1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ
  4. Tập 2: Minh trùng (c11-c20)

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Tập 2: Minh trùng (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Minh trùng (2)

“A, tên quái vật này.” Tên mặc đồ tây trang có lẽ lúc này mới hiểu bản thân đã gặp phải thứ gì.

“Pằng, pằng, pằng.”

Sau khi bắn ra viên đạn cuối cùng, toàn thân tên mặc tây trang đã ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như vừa mới từ dưới nước ngoi lên vậy.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi lập tức dẫn anh đi gặp Tang Ca.”

Tên mặc tây trang chân đã mềm nhũn, thịch một tiếng liền quỳ sụp xuống đất.

Tiêu Trần vỗ vỗ trán bất đắc dĩ nói: “Ài, cho mày cơ hội mày lại không biết quý trọng.”

Nói xong liền sải bước đi vào trong quán bar, mà ngay tại lúc Tiêu Trần sải bước đi, đầu của tên mặc tây trang nổ tung giống như quả dưa hấu vậy, trắng trắng đỏ đỏ rải trên mặt đất, nhìn thấy ghê người.

Một đạo hắc khí chui ra từ cái đầu đã nát bấy, trở lại trong cơ thể Tiêu Trần.

Âm nhạc chấn thiên động địa trong quán bar khiến cho Tiêu Trần có chút đau đầu.

Tiêu Trần nhíu nhíu mày giơ tay phải lên, ngón giữa và ngón cái chầm chậm chụm lại một chỗ.

“Phành.”

Một tiếng búng tay thanh thúy vang lên giữa vô số âm thanh vô cùng náo động ở quán bar, tiếng búng tay này giống như lưỡi dao sắc bén xuyên qua giấy mỏng vậy, chớp mắt xuyên qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Sau khi tất cả mọi người trong quán bar đều nghe thấy tiếng búng tay, không hẹn mà đồng loạt cùng ngã xuống sàn đất, âm nhạc cũng theo đó mà dừng lại.

Nhìn những người ngã trên sàn đất, Tiêu Trần nhíu nhíu mày nói: “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.”

Tiếp sau những người ngã trên sàn đất, từ trong cơ thể một cỗ hắc khí như có như không phiêu tán bay ra, tụ lại không tan.

Tiêu Trần phất phất tay, hắc khí kia nhanh chóng tụ lại, chui vào trong thân thể.

Tiêu Trần cũng không có ham thích lạm sát, đám người đang nằm trên mặt đất kia cũng chỉ là bị hôn mê mà thôi.

“Rầm rầm.”

Âm thanh xuống lầu liên tiếp vang lên, vài bóng người đã xuất hiện ở đầu cầu thang.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tên cầm đầu trên mặt mang theo một vết sẹo bình tĩnh hỏi.

Không có ai trả lời hắn. Quán bar vốn ồn ào náo động nay lại an tĩnh một cách quỷ dị.

Tên mặt sẹo giơ tay đè áp trên hư không, ý bảo những người ở phía sau chú ý.

Lấy từ trong người ra một khẩu súng, thật cẩn thận tiến đến lối vào đại sảnh.

Bỗng nhiên đồng tử của tên mặt sẹo đột nhiên co rút lại, trái tim nhảy dựng lên giống như đang đánh trống vậy.

Trong đại sảnh những người vốn nên đang cuồng hoan lại đều đã nằm dưới đất, sống chết không rõ.

Một người trẻ tuổi nhìn như vô hại với cả người lẫn vật đang đứng ở giữa, tựa như đế vương đang nhận cúng tế vậy.

Tên mặt sẹo nuốt nuốt nước miếng, thanh âm có chút run run hỏi: “Huynh đệ, là người của đường nào?”

Sau khi Tiêu Trần thu hồi lại tử khí tản ra, liền nghe được câu nói của tên mặt sẹo.

Tiêu Trần nhe răng nghiến lợi ngẩng đầu lên nhìn Mặt sẹo, trong lòng có chút buồn bực, bây giờ súng lại trở thành đồ dùng hàng ngày hay sao, thế nào mà ai cũng có một cây.

Mặt sẹo thấy Tiêu Trần căn bản không có ý quan tâm đến mình, mí mắt không tự chủ được nháy nháy vài cái.

Cái này hắn là lần đầu tiên thấy ở thạch đầu nhai này lại gặp một người dám không chừa mặt mũi cho Mặt sẹo hắn.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thực tế là cũng quá quỷ dị, Mặt sẹo áp chế cơn giận, trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Huynh đệ, là người của bang phái nào?”

“Huynh đệ?” Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng.

“Tên hói, cho mày thêm một cơ hội nữa sắp xếp lại lời nói.”

Nghe thấy hai tiếng tên hói này, Mặt sẹo đột nhiên nghiêng lệch cổ về một bên, huyết quản trên cổ nổi lên, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng lên.

Đám tiểu đệ phía sau mặt sẹo trông thấy dáng vẻ như vậy của hắn đều không hẹn mà cùng lùi về phía sau mấy bước.

Phải biết rằng Mặt sẹo kị nhất là việc người khác lấy chuyện hắn bị hói đầu ra nói, cái đầu trọc của hắn không phải là do cắt trọc, mà là bởi một chứng bệnh lạ mà hắn mắc phải hồi nhỏ.

Bệnh này khiến hắn toàn thân đều không có một sợi lông nào, vì chuyện này mà từ nhỏ hắn đã phải chịu kỳ thị xa lánh, điều này cũng khiến hắn có tính cách biến thái như vậy.

Mặt sẹo mặt đỏ như tôm luộc, hai mắt đỏ rực, thở hổn hển quát Tiêu Trần: “Thằng nhãi con, lão tử giết chết mày.”

Nói xong liền trực tiếp ném khẩu súng trong tay đi, xông thẳng về phía Tiêu Trần.

Mọi người đều biết tên tiểu tử kia phen này xong đời rồi, Mặt sẹo ca một khi đã phát hỏa lên, chuyện thích làm nhất chính là hành hạ cho tới chết.

Tiêu Trần có chút mờ mịt nhìn nắm đấm cách mình càng ngày càng gần kia, tính tình những người hiện tại này đều nóng nảy như vậy hay sao?

Đám tiểu đệ phía sau Mặt sẹo mặt tràn đầy hung phấn đón xem một màn này, dù sao thì từ lúc Mặt sẹo ca thành danh tới nay thì trường hợp như thế này hầu như đã không còn thấy nữa.

Chương 12: Tang Ca kể chuyện

“A, cái đệch.”

Kế tiếp tất cả mọi người đều há to miệng, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi diễn ra trước mắt.

“Tên đó đã làm cái gì? Tại sao chỉ mới xùy một tiếng mà đầu của Mặt sẹo ca lại đột nhiên đã nổ thành bỏng ngô rồi?”

“Yêu quái!”

Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, hét to lên một tiếng rồi xoay người chạy.

Trong một phòng riêng trên lầu hai của quán bar An Nghĩa, một thanh niên trẻ tuổi để ngực trần tuổi tác khoảng hai lăm hai sáu tuổi đang há miệng lớn ăn cơm.

Tron người gã trẻ tuổi xăm đầy hình các loài động vật, có bay trên trời, có chạy dưới đất, sống động y như một cái vườn bách thú.

Bộ dáng gã trẻ tuổi cũng coi như là đẹp trai, chỉ là trên mặt mang theo một cỗ tử khí.

Trên bàn của hắn chỉ có hai món ăn, một bát thịt kho và một đĩa khoai tây sợi.

Mọi người đều biết đây là hai món mà Tang Ca thích ăn nhất, nhưng cũng chẳng có ai biết là vì sao.

Tang Ca một miếng thức ăn một miếng cơm ăn tới nỗi miệng dính đầy dầu mỡ, mà bên cạnh hắn còn có một người đang quỳ, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô gái mặc đồng phục của nhân viên phục vụ quán bar An Nghĩa, dáng người thướt tha, chỉ trang điểm nhẹ một chút lên khuôn mặt khả ái khiến cô trông càng them thanh thuần trong sáng.

“Lạc Tư Nhu, mày có biết vì sao tao lại thích ăn thịt kho không?” Tang Ca lau lau miệng rồi nhìn cô gái đang quỳ trên đất cười nói.

Cô gái được gọi là Lạc Tư Nhu gắng gượng đứng dậy vài lần, nhưng tay chân cô đều đã bị trói lại, vùng vẫy nặng nề ngã nhào ra đất.

Lạc Tư Nhu giật giật khóe miệng thâm tím, nhếch lên một nụ cười lạnh: “Trương An Nghĩa, muốn giết muốn lóc gì thì tùy mày, đừng có nói những chuyện ghê tởm với tao.”

Trương An Nghĩa cũng không nổi nóng, uống một ngụm nước rồi thoản mãn xoa xoa bụng: “Lúc còn nhỏ nhà nghèo tới nỗi ăn không đủ no, mỗi lần mẹ tao làm thịt kho đều để cho một mình tao ăn, bà ấy luôn gạt ta bà ấy đã ăn rồi, có một lần tao nhìn thấy mẹ tao lén chấm cơm với một chút nước thịt còn sót lại trong bát ăn, rồi khen thơm, lúc đó tao đã thề sau này tao lớn lên nhất định mỗi ngày đều sẽ để mẹ tao được ăn thịt kho.”

“Ha ha, đây chính là lý do mà mày phạm tội, chỉ vì một bữa thịt heo kho?” Lạc Tư Nhu đang nằm trên đất cười lạnh nói.

Trương An Nghĩa lau lau miệng, dường như không nghe thấy Lạc Tư Nhu đang chế giễu mà tiếp tục nói: “Bây giờ tao đã ăn được thịt heo kho rồi, nhưng mẹ tao lại không còn nữa, tao cảm thấy cái thế giới này thật quá bất công, một người phụ nữ tốt như vậy mà tại sao ông trời lại nhẫn tâm mang bà đi, bà ấy còn chưa được hưởng phúc ngày nào!”

“Mày cảm thấy thế giới này công bằng sao?” Trương An Nghĩa có chút thương cảm hỏi.

Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt Lạc Tư Nhu đột nhiên trầm xuống, cô đương nhiên biết thế giới này bất công, thậm chí còn có chút tàn nhẫn.

Trương An Nghĩa đứng dậy cầm một con dao găm trên bàn lên: “Chuyện đã nghe xong rồi, cũng nên tiễn mày lên đường rồi, nhớ lấy kiếp sau đừng có mà làm cái nghề cảnh sát nguy hiểm như vậy nữa.”

Lạc Tư Nhu hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại chấp nhận số mệnh.

Lúc này ở cửa chính quán bar An Nghĩa, mười mấy xe cảnh sát đang đậu ở một bên, một cảnh sát đặc nhiệm được trang bị vũ trang từ trên xe bước xuống.

Trong quán bar An Nghĩa.

Tiêu Trần tóm được một tên tiểu đệ không kịp chạy thoát, cười tủm tỉm hỏi: “Lão đại của tụi mày ở đâu?”

Tiểu đệ bị dọa tới run cầm cập, nhưng vẫn rất có nghĩa khí lắc lắc đầu.

Tiêu Trần không kiên nhẫn vỗ vỗ trán: “Ài, được rồi, mỗi người đều nên có một cơ hội thứ hai, tao hỏi mày một lần nữa, lão đại của tụi mày ở đâu?”

Tiểu đệ nhìn nhìn lên phía trên cầu thang, những đồng bọn thường ngày ai cũng nghĩa khí tận trời đều sớm đã chạy mất tăm hơi rồi.

“Ở lầu trên, phòng Mẫu Đơn.”

Tiêu Trần hài lòng gật gật đầu đi lên trên lầu.

Tiểu đệ nhìn nhìn bóng long Tiêu Trần, hình bóng cái chết ở trong lòng cuối cùng cũng được vơi đi một chút, lau lau mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi, trong lòng âm thầm thề trở về sẽ làm một người hẳn hoi tử tế.

Khi Tiêu Trần bước lên bậc thang thứ nhất, đầu của tên tiểu đệ phía sau liền nổ tung, máu me đầm đìa xung quanh.

Tiêu Trần quay đầu lại nhìn, nhếch môi để lộ ra hàm răng trắng bóng nói: “Lừa mày thôi.”

“Rầm, rầm, rầm”

Chính vào lúc Trương An Nghĩa chuẩn bị tận tay giải quyết cô gái này, cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra.

Một tên tiểu đệ mồ hôi nhễ nhại chạy vào: “Tang Tang Ca, Mặt sẹo ca chết rồi.”

Trương An Nghĩa híp híp mắt, trong lòng không biết từ đâu xuất hiện một tia bất an.

“Chết rồi? Là ai làm?”

“Không biết, trông giống như một học sinh cấp ba.”

“Bốp.” Tên tiểu đệ tới báo tin kia bị Trương An Nghĩa một cước đá bay ra ngoài.

Chương 13: Cái đầu chó của mày đủ cứng không?

Học sinh cấp ba? Đùa cái gì chứ, Mặt sẹo là huynh đệ cùng hắn đánh mà giành lấy thiên hạ, mấy cân mấy lượng hắn là người rõ ràng nhất, đừng nói là một học sinh cấp ba, cho dù là mười đứa cũng không thể lại gần người Mặt sẹo được.

Trương An Nghĩa cầm dao găm híp híp mắt nhìn Lạc Tư Nhu đang ngã nằm dưới đất, cuối cùng quyết định vẫn chuẩn bị giải quyết cô gái này trước, dù sao thì cô gái này rút cuộc đã nắm được bao nhiêu chứng cứ hắn cũng không rõ, cô gái này cũng chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.

“Yêu quái!”

“Ma quỷ, mày là ma quỷ.”

“Quái vật, quái vật đừng tới đây.”

Lúc này, bên ngoài lại náo nhiệt trở lại một cách lạ thường, những tiếng hét king hoàng nối tiếp nhau bang lên bên ngoài.

Những tiếng hét kinh hoàng này vang lên nhanh mà biến mất lại càng nhanh hơn, cả tầng hai quán bar An Nghĩa chớp mắt rơi vào một loại an tĩnh cực kỳ quỷ dị.

Không khí tĩnh mịch mang theo áp chế nặng nề, trái tim Trương An Nghĩa dao động kịch liệt.

“Thình thịch, thình thịch”

Trương An Nghĩa trong hoảng hốt tựa hồ như nghe được tiếng tim mình đang đập kịch liệt vậy.

Cái mũi của Trương An Nghĩa bỗng nhiên giật giật, một mùi tanh hôi nồng nặc xông thẳng lên não.

Trương An Nghĩa theo bản năng nhìn về phía cửa, chẳng có thứ gì, duy chỉ có mùi máu nồng đậm như thực chất là không ngừng gia tăng.

Bản chất kiêu hùng của Trương An Nghĩa lúc này lộ ra.

Trương An Nghĩa đè áp bất an trong lòng lại, đưa tay lấy từ dưới bàn ra một khẩu súng ngắn đã dấu kín từ lâu.

Một tay túm lấy tóc của Lạc Tư Nhu đang nằm trên đất, trực tiếp nhấc cô đứng dậy.

Lạc Tư Nhu bị đau hét thảm một tiếng.

Trương An Nghĩa kề họng súng vào đầu Lạc Tư Nhu, đẩy cô lên chắn ở phía trước hắn.

Trương An Nghĩa khống chế Lạc Tư Nhu đi về phía cửa.

Lúc này một giọng nói có chút non nớt nhàn nhạt vang lên ngoài cửa.

“Tiểu Tang à, mày muốn đi đâu?”

Đồng tử Trương An Nghĩa co lại, nhìn bóng dáng đột ngột xuất hiện ở phía cửa kia.

Trương An Nghĩa đương nhiên là biết người này, dù sao thì ba ngày trước bức ảnh chụp người này đã chết cũng được bày ra ở trước mặt hắn.

“Mày là ai?” Trương An Nghĩa có chút run run hỏi.

Tiêu Trần vẻ mặt sững sờ nhìn Trương An Nghĩa đang run lẩy bẩy nói: “Tao là ông ngoại của mày! Mày không nhận ra tao nữa à?”

“Mày là Tiêu Trần? Không thể nào, không thể nào.” Từ ngữ khí của Tiêu Trần Trương An Nghĩa có thể khẳng định, trước mắt hắn chính là thiếu niên đã chết cách đây ba ngày.

Tiêu Trần vỗ vỗ trán, có chút bất đắc dĩ nói: “Xem ra trí nhớ của mày cũng không tệ.”

Trương An Nghĩa nghe thấy Tiêu Trần thừa nhận thân phận, nhổ ra một ngụm nước miếng: “Mày không thể nào là Tiêu Trần được, Tiêu Trần đã chết rồi?”

Tiêu Trần nhíu nhíu mày: “Cho mày một cơ hội, nói xem là ai đã phái mày tới giết tao?”

Nghe Tiêu Trần nói, thân thể Trương An Nghĩa chẳng hiểu vì sao bỗng rùng mình một cái, nghĩ tới người đó, biết rõ nếu bây giờ bản thân bán đứng người đó, có thể sau này sẽ sống mà không bằng chết.

“Ha ha, muốn biết không? Vậy thì đi hỏi Diêm Vương đi.” Trương An Nghĩa nói xong liền cười dữ tợn, bóp cò khẩu súng trong tay.

“Cẩn thận.” Lạc Tư Nhu bị khống chế bắt làm con tin kinh hãi kêu lên.

Nhưng đã muộn rồi, khí lưu từ khẩu súng bắn ra nhắm thẳng về phía trán của Tiêu Trần.

Lạc Tư Nhu nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy cảnh một thiếu niên bị bắn vỡ đầu mà chết.

Tiếng kêu thảm trong dự liệu lại không hề vang lên, Lạc Tư Nhu mở to mắt nhìn cảnh tượng mà cả đời này cũng không thể tưởng tượng được.

Cậu thiếu niên nhìn có vẻ như có chút gầy gò yếu đuối kia lại đang tủm tỉm cười nhìn Trương An Nghĩa, viên đạn ngay ngắn dừng lại trước mặt hắn giống như bị một bức tường vô hình ngăn lại vậy.

Tiêu Trần dùng ngón tay kẹp lấy viên đạn trước mặt mình, mang theo một chút trêu chọc nói: “Súng của mày là súng đồ chơi sao? Thế nào mà lại chẳng có một chút lực sát thương nào vậy?”

Trương An Nghĩa nhìn thấy một màn này, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, một tay túm lấy cổ của Lạc Tư Nhu, hung hăng dí súng vào thái dương của cô, dữ tợn nói: “Đừng qua đây, mày mà qua đây tao giết chết cô ta.”

Tiêu Trần có chút hoài nghi không biết não tên gia hỏa này chứa cái gì, sống chết của cô gái này thì có liên quan gì tới sống chết của Trương An Nghĩa mày?

“Không được động đậy, Trương An Nghĩa anh đã bị bao vây, bỏ vũ khí trong tay xuống.”

Lúc này một người trung niên mặc cảnh phục xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần giương súng lên.

Sắc mặt người cảnh sát này rất khó coi, tái nhợt như mắc bệnh, hơn nữa trên trán đầy mồ hôi lạnh.

“Cảnh sát, ha ha, tới nhanh như vậy sao?”. Trong lòng Trương An Nghĩa lúc này hơi ổn định lại một chút.

Dù sao thì cảnh sát và cái tên Tiêu Trần quỷ dị kia cũng không giống nhau, bọn họ không thể không lo tới sự sống chết của Lạc Tư Nhu.

Chỉ khiến hắn cảm thấy có chút khác thường, là tại sao lại chỉ có một tên cảnh sát.

Chương 14: Cái đầu chó của mày đủ cứng không? (2)

Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chin di chuyển rất nhỏ, tiếp theo vài bóng người mang súng trường tự động vọt vào trong phòng.

Không ngoại lệ là sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch một cách đáng sợ, bước chân cũng có chút phập phù, giống như là đã bị kích thích mãnh liệt vậy.

Tiêu Trần vỗ vỗ trán, lúc này mới nhớ ra thế giới này còn tồn tại một loại nhân viên chấp pháp là cảnh sát, bản thân giết người như vậy sẽ bị bắn chết.

Ở đại thế giới kia lâu quá rồi, đã quen với cuộc sống kẻ mạnh chính là đạo lý rồi, đối với một số thứ của thế giới này đều đã quên gần hết.

Nhìn những cảnh sát khắp người trang bị vũ trang kia, Tiêu Trần lại có chút đau đầu.

Giết hết toàn bộ, hình như là không ổn lắm, nhưng mà bản thân xuất hiện ở nơi này thì phải giải thích thế nào?

Hơn nữa cô gái bị khống chế kia và cả Trương An Nghĩa đều đã nhìn thấy cảnh vừa nãy mình dùng tay không gắp đạn, lại liên hệ với những thi thể nổ tung đầu dưới đất ngoài kia, tên ngốc cũng đoán được là kiệt tác do mình làm ra.

Tiêu Trần còn đang ở đây suy nghĩ đối sách, lúc này một cảnh sát nói với người cảnh sát bước vào đầu tiên: “Sếp, làm thế nào bây giờ, Lạc đội còn ở trong tay hắn.”

Tiêu Trần trả lời then bản năng: “Bắn chết con tin, chấn nhiếp tội phạm.”

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tên gia hỏa mất não này, trong đó một cảnh sát tức giận nói: “Bắn chết con tin rồi thì chúng tôi cứu ai?”

Tiêu Trần vẻ mặt nghiêm túc nói: “Các người phải cứu không phải là con tin, mà là công chính, pháp trị, hài hòa.”

Cảnh sát: “…”

Trương an nghĩa: “…”

Lạc Tư Nhu: “…”

Trương An Nghĩa nhìn nhìn Tiêu Trần, thấy hắn không có thêm động tác dư thừa nào, trong lòng mới hơi yên tâm một chút.

Sau đó Trương An Nghĩa làm một chuyện khiến cho tất cả cảnh sát được mở rộng tầm mắt.

Trương An Nghĩa trực tiếp vứt súng xuống đất, hai tay giơ cao nói: “Tôi đầu hàng, tôi nguyện ý đi cùng các người.”

Lúc này lại có thêm vài cảnh sát tiến vào, nhìn thấy cảnh này không tự chủ được mà nói câu “Gặp quỷ.”

Trương An Nghĩa nổi danh là một kẻ liều mạng, làm người gian manh xảo quyệt, lúc này lại bó tay chịu trói giống như một đứa bé ngoan, điều này khiến trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy có chút không ngờ tới, tên khốn kiếp này có phải lại giở trò gì hay không.

Đợi đến khi hai cảnh sát tra còng vào tay Trương An Nghĩa, sự căng thẳng của mọi người mới được giảm bớt.

Hai người cảnh sát áp giải Trương An Nghĩa, đi qua bên cạnh Tiêu Trần.

Trương An Nghĩa nhướng mày khiêu khích, nghĩ bụng ở đây nhiều cảnh sát như vậy ngươi còn có thể làm gì được, đợi rời khỏi đây rồi lại thông báo cho vị đại nhân kia, ha ha.

Tiêu Trần nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Trương An Nghĩa đột nhiên nghiêng cổ, xoẹt một tiếng cười lộ ra hàm răng trắng nhởn.

“Mỗi người đều nên có thêm một cơ hội, mày cũng không ngoại lệ, câu hỏi lúc nãy mày chuẩn bị trả lời tao chưa?”

Trương An nghĩa nhìn hàm răng trắng của Tiêu Trần, mí mắt kịch liệt nhảy dựng lên, bất an trong lòng nhanh chóng dâng lên.

“Mày, mày muốn làm gì, đây là xã hội pháp trị, mày đừng có làm loạn.” Trương An Nghĩa nuốt nuốt nước miếng áp chế nỗi bất an trong lòng.

“Vị tiên sinh này, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến để hợp tác điều tra.” Lúc này vị cảnh sát trung niên tới bên cạnh Tiêu Trần, giọng điệu nghiêm túc nói.

Một người nhìn như học sinh cấp ba xuất hiện ở chỗ này đã rất không bình thường rồi, hơn nữa càng quỷ dị hơn là Trương An Nghĩa thế mà lại sợ hãi thiếu niên này như vậy, điều này khiến trong lòng Vương Chính Quốc rất hoài nghi.

Tiêu Trần can bản là không để ý tới ý tứ của người cảnh sát này, hàm răng trắng lóa di chuyển lên xuống, nói với Trương An Nghĩa.

“Đầu chó của mày đủ cứng không?”

Tiêu Trần nhìn Trương An Nghĩa kiêu ngạo, lộ ra hàm răng trắng, cười đến cực kỳ vui vẻ.

“Mày sẽ nói cho tao biết.”

Tiêu Trần cười vô cùng vui vẻ, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích vậy.

Chỉ là tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cảm nhận được một cổ khí tức âm tà tràn ngập cả không gian theo tiếng cười của Tiêu Trần.

Hàn ý không tên nháy mắt bao quanh tất cả mọi người, một loại hàn ý lạnh từ trong xương cốt mà tán ra ngoài khiến cho tất cả mọi người đều không nhịn được rùng mình một cái.

Trương An Nghĩa, kẻ đứng đầu sóng ngọn gió lúc này là người cảm nhận rõ ràng nhất cỗ khí âm tà đó, cả người giống như rơi vào trong hầm băng vậy, máu huyết dường như đều đang chầm chậm dừng lưu thông lại.

“Mày, mày muốn làm gì, trước mặt bao nhiêu cảnh sát như vậy?”. Trương An Nghĩa lắp bắp run rẩy hỏi.

Tiêu Trần thu lại nụ cười, cỗ khí âm tà kia cũng theo đó mà tiêu tan, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng thở phào một hơi.

Chương 15: Người thân thuộc tao đều biết

Tiêu Trần ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêm trang nói: “Những người thân thuộc với tao đều biết, tao là một cậu bé khiêm tốn nhút nhát, tao từ nhỏ tới lớn đến phân cũng chẳng dám ăn thì khẳng định sẽ không làm ra những chuyện phạm pháp.”

Đám cảnh sát trong lòng âm thầm nói: “Tôi cũng không dám ăn.”

Trương An Nghĩa: “Mẹ nó, nói cứ như có mày dám vậy.”

Lạc Tư Nhu: “Não tên này chứa cái gì vậy.”

Trương An Nghĩa nhích lại gần người cảnh sát bên cạnh, Tiêu Trần nhìn thấy động tác này của Trương An Nghĩa chỉ nhíu nhíu mày, người thân thuộc với Tiêu Trần có lẽ cũng biết, Tiêu Trần đã có chút bực bội rồi.

Tiêu Trần ở “Hạo Nhiên Đại Thế Giới”, là một trong tứ đại thiên đế, nổi tiếng làm việc khiêu thoát, tính cách quái đản, một giây trước ngươi còn cùng hắn cười cười nói nói, không chừng giây tiếp theo hắn đã một chưởng vỗ nát đầu ngươi rồi.

Cho nên rất ít người có gan lớn dám kết bạn với Tiêu Trần chứ đừng nói đến là có người dám khiêu khích Tiêu Trần.

Tiêu Trần hiện tại cũng chẳng cần biết là ai đã giết mình, điều hắn muốn làm bây giờ là nỗ lực nâng cao tu vi, mở ra một quốc gia tử vong , sau đó đồ sát thế giới này, như vậy là tất cả mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng rồi, đơn giản như vậy.

Tiêu Trần nhe răng cười với Trương An Nghĩa: “Chúc mày may mắn.” Nói xong Tiêu Trần xoay người chuẩn bị rời đi.

“Cậu không được đi, mời cậu phối hợp điều tra.” Vương Chính Quốc một tay ngăn Tiêu Trần lại.

“Chú Vương, để hắn đi đi.” Lúc này Lạc Tư Nhu đi tới nói.

Vương Chính Quốc có chút do dự, dù sao bên ngoài đám tiểu đệ của Trương An Nghĩa chết nhiều như vậy, chuyện này phải giải thích thế nào.

“Chuyện của bạn học này để cháu xử lý, chú Vương cứ yên tâm.” Lạc Tư Nhu nói xong liền nháy nháy mắt với Vương Chính Quốc.

Vương Chính Quốc cười khổ một tiếng, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Tiêu Trần thấy không có ai ngăn cản mình nữa, chậm rãi rời khỏi quán bar An Nghĩa, giống như một ông lão tản bộ sau khi ăn cơm vậy.

Lạc Tư Nhu dặn dò một số việc rồi đuổi theo bóng lưng Tiêu Trần.

Lúc Lạc Tư Nhu đi tới hành lang, nhìn cảnh tượng đó cả người sững sờ mất mấy giây, sau đó ngồi thụp xuống đất nôn.

Lạc Tư Nhu làm hình cảnh đã mấy năm rồi, hiện trường thế nào cũng đã từng thấy, phạm nhân biến thái giết người, án phân thây, án bánh bao nhân thịt người.

Nhưng cảnh tượng trước mắt và những gì đã trải qua trước đây căn bản là không phải cùng một cấp bậc, nếu những vụ án mạng trước kia là địa ngục trần gian thì cảnh tượng trước mắt này chính là địa ngục chân chính.

Khắp hành lang chật ních người nằm, những người này đều bị nổ tung đầu, không một ai ngoại lệ, giống hệt như bỏng ngô vừa mới ra khỏi nồi vậy.

Óc trắng máu đỏ trộn lẫn vào nhau rải đầy một lớp ở khắp hành lang, nhìn từ xa giống hệt như thịt ba chỉ được phân thành lớp rõ rệt vậy.

Lạc Tư Nhu nôn tới mức miệng cảm thấy đắng cuối cùng cũng dừng lại được, nhìn những thi thể nổ như bỏng ngô kia, cuối cùng cũng biết những đồng nghiệp kia trước đó vì sao lại giống như cả người bị vắt kiệt vậy, đều là do nôn!

Lạc Tư Nhu có chút loạng choạng đứng lên, nhìn nhìn phía cuối hành lang, bóng dáng Tiêu Trần đã mất hút không thấy đâu nữa rồi.

Tiêu Trần ra khỏi quán bar An Nghĩa quay đầu lại nhìn, đưa tay phải ra, một đoàn hắc khí không ngừng vặn vẹo trong lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt một con Minh trùng to bằng nắm tay xuất hiện trong lòng bàn tay của Tiêu Trần.

Tiêu Trần kéo kéo đại ngao khoa trương của Minh trùng cười nói: “Chết có lúc cũng thật hạnh phúc.”

Minh trùng nhảy khỏi lòng bàn tay Tiêu Trần, mất hút trong đêm tối.

Tiêu Trần nhìn đèn đuốc sáng trưng phía xa, thở dài một hơi, ngẫm nghĩ cũng không thể vì để bớt việc mà lại thực sự đồ sát, dù sao nơi này cũng là cố thổ của mình.

Vẫn là tìm được người nhà trước rồi mới nói, cha mẹ vội vàng rời khỏi thành phố Minh Hải, rất có khả năng là đã biết được nguyên nhân sự việc.

“Bạn học, bạn học.”

Một thanh âm dễ nghe vang lên phía sau Tiêu Trần.

Tiêu Trần quay đầu lại, nhíu nhíu mày nhìn cô gái.

Lạc Tư Nhu chạy chậm tới phía trước Tiêu Trần, thời tiết nóng bức khiến Lạc Tư Nhu đổ khá nhiều mồ hôi.

Bị mồ hôi làm ướt nhẹp mái tóc dính lên mặt, cộng thêm khuôn mặt hơi ửng đỏ vì chạy càng khiến Lạc Tư Nhu thêm phần nữ tính.

Lạc Tư Nhu lau lau mồ hôi vươn tay ra nói: “Bạn học, chào cậu, cậu tên là Tiêu Trần đúng không, tôi tên là Lạc Tư Nhu, vừa nãy cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

Nhìn đôi tay nhỏ xinh đẹp của Lạc Tư Nhu, Tiêu Trần đút tay vào túi nói: “Hát một bài nghe đi.”

Lạc Tư Nhu xấu hổ thu tay lại, có chút mờ mịt nhìn Tiêu Trần: “Cái, cái gì cơ?”

“Cô không phải là muốn cảm ơn tôi hay sao? Bảo cô hát một bài thì có vấn đề gì à?” Tiêu Trần đảo mắt đi về phía nhà.

Lạc Tư Nhu: “…”

Chương 16: Người thân thuộc tao đều biết (2)

“Bạn học, bạn học, chờ một chút.” Lạc Tư Nhu thấy Tiêu Trần muốn đi liền vội vàng đuổi theo.

Tiêu Trần đột nhiên xoay người, đưa tay ra nắm lấy cằm Lạc Tư Nhu.

Lạc Tư Nhu căn bản là không kịp phản ứng lại bởi vì động tác của Tiêu Trần quá nhanh.

Tiêu Trần nắm lấy cằm Lạc Tư Nhu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Tư Nhu, cảnh này giống như một cặp đôi trẻ đang tán tỉnh nhau vậy.

Tiêu Trần kề mặt sát lại vài phần, mặt Lạc Tư Nhu liền đỏ như đít khỉ vậy.

Tiêu Trần hơi giật giật cơ thịt trên mặt sau đó nói với tốc độ cực nhanh: “Lão tử không có câu chuyện, không có bạn gái, không có học thêm, không có bệnh nan y, cũng không thả dê, đôi chân cũng chưa gãy, không nuôi rùa không nuôi chó, không cưỡi heo ra chiến trường, có hát thì cũng làm cho tiểu tỉ tỉ khóc, cũng không phải là từ đâu tới cả, lão tử chỉ là một học sinh cấp ba từ bình thường tới vô cùng giỏi! Lão tử chính là đơn thuần tới giết người! Chính là điên như vậy, hơn nữa cô còn đi theo lão tử, lão tử liền đập vỡ cái đầu chó của cô!”

Lạc Tư Nhu nhìn theo cái bóng đã mất hút của Tiêu Trần, rất lâu sau cũng không có động tác gì.

Lạc Tư Nhu chưa từng gặp phải kẻ nào điên cuồng như vậy, công khai đường hoàng thừa nhận giết người trước mặt cảnh sát.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, cái tên gia hỏa Tiêu Trần kia lại dường như căn bản là không hề bị lay động trước dung nhan mĩ mạo của mình, điều này khiến lạc Tư Nhu vốn rất tự tin thực sự bị tổn thương.

Lạc Tư Nhu nhìn về phương hướng Tiêu Trần biến mất cắn chặt răng nói: “Chúng ta sẽ gặp lại.”

Tiêu Trần về tới nhà, trước tiên là dùng minh hỏa đem thi thể của cái tên xui xẻo trên cây kia thiêu sạch sẽ không còn một mảnh.

Dù sao hiện tại cũng không phải là Hạo Nhiên Đại Thế Giới chỉ quản chết không quản mộ phần kia, hơn nữa thực lực bây giờ thực tế là có chút thấp đến đáng thương, vẫn là không thể quá khoa trương được.

Tiêu Trần nhìn nhìn mệnh bài của người nhà, cũng không phát sinh biến hóa gì cả, tâm tình cũng tốt lên một chút, chuẩn bị ngày mai đi tìm chút nguyên liệu làm cho người nhà mấy tấm mệnh bài đặc biệt.

Như vậy mặc dù tạm thời không tìm thấy người nhà nhưng cũng sẽ không phải lo lắng cho sự an toàn của người nhà.

Sáng sớm đón ánh nắng mai, Tiêu Trần mang một chiếc ghế tựa ra sân, thoải mái nằm trên đó.

Bản thể Tiêu Trần hiện giờ là một bộ xương khô, theo lí luận mà nói thì không cần phải nghỉ ngơi, nhưng một người đã quen với cuộc sống lười biếng như Tiêu Trần vẫn cứ thích nằm dài.

Linh khí đối với một xác chết như Tiêu Trần cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên hiện tại tu hành trở thành một vấn đề nan giải.

Dù sao hiện tại cũng là thời đại hòa bình, người chết không có nhiều như vậy, cũng không có nhiều tử khí như vậy.

Vốn dĩ Tiêu Trần cũng có thể dùng các loại như oán khí, lệ khí để gia tăng tu vi, nhưng ngoại trừ tử khí thanh thuần ra, những thứ kia Tiêu Trần vẫn cảm thấy thật chướng mắt.

Trời cũng đã sáng hẳn, Tiêu Trần thoải mái nằm trên ghế rên rỉ một tiếng, chuẩn bị đứng dậy đi tìm nguyên liệu.

“Anh Tiêu Trần.”

Một giọng nói non nớt từ cách đó không xa truyền đến, Tiêu Trần nhìn theo, một đứa bé gái khoảng ba bốn tuổi đang chạy về phía mình.

Đứa bé gái cột tóc tròn, mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, nhìn từ xa giống như một con búp bê sứ mỏng manh đang chạy vậy, khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé đầy ý cười, trong tay còn cầm theo một cái túi vải.

Theo sau cô bé là một chú chó lông vàng lớn, trên cổ chú chó cũng đeo một cái túi vải, nó lắc lư theo cơ thể khi chạy.

Con chó vàng nhếch mép vui vẻ chạy theo sau mông đứa bé, trông thật ngốc nghếch.

“Vương Sỉ Sỉ.”

Tiêu Trần suy tư một hồi mới nhớ ra được tên của đứa bé này.

Đứa bé này tên là Vương Sỉ Sỉ, hàng xóm của mình, quan hệ của mẹ Vương Sỉ Sỉ với mẹ mình hình như rất tốt.

Vương Sỉ Sỉ chạy tới trước mặt Tiêu Trần, bởi vì chạy hơi nhanh mà thở hổn hà hổn hển.

“Anh Tiêu Trần, anh đã về rồi, Sỉ Sỉ đã mấy ngày rồi không nhìn thấy anh.”

Tiêu Trần căng thẳng giật giật khóe miệng, ngoài cười mà trong không cười nói: “Đồ ngốc, em tới đây làm gì?”

Vương Sỉ Sỉ giơ nắm tay mập mạp lên, khua khua vài cái, miệng cong lên có chút giận dỗi nói: “Sỉ Sỉ mới không phải là đồ ngốc, mẹ nói Sỉ Sỉ là tiểu báo bối thông minh nhất.”

“Ha ha, năm cộng sáu bằng mấy?” Tiêu Trần nhướng mắt hỏi.

“Mười.” Vương Sỉ Sỉ chưa nghĩ đã trả lời.

Khóe mắt Tiêu Trần giật giật vài cái: “Em còn nói em không phải đồ ngốc, lớn như vậy rồi cũng chỉ biết đếm tới mười.”

Vương Sỉ Sỉ có chút ấm ức, môi cong lên mắt ngấn lệ.

“Anh Tiêu Trần anh thay đổi rồi, trước đây anh chưa bao giờ nói Sỉ Sỉ như vậy.”

Chương 17: Đồ ngốc

Tiêu Trần thực sự không thích trẻ con, đặc biệt là kiểu vừa ngốc lại vừa đáng yêu như Vương Sỉ Sỉ.

Tiêu Trần lại nằm xuống ghế nói: “Đồ ngốc, về nhà mà khóc nhè đi, đừng ở đây làm ồn ào.”

Nghe Tiêu Trần nói, Vương Sỉ Sỉ lau lau nước mắt, nhưng lại không hừ ra tiếng nào.

Vương Sỉ Sỉ bỏ túi vải trong tay ra, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, đưa đến trước miệng Tiêu Trần.

“Anh Tiêu Trần, ăn kẹo.” Vương Sỉ Sỉ vẻ mặt chờ mong nhìn Tiêu Trần.

Sọ não Tiêu Trần có chút lớn, mình mặc dù đã dùng thuật che mắt thay đổi vẻ bề ngoài của bản thân, nhưng bản chất vẫn chỉ là một bộ xương, đã ai nhìn thấy bộ xương ăn chưa.

“Không ăn.” Tiêu Trần bực bội quay đầu đi.

Vương Sỉ Sỉ có chút mất mát giơ viên kẹo lên: “Trước đây anh Tiêu Trần nói kẹo của Sỉ Sỉ ăn ngon nhất.”

“Gâu.”

Con chó vàng ngây ngô ngồi một bên đột nhiên sủa một tiếng, Tiêu Trần quay đầu lại nhìn con chó vàng như kẻ ngốc thứ hai vậy.

Vạn vật đều có linh, Tiêu Trần có thể thấy được vẻ chờ mong trong mắt con chó vàng.

Nhìn con chó vàng ngô nghê, Tiêu Trần đột nhiên nhớ đến mấy người bạn có thể đếm được của mình, cái tên gia hỏa là một trong tam đại Minh ti của Minh Bộ.

Tên đó hình như từng nói, duy nhất chỉ có trẻ con và chó vàng là có thể tin được.

Tiêu Trần thở dài tự lẩm bẩm: “Cũng chỉ có tên Minh ti ngốc đó mới có thể nói ra điều đó.”

Tiêu Trần đưa tay ra chuẩn bị nhận lấy viên kẹo trong tay Vương Sỉ Sỉ, không ngờ cái tay mập mạp của Vương Sỉ Sỉ lại tránh tránh, thoát khỏi tay của Tiêu Trần.

“A…”

Vương Sỉ Sỉ thấy Tiêu Trần đồng ý ăn kẹo, lập tức vui vẻ há miệng ra, ý bảo Tiêu Trần cũng há miệng ra.

“Đây là muốn bón!”

Vương Sỉ Sỉ vui vẻ đưa kẹo vào miệng Tiêu Trần, lúc Tiêu Trần ăn kẹo, nó lúc thì sờ sờ chân Tiêu Trần, lúc thì miết miết quần, lúc lại chọc chọc cánh tay, lúc lại bắt Tiêu Trần há miệng ra để nhìn xem kẹo có còn không.

Thực ra Tiêu Trần cũng không phải là thực sự ăn, chỉ là làm bộ dáng như vậy.

“Được rồi, ăn xong rồi, đồ ngốc nên về nhà rồi.” Tiêu Trần dùng chút thủ thuật nhỏ chuyển viên kẹo vào trong hốc mắt mình.

Nhưng Vương Sỉ Sỉ lại không có ý rời đi, lại lấy ra một viên kẹo nữa muốn đút cho Tiêu Trần ăn.

Tiêu Trần chớp chớp mắt vài cái: “Ngọt quá không ăn nữa.”

Vương Sỉ Sỉ lại lấy ra một miếng bánh bích quy nhỏ, sau đó là hạt dẻ, nho khô, thịt khô, các loại hạt.

Mười phút sau.

Tiêu Trần máy móc há miệng, bây giờ hộp sọ của cậu đã chứa đầy các loại đồ ăn kỳ kỳ quái quái rồi.

Hơn nữa đồ ngốc không những cho mình ăn mà còn cho cả con chó vàng ăn nữa.

Tiêu Trần một miếng, con chó một miếng, vô cùng hòa hợp.

Nhìn con chó vàng vui vẻ tới híp cả mắt lại, Tiêu Trần thật muốn tiến lên bóp chết nó.

“Sỉ Sỉ, phải đi học rồi.”

Đúng lúc Tiêu Trần cảm thấy sọ não mình không thể nhét thêm được nữa, một giọng nói ôn nhu vang lên.

Cách đó không xa một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng gật gật đầu với Tiêu Trần.

Người phụ nữ này là mẹ của Vương Sỉ Sỉ, vừa nhìn một cái đã liền cảm giác được đây chính là một người vợ tốt mẹ hiền.

Tiêu Trần nhéo nhéo cái mặt nhỏ của Vương Sỉ Sỉ: “Đồ ngốc, đi học đi.”

Vương Sỉ Sỉ đút miếng thịt khô cuối cùng vào miệng Tiêu Trần rồi vẫy vẫy tay nói: “Anh Tiêu Trần, hẹn gặp lại.”

“Tốt nhất là đừng gặp nữa.” Nhìn dáng vẻ vui mừng của Vương Sỉ Sỉ, mí mắt Tiêu Trần dựng lên.

“Tiểu Trần, hôm nay không đi học sao?” Giọng nói ôn nhu của người phụ nữ truyền tới.

Đối với người phụ nữ này, Tiêu Trần cũng không có quá nhiều ký ức, chỉ biết bà và mẹ mình rất hợp nhau.

Không nói là có hảo cảm, nhưng cũng không chán ghét.

Tiêu Trần lắc lắc đầu có chút vô lực nói: “Trường học bị nổ, nghỉ học một năm.”

“Hả?” Người phụ nữ có chút không dám tin che miệng lại.

“Thật sao? Chuyện từ lúc nào vậy?”

Tiêu Trần liếc nhìn người phụ nữ, tóc của người phụ nữ rất đẹp giống như một thác nước vậy.

Tóc của người phụ nữ được buộc lại rất đơn giản ở phần đuôi tóc rồi vòng qua gáy buông tóc ra phía trước khiến cho cô mang thêm phần quyến rũ trong nét đoan trang.

“Cô à kiểu tóc của cô rất nguy hiểm!”

Người phụ nữ có chút ngạc nhiên, không phải là đang nói chuyện của trường học hay sao? Sao tự nhiên lại chuyển đến chuyện kiểu tóc của mình rồi.

Tiêu Trần nhắm mắt lại, không quan tâm chuyện bên ngoài.

Thấy hành động không lễ phép của Tiêu Trần, người phụ nữ cũng không tức giận, người phụ nữ tính tình dịu dàng khẽ cười: “Hẹn gặp lại, Tiểu Trần.”

Đợi mẹ con hai người họ rời đi xa, Tiêu Trần mới từ trên ghế đứng lên.

Gọi điện thoại cho cha mẹ, vẫn không thể liên lạc được như cũ.

Nhìn mệnh bài còn nguyên vẹn, Tiêu Trần vẫn không yên lòng, Tiêu Trần quyết định đi ra ngoài xem có thể tìm được nguyên liệu chế tác trận pháp hay không.

“Trường trung học Rose.”

Chương 18: Bàng giải ca

Một giờ sau.

Nhìn trường học trước mặt, Tiêu Trần có chút ngạc nhiên, bản thân không phải là ra ngoài để đi tìm nguyên liệu sao, không hiểu thế nào lại đi tới trước cổng trường rồi.

Nếu đã tới đây rồi thì cứ vào xem đi.

Trung học Rose chỉ có hai loại học sinh, một loại là học vô cùng giỏi, loại còn lại chính là nhà có tiền có thế.

Nói cách khác, ở nơi này mà ném một viên gạch ra, khả năng lớn là sẽ đụng phải mấy tên gia hỏa tài sản trong nhà có hơn trăm triệu.

Trên hành lang của tòa nhà học sinh trung học năm hai.

Một nữ sinh rất xinh đẹp đang nói chuyện với một thiếu niên.

Nữ sinh dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, mọi đường nét trên khuôn mặt và vóc dáng đều dường như vừa phải, không có một tia tì vết nào.

Đặc biệt là đôi mắt của nữ sinh, luôn luôn có sóng mắt lưu chuyển, bất luận là ở phương hướng nào dường như đều có thể cảm nhận được ánh mắt của nữ sinh.

Nữ sinh tên là Hoàng Phủ Phương Linh, là hoa khôi xinh đẹp nhất của trung học Rose, không có người thứ hai.

Đương nhiên, là một băng sơn nữ thần nổi tiếng, dường như chưa từng xuất hiện cái gì mà tình cảm yêu đương giữa Hoàng Phủ Phương Linh và bất cứ người nào.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Phương Linh có chút khó coi, đôi mày xinh đẹp hơi nhăn lại.

“Tần Chí Đan, chuyện Tiêu Trần bị mất tích có phải là do cậu giở trò sau lưng phải không?”

Thiếu niên đẹp trai đứng đối diện với Hoàng Phủ Phương Linh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn hảo của Hoàng Phủ Phương Linh, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu cùng ý cười.

Thiếu niên được gọi là Tần Chí Đan mỉm cười, “Đúng, là tôi, trừ ông bố ngoan cố của cậu ta ra, nguyên nhân quan trọng nhất là cậu ta quá thân thiết vợi cậu.”

Sắc mặt của Hoàng Phủ Phương Linh lập tức trầm xuống, “Tần Chí Đan, có phải cậu hơi quá đáng rồi không?”

Tần Chí Đan hờ hững xoay cổ nói: “Phương Linh, cậu nên biết chúng ta và những kẻ dân đen kia không phải là người cùng một thế giới, cậu vì sao phải thân thiết với họ như vậy?”

Hoàng Phủ Phương Linh hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

Tần Chí Đan cũng không tức giận, cười ha ha nói: “Hoàng Phủ Phương Linh, đây là chuyện đã được định sẵn ngay từ lúc lọt lòng, cho nên xin cậu hãy chú ý thân phận của mình, mặc dù tôi cũng sẽ chẳng làm gì cậu, nhưng còn người khác thì sao, ha ha.”

Hoàng Phủ Phương Linh cắn chặt môi, gương mặt hoàn mĩ mang theo một tia tuyệt vọng.

Nhớ tới thiếu niên ôn hòa ấm áp như ánh nắng tháng ba kia, trong lòng Hoàng Phủ Phương Linh vô cùng tự trách.

“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã, Quan Công mặt đỏ đánh Trường Sa”

Tiêu Trần cà lơ phất phơ ngâm một tiểu khúc, đầu lắc vung tay đi trong sân trường, nhìn qua một bộ dạng chọc đánh.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ông lớn bao giờ à!”

“Tên này là ai mà lại khoa trương như vậy?”

“Hình như là cậu cả nhà giàu thành phố Minh Hải chúng ta, tên là Tiêu Trần.”

“Kỳ lạ thật, bạn của tao nói cậu cả nhà họ Tiêu tính cách ôn hòa ấm áp còn có chút hướng nội, là người hiền lành, thế nào mà bây giờ lại mang bộ dạng ngang ngược như cua vậy.”

“Nghe ai nói thế? Thiếu gia nhà có tiền mà lại là người hiền lành, mày đang đùa tao à.”

Những lời bàn tán xung quanh đương nhiên là không thể thoát khỏi Tai Tiêu Trần, Tiêu Trần có chút ngạc nhiên, nhớ lại mình trước đây.

Bản thân trước đây hình như đúng thật là một người hiền lành ngoan ngoãn, chính là kiểu một đứa con ngoan có đặt trong máy sấy quay thì cũng không vắt ra được một giọt nước bẩn nào.

Tiêu Trần nhếch nhếch khóe miệng, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, tiếp theo giơ ngón tay giữa lên.

“Con mẹ nó, khoa trương như vậy, cha mày mà không phải là nhà giàu thành phố Minh Hải thì hôm nay lão tử đánh chết mày.”

“Thằng này cầm tinh con cua sao, cho dù là tứ đại kim cương thì ở trong trường cũng không dám kiêu ngạo khoa trương như thế.”

Đinh đinh đinh, tiếng chuông vào lớp vang lên, sân trườn ồn ào náo động lại trở lại yên tĩnh.

Dựa theo trí nhớ Tiêu Trần tìm được lớp học, đứng ngoài cửa lớp nhìn bóng người duyên dáng đang giảng bài trên bục giảng Tiêu Trần xém chút nữa thì bật cười thành tiếng.

Cái người khiến người ta muốn nghĩ bẫy nghĩ bạ Kia chính là người mình vừa cứu đêm qua Tần Uyển Thanh.

“Bà cô này gan cũng thật lớn, hôm qua xảy ra chuyện như vậy mà hôm nay vẫn có thể lên lớp giảng bài, cũng chẳng có ai làm được như vậy nữa.”

Tiêu Trần nheo nheo mắt nhìn vào trong phòng học, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng kia.

Kỳ thực lần này Tiêu Trần đến trường học chủ yếu là muốn tới nhìn một người, bạn học cùng bàn, một cô gái đáng yêu tên là Lạc Huyền Tư.

Cô gái trong ký ức có đôi mắt tròn tròn, mặt cũng tròn tròn, có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Trải qua vạn năm, hiện tại Tiêu Trần đương nhiên cũng chẳng có suy nghĩ nam nữ hoan ái gì, cho dù có bộ xương khô này thì bất quá cũng chỉ là “Gà không cựa” mà thôi.

Chương 19: Bàng giải ca (2)

Tiêu Trần chủ yếu chính là muốn tới nhìn cô gái thích đồ ăn vặt thích mình kia.

“A! Tiêu Trần.”

Tần Uyển Thanh đang giảng bài trên bục giảng đã phát hiện ra Tiêu Trần đứng ở hành lang, kinh ngạc vui mừng hô lên một tiếng.

Tiêu Trần đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân, đối với trường học mà nói đây không phải là chuyện nhỏ, là cậu cả của nhà giàu thành phố Minh Hải, nếu như xảy ra chuyện gì thì trong trường cũng không ai được yên.

“May vào đi.” Tần Uyển Thanh khoát khoát tay với Tiêu Trần.

Tiêu Trần nhíu nhíu mày nhìn chỗ ngồi của mình trước kia, chỗ đó đã bị người khác chiếm mất rồi.

Một tên công tử tóc nhuộm lòe loẹt xa lạ đang nói gì đó với Lạc Huyền Tư.

Tên công tử đó nói tới nỗi văng cả nước miếng ra, vô cùng đắc ý.

Lạc Huyền Tư dựa sát vào tường, đầu cúi thấp, dáng vẻ vô cùng kháng cự.

“Tiêu Trần kia, bởi vì em vắng mặt cho nên chỗ ngồi của em…”

Tiêu Trần nghiêng nghiêng liếc Tần Uyển Thanh một cái, trong lòng biết rõ những học sinh có tiền có quyền này, một giáo viên như cô cũng không chọc vào được.

Chỗ ngồi đoán chừng là do cái tên không có mắt kia tự chuyển tới, mục đích đương nhiên chính là Lạc Huyền Tư đáng yêu.

“Tiêu Trần, cô sắp xếp cho em một chỗ ngồi mới nhé.”

Tiêu Trần có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay, “Vú em, ở một bên chơi đi.”

“Oa…”

Trong phòng học nhất loạt ồ lên, phải biết Tiêu Trần nổi tiếng là tính tình hiền lành, cậu dường như rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của người khác chứ đừng nói là chính diện chống đối với giáo viên.

Đương nhiên hành vi rất không lễ phép của Tiêu Trần càng khiến cho Tần Uyển Thanh ngơ ngốc tại chỗ.

Trong đầu giống như bị sấm sét đánh cho rung động, giọng nói này cả đời này Tần Uyển Thanh cũng không quên được, còn cả bộ xương giống như ác ma kia nữa.

Tiêu Trần lắc lư đi về phía chỗ ngồi của mình, vậy nhưng tên công tử đang ngồi ở chỗ của Tiêu Trần lại dường như không phát hiện ra Tiêu Trần vậy, cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn mà tiếp tục nói chuyện với Lạc Huyền Tư.

Mọi người đều là vẻ mặt đợi xem kịch hay, Trương Nhược Phi kia là hôm trước vừa mới được chuyển tới đây, nghe nói cha hắn là một quan chức.

Trương Nhược Phi vừa tới dường như liền nhìn trúng Lạc Huyền Tư, cả ngày mặt dày quấn lấy cô.

Một người là phú nhị đại, một người là quan nhị đại, nếu thực sự gây nhau thì có kịch hay để xem rồi.

“Huyền Tư, tan học chúng ta đi xem phim được không.”

“Huyền Tư, tôi nhờ bạn từ nước ngoài mang về vài thứ, ngày mai sẽ tặng cho cậu.”

Trương Nhược Phi sớm đã nhìn thấy Tiêu Trần, nhưng người đã quen cao ngạo như hắn ngay cả đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên nhìn.

Hơn nữa hắn còn nghe nói, cô gái mà mình nhìn trúng này đã có người mình thích, đây là chuyện mà mọi người trong lớp này trong lòng đều biết, chỉ là không có ai nói rõ ra mà thôi.

Trương Nhạc Phi thấy phản ứng của đám người liền đoán, cái tên Tiêu Trần này chính là người mà Lạc Huyền Tư thích.

Trương Nhược Phi cười lạnh một tiếng, tục ngữ nói rất đúng, dân không đấu với quan, Tiêu Trần mày nhà có nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì đã làm sao.

Lạc Huyền Tư cũng đã nhìn thấy Tiêu Trần, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường, sau đó lại lập tức đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.

Tiêu Trần cười không nổi, tiểu cô nương này vẫn còn xấu hổ như thế.

Thấy Lạc Huyền Tư phản ứng như vậy, Trương Nhược Phi nghiến răng nghiến lợi.

Hai ngày nay ân cần lịch sự nhưng Lạc Huyền Tư vẫn luôn cúi đầu dựa sát vào tường không nói chuyện với mình, giống như là tránh ôn thần vậy, cái tên Tiêu Trần này vừa xuất hiện lại liền mang bộ dáng thẹn thùng.

Tiêu Trần đến trước chỗ ngồi của mình, quay về phía Trương Nhược Phi nguýt nguýt, kẻ ngốc cũng nhìn ra được đây là muốn bảo Trương Nhược Phi tránh sang một bên.

Thấy hành động của Tiêu Trần, Trương Nhược Phi liền cảm thấy máu xông lên não, lớn chừng này nhưng cũng chưa có ai dám làm như thế với mình.

Trước kia những kẻ cũng gọi là có tiền kia, nhìn thấy mình có ai mà không phải cung cung kính kính.

Trương Nhược Phi mặt lạnh như bang nói: “Mày là Tiêu Trần phải không.”

“Bốp.”

Trương Nhược Phi còn chưa nói xong cả người đã bay ra ngoài rồi.

Mọi người vẻ mặt ngây ra nhìn cánh tay Tiêu Trần đang giơ lên, “Mặt hàng này trở nên khỏe như vậy từ khi nào thế? Đây còn là cái tên Tiêu Trần hiền lành ngoan ngoãn kia sao?”

Nhìn Trương Nhược Phi bị bay ngược ra ngoài, mọi người đều không tự chủ mà vuốt vuốt mặt mình, tên này cũng thật độc ác, người đều bị quạt bay đi rồi.

Tiêu Trần trợn mắt, thổi thổi tay, “Da cũng thật dày.”

Trương Nhược Phi ôm mặt đứng lên, có thể là đầu óc có chút choáng váng, xoay vài vòng tại chỗ mới tìm được phương hướng của Tiêu Trần.

Hai mắt Trương Nhược Phi đỏ rực, giận dữ hét lên: “Đồ khốn kiếp, tao sẽ nói với bố tao…”

“Bốp”

Trương Nhược Phi lại bay ra ngoài, thử cố đứng lên lần nữa nhưng giãy dụa dưới đất mấy lần cũng không thành công.

Chương 20: Đáng yêu

Tiêu Trần chầm chậm đi tới bên cạnh Trương Nhược Phi, giơ tay lên muốn đập xuống lần nữa.

Trương Nhược Phi nhìn bàn tay có chút thanh tú kia, tóc tai dựng đứng hết cả lên.

“Mày đừng có xằng bậy, bố tao là cục…”

“Bốp”

Trương Nhược Phi còn chưa nói chữ trưởng kia ra khỏi miệng, trên mặt đã lại ăn một cú tát như trời giáng.

“Ọc.”

Trương Nhược Phi phun ra một ngụm máu, bên trong còn có cả hai cái răng.

“Người anh em, có chuyện từ từ…”

“Bốp.” Trương Nhược Phi lại ăn them một cái tát nữa.

Tiêu Trần ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh em? Người lần trước chiếm tiện nghi của tao như vậy bây giờ đều đang ở trên trời nhìn mày đấy.”

Trương Nhược Phi cảm giác mặt mình vừa đau vừa sưng, đầu óc đều không phải của mình nữa rồi.

Thấy Tiêu Trần lại lần nữa giơ tay lên, toàn thân Trương Nhược Phi cả người lạnh run, chớp mắt lền ngất đi.

Rõ rành rành tát Trương Nhược Phi tới ngất đi, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Có mấy người biết rõ tình hình nhà Trương Nhược Phi, muốn đứng lên nói vài câu, thuận tiện có thể biểu thị chút thành ý với Trương Nhược Phi.

Kết quả còn chưa kịp đứng lên thì dường như đã bị Tiêu Trần phát hiện ra.

Tiêu Trần liếc liếc mắt, trong ánh mắt mang theo hàn quang u u khiến cho mấy tên đó giữa ngày hè mà toàn thân lại toát mồ hôi lạnh.

“Tiêu Trần.”

Cảm giác được có người đang kéo quần áo mình, Tiêu Trần Quay đầu lại, liền nhìn thấy thấy Lạc Huyền Tư mặt đỏ ửng đang kéo kéo áo mình.

“Tiêu Trần, đừng, đừng đánh nữa.” Khuôn mặt nhỏ của Lạc Huyền Tư đỏ ửng, nhỏ giọng nói.

Tiêu Trần nhìn nhìn Lạc Huyền Tư, xoa xoa đầu cô cười.

“Lâu rồi không gặp, vẫn chẳng thay đổi chút nào cả!”

Mặt Lạc Huyền Tư lập tức đỏ hồng đến tận mang tai, có chút lắp bắp nói: “Mới, mới có ba ngày.”

Tiêu Trần nắm lấy tay Lạc Huyền Tư quay trở về chỗ ngồi, điều này khiến Lạc Huyền Tư vốn tính hướng nội ngại ngùng càng thêm ngượng nghịu, đầu sắp cúi gằm đến tận ngực rồi.

Mà mọi người trong lớp cũng một phen ồn ào, dường như quên luôn mất Trương Nhược Phi vẫn còn đang nằm trên đất.

Vốn dĩ Trương Nhược Phi cũng đã chẳng được hoan nghênh lắm, vừa mới tới đã ra vẻ ta đây lớn nhất, hơn nữa còn quấy rối cô gái đáng yêu được mọi người yêu thích nhất lớp, nếu như không phải kiêng kị người cha làm quan chức của hắn thì không cần đợi Tiêu Trần ra tay, đoán là Trương Nhược Phi cũng sớm đã bị tát thành đầu heo rồi.

Tiêu Trần nhìn mặt của Lạc Huyền Tư, miệng của lạc Huyền Tư rất nhỏ, kết hợp với khuôn mặt có chút trẻ con nên nhìn hơi mũm mĩm một chút.

Nghĩ đến việc cô gái nhỏ này đặc biết rất thích ăn đồ ăn vặt, mỗi ngày đều bỏ không ít trong cặp sách, cái miệng vốn đã nhỏ của cô ấy lúc ăn đồ ăn vặt trông giống như một con thỏ vậy.

Tiêu Trần nghĩ tới dáng vẻ khuôn mặt mũm mĩm kia không ngừng động đậy, trong lòng vui như hoa nở.

“Gần đây có ổn khôn?”

Tiêu Trần hỏi một câu theo bản năng.

Lạc Huyền Tư có chút ngạc nhiên, Tiêu Trần chẳng qua cũng chỉ mới ba ngày không đi học, vì sao lại hỏi như vậy?

Hơn nữa Lạc Huyền Tư mẫn cảm có thể cảm nhận được sự cô độc và tiêu điều trong giọng nói của Tiêu Trần.

Cứ giống như lời chào đầu tiên khi gặp lại nhau lần nữa của hai người bạn cũ đã rất rất lâu rồi không gặp nhau vậy.

Tiêu Trần vỗ vỗ trán, nhớ lại bản thân mặc dù đã ở đại thế giới kia cả vạn năm, nhưng ở đây mới chỉ trôi qua ba ngày mà thôi.

Lúc Tần Uyển Thanh lấy lại được tinh thần thì mọi chuyện đã xong xuôi, cô đau đầu nhìn Trương Nhược Phi đang hôn mê nằm trên mặt đất.

Tần Uyển Thanh thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Trần, có chút hoang mang lắc lắc đầu.

Mặc dù giọng nói kia rất giống, nhưng một cậu học sinh thì làm sao có quan hệ gì với ác ma kia được.

Lạc Huyền Tư có chút tay chân luống cuống bởi vì Tiêu Trần ở trước mặt khiến cô cảm thấy rất xa lạ.

Không chỉ bởi vì hành động bạo lực của Tiêu Trần vừa nãy, mà là bởi cảm giác tang thương từ trong ra ngoài trên người Tiêu Trần, chưa từng trải qua sự tôi luyện của thời gian thì không thể nào có cảm giác này được.

Loại cảm giác này Lạc Huyền Tư có thể cảm nhận được từ trên người của ông nội, nhưng mà cảm giác tang thương trên người Tiêu Trần quá nặng, vượt xa hơn nhiều ông nội đã tám mươi mấy tuổi của mình.

Nhìn Tiêu Trần vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Lạc Huyền Tư có chút luống cuống chân tay, không biết nên để tay chỗ nào.

Lạc Huyền Tư thò tay vào trong túi mình, lấy ra một túi ô mai.

“Tiêu Trần, ăn đi.”

Nhìn đồ ăn vặt trong tay Lạc Huyền Tư, mí mắt Tiêu Trần giật giật, nghĩ đến vẻ mặt của đồ ngốc kia lúc bón đồ ăn cho mình sáng nay, sọ não Tiêu Trần liền đau.

Tiêu Trần xua xua tay, “Thôi, trước đây đều ăn của cậu, hôm nay tôi mời cậu.”

Tiêu Trần nói xong liền há miệng ra, cả cánh tay đều đưa vào trong miệng.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 3 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^
https://audiosite.net
Lê Thị Giang 3 tuần trước
Làm sao biết lần trước mình đã nghe đến đâu vậy ad?
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn đã thông báo ...^^
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại tập 85 + 86 :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo..!Truyện đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái