim phiếu.

Làm xong Đinh Hạo ném đám người Triệu Tinh Thành, Tống Kiếm Nam ngất xỉu vào đống rác tránh cho chướng mắt.

Đinh Hạo quay về nhà tranh của mình.

Đinh Hạo không giết người. .

Dù dung hợp ký ức nhưng nói thật là Đinh Hạo xuyên từ xã hội có pháp luật đến đây, hắn không thích ứng thế giới động một tí rút kiếm, năm bước phun máu. Đinh Hạo chưa chuẩn bị giết người.

Có lẽ Đinh Hạo sẽ từ từ thích ứng.

Vách tường bị đụng bể, gió lùa vào, mặt đất hỗn độn.

Đinh Hạo thở dài bỏ thời gian ra dọn dẹp lại chỗ ở.

Trước khi vào Vấn Kiếm tông, mười mấy ngày này Đinh Hạo vẫn phải ở đây.

Bởi vì trải qua kỳ ngộ trong hang núi, thân thể đã thoát thai hoán cốt nên Đinh Hạo không vội sử dụng sáu gốc Long Tâm Huyền Thảo. Đinh Hạo giữ Long Tâm Huyền Thảo bên người, có lẽ sau này nó sẽ đem lại tác dụng lớn.

Làm xong mọi chuyện, Đinh Hạo ngẩng đầu xem thời gian, lại đến lúc mỗi ngày thu dọn sơn môn.

Đinh Hạo đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại bước ra sân nhỏ hàng rào.

Lúc này, đám người Triệu Tinh Thành, Tống Kiếm Nam bị ném trong đống rác phía xa đã tỉnh lại, không dám lên tiếng lén bỏ chạy mất dép, mấy vệt máu đọng lại mặt đất.

Đinh Hạo cười cười, biết mấy người kia bị teo tim không dám gây sự nữa. Đinh Hạo không để trong lòng.

Phương đông mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu rọi mặt đất.

Một ngày mới bắt đầu.

Đinh Hạo như mọi ngày cười thân thiện đi tới, chào hỏi người trong xóm nghèo, rời khỏi khu bình dân hỗn độn.

Đinh Hạo đi vào sơn môn trước sạch sẽ, xinh đẹp, rộng lớn của Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo không quan tâm đám đông ồn ào, náo nhiệt tới lui. Đinh Hạo dọc theo đường nhỏ xuống núi, đi tới bên Tẩy Kiếm Trì ở chân núi.

Tẩy Kiếm Trì là một cái hồ bạc nhỏ cực kỳ đẹp bên dưới sơn môn Vấn Kiếm tông.

Đồn rằng hơn một ngàn năm trước tổ sư Vấn Kiếm tông khai tông từng tẩy kiếm tại đây nên mới có tên là Tẩy Kiếm Trì.

Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Đinh Hạo thân xác cũ trách nhiệm mỗi ngày là dọn dẹp bãi cỏ rộng xung quanh Tẩy Kiếm Trì, công việc rất nhẹ nhàng, hai, ba canh giờ là làm xong. Đoạn thời gian tiếp theo có thể tự do sử dụng, mỗi tháng Đinh Hạo nhận một lượng bạc ít ỏi từ Vấn Kiếm tông làm phí sinh hoạt.

Hôm nay ánh nắng không tệ, gió mát rì rào.

Đinh Hạo không vội vàng thu dọn, trước tiên nhảy vào hồ tắm rửa, tẩy đi bụi bẩn trên người, sảng khoái leo lên bờ cầm chổi dọn dẹp.

Vì thể chất Đinh Hạo đã tốt hơn nên làm khá nhanh.

Hôm nay Đinh Hạo chỉ tốn chưa đến một canh giờ đã làm xong nhiệm vụ.

Đinh Hạo luyện kiếm bên Tẩy Kiếm Trì.

Khúc không rời miệng, quyền không rời tay, tu luyện như dòng nước chảy ngược, không tiến thì lùi.

Kiếm pháp cơ bản và Thập Tự Khoái Kiếm, đó là hai bộ kiếm thuật duy nhất Đinh Hạo có, cũng là con bài để hắn thông qua kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông Vấn Kiếm tông nên không thể thả lỏng một giây.

Trừ võ kỹ kiếm pháp ra nội công tâm pháp càng thêm quan trọng.

Nhìn ký ức dung hợp trong đầu thì võ giả nhân loại thế giới này tu luyện kinh mạch, huyệt khiếu nắm giữ lực lượng tự nhiên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !